1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh]CON ĐƯỜNG NUÔI VỢ CỦA THỦ PHỤ GIAN THẦN - Giả Diện Đích Thịnh Yến - [Đến Chương 176]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 143:
      Là Chiêu Nhi hô lên, nàng cứ theo bản năng mà hô lên như vậy.
      Hô xong, nàng mới nhớ mình mặc nam trang, liền ưỡn ngực, với người bên cạnh: "Ta thấy Tiết cử nhân này thành danh thuở thiếu niên, tất nhiên thể phỉ báng vô cớ, ai chẳng biết trống Đăng Văn thể đánh bậy, chịu ba mươi trượng là mất nửa cái mạng, có oan ức tận trời, có người đọc sách nào lại tình nguyện chịu loại đau khổ này. Năm nay là ân khoa, sang năm là chính khoa, hoàn toàn có thể chờ thêm năm để thi lại, đây ràng là còn đường sống nên Tiết cử nhân mới đành phải đánh trống Đăng Văn."
      "Vị huynh đài này đúng, gần đây lời đồn về kỳ thi mùa xuân rất nhiều, người vốn nên đỗ lại rớt, mấy người bình thường chẳng có danh tiếng lại đều có tên bảng vàng, tin rằng mọi người đều thầm hiểu ."
      sĩ tử đứng ra với mọi người, lập tức đưa tới vô số lời đồng tình.
      "Lời của Tiết cử nhân ràng trật tự, hẳn là bấu víu lung tung."
      "Đúng vậy, việc đại này nếu lung tung, bị trị tội."
      "Khẳng định là có người giấu mặt làm rối kỉ cương, chúng ta thể để hai người kia đánh Tiết cử nhân, sau ba mươi trượng, nếu người chết, phải là hợp ý những kẻ nào đó ư!"
      "Đúng đúng đúng, thể đánh!"
      Đám người bị cấm vệ quân ngăn cản kích động, mà càng ngày càng có nhiều người tìm đến, thậm chí tình huống có chút khống chế được.
      sĩ tử tuổi còn trẻ bước ra với hai kẻ Tiền Điền: "Vị Triệu công công vừa nãy thay mặt cho bệ hạ, thánh ý của bệ hạ chưa đến, hai người các ngài là quan viên đứng đầu bộ, dám mình làm chủ chứ?"
      "Ta chính là quan Tham Nghị của Thông Chính Sử ty, trống Đăng Văn do Thông Chính Sử ty phụ trách, trước khi diện thánh phải chịu ba mươi trượng, là quy củ để lại từ thời Thái Tổ. Ai biết người này có phải làm lớn chuyện, cố ý vui đùa hay , muốn chứng minh giả, đương nhiên phải chịu ba mươi trượng trước rồi mới ..."
      "Ngài bớt lấy quy củ của tiền nhân để doạ chúng ta , Thái Tổ cũng từng , đánh trống Đăng Văn tất có nỗi oan lớn, nếu có quan viên ngăn cản, cũng bị phạt nặng. Vậy nếu Tiết cử nhân , hai người lại ngăn cản, có nguyện ý chịu phạt nặng?"
      Bàn về đạo lý, cực ít người có thể thắng được người đọc sách, đều là tài tử tinh các nơi, có thể vào kinh thành tham gia thi Hội, đương nhiên phải là dân thường ít học, bị mấy câu liền sợ hãi. Hơn nữa người đọc sách thích nhất là bình luận tình hình chính trị đương thời, nếu từng tham gia tiệc trà xã giao trong mùa thi Hội, thể hai câu có liên quan đến tình hình chính trị đương thời, ai chuyện cùng ngươi.
      Hơn nữa bắt đầu từ triều trước, quan văn thế lớn, đến Kim triều, Thái Tổ năm đó lên ngôi, số người đọc sách và quan văn có công rất lớn, địa vị đương nhiên kém. Quan văn thế lớn, thế của người đọc sách tất cao theo, nhóm sĩ tử ai ai cũng mang công danh, đúng là sợ quan ngũ phẩm nho .
      Huống chi thế lớn phía mình, sợ đám quan cóc ké dám ở dưới mắt thiên tử, làm gì lương đống tương lai của quốc gia như bọn họ!
      "Đúng vậy, các ngươi có dám chịu phạt?"
      Lại có người : "Vốn nếu ai ngăn cản, ta chỉ cho là đến xem náo nhiệt, bây giờ hai người có vẻ bụng dạ khó lường, tất nhiên nghĩ họ muốn lừa gạt thánh thính."
      "Tham quan nắm quyền, triều ta lâm nguy rồi."
      "Giấu đầu hở đuôi, các ngươi là cùng giuộc, muốn đánh liền đánh hết bọn ta ! Ta muốn xem thử, bệ hạ minh thần võ trị tội các ngươi thế nào!"
      "Đúng đúng, đánh hết bọn ta ."
      Cấm vệ quân sắp ngăn nổi nhóm sĩ tử lòng đầy căm phẫn này, lại dám xuống tay, chỉ đành liên tục lui về sau, chật vật vô cùng.
      Thống lĩnh kịp thở, ta chẳng qua chỉ là kẻ giữ cửa cung, chẳng chút dính dáng gì đến chuyện làm rối kỉ cương khoa cử, ta chỉ biết nếu để những người này xông vào cửa cung, đầu ta tất khó giữ. Mà nếu cấm vệ quân bọn họ ra tay với đám người này, vẫn chẳng giữ được đầu.
      Thống lĩnh cấm vệ quân cười lạnh nhìn Tiền tham nghị chột dạ, : "Tiền đại nhân, cấm vệ quân bọn ta sắp ngăn nổi nữa, ngài xác định còn muốn đánh cử tử này?"
      Sắc mặt Tiền tham nghị lúc xanh lúc trắng, mắt liếc nhìn đám người kích động.
      Gã chợt tức giận vung ống tay áo: "Các ngươi thiếu hiểu biết, bản quan chẳng qua chỉ làm tròn phận , nhưng lại bị các ngươi hiểu lầm. Hừ, việc này bản quan mặc kệ, các ngươi muốn làm sao cứ làm!"
      Vị Điền đại nhân kia cũng : "Bản quan chỉ là Giám Sát Ngự Sử, việc hôm nay chắc chắn báo lên bệ hạ, bất quá trống Đăng Văn do Đô Sát viện ta quản lí, bản quan thể làm chủ."
      Hai người này thấy tình thế đúng, liền muốn đánh thái cực.
      Thống lĩnh Cấm vệ quân cười lạnh, nhưng vẫn gì, mà lớn tiếng dặn dò cấp dưới được đả thương các sĩ tử. Lại giải thích đánh người, mà chờ mệnh lệnh của thánh thượng, mong nhóm sĩ tử đừng kích động làm sai, mọi việc mới dần dần bình ổn.
      Hai vị Tiền Điền chật vật rời , hứng lấy từng đợt hừ lạnh xem thường của đám người.
      quá lâu sau, sau cửa cung lại có mấy người vội vàng bước ra, vẫn là Trịnh công công đầu, mang theo khẩu dụ của Gia Thành đế, cho truyền Tiết Đình Nhương vào yết kiến.
      Tiết Đình Nhương do dự, hành lễ về phía cửa cung, liền muốn theo nhóm Trịnh công công.
      Trong đám người, có 'Sĩ tử' : "Tiết cử nhân, chúng ta ở đây chờ ngươi, hôm nay nếu ngươi chưa bước ra, chúng ta cũng chưa rời ."
      "Đúng vậy, chúng ta ."
      "Tiết cử nhân, chúng ta đều chờ ngươi."
      Tiết Đình Nhương quay đầu nhìn sĩ tử kia, gật đầu. biết nghĩ tới điều gì, lại dừng bước, về phía bên này, khi đứng trước mặt mọi người, mới chắp tay khom người chào: "Việc hôm nay, phải cám ơn các vị huynh đài, nhờ các vị Đình Nhương mới tránh khỏi nổi đau da thịt. Chư vị đừng ngại cực khổ chờ ở đây, ngu tin tưởng bệ hạ nhất định nhìn mọi việc, cho ta công bằng." (ngu: xưng hô khiêm tốn khi về bản thân)
      vị cử tử họ Võ bước ra, người này chính là người vừa nãy vẫn luôn giúp cho Tiết Đình Nhương.
      "Tiết cử nhân vẫn nên mau vào cung thôi? Ta chẳng qua chỉ chờ lúc, ngươi lại phải..." xong, ta thở dài hơi, ôm quyền với Tiết Đình Nhương: "Ta chờ, tất nhiên ở đây chờ ngươi. Tuy bệ hạ nhìn mọi việc, nhưng vẫn có số người công khai dám dùng những thủ đoạn thể lộ ra, ai biết lần này ngươi là họa hay phúc, chúng ta chờ, là muốn giúp ngươi thêm chút sức mạnh."
      "Chúng ta chờ ở đây, xem thử hạng người rắn rết kia dám ám hại cử tử thi chúng ta thế nào."
      Tiết Đình Nhương thấy thuyết phục được những người này, chỉ đành cúi đầu, tới bên người Trịnh công công chờ lâu, cùng bọn họ vào cửa cung.
      *
      "... Những người đó , chúng ta chờ ở đây, xem thử hạng người rắn rết kia dám ám hại cử tử thi chúng ta thế nào..."
      Người bẩm báo ngập ngừng thuật lại cảnh tượng trước đó, chợt nghe rốp tiếng, nắp trà trong tay Ngô các lão liền vỡ, có thể tưởng tượng lão ta dùng sức lớn thế nào.
      "Ngươi xuống trước , dặn dò Tiền Hữu Đắc, nhất định phải cắn chặt đó là quy củ, y chỉ dựa theo quy củ làm việc." Sau nửa ngày, Ngô các lão mới dặn dò.
      "Dạ."
      Người này vừa rời , liền có người đến thúc giục: "Các lão, đại nhân các bộ đều vào cung, rất nhanh đến Càn Thanh cung, ngài cũng thể chậm trễ được."
      "Bản quan ngay đây."
      Ngô các lão đứng lên, sửa lại mũ quan, mới ra khỏi cửa.
      Lão mới ra khỏi cửa lớn nội các, Dương Sùng Hoa, Mã Kỳ, Đàm Lượng, Phùng Thành Bảo, Phí Thiên, Thẩm Học đều bước ra theo. Đương nhiên thể là cố ý, chẳng qua chỉ trùng hợp thôi.
      Trong mấy vị các lão trong Nội các, Từ thủ phụ tuổi lớn nhất, Đàm Lượng thứ hai, đều thành ông lão rồi, lúc bước cần người đỡ, còn động chút là hoa mắt ù tai, như Đàm Lượng lúc này, cần tiểu thái giám dìu . Vừa về phía trước, vừa hỏi xảy ra chuyện gì.
      Bởi vì lỗ tai Đàm Lượng có chút tốt, tiểu thái giám kia phải lớn hơn, ông ta mới nghe thấy.
      "Ngươi gì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà bệ hạ vội vội vàng vàng triệu ta quay lại như thế. Thủ phụ đại nhân đâu? Ông ta chưa?"
      "Từ thủ phụ ở trong cung, sai người mời, bệ hạ triệu các vị các lão vào có việc thương lượng, ngài đến đó biết."
      "Từ thủ phụ rồi? Chúng ta phải nhanh thôi. Rốt cuộc xảy ra chuyện lớn gì mà bệ hạ vội vã triệu chúng ta như thế, sao ta cảm thấy có chút tốt, như là sắp xảy ra chuyện lớn..."
      Suốt dọc đường đều lẩm bẩm, Đàm các lão vội vội vàng vàng lướt qua Ngô các lão nhanh về phía trước. Về phần vì sao lên tiếng chào hỏi thứ phụ Ngô các lão, đương nhiên là bởi vì Đàm các lão lớn tuổi hoa mắt nhìn thấy.
      Ngô các lão đen mặt trừng mắt nhìn bóng lưng Đàm các lão dần xa, chân cẳng linh hoạt thế, chả giống thân già thể nhược chút nào, chẳng qua là lão già kia giở trò thôi.
      Bất quá có người muốn gặp Ngô các lão, có người lại muốn. Ngô các lão có thế lớn ở Nội các, đương nhiên là phụ thuộc vào số đông. Binh bộ thượng thư Phùng Thành Bảo cùng Hình bộ tả thị lang Phí Thiên bước qua, theo bên người Ngô các lão, vấn an và vừa vừa chuyện với lão.
      Về phần Hộ bộ thượng thư Dương Sùng Hoa cùng Công bộ thượng thư Mã Kỳ, nhanh chậm rề rà ở phía sau, biết còn tưởng rằng hai người này coi trọng tuyên triệu của Gia Thành đế, còn Thẩm Học cuối cùng.
      Kỳ thực đây chỉ là hình thái của bọn họ trong Nội các thôi, chỉ dựa vào dáng vẻ này, có thể nhìn ra phe phái trong đó.
      Đợi khi đến Càn Thanh cung, Đàm các lão tuốt đàng trước bước chậm lại.
      Đợi đám người Ngô các lão bước đến, ông ta đột nhiên mờ mắt nữa, chào hỏi bọn họ. Lại chờ Dương Sùng Hoa, Mã Kỳ, Thẩm Học đuổi kịp, mọi người cùng đứng trước cửa Càn Thanh cung, chờ đợi bên trong gọi vào.
      Rất nhanh có người đến đón bọn họ, vào đến quả nhiên liền thấy Từ thủ phụ ở bên trong.
      Cách Ngự toạ xa đặt cái ghế dựa, đây là nơi Từ thủ phụ thường ngồi. Từ thủ phụ tuổi tác cao, xin cáo lão nhiều lần, đều bị đương kim từ chối, cúc cung tận tụy với triều đình, đương nhiên có nhiều hậu đãi.
      Mọi người cùng hành lễ với Gia Thành đế, sau đó. bao lâu sau, Hình bộ thượng thư Doãn Niên, Đại Lý tự khanh Vương Sùng Diệu, Thông chính sử Tưởng Thừa đều trình diện.
      Cửu khanh đều đến, coi như là trường hợp hiếm gặp.
      Giờ đều đến vì trống Đăng Văn.
      "Tốt lắm, các ngươi đều đến rồi. Trịnh An Thành, mau báo cho chư vị đại nhân biết chuyện xảy ra trước cửa cung." Gia Thành đế ngồi Ngự toạ .
      Trịnh An Thành dám giấu diếm, liền năm mười kể lại chuyện xảy ra trước Ngọ Môn, bao gồm cả việc Tả tham nghị Tiền Hữu Đắc của Thông Chính Sử ty cùng Giám sát ngự sử Điền Tùng Đức, muốn ở trước Ngọ Môn hành hình người kiện vượt cấp kia, lại bị nhóm sĩ tử đồng cảm kích động ngăn cản, thậm chí đến bây giờ những sĩ tử đó còn chưa , lại có khí thế càng tụ tập càng đông.
      Sau khi nghe xong, sắc mặt của hơn mười vị trọng thần này đều biến đổi.
      Nhưng chỉ thay đổi mà thôi, chứ từ sắc mặt chẳng nhìn ra tâm tư gì.
      "Việc này, các ngươi thấy thế nào?"
      Thấy vậy, Thông chính sử Tưởng Thừa đứng ra : "Bệ hạ, vi thần vốn ở phủ nha, biết được việc này, hành vi của Tiền Hữu Đắc, do vi thần sai bảo."
      Đây là muốn đùn đẩy trách nhiệm.
      Phải tránh , bằng nếu hôm nay xảy ra chuyện gì, người đầu tiên chịu vạ chính là Thông chính sử nhà y.
      "Tiền tham nghị là làm theo trách nhiệm, dù sao đánh trống Đăng Văn là việc quan trọng, há có thể đùa, mà việc trước khi diện thánh phải chịu ba mươi trượng chính là lệnh của Tiên đế." Ngô các lão .
      "Nhưng ai sai bảo, tham nghị nho như y sao dám chạy tới cửa cung dụng hình với đối phương?" Doãn Niên ở bên cạnh chen vào câu, xưa nay y là thùng thuốc súng, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến y đến nay vẫn thể Nhập các.
      "Ý của Doãn đại nhân là ta xúi giục Tiền tham nghị dụng hình với người nọ?" Ngô các lão hỏi lại.
      "Ai làm trong lòng người đó biết."
      "Doãn đại nhân, lời này của ngươi bất công, ngươi đừng vì từng có xích mích với lão phu, liền cố ý hắt nước bẩn lên đầu ta."
      Phùng Thành Bảo đứng cạnh thêm vào: "Doãn đại nhân, ngươi đúng là phúc hậu rồi, sao lại như là Ngô các lão lệnh cho Tiền tham nghị làm việc kia. Làm quan triều đều chú ý thanh danh, lời này của ngươi nếu truyền ra..."
      Phía dưới ngươi tới ta ầm ĩ, túi bụi, mà ngồi ở , Gia Thành đế chỉ nhìn bọn họ ầm ĩ, nhưng trán lại nhảy gân xanh, cho thấy tâm tình của ông kỳ thực cũng bình tĩnh.
      Đúng lúc này, Từ thủ phụ .
      "Bệ hạ, lão thần cảm thấy giờ nên truy cứu Tiền tham nghị có khuyết điểm hay , mà nên gọi người gõ trống đến, kiểm chứng tình hình thực tế so với lời của ."
      Vẫn là Từ thủ phụ đúng, bằng cứ thế này, hôm nay chỉ dùng để cãi nhau, chả làm được việc gì khác.
      Kỳ thực rất nhiều thời điểm quân thần nghị trong trí nhớ của mọi người, đều lấy hình thức này để biểu . việc còn chưa căn nguyên, phía dưới ầm ĩ, rất nhiều thời điểm cùng rất nhiều việc đều cứ vậy ầm ĩ đến ầm ĩ giải quyết được gì.
      "Trịnh An Thành, cử nhân họ Tiết kia được dẫn tới ?" Gia Thành đế hỏi.
      Trịnh An Thành vội bước ra ngoài dò hỏi, lâu sau liền dẫn Tiết Đình Nhương vào.
      Tiết Đình Nhương chớp mắt bước vào trong điện, ngay khi được Trịnh An Thành chỉ dẫn, liền quỳ xuống dùng đại lễ mà lễ bái Gia Thành đế.
      "Đứng lên . Ngươi chính là cử tử họ Tiết đánh trống Đăng Văn?"
      Tiết Đình Nhương đứng lên: "Thưa bệ hạ, chính là học trò."
      "Ngẩng đầu lên, cần câu nệ. Hãy nhìn những người bên cạnh ngươi, họ đều là cánh tay đắc lực của Đại Xương ta, ngươi có oan khuất gì, cứ việc tố cáo, bọn họ nhất định làm chủ cho ngươi. Cho dù giúp được, vẫn còn có trẫm ngồi đây, nhất định giúp ngươi giành lại công bằng."
      Tiết Đình Nhương cũng liền thuận thế ngẩng đầu, nhìn các đại thần phần lớn đều con trẻ ở chung quanh.
      Họ đều là dạng tồn tại giậm chân cái, triều đình liền run rẩy ba hồi, có tài đức gì mà gặp được họ. Cho dù trong giấc mộng kia, cũng phải dốc hết nỗ lực, mới có thể đứng cùng chỗ với bọn họ.
      Bất quá trong lòng Tiết Đình Nhương cũng kích động, nghiêm túc mà trong những người này có rất nhiều người quen cũ, cũng bởi vậy có thái độ kiêu ngạo siểm nịnh, chỉ nhìn lướt qua, liền cúi mắt.
      "Tạ thánh ân của bệ hạ."
      lại bái lạy, Gia Thành đế lại miễn lễ, rồi : "Được rồi, trẫm bận rộn chính vụ, nếu ngươi có oan tình có thể kể ."
      Tiết Đình Nhương liền đem những lời trước cửa cung, lại lần.
      Theo lời kể, trong điện cực kì yên tĩnh.
      "Các vị ái khanh thấy thế nào?"
      Phùng Thành Bảo lên tiếng đầu tiên: "Thần cho rằng mọi việc thể chỉ nghe chiều, mà cần xem chứng cớ. Tiết cử nhân, ngươi có chứng cớ gì chứng minh bài thi của mình bị người đổi . Nên biết Đại Xương ta trước nay coi trọng việc mở khoa thi chọn sĩ tử, hai vị quan Chủ khảo chính phó, mười tám Giám khảo, còn có quan Giám lâm, Đề điều, thậm chí trường thi còn do bệ hạ tự mình hạ lệnh Cấm vệ quân trông coi. là hắt nước vào, kim chen lọt, cũng đủ. Người bên ngoài vào được, người bên trong ra được, mà quan Nội Ngoại liêm đều dò xét lẫn nhau, làm thế nào lại có thể trộm long tráo phượng bài thi của ngươi?"
      Đối mặt với ép hỏi như vậy của vị trọng thần, Tiết Đình Nhương kiêu ngạo siểm nịnh : "Học trò có chứng cớ, khi học trò tìm đọc bài thi, phát bài thi của mình bị người đổi mất, liền mua được vị quan lại ở phủ nha Thuận Thiên, cầm Chu quyển của học trò về. Nếu có người thầm đổi quyển, vì muốn xoá dấu vết, Lễ Bộ tất nhiên bổ sung thêm Chu quyển. Thêm nữa bút tích của hai phần bài thi khác biệt, chỉ cần kiểm tra bút tích liền biết được."
      "Ý tưởng của ngươi tệ. Người đâu, sai người đến Hình bộ lấy bài thi của hai người đến. Trịnh An Thành ngươi tự , cũng tránh việc thực có người thầm động tay động chân."
      "Dạ, bệ hạ."
      Yến.Yến, Tiểu Ly 1111, nancy19862 others thích bài này.

    2. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      Chắc k dễ dàng bị lật tẩy vậy đâu :<

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 144:

      Theo từng giây trôi qua, Càn Thanh cung yên tĩnh đến dọa người.
      Nhưng hình như tâm tình Gia Thành đế rất tệ, gọi nội thị tới đổi trà cho ông, uống chén trà xong, ánh mắt ông bắt đầu chăm chú nhìn đến Tiết Đình Nhương vẫn luôn có vẻ rất trầm tĩnh.
      Đúng vậy, rất trầm tĩnh.
      Khiến người ta cơ hồ cảm thấy tồn tại, lại khiến người ta cảm thấy rất kinh ngạc, ràng tuổi tác lớn, vì sao nhưng lại giống như lão tăng ngồi thiền nhiều năm?
      Gia Thành đế biết, nhóm lão thần đứng bên dưới kia, người người đều qua hơn mười mấy năm như ngày mới luyện ra, nhưng thiếu niên trước mắt này, có lẽ còn chưa hai mươi?
      " biết Tiết cử nhân là người ở nơi nào?"
      Gia Thành đế khiến ánh mắt mọi người bên dưới đều ngưng trọng, Tiết Đình Nhương như phát giác lời này sắc bén, đáp: "Bẩm bệ hạ, học trò là nhân sĩ huyện Hạ phủ Bình Dương tỉnh Sơn Tây."
      "Huyện Hạ phủ Bình Dương tỉnh Sơn Tây? Nếu trẫm nhớ lầm, Thẩm ái khanh chính là nhân sĩ huyện Hạ?"
      Bị bệ hạ chỉ tên họ, Thẩm Học đương nhiên thể tiếp tục giả chết, đè nén tâm đầy bụng, tiến lên bước : "Bẩm bệ hạ, quả vi thần là người huyện Hạ phủ Bình Dương, chỉ là vi thần rời nhà nhiều năm, trí nhớ với quê nhà mơ hồ."
      Nghe giọng điệu cảm thán của ta, tựa như có chút ý quan tâm, quả người ở đây đều hiểu ý của Thẩm Học.
      Rời nhà nhiều năm, trí nhớ với quê nhà mơ hồ, đương nhiên có liên lụy gì với Tiết Đình Nhương. Thẩm Học ngươi rời nhà, nhưng Thẩm gia vẫn ở phủ Bình Dương, Tiết Đình Nhương có thể đường qua ải chém tướng chiếm được bốn vị trí đứng đầu, chẳng lẽ có quan hệ với Thẩm gia ngươi?
      Đây riêng gì là tiếng lòng của mình Ngô các lão, mà là của tất cả mọi người ở đây. Cũng bởi vậy mà ai đáp lời, Gia Thành đế cũng cười cho qua.
      "Ta thấy tuổi tác của Tiết cử nhân hình như lớn?" Hôm nay Gia Thành đế đặc biệt kỳ quái, thường ngày đều lạnh mặt ít , hôm nay lại như bà tám nơi phố phường, hỏi han ngừng.
      "Bẩm bệ hạ, học trò năm nay mới vừa mười chín."
      "Mười chín sao, thế mà lại là thiếu niên tài hoa."
      "Bệ hạ quá khen."
      " cưới vợ chưa? Trẫm thấy ngươi dung mạo đoan chính, thân lại mang công danh, hẳn nữ tử ái mộ cũng nhiều?"
      Lời này biết phải đáp thế nào? May mắn Tiết Đình Nhương là người từng trải, đương nhiên binh đến tướng chặn, nước lên đắp bờ.
      "Học trò cưới vợ, có con trai năm nay vừa tròn hai tuổi."
      " làm cha rồi!" Gia Thành đế cảm thán câu, lại hỏi: "Ngươi trẻ tuổi như vậy thi đỗ cử nhân, biết thầy của ngươi là người ở đâu?"
      Đến cao trào rồi đây.
      Kỳ thực từ lúc Tiết Đình Nhương còn chưa vào cung, gia thế bối cảnh của bị người tra xét đến chân tơ kẽ tóc. Đương nhiên như vậy có chút khoa trương, nhưng ít ra Tiết Đình Nhương là học trò của Trung thư xá nhân Lâm Mạc, mọi người đều biết.
      Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà rất nhiều người vẫn luôn duy trì im lặng, phàm liên lụy đến triều đình, phải chuyện đơn giản. Chưa trắng đen có người chủ động quấy đục nước đâu, có chút tự giác ấy, giờ này ngày này bọn họ cũng thể đứng ở đây.
      Cho nên ngay khi Gia Thành đế hỏi, ánh mắt mọi người đều khỏi nhìn qua, mang theo hoặc là nghiền ngẫm, hoặc là cân nhắc, hoặc là ác ý.
      Ngô các lão vẫn luôn chờ việc này, đây cũng là trong những nguyên nhân vì sao lão vẫn luôn bất động như núi. Lão có thể ngồi lên vị trí này, đương nhiên có vài phần phỏng đoán tính tình đương kim.
      Gia Thành đế cực chán ghét có người ở trước mặt ông giở trò thông minh vặt, cho nên Tiết cử nhân đánh trống Đăng Văn nên trả lời vấn đề này như thế nào.
      "Bẩm bệ hạ, lão sư của học trò trước đó làm Biên tu của Hàn Lâm viện, là Trung thư xá nhân - Lâm Mạc." Ngoài dự kiến của mọi người, Tiết Đình Nhương lại thẳng thắn khiến người ta có chút giật mình.
      "Lâm Mạc? Lâm xá nhân?" Thái độ của Gia Thành đế có chút , thầm.
      "Đúng vậy."
      Đối thoại ngươi tới ta , làm cho người ta sờ được ý đồ, chẳng phải là nên liều chết nhận, hoặc tránh né chút mới phải sao, chẳng lẽ người này biết Lâm Mạc có thân phận gì, sợ bệ hạ hiểu lầm ư?
      Về phần hiểu lầm điều gì ư? Ai chẳng biết Lâm Mạc làm thế nào mà được thăng lên làm Trung thư xá nhân? Thái tử có bệnh, Phó Hữu Đức bị chán ghét, các phe chèn ép Bắc Lộc, những người ở đây cũng có ít người tham gia.
      Kỳ thực cũng phải là tận lực chèn ép, bất quá là ít vị trí mà nhiều người có đức nhắm đến.
      Thế nào là có đức? Đương nhiên là có thế, ít vị trí bị Bắc Lộc chiếm, lúc trước ai động đến, vì Bắc Lộc trung lập, vì Phó Hữu Đức là thầy của Thái tử. Nhưng Thái tử còn, Phó Hữu Đức ngã xuống, trừ Phó Hữu Đức, Bắc Lộc đúng là còn nhân vật khiến người ta kiêng kị, cho nên người rồi, trà nên lạnh thôi.
      Ai ngờ bệ hạ lại cất nhắc Lâm Mạc, đây là loại tín hiệu, cho thấy bệ hạ còn có tình bạn cố tri với Bắc Lộc, phần tình cũ này có chút khiến người ta cân nhắc. Nhưng nếu Bắc Lộc chưa từ bỏ ý định, muốn mượn thời cơ quấy đục nước, đây là khiêu khích với bệ hạ, với tính cách bảo thủ của ngài, kết quả còn cần phải sao.
      Ý niệm này chỉ trong nháy mắt liền lướt qua đầu óc rất nhiều người ở đây, gồm cả Tiết Đình Nhương.
      "Lâm Mạc? Lâm xá nhân chính là cận thần, thường làm bạn bên người trẫm, sao chuyện này nghe đến?"
      Giọng Gia Thành đế rất , khiến tất cả mọi người khỏi nín thở im lặng.
      "Việc này học trò biết, nếu bệ hạ tò mò, nên hỏi lão sư mới đúng."
      Lời này có chút vô lễ, cũng khiến Gia Thành đế phì cười: "Nghe lời này của ngươi, như là oán trách sư phụ của mình?"
      Vẻ mặt trầm tĩnh của Tiết Đình Nhương cứng lại chút, dù sao vẫn còn trẻ, làm sao có thể che giấu trước đám người ánh mắt lão làng này.
      "Học trò dám oán trách, lão sư chính là ân sư thụ nghiệp của học trò, gì làm gì đương nhiên đều vì tốt cho học trò."
      Trong lời này để lộ ra rất nhiều ý, rốt cuộc Lâm Mạc gì làm gì đó, mới có thể khiến giọng điệu của thằng nhóc cử nhân này phẫn nộ như thế.
      Đúng rồi đúng rồi, nhất định người này báo cho Lâm Mạc biết bài thi của mình bị đổi, Lâm Mạc là người nối nghiệp Phó Hữu Đức, lại vừa nhận trọng trách, bây giờ chính là thời điểm giấu tài, đương nhiên đệ tử mà “lộ diện”.
      Việc này can hệ quá lớn, vô ý cái là sụp đổ hết, với tình cảnh bây giờ của Bắc Lộc thể cược cũng dám cược. Mà kẻ này lại rất trẻ, thiếu niên đắc chí, là thời điểm hăng hái, đột nhiên gặp đại nạn như thế, đương nhiên lòng sinh oán hận, dứt khoát mình ra mặt.
      Về phần gây ra hậu quả gì, hẳn là nằm trong phạm vi lo lắng của , thiếu niên lang vốn nên huyết khí sôi trào, ai bì nổi như thế.
      Mắt Gia Thành đế sáng loe lóe, : "Lâm Mạc này đúng là nhát gan sợ phiền phức, trẫm nhìn ra..."
      Đúng lúc này, Trịnh An Thành vội vã tiến vào, trong tay tự nâng mấy bài kiểm tra, đúng là để qua tay người khác.
      "Bệ hạ, lão nô may mắn làm nhục sứ mệnh."
      "Mang lên đây."
      Bài thi rất nhanh được dâng đến trước mặt Gia Thành đế, Trịnh An Thành tự tay mở niêm phong. Giấy niêm phong do Lễ Bộ bố trí, sau kỳ hạn tìm đọc bài thi, được đưa về Lễ Bộ. Lễ Bộ kiểm tra phát sai sót xong, niêm phong lưu trữ.
      Bốn phần bài thi xếp thành hàng, chia đều mở ra trước mặt Gia Thành đế, bên cạnh đó còn có Chu quyển Tiết Đình Nhương vừa mới trình lên. Gia Thành đế xem qua xong, sai người chuẩn bị bút mực để Tiết Đình Nhương viết chữ, khám nghiệm chữ viết tại chỗ.
      Tiết Đình Nhương tiếp nhận bút tiểu thái giám đưa qua, liền viết lên cái khay do thái giám khác nâng lên. Chỉ trong nháy mắt, giấy Tuyên Thành tốt nhất liền lưu lại hàng chữ .
      Thái giám nâng lên cho Gia Thành đế xem, Gia Thành đế chỉ nhìn thoáng qua, mặt đột nhiên liền trầm xuống.
      như dự đoán, cũng biết ông nhìn thấy cái gì, mới gây ra phản ứng như thế.
      "Cầm xuống cho Tiết cử nhân xem." Giọng điệu của Gia Thành đế khó dò, khiến người ta nghe ra ông có ý gì, nhưng ràng là vui.
      hàng thái giám, mỗi người nâng bài đến trước mặt Tiết Đình Nhương.
      Tiết Đình Nhương xem đầu tiên chính là bài thi của mình, ở hai quyển Chu Mặc, trang đầu quả là tên tuổi quê quán của , nhưng xem lại, liền khiến ngây ngẩn cả người.
      Chu quyển đúng là bút tích của !
      lấy tốc độ cực nhanh đảo qua Mặc quyển, lại xem Chu quyển.
      quyển có gì dị thường, mà nội dung Chu quyển và Mặc quyển giống nhau. với tay cầm lấy Chu quyển, lại lật đến sau lưng, bên là hai chấm ba gạch nghiêng, giống hệt lần trước chứng kiến.
      Đến lúc này, Tiết Đình Nhương cần xem bài thi của Ngô Văn Hiên cũng liền biết chuyện gì xảy ra.
      Lại có người làm giả hai phần bài thi lần nữa.
      Phần bài thi cắt ghép trước đó, vốn hẳn là bút tích của Ngô Văn Hiên, bây giờ lại thay đổi, cần nghĩ cũng có thể khẳng định lần này mới đúng là bút tích của Ngô Văn Hiên. Mà bài thi vốn của Ngô Văn Hiên bây giờ lại bị đổi cho , ràng nội dung phải của , bút tích lại là của .
      Thủ đoạn rất hay! Chẳng trách Ngô các lão trấn tĩnh như vậy, ra qua mấy vòng chuẩn bị!
      hổ là Ngô các lão sát phạt triều nhiều năm, ngay cả đương kim cũng dễ động đến!
      " thể nào! Làm sao có thể!" Tiết Đình Nhương tỏ vẻ thất hồn lạc phách dám tin.
      Đám người Dương Sùng Hoa liếc nhìn nhau, sắc mặt Gia Thành đế cũng tốt, nhưng Từ thủ phụ vẫn ngồi yên như lão tăng nhập thiền, toàn bộ quá trình chỉ hé mắt, biết rốt cuộc là ngủ hay thế nào.
      Ngô các lão chủ động vẫy tay, cho người cầm bài thi đến cho lão xem.
      Gia Thành đế gật đầu, các thái giám liền bê bài thi đến. Ngô các lão lại bảo đám người Phùng Thành Bảo, Phí Thiên cùng đến xem, mấy người đều bước qua vây quanh.
      Phùng Thành Bảo : "Từ bút tích của hai bài thi này, nhìn ra manh mối gì, biết Tiết cử nhân định giải thích thế nào?"
      Phí Thiên cũng như cười như : "Tiết cử nhân trêu đùa chúng ta ư?"
      Chụp cái mũ này đúng là quá lớn, Tiết Đình Nhương chẳng qua chỉ là cử nhân nho , quan to ở đây thôi, tùy tiện dí ngón tay cũng có thể ấn chết , dám trêu đùa ai?
      Nhưng chính là, quyển căn bản nhận ra manh mối gì, cho dù Tiết Đình Nhương nghiệm chữ viết, cũng thể chứng minh điều gì.
      "Tiết Đình Nhương, biết ngươi còn gì muốn ?"
      Trước mắt bao người, mặt Tiết Đình Nhương như mở phường nhuộm, đủ màu đủ dạng, cực kì đặc sắc.
      biết qua bao lâu, Tiết Đình Nhương bộp tiếng quỳ xuống, : "Bệ hạ, mỗi câu của học trò đều là , nếu học trò cố ý dối, Chu quyển trong tay học trò phải giải thích thế nào. Về phần tình huống tại, học trò cũng hiểu nổi, mong bệ hạ minh giám."
      "Chu quyển này là bản do chính tay ngươi ghi chép, muốn làm giả cũng khó khăn lắm."
      Cuối cùng Ngô các lão lên tiếng, cũng là đao trí mạng. Nếu tội danh này rơi xuống, với thân phận của Tiết Đình Nhương, trước đánh trống Đăng Văn phạm vào tối kỵ, lại tụ tập dân chúng gây náo loạn, còn có ý đồ khi quân lấy lòng mọi người, thế nào cũng phải nhận kết cục chết chỗ chôn.
      "Bệ hạ có thể kiểm tra học trò, văn do học trò tự viết, có thể đọc làu làu." Tiết Đình Nhương mặt xám như tro tàn, giãy dụa lần cuối.
      "Tiết cử nhân vậy là trò cười cho thiên hạ, ai chẳng biết sau khi thi Hội, văn tuyển trường thi đều được dán lên. Ngươi có thể đọc thuộc làu, chứng minh được điều gì?"
      Đúng vậy, chứng minh được gì, hoàn toàn có thể sau khi xem văn tuyển trường thi, mới dốc lòng học thuộc.
      Tất cả ánh mắt đều nhìn chằm chằm Tiết Đình Nhương, thấy mặt lướt qua đủ loại màu sắc, tuyệt vọng, kinh hãi, chán ngán, thất vọng, cuối cùng tất cả biến thành tĩnh lặng, từ đầu tới cuối hề biểu dáng vẻ muốn xin giúp đỡ với bất kì ai.
      Trong mắt Gia Thành đế chợt lóe thất vọng, muốn gì đó, đột nhiên Tiết Đình Nhương lại lần nữa lên tiếng.
      "Học trò còn có chứng cớ."
      "Chứng cớ gì?"
      "Học trò vốn muốn , dù sao việc đó có liên quan đến tiền đồ của bạn bè học trò, nhưng hôm nay ——" dừng chút, gian nan : "Có người cố ý bố trí hãm hại sĩ tử thi, khiến họ chịu bức hiếp, phải cố ý thi rớt, để đạt tới mục đích lấy được ích lợi cực lớn."
      "Tiết cử nhân, ngươi có biết ngươi ?"
      "Bệ hạ, mỗi câu của học trò đều là , nếu có giả dối, trời giáng ngũ lôi. Hơn nữa chuyện này vốn thầm truyền ồn ào huyên náo, chỉ là học trò dám cũng có chỗ để . Sở dĩ học trò dám xác định như thế, vì người gặp khó khăn là vị bạn bè của học trò...
      Tiết Đình Nhương thay việc mình cố ý theo dõi thành vô tình gặp được Vương Tú nghèo túng cùng cực, từ trong miệng Vương Tú biết được tình huống cụ thể trong đó. Lại do lúc này Vương Tú như chuột chạy qua đường người người kêu đánh, liền che giấu cho đối phương.
      "... Vương Tú vốn vô tình làm lộ việc này, dù sao việc này nguyên nhân rất lớn là do y làm người đủ đoan chính, hơn nữa trong lòng biết thế lực đối phương quá lớn, e sợ đánh mất tánh mạng, chỉ đành nuốt trái đắng vào lòng. Học trò tại đây khẩn cầu bệ hạ, xin đừng giáng tội Vương Tú, y cũng chỉ rành thế , bị người hãm hại mới trở nên như thế."
      Dứt lời, Tiết Đình Nhương quỳ sấp xuống, nhúc nhích.
      "Hay, hay lắm!"
      Đến tận đây, Gia Thành đế vốn vẫn luôn có vẻ thèm để ý, cuối cùng cũng nhìn thẳng.
      Nhưng trong lòng ông giống mặt ngoài, chỉ vì muốn câu con cá to, mới tận lực như thế. Rất hiển nhiên lúc này ông ra miệng, hẳn vượt qua tưởng tượng của ông.
      Vốn tưởng rằng chỉ có người cố ý làm việc phạm pháp, ngờ còn có việc nghe rợn cả người đến bực này.
      Thầm truyền ồn ào huyên náo, lại ai dám . Vì sao?! Đương nhiên là bởi vì đối phương lộ ra thế lực quá lớn, ai dám . Mà chuyện cược Vi họ này cũng phải ngày ngày hai, bằng sao cả dân chúng phổ thông cũng trộn lẫn trong đó.
      Có lẽ Tiết Đình Nhương được kỹ càng, nhưng chỉ dựa vào vào lời ra, cũng đủ để Gia Thành đế liên tưởng đến rất nhiều việc.
      "Việc này quả thực nghe rợn cả người, bệ hạ nhất định phải tra !" Từ thủ phụ vẫn luôn duy trì trầm mặc, cuối cùng thốt lên.
      "Dám lợi dụng khoa cử triều đình mưu đồ việc riêng, còn thu lợi lớn! Bệ hạ, lão thần làm Lễ Bộ thượng thư, lại lơ là giám sát, mong bệ hạ giáng tội." Đàm các lão run run rẩy rẩy quỳ xuống.
      Từ thủ phụ thở dài với Gia Thành đế: "Mong bệ hạ minh giám, ai chẳng biết Đàm thượng thư luôn thận trọng vì triều đình, cúc cung tận tụy, mấy năm nay do sức lực có hạn, chuyện Lễ Bộ sớm mặc kệ từ lâu." Chuyện đó là , tất cả mọi người đều biết.
      "Việc này nhất định thể nhân nhượng." Mã Kỳ đứng ra .
      "Phải tra ."
      Vẫn luôn chuyện, mấy vị các lão ào ào đứng dậy, bao gồm Hình bộ thượng thư Doãn Niên, Đại Lý tự khanh Vương Sùng Diệu, còn có cả Thông chính sử Tưởng Thừa.
      Trừ Ngô các lão cùng Thẩm Học.
      Thẩm Học sửng sốt lát, cũng vội đứng dậy, sắc mặt Ngô các lão khó chịu theo sát bước mà đứng lên.
      Ra lệnh tiếng, thân vệ của Gia Thành đế ào ào hành động, lập tức đưa Vương Tú về, mấy phía khác chia nhau lao tới sòng bạc chui ở miếu Dược Vương, cùng chỗ ở của các quan Chủ Phó khảo cùng những giám khảo của kì thi Hội.
      Trong nhất thời, kinh thành gió nổi mây phun, tình thế , khiến các quan viên lớn trong triều, ai cũng cảm thấy bất an.
      Shikano, Tiểu Ly 1111, Yến.Yến2 others thích bài này.

    4. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      Úi chà chà. Làm lớn lên rồi chắc kéo ra đám chết thay. Vua nào cũng hay đạo trị quốc nước trong quá ắt k có cá mà
      lamphuonghoang thích bài này.

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      @Tiểu Ly 1111 : cũng tuỳ thời thế thôi, bây giờ thế vua yếu, muốn tận diệt cũng ko diệt nổi
      Riêng bạn nam 9 tố cáo lần này là đụng đến phe cánh tùm lum rồi, chỉ có duy nhất 1 đường để thôi
      Tiểu Ly 1111Yến.Yến thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :