1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] CHUYỆN THƯỜNG NGÀY CỦA HOÀNG KHỐ SỦNG THÊ - Lục Thập Giáp Tử [update c31/71]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 17: Mập mạp đến

      Tin tức thế tử Phủ Ninh Quốc Công tỉnh dậy sớm lan truyền trong cùng ngày hôm đó, những người trong kinh thành chỉ cần chú ý đến Phủ Ninh Quốc Công đều biết. Đám con em thế gia vốn chơi cùng Khương Kỳ muốn tìm cơ hội tới bái kiến chút, tất cả đều bị ăn canh bế môn.

      “Thế tử cần ra gặp bọn họ sao?” Nghiêm Tiêu Nghi ở trong lương đình hóng mát, nàng nghe quản tới báo xong liền hỏi .

      Khương Kỳ ngồi bên cạnh lắc đầu, ân cần đưa quả vải bóc vỏ cho Nghiêm Tiêu Nghi, : “Lúc bản thế tử chưa tỉnh thấy bọn họ tới thăm, bây giờ lại chạy tới lấy lòng, bản thể tử cũng cần để ý tới bọn họ!”.

      Nghiêm Tiêu Nghi liếc mắt nhìn quả vải mập mạp trước mặt, lại nhìn nha hoàn đứng hai bên làm ra dáng vẻ tượng gỗ, gương mặt nhắn đỏ ửng ngậm lấy quả vải mới đưa qua. Lúc nàng dùng khăn lụa muốn che miệng để nhổ hạt ra, Khương Kỳ cười tủm tỉm giơ tay ra trước mặt nàng như muốn hứng lấy.

      Nghiêm Tiêu Nghi tức giận đẩy tay ra, nhổ hạt vải ra: “Nếu vậy sao chàng thông báo ra ngoài, cũng đỡ cho bọn họ chuyến”.

      cần thiết, hai ngày nay cũng đủ để bọn họ hiểu rồi”. Khương Kỳ tiếc nuối nhìn tay bị nàng đẩy ra, thêm: “Hơn nữa cũng chỉ là làm bộ mà thôi, để bọn họ trở về tay chuyến, sao có thể bày ra vẻ ân cần của bọn họ chứ?”

      Khương Kỳ vốn để những người đó vào lòng, chẳng qua chỉ là những người giúp tiêu khiển mà thôi, cũng được coi là bằng hữu. Nếu là khi trước có lẽ còn để cho bọn họ chút mặt mũi, nhưng tại Khương Kỳ muốn, muốn lãng phí thời gian với bọn họ.

      Bây giờ Khương Kỳ chỉ muốn bồi dưỡng tình cảm với Nghiêm Tiêu Nghi cho tốt, khiến nàng thích , thêm nữa chết nghẹn khuất giống như trong mộng vậy. Chỉ là làm sao để gặp lại hoàn cảnh giống như trong mộng? Làm sao ngăn cản phụ mẫu qua đời? Trong chốc lát Khương Kỳ cũng biết phải làm thế nào.

      Nếu có chủ ý gì, Khương Kỳ quyết định vẫn nên tranh thủ hồi phục cơ thể, rồi bồi dưỡng tình cảm với phu nhân cho tốt.

      Từ lần nếm được vị ngọt, những khi hai người ở chung, Khương Kỳ càng thêm kiêng kỵ gì cả. Dù sao cũng là tức phụ của , tạm thời ăn được nhưng cũng thể khiến bản thân chịu thiệt được. Nghiêm Tiêu Nghi bị đùa giỡn mấy lần, Khương Kỳ cũng trộm được ít đậu hủ, đối với thế là đủ ngọt ngào rồi.

      Bị tức phụ của mình đánh cái, nhéo cái có sao chứ?

      So với bộ dáng khách khí cung kính, Khương Kỳ càng thích Nghiêm Tiêu Nghi lúc này hơn, những hành động tùy ý nho của nàng khiến cảm giác được nàng thân cận với , tín nhiệm . Chung quy Nghiêm Tiêu Nghi gả vào Phủ Ninh Quốc Công phải do nàng tự nguyện, nên Khương Kỳ hiểu , Phủ Quốc Công cũng chẳng phải nhà chồng mà nàng chờ mong. Vì thế, muốn có được tín nhiệm của nàng, khiến trở thành người mà nàng cần phải che giấu tâm tư, khiến nàng phải lo được lo mất, có thể an tâm giao phó bản thân nàng cho .

      Nghĩ vậy, Khương Kỳ lại lột quả vải đưa cho Nghiêm Tiêu Nghi.

      Nghiêm Tiêu Nghi ngại ngùng vô cùng, lúc nàng muốn nhận lấy quả vải trong tay , bỗng nhiên hộ vệ trong phủ dẫn đường cho người tới lương đình bên này.

      Khương Kỳ cũng thấy được, tuy rằng bất mãn có người quấy rối Nghiêm Tiêu Nghi và ở chung, nhưng nếu có việc gì hộ vệ cũng dẫn người vào trong viện. Khương Kỳ nhìn chằm chằm thân ảnh đằng xa xa kia, lại phát đó đúng là có cái ngoài ý muốn.

      “Rốt cuộc cũng nhìn thấy ngươi rồi, huynh đệ!” nam tử béo tròn lúc nhìn người trong lương đình thèm quan tâm tới bộ dáng chật vật của mình lúc này, vừa khóc vừa la chạy tới chỗ Khương Kỳ.

      Khương Kỳ mở to hai mắt, chỉ vào người tới gần, la lên: “Mau cản lại”.

      Liêu Trường Hải vừa đạp chân lên bậc thang, lập tức liền bị hộ vệ Phủ Quốc Công ở phía sau ngăn cản.

      Mặt béo của ta nhăn lại, gào lên: “Thế tử a~ rốt cục Liêu Trường Hải ta cũng gặp được ngươi, huynh đệ ta chết! Ông trời là có mắt mà!”.

      Khương Kỳ liếc mắt nhìn, hoàn toàn muốn đáp lại lời .

      Nghiêm Tiêu Nghi nhìn người trước mặt cũng nhịn được mà giật mình. Người này trước kia nàng từng gặp, là đích thứ tử của Vũ Uy Hầu, so với huynh trưởng Liêu Trường Lâm ra trận từ sớm, ta quả thuộc dạng người hết ăn lại nằm, học vấn nghề nghiệp. thảm thiết như vậy, sợ là cũng cùng Khương Kỳ. Chính là…

      phải bảo ta đồng ý cho người tới thăm bệnh sao? Tiểu tử ngươi vào bằng cách nào?” Khương Kỳ hỏi.

      Liêu Trường Hải mặc dù bị thị vệ ngăn cản vẫn cố trưng ra gương mặt béo, đắc ý : “Ta trèo tường vào đấy. Bởi vì ngươi xảy ra chuyện, phụ thân ta liền nhốt ta trong phủ, khi nào ngươi tỉnh dậy mới thả ta ra. Hôm nay ta đến, mấy người gác cửa lại cho ta vào, ta lo lắng cho ngươi, chỉ có thể trèo tường vào.

      Khương Kỳ nhìn hai người thị vệ như muốn xác nhận, bọn họ liền gật đầu khẳng định. Khóe miệng Khương Kỳ tự nhiên méo mó, vẫy tay để thị vệ buông Liêu Trường Hải ra.

      nghĩ tới Liêu Trường Hải vừa được tự do liền to miệng vọt tới bên chỗ Khương Kỳ: “Thế tử à ! Cuối cùng ta cũng nhìn thấy ngươi rồi!”

      Liêu Trường Hải mặc kệ người xung quanh, ở bên cạnh xe bốn bánh quay vòng quanh vòng quanh, nhìn Khương Kỳ từ xuống dưới, hỏi: “Huynh đệ, sao ngươi lại gầy như vậy? Ta còn tưởng ta gầy ít, nghĩ tới ngươi lại gầy tới chỉ còn xương”.

      xong Liêu Trường Hải liền dùng hai tay mập ú của ôm lấy Khương Kỳ, tiếp tục lớn giọng : “Huynh đệ của ta ~ Khổ ngươi rồi!”

      Khương Kỳ bị xoay có chút choáng đầu, Nghiêm Tiêu Nghi và thị vệ còn chưa rời vội vàng kéo Liêu Trường Hải ra. Khiến nàng bất ngờ là hai người thị vệ thể kéo Liêu Trường Hải đầy thịt ra khỏi Khương Kỳ.

      Khương Kỳ bị Liêu Trường Hải làm tức giận : “Tên mập mạp nhà ngươi nhanh chóng buông ta ra”.

      Hẳn là Liêu Trường Hải cảm nhận được Khương Kỳ tức giận, ta lập tức buông tay ra, thấy xiêm y của Khương Kỳ dính bùn đất từ người ta qua, Liêu Trường Hải liền bày ra vẻ mặt xin lỗi, duỗi tay muốn lau sạch cho Khương Kỳ. Ai ngờ tay Liêu Trường Hải cũng sạch , khiến xiêm y Khương Kỳ trở nên càng lau càng bẩn.

      Nghiêm Tiêu Nghi trợn mắt há mồm, tuy rằng Khương Kỳ cũng mang vẻ mặt ngờ được, nhưng lại có chút giống như quen như vậy. vẫy tay kêu bọn thị vệ rời rồi với Nghiêm Tiêu Nghi: “Phu nhân, nàng kêu người tiệm may mua đồ may sẵn để ta thay bộ xiêm y bẩn này ra ”.

      Nghiêm Tiêu Nghi gật gật đầu, kêu Tiêm Nhu bên người làm việc.

      Dường như lúc này Liêu Trường Hải mới phát Nghiêm Tiêu Nghi có mặt, ta xoay đầu nhìn nàng.

      “Ai nha, đây là đại tẩu phu nhân ! Tại hạ tên Liêu Trường Hải, hân hạnh gặp đại tẩu phu nhân”. xong Liêu Trường Hải liền sửa sang lại xiêm y rồi chắp tay hành lễ với nàng.

      Nghiêm Tiêu Nghi còn chưa kịp đáp lễ , Khương Kỳ dùng tay vỗ lên lưng Liêu Trường Hải : “Đừng lạm loạn ở chỗ bản thế tử, gọi thế tử phu nhân”.

      Liêu Trường Hải mặc kệ, : “Ta là huynh đệ của ngươi, tất nhiên muốn gọi phu nhân ngươi là đại tẩu phu nhân. Nếu người ta bảo tiểu đệ ta hiểu cấp bậc lễ nghĩa”

      “Ngươi nhìn lại vẻ mặt chật vật của mình , còn biết xấu hổ mà tới cấp bậc lễ nghĩa?” Khương Kỳ nhìn quanh chút rồi hỏi: “Nếu tới thăm ta, chẳng lẽ còn biết mang lễ theo?”

      Liêu Trường Hải cười khà khà : “Phủ Ninh Quốc Công cái gì chẳng có? Còn thiếu phần lễ của đệ sao?”

      còn thiếu”. Khương Kỳ vui : “ đúng là mất mặt, ngươi ra đường đừng là huynh đệ của ta đó”.

      Tuy Nghiêm Tiêu Nghi biết quan hệ của hai người thế nào, nhưng nàng nghĩ mình vẫn nên lui xuống đúng hơn. Lúc nàng định cáo từ, Khương Kỳ ngăn lại.

      cần tránh , Liêu nhị coi là người ngoài”. Trong mộng, hai mươi năm phế nhân của , chỉ có mập mạp này là thường tới thăm mà thôi.

      Liêu Trường Hải nghe vậy, gương mặt vốn cười tủm tỉm giờ cười càng thêm tươi: “Đúng, đúng! Thế tử là ân nhân cứu mạng của đệ, cho nên coi là người ngoài”.

      Bản thế tử cứu ngươi, ngươi liền phải người ngoài sao? sớm quen mập mạp này hươu vượn, cũng lười uốn nắn.

      Nghiêm Tiêu Nghi nghe vậy nhịn được bật cười. Tính tình của vị Liêu nhị công tử này thú vị hơn so với lời đồn nhiều, nàng nhìn bộ dáng sạch của , ít nhất cho thấy tâm lo lắng cho Khương Kỳ, nếu cũng trèo tường mà vào, dù sao tường viện Phủ Quốc Công cũng thấp tí nào. Nàng nhìn Khương Kỳ, có lẽ cũng vui vẻ vì người này tới.

      “Trời nóng, Liêu công tử uống nước ”. Nghiêm Tiêu Nghi kêu Tiêm Xảo bưng tách trà tới, đặt bàn trong đình.

      “Cảm ơn đại tẩu phu nhân”. Liêu Trường Hải đầu đầy mò hôi chắp tay cảm ơn, vui tươi hớn hở ngồi bên, bưng tách trà lên uống hơi.

      Sau khi buông tách xuống, lại dùng hai tay bẩn muốn lau lau. “Lần đầu tiên gặp đại tẩu phu nhân, người tiểu đệ có gì tốt. Miếng Ngọc Thiền (con ve bằng ngọc) này xin đại tẩu nhận lấy, coi như là lễ gặp mặt”.

      xong Liêu Trường Hải liền lấy từ trong tay áo ra miếng ngọc trong suốt, hai tay cầm lấy đưa cho Tiêm Xảo, Tiêm Xảo khom người nhận lấy, đem con ve ngọc đưa sang cho Nghiêm Tiêu Nghi.

      Nghiêm Tiêu Nghi nhìn thoáng qua Khương Kỳ, nàng thấy cười nhạt mới nhận lấy, cẩn thận đánh giá. Con ve làm cực kỳ tinh xảo, thân mình lớn chừng ngón cái làm bằng ngọc dương chi, hoa văn người cũng được điêu khắc tinh tế.

      “Đa tạ Liêu công tử”. Nếu Khương Kỳ tỏ vẻ gì, Nghiêm Tiêu Nghi từ chối mà cười nhận lấy.

      Thấy Nghiêm Tiêu Nghi nhận lễ, Liêu Trường Hải dùng vẻ mặt tranh công với Khương Kỳ: “Thế tử, đệ đệ ta cũng phải tay mà tới, con ve này là hôm qua ta nhìn thấy, cánh ve điêu khắc rất đẹp, là đồ hiếm có đó. Ngươi xem, đại tẩu phu nhân thích đó!”

      “…” có việc gì lại ân cần với tức phụ ta làm gì hả? Khương Kỳ muốn đuổi tên mập mạp này : “Lần này ngươi tới chỉ là vì muốn thăm ta ?”

      Liêu Trường Hải vội vàng lắc đầu : “Đương nhiên là tới thăm huynh, hơn nửa năm nay ta bị phụ thân nhốt trong phủ, huynh xem, ta lo lắng cho huynh tới người cũng gầy vòng rồi”.

      Liêu Trường Hải giơ tay ra, làm ra bộ dáng ngươi nhìn đây này.

      “Ai biết có phải là vì ngươi nghĩ tới mấy hoa khôi hay ?” Mập mạp này đúng là gầy ít.

      “Huynh cũng đừng xấu đệ như vậy!” Liêu Trường Hải bĩu môi: “Nếu phải lúc ngươi sợ ngựa đạp phải ta, cũng ngã đụng đầu…”

      “Ngươi mới ngã đụng đầu!” Khương Kỳ phản bác.

      Nghiêm Tiêu Nghi chớp mắt mấy cái. Chẳng lẽ phải ngã đụng đầu sao?
      minhminhanhngoc, Hale205, levuong14 others thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Vậy là do bạn Kỳ cứu tiểu mập mạp này nhỉ

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 18: Có chuyện cần thương lượng

      Hạ nhân mua xiêm y rất nhanh trở lại, Liêu Trường Hải tắm rửa sơ qua rồi thay thân xiêm y bẩn ra.

      “Nhìn bản công tử này, cho dù chỉ mặc xiêm y thô sơ cũng vẫn là dáng vẻ đường đường, khí độ bất phàm!” Liêu Trường Hải ngẩng đầu, nhìn nơi lương đình, tự mình cảm thán.

      Khương Kỳ ghét bỏ liếc mắt nhìn ta: “Đồ may sẵn trong tiệm cũng phải đồ tốt gì, nếu ghét bỏ cởi ra”.

      Liêu Trường Hải nghe vậy mặt đầy ý cười : “Sao lại ghét bỏ được chứ? Đây là do thế tử cho đệ”.

      “Gặp cũng gặp rồi, lễ cũng tặng rồi, ngươi cũng nên về !” Khương Kỳ nhìn Liêu Trường Hải lột vải bỏ vào miệng, tâm tình vô cùng tốt. Đây là vải cố ý chuẩn bị cho Nghi nhi, ai cho tên mập mạp này tới ăn ké chứ?

      Liêu Trường Hải chép miệng : “Hàng năm vào thời gian này ngoại trừ trong cung cũng chỉ có Phủ Quốc Công là có vải để ăn. Phủ của đệ còn chưa có đâu, đệ thèm chết được”.

      “Cho nên mục đích ngươi tới đây chính là để ăn?” Khương Kỳ khỏi hoài nghi Liêu Trường Hải bảo trèo tường tới thăm coi bộ chỉ đơn thuần để thăm bệnh thôi. “Nếu , ta kêu người ném ngươi ra ngoài”.

      Tay Liêu Trường Hải vươn ra nửa để lấy vải, nghe vậy ngượng ngùng cười: “Thế tử đừng như vậy, là huynh đệ, sao huynh có thể nhẫn tâm như vậy”.

      Khương Kỳ nhìn Liêu Trường Hải, mỉm cười: “Đối với ngươi ta có gì mà đành lòng cả”.

      Liêu Trường Hải cười khan tiếng, ta nhìn thoáng qua Nghiêm Tiêu Nghi ngồi im lặng ở bên, bỗng có chút do dự. Trước khi tới đây ta còn nghe Khương Kỳ để ý tới bản thân bị bệnh mà cùng Nghiêm Tiêu Nghi về lại mặt, còn vì nàng Tây Sơn siêu độ cho nhạc phụ nhạc mẫu nữa.

      Khương Kỳ là ai chứ? phải chỉ được mỗi Quốc Công Gia và Đại Trưởng Công Chúa nuông chiều, ngay cả Hoàng thượng cũng cưng chiều người biểu đệ này, các hoàng tử khác thấy nếu cần trêu vào tuyệt đụng tới. người như vậy lại để ý tới người khác?

      Chuyện này Liêu Trường Hải cảm thấy có chút khó tin, nhưng cũng có thể lý giải được. Chuyện Khương Kỳ tỉnh dậy vào đêm xung hỉ được mọi người truyền khắp kinh thành, làm cho ít kẻ chờ chê cười Phủ Quốc Công phải thất vọng. Cho nên vị nữ nhi Nghiêm gia này cũng coi như là ân nhân cứu mạng của Khương Kỳ, nếu ta là Khương Kỳ, ta cũng hảo hảo báo đáp người ta.

      Nghe chuyện, nhìn thấy lại là chuyện khác. Từ khi gặp mặt tới bây giờ, Liêu Trường Hải để ý thấy ánh mắt Khương Kỳ dán lên người thê tử . Aizz, vị thế tử gia này là đưa đầu vào thòng lọng rồi.

      Liêu Trường Hải híp mắt đánh giá Nghiêm Tiêu Nghi, giống như muốn tìm thấy đáp án từ người nàng. Có điều nhìn chưa được bao lâu thấy bên tai như có trận gió lướt qua. Liêu Trường Hải theo bản năng mà ngả đầu ra sau, khó khăn lắm mới tránh được đòn của Khương Kỳ.

      “Tiểu tử ngươi nhìn gì đó?” hai mắt Khương Kỳ tức giận trừng lên, cắn răng nghiến lợi hỏi. Chẳng lẽ tiểu tử này có ý nghĩ đơn thuần với Nghiêm Tiêu Nghi? Trong đầu Khương Kỳ lóe lên suy nghĩ, nhưng sau đó liền bị chính phủ định. Với hiểu biết của về Liêu Trường Hải, tiểu tử này dám có tâm tư đó đâu.

      Liêu Trường Hải chỉ vào đôi tay khô gầy của Khương Kỳ, sợ hãi : “Huynh thành như vậy còn đánh đệ? Cẩn thận xương cốt tay cũng vì thế mà bị đánh bay luôn. Hơn nữa, đệ cũng cố ý mạo phạm, chỉ suy nghĩ chút chuyện thôi.

      Mặc dù trong lòng biết , nhưng tức phụ của mình bị kẻ khác nhìn chằm chằm, trong lòng Khương Kỳ vẫn thấy thoải mái: “Có chuyện gì?”

      Liêu Trường Hải chỉ chỉ Nghiêm Tiêu Nghi rồi lại chỉ bản thân mình, sau đó nháy mắt với Khương Kỳ. Nghiêm Tiêu Nghi lẳng lặng ngồi bên thấy thế, muốn đứng dậy cáo lui, Khương Kỳ liền ngăn nàng lại.

      có gì phải tránh cả” Khương Kỳ : “Liêu nhị tiểu tử này có thể có việc gì quan trọng chứ?’

      Nghiêm Tiêu Nghi thấy gương mặt tròn trịa của Liêu Trường Hải lộ ra vẻ bất mãn, nhưng có thể thấy được vui là vì câu cuối cùng kia của Khương Kỳ. khi như vậy, nàng liền ngồi im tại chỗ của mình vậy. Nàng cũng muốn nghe xem vị Liêu nhị công tử này rốt cuộc có chuyện gì quan trọng tới nỗi phải trèo tường vào thăm Khương Kỳ.

      Liêu Trường Hải bĩu môi, lột quả vải mạnh bạo như trút giận vậy. ta nhổ hạt vải ra, chậm rãi : “Sau khi huynh ngã, phụ thân đệ muốn cho đệ bài học nên nhốt đệ ở nhà. Tuy thế tử huynh bị thương chủ yếu là vì đệ, phạt đệ cũng là chuyện nên làm, nhưng huynh biết nửa năm nay đệ sống thế nào đâu!”

      Liêu Trường Hải lấy ống tay áo lau lau khóe mắt chẳng có giọt lệ nào, vẻ mặt u oán : “Huynh cũng biết, nhà đệ đều là người học võ. Nếu phải có đại ca đệ ở phía trước chống đỡ, cho dù nương có cưng chiều thế nào đệ cũng sớm bị phụ thân đá vào quân doanh rèn luyện rồi. Nhưng mà a~ trong khoảng thời gian đệ bị cấm túc ở nhà, đại ca vốn trấn thủ ở Tây Nam hồi kinh báo cáo công tác. Đại ca về nhìn đệ xong đệ béo, sau đó lại lôi thao luyện trận. Huynh nhìn ta xem~ ”

      Liêu Trường Hải đem gương mặt mập mạp của mình tới sát gần trước mặt Khương Kỳ, bộ dáng như bị người bắt nạt : “Huynh xem, mặt ta đều gầy tới sắp thấy xương luôn rồi”.

      “Ha ha!” Nghiêm Tiêu Nghi nhịn được mà cười thành tiếng.

      Liêu Trường Hải rất nghiêm túc mà với Khương Kỳ mình chẳng còn mấy lượng thịt, vậy rốt cục trước kia là béo bao nhiêu chứ? Nàng nhìn Khương Kỳ, có Liêu Trường Hải so sánh, Nghiêm Tiêu Nghi liền nhận thức được Khương Kỳ gầy tới thế nào. tại Khương Kỳ có thể ăn uống bình thường, cần phải tiết chế giống như lúc mới tỉnh dậy nữa, mai nàng phải cho người quý phủ của Trần thái y hỏi ít thuốc bổ mới được, nàng phải nhanh chóng lấy lại thịt người Khương Kỳ.

      tay Khương Kỳ đẩy gương mặt béo của Liêu Trường Hải ra, cười lạnh: “Ngươi như vậy còn dám mình gầy? Ta thấy đại ca ngươi cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi thôi, ngươi nhìn , ba tầng cằm giờ chỉ còn hai thôi, là đáng mừng!”

      Tức phụ lúc cười rộ lên đẹp mắt… Khương Kỳ cảm thấy vẫn còn có thể chịu đựng được Liêu Trường Hải ngốc nghếch.

      “Cái gì mà ba tầng cằm? Đấy người ta gọi là uy phong”. Liêu Trường Hải phản bác, rồi lại bổ sung thêm: “Trước những chuyện đó, chuyện quan trọng bây giờ là, đại ca của đệ muốn đệ thao luyện, đệ nhẫn nhịn là được, dù sao thời gian nữa đại ca cũng phải về Tây Nam. Nhưng ai ngờ đại ca lại dựa vào chuyện của huynh, đệ ở trong kinh thành nhàn rỗi quá rồi, muốn mang đệ tới Tây Nam rèn luyện”.

      Liêu Trường Hải càng càng kích động, hai chữ cuối còn cao giọng mà .

      Khương Kỳ nhíu mày, đúng là nhớ ở trong mộng có chuyện này hay , chỉ biết cả đời Liêu Trường Hải đều ở trong kinh thành, thành thành mà làm bạn với lão hầu gia và phu nhân. Nếu là lúc trước, Khương Kỳ tuyệt đáp lại lời Liêu Trường Hải, dù sao nếu tiểu tử này muốn , ta ở trước mặt nương mình lăn qua lăn lại kiểu gì cũng đạt được mục đích thôi. Nhưng tại, Khương Kỳ ở trong mộng trải qua nhiều chuyện lại cách nào chịu được Liêu Trường Hải tiếp tục là người tầm thường vô vị.

      “Mấy năm nay Tây Nam cũng có chiến gì, quân đội khiến những tiểu quốc lân cận chẳng dám làm gì lỗ mãng. Huống gì ngươi rồi tự nhiên có người giúp ngươi, trời cao hoàng đế xa ngươi có thể hảo hảo rèn luyện chút. Chờ có cơ hội cũng có thể tự mình kiếm cái công danh, tự lập môn hộ”. Khương Kỳ .
      dhtt, Hale205, levuong11 others thích bài này.

    4. Ta là thổ hào

      Ta là thổ hào Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      53
      Hôm nay mk vô tình lướt fb. Thấy bên sct cũng edit chuyện này nhưng đổi tên là công tử bột sủng thê. Nhảy vào đọc thử thấy khá giống bên mk

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 19: Đại ca Liêu Gia

      “Sao huynh lại giống đại ca đệ như vậy chứ? Đệ tới tìm huynh là để tìm cách mà!” Liêu Trường Hải có chút ủy khuất .

      “Đừng giả vờ đáng thương, đó là do Đại ca ngươi quyết định, ta có thể quản chuyện trong nhà ngươi sao?” Khương Kỳ thấy vẻ mặt béo của xụ xuống trông khó coi, đại nam nhân mà làm ra vẻ ủy khuất như vậy làm gì chứ. Người này hoàn toàn quên rằng mình cũng ra vẻ đáng thương trước mặt Nghiêm Tiêu Nghi thế nào rồi, Liêu Trường Hải thể nào so được đâu.

      “Quản được cũng có thể đưa ra chủ ý chứ?” Liêu Trường Hải : “Tây Nam là chỗ nào chứ? Nghe đó là chỗ trùng độc chướng khí mù mịt, người chỗ đó đều là dị tộc man rợ. Đại ca đệ là Võ trạng nguyên hiếm có trong giới quý tộc kinh thành, còn đệ sao hả? Tây Nam khẳng định là chịu tội lớn đó”.

      Tuy rằng giọng Liêu Trường Hải mang đầy vẻ tự giễu, nhưng lại tâm bội phục đại ca mình. Phụ thân ta và Ninh Quốc Công là đồng liêu, tước vị nhà bọn họ cũng là năm đó trong “tam vương chi loạn”, phụ thân ta theo Ninh Quốc Công mà có được. Đại ca ta là trưởng tử, chỉ cần nhân phẩm có tì vết, cho dù làm gì cũng có thể thuận lợi tập tước. Nhưng đại ca lại thi Võ, thành võ Trạng Nguyên trong triều, bệ hạ càng cao hứng, liền phái đại ca Tây Nam lãnh binh.

      Chỉ có Liêu Trường Hải hiểu hơn ai hết, nguyên nhân Đại ca làm như vậy là vì có người đệ đệ cố gắng như ta. Bởi vì khi Đại ca dựa vào công trạng của mình có được tước vị, vậy Liêu gia bọn họ chính là nhà hai tước, thế tử Vũ Uy Hầu liền do Liêu Trường Hải thừa kế.

      Những điều này Khương Kỳ đều biết cả. nghĩ tới lúc đó Liêu Trường Hải say rượu rồi, khóc tới nước mắt nước mũi đầy mặt ôm lấy kể lể, trong lòng thấy thoải mái. Ai lại vui khi sinh thần của mình lại bị tên đầy nước mắt dính lấy chứ.

      “Phụ thân ta cũng hay đại ca ngươi là người hiếm có trong đám hậu bối, nghĩ tới bao lâu nữa liền có thể dựa vào bản lãnh tự thân mà nhận được chức tước. Đến lúc đó ngươi cung là thế tử Vũ Uy Hầu, bây giờ đại ca ngươi muốn giúp ngươi chút, sao ngươi còn muốn chạy chứ?” Vận khí của tên Liêu nhị này tốt, có thể có được người đại ca như Liêu Trường Lâm. Tên đó sợ đệ đệ mình sau này tự nuôi nổi thân, bản thân tốt lành làm thế tử hầu phủ liền liều chết liều sống tự mình kiếm cái tước vị. Khương Kỳ có chút may mắn vì mình cần nuôi người đệ đệ.

      tuy rằng quên thời điểm khi nào, nhưng trong mộng Liêu Trường Lâm dựa vào bản lĩnh của mình mà có được tước vị. nhà hai tước, Liêu Trường Lâm trở thành quý tử hiếm có trong giới quý tộc, là tấm gương khó với tới. Còn Liêu Trường Hải đối lập với đại ca , càng lúc càng bị khinh thường, trong đó cũng ít người là vì ghen tỵ với vận khí của ta.

      Liêu Trường Hải đau khổ : “Nếu đại ca đệ dựa vào công lao để được tước, người làm đệ đệ tất nhiên tâm chúc mừng đại ca, còn vận khí tốt, đệ cũng cần nhìn chằm chằm vào vị trí thế tử kia, dù sao phụ mẫu cũng để đệ chết đói phải sao?”

      Khương Kỳ nể mặt Liêu Trường Hải trong mộng có tình có nghĩa với , tất nhiên cũng muốn ta ở ngoài đời bị người ta lên án. Cho dù là theo kịp Liêu Trường Lâm cũng cần trở thành hầu gia béo ngốc trong miệng người ta chứ. Cho nên, Khương Kỳ hoàn toàn có chút tính toán nào giúp đỡ Liêu Trường Hải thoát thân cả.

      “Đại ca ngươi liều sống liều chết là vì cái gì? Còn phải là vì ngươi có bản lĩnh sao, tự mình dưỡng mình thành phế vật là gì hả?” Khương Kỳ vui : “Nhà người ta đích tử thứ tử đều muốn thừa tước còn được…. Trước kia ngươi trông cậy được gì, phế cũng phế rồi, nhưng bây giờ đại ca ngươi dọn đường sẵn rồi, huynh đệ hai người đồng tâm hiệp lực, cũng làm cho phụ mẫu yên tâm hơn phải sao? Hơn nữa ta nghe phụ thân qua chỗ Tây Nam kia rồi, dọa người như trong lời đồn đâu. Độc trùng chướng khí phải ở trong rừng mới có, những bộ tộc kia cũng quy phục triều đình, chịu khống chế của luật pháp, sao mà man rợ chứ?

      Liêu Trường Hải nhìn Khương Kỳ, lại quay qua nhìn Nghiêm Tiêu Nghi có chút áy náy, ta nghĩ tới những điều ở giữa Khương Kỳ ra. Này, Kiến An Hầu bây giờ phải là vì huynh trưởng ông ta – cũng chính là phụ thân của Nghiêm Tiêu Nghi còn – mới có thể thừa hưởng tước vị sao?

      Có điều nhìn đại tẩu phu nhân cũng để ý tới, chẳng lẽ nàng ấy biết chuyện này?

      “Cái gì mà huynh đệ đồng lòng chứ? Đệ chịu khó được như đại ca đệ, mặc dù có chút sức nhưng cũng có bản lĩnh như đại ca đâu. Còn nữa, đệ kêu huynh nghĩ kế giúp đệ, sao lại biến thành khuyên bảo rồi?” Liêu Trường Hải có tâm tư giấu dốt gì cả, chẳng qua là vì bên huynh trưởng quá bản lĩnh, ta lại là kẻ lười biếng, cho nên dứt khoát tự mình tìm vui, cả ngày chơi bời lêu lỏng. Bây giờ đột nhiên lại bắt ta vào quân, đây phải muốn mạng luôn sao.

      “Ngươi tìm ta cho ngươi chủ ý, nếu làm được, đại ca ngươi mà biết chẳng phải trách ta kéo ngươi xuống nước sao, cái tội này ta gánh được đâu, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn mà nhận mệnh được. Thân thịt mỡ này của ngươi ở trong quân doanh giảm bớt , chừng Lý Thị Lang đồng ý lời cầu thân của ngươi đó”. Khương Kỳ ra đòn sát thủ

      Liêu Nhị tình sâu nghĩa nặng với Tam tiểu thư nhà Lại Bộ Thị Lang Lý Xung, nhà bọn họ cũng thăm dò qua, tiếc là Lý Thị Lang chướng mắt Liêu Nhị học vấn nghề nghiệp. còn nhớ trong mộng Liêu Nhị lòng với Tam tiểu thư, cuối cùng vị Tam tiểu thư kia vì nhà phu quân phạm vào tội bị liên lụy sung quân, tên ngu xuẩn này còn muốn mang người bỏ trốn. May mà đại ca ngăn cản kịp lúc, nêu sợ rằng cả Liêu Nhị cũng bị hỏi tội.

      Đúng như Khương Kỳ nghĩ, Liêu Trường Hải vừa nghe thấy ba chữ Lý Thị Lang, đôi mắt liền sáng lên: “Ý huynh là…”

      Khương Kỳ gật gật đầu : “Vị Tam tiểu thư kia tuổi cũng còn nữa, sợ rằng Lý gia cũng muốn tìm hôn cho nàng rồi. Ngươi còn nắm chặt lấy cơ hội, biểu thành ý của mình với ông ta, vậy còn cơ hội nữa rồi”.

      Liêu Trường Hải nghe vậy đứng bật dậy khỏi ghế: “Qua hai tháng nữa là tới lễ cập kê của Tam tiểu thư, hai ngày trước nương đệ còn nhận được bái thiếp nhà bọn họ! được, được, đệ phải nhanh chuyện với nương mới được”.

      xong, Liêu Trường Hải kéo thân hình béo tốt của mình chạy ra khỏi lương đình, rời phủ.

      Nghiêm Tiêu Nghi trợn mắt há mồm nhìn theo, Liêu Nhị công tử này là loại người chỉ gió mưa (bốc đồng) như thế à?

      Liêu Trường Hải rồi, còn ai quấy rầy Khương Kỳ chuyện với tức phụ cả. Khương Kỳ nhìn vỏ vải bàn, ghét bỏ : “Tên Liêu Nhị này, đúng là ăn hết vải luôn rồi”.

      Nghiêm Tiêu Nghi cười khẽ: “Liêu công tử là tâm lo lắng cho thế tử, thế tử cần gì luyến tiếc vài quả vải chứ?”

      phải bản thế tử tiếc, mà tên Liêu Nhị kia miệng tham”. Khương Kỳ hừ tiếng: “Có điều nếu theo Liêu Trường Lâm Tây Nam có được bữa ra trò đấy”.

      “Thế tử, Tây Nam có nguy hiểm như Liêu Công tử ?” Nghiêm Tiêu Nghi có chút tò mò.

      Khương Kỳ lắc đầu : “Ta vẫn chưa qua chỗ đó, có điều những lời lúc nãy cũng phải để an ủi Liêu Nhị đâu. Biên cảnh Tây Nam tập trung vài tiểu quốc, mặc dù có những lúc bọn họ tập kích quấy rối biên quan, nhưng so với các nước láng giềng phương Bắc bọn họ dễ đối phó hơn, đủ khả năng gây biến lớn”.

      “Nước láng giềng phương Bắc?” Nghiêm Tiêu Nghi càng thêm tò mò.

      “Nước láng giềng phương Bắc giỏi cưỡi ngựa bắn cung, quân ta và bọn họ giao tranh thường chín mười, cho nên so với phương bắc, Tây Nam vẫn coi như mảnh đất yên vui”. Khương Kỳ thở dài.

      Nghiêm Tiêu Nghi gật đầu : “Thiếp cũng từng nghe người ta tới Yến Quốc phương Bắc, mọi người bọn họ là đám người man rợ, ăn tươi nuốt sống”.

      Khương Kỳ bật cười: “Người Yến Quốc có gì khác với chúng ta, chỉ là bọn họ thiện chiến hơn, cái này chúng ta bằng người, đây là . Chửi bới ác ý như vậy chẳng qua là vì bản thân nhát gan yếu kém hơn họ nên tìm cớ mà thôi, thể tin được”.

      Nghiêm Tiêu Nghi càng nghe Khương Kỳ , nàng càng cảm thấy người trước mắt này hoàn toàn giống như trong lời đồn. có giống những người khác cố ý hạ thấp địch thủ, ngược lại đúng trọng tâm, từ lời có thể nhìn ra lòng dạ và tầm mắt của . Hơn nữa, những lời Khương Kỳ với Liêu Trường Hải lúc nãy, mặc dù bề ngoài toàn những lời ghét bỏ, nhưng lại suy nghĩ cho người đó.

      Có lẽ nàng gặp được nam nhân tốt rồi… Khóe môi Nghiêm Tiêu Nghi hơi nhếch lên, đôi mắt sáng lấp lánh như trân châu, sáng ngời trong suốt.

      Khương Kỳ biết bởi vì chuyện của Liêu Trường Hải, lại tới gần tâm của Nghiêm Tiêu Nghi hơn chút, người này vẫn luôn chú ý tới phu nhân mình, rất nhanh liền cảm nhận được thay đổi của nàng. Đôi mắt nàng khi cười lên, giống như muốn hút luôn của linh hồn , khiến muốn phóng túng.

      Thân thể Khương Kỳ nhịn được trước sắc đẹp, hướng về bên phải Nghiêm Tiêu Nghi. ở trong những mùi hương tìm được mùi hương thuộc về Nghiêm Tiêu Nghi, quanh quẩn nơi chóp mũi khiến miệng có chút khô, tiếc rằng chỗ này lại phải chỗ có thể làm chuyện thân mật được.

      Khương Kỳ liếc nhìn vài nha hoàn giả làm rối gỗ xung quanh, cảm thấy có chút kiên nhẫn. Những nha hoàn này có tầm mắt, lúc này đáng ra nên lui ra hết mới đúng.

      Khương Kỳ oán thầm trong lòng chứ mở miệng kêu hạ nhân lui xuống, chung quy có tâm, nhưng chắc Nghiêm Tiêu Nghi lại nguyện ý ở trước mặt mọi người làm chút chuyện thân mật với . Cho nên Khương Kỳ là kẻ có sắc tâm chứ chẳng có sắc đảm.

      Thân thể Khương Kỳ dưới giám sát của Nghiêm Tiêu Nghi dần trở nên tốt hơn, dù vẫn chưa khôi phục lại bộ dáng cũ, nhưng nhìn mắt thường có thể thấy được mập lên ít. ngồi xe bốn bánh, có người khác giúp đỡ cũng có thể an ổn tiêu sái đoạn.

      Mỗi lần Nghiêm Tiêu Nghi nhìn Khương Kỳ rèn luyện tứ chi khiến toàn thân mồ hôi mồ kê, nàng có chút đành lòng. Lại thấy cố gắng khôi phục như vậy, những lời khuyên bảo ra tới miệng lại nuốt trở vào. Cũng chính vì vậy, Nghiêm Tiêu Nghi đối với ý đồ làm chút chuyện thân mật của Khương Kỳ cũng bao dung hơn.

      Nàng biết Khương Kỳ cố gắng rèn luyện như vậy phần là vì có thể chân chính có được Nghiêm Tiêu Nghi. Thành thân nhiều ngày rồi, người trong lòng ở bên cạnh, mỗi ngày đều đồng giường cộng chẩm, lại thể tiến thêm bước, khiến Khương Kỳ vô cùng ảo não. Liêu Nhị đối với Tam tiểu thư là cầu mà được, Khương Kỳ lại là nhìn mà ăn được, chẳng biết ai thảm hơn ai nữa?

      Nghiêm Tiêu Nghi nghĩ Khương Kỳ cố gắng là vì muốn mau hồi phục, trong lòng người này lại luôn tràn ngập suy nghĩ làm thế nào để nhanh tới bước phu thê chi thực… Đây cái hiểu lầm vô cùng hoa mĩ.
      dhtt, kabi_ng0k, Hale20511 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :