1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng sinh] Cho ta viên thuốc hối hận - Thất Nguyệt Cát (update chương 16) TUYỂN EDITOR

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Minh Anh

      Minh Anh Active Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      112
      Mà truyện tổng có bao nhiêu chương ạ???
      Trinhsnow thích bài này.

    2. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196
      @Minh truyện này k chia chương nàng ak, t tự chia nên dài khoảng trăm chương đó nàng ak
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    3. Minh Anh

      Minh Anh Active Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      112
      Ui ui. Hì. z ta chờ nàng hoàn đọc luôn thể cho :3 *Xin chân ngồi chờ chực * :3
      Trinhsnow thích bài này.

    4. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196
      Chương 16

      Edit:Trinhsnow

      Lúc mới đầu Đường Tinh ngồi chờ xe cũng có chú ý xung quanh, nhưng bỗng dưng mới để ý thấy xe đến xe cũng thấy chuyến xe nào của , cứ ngồi chờ như vậy, cũng mất hơn 20 phút, nhất là chuyến xe của Đường Tinh, bình thường mọi ngày cứ tầm năm phút chuyến, nhưng ngày hôm cứ như là hết chuyến rồi, ngồi mãi cũng thấy xe đâu. Mắt nhìn bạn học từng người đều lên chuyến của mình, cuối cùng chỉ còn lại Đường Tinh và Diêm Linh vẫn ngồi ở đó, Đường Tinh cảm thấy tức giận kìm chế được mà mắng to bọn công ty xe buýt toàn là đồ bỏ .(Lảm nhảm: t ghét, t ghét đoạn này, hại não, nên nhiều đoạn t hiểu có chém bữa mong các nàng bỏ qua cho nha)

      Đường Tinh chút chuyện để giải khuây: "Này, Diêm Linh ơi, tại sao xe vẫn chưa tới nhỉ?"

      ". . . . . ."

      Thấy được đáp lại, Đường Tinh quay đầu lại muốn nhìn Diêm Linh chút, lại thấy vẻ mặt nàng ngồi ngẩn ngơ tuy hai mắt nhìn dòng xe chạy, nhưng biết trong lòng suy nghĩ vẩn vơ đâu.

      Bình thường nàng này rất nhiều, luôn khiến cho Đường Tinh nhức đầu phải che lỗ tai “ Diêm Linh tớ xin cậu đừng nữa” hay đại loại giống nhưng vậy…, nhưng hôm nay nàng này tại sao lại ngồi an tĩnh như vậy?

      Đường Tinh lúc này nhận ra có điều đúng.

      "Diêm Linh, Diêm Linh?" Đường Tinh lấy tay lắc qua lắc lại trước mặt Diêm Linh.

      nàng lúc này tinh thần mới hồi phục: "Hả? Cái gì?"

      Đường Tinh bất mãn cau mày: "Cậu hôm nay giống mọi khi."

      nàng sờ mũi cái, chột dạ cười cười: "Có, có sao?"

      "Có, vô cùng có, cậu nghĩ lại chuyện gì à? Giống như lão tăng ngồi thiền vậy, có phải có chỗ nào thoải mái hay ?"

      Chỉ thấy Diêm Linh im lặng trong chốc lát, rồi hỏi: "Đường Tinh, có phải Thước Lâm thích cậu hay ?"

      "Phốc —— khụ khụ khụ khụ khụ khụ, cậu , khụ khụ, cái gì cơ khụ khụ." Đường Tinh bị sặc nước miếng, cảm thấy Diêm kể câu chuyện cười ở cuối thế kỉ nào đó, Thước Lâm thích ?

      Thích mới là là đó? (Lảm nhảm: ĐT quý xin chia buồn đó là , amen)

      cả tuần học này đều muốn quan tâm, muốn nhìn , hỏi câu?

      Nếu như vậy được gọi là thích, vậy muốn hỏi có ai cho biết như thế nào được coi là thích được hay ?

      "Làm ơn , Thước Lâm mà thích tớ như lời cậu vừa tớ đây liền nhảy sông Hoàng Hà! Cái bộ dáng đó của mà gọi là thích tớ được à, căn bản nhìn thấy tớ liền ghét . Vì chuyện này tớ cũng cảm thấy rất buồn bực và oan uổng đây, cậu xem tớ rốt cuộc làm gì đắc tội với , lại có thể khiến hận tớ như vậy thấy tớ là muốn cách xa?

      ". . . . . ." Diêm Linh lắc đầu cái, ngăn lại đề tài này: "Đường Tinh tớ hỏi chút nha, cậu rằng cậu thích Lý Nam Trúc, vậy cảm giác đó như thế nào?"

      "À?" Đường Tinh gãi gãi đầu, cảm thấy cái vấn đề Diêm Linh hỏi rất có chiều sâu, câu hỏi này dễ trả lời.

      "Đường Tinh, tớ gần đây giống như thích người mà trước đây tớ đặc biệt thấy đáng ghét."

      Trong lòng khỏi lại trùng xuống.

      Đường Tinh bỗng hiểu.

      -----------------------------------------------------------------------------

      Đường Tinh miệng ngậm chiếc kẹo mút dưới ánh đèn bàn học, vuốt lại mái tóc khổ não suy nghĩ, lầm bầm lầu bầu: "Mẹ nó, học mà cũng quá khó khăn vật lộn , số học là môn tử huyệt (điểm chết ý, t nghĩ môn số học ĐT học rất thẩm hại)! Thực là bực mình, quá đáng tại sao Hồ lão thái tự nhiên lại cho bài tập khó như vậy cơ chứ, đây là muốn để cho người ta sống. . . . . ."

      "Ngươi chỉ được cái giỏi oán giận." Đường mẹ chợt xuất từ phía, giọng xem thường, mắt nhìn xuống con của mình chút

      "Ơ ơ ơ, con , ai cho lấy trộm kẹo từ trong tủ ra ăn?" Đường mẹ đem hôm sữa chưa đặt bàn học của Đường Tinh, sau đó ngồi lên chiếc giường công chúa của giả bộ tức giận.

      "Mẹ. . . . . ." Đường Tinh cắn cái cắn toàn bộ kẹo mút vào trong miệng, lại đem chiếc que ném vào trong thùng rác, bò lên giường ôm lấy Đường mẹ làm nũng, "Mẹ mua kẹo mút phải là để cho con ăn hay sao?"

      "Này nha, con nhà nháy mắt cái chỉ sau thời gian mà lớn như vậy rồi này? Lớn nhanh như có phép màu vậy ha ha." Đường mẹ vươn tay ôm lấy Đường Tinh, lại véo mặt của nàng, giả vờ cáu giận, : "Ta biết ngay đứa này luôn lừa ai để ý liền lấy trộm cầm đồ ăn trong tủ để ăn nha."

      "Mẹ ơi, học mệt quá a." Đường Tinh bắt đầu thói quen oán trách.

      Đường mẹ vẻ mặt ghét bỏ : "Ngươi xem , bây giờ có đứa nào học lớp chin mà thấy mệt mỏi hay ? Đâu phải chỉ mình ngươi thấy mệt đâu!"

      Đường Tinh cười hì hì tiếp: " phải đâu, con những lời này mục đích chỉnh để mẹ an ủi con thôi mà, nhanh nhanh, mẹ an ủi con . . . . ."

      "Nha đầu chết tiệt kia, có giỏi học bài ,như vậy tương lai mới có tiền đồ. Bố mẹ cũng mong con sau này thành đạt giỏi giang gì, chỉ hi vọng con có thể tự nuôi sống được bản thân mình. lấy được người chồng tốt, thương con lòng, giống như cha con vậy, là con người có trách nhiệm. . . . . ."

      "Mẹ…. " Đường Tinh đặc biệt thích nghe Đường mẹ nhắc đến những câu này, "Mẹ đừng như vậy mà, sau này con ở nhà nuôi bố mẹ, con cần lấy chồng đâu, con muốn sau này vẫn được ở cùng nhà với bố mẹ, chăm sóc bố mẹ."

      Kiếp trước trái im Đường mẹ được tốt cho lắm, còn bị cao huyết áp, vất vả cả đời cũng được hưởng phúc gì từ Đường Tinh, đối với chuyện này vẫn luôn rất áy náy. Kể từ sau khi ba mất, Đường Tinh ra ngoài xã hội, lại phát xã hội này đáng sợ, mới phát trong quá khứ những câu với ba mẹ tất cả đều ngây thơ tự cao tự đại đáng xấu hổ.

      Tại thời điểm câu này, đó là suy nghĩ nghiêm túc của Đường, từng phụ lòng cha mẹ lần, tuyệt đối thể phụ lòng cha mẹ thêm lần nữa. Cho nên sau khi biết mình được sống lại lần nưa mục đích của , cũng chỉ mỗi việc khiến Lý Nam Trúc thêm lần nữa, với mục đích đơn giản chỉ cần ở bên cha mẹ mà thôi.

      "Đúng rồi, " Đường mẹ vỗ trán cái, "Mẹ Diêm Linh mới vừa rồi gọi điện cho mẹ, nhờ mẹ hỏi con xem đợt này Diêm Linh ở lớp có xảy ra chuyện gì hay ? Mẹ Diêm Linh con bé mấy ngày này con bé có điều gì đó đúng lắm, cả ngày chỉ ngồi ngẩn ngưởi, ở nhà cũng câu nào, có lúc lại ngồi cười khúc khích mình, ấy lo lắng biết có phải Diêm Linh hay là ở trường bị ai bắt nạt."

      "Hả?" Đường Tinh mí mắt giật giật: "Vậy sao? Vậy để ngày mai để con hỏi ấy chút xem sao, ra lúc ở trong trường ấy rất bình thường mà, làm sao lại như vậy nhỉ?"

      "Ai, người thường khi đứa lớn len, liền dễ quản lý, nhưng mà Đương Tinh nhà chúng ta ngoan, chỉ có duy nhất khuyết điểm đó là ngủ nướng, nhưng mẹ tin tưởng con, cần phải sớm."

      "Mẹ. . . . . ." Đường Tinh đôi mắt đẫm lệ mịt mờ bĩu môi : "Hôn cái nào, hôn mẹ cái nào, mẹ của con là tốt nhất, con mẹ vạn năm vạn năm.”

      "Được rồi được rồi, được ngươi mà sợ muốn chết, ngươi hận ta càu nhàu đau đầu chịu nổi, đúng .”

      Đường Tinh liều mạng lắc đầu, phủ nhận: "Làm sao là như vậy được! Con tâm đấy!"

      Đường mẹ bất đắc dĩ cười cười, đứng dậy: "Được rồi, lãng phí thời gian của con nữa, con phải học cho tốt mới được, còn có năm nữa thôi, thoáng cái trôi qua

      “ Dạ tuân lệnh!" Đường Tinh làm dáng chào kiểu quân đội.

      Sau khi Đường mẹ , tâm tình suy nghĩ làm bải tập của Đường Tinh cũng bay mất, chống tay lên đầu nghĩ về Diêm Linh có phải hay thích Thước Lâm, ở nhà còn ngẩn người? Cười khúc khích?

    5. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196
      đến lúc hoàn ta tag nào vào nha @Minh
      Minh Anh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :