1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng sinh] Cho ta viên thuốc hối hận - Thất Nguyệt Cát (update chương 16) TUYỂN EDITOR

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196
      Chương 5
      Edit:Trinhsnow
      Buổi đầu tiên đến trường trong năm học mới, trong lòng mỗi người dường như trần đầy nhiệt huyết, cho dù biết rằng cảm xúc như vậy trước sau gì cũng từ từ từng bước biến mất, cảm giác này có thể do mới lạ trong buổi đầu tiên đến trường, hay có thể do trở lại sau 2 tháng nghỉ hè bị xa cách, trong lòng có phần càng thêm mong đợi

      Ngay cả Đường Tinh cũng cảm thấy, chuyện trước kia hi vọng rằng chỉ mới xảy ra.

      Ngày đầu đến trường, luôn có cảm giác vừa hỗn loạn lại vừa hăng hái.

      Các thành viên trong lớp của phải dừng lại tại chỗ rẽ cầu thang.

      Đường Tinh để ý chút thấy hình như là ở tầng 4, lớp của mất 3 phút vẫn chưa thể xuống lầu được, tại nửa cầu thang, nửa vẫn ở ngã rẽ cầu thang.

      Trong sân trường hình như có chuyện gì đó xảy ra phải, đoàn người phía trước bắt đầu , tiếng ngày lớn hơn, tiếng hò hét ngày càng to rất nhiều trong đó là tiếng của con , nhưng trong phút chốc lại bị bao phủ bởi tiếng xao động.

      Đường Tinh kiễng chân lên chút để nhìn xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nhưng phía trước lại có 2 tên nam sinh cấp 3 to cao chắn ngang tầm mắt của .

      Đường Tinh lúc 15 tuổi trong số con phải cao nhất cũng phải thấp nhất lớp. Nhưng về phía nam sinh vừa lên cấp 3 dáng người đều cao nhanh như nấm sau cơn mưa, cho nên muốn nhìn chút cũng nhìn được.

      "Ai, là đáng ghét". Đường Tinh siết chặt quả đấm, bất mãn .

      Diêm Linh nhìn thấy Đường Tinh bất mãn, nghiêng đầu nhìn xuống phía dưới " A, nhất định là Lý Nam Trúc xuất "

      Lý Nam Trúc ?

      ... Nếu như phải xảy ra sai lầm gì, tại Lý Nam Trúc phải ôn thi chuẩn bị vào trường cao đẳng sao? Trường cấp 2 Ngọc Nghi bắt đầu trướcvào giữa tháng 8 rồi, tại thời điểm này chẳng lẽ phải ở phòng thí nghiệm sinh vật chuẩn bị dụng cụ thí nghiệm giúp thầy sao?

      Thế nào lại xuất tại trường cấp 2?

      Đường Tinh lấy cùi chỏ đỉnh đỉnh Diêm Linh, khuôn mặt cố ý tỏ nhiều sựthú vị hỏi: " Lý Nam Trúc, là ai vậy?"

      " Đó là học trưởng, cậu thấy người có thể khiến cho náo động như vậy là dạng nhân vật gì? Chúng ta ở trung học đều là cái dạng cây cỏ mà thôi, có phải như học trưởng đầy mị lực đâu."

      Diêm Linh nhận thấy Đường Tinh dáng vẻ chăm chú lắng nghe, thè lưỡi cái, cảm giác mình so Đường Tinh biết nhiều hơn khỏi có chút kiêu ngạo, mặt khỏi nở nụ cười đắc ý.

      hắng giọng cái, giống như giáo viên hất cằm lên, tiếp: " Nghe , hôm nay Lý Nam Trúc là nhóm trưởng của nhóm đến trường trung học chúng ta, cậu biết mấy nàng nhược trí lại tục tằng vui mừng như điên đâu"

      Nghe xong ba vạch đen đầu Đường Tinh cũng đươc hạ xuống, nếu như đầu óc của vẫn còn nhớ những gì Diêm Linh vừa xong, kiếp trước Diêm Linh ban đầu đối với Lý Nam Trúc là thương nhớ trong lòng, nhưng giờ đây từ miệng Diêm Linh mấy nàng mê trai kia được gọi là "Nhược trí lại tục tằng" quả là tốt.

      ("Nhược trí lại tục tằng" này từ nhược trí chắc các nàng cũng biết chỉ đầu óc kém cỏi ý đơn giản là như vậy, còn tục tằng là tầm thương, dung tục, thấp hèn).

      "Này, cậu gặp ấy bao giờ chưa?"

      "Làm sao có thể?" Diêm Linh liền thốt lên: " ấy là chủ tịch hội học sinh trung học đó, người bận rộn như vậy, bình thường chưa bao giờ tới nơi này, tớ mà gặp ấy rồi sao lại chưa kể cho cậu nghe chứ?"

      "Vậy làm sao mà cậu biết được ấy?"

      "Này này, Đường Tinh ơi tớ xin cậu đó, cậu biết cái gì gọi là người nổi tiếng sao? Cuộc sống của người nổi tiếng phải là bị phơi bày cho dân chúng phía dưới nhìn sao? Chị Tùy Lôi cả ngày lẫn đêm từng chút ở bên tai tớ , tớ bị chị ý làm phiền chết đây, bị lải nhải bên tai như vậy rồi mà còn biết tớ thà tự đánh chính mình luôn đó, huống chi cậu cũng biết trí nhớ của tớ đâu có tồi tệ đến mức như vậy chứ."

      Diêm Linh tỏ vẻ trách móc nhìn Đường Tinh, trách cứ Đường Tinh tại sao hiểu mình như vậy cơ chứ, cũng phải là cái loại quỷ ích kỉ có đồ tốt mang ra chia sẻ với bạn tốt đâu.

      "Chị Tùy Lôi là ai vậy ?" Đường Tinh nhớ Diêm Linh quen biết người này.

      "Tùy Lôi là học tỷ của chúng ta đó chị ý học lớp 11, ba của chị ý cùng với mẹ của tớ là đồng nghiệp, lần này nghỉ hè chị ý đến nhà tớ đến giúp tớ bổ túc Tiếng , vì vậy liền biết chứ sao. Chị ý cùng với Lý Nam trúc là bạn học cùng lớp,chị ý là phát thanh viên của trường là hoạt náo viên, dáng dấp dù ít cũng là khó nhìn, mặt mặt chị ý toàn mụn trứng cá thôi, còn thầm mến Lý Nam Trúc nữa đấy."

      Câu sau cùng, Diêm Linh cố ý đè thấp thanh bên tai Đường Tinh, giống như là giáo phó nhiệm vụ bí mật vậy.

      Đường Tinh biết nên trả lời như thế nào, vì vậy chỉ có thể cười láu lỉnh cái.

      " đúng, tớ cảm thấy được đó phải chỉ là thầm mến , đó phải là mến đến mức điên cuồng, đớn phương mới đúng. Nghe chị ý , Lý Nam Trúc được người ta ưu ái, mến hết cỡ đó, phải dùng từ để hình dung về ấy, gọi là ‘ ôn nhuận quân tử ’, thiếu chút nữa dao mà giết chết tớ rồi. Dĩ nhiên, tớ cho rằng so chị Tùy Lôi có rất nhiều rất nhiều học tỷ xinh đẹp hơn có khí chất hơn, chị ý cũng phải là người xinh đẹp nhất, chỉ là thanh dễ nghe chút thôi, nếu làm sao chỉ được làm phát thanh viên mà được lộ mặt ra cơ chứ."

      Diêm Linh mình phân tích đến mức khó chịu, đến mức kích động cả vùng và còn đưa ngón trỏ ra phối hợp với vẻ mặt lay động qua mỗi lời .

      Đường Tinh phốc xụy cái rồi bật cười, liền xoa đầu Diêm Linh cái, cảm thấy Diêm Linh hồi bé nhất định rất đáng .

      Thế nhưng trong ấn tượng của Đường Tinh cũng nhớ Lý Nam Trúc năm nào tới trường trung học của làm chỉ huy để duy trì trật tự trong ngày khai giảng, bận rộn như vậy cơ mà, vừa cầm sách tay nghiên cứu bài tập lại tựa như thương nỡ buông, chỉ hận thể cả người chìm đắm trong dại dương kiến thức, như thế nào lại có thể đồng ý đến trường trung học làm loại chuyện vô bổ như thế này cơ chứ.

      Chẳng lẽ lịch sử mà thay đổi ư, xảy ra loạt biến hóa tương ứng sao?

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957

    3. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196
      Chương 6
      Edit:Trinhsnow
      Đại khái thời gian trôi qua đến hai phút, các thành viên trong lớp Đường Tinh rốt cuộc cũng bắt đầu chậm chạp bước , bước theo mọi người về phía trước, cuối cùng cũng đến đầu tầng 2, nhìn xuống dưới, phía trước khoảng 100m là có thể thấy được đường chạy cùng sân tập thể dục của trường cấp 2 cấp 3, sân tập thể dục cùng với sân bóng rổ và phòng thí nghiệm là nơi tất cả mọi người đều được sử dụng.

      Ngay tại thời điểm này quả đúng tất cả học sinh đều hướng về phía đó để có thể nhìn thấy vị học trưởng là thần long thấy đầu thấy đuôi cùng với các vị học tỷ, những tiền bối khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy rất phấn khích. Sao có thể phấn khích được cơ chứ khi học sinh cấp 3 trong mắt học sinh cấp 2 là đại nhân vật, mà tại chỉ cách đại nhân gần bước, hơn nữa khoảng cách với mình lại vô cùng gần.

      Điều này giống như quan hệ cuống rốn, cuống rốn vừa gắn kết với thai nhi đồng thời lại gắn liền với cơ thể của người mẹ.

      Khiến cho đám học sinh này sinh lòng hướng tới.

      "Lớp mới nhập học sao? Lớp của các bạn đứng hàng thứ 16 từ bên trái ngược về nhé " giọng nam dịu dàng trong trẻo cất lên, dừng chút, "Ở nơi đó. . . . . . Từ nơi này . . . . . . Vị bạn học này cẩn thận chút."

      Cách xa chút thanh đứt quãng, trong lòng Đường Tinh hiểu sao nhói đau chút, theo trực giác của đây là thanh của Lý Nam Trúc, có chút gấp gáp dằn lòng được, muốn nhìn xem chút người bị đầu của đám nam sinh che khuất rốt cuộc người này là ai.

      Nhưng mà ở phía trước quả thực người quá nhiều dày đặc luôn, khuyết điểm cầu thang của trường học đó là quá chật hẹp, phải duy trì trật tự, nếu rất dễ dàng xảy ra cố dẫm đạp lên nhau, tài nào có thể qua được, gấp gáp chỉ có thể làm đó là nhìn xem cùng với chờ đợi.

      Diêm Linh bên cạnh thấy Đường Tinh có cử chỉ khác thường, thấy chân của trước bước nhanh giờ dừng lại đúng chỗ, thấy vậy liền kéo mạnh Đường Tinh cái, mới đem được Đường Tinh mất hồn triệu được hồn về.

      "Này này, cậu nghĩ đâu vậy, ở chỗ này sao có thể đứng như vậy được, cậu ngại bản thân mình nhiều máu quá ngã phải lo sao ?"

      Nếu như Diêm Linh nhắc nhở, Đường Tinh thậm chí quên mất rằng mình đứng cầu thang, cúi đầu nhìn xuống chân của mình, mới thấy rằng chân của hai ba phần cũng ở phía ngoài của bậc thang rồi, chỉ cần thoáng nghiêng về phía trước chút, hoặc là có người cẩn thận vô ý đẩy vào , chắc chắn là bị ngã rồi.

      Trong lòng biết rằng bản thân mình đuối lý mất rồi, Đường Tinh liền cười làm lành : "Tớ chỉ là gấp gáp muốn nhìn chút xem Lý Nam Trúc rốt cuộc ấy trông như thế nào."

      "Cậu là muốn nhìn ấy?" Diêm linh trợn to hai mắt, "Để làm gì vậy, phải là cậu thích ấy nhé?"

      "Cái gì cơ cái gì cơ, phải đâu! Tớ, tớ, tớ chính là tớ tò mò thôi mà."

      Từ trong miệng của Diêm Linh ra từ thích này, cảm giác khỏi cũng quá buồn cười?

      Diêm Linh cảm thấy bản thân mình hoàn toàn có cái gì gọi là mất tự nhiên, còn có làm ra vẻ bản thân mình là người từng trải cái, rồi nheo mắt lại: "Cậu sao lại lắp ba lắp bắp như vậy cơ chứ? Sao vậy cậu chột dạ nha?"

      Đường Tinh ngờ rằng Diêm Linh như vậy mà lại có thể đoán được ý tứ của mình qua sắc mặt, tại sao lại phát được Diêm Linh lại có bản lãnh này?

      buồn bực phủ nhận: " phải đâu mà, làm sao có thể?"

      "Trước mặt các bạn cùng lớp! Là lúc những chuyện như vậy sao!" Giáo viên hướng dẫn ở phía phát ra 2 người các chuyện nhiệt tình, ngay lập tức lên tiếng ngăn cản.

      Đường Tinh cùng Diêm Linh đều ngượng ngùng thè lưỡi cái, nghĩ thầm bị bắt ngay tại trận rồi.

      ngờ tới tại thời điểm này bị những lời như vậy, bất thình lình đoàn người chợt im lặng trong giây đồng hồ, giáo viên hướng dẫn lời quá to, khiến cho lúc đó tất cả mọi người chuyện cùng lúc hẹn đều im lặng.

      Mà lúc đó trong nháy mắt, Đường Tinh im lặng cúi đầu, Lý Nam Trúc ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người cùng lúc đối diện nhau.

      Đường Tinh có loại dự cảm rằng, dường như tháng chín trời đẹp nhưng sắp trời long đất lở.

      Trước giờ học là lúc hoạt động của hội bát quái.

      Thị lực của Đường Tinh được tốt cho lắm, cận thị gần 1,5 độ, mới vừa rồi ánh mắt đối diện nhau, đến tột cùng có đúng hay ánh mắt đó là ánh mắt vẫn ở trong lòng , giống như ràng cho lắm có đúng hay Lý Nam Trúc cùng nhìn nhau đó chỉ là ảo giác của , tại lúc đó nhịp tim của bỗng đập dồn dập hoàn toàn còn cách nào có thể kiểm soát để lấy lại bình tĩnh, dám nhìn nơi đó nữa lập tức thu hồi ánh mắt quay nhìn nơi khác.

      biết là do như thế nào, nhưng bắt đầu có cảm giác sợ hãi, đó là cái cảm giác lo được lo mất, lại muốn đến gần chút nhưng mà cũng lại sợ hãi muốn cách xa.

      Nhưng mà Lý Nam Trúc chính là ngược lại, nhìn thấy rồi.

      Thấy con thỏ bởi vì tâm tình khó chịu mà cúi đầu xuống, mặc dù con thỏ này có điểm gì đặc biệt cả, thế nhưng đột nhiên lại có cảm giác muốn vươn tay ra sờ con thỏ vừa mềm mại lại vừa đáng với mái tóc ngắn kia chút. Thậm chí trong nháy mắt còn cảm thấy mới vừa rồi khí còn rất oi bức nhưng trong phút chốc tiêu tan hết, trong lòng thầm nghĩ vốn dĩ đáp ứng thầy Tiết làm khổ sai chuyến cũng có chỗ tốt nha, ít nhất để cho gặp được và thoạt nhìn vô cùng ngon miệng tiểu đáng kia.

      biết từ lúc nào, khóe miệng như có như khẽ nhếch lên thành đường cong, Lý Nam Trúc tự mình cũng hề có phát ra.

      Đương nhiên, những thứ nhặt lúc mới gặp này, Đường Tinh vĩnh viễn bao giờ biết được.

      Được người ta gọi là tiểu đáng , Đường Tinh rất đáng sao?

      Nhưng mà ngược lại chính nàng chưa bao giờ cho rằng bản thân mình như vậy, bởi vì về cảm tính có, chỉ cần ai chọc vào , tự nhiên an phận ngồi góc mãi cho đến khi có người phát ra mới thôi.

      Nếu như là lúc nóng tính, bất tri bất giác ngẫu nhiên bộc phát thói quen theo thời gian tự mình xù lông nếu như vậy mà lại được coi là loại cá tính, vậy coi như là có cá tính vậy .

      Đại đa số thời điểm, chỉ tự mình phát tiết những khi khó chịu mà thôi.

      Vì vậy có thể tưởng tượng được, đối với , chuyện cướp hôn là quyết định trọng đại.

      Cho nên theo như kiếp trước mười năm sau tại thời điểm biết Lý Nam Trúc tổ chức hôn lễ vào giờ phút đó, thề với bản thân,tin chắc rằng thể nào mất Lý Nam Trúc lần nào nữa.

      Nhưng bây giờ đối với lần đầu gặp mặt cùng trong kiếp này tự nhiên có phần sợ hãi, hơn nữa Đường Tinh nhớ ràng, cùng với Lý Nam Trúc thể nào quen biết nhau sớm như vậy được.

      Bọn họ gặp nhau lần đầu tiên vào ngày hết sức bình thường, hôm đó là chủ nhật tại thư viện của trường học.

    4. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196

    5. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196
      Chương 7
      Edit:Trinhsnow
      Thư viện của trường Ngọc Nghi là tòa nhà riêng biệt, tòa nhà này cao 3 tầng, nó có kích thước chút nào, kể cả học sinh phải trong trường cũng có thể thường xuyên đến nơi này để mượn sách bằng thẻ học sinh.

      Đường Tinh bởi vì muốn chuẩn bị cho 2 kỳ thi sắp tới nên mới đến thư viện của trường để tìm xem có những loại sách nào hữu ích liên quan đến phần giải thích về hình học hay , học môn toán rất kém, kém đến nỗi cả thầy giáo dạy toán cũng chỉ muốn nhìn thẳng vào hai mắt và mắng to lên chưa từng có học sinh nào ngu dốt như Đường Tinh.

      Mà Lý Nam Trúc bởi vì được phân công học tập và rèn luyện ngoài xã hội, nên vào thư viên để thực nhiệm vụ, và được bổ nhiệm làm nhân viên quản lý theo tiết học trong đó.

      Hôm đó là ngày cuối tuần đẹp trời có ánh mặt trời tươi sáng, Diêm Linh bởi vì phải chuẩn bị tham gia thi đấu Olympic toán học, cho nên thời gian rảnh để giúp ôn tập. Nên đành phải bất đắc dĩ cam tâm tình nguyện mà đến thư viện tìm bài tập, càng ngờ đến rằng cũng vì vậy mà gặp được Lý Nam Trúc.

      Rồi sau đó rất tình cờ, cũng phi thường cẩu huyết , muốn tìm sách nhưng chưa tìm được, vì vậy mới nhờ giúp đỡ, và sau đó..... hiểu sao 2 người liền trao đổi địa chỉ với nhau.

      . . . . . . Từ đó 2 người làm bạn qua thư từ.


      Thời điểm đó điện thoại di động và máy vi tính vẫn chưa được phổ biến cho lắm, dĩ nhiên cũng thể trực tiếp cho đối phương biết số điện thoại nhà mình được - ba mẹ mà biết mắng . Mà đương thời vào lúc đó muốn gặp gỡ nhau lưu hành phổ biến nhất chính là phương thức bạn bè trao đổi thư từ với nhau. Vì vậy hai bên dùng giấy viết cho nhau địa chỉ nhà mình, rồi sau đó bắt đầu từ từ chậm chạp qua lại trao đổi thư từ với nhau.

      Đối với loại chuyện như thế này Đường Tinh rất quen thuộc, bởi vì từ lúc học tiểu học liền thích tìm nhiều bạn học cùng lớp cùng nhau trao đổi thư, thậm chí còn có tình huống khoa trương hơn nữa, mỗi ngày mang bức thư, phía có tem dấu của bưu điện, thậm chí ngay cả địa chỉ mã hóa bưu chính cũng có, trực tiếp giao thư cho bạn học ngồi cùng bàn.

      Chỉ là tình huống lần này giống như vậy, lần đầu tiên gặp gỡ trao đổi thư từ với bạn khác phái, mà hơn nữa đối phương còn học trưởng của trường hơn tuổi nữa chứ, thần kỳ hơn nữa chính là vị học trưởng này chiếm vị trí hoàng tử hoàn mỹ trong lòng của toàn bộ nữ sinh cùng trường.

      Bọn họ gặp nhau tình huống hẳn là như vậy, Đường Tinh sắp thi vào cấp 3, còn Lý Nam Trúc sắp kết thúc lớp 12.

      Thông qua thư từ dần dần mở ra tấm lòng của nhau, sau đó thường xuyên lui tới, ở chung, rồi còn bàn đến việc kết hôn, cho đến khi Mạc Tống Tống xuất mới thôi.

      Nhưng tại liền gặp Lý Nam Trúc rồi, nếu như tất cả như kiếp trước, theo trí nhớ của chưa bao giờ xuất qua tình huống như thế này.

      Tại sao lại khéo như vậy, phải biết rằng tại học kỳ mới, bầu khí mới, nên hoàn cảnh gặp nhau mới sao?



      "Các bạn học sinh thân mến, học kì mới đến, chúc mọi người có thể sẵn sàng xuất phát, lần nữa bắt đầu, nhất là các bạn học cấp 3, hôm nay các bạn lấy Ngọc Nghi làm vẻ vang, ngày mai Ngọc Nghi lấy các bạn làm vinh quanh!"

      Ngày thứ nhất đến trường nghi thức chào cờ đều khiến mọi người muốn đau đầu, những người lãnh đạo đứng trền đài vung vãi nước bọt những chấm về chính phủ vĩnh viễn xong hết được. Đường Tinh mực ngẩn người, hồi tưởng lại, cho đến khi nhận thấy bạn học cùng lớp thúc mạnh lên người đến lúc đó mới phát buổi lễ tựu trường kết thúc, sau đó vội vội vàng vàng theo sát mọi người để trở về lớp học.

      Lý Nam Trúc vốn cũng nghĩ tới đồng ý thỉnh cầu của giáo Tiết, ràng chính ấy lười biếng, tiếp nhận nhiệm vụ lần này mà lại muốn hoàn thành, còn muốn đem đẩy ra làm bia đỡ đạn.

      Nắng gắt cuối mùa thu như chút nào tha cho con người, bị đoàn cả nam lẫn nữ sinh chen lấn sắp tức đến miệng muốn mắng to rồi, nhưng mặt vẫn phải duy trì cái gọi là nụ cười thân thiết, tiến hành hướng dẫn.

      Ai dám mấy nàng tuổi đơn thuần đàng hoàng nào?

      ràng là bị ăn đậu hũ. Mấy nữ sinh ít tuổi này xô xô đẩy đẩy, trong đó có rất nhiều người cọ đến người , điều này cũng bình thường mà thôi. Điên hơn nữa là mấy bé này hình như cố tình chân bị mọc rễ phải, quấn lấy ở người . Mặc cho lùi về phía sau như thế nào nữa, vẫn ùn ùn đẩy được.

      Chỉ là đối với con thỏ trắng nhắn đáng kia khiến cho chú ý tới.

      bé đó có đôi mắt biết .

      Trong đôi mắt của bé đó chứa đựng lấp la lấp lánh như ngôi sao sáng, gương mặt chỉ nhìn qua khiến cho người ta dường như muốn trìu mến thương, chỉ nhìn như thế khiến cho cảm thấy tâm tình rất tốt. Nhưng bé đó hình như lại rất sợ phải, nên giống như mấy nữ sinh khác thấy liền hận thể quấn lấy .

      Lý Nam Trúc nghĩ như vậy, nếu như bé cũng cùng dạng giống mấy người tầm thường kia, ánh mắt dừng lại nhìn , có thể ngay cả con mắt cũng thèm liếc nhìn nàng. Nhưng bé đó ánh mắt lại dường như cố tình né tránh .

      Lý Nam Trúc tự mình cố ý sinh ra tâm, chú ý tới tên lớp học, lớp Sơ Tam sao?

      Đây phải rất có khả năng được tuyển thằng vào trường cấp 3 Ngọc Nghi sao?

      Khóe miệng Lý Nam Trúc thủy chung chứa đựng nụ cười, ôm tài liệu đường, đẩy kính mắt cái.



      Đường Tinh cản bản thể nào kiên nhẫn ngồi nghe giảng bài được.

      Việc học ở Sơ Tam được an bài như vậy, các lớp học chuẩn bị từ mùng 2 tới nay học qua tất cả sách vở tất cả kiến thức đều củng cố giống như nhau, qua mười liền bắt đầu sơ lược vào ôn tập, nhưng cũng chính như vậy mới đáng sợ bài tập mới bất ngờ.

      Cho nên mặc dù rất khổ, nhưng vừa bắt đầu vào học tập trường học còn cho chút lương tâm, cũng cho bọn họ chút cơ hội lấy hơi.

      Nhưng những vấn đề này đối với Đường Tinh mà , việc này hết sức đơn giản.

      Nhưng mà lớp của thuộc giỏi của trường lại tập trung toàn bộ những học sinh ưu tú nhất nhất, nên vì vậy trong lớp luôn nồng nặc mùi thuốc súng cũng như luôn có tinh thần cảnh giác cao độ như sẵn sàng đối đầu với quân địch. Mọi người đều bị phụ huynh tẩy não, cắm đầu vào mà học tập.

      Ngay cả Diêm Linh cũng duy trì cao độ nghiêm túc nghe giảng, cảm giác mới mẻ chút nào.

      Đường Tinh ngồi ngó trái lại ngó sang phải, cuối cùng lại đặt suy nghĩ đến người Lý Nam Trúc.

      Mới vừa rồi chỉ mặc bộ đồng phục cấp 3 bình thường, áo sơ mi màu trắng tay ngắn, dưới thân mặc chiếc quần dài màu đen rộng thùng thình.

      Đồng phục của trường cấp 3 Ngọc Nghi so với đồng phục trường trung học đẹp mắt gấp trăm lần, chứ đừng tới việc bộ quần áo này được mặc người có bộ dáng thanh tú dịu dàng thư sinh như vậy, bộ dáng kia thể hết cỡ nào tuấn tú, Lý Nam Trúc ở trường cấp 3 với bộ dạng đeo kính mắt gọng màu đen, tạo dáng hết mực vui vẻ cầm sách bộ, rất giống như kiếp trước thanh niên tri thức tỏa sáng.

      Sau này Lý Nam Trúc mới cho biết, căn bản có bị cận, đeo kính mắt như vậy là muốn quyến rũ giống như tiểu nương Đường Tinh.

      Đây là lần đầu tiên Đường Tinh ý thức được, ra Lý Nam Trúc cũng có tính phúc hắc như vậy. Có lẽ, còn có tính cách hết sức khó chịu như vậy.

      được, nhất định phải giữ vững tín niệm của mình mới được, đánh bại bóng ma tâm lý từ kiếp trước, cùng Lý Nam Trúc cùng vượt qua những ngày hạnh phúc vui vẻ mới được. thể rút lui được nữa rồi, bằng nếu lần thứ 2 bị tổn thương giống như là đem vết thương cũ của xốc lại rồi rắc muối lên vết sẹo cũ đó, phải đem sống mà đau đến chết được, đến lúc đó nếu hối hận may mắn được như trước, tức là có thể quay trở về từ đầu sống lần nữa.

      Vì vậy sau khi trải qua nghĩ sâu tính kĩ, Đường Tinh liền quyết định, phải theo đuổi Lý Nam Trúc.

      "Đường Tinh, Đường Tinh, Đường Tinh!"

      "Hả?"

      "Tan lớp rồi, cậu suy nghĩ gì đấy?"

      Diêm Linh đem sách vở cất , ở trước mặt Đường Tinh ngừng lấy tay lắc.

      Đường Tinh nằm gục xuống, " có a, tớ đúng là suy nghĩ. . . . . ."

      Diêm linh cũng nằm xuống, mặt dán lên mặt bàn lạnh lẽo: "Cậu suy nghĩ cái gì vậy?"

      Đường Tinh ngồi bật dậy, nghiêm mặt : "Diêm linh, cậu có thể giới thiệu Lý Nam trúc cho tớ?"

      Diêm Linh bị sợ đến mức cũng ngồi bật dậy, cực kì hoảng sợ: "Cậu có lầm hay ? Cậu muốn làm gì?"

      Đường Tinh thẳng: "Tớ rất thích ấy, tớ muốn theo đuổi ấy."

      Diêm Linh cả kinh cằm cũng muốn rớt xuống: "Đường, Đường Tinh, cậu cho là, lúc này chúng ta thích hợp để chuyện đương sao
      xkhanggaubonganvung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :