1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh]CON ĐƯỜNG NUÔI VỢ CỦA THỦ PHỤ GIAN THẦN - Giả Diện Đích Thịnh Yến - [Đến Chương 176]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 75:

      Đề này chẳng phải đề bài ngắn, vừa thấy phải là đề bài ngắn, rất nhiều thí sinh đều thở phào nhõm hơi, vội nhanh tay lấy giấy viết nháp trãi lên bàn chép đề bài. Rất nhanh có nha dịch giơ bảng dán đề thứ hai trình diện trước các thí sinh, đó dán là đề Ngũ kinh. (đề bài ngắn: dạng đề ngắt câu ghép đoạn giải thích ở chương 48 )

      Đề Ngũ kinh tổng cộng có năm ý, nhưng bởi vì Đại Xương tuân theo tập tục xưa của triều trước, sĩ tử nghiên cứu Ngũ kinh chỉ học tập kinh, bốn kinh khác chỉ biết qua là được, khi dự thi tùy ý chọn ý mà bản thân am hiểu để trả lời, chỉ cần đạt cầu là được.
      Đề cuối cùng là bài thơ ngũ ngôn bát cú.
      Tiết Đình Nhương chép xong hết cả ba câu đề thi lên giấy nháp, lại viết tên của mình và thứ tự vị trí chỗ ngồi lên bài thi, rồi mới xem đến đề thi.
      Câu thứ nhất chính là đề thi Tứ thư, Nữ (nhữ) dữ Hồi dã, thục dũ.
      Câu này xuất phát từ ‘Luận ngữ’, về việc Khổng Tử hỏi Tử Cống là ta và Nhan Hồi, ai hơn bậc.
      Đề thi vốn là: Tử vị Tử Cống viết: “nữ (nhữ) dữ Hồi dã, thục dũ?”. Đối viết: “Tứ dã, hà cảm vọng Hồi, Hồi dã, văn nhất dĩ tri thập, Tứ dã, văn nhất dĩ tri nhị”. Tử viết: “phất như dã, Ngô dữ nữ (nhữ), phất như dã!” (Khổng Tử gọi Tử Cống mà hỏi: "Ngươi với Hồi, ai hơn?” Tử Cống thưa: "Tứ này sao sánh với Hồi! Hồi nghe biết mười. Tứ này nghe mười biết , hai mà thôi. Đức Khổng Tử khen: " ngươi chẳng bằng Hồi. Ý ta cũng giống ngươi cho rằng ngươi chẳng bằng Hồi vậy!”)

      Câu này mặc dù phải là đề bài ngắn, nhưng hoàn toàn bị phân vào loại dễ phá đề. Nếu Thánh Nhân hai người có tốt có , lại chẳng có chút quan hệ gì với tình hình chính trị đương thời hay vấn đề quốc gia dân sinh. Phải biết rằng triều đình chọn ‘dù thay đổi trăm lần bản chất vẫn đổi’, cuối cùng cũng đều là tuyển chọn nhân tài cho triều đình. quan tâm ý vốn có của Thánh nhân là gì, ít nhất mục tiêu lớn triều đình hướng đến là thế, quan viên bên dưới tất nhiên cũng theo như thế.
      Cho nên khi quan Chủ Khảo ra đề, mặc kệ là vớ vẩn hay tuyệt vời thế nào, giải đề cứ theo phương hướng này mà phát triển, nếu trong lời văn có ý tưởng mới lạ, khiến giám khảo tán thưởng, như vậy công danh vững vàng nắm được.
      Bình thường các thí sinh từng dự thi đều hiểu được đạo lý này, đương nhiên cũng có người cần có thầy giỏi chỉ bảo, tự mình mù mờ lăn lộn, có thể lăn lộn làm đúng nội dung đúng là tổ tiên phù hộ.
      Nhưng có loại đề, dù ngươi phí bao nhiêu công sức, cũng dính được gì đến tình hình chính trị đương thời hay quốc gia dân sinh, đây là để kiểm tra năng lực ứng biến của học trò, mà đề này chính là như thế.
      Bất quá đối với Tiết Đình Nhương đây là đề khó, trong giấc mộng kia của , từng có danh sĩ phân chia khoa cử thành hai loại, loại dùng cách làm như nêu , xét ý nghĩa chính. Loại còn lại, là xét ý hoặc xét tiểu tiết.
      Mà ý này cũng phải là nghĩa mặt chữ, mà là trong đề này ngươi hiểu được điều gì, muốn thể ý gì, nhìn thấy gì, học được gì.
      Nhất định phải tâng bốc, tâng bốc tận trời, gần sát thánh hiền. Đồng thời phải tự mình phân tích cảm nhận sâu sắc, chỉ phải phân tích chính mình, còn phải phân tích ra đại chúng, cũng từ đây tiến hành thể suy nghĩ, cảm nhận sâu sắc.
      Tiết Đình Nhương vừa nghĩ, vừa chấp bút thấm mực, viết ra hàng chữ (thể tiểu tự).
      Dĩ thục dũ vấn hiền giả, dục kỳ tự tỉnh dã. (Dùng ai hơn xét hiền tài, cũng là tự xét mình).
      Phá đề của Văn Bát cổ xem như liền sáng tỏ, thánh nhân hỏi học trò của mình, ta liền mượn lời thánh nhân hỏi học trò, tự cảnh tỉnh mình. (cấu trúc Văn bát cổ nêu ở chương 16)
      Theo lẽ thường khi viết Văn bát cổ, phá đề tuyệt diệu chỉ cần cách thức giải đề bài này tệ, có gốc có ngọn, liền xem là đạt.
      Tiết Đình Nhương hạ bút ngừng, viết xong phần thừa đề ——
      Giữa Tử Cống và Nhan Hồi, ai giỏi hơn, sao làm phu tử lại biết? Chẳng qua hỏi Tử Cống, phải vì muốn tự xét lại mình sao?
      Thừa đề chính là để phát triển ý nêu ở phá đề, thánh nhân là thầy, sao lại biết học trò của mình ai giỏi hơn ai, dùng câu ai hơn để hỏi Tử Cống, chẳng phải ràng là muốn tự cảnh tỉnh sao?
      ...
      Tiết Đình Nhương ngòi bút như bay viết xong đề thi Tứ thư, sau khi viết xong, cũng sốt ruột viết tiếp đề bài tiếp theo, mà ngồi yên nhắm mắt dưỡng thần.
      Thi Huyện tổ chức năm đợt, mỗi đợt thi ngày, cho nên cũng nóng nảy, mà yên lặng hồi tưởng trong đầu những bài văn mình viết trước kia, suy tư xem sai ở đâu, chỗ nào cần bổ sung, thuận đường nghĩ sẵn trong đầu về đề bài kế tiếp.
      lát sau, bắt đầu viết đề Ngũ kinh.
      Viết xong hai đề, bên ngoài vang lên tiếng trống, nhắc nhở thí sinh có thể uống trà hoặc đến nhà vệ sinh, nếu đói, cũng có thể ăn cơm trước.
      Đến Trường thi có thể tự mang theo thức ăn, nhưng trừ chút nước dùng để mài mực được phép mang thêm nước, cách khác muốn uống nước chỉ có thể tự mua.
      Tiết Đình Nhương mở cái giỏ mang thi, lấy ra bánh nướng kẹp thịt Chiêu Nhi chuẩn bị, bánh bột ngô cán mỏng, nhân gồm mộc nhĩ nấm hương cải trắng xào thịt. cái bánh giải quyết tất cả mọi vấn đề, có thịt có rau lại chống đói, mà Chiêu Nhi chuẩn bị cho hai cái, những người khác đều chỉ có .
      Nàng vẫn thương , ràng từ lúc sáng thức dậy thèm để ý đến , hai người chỉ câu trước khi vào trường thi mà thôi.
      Có nha dịch xách ấm nước tới, Tiết Đình Nhương muốn chén trà nóng, chỉ chén trà nóng lại phải trả hai mươi văn tiền. Tiết Đình Nhương gì, lấy tiền trong túi sách ra thanh toán, trà liền châm đến.
      Ăn bánh uống trà, có mùi có vị, làm khỏi nhớ tới việc tối hôm qua.
      *
      Sau khi ra khỏi cửa lớn huyện nha, Chiêu Nhi nhìn xung quanh, phát những người đến đưa người thân thi đều rời .
      Mà Tiết Thanh Sơn càng trực tiếp, ở bên tìm thềm đá ngồi xuống.
      Chiêu Nhi lười với gã, liền hỏi Tiết Thanh Hòe, Tiết Thanh Hòe từng đưa Tiết Thanh Sơn thi, tất nhiên là hiểu nguyên do trong đó.
      Hỏi qua mới biết, thi Huyện đợt thi ngày, lấy việc đốt đèn làm thời hạn. cách khác trời tối nhìn là phải rời trường thi, cho phép chong đèn tiếp tục thi. Đương nhiên cũng có thể rời trường thi trước, người rời trường thi trước rất nhiều, thậm chí trong đó còn có người đứng đầu, đứng thứ hai, thứ ba của kì thi, bất quá ta ràng, chỉ bảo Chiêu Nhi chờ là được.
      Vì thế mọi người đều đợi, có lúc Chiêu Nhi cùng Cao Thăng rời khỏi chuyến, là đến nhà vệ sinh, thứ hai là mua chút thức ăn về.
      Chờ đến buổi trưa, người rời dùng cơm trưa ngày càng nhiều, nhưng phần lớn đều giống nhóm Chiêu Nhi, tùy tiện mua ít thức ăn rồi quay lại.
      Mà lúc này nhóm người duỗi cổ nhìn vào cửa lớn huyện nha rất nhiều, được Tiết Thanh Hòe giải thích mới biết được, ra nếu muốn rời trường thi sớm, vào khoảng giờ phút này.
      Trong Trường thi, Tiết Đình Nhương thở dài hơi, đặt bút lông trong tay xuống.
      Mà trước mặt , bài thi mỗi trang mười tám dòng, mỗi dòng mười bốn chữ kín chữ. Trãi bài ra xem lại lần nữa, cuộn bài thi đặt lên phía trái bàn, rồi bắt đầu thu dọn bút mực và túi sách. (mỗi trang mười tám dòng: dòng này theo hàng dọc nhé, kiểu viết từ xuống của TQ)

      có nha dịch tuần tra chú ý tới động tĩnh bên này, đến hỏi Tiết Đình Nhương có muốn nộp bài thi sớm hay .
      Trong mắt Nha dịch có chút kinh ngạc, mấy lần thi Huyện trước việc nộp bài thi trước thời hạn phải có, nhưng phỏng chừng phải chờ thêm chút mới có người nộp bài thi, ngờ sớm thế có người muốn nộp.
      Gã ta cũng nhận bài kiểm tra của Tiết Đình Nhương, mà chờ thu dọn xong mọi thứ, liền dẫn cùng đến trước mặt Từ huyện lệnh.
      Từ huyện lệnh tiếp nhận bài thi, xem sơ qua, gì thêm, thậm chí cái nhếch mép cũng có.
      Tiết Đình Nhương cũng bởi vậy mà lo lắng, người làm quan phần lớn đều như thế, trong lòng và ngoài mặt đồng nhất, nếu vì lúc trước Từ huyện lệnh tỏ vẻ ôn hoà với liền thức thời nhào lên xu nịnh, chỉ e chẳng được lời khen, mà là xua đuổi.
      Tiết Đình Nhương bị nha dịch dẫn ra ngoài, tất nhiên là nhắc tới việc vì nộp bài thi sớm mà khiến rất nhiều người thầm nôn nóng. đến trước cửa lớn, lại thể ra ngoài, mà có người dời cái ghế đến cho ngồi tiếp tục chờ.
      Đúng vậy, chính là tiếp tục chờ.
      Bởi vì trường thi có quy định, phải đủ mười người mới có thể mở cửa cho ra ngoài.
      thế nhưng lại quên mất quy định này, cũng vì trong giấc mộng kia cực ít khi nộp bài thi sớm, mới quên việc này.
      Tiết Đình Nhương nhàm chán ngồi chờ, cuối cùng chờ được người thứ hai nộp bài thi, sau đó là người thứ ba, thứ tư...
      Người nhiều, khó tránh khỏi việc so sánh bài làm, nhất là người có thể nộp bài thi sớm, thuyết minh là vẫn có năng lực nhất định. tự tin tràn đầy sao có thể nộp bài sớm chứ.
      Tuổi đều lớn, khó tránh việc tự đắc ý, cũng có người hỏi thăm đề Tứ thư đầu tiên viết thế nào, phá đề ra sao, ra để mọi người cùng nhận xét.
      Mà Tiết Đình Nhương ràng tuổi nhất trong đó, lúc trước khi người nộp bài thi sớm thứ hai bước ra, trông thấy cũng rất kinh ngạc, chứ đừng đến những người khác. Cũng có người thầm nghĩ có phải là thằng nhóc lỗ mãng này mèo mù vớ được cá rán hay , hoặc là biết mình đậu nổi, dứt khoát viết lung tung cho đủ số.
      Kỳ thực trắng ra là, có thể nộp bài thi sớm ai chẳng biết có mấy trường hợp đặc biệt, muốn tạo nên danh tiếng, cũng chỉ Tiết Đình Nhương là thằng nhóc mới thi lần đầu.
      Cho nên hỏi han chủ yếu là hướng về phía Tiết Đình Nhương.
      Tiết Đình Nhương có hứng thú tranh khí phách với những người này, phải võ đoán, tình huống này cơ hồ có khả năng cư xử ôn hoà, mà những người này hỏi như thế, vượt ngoài suy nghĩ muốn vùi dập , cho dù văn chương như gấm, cũng bị bình luận còn chỗ nào hay, bàn luận đến mức khiến tinh thần thoải mái.
      nghĩ tới phương pháp thoát thân, liền thấy người thứ mười ra, vội bảo nha dịch mở cửa.
      Nhóm đàn hát sớm chờ bên, vừa thấy bọn nha dịch kéo then cửa, liền mạnh mẽ xông lên. Chờ cửa lớn mở, hàng mười thí sinh bước ra, phía sau là đàn hát vui vẻ đưa tiễn, quá oai phong.
      Tối hôm qua Chiêu Nhi ngủ đủ, hôm nay dậy từ sớm tinh mơ đưa Tiết Đình Nhương đến trường thi, sớm mệt nhọc.
      Tinh thần uể oải, đột nhiên nghe tiếng đàn hát, liền giật mình cái, quay đầu nhìn thấy Tiết Đình Nhương ở giữa, bước từ trong ra.
      Nàng liền nhảy lên, tim đập thình thịch, nhìn Tiết Đình Nhương dưới bậc thềm, nàng vội chạy qua, nắm tay , vô cùng ngốc nghếch hỏi: "Đậu chứ?"
      Tiết Đình Nhương gật gật đầu: "Đậu."
      Chiêu Nhi kìm được muốn cười.
      Động tĩnh bên này người gần đó cũng nghe thấy, nghe thằng nhóc này dõng dạc mình đậu, liền mỉa mai hận thể nhếch ngược lông mày.
      Có người , có người nhịn được : "Vị bạn này đừng nên quá mức sốt ruột mới tốt, chỉ mới là đợt thi đầu, trúng hay vẫn chưa được đâu."
      "Đúng vậy, xem mình là văn khúc tinh quân chuyển thế sao!"
      Thí sinh này còn giữ phong độ quân tử, lời giễu cợt, nhưng vẫn có người nhịn được. Dù sao bọn họ tới đưa người thi, là người đọc sách, đương nhiên cũng có phong độ quân tử.
      Nghe vậy, mấy vị thí sinh bên cạnh đều mỉm cười, trong tươi cười mang ý gì phải nghĩ.
      Chiêu Nhi có chút kích động, cho dù nàng hiểu lắm, cũng biết là Tiểu Nam Nhân mạnh miệng bị người vạch trần. Nhưng trong lòng nàng, vẫn có điểm mấu chốt, chính là ai cũng được bắt nạt Tiểu Nam Nhân, nàng muốn trả treo, bị Tiết Đình Nhương kéo cái.
      "Ngươi đâu phải là Huyện tôn đại nhân, sao biết ta thể đậu."
      Nghe xong lời này, mọi người mới nhớ tới đúng là có người đỗ ngay đợt thi đầu, là trường hợp đặc biệt cần thi mấy đợt sau, chính là người nổi bật ngay đợt đầu, đặc biệt được đề cử thi Phủ.
      là người tài hoa hơn người là được, cũng là người nổi bật là được, cũng phải bài thi đợt đầu Huyện lệnh đại nhân xem qua, liền kết luận người này thể vững dạ làm tú tài.
      Mà trong đó hạng nhất là khó nhất, bởi vì làm quan đều cẩn thận việc này, văn đệ nhất, đây là cách từ xưa, dạng người tài năng bực nào mới khiến Huyện tôn sư kết luận như thế, nếu người này thi Phủ thất bại, tương đương tự vả mặt, người bình thường dám đưa ra kết luận này.
      Đương nhiên cũng có ngoại lệ, bất quá hiếm càng thêm hiếm.
      "Chỉ bằng ngươi?" Cuối cùng có thí sinh nhịn được, châm chọc thẳng mặt.
      Tiết Đình Nhương gật gật đầu, lùi nhường: "Chỉ bằng ta!"
      Mọi người ồ lên cười to, tựa như nhìn thấy thằng ngốc.
      Tiết Thanh Sơn ở bên chỉ muốn che mặt, bất quá Tiết Đình Nhương cùng họ Tiết, thể liên lụy gã cũng mất mặt. Gã bước lên phía trước chê trách tiếng: "Đình Nhương, thể xằng như thế." Lại chắp tay với những người khác: "Cháu trai nhà ta kiêu ngạo, mong chư vị đừng trách, đây là lần đầu thi."
      Mọi người lúc này mới hiểu, ra là thằng nhóc lỗ mãng, chẳng trách lại ngạo mạn đến thế.
      Nghĩ lại , người này tuổi , lại thi lần đầu, thi rớt cũng là bình thường, biết đến lúc biết mình làm việc ngốc nghếch, về nhà khóc thành cái dạng gì. Lúc này cũng gì nữa, bất quá đa số đều xem thường khinh bỉ ra mặt.
      Đúng lúc này, cửa lớn Huyện nha mở ra từ bên trong.
      Bởi vì đột ngột, tất cả mọi người khỏi nhìn lại, nên biết rằng mở cửa cho ra phải đủ mười người, chẳng lẽ nhanh như vậy nhóm thứ hai bước ra?
      nghi hoặc, lại nghe thấy tiếng khua chiêng gõ trống, chỉ thấy nha dịch vội vã chạy ra.
      Gã ta vừa nhìn thấy Tiết Đình Nhương, ánh mắt liền sáng ngời, chạy tới: "Tiết công tử, Tiết công tử, may mà ngươi còn chưa ."
      " biết —— "
      "Tiểu nhân đến truyền lời của Huyện tôn đại nhân, mấy ngày thi sau Tiết công tử cần đến nữa, đợi ngày yết bảng đến xem là được."
      Cằm của mọi người liền lộp độp rớt xuống.
      Tiểu Ly 1111, levuong, Yến.Yến3 others thích bài này.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 76:

      Làm chủ khảo thi Huyện lần này, Từ huyện lệnh đồng thời cũng là giám khảo.
      mình ông, trong ngày ngắn ngủi phải chấm mấy trăm bài thi, cũng muốn yết bảng trước ngày thi đợt thứ hai, đương nhiên phải chong đèn chấm đêm, trắng đêm ngủ. Dù như thế cũng nhất định là hoàn thành, cho nên trong lòng Từ huyện lệnh hi vọng thí sinh càng nộp bài thi sớm càng tốt.
      Tiết Đình Nhương nộp bài thi sớm như vậy, ông cũng có chút kinh ngạc, mà khi tiếp nhận bài thi nhìn lướt qua, ông liền biết người này phải kẻ tự sa ngã viết lung tung cho xong đợt nên mới nộp bài thi trước. đến việc khác, chỉ bằng chữ viết thẳng tắp đẹp đẽ mà trau chuốt, khiến giám khảo tìm được thiếu sót nào.
      Bất quá dù trong lòng tán thưởng, Từ huyện lệnh cũng ra, đây là tối kỵ của quan trường.
      Chờ sau khi Tiết Đình Nhương rời khỏi, ông mới chăm chú xem bài thi trước mặt. Sau khi xem xong, vỗ tay khen ngợi, thiếu chút bài thi này đạt đến mức hoàn mỹ.
      Kỳ thực đề đầu tiên của kì thi, quan chủ khảo kì thi Huyện cực kì lúng túng, có thể đường đường làm tri huyện của huyện lớn, tất nhiên phải xuất thân khoa cử đúng chuẩn. Bàn về kinh nghiệm khoa cử, có thể Từ huyện lệnh cực kì phong phú, có dạng đề gì ông ra được, nhưng cố tình trong ba cấp thi Viện, Phủ, Huyện, ông chiếm vị trí thấp nhất, khi ra đề phải đắn đo rồi cân nhắc.
      Đề ông ra thể quá khó, bằng đến khi thi Phủ, thi Viện, đề thi dễ hơn, phải là quét sạch mặt mũi cấp ư? Cũng thể quá dễ, làm giảm độ khó của kì thi Huyện, khiến bản thân bất lợi.
      Đề thi Huyện lần này, Từ huyện lệnh hết đắn đo lại cân nhắc, mới định ra phần quan trọng nhất là đề Tứ thư. Đề giọng khách át giọng chủ, cũng quá đơn giản.
      Bởi vì đề thi quá trung dung, bài văn thể xuất sắc, mà nếu đề thi bình thường lại viết được thu hút ánh nhìn, nhất định phải có bản lĩnh.
      Từ huyện lệnh khen ngợi chính là ở điểm này, trong mắt ông, phá đề của bài thi này khéo léo, mới xem cảm thấy xuất sắc, nhưng nghiền ngẫm kỹ lại phát trừ cách phá đề này, có phương pháp nào thích hợp hơn.
      điểm khác, cũng chỉ người có kinh nghiệm khoa cử phong phú mới nhìn ra được. Từ huyện lệnh năm nay bốn mươi, tóm tắt về cuộc đời ông, chỉ ứng với câu, khổ tận cam lai.
      Trước năm ba mươi ông cứ thi là trượt, gần bốn mươi mà vẫn là 'Đồng Sinh'. Đồng Sinh dù được gọi là lão gia, nhưng có nghĩa Đồng Sinh đều lão, mà lão Đồng Sinh càng đáng giá. Nhưng có ngày ông đột nhiên thông suốt, đường từ tú tài đến cử nhân lại lên tiến sĩ, người người đều ông nuôi quân ba năm dùng giờ, chỉ có Từ huyện lệnh tự biết ông mở mang đầu óc.
      Mà bài thi này liền khiến ông nhìn thấy người mở mang đầu óc.
      Nếu bảo ông cho bài thi này lời bình, chính là ‘bốn bề yên ổn, công bằng chính trực’.
      Phá đề vừa đủ, thừa đề, khởi giảng đều là thêm chút thừa bớt ít lại thiếu, nhất là nghiền ngẫm mục tiêu của giám khảo, phù hợp với định hướng lớn của triều đình, lời văn khiến người ta thán phục.
      Nên biết rằng tuổi trẻ khó đè nén, cho nên khó tránh trong bài văn có chút kích động, hoặc đầy đắc ý - thời đợi ta, hoặc hành văn sắc lạnh - muốn được người tán thưởng, hoặc là việc khoa cử thuận lợi - lòng chứa đầy phẫn uất.
      Lại biết rằng, thời đợi ta, tất nhiên sốt ruột vội vàng, vội vàng có sai, lộ vẻ nôn nóng.
      Với hành văn sắc lạnh, tất nhiên phải cần Bá Nhạc mới có thể thưởng thức, nếu gặp giám khảo hoàn toàn chịu nổi bộ dạng này, phản tác dụng. Đây chính là biểu của bọn người thoạt nhìn có tài, lại thi hoài chẳng đậu.
      (Bá Nhạc (Bá Lạc) là người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát , tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài)

      Cùng lý lẽ đó, trong lời văn mang theo oán giận, ai lại muốn nhận kẻ nảy sinh oán hận với triều đình thậm chí là cả giám khảo chứ? Chưa buồn nôn là may.
      Mà trong lời văn của Tiết Đình Nhương, chút biểu gì cũng có, chỉ bỗng nhiên kể lể, có lý có lẽ, khiến người ta cảm nhận được thư sinh lớn tuổi, nhàn nhã dạo chơi trong sân vắng.
      Nếu Từ huyện lệnh biết chẳng qua chỉ học tại trường làng thôn dã, là ma mới, lên trấn nhập học chưa được năm, cho rằng người viết bài thi này chìm nổi khoa trường nhiều năm.
      Làm người khó tránh có thiên vị, hoặc thích gấm hoa rực rỡ, hoặc ưa chất phác giản đơn, nhưng với bài thi này chỉ e dù giám khảo là ai cũng bắt bẻ được.
      Với ánh mắt khắc khe của Từ huyện lệnh, lại như nhìn thấy ngôi sao mới từ từ lộ diện.
      Lúc này bán chút ân tình, đợi khi nào!
      Cho nên ông liền gọi nha dịch tới, khẽ mấy lời. Xuất phát từ tính tình cẩn thận, lời ông truyền ra còn chừa đường lui. Sau khi nha dịch rời , ông cầm lấy bài thi trong tay xem lại lần, càng xem càng vừa lòng, thực có chút hối hận lúc nãy ban ân tình, vì sao làm cho đủ.
      nhắc bên này nữa, ngoài cửa lớn huyện nha, nghe được lời nha dịch, lại thấy thái độ của y, mọi người đều giật mình rơi hết cằm.
      Bọn họ tất nhiên bỏ sót lời nha dịch, bảo Tiết Đình Nhương khi nào yết bảng hãy đến. Lời này là có ý gì? Đương nhiên là huyện tôn đại nhân tỏ vẻ đề cử Tiết Đình Nhương thi Phủ, mà khiến huyện tôn đại nhân đề cử, ít nhất vị trí Đồng Sinh vững vàng ngồi chắc.
      Trong nhất thời, ánh mắt phức tạp, ghen tị, hâm mộ chen nhau mà đến, đương nhiên cũng có khinh thường thèm ngó tới, biểu cảm ràng chính là cảm thấy Tiết Đình Nhương chắc phải có quan hệ gì với huyện tôn đại nhân, mới có thể như thế.
      Bất quá người có đầu óc đều nghĩ vậy, trừ khi Từ huyện lệnh muốn giữ thanh danh, cho dù Hồ huyện lệnh trước kia, cũng dám trắng trợn đến thế, nếu chính là Tiết Đình Nhương này có bản lĩnh.
      Trong đó cũng có hai thí sinh lòng dạ trong sáng vô tư, quên hết ân oán mà tạ lỗi với Tiết Đình Nhương, lại chắp tay chúc mừng . Tiết Đình Nhương tỏ vẻ khiêm tốn, thái độ như nhận nổi lời khen ngợi ấy.
      Đúng là dối trá!
      Tiết Thanh Sơn ghen tị đỏ mắt, nên biết rằng lúc trước khi gã thi Đồng Sinh, phải mất sức chín trâu hai hổ, bây giờ thằng nhóc này lại dễ dàng qua được.
      Trong lòng gã khó chịu, khỏi nghĩ tới Tiết Tuấn Tài còn ở trong trường thi.
      là đứa có tiền đồ, lại để thằng nhóc này chiếm được hạng nhất. Gã cần suy nghĩ cũng biết, cha gã biết tin tức này khẳng định rất vui mừng, nếu về sau Tiết gia có hai Đồng Sinh, thậm chí nếu thằng nhóc này đỗ tú tài, trong nhà còn nơi cho gã sống yên sao?
      Nghĩ đến đây, Tiết Thanh Sơn thù hằn liếc nhìn Tiết Đình Nhương.
      *
      muốn bị người vây lại xem như xem khỉ, Tiết Đình Nhương liền kéo Chiêu Nhi trước, kỳ thực vốn vẫn muốn chờ đám người Mao Bát Đấu.
      Ở khách điếm nghỉ ngơi lát, thay bộ quần áo khác, lại cùng Chiêu Nhi đến ngoài cửa huyện nha, cuối cùng chờ được đám người Mao Bát Đấu, Lý Đại Điền cùng Trần Kiên.
      tới Mao Bát Đấu, xưa nay y là kẻ qua loa, dù sao cũng thấy y lộ chút vẻ suy sụp gì. Lý Đại Điền thoạt nhìn có vẻ trung hậu thành , kỳ thực cũng là người cầu cao, nhưng Trần Kiên lại lộ vẻ nghiêm trọng.
      "Sao vậy?"
      " có gì, chỉ suy nghĩ đến đề thi lúc nãy."
      Cho nên mới , trong bốn người, chuyện với Trần Kiên là sảng khoái nhất, nếu là Mao Bát Đấu, y khẳng định từ câu này nhảy đến chuyện khác, sau đó lôi kéo trêu chọc ngươi, dù sao nửa ngày cũng được đến vấn đề chính.
      Tiết Đình Nhương vỗ vỗ bờ vai của ta: "Thi xong rồi, đừng nghĩ nữa."
      Trần Kiên gật gật đầu, cười khẽ.
      Hai người chuyện, Mao Bát Đấu chen đến, nháy nháy mắt: "Lúc nãy ở bên trong chờ mở cửa, nghe người ta có thí sinh họ Tiết được huyện tôn đại nhân đề cử đến thi Phủ. Chẳng lẽ chính là ngươi? Ái chà chà, khiến người hận, phỏng chừng nay tất cả mọi người đều biết."
      xong, y đánh giá dưới Tiết Đình Nhương, chậc lưỡi : " thay quần áo, vậy là quay về xong rồi lại đến, nghe người nọ là kẻ đầu tiên nộp bài thi."
      Tiết Đình Nhương bật cười: "Ngươi xong chưa, đừng ở đây đâm chọt nữa, về thôi." hết lời, mọi người mới nhớ tới Tiết Tuấn Tài còn chưa ra.
      Mà lúc này, Tiết Thanh Sơn hiển nhiên vô cùng nóng vội, qua lại ngừng.
      Thấy ánh mắt cùng sắc mặt gã thường xuyên nhìn sang, liền biết trong lòng gã hẳn chứa lời hay, chừng Tiết Tuấn Tài chịu quở trách. Chẳng trách gã thi hoài đỗ, chỉ bằng tính cách này, đỗ mới là lạ, Tiết Tuấn Tài gặp phải người cha này, đúng là quá xui xẻo.
      "Đại bá của ngươi đúng là…, tiếc cho thằng nhóc Tiết Tuấn Tài kia." Mao Bát Đấu .
      Năm người cùng thi, đương nhiên thể rời trước, chỉ đành chờ bên ngoài. Đợi mãi đến khi trời tối, Tiết Tuấn Tài mới tái mặt bước ra.
      "Sao mà lề mề đến thế!" Nhìn thấy con trai, Tiết Thanh Sơn liền gấp gáp tiến đến, lúc này trước cửa huyện nha còn mấy người, cũng chỉ đoàn người bọn họ là khác biệt.
      Tiết Tuấn Tài lên tiếng, Tiết Thanh Sơn còn muốn gì đó, Tiết Đình Nhương liền bước đến : "Đại bá, đừng nữa, chúng ta tìm chỗ dùng cơm trước ."
      Mọi người mới lục tục bước lên xe.
      Lường trước lúc này người trong khách sạn nhất định ít, đám người Tiết Đình Nhương bèn đến quán ăn dùng cơm. Trong lúc đó Tiết Thanh Sơn vẫn liên tục truy hỏi Tiết Tuấn Tài thi cử sao rồi, Tiết Tuấn Tài lại luôn cúi đầu đáp.
      Bất quá xem ra nhất định là thi tốt, nếu lần này chỉ có mình Tiết Tuấn Tài thi, Tiết Thanh Sơn chắc hẳn như thế, nhưng vì có Tiết Đình Nhương như mỹ ngọc phía trước, gã chỉ cần nghĩ khi trở về cha thất vọng thế nào, người trong thôn bàn tán ra sao, liền có cảm giác cáu gắt.
      "Được rồi đại ca, ca nhiều vậy làm chi, đợt này thi xong, là tốt hay xấu đều qua. Đợt này thi tốt, đợt sau thi tốt là được." Tiết Thanh Hòe .
      "Ngươi biết cái gì!"
      Tiết Thanh Hòe quả hiểu, thi Huyện tuy tổ chức năm đợt, nhưng phải tất cả mọi người đều được thi năm lần. Thi đợt đầu xong, trước ngày tổ chức đợt thi thứ hai, công bố danh sách.
      Đây là danh sách ngắn, chứ phải danh sách hoàn chỉnh.
      Danh sách thi Huyện viết trang giấy hình tròn, nên được gọi là đoàn án (danh sách tròn). Giữa danh sách viết chữ 'Trong' , chữ trong này viết cực kì tinh xảo, nét dọc hai nét ngang, dài dưới ngắn, lấy chữ 'Quý' làm đầu. Vây quanh chữ 'Trong' chia thành hai vòng trong ngoài, xếp ngược chiều kim đồng hồ, vòng trong là tên hai mươi người đứng đầu, vòng ngoài là ba mươi người tiếp theo.
      Người đứng đầu kì thi được viết trong chữ “Trong” đó, chữ viết cao hơn chút.
      Năm mươi người này có thể tham gia đợt thứ hai, ngoài ra còn có phó bảng (danh sách phụ), người có tên phó bảng, cũng có thể tham gia đợt thứ hai. Những người có tên ở cả hai bảng, cần đến, được gọi là ngoài vòng hoặc bị loại.
      Đây cũng chính là lý do người đời đều xem trọng đợt đầu, bởi vì đợt này liên quan đến vận mệnh thi Huyện. Có thể nằm trong hai mươi kẻ đứng đầu, chỉ cần xảy ra sai sót, đều vững vàng tham gia thi Phủ. Tốp sau khó mà , bởi vì thi Huyện chỉ lấy năm mươi người, rất có khả năng mấy đợt sau thi tốt, bị người đẩy xuống.
      Đây cũng chính là lý do căn bản khi nghe Tiết Đình Nhương được đề cử thi Phủ, liền có nhiều người hâm mộ như vậy, nếu có gì ngoài ý muốn, chính là thủ khoa kỳ thi này.
      Đương nhiên, hết thảy còn phải chờ thi Huyện hoàn tất, mới xác định được.
      Cho nên nếu đợt đầu Tiết Tuấn Tài thi tốt, rất có thể cứ thế ra về, kỳ sau thi lại.
      nhắc đến việc này nữa, ngày hôm sau chờ yết bảng, nhóm thí sinh đều vô cùng nôn nóng, sáng sớm có người lòng vòng trước cửa lớn huyện nha.
      Nhưng Tiết Đình Nhương vẫn luôn ở lại khách sạn bước ra, bởi vì lúc này có rất nhiều người biết chuyện của , sợ bị người chặn lại, gây thêm phiền nhiễu. Mà người xem yết bảng rất nhanh trở về, đứng đầu quả nhiên là Tiết Đình Nhương, Trần Kiên ở vòng trong, Mao Bát Đấu và Lý Đại Điền ở vòng ngoài.
      Về phần Tiết Tuấn Tài, ta may mắn nằm trong phó bảng.
      Có thể ở lại phó bảng, chính là còn cơ hội. Chẳng qua cơ hội này, tương đối quan trọng hơn những người khác. Trong đợt thứ hai ta phải biểu cực kì xuất sắc, tiếp tục ở lại phó bảng, hoặc chen được vào đoàn án, mới có thể tham gia đợt thứ ba. Mãi cho đến đợt thứ năm, lách vào được trong nhóm năm mươi người đứng đầu, mới xem như đỗ kì thi Huyện.
      Nhưng thi đỗ phải gian nan thế nào, chính là chỉ vô ý liền ngoài vòng mà trở về nhà.
      Vào đêm, khi Tiết Đình Nhương chuẩn bị ngủ nên đến nhà vệ sinh, lại gặp Tiết Tuấn Tài đứng mình trong sân khách sạn.
      "Hình như ngươi có tâm ?"
      Nhìn Tiết Đình Nhương, Tiết Tuấn Tài nhất thời biết nên gì.
      "Học tập gian khổ nhiều năm, nếu đến đây, đừng khiến mình tiếc nuối. Đạt đạt, đạt liền thôi, cũng thiếu cọng tóc mất miếng thịt nào."
      "Ta..."
      "Tự mà suy nghĩ."
      Tóm lại , Tiết Đình Nhương vẫn giỏi an ủi người ta, huống chi trước đây từng đối đầu.
      Tiết Đình Nhương phất áo rời , để lại Tiết Tuấn Tài nhìn theo bóng lưng , nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.
      *
      Đợt thứ hai, vị trí của Tiết Đình Nhương và Trần Kiên thay đổi, Lý Đại Điền nhích lên vài bậc, Mao Bát Đấu rớt xuống bậc.
      Về phần Tiết Tuấn Tài, như trước kiên cường cố thủ phó bảng. Mà đợt thi này, học trò đến dự thi giảm nửa.
      Đợt thứ ba vẫn như trước, đến đợt thứ tư, Lý Đại Điền thành công xâm nhập vào vòng trong, ở cùng Tiết Đình Nhương, Trần Kiên, ngược lại Mao Bát Đấu lại rớt xuống mấy bậc.
      Lúc này, Mao Bát Đấu cuối cùng cũng sốt ruột, trước ngày thi liền làm cái việc hơn nửa đêm còn ôm chân Phật.
      Thành tích của đợt thi thứ tư, kỳ thực sai biệt lắm, bởi vì đợt thứ năm giống như là thủ tục, chỉ cần gặp xui xẻo lớn, gây ra chuyện mất lễ nghi trước mặt huyện tôn đại nhân, thi Phủ vững vàng mà bước.
      Mà trong đợt thi thứ tư, Mao Bát Đấu may mắn treo cuối danh sách, mà Tiết Tuấn Tài cuối cùng thể xâm nhập vào danh sách năm mươi người, bị loại.
      Mấy ngày nay Tiết Thanh Sơn vẫn luôn nôn nóng, sau khi biết con trai thi rớt, bùng nổ trận, vẫn là Tiết Thanh Hòe ra mặt ngăn cản, mới có thể bỏ qua.
      Tiết Tuấn Tài ngược lại thở phào cái, đám người Mao Bát Đấu an ủi ta, ta lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, thản nhiên mình đủ bản lĩnh, trước kia tự khoe tài hoa hơn người, biết đó là tự cao tự đại.
      Kỳ thực có thể nhận thức được như thế cũng coi như tệ, ít nhất theo cách nhìn của Chiêu Nhi, tâm tính Tiết Tuấn Tài thay đổi, có lẽ vào kì thi Huyện tiếp theo, lần liền đỗ.
      Thua đáng sợ, thua lại biết mình thua thế nào mới là đáng sợ.
      Đây là câu của Tiết Đình Nhương sau khi nghe Chiêu Nhi thuật lại. Lời ít ý nhiều, cũng chi, hồ, giả, dã, Chiêu Nhi nghe liền hiểu được, cũng cảm thấy rất đúng.
      Cuối cùng vào lúc công bố danh sách, Tiết Đình Nhương hề bất ngờ mà giữ vị trí thủ khoa, khua chiêng gõ trống đưa tin mừng liên tục kéo đến khách điếm bọn họ ở.
      Chiêu Nhi sớm chuẩn bị tiền thưởng, vui tươi hớn hở nhét tiền thưởng vào trong tay người đến báo tin vui.
      Mà lúc này, huyện nha cũng in xong hai mươi bài thi đứng đầu kì thi Huyện, tiến hành trình văn (công bố bài thi, làm tài liệu tham khảo).
      Bài thi của Tiết Đình Nhương là thứ mọi người chú ý nhất, ngay đợt thi đầu được huyện tôn đại nhân đặc biệt đề cử, lời văn có dạng thế nào.
      Xem trình văn, người khen có, kẻ khinh thường cảm thấy bằng mình cũng có, việc này cần kể .
      Mà cùng lúc đó, Tiết gia bên kia cũng nhận được tin mừng.
      Tiểu Ly 1111, levuong, Yến.Yến2 others thích bài này.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 77:

      Từ lúc Tiết Đình Nhương cùng Tiết Tuấn Tài thi, Tiết lão gia tựa như lạc mất hồn.
      Trước kia cũng thế, mỗi lần Tiết Thanh Sơn thi, ông liền thất thường rất nhiều ngày, cho đến khi hết thảy đều kết thúc.
      "Lão già ông đúng là khá được, trãi qua ít lần, sao vẫn còn như vậy. Lão đại cũng thôi , tú tài khó đỗ, nhưng phải lão đại rồi sao, Tuấn Tài mà thi ít nhất đậu Đồng Sinh, ông đừng lo lắng nữa."
      Đúng vậy, Tiết Thanh Sơn sớm sửa lời, từ Tuấn Tài mà thi ít nhất đỗ tú tài, biến thành ít nhất là đậu Đồng Sinh. Đồng Sinh và tú tài tuy lệch ly nhưng dặm, chẳng qua lúc này Tiết lão gia đâu thèm để ý việc này, chỉ cần thi đậu là được.
      trải qua nhiều năm như vậy, ông cũng ý thức được tú tài dễ đỗ. Đương nhiên nếu có thể đỗ tú tài, ông dù ngủ cũng muốn cười.
      Trong lòng Tiết lão gia, ông cảm thấy Tiết Đình Nhương đậu, dù sao Tiết Đình Nhương mới chính thức học tập đến năm. Mà do Tiết Đình Nhương cố tình giấu diếm, người Tiết gia ai biết quán chủ Thanh Viễn là lão sư của , hơn nữa Tiết Thanh Sơn còn cố ý chê bai, nên Tiết lão gia cho rằng Cẩu Tử vẫn là Cẩu Tử trước kia, dù có đến học quán tốt, cũng phải học mấy năm mới có thành tựu.
      Tiết lão gia vẫn luôn mất hồn mất vía nhiều ngày, đến cả người trong thôn cũng biết ông lo lắng chuyện gì, mỗi lần trong huyện trong phủ có kì thi lớn, Tiết Liên Hưng liền như thế.
      Xét thấy sắp đến ngày công bố kết quả, Tiết lão gia cảm thấy mình tính sai ngày rồi, ràng cảm thấy là vào hôm nay, nhưng hỏi ra mới biết, phải ngày này.
      Đến ngày công bố, ông cũng như thế, lại có mặt mũi mà hỏi lão bà hôm nay là ngày mấy. Cho nên khi tiếng khua chiêng gõ trống báo tin mừng truyền đến, ông hoàn toàn có phản ứng gì.
      Cho đến khi gặp Trịnh lý chính mang theo nụ cười khó tả đến, cùng người đưa tin mừng đứng ở trước sân nhà ông.
      Chỉ trong lát, cơ hồ tất cả mọi người trong thôn đều biết Tiết gia có người thi đỗ, đều nghe tiếng gió mà đến.
      "Chúc mừng, chúc mừng lão gia." Người báo tin vui toàn thân áo đỏ, mặt mũi tươi cười.
      Tiết lão gia làm rớt tẩu thuốc lúc nào biết, vung tay bước lên phía trước.
      Trịnh lý chính khó nén ghen tị: "Liên Hưng à, ngươi cuối cùng cũng có thể ngẩng đầu rồi."
      "Ta, cái này..." Tiết lão gia quả thực biết gì cho phải, đầu óc vẫn lơ mơ.
      Lúc này, Tiết tộc trưởng cũng nhận được tin chạy tới, đến trước mặt với Trịnh lý chính: "Đúng vậy, Liên Hưng cuối cùng cũng có thể ngẩng đầu rồi, trong thôn có ai chẳng , xét việc quan tâm đến con cháu, phải nhắc đến Liên Hưng, mười năm như , cuối cùng ông trời cũng mở mắt, đều là phúc của Tiết thị chúng ta."
      mặt Tiết tộc trưởng mang theo vui mừng khó nén, nhưng vẫn quên châm chọc Trịnh lý chính. Nhà Trịnh lý chính con cháu cũng đều đọc sách, đáng tiếc ai có thành tựu.
      "Đậu rồi? Đứa cháu Tuấn Tài của ta thi đậu rồi?!" Triệu thị từ trong phòng chạy ra, để ý hoàn cảnh mà ào đến trước mặt người báo tin vui hỏi.
      Người báo tin vui cứ nghĩ thủ khoa có nhũ danh là Tuấn Tài, trong lòng còn suy nghĩ nhà này thực biết đặt tên. Tuấn Tài, phải là thanh niên tài tuấn sao! Liền vội gật đầu, lại chúc mừng tiếng: "Chúc mừng lão thái thái, cháu trai nhà ngài lần này thi đỗ, là thủ khoa của huyện chúng ta, đứng đầu mấy trăm người!"
      Thấy bà nội của thủ khoa biết thủ khoa là gì, người báo tin vui còn cố tình giải thích phen, còn mấy lời chúc mừng, cũng ngoài việc để cả nhà vui sướng, cho thêm nhiều tiền thưởng.
      "Ối chà, Tuấn Tài nhà ta đậu rồi!" Triệu thị lại hô tiếng. Mà trong đám người, Dương thị cũng lau nước mắt, con trai thi đậu rồi.
      "Được rồi, được rồi, đúng là thiếu hiểu biết mà." Tiết lão gia mặc dù ngoài miệng trách mắng, nhưng tươi cười mặt lộ ra hết.
      Kế tiếp theo quy tắc, người báo tin vui phải báo lại lần, cũng là hoàn thành chức trách.
      Kỳ thực người báo tin vui này cũng do người trong huyện cử đến, bất quá xã Hồ Dương có dạng nghề chuyên ăn cơm người này, trước tiên là canh giữ ở trước bảng thông báo, sau đó liền đưa tin tức về, bên này có người thu xếp tới cửa báo tin vui.
      Với cấp bậc như thi Huyện, cũng chỉ đến báo cho mười người đứng đầu, đương nhiên cũng muốn nhân cơ hội ăn chực bữa cơm, trong năm mươi thí sinh, được báo , dù sao chuyến chỉ mỏi chân chút, ít nhất cũng kiếm được lượng bạc.
      nhận bạc của người ta, đương nhiên phải làm cho trọn vẹn, khiến người ta vui mừng rối rít, tiền thưởng mới đủ đầy.
      Lúc này người báo tin vui liền mở cuộn giấy đỏ thẫm trong tay, báo tin: "Báo tin vui lão gia Tiết Đình Nhương của quý phủ, chịu ơn của Từ tri huyện ở Hạ huyện, đạt được hạng nhất trong kì thi Huyện ở Hạ huyện năm Gia Thành thứ ba."
      Tiết lão gia vốn cười, nụ cười mặt dần biến mất.
      " phải Tuấn Tài?" Ông giọng hỏi.
      "Lão gia à, chúng ta chỉ báo tên tự, là người ở quý phủ của lão gia, Tiết Đình Nhương."
      Câu 'Thế mà phải Tuấn Tài' của Triệu thị, bị lời bàn tán của thôn dân che mất.
      "Ta nhất định là Cẩu Nhi mà!"
      "Nhà người ta có hai vị tú tài lão gia đâu phải chơi."
      Thấy người nhận tin vui còn chưa chịu thưởng, nụ cười mặt người báo tin vui cũng ngưng lại, vẫn là Tiết tộc trưởng phản ứng nhanh, vội lấy bạc trong tay áo, tiến lên bước nhét vào trong tay người nọ.
      "Mong đừng ngại ít, mời các vị dùng uống chút trà."
      Người báo tin vui ước lượng bạc trong tay, có khoảng hai lượng, tính là ít, lúc này bèn chắp tay : "Cám ơn lão gia, ta phải rồi, còn phải đến nhà khác báo tin vui."
      Khi Tiết tộc trưởng tiễn bước người báo tin vui, người trong thôn cũng đều chúc mừng xong mà rời , Trịnh lý chính càng biết rời khỏi khi nào. mặt tộc trưởng chứa ý cười, quay đầu nhìn nét mặt già nua sợ sệt của Tiết lão gia: "Sao, Cẩu Tử thi đậu ngươi vui?"
      "Đâu có vui, sao lại vui chứ."
      "Ta mặc kệ ngươi thiên vị ai, nhưng ngươi đừng làm điều ngu xuẩn."
      xong, Tiết tộc trưởng liền rời , để Tiết lão gia đứng mình nơi đó biết nghĩ điều gì.
      *
      Chuyện này bàn tán ồn ào trong Dư Khánh thôn mấy ngày, mới dần phai nhạt.
      Cho nên lúc Tiết Đình Nhương từ trong huyện trở về, người trong thôn đều còn kích động như lúc đầu, thấy trở về, nhiều lắm cũng chỉ đúng câu đại loại như 'Thằng nhóc ngươi giỏi'.
      Tiết Đình Nhương ở lại trong huyện mấy ngày, theo quy tắc mỗi lần thi Huyện xong, cần ở lại huyện đợi huyện tôn đại nhân cho gọi.
      Được huyện quan làm chủ khảo chọn trúng, cũng xem như là tọa sư, sao có thể hành đại lễ. Bất quá loại toạ sư này chẳng quan trọng bằng toạ sư khi thi đỗ tiến sĩ, nhưng quan trường trước nay chú ý đạo lí đối nhân xử thế, việc hình thức này tất nhiên vẫn phải làm.
      Nhất là Tiết Đình Nhương còn được Từ huyện lệnh ra sức đề cử.
      Bình thường thủ khoa kì thi Huyện, nếu có bất ngờ xảy ra tất nhiên là tú tài, quan cấp dưới nể mặt mũi cấp , cấp đương nhiên cũng phải chừa mặt mũi cho cấp dưới, cái ân này phải trọn vẹn mới tốt.
      Từ huyện trở về, phải về nhà chuyến, đây là việc nên làm.
      Khi Tiết Đình Nhương về nhà, mọi người Tiết gia đều đợi ở cửa. Từ khi Tiết Đình Nhương vào thôn, có thôn dân thạo tin tức đến thông báo.
      "Con cho Tiết gia chúng ta thể diện." Tiết lão gia .
      Nghe thấy lời này, trong lòng Tiết Đình Nhương có chút phức tạp. Trong giấc mộng kia, khi vinh hiển muốn nghe nhất chính là câu này, sau lại bởi vì vài chuyện ngoài ý muốn, cho dù cuối cùng thi đỗ tiến sĩ, cũng thể nghe thấy. Khiến hai đời đều tiếc nuối, lúc này cuối cùng cũng viên mãn, mà trong lòng lại vui mừng như tưởng tượng.
      Kỳ thực vui mừng vẫn có, nhưng nhiều như trong tưởng tượng.
      "Đây là việc cháu trai nên làm."
      Tiết lão gia cười, vỗ vỗ bả vai Tiết Đình Nhương: "Trước đây đại bá con đỗ Đồng Sinh, chúng ta bày tiệc Lưu Thủy ba ngày. Lúc trước ta , chờ khi con cháu Tiết gia chúng ta có người thi đỗ, tất cũng làm như thế. Tộc trưởng , chờ con về liền bắt tay làm, mọi thứ chuẩn bị xong, ngày mai liền làm."
      Tiết Đình Nhương sửng sốt, : "Vẫn nên dừng ạ, tuy cháu trai đỗ thi Huyện, nhưng có thể đỗ Đồng Sinh hay tú tài hay vẫn chưa biết được, đừng nên phô trương mới tốt."
      "Phải làm, phải làm, đường gia tộc trưởng của con , là thủ khoa của huyện! Là người đứng đầu! Tiết gia ta có người đứng đầu toàn bộ xã Hồ Dương! Mọi thứ đều chuẩn bị, con đừng quản việc này, chỉ an tâm chờ là được."
      đến vậy, đương nhiên thể chối từ.
      Bên này Tiết lão gia lôi kéo Tiết Đình Nhương chuyện, bên kia Tiết Thanh Sơn mặt đen như đít nồi. Nhưng từ lúc mọi người vào cửa, Dương thị vẫn liên tục chú ý đến Tiết Tuấn Tài, thấy lúc này cũng bận việc, vội lôi kéo con trai về phòng.
      " thi đậu thôi, cha con năm đó cũng phải thi mấy lần mới đậu, con đừng suy nghĩ nhiều."
      "Mẹ, con sao đâu." Tiết Tuấn Tài khẽ cười .
      Dương thị quan sát tỉ mỉ, rốt cuộc mới tin lời con, thị thở dài hơi: "Con nghĩ nhiều là tốt rồi, mẹ chỉ sợ con luẩn quẩn trong lòng."
      *
      Tiệc Lưu Thủy bày suốt ba ngày.
      Trước sân từ đường bộ tộc Tiết thị, dựng lều, đắp bếp.
      Cái gọi là tiệc Lưu Thủy chính là thức ăn dứt, cũng cần theo lễ, ai tới cũng đều được ăn, ý là cùng vui. Đây là việc vui lớn mà bộ tộc Tiết thị khó lắm mới có được, tộc trưởng lên tiếng, người cả tộc đều đến hỗ trợ.
      Rất nhiều Hương Lão trong thôn gần đó đều đến, còn có người đọc sách ở các thôn, đều muốn đến dính chút may mắn từ thủ khoa, để năm sau cũng có thể thi đứng đầu gì đó.
      Kiều tú tài, Hà tú tài cũng tới, là người đầu tiên năm đó công nhận Tiết Đình Nhương, bọn họ có tư cách ngồi ở vị trí khách quý.
      chỉ thế, còn có Lâm Mạc, ông chủ Trần, cùng các học trò khác ở Thanh Viễn học quán.
      Tiết tộc trưởng trước giờ ngừng tạo thanh thế cho bộ tộc Tiết thị, thời điểm này đương nhiên cũng quên. Trịnh lý chính tức giận đến đen cả mặt, quay đầu còn phải cười tỏ vẻ rộng lượng, thuận đường mượn cơ hội tuyên dương tồn tại của vai trò Lý Chính.
      Mấy ngày nay đại khái là thời khắc Tiết Đình Nhương nở mày nở mặt nhất đời này, vô số lời khen, tâng bốc chạy đến trước mặt . Kỳ thực có đôi khi con người chính là như vậy, có lẽ trước đây bọn họ còn xem thường ghét bỏ ngươi, nhưng khi thanh thế ngươi nâng cao, liền có thể xoay đầu xun xoe nịnh bợ chen chúc chạy tới.
      Cùng nhận đãi ngộ này còn có Trần Kiên, ta chưa từng cảm thán giống giờ phút này. Đình Nhương đúng, ngươi nên chán ngán thất vọng, thậm chí tự ti mặc cảm, chỉ cần có ngày đột nhiên ngươi tài giỏi hơn người, bọn họ chủ động quên ngươi từng khốn đốn, thậm chí ước gì ngươi cũng có thể quên, tránh việc ngươi nhớ được bọn họ từng làm những việc chấp nhận nổi với ngươi.
      giống như tại, người trong thôn trang hầu như hồn nhiên quên mất từng bắt nạt và muội muội, căn nhà của cũng được trả về, thậm chí còn rộng thoáng hơn trước. Mọi người ruồng bỏ chán ghét nữa, mà mặt đều tươi cười.
      Bởi vì ta là người đứng thứ hai kỳ thi Huyện, có vị trí này, ta ít nhất cũng là Đồng Sinh.
      Bọn họ đắc tội nổi với Đồng Sinh lão gia, bọn họ càng đắc tội nổi với tú tài; cử nhân, tiến sĩ càng cần phải .
      Cho nên ta cần gì phải so đo với họ?
      ta cũng từng tò mò hỏi, Đình Nhương, chẳng lẽ ngươi oán?
      Vì sao phải oán?
      Bởi vì sớm muộn gì bọn họ cũng bị ngươi giẫm dưới chân.
      "Ca, chúng ta đâu?" Trần Tú Lan hỏi.
      "Ca đưa muội gặp người."
      "Cũng có bản lĩnh giống ca sao?"
      "Đương nhiên, càng có bản lĩnh hơn ca."
      ...
      Đương nhiên cũng thể thiếu Lý Đại Điền.
      Ông nội Lý Chính của Lý Đại Điền dùng bàn tay dày vỗ bả vai gã ta vài cái: " khiến ông tự hào, nghe Tiết gia ở Dư Khánh thôn bày tiệc Lưu Thủy, ông cũng bày tiệc cho con, con là người đọc sách đầu tiên ở nhà chúng ta! Ông đây Điền tử nhà ta vừa nhìn liền thấy giống bọn trẻ trong làng, thằng nhóc nhà con còn tín."
      Câu sau là với cha của Lý Đại Điền – Lý Hải, Lý Hải cười khép được miệng, gật đầu liên tục.
      Trông thấy cha và ông như vậy, Lý Đại Điền đột nhiên cảm thấy mục tiêu tương lai của mình có thể chỉ đặt ở vị trí Lý Chính của thôn nữa, có lẽ rất cao?
      ...
      Đương nhiên còn có Mao Bát Đấu.
      Sau khi y về nhà, liền chuyện mình thi đỗ.
      Kỳ thực người Mao gia sớm biết, còn biết chỉ đỗ cuối danh sách.
      "Bảo con đọc sách cho tốt, suốt ngày cứ chơi đùa khắp nơi, nhìn xem có bẽ mặt hay , thi chút cũng xong, chỉ đỗ cuối cùng." Đây là lời của mẹ Mao Bát Đấu - Hồng thị. Diện mạo Mao Bát Đấu giống bà, trắng nõn tròn mập, bất quá có thể thấy là người hay cười, khóe mắt có nếp nhăn.
      Tương phản, cha Mao Bát Đấu lại đen gầy, theo lời của Hồng thị, giống như chui ra từ trong đống than.
      Cha Mao xen vào việc trong nhà, cho nên thấy vợ mắng con trai, ông cũng biết gì, chỉ đành dùng ánh mắt đồng tình nhìn con trai.
      Mao gia còn người nữa, là đại tỷ của Mao Bát Đấu, khuê nữ Mao Như Ngọc.
      Mao Như Ngọc là người tốt tướng nhất Mao gia, cao gầy xinh đẹp, tính tình cũng giống Hồng thị. Thấy mẹ mắng em trai, khuyên nhủ, ngược lại còn ở bên cạnh vui sướng khi người gặp họa.
      Mao Bát Đấu cúi đầu cụp tai, dám cãi lại, lủi thủi quay về phòng mình.
      Buồn bực hết buổi trưa, lặng lẽ ra ngoài hít thở, liền nghe trong cửa hàng phía trước, mẹ y chuyện với người ta.
      Tiệm tạp hóa Mao gia mở ở trong ngõ, bình thường đến mua đều là hàng xóm láng giềng, tránh được chuyện phiếm vài câu. Người ta vốn tán nhảm cùng bà, ai biết bà mấy câu liền kéo đến chuyện Mao Bát Đấu.
      "Đừng thấy thằng nhóc nhà ta có vẻ đần độn, kỳ thực vẫn rất hiểu biết, im hơi lặng tiếng vượt qua kỳ thi Huyện, đến tháng tư này đến Phủ thành thi. Ta này, cũng trông cậy nó thi đỗ, chỉ mong nó đừng gây phiền là được."
      Đứng cuối danh sách ai đến báo tin vui, cho nên việc này hàng xóm Mao gia còn chưa biết. Vừa nghe lời này, vội chúc mừng, lúc này Hồng thị lại khiêm tốn. Ngươi tới ta phen, cuối cùng Hồng thị cũng bớt cho người ta mấy văn tiền, là coi như cùng vui.
      Chỉ chốc lát sau, hàng xóm Mao gia đều biết thằng nhóc mập nhà Mao gia đỗ thi Huyện, cho nên hôm nay tiệm tạp hóa Mao gia bán đồ rất rẻ, bà chủ là cùng vui, vì thế mọi người đều đến cùng vui.
      Nghe phía trước náo nhiệt, Mao Bát Đấu cười vỗ trán mình: "Lại bị mẹ lừa rồi, ràng là mẹ rất vui."
      ...
      Ngay khi toàn bộ Dư Khánh thôn đều đắm chìm trong vui mừng náo động, đột nhiên xảy ra việc.
      Chuyện này lớn lớn, cũng , nhưng lại khiến tâm tình vui sướng của Tiết tộc trưởng bỗng chốc như rớt xuống hầm băng.
      Tiểu Ly 1111, levuong, Yến.Yến2 others thích bài này.

    4. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      Ô hy vọng là tin xấu chỉ rơi vào Tiết tộc trưởng chứ đừng rơi vào mấy nhân vật chính nha :-O Mà nhà nào cũng có chị em xinh đẹp thế này k biết có ai làm Chiêu Nhi ghen nhỉ? :v

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 78:

      Tiết gia tràn ngập khí vui sướng, hiển nhiên chọc mù mắt Tiết Thanh Sơn.
      Trừ khi gã trốn trong phòng, nếu hễ gặp ai là người đó chuyện Tiết Đình Nhương với gã. Đúng là khoét tim nuốt thịt gã, mắt thấy cha gã há mồm Đình Tử, ngậm miệng cũng Đình Tử, Tiết Thanh Sơn thầm nội thương.
      Vào lúc này, cũng chỉ ở nơi Tiết quả phụ, gã mới có được chút yên bình.
      Hai món nhắm, bầu rượu nóng, ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, quả thực khiến gã chẳng thèm làm thần tiên. Đôi khi ngẫm lại, Tiết Thanh Sơn cũng cảm thấy mình ngốc, thi khoa cử gì chứ, sống đời thoải mái tốt sao, sao phải tự tìm mệt nhọc.
      "Đến đây đến đây, uống hai chung với ta." Tiết Thanh Sơn uống nhiều, say lờ đờ mắt nhập nhèm.
      Tiết quả phụ giận liếc gã: "Ngươi cũng là, rượu miễn phí có sẵn uống, lại chạy đến chỗ ta."
      Tiết Thanh Sơn kéo ả qua hôn cái: "Trộn lẫn với đám lão già thô lỗ kia, sao thoải mái như ở với nàng, ta bây giờ liền thích nhìn nàng, nhìn thế nào cũng chán."
      Cho nên mới , Tiết quả phụ nguyện ý theo Tiết Thanh Sơn đâu phải chỉ vì trước kia gã dư dả. Tiết Thanh Sơn cao ráo trắng nõn, thông thạo tình thú, miệng ngọt, lại là người đọc sách, nữ nhân có ai thích dáng vẻ này.
      "Miệng lưỡi trơn tru chuyên lừa gạt ta, trong nhà ngươi cũng có người kìa, phải mỗi ngày ngươi cũng thế với thị sao?"
      "Đừng nhắc đến thị, thị giống nàng, cả người da thịt cấn tay, đâu có mềm mại thơm tho như nàng..."
      Đôi mèo mả gà đồng ngươi lời ta câu, mà bên ngoài có người sớm giận sôi.
      Chợt nghe cửa rầm tiếng, Dương thị vọt vào, bước đến liền túm tóc Tiết quả phụ đánh tới. cùng thị còn có phụ nhân trong thôn, lúc này chân tay luống cuống đứng trước cửa.
      "Thứ tiện nhân biết xấu hổ nhà ngươi, dám vụng trộm với nam nhân của lão nương, lão nương xé sống ngươi." Dương thị vừa nhào đến đánh Tiết quả phụ, vừa mắng.
      Dáng vóc Tiết quả phụ vốn xinh, mà khổ người Dương thị lại lớn, người cũng tròn mập, sao có thể là đối thủ của Dương thị, chỉ trong nháy mắt bị Dương thị đè dưới người đánh tới tấp.
      Ả bị đánh kêu cha gọi mẹ, liên tục gọi Tiết Thanh Sơn cứu ả. Tiết Thanh Sơn vốn định thừa dịp náo loạn rời , nhưng vì uống nhiều mà tay chân vô lực, hơn nữa thấy Tiết quả phụ thảm như vậy, máu nóng liền vọt lên đầu. Gã với tay lôi Dương thị, trực tiếp tát thẳng hai cái.
      " náo loạn đủ chưa?!"
      Dương thị ngây ngẩn cả người, từ sau khi gả cho Tiết Thanh Sơn, đây là lần đầu tiên gã đánh mình. Ngẩn ra lúc, bi phẫn dâng lên, khóc nấc bổ nhào qua Tiết Thanh Sơn.
      "Đến đây, đánh , ngươi đánh chết ta . Gã khốn biết xấu hổ này, uổng cho ngươi là người đọc sách, lại vụng trộm với ả ** vạn người cưỡi, ngươi ngại bẩn sao..."
      Tiết Thanh Sơn cứu Tiết quả phụ, đạt được mục đích rồi, bản thân lại bị Dương thị đánh lùi về sau liên tục, cào khiến mặt mũi toàn là máu.
      "Ôi, thế này xong rồi." Phụ nhân theo đến kia vỗ đùi, vội bỏ chạy.
      Nàng ta chạy thẳng tới Tiết gia, đứng ở trước cửa chính hô lớn: "Triệu thẩm tử, con trai và con dâu lớn nhà thẩm đánh nhau rồi, nhanh , đến can có người mất mạng đó."
      Triệu thị ở trong phòng nghe động tĩnh, theo bản năng hỏi: "Ở đâu?"
      "Ở trong chòi của Tiết quả phụ."
      Nàng ta gào to xong, chỉ lát sau rất nhiều thôn dân đều biết, cái chòi của Tiết quả phụ bị vây ba vòng trong ba vòng ngoài. Mà tiệc Lưu Thủy ở Từ Đường bên kia cũng biết tin tức này, sắc mặt Tiết tộc trưởng lúc này liền lạnh hẳn.
      Ông ta liếc mắt ra hiệu cho Tiết lão gia, nào ngờ lại bị Trịnh lý chính nhìn thấy, cười hề hề hỏi: "Tiết lão ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao lại thần thần bí bí như thế?"
      Tiết tộc trưởng cười gượng : "Là phụ nhân nhà Liên Hưng hiểu chuyện làm ầm ĩ, ta bảo về nhà xem thử."
      Tiết lão gia cũng vội : "Đúng vậy, bà nhà ta là phiền phức. Ta phải ngay, Hồ ca, Lý Chính lão ca, mọi người cứ ngồi trước, ta lát rồi quay lại."
      Ông vừa đứng lên, bị Trịnh lý chính kéo lại: "Phụ nhân cãi nhau đâu phải là việc , có đôi khi việc lại gây thành họa lớn, dù sao ta cũng là lý chính, tuy thanh quan khó xử việc nhà, nhưng vẫn có thể giúp khuyên nhủ phen."
      Sắc mặt Tiết tộc trưởng càng khó coi: "Chút việc đó đâu cần ông ra mặt, người ta mà biết chê cười, ông cứ ngồi xuống uống rượu, ta bảo Liên Hưng là được."
      , đột nhiên người chạy tới: "Tiết Thanh Sơn vụng trộm đúng lúc bị vợ gã túm được, nhà Tiết quả phụ bây giờ vô cùng náo nhiệt."
      Lời này chứa lượng lớn tin tức, có vụng trộm, có Tiết quả phụ, có bắt gian. Nhóm thôn dân vừa nghe lời này, tiệc cũng mặc kệ, vội ném đũa rời .
      hai, đương nhiên có ba bốn, chỉ trong chớp mắt, người trong lều hơn phân nửa, cho Tiết tộc trưởng cơ hội ngăn cản.
      Lại có thôn dân họ Trịnh cố ý thêm: "Việc này đúng là chuyện cười lớn, hay chúng ta xem xem?"
      Tiết tộc trưởng tức giận đến sôi gan, nhưng rốt cuộc y sai, trong thôn người họ Tiết nhiều, người họ Trịnh cũng thiếu, ông ta có thể quản người họ Tiết, nhưng thể bịt mỏm người họ Trịnh.
      Việc này vừa nhìn liền biết có liên quan đến Trịnh lý chính!
      Lão già kia, ra còn chiêu này chờ ông ta. Đồng thời, Tiết tộc trưởng cũng ngừng thầm mắng Tiết Thanh Sơn, nhưng việc xảy ra, bây giờ chỉ đành nhanh chóng giải quyết.
      Ông ta lệnh cho con trai tiếp tục tiếp đón khách ngoài thôn đến chung vui, vội vội vàng vàng theo Tiết lão gia rời .
      phía khác, Chiêu Nhi cùng Tiết Đình Nhương cũng biết tin này, cũng vội về phía Tiết gia.
      Còn chưa tới trước cửa chính nhà Tiết quả phụ, liền thấy ba lớp trong ba lớp ngoài toàn là người, bàn tán xôn xao, kèm theo còn có tiếng la hét của nam nhân và tiếng khóc thút thít của nữ nhân.
      "Ái chà, vậy Tiết Thanh Sơn cũng là thứ ra gì, ra trước kia Tiết lão nhị chết đều do gã vụng trộm với người nên trêu vào, mới hại Tiết lão nhị bị người ta nhận nhầm mà đánh chết." Còn chưa đến gần, Tiết Đình Nhương liền nghe có người vậy.
      Lúc này đầu óc liền bùng nổ, vài bước lớn tiến lên túm lấy thôn dân kia, mặt trắng bệch hỏi: "Ngươi gì?"
      "Ta ——"thôn dân này quay đầu, vừa thấy là Tiết Đình Nhương, liền xấu hổ mở miệng.
      Chiêu Nhi cũng nghe được, thấy Tiểu Nam Nhân thất thố như vậy, bước lên trước giữ chặt , : "Ngươi đừng nóng vội, chúng ta từ từ hỏi ."
      "Ngươi cái gì!?" Tiết Đình Nhương lại hỏi lần nữa.
      "Ai da, Đình Tử, chuyện này ngươi bảo ta phải thế nào đây? Việc này chỉ mình ta nghe thấy, ít người đều nghe được, là khi Dương thị đánh nhau với đại bá ngươi tự ra, tin ngươi hỏi thử xem." Người này đại khái cũng biết mình gây họa, bỏ lại câu, liền lẫn vào đám người chạy mất.
      Để Tiết Đình Nhương đứng lại nơi đó, sắc mặt trầm.
      luôn biết tính cách của cha thể gặp phải chuyện thị phi, hơn nữa loại thù hận gì mà khiến người ta đánh chết người?! Năm đó muốn báo quan, đại bá lại quay về ngăn cản, những người đó ở phủ thành, bọn họ thể trêu vào, đừng để đòi được công bằng, còn duyên cớ liên lụy đến cả nhà.
      Lúc đó còn tuổi, sao có chủ kiến, vừa nghe đại bá và ông nội cùng vậy, đành yên lặng nhẫn nhịn, trong lòng bèn lập lời thề, về sau nhất định phải trở nên nổi bật, để chuyện như vậy lại xảy ra. Nhưng nhiều năm trôi qua, chuyện này sớm bị mọi người lãng quên, ngờ rằng trong đó còn có khúc mắc như vậy.
      Trong viện, Tiết tộc trưởng bước vào liền mắng: "Hoang đường, đúng là hoang đường, còn nhanh kéo bọn họ !"
      Đứng bên Trịnh lý chính cười tủm tỉm, cũng ngăn cản, mà tràn đầy lo lắng : "Sao lại xảy ra việc này, Thanh Sơn dù sao cũng là nhân vật có uy tín danh dự trong thôn chúng ta, náo loạn ra chính là bội lễ phạm nghĩa, nên biết rằng Tiết quả phụ..."
      Câu kế tiếp lão hết, mà lắc đầu liên tục.
      chỉ có Tiết quả phụ làm người biết kiềm chế, hơn nữa xét thân phận Tiết quả phụ là cháu dâu của Tiết Thanh Sơn, đây mới là vấn đề lớn nhất. Chú và cháu dâu đương vụng trộm, mặc dù nghiêm trọng bằng cha chồng con dâu lẫn lộn, nhưng vẫn xem là rối loạn luân thường. Nếu là người thường cũng thôi, chủ yếu rằng Tiết Thanh Sơn là người đọc sách.
      Tiết tộc trưởng cho kéo bọn người Tiết Thanh Sơn , mấy người vây quanh trước cửa đều theo.
      Chiêu Nhi có chút lo lắng : "Được rồi, ngươi đừng nghĩ nhiều, chúng ta cũng xem xem."
      Tiết Đình Nhương gật đầu, liền bước về phía trước.
      *
      Lúc này Tiết Thanh Sơn tỉnh rượu, bị ném xuống đất, hắt chậu nước lạnh, chật vật đến cực điểm.
      Dương thị cũng ý thức được tình nghiêm trọng, trong lòng bất an yên.
      Tiết tộc trưởng ngồi ở phía , sắc mặt cực kì khó coi, Tiết lão gia cũng tốt hơn ông ta.
      Trong phòng ngoài phòng đứng rất nhiều người, đến bước này giấu nổi việc gì nữa, giấu giếm thêm khác gì gà trống đẻ trứng, gà mái gáy sáng, suy nghĩ viễn vông!
      Tiết quả phụ cũng bị đưa lên, đứng ở bên.
      Ả vừa mới bị Dương thị xé rách quần áo túm rối hết tóc, giờ xử lý chỉnh tề, lúc này cúi đầu đứng yên, có cảm giác khiến người thương tiếc.
      Tiết tộc trưởng thực hận vì sao lúc trước dìm lồng heo phụ nhân này, lúc trước ông ta cũng phải nghĩ tới việc này, nhưng bị Trịnh lý chính quấy nhiễu, sau lại bị Tiết quả phụ lợi dụng uy hiếp.
      Tiết quả phụ này là thứ ra gì, nam nhân tộc họ Tiết có đầu đuôi với ả ít, người khác chỉ xem ả là thứ mua vui, đâu biết ả là bò cạp cái đầy độc. Có người Trịnh gia châm ngòi thổi gió, nữ nhân này miệng lại vừa, sợ bộ tộc Tiết thị rối loạn cho nên Tiết tộc trưởng chỉ đành mở mắt nhắm mắt, chấp nhận cho ả ở lại trong thôn.
      Sau này ả cũng chịu yên, chọc ra chuyện gì nữa, Tiết tộc trưởng liền dần dần để ả trong lòng, ngờ lại nhận được kết cục này.
      "Ngươi xem, rốt cuộc sao ả mê hoặc được ngươi?"
      Vừa nghe lời này, thôn dân xem náo nhiệt đều đầy hứng thú, chỉ có vài người nghe hiểu ý trong đó, bao gồm cả Tiết Thanh Sơn.
      Tiết Thanh Sơn lúc này tỉnh rượu, cũng biết mọi quá trớn rồi, chỉ sơ sẩy chút gã thân bại danh liệt, bây giờ chỉ có thể vớt vát được chút nào hay chút ấy.
      Gã bèn bật khóc, lại chỉ lên trời, thề sống thề chết, mình và Tiết quả phụ là chuyện mới gần đây. Đều do Tiết quả phụ chủ động quyến rũ gã, ngày ấy gã rời thôn uống rượu trở về bị ả bắt gặp, liền kéo gã về nhà ả.
      Lời này ra khiến người xem náo nhiệt cười ha ha ngừng, ai việc này đều tại tại ả, nhưng người ta vậy, người khác đương nhiên thể đúng, cũng thể kéo việc này đính đến bản thân, trở mặt với người ta.
      "Sơn ca, ngươi và làm phải có lương tâm chứ, thế nào là ta quyến rũ ngươi." Tiết quả phụ khóc nức nở .
      Trong đám người, có kẻ ồn ào: "Sai rồi sai rồi, thể xưng ca, phải gọi là thúc."
      Sau đó lại là trận cười to, Tiết tộc trưởng tức giận giậm chân liên tục: "Đều yên lặng cho ta!"
      Trịnh lý chính ở bên cạnh khuyên nhủ: "Tiết lão ca đừng nên tức giận." Lại mắng mấy thôn dân ồn ào kia: "Bọn vô công rỗi nghề các ngươi, rảnh rỗi xen miệng làm gì!"
      vất vả mới yên tĩnh chút, Tiết tộc trưởng nghiêm mặt : "Thanh Sơn ngươi quyến rũ , lời này tuy bọn họ xem là chuyện cười, nhưng ta tin. Thanh Sơn xưa nay là người chừng mực, mà ngươi nết xấu đổi, mọi người đều biết. Ta niệm tình ngươi là quả phụ, lại có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, đành lòng xua đuổi ngươi, nhưng ngươi hay rồi, hại con cháu Tiết gia ta, lần này ta nhất định thể tha thứ cho ngươi. Người đâu, bịt miệng ả lại, trói đến quỳ trước bài vị tổ tông, chọn ngày dìm lồng heo, để răn đe cũng để cảnh tình nữ quyến Tiết thị, làm vợ phải an phận thủ thường."
      Tiết tộc trưởng động sát khí, mấy câu muốn đẩy Tiết quả phụ vào chỗ chết.
      Kỳ thực ban đầu liền có thể nhìn ra, ông ta vừa mở miệng liền khăng khăng Tiết quả phụ quyến rũ Tiết Thanh Sơn, Tiết quả phụ xưa nay lại tiết chế, xú danh truyền khắp, dìm lồng heo ả là việc đúng đắn, e rằng chẳng ai được điều gì.
      Mà Tiết quả phụ chết, Tiết Thanh Sơn cho dù bị hao tổn danh dự, cũng bình yên vô , cùng lắm cúi đầu làm người thời gian, ngày sau lại thay đổi triệt để quay về làm người tốt.
      Chiêu Nhi cảm thấy nực cười, nên lời.
      Tiết tộc trưởng hèn hạ ư? Quả thủ đoạn này của ông ta quang minh chính đại, nhưng ở vị trí của ông ta, làm vậy mới là quyết định ổn thỏa nhất.
      Trịnh lý chính đương nhiên cũng hiểu được, sắc mặt trầm xuống.
      Theo lời vừa dứt, liền có mấy phụ nhân cầm dây thừng vây đến, trong tộc có nữ quyến phạm tội, hầu như đều do nữ quyến ra tay xử lí.
      Các nàng ba chân bốn cẳng bước lên bịt miệng Tiết quả phụ, vừa muốn trói ả lại, Tiết quả phụ liều mạng giãy dụa, lại kêu Tiết Thanh Sơn cứu mình, tiếng khóc thê lương, bộ dáng cũng chật vật chịu nổi, khiến người thương tiếc.
      Nhưng Tiết Thanh Sơn lại cúi đầu, dám ngẩng lên.
      Tiết quả phụ tóc tai bù xù cười lạnh trận, há miệng cắn tay phụ nhân đến bịt miệng mình, tiếng kêu thảm thiết vang lên, ả liền dùng sức đẩy mấy người này ra.
      "Ta thể chết, ta chết đứa bé trong bụng ta phải thế nào?!"
      Lời vừa ra, trường liền yên tĩnh.
      Tiết tộc trưởng trách mắng: "Ai biết đứa bé trong bụng người là của ai!"
      Tiết quả phụ cho là đúng, ngược lại còn bật cười, cúi đầu vuốt ve bụng mình: "Từ lúc theo Sơn ca, ta dây dưa với người khác nữa, của gã của ai?."
      Ả lại nhìn Tiết Thanh Sơn, mắt đầy đau khổ: "Sơn ca, cả đứa bé ngươi cũng cần?"
      Tiết Thanh Sơn do dự chút.
      Trịnh lý chính đứng lên : "Việc này khó rồi, con cũng có, cho dù phụ nhân tội nặng mất đầu, nhưng nếu hoài thai, cũng phải đợi sinh con xong mới hành hình. Lại , Tiết lão ca, mặc dù trước đây Tiết quả phụ này việc xấu đầy rẫy, nhưng mấy năm qua cũng thay đổi triệt để, ngươi đừng vì chuyện trước kia mà giận chó đánh mèo, chúng ta đều là người hiểu chuyện, việc này vốn luôn tại cả đôi đàng."
      Hay cho câu tại cả đôi đàng!
      Thôn dân vây xem tuy gì, nhưng rất nhiều người đều nghĩ như vậy.
      Có thôn dân : "Hay là, chờ ả sinh con xong rồi hãy tính?"
      "Cũng chỉ hoãn mấy tháng mà thôi."
      Tiết tộc trưởng trừng mắt nhìn Trịnh lý chính, trong mắt lộ ý, việc này lão muốn nhúng tay? Ý kiến thôn dân ông ta có thể thèm để ý, nhưng Trịnh lý chính khác, khi dính đến mạng người, chính là liên quan đến luật pháp, dân cáo trạng quan truy xét, Lý Chính dù gì cũng là quan, lão được, ai gì cũng được.
      Trịnh lý chính dùng hành động với ông ta: "Đưa về nuôi trước , chờ sinh đứa bé xong lại chuyện này. là, vốn là việc cực vui vẻ, lại nảy sinh ra chuyện mất hứng này."
      Lão vẫy vẫy tay, xua tan thôn dân, còn giống Tiết gia hơn người Tiết gia.
      Buồn lòng tức giận nhiều ngày đều tan hết, bởi vậy mặt mày lão có mấy phần thoải mái.
      Lúc này đến phiên lão chặn lời Tiết tộc trưởng: "Tiết lão ca, thôi, chúng ta lại uống rượu, hôm nay là ngày vui lớn của Đình Nhương, đừng để mất hứng như vậy."
      Con cả của Tiết tộc trưởng đứng ra, : "Trịnh thúc, ta uống cùng ngài, cha ta tuổi lớn, hai ngày nay cũng uống ít. Ngài cũng biết ông ấy có bệnh cũ, mấy ngày nay cứ ho húng hắng, lại uống nữa mẹ ta càu nhàu suốt thôi."
      Trịnh lý chính cũng làm khó dễ, hai người vừa chuyện vừa ra ngoài.
      Thôn dân cũng đều tản , Tiết Thanh Sơn đứng dậy, muốn , nào ngờ bị người gọi lại.
      "Chờ chút, ta còn có việc cần ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :