1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] CHUYỆN THƯỜNG NGÀY CỦA HOÀNG KHỐ SỦNG THÊ - Lục Thập Giáp Tử [update c31/71]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 2: Lựa chọn tốt nhất.

      Đông Viện và Tây Viện Nghiêm Gia, tuy rằng ở sát bên nhau, nhưng mỗi Viện đều có cửa riêng. Các đời Kiến An Hầu đều ở tại Đông Viện, vậy nên trước cửa Đông Viện có treo tấm biển Phủ Kiến An Hầu, mà Tây viện lại là biển Nghiêm phủ. Lão phu nhân đau lòng cho cháu , sợ việc liên tiếp mất song thân, sân viện của mình lại bị Nhị phòng chiếm khiến Nghiêm Tiêu Nghi càng thêm khó chịu, vì thế liền để Nhị phòng tiếp tục ở lại Tây Viện. Cho nên tấm biển Phủ Kiến An Hầu kia lại được chuyển tới treo ở Tây Viện, biển cửa Đông Viện đổi thành Nghiêm Phủ.

      Lúc này, đội ngũ đón dâu của Phủ Ninh Quốc Công cũng gần tới, sớm được dặn dò, bỏ qua cửa Phủ Kiến An Hầu, thẳng tới Đông Viện. Thứ tử An Vương Lý Gia Hằng chỉ mới mười ba tuổi lưu loát nhảy xuống khỏi ngựa, giương mắt nhìn tấm biển trước cửa chút, lại nhìn tới Nghiêm Bồi Luân thân y phục quý tộc sớm đứng chờ trước cửa, đáy mắt lóe qua tia châm biếm.

      Nghiêm Bồi Luân bận rộn tiếp đón, chắp tay : “Làm phiền Nhị công tử rồi”.

      Vị An Vương Nhị công tử này tuy có tước vị trong người nhưng Nghiêm Bồi Luân cũng dám chậm trễ. Dù gì đây cũng là người trong hoàng tộc, hơn nữa mới mười hai tuổi có thể lập được chiến công, cho dù sau này được thừa kế tước vị, tiền đồ cũng là vô hạn.

      Mặt Lý Gia Hằng mang theo ý cười, đáp lễ : “Gia Hằng phụng mệnh mẫu, thay mặt cho biểu huynh. Giờ lành tới, Gia Hằng cung thỉnh đại tiểu thư quý phủ lên kiệu”. Hoàn toàn để mắt tới thân phận của Nghiêm Bồi Luân cùng với Phủ Kiến An Hầu.

      Nghiêm Bồi Luân sửng sốt, cố gắng tươi cười, : “Nhị công tử yên tâm, nhất định để lỡ giờ lành”. Dứt lời, Nghiêm Bồi Luân liền phái người tới hậu viện.

      Lúc này, ở tại Đông Viện.

      Bà tử bên cạnh tiểu Ôn thị nghe thấy hỉ nhạc bên ngoài, liền khom người với hai bà tử ở hai bên Nghiêm Tiêu Nghi: “Đại tiểu thư, đội ngũ đón dâu Phủ Ninh Quốc Công tới trước cửa, nô tỳ cung tiễn đại tiểu thư xuất giá”.

      Đám người trong phòng cũng theo lời bà mụ , đều cúi người hành lễ.

      Nghiêm Tiêu Nghi tứ chi vô lực chỉ có thể bị người kéo , cười lạnh : “Việc tới nước này ta cũng thể gì hơn. Chỉ là tiểu Ôn thị nghĩ tới sau khi mấy người các người tới Phủ Ninh Quốc Công với ta liền có thể trốn được sao? Ta là chủ tử, đánh chết vài nô tài hồi môn ai có thể quản được chứ?”

      Vài bà tử và nha hoàn bị tiểu Ôn thị chỉ định theo Nghiêm Tiêu Nghi làm nha hoàn hồi môn nghe được lời của nàng, khỏi giật mình. Tuy tính tình đại tiểu thư phải người bạo ngược, nhưng cũng phải người yếu mềm mặc người tính toán, bằng phu nhân cũng hạ dược nàng. Phu nhân phái bọn họ theo giám sát đại tiểu thư, vốn tưởng rằng là việc tốt, nhưng hôm nay ngẫm lại mới thấy đó chính là đường chết.

      Bà tử thấy những người trong phòng lộ sắc mặt khó coi liền biết chuyện ổn. Bà ta cố gắng cười : “Đại tiểu thư gả vào Phủ Ninh Quốc Công rồi, nếu có ai bên cạnh giúp đỡ, sợ là hạ nhân trong Phủ Ninh Quốc Công cũng thể cho tiểu thư sắc mặt tốt. Phu nhân chỉ là lo lắng cho đại tiểu thư mà thôi, đại tiểu thư đừng nghĩ nhiều”.

      “Giúp đỡ? Tống ma ma, ta cũng muốn cùng ngươi lời vô nghĩa, nếu hôm nay ngươi đem người của ta trả lại đây, ta cho dù chết cũng để các ngươi được toại nguyện. Cho dù nhìn ta tại như vậy, nhưng nếu muốn chết ai có thể ngăn cản được? Đến lúc đó Phủ Ninh Quốc Công trách cứ, để ta nhìn xem Kiến An Hầu có thể gánh được hay !” Nghiêm Tiêu Nghi cắn răng .

      Kể từ khi nàng biết Lư Gia muốn đổi người, thời điểm bản thân bị gả tới Phủ Ninh Quốc Công, người thân tín bên cạnh nàng đều bị tiểu Ôn thị lấy cớ điều . Tiểu Ôn thị sợ nàng làm ra chuyện gì cực đoan liền để thân tín của bà ta tới giám sát nàng. Nhưng tiểu Ôn thị ngờ tới, từ lúc nàng biết việc Lư Gia muốn đổi người, nàng chẳng còn bất kỳ trông cậy nào vào Lư Gia rồi, sao còn náo loạn được. Còn về việc gả vào Phủ Ninh Quốc Công đối với nàng mà , ngược lại là kinh hỉ lớn.

      Theo như Nghiêm Tiêu Nghi thấy, cho dù thế tử Phủ Ninh Quốc Công có phẩm tính thế nào, chỉ cần nàng có thể vào đó, Nghiêm Bồi Luân và tiểu Ôn thị thể động chạm gì tới nàng. So với việc ở lại đây bị bọn họ lợi dụng đẩy tới những chỗ khác, Phủ Ninh Quốc Công ngược lại là lựa chọn tốt nhất với nàng lúc này. Mà ngày Phủ Ninh Quốc Công hạ sính, nàng càng chắc chắn điểm này. Nhưng tất cả chuyện này tuyệt đối thể để bọn họ phát , bằng sợ xảy ra chuyện khác. Bây giờ tình thế khác, nàng muốn nắm chắc cơ hội đem người của mình trở về, bằng qua hôm nay, bọn họ nhất định bị tiểu Ôn thị bán ra ngoài.

      Tống ma ma nghe nàng vậy liền vội vàng tìm tiểu Ôn thị. Nghiêm Tiêu Nghi có thể tuyên bố tìm chết, chỉ cần lúc lên kiệu có chuyện gì ngoài ý muốn, chưa tới Phủ Ninh Quốc Công kia, người tới đón dâu hôm nay là Nhị công tử An Vương, ai cũng phải người mà Phủ Kiến An Hầu có thể đắc tội được.

      Sau khi tiểu Ôn thị nghe Tống ma ma bẩm báo, bà ta cơ hồ muốn xé nát khăn trong tay. Lời Nghiêm Tiêu Nghi , tiểu Ôn thị tại mới hiểu được, mấy ngày nay Nghiêm Tiêu Nghi đều là ngụy trang, nàng ta căn bản sớm ra quyết định rồi, lại muốn hạ thấp phòng bị của bọn họ. Nghĩ tới hành động hôm nay của Phủ Ninh Quốc Công, chỉ sợ cọc hôn nhân này nha đầu Nghiêm Tiêu Nghi kia cầu còn được. Nhưng bây giờ mọi chuyện tới nước này, tiểu Ôn thị có can đảm vào lúc này hủy cọc hôn này.

      “Đem người của chúng ta rút hết về, nàng ta muốn người của mình, vậy trả lại cho nàng ta”. Tiểu Ôn thị cắn răng .

      Tiểu Ôn thị nghĩ tới những lời đồn đãi về thế tử Ninh Quốc Công, trong lòng liền cười lạnh. Cứ để ngươi đắc ý trước, Khương Kỳ kia nếu chết cũng thôi, nếu như chết, phu quân vô đức, xem ngươi còn có thể có những ngày tốt lành !

      Nghiêm Tiêu Nghi nhìn đám người quỳ trước mặt ngừng nức nở, giọng nàng lạnh lùng : “Đừng khóc, hôm nay là ngày Nghiêm Tiêu Nghi ta gả , bộ dáng các ngươi như vậy phải làm cho người khác chê cười sao?”

      Phụ nhân trung niên dẫn đầu đám người lau lệ mặt, nhìn chủ nhân tứ chi vô lực ngồi tựa tiểu tháp, bà lại rơi lệ, rồi lại vội vàng lau : “Đại tiểu thư…”

      “Các ngươi hầu hạ ta nhiều năm, cũng là những người ta tín nhiệm nhất. Bây giờ ta phải rời khỏi chỗ này, nếu các ngươi muốn theo ta, vậy liền sửa sang dung nhan, theo bản tiểu thư xuất giá, nếu nguyện ý lưu lại, tới lúc bản tiểu thư đem khế ước bán thân trả lại cho các ngươi”. Nghiêm Tiêu Nghi nhìn bọn họ, chậm rãi .

      Những người này chút do dự cúi rạp người đất, trăm miệng lời: “Nguyện lòng theo tiểu thư”.

      “Tốt!” Nghiêm Tiêu Nghi với phụ nhân trung niên: “Hoàng ma ma, người mang theo bọn họ chuẩn bị cho tốt ”.

      Phụ nhân dẫn đầu sau khi lên tiếng trả lời, lập tức đứng dậy, mang theo những người kia nhanh chóng rời .

      Sau khi bọn họ rời , Nghiêm Tiêu Nghi đối với Tống ma ma đứng thẳng ở cửa: “Thay ta cảm tạ phu nhân ngươi, cảm ơn mấy ngày nay chiếu cố người bên cạnh bản tiểu thư”.

      Chỉ mới tháng ngắn ngủi, Hoàng ma ma vốn có thân mình thùy mị thướt tha, bây giờ ngay cả xiêm y trước kia có khi cũng mặc được. Nha hoàn bên người nàng cũng đều có bộ dáng xanh xao vàng vọt. Hôm nay nếu dẫn bọn họ , sợ rằng kết cục của họ so với suy nghĩ của nàng càng thêm tồi tệ.

      Tống ma ma sửng sốt, vội vàng trả lời: “Đại tiểu thư quá lời”.

      Nghiêm Tiêu Nghi giữ đạo hiếu ba năm, liền ru rú trong nhà, bên người lại có người giám sát, nếu phải thời gian đó nàng luôn ở tại Đông Viện, sợ là sớm bị người lãng quên. Bây giờ xem ra, đúng là Tống ma ma cũng dám nhìn thẳng nàng.

      “Tuy bản tiểu thư nguyện ý dùng những người Hầu phu nhân đưa tới, nhưng hôm nay bản tiểu thư như vậy, người bên cạnh sợ cũng dùng được, vậy làm phiền Tống ma ma kêu hai hỉ bà lúc nãy lại đây”. Nghiêm Tiêu Nghi cũng muốn mang những người này ra phủ, nếu bị kẻ có tâm lắm miệng, khiến Phủ Ninh Quốc Công và Đại Trưởng Công chúa thoải mái, đối với nàng cũng chẳng phải chuyện gì tốt.

      Tống ma ma là người thông minh, lập tức hiểu ý của Nghiêm Tiêu Nghi. Mặc dù Đại tiểu thư muốn dùng người phu nhân gọi tới, nhưng phô trương vẫn phải có, cũng thể để đại tiểu thư mang theo những người xanh xao vàng vọt kia xuất giá được. Nghĩ vậy, Tống ma ma lại kêu những người lúc nãy tới, chỉ là những người đó càng thêm thành thực hơn so với lúc trước, hai hỉ bà lúc đỡ Nghiêm Tiêu Nghi, động tác cũng cẩn thận hơn ít.

      Trước cửa phủ, Nghiêm Bồi Luân vừa mới sai người hậu viện, liền thấy đội năm người cưỡi ngựa phóng nhanh tới chỗ bọn họ.

      “Kinh thành trọng địa, ai dám phóng ngựa nhanh như vậy!” Nghiêm Bồi Luân kinh ngạc . Trừ cấm quân và tuần vệ kinh thành ra, chỉ khi có vụ khẩn cấp cần giải quyết, bằng trong kinh cho phép phóng ngựa. Huống gì hôm nay là ngày Phủ Ninh Quốc Công đón dâu, hẳn sớm thông báo qua, cấm quân và tuần vệ kinh thành cũng ở đây va chạm với đội ngũ đón dâu mới đúng.

      Đội kỵ mã càng lúc càng tới gần, lúc mọi người nhìn thấy , vị hán tử cầm đầu mặc khôi giáp, bốn người sau cũng là thân áo giáp. Ngay lúc Nghiêm Bồi Luân muốn kêu người ngăn đội người đó lại, đột nhiên nhìn thấy gương mặt người dẫn đầu, ông ta kinh ngạc tới mức quên luôn cả chuyện.

      Người này phải mất tích rồi sao? Sao lại đột nhiên xuất ?

      Đội kỵ mã dừng lại trước cửa phủ, người cầm đầu nhảy xuống ngựa. Cũng để ý những người khác, thẳng tới trước mặt Nghiêm Bồi Luân, ngón tay đẩy đẩy trường đao giắt ngang hông, lưỡi đao liền trượt ra khỏi vỏ khúc. Ngay lập tức, tiếng hỉ nhạc thổi liền dừng lại.

      Lý Gia Hằng vội vàng sai người tấu nhạc lại. Tuy ta biết phát sinh chuyện gì, nhưng người tới là thân võ quan, bộ dáng có vẻ làm ra chuyện gì quá khích, ngược lại hỉ nhạc thể ngừng được, đây là đón dâu cho biểu huynh của đó. Huống gì chỉ kêu đem người về, cũng dặn phải lo sống chết của Kiến An Hầu.

      “Dương, Dương đại nhân…” Nghiêm Bồi Luân cố gắng trấn định, ý đồ cầu cứu Lý Gia Hằng, nhưng lại phát đối phương cúi đầu sửa sang xiêm y.

      Dương Hàm lạnh giọng : “Nghi nhi đâu?”

      Nghiêm Bồi Luân run rẩy vươn ngón tay chỉ vào trong phủ, đáp: “Ở, ở bên trong”.

      Dương Hàm thu đao, giọng lạnh lùng:”Hôm nay là ngày vui của Nghi nhi, thích hợp vấy máu. Nhưng từ nay về sau, Dương Hàm ta và Nghiêm gia ngươi đội trời chung”.

      dứt lời, ông xoay người hướng bốn tên cận vệ thân cận : “Các ngươi đợi ở ngoài”.

      “Vâng!” Bốn người cùng lúc hô vang.

      Sau đó, Dương Hàm để ý tới Nghiêm Bồi Luân, chạy vào bên trong phủ. Người Nghiêm phủ muốn ngăn lại, nhưng lại bị sát khí người ông dọa sợ tới dám làm ra hành động gì.

      Lý Gia Hằng nhìn bóng lưng ông, nghĩ tới những lời , trong lòng khẽ động. Đúng là tới sớm bằng đúng lúc, Vân Huy tướng quân này mất tích mấy tháng bây giờ lại đột nhiên xuất .

      Lý Gia Hằng nhìn mặt Nghiêm Bồi Luân xám như màu đất liền cười lạnh trong lòng. Tuy rằng còn trẻ, nhưng những việc trong triều cũng có biết, Vân Huy Tướng quân mất tích mấy tháng, lại đột nhiên xuất , tất nhiên là vì có việc quan trọng. Đáng tiếc, Nghiêm Bồi Luân lại cho rằng chất nữ kia còn chỗ dựa nào, liền dễ dàng đưa người xung hỉ.

      Bây giờ thân cữu cữu người ta về, biết Nghiêm Bồi Luân có hối hận vì những việc mình làm hay .
      minhminhanhngoc, levuong, Parvarty29 others thích bài này.

    2. kabi_ng0k

      kabi_ng0k Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      80
      Lót dép ngồi hóng chương mới:yoyo38::yoyo38::yoyo38:
      tart_trung thích bài này.

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 3: Gả

      Nghe phía tiền viện truyền lời đến, đoàn người đón dâu tới trước cửa phủ, Tống ma ma vội vàng để hai hỉ bà đỡ Nghiêm Tiêu Nghi dậy, dự định để nàng tới chỗ lão phu nhân bái chào, liền thấy Cát Nhi bên cạnh lão phu nhân tới.

      “Lão phu nhân , đại tiểu thư cần tới bái biệt, lão phu nhân chỉ cầu sau này đại tiểu thư có những ngày thuận lợi, bình an”. Cát Nhi quỳ rạp đất, tay cầm lấy khế ước bán thân của mình dâng lên, : “Lão phu nhân , để nô tỳ sau này theo hầu hạ Đại tiểu thư”.

      Nghiêm Tiêu Nghi trầm mặc lúc, sau đó mới nhàng tiếng: “Được”.

      Theo lý, lúc nữ nhi xuất giá cần phải có huynh đệ trong nhà cõng lên kiệu hoa, nhưng Đại phòng có nhi tử, vị bên Nhị phòng kia cũng chỉ mới năm tuổi thôi. Đáng ra Nghiêm Tiêu Nghi còn có cữu cữu, nhưng mấy tháng trước lại mất tích chiến trường, sống chết . Mặc dù là thúc thúc cũng được, nhưng Nghiêm Bồi Luân lại bày ra dáng vẻ Hầu gia, Nghiêm Tiêu Nghi làm sao có thể nguyện ý được.

      Ngay lúc Tống ma ma lệnh cho hỉ bà đội khăn đỏ lên cho Nghiêm Tiêu Nghi, cõng nàng lên kiệu, liền thấy người nam nhân mặc áo giáp xông vào.

      Nha hoàn trong phòng nhịn được mà kêu lên mấy tiếng sợ hãi, Tống ma ma muốn mắng người, lại nghe thấy Cát Nhi hô lên: “Cữu lão gia!”

      Cửu lão gia? Cát Nhi vốn là nha hoàn hồi môn của Ôn thị, tất nhiên quen thuộc với người Ôn gia, vị trước mắt này là… Nhìn bộ dáng có chút quen thuộc, Tống ma ma kinh ngạc. Người này phải chết rồi sao? Sao lại xuất vào lúc này?

      Dương Hàm tới trước mặt Nghiêm Tiêu Nghi, gương mặt kiên nghị có chút dãn ra: “Nghi Nhi, cữu cữu tới chậm”.

      Nghiêm Tiêu Nghi nhìn Dương Hàm, ủy khuất nhẫn nhịn từ lâu rốt cuộc cũng theo nước mắt phát tiết ra ngoài: “Cữu cữu, người trở lại...”

      “Ta trở về”. Nhìn nữ nhi duy nhất mà tỷ tỷ lưu lại, trong lòng ông tràn ngập ảo não và hối hận. Sao ông thể về sớm chút? Nếu có thể về sớm hơn, Nghiêm Bồi Luân và Lư Gia cũng dám khi dễ Nghi nhi như vậy.

      Nghiêm Tiêu Nghi muốn lấy tay lau nước mắt, nàng muốn xác định cữu cữu trở về. Nhưng tứ chi nàng vô lực, căn bản thể nâng tay lên nổi. Dương Hàm cũng phát ra Nghiêm Tiêu Nghi ổn.

      Ông nắm cánh tay vô lực của Nghiêm Tiêu Nghi, sắc mặt xanh mét hỏi: “Sao lại như vậy?”

      Nghiêm Tiêu Nghi cười khổ tiếng, lại lời nào.

      Dương Hàm lại nghĩ tới những truyện mà ông nghe được trong mấy ngày nay, lập tức liền hiểu , ông quay đầu nhìn về phía Tống ma ma đứng ở bên, nhận ra bà ta là người của Nhị phòng Nghiêm Gia. Nghĩ tới đây, Dương Hàm lên trước mấy bước, dùng sức tát Tống ma ma bạt tai. Tống ma ma dáng người tròn trịa bị cái bạt tai này đánh bay ra ngoài, đụng đầu vào tường.

      Tống ma ma chẳng kịp kêu đau tiếng nào, cả người liền rớt xuống, ngất .

      Trong phòng có tiếng động nào, cho dù có người muốn lên xem xét thương thế của Tống ma ma, nhưng nhìn thấy bộ dáng hung thần sát ác của Dương Hàm chẳng ai dám động đậy. Dương Hàm trở lại trước mặt Nghiêm Tiêu Nghi, hạ thấp người, đối mặt với nàng.

      “Cữu cữu đồng ý với mẫu thân con, phải chăm sóc con tốt, nhưng nghĩ tới lại để cho người ta khi dễ con như vậy. Mối hôn này chúng ta kết, cữu cữu mang con rời khỏi Nghiêm gia”. xong, ông liền muốn kéo Nghiêm Tiêu Nghi rời .

      Nghiêm Tiêu Nghi nghe vậy, khẽ cười tiếng, lắc đầu : “Đa tạ cữu cữu, nhưng cọc hôn này là bệ hạ lệnh cho Lễ Bộ lo liệu, sớm đơn giản như chuyện kết thân giữa hai nhà. Hôm nay nếu con rời , cữu cữu chỉ đắc tội với Phủ Ninh Quốc Công, mà con vẫn như cũ là người Nghiêm gia, lần này thành, ngày sau nếu muốn nghị thân vẫn là cần bọn họ, trừ khi kiếp này Nghi nhi tính gả . Huống gì, gả vào Phủ Ninh Quốc Công cũng phải là chuyện xấu gì, dựa vào việc họ để cho Lễ bộ tới chủ trì con cũng có thể nhìn ra được”.

      Dương Hàm nghe xong cũng biết những lời Nghiêm Tiêu Nghi vô cùng có lý. Tuy ông là cữu cữu của Nghiêm Tiêu Nghi, nhưng dù sao con bé cũng là người Nghiêm gia. Nghiêm Tiêu Nghi bị người ủy khuất, người làm cữu cữu này có thể xuất đầu, nhưng lại thể mang hài tử Nghiêm gia rời . Về phần Phủ Ninh Quốc Công, thân là võ nhân, ông tự nhiên khâm phục Ninh Quốc Công, Đại Trưởng Công chúa bởi vì kiện giết phu xét nhà mà bị người lên án, nhưng đối với bọn họ mà , đó là nhân vật nữ trung hào kiệt hề thua kém đấng mày râu.

      Nếu bình thường, Nghi nhi có thể gả vào Phủ Ninh Quốc Công tất nhiên tốt hơn nhiều so với Lư Gia kia, nhưng thế tử Ninh Quốc Công chẳng phải dạng người gì tốt, tới việc tại ta sống chết , Nghi nhi gả vào đó chừng liền phải thủ tiết, mà cho dù ta khỏe mạnh nữa, với phẩm hạnh của Khương Kỳ kia, Nghi nhi sau này sợ là chịu ủy khuất lớn.

      "Nghi Nhi..."

      Dương Hàm còn muốn gì đó, nhưng bị Nghiêm Tiêu Nghi cắt ngang.

      Mắt nàng cong lên, giọt lệ sượt qua đôi má: “Cữu cữu, người có thể trở về, là ân đức lớn nhất ông trời cho Nghi Nhi rồi. Bây giờ Nghi nhi phải xuất giá, cữu cữu có thể cõng con lên kiệu hoa được ?”

      Dương Hàm nắm chặt tay, biết nên gì. Ông đứng lát, cắn chặt răng, rồi gật đầu.

      Hỉ bà đứng hầu hạ bên thấy vậy, liền chùm khăn lên cho Nghiêm Tiêu Nghi. Bà vẫn nên cẩn thận hầu hạ người này mới được, còn về việc Ôn thị dặn dò, sớm bị quăng ra sau đầu rồi. kết cục của Tống ma ma, bọn họ muốn nhận lấy, cái tát kia giáng xuống, sợ rằng Tống ma ma chẳng còn cái răng nào để dưỡng lão rồi.

      “Tân nương xuất giá!”

      Hai hỉ nương kéo ra gương mặt tươi cười, đỡ Nghiêm Tiêu Nghi lên lưng Dương Hàm.

      Khôi giáp của Dương Hàm lạnh băng, nhưng trong lòng Nghiêm Tiêu Nghi lại cảm thấy ấm áp. Cái gì cũng bằng được niềm vui khi được gặp lại người thân, ít nhất, giờ khắc này, nàng cảm thấy đơn.

      Sau khi Dương Hàm xông vào trong viện, Nghiêm Bồi Luân cũng theo sau đuổi vào, nhưng tới trước cửa viện của Nghiêm Tiêu Nghi lại dám tiến vào. Dương Hàm là loại người nào chứ? Sau khi lão thái gia nhà mẹ đẻ Dương Thị qua đời, Dương gia liền có chút hy vọng nào. Phụ thân Dương thị lúc Tây Nam phản loạn cũng qua đời. Dương gia trừ Dương thị gả cho người ta. Chỉ còn lại mình Dương Hàm.

      Dương Hàm mười bảy tuổi trúng cử, vốn tưởng rằng tiếp tục thi Tiến sĩ, ai ngờ, sau khi Dương lão gia qua đời, liền đầu quân. Chỉ trong bảy năm ngắn ngủi lên tới quan Tam phẩm, trở thành Vân Huy Tướng quân.

      Dám can đảm đào hố giết tù binh quân địch, lấy thi thể quân địch làm thành tường thành, cả triều chỉ có vị này thôi!

      Ôn thị nhận được tin tức cũng vội vàng đuổi tới, thấy Nghiêm Bồi Luân đứng ở cửa viện, muốn hỏi thăm, lại thấy Dương Hàm cõng Nghiêm Tiêu Nghi ra. Hai người kinh ngạc, bước chân nhất thời lại nhanh hơn.

      Nghiêm Bồi Luân thấy Nghiêm Tiêu Nghi cũng vì Dương Hàm tới mà gả, liền nhõm thở ra. Mà tiểu Ôn thị lại nghĩ thầm trong lòng, thầm hận bản thân bị Nghiêm Tiêu Nghi lừa, lại nghĩ tới vừa có người truyền lời tới lão phu nhân đem đại nha hoàn bên cạnh cho Nghiêm Tiêu Nghi, trong lòng bà ta càng tức giận. Trước khi Dương thị , trừ phần đồ cưới giao cho bên ngoại Dương Hàm, còn lại đều trong tay lão phu nhân. Trước kia bà ta vẫn nhìn chằm chằm chỗ lão phu nhân, nhưng lão phu nhân lại đưa nha hoàn ai, vậy đồ cưới đó cũng là mang qua theo, sợ rằng cũng thiếu cả phần mà lão phu nhân bổ sung thêm vào. Chỉ là nha đầu xung hỉ mà thôi, chẳng lẽ còn muốn vét sạch của cải trong phủ sao.

      Cho dù tiểu Ôn thị tức giận tới đâu, bây giờ cũng thể gì được, chỉ đành cắn răng nhẫn nhịn.

      Tiểu Ôn thị tránh Tây viện, mà Nghiêm Bồi Luân lại bước nhanh tới trước cửa phủ. Hô hấp của ông ta trùng xuống, lúc ra tới cửa phủ lại cố tỏ vẻ thoải mái. Lý Gia Hằng thấy thế cũng cảm thấy buồn cười, nhưng đồng thời cũng nhàng thở ra, may mà hôn này còn có thể tiếp tục, khiến chuyến công.

      Lúc này, người ở ngoài cửa xem đón dâu náo nhiệt liền thấy Dương Hàm cõng tân nương tử ra cửa phủ. Mặc khôi giáp cõng tân nương, đúng là chuyện lần đầu mới thấy. Đội tấu nhạc thấy người ra, lại càng thêm ra sức mà thổi. Hỉ bà xốc mành kiệu lên, Dương Hàm cẩn thận để nàng vào kiệu, sau đó ông mới chắp tay ôm quyền với Lý Gia Hằng.

      Lý Gia Hằng trịnh trọng đáp lễ, mặc kệ Nghiêm Bồi Luân, lập tức nhảy lên lưng ngựa.

      Dương Hàm với bốn người theo: “, theo bản đại nhân đưa dâu”.

      “Vâng!”. Bốn người cùng hét to, thanh của bọn họ cơ hồ còn muốn lấn át cả tiếng hỉ nhạc.

      Có thể khiến đại nhân vội vàng hồi kinh, lại tự mình đưa lên kiệu hoa, tất nhiên là người vô cùng quan trọng, mấy người bọn họ cũng thể khiến đại nhân mất mặt. Bốn thân binh kia lập tức leo lên lưng ngựa, theo Dương Hàm trước đội ngũ.

      Lý Gia Hằng thấy thế, thầm nghĩ: “Tuy Nghiêm gia này dựa vào được, nhưng cữu gia của biểu tẩu xem ra phải người dễ đối phó, đúng là chút ý sợ đối với Phủ Ninh Quốc Công cũng có.

      Nghiêm Tiêu Nghi ngồi trong kiệu, nghe thanh bên ngoài, cảm xúc trong lòng chẳng biết nên dùng từ gì để diễn tả. Lúc phụ mẫu vẫn còn, nàng phải nghĩ tới tình cảnh sau này xuất giá thế nào, cũng từng ảo tưởng ngày thành thân với Lư Gia công tử kia. Nhưng thế vô thường, phụ thân , mẫu thân cũng , Lư Gia tất nhiên ghét bỏ đứa mồ côi như nàng.

      Có điều nàng chẳng bao giờ ngờ tới Nhị thúc lại đưa mình tới Phủ Ninh Quốc Công xung hỉ. Nàng vồn tưởng rằng do Đại Trưởng Công chúa bức bách, cẩn thận hỏi thăm mới biết, chẳng qua là Nhị thúc leo lên Lư Gia, lại luyến tiếc buông bỏ Phủ Ninh Quốc Công mà thôi. Đem nữ nhi định thân gả cho Lư Gia, lại đem chất nữ mồ côi đưa xung hỉ, đây ràng chính là cảm thấy Phủ Ninh Quốc Công so được với Lư Gia.

      Nhị thúc tính đến tính , vậy mà lại tính thành đám sổ sách lộn xộn.

      Nàng phải oán lão phu nhân, ràng là tổ mẫu của nàng, sao lại để Nhị thúc tùy tiện ức hiếp nàng. Nhưng lúc nàng nhìn thấy Cát Nhi, trong lòng cũng hiểu được. Phụ mẫu còn, nhà này liền do Nhị thúc làm chủ, cho dù là lão phu nhân, cũng có lúc phải bất lực.

      May mà cữu cữu vẫn còn, vẫn còn người tâm thương nàng, cho nên ông trời cũng để Nghiêm Tiêu Nghi nàng chỉ còn hai bàn tay trắng.

      Đại khái là vì bị tiểu Ôn thị hạ dược, dọc theo đường kiệu hoa lảo đảo, Nghiêm Tiêu Nghi cảm thấy có chút choáng váng. Nàng biết mình bị đưa tới Phủ Ninh Quốc Công lúc nào, vô tri vô giác bị hỉ nương nâng ra khỏi kiệu, hành lễ, chờ tới lúc nàng lấy lại được tinh thần, bị đưa vào động phòng.

      Bởi vì là xung hỉ, tân lang nằm giường hôn mê bất tỉnh, có chút quy củ tất nhiên vì thế mà thực được, hỉ nương chỉ vài câu cát tường rồi lui ra ngoài.

      Nghiêm Tiêu Nghi ngồi tựa giường, nghe tiếng người ở phòng ngoài dần dần , nàng khẽ thở dài. Tuy bản thân đội khăn, nhưng nàng có thể cảm giác được có người nằm phía sau.

      Đây chắc là phu quân tương lai ? Nghe đồn phẩm hạnh người này tốt, thế tử Ninh Quốc Công Khương Kỳ khi nam bá nữ. Nàng nhỡ , Nghiêm Tiêu Nguyệt chạy tới cũng phải nhà bọn họ cố ý đổi người, mà là Lư Gia nguyện ý lấy về nữ nhi mồ côi, làm ra vẻ vô tình để lộ cho nàng vài tích của Khương Kỳ, cuối cùng nàng ta còn giả vờ làm vẻ mặt áy náy.

      Nhưng như vậy sao chứ? Cho dù là xung hỉ, nàng cũng là Thế tử phi được Phủ Ninh Quốc Công cưới hỏi đàng hoàng. Cùng lắm là Khương Kỳ tỉnh lại mà thôi, nếu tỉnh, rồi đối xử tử tế với nàng, nàng liền kính . Nếu để nàng vào mắt, nàng cũng cần để vào lòng.

      Nghiêm Tiêu Nghi bị trùm đầu, có chút chịu nổi. Nàng biết trong phòng còn có người, liền hỏi: “Có ai ở đây?”

      Có lẽ vì Nghiêm Tiêu Nghi đột nhiên mở miệng, cho nên đối phương trả lời ngay, sau đó liền có giọng nữ truyền tới: “Nô tỳ Tiêm Xảo bái kiến phu nhân”.

      Nghiêm Tiêu Nghi nghĩ nghĩ, : ‘Người theo ta đâu?”

      Tiêm Xảo trả lời: “Bẩm phu nhân, ở sau cửa”.

      “Vậy ngươi kêu bọn họ vào !” Nghiêm Tiêu Nghi thử động ngón tay, phát dược tính có vẻ bớt .

      Tiêm Xảo kêu vâng tiếng, liền ra ngoài gọi người.

      Người vào là Cát Nhi, nàng ấy vào liền Với Nghiêm Tiêu Nghi: “Hoàng ma ma dẫn người thu dọn đồ đạc, nô tỳ được dặn dò tối nay ở lại đây hầu hạ phu nhân”.

      biết”. Nghiêm Tiêu Nghi : “Ngươi tới hầu hạ ta thay y phục”.

      Cát Nhi thấy Nghiêm Tiêu Nghi trách tội, thở ra hơi. Nàng ta lập tức lên giúp Nghiêm Tiêu Nghi cởi khăn, chuẩn bị giúp nàng cởi mũ phượng.

      còn khăn trùm, Nghiêm Tiêu Nghi liền nhìn quanh đánh giá căn phòng. Tiêm Xảo nghe Nghiêm Tiêu Nghi muốn thay y phục, lập tức liền mang chậu đồng tới: “Phu nhân, nô tỳ múc nước”.

      “Được!”

      Sau khi Tiêm Xảo rời , Cát Nhi nhìn thoáng qua phía sau Nghiêm Tiêu Nghi, hạ giọng : “Đại tiểu thư có ổn ?”

      Nghiêm Tiêu Nghi lại : “ cần kiêng dè, ta ngồi đây lâu như vậy, sợ rằng bọn họ cũng sớm nhìn ra rồi”. Nàng giống như người xương ngồi dựa vào giường, hồi lâu vẫn nhúc nhích, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra manh mối.

      “Đại tiểu thư ủy khuất rồi”. Cát Nhi giọng .

      “Được rồi, nhanh cởi mũ phượng xuống, ta có chút chịu nổi rồi”. Nghiêm Tiêu Nghi : “Còn nữa, theo ta rồi, sau này cho dù có người hay , đều phải gọi phu nhân”.

      “Vâng!”. xong, động tác tay Cát Nhi lại nhanh hơn.

      Mũ phượng được gỡ xuống, Nghiêm Tiêu Nghi liền cảm thấy nhõm. Dược tính người càng lúc càng dần, nàng được Cát Nhi đỡ, Nghiêm Tiêu Nghi có thể tự mình đứng lên được. Tới lúc Cát Nhi giúp Nghiêm Tiêu Nghi thay đổi hỉ phục người, Tiêm Xảo cũng vừa vặn mang nước ấm tới.

      Hai nha hoàn hầu hạ Nghiêm Tiêu Nghi rửa mặt xong, nàng mặc thân trung y đứng bên giường, lúc này mới có cơ hội nhìn thấy diện mạo của Khương Kỳ.
      minhminhanhngoc, levuong, Parvarty22 others thích bài này.

    4. sún bấy bì

      sún bấy bì Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      29
      đọc văn án là muốn lọt hố rồi đúng kiểu mình thích. mong chờ quá :037:
      gaubokkitart_trung thích bài này.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 4: Xung hỉ thành công

      Khương Kỳ phải là nam nhân vô cùng khôi ngô, nhưng ngũ quan đoan chính, làn da trắng nõn, sống mũi cao, khóe môi cho dù lúc hôn mê trông như vẫn cong lên.

      hẳn là người thích cười – Nghiêm Tiêu Nghi nghĩ.

      Tiêm Xảo đứng bên cạnh : “Bẩm phu nhân, thường ngày thế tử do bà tử trong phủ hầu hạ, thái y cũng có đến thăm khám, là lúc ngã từ lưng ngựa xuống bị thương ở đầu, tĩnh dưỡng thời gian mới có thể tỉnh lại”.

      Tiêm Xảo là người thông minh, chỉ là người hôn mê, nhưng vẫn có nha hoàn và bà tử hầu hạ, Nghiêm Tiêu Nghi cũng cần mệt nhọc. tỉnh lại rồi, cho dù là trong phủ sạch , nhưng bên ngoài còn phải loạn thất bát tao thành đống hay sao. Hơn nữa, đối với Nghiêm Tiêu Nghi mà , Khương Kỳ chưa tỉnh ngược lại là việc tốt với nàng.

      “Buổi tối ta nghỉ ở đâu?” Nghiêm Tiêu Nghi hỏi xong liền nhìn ra gian ngoài. Nàng còn nhớ lúc nãy rửa mặt có thấy sau tấm bình phong ở gian ngoài có cái nhuyễn tháp.

      Tiêm Xảo trả lời: “ chuẩn bị nhuyễn tháp cho phu nhân, bởi vì hôm nay tiện, cho nên đem ra gian ngoài. Thỉnh phu nhân chờ chút, nô tỳ liền kêu người chuyển giường vào đây”.

      Hàng mi thanh tú của Nghiêm Tiêu Nghi hơi nhíu lại, lúc sau mới gật đầu. Tuy rằng nàng rất muốn ở gian ngoài, nhưng chung quy bên ngoài người lui tới nhiều, tiện lắm. Hơn nữa, cho dù Khương Kỳ hôn mê bất tỉnh, vẫn là phu quân của nàng, tuy rằng có nha hoàn bà tử hầu hạ, nàng vẫn nên ở bên cạnh chăm sóc mới hợp lẽ.

      Tiêm Xảo được cho phép liền thẳng người cung kính, lại thêm phần vui mừng. Nàng ta bận rộn kêu hai bà tử cường tráng chuyển giường mềm từ gian ngoài tới bên sau tấm bình phong trong phòng.

      ============

      Ở chủ viện.

      “Chỗ Kỳ nhi thế nào?” Khương Văn Chính giang tay, để nha hoàn giúp ông thay y phục.

      Đại Trưởng Công chúa nhận lầy khăn ấm nha hoàn đưa tới, giúp Khương Văn Chính lau mặt: “Nhìn qua có vẻ là người biết điều, khóc nháo làm khó, bây giờ nghỉ ngơi”.

      “Như vậy cũng tốt. Trước đó xem ra bị hạ dược, ta còn tưởng dược tính tan rồi ầm ĩ trong chốc lát!” Khương Văn Chính cảm thán, cầm lấy khăn ấm trong tay Đại Trưởng Công chúa đưa cho nha hoàn.

      “Lại , Dương Hàm đột nhiên hồi kinh, nhưng ông ta tiến cung trước, mà lại tới Phủ Kiến An Hầu ra mặt vì chuyện của cháu , xem ra ông ta rất quan tâm tới Nghiêm Tiêu Nghi. Nếu Nghiêm Tiêu Nghi nguyện ý gả vào đây, dựa theo tính tình của ông ta, e rằng căn bản để Phủ Ninh Quốc Công chúng ta vào mắt. ngờ, ông ta lại tự mình tới đưa dâu, vậy Nghiêm Tiêu Nghi hẳn cũng bài xích cọc hôn này”. Đại Trưởng Công chúa được Khương Văn Chính đưa tới trước bàn trang điểm, để bà ngồi xuống, nhìn thân ảnh chuyện được gương đồng phản chiếu lại.

      Dương Hàm đưa gả, ngoại trừ mục đích là nhằm vào bên ngoại Nghiêm gia, cũng đồng thời để Phủ Ninh Quốc Công bọn họ nhìn thấy. Cho dù Nghiêm Bồi Luân xem trọng, Nghiêm Tiêu Nghi vẫn còn Vân Huy Tướng quân làm núi dựa cho nàng, ai cũng thể coi thường.

      Khương Văn Chính vừa lấy trâm phượng xuống khỏi đầu Đại Trưởng Công chúa, vừa khó hiểu: “Nếu bài xích, tại sao lại bị Kiến An Hầu hạ dược, hạn chế cử động?”

      Đại Trưởng Công chúa hơi nhíu mày, cười : “Phu thê Nghiêm Bồi Thanh lần lượt ra , vậy Nghiêm gia liền do Nghiêm Bồi Luân làm chủ. Nếu Nghiêm Bồi Luân cảm thấy Nghiêm Tiêu Nghi là cái phiền toái, sợ rằng nữ nhi mồ côi này trải qua những ngày dễ chịu gì. Nghiêm Bồi Luân nhận hầu tước vài năm, chạy loạn khắp nơi, sợ bị người khác mình kém hơn huynh trưởng. Nhị hoàng tử mười hai, có chút ý bộc lộ tài năng, thân thể hoàng hậu vẫn tốt, hậu cung đều do Lư Thị chưởng quản, Lư Gia cũng vì vậy mà nước lên thuyền lên. Tuy Nghiêm Tiêu Nghi cũng là người Nghiêm gia, nhưng sao có thể đáng tin được bằng nữ nhi ruột thịt, nếu vì vậy e rằng Nghiêm Bồi Luân cũng làm ra chuyện thà đắc tội chúng ta cũng muốn leo lên thuyền Lư Gia. Ta đoán cho dù Nghiêm Tiêu Nghi từ chối hôn , nhưng thúc chất bọn họ tới cùng cũng kết oán, Nghiêm Bồi Luân tất nhiên nguyện ý để nàng có được cuộc sống tốt”.

      Khương Văn Chính thuần thục cởi bỏ búi tóc cho Đại Trưởng Công chúa, cầm lược giúp bà chải tóc: “Nếu biết mục đích của Nghiêm gia, công chúa cần gì phải đồng ý hôn này?”

      Đại Trưởng Công chúa trợn mắt nhìn Khương Văn Chính, sau đó lại có chút bất đắc dĩ thở dài: “Kỳ nhi hôn mê hơn nửa năm, ta sợ cả đời đều như vậy, nếu cũng nghĩ tới biện pháp xung hỉ này. Chuyện hôn với Nghiêm gia, nếu phải lúc trước Kỳ nhi giống như trúng tà nhất định muốn cưới Nghiêm Tiêu Nguyệt kia, ta mới muốn kết thân với Nghiêm Bồi Luân đâu! Trước kia vì có cọc hôn này, ta mới phái người tới truyền lời, cũng muốn chậm trễ nữ nhi nhà người ta. Ai ngờ được Nghiêm Bồi Luân kia lại đẩy chất nữ tới chứ. Nghiêm Tiêu Nghi trước kia ta từng gặp qua, tính tình tốt hơn Nghiêm Tiêu Nguyệt. Hơn nữa con bé bị thân thúc thúc dễ dàng đẩy , cuộc sống lúc còn ở trong phủ hẳn cũng dễ chịu gì”.

      Khương Văn Chính khẽ cười tiếng, : “Hóa ra là công chúa điện hạ phát thiện tâm”.

      “Thiện tâm? Nếu Nghiêm Tiêu Nghi biết tốt xấu, đây liền phải thiện tâm. Nhưng bây giờ ta nhìn thấy, có vẻ cũng là người thông tuệ”. Đại Trưởng Công chúa cầm tay Khương Văn Chính, thở dài: “Cũng biết khi nào Kỳ nhi có thể tỉnh lại?”

      Khương Văn Chính đặt tay lên vai Đại Trưởng Công chúa, an ủi: “ tốt thôi”.

      Sau khi Cát Nhi và Tiêm Xảo rời , Nghiêm Tiêu Nghi nằm nhuyễn tháp, theo lý đây hẳn là đêm nàng khó ngủ mới phải, nhưng có lẽ vì dược tính của thuốc, Nghiêm Tiêu Nghi vừa nằm xuống bao lâu nặng nề ngủ thiếp . Nàng biết, người vốn hôn mê bất tỉnh giường, tay lại đột nhiên nắm thành quyền, trong miệng cũng phát ra tiếng nỉ non nho .

      Khương Kỳ biết bản thân ngã từ lưng ngựa xuống, sau đó liền rơi vào bóng tối. cũng biết trải qua bao lâu, trong bóng đêm lên tia sáng, bên tai truyền tới đủ loại thanh . muốn mở to mắt, nhưng cho dù cố gắng thế nào cũng làm được. Bên tai có tiếng người khóc, giọng quen thuộc, muốn mở miệng chuyện, cổ họng lại như bị cái gì đó chặn lại, thể phát ra thanh nào.

      Ngay lúc buông tay giãy dụa, lại cảm thấy bản thân như xuyên thấu qua ánh sáng, những hình ảnh nhanh chóng lướt qua, mãi cho tới khi có nữ tử dừng lại trước mặt .

      Đây hẳn là mộng ? Khương Kỳ nghĩ.

      Trong mộng, nữ tử kia là thê tử của , là mẫu thân tìm tới xung hỉ. Khương Kỳ cảm thấy có chút buồn cười, đường đường là Đại Trưởng Công chúa lại tin loại chuyện xung hỉ hoang đường này.

      thích người thê tử đột nhiên xuất này, chỉ bởi vì người trước kia coi trọng là muội muội yểu điệu của nàng, mà càng vì nàng cười, cũng khóc, cho dù cãi nhau cũng là tức như điên, còn nữ nhân kia lại chẳng có chút phản ứng nào.

      Trong mộng, bọn họ có viên phòng, mãi tới khi nàng tới chuyện với , Phủ Ninh Quốc Công hẳn cần có người thừa kế. Trong mộng, cũng biết tại sao mình tức giận, vì thế đối xử với nàng cũng dịu dàng, rốt cuộc cũng thấy được nước mắt của nàng.

      Sau đó, có nhi tử, phụ thân và mẫu thân vô cùng cao hứng. hẳn là cũng vui mừng, bởi vì trong mộng cười.

      Sau đó sao? Phụ thân xuất chinh, trở về lại là cỗ quan tài. Cung biến xảy ra, mẫu thân vì bảo vệ hoàng đế mà trọng thương bỏ mình. Còn ? nhị thế tử chỉ biết ăn chơi đàng điếm, bị ngoại thất mình nuôi hạ độc, mặc dù chết, nhưng lại giống như ngốc tử, thể tự điều khiển cơ thể, hệt như đứa vụng về.

      Phủ Ninh Quốc Công vẫn là Phủ Ninh Quốc Công như cũ, nhưng người thừa kế tước vị là lại thành quái vật. nghĩ, dù sao mình cũng có nhi tử, nữ nhân kia căn bản cần quái vật như . Nhưng mà, nữ nhân đó dường như cũng tính giết chết , cho dù nàng trở thành trò cười trong kinh thành.

      Sau đó, Khương Kỳ thấy được nàng tươi cười, thấy nàng khoan dung và cười bất đắc dĩ, những lúc chịu được nổi cơn điên, là nàng dịu dàng ôm lấy , giọng an ủi; vào những lúc ngủ còn vì hát những bài đồng dao cho trẻ ; đút ăn cơm từng muỗng từng muỗng , chút nào ghét bỏ vết bẩn lây dính quần áo nàng.

      Chẳng biết bao nhiêu năm trôi qua, cho tới khi nữ nhân kia tuổi già sức yếu, muốn cho nàng biết, nếu có kiếp sau, đối tốt với nàng, nên lúc đó nàng nhất định cũng phải thích mới được… Có điều nên lời, chỉ có thể trong lúc nàng hát bài đồng dao biết hát bao nhiêu lần, lại lần nữa sa vào u ám.

      Nghiêm Tiêu Nghi mở to mắt, nhìn thấy bóng người ở trước mặt, nhất thời bị dọa tới hồn phi phách lạc. Nàng bật dậy, mở miệng muốn gọi người, rồi lại phát bản thân bị dọa sợ tới ra tiếng.

      “Đừng, đừng hoảng hốt…” Thân mình người nọ có chút ổn, giọng khàn khàn, lại mang theo vẻ khẩn trương: “Ta, ta là Khương Kỳ”.

      Khương Kỳ tỉnh lại từ trong mộng, nhìn cách sắp xếp vô cùng quen thuộc trong phòng, liền nghĩ tới đây hẳn là lúc vừa thành thân ? So với trong mộng, hình như tỉnh lại sớm hơn chút, nến long phượng vẫn còn ở đây! Bởi vì thời gian dài nằm giường, thân mình Khương Kỳ rất suy yếu, từng bước từng bước tới tấm bình phong quen thuộc, rồi lại đúng như mong muốn, người trong mộng kia ở chỗ này. nhìn thấy nàng ngủ, lại có chút phân biệt được thực và mộng cảnh.

      Nhưng Khương Kỳ nghĩ tới, Nghiêm Tiêu Nghi đột nhiên tỉnh dậy, lại còn bị dọa sợ, điều này khiến cũng biết phải làm sao.

      Khương Kỳ? Nghiêm Tiêu Nghi cố gắng trấn định, nàng nương theo ánh nến, rốt cuộc cũng nhìn thấy bộ dáng người đó. Nghiêm Tiêu Nghi nhìn quái dị, ai có thể nghĩ tới Khương Kỳ hôn mê nửa năm lại tỉnh lại trong đêm tân hôn chứ.

      Cho tới khi nàng thấy Khương Kỳ đứng dưới ánh nến khó mà che giấu được gương mặt trắng bệch cùng mồ hôi lạnh trán, nàng cũng lấy lại được bình tĩnh. Nghiêm Tiêu Nghi vội vàng đứng dậy, do dự chút, cuối cùng môi đỏ cong lên, nàng tới đỡ Khương Kỳ, để ngồi nhuyễn tháp. Sau đó nàng liền ra gian ngoài gọi người.

      Khương Kỳ vừa từ trong mộng tỉnh dậy, có rất nhiều lời muốn với Nghiêm Tiêu Nghi, chỉ có thể khó khăn nắm lấy ống tay áo nàng. Phu nhân sao lại rồi, tại có thể chuyện rồi a? Khương Kỳ còn chưa hoàn toàn phân biệt được giữa thực và mộng cảnh nên trong lòng rất ủy khuất.

      Tiêm Xảo và Cát Nhi nghe Nghiêm Tiêu Nghi gọi bọn họ liền vội vàng vào. Tới khi Tiêm Xảo nghe được tin Khương Kỳ tỉnh lại, liền hét tiếng kinh hãi, bận rộn tới giường, thấy giường có ai, theo bản năng lại nhìn Nghiêm Tiêu Nghi.

      Nghiêm Tiêu Nghi chỉ vào sau tấm bình phong, : “Thế tử ở bên trong”.

      Tiêm Xảo chạy ra sau bình phong, thấy người nửa nằm nửa ngồi nhuyễn tháp quả là thế tử, liền chạy nhanh như chớp ra ngoài. Nghiêm Tiêu Nghi ngăn được người, chỉ nghe Tiêm Xảo hô lớn thế tử tỉnh rồi, nàng liền biết e rằng tối nay thể ngủ tiếp được rồi.

      ==============
      Tuần sau mình du lịch nên ko có chương mới mọi người nhé. CHúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ :030:
      minhminhanhngoc, levuong, Parvarty19 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :