ra TTM ko biết việc vợ mình làm, khụ, bị đội nón xanh còn bị vạch mặt trước nhiều người như thế này, sĩ diện coi như tong, Vạn thị lần này phải rời sàn rồi Thanks
Chương 87.2 Edit: Linh Beta: Bear Dương Tùng Chi tựa như hài lòng phản ứng của Tạ Tăng Minh, bèn đem bức thơ tình kia đọc lên, thơ viết rằng : Kỹ năng đây vốn hàng nữ lưu, sau lưng phu tướng thường vụng trộm. Tân Lôi âu yếm Thôi gia lang, dâm đãng xuân tâm tự do. Mắt ý mi tình thấu phong lưu, mắt long lanh đôi mắt đẹp cộng **. Sau điện la trướng bộ ngực sữa, giọt lộ giọt mẫu đơn tâm. Thơ này đúng ra là bức liêu bút, Dương Tùng Chi tuy rằng cũng biết có loại thơ này, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy, càng biết thơ này lại tục như vậy, vừa đọc xong nhất thời liền đỏ mặt , càng cần tại sao Tạ Tăng lại có thái độ kia. Bài thơ này đúng là bài dâm thơ khiến người ta khinh thường, hơn nữa câu thơ thứ hai viết : Tân Lôi âu yếm Thôi gia lang, dường như là ra điều gì đó, khuê danh của Võ An Hầu phu nhân phải chính là “Tân Lôi” sao, Trấn quốc công phu nhân tựa như sợ nhóm dân chúng biết tác dụng của câu thơ này, bèn hướng ánh mắt đến Triệu ma ma ở phía sau , Triệu ma ma liền kinh hô kêu tiếng, :“A,câu thơ thứ hai kia..... Tân Lôi phải....... phải là khuê danh của Võ An Hầu phu nhân sao!” Nàng xong liền giống như phát mình lỡ lời , vội bưng kín miệng, lộ ra vẻ mặt vô cùng hối hận. Mà nhóm dân chúng nghe bài dâm thơ kia liền nhớ đến vị Thôi công tử kia nửa đêm gặp mặt Võ An Hầu phu nhân xong khi trở về liền viết nên bài thơ này cảm thấy ghê tởm, nay lại nghe Triệu ma ma kinh hô kêu lên, cảm xúc liền tăng cao thêm vài phần, khó tránh khỏi lớn tiếng vài lời ngoa ngoắt. “Đồi phong bại tục mà , thế này quá là đồi phong bại tục rồi !” “Hắc hắc, thể tưởng được Võ An Hầu phu nhân tuổi lớn ,mà vẫn có mị lực như vậy. Lại còn là cái phường dâm sắc, biết ở giường kêu to đến thế nào đây, vị Thôi công tử chẳng qua cũng là quỷ phong lưu chết dưới hoa mẫu đơn mà thôi.” “Ha ha, ta đây cực kỳ hâm mộ ? được nếm qua tư vị của nhị phẩm cáo mệnh phụ phu nhân, có chết cũng cam nguyện nha ......” ...... Tâm tư Tạ Tăng Minh vốn lo lắng , nay bên tai lại tràn ngập lời dâm uế khó nghe này, làm sao còn có thể chịu được, hai tay run run hận thể hét lớn tiếng bèn đem hai tờ giấy kia xé nát. Bài thơ đó là giả , Mặc dù Tướng quốc công sai người am hiểu bút tích đối chiếu với nét bút của Thôi Lương mà làm ra , tuy là rất khó phát giả, nhưng cũng chắc ai nhìn ra , cho nên Dương Tùng Chi mới luôn luôn chọc giận Tạ Tăng Minh, muốn tự mình hủy vật chứng này, nay thấy quả thực mất lý trí, liền bất giác khinh miệt nhếch khóe môi. Bên kia quản gia của Võ An Hầu phủ kinh hô tiếng, nhưng dĩ nhiên là chậm, thấy Hầu gia nhà mình loạn, lúc này liền hướng đến Thu Bình nổi giận :“Thu Bình, Hầu gia cùng phu nhân đối với ngươi tệ, ngươi vì cớ gì mà theo người ngoài xấu phu nhân?! Khế ước bán mình của cả nhà ngươi còn ở trong tay phu nhân , giờ phút này ngươi tỉnh ngộ còn kịp, Hầu gia còn có thể niệm tình chủ tớ mà tha cho cả nhà của ngươi!” khiển trách xong, Thu Bình lại bật cười. Ngày đó nàng ta làm chuyện xấu , Cẩm Sắt từng nhắc nhở nàng ta , Vạn thị tuyệt đối bỏ qua cả nhà bọn họ, lúc đó nàng ta còn nghĩ là do Cẩm Sắt muốn li gián quan hệ của nàng ta cùng Vạn thị, nhưng lời Cẩm Sắt lâu ứng nghiệm. Vạn thị muốn nhà họ chết ở Giang Châu thỏa đáng hơn, như vậy trong Hầu phủ ở kinh thành có thể giảm rất nhiều lời đồn nhảm, cho nên trong lúc đợi về kinh, Vạn thị liền đối phó với cả nhà nàng ta để rảnh tay, nếu phải mẫu thân nghe lời Diêu tứ nương mà sớm có cảnh giác nhà ba người bọn họ chỉ sợ sớm bị độc chết, biến thành hồn lệ quỷ. Dù là mẫu thân sớm có cảnh giác, đêm đó đưa nàng ta trốn, nhưng bà lại thể tránh thoát khỏi đuổi giết của Vạn thị, mẫu thân nàng ta bị bắt trở về, dĩ nhiên là bị Vạn thị đánh chết. Mà nàng ta cùng phụ thân mặc dù trốn thoát, nhưng cũng ăn ít khổ, chẳng những vậy còn bị người Hầu phủ phái tới tìm kiếm chung quanh. Trong sạch của nàng ta bị hủy, mẫu thân chết thảm, nhà bọn họ vốn trung thành đến cỡ nào, nhưng đối xử của ngày đó khiến trong lòng nàng ta sao có thể hận! Sau khi bàn bạc với phụ thân, nàng ta liền đầu phục Trấn quốc công phủ, tìm đến bảo hộ của Trấn quốc công phủ, cũng chính là mượn chuyện này để đạt được mục đích báo thù rửa hận. Trong lòng Thu Bình vốn hận thấu xương, nay nàng ta lại nghe trong lời của quản gia có vài phần uy hiếp sao có thể để toại nguyện, oán hận trong lòng chỉ càng thêm đậm, nàng ta bịch bịch quỳ mặt đất, lúc này đau đớn khóc lớn, :“Lão gia, hai năm nay ngài cưng chiều Vương di nương cùng Hồ di nương, phu nhân mình phòng chiếc bóng, trong lòng oán hận, ngài ấy chỉ là nhất thời luẩn quẩn trong lòng mới làm ra chuyện hồ đồ này, lão gia, xin ngài tha thứ cho phu nhân ...... Ngài cũng nên vì mặt mũi lão gia tử mà tha thứ phu nhân!” Lời này của Thu Bình cũng chính là đẩy Vạn thị vào con đường vạn kiếp bất phục! Tạ Tăng Minh choáng váng đầu óc, sắc mặt tái nhợt, nhất là lòng vốn có chút mầm móng hoài nghi, lại nghĩ đến chuyện này sớm trở thành chuyện cười lan truyền nhanh nhất trong thiên hạ, cả đời khó mà có cơ hội đứng thẳng lưng lên. Hơn nữa con trai trưởng của hắncũng bị huỷ tay mẫu thân như vậy, đến nương nương trong cung, chỉ sợ cũng chịu ảnh hưởng lớn vì việc này mà bị bọn nữ tử ác độc sài lang trong hậu cung cười nhạo thôi. Thấy sắc mặt của Võ An Hầu vô cùng thê thảm mất hồn mất vía,trong lòng Thu Bình rất vui sướng, lại :“Phu nhân nên tìm mối hôn nhân tốt khác cho thế tử mà nên nghe lời khuyên của Hầu gia, cần phải từ từ, nên nóng vội. Nô tỳ hầu hạ thế tử lâu, nên biết thế tử là người trọng tình nghĩa, Diêu tứ nương cùng thế tử năm xưa sớm định hôn ước, Nếu Diêu tứ nương thực xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thế tử vốn thương hoa tiếc ngọc chỉ sợ cũng vô cùng thương tâm, nô tỳ đành lòng nhìn thế tử thương tâm, ngày đó mới theo phân phó của phu nhân đem Diêu tứ nương dụ vào trong phòng đá kia,nhưng nô tỳ nào biết vừa đem Diêu tứ nương an trí thỏa đáng, Thôi gia công tử ngờ phát giác ra nô tỳ, hiểu lầm nô tỳ thành Diêu tứ nương, nô tỳ lúc ấy vô cùng sợ hãi, muốn cho biết là nhận sai người nhưng ngờ tới Thôi công tử khiến cho nô tỳ hôn mê bất tỉnh...... Hu hu, nô tỳ bị chà đạp, nhưng phu nhân lại trách cứ nô tỳ làm hỏng việc, phu nhân còn đem mẫu thân của nô tỳ đánh chết !” Thu Bình xong liền khóc thảm thiết hai tiếng mới tiếp tục :“Trong lòng nô tỳ biết phu nhân cũng buông tha nô tỳ, nên nô tỳ mới cùng phụ thân suốt đêm trốn khỏi biệt viện, nô tỳ từ hầu hạ phu nhân, phu nhân vẫn đối đãi nô tỳ tệ, mặc dù phu nhân đánh chết mẫu thân của nô tỳ, nô tỳ cũng chưa bao giờ nghĩ phản bội phu nhân, nên nô tỳ sớm quyết định cùng phụ thân cùng nhau tìm nơi mai danh tích, nhưng mà được như mong muốn, phụ thân bị bệnh nặng, đường chạy trốn được thiếu gia đây cứu giúp, sau đó nô tỳ và phụ thân trùng hợp gặp được tướng quốc quân phu nhân, phụ thân nô tỳ từ trước đến nay được Hầu gia coi trọng, lòng trung thành với Hầu gia, cũng nguyện để Hầu gia sống trong phản bội kia, hơn nữa khế ước bán mình của hai phụ tử nô tỳ còn ở Hầu Phủ, vì vậy nô tỳ mới cùng phụ thân trở về kinh thành.” Nhóm dân chúng nghe Vạn thị đương vụng trộm lại muốn hãm hại Cẩm Sắt giận thể tha , lại nghe Thu Bình Vạn thị giết người diệt khẩu như thế nào, càng cảm thấy người này độc ngoan lạt, đúng là đệ nhất dâm phụ, độc phụ trong triều đại. Trong lúc nhất thời tất cả đều phẫn nộ vô cùng, lớn tiếng hô muốn Tạ Tăng Minh cho Vạn thị trả giá. Thôi Nhất Kì nghe xong lời của Thu Bình, càng thêm nghi ngờ con mình là bị Vạn thị giết chết, cũng hướng Võ An Hầu phẫn nộ quát:“Độc phụ như thế phải quăng vào chảo dầu, lăng trì xử tử!” Cẩm Sắt vốn giả bộ bất tỉnh, lúc nàng bị nâng vào trong xe ngựa liền mở mắt, ngồi ở trong xe ngựa nàng đem động tĩnh bên ngoài nghe ràng rành mạch , nghĩ tình lại bị Trấn quốc công phủ làm kẽ hở như vậy, nàng mặt đối với thủ đoạn của Trấn quốc công phủ cứng lưỡi, mặt trong lòng lại vô cùng vui sướng, vô luận là kiếp trước hay là kiếp này, Vạn thị đều hại nàng quá mức. Mà Cẩm Sắt cho tới bây giờ cũng còn là người nhân từ, nương tay với người khác nữa, đối với Vạn thị nàng nửa điểm đồng tình cũng có, nghĩ đến năm đó khi tổ phụ cùng cha mẹ đều còn sống, Vạn thị từ ái quan tâm bọn nàng, giờ càng cảm thấy như bị con sói đội lốt cừu tính kế, chỉ cảm thấy ghê tởm thôi. Mà Văn Thanh cũng vậy, lúc ở Linh Tự chỉ hận thể uống máu , ăn thịt Vạn thị, vừa rồi Võ An Hầu lại ác độc như vậy, làm hại tỷ tỷ bị người ta chửi mắng suýt nữa cả đời bị hủy diệt rồi, tại thấy vợ chồng Võ An Hầu gặp đả kích nặng như thế, rồi lại thấy Võ An Hầu tức giận đến trong ngực chấn động thôinói ra lời, Văn Thanh chỉ muốn vỗ tay cười to . Cẩm Sắt ngoài cảm thấy vui vẻ ra lại càng cảm thấy thoải mái,từ sau khi trọng sinh nàng trù tính cho việc từ hôn, nay mắt thấy đại cục định rồi, nàng tất nhiên cảm thấy như bỏ được tảng đá treo ngực . Cả người buông lỏng, thoải mái. Giờ phút này bên trong hoàng cung, đương kim thiên tử của Đại Cẩm Chu Hậu Húc cùng huynh đệ cùng cha khác mẹ Chu Kỳ Vọng Cao xem bộ tranh của nhóm tân cung nữ. Chu Hậu Húc tham luyến sắc đẹp, ngu ngốc vô năng, mà vị Ngô vương huynh đệ này của cũng phải thứ tốt gì là con ngựa đực chính hiệu , cũng là đệ tử của phái háo sắc, hai người thường cùng ở chung ngắm tranh mỹ nhân, Chu Hậu Húc thấy tiểu mỹ nhân trong tranh kia dáng người yểu điệu, bộ dạng xuất chúng, ánh mắt như bắn mị quang khiến lòng nhộn nhạo, nhưng vẻ mặt lại đoan trang hiền thục, liền vỗ tay cười to, :“Tam đệ tranh này ngươi là từ nơi nào tìm thấy, quả nhiên là tuyệt , tuyệt !” Chu Kỳ Vọng Cao nghe vậy liền cười, :“Hoàng huynh cũng biết, thần đệ nổi tiếng thích tranh mỹ nhân, mấy kẻ dưới quyền cũng đều biết,lại nhớ kỹ thần đệ coi như được hoàng huynh thích, tự nhiên tránh được vơ vét mĩ họa khắp nơi mong từ thần đệ lấy lòng hoàng huynh .” Chu Hậu Húc liền vừa cười , :“ Mỹ nhân như vậy nếu có thể có được, đó mới là tuyệt .” Chu Kỳ Vọng Cao liền cười :“ Hậu cung của hoàng huynh ba ngàn người đẹp, người nào chả xinh đẹp hơn mấy phần so với mỹ nhân trong tranh này, đến thương hoa tiếc ngọc, hoàng huynh quả nhiên là trượng phu trong đám nam nhân! Cũng chỉ cần đến mỹ nhân ở hậu cung, người nào bị hoàng huynh làm cho mê mẩn như nhập ma, đều là do hoàng huynh ôn nhu săn sóc, khiến mỹ nhân thất vọng, theo ý thần đệ đám người ra trận giết địch đều là mãng phu, chẳng phải hùng gì cả, phải giống như hoàng huynh đây làm cho nữ nhân mê say mới là nam nhân trong đám nam nhân!” Lời của Chu Kỳ Vọng Cao với thiên tử như vậy có thể là cực kỳ vô lễ, nhưng Chu Hậu Húc nghe vậy lại mừng rỡ hai mắt loé tinh quang, vui sướng cười ha ha, liên thanh hỏi:“ Trượng phu trong đám nam nhân? Ha ha, tam hoàng đệ đúng là muốn dỗ trẫm thoải mái.” Chu Kỳ Vọng Cao vội hỏi:“Lời này đâu chỉ có mình thần đệ từng , trong kinh ít dân chúng cũng cho rằng như thế, hoàng huynh tin thần đệ an bài vài dân chúng tiến cung diện thánh, để thánh thượng tự mình hỏi.” Chu Hậu Húc nghe vậy sắc mặt sáng ngời, tiếp theo lại xua tay :“Thôi , thôi , nếu làm vậy chắc chắn lại bị nghe tướng quốc công lải nhải, cái gì nào là an toàn, thích khách, nào là vì triều chính, phiền muốn chết. Đệ có tài vì trẫm tìm vài vị mỹ nhân ở trong dân gian đó mới là chính , trẫm tin đệ có thể làm được.” Chu Kỳ Vọng Cao nghe xong chỉ cười tiếng, cũng tiếp tục kiên trì, mà lại :“Hoàng huynh thương hương tiếc ngọc, cũng khó xử mỹ nhân, đó chỉ là cung nữ có tư sắc tầm thường, hoàng huynh nếu trách thần đệ xin thẳng, chút nhan sắc như thế so với vị nương đính ước với thế tử của Võ Hầu phủ quả thực là kém xa .” Chu Hậu Húc nghe như vậy lại hỏi :“Hoàng đệ xem ?” Lời này vốn là lời Chu kỳ Vọng Cao muốn nghe, nên vội trả lời:“ Ha, hoàng huynh đúng là biết, Võ An Hầu Thế tử sớm định ra việc hôn nhân với cháu của Diêu Thủ Phụ, nhưng nay Diêu gia suy tàn, Võ An Hầu phủ liền muốn đến mối hôn này nữa , Võ An Hầu phu nhân vội vàng tìm người phá hư thanh danh Diêu gia nương, mượn cớ này đạt mục đích từ hôn. Nhưng kế thành, Diêu gia nương chủ động từ hôn trước , Võ An Hầu và Thế tử liền vội vãn hồi thanh danh, muốn ép hôn nương người ta, hôm nay khi thần đệ tiến cung chính là lúc Võ An Hầu phủ rất náo nhiệt, thần đệ nhìn Diêu gia nương kia thế lực mỏng manh, chỉ sợ cuối cùng cũng vẫn phải tiến vào cửa phủ Võ hầu .” Chu Hậu Húc nghe xong lời này, lại có lời nịnh nọt của Chu Kỳ Vọng Cao, làm sao lại muốn biểu chút, lúc này liền vỗ long án, cả giận :“Buồn cười! Võ An Hầu phủ quá mức càn rỡ! Trẫm nghe Võ An Hầu thế tử tướng mạo tuấn mỹ, có danh tiếng trong dân. sao có thể bắt buộc nương người ta như vậy, phải là hành động của đại trượng phu!” xong, Chu Kỳ Vọng Cao liền cười :“Ai, chỉ đáng tiếc Diêu gia nương gặp được nam tử như hoàng huynh, hoàng huynh thực là nam nhi thế gian ít có, cũng là Diêu gia nương mệnh bạc.” Chu Hậu Húc nghe vậy nhân tiện :“Hừ, việc này trẫm muốn quan tâm xen vào, người đâu, mau truyền khẩu dụ của trẫm, Võ An Hầu phủ ỷ thế hiếp người, trẫm lệnh cưỡng chế lập tức trả lại hôn thư và ngày sinh tháng đẻ cho Diêu nương, giải trừ hôn ước, Võ An Hầu nếu như phục, liền gọi tới gặp trẫm!” xong thấy thái giám lĩnh mệnh lệnh muốn , bèn sợ chưa đủ, lại gọi lại, thêm,“Cũng là Võ An Hầu phủ đuối lý trước, nên bồi thường Diêu gia nương, nước ta vốn có luật pháp, nếu nhà hành vi hợp, nhà trai có thể từ hôn, cũng cần trả lại đồ cưới, trẫm lần này đặc chuẩn cho Diêu gia nương cần trả lại sính lễ cho Võ An Hầu phủ!” Thái giám nghe xong, thấy hoàng đế ra lệnh gì thêm nữa, lúc này mới lĩnh mệnh ra , Chu Kỳ Vọng Cao liền trưng ra vẻ mặt khâm phục về phía hoàng đế thở dài quỳ lạy, :“Hoàng huynh là nam trung kiệt, thần đệ bội phục, bội phục!” Chu Hậu Húc vui sướng cười to vài tiếng, làm sao còn nhớ chuyện đáp ứng Vân Tần trong lúc tình mê kia?! cười xong, lại đột nhiên nhớ tới chuyện, :“Ai nha, Diêu nương nếu như từ hôn, vậy chuyện hôn nhân chẳng phải là bị chậm trễ hay sao ? Nàng gia đạo lại sa sút, chỉ sợ cũng khó gặp được phu quân như ý, trẫm nhớ năm đó thê tử của Diêu trạng nguyên có danh xưng kinh thành đệ nhất mỹ nhân, nghĩ đến nữ nhi của nàng cũng kém, bằng trẫm chuyện tốt làm cho hết, liền đem Diêu gia nương tiến cung phong cho nàng danh thất phẩm bảo lâm?” Chu Kỳ Vọng Cao nghe vậy kinh hãi, vốn làm việc này vì có người nhờ vả, nếu Diêu gia nương thực vào cung, chẳng phải là làm việc vô ích lại còn đắc tội người kia sao , thấy hoàng đế kích động muốn gọi người, Chu Kỳ Vọng Cao nhân tiện :“Hoàng huynh, Diêu gia nương nay tuổi còn , có thể có dung mạo gì. Hơn nữa, có ân đức của hoàng huynh, cho Diêu gia nương từ hôn với Hầu phủ, chuyện nàng tìm lại mối hôn khác cũng có gì đáng lo ! Ngoài ra, nếu nàng tiến cung chỉ sợ Vân Tần nương nương ồn ào nháo chuyện, rồi lại khó xử Diêu nương, hảo tâm của hoàng huynh chẳng phải thành chuyện xấu hay sao? Quan trọng là Vân Tần nương nương vì chuyện như vậy mà thương tâm .” Chu Hậu Húc vừa nghe, liền nhớ ra từng đáp ứng với Vân Tần đứng ra làm chủ cho Võ An Hầu phủ,nên nhất thời chột dạ, liền xua tay :“Thần đệ rất đúng, là trẫm suy nghĩ chu toàn, cũng may làm sai việc !” Chu Kỳ Vọng Cao thế này mới thầm lau mồ hôi phen, hắc hắc nở nụ cười. Lại đến vị thái giám mà hoàng đế phái đến Võ An Hầu phủ, lúc đến nơi vừa đúng là lúc Thu Bình kể xong tình, dân chúng vô cùng phẫn nộ. Từ xa nghe dân chúng hô to rất kinh người. “Đem hôn thư ra !” “Trả lại ngày sinh tháng đẻ cho Diêu nương!” “Từ hôn! Từ hôn!” ...... Kiều công công đến, thấy chỉ riêng gì trước cửa phủ Võ hầu mà còn có dân chúng từ các ngõ xong quanh, quả nhiên là muôn người đều đổ xô ra đường, ai ai cũng kích động, chấn kinh chút, lúc sau mới sai tiểu thái giám tiến đến mở đường. Nghe thánh chỉ đến, Võ An Hầu chỉ nghĩ rằng là ý chỉ do nữ nhi trong cung cầu đến, trong lòng dấy lên tia hy vọng, bước lên phía trước đón Kiều công công, mọi người còn quỳ xuống, Kiều công công lớn tiếng tuyên chỉ. “Truyền khẩu dụ hoàng thượng: Võ An Hầu phủ ỷ thế hiếp người, chuyện Diêu thị từ hôn trẫm thể quản, trẫm lệnh Võ An Hầu phủ phải nhanh chóng trả lại hôn thư, ngày sinh tháng đẻ cho Diêu nương, giải trừ hôn ước. Do Võ An Hầu phủ vô lý trước, trẫm đặc chuẩn Diêu thị cần trả lại sính lễ năm đó, Võ An Hầu nếu phục, kêu tiến cung gặp trẫm! Khâm thử!” Kiều công công xong, Tạ Tăng Minh liền sửng sốt, chỉ cảm thấy có chậu nước đá đổ xuống đầu , luồng hơi lạnh lẽo trong người từ đâu chạy đến, còn Dương Tùng Chi khóe môi mở chút ý cười, chưa bao giờ thấy đương kim thánh thượng cũng có lúc thánh minh như thế, theo bản năng quay đầu nhìn Cẩm Sắt ngây ngốc bên xe ngựa, tuy xe ngựa che mất tầm mắt , nhưng lại phảng phất như nhìn thấy Cẩm Sắt thanh lệ mỉm cười. Mà nhóm dân chúng cũng kịp phản ứng lại y,đồng loạt đứng lên hoan hô vang dậy.