1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh]CON ĐƯỜNG NUÔI VỢ CỦA THỦ PHỤ GIAN THẦN - Giả Diện Đích Thịnh Yến - [Đến Chương 176]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      @Yến.Yến : nhiều lúc edit mấy đoạn của nam - nữ 9 mà mình chỉ muốn nhảy vô chỉ mặt nam 9 mắng vô sỉ, mặt dày thôi, thủ đoạn vô biên luôn
      Tối nay cân nổi có chương mới 3:)
      levuong, Yến.YếnAlice Huynh thích bài này.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 53:

      Cái chiêng đồng trước cửa nhà Trịnh lý chính lại bị gõ vang, khác với vẻ đầy đắc ý lúc trước, lần này Trịnh lý chính ràng tiều tụy rất nhiều.
      Lần này người đứng ra cũng phải lão, mà đổi thành Tiết tộc trưởng.
      bậc thềm trước phòng chính, bày mấy cái ghế dựa, người ngồi ai là đức cao vọng trọng trong thôn. Chỉ Tiết tộc trưởng đứng, tay cầm tẩu thuốc, khuôn mặt nghiêm túc nhìn nhóm thôn dân chuyện chi chi chít chít bên dưới.
      "Chuyện trước đó ta nhắc lại, làm người có ai mắc sai lầm, Trịnh lão đầu là muốn mọi người làm việc, việc này ta làm chứng, có chuyện tham bạc chẳng chia cho mọi người. Mọi người đều thấy mấy hôm nay ông ấy gấp gáp thế nào, trước khi ta đến tìm, bệnh mấy ngày xuống giường được ."
      Lập tức mọi ánh mắt đổ dồn về phía Trịnh lý chính ngồi phía , trong mắt chẳng có ý xấu gì, phần lớn đều là thương hại và thổn thức.
      Nhưng thương hại và thổn thức hướng về Trịnh lý chính, lại khiến lão khó chịu. Nhưng lão lại chẳng biết oán ai, oán ai đây? Lời của Tiết tộc trưởng quả dập tắt oán giận của thôn dân, dù đối phương thực có ý đồ gì, cũng đều do lão ta cẩn thận dè dặt, bị quý nhân đùa bỡn, bây giờ lại bị đối thủ giễu cợt.
      "Cái khác ta , khiến mọi người phí công ai cũng vui, giờ mọi việc vậy, oán trách chẳng ích lợi gì. Giờ muốn lấy ý kiến mọi người, rằng có người muốn mua triền núi, rốt cuộc là bán hay ? Nếu bán, giá khẳng định cao bằng vị quý nhân lừa đảo kia, nhưng trong lòng mọi người đều biết, ngọn núi hoang kia chẳng đáng chút tiền. Cho nên chuyện này dạy cho chúng ta, đừng tham những thứ phải của mình, sao lại có chuyện tiền từ trời rơi xuống chứ, thành thành lấy lao động làm gốc mới là đạo lý."
      "Tộc trưởng đúng, nếu chúng ta tham số tiền kia, cũng đến mức khiến quý nhân kia đùa bỡn."
      "Đều do lòng tham hại."
      câu này, là cảm thán là thổn thức, nhưng cũng là cảm thán thổn thức cho Trịnh lý chính, ràng trào phúng, lại như lão. Đúng là sáng suốt cả đời, già lại sẩy chân, lộ khuyết điểm trước mắt đối thủ, còn bị thôn dân bàn ra tán vào như hình phạt thị chúng.
      Ngay lúc Trịnh lý chính cảm thán, bên dưới có thôn dân hỏi rốt cuộc là ai muốn mua, mua bao nhiêu bạc.
      Tiết tộc trưởng lộ ý cười, nâng tay cản lại, chờ khi các thôn dân yên tĩnh, mới : "Người này mọi người đều biết, là người nhà chúng ta. lừa chúng ta như người bên ngoài, dù sao cũng là bà con chòm xóm, hiểu tận gốc rễ."
      "Tộc trưởng ngài mau , rốt cuộc là ai?"
      "Đúng vậy, ai lại dám mạnh tay bỏ tiền mua nơi đó?"
      Lúc này Tiết tộc trưởng mới : "Là Cẩu Tử nhị phòng nhà Tiết Liên Hưng, đồng ý bỏ ra trăm lượng bạc, mua triền núi."
      Phía dưới nhất thời mảnh xôn xao.
      "Cẩu Tử nhị phòng nhà Liên Hưng?"
      " phải thằng nhóc đó đến trường đọc sách ư?"
      " mua làm chi?"
      Tiết tộc trưởng lại nâng tay đè lại, mới : "Thế này , lão già ta đây cũng được, để bản nhân Cẩu Tử đến với mọi người."
      Theo lời ông ta, thiếu niên từ bên cạnh bước đến, đúng là Cẩu Tử nhị phòng Tiết gia.
      Bất quá Cẩu Tử này hình như giống Cẩu Tử trước kia, Tiết Cẩu Tử trước kia rất nhiều thôn dân đều gặp, thằng bé đó phải thế nào nhỉ, diện mạo kém, chỉ là thích chuyện, luôn bước ũ rũ trong thôn, tựa như con chó cỏ nông thôn đâu cũng gặp.
      Bây giờ khác hẳn, lưng thẳng tắp, khí thế cũng khác. Dù sao nhóm thôn dân biết chữ, thể miêu tả được, chỉ cảm thấy như từ chó cỏ, chợt biến thành chó săn thú mà nhóm thợ săn chuyên nuôi dưỡng. Xem tinh thần phấn chấn kìa, xem khí thế người kìa, vừa nhìn liền thấy khác hẳn người trong thôn.
      Lên trấn đọc sách, người cũng thay da đổi thịt rồi!
      Đương nhiên cũng có người nhớ tới trận tỷ thí ở nhà Tiết Liên Hưng lúc trước, khi đó Tiết Cẩu Tử lộ khác thường, người bình thường sao lại được hai vị tú tài khen ngợi chứ. Chỉ là lúc ấy việc liên quan đến mình, bây giờ khác, nhìn Tiết Đình Nhương đứng trước mặt mọi người mà tí ti khiếp sợ, bỗng thấy cực kì thân thiết.
      Sau khi Tiết Đình Nhương đứng nghiêm, liền hành lễ với Tiết tộc trưởng cùng các Hương Lão, đến khi các ông đều vuốt râu gật đầu, mới xoay người đối mặt với thôn dân phía dưới.
      "Xin chào các vị hương thân các vị trưởng bối, tiểu tử xin có lễ." thở dài làm lễ bái, rồi đứng thẳng lưng, có chút ngại ngùng nở nụ cười: "Kỳ thực đường gia bảo ta ra mặt, ta cũng được đạo lý lớn gì. Chỉ cảm thấy triền núi kia khiến mọi người mất nhiều công sức như vậy, bỏ hoang nơi đó có chút đáng tiếc. Vừa khéo ta có hai vị bạn học, nhà làm buôn bán. Ta liền dẫn đầu, lôi kéo bọn họ góp tiền mua núi, thể trồng lương thực trồng rau xanh, hoặc nuôi gà thả vịt, hay trồng cây ăn quả gì đó, cũng đến mức thiệt tiền vốn." (đường gia: ông bác)
      Dừng chút, lại : "Đương nhiên, nếu trong thôn có sắp xếp khác, coi như tiểu tử chưa lời này, hết thảy đều đặt lợi ích trong thôn lên trước."
      xong, liền thối lui đứng qua bên, Tiết tộc trưởng lại : "Mọi việc đại khái là thế, lần này cũng giống lần trước được, hai người thể làm chủ. Mọi người sao làm vậy, ta chỉ nhắc rằng đứa Đình Nhương này cũng vì muốn giúp mọi người giải quyết việc khó, mới kéo bạn học cùng làm buôn bán, làm ở đâu mà chẳng được, sao phải chạy đến thôn chúng ta, phía trước có Thương Thủy thôn, thêm chút lại có Ngưu Giác lĩnh, đều cách trấn gần hơn thôn chúng ta, người ta chọn nơi này, đều vì nể mặt Đình Nhương."
      Bên dưới mọi người liền châu đầu ghé tai, bảy miệng tám lời thảo luận.
      Sau nửa ngày, có người hô câu: "Hay là liền bán vậy . có năm trăm lượng, trăm lượng cũng tốt, dù gì mọi ngươi đều được chia chút ít."
      "Dù sao đỉnh núi bỏ hoang đó cũng có tác dụng gì, còn thêm lo bọn trẻ hiểu chuyện chạy vào, bị bụi gai kéo rách quần áo."
      "Nơi đó đúng là uổng phí, củi hái hôm trước đều đầy khói, phơi khô đốt trận liền hết."
      Có người đầu, người theo sau phụ họa đương nhiên càng nhiều.
      Tiết tộc trưởng lại hỏi lần nữa xem có dị nghị gì , nhóm thôn dân sao lại dị nghị chứ. Tuy nhà được chia tới hai lượng, nhưng mấy trăm văn cũng là tiền, cũng đến mức phí công sức mấy ngày, cái rắm cũng có.
      "Nếu mọi người đều đồng ý, bên này ta để Đình Nhương đưa bạc cho lý chính, chờ Trịnh lý chính làm khế đất xong, mọi người liền đến đây nhận bạc."
      "Được được được, lão tộc trưởng vậy, chúng ta đâu còn gì để , xem như lần này chúng ta hưởng phúc của Cẩu Tử."
      "Còn gọi Cẩu Tử gì chứ, người ta đổi tên rồi, gọi Đình Nhương." Bên cạnh có người chen vào.
      "Đúng đúng đúng, là Đình Nhương. Đình Nhương bây giờ có bản lĩnh, tùy tiện tìm hai bạn học, liền có thể xoay sở ra trăm lượng bạc giải nạn cho chúng ta."
      "Cái này gọi là hậu sinh khả uý."
      Mỗi lần trong thôn bàn xong việc đều như thế, xong việc chính liền tán gẫu, bảy miệng tám lời, bất quá hôm nay nhân vật trung tâm là tiểu tử Đình Nhương nhị phòng nhà Tiết Liên Hưng.
      Đương nhiên cũng có người lôi Tiết Tuấn Tài của Đại phòng ra so với Tiết Đình Nhương, đừng trước kia thua, bây giờ càng so nổi.
      Trong đám người, Tiết gia đứng trong góc.
      Tiết Thanh Sơn lộ vẻ thể tin, chưa đến Dương thị trừng muốn rớt mắt, mà sắc mặt Tiết lão gia cũng vô cùng phức tạp. Chuyện lớn như vậy, Tiết Đình Nhương bàn bạc tiếng với người nhà, lại cùng tộc trưởng.
      Tôn thị liếc hai vợ chồng đại phòng, với nam nhân nhà mình: "Đình Nhương là có bản lĩnh, làm quyết đoán, giống mấy người chỉ biết giả vờ."
      Lời vừa dứt, lại có người tới chuyện cùng Tiết lão gia.
      "Liên Hưng, cháu trai nhà ông tệ, về sau khẳng định là kẻ đại tài."
      "Có bản lĩnh, tiền đồ rộng mở."
      "Về sau Liên Hưng hưởng phúc lớn rồi."
      những lời này đều là mấy lão hán trong thôn, hoặc tuổi tác xấp xỉ Tiết lão gia, hoặc chính là trưởng bối trong họ. Tiết lão gia chỉ có thể gượng cười, trả lời qua loa.
      Mà bên cạnh, sắc mặt hai vợ chồng đại phòng càng thêm khó coi.
      ...
      Bên này, Tiết tộc trưởng cười với Trịnh lý chính: "Lý Chính lão đệ, việc này liền nhờ ngươi, ngươi nên mau chóng, mọi người đều chờ."
      Trịnh lý chính nghẹn búng máu, người tốt do họ Tiết làm, lão chẳng những mặt xám mày tro mất hết mặt mũi, lại còn phải như lão nô tài chạy trước chạy sau làm việc.
      Chỉ là lão từ chối được, ai bảo ngày đó Mao thiếu gia chết tiệt lại ngáng chân lão, trêu chọc lão đến thảm!
      "Ngươi yên tâm, việc này rất nhanh liền hoàn thành."
      Tiết tộc trưởng cười gật gật đầu, lại vỗ vỗ bờ vai lão, rồi thản nhiên rời .
      Trịnh lý chính lại muốn phun ngụm máu.
      Tiết tộc trưởng rời khỏi nhà Lý Chính, trở về nhà mình, Tiết Đình Nhương theo ở bên.
      Đến trước cửa, Tiết tộc trưởng quay đầu nhìn : "Được rồi, cần phải theo lão già ta nữa."
      "Đường gia."
      "Ngươi rất tốt, làm vẻ vang Tiết gia ta."
      Tiết Đình Nhương ngượng ngùng cười cười: "Đường gia, lúc đó là do thấy mọi người đều sốt ruột, vì việc này đáng, nên có thể dốc sức liền dốc sức."
      Tiết tộc trưởng vỗ vỗ vai : "Được rồi, thằng ranh nhà ngươi đừng cố làm ra vẻ trước mặt lão già này, đường gia mặc kệ ngươi muốn làm gì, hết thảy đều đặt ích lợi người họ Tiết chúng ta lên đầu là được!"
      xong, ông ta liền vừa khẽ hát khúc dân ca biết tên vừa bước vào viện. lâu hãnh diện thoải mái như vậy rồi, trông thấy vẻ mặt nín nhịn của Trịnh lý chính kia, hôm nay Tiết tộc trưởng có thể ăn nhiều thêm mấy chén cơm.
      Tiết Đình Nhương đứng ở trước cửa.
      Hết thảy đều đặt lợi ích người họ Tiết lên đầu.
      Vì rạng rỡ Tiết gia, nếu có thể thuận tiện chèn ép họ Trịnh càng tốt. Tiết Đình Nhương chính là dựa vào điểm ấy, mới dễ dàng mời được Tiết tộc trưởng ra mặt.
      Tiết tộc trưởng chính là người như thế, trước kia ông ta ủng hộ Tiết Thanh Sơn, lại vì thể diện Tiết thị mà ép buộc Tiết lão gia phải đưa Tiết Cẩu Tử học, lại như khi Tiết Thanh Sơn mời, ông ta bèn lựa chọn đứng về phía Tiết Thanh Sơn, cũng như lúc này ông ta chút do dự mà khiến mình vừa lòng đẹp ý.
      Tiết Đình Nhương cười thản nhiên, xoay người rời khỏi.
      *
      Trịnh lý chính làm việc rất nhanh nhẹn, cũng vì biết thẻ kéo dài, hôm sau liền làm xong khế đất.
      Thôn dân đều tập trung đến nhà lão chia bạc, Chiêu Nhi , Tiết Đình Nhương cũng .
      "Cho ngươi."
      Tiết Đình Nhương đưa khế đất có dấu mộc đỏ thẫm cho Chiêu Nhi, nhưng Chiêu Nhi lại lộ vẻ vui mừng.
      Chính xác mà , mấy ngày nay nàng đều tâm nặng nề.
      "Sao vậy?" Đến lúc này, Tiết Đình Nhương mới phát ra, cũng vì mấy ngày này bận quá.
      Chiêu Nhi đột nhiên thở dài, nhìn cái: "Biết vì sao ta lại chuẩn bị thêm mấy chục lượng bạc, quyết định trả thêm ?"
      Tiết Đình Nhương mím miệng, , bày ra bộ dạng xin lắng tai nghe.
      Nhưng trong chốc lát, Chiêu Nhi lại biết nên thế nào, chỉ : "Sau này đừng vậy nữa."
      Chiêu Nhi như vậy khiến Tiết Đình Nhương đặc biệt quen, cũng khiến nhớ đến những lần tranh cãi với Chiêu Nhi trong mộng. Sau khi hai người thành thân, tranh cãi rất nhiều, tuy Chiêu Nhi muốn ầm ĩ với , cũng luôn nghẹn gây gỗ với nàng, hai người lại luôn hòa thuận vì nhiều khác biệt.
      kiên trì cho rằng ý mình là đúng, nàng cãi , qua loa được liền qua loa, qua loa được im lặng, nhưng việc muốn làm vẫn cứ làm. đặc biệt phẫn nộ, cảm thấy nàng thông cảm cho mình, nàng cũng vui, đôi khi biết vì sao, lại thành như vậy.
      "Ngươi cảm thấy ta làm đúng?" cất giọng căng thẳng.
      Chiêu Nhi thầm thở dài hơi, cười gượng: "Chúng ta chuyện này nữa, tóm lại cũng là chuyện tốt."
      Kỳ thực chuyện này cũng oán nàng, mình Tiểu Nam Nhân thể làm xong việc này, tình hình và tiến triển sau đó, nàng đều có nhúng tay vào. Chỉ là, nàng ngờ mọi việc lại biến thành như vậy, chính xác nên bản lĩnh khống chế lòng người của Tiết Đình Nhương quá cao, Chiêu Nhi căn bản kịp đề phòng.
      Chuyện này ban đầu nàng rất vui sướng, mà khi nàng lên núi, nhìn thôn dân lên núi vất vả làm việc mặt lại tươi cười, loại vui sướng này đột nhiên biến mất còn bóng dáng.
      Nàng cũng biết vì sao mình lại vui, có cảm giác tội lỗi, cảm thấy bởi vì bản thân mà lường gạt mọi người. ai nợ gì ai, dựa vào đâu mà bọn họ muốn việc mình được suông , lại đùa giỡn cả thôn như thế.
      Kiểu thủ đoạn tùy ý lường gạt này, khiến tim Chiêu Nhi đập mạnh. Cho nên nàng vẽ rắn thêm chân tìm đám người Tiết Thanh Hòe, ràng nàng chỉ bỏ ra năm mươi lượng là có thể làm xong chuyện, nàng cố tình cùng người thương lượng lấy danh nghĩa góp vốn, lại trả thêm năm mươi lượng.
      "Ngươi cảm thấy ta sai?"
      "Cẩu Nhi, chúng ta..."
      "Ngươi cảm thấy ta làm đúng!" câu này là khẳng định, khóe miệng Tiết Đình Nhương mím càng chặt, hàm dưới kéo căng, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng.
      ", phải ta cảm thấy ngươi sai, ta biết ngươi vì muốn làm xong việc. Ta chỉ..."
      "Ngươi chỉ cái gì?"
      "Ta chỉ cảm thấy chúng ta nên tùy ý lường gạt người ta, mặc kệ là muốn làm gì, đều nên dùng phương pháp đường đường chính chính, mà nên lường gạt người khác... Ngươi biết đâu, sau khi ta lên núi sau, trông thấy mọi người đều nhiệt tình vui vẻ... Ta, lòng ta cực kì thoải mái... Ta cảm thấy con người phải có lương tâm, thể ỷ vào việc mình thông minh, mà tùy ý nắm người ta trong lòng bàn tay... Loại cảm giác này đặc biệt tốt..."
      Chiêu Nhi năng lộn xộn, Tiết Đình Nhương vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng, sương mờ trong đôi mắt đen thẫm cũng ngày càng đậm, đè nén u bao phủ .
      Mà Chiêu Nhi vẫn chưa phát , vẫn lẩm bẩm lộn xộn: "Cẩu Nhi, tỷ biết ngươi thông minh. Dù bọn họ đều ngươi bằng Tiết Tuấn Tài, nhưng ta biết Cẩu Nhi của ta thông minh hơn. Nhưng nên ỷ vào việc thông minh mà tư lợi, ngươi phải dùng thông minh vào việc chính đáng... Ngươi như vậy khiến ta rất lo lắng, hôm nay chúng ta lường gạt người khác, ngày nào đó người khác giỏi hơn chúng ta, lường gạt chúng ta. Nếu cứ luôn dùng thủ đoạn thế này, theo năm tháng mà tích tụ, tỷ sợ ngươi làm ra chuyện càng khó lường, rước lấy tai họa ngập trời..."
      Đâu là ‘chuyện càng khó lường’ đây, thao túng triều cương, đùa bỡn hoàng quyền có tính ?
      Kỳ thực nàng sai, tận trong xương người như thế. Lòng vương pháp, mắt kỷ luật, hết thảy đều đặt lợi ích lên đầu, cũng mặc kệ người khác ra sao, có tổn thương hay .
      Chiêu Nhi chưa từng đọc sách, rất nhiều đạo lý lớn nàng biết cũng ra được, nhưng Tiết Đình Nhương lại theo từng lời rối rắm của nàng mà hiểu .
      Phản ứng của là khịt mũi khinh thường, thậm chí chẳng thèm giải thích. Nhưng nghe loạt những lời thừa thãi liên miên kia, thứ nghĩ đến nhiều hơn là, kỳ thực nàng quan tâm .
      Vì thế nàng bỏ thêm năm mươi lượng bạc, sợ ngày nào đó bị người phát , bị bêu danh? Cho nên dù biết lời này muốn nghe, nhưng nàng vẫn .
      Trận gió lốc đè nén u kia, im hơi lặng tiếng mà biến mất, Tiết Đình Nhương thả lỏng cơ bắp hai gò má, khóe miệng nhếch lên cũng thả lỏng.
      "Vậy ngươi có từng nghĩ, chúng ta nên dựa vào phương thức đàng hoàng gì để mua được mảnh đất đó ?" đột nhiên , ngăn lại mấy lời của Chiêu Nhi.
      "Chúng ta..."
      "Đúng, chúng ta có thể trực tiếp tìm Trịnh lý chính, tốn thêm chút sức lực là có thể mua được mảnh đất này. Nhưng ngươi có nghĩ đến sau này ? Ta có thể nhìn ra ngươi rất coi trọng nơi này, hẳn dốc ít tâm tư lên đó. Với năng lực của ngươi, kiếm được khoảng tiền rất lớn, nhưng ngươi nghĩ đến chưa, nếu dựa vào mảnh đát này kiếm được nhiều tiền, có người đỏ mắt liền nuốt lời gây phải làm sao? kẻ hai kẻ liền thôi, nếu nửa thôn hoặc cả thôn đều đỏ mắt phải làm sao?"
      Chiêu Nhi muốn gì đó, lại bị Tiết Đình Nhương chặn miệng: "Ngươi đừng là có khế đất gì đó nhé, ngươi nên hiểu ở nông thôn này cái gì mới được xem là phép tắc!"
      Chiêu Nhi như bị sét đánh.
      Đúng vậy, ở nông thôn giống nơi khác, nơi này quy định của Quan phủ hữu dụng hữu dụng, vô dụng liền vô dụng. Có đôi khi sức uy hiếp của quan phủ, còn bằng trong nhà có nhiều nam đinh, người đông thế mạnh.
      Chiêu Nhi vào năm hạn hán từng thấy hai thôn vì cướp nước mà đánh chết người, đánh chết cũng đánh chết rồi, quan phủ quản nổi, bởi vì lúc đó có quá nhiều người, căn bản biết ai đánh chết người. Sau đó bô lão hai thôn họp lại, ngươi lời ta câu, mạng người liền giải quyết như vậy.
      Nàng còn từng thấy nhà kia có con trai, người chồng chết chỉ còn lại nhi quả phụ, bị dòng họ quyết định đoạt lấy ngôi nhà ban cho thân thích cùng họ, hay là để kế thừa hương khói.
      "Trịnh lý chính vẫn luôn là kẻ địch lớn của tộc Tiết thị, dù chúng ta dốc hết túi mua được mảnh đất, sau này nếu thực có người nảy sinh ác ý, lão ta tất nhiên đứng sau trợ giúp. Ngươi cũng đừng quên còn có đại phòng, ông nội và bà nội. Những người này đều là trưởng bối, chỉ cần ngày chúng ta chưa rời khỏi đây, ngày còn mang họ Tiết, thể đề phòng.
      "Ta biết ngươi muốn mảnh đát này, mới phải dùng thủ đoạn, chính vì muốn giúp nươi chặn hết nguy cơ. Nếu ngươi thích, sau này ta làm vậy là được." đến cuối cùng, giọng như chứa thất vọng uất ức, ánh mắt u ám, như đá quý mất độ sáng bóng.
      Thấy vậy, Chiêu Nhi chợt hoảng: " phải ta ngươi đúng, ta chỉ ——" nàng nóng vội muốn an ủi , lại biết nên thế nào: "Ôi, đều do ta tốt, ta nên hiểu lầm ngươi, ta sợ ngươi học xấu..."
      Tiết Đình Nhương đột nhiên cười, ánh mắt lại sáng lên, bên trong chứa ánh sáng ấm áp. Thoạt nhìn có chút rành thế , lại có chút gian xảo: "Bất quá ngươi đừng sợ, chờ ta thi đỗ tú tài là tốt rồi. Thi đỗ tú tài rồi, chúng ta cần phải dùng thủ đoạn này nữa."
      "Cẩu Nhi..."
      "Ngươi hiểu lầm ta, ngươi phải bồi thường cho ta mới được. Chiêu Nhi, ta luôn muốn ngươi hôn ta cái, ngươi liền hôn ta cái coi như bồi thường ."
      Ớ...

      Tác giả có lời muốn :
      trai Cẩu Nhi: Cái này gọi là bản lĩnh, là bản lĩnh hiểu ? Dù khắc khẩu hay nguy cơ gì, Thủ Phụ ta đây đều có bản lĩnh biến nó thành cát bụi (*  ̄3)(ε ̄ *)
      Diện Diện: Mau, đây là con cái nhà ai? Còn mau lôi , tỏ vẻ đến mức khiến người ta cay mắt.
      Chiêu nhi bụm mặt vội vàng bước qua: Thứ lỗi, thứ lỗi nha, ta kéo về dạy dỗ lại.
      trai Cẩu Nhi: Lăn lộn đầy đất cầu thương, bằng mẹ Diện cho Chiêu Nhi hôn ta.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 54:

      Chiêu Nhi lại trông thấy loại ánh mắt ướt át mặt Tiểu Nam Nhân, ánh mắt này luôn khiến nàng ngăn nổi.
      Nhưng hôn cái?
      "Ta biết, kỳ thực trong lòng ngươi vẫn trách ta."
      " có."
      "Ngươi có, nếu muốn chứng minh mình có, vậy hôn ta cái, ta tin là ngươi trách ta."
      Trong đầu Chiêu Nhi hỗn loạn, biết như vậy là đúng, nhưng nàng luôn nhịn được nhớ tới lời lúc trước của ——
      Ta biết ngươi muốn mảnh đất này, mới phải dùng thủ đoạn, chính vì muốn giúp nươi chặn hết nguy cơ. Nếu ngươi thích, sau này ta làm vậy là được.
      Ngươi đừng sợ, chờ ta thi đỗ tú tài là tốt rồi.

      "Chỉ hôn cái?" Chiêu Nhi lưỡng lự.
      Tiết Đình Nhương rất hào phóng gật gật đầu.
      "Vậy, vậy ngươi nhắm mắt lại ."
      nhìn nàng cái, nghe lời nhắm mắt.
      Chiêu Nhi nhìn gò má trắng như ngọc của , đột nhiên phát lông mi của Tiểu Nam Nhân rất rậm rất dài, vừa dài vừa cong, chẳng trách nàng luôn cảm thấy ánh mắt đen thẫm, như giếng sâu nhìn thấy đáy.
      Nàng suy nghĩ miên man lát, mới hít sâu hơi, nhắm mắt lại, ấn môi lên nơi mình tưởng tượng.
      biết rằng khắc khi nàng nhắm mắt, Tiết Đình Nhương mở to mắt. Liền thấy nàng dáng vẻ đáng từ từ nhắm hai mắt, môi hồng khẽ chu, giống bé heo con vừa mới sinh.
      gian xảo nghiêng mặt , đôi môi hồng vừa khéo ấn lên làn môi mỏng của . Chiêu Nhi cảm thấy có gì đó đúng, theo bản năng mở mắt ra, vừa vặn chạm phải đôi mắt vừa vui vẻ vừa vô tội của .
      Nàng liền muốn thối lui, lại bị người nào đó quấn lấy thắt lưng. kề lên môi nàng : "Sao ngươi lại hôn lên đây? ngờ Chiêu Nhi lại xấu như vậy, muốn vụng trộm ăn miệng ta. Thôi vậy, ngươi muốn ăn, ta liền cho ngươi ăn, bất quá phải trước, ta thoa son đâu đó."
      xong, liền mở miệng khiến nụ hôn này sâu hơn, Chiêu Nhi vốn đề phòng, liền bị người mút lấy đầu lưỡi.
      Tiếp đó đầu óc nàng đặc sệt như tương, về sau có phản ứng, là vì tay Tiết Đình Nhương sờ đến nơi nên sờ.
      "Ngươi làm gì đó?"
      Cho nên sức lớn luôn có lợi, uổng công Tiết Đình Nhương có đề phòng từ trước, đáng tiếc tay chân yếu, Chiêu Nhi chỉ hơi dùng sức, đẩy ra. Bất quá bàn tay của vẫn cố chấp, vẫn còn dính vào cái nơi nên dính.
      Chiêu Nhi trừng mắt nhìn ngón tay trắng nõn vẫn chạm vào nơi cao ngất kia, mặt đỏ như bị lửa đốt.
      "Cẩu Nhi, ngươi học xấu! Có phải ngươi học theo Triệu Kim Thụy , sao ngươi có thể, có thể..."
      Nàng luống cuống tay chân tiếp tục đẩy , lần này đẩy được rất xa.
      Tiết Đình Nhương ngã lên giường, nhúc nhích, ngón tay phớt qua chóp mũi, ngửi mùi thơm thấm vào ruột gan kia. Bên này Chiêu Nhi nhảy xuống giường, sửa sang quần áo xong mới phát nhúc nhích.
      Nhớ lại lúc nãy nghe rầm tiếng, nàng vội tiến lên xem xét, vừa cúi người qua, bị ai đó dùng sức kéo ngã lên người đối phương.
      Chiêu Nhi muốn phát tác, lại nghe rên rỉ: "Chiêu Nhi, đầu ta đau..."
      Mặt mũi đầy đau đớn, mi tâm nhíu chặt, Chiêu Nhi liền quên hết thảy.
      "Để ta sờ xem, đau nhiều ? Ta tìm người đưa ngươi đến y quán, ngươi chờ..." xong, nàng muốn đứng dậy, lại bị níu buông: " sao, đau chút thôi, nằm lát hết."
      " giờ chúng ta cũng thiếu tiền, tiền khám bệnh vẫn phải có, cần tiết kiệm."
      "Ta thực sao, nằm lát là được. Hay là, ngươi xoa xoa cho ta?"
      Chiêu Nhi gấp đến choáng váng, nông dân nào có ai đụng cái liền tìm đại phu, họ đều mặc kệ, chỉ khi đặc biệt nghiêm trọng mới tìm đại phu. Riêng mấy đứa bé bị đụng vào đầu càng đơn giản, người lớn xoa xoa lúc là xong.
      Chiêu Nhi liền xoa cho , xoa rất nhàng.
      Tiết Đình Nhương nằm đó, hưởng thụ ân huệ của mỹ nhân, trong lòng thoải mái vô kể.
      nhìn bộ dạng nghiêm túc của nàng, Chiêu Nhi đúng là ngốc, ngốc vô cùng, gì liền nghe đó.
      cũng ngốc, ngốc sao trong giấc mộng kia, chỉ vì Chiêu Nhi đối đãi với như bé trai, mà tích tụ trong lòng, đến cuối đời trong lòng vẫn dễ chịu.
      Đạo lý đều giống nhau, phải dựa theo tình huống mà làm.
      "Chiêu Nhi, ta muốn ăn mì thịt bằm ngươi làm, thịt nạc xào nấm hương mộc nhĩ kim châm nữa."
      "Được, lát nữa ta làm cho ngươi, đúng lúc trong nhà đều có, làm là được."
      "Còn muốn ăn thịt mỡ ngươi làm, ngươi biết đâu, cơm trong nhà ăn học quán đặc biệt khó nuốt. Mỗi lần ngươi đưa rau ngâm cho ta, thằng nhóc mập kia liền ăn hơn nửa, đến phiên ta chẳng còn lại bao nhiêu."
      "Ta bảo ngươi mang nhiều thêm chút, ngươi lại cho!"
      "Rau ngâm Chiêu Nhi làm chỉ để ta ăn, ta còn muốn ăn đến mùa thu, muốn chia cho bọn họ. Chia cho bọn họ ít, là rất hào phóng rồi."
      Sau khi Chiêu Nhi vào phòng bếp, ngẩng mặt lên, nhưng nửa ngày vẫn ngơ ngẩn ở đó.
      Nàng cảm thấy hôm nay Tiểu Nam Nhân đặc biệt yếu ớt, cũng đầy tính trẻ con, khiến nàng nhớ tới trước kia —— khi đó sức khỏe mẹ tốt, cha chạy khắp nơi làm nghề mộc, đến phiên nhị phòng nấu cơm đều do nàng làm. Nàng cũng chỉ cao hơn bệ bếp chút, mà Tiểu Nam Nhân còn lùn hơn nàng hai cái đầu, mới lớn chút, luôn thích theo phía sau nàng, mở miệng là gọi Chiêu Nhi.
      "Chiêu Nhi, ta muốn ăn dâu tằm."
      "Chiêu Nhi, ta muốn ăn trứng gà."
      "Chiêu Nhi, Tuấn Tài ca ăn thịt, vì sao ta có thịt để ăn."
      Nàng liền dẫn tìm tổ chim, nhặt trứng chim, nhớ là có lần còn bắt được con gà rừng. Đó là lần đầu tiên nàng nướng gà, tuy làm thịt quá sạch , lại nướng nửa sống nửa chín, nhưng ăn rất ngon lành.
      "Chiêu Nhi, thực thơm."
      biết từ lúc nào, tình huống này liền biến mất, may mắn giờ này trở lại.
      *
      "Lần nào hưu mộc quay về học quán, ngày đầu tiên ngươi đều ủ rũ, giống con gà bệnh. Sao vậy, Khương Vũ ca kia vẫn hồn tan hả?"
      Tiết Đình Nhương liếc Mao Bát Đấu, ngồi xuống trước bàn của mình, lấy giấy, bút mực và mấy vật dụng từ túi xách, bày biện xong, mới đặt túi xách lên bàn.
      Thấy đối phương để ý đến mình, Mao Bát Đấu có chút căm tức: "Hay cho tiểu Đình Tử ngươi, lúc cần tới ca ca, mở miệng liền ca ca tốt. Bây giờ cần, ca ca tốt liền biến thành quỷ chướng mắt, ngươi là kẻ có lương tâm."
      Mỗi lần Mao Bát Đấu chuyện, đều từ đứng đắn biến thành đứng đắn.
      Lý Đại Điền ở phía sau hai người phì cười ra tiếng, chọc chọc cái bụng béo của Mao Bát Đấu, rồi : "Bát Đấu, ngươi lại xem sách gì vậy?"
      Lý Đại Điền vẫn hiểu Mao Bát Đấu nhất, hưu mộc đợt này nghỉ nhiều, Mao Bát Đấu lại đến tiệm sách mà y thường phải đến khi có tiền, vừa khéo nhìn thấy ông chủ trưng sách mới, y liền mua hai quyển.
      Lúc này vẫn còn sớm, tiên sinh còn chưa đến, trong giảng đường cũng chỉ lác đác vài học trò. Mặc dù bình thường Mao Bát Đấu cũng đứng đắn, nhưng vẫn sợ người ta nghe thấy, liền đắc ý cười cười, giọng : "Phật viết thể ."
      "Dù ngươi là phật, cũng là vị phật Di Lặc béo nhất kia."
      "Hay cho Lý Đại Điền ngươi, dám ông đây mập." Bị chọc trúng tim, Mao Bát Đấu nhảy lên.
      Hai người đùa giỡn ầm ĩ, Tiết Đình Nhương và Trần Kiên đứng bên cạnh bất đắc dĩ liếc nhìn nhau, lắc lắc đầu.
      muốn nhắc hai người đừng náo loạn nữa, lúc này lại có mấy học trò ngang qua, cười nhạo tiếng: "Cái dạng này, mà dám phát ngôn bừa bãi đòi nhập Giáp."
      Sở dĩ thế, đều vì Mao Bát Đấu.
      Y sửa bản tính trước kia, khắc khổ chăm học, xác thực khiến mọi người giật mình rớt cằm. Trước kia nhân duyên của Mao Bát Đấu trong học quán tệ, cũng có vài bằng hữu, sau chuyện lần đó liền xa lạ. Qua việc Hạ Minh hãm hại lần này, cũng có người chủ động tìm y chuyện.
      Mao Bát Đấu thầm biết những người này đều là quỷ nịnh bợ, nhưng y cũng dại dột cố ý gây hấn với họ, thỉnh thoảng cũng lảm nhảm hai câu, nhắc tới việc khổ học, đương nhiên vờ tự cao là muốn vào Giáp. Lời này biết sao lại truyền ra, liền có học trò thích y lấy việc này làm trò cười.
      Bất quá dám cười nhạo trước mặt như thế, cũng được mấy người.
      Mao Bát Đấu muốn bùng nổ, lại bị Trần Kiên kéo lại: "Được rồi, để ý đến gã làm chi."
      Tiết Đình Nhương lười biếng : "Ngươi vào Giáp, chính là hung hăng đánh vào mặt bọn họ."
      Hai người đều cố ý giọng, đương nhiên vì muốn bên kia nghe thấy. đệ tử trong đó, cũng chính là người vừa mới cười nhạo kia, lộ vẻ khinh thường: "Các ngươi có thể vào Giáp, trừ khi Hoàng Hà chảy ngược."
      "Nếu vào được sao?" Tiết Đình Nhương đột nhiên .
      "Vào được?" Người này sửng sốt, rồi như trảm đinh chặt sắt: "Cái kiểu bình thường dốc sức, nước tới rốn mới nhảy như y, nếu có thể vào Giáp đúng là ông trời bị mù rồi."
      "Vậy nếu ta vào được sao?"
      "Cược với y, cược với y." Bên cạnh có học trò ồn ào.
      Người này liền ngay: "Nếu ngươi có thể vào Giáp, ta thua ngươi lượng, , ta thua năm lượng bạc!"
      Tuy rằng trong học quán việc học tập rất nghiêm túc, nhưng giữa văn nhân khỏi có cá cược. Đương nhiên cá cược này chỉ là việc phong nhã, ví như cược việc làm thi làm từ làm văn chương gì đó, lần này cược kết quả học tập, cũng coi như là loại khích lệ, chỉ là tiền đặt cược có hơi lớn.
      Học trò này tên là Lý Triều, cũng là người trấn , bình thường giữa đám bạn cùng trường vung tay cũng khá rộng rãi. Bất quá năm lượng bạc với gã mà , cũng là khoản khá lớn, mà ở ban Ất, Mao Bát Đấu ràng đều xếp chót, trong ba tháng sao có thể lướt qua mọi người vào Giáp.
      Có học trò phẩm hạnh đoan chính khuyên can, cảm thấy Lý Triều cố ý gài bẫy Mao Bát Đấu. Mặc dù bình thường Mao Bát Đấu có chút cợt nhã, nhưng cũng phải người xấu, sao phải cược lớn như vậy.
      " phải là y huênh hoang khoác lác muốn vào Giáp sao, bây giờ lại dám cược!" Lý Triều căng đỏ mặt, phản bác.
      Bên này, Mao Bát Đấu siết nắm tay: "Cược, có gì mà dám cược. Nếu thể vào Giáp, ta thua ngươi năm lượng bạc, nếu ta vào Giáp, ngươi nhớ cầm bạc đến, các bạn học ở đây đều có thể làm chứng."
      "Làm chứng làm chứng, ai sợ ngươi, chỉ sợ ngươi có bản lĩnh lấy được bạc của ta."
      Lúc này bên ngoài vang tiếng chuông, các học trò liền dám nhiều lời, đều tự quay về ngồi xuống bàn của mình. bao lâu sau, Mạnh tiên sinh đến, mấy câu liền bắt đầu giảng nghĩa kinh.
      Lúc nghỉ ngơi giữa buổi, Mao Bát Đấu vệ sinh, Trần Kiên hỏi Tiết Đình Nhương: "Ngươi cố ý?"
      Nghe thế, Tiết Đình Nhương cười cười: "Để y tập trung chút, cũng tránh việc y làm chuyện đâu."
      Trong bốn người, Tiết Đình Nhương cần phải , Trần Kiên khắc khổ nhất, mà Lý Đại Điền nhìn thu hút, bản lĩnh trong phần nghĩa kinh lại rất vững chắc.
      Trước đây Tiết Đình Nhương từng cho ba người thi thử, kết quả cực kì kinh ngạc, vô cùng khó hiểu vì sao bản lĩnh vững chắc như Lý Đại Điền lại thể vào Giáp.
      Giải thích duy nhất chính là, Mao Bát Đấu làm hư Lý Đại Điền, hoặc có thể là do tâm tư Lý Đại Điền đặt ở đây, gã sớm quyết định chỉ học hai năm, trở về tiếp nhận vị trí của ông nội. người căn bản để bụng việc học, sao có thể tạo nên thành tích.
      Về phần Mao Bát Đấu, khiến Tiết Đình Nhương thấy phức tạp nhất chính là Mao Bát Đấu.
      Theo tầm mắt , Mao Bát Đấu rất thông minh, đầu óc rất linh hoạt, trí nhớ siêu quần. Chỉ cần y có thể nghiêm chỉnh đọc sách, thi đỗ tú tài khẳng định chẳng là vấn đề.
      Qua mấy ngày ba người lôi kéo, y học tốt rất nhanh, chỉ có điều là nhẫn nại, dễ mất tập trung. Nay chỉ còn hơn mười ngày là đến thi quý, Tiết Đình Nhương đương nhiên hi vọng y có thể quan tâm nhiều hơn.
      "Ngươi có lý, dính đến thiệt hại của bản thân, ta nghĩ đến ngày thi quý, biết y làm ra chuyện gì nữa."
      nhắc việc này nữa, trong nháy mắt đến ngày thi quý.
      Hôm đó, các học trò đều thức dậy đặc biệt sớm.
      Điểm tâm đặc biệt phong phú, đại khái nhà ăn cũng biết hôm nay là ngày đặc biệt.
      Dùng điểm tâm xong, rất nhiều học trò về phòng trọ tranh thủ thời gian xem thêm sách, vừa tản bộ trong vườn, vừa rung đùi đắc ý về mấy câu mặc kinh.
      Tiếng chuông vang lên, tập trung đến giảng đường.
      Kiểm tra bút mực đủ chưa, nước trong ống trúc có đầy . Có học trò kích động, từ sớm chạy đến nhà vệ sinh mấy lần, vừa ngồi xuống lại muốn , liền vội vội vàng vàng ôm bụng chạy ra. Vừa vặn gặp phải Mạnh tiên sinh, bèn xin phép, dùng tốc độ như bay chạy về hướng nhà vệ sinh.
      Hôm nay Mạnh tiên sinh cầm sách, mà ôm hai chồng giấy kiểm tra cuộn tròn dày.
      Ổn định xong, ông liền giao cuốn giấy cho học trò ngồi đầu dãy, để bọn họ phát cho mỗi người tờ. Chờ khi giấy phát xong, gã học trò vệ sinh cũng trở lại, Mạnh tiên sinh mới : "Bắt đầu . Thời gian là nửa canh giờ, quá giờ nhận."
      Từ lúc giấy kiểm tra phát xuống, Tiết Đình Nhương xem nội dung đó.
      Bài kiểm tra này do học quán tự in, chất giấy và mực in tệ vô cùng, mực in còn chưa khô, vừa sờ liền dính đen tay. Đều do Thanh Viễn học quán quá nghèo, chỉ có thể in được bài kiểm tra chất lượng thế này.
      Điểm quan trọng phải giấy kiểm tra, mà là đề kiểm tra.
      Lần thi quý này có bốn mươi câu thiếp kinh, mười câu mặc nghĩa, đề tổng cộng có năm mươi câu.
      (thiếp kinh: dạng đề điền vào chỗ trống, câu bỏ trống đầu và cuối, chỉ chừa đoạn giữa làm gợi ý
      mặc nghĩa: câu hỏi dạng trả lời đơn giản dựa ý nghĩa của kinh và chú thích)


      Cái gọi là thiếp kinh, xuất phát từ triều nhà Đường, chính là lượt bỏ vài câu hoặc vài chữ trong kinh thư, cầu thí sinh điền khuyết. Mà mặc nghĩa chính là ghi hoặc đáp đoạn giải thích nghĩa kinh, tốt nhất là sai chữ ghi lại chú thích chú giải hoàn chỉnh.
      Bởi vì học trò ban Ất đều chưa học làm Văn bát cổ, cho nên thi Văn bát cổ. Mà thiếp kinhmặc nghĩa đều là những thứ học, chỉ cần đọc kĩ “Tứ thư ngũ kinh” và “Chu tử tập chú” là có thể làm tốt, khó nhất là đề cho rất dài.
      Nửa canh giờ, năm mươi câu, sơ sẩy là hết giờ mà đề còn chưa làm xong.
      Tiết Đình Nhương ngẩng đầu nhìn chút, hình như rất nhiều học trò xa lạ gì với cách thi quý này, cầm lấy bài kiểm tra liền bắt đầu làm. chấp bút thấm đẫm mực mài, bắt đầu viết.
      Câu thiếp kinh đầu tiên xuất phát từ ‘Mạnh tử’ chương Lương Huệ Vương ——
      Tề Tuyên Vương hỏi: "Có nghe đến việc của Tề Hoàn, Tấn Văn chưa?"
      Mạnh tử đáp, phía sau bỏ trống, cầu thí sinh điền khuyết.
      Tiết Đình Nhương nhanh chóng viết xuống —— "Học trò của thầy Trọng Ni được bày tỏ về công việc của Hoàn, Văn. Vì thế được truyền cho đời sau. Bề tôi chưa được nghe, chi bằng về nghiệp vương?"
      Kỳ thực đề thiếp kinh này khó, khó ở chỗ chữ cũng được sai. Chỉ cần sai chữ, câu này liền tính là sai. Tiết Đình Nhương trải qua nhiều ngày khổ học và chép sách, với “Tứ thư ngũ kinh” và “Chu tử tập chú”, có thể thuộc làu làu.
      Hơn nữa trong mộng học rất nhiều lần, lúc này chỉ cố gắng thêm mấy lần, là có hiệu quả học ít hiểu nhiều. Đây cũng là lý do đám người Trần Kiên rất hiếu kỳ, ràng thấy bình thường Tiết Đình Nhương chẳng học hành gì, đa số đều là chép sách, vì sao bất kể bọn họ ra đề gì, cũng làm khó được .
      Rất nhanh Tiết Đình Nhương hơi viết xong bốn mươi câu thiếp kinh, để bút xuống nghỉ ngơi, ngẩng đầu nhìn bốn phía, đại đa số đều vùi đầu viết gấp. lấy ống trúc uống chút nước, đậy ống trúc xong, lại bắt đầu tiếp tục làm các câu mặc nghĩa còn lại.
      Câu mặc nghĩa đều hỏi những vấn đề , nên dù nhiều câu, nhưng làm lại rất nhanh.
      Tiết Đình Nhương làm xong, kiểm tra lại lần, xác định thiếu sót, liền lấy ống trúc và bát rửa bút ra, nhúng bút rửa sạch.
      Hành vi này của có chút đột ngột, nên biết rằng hơn ba mươi học trò ở đây hầu như đều vùi đầu làm bài, chỉ mình nhàn nhã, vừa nhìn là biết làm xong.
      Ngồi ở phía , Mạnh tiên sinh nheo mắt, đảo quanh đánh giá Tiết Đình Nhương.
      Lại nhìn đồng hồ cát, chỉ vừa hết nửa thời gian.
      Làm người chủ trì thi quý lần này, Mạnh tiên sinh đương nhiên biết thi quý khó ở chỗ nào. Đề rất dài, mà thời gian quá ít, mỗi lần thi quý đều có rất nhiều học trò giải hết đề. Làm hết đương nhiên đạt, cũng liền kém duyên với việc nhập Giáp.
      Nhưng Tiết Đình Nhương là người đầu tiên xong sớm đến thế, rốt cuộc là có chuẩn bị từ trước, hay thể giải đề, liền dứt khoát nhận thua.
      Mạnh tiên sinh cũng coi như hiểu Tiết Đình Nhương, lúc vào quán, quán chủ nhắc nhở, bảo ông chú ý người học trò này nhiều chút. Bình thường ông quan sát người này, biểu cũng nổi trội, thậm chí có thể có tiếng tăm gì. Nhất là trước khi vào quán, chỉ học mấy năm ở tư thục trong thôn, đến nghĩa kinh cũng giải thích được.
      Yên lặng suy nghĩ lát, Mạnh tiên sinh mở miệng : "Nếu làm xong, có thể nộp bài trước."
      Lời này đột nhiên vang lên trong giảng đường yên tĩnh, khiến phần lớn học trò đều như chợt tỉnh mộng ngẩng đầu, mờ mịt nhìn xung quanh. Đến khi có người đứng lên, bọn họ mới kịp nhận ra là có người làm xong.
      Làm sao có thể! Cúi đầu nhìn nhìn mấy câu chưa làm trong bài kiểm tra của mình, tiếng hô kinh ngạc nén trong cổ họng, nếu đây phải là thi quý, được lớn tiếng ồn ào, hẳn là rất nhiều người kêu ra tiếng.
      Tiết Đình Nhương nhấc túi xách, cung kính giao bài kiểm tra cho Mạnh tiên sinh.
      Mạnh tiên sinh cúi đầu nhìn thoáng qua, lại nhìn , gật gật đầu.
      Lúc này Tiết Đình Nhương mới bước ra ngoài.

    4. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      Lol độ mặt dày, tranh thủ lại lên tầm cao mới :))) Ta tưởng sau khi Chiêu Nhi nên thủ đoạn như thế nam chính suy nghĩ về cuộc đời và quyết định trở thành thanh niên quang minh chính đại hơn. Nhưng mà ai ngờ Đình Nhi phân tích xong k chỉ có Chiêu nhi mà ta cũng thấy bị thuyết phục luôn :v Thôi cứ gian manh vậy :))
      levuong, Alice Huynhlamphuonghoang thích bài này.

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 55:

      Nhìn thấy màn này, rất nhiều thí sinh đều chịu đả kích lớn.
      Ban đầu bọn họ cũng có suy nghĩ như Mạnh tiên sinh, nhưng nhìn thấy Mạnh tiên sinh gật đầu, liền biết đối phương chắc chắn làm bài xong, bài viết cũng sạch , mới có loại phản ứng này.
      Lúc này rất nhiều người bắt đầu nôn nóng cách khó hiểu, hoặc múa bút thành văn, hoặc liên tục xem đồng hồ cát. cần phải kể từng người tại đây nữa.
      Bỗng nhiên nghe thấy tiếng hô , hình như có thí sinh nào đó tâm tư rối loạn viết sai đáp án. ta nhìn bài kiểm tra ngây ra như phỗng, vẻ mặt tro tàn.
      Thi quý cho bản nháp, cũng cho phép các học trò chuẩn bị nháp. cách khác quan tâm bài làm có tốt hay , dù sao cũng chỉ bản. Mà khi tiên sinh bình cuốn, quy tắc cực nghiêm, có vết xoá và sửa, tức là làm sai. Phần thiếp kinh có chừa chỗ trống, làm sai hơn hai chỗ, câu này chắc chắn bị loại.
      (bình cuốn: chấm bài, do bài thi được cuộn tròn, người chấm bình phẩm văn chương)

      Bởi vì còn chỗ để sửa đáp án.
      Tổng cộng năm mươi câu, nhiều lắm cũng chỉ cho phép sai câu, sai từ hai câu dù có làm tốt thế nào, cũng kém duyên với việc vào Giáp. Mà ràng người này sai , mới có thể thất thố như thế.
      Tất nhiên cũng có người nghi hoặc, đám học trò chưa từng thi lấy Đồng Sinh, vì sao quy định bình cuốn lại khắc nghiệt đến thế. Kỳ thực Thanh Viễn học quán là có ý ở bồi dưỡng để các học trò luyện cách làm bài và khống chế thời gian trong cuộc thi.
      khi vào trường thi, bài thi quyết được phép có vết mực và xoá sửa, cho dù văn vẻ ngươi làm tốt hơn nữa mà bài làm đủ sạch , đều rơi vào kết cục thi rớt. tại chẳng qua chỉ thi thiếp kinh cùng mặc nghĩa, loại đề chỉ học bằng cách nhớ còn thể làm xong, đến khi làm văn chương hoàn toàn dựa vào chính mình, dù nhiều thời gian hơn nữa cũng đủ dùng.
      Bởi vì tiếng hô này, tác động lên tinh thần của rất nhiều học trò, có người tận lực thả chậm tốc độ, có người càng cẩn thận. Kỳ thực trường thi chỉ kiểm tra bản lĩnh của các học trò ở phần nghĩa kinh, cũng là kiểm tra tinh thần.
      đến nhóm học trò duy nhất chịu ảnh hưởng, trừ mấy người thi nhiều lần mà trầm ổn lão luyện, đại khái cũng chỉ có ba người Mao Bát Đấu.
      Mấy ngày nay, mỗi khi bọn họ học bài mệt mỏi xong liền ra đề cho nhau, mô phỏng cuộc thi . Cùng đề, Tiết Đình Nhương luôn làm nhanh hơn, cũng làm tốt hơn, bọn họ sớm quen nghiệt.
      Cho nên khi trông thấy Tiết Đình Nhương là người đầu tiên rời khỏi trường thi, ba người cũng kinh ngạc, Mao Bát Đấu thầm cười rồi mắng câu, Lý Đại Điền lắc đầu, Trần Kiên cũng cúi đầu, càng thêm nghiêm túc làm bài thi của mình.
      Kì thi quý này, vài kẻ vui mừng mấy kẻ sầu, mặc kệ thế nào cũng đành chờ bình cuốn xong mới biết được kết quả xếp hạng.
      Theo quy tắc ngày kế yết bảng, dán cột ngoài giảng đường. Nhìn chung mọi người đều nghĩ về thành tích của mình nên hôm nay học quán đặc biệt yên tĩnh. Kỳ thực đến giờ phút này, rất nhiều người thành tích của mình, bởi vì sau khi thi rất nhiều học trò trở về đối chiếu.
      Mấy câu đề, rất dễ đối chiếu. Cho dù có khác, cũng là số ít, thành tích thế nào đều có thể tính được.
      Lý Triều vô cùng đắc ý, lúc dùng cơm trưa, tận lực cùng mấy học trò có quan hệ tốt với mình lượn lờ trước mặt đám người Tiết Đình Nhương.
      Lời trong lúc đó hăng hái khí thế, cứ như hiển nhiên mình vào Giáp.
      Bất quá đều là thiếu niên mười mấy tuổi, nên nếu cần thiết, Tiết Đình Nhương thực muốn so đo với các bạn học. Nhưng lại có vài người, đúng là thể nhịn được. Cho dù Lý Triều có thể vào Giáp, sao lại xác định Mao Bát Đấu thể vào Giáp? Phải biết rằng bọn họ cá cược là Mao Bát Đấu có thể vào Giáp hay .
      Mà Mao Bát Đấu trước nay là kẻ thiếu kiên nhẫn, sau khi thi xong liền kéo ba người về phòng trọ, tự biên tự diễn bản thân nhất định có thể vào Giáp.
      Y cần lật sách đối chiếu, bởi vì đề thi hôm nay, nếu chưa từng chép, cũng từng thi thử khi bọn họ ra đề cho nhau, cho nên Mao Bát Đấu có tính trước.
      Bất quá y cố nén, rời phòng trọ liền gục đầu giả vờ ủ rũ, chẳng trách sao Lý Triều lại biểu như thế, đại khái là dự đoán Mao Bát Đấu thua chắc rồi.
      Tán gẫu ít nhiều, rất nhanh đến hôm sau, lúc đến dự giờ học buổi sớm, có học trò thường xuyên xem động tĩnh bên ngoài. Giờ học buổi sớm là giờ các học trò tự mình nghiền ngẫm, Mạnh tiên sinh chưa tới, phỏng chừng khi ông xuất chính là lúc yết bảng.
      Cứ vậy kiễng chân ngóng trông, thấy Mạnh tiên sinh từ xa tới, giảng đường nhất thời liền xôn xao.
      Trai phu cầm tờ giấy đỏ dán lên cột, Mạnh tiên sinh đến, ánh mắt nhìn quét qua bên dưới. Đến chỗ nào đó dừng lại trong chớp mắt, vì lộ , nên ai nhìn ra.
      Như hiểu được tâm tình của các học trò, ông vuốt vuốt chòm râu : "Đều ra xem ."
      Học trò ngồi cạnh cửa vội chạy ra, tốc độ còn nhanh hơn thỏ. Người vừa liền như tháo nước, tất cả học trò đều tràn ra ngoài, vừa chạy ra ngoài vừa cười hắc hắc với Mạnh tiên sinh, tựa như cũng biết như vậy có chút mất lễ nghi.
      vòng người vây quanh trước “Bảng vàng”, nơi lớn như vậy, chỉ những người đứng ở phía trước mới có thể thấy ràng, người phía sau cho dù nhón mũi chân, cũng chỉ nhìn được cái ót người đứng trước.
      "Lần này có sáu người vào Giáp." Có người bất ngờ hô lên.
      Sở dĩ có phản ứng như thế, đều xuất phát từ quy tắc của Thanh Viễn học quán. Vào Giáp chẳng phải chỉ là thành tích đứng hạng Giáp trong cuộc thi, mà còn có thể thăng vào ban Giáp.
      Thành tích bảng Giáp cũng khó, bình thường học ở trường hai năm đều có thể xếp hạng Giáp, khó là hạng Giáp cũng có trạng nguyên. Đứng đầu bảng Giáp ý nghĩa liền rất rộng, là cho thấy thành tích nổi bậc đáng chú ý, cũng chỉ ra tiên sinh nhìn thấy bản lĩnh phần nghĩa kinh, có thể vào ban Giáp bắt đầu học viết văn chương.
      Phần sau chưa cần nhắc tới, phần trước bài thi phải sai chữ, chữ đó còn phải đạt tới trình độ thượng phẩm.
      Theo lệ thường, mỗi lần thi quý nhiều lắm cũng chỉ hai người được vào Giáp, nhiều nhất cũng vượt quá ba người, vạn lần nghĩ tới lúc này lại có đến sáu người.
      Bởi vì câu này, người vây quanh bốn phía theo bản năng liền chen về phía trước.
      Trong nhất thời, tiếng la ngươi đạp chân ta, đụng vào đầu ta vang lên dứt. Học trò ở đầu hàng liều mạng lắm mới đứng vững được. Sắp bị đè bẹp lên cột, mấy người kia đằng trước vội hô: "Đừng chen, đừng chen, ta đọc cho các ngươi nghe."
      "Tiết Đình Nhương, Trần Kiên, Lý Đại Điền, Lý Triều, Chu Toàn, Mao Bát Đấu."
      Mọi người ồ lên, nhắc tới Lý Triều và Chu Toàn, bốn người bọn Tiết Đình Nhương ở cùng phòng trọ, có ba người là lão sinh chưa bao giờ đạt hạng Giáp, mà người còn lại mới vào học quán chỉ được ba tháng, lần này cả phòng trọ đều được vào Giáp.
      Mọi người còn chưa kịp phản ứng, có hai trai phu cầm trong tay bài kiểm tra và hồ dán bước tới.
      "Tránh ra, xin nhường chỗ."
      Đây là muốn dán bài kiểm tra của học trò vào Giáp, để các học trò khác quan sát. Thứ nhất là đề phòng thiên vị gian lận, thứ hai là để học trò khác quan sát, tự kiểm điểm xem thua sút chỗ nào.
      Học trò vây quanh bốn phía liền nhường đường, chờ trai phu dán xong, lại ầm ầm nhào tới.
      Mấy gã học trò vào Giáp này quả có chỗ hơn người, sai chút, bài thi sạch giống như bản khắc. Chữ của ai cũng tệ, xem mà cực kì cảnh đẹp ý vui.
      Sau khi lần lượt xem hết, vài học trò bóp tay cảm thán, có học trò lặng im . Lúc này có người hô lên: "Đây là bài kiểm tra của Mao Bát Đấu? Từ khi nào mà chữ y đẹp như vậy, đừng là người khác viết thay nhé."
      Học trò trong học quán học tập tứ thư ngũ kinh rất nhiều, việc luyện chữ đẹp tất nhiên là thể thiếu. Bởi vì chữ là thể diện của người, chữ như người, xưa nay đều thế.
      Cho nên các học trò thường so chữ với nhau, chữ của Mao Bát Đấu phải chưa ai từng thấy, cũng phải y viết khó coi, chỉ là đẹp đến vậy. Bài kiểm tra trước kia của y rất nhiều người từng xem, bẩn là còn , nhiều khi đó còn có dấu mực hình bàn tay, từng bị Mạnh tiên sinh điểm mặt nhắc nhở.
      Nét chữ ngay ngắn mạnh mẽ mượt mà này, do y viết ?
      Rồi cả bài thi nữa, phải nên có nét mực loang lổ, tốt nhất là in thêm vài dấu tay nữa mới đúng phong cách của y sao?!
      Người là Lý Triều, vui sướng khi vào Giáp cũng thể tiêu tan chấn động và thể tin của gã.
      Mao Bát Đấu vào Giáp, cách khác gã thua cuộc, phải trả cho đối phương năm lượng bạc. Nên biết rằng mỗi tháng chi phí trong nhà cho gã cũng chỉ được mấy trăm văn tiền, gã lấy đâu ra năm lượng bạc!
      "Lý Triều, thua là thua, đừng xằng bói bậy hãm hại người. Hôm qua có mặt mọi người, Mao Bát Đấu cũng ở đó, tìm ai viết thay cho y?"
      "Nhưng..."
      "Ngươi cho rằng Mạnh tiên sinh tai điếc mắt mù? Có người viết thay hay , ông ấy có thể nhìn ra ư?!" Lý Đại Điền bèn hai câu, khiến Lý Triều xấu hổ mặt đỏ tai hồng.
      Nhóm học trò bên cạnh cũng ào ào : "Đúng vậy đúng vậy, thua chịu , đừng kéo sang việc khác."
      Mao Bát Đấu rung chân, đắc ý nhìn gương mặt hết đỏ lại trắng của Lý Triều, muốn gì đó, đột nhiên Tiết Đình Nhương : "Được rồi, vào thôi."
      Bốn người cùng nhau bước vào, học trò khác cũng nhớ tới Mạnh tiên sinh còn ở bên trong, đều trở về giảng đường.
      "Vào Giáp chớ kiêu ngạo tự mãn, mà vào được cũng thể tức giận. Sáu người các trò đến ban Giáp , hi vọng về sau các trò tận tụy chăm học, sớm ngày lấy được công danh."
      Sáu người đều cúi thấp đầu hành lễ: "Cám ơn tiên sinh dạy bảo nhiều ngày qua."
      Mạnh tiên sinh mỉm cười vuốt cằm, sáu người liền tự quay về bàn của mình, thu dọn mọi thứ, rồi mới rời khỏi chỗ giảng đường này.
      *
      nhắc bên này nữa, Chiêu Nhi vừa tiễn bước Tiết Đình Nhương, liền khẩn trương đến triền núi mình mua.
      Triền núi bây giờ thành sở hữu riêng, đương nhiên phải dựng cột mốc, Chiêu Nhi đến bên cột mốc, giẫm giẫm bùn đất bốn phía.
      Cột mốc vừa dựng xong, là cột mốc, kỳ thực chính là chôn tảng đá rồi dùng sơn đỏ đánh dấu lên, bùn đất bốn phía còn xốp, đương nhiên phải giẫm cho chắc.
      Nàng dẫn theo Hắc Tử, hai vòng quanh triền núi, rồi tâm tình kích động quay về.
      Dọc theo đường , trong đầu bắt đầu sắp xếp bố trí.
      Chiêu Nhi định chia triền núi thành ba phần, phần trồng cây ăn quả, phần dùng để nuôi gà, thừa lại đều dùng để trồng rau. núi có dòng suối, nguồn nước thiếu, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Chiêu Nhi nhìn trúng nơi này.
      Mà việc đầu tiên cần phải làm là vây rào xung quanh, đề phòng người lớn trẻ trong thôn chạy loạn vào, hoặc là trồng rau dưa bị người hái . đó nhất định phải xây nhà ở, nhưng hôm nay trong tay Chiêu Nhi có tiền, chỉ đành tạm thời bỏ qua.
      Muốn làm liền làm, sau khi trở về Chiêu Nhi liền với Cao Thăng, bảo y tìm vài người trong thôn hỗ trợ vây rào. Mọi thứ đều có sẵn, bụi gai bị chặt bỏ núi lúc trước có thể làm rào, nếu đủ chặt chút gậy trúc là được. Còn lại chính là rau dưa cần trồng, rau dưa lớn nhanh, nhanh ở đây là tháng có thể thu hoạch lần. Bây giờ khí hậu thích hợp, trồng bao lâu là có thể hái đem bán.
      Trồng nông sản cũng cần người, trồng vườn rau nhà mình, phụ nhân trong nhà tùy tiện là làm được. Nhưng trồng nông sản cả khu lớn như vậy, phải thuê người.
      Chiêu Nhi thương lượng cùng Cao Thăng, Cao Thăng liền ôm lấy việc này, dù sao ở nhà y cũng bị khinh bỉ, còn bằng tùy tiện dựng gian nhà cỏ ở ngay tại sườn núi kia, lúc bận rộn quản lý nông sản, cũng có thể giúp đỡ trông chừng đất đai.
      Bất quá người cũng phải thuê, dù sao bây giờ Cao Thăng chủ yếu vất vả bên ngoài, chuyện trồng rau dưa này cũng chỉ có thể giúp tay.
      Nhưng phải thuê ai đây?
      Cao Thăng tiến cử kẻ sống tại đây từ , lớn lên cùng với y, tên là Lưu Thắng.
      Lưu gia cũng là dân khác họ tại Dư Khánh thôn, gia cảnh còn bằng Cao gia, Lưu Thắng này rất thà, làm được việc hỗ trợ bán nông sản và giao tiếp với người, Cao Thăng vẫn luôn phát sầu nên giúp gã thế nào, phải bây giờ có việc rồi sao.
      Vừa có thể giúp đỡ trồng rau, còn chậm trễ việc trồng trọt nhà mình, coi như là vẹn cả đôi đường.
      Chiêu Nhi còn nghĩ đến người, chính là Tam thúc Tiết Thanh Bách.
      Tiết Thanh Bách làm người thà chất phát, làm việc cũng dốc sức nghiêm túc, giao việc trồng rau cho thúc ấy, Chiêu Nhi cũng lo lắng xảy ra rắc rối gì. Hơn nữa nhị phòng vẫn cùng Tứ phòng làm buôn bán, bỏ Tam phòng qua bên tốt, gần đây Chu thị luôn nhìn mình muốn lại thôi, Chiêu Nhi cũng thầm tính toán, giờ xem như chu toàn.
      *
      Bàn bạc xong, Chiêu Nhi liền tìm Tiết Thanh Bách.
      mọi việc với y, Tiết Thanh Bách chối từ, lập tức đồng ý.
      ở giai đoạn khởi đầu, Chiêu Nhi cũng cách nào tính số tiền công cho y, tạm thời thỏa thuận là tháng lượng bạc. Về sau xét tình huống lại trả thêm, Chiêu Nhi xem như giao hết mọi việc sườn núi cho Tiết Thanh Bách, Lưu Thắng kia cũng do y quản lý.
      Tiếp đó là những ngày bận rộn, bọn người Cao Thăng ở bên ngoài vội vàng bán nông sản, Chiêu Nhi ở nhà hỗ trợ trông chừng việc dựng rào và trồng nông sản.
      Khi rào dựng xong, nông sản cũng được trồng tương đối. Bởi vì đủ người, Chiêu Nhi cũng nhiều ngày tự mình xuống ruộng, cho nên khi Tiết Đình Nhương từ học quán trở về, thấy Chiêu Nhi ở nhà, nghe Tôn thị , mới biết Chiêu Nhi núi.
      đem túi đựng sách và mấy vật linh tinh mình mang về để vào nhà, rồi đóng cửa lên núi.
      Bây giờ đỉnh núi này thay da đổi thịt, chân núi bị vây bởi hàng rào cao ngang người, Tiết Đình Nhương theo lỗ thủng vào, bên đường liền thấy từng chuỗi ruộng dốc, bờ ruộng ngay ngắn chỉnh tề, trồng nông sản.
      Dọc theo đường thẳng vào trong, từ rất xa liền nghe thấy tiếng người.
      Tiết Đình Nhương lại về phía trước, liền trông thấy bãi đất trống có vài người vây quanh.
      Tiết Thanh Bách, Chu thị, Cao Thăng, Khương Vũ, Chiêu Nhi đều ở đó, ngoài ra còn có mấy hậu sinh trong thôn, tất cả đều tươi cười rạng rỡ nhìn gian nhà tường gạch đất lợp cỏ tranh.
      Chiêu Nhi : "Thăng Tử, ngờ tay nghề dựng nhà của ngươi lại tốt như vậy, mới ngày mà có thể vào ở rồi."
      Nhà cũng lớn, chỉ có gian, nhưng chỉ ngày có thể dựng xong, cũng đủ khiến người ta kinh ngạc. Đầu tiên bùn loãng nơi này tốt làm, cần phải dùng bùn đất vàng trộn cùng cỏ tranh làm gạch đất, gạch đất phải được phơi khô, sau đó trét bùn lên, trét xong phơi khô, cứ thế vài lần, gạch đất mới dùng được.
      Sau đó dùng hồ nấu từ gạo nếp dán thành tường đất, về sau còn phải tô bùn lên, làm thêm vài lần nữa mới vững chắc, khi đó ở vài năm cũng thành vấn đề. Cao Thăng nhờ người trong thôn mua gạch đất, mới mà dựng xong nhà nhanh như vậy.
      Cao Thăng cười ha ha: " phải do nhiều người hỗ trợ sao, mọi người đều giúp tay. Cường tử, buổi tối các ngươi đừng về, ta vào thôn mua chút thức ăn, buổi tối liền nổi lửa tại đây."
      Phụ nhân cao tuổi bên cạnh : "Đứa này con nghĩ gì thế, nơi này chẳng có gì sao có thể nấu ăn?"
      "Mẹ đừng quan tâm mấy việc này, chảo sắt con mua rồi, lát nữa vào thôn mua chút thức ăn về, còn gia vị mì gạo gì đó, con đưa tiền nhờ người mua trước ít, sáng mai con đến trấn đặt mua nồi chén muôi chậu."
      Phụ nhân gầy yếu lắc lắc đầu, mặt lại mang cười, nét cười chứa lệ.
      Chiêu Nhi vội khuyên nhủ: "Ngày vui như thế sao Cao thẩm lại khổ sở, bây giờ Thăng Tử có nhà, hai năm nữa lại xây căn nhà lớn, đến lúc đó liền cưới vợ, có cả nhà cả vợ."
      "Được được được, Cao thẩm khổ sở." Cao thẩm dùng góc áo lau nước mắt, cười .
      Lúc này, Chu thị đột nhiên : "Đình Tử về rồi?"
      Mọi người đều nhìn ra sau lưng, liền thấy cách đó xa, thiếu niên chậm rãi đến.
      lúc trời chiều ngã về tây, ráng màu đầy trời, màu đỏ nhạt chiếu sáng chói lọi lên áo bào màu xanh của , lại có trận gió thổi tới, góc áo và ống tay áo nhàng tung bay, tăng thêm vẻ xuất trần. Hơn nữa thiếu niên này diện mạo tuấn tú, giữa mắt mày tràn đầy ung dung, vừa chợt thấy liền khiến tất cả mọi người khỏi ngây ngẩn.
      "Đình Tử càng lớn càng đẹp." Là Chu thị cảm thán.
      Lời cảm thán này đánh vỡ yên tĩnh, Chiêu Nhi bước nhanh về trước, chạy đến trước mặt thiếu niên, mặt mày ảo não: "Ta quên mất ngày mai ngươi hưu mộc, sao ngươi về được?"
      "Ngồi xe trâu."
      "Xe trâu vừa chậm vừa lắc, có mệt ? Sao ở nhà nghỉ lát, sao lại chạy lên đây."
      Thiếu nữ đảo quanh thiếu niên, vô cùng quan tâm săn sóc, nhất là vẻ lo lắng kia mặt thiếu nữ, giống hệt bộ dạng Tiểu Thê Tử lo lắng cho Tiểu Nam Nhân nhà mình.
      Ánh mắt Khương Vũ đầy buồn bã, lên tiếng: "Đều tại ta, ta quên mất việc này, tỷ ngươi bận cũng quên mất là phải đến trấn đón ngươi." Giọng gã cất cao, lời thốt ra lại gần gũi kiêng kỵ, bất quá mọi người đều biết giao tình của hai nhà Tiết - Khương, ai nghĩ nhiều.
      Chỉ có Tiết Đình Nhương nghe ra khiêu khích trong đó, ánh mắt lạnh xuống, mỉm cười nhìn Chiêu Nhi: "Chiêu Nhi, ta có chuyện tốt muốn với ngươi."
      "Chuyện tốt gì?"
      "Ta vào Giáp."
      " sao?" Thấy gật gật đầu, mặt Chiêu Nhi tràn vẻ vui mừng, nàng xoay vòng tại chỗ: "Ui chao, đây là chuyện cực tốt, Đình Nhi nhà ta đúng là giỏi hơn người, vừa học mấy ngày vào Giáp."
      Người khác biết quy củ của Thanh Viễn học quán như Chiêu Nhi, nhưng thấy nàng như vậy, đều biết đây là chuyện cực vui, ào ào chúc mừng.
      Chiêu Nhi : "Tốt, tốt quá, hôm nay đừng ai về nữa, ta nổi lửa ở đây, coi như chúc mừng Đình Nhi và Thăng Tử. Thăng Tử cần mua rượu thịt gì đâu, vừa nãy định với ngươi, trong nhà có đủ, thịt cũng mới mua hôm qua, gạo mì càng phải . Lát nữa ngươi vào thôn mượn hai cái bàn, lại mượn chút bát đũa và ghế, ta và thẩm thẩm nấu cơm."
      "Vậy là có cơ hội nếm thử tay nghề của Chiêu Nhi tỷ rồi." Vài hậu sinh vui mừng , vội vàng mượn bàn ghế bát đũa. Chiêu Nhi cũng quay về lấy gạo mì rau thịt.
      Nhiều người giúp đỡ như vậy, rất nhanh hết thảy đều sẵn sàng.
      Bởi vì còn chưa xây bếp, Cao Thăng liền đắp lò đất dùng ngay ở cửa. Bên kia mọi người ngồi vây quanh cùng chuyện, bên này Chiêu Nhi và Cao thẩm, Chu thị xắn tay nổi lửa.
      Nồi hầm gà, hầm được lát. Chiêu Nhi giở nắp nồi, từng đợt khói trắng mang theo mùi hương tản ra. Mọi người ngồi vây quanh bên kia mặc dù vẫn còn chuyện, nhưng ánh mắt đều thỉnh thoảng nhìn sang đây, thậm chí còn có tiếng nuốt nước miếng.
      "Từng nghe tay nghề Chiêu Nhi tỷ rất tốt, ta vẫn chưa được ăn." hậu sinh mặt tròn .
      Trong đám hậu sinh trẻ tuổi ngồi đây, đại khái cũng chỉ có Cao Thăng được hưởng cái phúc ấy.
      Cao Thăng cười ha ha: "Vậy hôm nay ngươi có thể nếm thử."
      Bên này, Chiêu Nhi dùng thìa múc miếng thịt gà , bốc lên thổi thổi, nhét vào miệng Tiết Đình Nhương: "Mau nếm thử xem chín chưa?"
      Kỳ thực với tay nghề của Chiêu Nhi, sao phải dùng cách bình thường này, chẳng qua đều do thói quen từ lâu. Trước kia Tiết gia ăn cùng nhau, bởi vì muốn chu cấp cho Tiết Thanh Sơn đọc sách, thức ăn trong nhà đều tệ, cho nên Triệu thị trông chừng mấy thức mặn như thịt và trứng gà rất kĩ lưỡng.
      Mỗi lần Chiêu Nhi nấu cơm, nàng liền làm như vậy, là vì để Tiết Đình Nhương ăn nhiều thêm miếng thịt, mà người khác cũng thể lời nào.
      Hai người bên này kẻ đút người ăn, đều nhận thấy có gì kì cục. Người bên kia lại cảm thấy như vậy, hậu sinh có chút mập mạp cảm thán: "Cảm tình giữa Đình Nhương thúc của ta với Chiêu Nhi tỷ tốt!"
      Hậu sinh này cũng họ Tiết, xét thân phận là cháu của Tiết Đình Nhương, cho nên ràng lớn hơn Tiết Đình Nhương hai tuổi, vẫn phải kêu Tiết Đình Nhương là thúc.
      Có người cười trêu ghẹo gã ta: "Còn gọi là Chiêu Nhi tỷ, phải gọi là Chiêu Nhi thẩm mới đúng, thân phận bị thằng nhóc nhà ngươi đảo lộn hết rồi. Ngày mai mà ngươi gọi như thế trước mặt cha ngươi, cha ngươi đánh chết thằng nhóc nhà ngươi mới lạ đó."
      " phải còn chưa thành thân sao." Tiết Hồ uất ức .
      "Chưa thành thân cũng là thẩm, sang năm ngươi phải thành thành gọi thẩm, đến lúc đó ta bảo Chiêu Nhi tỷ cho ngươi bao lì xì đỏ thẫm."
      Cao Thăng ràng là trêu ghẹo Tiết Hồ, mọi người nhịn được bật cười, chỉ có Khương Vũ im lặng. Cao Thăng liếc nhìn gã, lòng thầm than tiếng.
      Lại nhìn sang bên kia, sắc trời hơi tối, làm nổi bật ngọn lửa chói mắt trong lòng bếp. Thiếu niên gì đó, thiếu nữ đầy nét cười, hai người vài tiếng, nhìn nhau mà cười.
      giống người khác, Cao Thăng từ cởi truồng lớn lên cùng nhiều nhóm bạn, cho nên hiểu biết cũng nhiều hơn người khác.
      Chiêu Nhi được bọn hậu sinh trong Dư Khánh thôn công nhận là xinh đẹp nhất thôn, vóc dáng đẹp, tính cách tốt, người cũng chịu khó. Tuy hơi khó dây vào, có chút mạnh mẽ, nhưng Chiêu Nhi luôn tùy người mà đối xử, chọc đến nàng, nàng luôn cười tủm tỉm chào hỏi. Cho nên dù cử chỉ của nàng có chút khác thường, nhưng nhân duyên trong thôn rất tốt, già trẻ đều thích nàng.
      Những đứa bạn cùng lớn lên với Cao Thăng, mười người hết tám có ý với Chiêu Nhi, là có ý nhưng có lòng, đều biết Chiêu Nhi tỷ sớm được định hôn, ai xía vào, cũng dám xía vào.
      Nông dân đều có loại nhận thức này, con dâu nuôi từ bé chính là con dâu nhà người khác, tuy chưa đãi tiệc, nhưng vẫn là vợ người ta. Có ý với vợ người, là muốn bị người chỉ trỏ thóa mạ, Cao Thăng cũng vừa mới biết Khương Vũ ca có ý với Chiêu Nhi tỷ.
      Đều lớn lên cùng nhau, Cao Thăng dám gì, việc này khi khơi ra, đừng Chiêu Nhi khó xử, Khương Vũ cũng khó giữ tình bằng hữu. Y chỉ hy vọng Khương Vũ có thể tự mình suy nghĩ cẩn thận, có thể bỏ xuống liền bỏ xuống.
      Cũng như y.
      "Được rồi được rồi, ăn cơm thôi. Các ngươi, đừng ngồi nữa, đến bưng thức ăn ra." Chiêu Nhi dùng cái muôi lớn gõ gõ chảo thiết, quay đầu .
      'Các ngươi' là nhóm hậu sinh, mấy thằng khỉ con liền cười hắc hắc, vội chạy qua.
      levuong, nancy1986Yến.Yến thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :