1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] CHUYỆN THƯỜNG NGÀY CỦA HOÀNG KHỐ SỦNG THÊ - Lục Thập Giáp Tử [update c31/71]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 10: Cho ăn (Vạch lá tìm sâu)

      Editor: tart_trung

      Beta: gau_bokki​

      Khương Kỳ thấy Nghiêm Tiêu Nghi cũng quá để ý tới quá khứ của bản thân liền nhàng thở phào, đồng thời trong lòng cũng có chút mất mát. biết nếu lúc này bản thân với nàng những lời tình cảm linh tinh gì đó, chính sợ rằng cũng tin. Chung quy tại, hai người trước kia chưa từng gặp mặt nhau, gì tới tình ý chứ?

      Nhưng mà, gần hai mươi năm ở chung kia, Nghiêm Tiêu Nghi chăm sóc như vậy, ngoại trừ vì trách nhiệm, liệu có chút tình nam nữ nào ? Khương Kỳ cách nào biết được. Dù sao trước kia đối xử với nàng như vậy, làm sao có thể trông đợi đối phương thích mình chứ.

      Bất quá tại Khương Kỳ cũng phải kẻ nhận mệnh, nếu bây giờ có cơ hội sống chung với nàng tốt, cũng thể vì chút mất mát này mà bỏ qua được.

      Bây giờ cảm thấy vô cùng may mắn, ngoại trừ vài ba chuyện đồn đại bên ngoài đó, còn chưa làm ra những chuyện phong lưu gì! Ngoại thất kia cũng thấy bóng dáng. chỉ cần ở cạnh Nghiêm Tiêu Nghi, sợ trong lòng nàng .

      Nghiêm Tiêu Nghi bỏ chén cháo được ăn hết xuống, gọi Tiêm Nhu tới dọn dẹp, lúc nàng xoay người lại bưng tách trà tới thấy Khương Kỳ ngồi ngây ngô giường. Trong lòng nàng lại dâng lên vài phần hoài nghi.

      Lại nghĩ tới Khương Kỳ khẩn trương giải thích, còn có lời hứa với nàng, Nghiêm Tiêu Nghi thầm than: Thôi! Cho dù như vậy có thể làm gì chứ? Cứ coi là đứa mà dỗ dành là được.

      Nghĩ vậy, Nghiêm Tiêu Nghi cầm khăn nhàng lau khóe môi cho Khương Kỳ.

      Khương Kỳ sửng sốt, mặt cười càng thêm choáng váng.

      Nghi nhi rất dịu dàng…

      Đến buổi cơm trưa, người phụ trách phòng bếp của Ngọc Thanh Viện vốn muốn biểu chút tay nghề thượng hạng của mình trước mặt phu nhân, nhưng thế tử bị bệnh, ăn được thịt cá. Thế tử phu nhân vì thế cũng dặn dò xuống, nàng cũng muốn đồ ăn thanh đạm như vậy, quản Lý ma ma chỉ có thể bỏ ý niệm thể trù nghệ.

      Khương Kỳ nhìn Nghiêm Tiêu Nghi uống cháo bách hợp, lại có chút thèm ăn. Ai bảo cháo trắng nhạt nhẽo vô vị chứ, còn có những món lót dạ bày bàn nữa, ánh mắt Khương Kỳ Lúc này hệt như mấy tên quỷ tham ăn.

      Khương Kỳ ngại mình muốn ăn, nhưng cứ nhìn như vậy, cũng khiến Nghiêm Tiêu Nghi có chút được tự nhiên.

      Nghiêm Tiêu Nghi biết chỉ có thể nhìn mà được ăn khó chịu tới thế nào: “Tiêm Nhu, ngươi đem những món này xuống, đổi cho ta chén cháo trắng”.

      Tiêm Nhu còn chưa kịp lên tiếng trả lời, Khương Kỳ liền dùng tay ngăn lại: “Đừng, Nghi nhi đừng bận tâm tới ta mà khiến mình bị đói”.

      Nghiêm Tiêu Nghi đành an ủi : “Ngày mai Trần thái y tới khám, tới lúc đó thiếp hỏi ông ấy chút xem thế tử có thể ăn được gì khác . Nếu chỉ ăn mỗi cháo trắng thân thể cũng chịu đựng nổi”.

      Khương Kỳ gật gật đầu, có chút xin lỗi : “Mặc dù hỏi Trần thái y ta cũng biết cháo trắng này cũng chỉ ăn vài bữa thôi, có thể là vì nằm thời gian dài ăn gì, nên nhìn có chút thèm”.

      vậy, Nghiêm Tiêu Nghi nhìn bộ dáng đáng thương của Khương Kỳ cũng thấy có khẩu vị, vẫn là gọi Tiêm Nhu dọn những món kia xuống.

      Lý ma ma thấy trong bát còn dư tưởng thế tử phu nhân hài lòng, vội vàng hỏi thăm Tiêm Nhu.

      “Ma ma an tâm, phu nhân chỉ là lo lắng cho thân thể thế tử mà thôi”. Tiêm Nhu trấn an.

      Lý ma ma nghe xong, nghĩ thấy nếu vị kia chỉ có thể ăn cháo trắng phu nhân hẳn cũng ăn cao lương mỹ vị gì rồi. Nghĩ như vậy bà thấy an tâm ít.

      Sau buổi cơm trưa, Hoàng ma ma mang theo Cát Nhi và Tiêm Xảo trở lại.

      “Bẩm phu nhân, đồ đạc cho vào kho sắp xếp ổn thỏa”. Hoàng ma ma đem danh sách sau khi kiểm kê và chìa khóa khố phòng trình lên.

      Nghiêm Tiêu Nghi đem chìa khóa đó giao cho Tiêm Xảo, : “Tiêm Xảo, trước đó khố phòng đều do ngươi quản, cho nên sau này ngươi vẫn quản như cũ”.

      Tiêm Xảo sửng sốt, lại nhìn sang Khương Kỳ ở bên cạnh gật đầu, nàng ta nhận chìa khóa bằng hai tay, hai gối quỳ xuống, cúi người : “Nô tỳ tuân mệnh”.

      “Còn có Tiêm Nhu, ngươi quen thuôc với mọi người, trước kia thế nào, sau này cứ theo quy củ đó mà làm. Tiền tiêu dùng trong viện vẫn là ngươi lĩnh. Ta để Hoàng ma ma trợ thủ cho ngươi, nếu những người theo ta có làm gì ổn, với Hoàng ma ma là được”. Nghiêm Tiêu Nghi tiếp tục .

      Hoàng ma ma phải là người lanh lợi, nhưng lại là người trung thành. Cho nên mặc dù Nghiêm Tiêu Nghi để bà giúp đỡ Tiêm Nhu, bà cũng oán hận gì. Chỉ thầm nghĩ bản thân phải xem chừng những người mang theo làm của hồi môn, tốt nhất đừng gây ra chuyện gì ở Quốc Công phủ, tránh gây phiền toái cho Đại tiểu thư.

      Tiêm Nhu cũng cúi người đáp ứng.

      “Cát Nhi, ngươi sau này theo bên cạnh ta là được”. Nghiêm Tiêu Nghi với Cát Nhi nãy giờ vẫn yên lặng lên tiếng.

      Trong lòng Cát Nhi thả lỏng, cũng hiểu Nghiêm Tiêu Nghi đây là có hiềm khích với lão phu nhân. Lão phu nhân muốn nàng ta chăm sóc Đại tiểu thư cho tốt, vậy ở cạnh Đại tiểu thư là tốt nhất.

      Nghiêm Tiêu Nghi làm việc rất đúng mực, phải mới tới liền đổi toàn bộ người thành của mình. Việc này khiến Đại Trưởng Công chúa sau khi nghe bẩm báo cảm thấy rất hài lòng.

      “Nếu Kỳ nhi là… ít nhất Nghiêm thị cũng là người thông minh”. Đại Trưởng Công chúa an ủi bản thân.

      Khương Văn Chính vẽ tranh cho Đại Trưởng Công chúa nghe thấy vậy chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu: “Trần thái y còn chưa chẩn đoán, nàng lại nghĩ như vậy”.

      Đại Trưởng Công chúa có chút giật mình mà cứng người, khoác khoác tay với Khương Văn Chính: “Eo bản cung đều đau nhức cả, ngươi đừng chuyện”.

      “Hạ quan biết sai, điện hạ ráng chịu chút”. Khương Văn Chính làm cái vái chào, vẻ mặt cung kính.

      Đại Trưởng Công chúa phất tay, thèm để ý tới nữa.

      Đại nha hoàn Liễu Diệp đứng ở bên nhìn Khương Văn Chính vẽ tranh, trong lòng nhịn được mà thở dài.

      Trình vẽ tranh của Quốc Công gia sợ rằng chỉ có mình Đại Trưởng Công chúa cảm thấy tốt, người trong bức tranh kia nhìn mãi cũng chẳng biết là giống ai. Liễu Diệp nghĩ tới tài nghệ đánh đàn vang xa ngàn dặm của Đại Trưởng Công chúa liền cúi đầu, nguyện ý nhớ lại.

      bao lâu, Khương Văn Chính rốt cuộc cũng vẽ xong.

      Đại Trưởng Công chúa cầm tranh, vui tươi hớn hở : “Họa kỹ của Quốc Công gia càng ngày càng tốt. Chàng nhìn xem, tranh và ta, ai đẹp hơn?”

      Khương Văn Chính lắc đầu : “Vốn là vì điện hạ khoan dung tư phàm mới có mỹ nhân trong tranh”.

      Liễu Diệp đứng bên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cảm thấy bản thân là đầu gỗ.

      Vừa lúc đó, Lâm ma ma đứng chờ ngoài thư phòng.

      Đợi Đại Trưởng Công chúa cho truyền vào, bà liền bẩm: “Công chúa, mai là ngày thế tử phu nhân về thăm phụ mẫu, biết…”

      “Ai nha! Ta lại quên mất chuyện này”. Đại Trưởng Công chúa : “ gọi thế tử phu nhân lại đây”.

      Lâm ma ma lĩnh mệnh ra ngoài.

      Đại Trưởng Công chúa : “Tuy rằng phụ mẫu Nghiêm thị còn, Nghiêm Bồi Luân lại là người phúc hậu, nhưng trong phủ còn có lão phu nhân, Nghiêm thị vẫn là nên trở về. Nếu sợ rằng có người dèm pha”.

      Tuy Đại Trưởng Công chúa thích Nghiêm Tiêu Nghi an phận, nhưng bà càng thích cách nàng đối đãi với Khương Kỳ hơn.

      Khương Văn Chính thấy bộ dáng bất mãn của Đại Trưởng Công chúa, cười : “Nếu Nghiêm thị muốn về, liền cần về. Nghiêm thị nếu gả vào Khương gia chúng ta, cũng thể để người ta chịu ấm ức”.

      “Cũng đúng, nhà chúng ta sợ người khác nhàn thoại”. Đại Trưởng Công chúa gật đầu. Phủ Ninh Quốc Công bọn họ những lời đàm tiếu còn ít sao?

      Khương Văn Chính xuất thân khất nhi, Đại Trưởng Công chúa giết phu rồi tái giá, Khương Kỳ hoành hành ngang ngược…

      Cả Phủ Ninh Quốc Công đều chịu nhiều lời điều tiếng, huống gì Nghiêm Tiêu Nghi chính là bị Nghiêm Bồi Luân đưa tới xung hỉ, trở về Nghiêm gia cũng chẳng có gì sai?

      ===========

      Tác giả có lời muốn :

      Khương Văn Chính vốn là khất nhi, đối với thanh danh để ý.

      Đại Trưởng Công chúa nếu để ý thanh danh tự mình chém chết phò mã.

      Như vậy con của hai người sao có thể là người để ý những thứ đó chứ?

      Toàn bộ Phủ Ninh Quốc Công có lẽ chỉ có mình Nghiêm Tiêu Nghi là giữ quy củ!
      minhminhanhngoc, levuong, Parvarty15 others thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cảm ơn edit. Hi vọng có chương đều đều hơn, hihi
      tart_trung thích bài này.

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 11: Lại mặt (1)

      lát sau, Nghiêm Tiêu Nghi được mời tới nhà chính, Khương Kỳ cũng ngoài ý muốn theo nàng.

      Đại Trưởng Công chúa vờ ra vẻ bất mãn, với Khương Văn Chính: “Nhi tử của chàng thích tức phụ này, nửa khắc cũng muốn tách ra”.

      Khương Văn Chính híp mắt, cười : “Sợ là Kỳ nhi giống ta…”

      Đại Trưởng Công chúa oán trách đánh cái vào lồng ngực rắn chắc của trượng phu, cũng mặc kệ giả vờ bị đau, bà quay người rời khỏi thư phòng.

      Khương Văn Chính nhìn bóng lưng Đại Trưởng Công chúa rời , bật cười rồi lắc đầu, bất đắc dĩ lại lộ vẻ dung túng.

      đến, sớm mai hẳn là con phải về nhà lại mặt. Con có kế hoạch gì chưa?” Đại trưởng công chúa ngay vào điểm chính. “Bây giờ phụ mẫu con còn, cho dù muốn trở về, cũng sai. Cho nên con cần lo lắng người bên ngoài gì, phủ Ninh Quốc Công cũng sợ những lời nhàn thoại này”.

      Nghiêm Tiêu Nghi sửng sốt, do dự lát mới chậm rãi : “Nhi tức cảm tạ mẫu thân lo lắng, Nghiêm gia vẫn còn tổ mẫu ở đó, hai ngày nữa lão nhân gia muốn hồi hương, nhi tức dù thế nào cũng muốn về đưa tiễn bà”.

      Đại Trưởng Công chúa nghe xong gật đầu : “ khi vậy, lát nữa ta kêu Lâm ma ma chuẩn bị chút lễ vật, coi như tâm ý của Phủ Ninh Quốc Công”.

      Nghiêm Tiêu Nghi đứng dậy, khẽ khom người : “Nhi tức cảm tạ mẫu thân”.

      Đại Trưởng Công chúa lườm Khương Kỳ ngồi bên cạnh, với : “Ngày mai Kỳ nhi cũng muốn cùng?”

      Khương Kỳ gật đầu : “Nghi nhi về lại mặt, nhi tử sao có thể cùng chứ?”

      xong liền nhìn Nghiêm Tiêu Nghi mà cười ngây ngô. Cho dù có lý do gì, nữ tử lúc lại mặt có trượng phu cùng, nhất định bị người ta bàn tán. Khương Kỳ sợ cái này, nhưng muốn để Nghiêm Tiêu Nghi bị thua thiệt. Huống gì tính ra, trong mộng, ngoại trừ lúc dự tiệc, và Nghiêm Tiêu Nghi cũng chưa từng cùng nhau ra ngoài. biết nàng gả tới thế nào, cho nên nếu ngày mai toàn gia Nghiêm Bồi Luân kia khiến nàng thoải mái, càng khiến bọn họ thoải mái hơn.

      “Ngày mai để Trình thúc mang theo đội người, cùng với Lâm ma ma chung. Thế tử phu nhân Phủ Quốc Công về thăm nhà, hình thức nếu làm khiến người ta xem ”. Đại Trưởng Công chúa an bài.

      Khương Kỳ Nghe xong, vui vẻ tới cười lộ ra cả hàm răng trắng, cười hì hì lời cảm tạ với Đại Trưởng Công chúa: “Nhi tử cảm tạ mẫu thân”.

      Trình thúc là thống lĩnh binh lính trong Phủ Ninh Quốc Công, cũng là thống lĩnh thân cận của Khương Văn Chính, Lâm ma ma là thân tính bên cạnh Đại Trưởng Công chúa. Chỉ dựa vào hai người này liền cho thấy thái độ của Phủ Ninh Quốc Công đối với Nghiêm Tiêu Nghi.

      Đại Trưởng Công chúa nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Khương Kỳ, muốn làm ra phản ứng gì.

      xong hết rồi, Đại Trưởng Công chúa liền kêu tiểu phu thê hai người trở về.

      ============

      Tại Ngọc Thanh Viện.

      ra ngày mai thế tử cần trở về cùng thiếp”. Nghiêm Tiêu Nghi đưa tách trà cho Khương Kỳ, .

      Khương Kỳ nhận trà, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Tiêu Nghi: “Ta là phu quân của nàng, nên như vậy. Hơn nữa bên ngoài đều biết ta tỉnh, nếu cùng nàng, thế tử phu nhân nàng bị coi thường”.

      Khương Kỳ nghiêm trang trịnh trọng , Nghiêm Tiêu Nghi lại đáp: “Có mẫu thân chống đỡ mặt mũi cho thiếp, sao lại bị coi thường chứ?”

      “Cái này giống, ta là phu quân của nàng”. Hai chữ phu quân bị Khương Kỳ vô cùng ràng.

      “Phải, giống”. Nghiêm Tiêu Nghi gật đầu chấp nhận.

      Khương Kỳ cầm tách trà đậy nắp, chầm chậm lắc lắc lá trà: “Nghi nhi, ngày mai sau khi gặp lão phu nhân, ta và nàng cùng chùa Tây Sơn Khánh thắp đèn trường minh cho phụ mẫu.

      nhớ sau khi Nghiêm Tiêu Nghi gả vào Phủ Ninh Quốc Công cũng thường ra ngoài, chỉ là mỗi mùng đầu tháng nàng đều lên chùa siêu độ cho phụ mẫu, còn lại chưa bao giờ cùng nàng.

      Khương Kỳ biết tại những lời này ra là có ý tứ trục lợi. Muốn mượn cơ hội này chiếm vị trí lớn hơn trong lòng Nghiêm Tiêu Nghi, nhưng càng nhiều hơn là vì cảm thấy áy náy với nàng.

      Nghiêm Tiêu Nghi giống như Khương Kỳ suy nghĩ, sau khi nghe xong liền có chút giật mình, cũng có chút cảm động, lúc sau, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng lóe lên giọt lệ trong suốt.

      “Thiếp đa tạ thế tử”. Nghiêm Tiêu Nghi đứng dậy, muốn lời cảm tạ với Khương Kỳ, nhưng bị Khương Kỳ ấn xuống.

      Tuy Khương Kỳ mặt dày, nhưng cũng nỡ nhìn thấy Nghiêm Tiêu Nghi khóc. nâng tay lau nước mắt mặt nàng, : “ cần đa tạ ta, ta chỉ muốn nàng được vui vẻ, chỉ cần nàng vui vẻ, ta liền vui vẻ”.

      Nghiêm Tiêu Nghi gật đầu, nhoẻn miệng cười. Nàng thầm nghĩ, cho dù Khương Kỳ Là người như thế nào, ít nhất lúc này vì nàng mà suy nghĩ.

      Gần tới chạng vạng, Lâm ma ma mang theo danh mục quà tặng được chuẩn bị tốt tới cho Nghiêm Tiêu Nghi.

      “Tuy mẫu thân hậu đãi, nhưng lễ vật này cũng có chút nặng” Nghiêm Tiêu Nghi cầm danh mục quà tặng, hàng mi hơi nhíu lại.

      Khương Kỳ ngồi bên cạnh Nghiêm Tiêu Nghi, nghiêng đầu nhìn danh mục quà tặng, đầu cơ hồ tựa vai nàng: “Nếu Nghi nhi thích, như vậy nàng tùy ý xử lý là được”.

      Nàng và nhà Nghiêm Bồi Luân muốn kết oán, điểm này người dưới Phủ Ninh Quốc Công đều minh bạch. Cho nên Nghiêm Tiêu Nghi cảm thấy nếu bản thân giả rộng lượng bị người chê cười. Đều nhà mẹ đẻ là chỗ dựa cuối cùng của nữ nhân, nhưng đối với nàng mà , nàng còn cái gì có thể dựa vào nữa.

      Nghiêm Tiêu Nghi cầm bút, đem toàn bộ kim ngân mãnh khí quý báu trong danh mục quà tặng cho Nhị phòng đều lược bỏ, chỉ để lại ít vật trang trí và vải vóc.

      Khương Kỳ nhìn nàng, vui vẻ : “Nghi nhi là đến để giúp nhà chúng ta tiết kiệm bạc”.

      cần cho bọn họ mặt mũi”. Nghiêm Tiêu Nghi để bút xuống .

      Khương Kỳ liền : “Đây phải cho chống đỡ mặt mũi cho nàng hay sao?”

      “Kiến An Hầu cũng cần thiết”. Nghiêm Tiêu Nghi thản nhiên .

      “Nếu nàng luyến tiếc đưa cho Kiến An Hầu, vậy tự mình giữ lại”. xong Khương Kỳ quay qua với Lâm ma ma: “Đem những thứ phu nhân bỏ ra mang tới Ngọc Thanh Viện”.

      Lâm ma ma vội vàng khom người đáp ứng.

      Nghiêm Tiêu Nghi vội vã muốn cản : “Sao có thể làm thành như vậy?”

      “Những thứ này vốn giao cho nàng xử lý, nàng muốn tiện nghi cho Kiến An Hầu vậy tự mình thu lấy. Yên tâm, nương để ý, bà đưa những món đồ đó ra ngoài sao lại còn muốn thu về”. Khương Kỳ xong liền rút danh mục quà tặng trong tay nàng đưa cho Lâm ma ma”.

      Lâm ma ma cầm danh mục quà tặng lui ra ngoài.

      Đại Trưởng Công chúa nghe bẩm báo cũng thấy hài lòng. Tuy rằng so với Nghiêm Tiêu Nguyệt, Đại Trưởng Công chúa càng hài lòng tức phụ nhi Nghiêm Tiêu Nghi này hơn, nhưng đối với bộ mặt dày vô sĩ của Nghiêm Bồi Luân vẫn cảm thấy ghê tởm. Bà nhìn những thứ Nghiêm Tiêu Nghi tặng , đây chính là đem thân thúc thúc trở thành vị trưởng bối bình thường thân thích.

      Tính tình tức phụ nhi này đúng là khiến bà thích, chán ghét chính là chán ghét, cần giả trang thanh cao với những người bên ngoài kia làm gì.

      Về phần những thứ bị gạch kia, Đại Trưởng Công chúa cũng do dự để Lâm ma ma mang tới Ngọc Thanh Viện. Chỉ là lát sau, bà làm bộ bị ủy khuất, chạy tới trước mặt Khương Văn Chính, đứa con trai Khương Kỳ này mặt dày, lấy đồ này nọ chỗ bà để lấy lòng Nghiêm Tiêu Nghi.

      Khương Văn Chính dỗ Đại Trưởng Công chúa hồi lâu mới khiến bà vừa lòng.

      ================

      Chuyện thế tử Ninh Quốc Công trong đêm thành thân tỉnh lại truyền khắp kinh thành, quan gia nữ quyến trong kinh đem chuyện này thành chuyện trà dư tửu hậu. Dù gì người nằm hơn nửa năm, nửa chết nửa sống, nghĩ tới xung hỉ lại trở nên tốt.

      Trong nội viện nào đó.

      “Đều Nghiêm Tiêu Nghi kia có phụ mẫu, là người mệnh cứng. Phủ Ninh Quốc Công thú nàng ta về, chừng khắc chết người, ai biết lại thành chuyện tốt. Vốn tưởng mệnh Nghiêm Tiêu Nghi là mệnh thủ tiết, thế nhưng bây giờ lại đường đường trở thành thế tử phu nhân. Chậc chậc, nhất đẳng cáo mệnh là chuyện ván đóng thuyền!”

      Cũng thể như vậy, Khương Kỳ kia là dạng người gì? Người trong kinh thành ai mà biết? Huống gì lúc trước Phủ Ninh Quốc Công làm mai, là thú Nghiêm Tiêu Nguyệt, giờ đổi người, cũng biết tên gian ác kia làm ầm ĩ thế nào! Nghiêm Tiêu Nghi này sợ là cũng khá hơn chút nào”.

      “Lời này cũng đúng, Kiến An Hầu có thể đưa người xung hỉ, sợ là cũng xem trọng. có nhà mẹ đẻ, nữ tử bị bắt nạt cũng có chỗ dựa, cuộc sống có thể dễ chịu sao?”

      “Đáng tiếc, nếu phải Nghiêm gia đại phòng sớm, Nghiêm Tiêu Nghi cũng đường đường là đích tiểu thư Hầu phủ, Lư Gia cũng vì nàng là người số khổ mà ghét bỏ”.

      “Ngày mai Nghiêm Tiêu Nghi lại mặt ? Ta kêu người nhìn xem, náo nhiệt của Phủ Ninh Quốc Công thể bỏ qua được”.

      “Muốn nhìn náo nhiệt của nhà đó cũng phải dễ, Kiến An Hầu náo loạn chuyện đưa tỷ tỷ gả thay, phải là vì muốn leo lên Lư Gia sao, Đại Trưởng Công chúa là ai chứ? Chỉ sợ Kiến An Hầu kia chưa leo lên được Lư Gia đắc tội với Phủ Ninh Quốc Công. Cho nên…”

      “Từ lúc Kiến An Hầu nhận tước xong, phu nhân của ta mấy năm này đều bày ra đủ tư thế, giơ tay nhấc chân đều là học theo Dương thị, ngươi có đáng chê cười ?”

      “Đúng vậy, ta năm đó chức vị nghiêm chỉnh còn có, Ôn thị so với Dương thị năm đó còn kém xa”.

      Vài phu nhân trong viện che miệng cười, giống như chính mình so với những người vừa được nhắc tới sống thoải mái hơn nhiều.

      ===============

      Ngày thứ ba gả vào Phủ Ninh Quốc Công, trời vừa hửng sáng, Nghiêm Tiêu Nghi thu thập thỏa đáng, cùng Khương Kỳ ra cửa. Chờ khi bọn họ tới trước cửa phủ, bị tình cảnh trước mắt làm hoảng sợ.

      Đội ngũ ngoại trừ sáu phủ binh của Phủ Ninh Quốc Công, Tiêm Nhu, Tiêm Xảo cùng với Hoàng ma ma và Cát Nhi, Lâm ma ma lại mang theo bốn nhị đẳng nha hoàn, bốn tam đẳng nha hoàn đứng hai bên xe ngựa. Ngoại trừ xe ngựa của nàng và Khương Kỳ, phía sau còn có ba chiếc xe, để nha hoàn bà tử ngồi, và chiếc xe ngựa chứa lễ vật, cuối cùng là xe ngựa chở đồ dùng hàng ngày.

      Ngựa quý giá, huân tước quý nhân trong kinh thành ngoại trừ để chở gia chủ, đại bộ phận còn lại đều dùng xe la, có mấy nhà dùng xe ngựa để chở hàng hóa và người làm. Cho dù là Phủ Kiến An Hầu cũng chỉ có hai chiếc xe ngựa mà thôi. Càng đừng tới những phủ binh kia, trong kinh thành, cho dù là hoàng thân, nếu được hoàng đế cho phép, thể tự mình nuôi binh, phủ binh chính là tượng trưng cho thân phận và quyền lợi.

      Hôm qua nàng nghĩ Đại Trưởng Công chúa chỉ phái vài tên hộ vệ theo hộ tống, ai ngờ lại dùng tới phủ binh. Nghiêm Tiêu Nghi nhìn qua Khương Kỳ bên cạnh.

      Mày kiếm của Khương Kỳ nhướng lên, có chút đắc ý. hơi nghiêng người, với Nghiêm Tiêu Nghi: “Nương quá mức rêu rao dọa sợ người ta, như vậy vừa đủ”.

      “…” Như vậy còn phải rêu rao sao? Nghiêm Tiêu Nghi trợn mắt.

      ----------

      Tác giả có lời muốn :

      Khương Văn Chính: Nương tử thích làm nũng… đáng !

      Nghiêm Tiêu Nghi: Phu quân thích làm nũng… có chút đau đầu…
      minhminhanhngoc, levuong, Parvarty11 others thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Thích lời tác giả quá à, đợi chương thế tử làm nũng động phòng ha

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 12: Lại mặt (2)

      Tuy rằng người bên ngoài đều biết Khương Kỳ tỉnh, nhưng tình huống cụ thể thế nào chẳng ai biết.

      Gần đây, ít người có tâm phái người tới trước cửa Phủ Quốc Công tìm hiểu, nhìn thấy Khương Kỳ xuất liền báo cáo chủ nhân của mình, trong này đồng thời cũng có người Nghiêm gia.

      Sau khi Nghiêm Bồi Luân biết được Khương Kỳ cùng Nghiêm Tiêu Nghi về Nghiêm Gia lại mặt, lại nghe thấy người mình phái quan sát báo cáo tình thế của Phủ Ninh Quốc Công, trong lòng ông ta dâng lên loại tư vị khó tả.

      “Ngày thứ ba tỉnh dậy sau khi bệnh nặng liền bồi Nghiêm Tiêu Nghi về thăm nhà… Sợ là Nghiêm Tiêu Nghi nắm được tâm Khương Kỳ rồi. Bất quá cũng chỉ là nữ nhi về thăm nhà mẹ, Phủ Ninh Quốc Công còn phái phủ binh theo, đây chính là với chúng ta, bọn họ coi trọng Nghiêm Tiêu Nghi thế nào”. Nghiêm Bồi Luân lắc đầu thở dài.

      Ôn thị có chút được tự nhiên mà phẩy phẩy tay, phản bác: “Ai biết được rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! Tư thế của Phủ Ninh Quốc Công chắc gì vì Nghiêm Tiêu Nghi chứ? Trong kinh thành này ai chẳng biết Đại Trưởng Công Chúa cưng chiều Khương Kỳ thế nào, khó khăn lắm mới tỉnh lại, lúc trước chúng ta cũng biết vị thế tử kia nhìn trúng Nguyệt nhi, vì thế bọn họ mới tới phủ cầu thân. Bây giờ đổi người, Khương Kỳ mặc dù trách tội Hầu phủ chúng ta, nhưng người quyết định cuối cùng của Phủ Quốc Công là Đại Trưởng Công Chúa đấy. Bọn họ đồng ý chúng ta cứng rắn đưa qua mà được sao? chừng điểm này Khương Kỳ cũng hiểu rồi. Hôm nay ta cùng Nghiêm Tiêu Nghi tới Nghiêm Gia, biết được là ôm tâm tư gì!”

      Ôn thị rất có tự tin vào nữ nhi của mình. Phải biết cho dù Khương Kỳ là người danh tiếng tốt, nhưng Phủ Ninh Quốc Công to lớn, bao nhiêu quan to hiển quý đều muốn đem nữ nhi đưa qua làm Thế tử Phu nhân. Kết quả, Khương Kỳ liếc mắt liền nhìn trúng nữ nhi bà ta, để Phủ Quốc Công tới đây cầu thân. Cũng chính vì chuyện này, người trong kinh thành mới biết Nghiêm Gia còn có Nhị phòng, cũng khiến bà ta có thể ngẩng đầu trước mặt Dương Thị.

      Tuy bộ dáng Nghiêm Tiêu Nghi xinh đẹp kém, nhưng so ra vẫn kém hơn dung mạo xinh đẹp tuyệt trần của Nguyệt nhi nhà bà ta, Nguyệt nhi lại còn dịu dàng động lòng người. Cho nên, Ôn thị cảm thấy Khương Kỳ bất chấp thân thể chưa khỏe hẳn cùng Nghiêm Tiêu Nghi tới đây, nhất định phải là vì tình nghĩa phu thê gì cả đâu!

      “Chờ Khương Kỳ tới, tất nhiên là muốn gặp mặt chúng ta, ngược lại lúc đó… Hừ! Nghiêm Tiêu Nghi nàng ta là Thế tử Phu nhân sao, trong lòng trượng phu nhớ thương người khác, cuộc sống của nàng ta có thể tốt được sao?”

      Nghiêm Bồi Luân nhìn bộ dáng tự đắc của Ôn thị, mặc dù mặt tỏ vẻ cho là đúng, nhưng trong lòng lại có chút đồng ý. Bộ dáng Nghiêm Tiêu Nghi giống Nghiêm Gia, cũng giống Dương thị, ngược lại giống cữu cữu nàng ta Dương Hàm, sinh ra là mày rậm mắt to mũi thẳng, vóc người cũng cao hơn nữ tử bình thường nhiều. Triều đại này lấy nữ tử nhu mì nhắn làm chuẩn cho cái đẹp, lúc Đại ca còn sống, Nhị phòng bọn họ ở kinh thành cũng được thích, đợi tới khi ông ta thừa kế tước vị, Ôn thị mang theo Nguyệt nhi ra ngoài dự tiệc vài lần, cho dù là tài học hay dung mạo, ở trong đám quý nữ nàng đều nổi bật, đây cũng là lý do vì sao Lư Gia nguyện ý đổi người.

      Tuy rằng Lư Bản Trác phải trưởng tử Lư Gia, nhưng cũng là người có tài học. Đợi năm nay ta thi đậu Tiến sĩ kỳ thi Hương, dựa vào năng lực của Lư Gia, tiền đồ sau này nhất định là vô lượng, so với Khương Kỳ của Phủ Ninh Quốc Công chỉ biết ăn uống vui đùa biết tốt hơn bao nhiêu lần. Có điều, cho dù Khương Kỳ là phế vật, thế lực Phủ Ninh Quốc Công cũng thể bỏ qua được, nếu trong lòng Khương Kỳ còn thương nhớ Nguyệt nhi, vậy cũng có thể lợi dụng.

      Trong lòng Nghiêm Bồi Luân nghĩ nghĩ lại càng thêm đồng tình với lời của Ôn thị. Nhưng dù lòng nghĩ chuyện xấu, ông ta cũng muốn giữ mặt mũi của nhất gia chi chủ, thể hoàn toàn biểu ra ngoài được.

      “Nghi nhi gả vào Phủ Ninh Quốc Công, chúng ta làm trưởng bối nên mong nàng và thế tử có những ngày tốt đẹp, ngươi thân là thẩm mẫu sao có thể ra những lời này được?” Nghiêm Bồi Luân quát lớn.

      Nghiêm Bồi Luân là dạng người gì, Ôn thị là người bên gối sao lại hiểu. Trong lòng bà ta cười nhạo Nghiêm Bồi Luân dối trá, nhưng mặt lại tỏ ra bộ dáng biết sai “Hầu gia đúng. Thiếp cũng là vì lo lắng Nghi nhi ở Phủ Ninh Quốc Công bị bắt nạt, hôm nay Nghi nhi trở về, quý phủ chúng ta cũng phải chuẩn bị tốt chút. Chung quy huynh trưởng và đại tẩu đều còn, thân thể lão phu nhân lại tốt, chúng ta là trưởng bối cần phải chiêu đãi gia tốt mới đúng”.

      Nghiêm Bồi Luân nghe xong gật gật đầu: “Phu nhân phải”.

      Nghiêm Tiêu Nghi và Khương Kỳ cũng biết Nghiêm Gia tính kế thế nào, họ ngồi xe ngựa chậm rãi về phía Nghiêm Gia.

      “Trần thái y giờ Mùi tới phủ, cho nên hôm nay vẫn nên Tây Sơn hơn”. Nghiêm Tiêu Nghi .

      Khương Kỳ lại : “ ổn, hôm nay là ngày lại mặt, nếu bái tể nhạc phụ nhạc mẫu, ta chính là làm con rể bất hiếu. Huống gì chỗ bên Tây Sơn chuẩn bị tốt, về cũng chỉ mất canh giờ, nếu chúng ta về trễ, chỉ cần phái người về phủ báo trước, thỉnh Trần thái y đợi chút là được”.

      “Cái này như vậy có được ?” Linh vị của phụ mẫu sắp phải mang về tổ trạch, nên lúc Khương Kỳ muốn bái tế bài vị họ, Nghiêm Tiêu Nghi vui mừng vô cùng. Có điều thời gian gấp gáp, lên đường gấp rút, nàng vẫn lo lắng thân thể Khương Kỳ chịu được.

      “Có gì được?” Chỗ của Trần thái y cũng chỉ cách phủ chúng ta cái đầu đường, ngay chỗ rẽ là tới. Nếu chúng ta về trễ liền trực tiếp tới phủ Trần thái y cũng được”.

      Nghiêm Tiêu Nghi thấy thế cũng chỉ có thể đồng ý. Có điều nàng cũng vốn định ở lại Nghiêm Gia lâu quá, thăm tổ mẫu xong, bọn họ liền Tây Sơn là được.

      Xe ngựa qua chỗ phố xá sầm uất, Khương Kỳ vén rèm xe lên, nhìn náo nhiệt bên ngoài, trong lòng thầm cảm thán. chẳng qua là nằm nửa năm, nhưng ký ức trong mộng lại khắc sâu, khiến cảm giác như trải qua mấy đời vậy. bệnh hai mươi năm, bước cũng ra khỏi phủ.

      Có thể tỉnh lại từ trong mộng, tốt!

      Khương Kỳ buông rèm xe xuống, thò tay kéo Nghiêm Tiêu Nghi ngồi đối diện tới bên cạnh. lại giống như ở trong mộng, tựa vào bở vai mảnh khảnh của Nghiêm Tiêu Nghi, nhắm mắt chuyện.

      Nàng vốn tưởng quen với hành động thân mật của Khương Kỳ, nhưng lúc này ngoài xe ngựa người tới người , hành động thân mật của khiến Nghiêm Tiêu Nghi có cảm giác như mình làm chuyện gì xấu, khẩn trương lại ngượng ngùng.

      Từ đầu tới cuối, Nghiêm Tiêu Nghi nghĩ đẩy người này ra. Chỉ mới có mấy ngày ngắn ngủi nàng có chút quen với việc Khương Kỳ ỷ lại vào nàng. người tản ra mùi thuốc, ngón tay thon dài gầy gầy nắm chặt lấy tay nàng, bên tai là tiếng hít thở đều đặn, chầm chậm trêu chọc tâm tình vốn an ổn của nàng.

      Đáy lòng có chút dao động của Nghiêm Tiêu Nghi khi nhìn thấy Nghiêm Tiêu Nguyệt ở cửa nháy mắt lại trở nên an ổn. Nàng sao có thể quên được, người lúc trước Khương Kỳ thích là ai chứ? Nàng bất quá cũng chỉ là người bị thay thế đưa tới Phủ Ninh Quốc Công xung hỉ mà thôi.

      Ôn thị vốn thoải mái khi thấy Nghiêm Tiêu Nghi thân hoa phục lại có hạ nhân vây quanh, tới khi thấy sắc mặt Nghiêm Tiêu Nghi khi nhìn thấy nữ nhi mình, trong lòng bà ta rốt cuộc cũng thấy thoải mái hơn nhiều.

      “Nghi nhi…” Ôn thị tới gần, vẻ mặt thân thiết muốn kéo tay nàng, nghĩ tới lại bắt được.

      Khương Kỳ ngồi xe đẩy híp mắt, ở trước mặt mọi người nắm tay Nghiêm Tiêu Nghi, hoàn toàn chút cảm thấy ngượng ngùng. “Hầu Gia, biết lão phu nhân ở đâu? Kính nhờ ngài dẫn đường”.

      Khương Kỳ căn bản chẳng có chút ý tứ muốn nhận thân thích, cũng muốn để Nghiêm Tiêu Nghi hành lễ vãn bối ở trước cửa nhà. May mà Nghi nhi gả cho , nếu lúc trước nương đồng ý việc này, còn biết nàng bị Nghiêm Bồi Luân đưa tới chỗ nào nữa! Người như thế này, muốn nàng phải hành lễ với bọn họ!

      Nghiêm Bồi Luân và Ôn thị tất nhiên phát giác ý đồ của Khương Kỳ, trong lòng cảm thấy có chút bất an. Ôn thị càng quan sát càng phát ra, Khương Kỳ từ đầu tới giờ liếc mắt nhìn Nguyệt nhi lấy cái.

      Bà ta đứng ở bên yên lặng nhìn Nghiêm Tiêu Nguyệt, mặc dù thân hoa phục như Nghiêm Tiêu Nghi, nhưng dung mạo Nghiêm Tiêu Nghi sao có thể so được với Nguyệt nhi của bà ta chứ? Chẳng lẽ Khương Kỳ bệnh lần này bệnh tới đầu óc hỏng luôn rồi?

      Khương Kỳ muốn lãng phí thời gian ở trước cửa, Nghiêm Bồi Luân chỉ có thể chắp tay làm tư thế thỉnh. Ngay sau đó, phủ binh Phủ Quốc Công trước bước, vào phủ, tay ấn lên trường đao bên hông, đứng ở hai bên đường dẫn từ cửa phủ tới tiền thính.

      Mặt Nghiêm Bồi Luân biến sắc, chỉ vào những phù binh kia, bất mãn : “Thế tử, đây là chuyện gì?”

      Chẳng lẽ Nghiêm Tiêu Nghi muốn mượn Phủ Quốc Công ra oai phủ đầu với bọn họ?

      Khương Kỳ thấy Nghiêm Bồi Luân dùng vẻ mặt chỉ trích nhìn Nghiêm Tiêu Nghi, cười lạnh tiếng: “Bọn họ đều là phủ binh Phủ Ninh Quốc Công ta, là do Đại Trưởng Công Chúa đưa tới để bảo hộ an toàn của bản thế tử và thế tử phu nhân. Hầu Gia có gì bất mãn sao?”
      Khương Kỳ mặc dù là thế tử Phủ Quốc Công, lại có chức quan. mang binh tự tiện xông vào phủ dinh của huân tước quý tộc, cho dù là Khương Văn Chính hay Đại Trưởng Công Chúa che chở thế nào cũng bị Ngự Sử lên án. Nhưng Khương Kỳ lại treo cái danh Đại Trưởng Công Chúa muốn bảo vệ , điều này khiến Nghiêm Bồi Luân cho dù có tức giận thế nào cũng chỉ có thể chấp nhận.

      Ai bảo Khương Kỳ mặc dù là thế tử có chức tước nhưng lại là hoàng thân quốc thích chứ. Đại Trưởng Công Chúa phái binh bảo vệ, đúng lý hợp tình. Huống gì những người này cũng chỉ đứng bên đường tới tiền thính, vẫn chưa làm ra hành động gì.

      Khương Kỳ cũng mặc kệ sắc mặt Nghiêm Bồi Luân tốt thế nào, dẫn Nghiêm Tiêu Nghi vào trong phủ.

      Hỉ Nhi được lão phu nhân dặn dò sớm đợi ở Nhị môn. Nàng ta nghe người bên ngoài tới bẩm báo, trong lòng nhàng thở ra, xem ra vị thế tử này hẳn là coi trọng Đại tiểu thư.

      Hành động của Khương Kỳ khiến phu thê Nghiêm Bồi Luân đoán được chuyện gì. Nhưng người tới rồi, tuy rằng có ý tốt, phu thê bọn họ cũng thể đắc tội được. Lòng bọn họ đặt hết người Khương Kỳ, ngược lại thèm để ý Nghiêm Tiêu Nghi.

      Nghiêm Bồi Luân và Ôn thị muốn Nghiêm Tiêu Nguyệt lấy cớ tới bên cạnh Nghiêm Tiêu Nghi, nhưng Lâm ma ma cùng với những nha hoàn bà mụ theo bà vây quanh Nghiêm Tiêu Nghi và Khương Kỳ, căn bản chẳng cho nàng ta căn hội.

      Từ lúc Nghiêm Bồi Luân thừa kế tước vị, lại định thân với Lư Gia, Nghiêm Tiêu Nguyệt liền được mọi người nâng trong tay, cho dù khi nàng ta ở cùng với những quan gia tiểu thư khác, cũng đều là người được người khác ngưỡng mộ. Nàng ta chưa bao giờ nghĩ tới hôm nay lại bị lờ như vậy, ngay cả những nha hoàn ba mụ bên cạnh Nghiêm Tiêu Nghi cũng giống như nhìn nàng ta với ánh mắt khinh thường.

      Còn có Khương Kỳ, mặc dù nàng ta nguyện ý gả cho , càng bởi vì thoát khỏi hôn ước với Phủ Ninh Quốc Công mà cảm thấy may mắn. Nhưng người vốn có tâm với mình, đột nhiên lại thèm nhìn tới, còn bày ra bộ dáng trong mắt có người khác, khiến Nghiêm Tiêu Nguyệt tự xưng là thanh cao khó có thể chấp nhận.
      minhminhanhngoc, Hale205, levuong13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :