Chương 86.1 Edit: Linh Beta: Bear Cẩm Sắt gắt gao nhìn chằm chằm Diêu Cẩm Ngọc được Hạ ma ma đỡ ra khỏi Hầu phủ, chỉ mấy ngày gặp , Diêu Cẩm Ngọc giống như thay đổi thành người khác, hai mắt vô thần, thân ảnh gầy yếu ,hai gò mã phấn nộn hồng hào ngày xưa nay lại ra màu vàng như sáp nến, lõm xuống phía dưới cằm trở nên bén nhọn, mặt chỉ còn da bọc xương. Cẩm Sắt nhìn Diêu Cẩm Ngọc, thấy nàng như già hàng chục tuổi, vẻ mặt ngưng đọng như chết lặng, như bị thứ gì đó tra tấn đến tê liệt, thể xác như mất linh hồn. Cẩm Sắt còn nhớ , ngày đó Diêu Cẩm Ngọc bị phát quần áo chỉnh tề ở cùng Tạ Thiếu Xuyên, nàng mặc dù sắc mặt tái nhợt, bị té ngã , thất thần nghèo túng, nhưng ít nhất còn có thể nhìn ra ràng là người có linh hồn sinh động hữu tình, mà nay nhìn lại nàng ấy giống như nghe được người gọi mới chuyện cùng người khác. Mới cách có chưa đầy tháng mà Diêu Cẩm Ngọc sống như thế nào để thành bộ dáng thế này! Diêu Cẩm Ngọc có tức giận, Diêu Cẩm Ngọc tiền đồ đen tối....Cẩm Sắt thấy căng thẳng trong lòng, mâu quang chớp động thôi. Tiếp theo nàng bèn nâng tay chạm đến trâm cài bằng vàng đầu, chỉnh lại trâm cài chút mới với Văn Thanh: “ Mời tỷ tỷ xuống xe.” Mà nhóm dân chúng nhìn thấy chủ tớ Diêu Cẩm Ngọc ra, lại thấy sắc mặt Diêu Trạch Thanh sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm nương có vẻ vui mừng kia mà nhất thời mọi chuyện . Vị nương thân hình khô héo kia nhất định là đại nương của Diêu gia. Diêu đại nương làm đám tang nay lại phát là giả chết, việc như vậy mà Diêu gia còn có thể làm ra những lời vừa rồi của Diêu gia thể tin tưởng được! Trong lúc nhất thời mọi người chỉ cảm thấy bị lừa gạt tình cảm, vẻ mặt phẫn nộ lại hèn mọn giương mắt hướng về phía Diêu gia, tiếng chửi rủa ầm ầm nổi lên bốn phía, những lời này so với trước lại khó nghe hơn. “ là chưa từng gặp qua người chẳng biết xấu hổ như vậy , ngay cả tự sát cũng có thể làm giả, lẽ nào sợ bị ông trời sét đánh vào nhà tổ hay sao? .” “Xem ra những lời nha hoàn kia đều là tình hình thực tế, Diêu đại nương quả là tự nguyện đem thân cho Tạ gia công tử , là khuê tú, nhưng lại biết kiềm chế như thế là biết xấu hổ mà!” “Đúng vậy, Diêu đại nương này như thế, Diêu gia tứ nương có thể tốt hơn chỗ nào đây , Võ An Hầu thế tử bị nữ tử như vậy tổn hại thanh danh đáng giá!” “Bọn họ vẫn muốn lừa gạt người ta , vì điều này mà lấy lí do từ hôn, theo ta thấy, Diêu gia nương này nên bị thả trôi sông! Cũng may Võ An Hầu gia sớm có chuẩn bị, bằng chẳng phải là bị kẻ gian hại mất hết thanh danh à .” Võ An Hầu nghe những lời này , mặt có nét tươi cười mơ hồ, mà Diêu Trạch Thanh hoàn toàn ngờ được tình xảy ra lại lớn như vậy , bị nhóm dân chúng chỉ trỏ khiến sắc mặt trắng bệch, cả người đều toát ra mồ hôi lạnh . Bên kia Tạ Tăng Minh tiến lên hai bước hơi hơi giơ tay lên, đợi mọi người yên tĩnh lại, mới tiến đến gần Diêu Cẩm Ngọc ngây ngốc đứng ở bên :“Ngươi là đại nương của Diêu gia, Diêu Cẩm Ngọc trưởng nữ của Giang Châu Đồng Tri Diêu Lễ Hách?” Tạ Tăng Minh hỏi xong, Diêu Cẩm Ngọc thân mình có chút cứng đờ, tiếp theo nàng ta bỗng rơi lệ , Tạ Tăng Minh thấy nàng chỉ rơi lệ, nhất thời liền có chút kiên nhẫn. Nhưng nghĩ đến chuyện tình Diêu gia đại nương gặp phải, trong lòng liền hiểu , hơi hơi soay người hạ giọng : “ trả lời cho tốt, cho bản hầu gặp được ngươi ở nơi này, ta vẫn có thể đem ngươi đưa trở về!” Diêu Cẩm Ngọc nghe vậy dòng lệ ngưng lại, lắc lắc thân mình, lại gật đầu :“Phải! Phải Ta là Diêu Cẩm Ngọc, là đại tiểu thư của Đồng Tri phủ, ta muốn về......” Diêu Cẩm Ngọc vẻ mặt lên vẻ điên cuồng, Tạ Tăng Minh liền đợi nàng xong lớn tiếng đánh gãy lời nàng :“Các vị hương thân, vị này là Diêu đại nương, người mà bị báo tử do tự sát của Diêu gia. Diêu lão gia cũng phải biết chứ?” hướng Diêu Trạch Thanh mỉm cười mà hỏi, Diêu Trạch Thanh tất nhiên là còn gì mà chống đỡ. Tạ Tăng Minh lại liếc mắt sang Diệu Hồng , Diệu Hồng vội bước tới bên Diêu Cẩm Ngọc khóc :“ nương, nô tỳ thể khuyên ngài, để cho ngài cùng Tạ công tử làm nên việc hồ đồ kia , nô tỳ muôn lần đáng chết . Nhưng mà, nay thanh danh lão gia cùng tộc lão của Diêu thị bị nương phá hỏng, cũng may Tạ công tử còn lòng ngưỡng mộ nương, nương mới có thể có nơi dung thân. nương báo tang, chưa từng thấy tứ nương đau buồn đến như thế nào, còn thầm muốn từ hôn. nương đến tình cảnh này hãy vì chính mình lo lắng chút, tứ nương chưa từng coi là tỷ muội mà đối đãi, nương cần gì lại thay tứ nương che lấp, hãy cho các hương thân biết thực , đừng để thế tử bị thế nhân hiểu lầm là bị từ hôn .” Diệu Hồng lời này vốn là nhắc nhở Diêu Cẩm Ngọc, khiến cho nàng nhớ tới việc phá hoại Cẩm Sắt, nhớ tới việc muốn Tạ Thiểu Văn , nên cùng nàng ta liên thủ xấu Cẩm Sắt, mà Diêu Cẩm Ngọc quả cũng có phản ứng, nàng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt cuồn cuộn các loại cảm xúc, tiếp theo nàng ta cái tát đột nhiên đánh lên mặt Diệu Hồng, lạnh lùng :“Là ngươi! Là ngươi, đêm đó nếu có ngươi ta làm sao mà rơi xuống tình cảnh như thế này, ta giết ngươi!” Diệu hồng bị bộ dáng của Diêu Cẩm Ngọc doạ sợ tới mức cả kinh, nàng té ngã, sợ run chút rồi lúc này mới vội : “phải, phải đều là do nô tỳ, nô tỳ nên ngăn đại nương . Đại nương mau đem chuyện của tứ nương ra , Hầu gia cùng thế tử đều là người rộng lượng, thể để các ngài ấy chịu oan . nương vào Tạ phủ, có Hầu gia chiếu cố mới bị khi dễ , sao đến giờ nương vẫn còn lo nhớ tình tỷ muội, vì chính mình mà lo nghĩ nhiều chút!” Diêu Cẩm Ngọc bị hai nha hoàn lôi kéo, nghe được lời của Diệu Hồng , nàng thân mình như chấn động, muốn mở miệng , từ đám người bên ngoài lại vang lên thanh quen thuộc . “Đại Tỷ!” Diêu Cẩm Ngọc nghe tiếng quay lại nhìn, thấy Văn Thanh nâng Cẩm Sắt từ trong đám người đến, Cẩm Sắt lộ ra khuôn mặt đầy nước mắt, đôi mắt ánh lên nét kinh hỉ lại vừa buồn thương nhìn nàng, dưới ánh mặt trời khuôn mặt nhắn của nàng vẫn tuyệt mỹ như vậy, nước mắt rơi xuống khuôn mặt nàng tựa như những bông hoa Lê trắng nhuốm những giọt sương sau cơn mưa, rất cao thượng mà lại thanh nhã. Nhìn Cẩm Sắt chậm rãi lại, Diêu Cẩm Ngọc chỉ cảm thấy trong lòng như bị cấu nhéo, trong lòng rộn lên loại cảm giác cùng tâm tình được. Nhìn Cẩm Sắt, nàng ta nghĩ tới rất nhiều chuyện. Nàng ta nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên gặp Cẩm Sắt, khi đó Cẩm Sắt vẫn là thiên kim Thủ Phụ Phủ , khi đó nàng ta theo phụ thân cùng mẫu thân đến kinh thành , lúc đó Cẩm Sắt mới năm tuổi, phấn điêu ngọc mài, nàng ôn nhu lôi kéo tay nàng ta gọi nàng ta là đại tỷ , nàng lôi kéo nàng ta dạo chơi trong vườn Thủ Phụ Phủ . Khi đó, nàng ta hèn mọn mà hâm mộ nàng như vậy, lòng vì được kết giao với thiên kim Thủ Phụ gia mà vui mừng thoải mái, đến khi trở lại Giang Châu còn luôn nhớ tới,tự tay may hà bao mong chờ đưa tới kinh thành. Sau đó Diêu Cẩm Sắt mang theo linh vị phụ thân trở về gia tộc, nàng ta cũng vẫn tỉ mỉ chăm sóc nàng, hèn mọn cẩn thận đối đãi với vị muội muội mới tới này. Tại thời điểm nào mà phần tình cảm này thay đổi , là vào lúc vị muội muội hơn nàng mấy tuổi có thể xuất khẩu thành văn, khiến đám tỷ muội vẫn thường phụng bồi vị đích trưởng tỷ là nàng ta nay lại liên tục tán thưởng tài trí của vị muội muội này? Hay là lúc muội muội luôn có thể khiến mẫu thân tán thưởng và thương? Hoặc là khi các tộc muội còn vây quanh nàng ta bàn về các mẫu thêu thùa đa dạng, các loại gấm vải ...mà lại vây quanh muội muội nghe chuyện kinh thành phồn hoa? Phụ mẫu vì muội muội mà tu sửa Y Huyền Viện, mỗi khi có thứ tốt mẫu thân đều đưa tới Y Huyền Viện trước, rồi còn bảo nàng ta phải nhường nhịn? Hoặc là vào lúc ngẫu nhiên nghe được nhóm nô tỳ về muội muội tuy chỉ là bé mồ côi nhưng lại được thích hơn cả đại nương ruột thịt của Diêu phủ? Diêu Cẩm Ngọc còn nhớ , chỉ biết khuôn mặt của người này, dáng người này, lòng ghen tị khiến nàng ta còn có thời thơ ấu trong sáng vô lo vô nghĩ, vì người này mà sinh hận, mọi thời khắc đều muốn so đo. Cuối cùng nàng ta muốn đoạt lấy những gì thuộc về muội muội, chiếm hết về cho chính mình , nàng ta điên cuồng khát vọng có ngày có thể cao cao tại thượng nhìn xuống vị muội muội này, cũng khiến thế nhân hiểu rằng Diêu gia còn có đích trưởng nữ là Diêu Cẩm Ngọc! Nếu có Diêu Cẩm Sắt, nếu Diêu Cẩm Sắt vẫn là thiên kim của Thủ Phụ gia, liệu có thể có những bất đồng hôm nay ?, nàng ta như cũ vẫn có thể làm đại nương vô lo vô nghĩ của Diêu gia, đợi mẫu thân vì nàng ta chọn lựa phu quân, có phải nàng ta cũng như ngàn vạn nữ tử bình thường đời giờ phút này ở lầu thêu trong lòng ngọt ngào mặt mũi nhuốm hồng thêu may gía y? Diêu Cẩm Ngọc nghĩ tới đây trước mắt là mảnh sương mù, dung nhan Cẩm Sắt cũng trở nên mơ hồ, mà Cẩm Sắt lúc này tới trước mặt Diêu Cẩm Ngọc, nàng rơi lệ tiến lên ôm lấy nàng ta. “Đại tỷ tỷ! Tỷ còn sống, còn sống, tốt quá!” Cẩm Sắt run giọng ôm lấy Diêu Cẩm Ngọc, rồi ở bên tai nàng thấp giọng thầm, :“ Theo lời Diệu hồng , đại tỷ tỷ có thể tưởng tượng nếu tỷ thừa nhận có hậu quả gì? Tộc nhân tha cho đại tỷ tỷ sao? Nữ nhân Diêu thị trọng nhất là thanh danh , sợ nhất là việc tổn hại danh dự, đại tỷ tỷ dĩ nhiên cũng thế, tỷ muốn tộc nhân hận đại phòng của thúc phụ sao? Hay là muốn thím bị thúc phụ giận chó đánh mèo, đuổi ra ở biệt viện? Tiền đồ của Tưởng thúc phụ và hai vị ca ca bị mất ở trong tay đại tỷ tỷ, bọn họ hận tỷ sao?! Đại tỷ tỷ của ta, tộc nhân muốn tỷ chết, dù có là Võ Hầu cũng che chở nổi cho tỷ!” Tốc độ của Cẩm Sắt cực nhanh, nàng vừa hết thân mình Diêu Cẩm Ngọc liền run lên, tiếp theo nàng ta giãy dụa muốn đẩy nàng ra, chỉ là Cẩm Sắt lại cố sống cố chết ôm nàng ta. Cũng biết là Diêu Cẩm Ngọc căn bản vô lực giãy giụa hay là nàng ta nghe mấy lời của Cẩm Sắt, chút ý muốn né tránh lúc ban đầu kia còn tăm hơi. Nhận thấy được tấm thân gầy trơ xương trong tay mình, tâm Cẩm Sắt phát lạnh, lúc này mới đẩy nàng ta ra, thấy ánh mắt chớp động của Diêu Cẩm Ngọc, hốc mắt lưng tròng nước mắt , nàng liền biết lời của mình Diêu Cẩm Ngọc tất nhiên là nghe , trong lòng nàng ta cũng có tính toán, Cẩm Sắt liền an tâm. Lúc Văn Thanh giúp đỡ Cẩm Sắt lao tới, nhóm dân chúng nghe Cẩm Sắt gọi Diêu Cẩm Ngọc là đại tỷ tỷ, liền tự giác tránh ra. Thấy Cẩm Sắt ôm Diêu Cẩm Ngọc khóc rống, bọn họ mới phản ứng lại , đều đoán rằng vị này chẳng phải chính là người muốn từ hôn Diêu tứ nương sao . “Tứ nương! Hoàn cảnh nương của chúng ta như vậy, còn nhớ tới tỷ muội thân tình, muốn ra chuyện tình tứ nương. Tứ nương xin đáng thương cho nương của ta , chúng ta đến chỗ Diêu lão thái gia cầu tình cho nương !” Lúc này Diệu Hồng ngồi chồm hỗm mặt đất cũng phản ứng lại, quỳ tới bên chân Cẩm Sắt dập đầu , xong nàng ngẩng đầu lên, vẻ cầu xin nhìn Cẩm Sắt, tư thái kia quả nhiên là bộ dáng trung thành lòng vì Diêu Cẩm Ngọc suy nghĩ. Cẩm Sắt xoay người lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệu Hồng, chậm rãi buông Diêu Cẩm Ngọc ra, tốc độ nhanh như chớp ,vẫy tay liền hung hăng giáng cái tát lên mặt Diệu Hồng. Diệu Hồng hoàn toàn dự đoán được trước mắt bao người, lại chịu tình cảnh này, Diêu Cẩm Sắt thế mà lại dám động thủ đánh nàng ta, mặt nàng ta đau đớn, người ngây ra sửng sốt, chỉ ngơ ngác nhìn Cẩm Sắt. Cẩm Sắt vẻ mặt tràn lệ, lật tay liền lại giáng ra cái tát, ba ba hai tiếng, kinh động cả mảnh tĩnh mịch trước cửa Võ An Hầu phủ, ngay cả Tạ Tăng Minh cùng Diêu Trạch Thanh cũng đều ngây ngẩn cả người. Cẩm Sắt đánh xong mới thừa dịp tất cả mọi người còn ngây người , mắt rưng lệ trừng mắt nhìn Diệu Hồng, thanh lạnh lùng :“ Đồ điêu nô nhà ngươi, trước mặt mọi người hươu vượn, xấu chủ tử! Còn dám nhiều lời câu, ta liền thay đại tỷ tỷ xử lý ngươi!” Nàng xong, Diệu Hồng đầu tiên là bị khí thế của nàng doạ sợ, chỉ cảm thấy con ngươi Cẩm Sắt lạnh lẽo, lại giống như có thể phát ra quang ảnh đao kiếm, khiến cả người nàng ta cũng phát lạnh mà chấn động. Nhưng sau đó nàng ta nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, thân mình co rúm lộ ra vẻ mặt e ngại. Mọi người thấy vậy, lúc này liền phẫn nộ . “Diêu tứ nương này ngày thường nhất định là người độc ác , trước mặt mọi người cũng dám ngược đãi nha hoàn như thế, may mà Võ An Hầu phủ sớm phát giác bộ mặt của nàng ta .” “ đúng là mặt dầy, tình thế này mà vẫn dám lộ diện, còn dám kiêu ngạo ương ngạnh như thế! Thủ phụ gia làm sao có thể dưỡng ra nương như vậy, chỉ sợ linh của hai vị Diêu đại nhân cũng thể an bình.” Cẩm Sắt lại giống như căn bản có nghe đến những thanh đó, nàng tiến lên vài bước hướng đến Võ An Hầu đứng bậc thang mà quỳ xuống, tiếp theo liền chảy lệ cung kính dập đầu. Mọi người thấy vậy thanh chửi rủa hẹn mà cùng ngừng lại, Cẩm Sắt đây là muốn làm gì, chẳng lẽ nàng biết sai lầm nên ăn năn thỉnh cầu Võ An Hầu tha thứ? Cẩm Sắt quỳ xuống, Văn Thanh cũng quỳ gối theo, giữ thân thể của nàng, hai người cùng hướng Tạ Tăng Minh khấu đầu cái, Cẩm Sắt cũng đợi phản ứng của Tạ Tăng Minh,liền :“Cái cúi đầu này là tỷ đệ ta cám ơn ân nghĩa Hầu gia năm đó khi tổ phụ ta bệnh chết , đứng ra chủ trì đại cục, giúp tỷ đệ chúng ta mang linh vị về quê. Hầu gia hôm nay đem tiểu nữ bức đến tận đây , tiểu nữ tử đủ tài, lại vạn vạn thể liên luỵ thanh danh nữ tử Diêu thị ta, làm việc bất hiếu kia, cho nên...... Hầu gia xin thứ cho tiểu nữ đắc tội !” Cẩm Sắt xong liền tự đứng lên, xoay người hướng dân chúng vây xem trong phủ, :“Các hương thân muốn khiển trách tiểu nữ, dù thế nào cũng muốn dìm chết tiểu nữ, cũng nên cho ta vì mình mà biện giải đôi lời , há có thể nghe lời của bên liền định tội tiểu nữ , tiểu nữ dù chết cũng phục . Tiểu nữ oan uổng, tiểu nữ có thể thề trước mặt mọi người , nếu tiểu nữ có làm gì sai lễ pháp, tuân thủ nữ tắc, nếu tiểu nữ trong lòng có người, nếu tiểu nữ có lời dối......” Cẩm Sắt xong lại hướng đôi mắt lạnh lẽo hướng về phía Diệu Hồng, từng lời từng lời :“ tiểu nữ bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết, sau khi chết hồn tan biến, trọn đời , siêu, sinh.” Diệu Hồng bị đôi mắt lạnh lẽo của Cẩm Sắt nhìn đến lạnh cả người, trong lòng dâng lên nỗi sợ , nàng ta chỉ cảm thấy mặt trời nhô cao kia cũng thể xua đuổi cỗ lệ khí lạnh kia, nàng ta run lên, nghĩ đến những lời trái lương tâm của mình cùng lời thề kia liền có chút khiếp đảm. Cẩm Sắt vốn tin lời thề vừa , nhưng nàng cũng biết nhóm dân chúng này rất tin tưởng những việc như vậy . Cho nên Diệu Hồng thề, nàng liền lập lời thề càng độc hơn so với Diệu Hồng . Quả nhiên dân chúng thấy Cẩm Sắt sắc mặt thản nhiên sợ, làm việc lại cực có phong cách quý phái, lại thấy nàng tuổi , nhất thời trong lòng lại có chút dao động, nhưng họ vẫn nhớ kỹ chuyện Diêu Cẩm Ngọc giả chết, mà vẫn thể tiêu tan. Mà Cẩm Sắt cũng vội, nàng thề xong lại bức Diệu Hồng, :“Diệu Hồng, nếu lời thề của ngươi là lòng , vậy cần gì phải ấp a ấp úng, ngươi mau người sau lưng sai bảo ngươi là ai . Hôm nay trước mặt dân chúng, ngươi mau đem người ấy ra, tránh khiến các hương thân hoài nghi ngươi là ăn bừa bãi!” Diệu hồng bị Cẩm Sắt ép buộc, biết nên trả lời như thế nào,những lời nàng ta vừa mới là do quản gia của Võ An Hầu phủ dạy cho nàng ta. Nàng ta dù sao cũng mới mười lăm tuổi , mấy ngày nay lại trải qua các loại tra tấn của Tạ Thiểu Văn sớm như chim sợ cành cong, ngày đêm hoảng loạn, đầu óc cũng bởi vậy mà mảnh hỗn độn, hơn nữa bị Cẩm Sắt dọa , lời của nàng ta vốn là xấu Cẩm Sắt , giờ phút này nàng ta làm sao còn có thể biết được nên đối đáp như thế nào nên chỉ theo bản năng nhìn về phía Tạ Tăng Minh cùng quản gia bậc thang. Cẩm Sắt thấy nàng như thế, trong lòng an tâm chút, dĩ nhiên xác định ,chỉ sợ Diệu Hồng cùng Diêu Cẩm Ngọc cũng vừa mới bị Võ An Hầu đưa vào trong phủ, Tạ Tăng Minh còn chưa kịp làm tốt công tác tư tưởng cho các nàng, bằng Diêu Cẩm Ngọc có trạng thái như vậy, Diệu Hồng cũng có khả năng chỉ bị buộc hỏi hai câu liền tay chân luống cuống. Nàng giọng mà cười, lại đột nhiên nhướng mày :“Như thế nào? Chẳng lẽ việc này Võ An Hầu gia còn ràng hơn so với Diệu Hồng ngươi sao?” Tạ Tăng Minh cũng nghĩ tới Cẩm Sắt đột nhiên xuất lúc này, càng thể nghĩ đến tình thế thành ra như vậy, nàng những hoang mang lo sợ khóc thành đoàn, ngược lại dám đứng ra dưới chỉ mắng của nhóm dân chúng dùng vẻ mặt thản nhiên tùy ý ép hỏi Diệu Hồng. sắc mặt trầm xuống, quản gia thấy vậy liền lớn tiếng :“Diệu Hồng nhớ tình nghĩa với Diêu gia, muốn trước mặt mọi người khiến tứ nương ngươi khó coi, tứ nương sao lại nỡ bức bách nàng như vậy !”
Oa, CS phản kích rồi hừ, CN tới nước này còn mơ tưởng cái gì nữa chứ, giờ phải lo mà bảo vệ tiền đồ của cha huynh mới còn tác dụng Lần này phải 1 phát trúng đích cho lão già Hầu gia kia tức chết lun, cố lên CS Thanks
Ôi trơif ôi, hay quă , đánh thắng đối thủ mà nhằm vào điểm yếu thắng có cảm rất may mắn, thắng ở điểm mạnh của đối thủ mới là thành tựu nha.