1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng sinh] Cho ta viên thuốc hối hận - Thất Nguyệt Cát (update chương 16) TUYỂN EDITOR

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196
      Chương 8

      Edit:Trinhsnow

      ra vào thời điểm mới đầu, trong lớp số lượng các cặp đôi nhau rất nhiều giống hệt như nấm mọc lên sau cơn mưa vậy, chỉ bất quá trải qua ba tháng đầu tất cả chuyện tình đều phải chết non, lý do cơ bản khiến điều này xảy ra là mọi người trong lớp chia chỗ ngồi khoảng cách xa nhau, tình cảm tan vỡ, cùng với đó là lấy việc học làm trọng, ba nguyên nhân này là chiếm phần lớn của lý do.

      Đường Tinh lắc đầu cái: " thích hợp, nhưng mà phải cậu là Lý Nam Trúc học rất giỏi sao?"

      "Làm ơn Đường Tinh, ấy thành tích tốt thế nào? Chính ấy cũng là học sinh cuối cấp rồi, chỉ năm nữa là thi lên cao hơn, cậu cho là người ta ăn no có việc gì làm à? Còn nữa nhé." Diêm linh day lông mày, "Cái dáng vẻ đại nhân lúc nãy của cậu khi dạy dỗ tớ đâu mất rồi nhỉ? Chẳng lẽ cậu nên tự hỏi bản thân mình, sớm dễ dàng hối hận hay sao?"

      "Cậu phải mới vừa rồi thích nha, thế nào đột nhiên lại thích được vậy? phải là bởi vì lời của tớ đây chứ?"

      Đường Tinh ngưng nghẹn, biết nên trả lời thế nào, ? Dĩ nhiên là được rồi.

      "Ôi chao, có thiếu nữ nào có nhớ nhung mơ mộng chuyện tình cơ chứ a, đây là vừa thấy vừa thấy nha." Làm sao có thể vừa thấy ? thực tế và Lý Nam trúc trải qua khá dài nhiều chuyện kỳ cục, rối rắm khi ở chung với nhau: "Vậy cậu chưa từng thích qua người khác sao?"

      Diêm Linh sửng sốt, trả lời: "Làm sao có thể. Tớ làm sao thích người khác?"

      Diêm Linh mặc dù trong nháy mắt vẻ mặt tự nhiên che còn mảnh, nhưng Đường Tinh vẫn chú ý nhìn thấy được, lỗ tai của nàng này bỗng dưng hồng hồng, hiển nhiên đây là biểu của dối.

      Đường Tinh cũng cố vạch trần điểm đúng của nàng, nếu như Diêm Linh muốn ra, vậy có cố hỏi nữa cũng hỏi được mọi chuyện là như thế nào.

      Nhưng mà còn chuyện này về Lý Nam Trúc có phải hay nếu cùng trao đổi với Diêm Linh, nếu nàng này phản đối, mình cũng có cách.

      Vốn chỉ là muốn Diêm Linh nghĩ cách giúp Đường Tinh đến gần thêm bước với Lý Nam Trúc mà thôi, dù sao nàng này cùng với Tùy Lôi cũng có tầng quan hệ, nếu như Đường Tinh phải biết điều gì với Lý Nam Trúc, tìm Diêm Linh giúp xe chỉ luồn kim, đương nhiên so với chuyện trực tiếp nghĩ biện pháp cùng gặp nhau càng dễ dàng hơn rất nhiều.

      Nhưng nếu Diêm Linh đồng ý, vậy cũng thôi.

      Tuy rằng Đường Tinh nghĩ rằng được quay trở về như thế này, vậy phải nắm lấy tất cả các cơ hội có thể đến gần được với Lý Nam Trúc, biện pháp chắc chắn có, nhưng đáng tiếc chậm chỉ chút mà thôi.

      "Được rồi, Đường Tinh, tớ giúp cậu."

      Giống như là đưa ra quyết định vô cùng gian nan, nén lấy hơi Diêm Linh trả lời: "Đường Tinh, tớ cảm thấy rằng, so với chị Tùy Lôi cậu cùng Lý Nam Trúc có vẻ xứng đôi với nhau hơn đây."

      Đường Tinh mừng rỡ nhìn về Diêm Linh, chỉ thấy gương mặt đỏ của nàng úp úp mở mở : "Tớ cảm thấy có thể giúp bạn tốt theo đuổi được nam sinh, việc này như là hành động vô cùng hào hiệp."

      ". . . . . ." Đường Tinh nghe thấy thế thể giải thích được được gì nữa, có chút dở khóc dở cười.

      "Tóm lại " Diêm Linh thở mạnh ra hơi, vỗ vỗ vai Đường Tinh : "Tớ giúp cậu là được."

      "Diêm Linh ơi cậu là tốt." Đường Tinh ôm mạnh Diêm Linh cái, dù sao nữa thêm hỗ trợ của nàng này, mọi chuyện đơn giản hơn rất nhiều.

      "Ai bảo chúng ta là bạn tốt cơ chứ, đúng , còn bày đặt khách sáo cái gì."

      "Các bạn học sinh, vào học, mọi người nhanh lên chút trở về chỗ ngồi." Lần nữa giáo viên dạy tiếng đứng lên bục giảng, bắt đầu giảng bài, phòng học vốn ồn ào trong nháy mắt lại trở về bình yên tĩnh.

      "Ai, Đường Tinh, cậu tính chuẩn bị như thế nào để theo đuổi ấy?" Diêm Linh thừa dịp giáo viên viết viết lên bảng chú ý, lén lén lút lút lại gần, cùng trao đổi đối sách.

      Đường Tinh cũng tiến tới, lắc đầu cái rồi : "Tớ còn chưa có nghĩ ra."

      "Ừm. . . . . ." Diêm Linh cau mày, lại trở về bàn học của mình, dùng trang giấy viết ngừng cái gì đó.

      Đường Tinh nghi ngờ, muốn nhìn lén nội dung tờ giấy, nhưng nghĩ --

      "Đường Tinh!"

      "Dạ!"

      "Mời em đứng dậy dịch chút đoạn đối thoại này." Giáo viên Tống nghiêm túc nhìn chằm chằm .

      Xong rồi, bị giáo viên bắt quân nhân đào ngũ rồi.

      Đường Tinh cả người run lên, nhất định là mới vừa rồi mình làm ra động tác quá lớn, mới bị giáo viên bắt được tư tưởng quân nhân đào ngũ, ra cũng sai, thực đúng.

      "Ngại quá, xin hỏi phòng học này ở tầng mấy? -- lên tầng, quẹo trái, đối diện với phòng photocoy. Cám ơn -- có gì."

      Bọn họ hôm nay học những bài đầu tiên, Đường Tinh vụng trộm vì mình mà toát mồ hôi, cảm thấy may mắn vì đây là trung học, nếu là cấp 3. . . . . . làm được, mà đem những kiến thức kia trả lại cho giáo viên.

      " học phải cẩn thận nghe giảng, năm này là mấu chốt, được phép lười biếng, em biết ?"

      Giáo viên Tống từ trước tới nay có danh tiếng là nghiêm cẩn, giáo này hơn ba mươi tuổi, mang mắt kính màu tơ vàng, bộ dáng gầy yếu, cũng là mẹ của đứa bé 2 tuổi rồi.

      So với Tôn Gia Lương, Đường Tinh lúc đầu đặc biệt thích cách năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ của Tống.

      Cho nên càng phát ra tâm địa vô vùng xấu hổ, yếu ớt gật đầu cái, : "Dạ, lần sau như vậy nữa ạ."

      Lần này, Đường Tinh dám suy nghĩ lung tung, nghiêm túc ngồi học.

      bên là Diêm Linh hả hê cười trộm, Đường Tinh cũng hề tức giận. Hai người các lúc học tập chính là dùng phương thức trước cười nhạo lẫn nhau sau đó quan tâm nhau.

      " Từ above có hai cách giải thích, từ này là giới từ, tại chúng ta chỉ cần hiểu loại của từ này là được rồi. . . . . ." Vì bảo đảm học để đạt điểm tốt, Tống thích nghiêm khắc dạy theo sách giáo khoa, học gì nữa cũng học ngoài nội dung phạm vi bọn họ thi, đó là điểm tốt giúp các có thể biết phạm vi học.

      Dù sao thi vào cấp ba nội dung cũng có nhiều thay đổi, nội dung cũng mở rộng ra kiến thức bình thường được dạy, bởi vậy chỉ có thể dựa vào bản thân mình cùng với vận số .

      Kế tiếp cả buổi sáng, Đường Tinh cũng dám làm lại chuyện như vậy, quy củ ngồi chăm chú nghe giảng tất cả các tiết học.

      Dù cho Diêm Linh vừa hết tiết học vẫn trêu ghẹo , cũng cứ ngẩn người hề có phản ứng, đợi đến buổi trưa mới thoáng buông lỏng chút.

      phút nữa là hết tiết học đến thời gian ăn cơm.

      Đường Tinh đúng lâu lắm rồi có ăn cơm trong phòng học, đều quên mất cái cảm giác mấy chục người ở trong phòng học vừa chuyện phiếm vừa ăn cơm bầu khí thoải mái.

      Trường trung học phòng ăn quá , thể nhiều người cùng ngồi ăn. Cho nên trường có luật là ăn ở phòng ăn mà phòng ăn phái người đưa cơm đến, thùng nhựa so với cái két bia còn lớn hơn làm thùng đựng, bên trong có đủ mỗi người hộp cơm, lại đưa đến cửa của mỗi lớp học, hộp cơm làm bằng inox có chiều rộng dẹp..., bên trong có ba món ăn, nửa hộp là cơm, canh để ở hộp khác. Về phần chiếc đũa cùng thìa là học sinh phải mang theo, trường học cung cấp.

      Mỗi khi đến buổi trưa, tất cả mọi người đều rất hưng phấn, Đường Tinh lúc này mới nhớ tới, buổi sáng còn quên chưa ăn, để bụng đói meo cho đến bây giờ, mắt sớm nổ đom đóm.

      Mọi người đều nhìn đồng hồ đeo tay chuẩn bị giẫm đạp lên nhau giành ăn cơm trước, Tôn Gia Lương nhanh chậm bước thong thả vào lớp học, sau đó giây chuông tan học liền vang lên.

      Tôn Gia Lương lên tiếng: "Các bạn học sinh thân mến, mọi người nên gấp, duy trì trật tự, cho phép chuyện. Tổ thứ nhất trước, nữ sinh lên trước. tiếp theo là tổ thứ 2, làm như vậy . Ai cướp được ăn cơm."

      Chủ nhiệm lớp lên tiếng, mọi người dĩ nhiên đều dám làm loạn, chỉ có thể lắc lắc thân mình để trút hết mọi khó chịu. Đường Tinh hướng bốn phía nhìn chút, rất nhiều nam sinh cũng đói bụng hoang mang rối loạn, vẫn còn cố phải nhịn, bộ dáng kia khỏi phải bàn là rất buồn cười.

      Diêm Linh bên sớm rục rịch khó chịu, đưa cổ dài để chờ xem các tổ phía trước được đưa cơm.

      Đường Tinh ban đầu chọn vị trí này, thời điểm đó ngược lại là quên mất điều này, bọn họ lúc này là tổ thứ 3, cố tình là đến ăn muộn nhất. Bình thường mỗi tổ đến lấy, dẫn tới mọi hộp cơm đều là bị tàn phá đến mức chịu nổi , có hộp nắp chặt đem đồ ăn bị đổ ra, có lúc liền bị nước giọt vào trong hộp, đặc biệt nhìn bị ngán.

      Cho nên các bạn học sinh đến ăn cơm trễ đặc biệt đều rất khổ sở.
      xkhang, ngoc linh 968gaubonganvung thích bài này.

    2. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196
      Chương 9

      Edit:Trinhsnow

      thở dài, có được hộp cơm tốt cũng phải còn biện pháp nào, vẫn còn có đồ ăn sáng, và có thể dùng đồ ăn sáng để lấp cái bụng đói.

      "Tổ thứ ba. . . . . ."

      Vừa nghe Tôn Gia Lương kêu đến tổ mình, Diêm Linh cùng tổ mình lập tức phải xông lên, chỉ là cuối cùng mọi người cùng dừng lại hướng cái nhìn căm tức lên người Tôn Gia Lương, thế lại còn rất tự nhiên thả chậm cước bộ.

      Ừ. . . . . . vội vội, Tôn Gia Lương cứ như thế nhàn nhã giống như chơi vậy, giáo viên được ăn sớm hơn so với học sinh, dĩ nhiên bị đói bụng.

      Đường Tinh nhịn được trong lòng càng có khoảng cách với vị giáo viên này, trong lòng đối với vị giáo viên này càng thêm chán ghét hơn.

      Chỉ có điều nghĩ đến, hộp cơm hôm nay đưa đến rất hoàn chỉnh, cho nên tổ đến cuối cùng cũng có xuất tình trạng đặc biệt ghê tởm gì cả.

      Có thể do đây là buổi học đầu tiên, chỉ có thể đó là nguyên nhân duy nhất khiến cho bác của phòng ăn có tinh thần khí khái làm tốt như vậy.

      Rốt cuộc cũng lấy được cơm, Diêm Linh cùng với Đường Tinh mặt đều biểu tình cảm ơn, về chỗ của mình ngồi rồi chậm rãi đem hộp cơm mở ra xem.

      Rau cải, trứng xào cà chua, cùng với miếng thịt gà nữa nha, cộng thêm món miến cuộn trứng.

      Ngày thứ nhất với vẻ thiếu ăn đúng là món ăn phong phú.

      Diêm Linh vừa ăn, vừa từ trong ngăn bàn học lấy ra mấy thứ gì đó, sau đó dùng đầu gối đẩy đầu gối Đường Tinh cái.

      "Đây là kế hoạch mà tớ nghĩ ra, cậu xem chút xem sao?"

      Đường Tinh ăn miếng cơm vừa nghe Diêm Linh vậy thiếu chút nữa phun hết ra: "Cậu còn nghĩ đến cả kế hoạch nữa?"

      Đây phải là cái tờ giấy này mới vừa rồi trong giờ học muốn nhìn lén sao?

      Đường Tinh xúc thìa cơm lớn ăn, sau đó uống thêm ngụm canh nữa, lúc này mới để đũa xuống.

      Mở tờ giấy kia ra xem, theo ánh mắt của mình nhìn vật này đọc lên: "Kế hoạch thứ nhất, kế hoạch A, vô tình gặp gỡ. Mở ngoặc, trước khi hết giờ rèn luyện thể thao, đó là thời cơ tốt. . . . . . Đóng ngoặc."

      loạt mồ hôi lạnh từ trán Đường Tinh đồng loạt chảy xuống.

      Mặc dù thấy vẻ mặt Đường Tinh biểu tình im lặng, Diêm Linh thấy vậy còn phối hợp vui mừng đứng lên : " sai, thấy sao, đây chính là biện pháp mà tớ nghĩ ra được đấy, chẳng lẽ cậu cảm thấy biện pháp này rất hoàn mỹ sao?"

      Đường Tinh bày ra bộ mặt biểu tình "Tớ đây hoàn toàn cảm thấy như vậy".

      Diêm linh cũng hề nổi giận, hăng hái tiếp: " ra tớ cho là tệ nha. Cậu nghĩ mà xem, giờ rèn luyện thể thao của trường trung học với trường cấp 3 là cùng lúc nhé, đến lúc đó cậu liền có thể dồn toàn bộ sức lực chạy đến lớp của Lý Nam Trúc, ngộ nhỡ ấy cho cậu ngay quả bóng vào gáy, vậy coi như là biết đến mà?"

      ". . . . . ."

      "Còn nữa, còn nữa nhé " Diêm linh càng càng kích động, "Coi như đạt kết quả được như vậy, nếu ấy có ném bóng vào người cậu cũng có việc gì, tớ còn chưa có sử dụng đến kế hoạch thứ 2 đâu nhé. Xem đây, kế hoạch thứ 2 là giúp ấy nhặt bóng, vào đúng thời điểm ấy cảm ơn cậu vì nhặt bóng giúp ấy, cậu đưa cho ấy chai nước được chuẩn bị sẵn, nếu như có thể, cậu lại đưa thêm cho ấy chiếc khăn bông cậu chuẩn bị, như vậy phải quen biết được nhau sao"

      Đường Tinh rất muốn cắt ngang lời nàng này : giờ rèn luyện thể thao phải chúng ta cũng rèn luyện sao, sao có thể rãnh rỗi được như vậy? Huống chi làm gì có ai nhàm chán đến mức đem khăn lông cùng với nước uống mang người cơ chứ, càng cần phải vấn đề về gian.

      Tóm lại kế hoạch này của Diêm Linh, lý luận suông còn có thể được, nhưng ở về thực tế hoàn toàn bác bỏ.

      Đường Tinh chắc như đinh đóng cột liền cự tuyệt, " được, chuyện mất mặt như vậy làm sao mà bảo tớ làm được cơ chứ? được, tuyệt đối được, kiên quyết là được."

      "Vậy cũng có việc gì, " lúc này Diêm Linh bắt đầu lộ vẻ mặt hung ác, ngay cả cơm cũng thèm ăn, giật lấy tờ giấy Đường Tinh cầm xem lại nội dung tờ giấy rồi đến bên Đường Tinh thổi từng đợt gió thoảng bên tai : "Chúng ta còn có kế hoạch B nữa, vậy Lý Nam Trúc phải là cán môn sinh học và hóa học của lớp hay sao, mà lớp chúng ta cùng với lớp của bọn họ lại cùng học chung giáo viên dạy sinh học và hóa học nữa, cậu đến chỗ giáo viên tự động xin giết giặc, làm cán của môn sinh học hoặc là hóa học , như vậy thường đến phòng làm việc của giáo viên chút, phải như vậy biết đến nhau hay sao."

      Kế hoạch này cũng tệ.

      thực tế điều này có thể được, Đường Tinh gật đầu cái, lại nghĩ tới cửa ải là vấn đề mầu chốt.

      ôm lấy mặt rồi đùa giỡn trương ra cái bộ mặt đau khổ, bĩu môi đối với Diêm Linh oán trách: "Với tớ môn sinh học cùng với hóa học. . . . . . Cậu cũng biết, nát bét như thế nào rồi nha. Cậu cho tớ đây là cậu à, khoa học tự nhiên đều biết à? Chứ đừng có thể làm được nhân vật cán tinh nhé, tớ khả năng chống đỡ quá thấp, phải hay sao?"

      Diêm Linh cúi đầu suy nghĩ, cũng cho là làm như vậy khác gì đẩy Đường Tinh chịu chết, lại suy nghĩ hồi, rồi sau đó giống như chợt nhớ tới cái gì, bất ngờ ngẩng đầu lên hướng về phía Đường Tinh hai mắt tỏa ánh sáng, "Phải! Tớ nhớ ra rồi, nghe gần có vị giáo viên dạy nhạc tên là Tiết Kỳ mới đến lớp chúng ta dạy nhạc, cậu phải biết chơi Piano hay sao, như vậy phải rất thích hợp?"

      Đường Tinh hai mắt mở lớn, phải biết rằng đối với đàn Piano đến mấy trăm năm nay chưa có chạm qua, kể từ khi học lớp 10 cần phải thi liền muốn chạm vào Piano nữa rồi, đồ chơi kia đối với nhiều năm qua đều là kẻ thù, đó là cơn ác mộng của tuổi thơ.

      "Cái này từ từ đến vội, giáo viên dạy nhạc của chúng ta, có quan hệ gì với Lý Nam Trúc vậy?"

      Diêm Linh hất cằm lên, làm ra vẻ mặt ta đây đều biết hết: "Về vấn đề giáo Tiết, theo như tớ biết đây là dì ruột của Lý Nam Trúc, chị Tùy Lôi kể với tớ như vậy, trước cậu được phép cho người khác biết đâu nhé."

      ". . . . . ." Có đúng là vị Tiết Kỳ kia sao?


      Trong ấn tượng của Đường Tinh nhớ lại quả người như vậy, chỉ là chưa từng nghe qua Lý Nam Trúc về dì ruột của , cho nên cũng thế biết đến. Gia phả nhà Lý Nam Trúc rất hỗn loạn, nếu như trừ vài người cho Đường Tinh biết cũng ràng lắm, mà lại cố tình rất ít nhắc tới.

      "Như vậy là còn thế nào nữa?" Diêm Linh oán hận vô cùng nhìn Đường Tinh, cứ như tính tình bà mẹ, thúc giục nhanh nhanh ra.

      ". . . . . . Được rồi." Đường Tinh nghiến lợi cắn chặt răng gật đầu cái.

      Diêm Linh ăn nốt miếng cơm cuối cùng, lại ho tiếng rồi mới bắt đầu , "Đấy mới chỉ là bắt đầu, dĩ nhiên vẫn còn tiếp sau nữa."

      "Vẫn còn nữa?"

      "Dĩ nhiên, bản nương ra tay, đương nhiên là diện tích phải che phủ rộng lớn, thập toàn thập mỹ giết tha."

      Đường Tinh thoáng trầm ngâm , cảm thấy còn chưa có thỏa mãn được bản tính tự kỷ của Diêm Linh cho thỏa đáng, "Cậu cho tớ nghe chút tiếp sau là như thế nào."

      "Vậy để sau khi tan học " Diêm Linh chậm rãi từ trong miệng phun ra hai chữ khiến Đường Tinh như sắp hỏng mất: "Theo dõi."

      "Cái gì?" Đường Tinh há to miệng, lặp lại, "Theo dõi, Lý Nam Trúc?"

      Những lời này thanh có vẻ kêu hơi lớn, Hách Tĩnh ngồi ở trước mặt cũng phải quay đầu lại, nghi hoặc : "Lý Nam trúc?"

      Đường Tinh bị hóa đá mất mấy giây, giãy giụa muốn rốt cuộc có hay cần cho Hách Tĩnh biết, nếu , khẳng định cũng gạt được, nha đầu kia nhất định là nghe được cái tên này rồi; có thể gì được đây, đối với bí mật này lại to như vậy chẳng phải là muốn cho tất cả mọi người đều biết hay sao? Với tính cách của Hách Tĩnh là cái loa phóng thanh, nếu để cho Tôn Gia Lương cũng biết được, nếu mọi chuyện như vậy phải mua miếng đậu phụ trực tiếp hướng tường đụng chết.

      Diêm Linh lại còn rung đùi đắc ý gật đầu, "Đúng vậy, Lý Nam Trúc."

      " ấy thế nào? Có bát quái gì mới nghe sao? Còn là cùng với người nào tạo xì căng đan vậy?"

      Quả nhiên, Hách Tĩnh liền lộ ra bộ dáng hoàn toàn rửa tai lắng nghe, khóe miệng nâng lên đường cong to, bộ dáng trông buồn cười, quả rất giống với bộ dáng mèo trộm thịt.

      Đường Tinh vội vàng ở dưới bàn lôi kéo góc áo Diêm Linh , ý bảo nàng này được phép cho người khác biết.

      "Đó là Đường Tinh thích Lý Nam Trúc." Diêm Linh nét mặt vô hại .
      xkhanggaubonganvung thích bài này.

    3. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196
      Chương 10

      Edit:Trinhsnow

      Xong bị sét đánh giữa đầu!

      Đường Tinh hề nhúc nhích vẫn duy trì tư thế ngồi như ban đầu: miệng há to cũng thể phản bác được câu nào, mắt cũng muốn rơi xuống đất, tay phải cứng đờ đặt ở góc bàn, tay trái còn giữ nguyên tư thế lôi kéo vạt áo Diêm Linh, thể động đậy.

      "Cậu Đường Tinh thích Lý Nam Trúc?" Hách Tĩnh thể tưởng tượng nổi hỏi ngược lại, giống như dám tin đây là , cuối cùng lại thêm câu, "Đây là hay giả?"

      ". . . . . ." Đường Tinh quả khóc ra nước mắt.

      "Đúng thế, nhưng chẳng lẽ cậu thích ấy sao? Ngay cả tớ đây cũng vậy thích ấy nha." Diêm Linh thờ ơ nhún nhún vai: "Đồ vật đẹp mọi người đều cũng thưởng thức, phải sao?"( đây là Lý Nam Trúc chỉ xứng đáng là đồ vật thôi sao, Diêm Linh trí tưởng tượng của rất phong phú nha)

      Hách Tĩnh gật đầu cái, đồng ý : "Tớ biết Lý Nam trúc, học trưởng của chúng ta quả lớn lên vô vùng đẹp mắt, ôi hơn nữa ấy lại còn rất dịu dàng."

      Thấy Hách Tĩnh có nữa điểm nghi ngờ, Diêm Linh cho Đường Tinh cái nháy mắt, lúc này mới phục hồi lại tinh thần.

      Lòng vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, quả vô cùng nguy hiểm.

      Nếu để cho mọi người đều biết bí mật của . . . . . . Hậu quả dứt khoát. . . . . . dám nghĩ.

      Thấy Hách Tĩnh hoàn toàn bỏ hoài nghi đối với Đường Tinh, Diêm Linh nhân cơ hội này đem Hách Tĩnh cũng kéo đến: "Cho nên cậu vừa , cậu biết Lý Nam Trúc chuyện tốt như vậy tại sao tìm chúng tớ cùng vậy, có nghĩa khí."

      Hách Tĩnh vội vàng khoát khoát tay, " phải, dĩ nhiên là phải như vậy, tớ và các cậu lại quen nhau, làm sao mà tự dưng cùng các cậu về ấy được."

      "Này, nhưng mà tại chúng ta là bạn bè của nhau rồi nha." Diêm Linh nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.

      Hách Tĩnh nghĩ nghĩ ra, có chút do dự: "Cái này. . . . . ."

      Đường Tinh thấy Diêm Linh vì người bạn tốt như mà cố gắng hết mình giúp đỡ bạn bè đến cả mạng sống cũng tiếc, chính cũng nghiêm chỉnh hẳn lên còn sợ hãi rụt rè nữa, cùng với Diêm Linh cùng nhau liên thủ để thuyết phục Hách Tĩnh cho bằng được, thêm vào mấy câu: "Đúng vậy đó, Hách Tĩnh à, chúng ta đây phải là bạn bè sao nha, vừa vặn cùng chia sẻ với nhau tin tức về Lý Nam Trúc chứ sao."

      Đường Tinh phát ra ra bản thân cũng rất nguyện ý làm nữ bát quái, chỉ là bình thường bị Diêm Linh quá mức chói lọi cho che lại mà thôi.

      "Vậy cũng được." Hách Tĩnh bĩu môi, trong mắt chợt lóe lên chút tinh quang, Đường Tinh thấy vậy mặt liền sửng sốt.

      Tiếp theo cả người liền quay tới quay lui, hết nhìn đông tới nhìn tây hồi mới thôi, thấy Tôn Gia Lương rời khỏi phòng học, liền vẫy tay cái để cho cả hai người lại gần chút, sau đó ở bên tai của các nhàng : "Nhà của Lý Nam Trúc cách nhà tớ rất gần , lần trước tớ qua đường thời điểm cẩn thận nhìn thấy xe tới, ấy trùng hợp ở bên cạnh tớ kéo tớ nhanh cái, còn đối với tớ nhàng nở nụ cười nữa chứ. Gào khóc liền, cứ nhớ tới chuyện tốt như vậy là tớ liền kích động nha."

      Hách Tĩnh cả người run lên run lên, cả khuôn mặt tất cả đều là vui mừng được lên chung chỗ, dùng nét mặt vô cùng vui vẻ rồi tiếp: "Còn có còn có nữa nha, sau đó chúng tớ còn cùng nhau về nhà nữa nhé, tớ đây mới biết nhà ấy là ở tại cao ốc Tam Trọng , đây chính là khu xa hoa đó."

      Hách Tĩnh về chuyện này quả giống như giúp được chuyện lớn, Đường Tinh cùng với Lý Nam Trúc trải qua đoạn thời gian làm bạn qua thư, nhà Lý Nam Trúc mới vừa dọn đến nơi ở mới, cho nên địa chỉ dùng để trao đổi dĩ nhiên cũng là địa chỉ nơi ở mới, hôm nay nhờ thông qua lời của Hách Tĩnh mới biết được địa chỉ của nhà , muốn làm ra chuyện vô tình gặp gỡ dĩ nhiên càng thêm dễ dàng.

      Chỉ là. . . . . . Lần này mặc dù Hách Tĩnh biết kế hoạch của các , khẳng định muốn cùng nhau dính vào chuyện này.

      Nếu như miệng Hách Tĩnh có lớn như vậy, Đường Tinh cũng có cân nhắc qua nếu nhiều người tham gia lực lượng lớn.

      Nhưng vốn dĩ vấn đề là lúc học cùng với Hách Tĩnh căn bản hiểu , chỉ là thỉnh thoảng gật đầu chào hỏi rồi thôi, ta cùng với bầy nữ sinh thích bát quái trong lớp cùng chung chỗ chuyện phiếm. Đường Tinh thấy về phần ta cùng với Diêm Linh, xung đột cùng với trêu đùa nhau cũng nhiều, Đường Tinh cũng thế nào hiểu cách làm người của ta, chỉ là vẫn nghe ta ầm ầm ĩ ĩ bị đám người vây ở bên trong lại chuyện nghe từ người khác chút tin vỉa hè cho đến "Bí mật" .

      Khi đó cũng lưu hành vấn đề bản quyền sở hữu.

      "Quyết định như vậy , chúng ta phố Tam Trọng xem chút xem sao, nhìn xem có thể hay bắt gặp được ấy " Hách Tĩnh thấy bộ dáng khổ sở của Đường Tinh, vừa cười : "Yên tâm, tớ ra đâu."

      Diêm Linh nghe xong liền mừng rỡ gật đầu cái: "Vậy quá tốt, cậu giúp chúng tớ chuyện lớn rồi."

      Đường Tinh đối với lần này cũng là vừa lo vừa mừng trộn lẫn vào nhau, thể , đối với động cơ của Hách Tĩnh là có hoài nghi.

      thể nào tin nổi ta.

      Đối mặt với nụ cười hoàn mỹ cũng vô hại của Hách Tĩnh , Đường Tinh ràng lắm loại kích động này rốt cuộc từ đâu mà đến, đột nhiên lại cảm thấy rất lo lắng.

      Cho đến sau này, Đường Tinh rốt cuộc hiểu , ngay lúc ấy nữ sinh đối với giác quan thứ sáu cỡ nào dũng mãnh như thần.

      Vừa đền giờ tan học, Đường Tinh Diêm Linh cùng với Hách Tĩnh ba người đeo túi sách liền lao ra cổng trường.

      Đường Tinh từ trong túi lấy ra tiền sáng nay Đường cha cho tiền xe cùng tiền tiêu vặt, đếm vừa lúc đủ tiền xe đến Tam Trọng.

      Tam Trọng cách nhà Đường Tinh rất xa, từ trường học là chỉ cần chuyến đường 77 là có thể, nhưng để trở về nhà Đường Tinh phải ba chuyến xe, vốn có chút lo lắng nếu về trễ khiến ba mẹ lo lắng, chỉ là ngờ buổi đến trường ngày đầu tiên lại được về sớm như vậy, đúng vào hai giờ rưỡi Tôn Gia Lương liền cho về.

      "Ai, Hách Tĩnh, Lý Nam Trúc bọn họ phải so với chúng ta giờ tan học là muộn hơn hay sao? Chúng ta bây giờ ngay, có thể quá sớm chút?" Trong miệng Diêm Linh nhai kẹo cao su mà dì của nàng này mấy ngày trước mang từ Nhật Bản về, mơ hồ hỏi Hách Tĩnh.

      "Cho nên chúng ta phải tranh thủ thời gian mà đến trước để đợi sẵn chứ!" Hách Tĩnh liếc mắt Diêm Linh cái, "Tớ biết con đường cố định mà Lý Nam Trúc về nhà là nơi nào, vì để chắc chắn chúng ta đương nhiên phải sớm tới nơi đó chứ sao nữa."

      Khi Hách Tĩnh những lời này Đường Tinh cẩn thận dò xét Hách Tĩnh phen, ta vuốt ve lấy hai bím tóc sừng dê, nho mắt mí, da cũng rất trắng, vóc dáng so Diêm Linh còn thấp hơn chút, lại có chút béo ục ịch. Nhưng Đường Tinh tự mình biết, đến lớp mười Hách Tĩnh trở nên long trời lở đất, vóc dáng cao đến 1m70, mà khuôn mặt Bé Mập cũng bởi vì liều mạng ăn uống điều độ mà trở nên gầy gò.

      Chỉ là, tính tình vẫn là bộ dáng kia, hoặc là càng ngày càng nghiêm trọng.

      phố Tam Trọng đề nghị này là Hách Tĩnh ra, Đường Tinh vốn là cũng nhớ đến có thể dùng loại phương thức này để có thể tăng tỷ lệ quen biết cao lên, đối với chuyện nóng lòng muốn quen biết Lý Nam Trúc của Đường Tinh có thể rằng hề nghi ngờ đây là con đường tắt.

      Chỉ là đem Diêm Linh cũng bị liên lụy vào, thấy ràng ngương ngùng : "Diêm Linh ơi mẹ cậu có sao chứ? Cậu hôm nay phải muốn học bổ túc môn toán sao? Nếu tớ cùng với Hách Tĩnh hai người đảm nhiệm là được mà, thể nào hại cậu bị mẹ mắng được."

      Diêm Linh nghe xong nhún nhún vai, "Yên tâm sao đâu, tớ chưa từng được nhìn thấy Lý Nam Trúc đâu, hôm nay vào lúc thể dục buổi sáng cũng bỏ lỡ mất, ngay cả cậu cũng đều được nhìn thấy," lại gần tiến tới bên tai Đường Tinh, khiến cho bên Hách Tĩnh nghe được, thấy vậy mới để lượng len lén : "Cho nên tớ càng muốn nhìn xem rốt cuộc là cái dạng nam sinh như thế nào mà có thể khiến cậu xem trọng."

      Diêm Linh xong liền cười mờ ám lúc, cho đến khi Hách Tĩnh nghi ngờ nhìn về bọn họ mới thu lại biểu tình.

      Nửa giờ sau, hàng ba người Đường Tinh đứng ở nhánh nào đó phố đứng ở cạnh đèn xanh đèn đỏ, chuẩn bị sang bên kia đường, lên phía trước tầm 1000m chính là đường cái của phố Tam Trọng rồi.

      Lúc chờ đèn xanh đồng thời, Diêm Linh vỗ vỗ vai người em tốt Hách Tĩnh, rồi với ta: "Hách Tĩnh à, hôm nay đúng là nhờ có cậu giúp , ngày mai tớ mời cậu ăn kẹo que nha, cậu thích ăn vị gì vậy?"

      Kỳ quái là, lúc này nhận thấy Hách Tĩnh có chút yên lòng, giống như sợ cái gì đó.

      Đường Tinh đối với chuyện lần này có chút nhạy cảm, lơ đãng hỏi: "Hách Tĩnh làm sao vậy?"

      Tớ lo sợ chạm mặt người quen mất, ba mẹ tớ bình thường cho phép tớ tới nơi này dạo, ngộ nhỡ đụng phải hàng xóm chú tớ liền xong rồi."

      Diêm Linh tò mò:"Tại sao cho phép cậu tới nơi này dạo vậy?"

      "Bởi vì. . . . . ." Hách Tĩnh muốn nguyên nhân, rồi lại ngừng , ta nuốt ngụm nước miếng: "Thôi xong, tớ đột nhiên nhớ đến hôm nay có giáo Lão sư muốn tới nhà tớ bổ túc việc học cho tớ."

      Sau đó Hách Tĩnh làm ra vẻ khó xử nhìn về phía Đường Tinh cùng với Diêm Linh.

      "Vậy , cậu về trước . Tớ cùng với Diêm Linh hai người cùng vậy, đừng vì chúng tớ mà bị ba mẹ mắng."

      Đường Tinh cau mày, trong lòng nghi vấn càng lúc càng lớn. Có thể là vì từng bước ra xã hội nên có kinh nghiệm, đối với người đề phòng cũng ngày tiếp nối đêm gia tăng, nhưng mà nếu quay trở về, cuộc sống học sinh ở trong ấn tượng của ít nhất vẫn còn tương đối trời yên biển lặng, chỉ là thỉnh thoảng mấy chuyện xấu cùng với mấy trò đùa dai, nhưng dù sao cũng chỉ là di chứng cùng với các bạn học lâu dài dùng thành tích thi đấu với nhau mà thôi.

      "Đúng vậy. Đúng vậy nha, dù sao chúng ta đều là đồng loại của nhau, tớ có thể thông cảm cho tâm tình của cậu." Diêm Linh làm ra dáng vẻ tiểu đại nhân gật gật đầu

      "Ừ, hẹn gặp lại!"

      "Hẹn gặp lại."

      "Hẹn gặp lại."

      Sau đó Đường Tinh cùng với Diêm Linh tiếp về phía trước, chỉ là người ở càng ngày càng thưa thớt, càng càng cảm thấy phải chung quanh chỉ còn lại từng dãy bảo vệ môi trường cây, thấy đường phố người lại đâu cả.

      Dần dần, bầu trời cũng muốn tối dần, ánh nắng chiều cũng phát huy nhiệm vụ cuối cùng của mình trong ngày.

      Diêm Linh giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay cái: "Ui, đến bốn giờ rồi chứ."

      Đường Tinh gãi gãi đầu, nghi ngờ : "Diêm Linh, cậu có cảm thấy hay có chút kỳ quái?"

      Diêm Linh ngáp cái, hỏi ngược lại: "Cái gì kỳ quái?"

      Ở trong trí nhớ của Đường Tinh, khu Cao ốc Tam Trọng đúng là khu vực phát triển tốt vô cùng, chỉ là phố Tam Trọng. . . . . .

      "Ôi chao, Đường Tinh ơi!" Diêm linh vỗ gáy cái, nhảy dựng lên : "Tớ suýt quên mất, phố Tam Trọng bên cạnh đường Y Mộc có cửa hàng bánh ngọt, nghe ăn rất ngon, sớm muốn nếm thử chút, bụng của tớ đều đói cồn cào, nếu Đường Tinh cậu cứ tiếp tục về phía trước, chậm chút là được, tớ chạy mua chút rồi tới ha ha, rất nhanh liền đuổi kịp cậu."

      "Này, Diêm linh, cậu chờ chút ..."

      Diêm Linh luôn luôn cáng dáng vẻ lo lắng như lửa sắp cháy đến mông vậy đó, nhanh như chớp tựa như làn khói chạy mất, Đường Tinh có muốn cản cũng kịp ngăn lại.

      Ai, này luôn là mạnh mẽ vang dội như vậy, tính cách của nàng nếu gió ngay cả mưa cũng có luôn, thế nào cũng thay đổi chút?

      Đường Tinh bất đắc dĩ lắc đầu cái, lầm bầm lầu bầu , "Này đường phố Tam Trọng. . . . . . Tốt như vậy giống như. . . . . ."



      " được nhúc nhích!"

      "A ...."

      Đường Tinh thình lình bị giọng nam dọa sợ, chỉ cảm thấy cỗ ngoại lực kéo đến bên trong ngõ hẻm trống rỗng.

      "Đem tiền giao ra đây!"
      Last edited: 15/10/14

    4. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196
      Chương 11

      Edit:Trinhsnow

      Mấy người mặc đồng phục học sinh, nam sinh đứng trước mặt Đường Tinh, tay còn cầm con dao dùng để gọt hoa quả.

      Đường Tinh nghĩ tới, lúc trước đường Tam Trọng con đường này, vẫn luôn có tin về đám chưa thành niên chuyên cướp của, chỉ là chưa bao giờ bị tố cáo, cho đến sáu năm trước, chuyện này mới bị báo chí tố giác ra ngoài, kiện vang động trận, sau này đừng Tam Trọng mới có cột mốc chỉ đường cùng với đèn đường, chuyện cướp bóc liền ít xảy ra hơn.

      Chỉ là, Đường Tinh quên mất điều, tại nhưng là mười năm về trước, đường Tam Trọng trị an vẫn như cũ, nơi này có cột mốc chỉ đường cũng có đèn đường.

      Nhưng tại loại tình huống như thế này liền nghĩ đến điều, nhưng Hách Tĩnh tại sao muốn dẫn bọn họ tới nơi này?

      Chẳng lẽ, ta là cố ý sao?

      Đường Tinh nội tâm run lên, hoàn toàn ngờ đến Hách Tĩnh lại có thể làm được đến loại chuyện như thế này.

      Thiếu niên đứng trước mắt cùng rất cao lớn, cũng là hơn tuổi chắc cũng học lớp 12 rồi.

      tên miệng còn ngậm khói, còn có tên chính là tên vừa rồi lấy dao ra dọa, tên khác người tựa vào thân cây khô, ra vẻ chuyện liên quan đến mình ở trong tay còn vuốt vuốt cái bật lửa.

      Đường Tinh siết chặt quả đấm, mặc dù trước kia chưa bao giờ gặp qua tình huống như thế, nhưng là người trưởng thành dù sao vẫn là người từng trải, biết tình huống như thế thể nào tỏ vẻ hùng được, nếu thành oan hôn dưới con dao kia.

      hít thở lấy hơi đem trong tất cả tiền trong túi đều lấy ra , làm bộ run rẩy giao tiền đến tay thiếu liên bất lương kia: "Tôi, tôi chỉ còn chút tiền này mà thôi, xin lỗi."

      "Sao lại có ít như thế này?" người trong đó khinh thường đem số tiền này ném xuống đất: "Có chút tiền lẻ này mà muốn đuổi chúng ta?"

      Đường Tinh hít vào hơi, khẩn trương thể nào nhúc nhích, chỉ có thể cảnh giác nhìn chằm chằm bọn họ, nhấn mạnh lần: "Tôi có nhiều tiền."

      "Ô, người còn dám trừng mắt lên à, thế nào? sợ con dao này hay sao?" Người nọ cười đến mức bỉ ổi, Đường Tinh cảm thấy nam sinh này càng nhìn càng thấy hạ lưu: "Người bạn , ta khuyên ngươi hãy thành chút, đại ca ta đây muốn khi dễ ngươi đâu, ngươi nghe lời chút cho ta, chúng ta liền cho ngươi , nếu ngươi còn nghe lời, hừ hừ, đại ca của chúng ta cả sở quản giáo thiếu niên cũng qua, ngươi cảm thấy chúng ta dám xuống tay sao?"

      Vừa xong, nam sinh kia còn dùng tay hung hăng nắm lấy gương mặt Đường Tinh chút, mặc dù điệu bộ làm như vậy chút cũng đau, nhưng Đường Tinh đặc biệt ghét, cực kỳ ghét người nào sờ vuốt .

      Đường Tinh vội vàng né tránh, vất vả để bình tĩnh lại hỏa khí lại bị quạt gió thổi lửa cho tưới tỉnh.

      tức giận cực kỳ, dám chọc giận .

      Người phạm ta, ta phạm ngươi; nhưng nếu ngươi phạm ta, ta tha ngươi.

      Đường Tinh mỉm cười cái, mặt lộ ra biểu tình giễu cợt phù hợp với tuổi của : "Sở quản giáo thiếu niên sao? Cho nên cảm thấy vào cái nơi quý quải như vậy nên thấy rất là vinh quang sao? Nhưng ngươi từng qua nơi đó rồi sao? Đại ca ngươi là ai? Ngươi cũng phải là đại ca ngươi, làm sao biết sau đó như thế nào? Là từng qua sở quản giáo thiếu niên, cũng phải là ngươi , ngươi làm gì mà tỏ ra hả hê như vậy? Nếu quả đứng như lời của ngươi vừa mới xong, vậy tại sao thay đổi triệt bản thân vậy? Ba mẹ của ngươi nuôi ngươi lớn lên như vậy, phải để ngươi ăn trộm ăn cướp khi dễ người yếu đuối như vậy, ngươi cảm thấy ngươi khi dễ tuổi hơn so với ngươi rất đáng được khoe khoang hay ?"

      Đường Tinh sợ chết, thực , chút nào sợ chết.

      Nhưng còn sống, lại thể kìm nén được sống.

      Huống hồ, vốn cho là đám thiếu niên này làm như vậy với .

      Có lẽ chỉ nhìn chút dấu vết bên ngoài có thể nhận ra,ví dụ như tay cầm dao tại run rẩy, ví dụ như điếu thuốc ngậm môi kia căn bản hề đốt, lại ví dụ như thiếu niên dựa thân cây đối với nàng lộ ra nụ cười kỳ quái.

      tự nhiên từ từ tỉnh táo suy nghĩ lại, cũng biến thành chắc chắn.

      Với hai mươi lăm tuổi sống ở độ thị, lấy lòng dạ của phụ nữ đến xem thiếu niên chỉ mới mười bảy mười tám tuổi lại vừa làm ra loạt hành vi tự tố cáo bản thân, Đường Tinh tại rất ràng, mình còn là học sinh Đường Tinh nữa, để bản thân bị người ta trắng trọn chiếm tiện nghi nữa, bây giờ cường đại so với người ta càng vượt trội hơn, đột phá Tiểu Vũ Trụ nữ nhân cường đại.

      Tên nam sinh mới vừa nãy còn uy hiếp , thấy tình cảnh tại so với dự đoán băn đầu căn bản giống nhau, khiến cho nhất thời chân tay luống cuống.

      "Đây là lần đầu tiên sao?" Đường Tinh cảm thấy buồn cười, trách được vừa bắt đầu liền ngoan ngoãn đem hết lời thoại đều ra hết sạch.

      "Đại ca. . . . . ." Nam sinh kia hốt hoảng quay sang hướng về hai người khác nhìn: "Nên làm thế nào bây giờ ạ?"

      Rốt cuộc, tên thiếu niên lời nào mà chỉ đem cái bật lửa ra chơi đùa bỗng ngẩng đầu lên, cười với cái, sống mũi có thể thấy vệt màu nâu nhạt là vết sẹo kéo dài:" Thả thôi"

      "Ủa? Cứ như vậy mà thả sao?" Lúc này tên ngậm điếu thuốc nghe thấy như vậy trong nháy mắt tỏ ra sợ sệt.

      "Nếu như thế nào đây?" Tên nam sinh được xưng là lão đại lúc này nhíu mày, sau đó đến gần Đường Tinh , nửa ngồi xuống, vẻ mặt lập tức trở nên thân thiết, lại sờ sờ đầu của nàng, "Ngại quá bé, bọn đây là luyện tập."

      "Cái gì cơ ?" Đường Tinh cũng giật mình, đây là đùa cái gì thế này?

      Nam sinh kia gật đầu cái, nghiêm túc : "Đúng là như vậy, bọn biết phụ cận con đường này có nhiều kẻ bất lương hay cướp bóc những người ít tuổi, cho nên lớp bọn mới nghĩ đến chủ đề diễn tiểu phẩm, cho nên mới lấy nơi này để luyện tập"

      Đường Tinh khẽ nhếch miệng lên, thể nào tin nổi, cách khác, bị chơi xỏ?

      quay đầu nhìn xung quanh chút, lại xuất thêm vài khuôn mặt mới, đồng phục học sinh mặc người đều trông giống nhau đều là cùng trường học, trong đó có nữ sinh cũng bước ra, trong tay cầm chiếc máy ảnh, hướng về phía Đường Tinh mà chạy vội tới, " bé, xin chào em là giỏi nha, nếu là chị gặp phải chuyện bị cướp bóc như thế này khẳng định dám như vậy. . . . . . bé em năm nay bao nhiêu tuổi a, quá xuất sắc."

      "A đúng rồi, chị là ủy viên văn nghệ của lớp này , đầu tiên muốn với em lời xin lỗi, hù dọa em." Vừa xong liền giơ ra máy chụp ảnh rồi : "Biểu dũng của em chị đều chụp lại được rồi đó, bọn chị vốn là muốn nhắc nhở mọi người nếu gặp phải tình huống bị cướp bóc cần phải làm gì, nhưng ngờ lại bị em vài câu mà lộ hết cả rồi." Nữ sinh kia le lưỡi, cười mỉm cái.

      . . . . . .

      Đường Tinh mê mang chút, sau đó hoảng hoảng hốt hốt thấy cái vị "Đại ca" đem vết sẹo lỗ mũi xé xuống, tiếp theo ba người trong tổ cướp bóc tổ hai người còn lại chia ra đem dao gọt trái cây cùng với thuốc lá thả vào trong cái hộp, dao gọt trái cây nhưng là có thể co duỗi được, nhưng về phần thuốc lá ngược lại là hàng , cho nên mới có châm lửa đó chứ?

      Cái này là chuẩn bị để sau này sử dụng . . . . . . Sao?

      "Cái đó xin cho hỏi chút, Hách Tĩnh là gì của mọi người vậy?" Đường Tinh nghe được trong miệng của mình phát ra nghi vấn như vậy.

      " bé đó à, đó là em họ của ." vị ‘ đại ca ’ liền , " ngày hôm qua vừa phải cầu xin nó giúp đỡ tìm bạn học cùng lớp với nó đến nơi này đấy. Nó vốn là đồng ý đâu, cuối cùng ngờ lại có người đến , quả nhiên là có uổng phí đợi chờ mà."

      "Vậy phương pháp này là ai nghĩ ra được vậy?"

      "Là , tên là Hách Thiên Tề" tên này cười chỉ chỉ vào mình: "Là ủy viên thể dục của lớp , em có phải hay cảm thấy cái biện pháp này rất tốt?" Hách Thiên Tề khuôn mặt hả hê, lỗ mũi đều muốn hướng lên trời.

      Đường Tinh sửa sang lại tóc chút, lại vuốt vuốt chỗ mặt bị nắm đỏ, từ từ tới trước mặt Hách Thiên Tề, dùng giọng ngây thơ với : "Đại ca ca, có thể hay ngồi thấp xuống chút?"

      "Sao vậy..."

      "A..."

      Hách Thiên Tề lời còn chưa hết, liền bị Đường Tinh cho ăn cái búa, lập tức bật người ôm lấy đầu kêu to, mà vốn huyên náo mấy vị bạn học cũng lập tức gì hai mặt nhìn nhau.

      "Đầu óc của mấy người các ngươi cũng dùng để đại tiện rồi sao?"

      "Này nhóc con, ngươi vừa cái gì?" Hách Thiên Tề nhất thời có chút tức giận, từ lúc sinh ra cho đến bây giờ có người nào dám như vậy.

      Đại tiện? Cái gì là học sinh mà lại ăn như vậy sao.

      "Nhóc con?" Đường Tinh trầm mặt nhíu mày: "Ta biết so với các ngươi còn lớn hơn bao nhiêu tuổi đấy."

      Nữ sinh làm ủy viên văn nghệ là người phản ứng kịp thời: "Em . . . . . .. phải là em, em tức giận đấy chứ.?"

      Đường Tinh có để ý , chỉ là trực tiếp hướng về phía đám người bọn họ : "Chuyện này các ngươi làm sai ba điều, có biết là ba điều đó là gì ?"

      "Thứ nhất, các ngươi nên đến đồn cảnh sát báo cáo lại tình huống như thế này, mà phải lấy điều này để dàn dựng cái gì mà tiểu phẩm, cái gì vì để thông qua giáo dục mà lấy lý do tùy tiện hù dọa bé đối với chuyện này căn bản có tôi tình gì mà cũng tình huống của mọi chuyền. Chẳng lẽ điều phải là sai lầm sao?"

      "Thứ hai, nếu như hôm nay phải là của ta gan này hơi lớn chút, ngộ nhỡ bị các ngươi hù dọa ra tới mức lâm bệnh tính làm thế nào? Các ngươi có nghĩ đến hậu quả ? Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ. . . . . ." Đường Tinh dừng lại chút được, "Vạn nhất cẩn thận làm thành lớn chuyện, các ngươi cũng bị oan uổng hay ?"

      "Thứ ba, ngươi phải nên nhờ Hách Tĩnh giúp tay, nếu như mà ta hiểu lầm ấy phải làm sao? Ngộ nhỡ ta là người tốtnói với người khác rằng ấy là người hãm hại người khác là người tốt vậy tính sao? Cho nên ngươi cảm thấy biện pháp này rất dũng, rất thiên tài?"

      Cuối cùng, Đường Tinh nuốt ngụm nước miếng, lạnh lùng câu tổng kết: "Các ngươi đều thực quá mức ngu xuẩn đến mức cả người lẫn thần đều thấy phẫn lộ."

      ——————————————————————————

      Diêm Linh vĩnh viễn nhớ mãi ngày đầu tiên đến trường đó, ngày lúc đó trời bắt đầu đêm xuống, phía chân trời hồng đến có chút quá mức, giống như là bị hắt lên bầu trời bởi loại màu đặc biệt, nổi bật phía chân trời lại gần lại xa.

      lúc ấy trong tay cầm hai hộp bánh ngọt nho , lại thấy cách đó xa Đường Tinh bị đám học sinh cấp 3 vây ở bên trong.

      Diêm Linh chỉ thấy được gò má của Đường Tinh, ấy nghiêm túc mím môi, trong miệng ra những lời giống như là của vị Lão sư giảng giải giáo dục đám học sinh vậy, khiến cho tự nhiên có tia sợ.

      đây là lần đầu tiên thống hận thị lực cùng với thính lực của mình tại sao lại tốt như vậy, cũng chưa bao giờ nghĩ đến, luôn luôn yếu đuối thành thực như Đường Tinh cũng có lúc lộ ra mặt cứng rắn thế này.

      Là cứng rắn, phải cương ngạnh, bọc bởi tầng vỏ bọc.

      Giống như, khắc kia, bất ấy lời gì nữa, mình cũng dường như cảm thấy xấu hổ.

      bao giờ quên được.

      Diêm linh cảm thấy, giữa các có khoảng cách, có chút trở nên sai lệch, giống như là xây lên bức tường trong suốt lại chắc chắn như bức tường bằng nước vậy.

      nghĩ, quả chạm vào chút kỳ cục -- mặc dù chỉ là chút, Đường Tinh cũng biết.
      xkhang, quỳnhpinkygaubonganvung thích bài này.

    5. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196
      Chương 12

      Edit:Trinhsnow

      "Wey wey Wey, Tiểu Tinh. " Hách Thiên Tề nghe được thấy vế sau của câu của Đường Tinh, liền ngoáy ngoáy lỗ tai, "Hách Tĩnh cho em biết sao?"

      " về cái gì cơ?" Đường Tinh chậc lưỡi hít hà sâu, chẳng lẽ mình lầm chuyện gì sao?

      " nhớ chỉ nhờ Hách Tĩnh mời giúp bé làm diễn viên thôi mà, chẳng lẽ con bé tình huống sao?"

      ". . . . . ." Hách Tĩnh chưa , ta ràng gì, ta thậm chí còn biên tập chuẩn bị cho bản thân cái lý do tốt lắm vô cùng hoàn mĩ, dẫn vào lọng.

      Nhưng Đường Tinh muốn vạch trần.

      "A, rồi, nhưng mà tôi quên mất, ấy thần thần bí bí lánh lánh trốn trốn, toi ngờ mọi chuyện là như vậy." Đường Tinh đem túi sách nhấc lên , làm vậy để bả vai thoải mái hơn chút, chân mày lại nhíu chặt.

      "Đường Tinh! Đường Tinh!"

      Đường Tinh nhìn về hướng thanh phất ra, liền nhìn thấy Diêm Linh cầm trong tay hai hộp bánh ngọt chạy tới, thân thể run lên run lên .

      hướng về phia nàng hô to: "Diêm linh, mau tới đây!"

      "Ủa sao thế này, chuyện gì xảy ra vậy?" Diêm Linh thở hồng hộc đem hộp bánh ngọt giao cho Đường Tinh, mình chống đầu gối thở hổn hền.

      "À" Đường Tinh lạnh nhạt liếc nhìn về hướng đám người kia: " có việc gì đâu, mấy vị này chính là nhàm chán, ra ngoài dạo chút ý mà."

      "Em..."

      Ủy viên văn nghệ liền cảm thấy trong giọng điệu của Đường Tinh có chút vũ nhục bọn họ, trong lòng có chút buồn bực, lại bị Hách Thiên Tề ngăn lại.

      "Đúng vậy a, chúng ta chính là nhàn dỗi quá, nên ra ngoài dạo chút."

      Đường Tinh lôi kéo Diêm Linh, tiếp tục dùng thanh non nớt ngây thơ hỏi: "Vậy nếu như có việc gì, mấy vị ca ca tỷ tỷ, xin hỏi chúng em có thể được chưa? Ba mẹ nhắc nhở chúng em phải về nhà sớm ."

      Đường Tinh tại trong lòng vẫn còn tức giận, vì vậy giọng khó tránh khỏi tốt. Nhưng mà trải qua chuyện này vẫn còn chuyện quả còn tệ hơn rất nhiều nữa, vẫn còn khổ não suy nghĩ xem nên như thế nào cùng Đường cha Đường mẹ giải thích chuyện hôm nay vì sao lại về muộn, tại lại còn có người cho biết rằng: Hic, bị người ta lừa gạt, bị người bạn học cùng lớp đùa bỡn, lại còn bị hại phải trải qua loại chuyện vớ vẩn này.

      rất ít phát giận, nhưng khi bốc hỏa tức giận cũng rất là lâu mới nguôi ngoai đc.

      Chính là bởi vì biết bản thân mình có khuyết điểm như vậy, mới để cho mình cần xúc động cùng oán giận như vậy .

      Mà bây giờ cơn tức giận vân còn trong lòng bao gồm cả oán hận của đối với Hách Tĩnh.

      Nhưng sao có thể, thể phụ tin tưởng của Diêm Linh đối với , Đường Tinh tin Hách Tĩnh, cho nên cũng có cảm thấy khổ sở gì. Nhưng Diêm Linh lại tin tưởng vô điều kiện.

      Đường Tinh chẳng qua chỉ là thể nghĩ đến ta lại có thể làm ra loại chuyện đạt đến loại trình độ này, nữ sinh có thể làm như vậy, mục đích của ta vậy là cái gì?

      Nếu như chuyện này bị Diêm Linh biết, nàng này rất thương tâm, Diêm Linh mặc dù khá chững chặc, nhưng có nghĩa là lòng của nàng là trì trệ nguội lạnh

      Cho nên, tuyệt đối thể cho nàng này biết.

      "Đường Tinh, xảy ra chuyện gì sao?"

      " có, chúng ta thôi."

      Cũng quản đám học sinh so họ còn cao hơn rất nhiều, Đường Tinh dắt tay Diêm Linh từ từ về.

      thực tế trong thời kỳ là học sinh này tràn đầy tinh thần trọng nghĩa Diêm Linh vẫn luôn bảo vệ Đường Tinh. Đường Tinh được coi như là loại nữ sinh phát triển muộn, phải đến lúc tốt nghiệp đại học mới dần dần lớn lên, cho nên quãng thời gian học sinh này quả rất dễ dàng bị khi dễ.

      Nhưng bây giờ giống nhau như trước nưa.

      Đường Tinh hôm nay mang trong mình hai muoi lăm tuổi từng trải trở lại thành mười lăm tuổi, tại đến phiên bảo vệ Diêm Linh còn đơn thuần này rồi.



      Đường Tinh đưa Diêm Linh đến trạm xe, hai người đứng ở điểm dừng xe, Diêm Linh đem bánh ngọt mua được ăn xong.

      Diêm Linh cái gì cũng hỏi, còn Đường Tinh tự nhiên cũng gì.

      "Ai, là đáng tiếc, hôm nay có thể gặp được Lý Nam Trúc rồi." Diêm Linh cắn miếng bánh ngọt, mơ hồ oán trách.

      Đường Tinh nhún nhún vai, " còn cách nào, chỉ có thể là vô duyên thôi. Chúng ta thứ Sáu quay lại lần nữa, thứ Sáu cũng được về sớm mà."

      "Ừm, đúng vậy." Đường Tinh cũng cười.

      "Ai nha, xe tới rồi, tớ a, Cậu cẩn thận chút né."

      "Ừ, " Đường Tinh nhìn theo Diêm Linh cho đến khi chạy đến xe lúc đó chỉ còn bóng lưng, hướng nàng vẫy tay cái: "Hẹn gặp lại."

      Đoạn đối thoại vô cùng tầm thường này, nhưng cảm giác có chút cái gì đó, mơ hồ lại dư sức làm cho người ta hít thở thông.




      Sau khi đưa Diêm Linh xong, Đường Tinh hướng ngược với phương hướng , chuyến xe của đứng ở đối diện con đường ở phía .

      Bây giờ là khoảng năm giờ chiều, bầu trời chính thức tối xuống, mặt trời chiều cũng thấy rồi, trăng sáng từ cao bầu trời lộ ra hơn nửa đoạn, nhàn nhạt màu trắng gạo.

      Con đường này Đường Tinh có cảm giác trong ấn tượng qua, con đường nhỏquen thuộc, phía sau hàng rào của lối cho người bộ, là gốc cây cổ thụ xanh, gió mát thổi qua, giống như ôn nhu đong đưa theo gió, vẫn như cũ con đường vẫn rất ít người , thỉnh thoảng mới xuất hai người.

      Đường Tinh nhíu nhíu mày, lòng nơi này như thế nào lại u ám như vậy?

      Trong lúc bất chợt, từ trước mắt Đường Tinh nhảy ra con chó, ra con chó này còn rất , chạy ngang trước mặt nàng. Nàng tập trung tinh thần nhìn lại, hình như là con chó lang thang, người bộ lông tất cả đều cuốn lên, xem ra rất bẩn thỉu, rưng rưng nước mắt trong đôi mắt to nhìn chằm chằm Đường Tinh, cái đuôi an phận run rẩy, hai chân trước như nhũn ra nằm úp sấp mặt đất, bộ dáng trông rất có tinh thần, ngay cả lỗ tai cũng ủ rũ cụp xuống, nhìn qua giống như bị bệnh thoi thóp.

      Chẳng biết tại sao, Đường Tinh nghĩ đến câu vô cùng đúng lúc lại vừa đúng lại là thành ngữ.

      Chó vẩy đuôi mừng chủ.

      Trong khoảng thời gian ngắn, trong thâm tâm tràn đầy đồng tình, nàng suy đoán chú chó con đáng thương này nhất định là đói bụng, cho nên mới phải chạy ra mong nhận được đồng tình. Tâm chợt mềm nhũn, nàng gãi gãi sau gáy, bỗng dưng nhớ tới điều j đó, tại ở trong túi xách vẫn còn bữa ăn sáng vẫn chưa ăn, đây phải là vừa đúng lúc sao?

      vui vẻ đem túi sách từ vai đặt xuống, từ bên trong lấy ra bánh bao lòng đỏ trứng do mẹ làm, hướng chú chó con vẫy vậy tay mà trong tay cầm thức ăn, thấy ánh mắt của nó trong nháy mắt sáng lên, cười cười: "Rất đói sao?"

      Chú chó con kêu hai tiếng, giống như : đúng vậy đúng vậy.

      ngồi xổm xuống, lấy bàn tay thử nhàng sờ sờ đầu chú chó , thấy đối phương có phản kháng, ngược lại còn tỏ ra rất thoải mái mà kêu hừ hừ, Đường Tinh lại phát thân thể của nó ướt chèm nhẹp.

      nhíu nhíu mày, hỏi nó :"Để như thế này em rất dễ dàng ngã bệnh đó nha, em chỉ có mình thôi hả?"

      nghe thấy tiếng đáp lại, chú chó dồn toàn lực chú ý lên nhìn chiếc bánh bao nằm trong Đường Tinh mà thôi.

      Đường Tinh bật cười cái cười khúc khích, rồi lại tự lẩm bẩm: "Đừng nóng vội, đừng nóng vội, bánh bao có cho em mà."

      Sau đó cẩn thận từng li từng tí mở ra chiếc túi, xé mảnh bánh bao ra, rồi thả đất, sau đó chú chó liền vội vàng cúi đầu liếm bánh bao, sau khi thử dò xét mấy cái, liền bắt đầu ăn ngấu nghiến.

      Lòng đỏ trứng gà trong ấn tượng của Đường Tinh dễ tiêu hóa, sợ chú chó này ăn thấy khó chịu, cho nên đặc biệt chi xé mảnh bánh bao cho ăn, từ đến giờ vẫn luôm hy vọng có thể nuôi chú chó , về phía Đường cha là có ý kiến gì, nhưng về phía Đường mẹ lại ngại nuôi chó quá nhiều phiền toái, vì vậy cho nuôi. Mặc cho Đường Tinh làm nũng như thế nào nữa cũng chịu cho nuôi, vì vậy cuối cùng đành chỉ có thể thôi nuôi nữa.

      Nên vì vậy Đường Tinh thề về sau khi trưởng thành nhất định phải mua con chó về nuôi để thỏa mãn nguyện vọng của .

      Nhưng đến khi trưởng thành rồi công tác, ngược lại nuôi chó theo như dự tính trong lòng.

      Bản thân mình còn nuôi nổi đây nè, làm sao có thể nuôi thêm chó cơ chứ?

      vừa nhớ lại, lại vừa lấy tay nhàng vuốt vể cái đầu của chó con: "Chú chó à, em xem em có thấy thần kỳ , chị cho đến bây giờ vẫn cảm thấy nằm mơ em à, thế nào cái này mộng này lại cảm giác chân đến vậy cơ chứ?".


      "Còn có nữa a, gặp được em tâm tình chị liền thay đổi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, mới vừa rồi còn cảm thấy phiền muộn. Đến bây giờ cũng thể nào gặp được Lý Nam Trúc, còn bị Hách Tĩnh lừa gạt nữa chứ, ai, càng nghĩ tới chị đây đường đường hai mươi lăm tuổi là nàng trưởng thành tại đô thị, tại sao lại bị tiểu quỷ nha đầu mười lăm tuổi lừa đâu? Còn bị đám học sinh dọa nữa chứ, chị đây quá thất bại rồi."

      Đường Tinh bĩu môi, bày ra dáng vẻ hết sức khổ não.

      "Gâu Gâu!"

      Chú chó mắt to ý bảo trong miệng bánh bao ăn sạch, giống như thầm còn muốn ắn nữa cơ.

      "Thôi , căn bản thể nghe được chị đây gì mà." Đường Tinh thầm dưới, dứt khoát đem lòng đỏ trứng ăn vào trong miệng, sau đó còn lại tia ý thức đặt bánh bao ở đất, "Ăn ăn , nhưng chị chỉ có những thứ này thôi, em mà ăn hết sạch còn nữa đâu nha."

      "Nếu mà ăm ăn hết, ở chỗ vẫn còn nhé." Đường Tinh lập tức bị tiếng sau lưng làm cho giật mình thiếu chút nữa ngay cả cọng lông đều dựng lên.

      Phải biết tại thời điểm hăng say làm bằm lầu bầu với con chó, sau lưng đột nhiên có tiếng chuyện này quả so với phim kịnh dị còn phải kinh hãi hơn.

      lập tức đứng lên quay người lại, lại ngoài ý muốn thấy được --

      Ách. . . . . .

      Lý Nam Trúc.
      xkhanggaubonganvung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :