1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh]CON ĐƯỜNG NUÔI VỢ CỦA THỦ PHỤ GIAN THẦN - Giả Diện Đích Thịnh Yến - [Đến Chương 176]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      @Yến.Yến : đảm bảo với bạn là ông Nhương này chả thay đổi gì
      Sau này ổng còn làm nhiều thứ kinh thiên động địa hơn, có cái vui, có cái buồn nhưng cái nết 'chân tiểu nhân' chả sai đâu đc.
      Từ lúc thi đỗ Tú tài trở về sau, tất cả các quan lại trong triều đều chửi ông thần này là tiểu nhân, ngụy quân tử, rồi tàn nhẫn, độc ác, điên khùng các kiểu
      levuongYến.Yến thích bài này.

    2. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      Chắc vậy mới thể với vợ được bạn ơi :))) Chưa hết mấy chương đoàn người hâm mộ vợ chưa cưới rồi. Này mà thà chắc tức phát ốm :v
      levuonglamphuonghoang thích bài này.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 56:

      Thức ăn rất phong phú.
      Tuy rằng đa dạng, nhưng phân lượng đều đầy đủ. chậu gà hầm nấm, chậu cải dầu xào, chậu thịt kho, còn có chậu đậu phụ chiên và canh trứng đậu phụ, cũng đủ cho bấy nhiêu người ăn.
      Lương thực chính là nhị mễ, làm từ hạt cao lương trộn gạo, còn hấp thêm ít khoai lang. Giở nắp nồi lên, mùi cơm cùng mùi khoai lang ngọt liền xông vào mũi, khiến người ta ngây ngất khó nhịn.
      Khoai lang cất trong hầm năm trước, vừa đào còn phấn trắng liền bỏ vào hầm, để hơn nửa năm cũng hư. Ăn vào thơm ngọt, cho dù là luộc hấp hay nướng, màu vỏ quýt chỗ vỏ nứt ra kia, vừa nhìn liền thích.
      Chiêu Nhi chọn miếng lớn nhất, đặt vào trong bát Tiết Đình Nhương.
      Từ thích ăn thứ này, hàng năm Chiêu Nhi đều cất vào hầm ít khoai lang, khi nấu cơm nấu cháo đều bỏ thêm vào cho .
      "Mau ăn, còn nóng đấy. Bọn họ uống rượu, ngươi uống, ăn nhiều chút." Chiêu Nhi .
      Tiết Hồ cười tủm tỉm trêu ghẹo: "Chiêu Nhi tỷ, Đình Nhương thúc uống, ngươi cũng phải đại diện, sao nhà lại có ai uống rượu, dù sao cũng phải có người đứng ra."
      Chiêu Nhi tiện thể nhìn qua, đúng là như thế. Như hai vợ chồng Tam phòng, Chu thị uống, Tam thúc liền uống. Tôn thị cũng tới rồi, dắt theo Mao Đản cùng Tiết Đào Nhi, Xuyên Tử, ngồi bàn khác, Tiết Thanh Hòe uống rượu bên bàn này. Cao thẩm ngồi ở bàn bên kia.
      Nàng nghiêm túc cười : "Bọn ta uống rượu, nên chuyển bàn thôi, tránh quấy rầy hứng thú của mọi người. Bất quá ta trước, ngày mai các ngươi còn phải làm việc, đêm nay uống ít thôi, tránh việc dậy nổi."
      "Nhìn xem, Chiêu Nhi tỷ có giống đại địa chủ , khắc nghiệt với mấy đứa ở như chúng ta." Thằng nhóc tên Tiết Cường cười hì hì xen mồm.
      Nghe vậy, người bàn đều bật cười.
      "Ngươi thể , mặc dù hôm nay là ngày vui của Thăng Tử ca, nhưng cũng có chuyện vui của Đình Nhương thúc. Hai ngươi đều , bọn ta sao có được bữa tiệc trọn vẹn."
      Khương Vũ hòa giải: "Chiêu Nhi là nương, uống uống, Đình Nhương cũng còn , biết uống rượu là được, trong thôn chúng ta nào có nam nhân biết uống rượu."
      Nhắc tới hai chữ nam nhân này, mấy thiếu niên ngồi thành hàng đều ưỡn ngực, tỏ vẻ chúng ta đều là nam nhân.
      Lời này là , Dư Khánh thôn nằm ở tây bắc, thời tiết rét lạnh, cho nên già trẻ trai đều có thể uống hai chung. vì điều gì khác, chỉ để chống lạnh, mùa đông lớn uống ngụm rượu, hơi ấm liền tỏa ra trong lồng ngực, cả người đều ấm áp.
      Nơi này trồng cao lương, rượu cao lương cũng ngon có tiếng, nông dân tự ủ tự uống, có nhà ai hàng năm thu hoạch lương thực mà ủ mấy vò rượu. Cho nên bé trai trong thôn, từ được cha ôm đặt chân, dùng đũa chấm rượu ngọt đút cho, cho nên tửu lượng đều tệ.
      Như lời Khương Vũ, bé trai biết uống rượu trong thôn cơ hồ có, chỉ Tiết Đình Nhương là ngoại lệ. Bất quá vì từ thân thể yếu ớt, mới biết uống rượu.
      "Đến đây đến đây, ta rót cho ngươi ít, uống được bao nhiêu uống, cũng có thể luyện nâng cốc." Khương Vũ rót chén rượu, đặt trước mặt Tiết Đình Nhương.
      Các nam nhân nhắc tới rượu liền hưng phấn, mấy thiếu niên ở bên cạnh cũng ồn ào: "Khương Vũ ca rất đúng, uống được bao nhiêu uống."
      "Bây giờ uống, đến ngày ngươi cưới Chiêu Nhi tỷ, tân lang biết uống rượu cũng được."
      " uống rượu, các ngươi đừng phá." Chiêu Nhi vội chặn lại, muốn bưng chén rượu rời , nào ngờ lại bị Khương Vũ cản lại.
      Khương Vũ cười tủm tỉm: "Việc này Chiêu Nhi ngươi thể xen vào, đây là chuyện giữa nam nhân chúng ta."
      "Đúng, đây là chuyện giữa nam nhân chúng ta. Chiêu Nhi tỷ, ngươi đừng quản."
      Cao Thăng ở bên cạnh chỉ muốn che mặt, bọn người này phiền mà, hiểu chuyện còn khờ khạo xía vào.
      Tiết Đình Nhương nhìn sang Khương Vũ, kéo Chiêu Nhi ngồi xuống: "Chỉ uống chút rượu thôi, sao đâu."
      "Nhìn xem, Đình Tử vậy rồi!"
      Chiêu Nhi chỉ đành ngồi xuống.
      "Vậy, Đình Tử, ca kính ngươi chén?" Khương Vũ bưng chén rượu, duỗi về phía trước.
      Tiết Đình Nhương tránh nhường, đứng lên, cũng bưng chén rượu: "Khương Vũ ca khách sáo rồi, là ta kính ngươi mới phải, trước đây mình Chiêu Nhi làm buôn bán, đều nhờ ngươi hỗ trợ ít nhiều. Về tình về lý, nên để ta kính ngươi mới phải."
      nam nhân, thiếu niên, lại lần nữa lấy hình thức mặt đối mặt để giằng co.
      Bất quá so với lần trước, lần này cần phải bộc lộ tài năng, mấy người bên cạnh đều nghe ra chút ý khác, nhưng nhất thời lại nghĩ ra, chỉ cảm thấy giữa hai người này có sóng gió.
      Khương Vũ cười ha ha: "Ta đây cạn trước." xong, gã liền ừng ực uống hết chén rượu, lắc cái chén với Tiết Đình Nhương.
      Đây cũng xem là quy củ bàn rượu, người khác kính rượu, đối phương uống xong, người được kính đương nhiên cũng phải uống hết, bằng chính là nể mặt, xem thường đối phương. Mà Khương Vũ lắc chén trước mặt Tiết Đình Nhương, càng làm tăng thêm ý này.
      Tiết Đình Nhương ý vị thâm trường nhìn gã, hai lời liền uống hết chén.
      "Cẩu Nhi!" Chiêu Nhi theo bản năng hô lên.
      Tiết Đình Nhương lau vết rượu nơi khóe miệng, đặt chén rượu xuống: "Ta sao!"
      "Tửu lượng tốt!" Khương Vũ giơ ngón tay cái lên khen, xách bình rượu lại rót cho chén.
      " thể uống nữa."
      Chiêu Nhi có chút lo lắng nhìn gương mặt ửng hồng của Tiểu Nam Nhân, đại khái đây là lần đầu tiên uống rượu, cho nên sắc mặt đổi rất nhanh, gần như rượu vừa vào bụng, mặt liền đỏ bừng. Dưới ánh lửa, cực kì dọa người.
      Khương Vũ lại rót cho mình chén: "Sao lại thể uống nữa? Chiêu Nhi, ngươi đừng coi thường Đình Tử." lại với Tiết Đình Nhương: "Vừa nãy ngươi kính ta, lần này là ta kính ngươi, ăn ngụm rồi hãy uống, tránh việc ngươi chịu nổi."
      đến như vậy, Tiết Đình Nhương đương nhiên cũng nâng cốc uống cạn, rồi mới ngồi xuống.
      "Mau ăn hai miếng dằn lại." Chiêu Nhi vội gắp vào bát mấy đũa thức ăn.
      Đáng tiếc bên này thức ăn vừa vào miệng, bên kia có người kính rượu.
      phải Khương Vũ, là mấy hậu sinh kia.
      "Đình Tử ta kính ngươi, lần đầu tiên uống rượu cùng người đọc sách, ta cạn trước." Ừng ực cái liền uống hết.
      có người chủ động rót đầy chén Tiết Đình Nhương, chỉ đành bưng lên uống tiếp.
      Có mở đầu này, đương nhiên thể thiếu những người khác, bàn rượu ở nông thôn luôn có loại quy củ này, hoặc là uống, hoặc là mọi mặt đều phải chu toàn. Tuy giữa chừng có thể ngừng lại, nhưng Tiết Đình Nhương vẫn uống vào bụng ít rượu.
      Cuối cùng, để người ta kính mình nữa, mà chủ động kính rượu người chưa cùng uống. Khi đến phiên Tiết Thanh Hòe, Tiết Thanh Hòe có chút lo lắng nhìn cháu trai: "Tứ thúc thôi , con ăn chút cơm trước ."
      Đến Tiết Thanh Bách, y cũng bỏ qua. Cuối cùng vòng đều uống xong, Tiết Đình Nhương ngồi xuống ăn cơm. Nhìn lời cử chỉ của , cũng có dấu hiệu say, chỉ có mặt là ửng hồng, ánh mắt cũng sáng kinh người.
      Mọi người lại khen ngợi trận, tửu lượng của tốt, giống cha . Năm đó tửu lượng của Tiết Thanh Tùng trong thôn, đứng thứ nhất thứ hai.
      Chiêu Nhi cười cứng ngắc: "Được rồi được rồi, được tìm uống nữa. lần đầu uống rượu, thể uống nhiều được."
      Nhóm hậu sinh đều hi hi ha ha, lúc này mục tiêu mới dời đến người khác. Lúc Khương Vũ lại đứng lên muốn tìm Tiết Đình Nhương uống rượu, liền bị Cao Thăng đỡ thay.
      "Khương Vũ ca muốn uống, tìm ta là được. Đến đây là được rồi, lại uống nữa, lát nữa Chiêu Nhi tỷ nổi giận, ta ngăn được đâu."
      Cao Thăng cười tủm tỉm, nhìn như đùa, Khương Vũ lại nghe hàm nghĩa trong đó, bèn mượn nước đẩy thuyền uống cùng Cao Thăng.
      Bởi vì uống rượu, nên bữa cơm này ăn chậm, chờ tiệc tàn trời tối thui.
      Mọi người cùng nhau dọn dẹp chút, mấy hậu sinh khiêng bàn ghế mượn , người đốt đuốc chiếu sáng, đám người vào thôn.
      "Đình Tử, sao chứ?" Khương Vũ bước lên : "Muốn ta đỡ ?"
      " cần." Tiết Đình Nhương đẩy cái tay đỡ của Chiêu Nhi, đứng vững vàng.
      Chiêu Nhi cau mày, rồi ngẩng đầu nhìn Khương Vũ: "Khương Vũ ca, ta đỡ là được, ngươi đừng quản."
      Khương Vũ cười gượng, thu hồi tay: "Vậy mọi người chậm chút."
      Đến khi Khương Vũ xoay người, Chiêu Nhi mới thấp giọng hỏi: "Ngươi sao chứ? thoải mái chỗ nào phải cho tỷ."
      "Ta thực sao, chúng ta về ."
      "Sao có thể sao..."
      Nghe phía sau truyền đến tiếng chuyện khe khẽ, Khương Vũ lắc lư rời , hận trận rượu này thể chuốc say chính mình.
      *
      Bởi vì có hai nhà Tam phòng Tứ phòng cùng trở về, cho nên cũng cần người đưa tiễn.
      Đến nhà, Tiết Thanh Hòe : "Chiêu Nhi, ta thấy Đình Tử uống ít rượu, ngủ sớm , có việc gì kêu tiếng."
      "Dạ, con biết rồi Tứ thúc."
      Chiêu Nhi kéo cửa phòng ra, lôi kéo Tiết Đình Nhương đứng bên cạnh yên tĩnh cách thần kỳ vào cửa. Nàng thầm băn khoăn, thấy còn đứng vững được, liền vội châm đèn, quay đầu thấy vẫn đứng yên nơi đó.
      "Ngươi sao vậy? Có phải đầu khó chịu ? Nếu thoải mái, liền nôn ra."
      vẫn đứng bất động, Chiêu Nhi kéo , ụa cái liền nôn. Nôn ra thức ăn lẫn mùi rượu gay mũi.
      Chiêu Nhi đành vịn cho nôn, vừa : "Nôn , nôn hết khỏe hơn."
      Khi nôn nữa, Chiêu Nhi mới đỡ lên giường, muốn múc nước gột rửa cho . Chu thị bưng chậu nước ấm vào: "Ta nghe tiếng Đình Tử nôn, mau lau rửa cho . Trong nồi còn nước ấm, lát nữa pha cho chung trà đậm uống giải rượu."
      "Cảm ơn Tam thẩm."
      "Cảm ơn gì chứ." Chu thị xong, bỏ chậu nước xuống, lại lấy chổi rơm và ki hốt rác quét bãi nôn kia.
      Chiêu Nhi mất sức chín trâu hai hổ mới cởi được áo ngoài và hài của Tiết Đình Nhương, lại lau mặt và tay chân cho , để nằm ngay ngắn giường. Quay đầu nàng lục tìm lá trà trong ngăn tủ, đem đến phòng bếp, pha chung trà đắng chát trở về.
      "Mau uống ít."
      Tiết Đình Nhương được nàng đỡ uống mấy ngụm, lại nằm xuống giường. Lúc này Chu thị cũng dọn dẹp xong bãi nôn kia, với Chiêu Nhi: "Đêm nay phỏng chừng còn muốn nôn, lát nữa ta nấu cháo, nếu đói bụng cũng có thể ăn ít."
      Lúc này, Tôn thị cũng từ ngoài cửa bước vào, cầm trong tay cái chén .
      "Đây đây đây, thứ này giải rượu rất tốt, Tứ thúc ngươi bình thường uống nhiều, đều ngậm viên ở lưỡi, hiệu quả lắm."
      Trong chén chứa mấy hạt ô mai, vừa nhìn là biết của nhà ngâm, từ rất xa ngửi thấy vị chua gay mũi.
      "Thứ này lấy hạt, sợ bị nghẹn đâu. Là bí truyền bên nhà mẹ ta, giải rượu đặc biệt tốt."
      "Cảm ơn Tam thẩm Tứ thẩm, làm phiền mọi người rồi."
      "Phiền toái gì chứ, xong rồi ngươi cũng ngủ sớm chút, có việc cứ gọi tiếng."
      Tiễn bước Chu thị cùng Tôn thị, Chiêu Nhi quay đầu nhìn Tiểu Nam Nhân, phát hai mắt nhắm nghiền, hình như ngủ.
      Nàng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đem đổ nước bẩn trong chậu, đến phòng bếp múc chậu nước ấm về rửa mặt chải đầu.
      Vội như vậy nửa ngày, nàng nóng đổ mồ hôi, hơn nữa lúc chiều nấu cơm, người đầy mùi khói, Chiêu Nhi muốn lau người chút.
      Theo thói quen, nàng vốn phải đến gian nhà tắm sau vườn rau. Nhưng Tiểu Nam Nhân say mèm, nàng dám xa, nghĩ ngủ, Chiêu Nhi cũng kiêng dè, liền cởi quần áo, cong lưng trước chậu rửa mặt lau người.
      Nàng chỉ mặc cái quần lót mỏng manh, thân cái yếm, lộ ra cái lưng bóng loáng chắc nịch và vòng eo mỏng manh nhưng săn chắc.
      Chiêu Nhi ưa sạch , nếu phải do lúc này tiện, nàng tắm rửa phen, cho nên lau cực kì tỉ mỉ. Đến khi cả người và mặt đều lau sạch , muốn đổi chậu nước ấm, lại phát người giường biết đổi tư thế khi nào, nằm nghiêng, mắt cũng mở.
      Nàng theo bản năng cầm lấy áo đơn bên cạnh che lại, hỏi: "Ngươi tỉnh khi nào?"
      Người giường đáp, ánh mắt đăm đăm nhìn thẳng, bỗng nhiên lại xoay người, hướng mặt vào trong. Lúc này Chiêu Nhi mới nhàng thở ra, nghĩ Tiểu Nam Nhân uống say, lúc nãy chắc còn choáng váng. Nhưng vẫn có chút băn khoăn, nàng dội rửa nữa, mà cầm khăn nóng đến sau rèm, tùy tiện lau lau chút, rồi vội vàng thay quần áo sạch .
      Xong xuôi mọi việc, nàng mở cửa đổ nước bẩn, thời tiết nóng, Hắc Tử cũng muốn ngủ trong phòng, Chiêu Nhi liền mặc kệ nó, cài chốt cửa phòng.
      Vốn định tắt đèn, lại nghĩ nửa đêm e là còn phải nôn thêm trận, liền gẩy bớt bấc đèn, chỉ chừa ít. Ngọn đèn trong phòng trở nên hiu hắt, Chiêu Nhi mới trèo lên giường.
      Nàng dựa qua nhìn , thấy mắt nhắm, người hơi nóng, nhưng chẳng quá nghiêm trọng. Chiêu Nhi định thu tay, bỗng nhiên bị người ôm lấy, Tiểu Nam Nhân nhắm hai mắt lẩm bẩm gì đó.
      "Ngươi gì?"
      Nghe kĩ, mới , ‘Chiêu Nhi, ta khó chịu’.
      "Khó chịu ngươi còn uống! Cản cũng cản được." Chiêu Nhi cười mắng.
      lại lẩm bẩm câu, Chiêu Nhi ghé sát vào nghe, mới biết là gì.
      "Khương Vũ ca nam nhân phải uống rượu, ta là nam nhân của ngươi ... Ta thể thua ..."
      Sau khi nghe xong, Chiêu Nhi ngây ngẩn cả người, nửa ngày phức tạp nhìn , lại duỗi tay sờ sờ gương mặt có chút ửng hồng của Tiểu Nam Nhân dưới ánh đèn.
      "Có phải nam nhân hay , là do ta , phải do huynh ấy." Nàng thấp giọng thào.
      Tiết Đình Nhương đáp, như quá say, miệng hô khó chịu, túm chặt Chiêu Nhi. Chiêu Nhi vuốt ngực cho , lật người, liền kéo Chiêu Nhi vào trong chăn.
      Tiếp theo... thấy động tĩnh nữa, Chiêu Nhi muốn rời khỏi vòng tay , nhưng động đậy cũng được, đành mặc kệ . lát sau, nàng mơ mơ màng màng ngủ thiếp .
      Khi giật mình tỉnh lại, là bị loạt động tĩnh đánh thức.
      Chiêu Nhi cũng biết lúc này là lúc nào, đèn trong phòng tắt, mà nàng bị người nửa đè dưới thân. Người này cực kì thành , vừa im lặng tỏ vẻ khó chịu, vừa xoa vừa vuốt lên người nàng, lăn qua lộn lại.
      "Chiêu Nhi, ta khó chịu..."
      "Ngươi khó chịu ở đâu? Ta làm cho ngươi chút cháo uống nhé?"
      trả lời, mắt nhắm chặt, chỉ vùi mặt cọ đến cọ người nàng.
      "Rốt cuộc ngươi khó chịu ở đâu?"
      "Sao người lại nóng như vậy?"
      Chiêu Nhi muốn ngồi dậy, lại bị kéo xuống.
      "Chiêu Nhi, ta khó chịu."
      "Khó chịu chỗ nào?"
      "Ở đây ở đây..." Miệng thào, kéo tay nàng phủ lên nơi nào đó.
      Cách lớp vải, Chiêu Nhi cũng có thể cảm giác được nóng bỏng, vừa nóng vừa cứng. Nàng căn bản kịp phản ứng đây là cái gì, cho đến khi theo bản năng kéo tay nàng vuốt ve thứ trong bàn tay, nàng thầm suy nghĩ lát, mới hiểu được đó là cái gì.
      Sao có thể lớn như vậy! Còn cứng như vậy!
      Tâm tình Chiêu Nhi gần như kinh hãi, chậm rãi suy nghĩ. Lúc này trong đầu nàng đặc sệt như tương, biết vì sao lại nghĩ đến bộ dạng Hắc Tử động dục nhiều năm trước ...
      Hàng năm đến thời điểm giao mùa xuân hạ, Hắc Tử liền cực kì rối loạn. Đừng thấy nó bình thường có vẻ ăn ngồi trước, tự cao tự đại, quan tâm gì với bọn chó trong thôn. Nhưng lúc đó, nó như biết chỗ ở của tất cả bọn chó cái trong thôn.
      Lúc đó Chiêu Nhi cực ít khi trông thấy Hắc Tử ở nhà, nó luôn lâu mới về. Chiêu Nhi thắc mắc khó hiểu, có lần cố ý thừa dịp Hắc Tử rời liền theo sau, và trông thấy tình hình rất khó tưởng tượng mà bình thường nhìn thấy người Hắc Tử.
      Ví như, Hắc Tử rất chấp nhất, nó nhìn trúng con chó cái lớn màu vàng. Mà nhà chủ nhân của đối phương hình như muốn để chó sinh con, liền nhốt chó nhà mình trong sân. Nó bèn ngồi xổm ở cửa nhà người ta lâu, liên tục đợi đối phương ra cửa. Nhưng khi đợi được, nó liền chạy quanh sân tìm lỗ chó để chui vào, muốn hoàn thành chuyện tốt này.
      Lại ví như...
      Chiêu Nhi đỏ bừng cả mặt, biết vì sao mình lại nghĩ đến việc này, chẳng lẽ Tiểu Nam Nhân động dục? Nàng thầm tính ngày, Hắc Tử cũng sắp đến thời gian động dục, nhưng chưa từng nghe người cũng động dục!
      biết thế nào, nàng lại nghĩ tới khi còn , nàng và Tiểu Nam Nhân ngủ buồng trong, Tiết Thanh Tùng cùng Cầu thị ngủ ở gian ngoài, có mấy lần nửa đêm nàng bị động tĩnh đánh thức ...
      Tiếng nam nhân gầm , nữ nhân rên rỉ thống khổ, giữa lúc đó là những hình ảnh mơ hồ.
      Ban đầu nàng cho là cha đánh mẹ, hôm sau còn hỏi mẹ, nào biết gương mặt trắng nõn của mẹ chợt đỏ bừng, còn giọng khiển trách nàng về sau được hỏi việc này, nương thể hỏi chuyện này.
      Suy nghĩ bị kéo về, vật trong lòng bàn tay càng nóng, hình như cũng to hơn rất nhiều. Tiểu Nam Nhân như biết quy luật, quy luật này khiến rất thoải mái, cuối cùng than khó chịu nữa.
      Nhưng lúc này Chiêu Nhi lại khó chịu, có loại cảm giác thể , căng chặt vô cùng, vừa nóng vừa cứng, giống như bên trong là dòng nham thạch nóng chảy...
      Tiết Đình Nhương lại ngủ thiếp , Chiêu Nhi cuối cùng cũng thở dài nhõm.
      Nàng dè dặt cẩn trọng kéo tay chân của ra, ngồi dậy, sửng sốt hồi lâu, mới như vừa tỉnh mộng bước xuống giường.
      Trong chậu nước sớm lạnh, xung quanh im ắng, Chiêu Nhi đưa tay ngâm trong chậu hồi lâu, mới bắt đầu rửa rửa, rửa nhiều, còn lấy xà phòng tẩy rửa, mới xóa sạch độ ấm rên tay.
      Nàng với tay sờ sờ mặt mình, lúc này tay còn nóng nữa, độ ấm mặt lại giảm.
      Chiêu Nhi đứng yên lâu, cho đến khi sương lạnh ban đêm khiến nàng khỏi run rẩy, mới vội vàng lên giường. Lại cách người kia rất xa, đêm yên tĩnh.
      Ngày kế, Tiết Đình Nhương tỉnh lại nhìn thấy Chiêu Nhi, hỏi ra mới biết nàng đến trấn .
      Mà cái quần lót Tiết Đình Nhương thay ra kia, phải rất nhiều ngày sau, Chiêu Nhi mới chịu giặt.

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 57:

      Học quán có thư phòng, chỉ mở cho học trò vào Giáp.
      Thư phòng lớn, là tòa lầu hai tầng dưới, sách cất bên trong cũng là sách tự viết của Thanh Viễn học quán từ ngày đầu mở quán tới nay. Những sách này đáng so với các thư viện lớn, nhưng đối với xã Hồ Dương này, cũng là cực hiếm có.
      Thanh Viễn học quán trong hoàn cảnh xấu như thế, vẫn có học trò đến cửa xin học, trừ việc ngưỡng mộ quán chủ Lâm Mạc mà đến, càng nhiều là vì những quyển sách cất giữ ở đây.
      Sách vở thời xưa, chia làm bốn bộ phận lớn ‘kinh sử tử tập’, trước thời Chu tử, học giả Nho gia đều đọc ‘Lục kinh’ như là loại sách căn bản để nghiên cứu học vấn, tiếp theo mới là ba loại sử, tử, tập. Đến thời Chu tử, điều chỉnh trình tự, đọc Tứ thư ngũ kinh trước, rồi mới đến thứ khác.
      (kinh sử tử tập: kinh: các kinh thư; sử: sách về chính sử; tử: tập hợp của hàng trăm học giả thuộc các giáo lý như Đạo giáo, Nho giáo, Phật giáo, pháp gia...; tập: các tập thơ, nhạc, kịch, tiểu thuyết...)
      Lục kinh: sáu loại kinh thư gồm Lục thuật, Chu tử, Quân sách, Toán học , Kỹ thuật, Thơ và Phúc)


      Mà Thanh Viễn học quán cũng dựa theo trình tự này, sau khi các học trò đọc nhuần nhuyễn Tứ thư ngũ kinh rồi vào Giáp, liền có thể bắt đầu vừa học viết văn chương, vừa nghiên cứu các loại sách khác.
      Đương nhiên trong thư phòng cũng chỉ có loại sách này, còn có vài thứ người đọc sách như báu vật là văn phủ và đề khố (kho văn chương và kho đề thi).

      Văn phủ đề khố, là ít bài văn mẫu kinh điển. Ví như ‘ba vạn đề tuyển chọn’, ‘các đề văn phủ lớn’, ‘các đề văn phủ ’, ‘các đề thi Tứ thư cơ bản’, đều là các bài văn mẫu phục vụ tức thời cho người đọc sách thi khoa cử. Theo văn phủ ‘Tứ thư’ chia thành bốn loại, trong đó lại chia thành đề lớn và đề , mà mỗi đề bài lại được viết thành văn mẫu khác nhau.
      "Chính là quyển này!" Mao Bát Đấu sờ sách trong tay, có chút hưng phấn .
      riêng gì , Trần Kiên và Lý Đại Điền cũng nghĩ thế.
      Đối với học trò còn chưa biết làm Văn bát cổ thế nào mà , mấy bài văn mẫu rất tốt để học tập, nghiên cứu, có thể giúp bọn họ giảm rất nhiều đường vòng. Cho nên sau khi Mao Bát Đấu dò la được tình huống, liền vội vàng lôi kéo ba người đến.
      " uổng công ta xâm nhập vào địa bàn quân địch, bán nhan sắc, nịnh nọt bợ đỡ, còn tốn ít bạc."
      Nhắc tới chuyện này, phải nhắc đến mấy ngày trước.
      Như , học trò ban Ất đều dậy sớm hơn gà, ngủ trễ hơn mèo, còn học trò vào Giáp có thể là bước vào tiên cảnh nhân gian.
      Tuy mỗi ngày vẫn có hai buổi học sáng và chiều, nhưng tiên sinh cũng nhất định đến, hơn nữa học trò cũng nhất định phải ở trong giảng đường, mà có thể tùy ý hoạt động trong học quán. Thời gian tiên sinh giảng sách cũng giảm diện rộng, nhiều hơn là khuynh hướng để các học trò tự học.
      có người quản lý, mấy người mới vào ban Giáp khỏi có chút buông thả. Nhất là Mao Bát Đấu, cả ngày có việc gì, liền chứng nào tật nấy.
      Tình huống này kéo dài đến cuộc thi tuần thứ nhất khi bọn họ vào ban Giáp, thi làm bài Văn bát cổ, đề thi do quán chủ tự ra.
      Bọn họ lần đầu tiên chịu nổi khổ trượt thẳng, trừ Tiết Đình Nhương, văn vẻ ba người kia làm ra quả thực hiểu là gì, vô cùng thê thảm.
      Sau đó, tất cả bài văn của học trò vào Giáp đều được dán lên, để mọi người cùng học tập, lấy thừa bù thiếu. Trong đó tệ nhất là bài của ba người họ, khiến rất nhiều người cười nhạo, cười bọn họ chỉ là túi cỏ, người như vậy cũng có thể vào Giáp.
      Ba người mặt xám mày tro, chật vật vô cùng, kéo theo Tiết Đình Nhương cũng bị cười lây.
      Kỳ thực bọn họ có chút oan uổng, bọn họ vừa tới, chưa tới việc được thông báo về cuộc thi tuần, thứ hai cũng là vừa mới học viết văn chương, có thể làm được bài, cực kì dễ.
      Tiết Đình Nhương nghĩ có nên chỉ bảo bọn họ chút , nhưng muốn gây nghi ngờ, mặt khác dù có giấc mộng kia, nhưng trí nhớ cụ thể về việc này trong mộng cũng cực kì mơ hồ. Bất quá có kinh nghiệm trước đó, biết mình chỉ cần dốc lòng học tập, những thứ sâu trong trí nhớ ngày nào đó được lôi ra, mà đến thời điểm đó, được lợi vô cùng.
      đề cập đến nữa, sau khi bị cười nhạo Mao Bát Đấu có chút khó chịu, nhưng quay đầu liền thấy y thập thò quái dị, mấy ngày sau y đột nhiên tìm được biện pháp để làm văn được hay, rồi lôi kéo ba người đến thư phòng, nghĩ tới biện pháp chính là văn phủ đề khố này.
      Tiết Đình Nhương lật sách trong tay, cười lắc đầu trả sách về.
      "Sao Đình Nhương lại có biểu này?" Thấy Tiết Đình Nhương như thế, Trần Kiên tò mò hỏi.
      " có gì, kỳ thực tác dụng của sách này lớn." Dừng chút, lại : "Bất quá có thể xem, học tập chút cũng tốt."
      Mọi người hiểu vì sao lại thế, nhưng cũng nghĩ nhiều.
      bộ văn phủ có hơn bốn mươi quyển, mà mỗi lần học trò chỉ có thể mượn quá hai quyển, vì thế bốn người liền chọn hai quyển mình thích, đến cửa thư phòng tìm trai phu đăng ký, liền mượn sách rời . Sau khi trở về dốc lòng học tập, việc nơi này tạm thời nhắc tới.
      Mười ngày qua trong chớp mắt, lại đến thời gian hưu mộc.
      Lần này tới đón Tiết Đình Nhương là Cao Thăng, Chiêu Nhi đến. Hỏi qua mới biết, ngày mai là ngày Tiết Thúy Nga thành thân, Chiêu Nhi bị phòng chính bên kia túm ở nhà làm việc.
      Lúc này Tiết Đình Nhương mới chợt nhớ ra, vội xuống xe quay về học quán xin nghỉ. Bây giờ người dạy ban Giáp trừ quán chủ Lâm Mạc, còn có tiên sinh khác họ Mạt, Tiết Đình Nhương đến trai xá tìm được Mạt tiên sinh, đành tìm quán chủ.
      Nghe Tiết Đình Nhương xong, Lâm Mạc cũng hỏi nhiều, liền cho vắng hai ngày.
      Trước khi rời , Lâm Mạc với , bảo xin phép, nhưng sau khi trở về vẫn phải hoàn thành bài học, còn nếu sau này có chỗ nào hiểu, có thể đến tìm ông.
      Tiết Đình Nhương kinh ngạc quay đầu liếc nhìn Lâm Mạc.
      tuy mới vào Giáp mấy ngày, nhưng vẫn biết khiến quán chủ ra lời ấy cực hiếm có. Ai chẳng biết, được quán chủ tự mình dạy dỗ, trong toàn bộ học quán được mấy người, mà lời ấy của quán chủ ràng hề khách sáo, ý là chỉ cần có nghi vấn cần giải quyết, luôn có thể đến tìm ông.
      Nên Tiết Đình Nhương kinh ngạc cũng kỳ lạ.
      Như thấy nghi hoặc của Tiết Đình Nhương, Lâm Mạc : "Ta từng hứa với Mặc Chi hiền đệ, dốc lòng dạy bảo ngươi, đương nhiên nuốt lời."
      Tiết Đình Nhương khẽ cười, quán chủ đúng là người kỳ lạ, dạy dạy thôi, ra loại lời làm giảm ấn tượng tốt như thế, dù mang ý tốt, cũng bị người ta xuyên tạc.
      "Cảm tạ quán chủ." lạy dài làm lễ, thái độ cung kính.
      Lâm Mạc gật gật đầu, mới rời .
      Trở lại Dư Khánh thôn, lúc này Tiết gia rất náo nhiệt.
      Trong viện qua lại đều là người, trong góc viện đặt hai cái bếp đất lớn, bên đặt cái nồi lớn, trong nồi đổ đầy nước, được nấu. đám phụ nhân ngồi vây quanh nhặt rau rửa rau, lại có mấy phụ nhân cắt thịt, mấy phụ nhân khác trụng nước sôi nhổ lông gà, bận túi bụi.
      Mấy phụ nhân này đều là nàng dâu nhà họ Tiết, trong tộc có quy định bất thành văn, nếu nhà ai có việc vui, phụ nhân cùng tộc đều phải tới hỗ trợ.
      Ở nông thôn khi tổ chức tiệc thường thích tiệc Lưu Thủy, nhà trai mở tiệc, nhà cũng muốn bày tiệc. Ở nông thôn tuy có nhóm người chuyên làm tiệc cho người ta, nhưng chỉ những nhà dư dả mới có thể mời, đại đa số vẫn đều tự làm.
      (Tiệc Lưu Thủy: Tại chùa Jingjue, để thể lòng từ bi của đạo Phật, tất cả những ai đến dâng hương trong ngày hội chùa, đều được đãi cơm chay. Ban đầu tổ chức trong chùa rất lộn xộn, mất vệ sinh. Sau đó, các nhà sư xây dựng con kênh ngang bằng đá dọc theo ngọn núi, tận dụng dòng chảy của suối, và xây thông ra cánh đồng trống bên ngoài ngôi chùa. Bàn ăn bày ở đây. Nhà bếp được xây nơi đầu con kênh, những người đầu bếp đặt đĩa thức ăn bằng gỗ và thả trôi kênh. Đĩa trôi từ từ theo dòng nước đến phòng ăn. Mọi người hỏi đây là kiểu tiệc gì. Trụ trì vui: "Nếu lợi dụng dòng chảy, ta liền gọi là tiệc Lưu Thủy thôi!". Sau này trở thành dạng tiệc lưu hành trong dân gian với các món tương tự, đãi liên tục đến khi tiệc tàn, nhưng còn thả theo dòng nước nữa)

      Muốn mở tiệc Lưu Thủy, việc phải làm rất nhiều, nhiều thức ăn như vậy, hôm đó mới làm khẳng định kịp, cho nên mấy loại rau thịt đều phải sơ chế rồi cất giữ, ngày mai liền dùng.
      Tiết Đình Nhương vừa vào cửa, có người chào hỏi .
      Nhất là những phụ nhân cao tuổi, theo thân phận đều là trưởng bối, ngươi thể đáp lời. Cứ chào hỏi như vậy, Tiết Đình Nhương cũng miệng khô lưỡi khô, vội tìm cớ về phòng, mới vừa đến trước cửa, gặp Chiêu Nhi từ bên trong ra.
      "Chiêu Nhi."
      Chiêu Nhi gật gật đầu: "Ngươi về phòng nghỉ lát , ta làm việc." xong, nàng liền vội vội vàng vàng đến phòng bếp.
      Tiết Đình Nhương vào phòng, đặt túi đựng sách lên bàn, lại lấy quần áo bẩn mình mang về ra, rồi nằm nghiêng giường suy nghĩ.
      Nghĩ đến thất thần, loạt tiếng cười bên ngoài khiến choàng tỉnh.
      cẩn thận lắng nghe, hình như mấy phụ nhân đùa, trong đó còn có thêm giọng của Chiêu Nhi, nhưng bên ngoài rất ầm ĩ, nghe được.
      cứ nghe nghe như vậy, liền ngủ mất.
      Tỉnh lại là khi có người gọi ăn cơm, lúc ra cửa, trong viện bày ba bốn cái bàn tròn. Ở nông thôn là thế, người khác tới làm việc giúp ngươi, trả tiền cũng thôi, cơm phải đãi.
      Chưa là tiệc chính, đương nhiên cũng tùy tiện, mỗi bàn đều có bốn đĩa thức ăn, có chay có mặn, rất phong phú.
      vừa bước ra liền có người gọi, nhìn qua phát là người được gọi là thẩm Thủ Tín, bọn họ phải gọi vị phụ nhân này là thất tổ nãi (bà bảy). Theo thân phận Thẩm Thủ Tín là thím của Tiết lão gia, bọn họ đương nhiên phải gọi là bà.
      Thẩm Thủ Tín ngồi bên người Chiêu Nhi, ngồi bàn này đều là phụ nhân lớn tuổi. Thẩm Thủ Tín cười đầy ý, vẫy tay với Tiết Đình Nhương: "Cẩu Nhi, mau mau, ngồi đây này, Cẩu oa nhi ngươi biết uống rượu, đừng ngồi cùng nam nhân bọn họ."
      Cẩu oa nhi cũng phải là lời mắng chửi, mà là nông dân gọi cưng nựng con cháu, thể gần gũi.
      Tiết Đình Nhương qua, thẩm Thủ Tín liền đuổi phụ nhân bên người Chiêu Nhi: " nào, chút tầm mắt, ngồi đó làm chi, còn mau nhường ghế."
      Phụ nhân kia cũng là người thú vị, lập tức đeo vẻ mặt đáng thương : "Ôi, ta già rồi, lại bị người ghét bỏ. Được được được, ta dời , ta dời , để vợ chồng son người ta ngồi cạnh nhau."
      Người trong bàn đều bật cười, Chiêu Nhi dù da mặt có dày hơn, cũng nhịn được mà đỏ bừng mặt. Nàng theo bản năng nhìn trộm Tiết Đình Nhương, vừa vặn đụng phải ánh mắt .
      Nàng vội trưng vẻ mặt như có việc gì xoay , trong lòng lại nghĩ tới chuyện ngày đó.
      Lúc này, thẩm Thủ Tín trò chuyện với Tiết Đình Nhương.
      Hỏi học có tốt , việc học có tiến bộ . Thảo luận hơi, liền bắt đầu đứng đắn, hỏi Tiết Đình Nhương định lúc nào cưới Chiêu Nhi vào cửa.
      Vấn đề này thẩm Thủ Tín từng hỏi Chiêu Nhi, trận cười lúc nãy Tiết Đình Nhương nghe được ở trong phòng, kỳ thực là chuyện này.
      Chiêu Nhi lúng túng vô cùng, liền qua loa rằng chuyện này do nàng, là Tiết Đình Nhương làm chủ. Vốn chỉ là câu chối từ, nào ngờ thẩm Thủ Tín lại thực gọi Tiết Đình Nhương tới hỏi.
      Tiết Đình Nhương liếc nhìn Chiêu Nhi, cười : "Sang năm!"
      Thẩm Thủ Tín nở nụ cười, với mọi người: "Nhìn xem, vẫn là con trai được việc, hỏi nha đầu Chiêu Nhi, con bé , cứ muốn Cẩu Nhi ." Bà lại trêu chọc Chiêu Nhi: "Đây là chính Cẩu Nhi , con còn gì để rồi nhỉ."
      "Thất tổ nãi!"
      "Úi chà, xấu hổ sao, muốn thấy Chiêu Nhi xấu hổ đúng là hiếm có."
      Mấy bà lão này, đúng là!
      "Vậy rất tốt, sang năm có thể uống rượu mừng của các con, cha mẹ các con trời mà biết cũng vui mừng."
      Vừa nghe lời này, Chiêu Nhi cùng Tiết Đình Nhương đều im lặng.
      "Cẩu Nhi, lúc cha mẹ con ra , yên lòng nhất chính là con. Mẹ con trước khi còn lôi kéo ta , Thất Nãi, đứa bé Cẩu Nhi kia luôn buồn bực ít , nha đầu Chiêu Nhi giỏi giang, nhưng cái gì cũng hiểu. Bảo ta nhất định phải quan tâm giúp, luôn muốn các con thành thân sinh đứa bé, ở trời mẹ các con mới an tâm.
      "Theo lý ta nên lời này, nay con đến trường học, có được thể diện lớn. Người từng đọc sách tầm mắt đều cao, nhưng con ngàn lần đừng ghét bỏ Chiêu Nhi, Chiêu Nhi vì con, cũng quá thuận lợi."
      Thẩm Thủ Tín đầy hàm ý, từ đây cuối cùng cũng hiểu được tại sao bà lại lôi kéo náo loạn trận thế này, ý là muốn nhắc nhở Tiết Đình Nhương.
      Ngặc nỗi bà vẫn là người ngoài, thẳng có chút tốt, chỉ đành mượn việc trêu ghẹo, trêu ghẹo Chiêu Nhi, lại trêu ghẹo Tiết Đình Nhương, kỳ thực là muốn nghe ý đôi bên, cũng tránh việc sau khi Tiết Đình Nhương học rộng hiểu nhiều, ghét bỏ Chiêu Nhi là nha đầu quê mùa ở nông thôn.
      "Thất tổ nãi yên tâm, có việc đó đâu. Con ghét bỏ ai, cũng chê Chiêu Nhi." Tiết Đình Nhương rất trịnh trọng.
      Thẩm Thủ Tín : "Con như vậy, Thất Tổ Nãi an tâm."
      Lúc này, có phụ nhân ở bên cạnh quấy rầy: "Được rồi được rồi, thẩm lắm chuyện, thích hỏi han mất việc đâu đâu, đứa Cẩu Nhi này đâu phải loại người như thẩm . Mau ăn thôi nào, nữa thức ăn nguội hết." Bà săn sóc nhắc người bên cạnh.
      Thẩm Thủ Tín cười mắng: "Được được được, là ta thích hỏi han mất việc xa xăm, lão bà như bà cũng là, sao để lại cho ta chút mặt mũi nào."
      Trận trêu chọc này, việc đến đây là hết.
      Bất quá lúc ăn cơm, Tiết Đình Nhương và Chiêu Nhi đều có chút yên tĩnh, đều tự có tâm riêng mình.
      Ăn cơm xong, giúp đỡ dọn dẹp, các thân thích đến hỗ trợ liền về hết.
      Chiêu Nhi thấy có chuyện gì phải làm, liền nấu nước tắm rửa.
      Tiết Đình Nhương tắm trước, nàng tắm sau, khi nàng từ phía sau trở lại tiền viện, các phòng đều đóng cửa, thấp thoáng bóng ngọn đèn vàng, mảnh bình an.
      Hắc Tử nhìn thấy nàng, tựa vào trước cửa lắc lắc đuôi.
      Chiêu Nhi lướt qua nó vào nhà, trong phòng Tiết Đình Nhương đọc sách.
      "Ngủ ." dọn dẹp sách vở, .
      Chiêu Nhi lại cảm thấy khẩn trương đến khó hiểu.
      Nàng giả bộ sửa sang đệm chăn, Tiết Đình Nhương trông thấy đệm chăn giường cách xa kia, vô cùng bất đắc dĩ. Bất quá cũng vạch trần, mà trò chuyện vài câu với Chiêu Nhi: "Ta thấy hình như ngươi có tâm , có phải vì chuyện lúc nãy ."
      Chiêu Nhi sửng sốt chút, : ", ta chỉ cảm thấy là lạ."
      Vừa thấy nàng như vậy, Tiết Đình Nhương liền híp mắt, nhích lại gần: "Sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn gả cho ta."
      Chiêu Nhi cực kỳ lo lắng: ", phải, ta chỉ cảm thấy hai ta sinh bé con, có chút là lạ."
      lại nhích gần thêm ít: "Chẳng lẽ ngươi muốn sinh con với ta?"
      Nghe thế, Chiêu Nhi theo bản năng ngước nhìn mặt Tiểu Nam Nhân.
      Bộ dạng Tiểu Nam Nhân mơ hồ có dáng vẻ thanh niên, nhưng đến cùng vẫn còn ngây ngô. Nam nhân như vậy, lại sinh đứa bé hơn, Chiêu Nhi nghĩ thế nào cũng cảm thấy quái lạ.
      Trong lúc thất thần, nàng phát mình thế nhưng lại ra lời vừa nghĩ.
      "Ngươi chê ta hơn ngươi?"
      Chiêu Nhi vội xua tay : " phải, ta chê."
      "Rất nhanh ta lớn lên, hơn nữa ta vốn cũng ."
      ràng chỉ là lời bình thường, nhưng thấy Tiểu Nam Nhân nhìn chằm chằm vào mắt mình, Chiêu Nhi luôn có loại cảm giác là kỳ thực Tiểu Nam Nhân lời thô tục đấy.
      Nhìn kỹ lại, biểu cảm của lại rất đứng đắn, chắc do nàng nghĩ sai rồi, đều do nghĩ đến ngày đó...
      Nàng cảm thấy mặt như nóng sốt, vội giả bộ kéo chăn, : "Được rồi, nữa, ngày mai còn phải dậy sớm, ngủ sớm ."
      Nàng muốn chui vào chăn, lại phát mình bị người lôi .
      "Ngươi làm gì?"
      "Ngươi ngủ xa như vậy làm gì?" Tiết Đình Nhương liếc đệm bên kia giường.
      Chiêu Nhi cười gượng: "Xa sao? xa mà."
      "Ngươi ngủ xa như vậy, chính là chê ta."
      Vì tỏ vẻ mình chê , Chiêu Nhi đành đặt chăn của mình về chỗ cũ, cũng liều mạng thầm với chính mình, lúng túng cái gì, ngày ấy uống say, khẳng định là chẳng nhớ gì. Nếu mà nhớ được, lần này trở về tuyệt như thế. Cho nên nàng cần phải lúng túng, việc kia chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
      Nghĩ thế, cuối cùng Chiêu Nhi cũng an tâm.
      đêm yên tĩnh.
      Hôm sau trời vừa sáng, tất cả mọi người Tiết gia đều dậy.
      Người trong nhà bận rộn trước, chờ sau hừng đông, người hỗ trợ đều đến.
      Việc hôm nay cũng ít, từ giữa trưa bắt đầu bày tiệc Lưu Thủy, đãi liên tục đến chạng vạng tiễn bước tân nương, buổi tối còn có thể ở lại tiếp tục ăn, ăn liên tục đến khi tàn tiệc.
      Tất cả mọi người vội đến mức chân chạm đất, Chiêu Nhi vốn muốn Tiết Đình Nhương ở trong phòng đọc sách, nhưng lại muốn, cứ theo bên người Chiêu Nhi vào vào ra ra, trợ giúp nàng.
      Lúc này, người đến hỗ trợ và người đến uống rượu mừng đều trêu ghẹo vợ chồng son tình cảm tốt, lại với Tiết lão gia cùng Triệu thị, năm nay gả khuê nữ, sang năm cưới cháu dâu, là có phúc.
      Trong lòng Tiết lão gia rối như tơ vò, nhưng mặt vẫn cười hề hề.
      Hôm nay Khương Vũ cũng đến hỗ trợ, nhìn thấy màn này, trong lòng đầy khó chịu, vẻ ảm đạm mặt ràng đến mức có thể thấy được.
      Cao Thăng nhìn nỗi nữa, kéo gã qua bên có người để chuyện: "Nếu ngươi ngay cả làm bằng hữu với Chiêu Nhi tỷ cũng muốn, ngươi cứ tiếp tục như vậy , đừng trách ta nhắc nhở ngươi!"
      xong câu đó, Cao Thăng liền vội vội vàng vàng bưng thức ăn.
      Pháo vang, tiệc nên đãi rồi.
      Tiếng pháo đinh tai nhức óc, trong viện ngoài sân đều là người, mọi người đều mang vẻ mặt vui mừng. Khương Vũ như mới tỉnh mộng ngẩng đầu nhìn xung quanh ——
      Trong đám người, Chiêu Nhi cùng Tiết Đình Nhương đứng sóng vai.
      Chiêu Nhi che lỗ tai, mặt đầy ý cười, mặt Tiết Đình Nhương cũng mang theo tươi cười.
      Có lẽ, gã nên suy nghĩ tận tường.

    5. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      Yay lại có chương mới rùi. Cảm ơn editor :-*:-*
      lamphuonghoang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :