1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh]Cuộc sống bình thản hoàn mỹ sau khi trọng sinh-Hạo Trăn (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. swanbeauty

      swanbeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      2,516
      Chương 7 : Kế hoạch cho tương lai


      Sau khi vào tiểu học, các buổi học ngoại khóa của Ngô Thần đều được sửa lại lịch, buổi học nhảy Latin chuyển sang vào buổi tối cuối tuần. Đàn dương cầm được luyện tập vào trước thời gian ngủ giờ, luyện tập thư pháp và cờ vây đều được an bài vào buổi tối. thuốc Đông y được Ngô Thần chuyển sang thành những thứ thích mà thôi , dù sao thời gian chỉ có như vậy, con người khả năng có hạn phải cái gì cũng học được hết, chỉ có thể lựa chọn những thứ mình thích hợp mà buông tha cho những thứ khác, có mất ~ mới có được !


      Hôm nay khi về nhà , thấy baba cùng chú Lưu chuyện trong thư phòng, Ngô Thần và Lưu Mẫn vào chào hỏi rồi ra ngay .


      Nhà Lưu Mẫn và nhà của Ngô Thần đều ở cùng trong tiểu khu, cho nên Ngô Thần mới có thể mỗi ngày cùng học với Lưu Mẫn, tan học còn có thể cùng nhau về nhà. Chú Lưu cũng thỉnh thoảng mới đến Ngô gia, nhưng hầu hết bọn họ đều ở thư phòng cho nên rất ít khi gặp được. Xem ra bọn họ có lẽ có kế hoạch nào lớn đây~


      Ngô Thần sau khi quen biết Lưu Mẫn, tiếp tục học giáo viên dạy dương cầm cũ nữa mà chuyển sang học giáo sư dậy đàn của Lưu Mẫn. Giáo viên dậy dương cầm của Lưu Mẫn chính là phó giáo sư khoa nhạc hệ dương cầm của đại học H , ra giáo sư này là bác của Lưu Mẫn.


      Lưu giáo sư có con tên là Đường Vũ, so với Lưu Mẫn chỉ tháng, cho nên cũng tự nhiên mà trở thành chị bé của Ngô Thần. Mỗi sáng sớm thứ 7 chú Lưu hoặc Ba Ngôba đưa Ngô Thần học ở tỉnh A, sau đó khi nào học xong đón trở về.


      Trước đây khi thời gian học dương cầm, lúc vừa mới bắt đầu, Ba Ngôba còn có thể ở lại nhà giáo sư chờ . Dần dần Ba Ngôba và chú Lưu càng ngày làm càng sớm, sau đó càng ngày càng về trễ. Đến tận mấy ngày nay mới biết được, ra là chú Lưu và Ba Ngôba quyết định tìm hiểu thị trường của thành phố A, nếu có thể mở rộng thị trường qua đó.


      Đối với ý định này Ngô Thần luôn luôn ủng hộ . Ngô Thần vẫn luôn tự hỏi mình vào học trường sơ trung nào, trường sơ trung A của tỉnh H hay là trường sơ trung A của tỉnh A. cái là trung học trọng điểm của tỉnh cái là trường trung học đứng đầu quốc gia. Chỉ khác nhau duy nhất là sơ trung A lại ở tỉnh A, lấy độ tuôi này của Ngô Thần, chắc chắn rằng ba mẹ bao giờ đồng ý cho mình tỉnh A học. Cho nên Ngô Thần suy nghĩ làm thế nào để vứt được cái vấn đề này cho ba mẹ Ngô đây, phải lấy lí do này để cho bọn họ làm cái quyết định.


      Bởi vì thời gian chờ đợi càng ngày càng dài, sau khi Ngô Thần học xong dương cầm theo xem Ba Đườngba dậy các học sinh thanh nhạc, Đồ rê mi Đồ rê mi, trong đám học sinh của Ba Đườngba lại có thêm tiểu Ngô Thần. Ba Đườngba rất thích tiếng của Ngô Thần, bởi vì lần trước cổ họng bị tổn thương, tiếng của Ngô Thần tuy rằng còn có bị mất giọng, nhưng so với những đứa bé khác đều trầm hơn. Nếu tiếp tục phát triển hẳn là có thể trở thành giọng nữ trung. Mà giọng nữ trung ở thời này mười phần là miếng bánh hương vị tươi mới.


      "Tiểu Thần, con bao giờ có hứng thú với ca hát hay ?" Ba Đườngba hỏi tiểu Ngô Thần.


      " có ạ, con đối với ca hát chỉ là sở thích. Chẳng lẽ con có hứng thú với ca hát được làm học sinh của chú Đường nữa ạ?" Ngô Thần tò mò hỏi Ba Đườngba.


      "Làm sao có thể như vậy được! Chỉ là chú Đường cảm thấy giọng của tiểu Thần rất hợp với ca hát nha, cho nên chú Đường chỉ muốn hỏi tiểu Thần có thích hát hay thôi. Vậy Ngô Thần nghĩ sau này con muốn làm gì ?" Kỳ này đáp án này làm cho Ba Đườngba thực giật mình. tại có đứa nào lại ôm mộng làm ngôi sao cơ chứ, vậy mà đứa bé này còn như vậy còn có thể từ chối? Chẳng lẽ là do nó quá chưa hiểu được hàm nghĩa của từ ngôi sao sao?


      Học sinh của Ba Đườngba có rất nhiều, bởi vì ông nội của Đường Vũ cũng là giáo sư có tiếng, Ba Đườngba tuy rằng vẫn còn rất trẻ tuổi khoảng chừng hơn ba mươi, nhưng ông cũng trong những phó giáo sư hệ nhạc , học sinh từ tay ông đào tạo nên đều bước ra đời làm nghệ sĩ, nhân tài xuất hiên tầng tầng lớp lớp.


      Đáng tiếc, dù như vậy nhưng Ba Đườngba vẫn chưa có đệ tử nào làm cho ông cảm thấy hài lòng trừ con Đường Vũ, bây giờ có thêm tiểu Ngô Thần 6 tuổi này. Ông biết con bé là thiên tài , nhưng ông thể vì thế mà buông tha cho hạt giống nhạc này được.


      Chuyện này vẫn nên để từ từ , biết đâu đó khi lớn lên nhỡ đâu con bé lại thay đổi quyết định.


      "Con muốn giống như ba mẹ con kiếm nhiều tiền, sau đó du lịch vòng quanh thế giới!" Ngô Thần lớn tiếng trả lời vấn đề của Ba Đường ba .


      Ba Đườngba lúc này nhận định Ngô Thần vẫn còn , còn chưa có hiểu được giấc mộng là cái gì. Ông cũng thể trách được Ngô Thần có giấc mộng làm ngôi sao, nhưng vấn đề này kiếp trước Ngô Thần hiểu . Cho nên, kiếp này con đường nghệ thuật chỉ là công cụ để bồi dưỡng khí chất mà thôi, chắc chắn cho phép bản thân mình bước vào con đường nghệ thuật đâu ~


      Mỗi lần Ngô Thần học xong khóa học thanh nhạc, khóa học dương cầm của Lưu Mẫn cũng xong. Sau đó chính là thời gian ba tiểu nương chơi đùa với nhau .


      Ba người chạy như bay đến phòng của Đường Vũ. Chơi búp bê, xem poster của các ngôi sao, sau đó lại chia sẻ những bức thư tình trẻ con, đương nhiên cái này chính là của hai người kia thôi , nếu tại có người dám viết thư tình cho Ngô Thần, Ngô Thần chắc chắn nghĩ người này tâm lý hề bình thường nha!


      Sau khi về nhà, Ba Ngôba lại đến nhà Lưu Mẫn tìm chú Lưu . Mỗi lần hai người bọn họ lên thành A đều sang nhà nhau để báo cáo tình huống, dựa theo khoảng thời gian này, Siêu thị của chú Lưu hẳn là sắp sửa khai trương rồi, chắc hẳn là chuyện này vì Ngô Thần trọng sinh mà xảy ra hiệu ứng cánh bướm chứ? !Ý thức được chuyện này mỗi lần mua đồ ăn với Ba Ngôba, Ngô Thần đưa ra làm ý kiến cho Ba Ngôba rằng sao có chỗ tập hợp tất cả đồ ăn nhỉ, như vậy đỡ mất công mua đồ ăn này nọ nữa.


      tại thời gian cuối tuần của Ngô Thần, trừ bỏ thứ Bảy thành A học đàn dương cầm toàn bộ đều học này nọ, buổi tối Ngô Thần phải học nhảy Latin, buổi sáng Chủ nhật Ngô Thần có môn tiếng , ngữ pháp của tiếng Ngô Thần nắm khá vững vàng rồi, sau khi khai giảng trở thành học phát cho chuẩn giọng người .


      quyết định sớm ngày đem tiêng như tiếng mẹ đẻ,còn phải thi bằng cấp 2 cấp 1 gì đó. Đây chính là điều kiện trụ cột để chuẩn bị về sau du lịch vòng quanh thế giới! Buổi chiều Ngô Thần còn học võ thuật, bởi vì khung xương vẫn còn có cố định, Ngô Thần lo lắng học võ làm cho khung xương trở nên to lớn hơn, cho nên sau khi học xong võ thuật chính là nhảy Latin, về nhà lại tự mình tập Yoga, để đảm bảo dáng người thon dài cân đối!


      Ngày nghỉ qua , thành tích thi cũng có . Điểm Ngữ Văn của Ngô Thần là 115 điểm và toán học là 118 điểm tổng lại xếp thứ hai toàn khối 5. Thành tích thứ nhất chính là Lưu Mẫn, chỉ kém Lưu Mẫn điểm là có thể xếp thứ nhất.


      Thành tích này làm cho Ngô Thần rất vừa lòng, muốn làm thứ nhất, muốn trở thành cánh chim đầu đàn, thấy vị trí thứ hai này rất được. Vậy cứ làm thứ hai , nhưng mà chắc liệu lần nào cũng ở thứ hai, vậy cứ cố gắng thứ hai hoặc thứ ba là tốt nhất.


      Từ đó, mỗi ngày Ngô Thần đều lắc lư theo phía sau Lưu Mẫn.


      Học sinh ở lớp của Lưu Mẫn cơ bản đều biết đến Ngô Thần, dù sao học kỳ vừa rồi Ngô Thần đều theo Lưu Mẫn.Lưu Mẫn đâu cũng đem theo Ngô Thần, cho nên Ngô Thần gọi goi chị rất ngọt miệng, Ngô Thần thuận lợi thu được lòng của cả lớp 1 năm 5 vào trong túi a ~( thu vào trong túi làm được sao nha? biết, trước thu lại ~)


      Bạn học nhảy Latin cùng Ngô Thần cũng học trong lớp này, tên là Lưu Hàm, là cậu bé trông rất sạch . Ngô thần hề có ý nghĩ muốn nuôi dưỡng đâu, thân thể này vẫn còn quá , nếu muốn dấm ai trước cũng phải để lớn lớn chút mới dấm được a!


      Bởi vì thân thể của Ngô Thần được cao như thành tích, cho nên rất thuận lợi được ngồi bàn đầu tiên, bên cạnh phải là Lưu Mẫn, Lưu Mẫn ngồi ở phía sau Ngô Thần . Mà Ngô Thần ngồi cùng bàn với người cũng được coi như là người quen , phải quen chị ấy, mà là quen với em trai chị ấy. Người ngôi cùng bàn với Ngô Thần bây giờ gọi là Cao Bắc, là chị của Cao Kinh. Cái nhà này đặt tên quá là trùng hợp !


      Trương trình nâng cao lớp 5 này Ngô Thần cũng học hết toàn bộ, lại tiếp tục làm những việc giống như những tháng trước, giờ ngữ văn học tiếng , giờ toán học toán nâng cao, chỉ khác là các môn phụ ngồi trong giờ nghiên cứu sinh học, vật lý, hóa học của sơ trung.Môn Chính Trị ở sơ trung cũng được đưa vào môn chính, hơn nữa trong khi thi cũng được cho mở sách, cho nên Ngô Thần còn quyết đoán đem môn này bỏ qua.


      Ngô Thần thói quen đem bài tập về nhà làm. Mỗi khi thầy giáo cho bài về nhà làm, ở trong những tiết sau hoặc giờ nghỉ làm hết bài, về nhà sau mới thời gian luyện thư pháp và cờ vây. Huống chi, Ba Ngôba và Mẹ Ngô làm việc cả ngày rồi , chỉ có bữa ăn tối mới trở về! Ngô Thần lại muốn trong nhà có người khác, cho nên Mẹ Ngô đến bây giờ cũng có thuê người giúp việc, nấu cơm dọn dẹp vệ sinh đều là tự mình làm.


      Mẹ Ngô vẫn cảm thấy Ngô bảo bối lúc , hầu như phản đối nếu như bà muốn làm gì, lần này Ngô Thần lại đồng ý mướn người giúp việc, Mẹ Ngô cảm thấy Ngô bảo bối rốt cục có chút biểu bốc đồng, cho nên côvô cùng thích khi Ngô Thần có biểu như vậy. Bảo bối thích vậy cũng cần, đây chính là Mẹ Ngô có cùng ý nghĩ với Ngô Thần.


      Thời gian hai tháng trôi qua rất nhanh, sinh nhật Ngô Thần trôi qua rất bình yên, đương nhiên tại lúc này muốn trải qua sinh nhật điên cuồng cũng thể, buổi tối này, Ngô Thần chính là tổ chức ở nhà mời vài bạn tôt trong lớp đến dự.


      Sau sinh nhật Ngô Thần lâu chính là tết nguyên đán, sai khi thi xong cũng được nghỉ tết nguyên đán. Lần thi cuối kỳ nay Ngô Thần gặp được bạn cũ hai tháng gặp Cao Kinh và lớp trưởng Chu. Còn có bạn ngồi cùng bàn với Cao Kinh nữa. tên của bé là gì Ngô Thần cũng quên, dù sao cũng có học cùng, nhiều lời cũng vô ích.


      Nội dung cuộc thi còn rất đơn giản, bài kiểm tra ngữ văn Ngô Thần dò từng đề mục cẩn thận, sau đó rất nhanh viết đáp án. Chính là khi viết văn , Ngô Thần vẫn là tự hỏi lâu, vẫn là tự thuật ~ tuy rằng bắt đầu được học nghị văn , nhưng mà Ngô Thần lại lo lắng nếu mình viết thầy chấm điểm thấy giống học sinh tiểu học.


      Toán học vẫn là bài công thức như cũ, Ngô Thần làm thuận tay.Điền xong đáp án cẩn thận kiểm tra lần nữa, vỗ vỗ mông chuẩn bị chạy lấy người ~ kết quả cuộc thi Ngô Thần lo lắng lắm, đến lúc đó đến xem là tốt rồi. Bây giờ nên quyết đinh xem học trường sơ trung nào !


      Cảnh tượng: thời gian bữa tối bàn ăn


      Ba Ngôba: con , trương trinh học bây giờ có cảm thấy khó con? Có áp lực ?


      Ngô bảo bối: rất tốt ba , áp lực con có cảm giác được. Chính là ngày con thấy quá ít thời gian!


      Mẹ Ngô: nếu cảm thấy mệt nghỉ ngơi cho tốt, ba mẹ cũng muốn con phải gồng mình lên như thế.


      Ngô bảo bối: phải, là con cảm thấy ngày quá ít thời gian có thể sử dụng , tại ta mới học cấp 1, nên thời gian học rất thoải mái, con muốn học được nhiều thứ hơn nữa. với cả thời gian dành cho học nhảy và đánh đàn rất ít.


      Ba Ngôba cùng mẹ Ngô them gì nữa.


      Ba Ngô ba: con lúc trước phải con là muốn có chỗ mua đồ ăn cho thuận tiện sao? Baba và chú Lưu chuẩn bị cùng nhau mở cái siêu thị, nguyên đán khai trương , về sau con muốn mua sắm cài gì chỉ cân đến nơi thôi là có hết. Hai ngày nữa ba dẫn con xem, ngay đường từ trường học về nhà đó.


      Lúc này đến phiên Ngô bảo bối hết chỗ rồi, baba lần này lại có thể đem cách thức vận hành siêu thị và địa chỉ đều thay đổi a! Có thể biết đươc ở ngay trong khu phố mà mở siêu thị? Baba là vì con mà cố gắng kiếm tiền nha?


      Ngô bảo bối: Dạ, con biết. Ba, ta con muốn học sơ trung ở tỉnh A, ba mẹ cảm thấy thế nào?


      Những lời này lại làm cho Ba Ngô và Mẹ Ngô im lặng tiếp.


      Mẹ Ngô: bảo bối a, sao con lại muốn học trường đó? Ba me biết trường học kia rất tốt, nhưng là con bây giờ vừa mới tròn sáu tuổi, khi con tốt nghiệp tiểu học còn chưa tròn 8 tuổi, ba mẹ làm sao yên tâm cho con học trọ tận tỉnh A được?Ở trọ đồ ăn đủ dinh dưỡng , cho nên trước tiên ở con cứ học lên ở sơ trung A được ? Chờ công tác bên kia của baba con ổn định, rồi chúng ta lại chuyển được chứ?


      Ba Ngôba: bảo bối con hiếu học như vậy ba và mẹ đều đồng ý, nhưng mà con còn quá , chúng ta rất lo lắng. Sang năm con mới phải điền phiếu nguyện vọng đúng ? Vậy chờ thêm năm nữa rồi chúng ta lại quyết định lại?


      Ngô bảo bối: Vâng, vậy cứ nhu vậy . Con tập nhảy đây ~


      Cuộc thảo luận chấm dứt, Ngô bảo bối đem quyền quyết định học sơ trung nào ném cho Ba Ngôba, để kệ cho ba tự quyết .
      Last edited: 17/11/14
      Pe Mick, Phương Lăng, milktruyenky18 others thích bài này.

    2. swanbeauty

      swanbeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      2,516
      Chương 8 : Gặp


      Ngày nghỉ nhưng Ngô Thần cũng cho bản thân mình rảnh rỗi. Sáng sớm dậy học tiếng , buổi sáng luyện đàn dương cầm, buổi chiều luyện tập thư pháp với cờ vây, làm những việc thay thế vào thời gian học chính khóa .


      Kỳ nghỉ này Lưu Mẫn đến thành A, đến thăm hai lão nhân gia trong nhà. Cho nên trong kỳ nghỉ này chỉ có mỗi mình , tuy rằng cũng có số bạn bè kêu Ngô Thần ra ngoài chơi cùng, nhưng nếu như có Lưu Mẫn cùng Ngô Thần cũng đủ kiên nhẫn để chơi cùng bọn họ.


      Ngày cuối tuần thứ bảy Ngô Thần phải đến thành A để học dương cầm, Ngô Thần cũng coi như đó là ngày nghỉ dành cho mình, , Ngô Thần cũng vội vàng trở về, mà ở lại cùng với Lưu Mẫn đến nhà của ông bà Lưu chơi.


      Ông nội Lưu chính là lão cách mang, trước đây ông là sư trưởng trong quân đội tỉnh H. tại tuy rằng lui nghỉ hưu, nhưng vẫn như cũ ở trong đại viện quân đội. Bà nội Lưu là lão bà vô cùng hiền lành. Cảm giác ôn hòa mà Lưu Mẫn cho làm cảm thấy rất giống bà nội Lưu, tính cách rất nhàng ~ nụ cười rất ấm áp.


      Bà nội Lưu cũng rất thích Ngô Thần, người của đứa bé con này lại có loại chí chất của người trưởng thành, làm cho người ta tự chủ được mà muốn thăm dò con bé, tới gần nó. Ông nội Lưu lại càng thích Ngô Thần, lí do là vì ông biết Ngô Thần học cờ vây trong hai năm.


      Trình độ đánh cờ của ông nôi Lưu đương nhiên Ngô Thần thể nào cùng đẳng cấp được, nhưng ông nôi Lưu phát ra điều mỗi khi con bé này thua liểng xiểng, con bé có tiến bộ nhất định . Ông cũng phát ra Ngô Thần có tính chịu khuất phục, cùng với thái độ lễ phép hòa nhã lại làm cho ông nội Lưu lại càng thích hơn. Con bé giống như những người khác phải sợ hãi ông, mà là tôn kính phát ra từ trong nội tâm, làm cho ông nội Lưu rất có cảm giác thành tựu.


      Mà trong kỳ nghỉ này, Ngô Thần gặp được duyên phận nhất định của cuộc đời, mà thể trốn tránh được ~


      Cuối tuần này, Ngô Thần cứ theo lẽ thường mà học lớp dương cầm của . Ba Ngô đem Ngô Thần đưa đến trước cửa đại viện dành cho giáo sư của đại học H thả ở đó,bởi vì Ngô Thần đến rất nhiều lần rồi, Ba Ngô cũng lo lắng rằng Ngô Thần lạc. Nhà Giáo sư Lưu ở trong viện dành cho giáo sư này lâu lắm rồi , Ngô Thần khoác cái túi xách chậm rãi bước đường .


      Tiểu Ngô Thần hôm nay mặc cái áo khoác lông dài màu tím nhạt, bên trong mặc bộ váy công chúa, đôi giày cao cổ màu trắng, túi xách cũng màu trắng, bé con dưới cảnh sắc mùa đông tiêu điều lại trở thanh điểm nhấn của phong cảnh.


      vừa vừa ngắm cảnh mùa đông nơi đây, lại biết bản thân mình như vậy lại trở thành cảnh đẹp trong mắt của người khác.


      Đến tận sau này khi kết hôn lâu Ngô Thần vẫn còn luôn luôn muốn hỏi Âu Dương Hiên có phải ngay từ lần gặp đầu tiên thầm mến rồi hay ! Mà còn biết là, kỳ từ buổi trưa ngày hôm đó Âu Dương Hiên đặt vào trong trí nhớ của cậu.


      ~~~~..~~~~


      "Về sau mỗi ngày thứ Sáu em trực tiếp đến nhà bà nội chị ở luôn . Bà nội hôm qua còn hỏi hôm nay khi nào em tới đó, về sau mỗi cuối tuần em cùng chị đến thành A luôn nhé, bằng mỗi lần em đều buổi trưa mới có thể đến đây, ông bà có muốn gặp em cũng thể gặp được nha ~" vẻ mặt Lưu Mẫn mất hứng. Chỉ có thời điểm khi đối diện với Ngô Thần , Lưu Mẫn mới có thể biểu ra loại biểu tình chân này, ở trước mặt người khác ,Lưu Mẫn vẫn luôn là dịu dàng ngại ngùng , mà Ngô Thần lại biết, đó chỉ là bộ mặt khác của này mà thôi.


      "Chuyện này sau này hãy tính, sắp đến tết rồi , nếu em đến ở nhà ông bà nội Lưu gây thêm phiền toái đó. Thôi chuyện này nữa, chúng ta học trước , sau đó ba người chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi." Ngô Thần cười cười với Lưu Mẫn rồi cùng nhau vào học . Giáo sư Lưu ngồi sẵn ở đó chờ Ngô Thần .


      "Tiểu Thần, trình độ đàn dương cầm của em cũng đủ để lấy giấy chứng nhận câp 8 rồi , trong năm nay hãy lấy giấy chứng nhận ." Giáo sư Lưu ngồi ở đối diện của đàn dương cầm với Ngô Thần.


      "Dạ vâng, em biết thưa . Chờ thêm năm nữa em bảo mẹ cùng em ạ."


      Khiếp trước trình độ đàn dương cầm của Ngô Thần cũng thế cũng chỉ đến cấp 8, dù sao đàn dương cầm cũng bắt buộc phải lấy được chứng nhận mới có thể được đàn! tại hai bàn tay của Ngô Thần ngón tay vẫn còn ngắn, lực khống chế đối với bàn phím còn chuẩn, lấy được giấy chứng nhận cấp 8 cũng tệ rồi. Về phần giấy chứng nhận cấp 10 hay cao hơn nữa lấy cũng chẳng sao , học luật là để bồi dưỡng khí chất mà thôi, như vậy chỉ cần có giấy chứng nhận cấp 8 là đủ rồi.


      Học xong buổi học ngày hôm nay, qua tuần nữa chính là năm mới rồi . Dưới cầu mãnh liệt của Lưu Mẫn, Ngô Thần trước buổi học hôm sau vào chiều thứ 6 Ngô Thần ngoan ngoãn đến nhà của ông bà nội Lưu ở lại. Ba Ngô cũng thuận đường trước tiên chúc tết ông bà nội Lưu, dù sao sau lễ mừng năm mới, nhà ông bà nội Lưu cũng phải là nơi mà Ngô gia có thể đến để chúc tết .


      Cũng chính là ở trong lần này, Ngô Thần ở nhà Giáo sư Lưu gặp được Âu Dương Hiên!


      Hôm nay, Ngô Thần cùng với Lưu Mẫn hai người dắt nhau cùng đến nhà Giáo sư Lưu học, ở thời điểm chuẩn bị lên lầu, nhìn thấy dì dắt theo cậu bé từ hướng khác rẽ vào cầu thang.Nhà Giáo sư Lưu ở lầu 3, còn chưa lên đến lầu 3 Ngô Thần nhận ra dì đó và cậu bé dưới lầu lúc này cũng đứng trước cửa.


      ra cũng tới nơi này học đàn dương cầm nha ~ trông cậu ta chắc là 10 tuổi .


      Ngô Thần cùng Lưu Mẫn chào hỏi Giáo sư Lưu rồi vào phòng Đường Vũ ngồi chờ đến giờ học. Lúc Ngô Thần ngang qua cậu bé kia trong nháy mắt phát ra gương mặt than của cậu bé , đứa bé bình thường khác phải hay cười nhưng đứa bé này , khi nhìn thấy cảm thấy mặt còn thối hơn so với Chu Vũ Chu lớp trưởng.


      "Ai vậy nhỉ? Cũng đến tìm bác để học nhạc sao?"


      "Đó là dì Vương , cũng là giáo sư của đại học H, khoa pháp luật, tại ấy hẳn cũng là phó giáo sư phải ~ ấy muốn cho con trai đến nhà chúng ta học đàn violon, nhưng là tại baba có ở nhà, cho nên trước hết cứ cho con ấy học dương cầm cùng chúng ta . Cậu bé kia tên là Âu Dương Hiên, là bạn học của tớ, thành tích tốt hơn so với tớ, mỗi lần có điểm thành tích, mẹ luôn luôn so sánh cậu ta với tớ, làm cho tớ đặc biệt có áp lực!" Sau mấy câu đó, Lưu Mẫn và Ngô Thần cũng hiểu biết khái quát về cậu ta .


      "Ầy, chị có vẻ biết rất nhiều về cậu ta nha, có phải còn có cái gì đó khác muốn hay ?" Ngô Thần mê đắm nhìn Đường Vũ.


      Đường Vũ đối với câu hỏi của Ngô Thần có chút ngây ngốc hiểu, nhưng mà nhìn đến biểu tình đột nhiên xuất của Ngô Thần cũng hiểu được chút. Bĩu môi "XÌ, trẻ con ,em biết cái gì! Nhìn cái biểu tình của kia kìa, ai mà dám có ý tưởng gì nha, chừng cẩn thận bị đông lạnh chết." Trẻ con năm lớp 6, đúng là thời điểm có những mối tình đầu , suy nghĩ cẩn thận có thể biết được nha? ~! Ngô Thần nghĩ lại nở nụ cười.


      " ra học nào ~" Giáo sư Lưu nhàng gõ gõ cửa phòng ngủ .


      "Dạ, đến đây ạ."


      "Đây là Âu Dương Hiên, hôm nay học cùng giờ với chúng ta. Ngô Thần em lên đây trước trả bài tập xem nào~" Giáo sư Lưu đối cầu tiến tronghọc tập Ngô rất hài lòng, dù sao tuần con bé chỉ học có buổi, cho nên chỉ có thể giao bài tạp về nhà cho con bé để luyện tập. Về phần bé có chăm chỉ nghe lời luyện tập hay , chỉ cần kiểm tra chút đương nhiên có thể phát được.


      Trong nháy mắt khi ngồi vào đàn dương cầm , Ngô Thần làm cho người ta có ngay loại cảm giác yên bình khó , cái cảm giác này chính là khí chất phát ra từ trong nội tâm, làm cho người ta tuyệt đối thể bỏ qua. Vận mệnh cùng với giai điệu giao thoa nhau, Âu Dương Hiên cảm thấy cái loạn cảm giác kỳ lạ này càng ngày càng đậm .


      Ở thời điểm diễn tấu , tuy rằng Ngô Thần vô cùng tập trung, nhưng mà vẫn luôn có ánh mắt khác thường luôn nhìn chăm chú đàn , đương nhiên cũng biết đó là ánh mắt của ai . Rất lễ phép , cho dù bổn nương đàn có hay đến thế nào chăng nữa nhưng mà nam sinh nên nhìn nữ sinh như vậy chứ, ánh mắt này còn mang theo tính xâm lược rất lớn. được nhìn , được nhìn ~


      Nghe xong lời chỉ dậy của giáo sư, được dậy khúc nhạc mới, Ngô Thần trở lại ghế ngồi . Ngay khi đứng lên khỏi đàn dương cầm, ánh mắt kia ngay lập tưc biến mất!


      "Hô ~" Ngô Thần nặng nề thở ra hơi, loại ánh nhìn chăm chú này làm cho người ta rất có áp lực ! Chẳng lẽ về sau mỗi lần học đều gặp phải như vậy sao? Ngô Thần muốn nghĩ nhiều, dù sao người ta làm gì đến bạn, người ta chú ý đến năng lực học tập của bạn có gì sai đâu ~ có lẽ sau khi chú Đường trở về mình học cùng nữa. Ngô Thần yên lặng thuyết phục chính mình, cố gắng vượt qua là tốt rồi!


      Năm mới nhà Ngô Thần phải đến tỉnh G , vào ngày 28 tháng chạp mua vé máy bay đến thành Z thuộc tỉnh G.


      Thành Z là thành thị vùng duyên hải , thành thị mới ngã tư đường sạch , đường tùy ý có thể thấy được người nước ngoài đủ mọi làn da. Đây là thành thị vùng duyên hải phát triển nhất, nó rất khác biệt với thành thị khác trong nước.


      Thành thị vùng duyên hải những năm trước khi bị xâm lược bị trước tiên, cho nên trình độ phát triển càng gần hơn so vơi thế giới. Ngô Thần vẫn muốn cho cha mẹ thành A phát triển chính là vì biết trước được hương phát triển tương lai sau này, dù sao trong vòng hai năm nay nếu cố gắng phát triển, những năm sau muốn phát triển càng ngày càng khó khăn hơn!


      Tỉnh G Ngô Thần tới rất nhiều lần ở kiếp trước, nhưng mà cũng chưa lần nào dạo cẩn thận, mọi lần đều là vì công việc mới đến đây, có lẽ ở thời gian bầu trời tỉnh G còn nhiều hơn dưới mặt đất.


      Dượng cả lái xe đến sân bay tiếp đón nhà ba người Ngô Thần, ông nội bà nội Ngô cha mẹ chị em của dượng cả cũng đều đến thành Z, út đến đây, dù sao lễ mừng năm mới vẫn phải ở nhà chồng mới tốt.


      Tân niên 97 phải chính là năm du lịch, có rất nhiều người tới đây khách sạn đủ phòng để ở. Sau đó ban ngày ra ngoài du lịch, dạo cái này , xem kia, ! năm 97 Hongkong được trả lại, tại muốn ra ngoài vẫn còn tiện lắm, Ngô Thần quyết định sang năm nhất định đến thiên đường mua sắm này, quyết định này của Ngô Thần làm cho Mẹ Ngô và sau này cùng nhau điên cuồng.


      vốn muốn đến sàn thị trường chứng khoán tỉnh G xem xét, nhưng mà nghĩ đến năm 97 làm năm tài chính Châu Á găp rất nhiều nguy cơ, tuy rằng biết lần nguy cơ này đối kinh tế quốc gia của chúng ta có gì ảnh hưởng gì lớn, nhưng Ngô Thần vẫn là quyết định tiếp tục quan sát thêm chút nữa, bởi vì cônhớ ở năm 97 cùng năm 98 có có vài công ty lớn cũng đưa ra thị trường, tại cổ phiếu cũng quá quen thuộc, nhưng biết được khả năng kiếm tiền từ nó trong những năm nay là rất lớn.


      Từ khi trọng sinh đến nay, Ngô Thần cũng có tích góp được ít, nhưng số tiền này cũng chỉ đủ để mua vài cổ phiếu, nhưng nếu có thể kiếm được nhiều , ai ngai kiếm được nhiều tiền đây.


      Qua năm mới, công ty Ba Ngô sau kỳ nghỉ đông cũng bắt đầu vào buôn bán. Ba Ngô cùng chú Lưu năm nay khai trương gian siêu thị ngay trong lễ mừng năm mới luôn, năm mới, Ba Ngô cùng chú Lưu cần phải đến siêu thị phát hồng bao cho nhân viên, mà Mẹ Ngô cũng cần phải đến công ty, cho nên mùng 4 tết Ngô Thần cùng ba mẹ về rồi. Mà mùng 5 tết đến nhà ông ngoại chúc tết.


      Các môn học ngoại khóa lập tức khôi phục sau tuần thứ nhất của năm mới, Ba Ngô đưa Ngô Thần đến nhà Giáo sư Lưu . Ba Ngô bảo Ngô Thần đem ít đặc sản tỉnh G đưa cho Giáo sư Lưu, dù sao hai nhà đều quen biết nhau, nhưng thứ quý trọng nghiêm túc gì đó nên là thôi .


      "Tiểu Thần, chị rất nhớ em, em có nhớ chị nào ?" Lưu Mẫn ở nhìn thấy Ngô Thần trong nháy mắt nhào đến ôm lấy , khuôn mặt nhắn cọ cọ vào tóc của Ngô Thần. Ha ha, Mẫn Mẫn đáng .


      "Có nhớ chứ, nhớ ơi là nhớ luôn ~"


      "Còn chị, còn chị? Chị xê ra đừng có mình độc chiếm tiểu Thần, còn chị sao ~!" Đường Vũ ở bên cạnh đẩy đẩy Lưu Mẫn.


      "Em cũng nhớ chị." Ngô Thần xoay người ôm lấy Đường Vũ.


      Tình cảm của ba , như vậy thôi có thể đủ để nhìn ra, nhiều câu cũng cần phải ra khỏi miệng.


      Nhưng là, Ngô Thần nghĩ đến lại nhìn thấy người kia , lại xuất , nhưng mà bắt đầu cùng các hoc chung giờ dương cầm ~" phải muốn học đàn violon à? Tại sao lại còn ở đây?" Ngô Thần rất ngạc nhiên nhìn Âu Dương Hiên hỏi Đường Vũ.


      " chuẩn bị học cả 2 thứ, bây giờ học đàn dương cầm, lát nữa học violon." Đường Vũ nhìn Ngô Thần xong lặng lẽ .


      Nếu như vậy, Ngô Thần cũng có phản đối . Mà Âu Dương Hiên cũng có tiếp tục dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía Ngô Thần nữa .


      người trưởng thành chấp nhất với trẻ con, bản thân mình liền rộng lượng tha thứ ! Hừ! Nhưng cũng có phát , khi đối mặt với Âu Dương Hiên tính tình của trở nên ngây thơ đến bất ngờ.
      Last edited: 18/11/14
      Pe Mick, Phương Lăng, milktruyenky20 others thích bài này.

    3. swanbeauty

      swanbeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      2,516
      Chương 9 : Khúc nhạc dạo đầu


      Khai giảng học kỳ mới !


      Ngô Thần được mặc quần áo mới, đeo cặp sách mới lảo đảo bước đến trường. Từ sau khi gặp được Âu Dương Hiên , đem so sánh với vương tử trong mộng của mình, nhưng hiểu sao trong đầu luôn lên gương mặt than của !


      , liệu có cơ hôi nào nhìn thấy tảng băng này hòa tan rồi cười vui vẻ hay ?


      “Tiểu Thần, suy nghĩ cái gì đấy?” Sau khi đến phòng học Ngô Thần vẫn còn suy nghĩ thời điểm tiến cử võng vương là năm nào, năm 05? Năm 06? Tóm lại, là vẫn còn thời gian gần mười năm nữa !


      có gì a, suy nghĩ đến bộ phim “Thủy thủ mặt trăng” tối hôm qua đó ~ chị có xem ?”


      “Các cậu đến phim “Thủy thủ mặt trăng” à, tớ cũng xem đó, xem hay , Usagi đáng ~”


      “Tớ thích sao thuỷ Ami, ôn nhu ~”


      “Các có thấy Tuxedo đẹp trai ?”


      “•••”


      “•••”


      câu của Ngô Thần thành công khiến các nữ sinh tích cực hưởng ứng~


      “Tốt lắm, các em học sinh im lặng chút nào.” biết khi nào thầy Lưu đứng bục giảng rồi.


      “Xem ra lại có cuộc thi nào đó , mỗi lần thầy ấy bất thình lình xuất thế này chuyện này chắc 100% luôn~” Cao Bắc lén lút cho Ngô Thần.


      Thầy Trần ngay lập tức ra tin tức chứng minh điều Cao Bắc là đúng.


      “Tỉnh ta sắp tổ chức cuộc thi toán học toàn tỉnh ! Vòng đấu loại lần này được tổ chức ở trường của chúng ta, trường học cầu lớp mình chọn ra 3 bạn để thi đấu, các em nếu ai muốn tham gia đến chỗ của Lưu Mẫn báo danh. Nếu quá nhiều người ký, dựa theo thành tích môn toán của các em mà lựa chọn. Cuộc thi lần này giải thưởng rất hấp dẫn, nếu được lọt vào trong top 3 của cuộc thi được tuyển thẳng vào sơ trung A, còn các sơ trung khác trong tỉnh cần phải nhiều nữa, còn có thể có được phần thưởng tiền mặt nữa, về phần tiền thưởng có bao nhiêu chỉ có các em thi mới có thể biết thôi . Tốt lắm, cứ như vậy ! Lưu Mẫn , tan học buổi trưa em đem danh sách đến cho thầy. Còn có các em, im lặng , sắp vào học rồi , còn chuẩn bị bài để vào tiết sao?” xong thầy ngay ra khỏi phòng học.


      Sau khi thầy giáo rời khỏi đây, Ngô Thần vốn nghĩ rằng tcả lớp vì tin tức như vậy mà nhốn nào, nhưng kỳ quái là,học sinh trong phòng học có hành động nào hết , giống như chỉ chuẩn bị bài học sắp tới vậy.


      “Sao lại có ai báo danh vậy?” Ngô Thần tò mò hỏi Cao Bắc.


      “Chờ xem , bây giờ vẫn còn sớm , bọn họ nhớ lại kết quả học tập năm ngoái của mình đó mà, lo lắng xem có đủ khả năng hay ~”


      “Bình thường khi nào bắt đầu?”


      “Ngay bây giờ!”


      “Lưu Mẫn, tớ .” Người là ủy viên toán học của lớp Ngô Thần, thành tích toán học quả thực sai, liếc mắt cái cũng nhìn ra đây là con mọt sách điển hình. Nhìn đầu của cậu ta này, sợ sau này bị hói đầu à? Ngô Thần nghĩ vấn đề như vậy , người khác lại vụng trộm vui vẻ.


      “Cậu đúng là thần ấy. lý giải sâu sắc !” Ngô Thần giơ ngón tay cái lên với Cao Bắc.


      “Đó đương nhiên. Lần nào cũng đều là kết quả này, từ từ rồi cậu cũng thành thói quen!”


      “Thần Thần, em báo danh sao?” Lưu Mẫn hỏi Ngô Thần.


      “Chị có ?


      “Nếu em , chị , với mình có tham gia cuộc thi này hay cũng vậy cả thôi, dù sao sơ trung A đối với chúng ta cũng phải là vẫn đề khó khăn.”


      “Ngô Thần, mình cho cậu biết chuyện này ! Ngày hôm qua mẹ mình cho tớ biết, giáo viên dậy nhảy Latin ý là muốn cho hai chúng năm nay tham gia giải đấu nhảy Latin thanh thiếu niên, khả năng là hai chúng ta cặp.” Lưu Hàm từ dưới cũng ngoi lên để chuyện, cũng chính là bạn nhảy Latin của Ngô Thần .


      “Tớ có biết gì đâu. giáo có thông báo thời gian hay ? Quên , cuối tuần đến hỏi giáo là được.”


      sao, Thần Thần muốn tham gia giải đấu Latin à? Vậy đến lúc đó chị có thể xem ?” Lưu Mẫn kích động hỏi Ngô Thần.


      “Cái này em cũng biết a, giáo viên vẫn còn chưa có thông báo cho em về việc này, chờ em xác định rồi cho chị được ?”


      “Ừ ừ chị muốn , nhất định phải !”


      Ngô Thần nghĩ nghĩ, “Khả năng thi đấu vòng lọai thành vấn đề, dù sao người tham gia cũng nhiều. Vào bán kết là chắc rồi ! Về phần trận chung kết hẳn là phải đến thành A, như vậy chị làm sao mà được?”


      như vậy trận đấu bán kết chị vẫn có thể xem phải à?”


      “chắc là vậy , bây giờ còn vẫn còn chưa chắc em vào được bán kết đấy?”


      “Ngô Thần, làm sao cậu lại có thê tự tin thế được,nếu khiêu vũ tốt giáo viên của cậu sao dám cử cậu thi? Trình độ của Lưu hàm cả lớp chúng ta đều biết, cậu lại là bạn nhảy của cậu ta chắc chắn cũng phải tốt. Cả lớp chúng ta chờ mong trận đấu của của hai người đấy!” Cao Bắc rất nhanh luôn đáp án cho mọi người. Sao bọn họ lại tin tưởng với mình thế nhỉ? !


      Cuối cùng Lưu Mẫn bị thầy Lưu mãnh liệt cầu tham gia cuộc thi toán, dù sao này thành tích các cần, nhưng trường học cần , tăng thêm học sinh có cái thành tích tốt càng thêm phần danh tiếng phải sao.


      Cuối tuần này bắt đầu, Ngô Thần cùng Lưu Hàm luyện tập khiêu vũ dành cho trận đấu.


      Sân đấu vòng loại Latin được thiết lập tại cung thanh thiếu niên, trận đấu hôm nay, người cùng Ngô Thần là Mẹ Ngô. Từ khi tờ mờ sáng, Mẹ Ngô gọi Ngô Thần dậy, bắt đầu lắc qua lắc lại buộc tóc cho Ngô Thần. Mẹ Ngô tư mình chuẩn bị hết y phục đầu tóc cho , cần nhờ ai hết!


      Chuẩn bị xong xuôi thời gian cũng còn nhiều lắm , Ba Ngô lái xe đưa Mẹ Ngô cùng Ngô bảo bối đưa đến cung thanh thiếu niên sau đó chuẩn bị thành A .


      “Bảo bối hôm nay con phải cố gắng a, baba chờ tin tức tốt của bảo bối a ~!”


      “Vâng, lúc đến thành A ba phải đưa con nhé!”


      “Được, baba chờ bảo bối đến thành A sau đó cùng con đến trận đấu được ! Cho nên bảo bối phải cố lên a!”


      “Baba cũng phải cố lên a!”


      Ngô Thần cùng với Lưu Hàm trình độ ở độ tuổi thiếu niên xem như phi thường xuất chúng , thuận lợi thông qua thi đấu vòng loại, tiến vào trận đấu bán kết, thời gian đấu bán kết là Chủ nhật, địa điểm ở đài truyền hình tỉnh H. Đấu bán kết Ngô Thần cố ý bảo baba làm việc với ban tổ chức để cho Lưu Mẫn và các bạn cùng lớp có thể tới đây xem,.


      Ngô Thần giáo viên dậy Latin của Ngô Thần chính là trong các vị ban giám khảo. Tuyển thủ kiệt xuất , thân là đệ tử chân truyền của giám khảo , Ngô Thần cùng với Lưu Hàm thuận lợi tiến vào trận chung kết! Địa điểm trận chung kết là ở đài truyền hình tỉnh A, trận đấu được truyền trình trực tiếp.


      Trận chung kết là vào thứ Sáu, mười đội xuất sắc nhất toàn tỉnh tụ họp ở tỉnh A, Ba Ngô cùng Mẹ Ngô ở trước trận đấu ngày liền đưa Ngô Thần đến thành A. Bởi vì trận đâu giải này cho nên hai tuần Ngô Thần có tới lớp học dương cầm, Ngô Thần nhớ tới lớp học đàn dương cầm nhân tiện nhớ luôn khối băng mặt than kia, biết có tham gia cuộc thi toán toàn tỉnh nhỉ .


      Giáo sư của Ngô Thần cũng đến đây, Lưu Hàm cùng với Lưu mẹ, dù sao cũng vẫn là đứa bé 11 tuổi mà thôi.


      Theo thứ tự rút thăm, sau khi mở màn đến lượt Ngô Thần và Lưu Hàm .


      “Khẩn trương ?” Lưu Hàm hỏi Ngô Thần. Ngô Thần đối với chuyện như thế này bảo khẩn trương nhất định là giả , dù có là ngôi sao hang đầu trong các cuộc thi thế này đều khẩn trương chứ chỉ co mình !


      “Có chút. Cậu sao? khẩn trương à?”


      “Khẩn trương đương nhiên có, nhưng là mình có thói quen đem tất cả mọi người ở đây biến thành người quen hết, nếu là ở trước mặt người quen biểu diễn vậy có gì phải ngượng ngùng .” Lưu Hàm tự tin cười cười.


      Ngô Thần phát bản thân mình dùng cách này sai, điều nầy có thể làm cho bản thân cảm thấy đặc biệt tự tin. Ngô Thần tùy ý cười cười, nụ cười này lại làm cho Lưu Hàm ngây người! Ngô Thần nhìn thấy biểu tình của Lưu Hàm cười càng vui vẻ .


      “Đừng ngẩn người nữa, đến lượt chúng ta rồi! Cố lên!” Ngô Thần vỗ đem Lưu Hàm từ trong trạng thái ngây ngẩn tỉnh lại.


      “Ừ ~! cố lên!”


      Ngô Thần với Lưu Hàm hợp vũ chiếm nhất trí của tât cả mọi người ở đây, thành tích cũng có sai biệt nhiều lắm, chính là, đánh mất hạng thứ nhất đành phải nhận lấy thứ hai! phải Ngô Thần cùng với Lưu Hàm kém hơn người ta, mà là điệu nhảy của người ta khó hơn bọn họ chút cũng lớn tuổi hơn Ngô Thần, cho nên vì vậy Ngô Thần mới mất giải quán quân. Nhưng 2 bé học lớp 5 có thể lấy được thành tích thứ 2, trong khi Ngô Thần còn chưa tròn 7 tuổi, riêng như vậy thôi cũng đủ để dọa người rồi!


      Lần này đội quán quân chính là hai học sinh lớp 6, thân thể bọn họ cao lớn hơn nhiều so vơi Ngô Thần, thời điểm phát triển cơ thể này, lớn hơn 1 tuổi khác biệt rất lớn! Nếu tuổi Ngô Thần có thể lớn hơn chút, Ngô Thần nghĩ sang năm có lẽ còn có thể cùng với Lưu Hàm quay trở lại để giật giải quán quân, nhưng mà Ngô Thần còn , mà Lưu Hàm năm nay bắt đầu lớn rất nhanh, điều này làm cho nhóm Ngô Thần cùng Lưu Hàm chuẩn bị phải giải tán.


      Sau khi Ngô Thần thi xong, Ba Ngô còn có việc cần trước! Vốn là Mẹ Ngô muốn cùng ba ba với nhau, bà lo lắng Ngô Thần lạc đường ở thành A. Nhưng mà Ngô Thần cam đoan bản thân mình có thể trở về khách sạn an toàn, Mẹ Ngô mới đồng ý cùng với Ba Ngô. Vì sao Ngô Thần nhất định phải để Mẹ Ngô cùng với Ba Ngô hả? Chuyện này xảy ra trước hôm khai giảng 1 ngày ~


      Trước hôm khai giảng ngày, Ngô Thần học xong khóa đàn dương cầm khóa về nhà, khi về nhà là buổi tối . Mà hôm đó là chú Lưu thuận tiện chở Ngô Thần về nhà. Nhưng là sau khi về nhà chỉ thấy mẹ ở nhà mình, khi ngủ cũng là vào phòng Ngô Thần ngủ cùng! Ngô Thần cảm thấy kỳ quái , xảy ra chuyện gì sao?


      Sau khi Ngô Thần trọng sinh chưa từng ngủ cùng Mẹ Ngô lần nào, vậy đêm nay làm sao vậy?


      “Mẹ, làm sao vậy sao? Sao đêm nay mẹ lại ngủ với con?” Mẹ nhìn Ngô Thần lâu, hỏi câu làm cho Ngô Thần khó hiểu,


      “Thần Thần, mỗi lần ba con đưa con học, sau đó ba con làm cái gì?”


      Ngô Thần cảm thấy kỳ lạ, trong nhà mọi người ai cũng biết Ba Ngô chuẩn bị mở rộng thị trường sang tỉnh A, đưa học sau đó cũng là làm việc, rồi lại quay lại đón. Mẹ hỏi như vậy là sao ta?


      “Con biết a, chắc là ba làm công chuyện của ba! Làm sao vậy ạ?”


      “Kia có gì , ngủ sớm chút con.”


      “Dạ. vậy mẹ, ngủ ngon.”


      Ngày hôm sau, mẹ có trở về. Baba trở về nấu cơm chiều cho Ngô Thần, mẹ gọi điện thoại tới cho Ngô Thần biết đêm nay trở về , mẹ ngủ lại nhà dì cả. Cũng nguyên nhân gì, chỉ thông báo như vậy.


      Thế này là thế nào a?


      “Ba , mẹ đêm nay về .” Ngô Thần buông điện thoại cho Ba Ngô.


      “Ừ, ba biết, con ăn cơm .”


      Tối hôm nay bữa tối ăn Ngô Thần cảm thấy khó tiêu, là nhịn được !


      “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với ba và mẹ vậy?” Ba Ngô bị Ngô Thần cho câu hỏi làm cho sửng sốt. Sau đó bất đắc dĩ nở nụ cười.


      ra chuyện tình là như vầy, Ba Ngô muốn dành Mẹ Ngô bất ngờ, dù sao sắp đến kỷ niệm ngày cưới của bon họ. Ngô Thần cũng sớm có ý định tỉnh A học sơ trung, tuy trọng tâm công tác tại có biện pháp để chuyển , nhưng mà vẫn có thể mua căn nhà ở bên đó, tiện lại lại hai bên.


      Mà trước đó , Mẹ Ngô có ngày phát trong túi của Ba Ngô có chùm chìa khóa lạ, cái chìa khóa là kiểu chìa chốm trộm mới, cùng với chìa khóa nhà giống nhau! Mẹ Ngô liền hỏi Ba Ngô đây chìa khóa gì, Ba Ngô đương nhiên kiên trì mở miệng, nếu làm sao có thể cho Mẹ Ngô bất ngờ được.


      Sau đó là thời gian cãi nhau, Ba Ngô lại nhận được điện thoại của công ty, rằng tại liệu Ba Ngô cầu gặp vấn đề, Ba Ngô vì muốn cho Mẹ Ngô nghe được, liền ra cửa nghe điện thoại. Mẹ Ngô có nghe được Ba Ngô chuyện gì, nhưng mà lại nghe ra thanh của phụ nữ!


      Thế là hiểu lầm, làm cho Mẹ Ngô lại đưa ra câu hỏi mà bà luôn lo sợ trong vòng hai năm nay. Bà hỏi có phải Ba Ngô bây giờ có tiền cho nên có tình nhân bên ngoài ? Ông có phải muốn ly hôn ? !


      Vấn đề này làm cho Ba Ngô dở khóc dở cười, đành phải cam đoan tuyệt đối có việc này! Nhưng mà Mẹ Ngô làm sao có thể tin tưởng, vẫn tức giận , nghĩ muốn chờ Ba Ngô giải thích. Bây giờ trang trí nhà mới chưa có hoàn thiện hết, Ba Ngô cũng thể cho Mẹ Ngô đáp án, hai người vẫn giằng co như vậy, đến hôm nay xảy ra chuyện này!


      Ngô Thần sau khi biết được đáp án này, nhất thời cảm thấy hết chỗ rồi. Vốn cho rằng gia đình minh khẳng định xảy ra vấn đề, đối hai người bọn họ rất yên tâm , nhưng mà xảy chuyện gì đây? Mẹ rời nhà trốn ? Hay là vẫn hiểu lầm?


      Quên , phải để cho Ngô Thần ra tay thôi! Ba Ngô xử lý vấn đề liên quan đến Mẹ Ngô cực kỳ ngốc~ nhiều như vậy, ngắn gọn chính là, Mẹ Ngô bởi vì bất ngờ của Ba Ngô mà sinh ra hiểu lầm!


      Cho nên ở trận đấu ngày hôm nay Ba Ngô đem Mẹ Ngô xem cái bất ngờ đó, Ngô Thần lựa chọn , muốn làm bóng đèn. người mang theo tiền, mang theo số điện thoại của ba ba điện thoại, còn có danh thiếp của khách sạn, thậm chí địa chỉ nhà mới. Ba Ngô bình thường rất lo lắng cho bảo bối , nhưng là hôm nay lại dị thường tin tưởng vào Ngô Thần.


      Ngô Thần nghĩ đến như vậy ngay lập tức cảm thấy vui vẻ! Từ trong đài truyền hình tỉnh ra, Ngô Thần quyết định vào nội thành dạo. đài truyền hình tỉnh A vẫn còn là đài truyền hình cũ, cách nội thành cũng xa lắm. Tuy rằng Ngô Thần đối với thành A cũng quen thuộc, nhưng hẳn là là đến mức lạc!


      Nghĩ xong việc này, Ngô Thần mới ngẩng đầu phát , hình như bị lạc rồi!


      dọc theo đường lớn quay lại, sau đó vòng lớn quay lại trước cửa của đài truyền hình. Ở tự hỏi nên phương hướng nào, bàn tay bé bị người khác nắm lại . Ngô Thần theo bản năng đem cái tay kia hất ra, nhưng mà quay đầu phát , dĩ nhiên lại là ~ !
      Pe Mick, Phương Lăng, hoadaoanh20 others thích bài này.

    4. swanbeauty

      swanbeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      2,516
      Chương 10 : Bàn tay to nắm lấy bàn tay


      Ngô Thần suy nghĩ lâu cũng chưa hiểu, làm sao mà có thể để chuyện này xảy ra được!


      Nửa giờ trước, Ngô Thần trở lại trước cửa chính đài truyền hình tự hỏi bản thân phải hướng nào , còn chưa có quyết định được bị người khác kéo tay lại.


      Mà người giữ chặt tay của kia phải ai khác chình là băng mặt than Âu Dương Hiên!


      “Sao em vẫn còn ở lại đây?”


      “A? Cái gì cơ?” Ngô Thần vẫn chưa hiểu được ý của cậu.


      “Cha mẹ em đâu? Sao lại để cho em ở lại đây mình thế?”


      Âu Dương Hiên nghe được giáo sư Lưu , buổi sáng hôm nay Ngô Thần ở đài truyền hình có cuộc thi cho nên cố ý tới đây xem . Trước lúc Ngô Thần lên sân khấu thi đấu cậu nhìn thấy cha mẹ của Ngô Thần đứng ở dưới, nhưng cậu cũng qua chào hỏi.


      Kỳ cậu cũng hề có nghĩ muốn cho bé biết cậu hôm nay tới xem thi đấu! Ừm, cũng có vì lí do gì hết, chẳng qua là tâm lý của trẻ con dạo này có hơi bất thường mà thôi.


      Nhưng mà, từ trong đài truyền hình ra Âu Dương Hiên rất nhanh phát được Ngô Thần mình đứng trước cửa nhìn mê man, điều này làm trong lòng Âu Dương Hiên đột nhiên cảm thấy rất tức giận, cha mẹ bé đâu?


      “Bọn họ có việc trước rồi, tự mình em về khách sạn. làm sao thế?” Ngô Thần sợ hãi hỏi Âu Dương Hiên. Chẳng hiểu sao bộ dáng này của cậu làm cảm thấy chột dạ.


      “Bọn họ sao lại có thể yên tâm để cho em mình đứng ở đây cơ chứ? Em mới chỉ là đứa bé hơn 6 tuổi, làm sao mà có thể yên tâm được!” Âu Dương Hiên càng nghĩ càng tức giận hơn. Cha mẹ ấy sao lại có thể làm như vậy cơ chứ!


      “Ơ như vậy có làm sao chứ? Em có thể tự mình về làm sao phải làm phiền công việc của cha mẹ , thôi kệ , nhưng chuyện này có quan hệ gì đến ?” Lời của Âu Dương Hiên làm cho Ngô Thần cũng có chút bực minh, ta dựa vào cái gì mà dám như vậy, tuy rằng Ngô Thần đối với bộ dáng bây giờ của Âu Dương Hiên có chút sợ hãi.


      “Có quan hệ gì đến sao? Cho dù có quan hệ gì nữa, cha mẹ em cũng thể bỏ mặc đứa trẻ như em ở đây như vậy được chứ! Còn cho em tự mình về? Em có thể về được ?” Âu Dương Hiên bị câu hỏi của Ngô Thần làm cho càng bực mình hơn nữa , còn hỏi liên quan gì đến cậu sao? liên quan đến chuyện của cậu thể quan tâm đến bé sao? Nhưng mà Âu Dương Hiên càng tức giận ngoài mặt càng lạnh lùng, nhưng bởi vì người đứng trước mặt cậu là Ngô Thần nên cậu lại càng có cách nào khác để phát hỏa!


      “Có cái gì mà được! đừng có kinh thường em! Em tự mình về cho xem!” Ngô Thần vênh mặt hất hàm, hùng dũng oai vệ chọn hướng để bước . Lại dám kinh thường đây sao? Hừ! Cứ chờ xem !


      Nhưng mà, đây là thế nào? Ngô Thần muốn đến khu phố trung tâm, nhưng mà vòng thế nào lại quay lại trước cửa đài truyền hình.


      “Thôi được rồi,em ,em muốn đâu? đưa em !” Âu Dương Hiên bất đắc dĩ nhìn bé con này, sủng nịnh hỏi .


      Ngô Thần ủy khuất nhìn cậu”Chính là bởi vì theo em, bằng em khẳng định có thể về được rồi! Em muốn vào nội thành chơi~!”


      thôi, bên này.” xong rất tự nhiên cầm lấy bàn tay nhắn của Ngô Thần dắt theo hướng khác.


      Hai người càng chạy càng xa, ánh mặt trời đem bóng của hai người kéo càng ngày càng dài.


      Khi hai người đến nội thành cũng giữa trưa , Âu Dương Hiên quyết định mang Ngô Thần ăn cơm trưa rồi mới dắt chơi.


      “Trưa rồi em muốn ăn cái gì ?” Âu Dương Hiên hỏi Ngô Thần.


      “Em biết, có cái gì ăn ngon ?”


      “Ăn mỳ nhé? Phía trước có tiệm mì sườn nổi tiếng, được ?”


      “Ừm, vậy theo .”


      Ngô Thần đến bây giờ cũng chưa hiểu được, ý định của là muốn thăm lại chốn xưa nhưng thế nào lại biến thành cùng Âu Dương Hiên dạo phố rồi ? ta làm sao lại xuất ở cửa đài truyền hình vậy?


      “Sao lai đến đài truyền hình thế?” Ngô Thần tò mò hỏi Âu Dương Hiên.


      có việc ngang qua. Làm sao vậy ?”


      sao, em chỉ muốn hỏi chút thôi.” Sau đó lại im lặng, mà bàn tay của Ngô Thần vẫn còn bị Âu Dương Hiên nắm chặt.


      Kỳ Ngô Thần cảm thấy cảm giác như vậy cũng rất tốt, giống như có người trai bảo vệ mình.


      “Âu Dương ca ca, về sau em gọi như vậy được ?”


      “Có thể, em muốn gọi thế nào cũng được.” Ngô Thần cảm thấy mình nhìn lầm rồi, hình như thấy khóe miệng của Âu Dương Hiên hơi hơi nhếch lên tren ? Độ cong càng lúc càng lớn! ta, cười? !


      Ha ha, Ngô Thần cảm thấy bản thân mình phi thường có thể làm cho mặt than cười.


      Cảm giác này tuyệt!


      “Đến rồi, vào thôi.” Âu Dương Hiên vô cùng lịch mở cửa cho Ngô Thần vào trong tiệm mì.


      “Ông chủ, cho cháu hai bát mì sườn.”


      Mì nước ở những năm này chất lượng hơn rất nhiều, hơn nữa giá lại còn rẻ hơn nửa! Thời đại bây giờ là tốt, thức ăn sạch chất lượng, sau này giá cả còn đôi với chất lượng nữa rồi! Ví dụ như những nam sinh còn như Âu Dương Hiên về sau muốn mời nữ sinh khác ăn cũng dám làm như thế này, vì mỗi lần rất tốn kém.


      Ngô Thần vẫn còn nhớ kiếp trước lúc còn học tiểu học, lúc mười tuổi chơi trò chơi, mang theo năm mươi đồng có thể chơi cả ngày. Nhưng mà qua vài năm, năm mươi đồng thể dùng làm cái gì được, chơi trò chơi ít cũng phải mất hơn 10 tệ! Khi đó tất cả mọi thứ đều tăng giá lên chóng mặt, đáng tiếc tiền lương lại theo giá hàng hóa tăng lên!


      Ngô Thần còn thể ăn hết được bát mì to như vậy, chỉ ăn được non nửa ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Hiên ăn. Âu Dương Hiên ăn đặc biệt im lặng, chậm rãi từ từ mà ăn. Nhìn cậu ăn, Ngô Thần lại cảm thấy rất hưởng thụ. Ngô Thần ý thức được mình lại có loại ý tưởng này, nhanh chóng lắc đầu, sao lại có thể trở thành háo sắc như thế được?


      Âu Dương Hiên mặc dù khi ăn cũng có ngẩng đầu lên nhìn Ngô Thần, nhưng mà ánh mắt của Ngô Thần nhìn cậu ,cậu vẫn là cảm giác được , nhìn ngơ ngác nhìn mình ăn, sau đó lại nhìn thấy bộ dạng rung đùi đắc ý, cảm thấy tâm tình tốt vô cùng. Giống như lúc nãy được nắm lấy tay của bé vậy~.


      Ánh mặt trời hôm nay sáng lạn vô cùng! Ha ha ~


      Âu Dương Hiên sau khi ăn xong trả tiền lại dắt tay Ngô Thần , Ngô Thần lừa lừa giật tay ra, nhưng Âu Dương Hiên gắt gao nắm chặt lại làm cho Ngô Thần vô kế khả thi.


      “Bây giờ em muốn đâu?”


      “Chúng ta đến chỗ chơi trò chơi nhé? Được ?”


      Nhìn biểu tình như vậy của Ngô Thần, Âu Dương Hiên vô ý thức gật gật đầu. Dù muốn đâu, chỉ cần cho cậu cùng , đâu cũng được!


      Ngô Thần lôi kéo Âu Dương Hiên đến thẳng máy nhảy.


      Máy nhảy là trò mới xuất đầu năm nay . Âu Dương Hiên ra quầy mua xèng để chơi trò chơi, Ngô Thần đứng ở thảm của máy nhảy chờ Âu Dương Hiên quay lại. quyết định đưa cậu lên thuyền giặc, muốn cậu cùng nhảy với !


      Âu Dương Hiên vẫn còn chưa biết được Ngô Thần chuẩn bị tính kế với cậu, có lẽ cho dù cậu biết những cũng vẫn đồng ý. Bây giờ tình cảm của cậu đối Ngô Thần thuộc loại loại tình cảm mông lung, trẻ con đến tầm mười mười hai tuổi tâm lý phát triển bình thường đều có chút cảm giác mơ hồ như vậy , nhưng bạn học sinh giỏi Âu Dương Hiên nào có thể phân biệt được tình cảm nào là loại tình cảm nào, trước đây cậu thường căn cứ vào tuổi tâm lý của mình để mà điều chỉnh phù hơp, đây chính là cách mà cậu dùng để nhận biết được đâu là mối tình đầu của mình. Mà Âu Dương Hiên bây giờ lại đem tình cảm dành cho Ngô Thần thành tình cảm mong muốn được bảo vệ!


      Khi Ngô Thần nhìn thấy Âu Dương Hiên liền vẫy vẫy tay gọi Âu Dương Hiên , đến khi Âu Dương Hiên đến trước mặt của .


      “Âu Dương ca ca, cùng nhau nhảy .”


      “Ha ha, được.” Âu Dương Hiên hiểu được ý nghĩ của Ngô Thần , chỉ là chơi trò chơi thôi cậu sao có thể từ chối bé được ~!


      Ngô Thần vốn nghĩ rằng Âu Dương Hiên từ chối, nghĩ rằng học sinh giỏi như cậu bao giờ thèm chơi loại trò chơi này . Nhưng mà ai có thể cho biết, vì sao Âu Dương Hiên ngay cả những trò chơi như thế này cậu ta vẫn có thể chơi cực giỏi? lúc đầu vốn chỉ muốn chơi đùa mà thôi, hơn nữa biết khiêu vũ làm trụ cột, nhưng tại sao Âu Dương Hiên kia lại lợi hại như vậy ,đó là vì sao a? Chẳng lẽ cậu là cậu bé toàn tài?!


      Người chung quanh tụ tập càng ngày càng nhiều, hai người cũng nhảy đến phần cuối. Ngô Thần nhìn Âu Dương Hiên bất đắc dĩ cười cười. là quá thất bại ! thú vị chút nào!


      Lúc này mới phát , Âu Dương Hiên hôm nay mặc cái quần kaki màu vàng sậm, áo T-shirt màu trắng, phụ trợ cho chiều cao 1m6 Âu Dương Hiên phá lệ chói mắt. Ngô Thần phát trong lòng của rất khó chịu, muốn phải chịu thua người ta cho nên trong lòng mới nảy lên cái! Ha ha, rất dọa người , bị đứa bé mười tuổi chọc cho khó chịu trong lòng! thể để cho người khác biết được chuyện này, trăm ngàn lân thể!


      Đúng lúc Ngô Thần cùng Âu Dương Hiên đứng đối diện nhau cười , thanh được hài hòa cho lắm chen vào giữa hai người bọn họ. Hai người hài lòng lắm cùng nhau nhíu nhíu mày.


      “Bé con em nhảy đẹp nha, nhảy cùng ván ~” người chuyện là cậu bé mập có đôi mắt hoa đào. Kỳ cậu ta cũng phải là béo lắm, nhưng những cậu bé tầm tuổi này đều cao khoảng 1m60 nhưng so với thân hình khoảng 120 cân(60kg của mình) , quả có hơi mũm mĩm nhỉ!


      là ai? nhảy cùng ván tôi phải nhảy sao?” Ngô Thần bất mãn nhìn bé mập, xong chuẩn bị kéo Âu Dương Hiên rời .


      “Ý của phải như vậy mà. tên là Hoàng Tuấn, học sinh lớp 5 của tiểu học A, là bạn học của cái cậu cùng em đó!” Hoàng Tuấn dùng ánh mắt thâm ý nhìn Âu Dương Hiên. Nhưng Âu Dương Hiên hoàn toàn thèm để ý đến cậu ta, bây giờ trong lòng Âu Dương Hiên chỉ muốn ở cùng Ngô Thần chơi đùa mà thôi muốn ai quấy rầy hết , biểu tình mặt cậu bây giờ hoàn toàn là ý đó ai cũng có thể nhìn ra.


      Ánh mắt của Ngô Thần dừng lại ở người tự xưng là bạn học của Âu Dương Hiên. Là cùng lớp à? Chỉ là bạn cùng học mà thôi muốn thi đấu với sao, thèm để ý đến, có hứng thú ! Nghĩ vậy, Ngô Thần kéo kéo tay của Âu Dương Hiên , “Âu Dương ca ca, đưa em về nhà !”


      Âu Dương Hiên nhìn lôi kéo bàn tay của mình, tâm tình từ khó chịu chuyển sang như nắng sớm.”Được, đưa em về nhà.” xong cùng Hoàng Tuấn chào hỏi qua loa dẫn Ngô Thần rời .


      Hoàng Tuấn cảm thấy hôm nay tính tình Âu Dương rất khác so với mọi hôm , trở nên nhu hòa vô cùng . Trêu chọc rất vui! Nếu như vậy, cậu làm sao có thể để cho hai người bọn họ cứ thế mà được!


      Cùng với những bạn cùng chào tạm biệt, liền lắc lư theo bọn Âu Dương Hiên rời .


      “Bé con, em tên gì a? vừa mới cho em biết tên của , em cũng phải tên của em cho biết chứ?”


      Ngô Thần nhìn thoáng qua Hoàng Tuấn, cảm thấy bé mập này là buồn cười, như vậy hiểu được như thế nào là cầm được buông được, xem ra cũng là đứa trẻ của gia đình bình thường.


      “Em đâu có bắt phải tên cho em biết ạ? Em chỉ hỏi là ai thôi, cũng đâu có muốn phải tên cho em biết đâu ~”


      Hoàng Tuấn sờ sờ đầu, bất đắc dĩ nhìn về phía Âu Dương Hiên, cậu phát khóe miệng của Âu Dương Hiên lại xuất độ cong, quát to tiếng”Âu Dương Hiên, cậu cười ? !”


      Âu Dương Hiên tà tà nhìn thoáng qua Hoàng Tuấn, “Tớ cười chẳng lẽ có cái gì được bình thường sao?”


      “Đương nhiên là bình thường rồi, bình thường mặt cậu cứng như đá ấy làm đếch gì có biểu tình nào! Núi có lở ngay trước mặt cậu chắc cậu cũng biến sắc! Chúng ta quen nhau bao nhiên năm rồi có bao giờ tớ nhìn thấy cậu cười đâu!” xong lại nhìn thoáng qua Ngô Thần bên cạnh . Này bé này là ai? Có thể làm cho Âu Dương Hiên có thay đổi ràng như vậy?


      “Đừng có nhìn em như thế . Em là bạn học cùng lớp dương cầm với Âu Dương Hiên, tên là Ngô Thần, đến từ thành H. Cũng là học sinh lớp 5!”


      “Em bao nhiêu tuổi ? Học lớp 5 á?”


      “Em năm nay 7 tuổi . có nghe nhầm đâu, đúng là học lớp 5!”


      “A, ra em là thiên tài tuổi nha! Ha ha, khó trách có thể làm cho Âu Dương Hiên của chúng ta thay đổi được sắc mặt bao giờ có biến hóa nha!”


      “Cám ơn khích lệ! biết là cái cảm giác làm cho ấy cười là vô cùng có thành tựu à?”


      “Em cũng cảm thấy như vậy hả? Chính vì lí do đó mà đây luôn luôn nỗ lực làm cậu ta cười ~ đáng tiếc lại bị em giành trước !”


      “ha ha ha ~ buồn cười ~ , phải rảnh!”


      “Sao thế? Chẳng phải em cũng cảm thấy rất có thành tựu à! ?”


      Âu Dương Hiên nghe được hai người càng càng lộn xộn, nhịn được đem này đề tài dừng lại .


      “Tiểu Thần, em ở chỗ nào?”


      “Dạ? Ở khách sạn tên là Seven Hours. Ngay đường Giải Phóng đó .”


      “Ừ, biết chỗ đó . Có cần phải về ngay ? Cha mẹ em có sốt ruột ?”


      Ngô Thần nghĩ nghĩ, “Chắc là đâu, ba mẹ em có việc mà, trước giờ cơm chiều trở về là được. cần vội, từ từ thôi.”


      “Em có mệt ?”


      có. thôi, em nhớ hình như ở gần đây.”


      Bảo ở gần đây có nghĩa là nó xa, Ngô Thần đường cùng Hoàng Tuấn cười cười, có khi lại trêu chọc Âu Dương Hiên. Nhưng Âu Dương Hiên chỉ nghe hai người bọn họ chuyện, cũng xen mồm vào, chỉ khi nào đến chuyện gì buồn cười miệng cũng chỉ nhếch nhếch lên. đoạn khá dài, hơn nữa còn khiêu vũ buổi sáng, bộ đoạn trước bữa trưa, sau đó còn chơi trò chơi,Ngô Thần cảm thấy càng ngày càng mệt.


      Âu Dương Hiên nhìn thấy cái dạng này của Ngô Thần, ngồi xổm trước mặt Ngô Thần “Còn đoạn nữa mới đến, lên đây , Âu Dương ca ca cõng em trở về.”


      Ngô Thần vốn có chút do dự, nhưng nghe được cậu mặt xưng hô như vậy cho nên cảm thấy ngại ngùng nữa, nếu là ca ca, vậy phải tốn ít sức lực cho em chứ. Chạy lấy đà, nhảy lên! Cái lưng này, là thoải mái! Ngô Thần nghe Hoàng Tuấn cùng với Âu Dương Hiên chuyện chậm rãi ngủ. Mà mẹ Ngô cùng với ba Ngô luôn ở khách sạn chờ Ngô Thần, nhìn thấy Ngô Thần được Âu Dương Hiên cõng về đến mới yên tâm.


      Mà Ngô Thần vẫn chưa tỉnh lại, trong mơ khóe miệng còn hơi nhếch lên.
      Pe Mick, Phương Lăng, milktruyenky19 others thích bài này.

    5. swanbeauty

      swanbeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      2,516
      Chương 11 Trang công mộng điệp?


      Từ ngày gặp mặt đó về sau, Ngô Thần gặp lại Âu Dương Hiên cũng cảm thấy ngại ngùng nữa .


      Mà Lưu Mẫn và Đường Vũ chính là có việc gì rất thích dùng ánh mắt “Bọn chị biết rồi đó nha” nhìn Ngô Thần, làm cho Ngô Thần cảm thấy hình như bản thân mình làm cái gì để cho bọn họ hiểu lầm.


      Nhưng mà nếu hiểu lầm , cứ để hiểu lầm như vậy !


      Cuối tuần học nhảy Latin, giáo viên dậy Latin của Ngô Thần cho Ngô Thần biết bởi vì tỉ lệ chiều cao thích hợp, Ngô Thần và Lưu Hàm có thể được làm bạn nhảy của nhau nữa. Tuy rằng sớm biết đến kết quả này, nhưng mà Ngô Thần và Lưu Hàm vẫn là có chút khó khăn để chấp nhận!


      Đến ngày thứ hai, Lưu Mẫn vào Cao Bắc đều phát Ngô Thần cùng với Lưu Hàm cảm xúc có chút khác thường, các tưởng là vì do hai người bọn họ đạt được giải thưởng như ý.


      “Thần Thần, em cần phải buồn như vậy đâu, hai người đều rất tuyệt mà, cần phải vui như thế. Năm nay lấy được giải nhất vậy sang năm cố gắng alf được mà!”


      “Ừ, Lưu Mẫn đúng đó! Ngô Thần cậu cần bởi vì trận đấu mà ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu . Nghĩ lại mà xem những phương diện khác em đều rất tốt, em tuyệt với lắm !”


      “Ha ha, mấy người cần quá khẩn trương như vậy đâu. Bọn mình buồn phải là vì lí do như vậy, chính là vì chiều cao của mình hơi thấp , so với Lưu Hàm có chút phù hợp nữa, cho nên giáo viên chúng ta cần phải đổi bạn nhảy! Chúng ta là vì điều này cho nên có chút vui mà thôi!” Ngô Thần bất đắc dĩ cười cười. Kỳ Ngô Thần cũng thuyết phục chính mình , chỉ là trong lòng còn có chút thoải mái thôi! Lại là bởi vì chiều cao!


      “Em mới sáu tuổi mà cao thước hai, theo đà phát triển này đến khi em bằng tuổi chị còn cao hơn cả chị đấy. Cho nên cần nghĩ nhiều đến thế, đây phải do em!” Lưu Mẫn xoa xoa đầuNgô Thần.


      “Đừng xoa đầu của em! Đầu thể vò loạn đâu a, hỏng hết kiểu tóc bây giờ!”


      “A a, tiểu bất điểm lời quyết đoán nha! Những lời này sai!” Lưu Hàm chuẩn bị chạy sang an ủi Ngô Thần nghe được lời này, cậu biết là Ngô Thần cũng lường trước được việc này , bé con này thực rất thông minh.


      Chỉ là bản thân bây giờ biết bạn nhảy là ai!


      “Đương nhiên rồi, cũng nhìn xem tớ là ai! Tớ tốt như vậy, hai chúng ta có thể hợp cạ như vậy sao?” Ngô Thần cười với Lưu Hàm.


      “Vậy đây chờ em lên lên rồi cùng nhau làm cặp đôi hoàn mỹ nhé! Bé con!”


      “Vậy cứ chờ mình lớn lên rồi sai! chừng khi mình lớn lên cung là lúc Lưu Hàm nhà chúng ta trở thành nghệ sĩ múa đẳng cấp sao nhỉ , tớ đây mặt dày mà tìm đến cậu nhé xin làm bạn nhảy của cậu được chứ~! Có thể được như thế a!” Ngô Thần đáng thương hề hề nhìn Lưu Hàm.


      “Ha ha, Đương nhiên là được nha! Tớ đây mà nổi danh kéo them cậu nổi lên! Đồ ngốc này, nghĩ đến chuyện đó làm gì. Mau lớn lên nhanh chút, chúng ta cùng nhau giật giải quán quân quốc tế nhé!” Sau này tương lai, thời điểm khi Lưu Hàm chân chính bước vũ đài của quốc tế , Ngô Thần cũng chỉ có thể làm chân chạy hậu trường mà thôi ~


      “Cha mục tiêu lớn như vậy sao, ôi chao như vậy mình rất là áp lực đấy!” Ngô Thần cười cười nhìn Lưu Hàm, nữa. Ngô Thần biết rằng khả năng chuyện này xảy ra là rất , từ khi trọng sinh cho đến nay luôn muốn cuộc sống bình thản, thầm nghĩ sau này muốn buôn bán làm ăn, tốt nhất chỉ cần làm chủ đứng sau lưng cần ra mặt là tốt rồi, thầm thao tác, làm người điệu thấp mới là giấc mộng của !


      Sau khúc nhạc nho ngày hôm đó, thời gian trôi qua rất nhanh kết thúc lớp 5. Trong cuộc thi cuối kỳ năm lớp 5, Ngô Thần tính toàn tốt cho nên lỡ tay nẫng mất vị trí top 1 bảng vàng.


      Đối với kết quả này Ngô Thần cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng là bất đắc dĩ cũng thành rồi, thành tích mà tốt so sánh với tốt vẫn hơn chứ đúng !!


      Nghỉ hè bắt đầu Ngô Thần ở lại luôn tại thành A, từ sau khi cặp đôi Ngô Thần và Lưu Hàm bị chia cắt về sau Ngô Thần quyết định tiếp tục theo học khiêu vũ Latin nữa. Dù sao Ngô Thần học vũ đạo chỉ là vì khí chất, bây giờ học cũng có chút thành tưu cho nên cần học nữa cũng sao. Còn võ thuật chuyển từ lớp ở thành H sang thành A, ở tỉnh H giáo viên dạy võ thuật cũng phải là người có chuyên môn sâu lắm. tại thầy dạy võ ở tỉnh A là bộ đội mới xuất ngũ trong quân đội, vì chuyện này cho nên Ngô Thần cũng rất tự nhiên mà có them 3 vị sư huynh!


      người trong đó chính là cậu bé gặp lần trước khi chơi cùng Âu Dương Hiên —— bé mập Hoàng Tuấn.


      Hoàng Tuấn đúng cậu bé nhiều, luôn hòa nhập rất nhanh. Nhưng Ngô Thần rất nhanh phát được, những vị sư huynh này của tuyệt đối phải người tầm thường.


      Đại sư huynh chính là Hoàng Tuấn, tuyệt đối là công tử phú nhị đại. học đón về luôn luôn có người đưa rước, tại chính là đứa bốc đồng! Nhưng mà Ngô Thần hiểu được, những đứa bé của những gia tộc này có rất ít thời gian dành cho bản thân, tại có thể đến nơi này học võ, lcus ở nhà hẳn là cậu ấy cũng mất rất nhiều mồ hôi nước mắt mới có thể đánh đổi được cơ hội này.


      Nhị sư huynh tên là Cao Hứng! Đúng vậy đây chính là tên của cậu ấy! Cao Hứng tên là Cao Hứng cho nên ấy cả ngày luôn luôn vui tươi hớn hở.


      Tam sư huynh là Mộ Dung Tấn. Cụ thể nhà ấy làm gì cũng có biết biết ràng, chỉ biết rằng là ấy có tiền, có rất nhiều tiền!


      Nhưng ánh mắt chúng ta thể chỉ nhìn vào như vậy đúng ~ nhưng à Ngô Thần lại đau thương phát , ở lớp học võ này chính là người bình thường nhất!


      Ngô thần trong cả kỳ nghỉ đều ở lại tỉnh A. Bởi vì cha mẹ còn có rất nhiều việc cần phải làm ở thành H , Ngô Thần lại rất thích ở lại tỉnh A, chuyện này khiến cho mẹ Ngô phải thuê bảo mẫu để chăm sóc nấu nướng cho Ngô Thần.


      Nhưng tay nghề của thím Trần lại là khẩu vị của tỉnh A, cùng với khẩu vị của thành H là khác quá xa, làm cho Ngô Thần mãnh liệt kháng nghị mà tiễn bước ~ mẹ Ngô còn muôn tìm người khác thay thế, nhưng lại bị Ngô Thần mãnh liệt cự tuyệt.


      Ngô Thần quyết định, dựa vào người khác bằng dựa vào chính mình. Kiếp trước tay nghề nấu nướng của Ngô Thần phải là giỏi nhưng cũng đủ để chăm sóc mình. Tục ngữ , muốn bắt lấy lòng của nam nhân đầu tiên phải nắm được cái dạ dày của ta. Vì thế, Ngô Thần phải cố gắng khổ luyện nấu nướng, để có thể nuôi béo chính bản thân !


      Ngô Thần ở thời kì trưởng thành, côquyết định tự mình phối hớp với số vị thuốc được học từ chỗ ông ngoại làm món ăn bồi bổ cho bản thân mình.


      Hôm đó, Ngô Thần nấu bữa cho mẹ Ngô cùng ba Ngô thưởng thức bốn mặn canh, tuyệt đối đầy đủ dinh dưỡng.


      Mẹ Ngô bị chuyện này của Ngô Thần làm cho đả kích, bà quyết định chờ khi nào con bé lên đến sơ trung bà chuyển hẳn lên đây để chăm sóc cho con, chứ ai lại để con mình mới co từng này tuổi đầu lại học nấu ăn cho bản thân mình đâu, náu được những món như thế này con bé phải học mất bao lâu a!


      Ba Ngô cũng quyết định tình nguyện để cho bản thân mình mệt mỏi cũng phải để cho bà xã ở lại đây chăm sóc con . Tuy là con bé vẫn còn , nhưng chính là bởi vì con bé còn cho nên càng đau lòng! Từ đó, mẹ Ngô bắt đầu cuộc sống ở hai thánh phố nửa bên này nửa bên kia. Mà ba Ngô cũng hai ngày trở về lần.


      Cuộc sống của năm lớp 6 cứ như vậy mà trôi qua. Cuộc sống cứ êm đềm như thế, nên học học, nên chơi chơi. Ngô Thần cùng ba vị sư huynh, hai chị , trai cùng nhau hẹn ước tháng 9 năm nay hội họp ở sơ trung A tỉnh A.


      Hàng năm tháng năm, có thời gian các trường học trọng điểm chiêu sinh. Ngô Thần cùng Lưu Mẫn đều muốn tỉnh A học sơ trung cho nên rất cần phải tham gia cuộc thi này. Nếu như kết quả cuộc thi này tốt , bọn họ cần phải tham gia them cuộc thi tốt nghiệp trung học nữa cứ thế mà lên thôi, cách khác trong những ngày kế tiếp được sống kỳ nghỉ trọn vẹn cần lo lắng gì hết!


      Trước khi cuộc thi đến, Hoàng Tuấn, Âu Dương Hiên, Đường Vũ, Cao Hứng, Mộ Dung Tấn và Ngô Thần, Lưu Mẫn hẹn ước, chờ các vào sơ trung sau đó tổ chức ăn mừng thuận lợi thi đỗ.


      Tại sao bọn họ đối với lại có lòng tin vậy à. Hàng năm sơ trung A đều nhận môt số học sinh xuất sắc từ tỉnh H chuyển thẳng lên!


      Kỳ hôm nay Ngô Thần và Lưu Mẫn chỉ có thể xem như là thăm trường trước mà thôi, trước cuộc thi tuyển sinh, giáo viên của trường sơ trung A gọi điện đến Lưu gia và Ngô gia, hy vọng hai có thể lên tỉnh A để tham gia cuộc thi tuyển sinh. Dù sao thành tích bình thường cũng có thể được nhận thông qua kỳ thi, còn những học sinh hạt giống tốt như vậy trường học phải nhanh chân mà đoạt lấy!


      Thuận lợi giải xong đề toán, Ngô Thần ngồi ở chỗ ngồi bắt đầu ngẩn người. Nghĩ lại những chuyện xảy ra sau khi trọng sinh được vài năm, hạnh phúc đến mức cho Ngô Thần quên mất hôm nay là ngày gì!


      Ngô Thần có khi nghĩ rằng, liệu cuộc sống tại này liệu có phải giấc mộng hay , hay là cuộc sống trải qua. Nếu là giấc mộng, tỉnh mộng rồi liệu có thể tiếp tục sống ở cuộc sống cũ hay ?


      Nghĩ đến cuộc sống tại ,ba của Ngô Thần trở thành nam nhân thành công điển hình, nhưng vẫn coi trọng gia đình là hết, mẹ của Ngô Thần cũng vì cuộc sống như ý mà muốn ly hôn.


      Về phần bản thân Ngô Thần lại càng phải , có hai chị em tốt, ba sư huynh tốt, vài người bạn tốt, còn có người tình cảm rất khó . còn có cái gì hài lòng? ! Năm nay bắt đầu còn bắt đầu tìm cách gây dựng nghiệp nho , cuộc sống như vậy , càng ngày càng trở nên giống như cuộc đời trước của mình, cuộc sống như vậy muốn làm cho quên mất đấu tranh, quên những đau khổ, lòng thầm nghĩ phải cố gắng làm cho cuộc sống này tốt lên!


      Nếu có ngày cuộc sống này biến mất, , nên làm thế nào cho phải? !


      Lưu Mẫn ngồi ở phía sau Ngô Thần . Viết xong bài thi, liền nhìn thấy bộ dáng này của Ngô Thần, vốn chỉ tưởng rằng em ấy sau khi làm xong bài nhàm chán ngẩn người, nhưng sau đó lại cảm thấy xung quanh em ấy lại xuất cỗ khí bi thương nhàn nhạt, em ấy bị làm sao vậy?


      Chuông hết giờ vang lên, bước đến giữ chặt lấy tay của Ngô Thần, hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của em ấy. Ý muốn hỏi Ngô Thần bị làm sao~


      “Ha ha, có chị Mẫn Mẫn ở đây tốt ~!” Rất nhiều cần thiết phải ra , đối phương có thể tự hiểu được trong lòng là tốt rồi!
      Pe Mick, Phương Lăng, hoadaoanh17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :