1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh]CON ĐƯỜNG NUÔI VỢ CỦA THỦ PHỤ GIAN THẦN - Giả Diện Đích Thịnh Yến - [Đến Chương 176]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 67:

      Nhắc tới Tiết quả phụ này, thị ta vốn họ Tiết, là người thôn khác gả tới.
      Nữ nhân này cũng xui xẻo, vừa gả qua chưa được mấy năm chồng chết. Thị ta cũng chưa sinh được đứa trẻ nào, mình lẻ loi hiu quạnh.
      Chỉ việc này cũng thôi, mấu chốt là mấy thúc bá bên chồng của thị ta lại chẳng hiền lành.
      Chồng của thị ta được sinh khi cha chồng già, xếp hàng thấp nhất, khi thị ta gả vào cửa mẹ chồng chết, chỉ còn lại cha chồng bệnh yếu. Cha chồng chỉ sống thêm vài năm, may mắn trước khi chết chia nhà cho mấy đứa con trai, người mấy nhà đều tự sống cuộc sống của mình. Tuy chồng thị ta chết, nhưng cũng để lại cho thị ta hai mẫu, bình thường ngoài làm ruộng, tự mình làm thêm chút may vá thêu thùa, cũng đủ nuôi sống chính mình.
      Ai ngờ chưa qua được hai năm, mấy thúc bá liền đuổi thị ta về nhà mẹ, lời trong lời ngoài ý là, thị ta là nữ nhân, ai biết về sau có tái giá hay , được đem tài sản Tiết gia đắp thêm cho nam nhân khác.
      Tiết quả phụ tất nhiên thuận theo, nhưng dù sao nơi này người nhà họ Tiết chiếm đa số, cuối cùng nhà ở thị ta còn giữ được, đất đai bị các thúc bá xà xẻo hết.
      Vốn nghĩ nữ tử này kiên trì nỗi, sớm muộn gì cũng về nhà mẹ đẻ, nào biết thị ta vẫn ở lại đây, bình thường thấy thị làm gì, nhưng lại thiếu gạo và thức ăn, cuộc sống coi như dễ chịu. Chỉ là trong thôn đàm tiếu, thường xuyên nhìn thấy có nam nhân xuất trong nhà thị ta.
      Việc này có chút đồi phong bại tục, Tiết tộc trưởng cố ý mở từ đường, muốn xử lý Tiết quả phụ. Nào ngờ nữ tử này cũng chả hiền lành, đại khái từ lúc chồng chết phải chịu quá nhiều uất ức, dứt khoát đập nồi dìm thuyền náo loạn với cả tộc.
      Tiết tộc trưởng thị ta đồi phong bại tục, thị ta họ Tiết đều thối tha biết xấu hổ, cướp đất ép người, thị ta là nữ nhân, lại để lại gì cho thị, sao thị ta có thể sống qua ngày. Còn bản thân quyết tâm thủ tiết, ai cho thị ta thủ tiết, thị ta liền đến quan phủ cáo trạng.
      Chanh chua như vậy, ai cũng chứa nổi thị ta, chỉ đành đuổi thị ra khỏi ngôi nhà của Tiết gia kia, nào biết thị ta chọn ở lại cuối thôn, còn nhờ người xây phòng, cứ vậy mà ở lại, cũng nhiều năm.
      Mấy năm nay nghe người ta bàn tán thêm gì, cuộc sống của thị ta cứ thế trôi qua, cũng biết tiền kiếm được ở đâu. Dù sao khi người trong thôn nhắc tới Tiết quả phụ này, nam nhân đều cười xấu xa, nữ nhân đều lộ vẻ chán ghét.
      Việc này xảy ra nhiều năm trước, lúc ấy Chiêu Nhi và Tiết Đình Nhương còn , đều là nghe người khác đến.
      Khi ánh mắt hai người nhìn nhau, việc này cũng lướt qua đầu óc hai người. hẹn mà cùng ý tưởng, hai người liền theo chỗ thủng nơi rào giậu, bước vào bên trong.
      Vườn rau nhà Tiết quả phụ cũng lớn, chỉ khoảng nửa mẫu. Phòng ở tuy là nhà ngói, nhưng chỉ hai gian, trái phải là nhà bếp và nhà kho. Trong nhà thị ta nuôi gia súc, dọc đường đều im ắng, tiếp tục về phía trước liền loáng thoáng nghe thấy như có tiếng người cười.
      Là nữ nhân cười, mơ hồ còn có giọng nam nhân.
      "... Ngươi từng hứa với ta, mua cho ta cây trâm cài, bây giờ trâm cài chưa thấy, mỗi ngày còn mặt dày mày dạn chui đến chỗ ta, sợ ta cầm gậy lớn đuổi ngươi sao?"
      "Ngươi nỡ đuổi ta ư?"
      "Sao lại nỡ, người như ngươi, ta hiếm lạ..." Giọng hai người thấp xuống, chỉ nghe thấy Tiết quả phụ cười ha ha. Lát sau, giọng lại cao hơn chút: "Ngươi làm Đồng Sinh đúng là đáng giá, bên cha quản, trong phòng có vợ trông chừng, nghe gần đây ngươi vội vàng tìm học quán cho con trai, đừng là bạc Dương thị đưa cho ngươi, đều cầm đến dỗ ta đó nhé?"
      Lời này ra có chút đánh rớt mặt mũi Tiết Thanh Sơn, mặt gã lập tức liền sầm xuống. Đuôi lông mày Tiết quả phụ nhấc lên, sóng mắt lưu chuyển, nhích lại gần : "Bất quá ngươi nguyện ý dỗ ta, ta liền nguyện ý nhận. Chỉ sợ ngày nào đó ngươi dỗ nhiều rồi liền muốn dỗ nữa."
      Giọng này nũng nịu, chưa Chiêu Nhi bên ngoài nghe mà lỗ tai run lên, Tiết Thanh Sơn cũng chịu nổi. Liền so đo với Tiết quả phụ nữa, ôm thị ta hôn tới tấp.
      Bên trong tiếng động liền xuống.
      lát sau, mới nghe Tiết quả phụ : "... Chỉ là ngươi tìm được học quán, việc em Tuấn Tài đến trường phải làm thế nào?"
      "Ngươi đúng là lo chuyện bao đồng, việc này ta có chủ ý..."
      Bên ngoài, Chiêu Nhi chậc lưỡi liên tục, Tiết quả phụ này nàng cũng từng gặp, dáng vẻ quá xinh đẹp, là người thanh tú trắng nõn, ngờ lại có bí mật này. Chẳng trách phụ nhân trong thôn nhắc tới thị ta liền mắng, trong thôn thiếu nam nhân nguyện ý đến nơi này của thị.
      Thế này cũng liền thôi, nếu nàng nhớ lầm, tính theo bối phận, Tiết quả phụ là cháu dâu bên chồng của Tiết Thanh Sơn, đây đúng là...
      Nghĩ biết Tiết Tuấn Tài cũng trốn ở gần đâu đây nghe lén, Chiêu Nhi là co quắp. Con trai đến bắt gian cha, bị bọn họ phát , lại còn theo đến. Nếu hai bên mà đụng mặt nhau, xấu hổ đến mức nào.
      Nghĩ đến đây, nàng lôi Tiết Đình Nhương, ý bảo nhanh chạy .
      Vừa khéo Tiết Đình Nhương cũng có hứng thú gì với việc này, hai người lặng lẽ rời .
      Sau khi trở về, nghĩ Tiết Tuấn Tài còn ở lại đó, cũng biết ta có gây náo loạn hoặc là có phát sinh thêm việc gì khác ? Hai người rời mà lòng rối bời, nào ngờ chỉ lát sau, liền thấy Tiết Tuấn Tài trở lại.
      Vậy là có việc gì nhỉ?
      Cùng thở dài nhõm hơi, hai người cũng thay Tiết Tuấn Tài cảm thấy bi ai, nhưng lại cảm thấy chán nản cho người cha như vậy.
      nhắc đến việc này nữa, thời gian ngày rất nhanh liền trôi qua.
      Vào lúc chạng vạng, khi mặt trời xuống núi, đầu thôn mới nghe được tiếng người.
      Nhóm người lớn trẻ đều từ trong phòng ra, ngay cả chó cũng chạy loạn khắp thôn, thừa dịp mát mẻ mà vui vẻ náo loạn phen. Mãi cho đến khi trời tối, cơm chiều ở Tiết gia mới làm xong, đương lúc ngày dài đêm ngắn, ăn cơm cũng trễ hơn trước rất nhiều. Tiết Thanh Sơn cũng rất biết chọn thời điểm, cơm vừa dọn lên bàn, gã từ bên ngoài trở về.
      Nhìn bộ dáng phong trần mệt mỏi, giống như chạy ít nơi. Gần đây bởi vì trời quá nóng, hơn nữa lại phải tìm học quán cho Tiết Tuấn Tài, Tiết Thanh Sơn cho trẻ em học trong tư thục nghỉ ít ngày.
      Chỉ nhìn bộ dáng này, nhất định là ra khỏi thôn, Triệu thị nghĩ trời nóng như vậy, lão đại còn bôn ba bên ngoài, đau lòng vô cùng, bảo Dương thị hết lấy nước lại thay giày.
      Vội vàng xong, người nhà mới tề tụ bàn ăn cơm.
      Tiết Thanh Sơn hình như cũng đói, cầm đũa chọc chọc bát cơm. Triệu thị còn tưởng gã ghét bỏ cơm quá sơ sài, liền gắp mấy đũa thức ăn bỏ vào bát gã, còn ngày mai trong nhà liền hầm gà, cải thiện bữa ăn.
      "Mẹ, phải vì việc này, con là lo chuyện Tuấn Tài đến trường."
      Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người bàn ngẩng đầu nhìn gã.
      Tiết Thanh Sơn dứt khoát bỏ đũa xuống, với Tiết Đình Nhương: "Đình Nhương, đại bá có chuyện muốn với con."
      Tiết Đình Nhương nhìn về phía gã.
      "Con đừng trách đại bá mẫu, nàng ta là nữ nhân, hiểu chuyện, đều do Thanh Hà học quán đột nhiên đóng cửa, đại bá mẫu con đau lòng trong nhà dốc vào đó ít bạc, ngày ấy mới hiểu chuyện náo loạn với Chiêu Nhi. Gần đây đại bá hỏi thăm bên ngoài, cũng biết Thanh Viễn học quán lúc dẫn đầu, là học quán đứng đầu quê nhà chúng ta, chỉ là đại bá có năng lực, lại nghĩ đến việc đại bá mẫu con gây chuyện kia, còn mặt mũi nhờ con hỗ trợ xin học.
      "Nhưng lâu như vậy, bạc tốn ít, chạy cũng hỏng cả giày rồi, tìm được học quán tốt như Thanh Viễn. Cho nên muốn nhờ con, nhờ con xem có thể tiếng với tiên sinh trong học quán bên con hay , để Tuấn Tài ca của con cũng vào học ở Thanh Viễn."
      Nhìn Tiết Thanh Sơn xem, lời , sắc mặt thành khẩn.
      Nếu có chuyện sáng nay, Chiêu Nhi cảm thấy người này dù nhân phẩm tốt, ít nhất đối với Tiết Tuấn Tài lại có chỗ để chê. Nhưng qua việc lúc sáng, biết Tiết Thanh Sơn bòn rút tiền của Dương thị, rồi đem toàn bộ đến dỗ Tiết quả phụ, mà trước mặt người trong nhà lại lộ vẻ mệt mỏi vất vả, kì thực đều đắm mình trong son phấn, Chiêu Nhi nhìn gã liền có xúc động muốn đánh.
      Chẳng trách sao gã kiêng nể gì như vậy, đây ràng là nghĩ sẵn đường lui. Nhất định mấy ngày nay gã diễn nhiều như thế, lại chọn thời điểm lúc này để chuyện, Tiểu Nam Nhân sao có thể chối từ.
      Cho dù trong lòng muốn chối, ngoài mặt cũng chẳng thể từ, bởi vì Tiết lão gia và Triệu thị vẫn ở bên cạnh nhìn. Chuyện này mà ra ngoài, Tiết Đình Nhương cũng chiếm lý, bọn họ gấp vậy rồi mà cũng chịu giúp.
      Trong nháy mắt này, Chiêu Nhi muốn đứng lên hết chuyện trông thấy lúc sáng ra, xé rách gương mặt giả mù sa mưa của người này. Nhưng đồng thời, trước mắt lại lướt qua khuôn mặt phức tạp hôm ấy của Tiết Tuấn Tài.
      Chiêu Nhi nhìn về phía Tiết Đình Nhương, Tiết Đình Nhương cầm bát đũa trong tay, vẫn chậm rãi ăn cơm. Nhưng theo vẻ mặt rũ rượi kia của , Chiêu Nhi có thể nhìn ra sắc lạnh trong mắt .
      "Đình Nhương, việc đại bá với ngươi này, ngươi xem ngươi có chủ ý gì, mau ."
      Triệu thị xen vào: "Chỉ việc này, sao lại có chủ ý gì. Cẩu Nhi, ngươi phải với tiên sinh của ngươi, Tuấn Tài ca của ngươi học rất giỏi, tiên sinh nhất định thích."
      Chiêu Nhi định mở miệng, Tiết Đình Nhương bỏ bát đũa xuống, đứng lên khỏi bàn kéo tay nàng.
      "Được, đại bá, ngày mai con trở về học quán, liền với tiên sinh."
      mặt Tiết Thanh Sơn lộ vẻ vui mừng nên lời, lại cố nén. Ngay cả Dương thị cũng thế, tuy rằng thị có chút hiểu ra sao, nhưng trong lòng cũng vô cùng vui vẻ.
      So với việc học của con trai, thị mất mặt có tính là gì.
      "Đình Nhương, đại bá mẫu cám ơn con, lúc trước đều do đại bá mẫu hiểu chuyện, còn trách lầm Chiêu Nhi..."
      "Đừng nữa!"
      Theo thanh này, là tiếng ghế ngã xuống đất. Tiếng này có chút chói tai, hai đứa bé Mao Đản vốn chú ý cũng bị dọa phải nhìn qua.
      Sắc mặt Tiết Tuấn Tài vô cùng khó coi, tựa như có gì đè nén, biểu của ta khiến tất cả mọi người sợ ngây người.
      "Tuấn Tài, sao vậy?"
      "Mọi người đừng nữa, con đến Thanh Viễn!" Trong lòng ta như chôn giấu rất nhiều thứ, bộ ngực phập phồng, những lời này cũng khiến ta cực kỳ khó mở miệng, đầu cũng ngẩng lên.
      Tiết Tuấn Tài muốn bước ra ngoài, lại bị Dương thị kéo lại.
      "Tuấn Tài, rốt cuộc là sao vậy? Thanh Viễn là học quán tốt, có phải con cảm thấy lúc trước mẹ làm mất mặt con ? Để mẹ gặp Chiêu Nhi và Đình Nhương xin lỗi ..."
      Dương thị có chút bàng hoàng thất thố.
      Nhìn khuôn mặt này, Tiết Tuấn Tài chỉ cảm thấy rất mệt mỏi. ta biết mình nên gì, chỉ có thể lặp lại cùng câu.
      "Mẹ, là con muốn đến đó thôi. Chỗ nào cũng được, Thanh Viễn được."
      "Tuấn Tài..."
      " , muốn ngươi cũng đừng nữa!" Tiết Thanh Sơn cũng đột nhiên đứng lên, tức giận : "Đều do người trong nhà nuông chiều ngươi, cha ngươi vì chuyện của ngươi mà bôn ba, chân muốn nhũn ra. Bây giờ tìm được nơi chốn cho ngươi, ngươi lại , ngươi muốn làm gì?!"
      "Lão đại, con mắng Tuấn Tài làm gì, con tỉnh táo lại !" Triệu thị ở bên cạnh kêu lên.
      "Mẹ, con muốn mắng nó sao, mẹ nhìn nó ..."
      Tiết Thanh Sơn đầy căm phẫn, đầy kích động, tỏ vẻ vì con trai mà cúc cung tận tụy, con trai lại hiểu chuyện cảm kích.
      Nhưng hết thảy rơi vào mắt Tiết Tuấn Tài, tất cả đều biến thành cố làm ra vẻ.
      "Cha, cha có mặt mũi nào, có mặt mũi sao?" Tiết Tuấn Tài gian nan mới rống được câu.
      "Mặt mũi gì chứ? Thằng nhóc thối này hay rồi, biết tranh cãi ..." Tiết Thanh Sơn giương tay muốn đánh, lại bị Dương thị ôm cổ.
      "Lão đại, ngươi làm gì!"
      Trong phòng rối tung lên, Tiết Tuấn Tài chạy ra ngoài.
      "Dù sao con cũng đến Thanh Viễn."
      *
      Tối hôm đó, đại phòng náo loạn lâu.
      Ông bà lão vất vả mới khuyên được Tiết Thanh Sơn chuyện trò cùng con trẻ, nhưng về phòng chưa được bao lâu, đại phòng lại loạn lên. Tiết Tuấn Tài nhất quyết đến Thanh Viễn, cho dù vợ chồng đại phòng thế nào cũng .
      Tiết Thanh Sơn khuyên can mãi, rồi nổi điên lên, kém chút đánh người. Dương thị mỗi ngày đều khóc, nhưng vẫn khuyên được ta. chỉ như thế, người Tiết gia cũng thay phiên nhau khuyên bảo, nhưng ta vẫn nhất quyết .
      Chỉ có Chiêu Nhi cùng Tiết Đình Nhương là hiểu mọi chuyện trong đó.
      Mọi việc cứ thế mà gác lại.
      Thời gian trôi qua mau, trong nháy mắt liền đến ngày thu hoạch vụ thu.
      Trước nay thu hoạch vụ thu là thời điểm nông dân bận rộn nhất, chỉ thu hoạch lương thực, mà thời tiết này cũng là thời gian dự trữ mọi thứ qua mùa đông. Sau thu hoạch vụ thu, thời tiết liền trở lạnh.
      Mùa đông ở Dư Khánh thôn cực kì lạnh, mà việc mua bán của Chiêu Nhi cũng làm theo mùa, khi vào đông, hầu như còn việc có thể làm. Bất quá tiền kiếm được mấy tháng trước, cũng có thể có năm mới sung túc.
      Tiết Đình Nhương như trước vẫn tới lui giữa nhà và học quán, bất quá so với trước kia, việc học càng thêm bận rộn, bởi vì Lâm Mạc định tháng hai sang năm để bốn đệ tử thi thử lần, muốn thi, đương nhiên thể thả lỏng.
      Mãi cho đến khi tuyết bắt đầu rơi, Thanh Viễn mới đóng quán, khi mở lại chính là mùa xuân sang năm.
      Tiết Đình Nhương trở về nhà, mỗi ngày đều đọc sách làm văn, thỉnh thoảng dạy Chiêu Nhi học chữ, mỗi ngày cũng đều thú vị. Bất quá so với , Chiêu Nhi lại thấy chán, bên ngoài tuyết rơi, chẳng thể đâu, đúng là tổn thất mà, ai bảo việc mua bán của nàng đặc thù, cũng đành hết cách.
      Mỗi ngày cứ thế trôi qua, trong nháy mắt, liền đến những ngày cuối năm.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:
      Chuyện của Thanh Sơn, bùng nổ nhanh như vậy, Tiết Tuấn Tài là con của gã, con bắt gian cha, chẳng khác nào muốn làm người. Bất quá hình tượng phụ thân sụp đổ là , lúc trước khi trai Cẩu Tử kể chuyện Tôn Hà, kỳ cũng có bóng dáng Tiết Tuấn Tài trong đó, bất quá Tiết Tuấn Tài thông minh, biết đòi tiền ở nhà lấy lòng bạn cùng trường, chương trước có nhắc tới ' ta lại về nhà đòi tiền'
      Cho nên tâm tình Tiết Tuấn Tài vô cùng phức tạp, ta giúp Tiết Đình Nhương và Chiêu Nhi, có nghĩa là ta cúi đầu trước Tiết Đình Nhương. Chỉ bởi vì hiểu cha mẹ có lỗi với chi thứ hai, cho nên mới muốn nhờ vả.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 68:

      Toàn bộ thôn trang bị bao phủ trong tầng trắng xoá, tựa như mặc lớp áo bạc, các nhánh cây đều đóng tuyết dày, dưới mái hiên dòng nước cũng đóng băng dày.
      Vào thời điểm này, người trong thôn hầu như ra cửa, phần lớn đều ở nhà vây quanh giường ấm tránh đông. Làm việc cả năm, chỉ vào ngày đông mới có thể rảnh rỗi mấy ngày, rất nhiều nhà đều chuẩn bị chút thức ăn vặt như đậu rang, hạt dưa rang, ngồi vây quanh giường lò, là còn sướng hơn tiên.
      Lúc này Tiết Đình Nhương cũng vậy, mặc áo mỏng ngồi giường, đùi đắp đệm chăn, chôn chân dưới bàn giường. bàn giường đặt vài cái đĩa , đó là các loại hạt dưa rang, đậu rang Hồi hương, đậu phộng rang, ngoài ra còn có sọt tre , dùng để đựng rác.
      Còn pha thêm ấm trà, đặt cái lò bằng bàn tay. Là Tiết Đình Nhương tự tay đun, bên trong chứa ô mai và quýt, lê đông lạnh, nấu chung nhìn kì quái, nhưng uống lại rất ngon. Vừa chua vừa ngọt, vừa ấm dạ dày lại tiêu cơm.
      Gần đây Tiết Đình Nhương mập lên rất nhiều, dùng mắt thường cũng thấy gò má tròn hơn. vốn trắng nõn tuấn tú, nhìn như vậy ngược lại có vẻ tròn trịa, lại có xu hướng phát triển thành mặt trẻ con.
      Bây giờ chán ghét nhất chính là Chiêu Nhi nhéo mặt , bởi vì Chiêu Nhi luôn ngứa tay, mỗi lần nhìn thấy liền muốn nhéo cái, giống như luôn thích vuốt lông Hắc Tử khi nó còn . Bất quá tại Hắc Tử có loại đãi ngộ này, Chiêu Nhi ghét bỏ Hắc Tử trưởng thành, lông mềm mại như trước kia.
      Lúc này Hắc Tử ngồi xổm bên người Chiêu Nhi, người chó hết sức chăm chú nhìn khoai lang nướng trong chậu than.
      Nông dân sưởi ấm, trừ giường sưởi, còn có chậu than. Vài nhà kĩ lưỡng còn làm chậu sành gì đó, có nhà tùy tiện tìm chỗ mà đặt chậu. Chờ qua mùa đông, trực tiếp dời , tốn nơi tốn chỗ.
      Chiêu Nhi thích làm như vậy.
      Lúc này bàn đặt giữa nhị phòng bị dời , đổi thành cái chậu than vuông nửa thước. Bốn phía chậu than còn dùng gạch lót thành ghế , phía phủ đệm, ngồi vô cùng thoải mái.
      Khoai lang trong chậu than chín, mùi thơm ngọt đặc biệt tràn ngập trong khí.
      Tiết Đình Nhương đọc sách, ánh mắt thường liếc về bên này, Hắc Tử càng vội vàng xao động, móng vuốt trực tiếp muốn vươn tới. Móng vuốt to đen còn chưa duỗi đến, bị Chiêu Nhi vỗ cái.
      "Gấp vậy đó hả, sợ cháy lông sao?"
      Hắc Tử thè đầu lưỡi, hì hì phun ra hai luồng khói, cái mặt chó tỏ vẻ mặt dày mày dạn. Chỉ kém phun luôn tiếng người, cháy cháy, ăn trước rồi hãy .
      "Chờ thêm chút, còn chưa chín đâu." Lời này là với chó, cũng với người. Đối với việc nướng khoai này mà , Chiêu Nhi nhắm mắt ngửi mùi cũng biết độ chín.
      Nàng dùng dụng cụ gắp than lật khoai lang, khoai lang dám đặt vào trong lửa than, trực tiếp như vậy khét. Đặt ở bên cạnh chậu nướng từ từ, cháy mà còn rất thơm. Đây cũng là lí do vì sao Chiêu Nhi thích dùng chậu than bằng gạch, nướng khoai hay nấu cháo gì đó, vô cùng tiện lợi.
      lát sau, mùi thơm ngọt càng nồng đậm, Chiêu Nhi bèn gắp khoai lang từ chậu than ra.
      Ném củ lên mặt đất, mấy củ khác đặt vào trong sọt trúc , bê lên giường.
      "Mau nếm thử."
      "Lạnh , mau ngồi vào đây."
      Hai thanh cùng lúc vang lên, Chiêu Nhi cười : "Ta ngồi trước chậu than, sao mà lạnh được."
      "Cũng ấm bằng giường."
      Chiêu Nhi lay chuyển được , chỉ đành ngồi đối diện, cũng nhét chân vào đệm chăn dưới bàn giường. Vừa nhét vào, chân bị hai cái chân bá đạo xâm chiếm, Tiết Đình Nhương đặt chân của nàng dưới chân mình, lại dịch dịch góc chăn bốn phía rồi mới chịu yên.
      Chỉ chốc lát sau, chân cẳng vốn có chút lạnh lẽo của Chiêu Nhi liền nóng hổi.
      Lúc này khoai lang phỏng tay như vừa rồi, Chiêu Nhi bẻ củ thành hai nửa, lộ ra màu vàng nghệ, tản ra mùi thơm nứt mũi.
      "Cho ngươi."
      Tiết Đình Nhương nhận lấy, cắn ngụm, : "Khoai lang phấn trắng đúng là thơm ngọt."
      cắn hai ba ngụm liền ăn xong, lại tự mình lấy thêm củ. Chiêu Nhi bị nóng thổi phù phù, kinh ngạc sao miệng ăn nhanh thế, chẳng lẽ biết nóng?
      "Đừng ăn nhiều, giữa trưa còn phải ăn cơm."
      Lúc này, đệm chăn bị lôi lôi, hai người nhìn qua phát là Hắc Tử.
      Hắc Tử ăn hết củ rồi mà vẫn chưa thèm. Muốn củ khoai tay Chiêu Nhi.
      "Gần đây mày mập chưa kìa, ăn nữa ngày mai Bông Cải thích mày nữa." Tiết Đình Nhương xua đuổi nó.
      Hắc Tử chả thèm liếc , chỉ làm nũng giả khờ với Chiêu Nhi.
      Kẻ chưa có vợ đừng có đánh đồng với chó đầy hậu cung như nó, Hắc lão đại đây ra ngoài, vô số chó cái nhào đến. Mà , chỉ là kẻ trước nay trị được vợ, chỉ biết làm nũng vờ đáng thương.
      Hắc Tử lộ vẻ đừng tỏ ra thương cảm với nó, lại khì hơi liếm miệng làm nũng với Chiêu Nhi.
      Dáng vẻ nó quê mùa, thuộc loài chó đất, lại tỏ vẻ tinh thần, ủ rũ cúi đầu, tỏ vẻ đáng thương. Nhưng Chiêu Nhi nhìn thấy dáng vẻ này, bị nó chọc cười ha ha ngừng, tràn đầy thương tiếc xoa xoa đầu nó, lấy trong sọt trúc củ khoai lang cho nó.
      Hắc Tử ngậm xuống, trước khi xuống lại cho Tiết Đình Nhương ánh mắt. Nhìn , đây là năng lực, so gì mà so.
      Tiết Đình Nhương ghen tị với Chiêu Nhi: "Xấu như vậy, chỉ ngươi ưa được."
      "Hắc Tử xấu chỗ nào, hoạt bát vậy mà!"
      , Hắc Tử lại duỗi đầu đến, dùng mũi đụng đụng vào lòng bàn tay Chiêu Nhi, Chiêu Nhi xoa xoa nó, nó mới tiếp tục ăn mĩ vị của mình.
      người chó hài hòa biết bao, kẻ được quan tâm kia tức đến mức nào.
      Tiết Đình Nhương tức giận đến khoai lang cũng ăn, chui vào trong chăn vờ ngủ. Chiêu Nhi liếc xem xét, biết Tiểu Nam Nhân lại tức giận rồi.
      Người này càng lớn càng cao, học vấn ngày càng tốt, chỉ là tính nết lại trưởng thành, giống đứa trẻ.
      Gần đây hai người thường ở cạnh nhau, Chiêu Nhi luôn ưa nổi Tiết Đình Nhương, luôn có cảm giác nhìn nhiều là ghét. Trước kia mấy ngày mới gặp, luôn dốc lòng quan tâm dỗ dành , tại dỗ nhiều rồi, Chiêu Nhi lười dỗ nữa.
      Nàng ăn hết khoai lang trong tay, cầm lấy khăn bên cạnh lau tay. Tiết Đình Nhương là người tỉ mỉ, muốn ăn cái gì hoặc khi ăn xong, đều muốn rửa tay. Nhưng lại lười xuống giường, liền cố ý đặt cái khăn bên cạnh.
      Lau sạch tay xong, Chiêu Nhi lấy sổ sách và bàn tính ra, gần đây nàng học số học, thầy dạy đương nhiên là Tiết Đình Nhương. Trong lòng thầm đọc khẩu quyết tính toán, Chiêu Nhi từng chút từng chút khảy bàn tính.
      Bên kia, Tiết Đình Nhương đợi lát, thấy nàng với qua, ngược lại nghe tiếng hạt châu bàn tính, trong lòng càng thêm uất ức.
      Muốn gọi nàng lại mặt mũi, liền dùng bắp chân dụi lên chân nàng, từng chút từng chút, mang theo giận dỗi.
      "Đừng nháo ta, đợi ta tính xong ." Nàng ghét bỏ dùng chân đẩy đẩy , Tiết Đình Nhương càng oán. muốn gì đó, bên ngoài lại truyền đến loạt tiếng chuyện, ngay sau đó giọng quen thuộc vang lên, chính là Mao Bát Đấu.
      Hai người vội xuống giường, mặc quần áo dày vào, mới vén rèm ra.
      Trước cửa viện đỗ chiếc xe la, chỉ Mao Bát Đấu, Lý Đại Điền và Trần Kiên cũng đến.
      Ba người mặc áo bông dày, đầu đội mũ bông, gò má bị đông lạnh đến đỏ rực, miệng thở ra khói trắng.
      Vịn cây thang gỗ, Tiết Thanh Hòe nhìn lão Tam quét tuyết mái ngói : "Đình Tử, bọn họ là bạn cùng trường của con."
      "Tứ thúc, đúng là bạn cùng trường ạ." Tiết Đình Nhương lên tiếng, lại với ba người: "Sao các ngươi lại đến đây, làm thế nào mà tìm được?"
      Chiêu Nhi ở bên tiếp đón: "Mau vào nhà ngồi, vào trong chuyện."
      Lý Đại Điền chạy xe la vào, lúc này Tiết Thanh Bách cũng theo thang leo xuống đất, cùng Tiết Thanh Hòe giúp đỡ tháo xe cho con la. Sau đó người kéo xe sang bên cạnh, người còn lại dắt con la vào lều gia súc.
      Hôm nay trời đông lạnh, thể để súc vật cũng đông lạnh.
      Lý Đại Điền vội cảm ơn, mới theo mọi người cùng vào phòng.
      Mao Bát Đấu cười : "Nhà ngươi ở Dư Khánh thôn, qua đường cái là tới, phải rất dễ tìm sao. Là ta ở nhà buồn bực, liền chạy tìm Đại Điền, lại kéo Đại Điền tìm A Kiên, cuối cùng mới tới tìm ngươi."
      Rèm treo trước cửa bị vén lên, luồng khí nóng liền xông thẳng tới.
      Mao Bát Đấu dậm chân mấy cái, phủi hết tuyết chân, rồi mới : "Ái chà, chỗ này của ngươi ấm." xong, liền chạy đến trước chậu than.
      Mấy người ngồi vây quanh trước chậu than. Mao Bát Đấu khen lấy khen để chậu than xây giỏi, còn trở về cũng xây ở nhà cái.
      Lý Đại Điền khịt mũi, y càn quấy bậy bạ, trấn giống làng xã, giường lò còn có, phần lớn đều đốt than, còn xây chậu than, muốn cháy nhà sao.
      đến đây, Mao Bát Đấu là chua xót. Nếu mùa đông ở đâu thoải mái hơn, trấn đúng là so được với nông thôn, ở nông thôn khắp núi đồi đều là củi, vừa vào thu, các hộ nông dân liền bắt đầu trữ củi cho mùa đông, đến mùa đông liền trốn trong mái nhà ấm áp.
      Còn trấn khác, vừa , đốt củi lại tiện. Đừng thấy Mao Bát Đấu mập, đều là mập giả thôi, chịu nóng cũng chẳng chịu rét, tuyết bên ngoài vừa rơi liền co đầu rút cổ xuống giường. Nếu phải vì trốn trong nhà quá lâu, sao lại hứng chí đến nông thôn chơi đùa.
      "Lò ở nhà ngươi ghê gớm , chó nhà ngươi cũng mập." Thiếu niên trấn đến nông thôn, cảm thấy cái gì cũng mới lạ, quá đến mức Hắc Tử cũng liếc nhìn y, cảm thấy người này đúng là hiểu biết, vậy cũng là người trấn .
      "Các ngươi hong khô ống quần , rồi lên giường ngồi, giường ấm áp hơn."
      "Chiêu Nhi tỷ xinh đẹp lại còn chịu khó, quả thực là đóa hoa của xã Hồ Dương chúng ta." Mao Bát Đấu liền ngọt.
      Lý Đại Điền ở bên cạnh liền bóc trần y: "Lời này ngươi cũng từng với Yên Nhiên tỷ."
      " sao?" Mao Bát Đấu lộ vẻ khiếp sợ: "Chắc là ngươi nhớ nhầm rồi."
      Cho dù Tiết Đình Nhương chỉ bôi đen lần, Chiêu Nhi vẫn cảm thấy Bát Đấu này chính là chàng hề, chọc người vui vẻ. Nàng cười tủm tỉm : "Trước khi tuyết rơi trong nhà có mua con dê, thịt trữ lạnh ở bên ngoài, hôm qua ta vừa rã đông. Vừa khéo các ngươi đến, để giữa trưa ta nấu nồi lẩu thịt dê cho các ngươi ăn."
      "Chiêu Nhi tỷ tốt, ta liền biết tới nơi này được ăn ngon mà."
      Đây mới là nguyên nhân ba người tình nguyện chạy xa như vậy, cũng là nguyên nhân muốn đến Tiết gia, chỉ vì ăn ngon.
      Chiêu Nhi bật cười, lấy thêm mấy món ăn vặt trong nhà đưa lên, rồi vỗ vỗ tay vào phòng bếp.
      Đến bữa trưa, Mao Bát Đấu lại thêm trận ngạc nhiên, bởi vì nồi lẩu Tiết gia dùng khác mọi nhà, chính là dùng cái giá sắt, đặt nồi trực tiếp lên chậu than cùng ăn.
      Chiêu Nhi còn chuẩn bị rất nhiều món ăn kèm, ngải ngọt, củ cải, nấm hương, dưa chua, đậu phụ đông, ăn đến mức Mao Bát Đấu hận thể nuốt luôn đầu lưỡi của mình.
      "Nhà Chiêu Nhi tỷ còn chỗ , ta muốn ở lại chỗ này hai ngày." Lời còn chưa dứt, y cũng cảm thấy mình có chút biết xấu hổ, vội tỏ vẻ nghiêm trang : "Cũng lâu tham thảo học vấn cùng Đình Nhương, chúng ta cùng nhau trao đổi nghiên cứu. Đúng rồi Đình Nhương, trước khi đến đây ta chuyến đến chỗ lão sư, thầy bảo ta đưa cho ngươi mấy quyển sách."
      Lần tuyết rơi này, từ nông thôn tiện đến trấn , cho nên cũng chỉ Mao Bát Đấu thường đến Lâm gia, thay đám đệ tử dốc hết 'Hiếu đạo'.
      "Trong nhà rộng rãi, giường cũng lớn, đủ cho các ngươi ngủ, đệm chăn cũng có nhiều. Hai ngày tới mổ heo, đến lúc đó ăn món mổ heo rồi hãy ."
      "Món mổ heo? Món mổ heo là cái gì?"
      Đúng là bọn trẻ trấn , ngay cả món mổ heo là gì cũng biết. Mấy đứa trẻ ở nông thôn liếc nhau, lộ ra nụ cười bí hiểm.
      Lý Đại Điền : "Món mổ heo, chính là thứ mà ngươi chưa từng ăn."
      "Hay cho Lý Đại Điền ngươi!"
      Mao Bát Đấu muốn bổ nhào qua đùa giỡn phen, đáng tiếc là cách lò lửa, Chiêu Nhi lại : "Muốn ăn món mổ heo cũng đơn giản, bất quá các ngươi phải làm giúp ta chuyện trước ."
      "Chuyện gì?"
      Chiêu Nhi cười mà , bảo là ăn cơm xong rồi hãy bàn.
      *
      Chuyện Chiêu Nhi muốn làm, chính là giúp nàng viết câu đối xuân.
      chỉ câu đối xuân, còn có các loại chữ phúc, giấy đỏ nàng chuẩn bị đủ hết.
      "Lúc các ngươi khảo nghiệm học vấn, chắc cũng có viết câu đối xuân nhỉ, cho nên chuyện này liền giao cho các ngươi. Ta chịu trách nhiệm cắt giấy, đến khi tất cả đều viết xong, ta đưa mọi người chơi." Chiêu Nhi đưa đến xấp giấy đỏ dày, đặt lên bàn vuông.
      Giấy đỏ này giống các loại giấy khác, vừa rộng vừa dài, vừa nhìn liền biết là chưa được cắt. Đám người Mao Bát Đấu phát ra, viết hết xấp giấy đỏ này, đại khái chắc khoản mấy trăm bức?
      "Chiêu Nhi tỷ, ngươi muốn nhiều câu đối xuân như vậy làm gì?" Mao Bát Đấu chậc lưỡi.
      "Bán đó! Thừa dịp trước lễ mừng năm mới, kiếm thêm chút, cũng có thể dùng để mua chút thức ăn vặt."
      Bốn người cứ như vậy bị xem như tráng đinh, ở trong phòng viết câu đối xuân suốt cả buổi trưa, cũng may trong phòng ấm áp, người cũng nhiều, ngươi ta cười, thời gian liền qua nhanh.
      Viết xong tờ, Chiêu Nhi liền trải ở đầu giường đặt gần lò sưởi, rất nhanh mực liền khô. Sau đó bốn người chịu trách nhiệm viết, Chiêu Nhi chịu trách nhiệm thu dọn, khi trời vừa tối, viết gần năm trăm bức, lại thêm mấy trăm tờ chữ phúc, dù sao cũng ít.
      Lúc này Chiêu Nhi mới cười tủm tỉm làm cơm, mọi người lại mệt như chó, thiếu chút là tê liệt ngã xuống giường. Mao Bát Đấu thở dài liên tục, Chiêu Nhi tỷ thực nhẫn tâm, y chỉ ăn bữa cơm mà nàng muốn lấy mạng của y.
      Bất quá cơm chiều lại đủ bồi bổ cho bọn họ, ăn cơm và thu dọn xong, Chiêu Nhi nấu nước cho mọi người rửa mặt, lại lấy ra đệm chăn năm nay vừa mới may, còn nàng đến Tam phòng ngủ cùng Tiết Đào Nhi.
      Nhìn bóng lưng Chiêu Nhi rời , Tiết Đình Nhương có xúc động muốn đánh đuổi bọn họ .

      Editor: bị deadline dí, nên là mỗi tuần 1 chương thôi, các bạn thông cảm

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 69:

      Bên ngoài đổ tuyết, trời mau sụp tối.
      Sáng sớm Chiêu Nhi liền dậy, cùng Tiết Đào Nhi làm điểm tâm, điểm tâm là bánh bột ngô và cháo bí đỏ hạt kê.
      Làm bữa sáng xong, Chiêu Nhi mới gọi mọi người dậy.
      bao lâu, mấy thiếu niên mặc áo bông dày theo thứ tự bước ra khỏi phòng.
      Tuyết rơi hôm qua ngừng, chỉ là tuyết đọng còn chưa tan. Mao Bát Đấu thuận tay hốt nắm tuyết, nắn thành hình cầu, thừa dịp Lý Đại Điền chú ý, liền nhét vào cổ gã ta.
      đến ném tuyết, mấy đứa trấn cũng giống bọn trẻ nông thôn, sau vài hiệp Mao Bát Đấu liền chạy trối chết. Nhìn thấy màn này mọi người đều cười ngừng, ngay cả Tiết Đào Nhi cũng che miệng đứng cười bên cạnh.
      "Mấy đứa bé này hoạt bát." Chu thị cười , lại hỏi Chiêu Nhi: "Sao hai đứa nhóc kia lại quấn kín kẽ thế, chắc là lần đầu đến nông thôn, chịu lạnh nổi. Cũng phải, ở nông thôn gió rét, người trấn sao mà chịu được."
      Chiêu Nhi mím miệng cười, gật đầu. Đương nhiên với Chu thị lý do Mao Bát Đấu và Lý Đại Điền che hết nửa gương mặt, đâu chỉ vì lạnh.
      Trong phòng chính, Tiết lão gia nghe được tiếng cười bên ngoài, cũng nhịn được lộ ra nụ cười. Hôm qua mấy người Mao Bát Đấu đến, chạy qua phòng chính bên này chuyến, Tiết lão gia biết bọn họ là bạn cùng trường của Tiết Đình Nhương.
      Nghĩ đến bạn cùng trường, Tiết lão gia khỏi lại nghĩ tới Tiết Tuấn Tài. Sau trận đó, người Tiết gia vẫn lay chuyển được Tiết Tuấn Tài, Tiết Thanh Sơn và con trai mâu thuẫn khoản thời gian, rốt cuộc vẫn tìm cho ta học quán, nhưng ở xã Hồ Dương, mà là xã An Dương bên cạnh.
      ở xã nhà, đương nhiên cách khá xa, trở về chuyến phải ngồi xe nửa ngày, cho nên từ lúc đến học quán mới, Tiết Tuấn Tài cực ít khi trở về.
      Còn phải sao, Tiết Đình Nhương về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, ta vẫn chưa trở về. Người Tiết gia có nhờ người gửi thư, bên kia trước hai mươi ba trở về, nhưng đến bây giờ vẫn còn chưa thấy.
      Tiết lão gia định đợi lát nữa lúc ăn điểm tâm, liền lại với lão đại tiếng, bảo gã hỏi lần nữa, rốt cuộc hai mươi ba có về được ?
      trong lòng Tiết lão gia tràn ngập cảm giác mờ mịt, luôn cảm thấy cháu đích tôn hình như thành kẻ thù với cha mình, nhưng sao lại thành thù, được.
      Ăn điểm tâm xong, Chiêu Nhi và mọi người liền muốn ra ngoài.
      Người người đều trang bị kín kẽ, ăn mặc dày. Tiết Đào Nhi cũng theo, nàng ta ở nhà cũng buồn đến hoảng, Chiêu Nhi muốn đưa nàng ta ra ngoài hít thở khí, đương nhiên cũng vì cần trợ thủ. Bởi vì Mao Bát Đấu nghịch ngợm quá, nên với mấy người Lý Đại Điền, Chiêu Nhi cũng lo lắng.
      Đoàn người đánh hai chiếc xe chạy , Chiêu Nhi ở phía trước, Lý Đại Điền đánh xe theo sau.
      Chiêu Nhi thầm chọn nơi thích hợp, đường ngừng đưa cả nhà đến thôn gần đó. Vào trong thôn, nàng đánh xe đến sân phơi, chọn nơi tốt, rồi lấy từ xe hai cái xẻng, bảo Mao Bát Đấu xúc tuyết.
      Bên kia xử lý tuyết đọng, bên này Chiêu Nhi cùng Tiết Đào Nhi bày câu đối xuân ra. Các nương cẩn thận, tay chân cũng , hai người người trãi, người dán, chỉ chốc lát sau toa xe dán đầy câu đối xuân.
      Trong khi xung quanh toàn tuyết trắng, mảnh lửa đỏ như thế ra, nhìn liền chói mắt.
      Lúc này, Chiêu Nhi kéo chiêng đồng ra, gõ vang loảng xoảng.
      Tiếng chiêng đồng này, người trong thôn đều quen thuộc, mỗi khi thanh này vang lên, chính là có vật tốt mà rẻ lại đến. Thời gian này ngồi trong nhà tránh rét, có phụ nhân thậm chí nghe lầm, luôn cảm thấy có tiếng chiêng ngân vang của tiểu huynh đệ Chiêu Tài.
      Chỉ chốc lát sau, đám người Mao Bát Đấu liền nhìn thấy cảnh tượng hiếm có ——
      đám thôn dân tay bê, vai khiêng nhiều thứ, về phía này, từ xa nhìn lại, chi chi chít chít, khiến người ta sợ hãi.
      Đến làm gì thế?!
      "Chiêu Nhi tỷ, ngươi khiến nhiều người tức giận rồi, có phải bọn họ định đánh chúng ta ?"
      Chiêu Nhi cười , chờ người tới gần, mới bắt đầu cất giọng hô: "Đưa phúc đến nhà! Đưa phúc đến nhà! cần xin, phải mua, câu đối xuân vừa tốt vừa rẻ đến rồi đây. đôi năm văn tiền, lớn năm văn, ba văn. Mua đôi lớn, tặng chữ Phúc, chỉ mua chữ Phúc văn tiền. Có lớn có , dán cửa lớn, cửa nhà chính, lều gia súc, kho lúa, điềm tốt chiêu tài hưởng phúc, mùa thu hoạch năm sau phải sầu!"
      "Ha, nghe tiểu huynh đệ Chiêu Tài chuyện vui tai, nghe rất tốt." phụ nhân .
      "Đúng vậy đúng vậy, sao ta sinh được đứa bé như vậy."
      "Ngươi mà sinh được, ngươi ngồi trong nhà dốc sức làm việc, mà là chờ hưởng phúc của con trai!"
      Mấy phụ nhân hi hi ha ha chuyện, bên kia Chiêu Nhi lại : "Các vị già trẻ, các đại thúc đại thẩm, lần này ta thu mua lương thực, năm nay trời thương, mỗi nhà đều thu hoạch lớn, lương thực trong nhà nhiều đến mức ăn hết. Bây giờ sắp mừng năm mới, luôn muốn kiếm vài đồng tiền may quần áo, mua hoa đeo cho nha đầu trong nhà."
      "Rồi rồi rồi, ngươi gì cũng được, người khác thôi, riêng tiểu huynh đệ Chiêu Tài chuyện ta đều thích nghe, nghe mà trong lòng thoải mái. Lần này ta đổi lương thực nữa, trả tiền!" hán tử đeo mũ da chó thả gói lương thực to lên mặt đất, lấy trong lòng ra túi hầu bao: "Tiểu huynh đệ Chiêu Tài, ngươi chọn cho thúc , nhà ta có cửa lớn, cửa nhà chính, cửa kho lúa, cửa phòng bếp, mỗi nơi tấm, đúng rồi còn lều gia súc nữa."
      Chiêu Nhi cực nghiêm túc, cầm câu đối xuân trong xe ra, Tiết Đào Nhi hỗ trợ nàng.
      "Thúc, tổng cộng đôi lớn, bốn câu , theo lý là mười bảy văn, ngài mua bộ, liền tính mười lăm văn, ta lại tặng ngài năm tờ chữ Phúc, mỗi cửa dán cái, năm sau phúc lộc dồi dào."
      "Tốt, cứ vậy !"
      Vừa thấy giá rẻ như vậy, mua còn được tặng, lợi hơn mua lẻ từng tờ, rất nhiều thôn dân liền động lòng, ào ào hô chọn cho ta bộ.
      Chiêu Nhi lại : "Có vài thúc trong nhà cần nhiều đến vậy, ta cũng bán nhiều, dứt khoát rộng rãi thêm chút, đôi lớn kèm với hai câu , tặng ba chữ Phúc, tổng cộng mười văn tiền."
      Lúc này mấy nhà đầy túi, hoặc trong nhà có gia súc, cũng ào ào tiến lên.
      trường náo nhiệt đến cực điểm, Chiêu Nhi tay chân nhanh nhẹn đưa câu đối xuân ra, lại lấy tiền về. Tiết Đào Nhi lần đầu tiên gặp trường hợp này, mặc dù trong lòng hoảng hốt, nhưng vẫn nhớ hỗ trợ Chiêu Nhi tỷ, gây nhiễu loạn.
      Bên kia nhóm người Mao Bát Đấu sớm sợ ngây người, Tiết Đình Nhương thấy nàng vội đến vậy, liền kêu Trần Kiên và Đại Điền cùng tiến lên giúp đỡ bán câu đối xuân.
      "Tiểu huynh đệ Chiêu Tài, chữ ở đây sao ngươi viết được? Chúng ta đến nhà Đồng Sinh lão gia xin, cũng tốn nhiều tiền thế này." Trong thôn có người sảng khoái, cũng có người làm khó, đương nhiên cũng có người ghét bỏ, luôn muốn soi mói.
      Chiêu Nhi lại sợ họ, cười tủm tỉm đáp: "Thúc, ngài đến nhà Đồng Sinh lão gia xin câu đối xuân có chờ , có đôi khi còn chẳng xin được, dù sao Đồng Sinh lão gia cũng bận rộn, đâu có thời gian gặp hết mọi người, sao có thể viết cho mọi người mỗi cửa bức chứ. Chúng ta khác, nếu ngài hỏi chuyện khác, có thể phía ta còn thiếu sót, nhưng đến chữ viết —— "
      Nàng xoay người chỉ đám người Tiết Đình Nhương, : "Biết bọn họ là ai , đều là học trò của Thanh Viễn học quán trấn , từng được Huyện thái gia khen ngợi. Tuy tại chưa là Đồng Sinh, nhưng sau cuộc thi sang năm, chừng là Đồng Sinh, chính là tú tài lão gia, đến lúc đó chữ ngài mua phải càng đáng giá hay sao."
      "A!"
      "Thanh Viễn học quán? Nghe học quán này rất hiếu học, nhiều nhà muốn đưa con đến, còn chưa vào được."
      "Ta nghe người ta Vương địa chủ muốn đưa con trai đến, nhưng người ta nhận, quá mức ngu dốt, tư chất đủ." thôn dân ưa hóng chuyện lạ .
      "Vậy đều là người đọc sách rồi!"
      Mấy người Tiết Đình Nhương sao, đều vội vàng. Mao Bát Đấu lúc này thu hồi dáng vẻ rớt hàm ngu ngốc, hai tay vòng ra sau lưng, về phía trước bước, tỏ vẻ thâm trầm chắp tay: "Các đại thúc đại thẩm quá khen rồi."
      "Nhìn xem, dáng vẻ con nhà người ta có khác, về sau chắc là tú tài lão gia!"
      Ba người Tiết Đình Nhương ở bên cạnh nhìn cái người tròn như quả cầu kia, thể nghiệm được cái gọi là ‘dáng vẻ con nhà người ta có khác’, sau đó liền cười ha hả.
      "Bé thư sinh à, ngươi đọc cho chúng ta xem đây viết gì, ta mua mà biết chữ, cũng biết bên viết cái gì." đại nương tiến đến trước mặt Mao Bát Đấu hỏi.
      Mao Bát Đấu nghiêm túc xem, rồi cất giọng: "Năm năm thuận lợi trời cao rộng, tháng tháng bình an phúc thọ nhiều. Hoành phi: Ngôi sao may mắn chiếu rọi."
      "A, đúng là ý tốt."
      "Của ta sao?"
      "Làm nhiều kiếm lớn người người thoả, thóc đầy lúa trúng mỗi năm say..."
      Bên này Lý Đại Điền phì cười, với mọi người: "Bát Đấu cuối cùng cũng có chút tác dụng."
      đầu khác, bị nhóm đại thúc đại nương vây quanh, Mao Bát Đấu đọc câu đối xuân đến mức miệng khô lưỡi khô, cuối cùng cũng hiểu vì sao Chiêu Nhi tỷ bảo bọn họ viết câu đối xuân phải có 'Đất', phải viết phù hợp với thực tế, đừng quá nho nhã cứng nhắc. Đúng là phần lớn già trẻ đại thúc đại nương đều thích thế này.
      Bán xong thôn này, liền đến thôn khác.
      Hơn năm trăm câu đối xuân cùng chữ Phúc, chỉ mới bán hai thôn liền hết. Chỉ trong chốc lát đó, đám người Lý Đại Điền có chút kinh hãi tốc độ kiếm tiền này, giấy cũng phải là giấy quá tốt, mực cũng chỉ là loại phổ thông, thứ duy nhất phải tốn là nhân công, nhưng bộ bán hơn mười văn, tối thiểu lãi được tám phần.
      "Chiêu Nhi tỷ, hay là chúng ta trở về viết tiếp, thôn sau chúng ta nữa? Chờ ngươi trở về, chúng ta có lẽ viết thêm được mấy xấp." Trần Kiên đột nhiên .
      Chiêu Nhi cũng suy nghĩ việc này, nàng còn muốn nhiều hơn, thậm chí muốn đến trấn bán. Vốn nàng chỉ định chạy vòng mấy thôn xung quanh, bây giờ xem ra việc mua bán này có thể làm lớn.
      Nàng ra ý tưởng trong lòng, lại : "Thừa dịp cuối năm, chúng ta thuận tay kiếm món lớn, cũng góp ít tiền cần dùng cho các ngươi thi sang năm. Thế gian này nơi nào cần tiền, các ngươi cũng thể chỉ biết đọc sách suông mà xem vấn đề căn bản. Các ngươi quay về viết, chúng ta bán, chờ lần này trở về ta gọi thêm vài người, làm lớn chút. Yên tâm, các ngươi có tính , tiền bạc kiếm được chúng ta chia đều, để các ngươi chịu thiệt."
      Chiêu Nhi lời chu đáo đến vậy, người khác muốn từ chối cũng nên lời. Vì thế binh chia làm hai đường, Tiết Đình Nhương đưa đám người Mao Bát Đấu về nhà, Chiêu Nhi dẫn theo Tiết Đào Nhi đến thôn kế tiếp.
      "Ngươi dẫn Đào Nhi tỷ theo có được ?" Khi lên xe, Tiết Đình Nhương vẫn có chút lo lắng.
      "Mười dặm tám thôn ở đây, ngươi còn sợ có người ăn được ta sao? Ngươi quên Hắc Tử rồi?" xong, trong xe chui ra cái đầu chó to, khì khì hai hơi với Tiết Đình Nhương. Lúc xuất phát, Hắc Tử mặt dày mày dạn nằm xe chịu xuống, lại nghĩ có hai chiếc xe, cũng khá rộng rãi, liền dắt nó theo.
      "Vậy được, ngươi sớm về sớm."
      *
      Rất mau Chiêu Nhi trở về, lúc về nhà, Tiết gia náo nhiệt, vì Tiết Tuấn Tài cũng về.
      Tiết Tuấn Tài chịu khổ, mặt tay đều bị nứt da. Kỳ thực nghĩ cũng biết trong học quán thể có giường sưởi, chỉ đành đốt than sưởi ấm, mà trong nhà học trò giàu có sao mà có than để đốt, chỉ đành ngủ giường lạnh.
      Triệu thị đau lòng vô cùng, đứng ở sân có thể nghe được tiếng khóc. Chiêu Nhi thầm thở dài hơi, giao xe cho Tiết Thanh Bách, rồi về phòng.
      Trong phòng, đám người Tiết Đình Nhương múa bút thành văn.
      Chắc vì biết có thể kiếm tiền, còn có thể kiếm được số tiền lớn, tất cả mọi người đều xốc lại tinh thần. Tiền tuy là vật chết, nhưng có tiền lại chẳng thể làm gì.
      Chiêu Nhi cũng nghỉ ngơi lâu lắm, liền mang theo nhóm câu đối xuân thứ hai chạy ra ngoài. Lần này Tiết Thanh Hòe cũng theo, tránh cho hai nha đầu chạy ra ngoài khiến người ta lo lắng.
      Đám người cứ bận rộn như thế đến khi trời tối, chờ Chiêu Nhi trở về mới tạm ngừng, mà thứ nhận được là hai bao tiền đồng.
      Chiêu Nhi dốc ngược bao tiền lên giường, tiếng rào rào vang lên, vô cùng dễ nghe.
      Mao Bát Đấu chậc lưỡi liên tục: "Chiêu Nhi tỷ, đây là bao nhiêu vậy."
      " nhiều lắm, khoảng chừng mười lượng bạc thôi."
      Tổng cộng chạy năm thôn, bình quân mỗi thôn bán hai trăm bộ, có mười lăm văn, cũng có mười văn, đương nhiên cũng có bán lẻ, nhưng Chiêu Nhi thầm biết, chênh lệch cũng quá lớn.
      "Các ngươi còn sức ? Nếu còn, giúp đếm tiền , đếm xong rồi ta chia."
      Vừa nghe lời này, hết sức cũng biến thành có sức.
      Cứ như vậy người đếm, người xâu thành chuỗi, rất nhanh liền đếm xong. nhiều ít, mười lượng lẻ bảy mươi tám văn, Chiêu Nhi tính quả sai.
      Tổng cộng bảy người, bèn chia thành bảy phần, phần cũng hơn lượng. Tiết Đào Nhi lấy, mình giúp đỡ được gì, câu đối xuân là nhóm Tiết Đình Nhương viết, bán câu đối xuân là Chiêu Nhi cùng Tiết Thanh Hòe, nàng ta cũng có chỗ để giúp.
      Chiêu Nhi với tay nhét xâu tiền vào trong lòng nàng ta: "Được rồi, Đào Nhi, chỗ này của ta tính như vậy, ngươi cầm lấy, giữ làm đồ cưới, về sau trong tay cũng dư dả chút."
      Sau đó, Đào Nhi cầm tiền được chia quay về Tam phòng, Chu thị nhìn thấy tiền, mắt liền lóe ánh nước: " Chiêu Nhi tỷ của con là người rộng lượng, tâm tư cũng chu toàn, nàng cho con cứ nhận, về sau để mẹ báo đáp là được."
      Còn chu toàn sao, lúc trước trong lòng Chu thị vẫn luôn thầm Chiêu Nhi hướng dẫn nhà lão Tứ làm buôn bán, cả nhà lão Tứ liền của dư của để, vốn còn muốn nam nhân nhà mình đến tìm Chiêu Nhi nhờ vả, nhưng nam nhân có mặt mũi để ra, ai ngờ bao lâu người ta liền trồng trọt đỉnh núi, cho Tam phòng công việc kiếm thêm.
      tại Chu thị nhìn ra, Chiêu Nhi là người có năng lực, theo nhị phòng, cuộc sống về sau của bọn họ lo có ngày lành.
      *
      Việc vui luôn ngắn ngủi, ăn cơm xong, Chiêu Nhi liền ôm thêm xấp giấy đỏ vào.
      Giấy đỏ này là buổi chiều trước khi trở về nàng đến trấn mua, giống lần trước, lần này nàng mua ít.
      "Đều ăn no rồi, cũng nghỉ ngơi đủ, nhanh làm việc thôi."
      "Chiêu Nhi tỷ, đời trước ngươi chắc chắn là địa chủ."
      Chiêu Nhi tỏ vẻ nghiêm túc, cười tủm tỉm gật đầu: "Đời này Chiêu Nhi tỷ đây cũng đại địa chủ, ngươi chờ , ngày đó xa đâu."
      đùa phen, mỗi người liền có vị trí và công việc riêng của mình, Tiết Đào Nhi và Tôn thị Chu thị đều đến, hỗ trợ cắt giấy. Chiêu Nhi vén rèm cửa bước ra, bên ngoài trời tối, phòng chính cùng Đông sương đều sáng đèn.
      Nàng đến cửa sổ phía tây Đông sương, gõ gõ cửa sổ.
      có người đáp.
      Lại gõ thêm vài cái.
      bao lâu, cửa sổ mở, lộ ra gương mặt gày gò ít của Tiết Tuấn Tài.
      ta nhìn Chiêu Nhi, ánh mắt vô cùng kinh ngạc, giọng cũng khô ráp: "Chiêu Nhi, có việc ư?"
      "Nghỉ ngơi chưa? Nếu chưa nghỉ làm việc giúp ta ."
      Tiết Tuấn Tài ngờ Chiêu Nhi như vậy, có chút ngây người, nửa ngày mới : "Ta chưa ngủ đâu, làm chuyện gì vậy?"
      "Ngươi theo ta liền biết."
      Theo lời Dương thị hỏi Tiết Tuấn Tài ra ngoài làm gì, cửa két tiếng, Tiết Tuấn Tài bước ra.
      Dương thị cũng ra theo, vẫn hỏi ra ngoài làm gì.
      Chiêu Nhi : "Đại bá mẫu, bá mẫu đừng lo, ta kêu Tuấn Tài làm việc giúp ta."
      "Nó có thể giúp ngươi làm việc gì chứ, Chiêu Nhi, ngươi sai bảo đến đầu Tuấn Tài..."
      "Mẹ, mẹ thôi , con muốn làm mà!" Tiết Tuấn Tài đột nhiên .
      Dương thị dám tiếp nữa, trải qua mâu thuẫn lần đó, thị ta ý thức được con trai thay đổi. tại Tiết Tuấn Tài khiến Dương thị có chút sợ hãi, nếu trước kia chiều, tại chính là nâng tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, luôn có loại cảm giác sợ ta đột nhiên bùng nổ.
      " , mẹ mặc kệ, con cứ làm việc của con ."
      " thôi."
      Hai người đến trước cửa nhị phòng, khi rèm bị vén lên, cảnh tượng bên trong liền lộ ra.
      nhà náo nhiệt rôm rả, hòa hợp ấm áp, mặt mọi người đều mang cười, như cực kỳ vui vẻ.
      "Trông thấy , bọn họ đều là bị ta kéo tới làm việc." Chiêu Nhi chỉ vào nhóm thiếu niên bên kia vây lại cùng nhau viết chữ to, chỗ ngồi đủ, liền mượn cả bàn của Tam phòng Tứ phòng, ghép lại thành cái bàn lớn. Nhóm nữ nhân trãi giấy đỏ, đều bận rộn.
      "Ngươi biết viết chữ nhỉ, là làm việc này đó. Yên tâm, có tiền công."
      Tiết Tuấn Tài khó chịu : "Chiêu Nhi tỷ, ngươi cho ta tiền công, ta cũng làm giúp ngươi."
      Lúc này Mao Bát Đấu viết mệt, thấy Chiêu Nhi đưa đến tráng đinh, liền ném bút xuống, chạy tới: "Ngươi cũng đến hỗ trợ? Mau mau mau, bên này."
      xong, tay y choàng lên cổ Tiết Tuấn Tài, kéo ta .
      Chờ khi Tiết Tuấn Tài phản ứng được, trong tay bị người ta nhét vào cây bút lông.
      "Mau viết , đừng sững sờ ra đó, ta mệt rồi, nghỉ chút."
      Hốc mắt Tiết Tuấn Tài có chút nóng bỏng, đề bút thấm đẫm nghiên mực, bắt đầu viết.

    4. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      Mao Bát Đấu vừa làm vụ đất triền đồi xong mà còn dám về thôn sợ bị nhận ra hả trời :v biết có drama nào vụ đó chứ gặp thôn trưởng nhận ra chứ nhỉ?
      Ta mừng cho Tiết Tuấn Tài nha. Nhập hội này là chắc bị tác giả vùi dập nữa rùi =D Chứ nếu xử Tiết Tuấn Tài chung với đại phòng cũng hơi oan cho em nó.
      lamphuonghoang thích bài này.

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 70:

      Chiêu Nhi muốn mua bán lớn chẳng phải suông, ngày kế nàng gọi đám người Khương Vũ, Cao Thăng đến.
      Đám người Khương Vũ phụ trách buôn bán ở các thôn trang trong xã Hồ Dương, đám người Tiết Đình Nhương ở nhà viết chữ. Về phần đám người Tiết Đào Nhi Tôn thị Chu thị, cũng ở nhà phụ trách hậu cần, Chiêu Nhi phụ trách điều phối.
      Bắt đầu từ mười chín tháng chạp, mãi cho đến hai mươi tư, cuối cùng cũng chạy hết các thôn trang gần đó, bán hơn hai ngàn bộ, cùng vô số chữ Phúc và câu đối xuân. Đám người Tiết Đình Nhương vất vả nhất, cơ hồ đều viết từ sáng sớm đến tối mịt, mệt mỏi cũng chỉ nghỉ lát, nghỉ xong lại tiếp tục, tất cả mọi người gấp gáp, bởi vì những thứ này đều là bạc.
      Chiêu Nhi thể làm gì khác, đành ở nhà thường xuyên đổi món nấu cơm tẩm bổ cho họ.
      Cùng lúc, những người khác ở Tiết gia cũng hiếu kì mỗi ngày bọn họ trốn ở Nhị phòng làm gì, tò mò xông tới xem mới biết được câu đối xuân lan truyền ồn ào huyên náo bên ngoài, đều do Nhị phòng làm ra.
      Gần đây câu đối xuân rất náo nhiệt, trước kia nhà ai muốn có câu đối xuân, đều đến xin người đọc sách trong thôn viết. Hàng năm dựa vào viết câu đối xuân, Tiết Thanh Sơn vòi vĩnh được ít rượu thịt. Ngươi tới xin gì đó, luôn phải có chút ý tứ, ví như để lại vò rượu nhà mình ủ, hoặc là vài cân thịt gì đó.
      Nhưng năm nay lạ thay, ai đến xin chữ, Tiết Thanh Sơn nghi hoặc việc này, sau đó hỏi thăm nhiều nơi mới biết, năm nay trong thôn có người bán câu đối xuân, người bán câu đối chính là Khương gia.
      Tiết Thanh Sơn vừa giận vừa tò mò, tò mò là Khương gia lấy đâu ra câu đối xuân, nhà bọn họ có người đọc sách, gã cố ý đến thăm hộ, chữ câu đối cũng kém gã. Tức giận năm nay bỗng nhiên mất lợi ích, mà chỗ Tiết quả phụ, gã hứa mua sắm tết cho đối phương.
      Bây giờ rượu thịt đều còn, chẳng lẽ phải tự mình cầm bạc mua? Nhưng gã làm gì có tiền, trong túi còn sạch hơn cái mặt gã.
      Ai ngờ náo loạn đến cuối cùng, đoạt lợi ích của mình lại là người nhà.
      Hay cho Nhị phòng nhà ngươi, hai đứa nhóc con kia ngày nào cũng chống đối gã!
      Đáng tiếc lúc này ai giúp Tiết Thanh Sơn, Tam phòng Tứ phòng đương nhiên cần phải , ràng là theo Nhị phòng, Tiết lão gia cùng Triệu thị nơi đó, với bọn họ là cầu tiền bạc, chỉ mong con cháu trong nhà hòa thuận. Triệu thị tuy là người bất công, nhưng lần này cháu đích tôn của bà cũng tham gia, đương nhiên bà trở mặt với thằng cháu quí, Dương thị càng cần phải , tại Tiết Tuấn Tài cái gì luôn nghe cái đó.
      Nhất là khi Tiết Tuấn Tài cầm tiền trở về. ta làm việc ngày, chạng vạng hôm sau Chiêu Nhi liền chia bạc cho. Hôm sau vì đủ người, được nhiều thôn, mỗi người được chia hai lượng.
      Đây là lần đầu tiên Tiết Tuấn Tài kiếm được tiền, kích động trong lòng tất nhiên cần phải , ta cũng mẹ ta có thành kiến với Nhị phòng, cầm được bạc, trở về liền đưa cho Dương thị.
      Tâm tình Dương thị phức tạp thế nào thôi bàn tới, nhưng phản đối con trai làm việc cho Nhị phòng nữa. Thị ta cũng lấy bạc của Tiết Tuấn Tài, đây dù sao cũng là chút bạc lần đầu con trai kiếm được, dù thị ta thiếu thốn trăm bề, thậm chí sắp mừng năm mới mà trong nhà vẫn chưa đặt mua cái gì.
      Bất quá Tiết Tuấn Tài ép thị ta nhận, ta biết trong nhà có tiền, bạc trong nhà đều dùng hết người ta, đương nhiên cha ta cũng đào ít.
      "Mẹ, bạc này mẹ lấy đặt mua đồ tết, thể cứ để ông bà nội trợ cấp chúng ta, lại ông bà cũng có tiền." Đúng vậy, nay bạc trong tay hai ông bà cơ hồ bị ép khô, ràng năm nay thu hoạch vụ thu có ít lương thực, nhưng vừa nộp thuế, vừa lưu trữ hạt giống cùng thức ăn đủ cho sang năm, cơ hồ thừa lại bao nhiêu.
      Nhất là mùa thu hoạch năm nay, giá lương thực quá rẻ, vất vả mới bán được hai lượng bạc, lại bị Tiết Thanh Sơn lấy bảo là đóng tiền học sang năm cho Tiết Tuấn Tài.
      Việc này là do Dương thị cho Tiết Tuấn Tài biết, chỉ vì muốn ta đừng lo lắng đến chuyện tiền học, nhưng sao Tiết Tuấn Tài có thể với thị ta là Tiết Thanh Sơn chắc chắn gạt người, số bạc đó nhất định cầm đến cho quả phụ kia. Cho nên năm nay, đồ tết đại phòng vẫn chưa mua, chỉ chờ giết heo chia thịt, giữ lại chút cho nhà mình ăn, còn lại bán đổi tiền mua đồ tết.
      Thấy Dương thị chờ giết heo, Tiết Tuấn Tài : "Mẹ cầm , khi nhận thêm tiền công chỗ Chiêu Nhi tỷ con tự cất giữ."
      Lúc này Dương thị mới nhận.
      *
      Từ ngày hai mươi bốn, trong thôn có nhà bắt đầu giết heo, bên ngoài trời băng đất tuyết cũng ngăn được các thôn dân hào hứng giết heo mừng năm mới. Nông dân ăn miếng thịt cũng dễ dàng, chỉ khi giết heo mừng năm mới mới dám ăn uống thoả thuê.
      Bất quá ăn uống thoả thuê chỉ là cách , chứ ra nhà ai cũng tiếc, tiền thịt sang năm, quần áo của bọn , ít kim chỉ trong nhà, đều có được từ tiền bán chút thịt heo này. Cho nên nhà bình thường dù giết heo, cũng chỉ chừa đủ ăn khi mừng năm mới, còn lại đều bán cho những thôn dân trong nhà nuôi heo.
      Tiết lão gia sớm đến thôn gần đó hẹn đồ tể, hôm nay, sáng sớm người Tiết gia liền vội thức dậy.
      Đồ tể chỉ giết heo, quan tâm việc khác, heo này bẩn thỉu cả mùa đông, bây giờ muốn vào miệng, đều phải rửa sạch , cho nên việc đầu tiên phải làm chính là tắm heo.
      Tắm rửa sạch cho hai con heo mập xong, đồ tể cũng tới rồi.
      Gã ta cùng Tiết Thanh Bách và Tiết Thanh Hòe trói heo lại, mấy con heo mập bình thường lười muốn nhúc nhích, lúc này lại giãy dụa kịch liệt, hét um lên, cực kì thê thảm.
      Mao Bát Đấu vốn muốn ra xem giết heo, nghe động tĩnh như thế liền dám ra ngoài, tựa vào cửa sổ hóng ra.
      Lý Đại Điền cười nhạo y nhút nhát, Mao Bát Đấu sao chịu được khiêu khích, liền xuống giường, ra vẻ dũng hy sinh chen đến mở cửa muốn cùng Lý Đại Điền bước ra, nào ngờ liền trông thấy đồ tể cầm cây dao giết heo sắc nhọn, cắt qua cổ heo.
      nhát này, heo kêu càng thảm thiết, đồng thời còn có lượng máu lớn chảy ra, Chu thị cầm chậu hứng huyết heo. Hết chậu, Tiết Đào Nhi liền vội bưng chậu khác đưa qua. Lúc này Chiêu Nhi bưng chậu bước đến, đổ thứ gì đó trong chậu vào chậu huyết, sau đó cầm vá gỗ quấy ngừng, tránh cho huyết heo bị đông.
      Đứa bé trấn như Mao Bát Đấu chưa từng gặp trường hợp này, liền rụt đầu trở về, cái mặt mập sợ tới mức trắng bệch. Lý Đại Điền cười ha hả ngừng: "Còn ngươi sợ."
      Mao Bát Đấu trước nay miệng mồm lợi hại, lần này dám hó hé nữa.
      lát sau, y mới trở lại bình thường, hỏi: "Chiêu Nhi tỷ khuấy máu kia làm gì?"
      "Làm dồi heo, ăn ngon lắm."
      "Còn có thể ăn? Ta ăn!"
      Bất quá rất nhanh y tự vả mặt.
      *
      Hai con heo khiến người Tiết gia bận rộn hơn canh giờ.
      Giết heo dễ dàng, cạo lông heo khó.
      Bên này đồ tể xách hai cái móng heo cùng miếng thịt heo rồi, liền có thôn dân nghe động tĩnh mà đến.
      "Hòe tử, nghe nhà ngươi muốn bán thịt heo, định bán bao nhiêu?"
      Tiết Thanh Hòe sửng sốt, lúc này Tiết lão gia từ trong phòng ra, hô lên: " bán nhiều, nhà mình giữ lại ăn, bán năm mươi cân ."
      Người tới : "Sao năm nay bán ít vậy? Mà cũng phải, người nhà ông nhiều, phải chừa để ăn chứ."
      Tiết lão gia cười ha ha với mọi người, đâu ai biết trong nhà ở riêng, hai con heo bỏ hết nội tạng xương cốt, cũng chỉ thừa hơn trăm năm mươi cân thịt. Chia làm năm phần, nhà cũng được ba mươi cân. Ông bán năm mươi cân là bán hơn nửa phần thịt chia cho đại phòng và hai ông bà, cũng chỉ để lại mười cân cho năm mới.
      Tiết Thanh Hòe cân thịt heo cho người ta, bình thường bán mười lăm văn cân thịt heo, vì năm mới nên tăng lên hai mươi văn, bất quá đều là bà con chòm xóm, mười tám văn liền bán.
      Năm mươi cân thịt heo bán gần lượng bạc, Tiết Thanh Hòe giao bạc cho Tiết lão gia, : "Cha, sao bán nhiều như vậy, năm mới mọi người ăn gì."
      "Ăn gì ăn, thịt lúc nào chả có, đâu nhất định phải ăn vào năm mới." Tiết lão gia cứng giọng .
      Tiết Thanh Hòe nữa, bất quá quay về liền thương lượng với Tam phòng, cả nhà xách đến phòng chính năm cân thịt lại xách thêm hai vò rượu, gọi là lễ tết sau khi ở riêng.
      Nhị phòng đương nhiên cũng xách cho, khi làm việc này, Chiêu Nhi luôn chậm trễ. Nhất là Nhị phòng ít người, cũng ăn bao nhiêu thịt, nàng lại lo liệu việc làm tiệc giết heo. Nào có ai giết heo lại làm tiệc giết heo, trước đây đều là của chung, tại nhà ai có liền làm.
      Việc này cũng thể để vãn bối nhận hết, Tiết Thanh Bách cùng Tiết Thanh Hòe ai nhường ai, cuối cùng kết luận là nhà bỏ ra năm cân thịt, dùng để làm tiệc giết heo.
      Thịt ba chỉ cắt thành lát, mỗi lát cắt cũng phải chú ý, quá dầy đầy mỡ, quá mỏng thiếu thịt, dày mỏng mới tốt. Nung nóng nồi sắt, đun thịt cắt trong nồi, đun ra ít mỡ, màu da vàng nhưng cháy là tốt nhất.
      Đợi thịt heo đun xong, liền thả hành gừng tỏi ớt, chờ gia vị dậy mùi, xào lát, thêm nước tương rồi đun lửa , đợi thịt săn lại rồi thêm nước, lúc này mới chỉnh lửa lớn. Khi sôi lại lửa, hầm lát, cắt huyết heo đông thành miếng thả vào, thêm đậu phụ cắt , tiếp tục hầm, hầm càng lâu càng ngon miệng.
      Bên ngoài dồi heo cùng thận heo, tim heo, phổi heo cũng xử lý xong, Chiêu Nhi tay chân lanh lẹ cắt thành miếng , bỏ vào nồi, cho thêm muối. Hầm gần khắc, sau đó dưa chua, ngải ngọt có thể vào nồi, sau đó lại từ từ hầm tiếp.
      Thời gian dần trôi, mùi thơm lẫn mùi dưa chua dần bốc lên, mọi người trong viện ngửi thấy, đều nhịn được mà nuốt ngụm nước miếng.
      Mao Bát Đấu sớm đứng ở cửa phòng bếp chờ, bên chân y là Hắc Tử, người chó lượn vòng quanh, đều sốt ruột khó nén.
      Thức ăn giết heo rất nhanh rời nồi, cũng đưa vào trong nhà, mà đặt ở bàn vuông trong sân. chậu to, nóng hôi hổi, ngửi mùi liền rời nổi.
      Chẳng phân biệt được thân phận hay nam nữ già trẻ, đều là mỗi người bát, tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống liền ăn.
      Mao Bát Đấu ăn mà mồ hôi đầm đìa, thực hận thể lấy hết cả mũ và khăng choàng xuống, nhưng nhớ đến chuyện mua đỉnh núi lúc trước, nên vẫn còn giữ được chút tỉnh táo.
      Đồng dạng còn có Lý Đại Điền, hai người đều thầm kêu khổ.
      Về phần Tiết Thanh Sơn, đừng thấy gã bình thường dè dặt, lúc này cũng đẹp hơn người khác bao nhiêu, là hận thể ăn bốc, cũng do gần đây thiếu rượu thịt, miệng thèm đến hoảng.
      vất vả mới có thể giải thèm, gã vừa xỉa răng, vừa : "Chiêu Nhi, thịt chia được khi giết heo kia, thêm việc các ngươi lại bán câu đối xuân kiếm lời ít, có hiếu kính đại bá chưa?"
      Lời này khiến cả sân tĩnh lặng, tất cả mọi người hầu như khiếp sợ vô sỉ của Tiết Thanh Sơn.
      Mặt Tiết lão gia lúc này cũng trầm xuống, trách mắng: "Lão đại, ngươi ăn nhiều thịt đến mức choáng váng rồi à? Vừa rồi phải là rượu thịt Chiêu Nhi tặng sao, còn lấp được miệng ngươi ư?!"
      "Cha, sao mà giống được, năm rồi chúng ta cũng đâu thiếu thịt, năm nay phải bọn họ đoạt mất việc của con sao, cho nên chút thịt này tính kỹ ra, con bé bồi bổ cho con ai bồi bổ." Lời này Tiết Thanh Sơn sớm muốn , lại vẫn e ngại mặt mũi nên ra, cũng do gần đây Tiết quả phụ liên tục đòi tiền gã.
      Tiết quả phụ kia đúng là tinh, trước kia Tiết Thanh Sơn chẳng thèm ngó tới, luôn cảm thấy nữ nhân như vậy bẩn, nhưng sau lần ma xui quỷ khiến đó, gã liền rơi vào cái hố kia trong thoát ra được.
      Nhưng gã vẫn là kẻ ngang ngược, nữ nhân mình dính vào liền muốn người khác được gặp, Tiết quả phụ cũng nghe lời gã, lui tới với nam nhân khác. Nhưng Tiết quả phụ phải sống, cần tiền, tiền từ đâu mà tới? Trước kia Tiết Thanh Sơn đều bòn rút từ trong nhà, nhưng từ lúc ở riêng, gã liền túng thiếu.
      "Đầu óc ngươi mê muội rồi! Còn so đo với mấy đứa trẻ! Lại , Chiêu Nhi cũng chia tiền cho Tuấn Tài, chẳng lẽ còn bằng chút rượu thịt đó ư?!" Tiết lão gia chỉ tiếc rèn sắt thành thép mắng. Cũng cảm thấy lão đại rất kỳ quái, cảm thấy trong nhà có khách mà mất hết mặt mũi.
      "Chia tiền cho Tuấn Tài?" Tiết Thanh Sơn gần đây luôn chạy ra ngoài, nào biết chuyện này, mắt gã sáng loe lóe, cười : "Cha, cha tức giận gì chứ, chẳng phải con đùa với Chiêu Nhi sao."
      Nhưng trò đùa này ai cười nổi, Tam phòng Tứ phòng đều lên tiếng, Chiêu Nhi cũng chuyện, làm như nghe thấy những lời này. Bọn Mao Bát Đấu là người ngoài, chỉ đành làm bộ như nghe thấy, chỉ có Tiết Tuấn Tài, cúi đầu khó xử.
      Ăn tiệc giết heo xong, lại tiếp tục viết câu đối xuân.
      Bây giờ các thôn nên đến đều đến, Chiêu Nhi tính toán vài ngày kế tiếp chia thành ba chỗ, là huyện, trấn và xã An Dương, bán đến hai mươi tám ngừng lại, cũng chính là còn phải vất vả ba ngày.
      Bất quá ôm bạc trong túi, cũng ai cảm thấy vất vả, cả nhà đâu vào đấy đều tự làm việc trong tay mình.
      Tiết Tuấn Tài bước ra vệ sinh, mới rời khỏi nhà vệ sinh bị Tiết Thanh Sơn chặn đường.
      "Giao bạc trong tay con cho ta."
      Tiết Tuấn Tài mím miệng: "Con có bạc."
      Tiết Thanh Sơn lộ vẻ mặt kiên nhẫn: "Ta hỏi mẹ con rồi, bà ấy bảo lấy tiền của con, con đưa tiền cho cha, cha giữ cho con đầu xuân sang năm đóng tiền học phí."
      "Trước đó cha lấy tiền chỗ ông bà nội rồi mà, là sang năm đóng học phí cho con. Cha, rốt cuộc cha cần tiêu tiền đâu thế, sao thể tiết kiệm chút?"
      "Ngươi còn quản cả cha ngươi, mau đưa bạc cho ta."
      "Con có bạc."
      "Rốt cuộc ngươi có đưa ?"
      "Cha, cha với con , có phải bởi vì Tiết quả phụ kia ?"
      Tiết Thanh Sơn thầm hốt hoảng, dự đoán được con trai lại biết việc này. Sao thằng bé lại biết được, biết bao lâu, có kể với Dương thị hay ?
      "Tiết quả phụ Lý quả phụ gì chứ? Ta lười với ngươi, đưa tiền thôi." xong, gã liền vội vội vàng vàng rời .
      Tiết Tuấn Tài bi ai nhắm mắt, nửa ngày mới vực lại tinh thần trở về tiếp tục viết câu đối xuân.
      *
      Lúc này câu đối xuân bán xong, mỗi người được chia gần mười lăm lượng bạc.
      Nhất là hai ngày cuối cùng, trấn tranh đoạt sắp điên rồi. Thẳng đến sau này trấn lại có thêm mấy nhà mở quán cũng bán câu đối xuân, việc mua bán này mới từ từ giảm nhiệt.
      Thấy vậy, Chiêu Nhi giải quyết hết hàng tồn trong tay, vừa khéo hai mươi tám bán xong liền thu tay, cũng khác với dự tính của nàng lúc trước. Người đều như thế, thấy người ta kiếm được tiền liền khó tránh chạy theo phong trào, nhất là viết câu đối xuân chỉ cần biết viết chữ đều có thể viết, sớm hay muộn cũng có ngày bị người đoạt việc làm ăn.
      Cho nên Chiêu Nhi chút phiền muộn, chia bạc xong, mọi người đều tự trở về nhà.
      Hai mươi chín, Tiết Đình Nhương tặng lễ năm mới cho Lâm Mạc, làm xong mấy việc liên quan, về chờ mừng năm mới.
      Bữa cơm tất niên diễn ra ở phòng chính, ăn xong đều tự về phòng chờ giao thừa. Trong khoảng thời gian này Tiết Đình Nhương cùng Chiêu Nhi đều mệt , hai người đều ngủ, thẳng đến khi nghe thấy tiếng pháo bên ngoài vang lên, mới biết là sang năm mới.
      Mồng đầu năm, theo lệ thường mọi người ở trong thôn đều đến chúc tết trưởng bối cùng họ, mồng hai đến thăm mẹ vợ, mẹ của Triệu thị còn chưa mất, bà và Tiết lão gia đương nhiên phải đến Triệu gia, Tam phòng Tứ phòng càng cần phải . Chỉ có Chiêu Nhi cùng Tiết Đình Nhương nơi để , hai người liền ở nhà.
      Hai người ngủ đẫy giấc, khi dậy giờ tỵ.
      Vừa khéo chuẩn bị bữa trưa, ăn xong liền làm ổ giường đọc sách.
      Hôm nay Tiết gia rất yên tĩnh, yên tĩnh trước nay chưa từng có, tuy có chút quen, nhưng đúng là thời điểm tốt để đọc sách.
      Tiết Đình Nhương xem sách, Chiêu Nhi quấy rầy , tự mình cầm ‘Toán Kinh’ xem kỹ. Nàng bây giờ biết chữ, chỉ là biết chưa nhiều lắm, trang sách có vài chữ biết, có khi cũng hiểu ý trong đó. Nếu là trước kia nàng hỏi ngay, nhưng thấy Tiết Đình Nhương đọc sách, nàng liền tạm thời ghi nhớ, đợi lát nữa hỏi.
      Xem lát liền ngủ mất, biết ngủ bao lâu, chờ tỉnh lại giường chỉ còn người.
      Thấy quyển sách để bên cạnh, Chiêu Nhi nghĩ chắc đến nhà vệ sinh. Nàng ngáp cái, thuận tay liền cầm quyển sách kia lên.
      Sách của Tiết Đình Nhương trước giờ Chiêu Nhi luôn xem hiểu, lần này nàng cũng cảm thấy mình có thể đọc hiểu, nào ngờ sách này lại giống sách trước kia của Tiểu Nam Nhân mà nàng từng đọc.
      Trước kia đều là chi, hồ, giả, dã, mà quyển này ——
      Nàng lật xem bìa sách, phía ghi “Đại Học”.
      Nhưng cầm trong tay luôn cảm thấy có chỗ nào đúng, lại lật vài trang, mới phát quyển sách này có hai lớp bìa sách. Bên ngoài là lớp bìa màu lam sẫm đúng lý hợp tình, phía ghi “Đại Học”, bìa sách bên trong lại sặc sỡ hơn nhiều, phía vẽ hình hai người ôm nhau, bởi vì chất giấy tệ, chữ in cũng ràng, dù sao Chiêu Nhi cũng hiểu là họ làm gì, bìa viết ba chữ to ‘Kim Bình Mai’.
      Ha, Tiểu Nam Nhân lại xem tạp thư! Còn là tạp thư có bìa sách đứng đắn.
      (tạp thư: sách liên quan đến thi cử)

      Tuy Chiêu Nhi cũng biết ‘Kim Bình Mai’ này rốt cuộc là sách gì, nhưng phải lén lút che bìa sách như thế, khẳng định là sách tốt gì.
      Vừa khéo xem đến trang Tiết Đình Nhương xem, Chiêu Nhi nỗ lực đọc hiểu ——
      Người này bị thanh gỗ rơi trúng đầu, liền dừng bước chân, đợi khi muốn phát tác, quay mặt nhìn xem, ngờ là phụ nhân xinh đẹp diêm dúa, thấy tóc mai đen mượt, mi dài cong cong như vầng trăng non, miệng đào thơm ngào ngạt, mũi ngọc thẳng tắp, đôi má trắng ửng hồng, gương mặt trăng tròn nũng nịu, dáng người mềm mại như hoa, tay ngọc thon dài, vân vê thắt lưng mềm như dương liễu, cái bụng mềm mại trắng nõn, đôi chân thon dài khẽ khép, ngực tròn đầy, chân trắng như tuyết, rồi cả...
      Hừ, đây là cái gì vậy!
      Tiết Đình Nhương vẫn chưa trở về, Chiêu Nhi cũng liền tiếp tục xem, đến đoạn gọi là Tây Môn Khánh mua chuộc được Vương Bà giúp gã vụng trộm cùng phụ nhân có chồng Phan Kim Liên.
      Liền thấy Vương Bà : "Đại quan nhân, ngươi nghe ta : Hai chữ 'Ai quang' là khó nhất. Sao là 'Ai quang'? Ví như bây giờ thường gọi là đương vụng trộm. Phải đủ năm điều kiện mới được. là đẹp như Phan An; hai là phải to như lừa; ba là nhiều tiền như Đặng Thông; bốn là phải trẻ trung, phải nhẫn nại như tìm kim trong bông; năm là phải chịu tốn thời gian. Năm điều này, gọi là 'Phan Lừa Đặng Tiểu Nhàn'. Tất cả đều đủ việc này mới xong.
      ...
      Chiêu Nhi xem mà mặt đỏ tai hồng, đúng lúc này liền nghe thấy cạnh cửa có động tĩnh, nàng liền ném sách rồi lớn tiếng chất vấn: "Ngươi xem loại sách bậy bạ này?!"

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: trai Cẩu tử, Phan Lừa Đặng Tiểu Nhàn, ngươi đạt mấy phần?
      Tiết Đình Nhương: "Thực gạt ngươi, 5 thứ này ta đều có. Thứ nhất, diện mạo của ta tuy bằng Phan An, nhưng cũng đạt; việc thứ hai, ta có thiên phú dị bẩm, cũng từng nuôi rùa rất lớn; thứ ba, trong nhà ta cũng có mấy phần tiền tài, mặc dù bằng Đặng Thông, cũng đủ sống; thứ tư, ta cực kì nhẫn nại, đánh ta bốn trăm cái, ta chả thèm đánh trả quyền; thứ năm, ta cực kỳ rảnh rỗi, bằng sao lại siêng năng như thế.
      Diện Diện: →_→ ngươi tính, các mẹ của ngươi mới tính.
      Tiết đình nhương chắp tay cầu xin: Các mẹ của ta ở nơi nào?
      Tiểu Ly 1111levuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :