Chương 89.2
Editor:khanhhoa666
Cẩm Sắt nghe lời này lại càng ngạc nhiên hơn, Ngô vương chắc chắn có nửa phần quan hệ cùng Diêu thị. Mà xuất thân của mẹ để Ngô vương này cũng chỉ là cung nữ cầm đền, từ Ngô vương được tiên đế sủng ái, nay được phong vương cũng là việc sau khi Hoàng thượng đăng cơ, lại là tên vương gia nhàn tản chỉ biết tham luyến sắc đẹp, mà khi tổ phụ cùng phụ thân còn đời cũng cùng có giao tình gì...... Chẳng lẽ là thủ đoạn của Hoàn Nhan Tông Trạch sao?
Cẩm Sắt nghĩ, lại thầm lắc đầu, dù cho thế nào nữa Ngô vương cũng là huyết mạch của tiên đế, cũng thể bị vương gia Bắc Yến - Hoàn Nhan Tông Trạch điều khiển mới đúng.
Cẩm Sắt nhất thời cũng hiểu được, vẻ mặt chỉ nhoáng lên cái liền lại khôi phục tươi cười điềm tĩnh, : “Tạ ma ma báo cho tiểu nữ biết.”
Tôn ma ma thấy nàng ứng đối khéo, thong dong nhàn nhã, quan tâm hơn thua, tuy tuổi còn mà xử thỏa đáng, liền cảm thấy thích hơn hai phần, cười : “Sắp tới là sinh nhật của hoàng hậu nương nương, nương nương thiết yến trong cung, nương nương sớm muốn gặp mặt tiểu thư, đến ngày đó tiểu thư nhất thiết phải tham gia yến tiệc trong cung đấy.”
Cẩm Sắt nhớ trong cung yến, ngoại tổ mẫu cùng vài vị biểu tỷ cũng đến dự tiệc, nên cũng rất muốn tham gia buổi thịnh yến đó, nay nghe Tôn ma ma tất nhiên liền vui mừng đồng ý, ai biết nàng vừa mới tiễn Tôn ma ma rời , liền có vui mừng lớn hơn tới.
Cẩm Sắt trở lại phòng trong, cởi áo choàng cùng giầy bước lên giường, dựa vào gối mềm lớn thêu hoa văn sóng nước màu xanh nhạt cầm sách lên chuẩn bị xem, thấy Liễu ma ma vội vội vàng vàng thậm chí nghiêng ngả lảo đảo chạy vội tiến vào, đôi mắt bà đầy nước mắt, vì chạy quá nhanh nên khi dừng lại còn hổn hển thở phì phò, mang vẻ mặt kích động nhìn Cẩm Sắt.
Cẩm Sắt cùng Vương ma ma, Bạch Chỉ vừa nhìn thấy tất cả đều ngạc nhiên, Cẩm Sắt vội vàng ngồi dậy : “Ma ma làm sao vậy? Mau, mau lấy chén trà cho ma ma.”
Bạch Chỉ vội vàng châm trà, lại nghe thấy giọng run rẩy của Liễu ma ma: “Tiểu thư...... Chúc mừng tiểu thư, lão nô vừa mới cùng quản gia ra phủ mua đồ, vừa ra cửa hông thấy xe ngựa Liêu phủ, là nhị cữu phu nhân cùng lão thái quân đến thăm tiểu thư đó!”
Bạch Chỉ nghe vậy tay run lên, nước trà nóng đổ vào tay nàng nhưng nàng cũng cảm đau, chỉ kinh hỉ nhìn Cẩm Sắt. Mà Cẩm Sắt lại giống như có phản ứng gì, ngồi cứng ngắc ở giường, nửa ngày mới trừng lớn ánh mắt, thể tin được hỏi: “Ngươi ai? Ai tới thăm ta ?!”
Nghe vậy Liễu lại lập lại lần nữa, đôi mắt trong suốt của Cẩm Sắt đột nhiên nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.
Đúng rồi, nàng sao lại có thể nghĩ chỉ khi tham gia cung yến mới có thể nhìn thấy tổ mẫu cơ chứ! Nàng là ngốc mà, ngoại tổ mẫu thương nàng như vậy, bà cũng chỉ vì đại cữu cữu mất mà nhất thời khó có thể đối mặt với nàng cùng đệ đệ thôi, tình thương của bà đối với tỷ đệ nàng sao có thể thay đổi được?! Cũng qua ba năm, ngoại tổ mẫu nghe chuyện của tỷ đệ nàng, tất nhiên biết những năm gần đây tỷ đệ nàng chịu ủy khuất, bà cùng ngoại công sao có thể đau lòng thương tiếc, tha thứ tỷ đệ nàng cơ chứ?!
Cho dù là ở kiếp trước, danh tiết nàng bị hủy trở thành tiểu thiếp ti tiện ở Võ An Hầu phủ, ngoại tổ mẫu cũng hề vứt bỏ nàng, nhiều lần phái ma ma bên người cùng nha hoàn đến Hầu phủ tặng đồ cho nàng, mà cũng chính là nàng có mặt mũi nào nhìn bà cùng ngoại công, rất sợ vì nàng mà làm nhục thanh danh Thượng Thư phủ cho nên. Bây giờ nghĩ lại, nàng quả là vô cùng ngu xuẩn, sao lại có thể thương tổn ngoại tổ mẫu vẫn luôn thương mình như vậy. Nàng cũng biết được liệu khi ngoại tổ mẫu bệnh mà ra có từng oán hận qua nàng hay , có từng cũng giống như nàng mang theo muôn vàn tiếc nuối mà ?
Ở kiếp trước, khi ngoại tổ mẫu biết nàng chịu ủy khuất, giống như có gì mà tha thứ cho những sai lầm của nàng, chỉ còn lại có lòng tràn đầy thương tiếc, huống chi là kiếp này? Là nàng sai lầm rồi, nàng ngốc, rất ngu ngốc, sao có thể nghi ngờ tình thương ngoại tổ mẫu đối với nàng cơ chứ!
Chỉ cần nghĩ tới đây nước mắt Cẩm Sắt giàn giụa, tung người nhảy xuống giường giầy liền như trận gió lao ra ngoài.
“Tiểu thư chưa mặc áo choàng đâu!” Vương mẹ vội vàng cầm lấy áo choàng đuổi theo ra khỏi phòng, ngoài sân cũng có bóng dáng Cẩm Sắt đâu nữa.
Trước cổng tròn nhị viện Cẩm Sắt thấy mấy người Liêu lão thái quân, mắt nhìn nhị cữu mẫu nâng ngoại tổ mẫu chỉ cách mấy bước, Cẩm Sắt đột nhiên dừng lại bước chân, hề chớp mắt nhìn Liêu lão thái quân. Nàng càng nghĩ muốn nhìn cho ràng nhưng nước mắt dâng lên trong hốc mắt càng dường như muốn đối địch với nàng, càng lúc chảy càng nhiều, sương mù trong mắt khiến nàng chỉ nhìn thấy được ngoại tổ mẫu cũng dừng bước thân mình cũng hơi lảo đảo, may nhờ nhị cữu mẫu đúng lúc đỡ lấy.
Cẩm Sắt lau nước mắt, lúc này mới nhìn Liêu lão thái quân được ràng, khi nàng cùng tổ phụ về quê ngoại tổ mẫu vẫn là đầu đầy tóc đen, dung nhan già. Cũng chỉ mới qua ba năm, giờ có tóc bạc, khuôn mặt cũng già ít, từ hai gò má phúc hậu mượt mà trở nên gầy gò ảm đạm, Cẩm Sắt sao có thể biết lý do cơ chứ......
Chỉ trong vòng có năm năm, hai người con thương nhất ra , khi mẫu thân mất cũng làm cho thân mình ngoại tổ mẫu yếu rất nhiều, đừng chi đến đại cữu cữu, đại cữu cữu là trưởng tử của ngoại công cùng ngoại tổ mẫu, hai vị lão nhân đối với ông kỳ vọng cao, ông bất ngờ mất , người đầu bạc tiễn người đầu xanh sao có thể làm cho hai vị lão nhân ngày đêm đau thương chứ.
Cẩm Sắt nghĩ thế, nước mắt vừa mới lau liền lại bắt đầu chảy xuống, vốn tưởng rằng quên nhưng khi nhìn thấy thân nhân, nhìn thấy trưởng bối thương mà mình có thể ỷ lại, những ủy khuất ở cả hai kiếp liền lại cuồn cuộn dâng lên trong lòng nàng, nỗi tịch cung tuyệt vọng, bi thương khi tự sát ở kiếp trước giờ khắc này lại lần nữa lên ràng, làm nàng giống như đứa khổ sở yếu ớt mà được nhìn thấy mẫu thân.
Hai mắt nàng đẫn lệ đầy sương mù nhìn thấy ngoại tổ mẫu giang rộng cánh tay với nàng, Cẩm Sắt kép váy chạy về nơi ấm áp kia, nước mắt ào ào rơi xuống, phân là vui hay buốn.
Nàng nhào vào trong lòn Liêu lão thái quân liền bị Liêu lão thái quân ôm chặt, bên tai truyền đến tiếng nghẹn ngào của ngoại tổ mẫu: “Con của ta a, chớ khóc, chớ khóc...... Là lỗi của ngoại công cùng ngoại tổ mẫu, là chúng ta có lỗi với ngươi cùng mậu ca nhi......”
Giờ phút này Cẩm Sắt làm sao còn có thể ngừng được nước mắt, mũi ngửi được hơi thở, hương thơm ấm áp quen thuộc, nước mắt nàng lại càng giàn giụa, chỉ có thể lẩm nhẩm gọi .
Thấy hai người cứ ôm nhau khóc, nhị phu nhân vốn định khuyên, nhưng yết hầu lại giống bị có cái gì đó nghẹn lại khó chịu vô cùng, lúc lâu sau bà mới có thể lấy khăn lau khóe mắt, : “Mẫu thân, đứa này ra vội vàng, sao ngay cả áo choàng cũng khoác. Vi vi cũng mau nín khóc, vốn là chuyện vui, nếu là chuyện vui mà lại khóc thế này nếu bị người ta nhìn thấy chẳng phải là bị chê cười sao.”
Lúc này Cẩm Sắt mới chậm rãi ngừng nước mắt, nàng nâng lên đôi mắt bị nước mắt tẩy sáng nhìn Liêu lão thái quân, lấy khăn tay tự mình lau nước mắt cho ngoại tổ mẫu, xong mới : “Là Vi Vi tốt, luôn chọc ngoại tổ mẫu thương tâm, để cháu đỡ ngoại tổ mẫu vào nhà.” xong vội vàng phân phó Bạch Chỉ gọi Văn Thanh, mà nàng cũng muốn buông tay Liêu lão thái quân thủ dù chỉ trong giây lát.
Mọi người cùng vào phòng khách, Cẩm Sắt đỡ Liêu lão thái quân cùng ngồi xuống ghế mỹ nhân cạnh cửa sổ, Liêu lão thái quân cẩn thận đánh giá Cẩm Sắt lúc lâu đôi mắt bà lại đỏ lên, nghẹn ngào :“ lớn rồi, càng ngày càng giống bộ dáng mẫu thân con lúc chưa lấy chồng.”
Cẩm Sắt thấy Liêu lão thái quân đau buồn, vội vàng cười : “Dạ phải, dung mạo mẫu thân con giống ngoại tổ mẫu, vậy cháu cũng càng lúc càng giống như ngoại tổ mẫu rồi. Ngoại công là rất có phúc khí đó, cưới được đại mỹ nhân như ngoại tổ mẫu thế nên mẫu thân với con mới được thơm lây đó.”
Liêu nhị phu nhân nghe vậy liền cười : “Xem con cái nha đầu này, có bao nhiêu là sở trường mà nịnh hót cũng là hay, ngay cả phụ thân cùng mẫu thân cũng đem ra được.”
Cẩm Sắt cũng cẩn thận nhìn phu nhân Liêu nhị lâu đến mức khiến nhị phu nhân cũng thấy ngạc nhiên, sau nàng mới giựt mình nghi hoặc hỏi: “A! ba năm năm tháng nhị cữu mẫu hình như là trẻ ra đó? Chẳng lẽ đời này lại có phương thuốc giúp giữ gìn nhan sắc sao?”
Liêu nhị phu nhân bị trêu ghẹo bởi tiểu bối như Cẩm Sắt, sắc mặt ửng đỏ, trừng mắt liếc nhìn Cẩm Sắt, hai người trêu ghẹo làm cho Liêu lão thái quân cũng có ý cười, lại ôm lấy Cẩm Sắt, thế này mới lộ ra tình cảm đau lòng cùng phẫn hận : “Năm đó mẫu thân con còn tại đời, thấy phu nhân Võ An Hầu cũng thực tốt lắm, cũng cực kỳ thích ngươi, thể ngờ được lại là loại người như vậy! Chuyện này từ đầu đến cuối rốt cuộc là như thế nào, ngươi ràng cho ngoại tổ mẫu nghe , ngoại tổ mẫu để cho cháu ta vô duyên vô cớ bị người khi dễ.”
Cẩm Sắt nghe vậy liền tựa đầu tựa vào cánh tay Liêu lão thái quân rồi alwsc cánh tay bà : “Từ nay về sau Vi Vi cùng Võ An Hầu phủ chẳng có tí quan hệ nào nữa rồi, hôm nay thể diện Võ An Hầu phủ coi như là bị ném rồi, sau này coi như ai cũng nợ ai, ngoại tổ mẫu cũng cần để ý tới chuyện này nữa, được ạ?”
Nhị phu nhân cũng vội vàng khuyên: “Để loại người như vậy làm cho tức giận đáng giá chút nào, mẫu thân nếu đau lòng Vi Vi sau này thương này nhiều hơn mọt chút. Hơn nữa có thể từ hôn là chuyện tốt, gia đình như vậy ai có thể để con cháu mình chứ, tương lai con nghĩ mẫu thân nên vì Vi Vi mà lựa chọn mối hôn tốt mới được.”
Liêu nhị phu nhân thấy lòng Cẩm Sắt tràn đầy vui mừng, giống như từng đau buồn, lại tự hạ nhân biết được chuyện phát sinh ở cửa Hầu phủ, biết được mối hôn này chỉ sợ là Cẩm Sắt lòng muốn lui, ánh mắt liền giãn ra, : “Hôm qua ta và ngoại công của ngươi còn thương nghị làm sao có thể lui mối hôn này cho ngươi đấy, ngờ tói hôm nay ngoại công ngươi ra phủ tìm phương pháp chưa trở về, ngươi liền tự lui việc hôn nhân, quả nhiên là lớn rồi. Lần này cũng là nhờ tới Trấn quốc công phủ, chờ ngươi và Văn Thanh ở Liêu phủ ổn thỏa, tổ mẫu mang ngươi cám ơn Trấn quốc công phu nhân.”
Cẩm Sắt nghe được Liêu lão thái quân đón nàng và Văn Thanh đến ở Liêu phủ, trong lúc nhất thời quả nhiên là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, liền sửng sốt, nhị phu nhân thấy nàng như thế liền cười : “Hai vị cậu của ngươi, tam mợ cùng vài biểu tỷ cũng đều rất nhớ tới ngươi đó, trở về kinh thành, tự nhiên phải về nhà chứ.”
Cẩm Sắt nghe vậy liền nở nụ cười, nhưng cũng nghe ràng, nhị cữu mẫu cũng chưa đề cập đại cữu mẫu cùng đại biểu ca, nàng thấy Liêu lão thái quân mỉm cười cùng chờ mong nhìn chính mình, do dự : “Ngoại tổ mẫu cùng nhị cữu mẫu hãy nghe con , Vi Vi nghĩ rằng tạm thời trở về Liêu phủ......”
Cẩm Sắt chưa xong, khuôn mặt từ ái của Liêu lão thái quân còn ý cười, ánh mắt cũng trở nên ưu thương mà đau lòng.
----- Hết chương 89---