1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh]CON ĐƯỜNG NUÔI VỢ CỦA THỦ PHỤ GIAN THẦN - Giả Diện Đích Thịnh Yến - [Đến Chương 176]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 35:

      Ăn cơm xong, Tôn thị giúp Chu thị thu dọn bàn, Dương thị rửa chén.
      Thấy có việc gì gấp, cùng hai vị trưởng bối tiếng, Tôn thị liền lôi Tiết Thanh Hòe về phòng.
      nhà ba người rửa chân sạch lên giường, thị ta khẩn trương kéo nam nhân hỏi: "Hòe ca, ngươi việc mua bán kia của Chiêu Nhi thực kiếm được nhiều tiền như vậy?"
      Việc này lúc về Tiết Thanh Hòe với Tôn thị, chẳng qua Tôn thị để trong lòng, hôm nay thấy Chiêu Nhi mạnh tay mua nhiều thứ trở về, lại bưng cho phòng chính bên kia bát thịt.
      Tôn thị nhìn qua liền tính được, bát thịt kia ít nhất cũng cân, cân thịt hơn mười văn, bưng cho bọn họ liền bưng. Dù sao Tôn thị nỡ làm vậy, cho nên vừa rồi Tiết lão gia nhắc nhở con trai con dâu, thị ta trốn bên dưới dám lên tiếng.
      Nhưng vậy cũng thuyết minh Chiêu Nhi kiếm được tiền.
      Cùng làm buôn bán, Tiết Thanh Hòe mỗi ngày quang gánh khắp chung quanh hang cùng ngõ hẻm rao hàng, nhìn như kiếm được nhiều tiền nhất Tiết gia, kỳ thực là vất vả nhất. Thứ bán được là chút kim chỉ, mấy món rẻ tiền, kiếm được cũng ít. Bán đắt, ngày kiếm mấy chục văn, bán ế, ngày cũng chỉ hơn mười văn.
      Chiêu Nhi có thể cùng làm buôn bán với Khương Vũ, vì sao thể làm cùng Tứ phòng. Dù sao quan hệ hai nhà cũng gần gũi, Cẩu Nhi và Chiêu Nhi còn gọi bọn là Tứ thúc Tứ thẩm đó.
      Tôn thị việc này với Tiết Thanh Hòe, Tiết Thanh Hòe : "Việc mua bán của chúng ta rất tốt, sao ngươi lại có ý nghĩ này?"
      "Có bạc còn ngại đâm tay? Chiêu Nhi làm cùng ai mà phải là làm, làm cùng chúng ta tốt sao."
      "Còn Khương Vũ mà. Lại , Khương Vũ có xe, chúng ta có xe. tại người ta mua bán tốt, ngươi lại thò chân vào, gọi là gì? Ta trước với ngươi, lời này ngươi đừng với Chiêu Nhi, được để người ta chúng ta dựa vào thân phận mà cướp chén canh."
      Điều này Tôn thị nghĩ tới, thấy thái độ nam nhân kiên quyết, thị ta gì nữa, chỉ nằm đó nhịn được luôn nghĩ về việc này, suy nghĩ đến nửa đêm mới ngủ.
      *
      Chiêu Nhi rửa sạch chén rồi về phòng, giường thu dọn sạch .
      Bàn giường cũng lau sạch, đặt ở chân giường. Chăn nệm cũng trải xong, giường trải tấm đệm lớn, phía là hai cái chăn xếp ngay ngắn chỉnh tề, bên trái cái, bên phải cái, giống như bình thường.
      Chiêu Nhi trong lòng có chút dễ chịu, thấy sau khi khỏi bệnh, Tiểu Nam Nhân thay đổi rất nhiều. Biết làm việc giúp nàng, cũng biết đau lòng cho người khác.
      Lại nghĩ mua trâm cài khuyên tai cho mình, mới học mười ngày, bình thường còn phải đọc sách, khẳng định lúc rảnh rỗi đều dùng để chép sách, mà tất cả số bạc chép sách kiếm được đều mua trang sức tặng nàng, lúc này trong lòng liền mềm xuống.
      Nàng thể bởi vì trong lòng có gút mắc, liền bày sắc mặt với . Nghĩ như vậy, mặt nàng ý cười, giọng cũng trong trẻo hơn: "Lát nữa đọc sách liền ngủ?"
      " đọc."
      "Cũng đúng, mỗi ngày ngươi đọc sách cũng mệt muốn chết rồi, về nhà đọc nữa, để mắt nghỉ chút. Ta nấu nước, lát nữa rửa chân xong liền nghỉ ngơi."
      "Ta nấu nước."
      Trước kia đều là Chiêu Nhi nấu nước bưng tới cho rửa chân, cũng muốn nấu cho nàng lần.
      "Ngươi biết nhóm lửa?" Nàng chế nhạo , khóe mắt mang cười, cũng có ý xem thường.
      "Ta đương nhiên biết!" xong, liền buồn bực bước ra ngoài, Chiêu Nhi kéo cũng kéo được.
      Hai người đến phòng bếp, Chiêu Nhi lại : "Nhìn ngươi , cứng cỏi với ta làm gì, phải chỉ nấu nước thôi sao, còn muốn tranh đến cướp ."
      Lòng bếp vẫn còn nóng, bên trong còn mấy đốm lửa chưa tàn, Tiết Đình Nhương ngồi xổm trước bếp, nhét củi vào trong.
      buồn bực nhét củi, khi Chiêu Nhi muốn cản kịp rồi, luồng khói đen từ lòng bếp bay ra.
      thấy lửa đâu, khói ít.
      bị nghẹn ho khan hai tiếng, Chiêu Nhi cũng bịt mũi quạt gió.
      "Nhóm lửa như ngươi là được, ta bảo này, trước hết phải dùng kẹp gắp than cơi tàn lửa ra, thêm chút củi để bắt lửa trước, rồi mới thêm củi to."
      Chiêu Nhi vừa vừa cầm lấy kẹp gắp than đào hết củi ra, rồi bẻ chút củi bỏ vào, dùng kẹp gắp than đảo vài cái, bên trong liền bốc lên ngọn lửa , rất nhanh liền biến thành lửa lớn, lúc này nàng mới bỏ thêm củi vào.
      Tiết Đình Nhương có chút xấu hổ, ra Chiêu Nhi thể nhóm lửa, đều là . thực biết nhóm lửa, nhóm đốm lửa cũng làm người ta sặc khói đến vậy.
      buồn bực thào: "Lần sau ta nhóm được."
      Chiêu Nhi mắt cong cong gật đầu: "Ngươi thông minh, học liền làm được."
      nhịn được nghiêng đầu nhìn nàng, lửa trong lòng bếp chiếu mặt nàng thành màu đỏ, đỏ bừng, như thoa phấn. Vô cùng mịn màng, thơm tho ngon miệng.
      Nhưng thực tế Chiêu Nhi thích nhất là tô son trát phấn, trong mộng dù rằng có tiền, cũng chưa bao giờ trang điểm. Về sau nàng chết, những nữ tử từng gặp hầu như ai tô son trát phấn, phấn trăng trắng trộn với son đo đỏ, giống như mang mặt nạ, chẳng nhìn mặt.
      nhịn được nhích về trước ít, lại ít. Kỳ thực cũng chẳng muốn làm gì, chỉ theo bản năng nhích qua.
      Nàng mạnh mẽ quay đầu, kém chút là đụng vào mũi . Đầu tiên là sửng sốt, chợt bật cười ha ha.
      "Xem mũi ngươi kìa, y như Đại Hắc."
      gương mặt trắng nõn của Tiết Đình Nhương, chóp mũi đen đốm. Lúc này cái gì đó nóng hầm hập chen vào, là cái đầu chó, nhìn trái nhìn phải, như tò mò họ gì về nó. Đôi mắt chó ướt sũng, chóp mũi cũng có đốm đen, Chiêu Nhi cười càng lớn tiếng.
      Tiết Đình Nhương theo bản năng với tay muốn sờ, lại bị Chiêu Nhi túm lấy.
      "Đừng sờ, ta lau cho ngươi, ngươi mà quệt trúng thành con chó ."
      Tay nàng vừa mềm vừa ấm, cười cong cong mắt, sửng sốt lát, bàn tay nàng đưa qua thu về, theo bản năng lại sờ sờ mũi.
      "Lau sạch rồi?"
      Chiêu Nhi gật đầu: "Lau sạch rồi, thực nên cho ngươi soi gương xem thử, ha ha ha."
      Tiết Đình Nhương có chút lúng túng, thấp giọng trách: "Có gì mà cười."
      "Được được được, ta cười."
      Trò chuyện lát, nước trong nồi cũng sôi.
      Tiết Đình Nhương chủ động cầm lấy chậu rửa chân, Chiêu Nhi dùng gáo lớn múc nước. Lúc này Chu thị bưng này nọ bước vào, hỏi: "Nghỉ ngơi sớm sao?"
      "Bận rộn cả ngày rồi ạ, nên nghỉ ngơi sớm chút."
      Thừa dịp Chiêu Nhi chuyện cùng Chu thị, Tiết Đình Nhương bưng chậu rửa chân đầy nước bước .
      Chu thị cười với Chiêu Nhi: "Cẩu Nhi càng ngày càng ra dáng, biết giúp đỡ ngươi rồi."
      Chiêu Nhi cười ha ha: "Luôn phải lớn lên thôi ạ. Đúng rồi, trong nồi còn thừa nước nóng, Tam thẩm dùng ."
      "Được."
      *
      Tiết Đình Nhương bưng chậu nước về phòng.
      Đừng thấy đoạn đường này ngắn, bồn gỗ vừa đầy vừa chắc, có chút nặng.
      sờ sờ cánh tay có chút mỏi, dự định bắt đầu từ ngày mai liền lên kế hoạch rèn luyện thân thể mỗi ngày, Chiêu Nhi luôn xem là đệ đệ cũng lạ, đúng là rất vô dụng.
      suy nghĩ, Chiêu Nhi liền bước vào theo.
      "Mệt chưa, bồn này nặng lắm."
      vội đứng lên, tỏ vẻ sao: "Vẫn ổn, quá nặng."
      "Mau rửa chân, đừng để nước lạnh."
      Tiết Đình Nhương ngồi giường, tháo giày vớ, bỏ chân vào trong chậu.
      Nước vừa ấm, mặc dù hơi nóng chút, nhưng ấm nóng rất thoải mái.
      Lúc này, trước mặt đột nhiên nhiều thêm người, là Chiêu Nhi dời ghế đẩu ngồi đối diện , cũng tháo giày vớ, rồi ngâm chân mình trong chậu.
      muốn thêm chuyến, hai người từ cùng rửa chân, chỉ hôm nào tắm rửa rồi ngủ là cùng rửa.
      Chân Chiêu Nhi giống tay nàng, lòng bàn chân có lớp chai mỏng. So độ mềm mại của chân tay, nàng còn bằng Tiết Đình Nhương.
      Chân bên dưới, chân của nàng đặt lên .
      "Ta chà chân cho ngươi."
      Nàng cười tủm tỉm , mượn chân chân , liền chà chà hai cái, chà thoải mái nàng liền cong lưng dùng tay rửa. Rửa sạch cho mình trước, lại rửa cho .
      Tiết Đình Nhương giống như bị nóng, co quắp người: " chà, rửa sạch rồi."
      "Rửa sạch rồi?"
      vội gật đầu, lấy khăn bông lau lau chân, đặt lên giường.
      Chiêu Nhi cảm thấy có chút lạ, cũng biết từ lúc nào, Tiểu Nam Nhân liền để nàng rửa chân cho , ràng lúc đều do nàng rửa.
      Tiết Đình Nhương lau xong, rồi đến Chiêu Nhi.
      Cuối cùng Chiêu Nhi lê hài, ra ngoài đổ nước. Trở về xem xét chậu nước uống của Đại Hắc, cài chốt cửa, lại thổi tắt đèn, mò mẫm trong bóng tối mà trèo lên giường.
      Trong phòng tối đen, hôm nay có ánh trăng.
      Tiết Đình Nhương nằm xuống, im ắng.
      Chiêu Nhi mượn bóng đêm cởi áo ngoài, vén chăn chui vào, lại cẩn thận đụng vào người.
      ra nàng sờ nhầm chăn.
      Nàng muốn sờ cái chăn khác, lại bị người kéo.
      Trong bóng đêm, cổ họng Tiết Đình Nhương căng chặt: "Chăn lạnh, ngươi ủ cho ta ."
      Chuyện này trước kia Chiêu Nhi thường làm, Tiết Đình Nhương hồi thân thể yếu ớt, ngủ mình luôn lạnh lẽo. Từ lúc Chiêu Nhi đến nhị phòng, luôn ngủ cùng Chiêu Nhi. Sau này lớn hơn chút, hai người hai cái chăn, gặp hôm trời lạnh nhưng chưa đến mức phải đốt giường đất, đều do Chiêu Nhi ủ ấm chăn cho , mới để ngủ.
      "Ngươi bao lớn rồi, còn bắt tỷ ủ chăn cho ngươi."
      gì, nhưng vẫn lôi kéo tay nàng buông.
      Tiết Đình Nhương cũng có chút lúng túng sao mình lại vậy. ảo não, đột nhiên có đôi tay với vào, sờ sờ tay và đùi : "Đợi sáng đưa ngươi tìm đại phu, lớn như ngươi nên là tuổi chịu lạnh giỏi, sao tay chân luôn lạnh."
      Miệng , người nàng lại khoác chăn chui vào.
      Hai người kề sát nhau, cũng cách hai lớp chăn. Tay nàng lại tiến vào chăn của , kéo tay xoa xoa, xoa vài cái, lại cách lớp chăn ôm vào lòng.
      chỉ thế, chân nàng cũng chui vào trong chăn .
      Trong chăn, nàng dùng chân chạm vào chân , bị lạnh co rúm lại. Chỉ là nàng lui bước, dùng chân chà chà lên chân , làm ấm chân .
      Chà lát, vẫn ấm lên được, nàng dùng chân kéo bàn chân , lôi chân kẹp vào giữa hai cẳng chân của mình.
      "Chiêu Nhi, khuyên tai kia chờ khi hai ta thành thân, ngươi xỏ lỗ tai đeo có được ?" Trong yên tĩnh, Tiết Đình Nhương đột nhiên .
      Lại có tiếng trả lời, chỉ có tiếng ngáy rất của nàng.
      bật cười, chân lại chui chui vào trong chân nàng, cũng tiến vào mộng đẹp.
      Tiểu Ly 1111, levuongnancy1986 thích bài này.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 36:

      Trời vừa tảng sáng, Tiết Đình Nhương liền tỉnh.
      mở mắt ra, trong phòng tối mờ mảnh.
      giường rối loạn lung tung, biết từ lúc nào chăn của hai người quấn chung chỗ, vuông vuông thẳng thẳng như các buổi sáng trước đây. Tiết Đình Nhương suy nghĩ chút, hình như là đêm qua ngủ quá nóng, vén chăn.
      Xem ra hai người đều giống nhau.
      Nàng cách rất gần, tướng ngủ rất khó coi, đùi phải gác qua đùi , người nghiêng lệch, chỉ nằm nửa cái gối đầu, nửa kia nhàng treo mép giường.
      Vậy mà ngủ rất say sưa, Tiết Đình Nhương cực ít khi trông thấy Chiêu Nhi có bộ dạng như vậy, lúc này phát được lại thấy Chiêu Nhi có vài phần đáng .
      nhịn được nhích qua chút, gần gũi đến mức cảm nhận được hơi thở rất khẽ của nàng. Cũng thấy càng , áo ngủ của nàng rất mỏng, cổ trắng nõn treo sợi dây đỏ thẫm.
      tiếp tục nhích càng gần, đến mức chớp mắt cúi đầu, trán dán lên gương mặt nàng. Qua hơn nửa ngày, mới chậm rãi ngẩng đầu, môi thẳng tắp vẽ đường uốn lượn theo mặt nàng.
      "Chiêu Nhi."
      Tiếng lẩm bẩm trượt trong cổ họng vài lần, cuối cùng vẫn nuốt xuống. nằm xuống kề bên mặt nàng, nỗ lực khắc chế hô hấp của mình, muốn đánh thức nàng.
      Khi Tiết Đình Nhương tỉnh lại lần nữa, trời sáng hẳn.
      Bên người còn ai, Chiêu Nhi cũng ở trong phòng. ngồi bật dậy, mặc quần áo, trong lòng biết vì sao mà luống cuống.
      Vừa xuống giường, đột nhiên cửa bị đẩy ra, Chiêu Nhi bước vào, sắc mặt bình thường : "Tỉnh rồi? Ngươi ngủ giấc này cũng sâu, may mà ta để lại điểm tâm cho ngươi."
      theo phía sau nàng ra khỏi phòng, hôm nay nắng đẹp, có chút chói mắt. Đại Hắc tựa dưới mái hiên phe phẩy đuôi, thấy ra, liền tiến đến bên cạnh chân .
      Tiết Đình Nhương chậm rì rì dùng cành liễu chấm muối đánh răng, lại rửa sạch mặt.
      Chiêu Nhi mang điểm tâm đến.
      Là bánh bao trắng và cháo hạt bắp.
      Tiết Đình Nhương nhận lấy liền uống ngụm, lại cầm bánh bao, bước vào ngồi ghế đẩu dưới mái hiên ăn sáng.
      "Ngươi ăn , ta ra đất trồng rau phía sau xem chút."
      trả lời, còn suy nghĩ khi nàng tỉnh nhìn thấy tình huống gì, có biểu cảm gì, ngủ thế nào.
      Tôn thị đứng trong phòng nhìn ra, thấy Chiêu Nhi bước ra sau viện, mới từ trong phòng ra.
      "Cẩu Nhi, mới dậy à."
      "Tứ thẩm."
      "Ở học quán có vất vả , sao ta thấy con có vẻ hơi gầy?" Tôn thị tìm việc để .
      "Có sao?" Tiết Đình Nhương theo bản năng cắn bánh bao vào miệng, với tay sờ sờ mặt mình.
      Thị ta thở dài, : "Đứa này là, đừng quá hà khắc với mình, từ từ mà học."
      Tôn thị cực ít khi dùng thái độ này chuyện với , khiến Tiết Đình Nhương có chút quen. nghĩ thẩm ta rốt cuộc muốn làm gì, Tôn thị liền thẳng thắn.
      "Cẩu Nhi à, Tứ thẩm muốn thương lượng chuyện này với con. Con nhìn Tứ thúc con ngày ngày khắp hang cùng ngõ hẻm, mỗi tháng đều hư mấy đôi giày, tiền kiếm được lại đến mấy văn. Ta nghe Tứ thúc con Chiêu Nhi bây giờ mua bán tệ, muốn nhờ Chiêu Nhi đưa Tứ thúc con cùng làm. Con ngẫm lại xem, làm lợi cho người ngoài bằng để lợi cho người nhà, chúng ta dù sao cũng là thân thích..."
      Tôn thị có chút khẩn trương, liếm liếm môi: "Đương nhiên, trừ việc tốt cho chúng ta, cũng là vì tốt cho con và Chiêu Nhi. Chiêu Nhi dù sao cũng là đại nương, Khương Vũ lại là kẻ chưa thành thân, hai người luôn ra ra vào vào với nhau, dù sao cũng quá tốt, có Tứ thúc con cùng liền khác."
      Mắt Tiết Đình Nhương sáng loe lóe, hỏi: "Sao Tứ thẩm với Chiêu Nhi, việc mua bán do con làm, con cũng quản nổi."
      "Sao lại quản nổi?! Con là trụ cột của nhị phòng, là nam nhân trong nhà, con khẳng định Chiêu Nhi nghe. Tứ thẩm thừa nhận mình có chút lòng riêng, nhưng là vì tốt cho con và Chiêu Nhi. Hai người các con còn , hiểu miệng đời đáng sợ thế nào đâu."
      , Chiêu Nhi đột nhiên từ phía sau bước ra, hỏi: "Gì mà miệng đời đáng sợ thế ạ?"
      Tôn thị ngờ bị Chiêu Nhi vừa vặn nghe được, có chút xấu hổ cười cười. Thị ta còn muốn quanh co tránh , Tiết Đình Nhương trả lời: "Chiêu Nhi, Tứ thẩm muốn ngươi đưa Tứ thúc cùng buôn bán."
      "Buôn bán?" Chiêu Nhi nhìn về phía Tôn thị, khóe miệng nhếch lên.
      Tôn thị co quắp, bị Chiêu Nhi nhìn mà hơi hoảng.
      Được rồi, thị ta thừa nhận tránh Chiêu Nhi mà giựt giây cháu trai “ra mặt”, nhờ đưa nam nhân nhà thị ta buôn bán là thị ta đúng. Nhưng mở miệng, Tôn thị liền muốn bỏ dở nửa chừng, hôm qua thị ta suy nghĩ cả đêm, vẫn muốn bỏ qua cơ hội này. ai ngại bạc đâm tay, trồng trọt chỉ kiếm được vài đồng, thị ta còn muốn đưa Mao Đản học, đọc sách tốn bao nhiêu tiền, Tiết Tuấn Tài chính là ví dụ tốt nhất.
      Thị ta nhắc lại những lời vừa , sau khi xong liền nhìn chằm chằm Chiêu Nhi.
      Sắc mặt Chiêu Nhi rất nghiêm túc, Tôn thị nghĩ e rằng việc này xong, vừa sáng ra mọi việc liền trôi chảy, nào ngờ Chiêu Nhi cũng gật gật đầu, : "Được, chờ giữa trưa Tứ thúc làm ruộng về, thẩm bảo thúc đến gặp con."
      ràng Chiêu Nhi là vãn bối, mình là trưởng bối, Tôn thị lại gật đầu như đảo tỏi, hồn nhiên cảm thấy Chiêu Nhi bảo gọi Tiết Thanh Hòe đến gặp nàng là có gì đúng.
      *
      Chiêu Nhi sáng sớm vừa dậy liền đem móng heo mua hôm qua chặt.
      Chân giò lợn dùng để kho tàu, trước tiên trụng nước sôi rửa sạch, đổ đầu thêm đường dùng lửa nấu thành nước màu, thêm chân giò lợn đảo sơ, thêm rượu, nước tương nấu sền sệt, lại thêm hành, gừng, tỏi và gia vị xào vài cái, thêm nước ngập chân giò rồi đun lửa .
      Xương đùi được róc ra nàng cũng đem hầm, trước khi hầm đập vỡ xương, bỏ vào vài miếng gừng lớn và hành, lại thêm quế và hồi.
      Hầm bằng nồi đất, thơm phải biết!
      Hai món này đều tốn thời gian, cho nên Chiêu Nhi chỉnh lửa trong lò, rồi mặc kệ.
      Gần đến bữa cơm trưa, Chiêu Nhi mới đến phòng bếp nấu hai món chay.
      Nàng vẫn giống hôm qua, tặng qua phòng chính bên kia chút.
      Cũng nhiều, đủ cho đôi vợ chồng già dùng bữa. Chiêu Nhi đâu phải là người lấy ơn báo oán, dù sao bây giờ vẫn còn ăn cơm cùng chỗ, lại ở khác nhà, làm tiểu bối lại nấu bữa riêng, tặng qua cho trưởng bối luôn khó mà biện hộ.
      Thức ăn dọn lên bàn giường, Chiêu Nhi cũng sớm trông thấy Tiết Thanh Hòe về nhà, biết gì với Tôn thị ở trong phòng. Nàng ở ngoài cửa sổ nghe tiếng Tôn thị, bao lâu sau Tiết Thanh Hòe rửa ráy sạch bước qua.
      Người vừa mới vào phòng, cũng nhắc đến việc này. Trước đó Tiết Thanh Hòe ầm ĩ vài câu với Tôn thị ở trong phòng, nếu phải Chiêu Nhi chờ bên này, chỉ e lúc này vẫn chưa xong.
      "Tứ thúc ngồi , chúng ta ăn trước, vừa ăn vừa ."
      "Tứ thúc có mặt mũi nào mà ăn cơm nhà con, các con đừng nghe Tứ thẩm, nàng ấy nhìn thấy tiền là dứt ra được."
      "Vẫn nên ngồi xuống ăn trước , chẳng lẽ con và Cẩu Nhi giữ Tứ thúc lại ăn bữa cơm cũng được?"
      Thấy vậy, Tiết Thanh Hòe chỉ đành ngồi xuống giường.
      Toàn bộ Tiết gia, nấu ăn ngon nhất vẫn là Chiêu Nhi. Tiết gia đều công nhận, nhất là trong bữa cơm, bất quá bình thường Chiêu Nhi rất ít khi xuống bếp.
      Chiêu Nhi còn chuẩn bị rượu, Tiết Thanh Hòe gắp miếng chân giò lợn vừa ngon vừa mềm, lại hớp miệng rượu, mới : "Chân giò lợn này Chiêu Nhi nấu ngon, mềm mà ngấy."
      Chiêu Nhi cười cười, cũng gắp cho Tiết Đình Nhương đũa, bảo ăn nhiều chút, món này vốn làm để bồi bổ cho .
      "Về việc kia, con buôn bán Tứ thúc trộn vào, thấy cháu trai cháu mua bán được chút tiền, liền ỷ vào tình cảm mà thò chân. Đây gọi là gì? Các con đừng để ý đến Tứ thẩm, nàng ấy là nữ nhân tóc dài kiến thức ngắn, thích xen mồm lung tung."
      Chiêu Nhi hé miệng cười nghe Tiết Thanh Hòe , đến khi thúc ta dứt lời, nàng mới : "Kỳ thực Tứ thúc à, con đồng ý việc này vì ngại tình cảm, chỉ là có chút ý tưởng, nhưng chỉ với con và Khương Vũ, rất thiếu người. Thúc cũng biết việc buôn bán này, vốn dễ kiếm tiền, nhưng thể lâu dài. Nhiều ngày chạy quanh bên ngoài, con liền suy nghĩ, bọn con bán loại quần áo này có thể kiếm tiền, nhưng có thể chào hàng quần áo mình tự may ?"
      "Tự may?"
      Chiêu Nhi gật gật đầu: "Dù sao số lượng quần áo ở hiệu cầm đồ cũng có hạn, nhưng chúng ta tự may khác. Con tính thử, xấp vải bông nhuộm màu thông thường theo giá thị trường tương đương ba trăm văn, xấp ước chừng may được năm bộ quần áo, bộ quần áo ước chừng bán được năm sáu mươi văn. Nhưng đây là giá thị trường, thực tế nếu chúng ta mua nhiều vải, giá thấp hơn giá thị trường ba phần. Mua càng nhiều, giá càng rẻ, mà chúng ta ở giữa có thể kiếm được giá chênh lệch càng nhiều."
      Loại mua bán đơn giản này Tiết Thanh Hòe cũng tính được, ông thầm tính toán chút, hỏi: "Nhưng mua vải về còn phải gia công, phải trả tiền công, rồi người may ở đâu? Kích cỡ thế nào? Điều này cũng phải cân nhắc."
      Vừa nghe lời này, Chiêu Nhi liền cười : "Gần đây con chạy bên ngoài cũng uổng công, quần áo chúng ta mặc vốn luôn rộng rãi, lớn hơn hay hơn chút đều mặc được, chỉ cần chênh lệch quá nhiều. Hình thể nữ tử dù sao cũng vượt quá giới hạn nhất định, chúng ta có thể chọn hai kích cỡ thích hợp. Về phần nam tử phải chọn nhiều kích cỡ hơn, cứ thế khi mua về, dù lớn hơn, tự mình sửa cũng quá phiền toái."
      "Nhưng quần áo kia dễ bán, đều vì vải dệt phải hàng thường, nếu như đổi thành hàng phổ thông, rất nhiều người muốn mua đồ may sẵn, mà tự mua vải về nhà làm." Đây là nguyên nhân chủ yếu mà những nhà cùng khổ cực ít mua đồ may sẵn, họ đều mua vải về tự may.
      "Cho nên việc chúng ta cần làm là tìm được vải giá rẻ, lấy lời từ số lượng, để hàng chúng ta may sẵn rẻ hơn họ tự làm, mới có người mua. Con cảm thấy trong đó có nhiều chỗ dùng được, thu lợi cũng rất lớn, chỉ là cần tính kỹ mọi mặt. Về phần nhân công càng dễ, thôn chúng ta có phụ nhân nhà ai biết may quần áo đâu? Trả ít tiền công, có nhiều người nguyện ý làm cho chúng ta." Việc này từ lúc Chiêu Nhi đến phường thêu xin vải, lại tìm người làm hầu bao liền biết.
      Tiết Thanh Hòe nữa, cầm bát rượu hớp từng ngụm , lâm vào trầm tư.
      lâu sau, mới : "Được, con tính làm thế nào? Tiền vốn nhiều ta có, mấy lượng vẫn góp được. Mặt khác Tứ thúc con còn là người có sức lực, có thể giúp đỡ thêm."
      Chiêu Nhi muốn đúng là điều này, bất quá về Tiết Thanh Hòe, nàng còn có ý tưởng khác.
      Sau mỗi lần nàng đến các thôn bán quần áo, luôn đổi được mấy thứ như lương thực trứng gà gì đó. Lại : "Tứ thúc, thúc cũng biết trước kia con từng thu mua nông sản đưa lên trấn bán, kỳ thực khi đó con ý tưởng. Trấn ít phú hộ, chưa đến các tửu lâu, tửu quán các loại, cả các hàng ăn vặt nữa. Những nơi này đều cần nguyên liệu, mà nguyên liệu từ đâu mà có, chẳng phải đều từ các thôn ư. Đương nhiên với mấy món quý phải vận chuyển từ bên ngoài, nhưng thức ăn thông thường luôn chiếm đa số.
      "Chúng ta đều là nông dân, biết nông dân chuyến lên trấn dễ gì, việc nhà nông hàng ngày lại nhiều, đem vài thứ lên trấn cũng có lời. Trước đây con từng nghĩ, nếu ngày nào đó trong tay con có đủ tiền đủ người, liền chuyên đến các thôn thu mua nông sản đưa lên trấn và lên huyện bán, nhất định có thể kiếm được món lợi lớn."
      Nếu việc làm đồ may sẵn, Tiết Thanh Hòe vẫn là tay ngang, nghe qua liền có chút do dự, chỉ vì hiểu, cũng xác định. Nhưng đến việc này, Tiết Thanh Hòe liền .
      Lúc này sáng mắt ta sáng lên, : "Chiêu Nhi à, đầu con sao mà nghĩ ra những việc này, những việc khác nhau lại nghĩ ra được những con đường khác nhau. Nếu làm đồ may sẵn, Tứ thúc còn có chút do dự, nhưng việc này, Tứ thúc cảm thấy có thể làm!"
      Chiêu Nhi mỉm cười: "Tứ thúc cũng cảm thấy làm được? nay tiền vốn trong tay con quá ít, làm đồ may sẵn cần vốn lớn, đánh bậy đánh bạ cũng được. Cho nên con nghĩ buôn bán trước, về phần may mặc từ từ tính, tích lũy trước ít tiền vốn, sau đó chúng ta hãy làm lớn."
      Sau đó, hai người vừa ăn vừa chuyện vừa bổ sung ít chi tiết, bởi vì còn thiếu việc quan trọng nhất, chỉ đành đợi trễ chút để gọi Khương Vũ đến bàn tỉ mỉ.
      Tiết Đình Nhương ngờ mình chỉ muốn xếp vào giữa Chiêu Nhi và Khương Vũ người, lại phát triển thành như vậy.
      Quả nhiên có số việc luôn chạy khỏi quỹ đạo cuộc đời , như việc học, lại như việc Chiêu Nhi làm buôn bán.
      Bất quá so với trong mộng, ‘’ bướng bỉnh, ngang ngược, mẫn cảm, biết khoan dung, nhân nhượng, chỉ luôn muốn Chiêu Nhi buôn bán, muốn Chiêu Nhi tiếp xúc với Khương Vũ, cảm thấy nàng buôn bán là làm xấu mặt mình, khiến mình bị người cười nhạo. tại học được thế nào là quanh co và kiềm chế, đồng thời cũng bởi vì tâm tình khác hẳn, càng tường tận hơn trong mộng.
      Có lẽ Chiêu Nhi tiền, nhưng nàng càng niềm vui trong đó hơn.
      có thể nhìn ra khi nàng bàn bạc những việc này, mắt luôn lấp lánh, là ánh sáng xuất nhiều nhất trong mộng của . Những chấm rực rỡ, đẹp đẽ loá mắt, mê hoặc tâm hồn.
      nhớ tới trong giấc mộng kia, hai người từng bộc phát trận tranh cãi kịch liệt.
      muốn Hoằng Nhi có người mẹ là thương nhân, nàng lựa chọn lui về làm nữa, lại luôn buồn bực, rầu rĩ vui. dùng mọi biện pháp cũng thể khiến nàng vui vẻ, lại luôn đa nghi cho rằng có phải nàng còn tưởng nhớ Khương Vũ, vừa khéo là lúc vào kinh thi, hai người cứ vậy mà biệt ly.
      Từ đây xa cách cả đời, mà bộ dáng nàng khi đó trở thành bức họa cuối cùng trong trí nhớ , thậm chí trở thành ác mộng mà hàng đêm thoát khỏi.
      Có lẽ, nên vì ánh mắt người đời, vì lòng tự trọng buồn cười, mà bóp chết niềm vui của nàng.
      Tiểu Ly 1111, levuongnancy1986 thích bài này.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 37:

      Buổi tối, Chiêu Nhi làm bàn thức ăn ngon, chiêu đãi Khương Vũ cùng Tiết Thanh Hòe.
      Vì là bàn chính , Tôn thị và Mao Đản đều đến, mà ăn cơm ở phòng chính bên kia.
      bàn cơm, Triệu thị nhìn nhìn Tôn thị, : "Lão Tứ cả trưa và tối đều chui trong phòng nhị phòng làm chi, cơm cũng ăn?"
      Tôn thị cười lấp liếm: " phải do Chiêu Nhi muốn cám ơn Khương Vũ, muốn mời nó ăn bữa cơm sao. Mà nhị phòng lại có ai cùng uống rượu, nên gọi Tứ thúc của chúng qua cùng uống."
      "Trưởng bối lại tiếp rượu vãn bối?" Dương thị cắm vào câu. Tôn thị lừa được ai chứ sao lừa được thị, khẳng định là giấu giếm gì đó.
      "Ôi, xem đại tẩu kìa, nhà chúng ta đâu có quy củ như mấy nhà giàu có, chỉ ăn bữa cơm thôi mà, sao liền kéo đến việc trưởng bối tiếp rượu vãn bối? Khương Vũ giúp nhị phòng bao nhiêu việc, Cẩu Nhi tới tới lui lui giữa thôn và trấn , chưa đến những việc khác nữa, mời người ta đến ăn bữa cơm cũng là việc phải làm mà."
      Dương thị cam lòng : "Dù có mời hẳn cũng nên mời đến phòng chính chứ, để cha mẹ, cả nhà chúng ta vào mắt sao?!"
      Tôn thị thầm thấy phiền vì Dương thị hỏi hoài dứt, trước kia thị ta còn kiêng kị Dương thị vài phần, nhưng bây giờ ở riêng, thị ta cũng quá kiêng kị nữa.
      Thị ta nhếch miệng cười lạnh: " phải chúng ta chưa từng giữ Khương Vũ lại ăn cơm, nó đồng ý mấy lần? Vì sao Khương gia đến nhà chúng ta ăn cơm, trong lòng đại ca đại tẩu còn biết? Lại , đại tẩu nguyện ý bỏ tiền mua thịt mua rượu mời người ta ăn cơm ư? Nếu tẩu đồng ý, ta liền kêu Khương Vũ cùng Hòe ca bước qua đây!"
      Lời này đúng là chọc vào tim, từ lúc Khương Hải đại náo trận với Tiết Thanh Sơn, hai nhà liền xa lạ. Khương gia vốn có giao tình với lão nhị Tiết Thanh Tùng, từ đó về sau người Khương gia liền bao giờ đến Tiết gia, nhiều lắm là Khương Vũ thỉnh thoảng đến. Mỗi lần Tiết lão gia giữ lại ăn cơm, gã cũng chưa bao giờ đồng ý.
      Cả nhà đều biết tại sao, chỉ muốn ra thôi. Càng khỏi đến Tôn thị đâm chọt Dương thị, bảo thị bỏ tiền mua thịt mua rượu, Dương thị dám nhận mới là có quỷ.
      Lúc ăn bữa trưa, Tiết Tuấn Tài với trong nhà tiên sinh ở học quán sắp mừng thọ, theo quy củ làm học trò nên chúc thọ. ta hỏi thăm bạn cùng trường, tiên sinh nhận lễ chỉ lấy nghi, ban đầu chỉ lượng, ít nhiều đều do tấm lòng.
      xét tấm lòng, còn chỉ là lượng, cách khác ít nhất phải đưa lượng bạc.
      Hai vợ chồng Đại phòng chưa hề nghe qua cách này, cho dù lúc trước Tiết Thanh Sơn cũng nhiều lần đưa quà tặng trong ngày lễ lạc, bây giờ tiên sinh trong học quán còn biết lấy việc chúc thọ để đào tiền. Nhưng lại dám cho, dỗ tiên sinh cho tốt, nếu tiên sinh làm khó làm dễ Tiết Tuấn Tài phải làm sao? Nhiều hơn cũng bỏ ra rồi, chút tiền này cũng bớt được. Mừng thọ thôi, cũng chỉ lần, chẳng lẽ năm có thể chúc thọ mấy lần?
      Trong tay hai vợ chồng Đại phòng có tiền, chỉ đành tìm hai lão trong nhà. Vậy cũng thôi , Triệu thị vừa nghe , liền mắng tiên sinh là quỷ đòi tiền, vốn hai vợ chồng đại phòng còn muốn giấu giếm, giờ cả nhà đều biết.
      Đừng trong tay Dương thị có tiền, cho dù có tiền thị cũng dám lấy ra mua rượu thịt, đây còn là lừa tiền ông bà lão, bạc của mình giữ lại tiêu sao.
      Dương thị bị mà mặt đỏ tai hồng, ra lời, muốn chạy lại dám, muốn xuống đài cũng được, may mắn Triệu thị giải vây.
      "Ầm ĩ cái gì, có ăn cơm nữa !"
      Lúc này, ai nữa, chỉ vùi đầu ăn cơm.
      *
      Cùng lúc đó, trong nhị phòng rượu và thức ăn lúc no nê.
      Dư Khánh thôn lạnh lẽo, qua mùa đông khó tránh phải dựa vào rượu sưởi ấm, cho nên nam nữ già trẻ đều biết uống, chỉ là xem uống được bao nhiêu.
      Khương Vũ khuyên vài câu, Chiêu Nhi liền tự rót vào bát mình chút rượu, cũng non nửa bát.
      Ba người vừa chuyện, vừa dùng bữa uống rượu. Kỳ thực cũng chỉ Tiết Thanh Hòe và Khương Vũ uống nhiều, Chiêu Nhi nhiều lắm cũng chỉ hớp hai ngụm. Mà Tiết Đình Nhương cơm nước xong, xuống bàn, là lên giường đọc sách, kì thực lực chú ý đều để sang đây.
      Ăn xong bữa cơm, mọi việc cũng thương lượng gần hư xong hết.
      Bước đầu bàn bạc là ba nhà bỏ ra chút bạc kết phường, việc mua bán cùng nhau làm, mặt khác còn kết phường góp bạc mua chiếc xe la.
      Mua xe la là Tiết Đình Nhương đề nghị, vốn xe là phải mua, việc mua bán này của bọn họ xe là vật cần thiết, nếu chỉ vẻn vẹn có chiếc xe la chạy chung quanh, cần phải kết phường.
      Xe la quý nhất là gia súc, con la trưởng thành cũng dưới hai mươi lượng, làm toa xe còn tốn thêm tiền, cho nên bước đầu ba người tính ra là góp ba mươi lượng bạc.
      Trong tay Chiêu Nhi có thể bỏ ra mười lăm lượng, Khương Vũ ra mười lượng, năm lượng còn lại lấy từ Tiết Thanh Hòe. Việc mua bán dù sao đều do Chiêu Nhi mở đầu, bỏ ra nhiều bạc cũng là việc phải.
      Về phần lợi nhuận phân chia cũng trao đổi rất tốt, từ hiệu cầm đồ lấy quần áo bán là phương án của Chiêu Nhi, biện pháp buôn bán cũng do nàng nghĩ ra, nàng chiếm năm phần, năm phần còn lại Khương Vũ chiếm ba, Tiết Thanh Hòe chiếm hai.
      Vốn Tiết Thanh Hòe định nhận hai phần, dù sao phương thức mua bán đều là của người khác, người ta làm tốt, ta xen chân vào, tiền vốn bỏ ra cũng ít nhất. Sau đó vẫn là Chiêu Nhi ta phải chạy khắp mười dặm tám phương, quen biết rộng, quen thuộc tình huống các thôn. Trong nhà Khương Vũ tránh được những khi có việc, nàng còn phải chăm sóc Tiết Đình Nhương, về sau dốc sức luôn ta, về lý nên nhiều chút, ta mới đồng ý.
      Tiết Thanh Hòe trở về phòng, Chiêu Nhi tiễn Khương Vũ ra cửa lớn.
      Khương Vũ vì uống chút rượu, mặt đỏ rực, ánh mắt cũng sáng quắc. biết có phải do rượu, hay do ánh trăng mà...
      "Chiêu Nhi..."
      "Khương Vũ ca, ngươi đường chậm chút. Hay là, ta sai Hắc Tử đưa ngươi trở về?" Tửu lượng của Khương Vũ cao, thợ săn thú tửu lượng đều rất tốt, vì nếu vào núi trong mùa đông khắc nghiệt, trốn ở khe núi hoặc trong ao chờ con mồi mắc bẫy, phải toàn dựa vào rượu mới đông lạnh.
      Đêm nay Khương Vũ uống bao nhiêu, Chiêu Nhi cũng biết tửu lượng của gã, cho nên mới định tiễn gã đến nhà.
      " cần, ta có thể tự trở về." Gã dừng chút, quay đầu nhìn nàng: "Chiêu Nhi, ta thấy đầu ngươi cài cây trâm mới, mua lúc nào, sao ta chưa từng nhìn thấy?"
      Chiêu Nhi đoán được Khương Vũ lại hỏi cái này, sửng sốt chút, mới cười : "Là Đình Nhi mua cho, gần đây chép sách liếm được chút tiền, hiểu chuyện ném tiền qua cửa sổ mà mua cây trâm này."
      Khương Vũ vốn tưởng là Chiêu Nhi tự mình mua, mặc dù bình thường nàng tùy tiện, nhưng vẫn là nương, ai ngờ lại do thằng nhóc Tiết Đình Nhương kia mua.
      mới bao lớn, biết tiêu tiền mua trâm cài cho nữ nhân?
      Nụ cười mặt Khương Vũ liền cứng lại, tay nhịn được với vào trong lòng, sờ sờ cây trâm gã giấu trong lòng lâu mà có dũng khí lấy ra.
      Trâm làm bằng bạc, tốn của Khương Vũ mấy lượng bạc. Gã từng hoa văn cây trâm này, do đặt trong lòng bàn tay vuốt ve rất nhiều lần, lại luôn do dự dám tặng , sợ nàng hiểu tấm lòng của gã mà kháng cự, sợ...
      Lại ngờ rằng bị người đoạt trước.
      "Đình Nhương biết mua trâm cài đeo cho ngươi."
      "Đúng vậy, nay hiểu chuyện rất nhiều."
      Khương Vũ nhìn nụ cười mặt nàng, trong lòng có chút khó chịu, : " mới kiếm được mấy đồng đâu, đúng là đứa trẻ hiểu chuyện, dùng tiền mua sách có phải tốt hơn ."
      Khóe miệng Chiêu Nhi khỏi mím cái, tươi cười mặt cũng cứng lại, nhịn được mà giải thích: "Trong nhà cũng nhọc kiếm tiền, đọc sách tốt là được, đó chỉ là chút tấm lòng thôi."
      Vậy sao vừa rồi ngươi còn người ta hiểu chuyện ném tiền qua cửa sổ?
      Kỳ thực loại tâm tính này của Chiêu Nhi rất dễ hiều, đại khái chính là người nhà mình, nình thế nào cũng được, nhưng người khác được.
      Khương Vũ biết Chiêu Nhi bảo vệ Tiết Đình Nhương, cho nên dám nữa, ngậm miệng.
      "Ta về đây, sáng sớm ngày mai lại đến "
      "Ừm, cám ơn ngươi, Khương Vũ ca."
      Bởi vì có chuyện này, Chiêu Nhi cũng tiễn nữa. Nàng đứng trước cửa lát, liền xoay người trở về viện. Mà Tiết Đình Nhương đứng nơi khuất tối trong viện, sớm thừa dịp nàng chú ý trở về phòng.
      đêm .
      Sáng sớm hôm sau, Khương Vũ liền vội vàng đánh xe đến.
      Ăn điểm tâm xong, gã và Chiêu Nhi, Tiết Thanh Hòe cùng đưa Tiết Đình Nhương đến học quán.
      Sau đó, bọn họ quay đầu mua xe la.

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 38:

      Mao Bát Đấu nghẹn suốt buổi sáng.
      Trong lúc Mạnh tiên sinh giảng nghĩa kinh phía , y ngồi bên cạnh thẳng mắt xem xét Tiết Đình Nhương. Cho đến khi tiếng chuông vang lên, tiên sinh rời , y liền vội nhào đến.
      "Ngươi mau ..."
      Lý Đại Điền từ bên cạnh kéo y cái, nhìn nhìn bốn phía : "Có chuyện gì về phòng hãy ."
      Mao Bát Đấu lôi Tiết Đình Nhương kéo , Lý Đại Điền bất đắc dĩ thở dài, giúp y dọn bàn, lại dọn dẹp bàn của mình, gọi Trần Kiên cùng về phòng trọ.
      Khi hai người vào cửa, liền nghe thấy tiếng Mao Bát Đấu gấp gáp: "Mau, ngươi , người hôm đó chính là vị tiểu hôn thê của ngươi?"
      Tiết Đình Nhương biết thế nào cũng bị tra hỏi, có chút bất đắc dĩ nhìn y: " ra ngươi vội vàng lôi ta ra là vì hỏi chuyện này!"
      "Ngươi biết đâu, ta về nhà suy nghĩ suốt ngày, sao vị hôn thê kia của ngươi lại mặc quần áo nam nhân, nam nhân cùng nàng tới đón ngươi là ai? Ta thấy ngày đó sắc mặt ngươi đúng. Chẳng lẽ —— "
      Sắc mặt Mao Bát Đấu chợt hoảng sợ, phỏng chừng y xem qua vô số thoại bản, căn cứ vào đó, soạn ra rất nhiều câu chuyện.
      Tiết Đình Nhương nào biết y có năng lực này, còn suy nghĩ nên trả lời thế nào, chợt nghe y : "Chẳng lẽ kỳ thực nàng phải là vị hôn thê của ngươi, mà là chị dâu ngươi, người nọ là ca ca của ngươi, ngươi lại..."
      Tiết Đình Nhương lập tức đen mặt, Mao Bát Đấu chút nào nhận thấy, biết y nghĩ gì, mặt mang vẻ thổn thức vỗ vỗ bờ vai : "Việc đó trái luân thường, ngươi phải ngàn vạn lần nhịn xuống, đại huynh đệ à."
      "Bậy bậy bậy, ngươi nghĩ lung tung gì vậy! Người đó là người cùng thôn, cha gã và cha ta thân thiết, Chiêu Nhi buôn bán có ai giúp đỡ, nhờ gã hỗ trợ..."
      Rơi vào đường cùng, Tiết Đình Nhương đại khái mọi việc chút.
      vốn muốn nhiều, nhưng việc lòng vòng này rất phức tạp, nhổ củ cải kéo theo cả bùn, cuối cùng chỉ đành thẳng thân thế của mình và chút việc buôn bán của Chiêu Nhi.
      Kỳ thực cũng muốn giấu bọn người Mao Bát Đấu, ngày tháng dài lâu, cuối cùng họ cũng biết.
      Mà Mao Bát Đấu cũng theo lời kể, vừa mắng vừa cảm khái hai vợ chồng Tiết Thanh Sơn ra gì.
      " như vậy, gã Khương Vũ kia thích Chiêu Nhi tỷ, nhưng Chiêu Nhi tỷ biết. Ngươi cũng thích Chiêu Nhi tỷ, nhưng Chiêu Nhi tỷ đối đãi với ngươi như đệ đệ?"
      Đây đại để là thời khắc Tiết Đình Nhương khó chịu nhất đời, đanh mặt gì. Mao Bát Đấu lại từng lời xát muối. Lần đầu tiên Tiết Đình Nhương muốn hành hung người đến vậy, hận thể đá văng y.
      "Ái chà, ta bận lắm đây. Việc này giao cho ta, ta bảo đảm từ nay về sau trong mắt Chiêu Nhi tỷ chỉ có ngươi, nhìn tới cái gã Khương Vũ đồ bỏ kia."
      Tiết Đình Nhương dùng ánh mắt hoài nghi nhìn y.
      Mao Bát Đấu kích động: "Ngươi đừng xem thường ta, ta là người kinh qua tất cả thoại bản ở chợ. Nghiên cứu học vấn ta giỏi, nhưng đến tình nam nữ ..." Y cười hắc hắc vài tiếng rất đáng khinh, vỗ vỗ ngực: "Ta tuyệt đối giỏi hơn ngươi."
      "Được rồi được rồi, Đình Nhương đừng nghe y mò." Lúc này, Lý Đại Điền tới: "Y chính là loại miệng thiên hạ vô địch trong truyền thuyết, làm lại hữu tâm vô lực. biết lúc trước là ai bởi vì nhà bên có tiểu muội muội chuyển nhà, nửa đêm chui trong chăn khóc nhè." Lý Đại Điền ‘ngay thắng’ thành .
      Mao Bát Đấu bị kích thích mà bật cao ba thước, mặt đỏ tai hồng, tỏ vẻ muốn dứt tình đoạn nghĩa với Lý Đại Điền.
      "Hay cho ngươi Lý Đại Điền, dám xem thường ta, các ngươi chờ đó cho ta, ta chút quay lại." xong, y liền tựa như lốc xoáy chạy .
      Chờ đến khi ba người ăn cơm trưa xong, về phòng chợp mắt hết khắc, lại thức dậy đọc sách hai khắc, Mao Bát Đấu mới từ bên ngoài trở về.
      biết y đâu, bộ dạng dáo dác, thân thể vốn mập tròn tự nhiên lại tròn thêm vòng. Nếu phải ba người trọ cùng phòng với y, phát ra.
      Y thở hổn hển, vừa đứng yên liền bưng ấm trà bàn vuông rót vào miệng hai ngụm, sau đó liền bắt đầu cởi áo ngoài.
      Lý Đại Điền ‘thành trung hậu’ trách mắng: "Uổng cho ngươi là người đọc sách, giữa ban ngày ban mặt, trời đất sáng choang, lại cởi quần áo."
      "Ta khinh Lý Đại Điền ngươi, hôm nay ngươi luôn chống đối ta, ta liền cởi, liền cởi..."
      Liền sột soạt vài cái lột áo ngoài, cởi áo ngoài xong lại tiếp tục cởi, cuối cùng mới lộ ra mấy quyển sách dùng vải cột lung tung lên ngực, bụng và thắt lưng bên trong.
      Chả trách thằng nhóc này tròn thêm vòng, ra đúng là bí mật giấu vài thứ.
      Mao Bát Đấu bắt đầu lôi sách người xuống, khoanh chân ngồi cạnh cái bàn dài sau lưng họ, rồi quyển, hai quyển, ba bốn quyển, Mao Bát Đấu từ người tháo xuống đúng mười hai quyển.
      Y với tay vỗ vỗ lên xấp sách, rồi mới kéo mảnh vải người ném xuống đất, vừa mặc quần áo vừa : "Đây chính là mấy quyển sách quý của ta, chưa từng cho mượn. Đình Nhương, nể mặt hai ta huynh đệ tình thâm, liền cho ngươi mượn xem chút."
      Tiết Đình Nhương bị y làm cho hồ đồ, vẫn là Lý Đại Điền giải thích cho : "Bát Đấu, ngươi muốn sống nữa sao, lại bí mật mang nhiều thoại bản vào như vậy, ngươi quên quán chủ thế nào với ngươi ư?!"
      Mao Bát Đấu hồn nhiên thèm để ý vẫy vẫy tay: " sao, phòng này chỉ có bốn chúng ta, ngươi , ta , ai cũng , sao người ngoài biết được!"
      Đúng lúc này, bên ngoài vang tiếng chuông.
      Mao Bát Đấu ôm lấy thoại bản, trèo lên nhét vào trong ngăn tủ. Nhưng trong ngăn tủ của y rất lung tung, vớ chân cùng đống quần áo, cuối cùng chỉ đành nhét vào ngăn tủ của ba người còn lại.
      *
      Mạnh tiên sinh dùng mười ngày giảng xong “Đại Học”, hôm nay bắt đầu giảng chương thứ nhất ‘Học tập’ của ‘Luận ngữ’. Ông dạy vô cùng chú ý đến trình tự, cũng là phương pháp đọc sách tuần tự của Chu tử mà đại đa số người đọc sách đương thời đều dùng.
      Chu tử có : Phương pháp đọc sách, phải tuần tự như thường, ngừng tập trung, thong dong dừng ở ngĩa văn, mà thể nghiệm từng bước chân thực, sau đó tĩnh tâm nghĩ nghĩa, dần dần chạm tới ý cảnh.
      Chu tử lại : chương “Đại Học” chính là cửa ngõ ‘nhập đức’, người học trước khi nghiên cứu học tập, phải biết thứ tự học tập, mới học được ‘Luận ngữ’, ‘Mạnh tử’, ‘Trung Dung’. Khi mới chạm đến văn và nghĩa có thể cảm thấy mơ hồ, sau đó trãi qua quá trình thi cử mà nhận được những lý thú trong đó, mới hiểu được. Nền tảng tri thức có khác nhau, trình độ phong phú, nếu trước đọc “Đại Học”, ‘Luận ngữ’, ‘Mạnh tử’, ‘Trung Dung’, dù trong lòng có chủ kiến, cũng dễ tiếp thu nhanh.
      Buổi chiều vẫn như trước giảng kinh, để thời gian cho học trò tự tìm tòi, cũng chính là thấu hiểu văn chương học buổi sáng. Đương nhiên, nếu phải lần đầu tiên học luận ngữ, cũng có thể học cái khác, nhưng cần phải đọc sách ở giảng đường.
      Mạnh tiên sinh có khi ở đó, có khi , bất quá đừng tưởng rằng ông xuất là có thể tùy ý làm bậy. Bởi vì biết khi nào ông đột nhiên xuất , mà quy củ trong Thanh Viễn học quán cực nghiêm, nếu thể hoàn thành bài tập mà tiên sinh ra, hoặc tranh cãi ầm ĩ trong giảng đường, bị răn dạy chịu phạt, nặng bị đuổi.
      Cho nên suốt buổi chiều, trong giảng đường vô cùng yên tĩnh. Cứ nửa canh giờ nghỉ ngơi nén nhang, các học trò hoặc là đến cung phòng hoặc là uống nước giải khát, hết giờ liền tự mình trở lại giảng đường, mọi việc vô cùng tự giác.
      (cung phòng: Ngày trước các thi sinh vào trường thi, vì thời gian thi dài, lúc muốn vệ sinh phải xin thẻ bài có ghi “xuất cung nhập kính”出恭入敬 tức ra vào phải cung kính, giữ kĩ luật được huyên náo làm phiền người khác. Nên việc nhà xí được gọi cho ‘soang’ là ‘xuất cung’. Tóm lại, cung phòng là nhà xí :) )

      vất vả mới đến giờ đánh chuông, tất cả mọi người thở phảo nhõm. Các học trò đều tự tản , có người về phòng thu xếp, có người trực tiếp đến nhà ăn.
      Sau khi dùng bữa, các học trò tự giác đến phòng rửa mặt, các phòng đều thắp nến, ai cũng muốn thừa dịp chưa tắt đèn mà đọc sách thêm lát.
      Lúc này Mao Bát Đấu moi đống thoại bản khi trước ra, chất đống ở trước mặt Tiết Đình Nhương.
      "Ngươi xem hết mấy quyển thoại bản này của ta xong, liền biết nên làm thế nào."
      Tiết Đình Nhương vô cùng bất đắc dĩ nhìn y, : "Bát Đấu, cần đâu, cái này ta ..." dừng chút, mới : " cảm thấy hứng thú."
      Mặc kệ là giấc mộng hơn mười năm kia, hay là Tiết Đình Nhương sống mười mấy năm này, đều chưa từng xem thứ gọi là thoại bản, trong lòng thầm biết mấy thứ này đều bị phân loại là dâm từ diễm khúc, thậm chí còn bằng, chỉ là chút chuyện kể mà dân thường dùng để giết thời gian.
      Trong đó đều dùng mấy lời vô căn cứ, kể chút chuyện kì dị, thần tiên ma quái, chuyện xử án, các truyền kỳ này nọ, còn biết mấy thứ này đều do ít người đọc sách thất bại, vì muốn kiếm tiền mà viết ra, đều có tính chân thực.
      Cho nên khi Mao Bát Đấu với , bảo xem mấy quyển sách này, liền hiểu. Tiết Đình Nhương nghe vào trong tai, nhưng để trong lòng.
      "Ngươi xem cái ."
      "Ta thực có hứng thú với cái này."
      Hai người cứ ngươi tới ta , Lý Đại Điền bên kia nhào qua, cầm lấy quyển lật lật: "Được rồi, Đình Nhương xem, để ta xem quyển."
      "Đại Điền, sao ngươi cũng xem cái này."
      Lý Đại Điền cười thà nhìn Tiết Đình Nhương: "Để giết thời gian thôi, đọc sách mà đầu choáng não căng rồi, thư giãn tí." lại với Mao Bát Đấu: "Chậc, sách mới à? Sao ta chưa từng thấy, ngươi lại tốn bao nhiêu bạc để mua đấy?."
      "Cái này mới, là ta cố ý chọn mấy quyển quý báu nhất ra, cho Đình Nhương mở mang đầu óc. Ngươi nhìn bộ dạng mờ mịt của kìa, là tức chết ta."
      đến như vậy, Tiết Đình Nhương đành cầm lấy quyển: "Vậy ta xem thử quyển."
      Lúc này Mao Bát Đấu mới lộ ra tươi cười vừa lòng, lại qua hỏi Trần Kiên có muốn đọc , Trần Kiên mặt lạnh vậy thôi, kỳ thực cũng là người thành . vất vả mới có vài bằng hữu, tất cả đều đối xử với ta rất tốt, đương nhiên muốn gây mất hứng, liền cũng tùy ý rút quyển.
      Từ đây, phòng bốn thiếu niên đọc sách, nhìn như ngồi quỳ nghiêm chỉnh sau bàn dài khêu đèn đọc đêm, kỳ thực đều làm việc riêng.
      Lúc trai phu phụ trách tuần tra ban đêm đến kiểm tra, nhìn nhìn qua cánh cửa chưa đóng, liền gật đầu bước qua gian phòng khác.
      Thẳng đến giờ Tuất hai khắc, bên ngoài vang lên tiếng mõ tắt đèn, mọi người mới như tỉnh khỏi mộng thổi ngọn đèn, cởi áo nằm xuống.
      Tiết Đình Nhương nằm ván, trong đầu còn nghĩ đến thoại bản vừa mới xem kia.
      Mao Bát Đấu cũng bậy, thoại bản này đúng là kể về tình nam nữ. Như quyển ‘Tư mộng quy’ vừa xem này, kể về học trò sống nhờ ở chùa miếu kham khổ học tập, lần ngẫu nhiên mà gặp gỡ ni Vong Trần trong am ni gần đó, vừa thấy liền sửng sốt, để ý đến ánh mắt người đời mà đau khổ theo đuổi đối phương, cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về.
      Vong Trần này sắc đẹp khuynh thành, vốn là nương nhà giàu, bởi vì cả nhà gặp họa lớn, đành phải xuất gia. Vốn định thanh đăng cổ phật đến cuối đời, bất đắc dĩ có người lại thổi xao động hồ nước xuân.
      Vì mong được Vong Trần ưu ái, thư sinh này bỏ đọc sách trèo tường, trong mưa đêm hết ngâm thơ lại hiến đàn. Thể vô cùng nhuần nhuyễn tài hoa của mình, còn dốc hết sở trường trêu chọc. Khiến tiểu ni bị trêu chọc hàng đêm thể yên giấc, cuối cùng dưới tình huống thiên thời địa lợi nhân hoà, hai người đạt thành chuyện tốt.
      Tiết Đình Nhương xem đến đoạn Vong Trần xuống núi gánh nước bị trẹo chân, thư sinh gặp được muốn cõng nàng về am ni , đáng tiếc lúc này trời giáng mưa to, may mắn nửa đường gặp được sơn động, hai người liền vào sơn động trú mưa. Quần áo tiểu ni ướt đẫm, thư sinh nhóm đống lửa cho nàng ta sưởi ấm, bản thân lại lạnh run nhưng vẫn nghĩ đến đạo quân tử mà xoay lưng, dám nhìn bậy.
      Ai ngờ sau lưng vang lên tiếng kêu sợ hãi của tiểu ni , thư sinh cho rằng nàng ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lại vừa vặn nhìn thấy tình huống quần áo tiểu ni nửa cởi. ra Vong Trần nhìn nhầm sợi thừng là rắn, mới náo loạn thành như vậy.
      Sau đó xảy ra chuyện gì?
      Tiết Đình Nhương bứt rứt, lại bị ép tắt đèn.
      lật người, còn suy nghĩ.
      Đột nhiên trông thấy bên cạnh hình như có ánh lửa, bị hoảng , mới phát ánh lửa từ trong chăn Mao Bát Đấu ở chỗ nằm bên cạnh chiếu đến.
      "Bát Đấu, ngươi làm gì?"
      Liền thấy Mao Bát Đấu co như con tôm, trùm chăn kính người, bên trong châm ngọn đèn.
      "Ngươi sợ đốt cháy đệm chăn ư?"
      Bên cạnh truyền đến tiếng cúi đầu cười, là Lý Đại Điền cạnh Mao Bát Đấu chuyện.
      "Đình Nhương, ngươi đừng lo cho y, y có năng lực lắm. Trước kia mỗi lần phòng trọ tắt đèn, y luôn vụng trộm trốn trong chăn đọc sách như vậy, lại chưa từng đốt đệm chăn, cũng bị trai phu tuần tra ban đêm bắt được."
      Tiết Đình Nhương nhìn xa xa qua đó, liền thấy trong bóng đêm bên đó cũng thấp thoáng ánh lửa, là Lý Đại Điền thành cũng học làm ‘chuyện tốt’ như thế.
      "Các ngươi là!"
      " đến chỗ gay cấn, xem xong ta ngủ được."
      Tiết Đình Nhương lại nằm xuống, trong đầu lại xuất phương pháp đa dạng mà thư sinh dùng để theo đuổi ni kia.
      Theo đuổi?
      Người đọc sách có ai biết câu 'Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu', nhưng lần đầu tiên Tiết Đình Nhương biết được còn có cách 'Cầu' này.
      Trong bóng đêm, vang lên tiếng lật sách sột soạt.
      Đồ đạt mình để ở đâu, Tiết Đình Nhương luôn rất ràng. Mò lấy ngọn đèn, cầm để vào chăn, học theo Mao Bát Đấu và Lý Đại Điền. Vừa khéo kề bên tường, cứ thế mà nghiêng người, trùm chăn lên vai, thổi đuốt mồi, châm ngọn đèn, dè dặt cẩn thận cầm tay, soi lên trang sách.
      Tiểu Ly 1111, levuongnancy1986 thích bài này.

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 39:

      Ngày hôm sau thức dậy, tốc độ bốn người mặc quần áo chậm hơn bình thường rất nhiều.
      Cũng do tối hôm qua đều ngủ quá muộn, buổi sáng bên ngoài vang tiếng chuông, mấy người ngồi thẫn thờ giường, nửa ngày vẫn chưa tỉnh được. Bất quá trễ nhất vẫn là Tiết Đình Nhương, lúc ngủ, ba người kia ngủ rồi.
      đường phờ phạc ỉu xìu đến nhà ăn dùng xong điểm tâm, lại đến giảng đường. Mạnh tiên sinh ở giảng kinh, bọn họ phải cố giữ tinh thần lắm mới ngủ gục.
      Cứ vậy mà chống đỡ hết buổi sáng, Mao Bát Đấu còn sao, Trần Kiên lại nghiêm túc : "Thoại bản kia dù có hay hơn nữa, cũng thể làm thế, các ngươi đừng quên hai tháng sau là thi quý."
      Nhắc tới việc này, bọn họ đều giật mình cái, Mao Bát Đấu suy sụp: "Ta xong rồi, ta vốn học tốt, ai biết đến lúc đó có thể qua được ."
      Lý Đại Điền cũng tỏ vẻ do dự, hai người hồn nhiên quên mất nhiệt tình lúc trước.
      "Nếu ngươi muốn Cố Minh vĩnh viễn giẫm ngươi dưới chân, về sau dù ngươi học nữa về nhà, vẫn có người ở bên tai ngươi, ngươi bằng Cố Minh ngươi cứ tiếp tục vậy ." Tiết Đình Nhương đột nhiên cắm câu.
      "Ta phỏng đoán có ít người chờ chê cười chúng ta, ta sao, chủ yếu là các ngươi thôi." Trần Kiên .
      phải phỏng đoán, mà là đương nhiên.
      Trải qua lần phong ba trong nhà ăn hôm đó, bốn người đắc tội Vu Tử Hữu cùng Hồ Liên Thân cầm đầu đám học trò vào Giáp, giờ học trò ban Ất cũng ai sẵn lòng chuyện với bốn người họ. Trước kia nhân duyên của Mao Bát Đấu ở học quán rất tốt, bây giờ rất nhiều người nhìn thấy y, đều trốn được liền trốn, trốn được cũng nhìn trái ngó phải rồi với chuyện với y.
      Đây cũng nguyên nhân lúc trước Mao Bát Đấu sẵn lòng cùng ba người dốc sức, bởi vì ai muốn chơi cùng y, y chỉ đành lẫn quẫn trong phòng. ngờ bây giờ lại kéo đến việc thoại bản, giọng điệu kia nghe là ý.
      "Dù sao ta cũng đặc biệt hứng thú với thoại bản, ta theo các ngươi." Lý Đại Điền .
      Từ đây, hai chống hai thành ba đấu , Mao Bát Đấu chỉ đành ủ rũ: "Vậy xem là được."
      Lúc này, Tiết Đình Nhương hắng hắng giọng: "Đưa sách cho ta."
      "Ta xem, ngươi còn xem? Xong rồi xong rồi, ta dạy hư Đình Nhương rồi."
      Tiết Đình Nhương liếc y: "Trong mấy người chúng ta, định lực của ngươi là tệ nhất, sách để ở chỗ ngươi, ngươi nhất định nhịn được. Lát nữa về phòng, khóa hết sách vào tủ của ta, muốn xem cũng được, ta giám sát ngươi."
      mấy câu này, Tiết Đình Nhương liền từ thông đồng làm bậy biến thành người giám sát, thậm chí có thể quang minh chính đại có được những quyển sách này.
      Mao Bát Đấu bị vẻ đạo mạo của làm cứng họng, trong lòng còn nghĩ Đình Nhương nghĩa khí, hồn nhiên quên mất tối hôm qua ai là người cuối cùng thổi đèn ngủ. Chỉ có Trần Kiên là như phát ra, liếc nhìn Tiết Đình Nhương.
      nhắc đến bên này nữa, bên kia ba người Chiêu Nhi mua la.
      Cũng may là, vừa khéo gặp được người muốn bán.
      con la màu nâu đen, vừa hơn hai tuổi, xem khắp răng miệng mắt, vô cùng khoẻ mạnh.
      Mà cùng là la, lại có khác biệt rất lớn, dùng để phân loại. Loại la giống như Đại Thanh, chính là loại ‘lư loa’ lai giống giữa ngựa đực và lừa cái, hình thái màu sắc đều giống lừa, dù lớn hơn lừa bình thường chút, chịu đựng tốt, chạy nhanh.
      Mà loại ‘mã loa’ sinh ra từ lai giống giữa ngựa cái và lừa đực, hình thái màu sắc giống ngựa. ‘Mã loa’ đầu to, tải nặng tốt, sức kéo mặc dù kém trâu, nhưng vô cùng xuất sắc, đồng thời nó còn chạy nhanh hơn trâu.
      Chỉ có điều, bởi vì lai khác giống, vừa sinh ra có năng lực sinh sản. Cho nên bán la, trừ mua rồi bán lại, cũng chỉ có nhóm lái buôn mới có thể bán loại gia súc này.
      Mà người bán la này, là do nhà có việc khó cần dùng tiền gấp, mới đành đem gia súc đáng giá nhất trong nhà bán.
      Khương Vũ coi như có hiểu biết, thường xuyên tiếp xúc với súc vật, gã cảm thấy tốt, đúng là tốt. Liền hỏi giá, người này cần tiền, ra giá cũng cao, thậm chí còn hơi thấp. ‘Mã loa’ so ra quý hơn ‘lư loa’, mà giá con ‘mã loa’ này lại chênh lệch lắm, chỉ cần hai mươi lăm lượng.
      Xem bộ dạng cũng giống như gạt người, Chiêu Nhi trả giá, liền đồng ý mua.
      Người này cũng thành , còn la, liền dứt khoát tặng luôn xe. Chỉ là xe này lại có khác so với Chiêu Nhi dự đoán, bất quá vẫn là hàng tặng, cần phí, cùng lắm sau này làm thêm cái toa xe.
      Sau đó, ba người liền vội vàng đánh hai chiếc xe la, về hướng Dư Khánh thôn.
      Vừa vào thôn, liền có vô số người vây xem.
      Khương gia có xe la, người trong thôn sớm biết, bình thường nhà ai có việc gấp muốn mượn xe, Khương gia cũng hai lời. Bây giờ lại thấy thêm chiếc, người đánh xe còn là lão tứ Tiết gia, trong thôn nhất thời ầm ĩ, ào ào vây đến hỏi thăm kỹ càng.
      Nông dân là như thế, vừa mua món lớn gì đó, chỉ chốc lát sau cả thôn đều biết. Còn cực kì nhiệt tình, hận thể đào gốc trốc rễ muốn biết sao lại có tiền như vậy.
      Cũng phải là có ý xấu, chỉ tò mò, đương nhiên cũng có ghen tị đỏ mắt. Bất quá trong Dư Khánh thôn, hai họ Tiết Trịnh vốn là thế gia vọng tộc, người họ Tiết cho dù thầm đỏ mắt, mặt ngoài vẫn vô cùng vui vẻ, hận thể khoe khắp nơi chi chúng ta có người bản lĩnh, các ngươi lại có.
      Cho nên đám người Tiết Thanh Hòe còn chưa về đến, người Tiết gia biết nhà mình mua xe la, là lão tứ Tiết Thanh Hòe đánh xe về.
      Dương thị bước chân ngừng chạy đến tư thục của thôn, tư thục này xây bên cạnh từ đường Tiết gia, cách nhà Tiết tộc trưởng xa. Năm đó Tiết Thanh Sơn muốn mở tư thục, Tiết lão gia vốn định xây sau nhà ông, sau này là Tiết tộc trưởng tự mình tìm Trịnh lý chính, lấy danh nghĩa vì lợi ích của thôn, muốn trong thôn cấp nền nhà xây phòng. Lại tự mình lên tiếng, từ trong tộc gom góp tiền xây hai gian nhà ngói.
      Tuy có chút đơn sơ, dù sao cũng coi như bộ tộc Tiết thị có tộc học. Những đứa trẻ thuộc tộc khác trong thôn muốn đến trường đọc sách, cũng có nơi , cần sớm về tối qua thôn khác.
      Lúc Dương thị đến tư thục, Tiết Thanh Sơn trốn trong gian phòng ngủ gà ngủ gật.
      Thị đẩy cửa, gã mới bừng tỉnh.
      "Ngươi còn ngủ, ngươi lại còn ngủ được! Nhà lão Tứ mua xe, ta sao lúc trước lại gấp gáp muốn ở riêng, ra đúng là giấu vốn riêng. Uổng cho cha còn luôn miệng lão Tứ bán mạng vì người nhà, tiền cũng tham văn!"
      Tiết Thanh Sơn đầu tiên là sửng sốt, rồi cho là đúng : " phải chỉ là xe thôi ư, đáng bao nhiêu tiền."
      " phải xe trâu, là xe la!"
      Câu này khiến gã bật dậy khỏi ghế.
      *
      Tiết Thanh Hòe cùng Chiêu Nhi đều cười cứng cả mặt, mới đưa được xe về nhà.
      Đều là chòm xóm láng giềng, mua xe như việc khác, cũng là việc vui lớn. Người ta đến chúc mừng ngươi, đáp tiếng là gia giáo, là mắt chó nhìn người thấp, là có tiền liền xem thường chòm xóm. Nhưng ứng phó nhiều người như vậy, là mệt muốn liệt.
      "Chiêu Nhi, con về phòng nghỉ ngơi chút , Tứ thúc hầu hạ nó. Lát nữa lại đắp cho nó cái lều, phải cho nó ở thoải mái."
      Trong giọng Tiết Thanh Hòe chứa thương, hình như nam nhân đều có cảm tình rất sâu với mấy thứ xe cộ này. Giống như lúc trước khi Khương gia mua xe, Khương Vũ thích buông tay, giờ lại đến Tiết Thanh Hòe.
      Thực tế Tiết Thanh Hòe như vậy, cũng là có nguyên nhân. đến ở vùng quê xe la là vật quý hiếm gặp, trước đây khi dọn quang gánh khắp hang cùng ngõ hẻm buôn bán, tháng có thể mòn hư mấy đôi giày, bàn chân đóng chai từng lớp dày, mỗi lần Tôn thị rửa chân cho ta, đều đau lòng mà khóc.
      ta từng nghĩ giấc mộng lớn nhất đời mình, chính là có được chiếc xe, mặc kệ là xe lừa hay xe la. Bây giờ nguyện vọng thành.
      Chiêu Nhi , về sau xe này đều do ta sử dụng, cho nên ta muốn hầu hạ ‘chân chạy vặt’ tốt.
      Chiêu Nhi bật cười, tâm tình của Tứ thúc nàng có thể hiểu, chẳng phải nàng cũng từng hi vọng có chiếc xe la, rồi muốn đâu liền ư.
      Nàng mở cửa phòng, vào nhà uống nước.
      Nước mới vừa vào miệng, chợt nghe bên ngoài nổi lên tranh chấp.
      Hai vợ chồng Đại phòng về. chỉ thế, còn kéo theo cả Tiết lão gia cùng Tiết Thanh Bách từ ngoài ruộng trở về.
      "Hay cho lão Tứ ngươi, mua món lớn như vậy, cũng tiếng với trong nhà. Uổng cho cha luôn miệng lão Tứ bán mạng vì cả nhà, tiền kiếm được dám giữ đồng, đều dùng hết cho cả nhà. Vậy mà chưa ở riêng được mấy ngày, lão Tứ ‘ phần cũng dám tham’ liền mua chiếc xe!"
      Tiết lão gia chân còn dính bùn, từ sắc mặt mà xem, lại có gì dị thường, nhưng tình huống này có dị thường, mới đầy vẻ dị thường.
      đến cùng, ông ấy chứa nghi ngờ.
      "Đại ca, ca đừng nghi kỵ lão Tứ như vậy, lão Tứ phải người như thế." Tiết Thanh Bách ở bên cạnh khuyên nhủ.
      Tiết Thanh Sơn tay vung y ra: "Ngươi tránh ra cho ta, ngươi là kẻ đầu gỗ ngu ngốc, gì mà lão Tứ phải người như thế. Ngươi làm việc ngoài ruộng, người ta mua xe lên mặt khắp nơi, khi các nhà thu hoạch vụ thu giao lương thực, phải nó chia phần của ngươi sao."
      Nhắc tới việc này, liền phải đến chuyện khi ra riêng, về việc phân chia lương thực.
      Nhị phòng có khả năng trồng trọt, cho nên lúc trước Chiêu Nhi rất quyết đoán, liền theo quy tắc bên ngoài, thu lương thực nàng chỉ cần sáu phần, bốn phần còn lại chia đều cho các phòng có tham gia trồng trọt.
      Đại phòng hào phóng như vậy, nhưng người đại phòng lại ai biết trồng trọt, chỉ đành làm theo. Hai nhà này dễ rồi, nhưng Tam phòng, Tứ phòng cùng Tiết lão gia lại khó chia, sau này vẫn là Tiết lão gia quyết định, trừ các phòng chỉ lấy sáu phần, bốn phần còn lại, ba người chia đều, việc này mới xem như giải quyết.
      Theo lý kỳ thực bây giờ ngoài ruộng có việc phải làm, cày bừa vụ xuân vừa xong, bón phân tưới nước làm cỏ gì đó đều vô dụng. Nhưng Tiết lão gia cùng Tiết Thanh Bách muốn rảnh rỗi, mới xuống ruộng giày vò, xem xét chỗ nào mạ ghim lệch, hoặc chỗ nào bờ ruộng tốt mà đắp bồi.
      Nhưng ngàn vạn nghĩ tới, Tiết Thanh Sơn lại lôi việc này ra .
      Tuy nhiên Tiết Thanh Sơn lời này cũng sai, Tiết Thanh Bách xuống ruộng, Tiết Thanh Hòe lại chạy ra ngoài, như vậy hình như Tiết Thanh Bách đúng là có thiệt thòi.
      Nhất là lại có thêm chiếc xe đặt ở đây, đúng như lời Tiết Thanh Sơn , lão Tứ tham tiền bán hàng, vậy lão Tam càng thiệt thòi lớn. Chỉ mình mệt sống mệt chết trồng trọt lương thực cho cả nhà ăn, lão Tứ lại lén giấu tiền mua xe.
      Lão Tam Tiết Thanh Bách vẫn chả sao, mà Chu thị đứng bên ánh mắt lại lóe lóe.
      "Nếu là thế, xe này hẳn là của cả nhà, mỗi nhà đều có phần mới đúng." Dương thị .
      "Mặc kệ các người có tin hay , xe này phải của riêng ta."
      " biết tại sao xe của con lại thành xe của cả nhà rồi ?" Chiêu Nhi từ trong phòng ra .
      Nàng chả thèm để ý đến Tiết Thanh Sơn, nhìn về phía Tiết lão gia: "Ông nội, xe này do con mua, chứ phải Tứ thúc. Con bây giờ còn chưa biết đánh xe, mới nhờ Tứ thúc giúp con đánh xe về."
      Lời này là viên đá xao động mặt hồ, lúc này Dương thị xen vào: "Của ngươi? Ở đâu mà ngươi có tiền mua xe? Chiêu Nhi, phải đại bá mẫu ngươi, ngươi đừng có bao che nhà lão Tứ, của ai phải ."
      Chiêu Nhi gật gật đầu: "Quả phải , nghiêm túc mà xe này là con, Khương Vũ và Tứ thúc, ba nhà hùn tiền mua, định kết phường buôn bán. Lúc kết phường con góp nhiều tiền nhất, ngài xem có nên tính là của con ?"
      Dương thị thầm chột dạ, nhưng vẫn quái gở lên tiếng: "Cứng mồm cứng miệng ha, ngươi của ngươi là của ngươi sao? Ta là của mình lão Tứ mua đấy."
      Tiết Thanh Hòe bị người chèn ép nửa ngày, bởi vì hai vợ chồng đại phòng là huynh là tẩu, ta vẫn luôn cãi lại. Lúc này nhịn nổi, : " gì mọi người cũng tin, tin cứ tin !"
      "Ha, cha xem, lão Tứ thừa nhận rồi!"
      Đổi trắng thay đen đến mức này, khiến người ta mở to mắt.
      Chiêu Nhi đột nhiên thấy may mà ngày ấy Tiểu Nam Nhân đoán trước, khi bọn họ muốn kết phường, cũng chỉ miệng, hôm sau các nhà liền cầm bạc đến, đều tùy ý gom cùng chỗ, nhét vào tay Chiêu Nhi.
      Nhưng vừa ra đến cửa, Tiết Đình Nhương liền , bảo ba người lập khế ước. Muốn mua bán gì, số bạc góp vào của mỗi nhà, về sau chia hoa hồng như thế nào, đều viết ra tỉ mỉ.
      Lúc đó Khương Vũ cùng Tiết Thanh Hòe còn đồng ý việc phiền phức này, nếu tin nhau kết phường, sau đó Tiết Đình Nhương cứ mãi cầu, rồi lại tự mình chấp bút viết khế ước, ba bản như nhau, mỗi bản ba nhà đều ấn dấu tay.
      Tiết Thanh Hòe bị đại ca vô sỉ chọc tức đến bối rối, hai tay siết thành quyền rôm rốp. Tiết Thanh Sơn thấy tình thế đúng, liền trốn ra sau lưng Tiết lão gia, miệng còn liên tục Tiết Thanh Hòe đuối lý liền muốn đánh người.
      trường náo loạn túi bụi, Chiêu Nhi nhân lúc ai để ý, xoay người trở về phòng, bao lâu từ trong phòng cầm tờ khế ước ra.
      " tin, mọi người liền đến mà xem . Tứ thúc, thúc quên khế ước bên nhà thúc rồi sao?" Nàng vừa , vừa cười lạnh: "Nếu cảm thấy hai nhà chúng con thông đồng, Khương gia còn giữ bản, con bảo Khương Vũ đem đến để chứng minh."
      Lúc này Tiết Thanh Hòe mới nhớ đến, vội về phòng tìm, nhưng khế ước do Tôn thị giữ, hôm nay Tôn thị đưa Mao Đản về nhà mẹ đẻ, ta gần như lật ngược cả phòng, mới tìm thấy.
      Hai bản khế ước giống nhau như đúc đặt trước mặt Tiết lão gia, chẳng sợ ông biết chữ, vẫn có thể đối chiếu những chữ giống nhau đó mà xem. Càng cần đến vẻ mặt lúc xanh lúc trắng của Tiết Thanh Sơn khi nhìn thấy khế ước.
      Như muốn chứng minh mình sai, Tiết Thanh Sơn đột nhiên : " này ghi lão Tứ góp năm lượng bạc, lão Tứ ngươi lấy bạc từ đâu, còn tham tiền trong nhà!"
      Từ lúc tìm được khế ước, Tiết Thanh Hòe vẫn luôn lạnh mặt .
      Lúc này vẻ mặt ta đột nhiên cực kỳ buồn khổ, trong nổi buồn vô hạn xen lẫn mỉa mai, ta nhìn Tiết Thanh Sơn cùng Tiết lão gia sâu, gằn từng chữ: "Mặc kệ các người có tin , bạc này là của hồi môn năm đó mẹ Mao Đản đem theo, cộng với trợ cấp mấy năm nay nhà mẹ đẻ cho nàng ấy. Lại , cha, cha khiến con đây đau lòng thất vọng! Đại ca mực vu cáo hãm hại con, người lại cứ ngồi nhìn!"
      xong, Tiết Thanh Hòe quay đầu mà bước thẳng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :