1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] CHUYỆN THƯỜNG NGÀY CỦA HOÀNG KHỐ SỦNG THÊ - Lục Thập Giáp Tử [update c31/71]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Truyện hay quá thanks editor
      tart_trung thích bài này.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 8: Uống thuốc

      “Có cần để Trần thái y tới xem lại ?” Đại Trưởng Công chúa lo lắng .

      Khương Văn Chính trầm mặc lúc mới chậm rãi : “Ngày mai Trần thái y tới, chúng ta chờ chút ! Có lẽ vì Kỳ nhi hôn mê hơn nửa năm nên mới có chút khác thường”.
      Tuy rằng Khương Văn Chính an ủi Đại Trưởng Công chúa như vậy, nhưng trong lòng ông cũng bất an. Lúc trước Khương Kỳ vì ngã đụng đầu nên mới hôn mê lâu như thế, mặc dù Trần thái y trong đầu bị ứ máu, nhưng vạn nhất…

      Trở lại phòng, Nghiêm Tiêu Nghi vốn muốn để Khương Kỳ nghỉ ngơi, sau đó xem những người nàng mang theo tới đây. Nhưng ngờ Khương Kỳ có ý muốn nghỉ ngơi, lại nghe : “Người trong viện chúng ta cũng nên tới chào hỏi phu nhân mới đúng”.

      xong liền để Tiêm Nhu gọi toàn bộ người trong Ngọc Thanh Viện tới.

      Tiền thân của Phủ Ninh Quốc Công là phủ đệ của Trung Vệ Vương – trong “Tam vương chi loạn”, khi Khương Văn Chính dọn tới đây lại cảm thấy người nhà dùng nhiều sân như vậy để làm gì? Cho nên ở trong phủ này, trừ nửa sân định kỳ cho người quét dọn, còn lại đều khóa lại. Người ở trong phủ ngoại trừ những người sau khi thành thân Đại Trưởng Công chúa mang tới, Khương Văn Chính chỉ để lại vài người thân thiết bị thương chiến trường ở lại bên người.

      Đại Trưởng Công chúa từng cười Khương Văn Chính, nếu có bà, đường đường Phủ Ninh Quốc Công cũng có thể thành nơi hoang phế rồi.

      Cũng bởi vì vậy, mặc dù là người được phụ mẫu vô cùng sủng ái, nhưng trong viện Khương Kỳ cũng có bao nhiêu người hầu hạ. Chờ Tiêm Nhu gọi toàn bộ mọi người tới cùng những nha hoàn nô bộc hồi môn mà Nghiêm Tiêu Nghi mang theo phân ra đứng hai bên, nhân số cũng bằng nhau.

      Nghiêm Tiêu Nghi thấy cũng sững sờ, có điều trước đó nàng từng nghe tới việc Ninh Quốc Công giống như những nhà huân tước khác trong kinh, nên cũng hiểu được chút nguyên do.

      Những nha hoàn hồi môn kia vốn tính toán tới tình huống xấu nhất, nhưng đêm qua họ nghe được chuyện thế tử tỉnh lại, ai cũng thở phào nhõm. Lời đồn đãi phố thế nào quan trọng, đối với nữ tử mà , trượng phu còn sống mới là quan trọng nhất, như thế mới có tương lai mà hướng tới.

      Tiêm Nhu và Tiêm Xảo đứng bên cạnh Khương Kỳ, các nàng được Khương Kỳ dặn dò, bắt đầu giới thiệu và báo cáo tình hình của Ngọc Thanh Viện cho Nghiêm Tiêu Nghi.

      “Ngọc Thanh Viện có phòng bếp của mình, do vị Lý ma ma này quản lý. Sau này phu nhân có gì cần, có thể dặn dò Lý ma ma”. Tiêm Nhu .

      Tiêm Xảo lại chỉ vào nam tử trung niên : “Đại Trưởng Công chúa sớm dặn dò, chuẩn bị cho phu nhân người đánh xe ngựa dùng hàng ngày, phu nhân có chuyện gì cần ra ngoài cứ dặn dò Lưu nhị là được”.

      Sau khi giới thiệu xong hết mọi người, Tiêm Nhu ôm mấy quyển sổ tới, còn Tiêm Xảo lại ôm tới cái hộp.

      Tiêm Nhu : “Mỗi tháng trong phủ đều phân cho Ngọc Thanh Viện khoản bạc, chi phí bình thường của thế tử đều từ đó ra, còn đây là sổ sách”.

      Tiêm Xảo ôm chiếc hộp :” Đại Trưởng Công chúa đem khế ước bán thân của tất cả hạ nhân trong viện giao cho thế tử quản lý, bên trong còn có chìa khóa khố phòng của viện”.

      Nghiêm Tiêu Nghi quay đầu nhìn Khương Kỳ.

      Khương Kỳ híp đôi mắt hoa đào, chút ngần ngại : “Nàng cầm là được, mẫu thân làm mấy cái này là để giao cho phu nhân của ta, đồ trong Ngọc Thanh Viện tất nhiên nên giao cho phu nhân quản lý mới đúng”.

      Khương Kỳ vừa xong lời này, hạ nhân trong viện đều vụng trộm muốn nhìn xem bộ dáng của vị thế tử phu nhân này thế nào? Thế tử vừa tỉnh lại đem tất cả mọi việc trong Ngọc Thanh Viện giao cho nàng quản lý rồi.

      Nhưng đối với Khương Kỳ mà , muốn tâm đối tốt với người, chính là đem tất cả những gì mình có toàn bộ đều cho nàng. nhớ trong mộng bởi vì thích nàng, hạ nhân trong viện cũng tâm tôn trọng Nghiêm Tiêu Nghi, giờ đây vì thê tử nhà mình mà cấp cho nàng chút mặt mũi.

      Nghiêm Tiêu Nghi cũng biết nhiều về Khương Kỳ, tuy rằng có vô vàn lời đồn đãi về , nhưng với Nghiêm Tiêu Nghi mà , từ đêm qua tới giờ nàng chính thức tiếp xúc với , Khương Kỳ này đối với nàng vô cùng ỷ lại, khiến Nghiêm Tiêu Nghi tuy rằng có chút nghi hoặc, nhưng dường như cũng có chút quen thuộc.

      Vì thế, Nghiêm Tiêu Nghi thêm gì, kêu Hoàng ma ma và Cát Nhi tiếp nhận.

      Trải qua chuyện này, dưới Phủ Ninh Quốc Công đều biết thế tử rất thích thế tử phu nhân. Cứ như vậy, cần Nghiêm Tiêu Nghi làm gì, địa vị của nàng ở Phủ Ninh Quốc Công này cũng vững chắc rồi. Ai bảo Quốc Công gia và Đại Trưởng Công chúa đối với thế tử vô cùng cưng chiều, mà thế tử phu nhân vừa gả vào thế tử liền tỉnh dậy chứ?

      Huống gì bọn họ còn nghe , Đại Trưởng Công chúa đem kim trâm mà trước đây Thái hậu ban cho tặng lại cho thế tử phu nhân, từ đây liền có thể nhìn ra, Đại Trưởng Công chúa coi trọng thế tử phu nhân thế nào.

      Các loại phán đoán trong phủ tất nhiên Nghiêm Tiêu Nghi biết, trong tay nàng cầm chén thuốc, nghĩ xem nên làm thế nào khuyên Khương Kỳ đem dược uống hết.

      Đúng vậy! khuyên! Nghe cái người sắp mười chín này vẫn như đứa thể thành mà uống thuốc.

      Nghĩ tới người mỗi ngày đều làm bạn với mình trong mộng này, Khương Kỳ chút nào cảm thấy việc sợ uống thuốc bị lộ ra trước mặt nàng là chuyện gì mất mặt. Mặc dù Nghiêm Tiêu Nghi dịu dàng dỗ dành thế nào, vẫn cứ nhắm hai mắt, chịu uống bát thuốc đen ngòm đắng ngắt kia.

      Tiêm Nhu và Tiêm Xảo hầu hạ bên nhìn nhau, trong lòng càng thêm khó hiểu sao thế tử lại chịu uống thuốc thế này? Thế tử trước kia cũng sợ dược nha!

      Lúc phụ mẫu còn sống, Nghiêm Tiêu Nghi cũng là được sủng ái mà lớn lên, cho nên chưa bao giờ có cơ hội đút dược cho người khác. Lăn qua lộn lại như vậy, trong lòng Nghiêm Tiêu Nghi cũng có chút bốc hỏa rồi.

      Hàng mi thanh tú của nàng hơi nhíu lại, để chén thuốc lên bàn, lạnh giọng : “Xem ra thế tử muốn để thiếp hầu hạ, khi vậy, thiếp phải tới chỗ Đại Trưởng Công chúa thỉnh tội thôi”.

      Khương Kỳ rốt cuộc mở mắt hỏi: “Nghi nhi, nàng thỉnh tội gì? Ta lúc nào muốn để nàng hầu hạ?”

      Nghiêm Tiêu Nghi đứng lên, khẽ khom người với Khương Kỳ: “Tuy rằng thiếp biết làm gì khiến thế tử vui, nhưng thế tử chịu uống thuốc, tất nhiên là vì thiếp tốt. Thiếp mới gả vào Phủ Ninh Quốc Công ngày đầu tiên khiến thế tử vui, trì hoãn việc thế tử chữa bệnh, tất nhiên thiếp phải thỉnh tội”.

      xong, Nghiêm Tiêu Nghi liền xoay người muốn rời .

      Khương Kỳ gấp gáp, cũng kệ hai chân đau nhức, cuống quýt dựa vào xe bốn bánh đứng lên, muốn giữ Nghiêm Tiêu Nghi lại. Lại ngờ, mình bắt được người, nhưng lại đứng vững, bản thân liền muốn ngã xuống theo hướng Nghiêm Tiêu Nghi rời rồi.

      Hai nha hoàn Tiêm Nhu và Tiêm Xảo thấy thế vội vàng la lên: “Thế tử..”

      Nghiêm Tiêu Nghi nghe thấy tiếng kêu liền vội quay lại nhìn, nghênh đón nàng chính là Khương Kỳ cao gầy kia ngã đổ về phía nàng.

      Khương Kỳ nhanh tay lẹ mắt liền gắt gao ôm chặt Nghiêm Tiêu Nghi vào trong lòng. Đầu tựa vào cần cổ nàng, khẽ ngửi mùi hoa nhàn nhạt người nàng khiến thỏa mãn và rung động.

      “Ta uống thuốc là được, nàng đừng tức giận”. Khương Kỳ Có chút lấy lòng , thích Nghiêm Tiêu Nghi dỗ , nhưng lại muốn khiến nàng tức giận.

      Hẳn là vì bệnh thời gian dài, người Khương Kỳ mang theo vị thuốc nhàn nhạt, Nghiêm Tiêu Nghi bị ôm vào trong lòng, hai má đỏ ửng. Nàng luống cuống tay chân đẩy Khương Kỳ ra, dưới giúp đỡ của Tiêm Nhu và Tiêm Xảo đỡ ngồi lại xe bốn bánh.

      Thấy Khương Kỳ kề sát vào mình, Nghiêm Tiêu Nghi than tiếng: “Thiếp ngửi thấy vị thuốc cũng tốt, nhưng dù sao thuốc đắng dã tật. Nếu thái tử uống thuốc làm sao có thể khỏe lên được?”

      xong, Nghiêm Tiêu Nghi lại kêu Tiêm Nhu xem có cái gì ngọt miệng, lại xung đột với dược tính của thuốc bưng tới. Tiêm Nhu vâng lời tìm, Tiêm Xảo liền mượn cơ hội cầm chén thuốc để qua bên, để bếp lò, phòng ngừa thuốc nguội .

      Nhìn Khương Kỳ, Nghiêm Tiêu Nghi cảm thấy còn tính tình trẻ con. Có chút dính người, thích làm nũng, thích uống thuốc… Những cái này đều là tính tình của tiểu hài tử.

      Dựa theo biểu cảm của hai nha hoàn Tiêm Nhu và Tiêm Xảo, Nghiêm Tiêu Nghi cũng nhìn ra, hành vi bình thường của Khương Kỳ giống thế này.

      Trong lòng Nghiêm Tiêu Nghi chợt lóe lên ý nghĩ, chẳng lẽ, đầu óc Khương Kỳ hỏng rồi?

      Nhưng ngay lập tức nàng lại cảm thấy khả năng này cao, tuy rằng hành vi của có chút kỳ lạ, nhưng lại năng trật tự ràng, người hỏng đầu hẳn làm được như vậy đâu, việc này lại càng khiến Nghiêm Tiêu Nghi xác định được.

      Khương Kỳ biết thói quen gần hai mươi năm trong mộng của , giờ lại khiến Nghiêm Tiêu Nghi nghĩ đó là bằng chứng ngã hỏng đầu rồi.

      Rất nhanh Tiêm Nhu liền bưng tới cái khay lớn, khay bày các loại mứt, còn có cả mật ong và đường mạch nha.

      Nghiêm Tiêu Nghi nhìn Tiêm Nhu bày từng thứ lên bàn, nàng với Khương Kỳ: “Chàng thích cái nào, hồi uống xong dược rồi liền ăn nó để át vị đắng trong miệng. Tuy rằng thể át hết vị đắng, nhưng cũng có thể giảm bớt chút”.

      Nghĩ tới việc có lẽ Khương Kỳ hỏng đầu rồi, Nghiêm Tiêu Nghi cảm thấy nàng nên tức giận với Khương Kỳ, khi chuyện cũng nhiều thêm chút khoan dung.

      Thái độ của Nghiêm Tiêu Nghi với mình thay đổi, Khương Kỳ cũng cảm giác được, tuy rằng nguyên nhân, nhưng nàng lúc này lại giống như thái độ với ở trong mộng vậy.

      nghĩ chỉ cần mình yếu thế, nàng cảm thêm dịu dàng, trong lòng Khương Kỳ liền có chủ ý.

      Khương Kỳ thuận theo gật gật đầu, tiếp nhận chén thuốc mà Tiêm Xảo vừa giao cho Nghiêm Tiêu Nghi nhắm mắt lại ngụm đem dược uống vào. Sau đó nhíu chặt mày, dường như bị thuốc đắng khiến hai mắt đẫm lệ, vội vàng chỉ vào chén đường mạch nha.

      Nghiêm Tiêu Nghi sửng sốt, gắp lấy khối đường mạch nha đưa tới trước mặt .

      Khương Kỳ cũng đợi Nghiêm Tiêu Nghi phản ứng, cúi đầu, đem cả mạch đường nha lẫn tay Nghiêm Tiêu Nghi ngậm vào trong miệng. biết cố ý hay vô tình, môi đúng là liếm mạch nha còn dính tay nàng.

      Nghiêm Tiêu Nghi cảm nhận được cảm xúc ấm áp mềm mại nơi ngón tay, nàng suýt nữa kêu lên thành tiếng, vội vàng rút tay về, gương mặt hồng hồng nhìn Khương Kỳ ăn kẹo. Hai hàng chân mày nhíu chặt của rốt cuộc cũng dãn ra, vẻ mặt thỏa mãn, bộ dáng khiến nàng biết nên gì cho phải.

      Tiêm Nhu chạy tới phòng bếp trong viện muốn đồ ngọt, trong bếp tự nhiên chuẩn bị những thứ như vậy cho nên nàng ta phải chạy tới phòng bếp trong phủ, tuy rằng việc này chẳng phải việc lớn gì, nhưng vẫn truyền tới tai Đại Trưởng Công chúa.

      Biết được ngọn nguồn việc, bất ổn trong lòng Đại Trưởng Công chúa càng lúc càng lớn.

      Khương Văn Chính ra ngoài làm việc, vừa hồi phủ liền thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Đại Trưởng Công chúa chờ .

      “Từ khi lớn lên, Kỳ nhi khi nào lại sợ uống thuốc chứ? Chàng xem vì sao vừa tỉnh dậy liền biến thành cái dạng như vậy rồi?” Đại Trưởng Công chúa lo lắng : “Chàng Kỳ nhi có phải …”

      Khương Văn Chính cũng cảm thấy kỳ quái: “Nàng đừng khẩn trương, đừng để cho người khác nhìn thấy lại lan truyền nhàn thoại. Ngày mai Trần thái y tới để ông ấy khám thử xem”.

      Đại Trưởng Công chúa nghe vậy cũng chỉ gật đầu.

      -------------------------

      Tác giả có lời muốn : Khương Kỳ: Cả nhà đều hoài nghi đầu óc bản thế tử hỏng rồi.

      chẳng qua chỉ muốn lấy lòng tức phụ nhi nhà mình thôi.
      minhminhanhngoc, levuong, Parvarty18 others thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Kaka, làm nũng í mà
      tart_trung thích bài này.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 9: Thẳng thắn.

      Nghiêm Tiêu Nghi bảo Hoàng ma ma mang theo Cát Nhi và Tiêm Xảo sắp xếp lại đồ cưới của nàng, trong phòng chỉ lưu lại mình Tiêm Nhu hầu hạ.

      Khương Kỳ sau khi uống dược liền nghỉ ngơi chút. Nghiêm Tiêu Nghi ngồi ở gian ngoài, nàng lật xem sổ sách trong tay, xem các khoản thu vào chi ra của Ngọc Thanh Viện, trong lòng cảm thấy kỳ quái.

      “Tiêm Nhu, trước đó chẳng lẽ bên cạnh thế tử có người hầu thân cận nào sao?” Nghiêm Tiêu Nghi ngẩng đầu hỏi.

      là quý tộc huân tước, có khả năng trước khi chính thê vào cửa nạp di nương, nhưng nha hoàn thông phòng lại phải là có. Nghiêm Tiêu Nghi cảm thấy Khương Kỳ mười bốn tuổi có thể ở phố hoa cùng người khác tranh giành tình nhân, có khả năng bên cạnh chẳng có ai.

      Tiêm Nhu cúi người trả lời: “Bẩm phu nhân, quy củ trong phủ sâm nghiêm, trước khi thế tử thành thân, được phép có người bên cạnh. Quốc Công gia cũng lập gia quy, nam nhân Khương gia nếu đến 40 tuổi vẫn có con được phép nạp thiếp. Nếu có ngoại thất, cho dù sinh được nhi tử, nhưng vì lai lịch bất chính cũng được phép nhận tổ quy tông”.

      Những lời này đều là do Đại Trưởng Công chúa dặn nàng ta, coi như cho phu nhân cái công đạo. Cho dù thế tử là người đáng tin cũng bỗng nhiên chạy ra thứ trưởng tử khiến phu nhân vừa mắt.

      Nghiêm Tiêu Nghi gật gật đầu, cũng gì nữa.

      Tình cảm giữa Ninh Quốc Công và Đại Trưởng Công chúa vô cùng tốt, việc này người trong kinh thành đều biết, cũng có vài kẻ lắm mồm Ninh Quốc Công chẳng qua kiêng kị thân phận của Đại Trưởng Công chúa, nhưng cũng có người phò mã bị bà chém trước kia phải cũng có thông phòng sao. Cho dù thế nào, nữ quyến trong kinh này ai mà hâm mộ Đại Trưởng Công chúa chứ?

      Có điều Nghiêm Tiêu Nghi nghĩ tới Khương Văn Chính lại lập ra gia quy như vậy, trói buộc hậu nhân Khương gia, coi như là cố gắng dẹp bỏ những việc bẩn thỉu nơi hậu viện. Nếu tới 40 tuổi vẫn có nhi tử mới được nạp thiếp, cho dù có nhi tử qua tuổi này vẫn muốn nạp thiếp nữa, đích tử sợ rằng cũng trưởng thành, chủ mẫu nhà sao còn phải kiêng kị những thị thiếp kia cơ chứ?

      Nghiêm Tiêu Nghi nghĩ tới bản thân trong thời gian dài sắp tới cần phải đối mặt với vấn đề này, trong lòng nàng thầm thấy nhõm.

      Nàng chớp chớp đôi mắt có chút khó chịu, buông sổ sách xuống. Trước khi kính trà, nàng và Khương Kỳ mỗi người đều tự mình vội vàng uống chén cháo, bây giờ tuy chưa tới thời điểm dùng cơm trưa, nhưng lại có chút đói bụng.

      “Tiêm Nhu, ngươi phòng bếp , lấy ít điểm tâm… Còn có cháo nữa, để ta xem thế tử thế nào”. Tràng vị của Khương Kỳ trong thời gian ngắn thích hợp ăn uống, chỉ có thể uống cháo loãng từ từ thích ứng.

      Tiêm Nhu phòng bếp, Nghiêm Tiêu Nghi đứng dậy vào trong phòng.

      Nàng tới trước giường, thấy còn ngủ, suy nghĩ xem có nên gọi người dậy hay , đúng lúc đó Khương Kỳ chậm rãi mở mắt.

      Khương Kỳ chớp mắt mấy cái, nhìn người đứng trước giường, cười gọi: “Nghi nhi”.

      Nghiêm Tiêu Nghi rũ mắt, nguyện ý nhìn . Trong đôi mắt kia có quá nhiều điều, vui sướng, ỷ lại, còn có cả chút tình cảm nàng ra được, giống như xé mở lòng nàng, mang đầy tính công kích.

      “Chắc thế tử đói bụng rồi, thiếp sai Tiêm Nhu phòng bếp lấy đồ ăn, chàng chờ chút”. Nghiêm Tiêu Nghi đỡ Khương Kỳ ngồi tựa ở đầu giường, lại giúp chỉnh lại chăn người.

      ra những lời Nghiêm Tiêu Nghi và Tiêm Nhu chuyện bên ngoài đều nghe thấy cả. Trước kia căn bản để ý tới việc thanh danh của mình có tốt hay , chỉ bằng việc là thế tử Phủ Ninh Quốc Công, kinh thành này có ai dám khiến thoải mái chứ? Chỉ cần phạm phải tội gì lớn, gây ra án mạng, tất cả Phủ Ninh Quốc Công đều có thể gánh vác cho .

      Ở trong mộng, bởi vì thích Nghiêm Tiêu Nghi, nhưng cũng muốn chạm tới những nữ tử tiếp khách đến ở phố hoa, cho nên ở bên ngoài nuôi dưỡng ngoại thất. Khương Kỳ còn cho rằng chỉ cần có hài tử, cho dù phụ mẫu biết được cũng làm gì . khi đó hoàn toàn nghĩ tới cảm nhận của Nghiêm Tiêu Nghi, càng nghĩ tới cuối cùng người hạ độc lại là ngoại thất đó.

      giờ, Khương Kỳ chính là cảm thấy chột dạ.

      Lãnh đạm với chính thê, lưu luyến nữ nhân bên ngoài, cuối cùng bị kê đơn trở thành phế vật, sau đó còn vô sỉ mà hưởng thụ khoan dung và dịu dàng của chính thê. Khương Kỳ tự chế giễu bản thân, rốt cuộc có tài đức gì chứ?

      Khương Kỳ thấy Nghiêm Tiêu Nghi né tránh ánh mắt , tâm trạng thấy tốt. muốn giải thích với nàng, nhưng những lời đồn đãi kia ít nhiều cũng là , giải thích được. Nghĩ tới ở trong mộng, trước khi xảy ra chuyện, Nghiêm Tiêu Nghi đối xử với lãnh đạm như người xa lạ, Khương Kỳ theo bản năng rùng mình cái.

      Nghiêm Tiêu Nghi thấy người run lên, vội vàng hỏi: “Thế tử lạnh sao?”

      xong, nàng sớm lấy ở giá cái chăn mỏng, chuẩn bị khoác lên vai . Khương Kỳ chột dạ ngoan ngoãn để Nghiêm Tiêu Nghi ở giữa tiết trời tháng sáu phủ lên người thêm lớp chăn, chẳng dám dị nghị gì.

      Khương Kỳ mở miệng, do dự chút, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Những lời lúc này nàng với Tiêm Nhu chuyện ở phòng ngoài, ta đều nghe được”.

      Nghiêm Tiêu Nghi ngồi ghế tròn ở bên, ngẩng đầu nhìn .

      Khương Kỳ cười khan hai tiếng, có chút mất tự nhiên : “Ta, ta biết.. Aizzz! Nghi nhi, tuy rằng trước kia ta hành có chút hồ đồ, nhưng nàng phải tin ta, ta phố hoa cũng là vì thách đố với người ta, chưa từng chạm vào ai, đúng, là ta có dính lên những nữ nhân kia. Ta có mặt mũi bản thân giữ mình trong sạch, ngoại trừ ghét bỏ những người ở đó, ra còn là vì sợ nếu xảy ra , phụ mẫu đánh ta. Còn có việc nuôi con hát kia, cũng là vì tranh hơn thua với người ta, cứng rắn đoạt được. tới việc ta vốn thích nghe diễn, người kia còn là nam nhân đấy. Còn nữa, còn đôi song sinh kia, phải là ta giành được, bọn họ là được mua về. Sau đó nương lai lịch họ ràng, cũng đưa người rồi…”

      Khương Kỳ thành thành khai báo, ra cũng ỷ vào tình trạng thân thể giờ tốt, dễ khiến Nghiêm Tiêu Nghi mềm lòng mà thôi. Huống gì tại với nàng tốt hơn sau này nàng lại nghe được những chuyện tốt của từ người khác.

      Nghiêm Tiêu Nghi gì, nàng chỉ lẳng lặng nghe. ra đối với nàng mà , Phủ Ninh Quốc Công chẳng qua chỉ là chỗ có thể khoan dung với tồn tại của nàng, bản thân nàng cũng có bao nhiêu tình cảm với Khương Kỳ. Nếu Khương Kỳ tỉnh lại, nàng chẳng qua cũng chỉ là thủ tiết sớm thôi, Khương Kỳ sống lại, cho dù có tình cảm, nhưng sau này có lẽ đứa , sinh hoạt đại khái có thêm chút thứ để tưởng niệm.

      Cho nên Nghiêm Tiêu Nghi chưa từng nghĩ tới Khương Kỳ có bao nhiêu tình cảm với nàng, có hi vọng có thất vọng. Những chuyện Khương Kỳ từng làm đối với nàng có liên quan gì đâu chứ?

      Nhưng thực lại cho nàng kinh ngạc lớn . Khương Kỳ tự nhiên ỷ lại vào nàng, khiến nàng có chút luống cuống chân tay. Thời gian chỉ mới chưa hết ngày khiến Nghiêm Tiêu Nghi vốn nên chết tâm lại dâng lên gợn sóng .

      Khương Kỳ là thế tử Phủ Ninh Quốc Công, Quốc Công gia nắm quân quyền trong tay, Đại Trưởng Công chúa là của hoàng đế, cho dù là hoàng tử cũng dám đến trêu chọc . Người như vậy, vốn cần kiêng nể gì.

      Nhưng lúc này, giải thích những gì bản thân làm qua với nàng.

      Nghiêm Tiêu Nghi nhìn bộ dáng hơi khẩn trương của Khương Kỳ, nàng thể ra những lời như bản thân để ý tới việc đó. Nàng sợ bản thân rồi, khiến người nghiêm túc giải thích với mình này cảm thấy khổ sở.

      Trong lòng Nghiêm Tiêu Nghi thầm than, nàng mỉm cười : “Thiếp biết”.

      “Cái kia, ta…!” Khương Kỳ sửng sốt, những lời muốn như bị kẹt trong họng, chữ cũng thốt ra được.

      “Trước kia thiếp và thế tử biết nhau, những chuyện trước đó, thiếp thể can thiệp được. Nhưng sau này, chúng ta là phu thê, thế tử làm việc xin hãy nghĩ tới thiếp”. Nghiêm Tiêu Nghi dịu dàng .

      Khương Kỳ có chút thất vọng, nhưng cũng có chút vui vẻ. thất vọng vì Nghiêm Tiêu Nghi thờ ơ, lại vui vẻ vì những lời của nàng.

      gật đầu, giòn giã : “Ta thề, trong lòng chỉ có mình nàng mà thôi”.

      Nghiêm Tiêu Nghi nghe lời hứa của , nhưng nàng ra tin, có điều bộ dáng nghiêm túc của Khương Kỳ khiến trong lòng nàng cảm nhận được ấm áp, dịu dàng mà yên bình.

      Đúng lúc này, Tiêm Nhu mang đồ ăn tới.

      Nghiêm Tiêu Nghi bưng bát cháo lên, đưa tới trước mặt Khương Kỳ. Khương Kỳ mở miệng, bộ dáng chờ được nàng đút cho.

      Nghiêm Tiêu Nghi nhìn bát cháo trong tay, lại nhìn Tiêm Nhu bên cạnh.

      Tiêm Nhu đứng bên cạnh bàn thấp, hơi hơi cúi đầu, động tác trong tay nhanh hơn. Sau khi dọn đồ lên xong, nàng ta vội vàng cúi thấp người lui ra ngoài.

      Nghiêm Tiêu Nghi thở dài, thấy Khương Kỳ vẫn bày ra bộ dáng nàng đút ta ăn, đành phải bất đắc dĩ múc lấy thìa cháo đưa tới trước mặt .

      Khương Kỳ ghé sát vào, hơi ăn hết thìa cháo.

      Lúc Nghiêm Tiêu Nghi múc muỗng cháo thứ hai cho , bên môi nàng cảm thấy mềm mại. nàng đưa mắt nhìn, Khương Kỳ cầm khối điểm tâm đưa tới trước mặt nàng, muốn đút nàng ăn.

      Gương mặt nhắn của nàng ửng đỏ, Nghiêm Tiêu Nghi muốn gì đó, Khương Kỳ lại nhân cơ hội mà nhét miếng bánh vào miệng nàng. Nghiêm Tiêu Nghi nhìn bộ dáng đắc ý của , nàng ăn miếng điểm tâm trong miệng, bất đắc dĩ thở dài.
      minhminhanhngoc, levuong, Parvarty15 others thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Ân ân ái ái chảy hết cả đường rồi 2 bé ơi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :