Chương 85.2 Edit: khanhhoa666 Beta:bear Cửa lớn Hầu phủ đóng kín cuối cùng cũng được đẩy ra, dân chúng thấy Võ An Hầu ra, nhất thời ồn ào hô lên, có người tính tình nóng nảy lại gan lớn à chửi ầm lên. Tạ Tăng Minh nhưng cũng hoảng hốt, nâng tay lên, trầm quát tiếng, “Các hương thân thong thả nghe bản Hầu vài câu, mấy ngày nay bản hầu đóng cửa từ chối tiếp khách, để Thôi gia tùy ý ở cửa Hầu phủ ta làm xằng làm bậy, đây cũng phải là bản hầu chột dạ, ra là bản hầu thông cảm Thôi lão gia đau lòng mất con nên đành lòng lại khó xử ông ta. Bản hầu cho rằng thanh giả tự thanh, các hương thân ánh mắt là sáng như tuyết,nhất định nghe theo mấy lời xấu bản Hầu phủ vô căn cứ, bản Hầu cũng muốn để kẻ gian đổi trắng thay đen, hoa ngôn xảo ngữ, lừa gạt mọi người...... Bản hầu hôm nay liền ra mặt làm việc này.” Tạ Tăng Minh xong liền nhìn thoáng qua Thôi lão gia hung tợn trừng mắt giống như muốn lột da ông ta, : “Các hương thân cũng đều nghe được, vừa rồi Thôi gia lão gia tự nhận có thể giáo dưỡng tốt con trai, cũng con trai là ác bá ở Giang Châu, là bại hoại ở quê nhà, thử hỏi có thể dưỡng ra con nối dòng như vậy làm sao trong nhà có môn phong gì chứ? Cái gọi là gian nhất chính là thương nhân, người như vậy lời sao còn có khả năng tin tưởng? Bất luận thế nào, Thôi lão gia ngươi luôn mồm nhục mạ ngô thê, có thể đưa ra được chứng cứ ràng ?! có chứng cứ ràng lại dám bịa đặt xấu cáo mệnh phu nhân, chỉ dựa vào điểm này, bản Hầu liền có thể đem ngươi đến công đường, cho vào ngục để điều tra. Đương nhiên bản Hầu cũng lấy quyền khinh người, nếu ngươi vào nhà tù cho dù có dùng bao nhiêu bạc cũng có người dám thả ngươi ra.” Tạ Tăng Minh xong, Thôi Nhất Kì thấy đổi trắng thay đen như vậy, tức giận đến cả người phát run nửa ngày đều nên lời, mà Tạ Tăng Minh thấy vẻ mặt dân chúng có chút buông lỏng, lúc này liền lại lớn tiếng : “Các hương thân, thê tử của ta hiền lành đoan trang, quản lý Hầu phủ việc bếp núc ràng, đối hạ nhân tử tế, giúp chồng dạy con, ở Phượng Kinh mỹ danh lan xa. Con ta nhân phẩm quý trọng, lại là thanh niên tài tuấn nổi danh ở Phượng Kinh, có phẩm tính cao thượng, cũng tham luyến sắc đẹp, sao đến Giang Châu xong tính tình lại đại biến như vậy được? Có câu tục ngữ cường long áp địa đầu xà, cho dù Hầu phủ ta có môn đình cao tới đâu, đến Giang Châu cũng áp chế lại được Thôi gia cùng Diêu thị, bản hầu tin phu nhân lại......” Tạ Tăng Minh rồi đôi mắt lại đỏ lên, rơi vài giọt lệ, dĩ nhiên nên lời, nghiêng người khẽ lau lệ, : “Bản hầu vì cái gì mà Thôi gia cùng Diêu gia lại muốn liên thủ xấu hầu môn, ta chỉ biết là Thôi gia cùng Diêu gia đều là nhà giàu ở Giang Châu, việc buôn bán cũng có nhiều lui tới...... Chỉ biết là thế tử Hầu phủ ta ở Diêu gia gặp đòn hiểm, nay còn nằm giường bệnh sinh tử , thể hồi Kinh, mà Diêu tứ tiểu thư lại ở lúc ngô nhi gặp nguy nan mà đưa ra từ hôn! Đương nhiên nếu Hầu phủ ta quả thực ngại bần phú, ngô thê sao có thể cùng thế tử ngại xa ngàn dặm mà mang thọ lễ đến Giang Châu mừng thọ Diêu lão thái thái?” xong xua tay khôn kể, vẻ mặt rất ủy khuất bất đắc dĩ, nghiêng người liếc mắt quản gia cái, quản gia lúc này liền lớn tiếng : “Các hương thân, thiếu gia Thôi gia ràng là bị chim ưng gây thương tích, Triệu phủ doãn ở Phượng kinh làm khám nghiệm tử thi kiểm nghiệm xác chết, xác thực bị ngoại thương mà chết, làm sao có thể là ta Võ An Hầu phủ coi mạng người như cỏ rác chứ?! phu nhân nhà ta cùng Hầu gia tình cảm keo sơn, tình thâm nghĩa trọng, cho dù phu nhân có thực làm ra chuyện đồi phong bại tục như vậy đại trượng phu Hầu gia sao lại có thể nhẫn được sỉ nhục này, khắp nơi biện bạch cho phu nhân? Phu nhân nhà tha chưa bao giờ gặp qua công tử Thôi gia, chi đến chuyện giết người diệt khẩu chứ?! Hầu gia luôn nể tình cũ năm đó đành lòng chân tướng nhưng nay xem ra......” Quản gia lắc đầu thở dài sau mới phân phó cho hạ nhân: “Đem tỳ nữ Diêu gia mời ra đây!” Gã sai vặt nghe vậy lên tiếng trả lời mà , quản gia mới lại :“Các hương thân hãy thong thả mà suy nghĩ, phu nhân cùng thế tử của chúng ta đến Giang Châu, Diêu gia lại gấp gáp, vội vàng lên Kinh nóng lòng muốn từ hôn là vì sao chứ? Theo hạ nhân Hầu phủ ta báo lại, lúc phu nhân cùng thế tử ở Giang Châu, Diêu tứ tiểu thư lại cực kì lạnh nhạt với phu nhân, trái lại lại gần gũi với gia đình quyền quý trong kinh, lão gia xin thứ cho lão nô hôm nay số lời bất kính. Chỉ sợ là Diêu tứ tiểu thư mắt cao hơn đầu, nhìn được nơi tốt hơn Hầu phủ, muốn vào gia đình quyền quý khác, cho nên mới nóng lòng từ hôn như vậy!” lời của Quản gia nhất thời làm cho dân chúng phía dưới nghị luận ầm ầm, hiển nhiên tình thế có biến hóa khác. “Võ An Hầu phủ như vậy, cũng phải có lý đâu!” “Leo lên gia đình quyền quý khác, ta thấy sao có thể được chứ, gia thế như Võ An Hầu phủ mà thế tử lại xuất chúng như vậy , liệu còn có gia đình nào có thể so sánh với mối hôn nhân tốt như vậy sao?” “Điều này cũng chưa chắc, gia đình phú quý ở Kinh Thành phú hơn nữa cũng có mà, nghe thời gian trước Trấn quốc công phu nhân ra kinh cũng là Giang Châu đấy, nghe là Bình Nhạc quận chúa sinh nở ở Giang Châu......” “Ha ha, nếu là Trấn quốc công phủ, vậy khẩu vị Diêu gia quả rất lớn đó, từ hôn cũng có gì kì quái.” “ thể nào, cái này đúng là ông ông đúng bà bà đúng, mọi chuyện đúng là thể tưởng được.” ...... Diêu Trạch Thanh thấy tình thế mới chút chuyển biến quá nhanh, nhất thời sắc mặt liền thay đổi, mà dân chúng lại vô cùng kích động, ông ta nhất thời cũng biết như thế nào đàng mang vẻ mặt khó coi đứng ở bên. Trong chốc lát thấy nữ tử phía mặc áo màu hồng, phía dưới mặc chiếc váy dài xanh thẫm, buộc khăn màu nâu, giống như là nha hoàn bị gã sai vặt Võ An Hầu phủ dẫn ra, mọi người lúc này mới yên tĩnh lại nhìn xem. Tỳ nữ kia thế nhưng lại quỳ bái Võ An Hầu, ngược lại quỳ lạy lễ với Diêu Trạch Thanh, thúy thanh : “Nô tỳ Diệu Hồng thỉnh an lão thái gia.” Dân chúng nghe vậy liền biết tỳ nữ này cũng phải là người của Võ An Hầu phủ, mà là hạ nhân Diêu gia lại thấy ả ta từ trong Võ An Hầu phủ ra, nhất thời tất cả đều biết chắc chắn chuyện có chuyển biến mới, hưng phấn dị thường mở to hai mắt nhìn, nghiêng tai lắng nghe, giống như rất sợ mình lỡ nghe sai mất chữ. Diêu Trạch Thanh căn bản là biết Diệu Hồng, trong lúc nhất thời cũng thấy việc có chút ràng, sững sờ đứng ở đó, mà Võ An Hầu phủ tiên phát chế nhân (*), Tạ quản gia đợi Hoàng quản gia lời nào với Diêu Trạch Thanh với Diệu Hồng: “ nương có khúc mắc gì hãy với các hương thân ở đây, các hương thân nhất định có thể giúp giải quyết.” (*)Tiên phát chế nhân: đánh đòn phủ đầu Diệu Hồng nghe vậy đứng lên, xuống bậc thang nhàng cúi người với dân chúng vây xem, xong mới :“Nô tỳ là tỳ nữ thân cận của đại tiểu thư Diêu gia, nô tỳ đáng nhẽ nên ra chuyện, nhưng là thể chịu được khi nhìn đại tiểu thư cùng tứ tiểu thư cố ý làm bậy, thấy ấm ức thay cho Võ An Hầu thế tử, cũng thể để các hương thân bị lừa gạt để cho người ta lợi đụng được nên mới thể ra đây .” Diệu Hồng xong hít hơi, rồi lại tiếp lời: “Tứ tiểu thư cùng đại tiểu thư tình cảm thâm hậu, nên chuyện gì cũng chưa bao giờ dối gạt đại tiểu thư, cho nên theo nô tỳ biết, Tứ tiểu thư ra trước kia có người thương ở trong lòng nhưng mà người kia lai phải là thế tử Võ An Hầu. Nô tỳ cũng dám tiết lộ người đó là ai, chỉ có thể khẳng định Tứ tiểu thư từ hôn cũng phải là ý định mới xuất giống như trong lời của Diêu gia. Mà đại tiểu thư lại ngưỡng mộ phong thái của Tạ nhị thiếu gia, cho nên mới xảy ra chuyện hồ đồ đó. Mọi người đại tiểu thư tự sát để giữ gìn trinh tiết nhưng điều này là vô căn cứ! Thử hỏi tiểu thư ái mộ Tạ nhị công tử, sao có thể tự sát tạ tội được chứ?” Mọi người nghe Diệu Hồng xong tất cả đều cảm thấy khiếp sợ, nghị luận xôn xao, nàng ta liền lại vội vàng quỳ mặt đất, lớn tiếng : “Nô tỳ dám thề với trời, những lời nô tỳ câu nào cũng là , nếu có câu là giả liền bị sét đánh chết, thể siêu sinh!” Dân chúng nghe được Diệu Hồng thề độc như vậy, liền cũng nửa tin tưởng lời của ả ta. Lại thêm ở thời này đều khiển trách nặng nề với nữ tử chỉ thoáng phạm phải hành vi sai lầm, tội cũng bị nâng lên thêm mấy chục lần, hơn nữa thế nhân đa số đều đứng ở lập trường của nam tử nên đều khoan dung bọn họ, đối với nữ tử lại rất khắc nghiệt. Nữ tử muốn phản kháng cũng chỉ nư trứng chọi đá mà thôi hoàn toàn có tác dụng. Thấy Diệu Hồng thề như vậy sao lại tin? thâm vừa mới còn chỉ mắng Võ An Hầu phủ nháy mắt liền quay trở lại chửi mắng Cẩm Sắt. “Này Diêu gia tiểu thư sao lại có thể vô sỉ như vậy? tuân thủ nữ tắc lại còn dám vô liêm sỉ đến từ hôn, này cũng quá kinh thế hãi tục !” “Nô tỳ này là tỳ nữ bên người của Diêu đại tiểu thư, chắc là biết được tình hình thực tế, mới vừa rồi Thôi gia cùng Diêu gia cũng chỉ là tự mình vậy thôi, mà Võ An Hầu phủ còn có nhân chứng nữa, vậy Võ An Hầu phủ là bị oan uổng rồi......” “Ta nghĩ cũng chưa chắc, tỳ nữ này cũng là tỳ nữ của Diêu gia sao có thể đến kinh thành được? mà lại từ Võ An Hầu phủ ra, chưa chắc làm chuyện phản bội chủ đâu.” ...... Bên này mọi người nghị luận ồn ào, Diêu Trạch Thanh lại sứt đầu mẻ trán, mà Võ An Hầu Tạ Tăng Minh lại tung cái tin tức khiếp sơ hơn nữa. “Các hương thân, Diêu gia đại tiểu thư tự sát tạ tội, hơn nữa phát tang nhiều ngày trước, bản hầu hôm nay cũng để cho các hương thân gặp người, các hương thân thấy người này tất nhiên có thể hiểu được tất cả việc!” Ông ta xong liền phân phó cho quản gia ở phía sau: “Ngươi , tự mình đem Diêu đại tiểu thư mời ra đây!” Diêu Trạch Thanh nghe vậy sắc mặt biến đổi lớn, trừng mắt nhìn quản gia kia, quản gia nhưng lại quả thực lên tiếng vội vàng mà . Diêu Trạch Thanh thấy Tạ Tăng Minh thần thái trấn định, mắt lộ ra chê cười cùng lãnh ý nhìn về phía ông ta, nhất thời sắc mặt liền trắng bệch, hai tay nắm ướt đẫm mồ hôi. Ông ta ngày đó đến trước Diêu phủ, thấy tình cảnh ở phía trước Lạc Du viện cũng liền biết trong đó có trá, chính là ngờ Diêu Lễ Hách lại dám làm như vậy, ông ta thầm nghĩ mọi chuyện chắc được dàn xếp ổn thỏa, cũng định làm việc nhưng lại nhất thời mềm lòng, nghĩ Diêu gia phát tang Diêu Cẩm Ngọc việc này liền tính kết thúc, mà Diêu Lễ Hách xong mọi chuyện chắc chắn đem Diêu Cẩm Ngọc giấu giếm ổn thỏa, cho nên ông ta cũng cố tình vạch trần việc này. Nhưng cũng thể nào nghĩ tới Diêu Cẩm Ngọc lại rơi vào tay Võ An Hầu, nay tình thế phát triển trở nên như vậy, Võ An Hầu có thể là đánh cho Diêu gia trở tay kịp, ai có thể nghĩ được Diêu Cẩm Ngọc chết cái gì, mà cũng cần nàng ta gì cả, chỉ cần mọi người nhìn thấy nàng ta còn sống, chắc chắn cũng thể tin tưởng Diêu gia được nữa! Mà ở trong xe ngựa, sắc mặt Cẩm Sắt cũng trắng bệch, cả người cứng đờ. Văn Thanh lại cả kinh mở to hai mắt nhìn, vội vàng bắt lấy tay Cẩm Sắt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh! Vừa mới Võ An Hầu đổi trắng thay đen, hươu vượn làm tức giận khôn kể, sau lại thấy Diệu Hồng ra lại càng thêm nghiến chặt răng, mắt đỏ tươi, hận thể ra đánh ả ta trận, nay biết được Diêu Cẩm Ngọc ở trong Võ An Hầu phủ, phẫn nộ của liền tản trong lòng liền trầm xuống, vô cùng kinh sợ. Mắt Cẩm Sắt nheo lại, nàng cũng nghĩ tới xảy ra chuyển biến kinh hãi như vậy. Ngày đó nàng cũng phát Diêu Cẩm Ngọc chưa chết, hơn nữa cũng kêu Tấc Thảo hai người bí mật tìm Diêu Cẩm Ngọc, vì chắc chắn xảy ra tình kinh hãi nhưng ngờ hai người Tấc Thảo bỏ ít sức tìm mấy ngày cũng phát giác chút dấu vết để lại. Nay xem ra, nàng ta sớm rơi vào tay Võ An Hầu, khó trách tìm mãi thấy người. Thấy Văn Thanh muốn hoảng, Cẩm Sắt thở phào nhõm, thế này mới vỗ vỗ tay , nhàng : “Địch nhân chỉ mới ra có chiêu, ngươi bị đánh tơi bời, tự loạn đầu trận tuyến, vậy trận này thua hoàn toàn. Người muốn làm đại , đó là cho dù núi Thái Sơn có đổ xuống đầu cũng có thể trấn định, chỉ có như vậy mới có thể tìm được sơ hở của kẻ địch, chuyển bại thành thắng...... Chớ hoảng sợ, từ từ xem xét mới được.” Văn Thanh nghe vậy buông tay Cẩm Sắt ra, hít sâu vài hơi sau mới : “Tạ tỷ tỷ dạy bảo, đệ đệ nhớ kỹ.” Cẩm Sắt gật đầu, bên kia từ trong Võ An Hầu phủ chậm rãi ra, nàng ta được vị ma ma nâng ra, Cẩm Sắt thấy đúng là Diêu Cẩm Ngọc cùng Hạ ma ma cùng mất tích với nàng ta. Cẩm Sắt híp mắt, ánh mắt chiếu thẳng vào vẻ mặt tiếc hận của Võ An Hầu đứng ở cửa phủ Hầu gia, thầm nghĩ, Tạ Tăng Minh quả thực giống Tạ Thiểu Văn còn trẻ chưa hiểu chuyện, thủ đoạn quả thực, xuất kỳ bất ý(*), phát liền trúng đích! (*)Xuất kỳ bất ý: hành động khi người ta đề phòng.