1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh]CON ĐƯỜNG NUÔI VỢ CỦA THỦ PHỤ GIAN THẦN - Giả Diện Đích Thịnh Yến - [Đến Chương 176]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 149:

      Chiêu Nhi theo bản năng bụm miệng con trai, nhưng kịp rồi.
      Thằng nhóc này vô cùng hưng phấn, ở trong lòng nàng vung tay duỗi chân, may mà sức nàng lớn, bằng thằng bé rơi xuống.
      Hoằng Nhi hưng phấn đến đỏ mặt, tuy thằng bé còn chưa biết vì sao người lớn lại sôi nổi thế, nhưng vẫn có thể cảm nhận được bầu khí. Bé biết nhóm người lớn đều hoan hô cha bé, vì thế bé cũng hào hứng hô lên: "Cha, con đây nè, Tiểu Cẩu Tử và mẹ ở đây nè."
      Chiêu Nhi thực muốn che mặt.
      hôm Hoằng Nhi hỏi nàng vì sao bé con có nhũ danh, mà Đại Mao Nhị Mao đều có. Nàng xem việc này, trêu đùa bé có nhũ danh, gọi là Tiểu Cẩu Tử, thằng bé liền nhớ kỹ.
      ràng từng vô số lần với bé là thể lung tung ra ngoài, nhưng thằng bé cố tình nhớ, ngược lại còn kiêu ngạo, gặp ai cũng mình là Tiểu Cẩu Tử.
      nhắc tới sắc mặt của kẻ làm cha nào đó, dù sao làm mẹ cũng cảm thấy mất mặt. Cũng bởi vậy mà lúc này Chiêu Nhi liền cản lại: "Đừng ồn ào, cha con nghe thấy đâu, nếu con còn gọi lung tung, chúng ta liền trở về nhà."
      "Sao lại nghe, chắc chắn cha có thể nghe thấy được."
      Bên cạnh truyền đến tiếng cười nhạo, Chiêu Nhi quay đầu, liền thấy mấy phụ nhân ăn mặc xinh đẹp nổi bậc đứng cùng nhau, mắt đầy khinh thường nhìn về bên này. Dáng vẻ này, hình như xuất thân thấp, mặc lụa là gấm vóc, đầu đeo trang sức vàng ngọc, biết sao lại đến tửu lâu này.
      Kỳ thực tửu lâu Chiêu Nhi chọn cũng xem như rất lớn, có thể mở tửu lâu đường cái, quy mô của tửu lâu cũng thể , Chiêu Nhi chỉ ngờ nhóm phu nhân nhà giàu lại đến đây.
      Nàng đâu biết họ đều là vợ con nhà cử nhân, hôm nay kết bạn cùng xem tân khoa Trạng nguyên cưỡi ngựa dạo phố. Phàm là người đọc sách, ai hy vọng ngày nào đó đề tên lên bảng vàng, rồi cưỡi ngựa dạo phố dự Quỳnh Lâm yến. Mà làm vợ người đọc sách, đương nhiên cũng hi vọng sau này trượng phu có thể đỗ tiến sĩ vẻ vang gia tộc, bản thân cũng giành được vị trí cáo mệnh phu nhân.
      Kinh thành vốn là nơi dân tình cởi mở, hôm nay lại là ngày tân khoa Trạng nguyên cưỡi ngựa dạo phố, là ngày toàn thành đón mừng, nam nữ già trẻ đều ra ngoài xem náo nhiệt, ai so đo việc nữ nhân thể xuất đầu lộ diện.
      thấy ném hoa ném khăn tay về phía tân khoa Trạng nguyên đều là nương, thiếu phụ trẻ sao.
      Cho nên mọi người đều đến xem náo nhiệt, túm tụm bàn tán nhóm nương này biết thẹn thùng, liền nghe thấy bên cạnh có trẻ nhìn tân khoa Trạng nguyên gọi cha.
      Ghé mắt nhìn qua, đứa bé khoảng chừng hai ba tuổi, trắng trẻo đáng , được phụ nhân mặc quần áo vải bông ôm.
      Đứa bé hiểu chuyện thôi, chẳng lẽ người lớn cũng hiểu chuyện, biết trông chừng sao? Ánh mắt mọi người liền đầy khinh thường, lại nghe phụ nhân này với đứa bé là ‘cha nghe thấy’, họ càng châm chọc, xem như trò hề.
      Thấy Chiêu Nhi nhìn sang, phụ nhân mặt trái xoan trong đó bĩu môi : " biết xấu hổ, muốn nam nhân đến điên rồi, tự xem lại bản thân đáng mấy đồng."
      Lúc này Chiêu Nhi mới biết là nàng, nhất thời nàng biết nên đáp thế nào, mà trong nhóm phụ nhân đối diện có người thấy bạn mình chuyện có chút khó nghe, liền kéo đối phương, như muốn gì đó với thị.
      Nhưng mặt trái xoan lại lớn nết, hất tay bạn mình, kêu gào: "Làm sao, ta sai à, có nhà ai dạy con mình gọi cha lung tung vậy ư?"
      vậy, nhưng dù người ta có làm gì, sao ngươi phải kích động!
      Bên cạnh khỏi có người thầm oán, nhưng phải việc của mình, nên cũng xen vào, e là phụ nhân bị chỉ trích chịu nổi, nào ngờ thằng bé lại lên tiếng.
      "Tiểu Cẩu Tử gọi lung tung, đó là cha con."
      Mặt trái xoan xuỳ tiếng, nhìn các bạn mình, ý là nhìn xem, mẹ bị điên, đứa con trai cũng điên theo.
      Đừng coi thường Hoằng Nhi còn , thằng bé biết nhìn sắc mặt, biết người này chê cười mình, bé muốn chứng minh cho đối phương thấy, liền quay đầu túm lan can lao xuống gọi cha.
      Chiêu Nhi vốn muốn bỏ qua cho phụ nhân kia, xét cãi nhau nàng tự nhận thua ai, nhưng thằng bé gây loạn quá, lại thấy cả lầu hai đều nhìn chằm chằm bên này, nàng cũng khá băn khoăn.
      "Được rồi, Hoằng Nhi ngoan, chúng ta về nhà, tối cha về."
      " mà, , bà dì phải cha của Tiểu Cẩu Tử, ràng đó là cha của Tiểu Cẩu Tử mà."
      Bên này Chiêu Nhi nghĩ biện pháp dỗ con trai, bên kia mặt trái xoan liền méo mặt.
      Bà dì?! Thị già vậy sao?
      Thị nào biết trong lòng bé con Hoằng Nhi, xét tuổi tác, xinh đẹp trẻ tuổi đều là dì, lớn hơi chút là thẩm, già chút nữa là bà dì. Nhưng bây giờ bé con còn chưa phân biệt được thế nào là già, cho nên nét mặt ai xấu xí già nua đều tính là bà, nên gọi mặt trái xoan là bà dì.
      Mặt trái xoan hiển nhiên tức giận vô cùng, mắng kịp thở: "Ngươi có biết dạy con hả? Ta già vậy sao, dám gọi ta là bà dì!"
      Chiêu Nhi lúc nôn nóng, bèn nhẫn nhịn : "Trẻ con hiểu chuyện, sao phải so đo?"
      "Sao lại so đo, ngươi thử bị gọi là bà dì xem..."
      Giọng mặt trái xoan the thé, toàn bộ lầu hai đều nghe thấy thị gào to. Hoằng Nhi chưa từng gặp trường hợp này, bị dọa bật khóc, càng lớn tiếng kêu cha.
      "Cha, có bà dì xấu xí bắt nạt mẹ..."
      Vừa nghe lời này, mặt trái xoan càng khó thở, xông lên muốn thò tay túm tóc Chiêu Nhi.
      Chiêu Nhi thấy phụ nhân nông thôn đánh nhau nhiều rồi, chỉ có mấy chiêu - túm tóc, cào mặt, đá bụng - đâu sợ bộ dạng này, thấy tay thị với tới, liền chụp lấy, thuận tay đẩy , mặt trái xoan liền té lăn ra đất.
      Mặt trái xoan đau méo mặt, vừa bò dậy vừa mắng: "Ngươi chờ đó cho ta, lão gia nhà ta là cử nhân, còn là giám sinh Quốc Tử Giám..."
      Chiêu Nhi hết rồi, nghĩ có nên cho thị biết chồng mình là tiến sĩ , tiến sĩ lớn hơn cử nhân, đúng chứ?
      Bên này, Tiết Đình Nhương phờ phạc, hận thể thúc ngựa rời .
      Nhưng chẳng giỏi cưỡi ngựa, hơn nữa người cũng quá nhiều, vây kín đường . vất vả binh lính duy trì trật tự mới dọn được đường, ghìm cương muốn rời , đột nhiên nghe thấy ven đường có người phía có đứa bé gọi cha.
      vô thức nhìn qua, liền nữa.
      Trạng nguyên lang khác thường khiến ít người chú ý, mọi người theo ánh mắt nhìn qua, liền thấy ở lầu hai tửu lâu sát đường, đứa bé tròn trịa duỗi tay qua bên này hô to.
      Bởi vì người nhìn qua quá nhiều, dẫn tới tất cả mọi người đường đều nhìn sang.
      Đường cái vốn ồn ào chợt yên tĩnh, giọng đứa bé kia liền đặc biệt ràng: "Cha, Tiểu Cẩu Tử ở đây..."
      Đứa bé này nhìn nhầm đúng ? Sao lại gọi Trạng nguyên công là cha.
      Ai cũng nghĩ vậy, lại thấy Trạng nguyên công quay đầu ngựa về phía đó.
      Là cha sao?
      Trạng nguyên công nhìn rất trẻ mà! Mọi người đều cho rằng Trạng nguyên công còn chưa thành thân, bởi vì mặt quá non, đây cũng là nguyên nhân hoa tươi khăn tay đều ném về phía .
      Trạng nguyên công còn chưa thành thân, ai mà chẳng nhìn trúng chứ? Nhưng tình hình lúc này, sao có thể là chưa thành thân, con trai chạy được rồi kìa.
      Tiết Đình Nhương ngừng dưới lầu, nhìn lan can lầu hai.
      Hoằng Nhi thấy gọi được cha, hưng phấn vô cùng, còn quên chanh chua tố cáo: "Cha, có bà dì xấu xí bắt nạt Tiểu Cẩu Tử và mẹ."
      Tiết Đình Nhương chăm chú nhìn về phía Chiêu Nhi.
      Dưới tình huống này, Chiêu Nhi lo lắng hiếm có, vội ngăn lại: "Ngươi đừng nghe thằng bé lung tung, có gì, có gì đâu..." Thấy còn chưa , nàng liền đuổi : "Ngươi mau, nhanh làm việc chính của ngươi , buổi tối chờ ngươi về nhà ăn cơm, ta làm cho ngươi món ngươi thích ..."
      Khi tới đây, Chiêu Nhi mới nhận ra lời vừa thốt, vội ôm Hoằng Nhi muốn rời . Nhưng thằng nhóc thối lại phối hợp, túm lan can buông, chỉ vào con ngựa : "Cha, cưỡi ngựa, cho Tiểu Cẩu Tử cưỡi ngựa."
      Chiêu Nhi gấp đỏ mặt, mắng: "Nhóc thối nhà con cưỡi ngựa gì chứ, con còn chưa cao tới bụng ngựa đâu, mau theo mẹ về nhà. Trong nhà có món con thích ..."
      " mà, con muốn cưỡi ngựa."
      Chiêu Nhi bên này lúng túng đầu bốc khói, muốn đào lỗ chui xuống. Bên kia Tiết Đình Nhương muốn xuống ngựa, bị binh lính cản lại: "Trạng nguyên công thể xuống ngựa, lúc này xuống ngựa là điềm xấu."
      Theo quy củ cưỡi ngựa dạo phố xong vòng về phủ. Cái gọi là về phủ, chính là về hội quán tỉnh nhà, Bảng nhãn cùng Thám hoa tiễn Trạng nguyên công đến hội quán, rồi quay về hội quán của mình, lễ này mới coi như xong. Nếu nửa đường xuống ngựa, là điềm rất xấu, làm quan sợ nhất là 'Xuống ngựa', 'Xuống ngựa' ngụ ý chữ quan thiếu mũ, là điềm mất chức, chừng còn mất đầu.
      "Bản quan quan tâm chút việc đó."
      "Vậy cũng được, thể xuống ngựa, Trạng nguyên lão gia à." Thấy thể thuyết phục được Trạng nguyên cố chấp này, binh lính vội vàng nháy mắt ra dấu cho đồng nghiệp. Ý của y là muốn ta khuyên vài câu, nào ngờ ta là kẻ lỗ mãng, nhấc chân chạy lên lầu ôm đứa bé.
      Ôm thằng nhóc xuống đưa vào lòng Trạng nguyên công xong, binh lính này mới ngớ ra. hận thể đánh gã đồng nghiệp kia trận, hợp quy củ, Trạng nguyên công lại chẳng nghe, thể để đám người quẩn quanh ở đây, chỉ đành ra lệnh tấu nhạc, tiếp tục về phía trước.
      Khi Tiết Đình Nhương rời còn làm việc, khiến mỗi lần Chiêu Nhi nhớ lại đều đỏ mặt thôi.
      Đó là thuận tay tháo đoá hoa viền vàng mũ, ném về phía nàng.
      Khi đoá hoa rơi vào lòng, Chiêu Nhi mới ngớ ra. Thấy đoá hoa kia rất đặc biệt, nặng trịch, cành lá đều là bạc, trang trí bằng lông chim trả, lấp lánh vụn vàng.
      Trong hoảng hốt, lại nghe : "Ở nhà chờ ta." Còn có nữ tử thấp giọng thét lên: "Trạng nguyên công ném hoa khôi ngô, sao hoa kia phải cho ta!"
      "Trạng nguyên công vốn khôi ngô..."
      "Sao nàng ta tốt số vậy! Có thể gả cho Trạng nguyên công!"
      "A, ở nhà chờ ta - Trạng nguyên công... Tiểu nữ vừa tròn mười bảy, nhà ở..."
      Đoàn người ngựa rời , mà bọn họ vẫn nhìn chằm chằm nàng tha, ánh mắt nhìn qua ngày càng nhiều, Chiêu Nhi liền hoảng hốt túm hoa bỏ chạy.
      Về phần mặt trái xoan bên kia, nàng để ý, tất nhiên là biết thừa dịp người nhiều thị lẻn .
      Yến.Yến, Meishou, cuncon2 others thích bài này.

    2. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      Cuối cùng cũng thấy hào quang nam chính hàng real rồi :v Trước toàn hào quang đểu, sắp xếp gần chớt mới xong việc. Hôm nay được ngày lạ lùng là k cần dùng đến sắp xếp cũng vô tam giáp ^_^
      Tiểu Ly 1111lamphuonghoang thích bài này.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      @Yến.Yến: số khổ, nên còn cực dài dài
      nhiều khi ko biết tác giả có phải mẹ kế ko
      Tiểu Ly 1111Yến.Yến thích bài này.

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 150:

      Theo chiêng trống dần xa, đám người ồn ào cũng tản ra, rất nhiều người đến xem náo nhiệt đều theo đuôi đội ngũ rời .
      Trong khí còn đầy mùi khói pháo cùng mùi son phấn vấn vít, đất tràn ngập hoa tươi và cánh hoa, bị người đường lui tới giẫm dập nát, ông chủ cửa hàng mặt đầy ý cười, sai tiểu nhị mau chóng dọn dẹp trước cửa.
      Ngô Uyển Quỳnh nhìn theo nữ tử cúi đầu vội vàng rời đến khi khuất bóng, mới thu hồi ánh mắt.
      Nàng ta vốn cũng là đến xem tân khoa Trạng nguyên, ngờ lại nhìn thấy màn vừa rồi.
      " nương, chúng ta quay về , còn sớm nữa." Oanh Ca bước lên .
      Ngô Uyển Quỳnh lại liếc nhìn ngoài cửa sổ, đứng lên, để Oanh Ca hầu hạ nàng ta khoác áo choàng, lại đội mũ trùm, rồi mới cúi đầu để Oanh Ca dìu xuống lầu.
      Xe ngựa chờ bên ngoài, chủ tớ lên xe, liền chạy về hướng Ngô phủ.
      Về đến nhà, có thể cảm giác rất áp suất thấp nổi lên trong vô hình.
      Gần đây tình hình của Ngô các lão được tốt, tuy rất nhiều quan to trong triều đều cầu xin thay lão, nhưng Gia Thành đế vẫn chưa tỏ ý gì.
      Việc có chút đóng băng, giữa quan văn và đế vương, là quân là thần, quân mạnh thần yếu, quân yếu thần mạnh, đây đều do hỗ trợ lẫn nhau.
      Nếu như chưa đến thời điểm trở mặt, hoàng đế tất giữ lại mặt mũi cho đại thần, đây là điển hình của quân vương nhân nghĩa, cũng thể cho ngàn vạn quan viên thấy đế vương rộng lượng và bao dung.
      Nhưng lần này Gia Thành đế lại chưa cho Ngô các lão mặt mũi, tuy rằng ông cũng chưa xử lí Ngô các lão và cả Ngô Văn Hiên vẫn luôn bị nhốt trong Đại Lý tự. Nhưng với vị trí này của Ngô các lão, là dưới người vạn người cũng đủ, tấu sớ xin tội và cáo lão bị giữ lại chứ trả về, giải thích vấn đề.
      Cho dù gần đây Gia Thành đế vẫn luôn bận rộn, cũng giấu được quan hệ quân thần vô cùng căng thẳng, vì thế sao mà Ngô các lão vui cho nổi.
      Lúc này nếu gây ra việc gì tốt, có thể thất bại toàn diện.
      Ngô Uyển Quỳnh trở lại viện của mình, thay quần áo liền đến thư phòng của Ngô các lão. Còn chưa đến cửa, liền thấy An bá phất tay ra hiệu với mình, bèn dừng bước.
      " nương, ngài đừng nên vào, lão gia tức giận." An bá giọng .
      "Xảy ra chuyện gì?"
      "Còn phải là do Phùng các lão làm hỏng việc sao, lão gia nghe hôm nay là ngày Trạng nguyên lang được kim điện truyền lư cưỡi ngựa dạo phố, liền đập nát nghiên mực."
      Ngô Uyển Quỳnh thở dài hơi: "Cha càng lúc càng nóng tính."
      "Đều do nhị lão gia tốt, gạt lão gia gây ra việc xấu, bây giờ lại bị làm hỏng việc."
      Ngô Uyển Quỳnh mím miệng, sở dĩ nhị thúc của nàng ta lớn mật như vậy, đều ỷ vào việc cha nàng ta có con trai, Ngô gia chỉ có độc đinh là Ngô Văn Hiên.
      Chuyện này nhìn như chẳng liên quan gì đến Ngô Văn Hiên, nhưng thực tế gã lại là nguyên nhân, nếu vì chuyện này, đương nhiên vô cớ chọc đến người kia, người kia cũng gây ra náo loạn đến thế.
      Trước mắt Ngô Uyển Quỳnh lại xuất hình ảnh đỏ tươi chói mắt, trong màu đỏ đó là khuôn mặt lạnh nhạt trắng nõn như ngọc. Sỡ dĩ hôm nay nàng ta ra ngoài, chỉ vì tò mò xem người đánh trống Đăng Văn, quấy đục kinh thành đến mức gió mây biến sắc, khiến cha nàng ta đành phải ôm bệnh nằm nhà là ai.
      ngờ lại là , là người mình từng gặp, là người chồng trong nhà ba người bị Oanh Ca mắng là đồi phong bại tục.
      ngờ lại là tân khoa Trạng nguyên.
      Nàng ta nhớ tới cảnh Trạng nguyên công nâng tay rút hoa ném lên lầu, nhớ tới nam nhân mặc áo Trạng nguyên toàn thân đỏ thẫm ôm bé trai trắng trẻo đáng , cứ vậy công khai dạo phố, còn nhớ tới nàng kia mặt đầy xấu hổ, mày liễu khỏi nhíu lại.
      Ngô Uyển Quỳnh phát mặt mình còn chứa vẻ tôn trọng, tôn trọng kia rất nhạt, chỉ giây lát liền biến mất.
      "An bá, ta vào nữa, ngài khuyên cha ta chút, bảo ông ấy đừng quá nóng nảy."
      "Dạ, nương."
      Thấy bóng lưng gầy yếu của Ngô Uyển Quỳnh xa, An bá khỏi thầm than tiếng. Tính tình nương nhà mình tốt như vậy, chỉ là mệnh khổ. Ông ta lắc đầu, bước vào trong viện.
      *
      Khi Tiết Đình Nhương rời khỏi hội quán Sơn Tây, trời tối đen.
      Đây là lấy con trai bên người làm cớ, mới có thể tạm thời rời trước.
      Bởi vì Sơn Tây có được Trạng nguyên, hơn nữa theo quy củ, Trạng nguyên cưỡi ngựa dạo phố xong về hội quán quê hương, cho nên hội quán Sơn Tây chỉ chuẩn bị tiệc rượu ăn mừng, thậm chí còn mời gánh hát giúp vui. Bấy giờ nhóm cử tử Sơn Tây còn ở lại kinh thành đều đến, đương nhiên còn có tân khoa tiến sĩ Sơn Tây lần này, mọi người tụ tập trong sảnh, nâng cốc cùng vui.
      Mao Bát Đấu cùng Lý Đại Điền đều có mặt.
      Lần thi Đình này, hai người chỉ đỗ đồng tiến sĩ Tam giáp, tuy khó tránh có chút thất vọng, nhưng đỗ cống sĩ vốn ngoài dự đoán, đồng tiến sĩ tuy nhiều hơn chữ ‘đồng’, nhưng vẫn là tiến sĩ.
      Dù sao tiến sĩ vẫn hơn cử nhân, dù được vào Hàn Lâm viện, về sau vẫn là quan.
      Theo quy chế, ba vị đứng đầu được vào Hàn Lâm viện, Trạng nguyên làm tu soạn, Bảng nhãn cùng Thám hoa là biên tu, quan hàm tương ứng là lục phẩm và thất phẩm. Riêng Nhị giáp và Tam giáp, còn cần trải qua cuộc thi sau truyền lư, còn được gọi là Quán tuyển.
      Người vượt qua đủ tư cách vào Hàn Lâm viện, cũng trở thành Thứ Cát Sĩ. Bị đánh rớt, bị đưa ra ngoài nhậm chức Tri huyện, hoặc tiến vào Lục bộ nhận chức quan Chủ .
      Mỗi bộ chọn số lượng Thứ Cát Sĩ khác nhau, nhưng người ở Tam giáp, cực ít được chọn vào Hàn Lâm viện. Trừ khi có biểu đặc biệt xuất sắc, cho nên Mao Bát Đấu cùng Lý Đại Điền đều cam chịu kết quả về sau bị đưa nơi khác.
      khí tiệc mừng của hội quán Sơn Tây cũng tốt lắm, hẳn cũng vì có lý do để vui mừng.
      Mấy hội quán gần đó, đâu đâu cũng ồn ào náo nhiệt, chiêng trống vang trời, chỉ riêng nơi này có chút giống nơi sản sinh ra Trạng nguyên công.
      Trường hợp này vốn thể thiếu ít người Sơn Tây làm quan ở kinh thành ra mặt, vừa tỏ vẻ ăn mừng, cũng bày tỏ tình cảm đồng hương. quan trường, giữa đồng hương với đồng hương khó tránh cùng phe, đây đều là vốn liếng để về sau có thể sử dụng. Nhưng lần này lại ngoài dự đoán, chủ nhân hội quán gửi thiếp đến ít người, nhưng bọn họ đều xuất .
      Như thế đều ngoài nguyên do sợ có liên hệ với Tiết Đình Nhương, đương nhiên cũng có nguyên nhân từ Thẩm gia. Mà nguyên nhân thứ hai, là Tiết Đình Nhương tự suy đoán.
      Chỉ có duy nhất hai quan viên xuất chống đỡ, chính là Lâm Mạc cùng Trần Kiên.
      Đây cũng là nguyên nhân mà tiệc rượu bị huỷ.
      Bất quá Tiết Đình Nhương ở lâu, hơn nữa Hoằng Nhi cũng quá quen tình huống này, liền cáo từ rời trước.
      "Đình Nhương."
      muốn lên xe, người từ hội quán bước ra theo, là Trần Kiên.
      "Sao thế?" Tiết Đình Nhương cười hỏi.
      Hoằng Nhi trong lòng cũng tò mò tròn mắt nhìn người kì lạ trước mắt.
      Biểu cảm của Trần Kiên rất phức tạp, may mắn lúc này sắc trời còn sớm, người đường cũng ít ỏi, nhưng ai chú ý tới người xe bên đường phía này.
      "Ta..."
      "Đừng nghĩ nhiều, A Kiên." Tiết Đình Nhương khuyên nhủ.
      "Ta, ta cảm thấy ngươi nên gặp phải điều này, thế này đối với ngươi là công bằng!" Trần Kiên gian nan mới thốt ra được lời này.
      Tiết Đình Nhương thở dài hơi, ôm Hoằng Nhi xuống xe, đến trước mặt ta.
      Hai người đứng mặt đối mặt, cách rất gần nhau.
      " đời này có gì là công bằng hay công bằng, A Kiên, ta rất tốt, tốt chưa từng có. Kỳ thực tình huống này trong mắt ngươi là bất công, nhưng có khác gì cơ hội của ta."
      "Ý ngươi là —— bệ hạ?"
      Tiết Đình Nhương cười gật đầu.
      " sao?" Trần Kiên đặt câu hỏi rất hồn nhiên, biểu này của ta là cực kì hiếm thấy, cũng chứng tỏ tinh thần hoảng loạn. Từ sau khi Tiết Đình Nhương xảy ra chuyện, Trần Kiên liền hoàn toàn rối loạn.
      "Người khác càng tránh ta như rắn rết, bệ hạ càng trọng dụng ta!"
      Trần Kiên gì, lâu sau mới thở dài hơi, : "Đình Nhương, ta biết rồi."
      "Biết là tốt." Tiết Đình Nhương vỗ bờ vai của ta, xoay người muốn : "Mau vào , ta phải trở về, Chiêu Nhi còn chờ ở trong nhà."
      "Ừ."
      Xe ngựa rất nhanh liền hoà vào màn đêm bao la, Trần Kiên vẫn thất thần nhìn theo lâu.
      Lâm Mạc từ trong hội quán ra, vỗ vỗ vai ta, tràn đầy than thở: " thôi, vào thôi."
      Trần Kiên gật đầu, trước mắt đột nhiên lên hình ảnh ——
      Trứng gà trắng tròn, dưới ánh đèn vàng có vẻ trong suốt và bóng loáng, mang theo cảm giác sáng bóng mê hoặc.
      ta theo bản năng chụp được.
      Chờ ta có phản ứng, đối phương xoay người rời .

      có bố thí, có thương hại, vì điều gì cả, lại khiến ta tự ti đến khó hiểu.
      Quả trứng ấy ta vẫn luôn ăn, cho đến khi bị hỏng, mới vụng trộm tìm nơi chôn xuống.
      Trần Kiên nhéo nhéo lòng bàn tay, đột nhiên đưa ra quyết định.
      *
      Khi Tiết Đình Nhương về nhà, Chiêu Nhi ở phòng bếp nấu cơm.
      đường về Hoằng Nhi liền ngủ mất, hôm nay thằng nhóc này mệt lả, chắc vì mệt quá nên còn ngáy khò khò hư heo con.
      Tiết Đình Nhương ôm bé về phòng bỏ xuống, tháo giày và áo ngoài cho con, lại đắp chăn cho bé, rồi mới xoay người thay quần áo.
      mặc áo bào màu xanh hơi sờn cũ, vào phòng bếp.
      Vào cửa liền thấy Chiêu Nhi cong lưng, vội cắt gì đó tấm thớt.
      "Về rồi? Cho Hoằng Nhi ngủ rồi?" Lúc nãy khi Tiết Đình Nhương vào cửa, Chiêu Nhi cũng biết con trai ngủ.
      Tiết Đình Nhương ừ tiếng, Chiêu Nhi vẫn khom lưng : "Uống rượu hả? Ta ngửi thấy người ngươi đầy mùi rượu." Nàng đứng ở đây vẫn ngửi được mùi rượu nhàn nhạt người .
      "Có uống chút."
      Tiết Đình Nhương hai bước tiến về phía trước, từ phía sau ôm cổ Chiêu Nhi.
      Càng lớn càng cao thêm, giờ hơn Chiêu Nhi cái đầu, tư thế này có thể chôn mặt vào sau gáy nàng, vô cùng phù hợp.
      "Làm sao vậy?" Chiêu Nhi đẩy , lại đẩy được.
      "Ta chỉ muốn ôm nàng cái." Tiết Đình Nhương vùi đầu làm ổ trong gáy nàng, mơ hồ .
      "Có câu đời người có bốn niềm vui lớn, hôm nay cũng là ngày vui lớn trong đời ngươi, sao ta thấy hình như ngươi quá vui mừng."
      " phải, chỉ là uống rượu, có chút đau đầu."
      Chiêu Nhi xoay người sờ sờ trán , : "Hay về phòng ngủ giấc ? Lát nữa cơm nấu xong, ngươi về phòng ngủ trước, làm xong ta gọi ngươi."
      Tiết Đình Nhương vẫn ngẩng đầu, : "."
      "Đau đầu về phòng ngủ , sao lại chịu."
      " đó!"
      Lúc này, Chiêu Nhi liền hiểu, chồng nàng là làm nũng, tựa như khi còn , lúc thoải mái vui, cố ý gây , thế nào cũng chịu, phải dỗ , tốt nhất là ôm đong đưa lắc lư. Nhưng bây giờ người này cao to như vậy, dù Chiêu Nhi có tự khoe sức mình , cũng làm được cái việc trẻ con đó.
      "Vậy ngươi tự mình giải quyết , ta nấu cơm."
      Chiêu Nhi bước sang bên cạnh, lấy rau cắt, Tiết Đình Nhương liền tựa vào người nàng, di chuyển theo, làm Chiêu Nhi tức đến bật cười.
      "Ngươi đâu phải là nhóc chó con Cẩu Nhi, sao lại bám người như vậy."
      "Ta là chó lớn Cẩu Tử."
      "Vậy Cẩu Tử nhanh ngủ với Cẩu Nhi ."
      "Đại Cẩu Tử , Đại Cẩu Tử muốn ở cùng với mẹ của Cẩu Nhi."
      Chiêu Nhi thua rồi, đuổi nữa, mặc kệ dựa.
      Tiết Đình Nhương dựa , dựa vào vai Chiêu Nhi nhìn cổ nàng ngẩn người.
      Cuối cùng Chiêu Nhi cũng nấu nướng xong, đến trước bệ bếp. Trong nồi hầm gà, mở nắp nồi liền tiếp xúc với làn khói trắng thoảng hương thịt thơm, Chiêu Nhi dùng chảo lớn có cán xào chút.
      Trong nồi vang tiếng ùng ục ùng ục, Tiết Đình Nhương : "Sắp tới đây có thể nhóm Bát Đấu cùng Đại Điền phải rời khỏi kinh thành."
      Chiêu Nhi cúi xuống, hỏi: "Là rời kinh làm quan sao?" Ở cùng Tiết Đình Nhương lâu, nàng cũng có chút hiểu biết. Lần này Mao Bát Đấu cùng Lý Đại Điền có thể thi đỗ, giống như vớ phải vận hên, Hàn Lâm viện đừng hòng với tới, có quan hệ Lục bộ cũng miễn , khả năng lớn nhất chính là rời kinh làm quan phụ mẫu phương.
      "Vậy cũng tệ, kinh thành này cũng phải là nơi tốt đẹp gì."
      "Nàng cũng cảm thấy kinh thành tốt?"
      ngờ lại hỏi như vậy, Chiêu Nhi suy nghĩ rồi đáp: "Cũng thể tốt, chỉ là phát nơi này đơn giản như quê nhà chúng ta, tâm tư người kinh thành quá phức tạp."
      "Về sau chắc càng phức tạp."
      Chiêu Nhi a tiếng, bỏ thức ăn phụ nàng chuẩn bị trước đó vào trong nồi, đậy nắp lại.
      "Nàng có sợ ?"
      "Sợ cái gì? Ta ăn hối lộ, hai trái pháp luật, có gì phải sợ."
      "Về sau ta vào triều, có thể bị xa lánh. Mà các nhà các phủ trong kinh, phụ nhân đều xử theo chồng mình, cho nên có thể nàng bị..."
      Chiêu Nhi khẽ cười tiếng: "Ngươi sợ ta bị người xa lánh?"
      "Có thể chỉ như thế." Tiết Đình Nhương thốt lời rối rắm.
      Chiêu Nhi buồn cười quay đầu nhìn , lại chỉ nhìn thấy mái tóc đen của , liền bất đắc dĩ, y như cái đầu chó của Hắc Tử, nàng theo bản năng liền với tay vuốt vuốt: "Có phải ngươi suy nghĩ nhiều rồi , phải ngươi từng dù có đỗ Trạng nguyên, vào Hàn Lâm viện cũng chỉ là vị quan lục phẩm, có thể còn phải ở Hàn Lâm viện chịu đựng mấy năm. Cho dù vượt qua, cũng vẫn xuất phát từ chức quan , muốn leo tới quan to Tam phẩm, biết phải mất bao nhiêu năm. Nếu là thế, ngươi còn có gì mà rối rắm."
      Cúi xuống, nàng lại : "Hơn nữa, đám nữ nhân kia có thể lấy được của ta cái gì, xét sức lực, họ bằng ta, xét mưu mẹo, ta cũng đâu có ngốc. Mặt khác, cả ngày ta bận rộn còn đủ thời gian để buôn bán, rảnh rỗi đâu mà tham gia thị phi với họ. Còn nữa, ngươi là chịu xa lánh, khẳng định ta cũng bị xa lánh, ta còn mong được thế, nhàng thoải mái."
      Chiếu Chiêu Nhi như vậy, mọi việc liền như thành như thế.
      muốn tầm thường, Chiêu Nhi cũng là người con đường tầm thường, cho nên có gì phải sợ.
      suy nghĩ chút, : "Chúng ta vẫn phải mua vài nha đầu, cả phu xe nữa, thể để chuyện gì cũng do nàng tự mình làm."
      Việc này trước đó Tiết Đình Nhương từng với Chiêu Nhi, chẳng qua gần đây bận rộn, hơn nữa cũng chưa tìm được người thích hợp.
      "Ngày mai ta lại đến phố buôn người xem thử."
      "Ta cùng nàng."
      Yến.Yến, Meishou, Tiểu Ly 11112 others thích bài này.

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 151:

      Chiêu Nhi vốn tưởng rằng chuyện này xong, việc Tiết Đình Nhương rối rắm ngoài mấy vấn đề kia, nào ngờ vẫn .
      chỉ , hình như lúc này hơi rượu váng đầu, tinh thần rất thoải mái.
      Ở phía sau nàng dụi dụi sờ sờ, khi xoa vành tai nàng, khi lại thổi hơi vào cổ nàng. Chiêu Nhi quá quen với tính tình của Tiết Đình Nhương, thế này chắc chắn là muốn làm chuyện xấu.
      Nhưng nàng lại thể vạch trần, thằng nhãi này rất giả dối, nếu nàng thành ra, chắc chắn nàng nghĩ lung tung. Sau đó xảy ra chuyện gì, đều vì ‘Theo ý của nàng’, dù sao cuối cùng vẫn là nàng mắc mưu chịu thiệt lỗ vốn, mất luôn cả ‘thanh danh’. Sao Chiêu Nhi phải để vừa lòng chứ!
      Nàng chỉ có thể mượn Hoằng Nhi để lấy cớ, bảo về phòng chăm nom, còn mấy lời vụn vặt thượng vàng hạ cám. Như uống rượu chắc hẳn chưa ăn cơm, Hoằng Nhi cũng chưa ăn, người lớn sao, nhưng đứa bé thể đói.
      Kỳ thực nhiều như vậy, chỉ là muốn ám chỉ ‘nàng phải làm cơm, đừng trêu chọc nàng’.
      Nhưng nàng lại quên mất Tiết Đình Nhương rất giỏi giả ngu, đương nhiên ‘đánh Thái cực’, đói bụng, Hoằng Nhi cũng ăn vài thứ rồi, ý là nàng có nấu cơm hay cũng được.
      "Dù hai người ăn, ta cũng phải ăn."
      "Vậy nàng cứ nấu ." Tiết Đình Nhương rất dễ chuyện.
      Nhưng cứ sờ sờ như thế, sao nàng nấu được?!
      Chiêu Nhi cảm thấy có bàn tay dao động bên hông nàng, lúc này lại càng dời xuống, cuối cùng nàng nhịn được nữa, đè tay lại.
      "Đừng náo loạn." Giọng nàng dồn dập, mang theo cầu xin.
      "Ta náo loạn." Tiết Đình Nhương thốt lời vô tội, cúi xuống, lại : "Ta rất nghiêm túc."
      Lúc lời này, mặt dựa vào gáy nàng, khẽ giọng thầm. Lửa trong lòng bếp cháy đượm, ngọn lửa màu da cam hắt ảnh ngược lên tường, phủ hơi ấm khắp phòng, bầu khí mập mờ quay cuồng chảy xuôi bốn phía.
      Tiết Đình Nhương cúi đầu, giọng đầy mê hoặc: "Trước kia bọn Đại Điền ở cùng nhà với chúng ta, bây giờ Đại Điền và A Kiên đều chuyển rồi, nhóc con cũng ngủ, cơ hội hiếm có như thế..."
      Chiêu Nhi theo bản năng mà thào: "Vậy cũng nên ở đây! Ngươi thấy thế này được , chờ ăn cơm xong, dỗ Hoằng Nhi ngủ..."
      " được."
      Ngón tay cong lên, theo đó có thứ trong váy rớt xuống, Chiêu Nhi theo bản năng xoay người túm lại, liền bị người ôm chặt eo.
      "Ta chờ nổi."
      ...
      Tháng sáu trời nóng rực, nhưng vì có gió, hơn nữa cửa phòng bếp đóng, thình thoảng trận gió từ ngoài cửa thổi vào.
      Cảnh sắc ban đêm yên tĩnh, trong viện có tiếng dế kêu, thoảng trong đó còn kèm theo tiếng thở gấp cùng rên rỉ như có như .
      Đúng lúc này, có bé con dụi mắt đến trước cửa: "Cha mẹ làm gì đó?"
      Chiêu Nhi hốt hoảng, vội vùng vẫy đẩy Tiết Đình Nhương, khiến hai người tạo thành góc độ kỳ quái, cứ thế mà cùng nhau đạt tới cảm giác ngờ.
      Nàng run rẩy, thiếu chút nữa bật khóc, muốn rời . Vẫn là Tiết Đình Nhương đủ bình tĩnh, dấu vết kéo váy nàng xuống, lại quay đầu với con trai: "Mẹ con cay mắt, ta thổi cho mẹ con."
      Ngọn đèn trong phòng bếp vốn u ám, hơn nữa trẻ con hiểu được gì, thấy quả có chút giống khi cha thổi mắt cho mẹ, nên cũng hỏi han kì quái gì.
      Hoằng Nhi xoa xoa bụng mập, : "Mẹ ơi, con đói bụng."
      "Cơm sắp chín rồi, lát nữa là ăn được."
      Khi Chiêu Nhi đứng thẳng, thanh kỳ quái vang lên. Nàng xém chút té xuống, may mắn nàng chân dài eo , bình thường lên núi hay xuống ruộng đều làm được, hơn nữa Tiết Đình Nhương kéo nàng cái, ôm nàng đứng vững.
      Đúng lúc này, trong lòng bếp phát ra loạt tiếng lách tách, nàng mới thở phào hơi.
      Hoằng Nhi bước đến gần, chỉ vào lòng bếp còn chút tàn lửa: "Mẹ, sao nấu cơm mà để lửa tắt."
      "A, thức ăn nấu xong rồi, đương nhiên phải tắt lửa. Hoằng Nhi ngoan, trong này lửa hun khói ngạt, để cha bế con về phòng, lát nữa ăn cơm." Chiêu Nhi đỏ ửng cả mặt.
      "Để con nhóm lửa cho mẹ." Tiểu Hoằng Nhi cần cù hiếu thảo, muốn đến ngồi ghế trước lòng bếp, lại bị cha bé bế dậy.
      "Được rồi, để mẹ con nấu cơm, chúng ta về phòng."
      "Nhóm lửa."
      " cần nhóm lửa, chờ sau này con lớn hãy nhóm lửa giúp mẹ."
      Thấy cuối cùng cũng lừa được con trai , Chiêu Nhi mới hung hăng trừng mắt với bóng lưng , vội quay đầu sửa sang quần áo.
      *
      Chiêu Nhi giận suốt đêm, mãi đến buổi sáng hôm sau mới tha thứ cho .
      Nàng cũng thể tha thứ, thằng nhãi này rất vô lại, dám ăn vạ giường chịu dậy. chỉ chịu dậy, còn cho nàng dậy, sau đó nhà ba người lăn lộn giường đến khi mặt trời lên cao mới bò dậy.
      Tiết Đình Nhương hôm nay rảnh rỗi, ngày mốt dự Quỳnh Lâm Yến, dự Quỳnh Lâm Yến xong, mới bắt đầu bận việc, cho nên hai ngày này rất nhàn.
      Chiêu Nhi dứt khoát làm cơm nữa, nhà ba người ra ngoài ăn.
      Cổng chợ Mễ Thị có rất nhiều quán bán điểm tâm, cởi bỏ lớp áo Trạng nguyên, Tiết Đình Nhương chỉ là người đọc sách mặt mũi ôn hoà, kinh thành nhiều người như vậy, người giống người, sợ bị nhận ra.
      Đây là Tiết Đình Nhương giải thích, Chiêu Nhi vốn lo lắng bị nhận ra, nhưng như vậy, nàng liền nghe theo.
      Hoằng Nhi muốn ăn vằn thắn, đến tiệm bán vằn thắn, Tiết Đình Nhương với ông chủ mua ba chén canh gà vằn thắn. Ông chủ nhìn , có chút nghi hoặc : "Sao ta thấy tiểu ca có chút giống Trạng nguyên lang?"
      Tiết Đình Nhương mở to mắt, hề đỏ mặt mà dối: "Lão cũng thấy giống sao? Hai ngày nay người vậy với ta ít. Nếu là Trạng nguyên công, có thể đến quán này ăn vằn thắn ư?"
      Ông chủ cũng tức giận, gật đầu đồng ý: "Cũng đúng, Trạng nguyên công đến đây."
      Khi Tiết Đình Nhương đến ngồi xuống bên người Chiêu Nhi, Chiêu Nhi liếc hé miệng cười ngừng. Ngay cả Hoằng Nhi cũng cười, lúc ra ngoài mẹ dặn bé, thể cha là Trạng nguyên công trước mặt người ngoài, bằng thể ra ngoài chơi.
      Đối với Hoằng Nhi tuổi nhi đồng mà , thể chơi là chuyện rất nghiêm trọng, đương nhiên đóng chặt miệng.
      nhà ba người ăn vằn thắn xong, liền vào Chợ Người.
      Cái gọi là Chợ Người, chính là nơi buôn người, bất quá phô trương là nơi bán người, đều dùng khế ước bán lừa, bán trâu để nguỵ trang, bán người chỉ mua bán bằng miệng.
      Phàm là người kinh thành, ai biết nơi này, cũng ai quản lý, dần dà dân chúng đều thấy bình thường. Ở đây luôn có thể nhìn thấy người ngậm nhành cỏ dại tự bán mình, đều là những nhà nghèo cùng cực, đến nông nỗi chỉ đành phải bán mình.
      Nhất là khi vùng Hà Bắc, Hà Nam, Sơn Đông xuất thiên tai, kinh thành kín người hết chỗ. Khi đó giá càng rẻ, chính là thời điểm các phủ các nhà khắp nơi mua người.
      Kỳ thực Chiêu Nhi định đến nơi này, nhưng lúc trước Tiết Đình Nhương với nàng, mà nàng vẫn luôn làm. Bây giờ thấy thể kéo dài nữa, mới gợi ý đến Chợ Người.
      Nhưng nàng tưởng tượng quá tốt về tình hình nơi này.
      Càng về trưa, trời càng nóng.
      Chiêu Nhi ôm Hoằng Nhi trong tay, Tiết Đình Nhương ở bên người nàng che dù. Tuy giải quyết được gì, nhưng vẫn che được chút nắng, mà ánh mắt Chiêu Nhi đặt lên người thấp bé quỳ gối dưới mái hiên cũ nát.
      Kỳ thực có thể quỳ gối dưới mái hiên, xem như có đãi ngộ vô cùng tốt, Chiêu Nhi để ý thấy, chỉ có những người vô cùng suy yếu mới được phép nằm dưới mái hiên, người khác đều quỳ gối ngoài trời, bị mặt trời chói chang thiêu đốt
      người bọn họ vừa bẩn vừa thối, gầy da bọc xương, môi khô nứt, người biết còn tưởng đến địa ngục trần gian.
      Chiêu Nhi chỉ lo che tầm mắt Hoằng Nhi, nhưng Tiết Đình Nhương lại chủ động bước lên trước, hỏi: "Vị đại ca này, ta nhớ bình thường Chợ Người đông thế này, sao đột nhiên lại có nhiều người như vậy?"
      Người môi giới kia muốn giấu, cũng có thể là chiêu trò nhất quán, mặt ủ mày chau : "Tiểu huynh đệ ngươi hẳn là biết, Hà Nam xảy ra lũ lụt, cuốn trôi hầu hết nhà dân. Vì sống nổi nữa, họ mới đành phải bán mình. Ta có lòng tốt, nhịn được thấy họ cầu xin, đành dốc hết hầu bao mua bọn họ, chừng có thể cứu được cả nhà."
      Tiết Đình Nhương gì, mà nghiêng đầu nhìn những người đó.
      Kẻ môi giới thấy như có chút hứng thú, liền vội đến gần : "Tiểu huynh đệ này, ngươi muốn mua người? Cứ mua , yên tâm, đều là nông dân chất phác, cho miếng cơm liền có thể liều mạng làm việc cho ngươi. đắt đâu, năm lượng người, ngươi có thể suy xét, bình thường tráng đinh thế này, cũng phải bán hai chục lượng. Nếu phải chỗ ta nuôi nổi nữa, sao phải bán rẻ như thế, đều chỉ vì muốn tìm đường sống cho bọn họ."
      Thấy Tiết Đình Nhương chỉ nhìn người của gã mà ánh mắt còn đảo qua bên kia, gã sợ vuột mất mối mua bán này, bèn vội : "Ta lại bớt cho ngươi lượng, bốn lượng! Bốn lượng ngươi cứ chọn tuỳ ý, nhìn trúng kẻ nào cứ kéo về."
      Chiêu Nhi ở bên cạnh nghe được mà bực mình nôn nóng, nhịn được : "Đình Nhương, thôi, ta muốn ở đây nữa."
      Kẻ môi giới này nhìn như hèn mọn, vừa vừa cười, nghe gã như bản thân là người tốt. Nhưng người hiểu chuyện liền biết, trong mấy câu ngắn ngủi mà gã , phải đều lộ ra ý ăn bánh bao máu thịt người sao.
      Những người này sao mà bị mua chứ, chẳng phải cho ăn bữa liền theo sao? Chiêu Nhi dám nhìn ánh mắt những người này, trong mắt họ có ánh sáng, tuy vẫn còn thở, nhưng lại như người chết.
      Tiết Đình Nhương tới, : "Sao vậy? phải là muốn mua người ư?"
      "Trong bụng ta thoải mái, mùi nơi này khó ngửi quá, Hoằng Nhi cũng thích, chúng ta thôi."
      Hoằng Nhi đáng thương nhìn cha, như bị doạ sợ.
      Tiết Đình Nhương thở dài hơi, : "Vậy chúng ta thôi."
      Kẻ môi giới vẫn cố chèo kéo: "Tiểu huynh đệ mua kẻ ư? Ta lại bớt cho ngươi, ba lượng! Ba lượng người, ngươi có nhìn trúng ai ?"
      Kỳ thực đúng như Chiêu Nhi suy nghĩ, những người này đều do gã nhặt được ở nơi thiên tai, cho ăn bữa liền theo. Mỗi khi xảy ra thiên tai, tin tức chỗ quan phủ còn nhạy bén bằng bọn buôn người này, bọn họ tựa như châu chấu vọt tới nơi thiên tai.
      Mua bán vốn, kéo người về được là có thể kiếm tiền.
      Lần này kẻ môi giới đến Hà Nam có vận khí tệ, quay về trước, nhưng gã biết sau này càng có thêm nhiều người vào kinh, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến gã hạ giá bán. Mua bán gì cũng có nguy cơ, nếu cung lớn hơn cầu, đến cuối cùng những người này khiến gã lỗ vốn, mỗi ngày uổng phí thức ăn, cho nên gã mới muốn nhanh chóng bán .
      "Bây giờ chúng ta muốn mua, ngươi tìm người khác mà bán ." Chiêu Nhi .
      "Ta lại giảm giá cho ngươi, mười lượng bốn người, là giá rẻ nhất rồi, bảo đảm ngươi khắp toàn bộ kinh thành đều có giá rẻ đến như vậy."
      Mặt Chiêu Nhi căng chặt, Tiết Đình Nhương muốn ra mặt đuổi người, nào ngờ đột nhiên lại nghe nàng : "Mười lượng năm người, người của ngươi ta mua hết."
      Tiết Đình Nhương chợt ngẩn ra.
      Kẻ môi giới cũng có chút giật mình: " ư?"
      "!" Chiêu Nhi cắn răng .
      Nơi này có khoảng bốn năm mươi người, mười lượng năm người, cũng phải tốn dưới trăm lượng bạc. Kỳ thực bạc phải là vấn đề lớn, mà đông người như vậy kéo về ở đâu?
      Tiết Đình Nhương muốn gì đó lại thôi, hiểu tính cách Chiêu Nhi, chuyện nàng quyết, rất khó thay đổi. Lại , kỳ thực bốn năm mươi người cũng nhiều, có thể đưa đến hai nhà xưởng.
      Chiêu Nhi chỉ đưa ra cầu duy nhất, là đưa những người này đến chỗ nàng, cũng là hai xưởng kia. Kẻ môi giới đồng ý, tiếp đến liền biết gã kéo từ đâu ra hai chiếc xe la rách nát, đẩy hết bọn họ lên xe.
      ràng chiếc xe la chở mười người rất chật chội, vậy mà gã lại nhét được hai mươi người, còn cười : "May mà có hai chiếc xe, chuyến là xong."
      Theo nhóm nạn dân chết lặng đứng lên, người bị giấu sau lưng bọn họ liền lộ ra.
      Người này có vẻ bị thương rất nặng, chỉ mặt dính đầy bụi đất, mà chân hình như cũng có vấn đề. Người bên cạnh muốn giúp, định đỡ y lên, lại đỡ nổi, hơn nữa kẻ môi giới dùng roi quất bọn họ, nên phải vội vàng lên xe, khiến người này té lăn ra đất.
      Ánh mắt Tiết Đình Nhương nhíu lại. Kẻ môi giới thấy vậy, sợ Chiêu Nhi đổi ý: "Các ngươi rồi, mười lượng năm người, đều mua hết. Người này cũng chỉ bị thương, ta có tiền chữa trị, ngươi xem vóc dáng y to thế, trị xong kẻ hầu khoẻ mạnh."
      Mà lúc này, Tiết Đình Nhương cuối cùng cũng từ gương mặt dơ bẩn kia nhìn ra người —— Hồ Tam.
      Vì sao Hồ Tam lại xuất ở đây?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :