Chương 14
Edit:Trinhsnow
Cuối tuần được ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, vốn là Đường Tinh muốn chất vấn Hách Tĩnh.
thể nào tưởng tượng được những ngày kế tiếp trong cả tuần, Đường Tinh cũng thể nào thấy được Hách Tĩnh.
Tôn Gia Lương trong giờ tự học vào buổi sáng có tượng trưng vài câu, như là về lớp trưởng của lớp chúng ta bạn Hách Tĩnh bị thủy đậu nên thể học được, vì vậy thuận nước đẩy thuyền liền thay đổi vị trí lớp trưởng, lớp trưởng mới do bạn Thước Lâm có thành tích học tập rất tốt đạt giải nhất trong cuộc thi hóa học của khóa lên làm thay.
Thuận tiện thêm chút, vị lớp trưởng mới này là ngồi cùng bàn với Hách Tĩnh, nên vì vậy đồng thời là bạn học bàn của Diêm Linh và Đường Tinh.
Thước Lâm rất lùn, đến bây giờ chiều cao vẫn chưa hơn được mét sáu, chỉ so với Đường Tinh cao hơn chút mà thôi.
Bình thường nam sinh ở độ tuổi này cao lên rất nhanh, thế nhưng chỉ cao được chừng đó mà thôi, giống như cơ thể dừng lại phát triển được nữa vậy, vì vậy đoạn thời gian này trở thành "Vịt đực biết " trong đám nam sinh, giọng của hẵn vẫn trong trẻo giống như giọng trẻ con vậy.
Ở quá khứ cùng với Đường Tinh và Diêm Linh là bạn bè cùng lớp, nhưng lại như quen thân, mấu chốt của vấn đề là do quá mức yên lặng ít , tính tình lại còn rất kỳ quái, có thời gian Diêm Linh đặc biệt nhìn vừa mắt, tính cách chậm chạp, lại còn nhạy bén, ngây ngô, giống như đầu vịt vậy, đủ các loại chê .
Nhưng vấn đề quan trọng nhất, chính là Thước Lâm thực lực học tập vượt xa người thường, đến lúc thi lên cấp, thi vào trường so với trường Ngọc Nghi còn nổi tiếng hơn rất nhiều, đó là trường trọng điểm của cả nước là trường Thượng Dũng . Cho nên tình hình sau đó lớn lên phát triển thêm như thế nào Đường Tinh căn bản biết gì, cũng căn bản nhớ được.
Tôn Gia Lương mặc nhiện được đội chiếc vương miện khiến thụ sủng nhược kinh, cứ như vậy mà trở lên nổi tiếng, dĩ nhiên tất cả đều nhờ vào quy củ vái chào tạ ơn thầy giáo.
Đường Tinh nhịn được liền hì hì cái cười ra tiếng.
"Đường Tinh! Trò cười cái gì vậy hả? Tập trung vào học cho tốt, đây lại phân tâm suy nghĩ chuyện linh tinh!" Tôn Gia Lương thay đổi điệu mà khiến Đường Tinh cảm thấy diễn trò đùa mà thôi, lên tiếng trả lời, chỉ là khép mi xuống, ngoan ngoãn mở sách ra xem, nhưng cũng biết có nhìn được gì vào mắt hay ?
"Nè" Diêm Linh ngồi bên cạnh đẩy Đường Tinh cái, giọng , "Chúng ta có cần phải thăm Hách Tĩnh ? biết bạn ấy tại sao bỗng dưng lại bị thủy đậu nhỉ?"
Đường Tinh xem xét Tôn Gia Lương, lại lấy ra túi bút, lấy chiếc bút ra, lại lấy giấy note ra, ở phía viết: có gì để chủ nhật rồi tớ với cậu cùng , thủy đậu này dễ bị lây nhiễm lắm, để vài ngày nữa cậu ấy đỡ hơn rồi chúng ta hẵng cũng muộn. (Lảm nhảm: đoạn này nguyên bản ghi là giấy tiện ích càng nàng ak, nên t đoán chắc giấy nháp hoặc giấy note, nhưng để giấy note cho nó sang chảnh hè hè)
Đường Tinh cùng Diêm Linh ra cũng sợ bệnh thủy đậu, cả hai người đều sớm bị rồi, Đường Tinh bị lúc ba tuổi, Diêm Linh lúc ấy bị bệnh là lây từ Đường Tinh sang, lúc đó nhà hai người đều ở gần nhau, ở gần nhau đương nhiên chuyện tới nhà nhau chơi là chuyện thường xuyên rồi mẹ Đường Tinh còn đặc biệt thích đến nhà Diêm Linh chơi với dì Diêm, dì Diêm cũng đặc biệt thích Đường Tinh, nhưng ngờ chỉ sau đêm thức dậy Đường Tinh liền bị bệnh, lại càng ngờ truyền bệnh cho Diêm Linh lúc nào hay.
Mẹ Đường Tinh còn đặc biệt áy náy, tới tận cửa để xin lỗi, mà dì Diêm lúc đó cũng chưa có ly hôn, nên vì vậy tính khí so tại dễ chịu hơn rất nhiều, Đường Tinh còn nghe mẹ lại rằng mẹ Diêm Linh rất hiền hòa rằng sao đâu, dù sao sớm muộn kiểu gì cũng mắc bệnh này thôi, nên có việc gì.
Diêm linh len lén nhận lấy tờ giấy kia, cũng dùng bút lông màu xanh dương mới mua viết lên giấy: Được đó, vậy để chủ nhật chúng ta nhé, tớ thứ bảy cũng muốn học bổ túc ở ngoài.
Nhớ lúc trước học, khi ngồi trong lớp nhàm chán quá, Đường Tinh cùng Diêm Linh liền dùng tờ giấy viết viết để chuyện với nhau, nếu lén lén lút lút dùng tờ giấy để ngồi chơi cờ, cho đến lúc trưởng thành, rồi ra ngoài xã hội, ngược lại càng hoài niệm những phương thức trao đổi chơi đùa trong giờ học như thế này.
Đường Tinh biết Hách Tĩnh là bị bệnh, hay là dối. Nhưng mà dù như thế nào nữa kiện lần trước Đường Tinh chắc chắn bỏ qua như vậy, mặc dù Hách Tĩnh cũng có làm ra chuyện ghê tởm gì, nhưng ta có cho biết , có điều giấu giếm .
Hơn nữa chuyện này vẫn thể ra ngay trước mặt Diêm Linh được.
Thế là cả ngày hôm đó, Đường Tinh có chút khổ não, suy nghĩ rốt cuộc nên làm như thế nào.
Tiết 1 của buổi chiều là môn hóa học mới dạy được nửa bài học, Thước Lâm đột nhiên xoay đầu lại vẻ mặt nghiêm túc hỏi Đường Tinh: "Đường Tinh, cậu có phải hay xem thường tớ?"
Đường Tinh rất buồn bực, : " có a, tớ tại sao lại thường cậu cơ chứ, cậu nhé thành tích của cậu tốt như vậy cơ mà."
ra thành tích có tốt hay Đường Tinh chút cũng quan tâm, chỉ là ở độ tuổi này phải nên khen như vậy, Thước Lâm mới có thể thoải mái chút.
"Vậy tại sao buổi sáng cậu lại cười tớ? Cảm thấy tớ xứng làm trưởng lớp à?" Thước Lâm vẻ mặt oán giận, ràng làm khó cho rồi, biết nín nhịn mấy điều này bao lâu rồi.
Đường Tinh sờ mũi cái, rồi cười phủ nhận : " phải như vậy đâu, tớ chỉ là cảm thấy bộ dạng của cậu lúc cúi đầu chào trông buồn cười mà thôi, chứ có ý là cảm thấy cậu đáng xứng làm trưởng lớp nha."
Thước lâm có chút đỏ mặt, "Cái gì, cái gì,cái gì cơ, trông tớ cúi người chào như thế nào."
". . . . . ." Đường Tinh nháy nháy mắt, nhớ lại màn này cảnh tượng càng muốn cười.
Thước Lâm cực kì kì quái quay đầu trở lại, đột nhiên nhàng lầm bầm câu, Đường Tinh nghe , "Này, Thước Lâm cậu cái gì vậy?"
"À có gì."
, Đường Tinh cũng lười hỏi, nằm ở bàn tiếp tục nghe giảng.(Lảm nhảm: Đường Tinh à cậu có thể bớt đào hoa đc , chỉ khổ người tương tư cậu thôi kìa)
"Thước Lâm, sau buổi học em tìm hai người giúp em để cùng nhau đem sách bài tập đến phòng làm việc của tôi nhé, ở phòng 301 nha, đừng có quên đấy".
"Dạ vâng ạ."
"Đường Tinh, cậu và tớ cùng nhau mang sách nhé." Thước Lâm gãi gãi đầu, chột dạ với Đường Tinh.
Đường Tinh hiểu: "Vì sao?" ( Làm nhảm: Lại còn hỏi vì sao à, người ta có ý đồ gì sao)
Thước Lâm nhịn được vẫy vẫy tay, "Ơ kìa, nhờ cậu giúp tay cứ giúp tay , làm gì luôn nhiều lời như vậy chứ."
"Được rồi." Đường Tinh trong lòng thầm oán trách tiếng, đúng là cái đồ lắm chuyện tự dưng kêu làm mấy việc lao lực mà lại vô ích làm gì cơ chứ, được thầy khen ngợi cũng phải là , cán môn hóa học cũng càng phải là nha, hừ.
Nhưng nghĩ lại, có gì đó đúng ở đây.
Có phải Thước Lâm có thù với mình nhỉ.(Lảm nhảm: bà của tôi ơi, để ý giùm tôi cái, đừng nghi oan cho đứa bé đáng ngây thơ vô tội đó mà)
Ai, đều do mình mà, có chuyện tại sao lại cười làm chi.
Thôi, lần này tạm thời chấp nhận làm vậy, Thước Lâm dù sao cũng chỉ là đứa bé mà thôi, nên bắt nạt đứa trẻ yếu đuối đó.
Đường Tinh thở dài, ngoan ngoãn chấp nhận số phận.
"Thước Lâm, tớ giúp cậu đưa nhé."
ngờ vốn từ nãy luôn im lặng Diêm Linh bỗng lên tiếng, xung phong nhận công việc muốn cùng Thước Lâm đem bài tập đưa .
Đường Tinh nghiêng đầu, thấy vẻ mặt Diêm Linh mất tự nhiên, thậm chí vẻ mặt có chút cứng ngắc.
. . . . . . thể nào.
Thước Lâm trầm mặc, hồi lâu lời nào, cho đến khi chuông tan học vang lên, sau khi giáo viên , mới đứng lên hướng về phía họ gật đầu.
"Vậy cũng tốt, cậu chủ động như vậy rồi, tớ đây cũng tiện từ chối."
"Người nào chủ động hả ? Đường Tinh là muốn tớ cùng đấy chứ!" Diêm Linh phục lôi kéo tay áo Đường Tinh, thanh bởi vì gấp gáp mà trở nên có chút to tiếng.
"Này này, nhưng mà tớ có gì đâu nhé." Đường Tinh khua khua hai tay, vội vàng phủi sạch mọi quan hệ liên quan tới mình.
Thước Lâm nhìn chút lên bục giảng chất đầy đống như núi tuyệt toàn bộ đều là sách bài tập, "Phải, vậy cả hai cậu cùng nhé, vừa giảm bớt gánh nặng."
Chỉ là có điểm Đường Tinh tuyệt đối ngờ lại đụng phải Lý Nam Trúc, đây là lần thứ ba.
Bốn góc quan hệ.