1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh] Chồng yêu của đại tiểu thư – Vân Nhất Nhất (update c16) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. monnie

      monnie Well-Known Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      687
      Chương 4: Trường học
      edit: monnie

      Diệp Kỳ Bân và Nhâm Vũ Phỉ vì là quân nhân nên thể nào xuất ngoại ra Italy được, bởi vậy cậu ở bên Nhâm gia là Nhâm Vũ Cẩn bị sai khiến tìm Diệp Nhứ Nhiễm.

      Tìm theo địa chỉ mà Diệp Nhứ Nhiễm đưa, biết được Diệp Nhứ Nhiễm ở tại danh gia vọng tộc Lục gia, Nhâm Vũ Cẩn vỗ ngực cam đoan với Diệp Kỳ Bân và Nhâm Vũ Phỉ, cứ như vậy Diệp Nhứ Nhiễm được chấp nhận ở lại Italy.

      Mặc kệ ở Italy hay , Diệp Nhứ Nhiễm thể nào học. Vì thế Lục gia đưa Diệp Nhứ Nhiễm đến trường học, Diệp gia cũng phản đối.

      Sau khi nhập học, mọi chuyện cũng tự nhiên thuận lợi hơn. Diệp Nhứ Nhiễm hằng năm đến ngày nghỉ đều về nước. tại cũng ngoại lệ, nhưng về Diệp gia trước mà đến bệnh viện của Nhâm Vũ Phỉ. Từ đó, tình cảm mẹ con giữa họ cũng trở nên sâu sắc hơn.

      Về phần Diệp Kỳ Bân, chỉ cần thời gian cho phép, vắng mặt trong những buổi họp mặt nho như vậy. Nhưng còn Diệp Tường Trần, bởi vì bất mãn hành vi tùy hứng của Diệp Nhứ Nhiễm nên đứng chung chiến tuyến với Diệp Hồng Bác. Đối với việc như thế, Diệp Nhứ Nhiễm cũng tính trước nên chưa từng nghĩ thay đổi.

      biết!” Bình tĩnh khép lại điện thoại, Diệp Nhứ Nhiễm với tài xế ngồi phía trước, “Cho cháu trường trung học Thanh Nhã!”

      Nhận được cầu về nước học của Diệp Hồng Bác, Diệp Nhứ Nhiễm có chút chần chừ. định bước vào thế giới của Lê Chích Hạo và Diệp Tiểu Mạn lần nữa. Đúng vậy, là Diệp Tiểu Mạn phải Hà Tiểu Mạn. Tựa như kiếp trước, Diệp Tiểu Mạn được lòng Diệp Hồng Bác nên được thu làm cháu của Diệp gia. Đối với việc này, Diệp Kỳ Bân và Nhâm Vũ Phỉ có ý kiến, Diệp Nhứ Nhiễm tự nhiên cũng thể phản đối. Nghe Diệp Tường Trần đối với việc này rất vừa ý, Diệp Nhứ Nhiễm cười cười, quả ngoài dự kiến.

      Sở dĩ quyết định về nước, Diệp Nhứ Nhiễm chỉ để tránh khỏi Diệp Hồng Bác oanh tạc điện thoại mà còn để tránh Nhâm Vũ Phỉ cằn nhằn. Nếu lịch sử thay đổi, trở về hẳn có chuyện gì ?

      Rời khỏi sân bay, Diệp Nhứ Nhiễm soạn tin nhắn chỉ vẻn vẹn “Con trở về” gửi Diệp Kỳ Bân và Nhâm Vũ Phỉ. Cha mẹ đều bận rộn, nghĩ lại gọi cuộc điện thoại có người nghe. Còn về phần Diệp Tường Trần….hay là thôi . em họ luôn bất hòa.

      “London đại kiều suy sụp xuống dưới, suy sụp xuống dưới…”

      Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, biểu tình mặt Diệp Nhứ Nhiễm nhu hòa rất nhiều, tâm tình tốt lên nghe điện thoại.

      “Khổng Tước đáng ghét, cậu là phụ tình bạc nghĩa! Cậu tiếng mà vứt bỏ mình ở lại. Mình phục, phục…”

      Giọng ngọt ngọt ngấy ngấy vang lên khiến Diệp Nhứ Nhiễm nổi da gà.

      “Nhóc con ngốc họ Lục kia, nghe lời !” Diệp Nhứ Nhiễm nhịn xuống xúc động muốn dập điện thoại.

      “Đại tiểu thư Khổng Tước, cậu độc ác! Mình mình ở nơi đất khách quê người ai làm bạn, ai an ủi…. đáng thương…hu hu…” Đáp lại Diệp Nhứ Nhiễm là tiếng khóc vô cùng đáng thương.

      “Nhóc con , cậu …mình muốn phải nhờ ba cho cậu uống cái kia thuốc…” Diệp Nhứ Nhiễm thanh ngọt nhưng mang theo ý cười.

      “A..a…Khổng Tước tha mạng! Chúng ta từ từ chuyện…” Đầu bên kia điện thoại buông tiếng thở “phù phù” tiếp theo đó là thanh xin tha.

      Sáu em họ Lục, Đông Nam Tây Bắc Trung, Lục Giác Linh rất may mắn là người thứ sáu, tên rất hay, nếu bị đặt tên theo phương hướng nào đó. ba trong miệng Diệp Nhứ Nhiễm ai khác chính là lão tam nhà ta, Lục Quyết Tây. ràng mang tiếng là bác sĩ tâm lí nhưng lại ham mê điều chế thuốc mê.

      Nghĩ đến gần đây Lục Quyết Tây vừa nghiên cứu ra loại thuốc mới, Lục Giác Linh trong lòng run sợ. chính mắt trông thấy Diệp Nhứ Nhiễm cùng Lục Quyết Tây như thế nào nghiên cứu ra thuốc mới. Còn làm cho con chó nuôi dưỡng nhiều năm trong nhà đột nhiên “khiêu vũ” theo tiết tấu. Ôi… là quỷ dị…

      “Rốt cuộc tỉnh rồi?” Dám đầu độc lỗ tai của , lá gan của nhóc con ngốc ngày càng lớn.

      “Ân, ân! Tỉnh rồi, tỉnh rồi!” Giọng Lục Giác Linh khôi phục bình thường, về việc chính: “Khổng Tước, cậu phải về nước học trung học sao? thể nào?”

      “Ừ, đến nơi rồi. Tối về nhắn tin cho cậu sau!” Nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài xe, Diệp Nhứ Nhiễm cúp điện thoại, trả tiền xuống xe.

      Trung học Thanh Nhã là trường trung học quý tộc tốt nhất của thành phố A. Học sinh trong trường ngoài các tiểu thư, thiếu gia có gia thế lại giàu có còn lại là những học sinh ưu tú được nhận học bổng. Học bổng của Thanh Nhã rất khách quan, khi đạt được học bổng có thể giúp học sinh có được cuộc sống tương lai tốt hơn.

      Nếu phải vì Diệp Tiểu Mạn gây khó dễ, vì câu của Lê Chích Hạo, kiếp trước Diệp Nhứ Nhiễm vào học tại Thanh Nhã…Chỉ tiếc…thôi bỏ qua , chuyện cũ đừng nên nhắc lại.

      “Đại tiểu thư!” Nhìn thấy Diệp Nhứ Nhiễm bước từ xe xuống, bác Lý, vị quản gia chờ từ lâu tươi cười, “Đây là sách vở và đồng phục của Thanh Nhã!”

      “Đồng phục?” Diệp Nhứ Nhiễm ngẩn người nhưng vẫn là nhận lấy, “Có nơi thay sao? Vào toilet?”

      Bác Lý sắc mặt cứng đờ nhưng vẫn trả lời theo bổn phận: “Trường học có phòng khách, nếu tiểu thư thấy tiện có thể …”

      cần, vẫn là vào toilet ! Làm phiền bác dẫn đường!” Diệp Nhứ Nhiễm khoát tay, chỉ vào cổng lớn của Thanh Nhã. Diệp Nhứ Nhiễm có ý làm khó bác Lý lớn tuổi nhưng mà đối với Thanh Nhã cảm thấy thực xa lạ.

      “Đại tiểu thư, bên này!” Bác Lý xấu hổ xoay mặt, phía trước dẫn đường.

      thể , để được Diệp Hồng Bác để lại bên người, khả năng của họ tuyệt đối thể coi thường. Đổi đồng phục xong, Diệp Nhứ Nhiễm gì, theo bác Lý đến phòng hiệu trưởng, chỉ cần gặp mặt là hoàn thành xong thủ tục nhập học.

      Tuy là an bài xong nhưng chính là cường ngạnh cầu, Hứa Phong thích Diệp Nhứ Nhiễm vì quan hệ mà cửa sau vào nhập học tại Thanh Nhã. phụ trách lớp 1 năm nhất, là lớp tốt nhất toàn trường. Trong lớp mặc dù thiếu các thiếu gia, đại tiểu thư có gia thế tốt nhưng trong lòng đều hiểu lực học của họ. tự mình chọn học sinh, năng lực của họ thể phủ nhận.

      Nay khai giảng được tháng, hi vọng lớp học có gì thay đổi. Mặc dù ý kiến với hiệu trưởng nhiều lần nhưng vẫn thể nào cản được. Trước khi nhìn thấy Diệp Nhứ Nhiễm, trong lòng còn có tia hi vọng. Bây giờ nhìn thấy rồi, triệt để ôm hi vọng gì nữa.

      Những nữ sinh có dung mạo tốt luôn được lòng giáo viên mà Diệp Nhứ Nhiễm lại gặp phải Hứa Phong. Cho nên ở lớp 1 năm nhất được hưởng đãi ngộ đặc biệt.

      “Cái gì! Mỹ nữ nha!” Quả nhiên, Diệp Nhứ Nhiễm vừa bước vào lớp 1 năm nhất khiến bầu khí im lặng trong lớp lập tức náo nhiệt. Khe khẽ càng làm sắc mặt Hứa Phong khó coi hơn.

      Vừa tiến bước vào lớp học, Diệp Nhứ Nhiễm liền gặp ngay ánh mắt ngạc nhiên của Diệp Tiểu Mạn. cảm thấy Diệp Hồng Bác có dụng tâm, chán ghét đối với Diệp Tiểu Mạn sâu trong đáy lòng lại nổi lên. Vẻ mặt tự nhiên tiêu sái bước lên bục giảng, nhìn tới Diệp Tiểu Mạn cái nào, Diệp Nhứ Nhiễm chậm rãi nhếch khóe miệng: “Chào mọi người, mình là Diệp Nhứ Nhiễm!”

      Vì sao Diệp Nhứ Nhiễm đột ngột về nước? Vì sao biết chút gì? Nhìn Diệp Nhứ Nhiễm đứng ở bục giảng, trong lòng Diệp Tiểu Mạn nổi lên loại nôn nóng ràng, loáng thoáng là dự cảm lành.

      “Như vậy, bạn Diệp Nhứ Nhiễm ngồi ở kia !” dự đoán trước Diệp Nhứ Nhiễm chỉ giới thiệu tên rồi gì nữa, Hứa Phong cũng chậm trễ thời gian, cứng ngắc khóe miệng, chỉ chỉ vào cái bàn học có người ngồi ở trong lớp.

      Theo hướng tay chỉ của giáo viên chủ nhiệm, Diệp Nhứ Nhiễm ánh mắt lóe lên, xuống bục giảng. Tổ bốn bàn cuối sao? Xem ra vị chủ nhiệm này đúng là chán ghét rồi!

      “Tốt lắm! Tiếp tục học nào!” Thấy Diệp Nhứ Nhiễm gây ra chuyện gì, cuối cùng sắc mặt Hứa Phong cũng tốt lên chút.

      Bỏ qua những cặp mắt hướng về phía mình, Diệp Nhứ Nhiễm cúi đầu mở sách. Cho dù Diệp Tiểu Mạn tình nguyện, nhưng các phải sống chung với nhau ba năm. Xem ra ba năm tới có rất nhiều chuyện đáng !

      “Trang ba mươi!” Bỗng nhiên bên cạnh Diệp Nhứ Nhiễm truyền đến thanh trong trẻo cố gắng đè thấp.

      Diệp Nhứ Nhiễm ngẩng đầu lên, thấy nam sinh bên cạnh lúc đầu lơ đãng nhìn ra cửa sổ từ lúc nào nghiêm chỉnh nhìn vào bảng đen. Nhìn lướt qua, Diệp Nhứ Nhiễm phát bạn cùng bàn mới của nam sinh tuấn tú.

      Lông mi dài cùng với đôi mắt sáng ngời, cái mũi thẳng phối hợp với đôi môi dày, nhìn qua là đẹp! Trách được lúc trước dùng gáy nhìn người hóa ra bởi vì có diện mạo quá mức chói mắt. Diệp Nhứ Nhiễm thầm gật đầu, dời tầm mắt nhìn vào trang ba mươi.

      Vừa định chăm chú nghe Hứa Phong giảng bài môn toán, di động trong túi Diệp Nhứ Nhiễm rung lên. Sắc mặt Diệp Nhứ Nhiễm ấm lại, thừa lúc Hứa Phong chú ý lấy điện thoại ra.

      Tước, Khổng Tước, như thế nào? Có nhìn thấy mĩ nam ?” Đây điển hình là lời của nhóc con ngốc, Diệp Nhứ Nhiễm mỉm cười.

      “Có, bạn cùng bàn” Quăng lại tin chấn động, Diệp Nhứ Nhiễm có thể hình dung Lục Giác Linh ở bên kia thế nào kích động.

      Quả thực, di động còn chưa kịp đặt xuống, tin nhắn mới lại tới nữa: “Khổng Tước, mau chụp ảnh mĩ nam!”

      Nhìn dấu chấm than kèm theo biểu tượng thèm chảy nước dãi, Diệp Nhứ Nhiễm nhàng đáp lại: “Mĩ nam để ý đến ai!”

      “A..a…mĩ nam lạnh lùng sao? Khổng Tước, mau mau thu phục !” kèm theo đó là loạt biểu tượng chảy nước dãi.

      phải mĩ nam lạnh lùng, hình như là người thích quan tâm đến người khác”, Diệp Nhứ Nhiễm xấu xa thêm vào câu, “nhưng mà cùng chuyện với mình!”

      Tước, mau chóng bắt lấy mĩ nam! Chụp ảnh !!!!” Ba dấu chấm than đủ hiểu Lục Giác Linh ở bên kia muốn điên rồi.
      Tuyết Nhu, Phạm Jenny, Iluvkiwi39 others thích bài này.

    2. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Cái con tiểu mạn đúng là đồ trơ tráo mà .ta đánh ta đánh:yoyo61::yoyo61::yoyo61::yoyo61:
      Chris, shakugan012, Fuu2 others thích bài này.

    3. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      từng bước bẻ gẫy mưu mô, lật mặt của nó ra trc bàn dân thiên hạ mới hay
      monnielinhdiep17 thích bài này.

    4. monnie

      monnie Well-Known Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      687
      Chương 5 : Bạn Cát

      Xem tin nhắn của Lục Giác Linh,Diệp Nhứ Nhiểm theo bản năng liếc mắt qua nhìn bạn nam sinh bên cạnh cái.Suy nghĩ lại cũng là nên chạm vào người như thế,ánh mắt liếc qua quyển vở giữa bàn cái,rồi cười cười,tiếp tục nhắn: “ chụp được ảnh, biết tên,chỉ biết họ,có muốn hay ?

      “Muốn,muốn!!!” tiếp tục 3 dấu chấm than,Diệp Nhứ Nhiểm khảng định, lúc này ở Mỹ,Lục Giác Linh rất là rảnh rỗi đến nhàm chán.

      “Cát” Diệp Nhứ Nhiễm nhìn được đầy đủ họ tên quyển vở bàn,chỉ thấy được góc lộ ra phần họ.

      “Bé Cát! là dễ thương nha!” Xong rồi,Lục Giác Linh lâm vào ảo tượng của bản thân rồi.

      “Nhóc con! tiếp mà!” Cái gì mà bé Cát,nhà người ta là 1 tiểu mỹ nam,sao đến miệng Lục Giác Linh liền như biến thành 1 chú chó con rồi? Giống như Lục Giác Linh mình là Khổng Tước,còn cố tình mình là 1 con Khổng tước vô dụng chứ. Nghĩ vậy,Diệp Nhứ Nhiễm liền nhét điện thoại vào túi, quan tâm đến Lục Giác Linh nữa.

      “Thầy giáo nhìn cậu kìa” Diệp Nhứ Nhiễ, vừa đem động cất ,chưa kịp ngẩng đầu lên nghe thấy giọng trong trẻo từ kế bên

      “Hả?” Ngẩng đầu nhìn trực diện về phía đối phương,giống như chưa từng mở miệng…Bạn học Cát,rồi lại quay đầu nhìn về phía Hứa Phong sớm giận đến tái mặt,Diệp Nhứ Nhiễm nhuáng nhúng vai,ngượng ngùng cười

      “Có số bạn học,đừng tưởng trong nhà có tiền lấy việc học làm quan trọngPhải biết là tiền cũng là cha mẹ các em có, liên quan tới các em!” Dù miệng “Có số bạn học”,nhưng ánh mắt đầy châm chọc của Hứa Phong là hướng về phía Diệp Nhứ Nhiễm.

      Trong nháy mặt,toàn bộ lớp học yên lặng như tờ,ánh mắt mọi người tự khắc đều hướng tới,tò mò có,khinh bỉ có,nhìn Nhiệm Nhứ Nhiễm Tất nhiên,có thể thấy,ánh mắt của Diệp Tiểu Mạn là nhiệt liệt nhất

      “Thầy,em xin lỗi,lần sau em như vậy nữa”.Ngày đầu tiên học bị thầy giáo chỉ điểm đứng lên,tự mình đứang lên nhận lỗi với Hứa Phong. Thầy giáo này cũng đến nỗi tệ,đối với học sinh cũng có trách nhieejmDuf sao cũng do mình sai,nên cũng cần giải thích nhiều

      “Được rồi,tôi chờ xem biểu hiên về sau của em”.Học sinh mới chuyển trường này khôn có tính cách tiểu thư đỏng đảnh,lại tích cực nhận sai khi mắc lỗi,làm Hứa Phong cũng ngờ tới.

      “Thầy yên tâm,lần sau em biểu tốt cho thầy xem” Thấy Hứa Phong cũng làm lớn chuyện lên,Diệp Nhứ Nhiễm cam đoan .

      “Tốt,ngồi xuống !” Hứa Phong vui lòng gật đầu,ấn tượng đối với Diệp Nhứ Nhiễm cũng tốt thêm vài phần.

      “Cũng tranh thủ lấy lòng quá nhỉ?” Diệp Nhứ Nhiễm vừa chạm mông vào ghế nghe thanh lần thứ ba từ bên cạnh truyền tới.

      Diệp Nhứ Nhiễm thừa nhận giọng của bạn học Cát này rất dễ nghe,nhưng mà lời này …Sao nghe lại có vẻ thích hợp như thế này? Tranh thủ lấy lòng? Diệp Nhứ Nhiễm mạnh mẽ phản ứng lại,tức giận trừng mắt nhìn sang nam sinh bên cạnh cái,bạn học Cát này, phải,là “bé Cát”,có chổ nào manh cơ chứ.

