1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh]CON ĐƯỜNG NUÔI VỢ CỦA THỦ PHỤ GIAN THẦN - Giả Diện Đích Thịnh Yến - [Đến Chương 176]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 114:

      Cùng Hào Quân phụ trách dọn trường thi, còn có Quan thu bài.
      Tiết Đình Nhương chủ yếu là chờ người này.
      Trước đó bởi vì người nộp bài thi nhiều, nên Hào Quân thu bài, rồi chuyển cho Quan thu bài. Nhưng đến gần thời gian dọn trường thi, Quan thu bài tự mình ra mặt thu quyển, Tiết Đình Nhương muốn bài thi của mình bị người động tay động chân.
      "Hôm qua bản nháp bị làm ướt, cho nên học trò mới nộp bài thi trễ như thế." cung kính .
      Quan thu bài nhìn cái: "Vẫn chưa hết giờ, cũng coi là trễ."
      Tiết Đình Nhương lại thi lễ, theo người ở phòng mười ba cùng ra khỏi trường thi, có hai Hào Quân vẫn luôn theo phía sau bọn họ, muốn xác định bọn họ rời khỏi trường thi.
      Mãi cho đến khi rời khỏi Long môn, hai tên Hào Quân này mới rời .
      Cửa lớn trường thi đóng lại sau lưng hai người, người ở phòng mười ba mới với Tiết Đình Nhương: "Ta thấy hình như ngươi tận lực kéo dài thời gian, chẳng lẽ có gì khó ?"
      Tiết Đình Nhương cười: "Vậy mà giấu được huynh đài, đệ đây cũng là bất đắc dĩ."
      "Kỳ thực cẩn thận chút cũng đủ, Hào Quân này hèn hạ vô sỉ, lại dùng loại thủ đoạn nham hiểm đó, là đáng giận đến cực điểm." tới đây, người ở phòng mười ba có chút nghiến răng nghiến lợi.
      Tiết Đình Nhương thầm hổ thẹn, nhưng vẫn muốn ra tình hình thực tế. thể giải thích ràng, hai là muốn liên lụy đối phương.
      "Chỉ có điều hôm nay ngươi tận lực chờ ta, ta chỉ sợ mấy Hào Quân kia bởi vậy mà sinh oán, làm khó dễ ngươi vào đợt thi kế tiếp."
      "Chẳng lẽ phải vì ta, mà ngươi bị liên lụy sao?" Người ở phòng mười ba cười ha ha, vỗ vỗ bả vai Tiết Đình Nhương: "Thấy ngươi tuổi , hẳn là lần đầu đến thi Hương, đến nhiều lần ngươi biết, những người này chỉ là hổ giấy. Chỉ cần ngươi gian dối, phạm kiêng kị, da mặt lại đủ dày, bọn họ dám làm gì ngươi. Những người chịu thiệt chịu nhục, gì ngoài da mặt mỏng."
      Tiết Đình Nhương nghĩ lại, thấy cũng phải, bởi vì Hào Quân đều là người thô lỗ dốt đặc cán mai, đương nhiên quá chú trọng thể diện gì đó. Nhưng người đọc sách hoàn toàn tương phản, đói chết là chuyện mất khí tiết mới là chuyện lớn, nên mới rơi xuống thế hạ phong.
      cười cười : "Tuy là vậy, nhưng đề phòng vẫn tốt hơn, thủ đoạn này của ngươi phòng được quân tử, lại phòng được tiểu nhân."
      Cũng đúng! Người ở phòng mười ba nghĩ tới việc Tiết Đình Nhương gặp phải, trầm ngâm : "Ngươi đúng, xem ra hai đợt thi sau phải chú ý nhiều hơn. Bất quá phải ta coi thường bọn họ, mà những người này giở trò với người đọc sách chúng ta, trăm kẻ cũng phải đối thủ."
      , nhóm người Lâm Mạc vẫn luôn đứng chờ ở cửa trông thấy Tiết Đình Nhương, vội vàng chạy đến.
      Tiết Đình Nhương cười cười nhìn họ, rồi với người ở phòng mười ba: "Lão sư của ta cùng các bằng hữu đến."
      Người ở phòng mười ba gật đầu: "Vậy ngày mai gặp lại? Đúng rồi, ta họ Nhạc, tên tự là Bộ Điên, người đời gọi là Bất Điên cư sĩ." (岳步巅: Nhạc Bộ Điên, Điên có nghĩa là đỉnh núi)
      "Ta họ Tiết, tục danh là Đình Nhương, tên tự giống tục danh."
      Hai người gật đầu chào nhau, Nhạc Bộ Điên liền rời .
      Mao Bát Đấu tới, tò mò nhìn nam nhân trung niên bộ dạng có chút phóng đãng kềm chế xa kia, hỏi: "Đình Nhương, ai vậy?"
      " bằng hữu quen biết trong trường thi." Tiết Đình Nhương nhìn bóng lưng Nhạc Bộ Điên .
      biết người này, cũng là nghe tên của đối phương xong, mới biết người ở phòng mười ba chính là Bất Điên đại sư Nhạc Bộ Điên mà người đời ca tụng.
      Bên ngoài đánh giá ta trời sanh hào phóng, như mây cao, lại cậy tài khinh người. Bất quá người này quả có tư cách cuồng ngạo, ba tuổi biết chữ, năm tuổi có thể ngâm thơ làm đối, mười bốn liền thi đỗ tú tài, là tài tử đứng đầu Sơn Tây. Là tay bút pháp Đan Thanh thần kỳ, vô cùng tuyệt diệu, vẽ ra vô số bức tranh mà người đời tranh đoạt, phương diện Từ, Phú lại càng có năng lực.
      Nhưng trời xanh ganh tị tài, hoặc là người đời có khả năng chu toàn mọi việc, so sánh với danh vọng lớn này, từ lúc thi đỗ tú tài, người này lại vẫn luôn thi trượt, rồi mất sớm.
      Sở dĩ Tiết Đình Nhương biết về ta, là vì sau khi Nhạc Bộ Điên chết, tranh của ta đột nhiên thịnh hành khắp đại giang nam bắc, thanh danh cả đời cũng lan truyền rộng khắp. Đáng tiếc người chết, tất nhiên nhận được vinh quang này.
      Mà lúc này, Nhạc Bộ Điên vẫn còn là tú tài nghèo túng, là người bị cười nhạo điển hình.
      "Đúng rồi Đình Nhương, sao hôm nay ngươi ra trễ thế, trong trường thi phát sinh chuyện gì?" Trần Kiên hỏi.
      Tiết Đình Nhương nhìn ánh mắt thân thiết của những người trước mắt, trong lòng đột nhiên ấm áp: "Là ta gặp may, vất vả mới viết xong bản nháp, lại đột nhiên gặp chuyện ngoài ý muốn mà hỏng mất, chỉ đành viết lại lần nữa, nên mới rời trễ, khiến mọi người đợi lâu rồi."
      Lúc này nhóm Lâm Mạc thở dài nhõm hơi, trấn an Tiết Đình Nhương. Trần Kiên lại nhăn mày, người khác biết, ta biết, Đình Nhương có khả năng gặp là quên được, cho dù bản nháp bị hủy, cũng trễ tới thế, chẳng lẽ Đình Nhương có gì khó ?
      ta theo bản năng hỏi nguyên nhân bản nháp bị hủy, Tiết Đình Nhương thầm than tiếng, lại giấu ta, mà mọi việc. Nhưng vẫn che giấu việc phát mình bị giám sát, thậm chí bị cố ý hủy bản nháp, cùng với đủ loại phán đoán trong lòng .
      "May mắn chỉ bị ướt bản nháp, nếu ngay cả bài thi cũng bị ướt, Đình Nhương ngươi liền thảm." Mao Bát Đấu lòng còn sợ hãi .
      Tiết Đình Nhương cười cười, sao có thể là mình cố ý, cho nên mới quên để giấy viết nháp vào trong túi đựng đề, vì muốn lừa đối phương xuống tay.
      Bởi vì túi đề chống nước, cho nên giấy thi ướt, còn bản nháp lại hỏng.
      làm như vậy, chẳng qua là để tận lực mê hoặc đối phương, đối phương hại được , đương nhiên ra tay lần nữa. Mặc dù sợ những người này, nhưng vẫn chưa quên bây giờ việc cấp bách là thi Hương.
      Cũng suy nghĩ sâu xa như Trần Kiên còn có Hầu Tứ, y phụ trách việc bên ngoài Bắc Lộc thư viện, kinh nghiệm lõi đời, đương nhiên dễ giấu diếm giống như nhóm Lâm Mạc. Bất quá y vẫn nghĩ rằng Tiết Đình Nhương cố ý lừa gạt bọn họ, chỉ vì còn tuổi, gian dối.
      Sau đó, đoàn người trở lại khách điếm, ăn bữa no đủ liền ngủ, cần tỉ mỉ ở đây.
      Ngày kế trời còn chưa sáng, đoàn người lại lần nữa giống như đợt đầu, lao tới trường thi.
      Bởi vì quen thuộc, mà ý nghĩ gian lận bí mật mang theo gì đó bị dập tắt từ đợt đầu, cho nên lúc này việc vào bàn nhanh hơn trước rất nhiều. Tiết Đình Nhương đến gian phòng kia của mình, lúc này mới giờ Tỵ.
      theo lệ thường sắp xếp mọi thứ, thừa dịp rảnh rỗi quét dọn phòng phen, phát nóc phòng có vài lỗ .
      Lúc thấy lúc , có thể vì hôm nay trời u, phòng trọ chật chội, từ bên trong nhìn lên đỉnh thấy rất ràng. mím miệng, trong lòng chưa xác định rốt cuộc bởi vì oán giận mà Hào Quân cố ý làm thế, hay là do phía sai bảo.
      Mặc kệ thế nào, rất ràng đây là việc lén lút, khiến ngươi chịu thiệt thòi, nhưng có miệng khó . Phòng ở trường thi vốn chênh lệch đều, số càng phòng càng tốt, chỉ rộng rãi, cũng dột mưa, dù sao cũng ở dưới mí mắt các đại nhân.
      Càng vào sâu hơn, phòng thi càng bị ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu. Chưa nhắc tới ‘phòng thối’, loại phòng này chỉ có thể cong lưng vào, thậm chí bị mưa xối ướt, nắng đốt người. Nên thể chỉ vì phòng thi hỏng hai phiến ngói, liền tìm người lý.
      Muốn lý cũng được, ngươi cũng có thể thi luôn.
      Tiết Đình Nhương bây giờ chỉ hi vọng ngàn vạn đừng đổ mưa, nếu đổ mưa, hai ngày sau gian nan.
      Đợt hai bài thi phát tương đối sớm, đến buổi chiều phát.
      Trận này thi đề Luận, năm dạng Phán, Chiếu, Cáo, Biểu, Nội Các, mỗi loại đề.
      Dạng đề này cũng khó làm, là xét cách nhìn thời thế. Chưa đến trước đây Tiết Đình Nhương từng xem rất nhiều bảo điển về ba đợt thi này, chỉ bằng Tiết Đình Nhương trong giấc mộng kia, với kinh nghiệm nhiều năm làm quan, cũng đủ để dùng.
      Chỉ có chút tốn thời gian, viết nháp trước, xác nhận có sai sót, mới chép lên bài thi.
      Lúc giải đề, Tiết Đình Nhương luôn như cố ý hoặc vô tình quan sát Hào Quân bên ngoài. Tuy đổi người, nhưng Hào Quân này như nhìn trúng vị trí phòng số tám kia, ai cũng đứng nghiêm nơi đó, khiến người ta thể cảm thán tinh thần đáng khen này.
      Gần chạng vạng, trời đổ mưa.
      Tiết trời vào thu, khi mưa đến, cái lạnh len lỏi chui thẳng vào phòng. Rất nhiều thí sinh chịu nổi, đứng lên mặc thêm bộ quần áo, lại ngồi xuống tiếp tục giải đề.
      Chỉ riêng Tiết Đình Nhương tốt, bên ngoài mưa vừa, bên trong mưa . luống cuống tay chân trận, lấy ra tấm vải dầu chuẩn bị trước, cũng may chuẩn bị đầy đủ, búa đinh đều có, đứng lên đống gạch kê, bôm bốp vài nhát búa, vải dầu che, sợ mưa rơi lên đầu nữa.
      Còn bên ngoài, mở ô che ra đặt bên ngoài rèm màu lam, thế là sợ mưa bên ngoài tạt vào.
      Chỉ là nhiệt độ giảm, trong phòng hơi lạnh. Nhưng cũng sao, có than, chỉ cần kiên trì hết đêm nay, sáng mai là người đầu tiên rời trường thi, là ổn. Chỉ cần phải nhiều người cùng nộp bài, nộp càng sớm càng bắt mắt, người nhận quyển là Quan thu bài, mà phải Hào Quân.
      Lúc này Tiết Đình Nhương chậm rì rì như đợt đầu nữa, mà nắm chắc thời gian làm bài.
      Trong phòng có đốt than, vô cùng ấm áp, Tiết Đình Nhương lạnh nữa, lúc này có kiểu dũng cảm của Nhạc Bộ Điên, bọn ngươi lòng dạ rắn rết, cũng làm gì được ta chứ?!
      *
      Ngay khi các thí sinh cố sức chăm chú làm bài thi, bài thi đợt đầu kiểm tra xong, chỉ cần sắp xếp lại.
      vài bài hư hỏng hoặc có vết bẩn bị loại ra, đưa tới Công Đường, bị đánh rớt là lẽ tất nhiên. Thừa lại đưa tới phòng niêm phong và phòng sao chép, tiến hành che tên và sao chép.
      Công việc ở phòng Sao chép nặng nề nhất, cần dùng bút son chép sót chữ nào bài thi ra bản. Được gọi là Chu Mặc Quyển, bài thí sinh tự tay viết gọi là Mặc Quyển (vì viết bằng mực đen), sao chép gọi là Chu Quyển (vì viết bằng mực đỏ), để phòng ngừa giám khảo nhận ra chữ viết, từ bút tích mà chọn đỗ hay .
      Sao chép xong, còn cần đưa tới phòng Đối Đọc, để người ở đây kiểm tra so sánh hai bản lần, xác nhận có giống hay . Từ đây mới xem như xử lí xong phần Ngoại Liêm của bài thi, rồi đưa bài thi cho chưởng quan Nội Liêm.
      Quan Ngoại Liêm được phép tiếp xúc chuyện cùng quan Nội Liêm, quan Nội Liêm thông báo với người giao quyển, đưa đến trước mặt quan Chủ Phó khảo và cả phòng giám khảo. Hai bên chào nhau từ xa, hai đội Hào Quân có nhiệm vụ tiếp nhận, sau đó bê cho quan Nội Liêm, đều vì phòng ngừa quan Nội – Ngoại Liêm thông đồng gian lận.
      Sau đó quan Nội Liêm căn cứ số lượng giám khảo, chia đều bài thi ra, các giám khảo rút thăm. Rút trúng phần nào, liền dò số chỗ ngồi, chịu trách nhiệm phê duyệt bài thi đặt tại nơi đó.
      Phê quyển thể chấm riêng, mà diễn ra ở Hoành Giám Đường, hai vị Chủ Phó khảo cùng tất cả giám khảo đều ở đây, có Giám Lâm đại nhân cùng các quan giám thị ngồi xem. ngày chấm xong, ngày kế lại chấm tiếp, lúc rời khỏi tất cả mọi người phải có mặt cùng chứng kiến khoá cửa.
      Sau ba đợt thi, trường thi là nơi chấm bài.
      Các thí sinh có thể trở về nghỉ ngơi chờ kết quả, mà nhóm giám khảo mới bắt đầu vào việc.
      Nghiêm túc mà , giám khảo là công việc cực kì vất vả, chẳng qua loại vất vả này, lại cực nhiều người tranh làm. Chưa đến việc học trò trải khắp thiên hạ, con đường làm quan cũng thêm vững chắc.
      Các giám khảo phê duyệt bài thi hơn mười ngày, tất cả mọi người đều kiệt sức. Đến lúc này, bài thi xem nhiều, tất cả mọi người như thành vô cảm. Mấy bài văn khi trước có thể khiến người ta xúc động, giờ phút này bọn họ đọc đến, chẳng qua cũng chỉ xem có thuận mắt hay .
      Càng đến cuối cùng, mọi người càng cẩn thận.
      Làm giám khảo, cùng với vinh quang, trách nhiệm cần gánh vác cũng càng lớn. Triều đình trước nay coi trọng hai cuộc thi Hương – Hội, sau mỗi lần yết bảng, cho phép thí sinh tìm đọc bài thi. Nếu có thí sinh chất vấn, náo loạn ra chuyện gì, người phụ trách phê duyệt bài thi, cũng bị truy cứu.
      Cho nên, dù cảm thấy bài thi ràng chẳng có gì hay, các giám khảo vẫn tạm thời đặt sang bên, lát sau xem lại, nếu chọn được, cũng chỉ đành đánh hỏng.
      Đương nhiên nếu gặp được bài thi khiến họ thấy hay, trực tiếp vẽ vòng tròn lên đó, cũng dán thêm tờ lời bình, đóng quan ấn của mình, giao cho quan Phó khảo. Nếu quan Phó khảo cũng thấy đạt, vẽ vòng tròn, cũng dán lời bình giao cho quan Chủ khảo.
      Đây gọi là Tiến Quyển.
      Đến chỗ quan Chủ khảo, nếu cũng vừa lòng, viết lên đó chữ, cho thấy đỗ. Nếu vừa lòng, loại.
      Bài thi bị loại, đều xử lý như đánh rớt. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, là các giám khảo hoặc quan Phó khảo cảm thấy văn tệ, lại lần nữa Tiến Quyển, gọi là 'Nâng kiệu' .
      Bất quá tình huống này rất hiếm, đến cùng các giám khảo cũng chỉ đến hổ trợ, tất cả danh vọng đều thuộc về hai vị Chủ Phó khảo, cần gì phải phân cao thấp với người ta, khiến người chướng mắt.
      Tô Do Giản ném bài thi xuống dưới chân, dưới chân ông ta bài bị loại có rất nhiều. Ông ta phê bài thi cả ngày, lúc này cực kì mệt mỏi. Ông ta uống nửa chén trà nóng, mới cầm lấy bài thi tiếp theo lên xem, vốn tưởng có gì ngoài ý muốn, nào ngờ khỏi chấn động.
      Đây là bài thi đợt đầu, đề Tứ thư.
      Trước giờ khoa cử coi trọng bài đầu tiên của đợt thi đầu, đến nay vẫn bảo thủ thay đổi. Tuy thi Hương cũng coi trọng hai đợt sau, nhưng bài đợt đầu vẫn chiếm vai trò rất lớn.
      Chính là, nếu chia ba đợt thi thành mười phần, đợt đầu chiếm sáu phần, hai đợt sau chiếm ba phần. Đợt đầu viết tốt, cho dù hai đợt sau trúng, nhiều lắm cũng chỉ giảm thứ tự, đến cùng vẫn đỗ. Còn nếu đợt đầu đạt, hai đợt sau dù hay, chỉ sợ tỷ lệ thi đỗ vẫn cực ít.
      Với đề ‘Thiên hạ có đạo tất lễ nhạc chinh phạt đều trong tay thiên tử’, Tô Do Giản xem qua vô số bài. riêng gì thí sinh năm nay, rất nhiều năm trước khi ông ta là thí sinh dự thi, cũng từng nghiên cứu rất nhiều trình văn của triều trước.
      Đề này xem như là đề thi cực kì nổi danh, triều trước cho thi rất nhiều lần, khi Tiên đế còn sống, cũng từng ra đề này khi thi Hội, tục xưng là đề lớn thi đến nát.
      Mà nguyên nhân Tô Do Giản chấn động là, phải lời văn của người này hoa mỹ khiến người ta kinh ngạc, mà bài này lời văn công chính quang minh, khiến người ta có cảm giác xem trình văn.
      Tô Do Giản cơ hồ theo bản năng cảm thấy, chỉ dựa vào bài này, người này liền đủ để đỗ.
      Nếu , bài văn ca công tụng đức Đương Kim như thế, ai dám tùy ý đánh rớt, thế phải là người xưa sai, cũng là ‘Trong tay Thiên tử’ là sai.
      ai nguyện ý vì bài văn, mà tự tìm phiền não cho mình, sao biết được ai trung ai gian chứ?
      Tô Do Giản lại tiếp tục xem đến bài thứ hai, thứ ba, càng xem càng hài lòng.
      Văn của người này xem là đanh thép, nhưng thắng ở chỗ bốn bề trọn vẹn, chính trực trong sáng. Phàm là giám khảo, ai thích bài văn như vậy, bài văn đanh thép quá cường liệt, thể làm trình văn, tuy có phong cách riêng, khiến người chú ý, nhưng thích mới hài lòng, thích khiến người càng chán ghét.
      Nhưng bài văn tìm được chỗ sai nào thế này, lại người người ưa thích.
      Nhớ tới ngày xui xẻo hôm nay của mình, cả ngày toàn đọc văn phế, cả ngày có Tiến Quyển, Tô Do Giản liền chấp bút vẽ vòng tròn lên bài thi này, cũng viết hàng Tiểu tự lên tờ giấy ——
      Phong cách hoàn chỉnh, năng lực cao xa.
      Suy nghĩ chút, ông ta lại bỏ thêm hai chữ: Cao Tiến.
      Cũng chính là đề cử đỗ cao.
      Sau đó cầm giao cho Diệp Cử.
      Diệp Cử nhìn hai chữ Cao Tiến, liếc nhìn Tô Do Giản, tiếp nhận bài thi.
      Lật xem cẩn thận, ông trầm ngâm chấp bút viết lên giấy: Hành văn ung dung, lời văn có thể triển khai mở rộng, sau này tác giả có thể phát triển vượt giới hạn, khéo giấu mũi nhọn, giấu bản thân sau bức màn mỏng, xưa nay hiếm.
      Tô Do Giản khiếp sợ, lại có thể đánh giá cao đến thế.
      Diệp Cử lại : "Người này có thể liệt Kinh Khôi."
      Kinh Khôi chính là năm người đứng đầu thi Hương, tục gọi Ngũ kinh Khôi. Thi Hương trước nay dùng Tứ thư xét đậu rớt, dùng Ngũ kinh để định thứ hạng.
      Đúng lúc này, Hoàng Minh Trung ngồi ở chủ vị ho hai tiếng, Diệp Cử cùng Tô Do Giản liếc nhau, hai người cùng đến trước mặt Hoàng Minh Trung.
      "Chủ khảo đại nhân, người xem xem."
      Hoàng Minh Trung tiếp nhận bài thi, ánh mắt đầu tiên là dừng ở vị trí chỗ ngồi ghi bài thi.
      Phòng số bảy.
      *
      Ánh mắt Hoàng Minh Trung ngưng lại, bất động thanh sắc, tiếp tục nhìn xuống.
      Lật xem qua loa lần, gã đưa trở về: "Quá mức trung dung."
      Đây là bị đánh rớt?
      Tô Do Giản khỏi nhìn Diệp Cử, Diệp Cử gì.
      Ông hơn bốn mươi tuổi, thân hình gầy yếu, ánh mắt trầm tĩnh, cả người tràn ngập phong độ của người trí thức, mang dáng vẻ văn sĩ nghiêm túc. Kì thực đúng là như thế, Tư Nghiệp của Quốc Tử Giám, quyền cao chức trọng, lại nhàn rỗi, trong hai chữ thanh quý, cũng dính được chữ thanh.
      Ông nhận lại bài thi, trở về chỗ ngồi của mình.
      Mặc dù Tô Do Giản thầm phục, nhưng dù gì ông ta cũng chẳng phải Chủ Phó khảo, cần vì người liên quan, mà đắc tội với đường đường vị Lễ Bộ Thị Lang.
      Thực tế Tô Do Giản cũng sợ Hoàng Minh Trung, bất quá chỉ cảm thấy đáng ra mặt mà thôi. Làm quan triều, vì quan hệ lợi hại, vẫn nên đắc tội mới tốt.
      Ông ta trở về tiếp tục bình quyển.
      Bên ngoài sắc trời dần tối xuống, trong Đường châm nến, chiếu sáng cả phòng. Có người buồn ngủ, khỏi ngáp cái, nhìn qua cũng còn nhiều bài thi lắm, tinh thần phấn chấn hơn, cảm thấy sắp kết thúc rồi.
      Lúc này đột nhiên có người di chuyển, lại là Diệp Cử.
      Ông cầm bài thi lần nữa đến trước mặt Hoàng Minh Trung, ánh mắt Tô Do Giản ngưng đọng, nghĩ chẳng lẽ là bài thi vừa nãy?
      Rất nhanh ông ta liền biết, ông ta nghe thấy Diệp Cử : "Đại nhân, vẫn nên xem lại ."
      Động tĩnh bên này, khiến các giám khảo khác đều ngẩng đầu, Giám lâm Chu Chí cũng nhìn qua, ánh mắt cả phòng đều chăm chú.
      Bởi vì vị trí ngồi, chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng gầy yếu mà thẳng tắp của Diệp Cử, về phần sắc mặt của Hoàng Minh Trung, lại thấy .
      Kì thực Hoàng Minh Trung có chút vui, mắt đầy vẻ kiên nhẫn nhìn Diệp Cử.
      Diệp Cử làm như thấy, lại : "Đại nhân, vẫn nên xem lại ."
      Hoàng Minh Trung đột nhiên cười khẽ tiếng, bưng chén trà bàn lên, hớp ngụm: "Hình như Diệp đại nhân rất chấp nhất."
      Diệp Cử thản nhiên : "Mười năm học tập gian khổ, đành lòng uổng phí."
      Lời này ra có chút châm chọc, ý chính là cử chỉ tùy ý của Hoàng Minh Trung, làm cho mười năm học tập gian khổ của người ta đều thành uổng phí ?
      Làm giám khảo, chỉ có hai nỗi sợ, là sợ khoa trường có tình huống làm rối kỉ cương, hai là sợ bị người ta tận tâm phê quyển, bởi vì đây là ô danh, khiến danh dự bị hủy.
      Hoàng Minh Trung thầm mắng câu ‘đồ mọt sách’, miệng lại : "Diệp đại nhân chấp nhất như thế, bản quan đành xem lại vậy."
      Gã lại lật xem bài thi lần, lần này tốc độ lật xem chậm hơn trước nhiều. Xem xong, gã : "Kỳ thực bài văn này viết coi như cũng tệ, chỉ là quá mức trung dung, có gì thú vị."
      câu vốn là lời đoan chính, bởi vì bỏ thêm mấy chữ ‘ thú vị’ phía sau, mà có vẻ thêm phần tùy ý. Hoàng Minh Trung thêm gì với Diệp Cử, mà hỏi quan Giám lâm Chu Chí bên cạnh: "Chu đại nhân, biết lấy bao nhiêu người rồi?"
      "Hoàng đại nhân đợi lát, bản quan liền sai người kiểm tra."
      bao lâu sau, có người đến báo: " lấy bảy mươi người."
      cần Chu Chí thêm, tất cả mọi người giữa sân đều nghe thấy, lúc này đều thở phào nhõm hơi, mặt lộ vẻ thoải mái.
      Sở dĩ như thế, là vì số người được chọn trong kì thi Hương là có quy định, tỉnh giống như Sơn Tây, mỗi lần thi Hương cũng chỉ được lấy từ năm mươi đến bảy mươi người.
      cách khác, dưới năm mươi người tùy ý, nhưng tuyệt thể vượt qua bảy mươi, nếu bị Lễ Bộ trách hỏi.
      Hoàng Minh Trung lộ vẻ tiếc nuối liếc nhìn Diệp Cử, đứng lên : "Haizz, chỉ có thể vận khí người này quá kém ."
      Diệp Cử còn chưa gì, Chu Chí bên cạnh liền nhân tiện : "Chúng ta mệt mỏi nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi chút. Bản quan nghĩ hay là ngày mai hãy quyết định thứ tự điền bảng, các vị đại nhân thấy thế nào?"
      Các giám khảo đều gật đầu liên tục: "Tất nhiên là vô cùng tốt."
      ai để ý đến bài thi đầy uổng phí này, căng thẳng nhiều ngày, bây giờ cuối cùng cũng có thể thả lỏng, mọi người đều có xúc động lập tức được rời khỏi trường thi, về nhà tắm rửa nghỉ ngơi.
      Mọi người thậm chí đều rời ghế, định đứng lên ra về, vốn định xem hơn mười bài thi còn thừa lại.
      Diệp Cử vẫn nhúc nhích đứng cản ở đó.
      "Diệp đại nhân?"
      "Mọi người ngàn vạn đừng quên vất vả học tập gian khổ mười năm lúc trước, cũng trăm triệu đừng quên mục đích việc triều đình mở khoa thi. Nếu năm đó chư vị đại nhân dự thi, trùng hợp bài thi nằm trong số đó, hẳn hôm nay cũng chẳng nhìn thấy các vị đại nhân đâu." Diệp Cử chỉ vào hơn mười bài thi bị lãng quên kia, .
      Trong Sảnh yên lặng như tờ, mặt mọi người tránh khỏi vài phần xấu hổ.
      Đều vì lời Chu Chí gợi ý quá hấp dẫn, bọn họ liền quên nếu trùng hợp mà trong những bài thi còn lại kia, có hạng người khiến người ta trầm trồ thán phục, đối phương lại là kẻ so đo, chỉ sợ tất cả mọi người đều bị khiển trách.
      Lập tức mồ hôi lạnh chảy ròng, có người trở lại chỗ ngồi của mình.
      "Phó khảo đại nhân cực phải, chẳng qua chỉ còn hơn mười bài, chúng ta mỗi người bài, rất nhanh liền bình xong thôi."
      "Xém chút là sơ sót."
      Mọi người dàn xếp phen, liền ngồi xuống định xem xong các bài còn thừa lại.
      "Về phần bài thi này, bản quan tự cho rằng có thể liệt vào Kinh Khôi, nhưng Chủ khảo đại nhân lại nhận xét là trung dung, thêm nữa hạn định đủ bảy mươi, chỉ đành đánh rớt. Mong chư vị đại nhân lát nữa đều xem qua lần, cũng viết lời bình, để khi bản quan bẩm nguyên nhân lên cho Lễ Bộ thượng thư, cũng tránh việc khi thí sinh này thực truy cứu, bản quan vô tội lại phải gánh chịu trách nhiệm."
      "Việc này..."
      Mọi người đều hai mặt nhìn nhau, mà Hoàng Minh Trung duy trì bình tĩnh được nữa, sắc mặt khó coi.
      "Diệp đại nhân, ngươi là chỉ trích bản quan?"
      Diệp Cử hành lễ đáp: " dám. Hạ quan chẳng qua chỉ là Tư Nghiệp nho trong Quốc Tử Giám, vị cao quyền nặng, hạ quan sợ phải gánh chịu trách nhiệm liên đới, ngay cả cái chức Tư Nghiệp cũng giữ nổi mà thôi."
      Hoàng Minh Trung bị tức muốn ngã xuống, gã xanh mặt : "Tiếp tục bình quyển , phê xong thẩm tra lại toàn bộ bảy mươi bài lấy kia lần nữa, ta muốn xem thử kẻ ở vị trí số bảy này có thể nằm trong danh sách đỗ ."
      ...
      Mãi cho đến giờ tý, tổng cộng bảy mươi hai bài thi mới được thẩm tra cẩn thận thêm lần.
      Sở dĩ nhiều thêm bài, vì trong mười bài thi còn thừa kia, lại chọn ra được bài nổi bật.
      Cuối cùng bài thứ bảy mươi hai này nhảy lên hai vị trí, lọt vào danh sách bảy mươi bài, chỉ có duy nhất hai bài thi khiến tất cả mọi người khó xử. đương nhiên là bài xếp cuối cùng trong bảy mươi bài kia, bài còn lại chính là bài ở phòng thi số bảy.
      Bây giờ tất cả giám khảo ở đây đều ghi nhớ bài thi này, hận thể phá niêm phong xem thử kẻ thần thông quảng đại này là ai, lại khiến hai vị Chủ Phó khảo bất phân thắng bại.
      Quan Chủ khảo ràng là nhìn trúng kẻ số bảy kia, nhưng quan Phó khảo cố tình lại vô cùng coi trọng, bây giờ nảy ra vấn đề, đến cùng có nên đắc tội quan Chủ khảo hay .
      Thấy mọi người do dự, Diệp Cử : " đưa ra được kết quả cuối cùng, vậy các vị hãy viết lời bình, để bản quan giao cho Lễ Bộ xem lại."
      Bài thi chấm xong, phải giao đến Lễ Bộ tiến hành xét duyệt lần cuối, bất quá chỉ là thủ tục, cũng chỉ kiểm tra xem chữ thí sinh viết có cẩn thận hay , phần lớn xảy ra ngoài ý muốn.
      Nhưng nếu quan Chủ Phó khảo bất đồng ý kiến về bài thi, liền cần Lễ Bộ tổ chức người, kéo cả trường thi vào chấm kỹ lại lần, khi đó chẳng ai chạy thoát. đề cập tới quan Chủ Phó khảo, các ngươi là giám khảo, làm ăn thế nào, mà náo loạn đến bước này?
      Tô Do Giản đứng dậy đầu tiên, : "Bản quan chính là người Tiến Quyển, hẳn cần viết lại đâu."
      Đây xem như là tỏ thái độ.
      Sau đó, đám người Phương Tấn, Chu Tác Tân ào ào đứng dậy, mỗi người viết lời bình, tổng cộng mười tờ lời bình đánh giá dán đầy lên bài thi.
      Diệp Cử nhìn những lời bình kia, đưa đến trước mặt Hoàng Minh Trung: "Hoàng đại nhân..."
      Hoàng Minh Trung thô lỗ đoạt lấy quyển, ngắt lời ông. Hoàng Minh Trung cầm bài thi lên xem, mười lời bình, cơ hồ đều khen ngợi.
      Hay cho Thẩm gia các ngươi, dám đối chọi với bản quan. Bài thi thế này mà giao cho Lễ Bộ, gã liền thành trò cười cho người trong nghề.
      Gã cười gượng gạo, : "Chư vị đại nhân đều đánh giá cao bài thi này như vậy, xem ra chẳng biết có phải nhiều ngày bản quan phê quyển mệt nhọc hay , mà đánh giá sơ sót. Mọi người đều vất vả nhiều ngày, chúng ta cần vì việc này mà rối rắm nữa, mọi người hay, tức là hay, vậy chọn thôi."
      Gã nhanh chóng viết lên đó chữ đỗ, như sợ mình viết chậm chút, bài thi này bị đưa tới Lễ Bộ.
      "Vậy thứ hạng?"
      "Là thủ khoa!"
      Bài thi dán cả đống lời bình khen ngợi thế này mà đạt thủ khoa, thi Hương năm nay thành trò cười, làm quan Chủ khảo, hay là muốn làm trò cười cho thiên hạ.
      Hoàng Minh Trung lại lần nữa chấp bút viết xuống: "Trang trọng thanh lịch, xứng đáng đứng đầu."
      Editor: sorry vì đăng trễ, cái chương nó dài diệu vợi....
      Phuongphuong57500, Yến.Yến, cuncon3 others thích bài này.

    2. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      Ủa mất công mất sức chép lại bài màu mực khác xong bốc thăm ngẫu nhiên các kiểu làm chi vậy cuối cùng lại lộ số phòng thi của thí sinh cho giám khảo -_-

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 115:

      Sau ba đợt thi Hương, tháng tám trôi qua hơn nửa.
      Tuy nhiên, các thí sinh tham gia thi Hương xong đều rời , mà đợi yết bảng đầu tháng chín.
      Thời gian cố định, nhưng trước mùng mười tháng chín yết bảng, tức là thí sinh còn phải đợi hơn nửa tháng.
      Trong khoảng thời gian này, có thể thường xuyên trông thấy các sĩ tử kết nhóm ra vào khắp các nơi như tửu quán, trà lâu; thanh lâu sở quán đương nhiên cũng ít. Bọn họ thâu đêm suốt sáng, hàng đêm sênh ca, toàn bộ đều mang vẻ điên cuồng lần cuối.
      Mà sau đợt thi thứ ba, Tiết Đình Nhương liền ngã bệnh.
      Là do dầm mưa mấy ngày liền, cho dù chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, nhưng vẫn nhiễm lạnh. Giai đoạn yên tĩnh nằm dưỡng bệnh này, Nhạc Bộ Điên cũng từng tới cửa thăm Tiết Đình Nhương.
      Chờ khi Tiết Đình Nhương khỏi bệnh, tiết trời vào tháng chín.
      Trong nháy mắt liền đến ngày yết bảng, mỗi khi đến ngày này, cho dù biết yết bảng phải đến ngày mai, đám sĩ tử dự thi cũng vô cùng hưng phấn.
      Thậm chí có ít người đến trường thi thám thính tin tức, Mao Bát Đấu nghĩ Tiết Đình Nhương ru rú trong phòng nhiều ngày, liền muốn kéo cùng , nào ngờ lại bị từ chối.
      Biết thám thính được gì, chỉ phí công, còn bằng chờ đến ngày mai.
      Hôm sau, sáng sớm người Bắc Lộc thư viện mặc quần áo mới chuẩn bị ra cửa. Lâm Mạc định , ông từng trãi hết vui buồn đau tiếc trước Quế bảng, lần này liền muốn góp vui.
      Khi nhóm Tiết Đình Nhương tới trường thi, đường cái trước trường thi vây đầy người.
      Ruồi bay lọt, nước hắt trôi, cho dù Mao Bát Đấu lợi hại, cũng đành lực bất tòng tâm.
      "Thôi, chúng ta vẫn nên trở về thôi. Cứ vậy mà chen vào, chết cũng lột da."
      Vì thế mọi người đành quay trở về.
      Sau khi trở về, Lâm Mạc thấy các học trò đều ủ rũ cúi đầu thiểu não, khỏi lắc đầu cười: "Lẳng lặng mà chờ ." Nếu đỗ, cũng có thể biết, người báo hỉ tự nhiên tới cửa.
      lát sau, Nhạc Bộ Điên cũng tới.
      Nhìn bộ dạng ta hình như cũng đến trường thi, và cũng chen vào được nên đến đây.
      "Sao các ngươi , mình như ta cũng thôi, các ngươi đáng ra phải tụ hợp náo nhiệt mới đúng."
      Nhạc Bộ Điên biết bọn Tiết Đình Nhương tham gia thi Hương lần đầu, lần đầu thi luôn lỗ mãng tràn đầy tự tin, hận thể tận mắt thấy tên của mình xuất Quế bảng, sao có thể ngồi yên.
      " phải Nhạc đại ca cũng sao?"
      Nhạc Bộ Điên cười ha ha, gãi gãi đầu: "Ta thôi , dù sao hi vọng cũng lớn."
      "Nhạc đại ca đừng nên thế, với tài năng của huynh sớm muộn gì cũng thi đỗ, đừng nên chán ngán thất vọng chứ."
      Nhạc Bộ Điên cười ha ha gì, Tiết Đình Nhương đương nhiên cũng gì thêm.
      Trong phòng rất buồn bực, mọi người liền cùng nhau đến ngồi trong sảnh lớn của khách điếm, sĩ tử giống bọn họ có rất nhiều, phần lớn đều chen nổi nên quay về nơi này yên tĩnh đợi tin lành.
      đường cái người đến người , trong khí tản ra hơi thở vội vàng, ràng đều uống trà, chuyện trò vui vẻ, nhưng ánh mắt lại vô tình hay cố ý đều lướt ra ngoài cửa.
      Bỗng nhiên, từ xa như truyền đến tiếng khua chiêng gõ trống, cùng với trận ầm ĩ.
      Bởi vì khá xa, nghe lắm, lát sau liền nghe thấy có người ai thi đỗ, người báo tin vui đến báo thưởng.
      Người người ào ào nghị luận, cả dân chúng qua lại hầu như cũng vui mừng vì người kia thi đỗ.
      Lại trận khua chiêng gõ trống, cùng với tiếng pháo bùm bùm, có sĩ tử nhịn được chạy ra cửa, bao lâu quay lại bàn luận với người bạn cùng sở thích về người vừa được báo đỗ.
      Thành Thái Nguyên hôm nay có vẻ cực kì hẹp, từ sau hai trận khua chiêng gõ trống kia, kế tiếp liền cao thấp liên tục, dứt bên tai. Cũng phải náo nhiệt đều chạy về phía này, mà do nơi này tập trung khách điếm, lại cách trường thi xa, sĩ tử dự thi cũng ở đây nhiều nhất.
      Có tiếng khua chiêng gõ trống vào đường này, tựa như lỗ tai mọi người cách lớp màn, đột nhiên màn bị vén xuống, hết thảy trở nên cực kì ràng.
      Theo động tĩnh ngày càng gần, mọi người ngồi trong sảnh đều hồi hộp, có người nhịn được ló đầu kiễng chân trông ngóng, thẳng đến khi gánh hát diễn tấu báo tin vui dừng trước cửa khách điếm.
      người mặc áo đỏ đầy vui mừng bước từng bước lớn từ ngoài cửa vào, mặt đầy ý cười: "Báo tin vui, huyện Thanh Nguyên, Hà Tất Truyền - Hà lão gia, báo tin vui đỗ thứ bốn mươi hai kì thi Hương ở Sơn Tây năm Gia Thành thứ sáu."
      "Ta đỗ?" Theo lời này, người trung niên gầy lùn tuổi chừng hơn bốn mươi, bùm tiếng té khỏi ghế. Nhanh hơn cả khi ngã, chỉ giây lát ông ta đứng dậy.
      là vui sướng hoa chân múa tay cũng đủ, ông ta khập khiễng chạy đến trước mặt người báo tin vui, hỏi: "Ta đỗ? Ta họ Hà, tên Tất Truyền, ta đỗ sao?"
      Người báo tin vui : "Nếu ngài là Hà Tất Truyền - Hà lão gia, đúng là đỗ rồi ạ."
      "Ta là Hà Tất Truyền, ta chính là Hà Tất Truyền..."
      Người ngồi cùng bàn với ông ta, ào ào đứng lên chúc mừng: "Chúc mừng Hà huynh."
      "Chúc mừng, chúc mừng."
      "Mười năm học tập gian khổ, cuối cùng cũng uổng phí."
      Bên này, đám người Tiết Đình Nhương dở khóc dở cười nhìn Hà Tất Truyền kia, cảm thấy ông ta buồn cười, lại có loại tâm tình cảm động lây.
      Nếu đổi thành bọn họ, chỉ e cũng nghiêm chỉnh hơn ông ấy.
      "Người này coi như “lộ diện”." Nhạc Bộ Điên .
      "Đúng thế."
      "Ngày vui thế này, sao chỉ uống trà suông. Tiểu nhị, mang rượu tới."
      Tiểu nhị vẫn luôn đứng bên cạnh xem náo nhiệt, vội vàng lấy rượu, bên kia vừa tiễn người báo tin vui , bên này cũng uống rượu rồi.
      chỉ Nhạc Bộ Điên, nhóm Tiết Đình Nhương cũng đều tự rót cho mình, mượn rượu để áp chế nỗi lòng hồi hộp.
      Toàn bộ sảnh lớn náo nhiệt đến cực điểm, mọi thứ đều quay quanh Hà Tất Truyền kia. Mười năm học tập gian khổ, hôm nay thi đỗ, cũng nở mặt hơn người.
      Cũng nên nở mày nở mặt rồi!
      Sau đó, tiếng báo tin vui nhiều lần truyền đến, nhưng vẫn chưa dừng lại trước cửa khách điếm này, mà bên ngoài, náo nhiệt vẫn luôn ngừng.
      Bên ngoài càng náo nhiệt, chứng tỏ tỷ lệ mình thi đỗ càng ít , ít sĩ tử lòng càng thấp thỏm. Có người gọi rượu tự mình uống, có người lời chua chát, cũng có người quyết định ăn trưa.
      Tỷ như đám người Tiết Đình Nhương.
      Hành động của bọn họ nhắc nhở mọi người là sắp chờ đến kết quả đỗ cao, luôn ngồi như vậy, quả thực cũng có chút thú vị, vẫn nên tìm chút việc để làm .
      Bọn tiểu nhị trong khách điếm lại lu bù công việc, bàn nào cũng gọi món ăn bưng lên, mọi người vừa ăn, vừa uống rượu chuyện. Nhìn như đều nhàn hạ, kì thực lại có chút mất hồn mất vía.
      Lại trận khua chiêng gõ trống đến, còn ai tỏ vẻ quá kích động, nhưng vào lúc này, người báo tin vui lại dừng ở cửa khách điếm.
      "Báo tin vui, huyện Nhạc Bình, Lưu Trường Nham - Lưu lão gia, đỗ thứ hai mươi mốt Kì thi Hương ở Sơn Tây năm Gia Thành thứ sáu."
      Lưu Trường Nham đứng lên, y chính là người Bắc Lộc thư viện.
      "Chúc mừng Lưu huynh, chúc mừng chúc mừng."
      Lưu Trường Nham nhịn được mà cười vài tiếng, bước ra phía trước lấy ngân lượng ban thưởng. Tiền này vạn phần thể thiếu, nếu thưởng quá ít, chỉ sợ hôm sau truyền ra tin tức gã nào đó đỗ cử nhân, lại keo kiệt đến cực điểm.
      Kế tiếp Bắc Lộc thư viện như khai quang, ba tin mừng tiếp theo, đều đưa đến nhóm bọn họ.
      Người khác biết bọn họ cùng thư viện, chỉ cho là kết bạn cùng , đều hâm mộ thôi. Thậm chí có người còn viện mà bọn họ ở cùng nhau chắc là phong thuỷ tốt, trong bao nhiêu cử tử, bọn họ chiếm hết bốn.
      Sau đó như nghiệm chứng lời bọn họ, lại có tin mừng đến, lần này người đỗ là Mao Bát Đấu.
      Đừng thấy Mao Bát Đấu tỏ vẻ hùng tâm tráng chí mà lầm, kì thực y cũng ngờ mình có thể đỗ, bất quá chỉ thi để rèn luyện, ngờ lại đỗ.
      Thế mà lại đỗ.
      Khi nãy thằng nhãi này vừa mới cười nhạo người khác, cười rất hả hê, lúc này đến phiên mình, cũng xấu mặt. năng lắp bắp, thưởng bạc cũng quên, cuối cùng vẫn là Tiết Đình Nhương ra mặt giúp y thưởng cho người báo tin vui.
      "Được rồi được rồi, ngươi nhanh ngồi xuống , nếu nhịn được, hay về phòng cười lát ?"
      "Ta báo tin vui cho lão sư."
      Lý Đại Điền vội giữ chặt y: "Được rồi, ngươi đừng đâu hết, ngồi yên đó."
      Kỳ thực bốn người Tiết Đình Nhương chờ tin vui cho mình, bằng là chờ cho Lâm Mạc. Bọn họ tuổi , cho dù có rớt, trong lòng buồn bã, nhưng cùng lắm ba năm sau lại thi tiếp. Mà Lâm Mạc thi nhiều lần, nếu lần này lại đỗ…
      Thời gian kế tiếp, lòng mọi người đều nặng trĩu.
      báo hai mươi người đỗ vòng trong, càng về sau thứ tự càng cao, có người tự hiểu trình độ của mình, đại khái cũng biết mình thể thuộc nhóm đầu, tinh thần buồn chán, liên tục thở vắn than dài.
      Mà Bắc Lộc thư viện, chỉ vài người báo đỗ, còn lại đều mang thái độ tĩnh lặng đợi chờ, mãi cho đến giờ mùi, mới lại có người.
      Lần này là Trần Kiên.
      "Báo tin vui, huyện Hạ, Trần Kiên - Trần lão gia, đỗ thứ năm Kì thi Hương ở Sơn Tây, năm Gia Thành thứ sáu."
      "A Kiên, chúc mừng."
      Sau trận chúc mừng, tiễn bước người báo tin vui, những thí sinh chờ đợi kia đều tự về phòng. báo đến người đứng thứ năm.
      Ngũ Kinh Khôi, người như bọn họ sau có thể đỗ.
      "Đình Nhương, ngươi nhất định có thể đỗ." Trần Kiên .
      Tiết Đình Nhương cười cười, .
      Ngũ Kinh Khôi, nếu có trận vừa rồi của hai nhà Ngô Thẩm, lòng liền nắm chắc. Nhưng hôm nay ——
      Đừng thấy Tiết Đình Nhương vẫn luôn tỏ ra kiềm chế trấn định mà lầm, thực tế trong lòng lại rất yên. thậm chí tính đến tình huống tệ nhất. Nếu đỗ, liền về quê đọc sách, vừa khéo có thể mượn cơ hội này mà chăm sóc Chiêu Nhi, cũng tránh việc giống như trong mộng, bản thân lao tới kinh thành thi, để mình nàng ở nhà.
      Nghĩ như vậy, ấm ức trong lòng liền tiêu tán.
      Đúng lúc này, tin mừng lại tới.
      "Báo tin vui, huyện Dương Khúc, Nhạc Bộ Điên - Nhạc lão gia, đỗ thứ ba Kì thi Hương ở Sơn Tây năm Gia Thành thứ sáu."
      Vẫn luôn uống rượu giải sầu, Nhạc Bộ Điên ngẩng mạnh đầu, mắt say lờ đờ, lại cất giấu ánh sáng như sao.
      "Nhạc huynh, chúc mừng."
      Bên này chúc mừng, trận khua chiêng gõ trống lại tới ngoài cửa.
      Lúc này, ngay cả ông chủ khách điếm cũng nhịn được, đứng bên cửa cười như nở hoa.
      Lão đây có vận khí gì, khách điếm đỗ bảy người, vậy thi Hương lần sau, khách điếm nhà lão bị chen đến vỡ mất thôi.
      "Báo tin vui, huyện Hạ, Lâm Mạc - Lâm lão gia, đỗ thứ hai - Á nguyên Kì thi Hương ở Sơn Tây năm Gia Thành thứ sáu."
      "Lão sư, lão sư..." Mao Bát Đấu gào thảm thiết trận, sau đó chạy vội , còn chưa ra khỏi sảnh, Lâm Mạc bước ra.
      Chỉ thấy vạt áo ông bay bay, rất có phong phạm đại nho thời, thảnh thơi bình tĩnh, đâu giống những người khác, vừa đỗ liền thành trò hề.
      "Hoảng cái gì mà hoảng."
      "Lão sư, người đỗ rồi."
      Lâm Mạc vuốt cằm, bước ra phía trước trò chuyện cùng người báo tin vui.
      Á nguyên, chỉ đứng sau Giải Nguyên.
      Nhóm sĩ tử vốn buồn bã chán nản sớm về phòng, lúc này nghe khách điếm có cả ba Ngũ Kinh Khôi, đều nhịn được chạy đến xem náo nhiệt. Lại thấy là thầy trò cùng đỗ, lão sư còn là Á nguyên, sôi nổi tiến lên lôi kéo làm quen, muốn biết Á nguyên này là thần thánh phương nào, mà có thể dạy ra hai cử tử.
      Bọn họ cũng cho rằng Nhạc Bộ Điên là học trò của Lâm Mạc.
      Đại sảnh náo nhiệt đến cực điểm, thậm chí khách điếm nhà khác cũng đến, muốn xem phong thái của Á nguyên.
      Tiết Đình Nhương đứng bên cạnh cười thản nhiên, Trần Kiên vẫn luôn nhìn : "Đình Nhương, ngươi đừng..."
      ta vốn định đừng đau lòng khổ sở, nhưng lời này đủ để với Tiết Đình Nhương, thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng hóa thành câu: "Ngươi là do vận khí tốt, đợt đầu bị ướt bản nháp, hai đợt sau lại gặp phải mưa hào, thi xong về lại bệnh nặng trận. Lần này nếu đỗ, lần sau lại thi là được, đừng..."
      Lời ta có chút lộn xộn, Trần Kiên nhiều giống Mao Bát Đấu, cũng trôi trải như Tiết Đình Nhương, ta giỏi chuyện, bình thường cũng nhiều, lúc này an ủi người ta, ra mà chính ta cũng muốn che mặt cảm thán.
      "Được rồi, A Kiên, ta biết ngươi muốn gì, ta sao đâu."
      "Vậy ." Trần Kiên thoải mái cười. ta biết Đình Nhương phải là loại người so đo được mất, với năng lực của , lần này đỗ, là ông trời có mắt, cũng là quá xui xẻo.
      Lâm Mạc cuối cùng cũng ứng phó xong với các sĩ tử ào đến làm quen, bước tới.
      Ông nhìn ra ngoài cửa, sau tin vui báo đỗ thứ hai, qua khoảng thời gian. nghe thấy tiếng kèn trống, cách khác sĩ tử đỗ Giải Nguyên ở chỗ này.
      Ông nhìn về phía Tiết Đình Nhương, đây là học trò ông đặt nhiều kì vọng nhất, nhớ tới nhiều tai nạn gặp phải khi thi Hương lần này, nhịn được mà thở dài, vỗ vỗ bờ vai : "Đình Nhương, đừng sầu não, trong lòng lão sư, con là người xứng với Giải Nguyên."
      "Đa tạ lão sư trấn an, lần này đỗ, lần sau lại thi thôi, học trò..."
      Đúng lúc này, như có động tĩnh gì truyền đến.
      giống như lúc trước, hình như càng ồn ào hơn, có thể nghe ra tiếng kèn trống, còn có tiếng ủng hộ, đủ loại xen lẫn vào nhau, tạo thành làn sóng thanh.
      "Có việc gì thế?"
      , múa sư tử xuất trước cửa. Năm đầu sư tử rất sống động, có lăn lộn, có cúi đầu thi lễ, các loại dáng vẻ ngây thơ linh động, khiến người bật cười. Gánh hát diễn tấu vô cùng bài bản, người thổi kèn người gõ trống, kẻ gõ la người thổi sáo, hài hoà vui nhộn.
      Lại có tiếng pháo, tiếng la hét ầm ĩ, trong nhất thời dù gần trong gang tấc, lại chẳng thể nghe thấy người bên cạnh gì.
      "Đây là nhà ai khai trương à? Cũng biết chọn ngày."
      "Nhưng sao lại náo loạn đến đây, ông chủ, thế này cản trở ông buôn bán sao?"
      Mặt ông chủ khách điếm đầy ý cười, mắt sáng như sao, hình như lão gì đó, nhưng ai nghe thấy. Tiểu nhị cũng , đáng tiếc chỉ có thể nhìn thấy miệng gã cử động.
      Đúng lúc này, mấy con sư tử kia đột nhiên tách ra, tạo thành tư thế dâng tú cầu, người mặc áo ngắn vải thô màu đỏ thẫm, khăn mang đầu cũng màu đỏ, chạy đến.
      Tiếng pháo, tiếng kèn đều ngưng lại, chợt nghe gã lớn tiếng hô: "Báo tin vui, huyện Hạ, xã Hồ Dương, Tiết Đình Nhương - Tiết lão gia, đạt hạng nhất, Giải Nguyên kì thi Hương ở Sơn Tây năm Gia Thành thứ sáu!"
      "Đình Nhương, Đình Nhương!"
      "Đình Nhương, ngươi đỗ rồi!"
      Tiết Đình Nhương bị đẩy ra phía trước, có chút sững sờ nhìn trận này, trong lòng lại nghĩ, mình nên thưởng bao nhiêu bạc mới khiến những người này vừa lòng, để ngày mai xung quanh truyền ra tin tức, Giải Nguyên lão gia mới nhậm chức rất keo kiệt, là kẻ vắt cổ chày ra nước.
      ...
      Cuối cùng Tiết Đình Nhương lấy hết bạc người, đám người Mao Bát Đấu lại đưa thêm chút, mới tiễn bước được người báo tin vui.
      Người ta bày ra thế trận lớn như vậy, lại báo tin vui, cho ngươi thêm vẻ vang, ngươi quá hẹp hòi cũng được. Đừng tưởng rằng cái này là tặng , đều phải trả tiền.
      Bất quá việc này tiêu tiền cũng đáng, liền bởi vì động tĩnh này, người nửa thành Thái Nguyên đều bị hấp dẫn đến đây. Cho dù là ai, táng gia bại sản cũng phải cho.
      Kỳ thực mỗi lần thi Hương yết bảng, người báo tin vui đều làm theo lệ cũ.
      Giải Nguyên, hạng nhất, làm lớn tâng bốc sao mà được.
      Ông chủ khách điếm biết , đáng tiếc động tĩnh quá lớn, ai nghe thấy lão ‘đây là báo tin vui cho Giải Nguyên lão gia’.
      trận yết bảng, đủ cả ngọt bùi cay đắng, đỗ hoan hô nhảy nhót, đỗ ảm đạm u sầu. Có nam nhân to lớn, khóc như được làm từ nước, càng thiếu kẻ say, mượn rượu điên cuồng.
      Trong Tứ tử Thanh Viễn, Mao Bát Đấu cũng đổ, chỉ riêng Lý Đại Điền thi rớt, cũng là chuyện đáng ăn năn.
      Lý Đại Điền cực lực giải thích, mình đau lòng như người khác tưởng tượng đâu. Dù có chút mất mát, vì bốn người cùng nhau tham gia ba lần thi huyện, phủ, viện, bây giờ lại thi Hương, nhưng chỉ mình gã rớt.
      Nhưng kết quả có thể đoán trước, cũng sức mình thế nào, thực đỗ, cũng chẳng ngoài ý muốn.
      Nhưng Mao Bát Đấu lại gây chú ý, ngay cả Lâm Mạc cũng ngờ y có thể đỗ, có lẽ người khi có mục tiêu, liền bộc phát ra tiềm lực vô cùng.
      Sau này, Lý Đại Điền còn từng trêu tức, xem ra gã cũng nên tìm ý trung nhân.
      Lời này đương nhiên là cho Mao Bát Đấu nghe, lúc trước Mao Bát Đấu từng phát ngôn bừa bãi, mình nhất định phải thi đỗ, để chứng minh mình có bản lĩnh hơn gã họ Lý kia, để khi cầu thân Lâm Yên Nhiên, khiến nàng đủ đầy mặt mũi.
      Bản thân y nghĩ thế, về phần Lâm Yên Nhiên, thậm chí Lâm Mạc nghĩ thế nào, lại biết được.

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      @Yến.Yến : việc đó bình thường mà, vị trí chỗ ngồi chính là số báo danh, sau đó đánh phách, nếu chủ khảo muốn gian lận dễ như trở bàn tay. nhớ vụ gian lận ở Sơn La sao bạn
      Yến.Yến thích bài này.

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 116:

      Ngày sau yết bảng chính là 'Lộc Minh Yến', trừ cử nhân mới đỗ, quan Chủ Phó khảo, quan Giám Lâm cùng tất cả quan Nội Ngoại Liêm đều trình diện.
      Còn vì sao lại gọi là Lộc Minh Yến, đây chính là tiệc chiêu đãi học trò khoa cử vinh danh hoàng đế, lấy "Lộc" làm chủ vì là tiệc cung đình, thể hoàng ân cuồn cuộn và chiêu nạp hiền tài. Lộc xưa nay là tiên thú tối cao, ý là hiền tài hiếm có, hoàng đế là con trời cao quý, 'Minh' ý là trời ban thưởng, hoàng đế làm chủ, tài tử là khách, nên tiệc này được gọi là 'Lộc Minh Yến'.
      Lại , lộc đồng với 'Lộc', ý chỉ công danh lợi lộc, mà đỗ cử nhân khoa thi mới chính là bước đầu con đường làm quan. Người đọc sách xưa nay kín đáo khép mình, mới dùng lộc để đại diện, tóm lại Lộc Minh Yến là tiệc mừng các cử nhân mới đỗ.
      là tiệc, kỳ thực tiệc này ăn đến miệng, chủ yếu chỉ là hình thức. Đầu tiên là quan Chủ Phó khảo dẫn theo các quan Liêm lớn lạy Thánh Nhân, rồi đến các cử nhân mới đỗ hành lễ tạ ơn các giám khảo.
      Kỳ thực chủ yếu vẫn là Chủ khảo, còn lại đều là thứ yếu.
      Tiết Đình Nhương thân khăn áo cử nhân đỏ thẫm, bên phải mũ ghim trâm Thù Du. Trâm hoa vốn là tập tục khi tiến sĩ thi đỗ, nhưng vì tỏ vẻ vui mừng, cử nhân thi đỗ tham gia Lộc Minh Yến, cũng cài hoa.
      Nhưng chỉ có Giải Nguyên mới cài trâm, tạo khác biệt.
      Tổng cộng bảy mươi cử nhân mới đỗ tập trung sảnh, Giải Nguyên đầu, Á nguyên phía sau, dẫn theo các cử nhân mới, hành lễ trước Chủ khảo Hoàng Minh Trung, rồi đến quan Phó khảo, cứ thế mà tiếp tục.
      Sau khi tiệc mở, hát khúc ‘Lộc Minh’ trong ‘Kinh thi’, coi như là ứng với cái tên Lộc Minh Yến.
      Trong sảnh cầm cổ sắt hoà , ca múa nhịp nhàng, nến đỏ to như cánh tay chiếu khắp phòng sáng như ban ngày. (Cầm: đàn 7 dây, Cổ: trống, Sắt: đàn 25 hoặc 16 dây)
      "Giải Nguyên lang của chúng ta đúng là hùng xuất thiếu niên." Có quan viên vuốt râu với người bên cạnh.
      Đúng thế, mười sáu tuổi là cử nhân lão gia, cũng là cực kì hiếm thấy, có thể xưng tụng là kỳ tài ngút trời.
      Bên kia, Tiết Đình Nhương kính rượu quan Chủ khảo.
      Hoàng Minh Trung ngoài cười nhưng trong cười, nhận rượu uống hơi cạn sạch, mấy lời động viên.
      Nhìn ra được tâm tình gã có chút tốt, còn vì sao tốt, chỉ trong lòng gã mới được.
      Kế tiếp là quan Phó khảo Diệp Cử, Diệp Cử cũng mấy lời động viên, khi ông ấy uống rượu, có người bên cạnh vào câu: "Giải Nguyên lang nên đa tạ Diệp đại nhân đấy, nếu nhờ Diệp đại nhân, danh vọng Giải Nguyên này của Giải Nguyên lang, lấy được đến tay đâu."
      Người này vừa xong, có người chặn lại: "Ta thấy ngươi uống nhiều rồi, mới năng càn quấy thế. Giải Nguyên lang chính là thiếu niên tài tuấn, công danh đến dễ như trở bàn tay."
      Người nọ cũng ý thức được mình lỡ lời, vội cười ha ha lướt qua chuyện này.
      Bên này Tiết Đình Nhương đương nhiên thể làm như nghe thấy, cũng thể hỏi cụ thể, chỉ cười thi lễ với Diệp Cử: "Học trò lại lần nữa bái tạ quan Phó khảo đại nhân."
      Diệp Cử đỡ lấy : "Triều đình mở tân khoa vốn để tuyển nạp hiền tài, Tiết Giải Nguyên chính là người có tài, nên làm như thế, cần cảm tạ."
      Người khác chỉ cho là lời khách sáo, chỉ có Tiết Đình Nhương thầm thấu hiểu, xem ra mình có thể đạt được Giải Nguyên, hẳn xảy ra việc gì đó, mà Diệp Cử có tác động trong đó.
      Lộc Minh Yến tàn tiệc, tất cả mọi người uống ít rượu, cũng may là có xe ngựa đưa tiễn, bằng hôm sau có tin tức truyền ra, cử nhân mới đỗ nào đó ăn ngủ đầu đường.
      Gần đây mấy tin tức kiểu này nghe thấy đặc biệt nhiều, phần lớn là gã thí sinh nào đó làm bài được, say rượu đầu đường, hoặc là thí sinh nào đó nữa, bởi vì viêm màng túi, bị thanh lâu nào đó đuổi ra. Nếu cử nhân mới đỗ nào đó xảy ra thị phi, đúng là chuyện cười lớn.
      Sau Lộc Minh Yến có vài tiệc trà tiệc rượu chúc mừng xã giao, đều do thí sinh hoặc cử nhân mới đỗ tự mình tổ chức, bất quá Tiết Đình Nhương lại vội vã về quê, tất nhiên tham gia.
      Mọi người Bắc Lộc thư viện từ đây mỗi người ngả, đỗ tiếp tục về thư viện chăm chỉ đọc sách, ba năm sau lại đến, đỗ vội vàng về quê.
      Thi Hội diễn ra vào tháng hai năm sau, gọi là kỳ thi mùa xuân. tại là trung tuần tháng chín, kinh thành đường sá xa xôi, đường ít nhất phải hai tháng, đến kinh thành còn phải dàn xếp, thời gian cực kì gấp rút. Có vài cử nhân mới đỗ muốn giày vò, muốn trực tiếp đến kinh thành đợi tháng hai sang năm thi Hội.
      Bất quá đại đa số vẫn muốn về quê chuyến, trấn an tinh thần của người thân trong nhà.
      Do sợ kịp thời gian, Lâm Mạc liền tính về huyện Hạ, hẹn với đám người Tiết Đình Nhương thời gian gặp gỡ ở kinh thành, liền trở về Bắc Lộc thư viện.
      Về phần Tiết Đình Nhương, Mao Bát Đấu cùng Trần Kiên, Lý Đại Điền, ngồi xe ngựa quay về huyện Hạ.
      Dọc đường , đường sá xa xôi, ít nhất phải nửa tháng mới về đến nhà, lòng bốn người vội như tên bắn.
      *
      Ngay khi nhóm Tiết Đình Nhương đường trở về, thôn Dư Khánh nơi đó cũng phát sinh việc.
      Việc này còn phải nhắc đến chuyện lúc trước, từ lần đó vợ chồng Vương Đại Chí tìm được tỷ muội Chiêu Nhi rồi bị đuổi , hai người liền xuất nữa.
      Sau đó cũng có tới lần, nhưng còn chưa vào thôn bị người ta đuổi .
      Nông dân chuyện quá để ý, vừa nghe họ là phụ mẫu nhẫn tâm bán nữ nhi, bây giờ còn muốn kéo về bán thêm lần nữa, đều phỉ nhổ liên tục, vừa đuổi vừa mắng. Bị mọi người mắng đặc biệt khó nghe, hai người nghèo đến điên rồi, về nhà sinh thêm con , dù sao sinh ra liền có thể đem bán, bán đứa nào mà là bán.
      Mắng đến mức hai người che mặt chạy trốn, từ đó về sau quay lại nữa.
      đầu khác, Tiết Thúy Nga trở về Triệu gia.
      Bởi vì mấy ngày nay luôn thấy bóng người, ả đào rau dại, đốn củi, nhưng ra ngoài ngày, lúc trở về trong sọt lại chỉ có vài nhánh rau dại, mấy cành củi khô.
      Đây là ra ngoài làm việc ? Bởi vậy ả bị mắng ít.
      Nhất là con của ả bây giờ mới chỉ hơn tuổi, lúc học chạy nhảy khắp nơi. Đừng thấy Hồng thị hà khắc với Tiết Thúy Nga, dù sao đứa bé cũng là con đầu lòng của Triệu Kim Thụy, còn là đứa cháu ruột đầu tiên của Hồng thị, đương nhiên như bảo vật.
      Nhưng dù thương đứa bé thế nào, mình bà cũng giữ nổi, mấy ngày nay Tiết Thúy Nga ngày ngày mất dạng, Hồng thị vội đến sứt đầu mẻ trán, bởi vậy càng hận người làm mẹ ra gì này.
      Hôm nay sáng sớm Tiết Thúy Nga lại mất bóng, lần này ngay cả dao và sọt cũng mang theo, Hồng thị tìm vòng khắp thôn cũng thấy, trở về lại phát cháu té sứt đầu, bèn đứng giữa sân mà mắng.
      mắng, Tiết Thúy Nga bụm mặt trở về, bộ dạng vô cùng chật vật, mặt bầm xanh bầm đỏ, người biết còn tưởng ả đụng phải kẻ xấu.
      Hồng thị cho là như thế, bằng vô duyên vô cớ sao lại thành ra thế này.
      Phản ứng đầu tiên của bà phải là an ủi, mà chất vấn dấu tay mặt Tiết Thúy Nga vì sao mà có. Tiết Thúy Nga tất nhiên , ấp a ấp úng, vừa nghe liền biết dối. Hồng thị liền bỏ qua, bật cao ba thước rướn giọng gọi chồng gọi con, Tiết Thúy Nga gặp bọn cướp.
      Ở nông thôn làm gì có cướp bóc, dù sao cũng là đụng phải kẻ xấu.
      Kẻ xấu đương nhiên là nam nhân, nữ nhân đụng phải kẻ xấu có thể gặp phải chuyện gì, dù sao đối phương cũng có ý đồ gây rối, Tiết Thúy Nga phản kháng, mới bị đánh thành như vậy, chừng thân thể cũng bị vấy bẩn.
      Triệu Kim Thụy vừa nghe mẹ thế, liền đen mặt, mắng: "Ngươi còn có mặt mũi trở về ư!"
      Triệu đại cữu muốn hỏi ràng, nhưng tình huống này cha chồng như ông sao lại biết xấu hổ mà hỏi tận tường, chỉ đành nghe vợ và con trai ngươi câu ta câu mắng mỏ, vì thế biến thành Tiết Thúy Nga có bộ dạng này, đều do bị kẻ xấu cưỡng đoạt.
      Đương nhiên trong này còn có công lao của hai con dâu nhà Triệu gia.
      Hồng thị là vợ kế, hai người này trước nay hận bà già này mỗi ngày đều khuyến khích cha chồng đối xử tốt với hai con trai lớn, bình thường cũng gây khó dễ cho hai nàng dâu ít. Bây giờ đến phiên hai người này xem Hồng thị náo nhiệt, đương nhiên phải ở cạnh châm ngòi thổi gió, thêm mắm dặm muối.
      Tiết Thúy Nga miệng thể chống bốn, cho dù ả muốn kể , cũng thể giải thích. Vừa mở miệng mình về nhà mẹ đẻ, bị người chặn trở về, ả cố ý lừa gạt.
      Bên này Triệu Kim Thụy càng nghe càng giận, níu chặt Tiết Thúy Nga trở về phòng đánh trận.
      Ả khóc đến khàn cả giọng, Triệu gia đại loạn, lại có thôn dân nghe được động tĩnh tới cửa hỏi, dưới phóng đại của hai con dâu nhà Triệu gia, việc Tiết Thúy Nga thất tiết bị truyền khắp thôn.
      Tiết Thúy Nga cuối cùng thể cãi được, bị Triệu Kim Thụy đánh cho hấp hối. Bên này Triệu Kim Thụy mới từ trong phòng ra, bên kia Hồng thị : "Bỏ ả , phải bỏ!"
      Kỳ thực đến lúc này, người Triệu gia cũng biết là hiểu lầm, nhưng Hồng thị vốn chán ghét Tiết Thúy Nga, bây giờ lại náo loạn đến mức này. Thị phi dễ truyền , lại khó mà làm , nếu để Tiết Thúy Nga ở trong nhà, trong mắt người ngoài Triệu Kim Thụy liền mọc thêm cặp sừng.
      Bất quá người Triệu gia vẫn còn khá thông minh, để Tiết Thúy Nga ở nhà dưỡng bệnh cho tốt, rồi mới đuổi ả về Tiết gia.
      Triệu thị vừa nghe nữ nhi bị nhà mẹ bỏ, lập tức hôn mê bất tỉnh.
      Tiết gia trận người ngã ngựa đổ, mời đại phu trị liệu cho Triệu thị, Triệu thị tỉnh lại liền đối mặt với chuyện con bị bỏ. Người Triệu gia mực chắc chắn Tiết Thúy Nga bị cưỡng đoạt, cho nên cần phải hưu thê. Hai huynh đệ Tiết Thanh Bách thiếu chút đánh nhau với hai con trai lớn của Triệu gia, may mà bị trưởng bối hai nhà cản lại.
      Người hai nhà ngồi xuống chuyện này. Mặc kệ Tiết lão gia làm chứng rằng nữ nhi quả có trở về, dấu tay mặt là do ông đánh, Triệu gia vẫn kiên quyết muốn bỏ vợ.
      Bất quá Triệu đại cữu cũng giọng, có nỗi khổ, nhưng lời này đều do Hồng thị dạy. Đại khái chính là bộ dáng Tiết Thúy Nga từ thôn Dư Khánh trở về bị người trong thôn trông thấy, trong thôn mới truyền ra lời đồn nhảm này, bây giờ mọi việc căn bản thể giải thích ràng, vì tương lai của Triệu Kim Thụy, thể bỏ vợ.
      Tiết lão gia có thể gì, sao có thể là mình tạo nghiệt?
      Bỏ bỏ , nhà trai muốn bỏ vợ, nhà cũng ngăn được. Dù thân thích có đến nhà trai đánh đập uy hiếp, nhưng Triệu thị vẫn còn đây, nhìn mặt tăng cũng nể mặt Phật. Lại , Tiết lão gia cũng sợ việc này truyền khắp thôn Dư Khánh, về sau người Tiết gia cũng còn mặt mũi gặp người.
      Việc hôn nhân này ngay từ đầu nên kết, nếu phải do Tiết Thúy Nga tốt...
      đến đều do chính ả tạo nghiệt, cũng chẳng trách được ai.
      Người hai nhà trải qua thời gian dài cò kè mặc cả, mới đạt thành nhất trí.
      Huynh đệ Tiết gia đến Triệu gia thôn náo loạn trận, hai nhà cùng diễn tuồng kịch, chính là tỏ vẻ hết thảy đều là hiểu lầm, nhưng bởi vì người Triệu gia xấu nữ nhi nhà mình, cho dù người Triệu gia tới cửa cầu xin, Tiết gia cũng để nữ nhi quay lại. Mà Triệu gia bên kia muốn bỏ vợ cứ bỏ, nên làm gì cứ làm.
      Kỳ thực vở kịch này đều là diễn cho người ngoài xem, ngọt bùi cay đắng trong đó, cũng chỉ tự mình nhấm nháp.
      Tiết Thúy Nga cùng Triệu thị từng phản đối, nhưng lúc này Tiết lão gia lại vô cùng kiên định.
      Sau khi mọi việc xong xuôi, Tiết lão gia bỗng chốc già hơn mười tuổi, từ lúc xảy ra chuyện của Tiết Thanh Sơn, xương cốt Tiết lão gia liền như trước nữa, lần này trực tiếp ngã bệnh.
      Mời y hỏi dược tất nhiên cần kể , sau đó Triệu thị có hối hận , người khác biết được, dù sao Tam phòng Tứ phòng đều bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.
      Nhưng đúng vào lúc này, lại phát sinh việc, là việc xảy ra ở đỉnh núi bên kia.
      Tiết gia bây giờ rối như canh hẹ, Chiêu Nhi vì dưỡng thai cần yên tĩnh, dứt khoát chuyển đến đỉnh núi ở cùng Chiêu Đệ.
      Trước đây nàng còn có chút do dự chuyện chuyển nhà, phát sinh việc Tiết Thúy Nga bị hưu về nhà, nàng lo nghĩ nữa. Hai người cạch mặt, ai biết ở cùng nơi, Tiết Thúy Nga lại gây ra chuyện gì.
      Đỉnh núi yên tĩnh, hoàn cảnh cũng tốt, lại rời xa Tiết gia náo loạn kia. Chiêu Nhi mỗi ngày đều vui vẻ, dưỡng thai chọc cháu, mỗi ngày đều tốt đẹp.
      Bây giờ chuyện Chiêu Nhi có tiền, cả thôn đều biết, ai chẳng biết Vương Ký thái hành rất có tiếng trong huyện do Chiêu Nhi mở. Mà theo thời gian, chuyện xưởng cũng có người biết, trong thôn thiếu phụ nhân đến tìm việc làm. Dù sao bây giờ Chiêu Nhi cũng thiếu người, liền lựa người giỏi may vá, giữ lại làm công.
      Trước kia giấu diếm, bởi vì thực lực bọn họ quá yếu ớt, từ khi Tiết Đình Nhương đỗ tú tài, lại dựa lưng vào ngọn núi bộ tộc Tiết thị, còn có uy hiếp của Từ Huyện Lệnh, muốn ghen tị, cũng phải suy nghĩ cho bản thân trước.
      Nhưng xưa nay có tiền luôn bị người chú ý, tối nay, đỉnh núi liền gặp trộm.
      Kẻ trộm này lá gan lớn, mới đầu chỉ trộm gà hai lần, bởi vì đỉnh núi nuôi nhiều gà, hơn nữa gần đây Tiết gia bận rộn, Chu thị cùng Tôn thị cũng kiểm tra, cho nên mọi người đều biết.
      Ai ngờ lá gan kẻ trộm càng lúc càng lớn, lại đụng phải Chiêu Nhi ở trong phòng.
      Người ở dưới cửa sổ, bị Hắc Tử thèm hé răng canh chừng gã nửa ngày đè lại. Kẻ trộm sợ tới mức kêu cha gọi mẹ, Chiêu Nhi, Chiêu Đệ, Cao thẩm nghe được động tĩnh đều bước đến.
      Nhất là Chiêu Nhi, thuận tay liền xách cái xẻng, ưỡn bụng kề vào đầu kẻ trộm kia, tỏ vẻ lời hợp liền xuống tay.
      Kì thực phải Chiêu Nhi sợ hãi, Cao Thăng ở nhà, đỉnh núi chỉ có ba nữ nhân cùng đứa bé ẵm ngửa. Bỏ qua tỷ của nàng, Cao thẩm tuổi già, già quá già, càng quá , cũng chỉ có nàng còn vài phần sức lực.
      "Đừng đánh, đừng đánh, ta là Hắc Tam."
      Tối om, cũng thấy mặt người, bất quá kẻ trộm thức thời, tự báo danh tính. Hơn nữa cái xẻng để ở đầu gã rất dọa người, gã cảm thấy ngay sau đó liền rơi mất đầu, vốn Hắc Tam còn định dựa vào sức nam nhân của mình mà chạy.
      "Hắc Tam? Lá gan , trộm đến cả chỗ ta!" Chiêu Nhi cười lạnh, bảo Cao thẩm lấy dây thừng, trói Hắc Tam lại.
      "Chiêu Nhi tỷ tha mạng, ta cũng là hồ đồ nhất thời, ở nhà thực sống nổi nữa, mới nhất thời làm bậy."
      "Đừng với ta, với tộc trưởng và Lý Chính!"
      Cao thẩm chống đèn lồng sờ soạng xuống núi gọi người, Hắc Tam bị ném trong sân, hai tỷ muội Chiêu Nhi chui vào phòng. Về phần Hắc Tử, vẫn luôn ngồi xổm bên người Hắc Tam, có động tĩnh gì liền cắn gã.
      Rất nhanh Tiết Thanh Bách cùng Tiết Thanh Hòe liền chạy đến, cùng còn có nhóm Tiết Cường.
      "Hay cho thằng nhãi nhà ngươi, trộm đến dưới mắt Chiêu Nhi tỷ!" Mấy thằng nhóc Tiết Cường trẻ tuổi, vừa đến liền quyền đấm cước đá, đánh khiến Hắc Tam kêu cha gọi mẹ.
      "Chiêu Nhi tỷ, định xử lí thế nào? Đánh trận rồi thôi?"
      "Cứ nhốt lại đó, ngày mai đưa đến chỗ tộc trưởng, Lý Chính."
      Bọn Tiết Cường dù cảm thấy Chiêu Nhi có chút chuyện bé xé ra to, nhưng trước giờ bọn họ tin phục Chiêu Nhi, cũng gì. Chỉ Tiết Thanh Hòe nhìn ra ý của Chiêu Nhi, lần này mà tha, lần sau khẳng định có người tái phạm, dù sao đều là bà con chòm xóm, ngươi có thể xử lí đến mức nào? Đến lúc đó khẳng định có người hùa theo làm bậy.
      Cho nên lúc này Chiêu Nhi vốn định giết gà dọa khỉ!
      Tiết tộc trưởng xưa nay bao che khuyết điểm, Hắc Tam lại là người họ khác, kết cục cần phải , đương nhiên là trục xuất khỏi thôn.
      Vừa nghe muốn đưa đến chỗ tộc trưởng cùng Lý Chính, lúc này Hắc Tam ôm đầu thèm giả chết nữa, khóc : "Xin Chiêu Nhi tỷ lưu tình, ngàn vạn đừng đưa ta đến chỗ tộc trưởng, Lý Chính."
      Chiêu Nhi phụng phịu, để ý đến gã, chỉ bảo Tiết Cường đem Hắc Tam nhốt.
      "Chiêu Nhi tỷ, ta biết sai rồi, biết sai rồi, ngàn vạn đừng đưa ta đến chỗ tộc trưởng, bọn họ khẳng định tha cho ta, trong nhà ta còn có mẹ già, mẹ ta chịu nổi kích thích này đâu..."
      Thấy Chiêu Nhi vẫn gì, Hắc Tam tâm như tro tàn, muốn cam chịu, đột nhiên trong đầu chợt lóe: "Chiêu Nhi tỷ, ta có việc muốn , ta biết Tiết quả phụ chết như thế nào. Ta cho ngươi việc này, ngươi tha cho ta lần được ?"
      Chiêu Nhi đảo mắt nhìn qua.
      Hắc Tam thầm vui vẻ, ra việc mình trông thấy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :