Chương 89.1:
Editor:Khanhhoa666
Dương Tùng Chi cách Cẩm Sắt mấy bước chân có chút kinh ngạc nhìn nàng, chỉ cảm thấy nàng cực kì bất đồng so với ngày xưa, ánh sáng ấm áp dịu vào đông chiếu lên thân thể của nàng ánh lên màu da của nàng trắng hơn tuyết, đôi mắt trong suốt mang ý cười dịu dàng, giống như hai hồ nước sâu trong vắt yên tĩnh bị gió thổi mà hơi lăn tăn gợn sóng, làn nước lay động dưới ánh sáng càng thêm trong vắt.
Cánh môi nàng ý cười nhu hòa mà tuyệt lệ như minh châu tỏa sáng xinh đẹp mà trong suốt chiếu sáng toàn bộ khuôn mặt. Bình thường Cẩm Sắt cũng là thích cười, thậm chí là lúc nào nhìn nàng, khóe môi đều lộ ra ý cười dịu dàng, nhưng mà ý cười kia luôn làm cho cảm thấy thiếu chút chân tình.
Mà giờ phút này nàng cười giống như mặt trời tỏa sáng, mang theo nồng đậm ấm áp. Giống như hoa Hải Đường sau cơn mưa lớn bị nước mưa mặc sức rửa sạch. Giống như giữa trưa có luồng gió mát thổi khô nóng, trong sáng thư thái, làm người ta chỉ cần liếc mắt cái liền thể dời ánh mắt được, trong tâm chỉ vì nụ cười này mà chấn động, mà nụ cười kia giống chỉ như trong nháy mắt khắc sâu vào trái tim thể nào quên.
Nghĩ đến Cẩm Sắt vừa mới lui việc hôn nhân, Dương Tùng Chi lại nhịn được cũng giơ lên khóe môi. Mà giờ phút này Cẩm Sắt giống như cũng cảm giác được sung sướng, mắt đẹp lưu chuyển nhìn sang, đôi mắt nàng như Hắc diệu thạch rạng rỡ phát sáng, Dương Tùng Chi biết vì sao trong lòng đột nhiên khẩn trương, bản năng rũ mắt xuống, giống như rình coi bảo vật mình khát vọng, mơ ước lâu lại bị chủ nhân của bảo vật đó phát rình coi, tim cũng đập cuồng loạn thể chậm lại được.
Tiếp theo lại cảm thấy đúng lại nâng mắt nhìn Cẩm Sắt, mà bên kia Cẩm Sắt cũng dời ánh mắt, gì đó cùng Văn Thanh. trong lòng trận thất vọng, nắm chặt tay, thầm mắng chính mình câu vô dụng. bên này tự mình khó chịu dậm chân, bên kia Cẩm Sắt và Văn Thanh bàn bạc tốt kiện, Cẩm Sắt nhìn Văn Thanh cười gật đầu, Văn Thanh hai bước hướng dân chúng chưa tản ra còn vây xem lớn tiếng .
“Các hương thân, nhận được ân chuẩn của hoàng thượng sính lễ của Võ An Hầu phủ cần trả lại, ta cùng tỷ tỷ bàn bạc sau quyết định đem tiền tài đó dùng để mở hiệu thuốc bắc, hiệu thuốc này cứ sau mười ngày lại có ngày chữa bệnh từ thiện, vì dân chúng bị bệnh mà chẩn bệnh bốc thuốc miễn phí, mà hiệu thuốc bắc này cụ thể như thế nào chữa bệnh từ thiện cứu người, ta cùng tỷ tỷ bàn bạc thêm. Chờ hiệu thuốc bắc bắt đầu kinh doanh, còn thỉnh mọi người đến ủng hộ.”
Mọi người nghe Văn Thanh xong, nao nao sau đều trầm trồ khen ngợi. nay cuộc sông của dân chúng Đại Cẩm đa phần đều khốn khổ, dân chúng nghèo khổ bình thường ăn đủ no còn gì đến chữa bệnh, ở kinh thành cũng là có hai hiệu thuốc bắc lớn như vậy, mỗi tháng đều mở chữa bệnh từ thiện, nhưng cái gọi là chữa bệnh từ thiện bất quá là đại phu ngồi công đường xử án chỉ giúp người ta chẩn bệnh miễn phí mà thôi còn viết đơn thuốc cùng bốc thuốc lại phải bỏ tiền mới được.
Mà nay tiểu thư Diêu gia cùng tiểu thiếu gia lại muốn mở hiệu thuốc cứ mười ngày liền chữa bệnh từ thiện lần mà còn miễn phí bốc thuốc, như vậy là làm thâm hụt tiền buôn bán, hoàn toàn là vì cứu người đó, mọi người sao có thể khiếp sợ cảm động, cho nên sau lúc ngẩn người ai cũng hết lòng ủng hộ.
Phần sính lễ của Võ An Hầu phủ Cẩm Sắt chút cũng cần, nếu nàng lưu lại tương lai thể nào cũng bị người ta lấy đó để xuyên tạc, nàng là tham tài. Càng chủ yếu là, có hiệu thuốc bắc chữa bệnh từ thiện này, chỉ trợ giúp nàng có được thanh danh tốt, còn có thể mọi lúc nhắc nhở mọi người hành động bất nhân bất nghĩa của Võ An Hầu phủ, có được chuyện tốt như vậy cớ gì Cẩm Sắt có đạo lý gì mà làm.
Khi Cẩm Sắt trở lại Diêu phủ là giữa buổi chiều, Vương ma ma cùng Liễu ma ma tất nhiên đều biết được việc phát sinh ở trước cửa Võ An Hầu, hai người vừa nghĩ mà sợ nhưng cũng cao hứng, đem già trẻ nhà Tạ Thiểu Văn nguyền rủa trận, mới tính dần dần nguôi giận, mới vui cười rộ lên.
Nghĩ đến Diêu Cẩm Ngọc đập đầu vào đá tự tử, Liễu mama khó tránh khỏi cảm thán, :“Đại tiểu thư rất kiên cường, làm chuyện gì cũng phải biết tránh điều thị phi, lại biết nhìn người, rơi vào kết cục như vậy cũng làm cho người ta...... Ai, năm đó khi lão thái gia còn sống lão nô nhìn Tạ Thiểu Văn là người tốt, lúc đó là mùa đông, cùng tiểu thư ở trong vườn nhặt được con chim bị thương, nuôi năm ai ngờ nó đột nhiên bay mất, Tạ Thiểu Văn còn từng cùng tiểu thư thương tâm thời gian dài, người có lòng thương như vật nay lại trở thành người có lòng dạ sắt đá như vậy chứ.”
Từ lúc Tạ Thiểu Văn ở Diêu phủ làm mất thể diện sau, Vương ma ma cùng Liễu ma ma cũng còn gọi là thế tử, sửa lại gọi thẳng tên.
Cẩm Sắt nghe vậy cũng chỉ cười lạnh nhạt, Tạ Thiểu Văn làm sao lại có lòng dạ sắt đá, tâm địa của biết từ lúc nào bị đôi vợ chồng vô sỉ kia ở Võ An Hầu phủ hun đen rồi.
Vương ma ma thấy sắc mặt Cẩm Sắt khẽ biến liền kéo góc áo Liễu mama, Liễu ma ma mới vội vàng chuyển đề tài, : “ cái này, khó khăn lắm mới có ngày tiểu thư cùng mọi người đều vui vẻ, lão nô phòng bếp chuẩn bị chút nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị mấy món ăn ngon mà tiểu thư thích được !.”
Cẩm Sắt nghe vậy mỉm cười đứng dậy kéo lại Liễu ma ma muốn ra ngoài : “Ma ma vừa tới đồ ăn mấy con sâu tham ăn trong bụng ta bị câu lên rồi. Hôm nay ta còn muốn thỉnh ma ma cùng vài nha đầu uống rượu, ma ma lấy hai mươi lượng bạc cho người chọn mua chút nguyên liệu nấu ăn mới làm bàn tiệc lớn, hôm nay ta muốn uống rượu ăn thịt, ai đều cần ngăn cản ta nha.”
Liễu mẹ nghe xong xác định Cẩm Sắt trong lòng vẫn có chút quá thoải mái, cầm tay Cẩm Sắt đáp ứng mới bước nhanh ra ngoài.
Cẩm Sắt quay người thấy Vương ma ma trong mắt rưng rưng bất giác ngẩn ra, lúc này nàng mới hiểu ra là mọi người hiểu lầm rồi, nàng mua rượu hoàn toàn bởi vì cao hứng, hoàn toàn có nửa phần thương tâm. Nàng tiến lên hai bước, làm nũng ôm lấy thắt lưng Vương ma ma, giống như con mèo trong lòng bà cọ cọ, meo meo : “Vú nuôi là sợ Vi Vi từ hôn liền gả được nữa sao?”
Vương ma ma thấy nàng như vậy mắt chứa lệ nở nụ cười, vuốt ve đầu nàng, : “Sao có thể như vậy, tướng mạo tiểu thư xinh đẹp như vậy, gả cho Tạ Thiểu Văn đó là hoa tươi cắm bãi phân trâu, giờ có hôn ước đó nữa tiểu thư tự nhiên là có thể gả tới dòng dõi tốt hơn chứ, có cả ngàn thanh niên tốt muốn cùng tiểu thư dắt tay tới đầu bạc đấy chứ, đến lúc đó còn tức chết nhà Võ An Hầu sao.”
Cẩm Sắt nghe Vương ma ma gì mà hoa tươi cắm bãi phân trâu phì cười, Tạ Thiểu Văn chỉ rời kinh thời gian bất quá chỉ mới tháng mà thôi, mà giá trị con người lại tụt dốc phanh, chỉ sợ rằng từ Kinh Thành mỹ nam tử biến thành đống phân thối.
Nàng cười khanh khách ở trong lòng Vương ma ma, rồi mới ngẩng nhìn Vương ma ma chớp chớp hai mắt, : “Có rất nhiều mối hôn tốt chờ bổ tiểu thứ đấy, cho phép vú nuôi lại buồn đâu. Mà cho dù gả ra cũng đáng ngại, có Văn Thanh cùng các ma ma, Bạch Chỉ cùng mọi người ở cùng ta, mỗi ngày muốn ngủ đến khi nào ngủ đến lúc đó, muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, vừa vui vẻ lại tự tại, như thế phải vỗ tay vui mừng đó!”
Vương ma ma nghe Cẩm Sắt linh tinh, lộ ra khuôn mặt nhắn mỹ lệ xinh đẹp giống như nụ hoa hé nở, phấn diễm ngây thơ, bất giác cưng chiều mà nhéo chiếc mũi xinh đẹp của nàng trách nàng lời hay.
Hai người chuyện, bên ngoài lại truyền đến giọng của Bạch Chỉ: “Tiểu thư, vị lão ma ma ở trong cung tới là phụng ý của quý nhân trong cung tới gặp tiểu thư, chuẩn bị vào viện rồi.”
Cẩm Sắt nghe vậy bất giác cả kinh, hôm nay có ý chỉ từ trong cung xuống làm nàng cảm thấy rất kỳ quái, nghĩ tới nghĩ lui liền thấy là Hoàng Hậu chiếu cố, nhưng nàng thử thăm dò hỏi Trấn quốc công phu nhân, Trấn quốc công phu nhân lại có nhắc tới chuyện từ hôn của nàng trước mặt Hoàng hậu, liền làm cho Cẩm Sắt có chút buồn bực. Nay nghe là có người trong cung tới, nàng nghĩ đến trước tiên chắc là người của Hoàng hậu, nhưng nghĩ tiếp chỉ sợ là Vân Tần biết chuyện xảy ra trước cửa Võ An Hầu phủ, cho người tìm nàng tính sổ, nếu là Vân Tần động tác của nàng ta cũng quá nhanh .
Kiếp trước, Cẩm Sắt cũng chỉ gặp qua vị tỷ tỷ này của Tạ Thiểu Văn lần mà thôi, dung mạo nàng ta cực minh diễm, là nữ tử có tính cách rất mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết phải là người dễ sống chung......
Trong lúc Cẩm Sắt suy nghĩ, Vương ma ma cũng thay đổi sắc mặt, có chút lo lắng kéo tay Cẩm Sắt, Cẩm Sắt liền cười chớp chớp mắt nhìn bà rồi đứng lên, Vương ma ma phủ thêm cho nàng cái áo choàng lông hồ ly bạc, Cẩm Sắt liền bước ra khỏi phòng.
Nàng vừa hết hành lang, liền nhìn thấy Tiêu ma ma quản nhị môn dẫn theo vài tỳ nữ mặc cung trang tiến tới, vị ma ma đầu đoán chừng khoảng năm mươi tuổi, tóc điểm sương, chắc là người dẫn đầu, diện mạo mặc dù chỉ tầm trung, nhưng lại có đôi mắt trong suốt hợp với tuổi, ánh mắt bà ôn hòa cười thân thiện nhìn Cẩm Sắt.
Cẩm Sắt thấy vậy, trong lòng cũng trở nên bình tĩnh lại, vị ma ma đó mặc cung trang màu xanh lá liễu, khoác áo khoác xanh sẫm có viền lông chồn tía, người bà ngoài chiếc trâm ngọc thượng hạng được cắm búi tóc ra chẳng mang thêm món trang sức nào khác, tuy vậy khí chất tỏa ra bất phàm nàng liền biết là vị ma ma được trọng dụng cũng dám khinh thường, vội vàng bước xuống bậc thềm, định cúi người làm lễ, nhưng chưa kịp mở miệng vị ma ma kia tiến lại gần cúi người nâng Cẩm Sắt dậy, : “Lão nô cũng chỉ là cung nữ thân phận ti tiện, tiểu thư là cháu ruột thủ phụ, thiên kim của trạng nguyên lang, tiểu thư làm thế lão nô khó tránh mang tội chết. Huống chi, tiểu thư cứu nhị tiểu thư nhà ta, là ân nhân của Trấn quốc công phủ, đáng ra phải nhận đại lễ của lão nô mới phải.”
Cẩm Sắt nghe vậy liền biết vị này chắc chắn là ma ma bên người của hoàng hậu nương nương từ khi còn ở chốn khuê phòng, tất nhiên dám nhận đại lễ của bà, hai người vài câu khách sáo qua lại, vị Tôn ma ma này mới cười : “Hoàng hậu nương nương có thưởng, Diêu tiểu thư lĩnh thưởng.”
Cẩm Sắt nghe xong vội vàng lui lại phía sau, Bạch Chỉ đem gối quỳ chuẩn bị từ trước đặt xuống, Cẩm Sắt cung kính quỳ, Tôn ma ma mới xướng lên: “Diêu tiểu thư hiền lương thục đức, thuần thiện đôn hậu, nhạy bén vô song, bản cung vui mừng sâu sắc, đặc biệt thưởng cho ngọc như ý đôi, đồ trang trí bằng Bạch Ngọc đôi, gối khắc hoa bằng Thanh ngọc cái, đồ trang sức Lan phi điệp bằng điền ngọc bộ, trâm cài gắn hoa tím đôi, ngọc bội thanh ngọc được trạm trổ khéo léo đôi, đông châu ba mươi viên, gấm yên la Vân Châu khúc, lông chồn tía thượng đẳng......”
Cẩm Sắt cũng nghĩ tới hoàng hậu có thưởng nhưng lại ngờ nhiều như vậy, đến khi Tôn ma ma khó khăn xướng xong, nàng mới dựa vào Bạch Chỉ nâng mà cúi đầu kinh sợ lĩnh ân.
Tôn ma ma cười : “Hậu cung của Hoàng thượng mỹ nhân ba ngàn, nương nương đứng đầu chính cung, hậu cung nhiều việc phải xử lý. Hôm nay chúng cung phi đến cung Càn Ninh thỉnh an Hoàng hậu, khí sắc Vân Tần cực kỳ tốt, nương nương cũng vì thế mà sầu lo, nghe chuyện tiểu thư từ hôn phi thường cao hứng, cho nên mới kêu lão nô ra cung vội tới chúc mừng tiểu thư.”
Cẩm Sắt nghe vậy liền ngạc nhiên, theo lời Tôn ma ma vậy thủ dụ đó của hoàng đế lại phải hoàng hậu xin sao, nàng cười cảm tạ, mới : “Hôm nay đều nhờ nương nương vì tiểu nữ xin được ý chỉ, tiểu nữ mới có thể thuận lợi từ hôn, ma ma nhất định phải thay tiểu nữ gửi lời tạ ơn nương nương.”
Tôn ma ma lại : “Tiểu thư cảm tạ sai người rồi, nương nương cũng biết hôm nay tiểu thư muốn từ hôn, sao có thể xin ý chỉ được.” Hoàng thượng đột nhiên hạ chỉ Tôn ma ma cũng vô cùng buồn bực, thấy sắc mặt Cẩm Sắt ra ngạc nhiên, cũng hảo tâm cho nàng biết: “Sáng sớm hôm nay Hoàng thượng vào dưỡng tâm điện, cũng chỉ có Ngô vương yết kiến vạn tuế gia, Diêu gia có phải từng có giao tình với Ngô vương chăng?”
--------Ta là đường phân cách khó hiểu------
PS: Đố các bạn ai là người giúp Cẩm Sắt xin được chỉ dụ nhỉ