      “Thầy giáo lại nhìn cậu tiếp kìa!” Bị Diệp Nhứ Nhiễm thầm oán, bạn học Cát vẫn tiếp tục duy trì tư thế nhìn bảng, nhành giật giật môi

      Cái gì,lại lần nữa? Diệp Nhứ Nhiễm quay đầu nhanh chóng,làm ra vẻ học sinh nghiêm túc nghe giảng bài,nhìn về phía Hứa Phong.Tuy nhiên,đạp vào mắt là Hứa Phong đưa lưng về , đứng trước phía bảng đen vẽ hình tam gác.

      Đầu óc Diệp Nhứ Nhễm ngưng phút mới tình mộng.Quả nhiên,là bị lừa rồi,mà những lời này là của “Bé Cát” trong miệng của Lục Giác Linh. ràng là mang khuôn mặt đẹp như thiên sứ,như thế nào cũng mang vẻ phúc hắc như vậy.

      Cũng nhờ phúc của bạn học Cát này,cho đến kết thúc giờ học, Diệp Nhứ Nhiễm khôn có làm chuyện gì cho Hứa Phong tức giận. Trong giờ học, Hứa Phong có hỏi Diệp Nhứ Nhiễm nhiều vấn đề,Diệp Nhứ Nhiễm đều đáp ứng chính xác,làm cho Hứa Phong hết sức hài lòng.Cho đến lúc rời khỏi lớp học,Hứa Phong còn dành cho Diệp Nhứ Nhiễm ánh mắt tán thưởng.

      Được Hứa Phong khen ngợi,Diệp Nhứ Nhiễm chỉ khiêm tốn cười cười. Biểu cảm ngượng ngùng làm cho lớp học hút lên trận khí thanh,thế là làm cho Hứa Phong lúc rời bỏ lại ánh mắt khinh thường.

      Cũng là,vốn muốn làm cho Hứa Phong có ấn tượng tốt về mình,diệp Nhứ Nhiễm bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía bên kia của sổ.Vì thế,vừa vặn đối mặt với khuôn mặt đẹp trai biểu cảm của bạn học Cát đây.

      Ây,bạn học Cát trong giờ học còn cười nhạo nàng,sao lúc này lại bày ra bộ dáng như hề quan tâm vậy? Chẳng lẽ nghĩ sai? Bạn học Cát phải là phúc hắc mỹ nam,mà giống như Lục Giác Linh ,là băng sơn mỹ nam.

      “Xin lỗi,cho qua” Cũng lúc này,bạn học Cát trong đứng lên,lạnh mặt .

      “Hả,à!” hai chữa phát ra,lần đầu hiểu hành động của bạn học Cát này,nhưng mà kịp phản ứng được,bain học Cát là muốn ra ngoài toilet. Diệp Nhứ Nhiễm vội vàng tránh ra nhường đường.

      “Diệp Nhứ Nhiễm,là em sao?” Từ lớp học cất lên giọng tràn đầy kinh ngạc.Đa số các bạn học đều ngưng chuyện,quay đầu sang nhìn.Tất nhiên trừ bạn học Cát kia là khôn có ngừng bước lại,tiếp tục thẳng ra cửa.

      Từ cửa xuất ba người làm hấp dẫn mọi người chú ý,lại thấy Diệp Tiểu mạn thẹn thùng rời khỏi chổ ngồi qua,Diệp Nhứ Nhiễm có lệ gật đầu. Chuyện trở về tất nhiên Diệp Tường Trần nhanh chóng biết,nhưng nghĩ tới lại nhanh như thế tìm ,Diệp Nhứ Nhiễm nghĩ là nhanh nhất cũng phải giờ cơm trưa mới gặp được.

      “Diệp Nhứ Nhiễm,em về lúc nào vậy? Sao trước với ai tiếng? Để mọi người biết mà ra sân bay đón chứ!” Tất nhiên người nhiệt tình lời này thể nào là Diệp Tường Trần,càng phải là Lê Chích Hạo,chỉ có thể do người tính tình tùy tiện Điinh Hàn Tuấn mà thôi.Bất kể có phải xuất phát từ thiện tâm, ít nhất Đinh Hàn Tuấn cũng đón chào trở về với bộ mặt tươi cười.

      “Sáng nay vừa về đến.Vì về bất ngờ nên cũng kịp báo trước ” Cũng nhìn Diệp Tường Trần với Lê Chích Hạo nhìn mình với ánh mắt quái dị, diệp Nhứ Nhiễm vui vẻ trả lời Đinh Hàn Tuấn.

      Đúng vậy,là ,chứ phải là các .mặc dù sống lại lần,Diệp Nhứ Nhiễm vẫn thể nào tha thứ được cho việc Lê Chích Hạo với Diệp Tiểu Mạn cưới nhau,việc Diệp Tường Trần đối xử với như thế nào.Đây cũng chính là lý do khiến Diệp Nhứ Nhiễm muốn cải thiện quan hệ của mình với ba mẹ,cũng muốn có gì liên quan với Diệp Tường Trần.Còn về Lê Chích Hạo với Diệp Tiểu Mạn dĩ nhiên là muốn nhiều.Chỉ đụng tới , cũng muốn cùng hai người bọn học nhiều thêm nữa câu.

      ra là vậy, là như thế nào mà em về mà báo cho bọn tiếng đâu,trở về là tốt rồi,giữa trưa cùng ăn cơm ?” Giống như nghe lời mang tính qua loa của Diệp Nhứ Nhiễm,Đinh hàn Tuấn cao hứng mời.

      cần,em có hẹn bạn học ăn cùng rồi” chút nghĩ ngợi,Diệp Nhứ Nhiễm cự tuyệt . muốn ngồi chung với Diệp Tiểu Mạn với ánh mắt như oán niệm ăn cơm, là dị ứng!

      “Bạn học? Vừa trở về là có thể quen ngay bạn học,lại còn hẹn nhau ăn cơm.Diệp Nhứ Nhiễm,em là lợi hại nha!” Đinh hàn Tuấn sửn sốt,lập tức giơ ngón tay cái ra với Diệp Nhứ Nhiễm.

      “Bạn học tốt cùng Nhứ Nhiễm có hẹn là ai vậy?” thấy Diệp Nhứ Nhiễm vừa trở về mà đạt nổi bật của mình,Diệp Tiểu Mạn khẽ biến sắc,diệp Tiểu mạn ôn nhu hỏi.

      Vốn là chỉ thuận miệng đại cái lý do, nghĩ tới Diệp Tiểu Mạn muốn hỏi cho tới cùng,Diệp Tiểu Mạn cứng miệng, lúc đó lần thứ năm trong ngày được nghe được giông tron trẻo truyền đế bên tai: “xin lỗi,cho qua!”

      Bạn học Cát nha!ánh mắt Diệp Nhứ Nhiễm sáng ngời,nét mặt sáng lạn tươi cười: “Bạn Học Cát!”

      Đói mặt nhìn,bạn học Cát liếc mắt nhìn Diệp Nhứ Nhiễm cái,khẽ gật đầu,rồi đến bên vị trí bên trong kế của sổ ngồi xuống.

      ra là bạn học Cát Kình mạc nha! Trả trách lúc nãy trong giờ học,Nhứ Nhiễm vị thầy giáo phê bình vì lắng nghe bài học” ánh mắt bừng tỉnh giao động trước Diệp Nhứ Nhiễm và Cát Kình Mặc,Diệp Tiểu Mạn cảm thán .

      “Bị thầy giáo phê bình?” Diệp Tường Trần tái mặt hỏi, vui nhìn Diệp Nhứ Nhiễm.Ánh mắt của Lê Chích Hạo từ nghi ngờ biến thành khinh bỉ.Nhưng mà Đinh hàn Tuấn,cũng chỉ đối với Nhiệp Nhứ Nhiễm tươi cười.

      có nha!” diệp Nhứ Nhiễm lạnh nhạt lắc đầu,kinh ngạc nhìn Diệp Tiểu Mạn,Thầy giáo chỉ đích danh tôi trả lời câu hỏi,chẳng lẽ là tôi trả lời sai sao? Nhưng mà sao thầy lại tươi cười ôn hòa mời tôi ngồi xuống nha!”

      Vốn cố tình đem tình huống trở nên nghiêm trọng,để cho ấn tượng của ba người Lê Chích Hạo đối với Diệp Nhứ Nhiệm càng thêm xấu, ngờ tới bị Diệp Nhứ Nhiễm nắm được lỗ hổng.Sắc mặt Diệp Tiểu Mạn cứng đơ,trước mặt diệp Nhứ Nhiễm với mọi người hạ ánh mắt giả bộ khí thế la lên:” Chứ phải Nhứ Nhiễm có bản lãnh đứng lên giữa lớp nhận sai với lão sư sao?”.

      “Reng reng reng…” Chuôn vào lớp vang lên,vốn muốn tiếp trọng tâm vấn đề phải ngừng lại.

      “việc này để tối tiếp” Diệp Tường Trần cùng Lê Chích Hạo liếc nhau,rồi kéo Đinh Hàn Tuấn rời khỏi lớp.

      “A…Nhứ Nhiễm,xin lỗi nha,hình như chị gì sai rồi…” Diệp Tiểu Mạn giả bộ la lên tiếng,hai tay che miệng,vô tội vạ nhìn xem Diệp Nhứ Nhiễm.

      Đối với việc này của Diệp Tiểu Mạn,Diệp Nhứ Nhiễm cũng chẳng thèm quan tâm,cao ngạo hừ lạnh tiếng,mắt điếc tai ngơ ngồi lại chổ ngồi,bỏ lại Diệp Tiểu Mạn được trả lời,xấu hổ đứng ngay tại chổ.

      “Diệp Tiểu Mạn,đến giờ vào học,em còn đứng đây làm gì? Là lớp trưởng nên làm gương,chứ phải làm ảnh hưởng xấu đến cả lớp!” Lâm lam thích Diệp Tiểu Mạn,bởi cái dáng bộ giả vờ mảnh mai,càng bởi vỉ cả ngày Diệp Tiểu mạn chưng ra cái dáng vẻ ủy khuất,vừa thanh tú hồn nhiên như là bị cả thế giới mặt nạt này của ta.Cho nên,dù diệp Tiểu Mạn là lớp trưởng,thân là giáo viên môn tiếng ,Lâm Lam rất ít khi kêu ta lên trả lời vấn đề.Tuy Lâm Lam biết là giáo viên nên có thành kiến với học sinh,nhưng mà quả là khó có cách làm cho bản thân phải tiếp nhận Diệp Tiểu Mạn “điềm đạm,đáng ” này.


      Lâm,em chỉ là quan tâm đến bạn học mới chút thôi mà” Diệp Tiểu Mạn trắng mặt ủy khuất trước Lâm Lam hùng hổ thế này.

      Lại là cái bộ dáng này! Mỗi lần đến Diệp Tiểu Mạn,Lâm Lam cảm thấy mình như trở thành kẻ ác bắt nạt học sinh.Bất đắc dĩ khoát tay,Lâm lam cầm sách giáo khoa đạt bục giảng: “Trở về chổ ngồi ,muốn quan tâm bạn học mới để hết giờ học mà quan tâm.
      Tuyết Nhu, Phạm Jenny, Iluvkiwi37 others thích bài này.

    5. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      mẹ ơi truyện này ........lại có kiểu trai vs ô nội tnay..............chị lớn mạnh rồi đá 2 thawg này ra khỏi nhà dê
      thank nàng
      Chris, honglakmonnie thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :