1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] CHUYỆN THƯỜNG NGÀY CỦA HOÀNG KHỐ SỦNG THÊ - Lục Thập Giáp Tử [update c31/71]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 14: Ấu điểu (chim non)

      Trăm năm trước có vi hoàng tử, ngày người đó tỉnh dậy, được Phật tự cảm hóa, ầm ĩ muốn xuất gia. Hoàng đế sao có thể cho phép làm như vậy? Nhưng vị hoàng tử kia dùng cách tuyệt thực để tỏ quyết chí, Cuối cùng, hoàng đế đành bất đắc dĩ xây dựng Khánh Quang Tự ở Tây Sơn cách kinh thành xa, đồng thời mời ít cao tăng tới đây trấn trụ chùa miếu. Bởi vì có hoàng thất đứng sau cúng bái, Khánh Quang Tự vì thế trở thành chùa miếu của hoàng gia, đa số quý nhân trong kinh thành đều tới nơi này dâng hương.

      Hôm nay phải mồng hay mười lăm, nên lúc nhóm người Nghiêm Tiêu Nghi tới nơi, người tới dâng hương cũng nhiều. Phủ binh và xa giá của Phủ Ninh Quốc Công qua, trong kinh thành cũng nhiều người nhận ra, chờ lúc bọn họ từ xe ngựa bước xuống, những người khác liền hiểu thân phận của đối phương.

      “Phu nhân, là Nghiêm Tiêu Nghi, người bên cạnh nàng hẳn là thế tử Phủ Ninh Quốc Công”. Cách xe ngựa của Nghiêm Tiêu Nghi xa có chiếc xe ngựa, bà tử đứng bên cạnh thấp giọng ghé người vào cửa xe ngựa chuyện.

      Thường thị vén màn lên nhìn xe ngựa bên cạnh, lại nhìn Khương Kỳ được người ta đỡ ngồi lên xe bốn bánh, có chút đăm chiêu.

      “Phu nhân?” Bà tử thấy Thường thị lời nào liền gọi bà.

      Thường thị buông màn xe xuống, giọng lạnh lùng: “ thôi!”

      “Vâng!”

      --------//-----------------

      Khánh Quang Tự được xây tại đỉnh núi, xe ngựa tối đa chỉ có thể tới sườn núi mà thôi. Chân Khương Kỳ đứng tiện, leo núi càng là chuyện nằm mơ giữa ban ngày. May mà phái người trước chuẩn bị, lúc bọn họ tới bậc thang có sẵn kiệu phu khiêng kiệu đợi ở đó.

      Khương Kỳ vốn muốn để Nghiêm Tiêu Nghi ngồi cùng với nhưng nàng lại từ chối.

      “Thân thể thế tử tốt, nên ngồi kiệu. Thiếp là tới bái tế phụ mẫu, sao có thể lười biếng được?”

      Khương Kỳ vốn định thế để cùng với nàng, nhưng nhìn lại bộ dáng của bản thân, sợ làm chậm trễ canh giờ. Cuối cùng đành nhịn xuống, gì.

      Ngoại trừ hai phủ binh cùng xa phu ở lại coi chừng xe ngựa, những người còn lại đều theo Nghiêm Tiêu Nghi và Khương Kỳ lên núi. Người cũng là nhiều, nhưng dâng hương còn mang theo phủ binh cũng là việc hiếm ai làm, vậy nên đường bọn họ lên gây chú ý cho mọi người.

      Trước kia Khương Kỳ ở trong kinh thành gây chuyện, người biết tới cũng ít. Nghiêm Tiêu Nghi khi đó vẫn là tiểu thư hầu phủ, cũng thường tham gia yến tiệc của các tiểu thư quan gia, người quen biết nàng cũng thể là ít.

      Thời tiết tháng sáu nóng bức, cho dù có ô che bớt, nhưng gương mặt nhắn của Nghiêm Tiêu Nghi cũng đỏ bừng vì nắng, trán đẫm mồ hôi. Khương Kỳ nhìn thấy đau lòng, cầm khăn tay, vươn tay ra định lau mồ hôi cho nàng.

      Trước mặt mọi người, Nghiêm Tiêu Nghi định nhận lấy khăn trong tay rồi tự mình lau, nhưng Khương Kỳ chưa đạt được mục đích nhất quyết bỏ qua, muốn tự mình làm. Nghiêm Tiêu Nghi bất đắc dĩ nhường , nàng đành giả bộ như nhìn thấy những ánh mắt xung quanh, hơi hơi nghiêng đầu để Khương Kỳ lau mồ hôi cho nàng.

      Làm được việc mình muốn, Khương Kỳ càng thêm dịu dàng, cầm lấy ấm nước trong tay Tiêm Xảo, giúp nàng đổ chén nước. Có điều ngồi trong kiệu, mỗi bước lại lắc lư, nước chưa rót được vào tách liền bị vẩy ra ngoài, thấm ướt xiêm y của .

      Khương Kỳ hoàn toàn quan tâm, cười cười đưa chén nước cho Nghiêm Tiêu Nghi. Nghiêm Tiêu Nghi Thấy chỉ lo rót nước cho nàng, mặc kệ bộ dáng tại của bản thân, nàng cũng bất đắc dĩ. Lấy tình cách của Khương Kỳ, nếu nàng nhận bỏ qua, chỉ đành nhận lấy chén nước uống vào.

      Nghiêm Tiêu Nghi nghĩ tới, sau khi Khương Kỳ nhận lấy chén nước nàng uống hết, lại rót ly nước, ở vị trí nàng mới ngậm môi, uống từng ngụm từng ngụm, bộ dáng hệt như uống quỳnh tương ngọc lộ, trông rất thỏa mãn.

      Nghiêm Tiêu Nghi có chút chột dạ nhìn bốn phía, tuy rằng hạ nhân và phủ binh xung quanh đều có vẻ như nhìn thấy gì, gương mặt của nàng vẫn nóng tới ửng hồng.

      “Đăng đồ tử” Nàng thầm mắng trong lòng, quay đầu tiếp tục tiến lên phía trước. Có điều nàng chú ý, hành động đột ngột của nàng làm lộ ra vành tai ửng hồng.

      Khương Kỳ thấy Nghiêm Tiêu Nghi xấu hổ, trong lòng liền ngứa ngáy. Có thể lúc còn ở trong mộng, chưa bao giờ thấy nàng như vậy. ở trong mộng đúng là ngu ngốc quá mức, lại bỏ qua Nghi nhi xinh đẹp như vậy.

      Khương Kỳ nghĩ bản thân phải nhanh chóng dưỡng tốt thân mình mới được.

      Bọn họ vốn là người được chú ý, Khương Kỳ ngồi ở kiệu, cả đoạn đường liền trở thành mục tiêu ràng, cho nên mọi hành động của đều bị người có tâm thu vào tầm mắt. ít người thầm mắng hành vi của Khương Kỳ phóng đãng, cũng đồng thời kinh ngạc biết nữ nhi Nghiêm Thị kia làm thế nào mà nhanh như vậy thu phục được tâm của Khương Kỳ ăn chơi kia?’

      Chắc là vì xấu hổ, mãi tới khi lên tới đỉnh núi, Nghiêm Tiêu Nghi cũng quan tâm chuyện với Khương Kỳ, Khương Kỳ ở sau gọi nàng vài tiếng cũng thấy nàng đáp lại, sợ mình chọc nàng tức giận, đành phải ngoan ngoãn ngồi kiệu, gây nữa.

      lên tới đỉnh núi, bọn họ dừng lại dưới tán cây, lưu lại phần lớn người trong nhóm. Nghiêm Tiêu Nghi mang theo Lâm ma ma và Tiêm Nhu, Cát Nhi, cùng với hai phủ binh để đẩy xe bốn bánh cùng vào trong chùa.

      Còn chưa vào đại điện có thể nghe thấy tiếng tụng kinh truyền tới. vào trong điện, chúng tăng ngồi, trụ trì ngồi bục, trong tay cầm mõ gỗ, cùng với tiếng niệm kinh của các tăng khác vang vọng, trang nghiêm mà từ bi.

      Nghiêm Tiêu Nghi quỳ bồ đoàn, hai tay cầm đèn, lên tưởng niệm cùng mong ước điều tốt lành cho phụ mẫu ở kiếp sau. Khương Kỳ bên cạnh nàng, tuy rằng thể quỳ được, nhưng tay vẫn chắp lại, cầu nguyện trong lòng.

      Trong điện cấm các khách hành hương khác vào, nhưng tình huống như thế này, rất nhiều người hiểu lễ vào quấy rầy. Có điều sau khi biết được người bên trong là ai, mọi người đều lộ ra bộ dáng thể tin được.

      Người kính Phật đều biết, những nghi thức thế này cần phải tụng kinh cả canh giờ, Khương Kỳ kia và phu nhân của có thể quỳ cả canh giờ sao?

      “Ta nhìn thấy Khương Kỳ ngồi xe bốn bánh”. tiểu công tử cùng dâng hương với mẫu thân mình lên tiếng.

      Huynh trưởng lại lắc đầu : “Nghe Khương Kỳ bệnh hơn nửa năm, đêm thành thân mới tỉnh lại. Bây giờ cũng chỉ mới qua hai ba ngày, cho dù ngồi xe, sợ là thân thể cũng khó chịu”.

      phải lúc trước nghe bảo Khương Kỳ coi trọng đích nữ Kiến An Hầu sao? Sao lại đổi thành người khác, cũng quan tâm?” Tiểu công tử khó hiểu hỏi.

      Huynh trưởng quay đầu nhìn thoáng qua đại điện, vẻ mặt như thể chuyện này chẳng liên quan gì tới mình: “Chuyện này liên quan tới chúng ta, nương xuống núi rồi, chúng ta vẫn nên nhanh đuổi kịp thôi”.

      Tiểu công tử kia gật đầu, theo huynh trưởng xuống núi.

      canh giờ sau, Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi cảm tạ trụ trì, dâng tiền dầu vừng rồi cùng chậm rãi xuống núi.

      Bồ đoàn trong chùa đều làm từ mây tre, tuy cứng, nhưng quỳ thời gian dài cũng cảm thấy khó chịu. Vì thế, cho dù Nghiêm Tiêu Nghi phản đối thế nào, Khương Kỳ đều kêu người khiêng kiệu để nàng xuống núi.

      Cho tới khi bọn họ trở lại trong phủ, người trong kinh thành đều biết thế tử Phủ Ninh Quốc Công và phu nhân của quỳ trong chùa cả canh giờ, có thể thấy được đối với vị phu nhân này để ý.

      Khương Văn Chính và Đại Trưởng Công Chúa nghe Lâm ma ma báo lại, hai người nhìn nhau, chẳng thể tin được.

      Quả nhiên nhi tử bọn họ có chút kỳ lạ.

      Lúc bọn Nghiêm Tiêu Nghi trở về, Trần thái y vẫn chưa về phủ ông, mà cùng Khương Văn Chính đánh cờ, Đại Trưởng Công Chúa ở bên xem hai người.

      Khương Kỳ nghe xong thuận miệng : “Ba nước cờ dở”.

      Nghiêm Tiêu Nghi thay đổi xiêm y xong, từ tấm bình phong ra. Nghe thấy Khương Kỳ chuyện, hiểu hỏi: “Thế tử ai vậy?”

      Khương Kỳ cười : “Trần thái y có tiếng là chơi cờ dở, phụ phân vốn chơi cờ với mẫu thân. Kết quả có năm Trần thái y xuất chinh cùng quân, lúc hồi kinh liền lôi kéo phụ thân bị thương cùng ông ấy học chơi cờ. Cho nên, phụ thân cũng mang tiếng chơi cờ dở. Buồn cười là nương ràng chơi cờ lại thích xem hai người họ chơi cờ”.

      Nghiêm Tiêu Nghi nghe xong cũng khẽ cười: “Thế tử cũng như vậy?”

      “Ta là theo thái phó học, Đại Hoàng tử và Nhị hoàng tử đều bằng bản thế tử”. Khương Kỳ lắc đầu : “Tìm ngày nào đó ta đánh với nàng ván”.

      Nghiêm Tiêu Nghi lắc đầu : “Thế tử được Thái phó dạy, thiếp sao có thể so được?”

      “Sao lại so được? Chúng ta so tài nghệ, chỉ tiêu khiển thôi”. Khương Kỳ nghĩ muốn bộc lộ tài năng trước mặt Nghiêm Tiêu Nghi, khuyên nhủ nàng.

      “Hay là nên thỉnh Trần thái y giúp thế tử chẩn bệnh trước ”. Nghiêm Tiêu Nghi kêu Tiêm Xảo mời người.

      Khương Kỳ còn chưa từ bỏ ý định, muốn tiếp, Nghiêm Tiêu Nghi liền : “Thời gian còn nhiều, tại thiếp quan tâm tới thân thể thế tử hơn”.

      “Thời gian còn dài”. Khương Kỳ sửng sốt, cuộc sống sau này vẫn còn dài, hết thảy vẫn còn kịp.

      Nghiêm Tiêu Nghi Khương Kỳ vì sao đột nhiên lại có bộ dáng ý vị thâm trường như vậy, có điều từ khi tỉnh lại tới nay, có chút hành vi khiến nàng khó hiểu, cho nên cũng gì thêm.

      Sau khi Trần thái y nghe Đại Trưởng Công Chúa và Khương Văn Chính lại hành vi kỳ lạ của Khương Kỳ sau khi tỉnh dậy, trong lòng cũng thấy khó hiểu. Ngày Khương Kỳ tỉnh lại, ông vẫn chưa thấy được thân thể có gì ổn, hơn nữa lúc ấy tinh thần Khương Kỳ cũng có vấn đề gì, giống như đầu óc có vấn đề.

      Nhưng bộ dáng lo lắng của Đại Trưởng Công Chúa giống như giả vờ, có lẽ lúc đó ông quan sát hết tình hình. Cho nên, chờ tới khi Khương Kỳ về phủ, ông liền qua, muốn cẩn thận xem cái. Tuy người này có chút đáng tin, nhưng dù sao cũng là con trai độc nhất của Quốc Công Gia, thể có sai lầm.

      Trần thái y xem xét cẩn thận, ông nhíu mày chút, lại thở dài, hai người lớn bên cạnh lo lắng cũng nghẹn những lời cổ họng. Qua hồi lâu sau, Trần thái y rốt cuộc cũng thu hồi tay bắt mạch lại.

      “Tuy xe bốn bánh tạm thời có thể hỗ trợ thế tử lại, nhưng thế tử phải lại nhiều hơn, tứ chi mới được rèn luyện. Nhưng cũng thể rèn luyện quá độ, phải từ từ tiến hành tuần tự”. Trần thái y chậm rãi : “Lát nữa ta xoa bóp cho thế tử, cũng lưu lại người ở bên cạnh nhìn học thủ pháp”.

      Trần thái y xong, ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Tiêu Nghi. phải ông cố ý chỉ định nàng, mà người nằm giường nghe thấy chuyện xoa bóp, tự chủ nhìn về phía Nghiêm Tiêu Nghi, ông cũng nhìn theo. Nghiêm Tiêu Nghi tất nhiên từ chối.

      Sau khi Trần thái y xoa bóp xong, liền nóng lòng theo Đại Trưởng Công Chúa và Khương Văn Chính ra ngoài cửa.

      “Điện hạ, thân thể thế tử suy yếu, cũng có gì ổn. Nếu tính tình thế tử có gì thay đổi, lão phu cảm thấy hẳn là tâm tính của chim non ?”

      “Chim non?”
      minhminhanhngoc, Hale205, levuong15 others thích bài này.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 15: Xoa bóp

      “Chim non?” Đại Trưởng Công Chúa hiểu hỏi lại.

      Khương Văn Chính dường như hiểu ý đại phu: “Ý của Trần thái y là?”

      “Lúc chim non phá vỏ chào đời, chúng sợ hãi vì cảnh vật xa lạ xung quanh, đồng thời đem thứ đầu tiên chúng nhìn thấy cho rằng đó là mẫu thân của mình. Giống như vậy, lúc thế tử ngã ngựa bị thương, hoàn cảnh hẳn là vô cùng hung hiểm. Mặc dù thế tử hôn mê hơn nửa năm, sợ hãi đó cũng vì vậy mà mất . Hạ quan cho rằng, sau khi thế tử tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy là phu nhân, có ỷ lại nhất định, sau đó lại biết được là sau khi thành thân với phu nhân, bản thân liền tỉnh lại, cho nên… Cho dù có thể chỉ là trùng hợp, nhưng đối với thế tử lại giống như loại duyên phận, vì thế mới càng thêm ỷ lại vào phu nhân”. Trần thái y chậm rãi .

      Khương Văn Chính và Đại Trưởng Công Chúa nghe xong khỏi nhìn nhau lúc. Trong giây phút sinh tử, người ta đối với người cứu mình sinh ra cảm giác thân thiết tầm thường, việc này bọn họ cũng biết. Nhưng nghĩ tới, người tỉnh dậy sau hôn mê, cũng sinh ra tình cảm sâu đậm đối với người đầu tiên mình nhìn thấy như vậy.

      Đại Trưởng Công Chúa lau nước mắt, có chút hối hận : “Sớm biết vậy, lúc đó ta nên ở bên cạnh Kỳ nhi”.

      Khương Văn Chính chỉ có thể an ủi bà chút. Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, lúc đó là đêm động phòng hoa chúc, bà làm mẫu thân lưu lại đó là tính làm gì chứ hả!

      Trần thái y quay đầu nhìn hướng khác, ho khan tiếng.

      Khương Văn Chính ngại ngùng cười, buông Đại Trưởng Công Chúa ra. Còn Đại Trưởng Công Chúa lại tức giận trừng mắt nhìn Trần thái y.

      Trần thái y cười gượng : “Thời gian cũng tới rồi, hạ quan rút châm”. xong, ông liền xoay người vào trong phòng.

      lão góa vợ như ông ta đứng ở chỗ này, sợ rằng mắt cũng hỏng luôn rồi.

      Nghiêm Tiêu Nghi ngồi ở bên giường phải là muốn nghe xem Trần thái y gì ở ngoài phòng, nhưng từ khi bắt đầu châm, Khương Kỳ liền cầm tay nàng buông, nàng cũng thể bỏ tay ra để ra ngoài được.

      Bây giờ Nghiêm Tiêu Nghi thấy Trần thái y quay về, nàng muốn hỏi chuyện, liền thấy ông cười bảo: “Yên tâm, thân thể thế tử có gì đáng lo. Nhưng nếu muốn khôi phục lại như người bình thường, vậy luyện tập và xoa bóp hàng ngày tuyệt đối thể gián đoạn”.

      Nghiêm Tiêu Nghi vội vàng gật đầu.

      “Lát nữa lão phu rút châm ra rồi, thỉnh phu nhân ở bên quan sát thủ pháp xoa bóp của ta cho kĩ, ngài cần phải nhớ ràng mới được”. Trần thái y .

      Nghiêm Tiêu Nghi gật đầu, kêu Cát Nhi ở bên ghi chép, còn nàng lại chăm chú nhìn thủ pháp của Trần thái y. Trần thái y thấy bộ dáng nghiêm túc của nàng, hài lòng gật đầu.

      Trần thái y ấn xuống tại vị trí, liền cho nàng biết đây là huyệt gì, ấn như thế nào, thủ pháp mạnh thứ tự ra sao. Cát Nhi ở bên nghiêm túc ghi chép lại những lời của ông, chữ cũng thiếu. Mà Nghiêm Tiêu Nghi cũng liên tưởng giống như có người nằm trước mặt, mô phỏng theo động tác của thái y.

      Tiến hành xoa bóp với người mà chi dưới thời gian dài hoạt động ràng là chuyện khiến bệnh nhân vô cùng thống khổ. Sau khi Trần thái y ấn được lúc, đầu Khương Kỳ đầy mồ hôi.

      Nghiêm Tiêu Nghi cầm khăn lụa, lau mồ hôi mặt : “Thế tử đau sao?”

      Từ sau khi tỉnh lại, Khương Kỳ ở trước mặt Nghiêm Tiêu Nghi căn bản chẳng coi trọng mặt mũi nữa, theo nghĩ, Nghiêm Tiêu Nghi nhìn thấy bộ dáng khống chế của như vậy vẫn chẳng ghét bỏ, còn giúp thu dọn, bộ dáng mất mặt nào của mà nàng chưa từng nhìn qua chứ?

      “Nghi nhi, rất đau. Những chỗ Trần thái y ấn đều đau”. Khương Kỳ dùng tay bị ấn nắm lấy tay Nghiêm Tiêu Nghi, giọt lệ theo khóe mắt trượt xuống, lăn xuống gối đầu.

      Nghiêm Tiêu Nghi nghe Khương Kỳ kêu đau liền với Trần thái y bận rộn: “Thái y, có thể tay chút ?”

      Nhìn thấy Khương Kỳ đau tới chảy nước mắt, nàng vô cùng lo lắng. Vì thế cũng thấy Khương Kỳ lặng lẽ nháy mắt với Trần thái y.

      Thượng bất chính hạ tắc loạn, bên kia Đại Trưởng Công Chúa khóc lóc, Quốc Công Gia liền an ủi; bên này nhi tử ông ta giả khóc, cầu phu nhân an ủi; nhà các người chuyên môn chèn ép lão góa vợ ông đây. Trần thái y hừ lạnh tiếng, chòm râu hoa râm lay động, động tác tay lại dùng thêm vài phần lực.

      “A đau ~~!” Khương Kỳ kêu lên tiếng sợ hãi, suýt nữa nhảy dựng lên.

      vừa kêu liền khiến Khương Văn Chính và Đại Trưởng Công Chúa ở phòng ngoài chú ý.

      mặt Trần thái y có chút dáng vẻ chột dạ, ông với Nghiêm Tiêu Nghi:” Lúc xoa bóp nhất định phải dùng sức, thể , nếu chính là uổng phí công sức. Đây cũng là lý do tại sao lão phu muốn phu nhân tự mình làm, nếu để hạ nhân làm sợ rằng dám dùng hết sức. Vì để chân thế tử có thể sớm ngày khôi phục, phu nhân đừng nên mềm lòng”.

      Đại Trưởng Công Chúa đứng bên nghe thái y như vậy, liền hỏi: “Sức lực của nữ tử có lẽ đủ, bằng để Quốc Công Gia tới học !”

      Khương Kỳ bị Trần thái y làm khó dễ nghe vậy mặt liền trắng bệch. Để phụ thân tới? Vậy liền luôn nửa cái mạng.

      “Quốc Công Gia bình thường bận rộn công vụ, hạ quan lo lắng làm chậm trễ thế tử hồi phục. Huống gì thủ pháp vừa rồi chỉ cần làm đúng, cho dù là nữ tử làm cũng có hiệu quả như nhau, điện hạ đừng lo lắng”. Tuy rằng ông muốn làm Khương Kỳ khó xử, nhưng thân là đại phu, ông lấy bệnh tình của bệnh nhân ra chơi đùa. Uống thuốc, thi châm, rèn luyện, xoa bóp, tất cả đều có canh giờ, Quốc Công Gia thích hợp.

      Đại Trưởng Công Chúa nhìn nhìn Nghiêm Tiêu Nghi, tuy vóc người có chút cao, nhưng sợ rằng so được với người luyện võ là bà.

      Khương Kỳ thấy Đại Trưởng Công Chúa muốn tự mình tiến cử liền vội : “Nương, bình thường phụ thân bộn bề công vụ, ngài lại phải quản lý dưới trong phủ, việc này vẫn nên giao cho Nghi nhi làm !”

      Khương Văn Chính cũng khuyên nhủ bà: “Việc xoa bóp này chốc cũng học được, nàng vẫn nên ở trong này làm loạn thêm”.

      xong ông liền dẫn Đại Trưởng Công Chúa rời , còn lưu lại cho Khương Kỳ ánh mắt, bảo tự mình giải quyết tốt.

      Khương Kỳ chột dạ nhìn lướt qua, muốn làm nũng với Nghiêm Tiêu Nghi, lại thấy nàng nghiêm mặt : “Thế tử, những lời Trần thái y chàng cũng nghe được, hai ngày nay thiếp theo Trần thái y cùng học thủ pháp xoa bóp. Nếu thế tử thấy đau, cũng kính xin chịu đựng chút”.

      Được rồi! Xem ra giả đáng thương cũng được thương, sau này cho dù đau cũng phải nhịn, sợ là Nghi nhi khó qua rồi.

      Khương Văn Chính và Đại Trưởng Công Chúa về phòng ngủ, để hạ nhân lui xuống, ông hỏi: “Để phu thê Kỳ nhi thân mật chút tốt sao? Nàng làm mẫu thân ở giữa làm rối cái gì?”

      Đại Trưởng Công Chúa có chút ủy khuất : “Nhi tử nuôi mười mấy năm, lần ra ngoài có chuyện liền đối với nữ nhân vừa vào cửa vài ngày còn để ý hơn cả mẫu thân nó, tâm tình thiếp có thể tốt được sao?”

      “Chẳng lẽ nàng muốn để Kỳ nhi ghét bỏ Nghiêm Tiêu Nghi mới đúng?” Khương Văn Chính hỏi lại. Tính tình Đại Trưởng Công Chúa thế nào ông là trượng phu tất nhiên hiểu . ra, tính tình của Kỳ Nhi cũng là giống mẫu thân .

      Đại Trưởng Công Chúa được tự nhiên : “Chỉ là trong lòng ta thoải mái thôi! Chàng xuyên tạc cái gì chứ? Hơn nữa so với Nghiêm Tiêu Nguyệt liễu yếu đào tơ gió thổi liền ngã kia, bản công chúa ngược lại thích Nghiêm Tiêu Nghi hơn”.

      “Vậy được rồi”. Khương Văn Chính ngồi trước mặt Đại Trưởng Công Chúa, an ủi bà: “Chỉ cần bọn họ sống tốt, hai người chúng ta cần chen chân vào, khiến tất cả mọi người đều thoải mái!”

      Khương Văn Chính dẫn dắt từng bước, Đại Trưởng Công Chúa tức giận trừng mắt nhìn ông : “Quốc Công Gia mấy lời này như thể bản công chúa là bà bà có lí lẽ chuyện gì cũng có thể làm ầm ĩ ba phần vậy”.

      Tuy Khương Văn Chính mồ côi, Đại Trưởng Công Chúa bị bà bà quản thúc, nhưng mẫu thân phò mã trước của bà phải người dễ sống chung. Bà bà đó bất mãn vì thân phận cao quý của Đại Trưởng Công Chúa, trở ngại chuyện nạp thiếp của nhi tử bà ta. có việc gì cũng có thể tìm Đại Trưởng Công Chúa gây phiền toái, kiếm chút mặt mũi cho bản thân.

      Bà thân là Đại Trưởng Công Chúa còn có thể bị bà bà làm khó xử, những nữ nhân khác sợ càng thêm khó sống. Cho nên bà cũng muốn cố ý khó dễ Nghiêm Tiêu Nghi.

      “Đúng đúng, là điện hạ rộng lượng, ngài là đại nhân, là bà bà mẫu mực. Khương Văn Chính có thể may mắn lấy Điện hạ làm thê tử, quả là phúc đức ba đời”. Khương Văn Chính ôm Đại Trưởng Công Chúa cười .

      Đại Trưởng Công Chúa vỗ vỗ ngực ông, dáng vẻ vừa hờn dỗi lại vừa đắc ý: “Coi như chàng biết ăn ”.

      Mấy ngày sau Nghiêm Tiêu Nghi nghiêm túc theo Trần thái y học xoa bóp. Sau khi Trần thái y thi châm xong, ông nhìn Nghiêm Tiêu Nghi xoa bóp cho Khương Kỳ, rồi gật đầu hài lòng.

      “Sau này, thế tử cần châm kim, thuốc cũng có thể ngừng, nhưng xoa bóp còn cần thời gian nữa”. Trần thái y vuốt vuốt chòm râu, chậm rãi : “Thủ pháp của phu nhân thuần thục, lực đạo cũng tốt, lão phu có thể an tâm rồi”.

      “Đa tạ Trần thái y”. Nghiêm Tiêu Nghi cúi người cảm ơn.

      Khương Kỳ còn nhớ kỹ việc Trần thái y khiến xấu mặt, nhắm mắt chớp chớp.

      Nghiêm Tiêu Nghi chỉ có thể tạ lỗi thay , lông mày Trần thái y giật giật cũng thèm để ý. Xem ra, tính tình của Khương Kỳ bây giờ tốt hơn trước nhiều rồi.

      Khương Kỳ trải qua mấy ngày trị liệu và luyện tập, dưới giúp đỡ của hạ nhân cũng có thể lại chút. Nhưng Trần thái y từng dặn dò, thể lần liền xong. Cho nên, những ngày này Khương Kỳ thường ở trong viện lại hai vòng. Thân thể dần dần khôi phục khiến Khương Kỳ vui mừng, nhưng quá trình này vẫn khiến cảm thấy khó khăn. Mà nguyên nhân là bởi vì Nghiêm Tiêu Nghi.

      Xoa bóp cho nam nhân trưởng thành là việc vất vả, Nghiêm Tiêu Nghi vì Khương Kỳ có thể khôi phục nhanh chút, mỗi ngày đều dụng tâm xoa bóp. Sau canh giờ xoa bóp, người nàng đầm đìa mồ hôi.

      Khương Kỳ nhìn thấy vô cùng đau lòng, cho dù chân cảm thấy đau cũng cắn răng lên tiếng, sợ Nghiêm Tiêu Nghi khó chịu. Dần dần, khi thân thể bắt đầu bình phục, cơ thể đối với các loại cảm xúc đụng chạm càng thêm nhạy cảm, Khương Kỳ dần cảm thấy bản thân có chút đúng.

      Nghe Nghiêm Tiêu Nghi thở dốc, cảm thấy ngứa tâm, ngón tay thon dài có quy luật nắn bóp người , cũng khiến hẳn nổi cả da gà, mà nơi nào đó cũng mờ hồ có xu hướng ngẩng lên.

      Giống như lúc này, Khương Kỳ nhìn Nghiêm Tiêu Nghi chăm chú ấn đùi , nhìn giọt mồ hôi lướt thái dương nàng, theo chuyển động đó nhìn tới cổ áo nhấp nhô của nàng, yết hầu Khương Kỳ tự chủ phát ra tiếng nuốt .
      minhminhanhngoc, Hale205, Parvarty12 others thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Chờ ngày đôi bạn trẻ động phòng hoa trúc, hehe
      tart_trung thích bài này.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 16: Hữu tâm vô lực

      “Nghi nhi, được rồi, tốt rồi”. Khương Kỳ có chút được tự nhiên muốn dùng vạt áo dài che chỗ xấu hổ nào đó.

      Nghiêm Tiêu Nghi ngẩng đầu nhìn Khương Kỳ: “Thế tử đừng lộn xộn, còn chưa đủ canh giờ”.

      tốt hơn rồi”. Khương Kỳ cười khan đẩy tay Nghiêm Tiêu Nghi.

      Nghiêm Tiêu Nghi biết Khương Kỳ xấu hổ nàng rút tay về : “Trần thái y sớm dặn, việc xoa bóp này phải làm đủ canh giờ, nếu chậm trễ việc phục hồi”.

      Khương Kỳ thấy tay Nghiêm Tiêu Nghi lại đặt lên chân mình, mặt nóng lên, muốn nắm tay nàng bỏ ra. Có điều hành động của Khương Kỳ có chút đột ngột, khiến Nghiêm Tiêu Nghi giật mình.

      Từ khi bọn họ thành thân tới giờ, đây là lần đầu tiên Khương Kỳ cự tuyệt Nghiêm Tiêu Nghi. Nếu phải nàng quen với việc ỷ lại vào mình, nàng cho rằng chán ghét nàng.

      “Thế tử…” Nghiêm Tiêu Nghi đứng bên, sắc mặt tốt chút nào. Dù nàng biết có thể Khương Kỳ cáu kỉnh chuyện gì đó, nhưng lần đầu tiên bị cự tuyệt và bài xích như vậy, khiến Nghiêm Tiêu Nghi khó có thể chấp nhận. “Nếu thế tử muốn để thiếp hầu hạ, vậy thiếp liền kêu người thỉnh Trần thái y. Nhưng mà thân thể thế tử thể chậm trễ được, mấy ngay nay Cát Nhi vẫn theo thiếp học xoa bóp, thủ pháp nàng ấy cũng biết, có thể để nàng ấy tạm thời tới hầu hạ thế tử thay thiếp được ?”

      Nghiêm Tiêu Nghi thầm mắng bản thân ngu xuẩn, ràng lúc nàng bước vào Phủ Quốc Công cũng có chuẩn bị, chỉ mới yên ổn vài ngày vậy mà quên? Còn tưởng rằng Khương Kỳ để ý tới nàng sao?

      Khương Kỳ vốn định gật đầu, ngẩng đầu nhìn sắc mặt Nghiêm Tiêu Nghi, trong lòng thầm biết sợ rằng bản thân chọc nàng mất hứng rồi. Khương Kỳ cố gắng kiếm cớ : “ cần đâu Nghi nhi, ta chỉ là thấy nàng mệt mỏi, muốn để nàng nghỉ ngơi chút”.

      Cái cớ sứt sẹo như vậy sao Nghiêm Tiêu Nghi có thể tin được. Nàng cầm lấy khăn để ở bên, lau mồ hôi mặt, : “Đa tạ thế tử quan tâm, nếu thế tử đau lòng cho thiếp, vậy sớm nên dưỡng thân thể cho tốt mới đúng”.

      xong, Nghiêm Tiêu Nghi liền đứng dậy ra sau tấm bình phong, nàng tính thay xiêm y đẫm mồ hôi người ra. Khương Kỳ thấy thế liền biết tốt, vài ngày qua cũng nắm bắt được chút tính tình của nàng.

      Mẫu thân khi nổi giận liền giống như lửa cháy hừng hực thiêu đốt trăm dặm, nhưng cơn giận nhanh tới cũng nhanh . Nhưng Nghiêm Tiêu Nghi lại giống như vậy, nàng tỏ vẻ mình vui, sau đó liền phản ứng lại với ngươi. Nàng dùng ánh mắt lạnh giống như chẳng có chút tình cảm nào nhìn ngươi, khiến trong lòng ngươi cũng cảm thấy lạnh giá.

      Ở trong mộng, bởi vì phế vật, Nghiêm Tiêu Nghi luôn giận bao giờ, cho dù gặp chuyện gì nàng đều rất kiên nhẫn Nhưng bây giờ giống như vậy, Nghiêm Tiêu Nghi cần đối đãi khoan dung với như với người bệnh trong mộng, bởi vì bây giờ phải phế vật chuyện gì cũng cần người hầu hạ. Cho dù trong lòng Khương Kỳ sớm chuẩn bị, nhưng thấy nàng tức giận như vậy, trong lòng vẫn hoảng hốt.

      Quá mức xa lạ và mới mẻ, vì có ký ức trong mộng tồn tại, Khương Kỳ cũng biết , Nghiêm Tiêu Nghi khiến thể dứt bỏ vừa ôn nhu dịu dàng, lại cũng có kiên định lạnh lùng như đá. Cho nên, Khương Kỳ hưởng thụ việc tâm tình Nghiêm Tiêu Nghi thay đổi vì , đồng thời cũng lo sợ bản thân chọc giận nàng, khiến nàng trở về làm người xa lạ ở trong mộng kia.

      Khương Kỳ nóng lòng muốn giải thích, sợ Nghiêm Tiêu Nghi trốn tránh hờn dỗi, cho nên mặc kệ cái xấu hổ kia, thất tha thất thiểu xuống giường muốn đuổi theo nàng.

      Nghiêm Tiêu Nghi nghe thấy tiếng động sau lưng, nàng vội vàng quay đầu nhìn lại liền thấy Khương Kỳ lung lay chạy tới, suýt nữa còn đụng vào bàn con để bên giường. Trong lòng nàng cả kinh, vội vàng lên đỡ lấy . Khương Kỳ thấy Nghiêm Tiêu Nghi lại phía mình, môi cong lên thành nụ cười, nhào vào trong lòng nàng, ôm chặt lấy nàng.

      “Thế tử, sao người lại xuống giường?” Nghiêm Tiêu Nghi bị Khương Kỳ ôm chặt lấy, hai tay nàng theo bản năng ôm lấy vòng eo gầy com của .

      Nhưng lúc này, Khương Kỳ bị mùi hương nhàn nhạt của nữ tử trong lòng quyến rũ, cảm giác xấu hổ bị bỏ quên kia lại bừng lên lần nữa. Tay siết chặt lấy người nàng, đầu tựa vào sau gáy nàng, chóp mũi hơi lạnh đụng vào cần cổ thon dài, hô hấp dần trở nên gấp gáp.

      “Nghi nhi…” Giọng Khương Kỳ lúc này trở nên có chút khàn khàn.

      Thân mình Nghiêm Tiêu Nghi cứng đờ, trong đầu trận trống rỗng. Nữ tử nhà khác trước khi xuất giá đều được nữ trưởng bối trong nhà, vào trước ngày gả ngày, đưa tới xuân cung đồ, để nương tử biết chuyện xảy ra trong đêm tân hôn. Nhưng mẫu thân Nghiêm Tiêu Nghi mất sớm, Ôn thị sao lại lo mấy thứ này chứ, nên nàng chỉ biết sau khi thành thân phu thê ngủ cùng nhau, còn chuyện cụ thể thế nào nàng hoàn toàn .

      Nghiêm Tiêu Nghi có chút sợ hãi, bàn tay vốn ôm lấy Khương Kỳ cũng lỏng , khẽ run rẩy muốn đẩy ra. Nhưng nàng quá mức khẩn trương, vì thế tay hoàn toàn chẳng còn chút sức lực nào.

      Khương Kỳ chìm đắm trong mùi hương khiến mê mụi, thân mật cọ xát. Hô hấp dày đặc phả vào bên tai Nghiêm Tiêu Nghi khiến nàng rùng mình. Khương Kỳ khẽ cười tiếng, đôi môi dọc theo cái gáy trơn mịn, chậm rãi di chuyển tới vành tai đỏ rực của nàng.

      Khương Kỳ nhàng hôn lên vành tai nàng, giọng khàn khàn an ủi: “Nghi nhi, đừng sợ! Ta chỉ muốn ôm nàng thôi, đừng sợ!”

      Mặc dù Khương Kỳ có lòng nhưng bộ dáng tại của chỉ e rằng hữu tâm vô lực. Nhưng luyến tiếc muốn buông nàng ra, nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực khiến khó lòng bỏ được. Khương Kỳ hận thể đem nàng tiến nhập, ăn hết còn xương.

      Khương Kỳ đưa lưỡi ngậm lấy vành tai ửng hồng của Nghiêm Tiêu Nghi, cảm nhận người trong lòng run rẩy khiến cảm thấy có chút thỏa mãn, rồi lại có chút tức giận, tức giận thân thể vô dụng tại!

      đủ...

      Khương Kỳ ngẩng đầu, dùng đôi mắt vì áp chế dục vọng mà đỏ ửng, chăm chú nhìn Nghiêm Tiêu Nghi.

      Nghiêm Tiêu Nghi có chút hoảng hốt, tầm mắt biết phải nhìn đâu cho đúng. Tuy rằng nàng nghĩ kết thúc, nhưng miệng vừa hé mở, đôi môi bị Khương Kỳ ngậm lấy.

      Nghiêm Tiêu Nghi trợn tròn mắt, hai tay ấn vào lồng ngực Khương Kỳ, muốn đẩy ra.

      Khương Kỳ ăn được ngon ngọt nào để nàng được như ý, bàn tay to của giam giữ nàng, vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của nàng.

      đủ…

      tay Khương Kỳ giữ lấy đầu Nghiêm Tiêu Nghi, để nàng phản kháng, lại nhân lúc nàng vì kinh ngạc mà chưa khép môi, chiếm lấy tất cả mùi vị của nàng.

      tay còn lại trượt dọc theo lưng nàng, lại sử dụng chút lực, ép nàng càng dán sát vào người .

      Nghiêm Tiêu Nghi bị hôn tới chân nhũn ra, động tác đột ngột của Khương Kỳ làm nàng cảm nhận có gì đó đâm vào mình, theo bản năng, nàng cảm thấy nguy hiểm.

      Nghiêm Tiêu Nghi có chút hoảng hốt, muốn giãy giụa, nhưng đối phương càng thêm dùng sức ôm lấy nàng như thể muốn nghiền nát xương cốt nàng.

      “Đừng nhúc nhích, Nghi nhi, đừng lộn xộn”. Khương Kỳ buông Nghiêm Tiêu Nghi ra, hô hấp hỗn loạn.

      Nghiêm Tiêu Nghi nhìn chằm chằm Khương Kỳ, thấy đôi mắt đào hoa của ánh lên chút nguy hiểm khiến nàng dám giãy giụa. Nàng cụp mắt, giọng yếu ớt: “thế tử, chàng buông thiếp ra…”

      buông”. Giọng Khương Kỳ mang theo vẻ nhẫn, và chút cảm xúc như đứa bị bắt nạt: “Nghi nhi, để vi phu ôm nàng cái, ôm chút liền tốt rồi”.

      Nghiêm Tiêu Nghi muốn nếu chỉ muốn ôm chút sao lại hôn nàng chứ? Tự làm gì hết còn bày ra dáng vẻ bị ăn hiếp với nàng.

      Nhưng Khương Kỳ cho nàng cơ hội, bởi vì nàng chỉ vừa hé miệng, liền chiếm lấy môi nàng. Có điều lần này còn kịch liệt như vừa rồi.

      Bàn tay to của Khương Kỳ từ eo của nàng di chuyển xuống dưới, dùng lực khiến thân dưới của nàng càng thêm dán sát vào người . biết mình thể kích động, nhưng người trong lòng quá quyến rũ, quá mức khiến người quyến luyến. Tiếng rên rỉ nhè trong miệng tràn ra, chầm chậm quấn lấy tim , khiến vừa mê luyến vừa thỏa mãn.

      Khương Kỳ cảm thấy bản thân ở trong mộng chỉ là phế vật mà còn là tên ngu đần, tinh ở bên cạnh như vậy lại hoàn toàn để ý tới. Mà vài lần cùng giường ở trong mộng kia, làm nhớ nhất là nước mắt của Nghiêm Tiêu Nghi.

      Cả người Nghiêm Tiêu Nghi nhũn ra, nàng theo bản năng ôm chặt lấy cổ , cả người nóng lên, trong đầu trống rỗng nghĩ được gì nữa. Giống như tất cả đều rời xa, nàng chỉ có thể cảm giác được thân mình nóng rực ôm chặt lấy nàng thôi.

      Giữa cơn mê man, Nghiêm Tiêu Nghi bị Khương Kỳ kéo tới bên gường. Nhưng thân thể chỉ trong quá trình khôi phục, cả hai tới giường, liền hết sức mà ngã xuống giường. Khương Kỳ vì thế mà buông nàng ra, nên Nghiêm Tiêu Nghi cũng theo đó ngã xuống, nằm người .

      Khương Kỳ thấy thế khẽ cười, thầm nghĩ giống như nàng thương nhung nhớ vậy.

      Nghiêm Tiêu Nghi ghé vào người Khương Kỳ, nàng biết phải làm gì, nhưng vị trí thế này khiến nàng cảm nhận thứ đâm vào người nàng, cảm nhận được bản thân gặp nguy. Nàng muốn động thân mình rời , lại bị Khương Kỳ kéo vào trong lòng.

      sợ”. Khương Kỳ an ủi nàng: “Đừng sợ”.

      Khương Kỳ nhàng vỗ lưng Nghiêm Tiêu Nghi, an ủi nàng, cũng là để bản thân điều chỉnh tâm tình. biết nếu tiếp tục, sợ là xảy ra chuyện. Khương Kỳ muốn Nghiêm Tiêu Nghi bị ấm ức, muốn đem thứ tốt nhất cho nàng, cho dù là bản thân cũng vậy, muốn đêm đầu tiên của nàng lại trải qua với tên ốm yếu.

      Nhưng Khương Kỳ hôm nay nếm được vị ngọt, sao có thể trở lại ăn chay như trước kia được. hôn lên đôi môi sưng đỏ của nàng, với Nghiêm Tiêu Nghi: “Phu nhân đây chính là lý do vì sao vi phu để nàng tiếp tục xoa bóp”.

      Nghiêm Tiêu Nghi nãy giờ còn chưa kịp bình tĩnh lại, vì lời của mà gương mặt lại ửng hồng.

      “Sau này đành phiền Trần thái y hao tổn tâm tư chút”. Hồi lâu sau Nghiêm Tiêu Nghi lên tiếng

      Khương Kỳ cười : “Sao lại phiền vậy chứ? Trần thái y giao nhiệm vụ cho phu nhân, nàng cũng thể mặc kệ vi phu được”.

      Nghiêm Tiêu Nghi gì, nàng cảm thấy Khương Kỳ giảo hoạt. thân thể hồi phục, nhưng lúc nãy ôm nàng sức lực lớn. Cho dù nàng giãy giụa thế nào cũng thoát được.

      Có điều Nghiêm Tiêu Nghi biết, thể lực Khương Kỳ lúc này quả cạn kiệt rồi, cho dù tâm muốn cũng có sức làm.
      minhminhanhngoc, Hale205, levuong16 others thích bài này.

    5. Ke Vo Hinh

      Ke Vo Hinh Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      36
      :yoyo52: hóng chương mới ah... hihi
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :