1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] CHUYỆN THƯỜNG NGÀY CỦA HOÀNG KHỐ SỦNG THÊ - Lục Thập Giáp Tử [update c31/71]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 24.1: Nghi phu nhân

      Đối với Khương Kỳ mà , Nghiêm Tiêu Nghi luôn dịu dàng và khoan dung, có đôi chút lạnh lùng nữa, nhưng tại người trước mắt cười tươi như hoa lại khiến da đầu run lên. Khương Kỳ lắm liệu bản thân làm gì sai sao?

      Vừa rồi Nghi nhi gì nhỉ? À, đúng rồi, chẳng lẽ nàng vì có chuyện giấu nàng nên mới tức giận sao? Khương Kỳ chậm rãi ghé sát vào Nghiêm Tiêu Nghi : “Nghi nhi, cái kia, đúng là ta nên giấu diếm nàng. đúng, phải là ta nên đúng lúc cho nàng biết chuyện ta có vốn riêng, chuyện này phải phu quân cố ý”.

      Mặc dù Khương Kỳ như vậy nhưng trong lòng cảm thấy khó hiểu. Nghi nhi ràng phải tức giận, vậy sao nàng lại tỏ ra dọa người như vậy?

      Bộ dáng lấy lòng của Khương Kỳ khiến Nghiêm Tiêu Nghi dở khóc dở cười. Nàng phải trách giấu diếm, chỉ là việc hôm nay khó mà qua ải được, Phủ Quốc Công thiếu ngân lượng cũng thể tiêu xài như vậy, huống gì tình huống này còn là vì lấy lòng nàng.

      Những lời này thích hợp ở chỗ thế này, trong lòng Nghiêm Tiêu Nghi bất đắc dĩ, thở dài : “Thế tử, thiếp phải…”

      Nghiêm Tiêu Nghi chưa xong, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa.

      Tiêm Xảo đứng hầu ở bên ra hướng cửa hỏi: “Ai đó?”

      “Thế tử Ninh Quốc Công ở bên trong sao?” giọng quen thuộc từ bên ngoài vang lên.

      “Liêu Nhị? Kêu cút cho bản thế tử”. Lời của Nghiêm Tiêu Nghi bị cắt đứt, tâm tình Khương Kỳ bị treo lên cao cách nào buông xuống được, nghĩ tên nào có mắt mà gõ cửa, nghe thấy giọng của kẻ đó, trong lòng chỉ muốn bóp chết đối phương.

      Tên mập kia chạy tới chỗ này làm gì?

      Giọng Khương Kỳ tính là trầm thấp, Liêu Trường Hải ở bên ngoài nghe vậy cũng thức thời rời , ngược lại cười hì hì đẩy cửa vào: “Ta ai mà có thể khiến chưởng quầy để ý tới bỏ ta qua bên, dứt khoát là vì thế tử Phủ Quốc Công tới”.

      “Da mặt của ngươi là ăn mà dày trở lại sao? Trong kinh thành này có ai nịnh hót nhiều như ngươi hả?” Khương Kỳ nhìn thân mình Liêu Nhị suýt lấp đầy cái cửa mà tới, vui .

      Liêu Trường Hải bị thẳng như vậy cũng thấy xấu hổ, nhưng cũng với Khương Kỳ, lúc nãy nhìn thấy chưởng quầy cầm danh sách có chữ ký của Khương Kỳ, ta mới biết vì sao bản thân bị bỏ qua bên.

      Liêu Trường Hải cười hì hì hành lễ với Nghiêm Tiêu Nghi: “Gặp qua tẩu phu nhân”.

      “Liêu công tử khỏe”. Nghiêm Tiêu Nghi hoàn lễ, vị Liêu Trường Hải này từ lần đó rời , nàng còn chưa gặp lại. Thân mình ta bây giờ xem ra gầy hơn so với lúc đó.

      Hành lễ xong Liêu Trường Hải liền ôm bụng ngồi xuống bàn: “Ta này thế tử, huynh cũng có chút phúc hậu nào. Sao có thể bao hết toàn bộ chỗ trang sức kia chứ, thể để lại chút cho huynh đệ sao?”

      “Ngươi là muốn tới tìm bản thế tử để tính sổ?” Khương Kỳ nhướng mày, vẻ mặt bày ra bộ dáng ngươi có ngon lại lần nữa.

      “Sao có thể chứ?” Liêu Trường Hải cười gượng hai tiếng. ta vốn dĩ tới tìm phiền toái, chẳng qua sau khi biết đối phương là ai liền nhét suy nghĩ này trở về. Liêu Trường Hải biết Khương Kỳ lòng dạ rất nhen, khi bị người này bắt thóp rồi, để yên cho ngươi”.

      “Đây phải là vì lời đề nghị lần trước của thế tử sao, đệ đệ ta nghe lời liền làm đây”. xong lời này, gương mặt trắng tròn của Liêu Trường Hải cũng ửng đỏ.

      Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi nhìn nhau, trong lòng đồng thời nghĩ tới, chẳng lẽ chuyện với Tam tiểu thư Lý Gia thành rồi?

      Liêu Trường Hải đợi bọn họ đáp lời tiếp: “Lần này là đệ cầu xin đại ca đệ, chỉ cần huynh ấy có biện pháp khiến Lý gia Tam tiểu thư đồng ý suy nghĩ chuyện nghị thân đệ liền Tây Nam”.

      Trong lúc Nghiêm Tiêu Nghi và Khương Kỳ vẫn trong dáng vẻ khó tin, Liêu Trường Hải vẫy vẫy tay “Đệ cũng phải nhất định muốn đại ca đệ nghĩ cách khiến Tam tiểu thư gả cho đệ, chỉ cần nàng ấy suy nghĩ tới chuyện nghị thân với đệ thôi, chung quy nhân duyên cũng thể cưỡng cầu được. Mà đệ cũng biết đại ca đệ làm cách nào, khiến Tam tiểu thư đồng ý gặp đệ lần”.

      “..." Khương Kỳ nhìn bộ dáng ngây ngô định tiếp của Liêu Trường Hải.

      “Tam tiểu thư chỉ cần đệ có thể ở Tây Nam năm liền đồng ý để đệ tới cầu thân. Đại ca đệ cũng xác nhận rằng Lý Thị Lang cũng đồng ý rồi”. tới đây, đôi mắt vốn lớn của Liêu Trường Hải càng dính lại với nhau, chen chúc mặt béo sắp tìm thấy.

      “Sau đó?” Khương Kỳ cúi đầu, cầm lấy tách trà xanh nhấp ngụm. nghĩ tới Lý tiểu thư thanh lệ, lại càng thể hiểu được sao lại đồng ý chờ tên mập mạp này năm. Nếu phải nghe Lại Bộ Thị Lang cũng đồng ý lời này, Khương Kỳ nghĩ rằng Liêu Nhị bị người ta đùa bỡn.

      “Sau đó?” Nụ cười mặt Liêu Trường Hải nhạt , bộ dáng có chút ủy khuất: “Sau đó đệ tới Kim Phúc Lâu chọn lễ vật, ai biết được hơn phân nửa đồ mới đều bị thế tử lấy hết, cũng còn đồ để chọn”.

      Được rồi! Liêu Nhị vẫn là tới đây trách tội. Cho dù Liêu Trường Hải oán thế nào, Khương Kỳ cũng thể lấy đồ bản thân mua cho tức phụ tới cho tên tiểu tử này chọn đưa cho người khác được.

      So với bộ dáng bình thường của Khương Kỳ, bộ dạng ủy khuất của Liêu Trường Hải mập mạp khiến Nghiêm Tiêu Nghi cảm thấy đáng thương hơn. Những trang sức kia nàng cũng phải rất muốn, bây giờ lại hữu dụng với Liêu Trường Hải, để ta chọn cũng phải thể.

      Khương Kỳ nhìn thấu tâm tư của Nghiêm Tiêu Nghi, vội vàng ngăn lại: “Phu nhân, nàng nghĩ đem lễ vật vi phu tặng cho nàng đưa cho tên tiểu tử này lựa đấy chứ?”

      “Liêu công tử cũng nên chọn lễ vật phù hợp với Tam tiểu thư, cũng phải…” Nghiêm Tiêu Nghi muốn giải thích.

      Khương Kỳ lắc đầu : “Đó đều là quà ta cho nàng”. Bất kể Nghi nhi có muốn , đó cũng là do tặng cho nàng.

      Nghiêm Tiêu Nghi thấy Khương Kỳ chuyện nghiêm túc, nàng biết thay đổi được gì, chỉ có thể áy náy nhìn Liêu Trường Hải.

      Liêu Trường Hải nóng nảy gọi thẳng tên Khương Kỳ: “Đệ này Khương Kỳ, chúng ta là huynh đệ, huynh cũng thể mặc kệ đệ chứ?”

      Khương Kỳ hỏi lại : “Khoan hãy cái này, chừng nào ngươi Tây Nam?”

      Liêu Trường Hải bĩu môi, uốn éo thân mình: “Đại ca đệ qua tết Trung thu”.

      “Nhìn bộ dáng ngươi kìa. Sao vậy? Hối hận rồi?” Khương Kỳ cười hỏi.

      Liêu Trường Hải lắc mạnh đầu, thịt mặt ta cũng đồng thời chuyển động theo: “Sao được chứ. vất vả đệ mới có cơ hội, hối hận đâu! Chỉ là ngốc ở Tây Nam năm mà thôi, có gì khó khăn chứ”.

      “Có đại ca ngươi ở đó, ngươi chẳng có khó khăn gì”, Khương Kỳ cười lạnh.

      Liêu Trường Hải bất mãn : “Hừ, đại ca đệ mạnh hơn đệ. Nhưng huynh cũng đừng coi thường đệ, đệ ngốc đủ năm rồi nhất định trở về lấy Tam tiểu thư”.

      Khương Kỳ gật gật đầu, nhàng : “ , bản thế tử cản ngươi”. Tiểu tử ngươi chỉ cần đừng nghĩ tới việc cướp trang sức của tức phụ ta là được.

      Liêu Trường Hải nghẹn họng, cố gắng : “Đừng chuyện này nữa, chúng ta là huynh đệ nhiều năm như vậy, huynh cũng thể mặc kệ đệ quan tâm. Huynh kêu chưởng quầy lấy ra vài món cho đệ chọn , đệ trả tiền”.

      “Cút! Ta ngươi ngốc ngươi còn tin”. Khương Kỳ chỉ vào ngọc bội được Liêu Trường Hải đeo bên hông : “Nếu Tam tiểu thư cho ngươi cơ hội, ngươi cần phải tiến gần bước. Ngọc bội thắt lưng ngươi, ta nhớ là Bệ hạ ban thưởng cho Vũ Uy Hầu vì có công chống lại cướp biển, huynh đệ ngươi mỗi người cái, ai ở kinh thành đều biết. Ngươi tặng nó cho Lý tiểu thư . Nếu nàng ấy thu, đó là đợi ngươi. Vật tùy thân phải muốn nhận là nhận được”.

      Mặc dù ngọc bội đó là vật ngự tứ, nhưng Bệ Hạ ngầm đưa qua, nằm trong danh sách đăng ký, tất nhiên có thể đem tặng người khác.

      Liêu Trường Hải chớp chớp đôi mắt híp, ta nắm lấy ngọc bội bên hông, vẻ mặt như bừng tỉnh: “Ai nha! Vẫn là thế tử có biện pháp, đúng là nên làm vậy”.

      xong ta liền hấp tấp rời .

      Khương Kỳ nhìn bóng dáng Liêu Trường Hải rời , buồn cười : “Chuyện Liêu Nhị thích Tam tiểu thư chẳng phải bí mật gì, nếu xét tới vẻ ngoài, hai người cũng coi như xứng đôi. Bây giờ vị Tam tiểu thư này để ở Tây Nam năm liền đồng ý gả cho ta, xem ra cũng nhìn thấy thành ý của Liêu Nhị. Có điều Liêu Nhị chưa ăn khổ bao giờ, Liêu Trường Lâm cũng phải người nhân từ, Tây Nam biết chịu tội thế nào đây”.

      biết Vũ Uy Hầu gì mà khiến Lý Thị Lang đồng ý?” Nghiêm Tiêu Nghi tò mò.

      “Tuy rằng ta biết Liêu Trường Lâm dùng cách gì, nhưng cẩn thận suy nghĩ vẫn có thể đoán ra chút. Cho dù Liêu Nhị vô dụng thế nào cũng được vị huynh trưởng thua kém ai che chở phía trước, tình huống xấu nhất là Liêu Trường Lâm tranh thủ cho mình được tước vị, vậy Liêu Gia vẫn có Liêu Trường Lâm ở đó, tiền đồ sau này là thể đo được. Bây giờ Liêu Trường Lâm muốn nâng đỡ Liêu Nhị, chỉ cần Liêu Nhị tiến được bước, sau này phải có khả năng lên cao nữa. Cho nên đồng ý để Liêu Nhị ở Tây Nam năm, ngoại trừ việc xem xem thành ý của tiểu tử đó thế nào, hẳn là còn muốn nhìn xem ta có thể tiến được bao xa”. Khương Kỳ giải thích.

      Bất quá đối với Liêu Nhị mà , lòng cầu tiến gì đó đều quan trọng bằng vị Tam tiểu thư kia.

      Nghiêm Tiêu Nghi nghe xong lời , trong lòng khẽ động: “Vậy còn thế tử sao?”

      “Ta?” Khương Kỳ giọng, lập tức hiểu ý của Nghiêm Tiêu Nghi. nhìn nàng, nghĩ xem nàng ôm chờ mong thế nào với ? Khương Kỳ thất vọng rồi, mặt Nghiêm Tiêu Nghi có bất kỳ dáng vẻ chờ mong nào, giống như nàng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.

      Khương Kỳ có chút thất vọng, nghĩ tới chuyện của Liêu Trường Hải rồi đột nhiên cảm khái hôm nay phải ngày thích hợp để ra ngoài. Tuy rằng thất vọng, Khương Kỳ cũng nghĩ lấy lệ với Nghiêm Tiêu Nghi.

      Khương Kỳ nắm tay Nghiêm Tiêu Nghi, mắt nhìn nàng: “Trước kia ta chưa từng để ý tới bất kỳ chuyện gì, kiêng nể gì, biết tiến tới là vì ta biết cho dù ta làm gì cả, cũng có bất kỳ ai có thể uy hiếp ta. Bây giờ khác, ta biết mình có trách nhiệm cần gánh vác, Khương Kỳ ta ngoại trừ là nhi tử của phụ mẫu, còn là trượng phu của nàng, sau này là phụ thân của hài tử. Ta có hùng tâm tráng trí muốn kiến công lập nghiệp như Liêu Trường Lâm, cũng có năng lực như , nhưng ta muốn che chở phụ mẫu và nàng, cả hài tử trong tương lai của chúng ta nữa. Ta muốn có thể cùng nàng bình an qua đời”.

      Khương Kỳ vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi mặc dù trong lời của chẳng có chút lý tưởng hào hùng nào vẫn khiến Nghiêm Tiêu Nghi động tâm.

      ra nàng cũng hiểu, Khương Gia nếu muốn con cháu yên ổn, Khương Kỳ thể quá ưu tú, chỉ sợ đây cũng là trong những nguyên nhân khiến Khương Văn Chính và Đại Trưởng Công Chúa vô cùng cưng chiều Khương Kỳ. Khương Kỳ là thế tử Phủ Ninh Quốc Công còn cần vinh quang đến thế nào nữa? ra vốn cũng chẳng cần. Giống như lời Khương Kỳ , người nhà có thể vui vẻ ở chung chỗ so với bất kỳ cái gì cũng đều quan trọng hơn. Nghiêm Tiêu Nghi là người trải qua việc phụ mẫu mất sớm, nàng lại càng hiểu được đạo lý này. Mà người trước mắt đây, hi vọng cùng nàng trải qua quãng đời còn lại như thế.

      “Kiến công lập nghiệp cũng tốt, an ổn cũng tốt. Thiếp vẫn cùng chàng”. Nghiêm Tiêu Nghi cầm tay Khương Kỳ, nghiêm túc đáp lại.

      Ở nơi chẳng có chút cảnh tượng duy mỹ nào, đôi phu thê lời thề tạc tâm bên nhau tới bạc đầu, để rồi mỗi khi nhớ lại cảnh này, Khương Kỳ đều nhịn được hối hận vì sao chọn chỗ tốt chút rồi mới chứ. Mà Nghiêm Tiêu Nghi mỗi khi nhớ đến những chuyện đáng giá qua này, nàng đều nghĩ tới chuyện dùng tất cả tiền mua trang sức cho nàng, còn lại nghĩ nàng cho phép trữ tiền riêng, biết vậy chẳng làm, rồi lại khắc sâu trong tâm khảm hơn nữa.

      Lúc hai người ra khỏi phòng, bầu khí xung quanh cả hai tựa hồ có gì đó thay đổi.

      Chưởng quầy tủm tỉm đưa bọn họ ra ngoài, nhìn theo bóng lưng người xa, ông ta khó hiểu xoa đầu, cảm thấy có chút kỳ lạ. Sau đó chưởng quầy tự cho mình hiểu , thế tử vì muốn Thế tử Phu nhân vui mà tiêu tiền như rác, tất nhiên Thế tử Phu nhân vui rồi. Dỗ dành nữ nhân quả nhiên tốt nhất vẫn là dùng trang sức.

      Lâu rồi mới được ra ngoài, Khương Kỳ cũng muốn hồi phủ sớm, Nghiêm Tiêu Nghi thấy tinh thần tốt cũng tùy .

      qua buổi trưa, xe ngựa đường càng lúc càng nhiều. Xe ngựa dừng bên cạnh Túy Vận Lâu, hai người sóng vai lại đường phố náo nhiệt, phía sau họ ngoài nha hoàn và nô bộc còn có bốn hộ vệ cầm quan đao theo.

      Trong kinh thành có ít người của các phủ dẫn hộ vệ ra ngoài, nhưng được phép mang theo quan đao lại nhiều. Cho nên, người qua bọn họ, cho dù biết Khương Kỳ là ai cũng đều kính chi viễn nhi, sợ va phải quý nhân. ít người nhận thức Khương Kỳ, thấy sóng vai cùng Nghiêm Tiêu Nghi, cũng chẳng mấy ai dám nghị luận đánh giá.

      Tuy rằng Kiến An Hầu bằng được Ninh Quốc Công, nhưng đối với Nghiêm Tiêu Nghi mà , những người bán hàng rong đường này nọ cũng khiến nàng cảm thấy nhiều hứng thú. Chỉ là khi trước còn phụ mẫu, nàng cũng có nhiều cơ hội lại phố, cũng chưa từng chân chính hưởng thụ náo nhiệt của phố xá, nên lúc này đường nàng cũng nhìn nhiều hơn, hưởng thụ náo nhiệt.

      Khi tới trước hí lâu, Chu Trung ở bên cạnh : “Tiểu nhân nghe trong hí lâu này mới có nhóm múa Giang Nam tới, thế tử, phu nhân, có muốn xem ?”

      Khương Kỳ nhìn Nghiêm Tiêu Nghi, nàng hỏi lại: “Múa Giang nam có gì khác biệt so với những điệu múa thường thấy trong kinh thành?”

      Chu Trung nghĩ lát : “Nếu tỉ mỉ có gì khác biệt cả. Những người này đều chuyên biểu diễn cho quý nhân xem, bộ dáng vì thế cũng rất tốt, nghe trong đó còn có nữ tử với bộ ngực lớn!”

      Nghiêm Tiêu Nghi đột nhiên có chút tức ngực, nàng lắc đầu : “Nếu có gì đặc biệt vậy thôi ”.

      Khương Kỳ nghe xong xua tay : “Phu nhân muốn xem, chúng ta nơi khác”.

      “Vâng!” Chu Trung điểm nhanh trong đầu những chỗ nào tốt để Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi giải sầu.

      Nghĩ tới chỗ Chu Trung liền : “Sắp tới tết trung thu, Thư viện Lê An ở phố Đông mở đài thi họa, nghe phần thưởng năm nay là <Tuần thị bút lục> do Hàn Lâm Đại học sĩ Liên Hữu An tự tay sao chép, phê bình và chú giải.

      Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi hoàn toàn chẳng có hứng thú với thứ này, Khương Kỳ lười xem mấy tên thư sinh “khoe khoang” kia, Nghiêm Tiêu Nghi là có hứng thú với thơ từ thi ca, đây cũng là trong những nguyên nhân khiến Nghiêm Tiêu Nguyệt – người thích thi văn hội họa, chướng mắt nàng. Nhìn theo cách nào đó hai người này vô cùng hợp ý nhau.

      Ngay lúc này, đột nhiên có người kêu hai tiếng “thế tử”.

      Khương Kỳ theo bản năng nhìn tới phương hướng phát ra thanh, sắc mặt xanh mét. Hôm nay quả thích hợp ra đường, nhiều người như vậy sao lại gặp phải tên kia? Tuy rằng sớm với Nghi nhi những chuyện trong quá khứ, nhưng chuyện xảy ra bất ngờ như vậy cũng biêt làm sao.

      Khương Kỳ xoay người muốn rời , nhưng chủ tớ cách bọn họ quá mười bước chân hướng bọn họ tới.

      Hai người tới trước mặt bọn họ, vị công tử đầu tuy là nam nhi, sắc mặt lại trắng nõn, giữa hai hàng mi lộ ra cỗ phong tình nên lời, thân hình lại cao ngất, chỉ xinh đẹp mà tư thái còn là nhất đẳng. Tiểu đồng bên cạnh tuy chỉ mặc áo vải thô nhưng cũng là thiếu niên thanh tú môi đỏ răng trắng.

      “Tu Trúc gặp qua thế tử”. Tu Trúc chắp tay hành lễ, giọng êm dịu uyển chuyển vô cùng êm tai. ta nhìn Nghiêm Tiêu Nghi đứng bên, nhìn cách ăn mặc của nàng cũng đoán được là phụ nhân: “Gặp qua Thế tử Phu nhân”.

      Tiểu đồng kia cũng hành lễ theo: “Gặp qua thế tử, gặp qua Thế tử Phu nhân”.

      “…” Khương Kỳ giật giật khóe miệng, tay hơi nâng lên gì.

      “Vị này là?” Nghiêm Tiêu Nghi hỏi

      Khương Kỳ ho tiếng, ném ra hai chữ: “Bằng hữu”.

      Tu Trúc nghe vậy hơi nhíu mày, cũng : “Tại hạ quen biết với thế tử, lúc ngài bị bệnh thể tới hỏi thăm, nghĩ tới ở đây lại gặp được. Thấy thế tử có việc gì, trong lòng tại hạ cũng an tâm”.

      Khương Kỳ khẩn trương, Nghiêm Tiêu Nghi nhìn người đối diện nghi hoặc. Tu Trúc có vẻ chỉ nương theo lời của Khương Kỳ, nếu họ là bằng hữu, sao lại tới thăm được? Là vì có tâm, hay vẫn còn duyên cớ khác. Nghiêm Tiêu Nghi lại nhìn dáng vẻ của Tu Trúc mà suy đoán.

      “Nếu công tử và phu quân là bằng hữu, vậy nên đứng ngoài phố, nên tìm chỗ chuyện hơn”. Nghiêm Tiêu Nghi cười .

      Khương Kỳ sửng sốt vội trả lời: “ cần, ta bây giờ”.

      Nghiêm Tiêu Nghi nghi ngờ nhìn Khương Kỳ: “Sao thế tử biết Tu công tử liền?”

      Khương Kỳ cười khan nháy mắt với Tu Trúc.

      Tu Trúc thấy bộ dáng khẩn trương của , trong lòng cười thầm, nhưng cũng muốn ở đây chọc Khương Kỳ vui. ta chắp tay tạ lỗi : “Đa tạ phu nhân, tại hạ có việc, kính xin phu nhân đừng trách”.

      Nghiêm Tiêu Nghi gật đầu : “Nếu là như vậy ta cũng miễn cưỡng Tu công tử”.

      vài câu xong, chủ tớ Tu Trúc liền cáo từ rời .
      Alice Huynh, kabi_ng0k, Hale2056 others thích bài này.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 24.2: Nghi phu nhân

      Thấy bọn họ xa rồi, Khương Kỳ rốt cuộc nhàng thở ra, nhưng còn chưa thở xong liền nghe thấy giọng bên tai: “Hóa ra đây chính là Tu Trúc công tử trong lời đồn! Dung mạo quả tú lệ, khó trách lúc trước thế tử an trí ở bên ngoài”.

      Khương Kỳ ho mạnh hai tiếng, gương mặt khóc ra nước mắt. Mặc dù sớm với Nghi nhi, nhưng sớm nên đem người tiễn bước, giờ thành thân rồi vẫn còn lưu người lại, cho dù là ai cũng nghĩ nhiều. đường vô tình gặp phải, tuy rằng Tu Trúc vẫn chưa gì, nhưng Nghi nhi vẫn phát ra.

      “Phu nhân, vi phu sai rồi”. Vị thế tử Phủ Quốc Công Khương Kỳ sợ trời sợ đất này ở đường nhận sai với Nghiêm Tiêu Nghi. Dù có ai chỉ bảo, bản năng Khương Kỳ cho biết, tình huống này cứ nhận lỗi trước tuyệt đối sai.

      Nghiêm Tiêu Nghi cười tiếng: “Thế tử có gì sai chứ? Thiếp qua, chuyện ngày trước của thế tử, thiếp so đo, sao lại vì chuyện này mà tức giận thế tử”.

      “Đa tạ phu nhân”. Thấy Nghiêm Tiêu Nghi giống giả bộ, tâm tình treo cao của Khương Kỳ rốt cuộc cũng thả lỏng.

      “Chúng ta tiếp đâu đây?” Nghiêm Tiêu Nghi hỏi.

      Khương Kỳ vội vàng lắc đầu : “Chúng ta vẫn nên về thôi, chân ta đột nhiên thấy thoải mái”.

      Khương Kỳ muốn tiếp nữa, vạn nhất lại gặp được ai liền tốt. Đợi sau khi trở về liền phái người tiễn bước chủ tớ Tu Trúc, chuyện khác, trước kia để ý người ta cái gì, bây giờ muốn Nghiêm Tiêu Nghi vì chuyện này mà bị người cười chê.

      Lúc xa khỏi phu thê Khương Kỳ, Tu Trúc nghĩ tới bộ dáng khẩn trương của Khương Kỳ liền nhịn được cười ra tiếng. bỗng nhiên cười to khiến người qua đường hiểu gì cũng nhìn bọn họ.

      Tiểu đồng bên cạnh hiểu: “Tâm tình công tử rất tốt sao?”

      "Vì sao?" Tiểu đồng hỏi.

      “Bởi vì chúng ta có thể phải khỏi kinh thành rồi”. Tu Trúc nhàng

      “Rời khỏi kinh thành?” Tiểu đồng hỏi lại. “Công tử, người thế tử đưa chúng ta rời khỏi kinh thành? Là muốn chúng ta chỗ nào? Có phải vị Thế tử Phu nhân lúc này muốn thế tử bán chúng ta ?”

      “Ai biết được!” Tu Trúc cười .

      Lúc bị phụ mẫu bán vào hí lâu, đưa vào tiện tịch. Tuy đối với Khương Kỳ giống như chiến lợi phẩm đánh đố thắng được, nhưng đối với Tu Trúc trải qua mười lăm năm lang bạt kỳ hồ, bị trăm loại khi dễ mà , sau khi được Khương Kỳ mua xuống, cũng nhờ thế mà có hai năm an ổn.

      Hôm nay, sau khi Tu Trúc thấy Khương Kỳ và phu nhân của ta, liền biết vị thế tử gia bât cần đời này lưu lại kinh thành. Rời khỏi kinh thành – nơi mọi người đều biết thân phận của , bắt đầu lại lần nữa là ước nguyện của Tu Trúc. Chỉ biết vị thế tử Quốc công kia có thể khoan hồng độ lượng trả khế ước bán thân lại cho ?

      Tu Trúc nghĩ tới vào lúc hoàng hôn, Phủ Quốc Công liền phái người tới. Người đến chỉ đem theo khế ước bán thân của và tiểu đồng, còn đưa khế đất nơi bọn ở đưa cho , kêu là bán cho .

      Chu Trung hơi khom người với Tu Trúc: “Ý của thế tử là hai vị chờ thêm mấy ngày, chuyện hộ tịch của hai vị còn phần quan phủ ký tên đồng ý, cho nên Tu công tử vui lòng đợi thêm ít ngày, ngàn lượng bạc này cũng thỉnh công tử nhận lấy”.

      Tu Trúc có chút khó tin, nghĩ rằng Khương Kỳ có thể trả khế ước bán thân cho bọn khiến vui mừng ngờ, nghĩ tới còn có thể trừ tiện tịch theo bản thân mấy chục năm.

      Chu Trung nhìn bộ dáng ngốc lăng của Tu Trúc, trong lòng u ám, vị này lúc trước khi thế tử mua về còn bày ra bộ dáng muốn sống muốn chết, tại nhìn ! Nếu phải là thế tử, có mấy ai hảo tâm trừ tiện tịch cho , còn làm luôn cho tiểu đồng cùng chứ.

      Chu Trung rồi, Tu Trúc vốn cho rằng bản thân khóc được nữa lại chút hình tượng ngồi khóc rống thất thanh trong viện.

      *** *** ***

      Ngọc Thanh Viện.

      “Nghi nhi, những thứ này đều là mấy năm nay ta đánh đố thắng được, nhập vào sổ của nàng ”. Khương Kỳ đẩy hộp gỗ tới trước mặt Nghiêm Tiêu Nghi.

      Nghiêm Tiêu Nghi đẩy hộp gỗ trở về: “Thiếp cũng phải muốn quản vốn riêng của thế tử, tuy quý phủ thiếu tiền, nhưng tùy ý tiêu phí như hôm nay là được”.

      Tuy Nghiêm Tiêu Nghi có chút nghi ngờ với hành động ấu trĩ của Khương Kỳ, nhưng Đại Trưởng Công Chúa cũng gần xa lại với nàng những lời của Trần thái y, mặc dù ràng, trong lòng nàng cũng suy đoán được chút, vì thế cũng thể tùy ý Khương Kỳ muốn làm gì làm.

      “Vi phu biết!” Khương Kỳ rất thông minh gật đầu, lại đẩy hộp gỗ về chỗ nàng” Vậy phu nhân cầm bù vào sổ sách của Viện chúng ta”.

      Khương Kỳ nghĩ tới nụ cười lúc đó của Nghiêm Tiêu Nghi liền thấy da đầu run lên, cũng dám thu lại hộp gỗ này.

      Khương Kỳ bổ sung vào sổ sách của viện, tay Nghiêm Tiêu Nghi vốn muốn đẩy hộp về liền dừng lại. Những đồ trang sức kia thể ghi toàn bộ vào trương mục, tháng này Ngọc Thanh Viện phải ăn cháo rồi. Nàng gả vào Phủ Ninh Quốc Công mới thời gian ngắn khiến trong viện chi ra ít, chắc chắn để lại ấn tượng tốt với Đại Trưởng Công Chúa.

      Nghiêm Tiêu Nghi nắm chặt tay, rồi kéo hộp gỗ lại: “Nếu thế tử vậy, thiếp liền nhận”.

      Đây là chuyện do gây ra, gánh vác cũng tốt. Nghiêm Tiêu Nghi ôm hộp gỗ, cắn răng nghĩ.

      *** *** ***

      Những lời đồn về Nghiêm Tiêu Nghi phố vẫn khiến Khương Kỳ canh cánh trong lòng. Chu Trung giỏi tìm hiểu tin tức cũng khiến chủ tử mình thất vọng. Ngày thứ ba ta đem chân tướng ràng tỉ mỉ báo lại.

      “Mệnh phu nhân cứng rắn lúc đầu là do Phủ Kiến An Hầu truyền ra, sau đó lại có Lư Gia ở phía sau ra sức truyền ”. Chu Trung bẩm lại: “Ban đầu mấy lời này đều chỉ truyền trong chợ, bây giờ lan ra tới các quý phủ”.

      Khương Kỳ cười lạnh : “Bản thế tử nghĩ tìm bọn họ, nghĩ tới bọn họ lại tự mình nhảy ra”.

      Nghĩ hồi, Khương Kỳ liền tìm Đại Trưởng Công Chúa. canh giờ sau, Đại Trưởng Công Chúa vào cung gặp Hoàng đế.

      Từ sau khi Khương Kỳ gặp chuyện may, Đại Trưởng Công Chúa rất ít khi tiến cung. Lần này đột nhiên vào cung, Lý Miểu muốn bỏ lại tấu chương trong tay mà nghênh đón. Quảng Tòng Trung hoảng sợ, vội vàng khuyên nhủ: “Bệ hạ, việc này ổn”.

      “Có gì ổn?” Lý Miểu bị ngăn lại liền tức giận .

      Quảng Tòng Trung thấp giọng : “Trong triều vốn có ít lời chỉ trích Ninh Quốc Công và Đại Trưởng Công Chúa, nếu bệ hạ bỏ lại việc triều chính mà nghênh đón Đại Trưởng Công Chúa, chuyện này bị truyền , sợ là lại có ít tấu chương buộc tội được dâng lên”.

      Lý Miểu hừ lạnh tiếng: “Thân của trẫm cần bọn họ nhàn thoại”.

      Lý Miểu tuy như vậy nhưng vẫn dừng bước, xoay người về trước ngự án. Quảng Tòng Trung thấy Lý Miểu nghe khuyên cũng lau mồ hôi lạnh.

      Nhưng tới lúc Đại Trưởng Công Chúa hành lễ ở Ngự thư phòng, Lý Miểu lại đứng lên ngăn cản: “ cần như vậy!”

      Đại Trưởng Công Chúa bị Lý Miểu nâng dậy, bà thấy vẻ mặt bất mãn của liền : “Nếu ở hậu cung thôi, đây là Ngự Thư phòng, thể thất lễ. Để người khác nhìn thấy bản cung rối loạn cương thường”.

      cẩn thận quá rồi, trong ngự thư phòng này ai dám ra ngoài năng lung tung chứ?” Tuy tuổi hai người xấp xỉ nhau, nhưng đối với Lý Miểu mà , Đại Trưởng Công Chúa là trưởng bối tín nhiệm nhất. Quảng Tòng Trung ở bên nhìn người trước mặt cẩn thận nâng đỡ Đại Trưởng Công Chúa trông vẻ ngoài còn trẻ hơn , trong lòng ông ta có đủ loại tư vị.

      Đại Trưởng Công Chúa nghe giọng Lý Miểu có chút tức giận liền cười : “Lời này của Bệ hạ lại tùy hứng rồi”.

      Lý Miểu đỡ Đại Trưởng Công Chúa ngồi xuống rồi mới ngồi xuống trước mặt bà, cảm khái : “Bây giờ chất nhi cũng chỉ có thể tùy hứng trước mặt thôi”.

      Ngôi vị hoàng đế này ai mà cầu chứ? Nhưng có được rồi, ngồi lên vị trí tối cao đó rồi, thê lương trong đó chỉ có Lý Miểu hiểu . Từ thời khắc ngồi lên chiếc ghế đó, liền có ai để ý Lý Miểu là người thế nào nữa.

      Vào lúc phản loạn khắp nơi, dưới tình huống mọi người gần như đều bỏ chạy, chính người trước mắt này trấn trụ những kẻ rục rịch chống đối trong kinh thành. Người ta bà hung tàn để ý tình nghĩa, nhưng ai thấy Đại Trưởng Công Chúa đau khổ thế nào sau khi tự tay giết chết phò mã; ai thấy lúc bà che chở trước mặt , ở điện chém giết những người buộc thoái vị, thân hình mảnh mai kia cố gắng chống đỡ thế nào.

      Từ thơ ấu tới khi trưởng thành, tới thời khắc nguy nan, Lý Miểu biết trong mắt bà vĩnh viễn đều là hài tử cần được bảo hộ. Lý Miểu chỉ khi ở trước mặt Đại Trưởng Công Chúa mới có thể trở lại là chính mình.

      Cho nên…

      lâu rồi vào cung, hôm nay lại đột nhiên tới thăm chất nhi, nhất định là có chuyện rồi”. Lý Miểu hỏi.

      Đại Trưởng Công Chúa nghe hỏi vậy cũng khách sáo : “Có người khi dễ biểu đệ con”.

      Lý Miểu thuận miệng hỏi: “Còn có người dám ức hiếp Kỳ nhi?”

      Đại Trưởng Công Chúa liền kể lại những lời đồn đãi phố: “Kỳ nhi đau lòng phu nhân liền tới tìm người làm nương là bản cung chuyện. Bản cung nghe xong liền tìm Bệ hạ”.

      Có chuyện liền tìm , Lý Miểu nghe vậy những tức giận còn thấy rất vui vẻ. Làm hoàng đế tốt nhất là gì chứ? Chính là muốn làm gì đều có thể nghĩ biện pháp giải quyết thay , bị người ta ức hiếp cũng có thể giúp trả về.

      “Chất nhi biết, để Kỳ nhi bị bắt nạt”. Lý Miểu cam đoan.

      “Vậy bản cung quấy rầy bệ hạ xử lý chính nữa”. Đại Trưởng Công Chúa nghĩ tới hôm nay Khương Văn Chính Binh bộ xử lý việc quân trong kinh, hẳn là cũng sắp xong rồi, nếu bà nhanh chút còn có thể cùng ông hồi phủ.

      Lý Miểu lại muốn để Đại Trưởng Công Chúa về: “ cùng chất nhi dùng xong bữa tối lại hồi phủ được ?”

      Đại Trưởng Công Chúa nhìn những tấu chương ngự án, hỏi lại: “Chính vụ của Bệ hạ…”

      , chất nhi nhớ người”. Lý Miểu nghiêm túc .

      Đại Trưởng Công Chúa ở đây nửa ngày vẫn chưa thấy Khương Văn Chính, lại nhìn gương mặt khổ sở của Lý Miểu, bà cắn răng gật đầu : “Được rồi, bản cung thăm Hoàng hậu trước”.

      Lý Miểu nghe vậy liền vui vẻ.

      Rời khỏi Ngự thư phòng, Đại Trưởng Công Chúa chậm rãi tới hậu cung. Bà nhìn hoa cỏ trân quý trong Ngự hoa viên đua nhau nở, khỏi nhớ tới hài tử bà nhặt được ở góc ngự hoa viên năm đó. Bà được phụ hoàng sủng ái, cũng biết trong cung có Hoàng tôn sống còn kém hơn cả cung nhân.

      Lúc ấy bà chỉ cảm thấy đứa cháu này đáng thương, liền cầu xin Phụ hoàng giữ lại bên cạnh chơi với bà. thể ngờ tới mới đó mà nhiều năm trôi qua rồi.

      Bọn họ xấp xỉ tuổi nhau, nhưng vị tiểu chất nhi kia nghiêm ngặt tuân thủ quy củ, coi bà như trưởng bối. Năm mười tuổi, Đại Trưởng Công Chúa bị phong hàn, tiểu chất nhi thế nhưng ở lại bên cạnh trông nom bệnh tình. gương mặt non nớt bày ra bộ dáng của người trưởng thành, nghiêm túc vô cùng, khiến người khác nhịn được muốn trêu đùa .

      Thời gian ở chung càng dài, Lý Miểu cũng học được cách làm nũng với bà như những vãn bối khác, học được chơi xấu. Phụ hoàng biết ông sát phạt quá nặng, thiên hạ tại có thể hưng thịnh trăm năm, người kế nhiệm ông vì thế cần phải có hùng tâm tráng chí, mà cần người hòa ái để thiên hạ có thời gian khôi phục.

      Hài tử này với tính tình bình thản lọt vào mắt ông, phụ hoàng biết để Hoàng tôn kế vị, những vị huynh trưởng kia của bà tất nhiên phục. Phụ hoàng trước khi rời dặn dò bà che chở hài tử kia.

      Đại Trưởng Công Chúa khẽ cười tiếng, biết lúc đó phụ hoàng sao lại cảm thấy bà có thể bảo hộ khỏi tức giận của mấy vị huynh trưởng, ràng bà cũng cùng tuổi với nha!

      Bà nhớ lúc Lý Miểu nghe được thánh chỉ, tin, hoảng sợ và bất an. May mà tất cả qua rồi, hài tử cũng trưởng thành, cần người ràng chẳng hơn bao tuổi như bà phải bày ra bộ dáng trưởng bối bảo vệ đứa .

      Nhưng biết từ lúc nào, mọi việc trở nên có chút kỳ quái! Chất nhi này hình như hiếu thuận quá phận với bà. Bà cũng phải lão bà tám chục tuổi, bị nam tử gần bằng tuổi dùng ánh mắt sùng bái nhìn bà khiến bà thoải mái, mặc dù đó là chất nhi của bà.

      Đại Trưởng Công Chúa muốn từ chối, bà muốn có nhi tử lớn như vậy. Nhưng bà có biện pháp, ai kêu người ta là hoàng đế chứ.

      Trong Ngự Thư phòng, Lý Miểu bất thình lình hắt xì cái, Quảng Tòng Trung ở bên cạnh vội vàng hỏi: “Bệ hạ, có cần gọi Thái y tới xem ?”

      Lý Miểu xua tay: “Ngươi đừng chuyện, trẫm phải xử lý xong những tấu chương này trước bữa tối”.

      Quảng Tòng Trung nghe lệnh, trong lòng vẫn ghi nhớ sau khi Đại Trưởng Công Chúa phải kêu Thái y tới bắt mạch mới được.

      Đại Trưởng Công Chúa tiến cung được bao lâu, tin tức truyền khắp hậu cung. Hoàng Quý Phi Lư Thị nghe cung nữ báo lại cũng để ý, tiếp tục cắt tỉa chậu hoa trước mặt.

      biết, lui ra !”

      Sau khi cung nữ bẩm báo lui ra, đại cung nữ bên cạnh Lư Thị hỏi: “Nương nương, Đại Trưởng Công Chúa lâu rồi chưa vào cung, sao hôm nay lại tới?”

      “Thế tử Ninh Quốc Công bị bệnh, Đại Trưởng Công Chúa nào còn có thời gian tiến cung. Bây giờ thế tử tỉnh rồi, tất nhiên phải vào cung bái kiến”. Lời của Lữ Thị vô cùng quỷ dị, mặc dù đại cung nữ bên cạnh hiểu lắm nhưng cũng dám hỏi nhiều.

      Lư Thị nghĩ tới dã tâm của phụ thân, thầm cười lạnh. Dã tâm bành trướng khiến con người như rơi vào mù quáng nông nỗi, hoàn toàn nghĩ tới liệu bản thân có đủ thực lực để giành được hay . Tuy bà ta khuyên bọn họ từ bỏ ý định lập trữ, nhưng vì Khương Kỳ bệnh nặng, Đại Trưởng Công Chúa lâu rồi vào cung, Ninh Quốc Công cũng có xu thế dần rời xa chính vụ khến lời đồn đãi Phủ Ninh Quốc Công bị bệ hạ vắng vẻ càng đồn càng xa.

      Khoan tới việc Lư Gia bọn họ chẳng có lấy võ tướng, bà ta ở cùng với Hoàng đế lâu như vậy, sao lại biết địa vị của Đại Trưởng Công Chúa trong lòng Hoàng thượng chứ? Nếu phải Lư thị vô tình biết được, sợ rằng chết bà ta cũng ngờ rằng Hoàng thượng giao toàn quyền phòng vệ của Kinh thành cho Đại Trưởng Công Chúa. Hoàng thượng phải tín nhiệm đến thế nào mới an tâm mà làm vậy!

      Thân thể Hoàng hậu ngày càng suy nhược, phụ thân liền muốn đẩy bà ta lên vị trí đó. Bệ hạ cho dù tính tình bao dung cũng phải kẻ ngốc, năm đó Lư Gia được Bệ hạ tín nhiệm thế nào những năm này cũng chậm rãi bị tiêu hao gần như còn gì nữa.

      Lư thị làm Hoàng Quý phi nhiều năm như vậy phải nghĩ tới ngày mình có thể mặc phượng bào, đội mũ phượng, trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, nhưng thực lại có chỗ cho giấc mộng này của bà ta.

      Đáng tiếc! Là nữ nhi của Lư Gia, tất cả chẳng phải do bà làm chủ, giống như năm đó bà ta bị phụ thân đưa vào cung vậy.

      *** *** ***

      Ngày hôm sau, Hoàng hậu triệu thế tử Ninh Quốc Công và phu nhân vào cung yết kiến. Trong cung truyền ra tin tức, Hoàng hậu Nương nương khen Thế tử Phu nhân lễ nghi đúng mực, tính tình dịu dàng, lan tâm huệ chất, đặc biệt ban cho chữ “Nghi”. Hoàng đế nghe được tin, những tự mình tặng lễ, còn đề bút viết chữ “Nghi” đưa Phủ Quốc Công.

      Hoàng hậu phong hào, còn ai dám nghi ngờ. Chỉ mới ngày mà những lời đồn về Nghiêm Tiêu Nghi phố sụp đỗ. Quý nữ trong kinh ai là hâm mộ, trong thời gian ngắn, bái thiếp của các phủ đưa tới Phủ Ninh Quốc Công cuồn cuộn dứt.

      *** *** ***

      Phủ Kiến An Hầu.

      Ôn thị nghe tin này xong liền đập bể ít đồ sứ trong phòng.

      “Nghiêm Tiêu Nghi là cái gì mà được Hoàng hậu phong hào, đây vốn là thứ thuộc về Nguyệt nhi nhà ta” Ôn thị tức giận mắng mỏ trong phòng.

      Nghiêm Tiêu Nguyệt đứng ở bên im lặng lên tiếng, nhưng khăn lụa bị vò nhăn nhúm trong tay cũng biểu thị tâm tình nàng ta lúc này. người thua kém nàng ta, bởi vì gả cao mà bước lên trời.

      Nghiêm Tiêu Nghi biết Khương Kỳ nghĩ cách bác bỏ tin đồn xấu cho nàng, nhưng nghĩ tới bản thân lại trở thành “Nghi phu nhân”. Sau khi từ trong cung trở về, Nghiêm Tiêu Nghi giống như vẫn còn ở trong mộng, gương mặt tin được mọi chuyện xảy ra. Sau đó nàng nhìn bái thiếp các phủ đưa tới lại thấy có chút đau đầu.

      “Thế tử, bái thiếp của các phủ nên xử lý thế nào?” Nghiêm Tiêu Nghi hỏi Khương Kỳ.

      “Trước cứ mặc kệ ”. Khương Kỳ đẩy bái thiếp xếp thành chồng bàn qua bên, ghé sát mặt mình vào, tranh công: “Nghi phu nhân của ta, nàng có phải nên cảm ơn vi phu ?”

      Nghiêm Tiêu Nghi đẩy chóp mũi sắp dán sát vào mặt mình ra, : “Thiếp đúng là nên cảm ơn nương tốt”.

      ràng là vi phu xin nương, sao Nghi nhi lại ném vi phu ra sau đầu?” Khương Kỳ bất mãn. kéo tay của Nghiêm Tiêu Nghi, kéo nàng vào trong lòng, ôm lấy thân hình mềm .

      “Nếu Nghi nhi cho, vậy vi phu tự mình tới lấy”. Khương Kỳ cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người của nàng, trong lòng cảm thấy mỹ mãn!

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Kỳ nhi đòi phúc lợi !! Nhưng trước tiên cần phải phục hồi hoàn toàn nhé!
      tart_trung thích bài này.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 25: Đây là ý gì?

      Thân thể Khương Kỳ bây giờ ngoại trừ chút suy nhược bên ngoài, còn lại khôi phục rất tốt. Mặc dù như vậy, Nghiêm Tiêu Nghi mỗi ngày đều xoa bóp cho .

      Từ sau khi nếm được ngon ngọt lần trước, Khương Kỳ thường tìm cơ hội thân mật với Nghiêm Tiêu Nghi. Lúc đầu nàng còn e lệ, mỗi lần đều phản kháng, sau này cũng có thể đáp lại chút.

      Giống như lúc này, hơi thở của hai người lẫn vào nhau, hai tay Nghiêm Tiêu Nghi ôm lấy cổ Khương Kỳ, nàng từ từ nhắm hai mắt lại, cái lưỡi giao triền. Khương Kỳ ôm chặt lấy tay nàng, để ôn hương nhuyễn ngọc gần hơn chút, cái eo mảnh khảnh khiến tay lưu luyến thôi.

      Khương Kỳ cảm thấy bản thân chỉ cần dùng sức thêm chút, eo trong lòng bị bẻ gãy, nàng mảnh mai khiến đau lòng. Nụ hôn kết thúc, Khương Kỳ hôn lên mi mắt rung rung của nàng, chậm rãi xuống, hôn lên chóp mũi lành lạnh rồi ngừng lại.

      Nghiêm Tiêu Nghi mở to mắt, trong đôi mắt mông lung mang theo vẻ khó hiểu.

      Khương Kỳ khẽ cười tiếng, cắn lên môi nàng, đôi môi nàng như khối hoa quế cao, vô cùng mềm mại lại thơm ngọt quyến rũ. Bàn tay to vuốt ve lưng nàng, lưu luyến rời.

      Nghiêm Tiêu Nghi hơi thở rối loạn, hai chân thể đỡ nỗi thân mình, nàng chỉ có thể dựa vào cái ôm của Khương Kỳ để bản thân bị trượt xuống. Nghiêm Tiêu Nghi chống hai tay lên ngực , vất vả mới đẩy được Khương Kỳ khiến nguyện ý cách nàng ra chút.

      Gương mặt nhắn đỏ ửng ngước lên nhìn , giọng xíu: “Bây giờ vẫn là ban ngày, thế tử nên thu liễm chút”.

      Khương Kỳ dùng lực cánh tay kéo nàng lại gần : “Trong phòng chỉ có hai người chúng ta, tuy rằng là ban ngày, nhưng bản thế tử thích thê tử của mình, sao có thể thu liễm được chứ”.

      xong lại hôn lên gương mặt đỏ bừng của nàng cái.

      Nghiêm Tiêu Nghi đánh vào vai Khương Kỳ, giọng : “Ban ngày tuyên dâm thế tử còn có thể ăn đúng lý hợp tình như vậy, biết xấu hổ”.

      Khương Kỳ giả bộ bị đau, tựa đầu vào vai Nghiêm Tiêu Nghi hắng giọng : “Vi phu chỉ có thể nhìn thấy nàng, sao còn biết xấu hổ là gì chứ”.

      Vừa chuyện Khương Kỳ vừa ngửi lấy mùi thơm người nàng, lại hôn lên cái cổ trắng nõn cái, dùng lưỡi lướt da nàng, khiến người trong lòng phen run rẩy.

      “Thế… thế tử. Đủ rồi…” Nghiêm Tiêu Nghi chống hai tay vào ngực Khương Kỳ, giọng run rẩy câu người như tiếng chuông đánh vào lòng khiến Khương Kỳ khó mà nhịn xuống.

      Khương Kỳ lại nắm chặt hai tay lần nữa, ôm sát Nghiêm Tiêu Nghi vào người: “Nghi nhi, Nghi nhi của ta. Vi phu sợ đợi nỗi, rất muốn khiến nàng chân chính thuộc về ta”.

      Thân thể mềm mại của Nghiêm Tiêu Nghi cứng đờ, rồi lại buông lỏng. Nàng vỗ lưng Khương Kỳ như an ủi : “Thế tử, thiếp gả vào Phủ Quốc Công, từ giây phút đó chàng là phu quân của thiếp, thiếp vĩnh viễn đều là của chàng”.

      Khương Kỳ cọ cọ vai Nghiêm Tiêu Nghi, lắc đầu : “ giống, phải như vậy. Ta muốn chúng ta tuy hai mà , hợp lại làm , hòa lại thành khối trọn vẹn”.

      Nghiêm Tiêu Nghi vốn bật cười vì Khương Kỳ làm nũng, nghe vậy, gương mặt lại đỏ hơn. Nàng đẩy Khương Kỳ ra, để lại câu: “ có mặt mũi” liền chạy ra ngoài.

      Khương Kỳ đứng tại chỗ khó hiểu: “Sao lại có mặt mũi chứ? Bản thế tử cũng những lời này với nữ tử khác?”

      Nghiêm Tiêu Nghi cầm những bái thiếp kia tới chỗ Đại Trưởng Công Chúa, trái tim nàng đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài, lại oán hận thầm nghĩ muốn nhìn thấy Khương Kỳ.

      Đại Trưởng Công Chúa thấy Nghiêm Tiêu Nghi tới, lại nhìn Cát Nhi cầm đồ theo sau liền hiểu mục đích nàng tới chỗ bà.

      Đại Trưởng Công Chúa lấy vài thiếp mời trong số đó để lên , có cái mời dự tiệc, cũng có bái thiếp. Bà với Nghiêm Tiêu Nghi: “ ra con cần kiêng dè nhà nào cả, cũng cần thiết phải cầu chỗ tốt ở nhà nào, chỉ có con muốn hay mà thôi”.

      “Muốn hay ?” Nghiêm Tiêu Nghi hỏi.

      “Đúng vậy”. Đại Trưởng Công Chúa : “Những thiếp mời này, con vui có thể , vui, tất cả đều cần để ý. Con là Thế tử Phu nhân của Phủ Quốc Công, thích hay thích ai là dựa vào sở thích của con, ai có thể bắt còn làm hay làm gì cả. Ta biết con lo lắng tới chuyện phân tranh trong triều đình, nhưng việc trong triều có liên quan gì tới chúng ta chứ? Cho dù con làm thế nào, lựa chọn làm gì, cũng đều có quan hệ gì”.

      Nghiêm Tiêu Nghi giật mình.

      Đại Trưởng Công Chúa tiếp: “Về những lời đồn đãi kia…”

      Nghiêm Tiêu Nghi vội vàng đứng dậy, cúi người : “Là tức nhi…”

      Đại Trưởng Công Chúa khoát tay ý bảo nàng ngồi xuống. “Con đừng thỉnh tội vội. thêm, Phủ Ninh Quốc Công chúng ta chưa bao giờ để ý tới lời đồn, nếu mà để ý, Đại Trưởng Công Chúa ta sợ rằng sống nổi rồi. Lần này cố ý cầu Hòang thượng, nguyên nhân ngoài cái gì khác, chỉ vì Kỳ Nhi muốn con bị ủy khuất, đồng thời muốn những tên lòng dạ khó lường kia chịu chút đau khổ, nếu bọn họ lại tưởng rằng người Phủ Ninh Quốc Công hiền lành, muốn là có thể tùy tiện động vào”.

      “Ý nương là còn có những chuyện khác?” Nghiêm Tiêu Nghi có chút giật mình hỏi lại.

      Đại Trưởng Công Chúa hơi gật đầu, khẽ cười: “Bản cung tự mình yết kiến Hoàng thượng, sao chỉ vỏn vẹn vì cái phong hào chứ?”

      *** *** ***

      Phủ Kiến An Hầu.

      nhà Nghiêm Bồi Luân quỳ rạp đất nghe nội thị đọc khẩu dụ của Hoàng Hậu.

      “Vị công công này, Ý của bệ hạ là gì?” Nghiêm Bồi Luân hỏi.

      Thái giám cười lạnh : “Hoàng hậu nương nương lệnh ái nữ trong vòng hai tháng chép 50 bản Kim Cương kinh để dâng cúng Phật. Đây là việc vô cùng vinh dự đó. Cũng là để mọi người thấy ưu ái của Hoàng hậu đối với tiểu thư. Nếu Hoàng hậu cũng đem chuyện quan trọng như vậy giao cho nàng”.

      “Cái này…” 50 bản kinh trong hai tháng, như vậy Nguyệt nhi phải viết ngày viết đêm ngừng nghỉ sao?

      đến đây, Nghiêm Hầu Gia còn mau tạ ơn?” Thái giám híp mắt lại, giọng lạnh lùng.

      Nghiêm Bồi Luân vừa định mấy lời bị lạnh lùng của thái giám làm cho toàn bộ bị nuốt trở vào. Cuối cùng, ông ta đành phải cùng với Ôn Thị đầy vẻ khiếp sợ và Nghiêm Tiêu Nguyệt với gương mặt trắng bệch lĩnh chỉ tạ ơn.

      Đợi vị thái giám kia rồi, Nghiêm Bồi Luân nhìn hai vị lão cung nhân được lưu lại để “hầu hạ” Nghiêm Tiêu Nguyệt chép phạt, ông ta chắp tay : “Hai vị ma ma vất vả rồi, kính xin hai vị cùng dùng trà”.

      ma ma hơi thấp chút trong số đó bước tới hành lễ trước ba người nhà Nghiêm Bồi Luân rồi : “Đa tạ Hầu Gia khoản đãi, nhưng nô tỳ chỉ phụng mệnh Hoàng Hậu nương nương tới hầu hạ Nghiêm nương chép kinh, thể làm những việc khác. Kính xin Nghiêm nương mang hai nô tỳ thư phòng của ngài”.

      có thái giám ở đây, Ôn thị rốt cuộc nhịn được hỏi: “Hôm nay liền phải bắt đầu sao?”

      Lão cung nhân gật đầu : “Nương nương khẩu dụ phải xong trong hai tháng, hôm nay coi như cũng trong hai tháng đó”.

      Ôn thị và Nghiêm Tiêu Nguyệt nhìn Nghiêm Bồi Luân xin giúp đỡ, ông ta lại nhìn gương mặt lạnh băng của cung nhân, quyết tâm kêu Nghiêm Tiêu Nguyệt mang họ về sân nàng ta. Ôn thị nhìn Nghiêm Tiêu Nguyệt rời , nhịn được khóc lên.

      “Hoàng Hậu nương nương sao lại chọn Nguyệt nhi nhà chúng ta chứ? Hai tháng phải chép năm mươi bản kinh Kim Cương, phải là muốn phế luôn tay Nguyệt nhi sao”. Ôn thị khóc : “Chẳng lẽ là vì Nguyệt nhi và Lư Gia kết thân nên oán hận…”

      “Câm miệng, trước đây Hoàng Hậu nương nương cũng chưa từng khó xử Nguyệt nhi, bây giờ sao lại vì việc này mà tới tìm phiền toái cho Nguyệt nhi chứ?”. Nghiêm Bồi Luân những an ủi Ôn thị, còn chỉ vào bà ta mà chửi ầm lên: “Ta sớm với ngươi, nên trêu chọc Nghi nhi, bây giờ nàng ta có Phủ Ninh Quốc Công làm chỗ dựa, chúng ta thể kết thân , cũng đừng chọc nàng ta làm gì. Ngươi hay rồi, lăn qua lăn lại cho lắm. Ngươi cho rằng Phủ Ninh Quốc Công vì những lời đồn đãi kia mà ghét bỏ Nghi nhi sao? dưới Phủ Ninh Quốc Công có ai để ý tới thanh danh chứ hả? Huống gì Nghi nhi gả qua đó Khương Kỳ Liền tỉnh, Khương Văn Chính và Đại Trưởng Công Chúa sao có thể tin mấy lời đồn đó được? Bây giờ ngươi hài lòng chưa, chuyện ngươi gây ra lại báo ứng lên người Nguyệt nhi”.

      Ôn thị Nghe Nghiêm Bồi Luân chỉ trích, lại nghĩ tới nữ nhi, trong lòng vô cùng hối hận. Hối hận lúc trước bà ta nên để Nghiêm Tiêu Nghi gả vào Phủ Ninh Quốc Công, hận Nghiêm Tiêu Nghi có Phủ Ninh Quốc Công làm chỗ dựa, chỉ được phòng hào còn khiến Hoàng Hậu nương nương giáng tội Nguyệt nhi.

      *** *** ***

      Mấy ngày sau, hình bộ trình khẩu cung và vật chứng về Lư Trạch Bảo lên. Lý Miểu hạ lệnh, mười ngày sau xử trảm Lư Trạch Bảo ở cổng thành phía Tây, Trưởng tử của Lư Thị - Hàn Lâm viện học sĩ Lư giám sát.

      Trung điện.

      “Để Hàn Lâm viện học sĩ giám trảm, bệ hạ sợ rằng muốn cảnh cáo Lư Gia rồi”. Hữu tướng Diêu Viễn thở dài.

      Tả tướng Trương Hiền Thông liếc mắt nhìn, lại nghĩ tới thánh chỉ của Hoàng Thượng, thở dài: “Ngươi còn tốt cho tiểu tử Lư gia, Hoàng Thượng cũng là gõ ngươi đó!”

      “Ta luận việc mà , có chút thiên vị nào”. Diêu Viễn chết cũng nhận.

      Trương Hiền Thông hừ tiếng: “Ngươi cứ mạnh miệng . ra bản thân ngươi cũng minh bạch, cho dù ta là ân sư của ngươi, cũng mất bản tính trước kia rồi”.

      Diêu Viễn thổi bút, thổi khô chữ thánh chỉ rồi với Trương Hiền Thông: “Diêu Viễn ta làm việc đều tùy vào tâm tình của mình, cần ngươi lắm miệng”.

      xong, ta liền cầm thánh chỉ khỏi Ngự Thư Phòng.

      Trương Hiền Thông nhìn bóng lưng người rời , bất đắc dĩ lắc đầu.

      Hai người bọn họ cùng đỗ Tiến Sĩ, bởi vì chính kiến hợp, hai bên vẫn thường châm biếm đối phương, bây giờ lại cùng nhau trở thành Tả Hữu tướng. Là địch hay vẫn là bạn? Trương Hiền Thông cho rằng phần bằng hữu có vẻ nhiều hơn chút. Nếu , trong triều đình quả chẳng còn chút thú vị nào, ông ta cũng hi vọng tình bằng hữu mỏng manh này lại bị phá hư vì người khác.

      Diêu Viễn Cầm thánh chỉ, miệng thầm: “Lão thất phu nhà ngươi”.

      10 ngày sau, Lư Trạch Bảo bị áp tải tới cổng thành Tây.

      Lư Trạch Bảo sớm bị dọa tới mềm chân, lại nhìn tới Lư giám trảm, nước mắt giàn giụa muốn tránh thoát khỏi tay sai dịch Hình bộ, nhắm về phía đài Giám trảm mà tới.

      nhìn miếng vải trong miệng Lư Trạch Bảo bị rơi ra, sợ ta ra chuyện gì, kinh hãi tới đầu mồ hôi lạnh.

      “Nghĩa…” tiếng phụ trong miệng Lư Trạch Bảo còn chưa thốt ra bị nha dịch đánh cho quyền.

      Mãi tới khi Lư Trạch Bảo bị chém đầu, đầu rơi xuống đất rồi, tâm tình Lư mới buông lỏng được.

      Khương Kỳ ngồi ở trà lâu, nhìn trò hề nơi thành Tây, thổn thức: “Đúng là nhi tử tốt!”

      Buổi chiều hôm đó, sai dịch áp giải Lư Trạch Bảo cầm khoanh tiền, nghĩ rằng cuối cùng hôm nay cũng có tiền mua rượu ngon nhấm nháp.
      levuong, Alice Huynh, kabi_ng0k7 others thích bài này.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 26: Cửu lão gia

      Xem xong trò cười ở cổng Tây rồi, Khương Kỳ thảnh thơi dạo phố xá.

      “Chu Trung, giờ gì rồi?” Khương Kỳ hỏi

      Chu Trung đáp: “Sắp tới canh ba Giờ Thân”.

      “Hội hoa nhà Đại học sĩ hẳn cũng sắp tan rồi, chúng ta đón phu nhân hồi phủ”. Khương Kỳ vung quải trượng, cất bước muốn nhanh.

      Chu Trung vội vàng khuyên nhủ: “Thế tử, Quý Phủ Đại học sĩ cách chỗ này cũng vài con phố, chúng ta lại chuẩn bị xe ngựa, bộ quãng đường này rất mệt”.

      Tuy thế tử khôi phục tốt, nhưng thái y cũng qua thể để người quá mệt nhọc.

      Khương Kỳ dừng bước, cầm quải trượng tức giận với Chu Trung: “Vậy còn đứng đây làm gì? Nhanh tìm xe ngựa”.

      Chu Trung vội vàng vâng lệnh, chạy tìm xe ngựa.

      Khương Kỳ nhìn xung quanh chút, thấy cách đó vài bước có quán trà liền cất bước qua.

      Quán trà đó thể so với các trà lâu có mặt tiền, chỉ ở ngay đầu phố dựng cái sạp làm chỗ nghỉ chân cho tiểu thương vãng lai. Khương Kỳ tới đó khiến chủ quán trà hoảng sợ.

      Tuy ông ta biết Khương Kỳ là ai, nhưng nhìn cách ăn mặc liền biết đó là người phú quý. Khương Kỳ ngồi xuống bàn ở trước quán, hoàn toàn hợp , còn khiến vài khách nhân vốn định dừng chân nghỉ lại bị dọa chạy mất.

      Những người ngồi vì tiếc tiền mới trả mà rời , lại lặng lẽ đánh giá Khương Kỳ hạc giữa bầy gà (ý chỉ nổi bật giữa đám đông), tự cho rằng thanh bàn luận rất .

      Khương Kỳ coi như nghe thấy, ngón trỏ khẽ gõ lên mặt bàn coi như sạch : “Chưởng quầy…”

      Chưởng quầy còn sững sờ vội vàng nghênh đón, ông ta định dùng khăn cầm trong tay lau bàn, lại phát khăn này vì lau qua nhiều bàn còn dễ coi chút nào. Chủ quán vội vàng thu khăn lại, dùng ống tay áo coi như sạch lau mặt bàn.

      “Quý nhân, trong tiệm của tiểu nhân chỉ có trà thô, biết quý nhân…” Chủ quán khom người, vẻ mặt áy náy.

      Khương Kỳ nhìn ống tay áo dính bụi của chủ quán, mày kiếm hơi nhướn, lấy ra thỏi bạc vụn lớn tầm bằng ngón cái : “Ta ở chỗ này đợi người, ông mang chén nước tới là được”.

      Lúc Khương Kỳ từng quân doanh chơi với Khương Văn Chính, đồ ăn chỗ đó có khi còn sạch bằng đồ ăn phố, vì thế cũng ghét bỏ.

      Chủ quán nhận lấy bạc vụn, vội vàng gật đầu : “Vậy thỉnh quý nhân chờ lát”.

      Thỏi bạc vụn này đối với người bán nước khoản thu nhập lớn. Ông ta vội vàng đem bát sứ to tương đối sạch dùng nước sạch rửa qua lần nữa, rồi rót nước ấm mang lên cho Khương Kỳ

      Khương Kỳ dưới cái nhìn soi mói của người xung quanh, chút ngần ngại bưng bát sứ to lên uống ngụm. ở chỗ này nhìn người tới người phố cũng có chút hứng thú.

      nghĩ tới thế tử Phủ Ninh Quốc Công cũng ở loại địa phương này uống trà”. giọng nam tử đột nhiên vang lên bên tai Khương Kỳ.

      Khương Kỳ giương mắt nhìn, nam tử to cao đứng trước mặt , ánh mắt nhìn lại có chút quái dị.

      “Ngươi là…” Khương Kỳ nửa câu, tới khi thấy bộ dáng người trước mặt, suýt nhảy dựng lên khỏi ghế: “Nguyên, nguyên lai là cữu cữu!”

      Sau khi bọn họ thành thân, Dương Hàm liền bị Hoàng Thượng phái Linh Châu làm việc, Khương Kỳ vốn định chờ Dương Hàm trở về cùng Nghiêm Tiêu Nghi bái kiến. Chính là Khương Kỳ hoàn toàn nghĩ tới gặp gỡ trong hoàn cảnh này.

      còn nhớ , ở trong mộng, sau khi bị bệnh, vị cữu cữu này tới tìm Nghiêm Tiêu Nghi. Bởi vì biết bị ngoại thất hạ độc mà trở thành phế nhân liền trực tiếp lôi từ giường xuống. Nếu phải có Nghiêm Tiêu Nghi ngăn cản, sợ là trúng độc rồi còn bị Dương Hàm bắt tới đánh trận. Khương Kỳ bởi vì nhớ bộ dáng hung bạo lúc đó của Dương Hàm, lúc này gặp lại ông lần nữa, theo bản năng trong lòng có chút run sợ.

      Dương Hàm mới hồi kinh hôm qua, ông cũng sớm dặn dò người trong phủ để ý tin tức từ phía Phủ Ninh Quốc Công, cho nên dù mới hồi phủ ông cũng nắm được tình hình, cùng những lời đồn đãi về Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi.

      Thời điểm ông nghe được những lời đồn đãi bất lợi cho Nghiêm Tiêu Nghi, Dương Hàm hận tới muốn xé nát những kẻ tung tin đồn. Nhưng sau đó lại nghe được Hoàng hậu phong hiệu cho Nghiêm Tiêu Nghi, cùng với những chuyện hai nhà Nghiêm Lư gặp phải sau đó, Dương Hàm mới có chút hài lòng. Tuy rằng ông thượng tấu buộc tội Lư Trạch Bảo, tác động khiến Hoàng Thượng cố ý sai Lư giám trảm nhưng nếu trong này có phần Phủ Ninh Quốc Công ông tin.

      Dương Hàm vốn định hôm nay cho người báo với Phủ Ninh Quốc Công tiếng, ngày mai lại thăm Nghiêm Tiêu Nghi, nghĩ đường từ Thành tây về lại gặp được Khương Kỳ. Ông càng nghĩ tới, đường đường là thế tử Phủ Ninh Quốc Công lại ngồi ở quán trà ven đường, chút ngần ngại dùng chén sứ uống nước. Càng làm cho ông nghĩ tới là, Khương Kỳ thấy ông liền mở miệng gọi cữu cữu, quá mức tự nhiên khiến Dương Hàm ngược lại cảm thấy quen. Dương Hàm là người nội liễm, luôn giấu cảm xúc của mình, sắc mặt lúc này vẫn như trước rất nghiêm túc, cũng có biểu cái gì.

      Giọng của Dương Hàm quá lớn, nhưng đủ để người xung quanh nghe . Sau khi bọn họ nghe được vị quý nhân này thế nhưng đúng là thế tử Phủ Ninh Quốc Công, đều nhịn được lộ ra biểu tình kinh ngạc. Bọn họ ít nhiều đều nghe qua tin đồn của vị thế tử này, ai cũng nghĩ tới người như vậy lại ngồi ở quán trà bên đường uống nước trắng chẳng có vị gì.

      Có điều người có thân hình to cao, hơi lớn tuổi chút đó là ai? Có thể được thế tử Phủ Ninh Quốc Công gọi cữu cữu, hẳn là hoàng thân quốc thích, nhưng tại người có thể nhận tiếng cữu cữu này, hẳn là chỉ còn mỗi An Vương điện hạ thôi đúng !

      Mọi người càng nghĩ càng thấy đúng, bọn họ có nên quỳ xuống làm lễ ? Rốt cuộc có người ngăn bọn họ lại, đối phương là ai bọn họ đều biết, nếu xưng hô sai rồi làm sao? Cho nên, vì để bản thân tránh vô tình va chạm với quý nhân, người ngồi trong quán trà cũng bất chấp số tiền chi, tốp năm tốp ba lần lượt rời .

      “Sao thế tử lại ở chỗ này?” Dương Hàm nghĩ tới trò hề giám trảm ở cổng thành Tây hai canh giờ trước, lại nghĩ tới động tác của Hình bộ và hai sai dịch, những trò đó có thể thoát khỏi mắt văn nhân của Lư nhưng sao qua được mắt ông. Nếu phải có người cố ý dàn xếp, Lư Trạch Bảo sao có thể thoát khỏi tay sai dịch vùng chạy, lại còn làm rơi miếng vải trong miệng.

      Bây giờ Dương Hàm nhìn thấy Khương Kỳ ở đây, ông lại càng hoài nghi có quan hệ với kẻ đứng sau màn vụ này. Nếu như thế, vị ngoại sinh nữ tế này cũng phải là có điểm tốt.

      “Hôm nay Nghi nhi Phủ Đại Học Sĩ làm khách, tiểu tế định đón nàng”. Khương Kỳ chống quải trượng, cố gắng đứng thẳng người.

      “Đón Nghi nhi? Phủ Đại học sĩ tính ra cách Phủ Ninh Quốc Công chỉ hai con phố, cần thế tử tự mình đón ?” Phủ Ninh Quốc Công xem ra còn cách cổng thành Tây gần hơn đấy.

      Khương Kỳ cười cười dám . thể mình nửa ngày gặp được tức phụ nhi liền thấy tốt. Nếu để cữu cữu nghe được, lại cho rằng có chí lớn tốt!

      Bộ dáng ấp a ấp úng của Khương Kỳ khiến Dương Hàm nhìn thấu được chút manh mối. Xem ra lời đồn này giả, Khương Kỳ ngược lại để ý tới Nghi nhi.

      Ngay lúc đó, Chu Trung dẫn người khiêng theo cỗ kiệu trở lại. ta cũng phải là nghĩ đến việc thuê xe ngựa, nhưng xe ngựa khởi hành còn cần phải treo lên cờ của Phủ Ninh Quốc Công, còn cỗ kiệu chỉ cần đổi người của Phủ khiêng kiệu là được.

      Chu Trung nhìn bốn phía, nghĩ xem Khương Kỳ chờ ta ở chỗ nào, lúc ta nhìn qua quán trà liền thấy thân ảnh quen thuộc. Chu Trung cảm thấy khó tin vào mắt mình, ta chưa từng nhìn thấy bộ dáng lo lắng của thế tử như vậy, biết người bên cạnh thế tử là ai? Vì sao người đó ngồi, thế tử lại đứng bên, bộ dáng có chút dè dặt?

      Chu Trung hiếu kỳ lên, thấy dung mạo người bên cạnh Khương Kỳ rồi, ta suýt nữa hô to. Đây phải là Vân Huy Tướng quân, vào ngày thành thân của thế tử, người này mặc khôi giáp, mang theo binh tướng thân cận đưa gả Thế tử Phu nhân đấy sao?

      Chu Trung cần Khương Kỳ nháy mắt ra dấu, lập tức khom mình hành lễ, đầu đều muốn cúi thấp: “Bái kiến Cữu lão gia”.

      Khương Kỳ nghe xong rất hài lòng. Tiếng Cữu lão gia này kêu tốt, chốc nữa bản thế tử phải thưởng cho tiểu tử này mới được.

      Quả nhiên là chủ tớ, gọi cũng thuận miệng. Tuy bề ngoài Dương Hàm vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng trong lòng ông ta lại có hảo cảm với Khương Kỳ hơn chút. Nhìn xiêm y của người này hẳn là người hầu thân cận của Khương Kỳ, nhất cử nhất động của người hầu thân cận biểu lộ phần nào thái độ của chủ nhân. Cho nên, mặc dù ông quá tin vào những lời đồn phố, ít nhất cũng thấy được Khương Kỳ tôn trọng Nghi nhi.

      Dương Hàm biết Khương Kỳ muốn đón Nghi nhi cũng quấy rầy nữa: “Đúng lúc gặp được thế tử, vậy nhờ ngài chuyển lời, với Nghi nhi ngày mai ta Phủ Ninh Quốc Công thăm nàng”.

      Dương Hàm xong liền đứng dậy, sửa sang xiêm y dự định cáo từ.

      Khương Kỳ chắp tay : “Tiểu tế và Nghi nhi vốn định chờ khi nào cữu cữu hồi kinh tới phủ vấn an, vãn bối sao có thể để ngài tới nơi thăm chứ? Vì thế, hai ngày này ngài có ngày nào có chút thời gian ?”

      Dương Hàm nghe vậy, nhìn chằm chằm Khương Kỳ lát, gương mặt nghiêm túc của ông sau đó mới chậm rãi giãn ra: “Từ hôm nay là ngày nghỉ của ta”.

      “Nếu vậy, tiểu tế và Nghi nhi ngày mai tới quý phủ thăm ngài”. xong, Khương Kỳ chắp tay thi lễ.

      Dương Hàm gật đầu : “Vậy ta cáo từ”.

      Khương Kỳ chắp tay : “Tiểu tế tiễn”.

      Nhìn Dương Hàm rời rồi, Khương Kỳ mới thở phảo nhõm. sớm nghe lấy lòng nhạc phụ khó, bây giờ nhìn lại, lấy lòng cữu cữu cũng dễ.

      lại nghĩ tới nãy giờ chậm trễ ít thời gian, lo lắng Nghiêm Tiêu Nghi về phủ trước, Khương Kỳ sau khi lên kiệu liền lệnh kiệu phu nhanh chân tới Phủ Đại Học sĩ. Người qua đường thấy đám người vội vội vàng vàng còn tưởng có chuyện lớn gì.

      Đúng như Khương Kỳ đoán, tới khi bọn họ tới đầu phố đối diện Phủ Đại học sĩ, thấy xe ngựa dừng trước cửa Phủ rồi. Khương Kỳ thấy xe ngựa Nghiêm Tiêu Nghi còn đứng đó liền thở phào.

      kêu Chu Trung gọi xe ngựa chạy tới chỗ mình, xuống kiệu rồi, lại đuổi cỗ kiệu . Chờ xe ngựa tới liền chui vào trong xe.

      Lúc phu xe nghe Chu Trung Khương Kỳ cũng tới, ông ta vốn tin, mãi tới lúc thấy Khương Kỳ vào xe ngựa, xa phu mới tin tưởng, kẻ lén lút như trộm kia là thế tử nhà mình.

      Trong lòng ông ta thầm than, thế tử và Quốc Công Gia quả là phụ tử.
      Chris, levuong, Mengotinh_Ranluoi7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :