1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi - Mại Mạnh Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 19: Trộm thuốc

      Liên tiếp ba ngày, Tuyết Lang đến chỗ Như Ca, hình như có nhiệm vụ gì đó. Cửa lớn của phủ thế tử cũng đóng chặt cả ngày. Nghĩ đến đứa bé chờ thuốc, lòng Như Ca nóng như lửa đốt.

      Trong phương thuốc cho đứa bé kia có vị là Linh chi tím Tuyết Sơn. Linh chi tím này mọc ở đỉnh Tuyết Sơn, mấy trăm năm mới thành hình, nên rất quý hiếm. Thời gian trị liệu tốt nhất cứ dần trôi, Như Ca chỉ có thể cả ngày ở trong Lễ Học Viện chờ đợi.

      Nàng nhiều lần trốn học kiến các thầy rất bực mình, vốn chỉ hi vọng Như Ca có thể vượt qua cuộc khảo hạch của viện trưởng để tiếp tục học. Ai ngờ nàng vượt qua sát hạch của cả 8 thầy giáo, đủ tư cách vào học trong Hoàng Lâm Các.

      Thi xong, Như Ca liền ra phía sau núi, chờ Tuyết Lang xuất , cũng nhắc bọn Thanh Nhi chú ý xem Tuyết Lang có đến Ngọc phủ .

      Việc Như Ca được vào Hoàng Lâm Các gây xôn xao trong học viện, thứ tử và thứ nữ của Ngọc gia đều vào được Hoàng Lâm Các! Viện trưởng rất quý người tài, thấy Hoàng Lâm Các có thêm học trò tất nhiên là cực kỳ vui mừng.

      Đối với Ngọc gia mà , Như Ca chỉ là đứa con , lại là con vợ bé, biết ít chữ là được, chẳng cần giỏi làm gì, nhưng được thành tích thế này, Ngọc Chính Hồng vẫn có chút hưng phấn, dù sao nhờ việc này lão lấy lại được ít thể diện bị mất sau kiện ở phía sau núi Lễ Học Viện lần trước.

      Lý thị giả bệnh và Ngọc Bảo Oánh bị cấm túc, nghe tin xong, biết đập vỡ bao nhiêu đồ sứ, xé nát bao nhiêu chiếc khăn tay.

      Mấy ngày gần đây, Lý thị nhiều lần cố gắng liên lạc với nhà mẹ đẻ, hi vọng được tha thứ và ủng hộ, vậy mà Phủ Viễn tướng quân vì chuyện Lý Ngọc Đình vẫn còn rất tức giận, ma ma Lý thị phái tới đều bị đuổi về, nhưng nhờ đại ca ruột, Lý thị được về nhà mẹ đẻ nhận tội.

      Thời gian như thoi đưa, gần đến mùa đông, ở con suối phía sau núi Lễ Học Viện, khí sáng sớm rất trong lành, sương mù mênh mông, bên bờ hai hàng cây xanh mướt.

      Thiếu nữ đầu tóc đen bóng, cài cây trâm có tua hoa màu tím, lúc bước , tua hoa lay động, sáng lấp lánh. Nàng mặc bộ váy màu xanh nhạt, khoác áo choàng lông cáo màu trắng. Núi xanh, nước biếc, váy xanh càng làm nổi lên làn da trắng nõn của nàng.

      Như Ca đứng ở bờ suối, nhìn xung quanh, chờ đợi. Gần trưa, rốt cuộc Tuyết Lang cũng xuất , lúc nhìn thấy nàng, Tuyết Lang vui sướng như trẻ con. mặt nàng cũng lên nụ cười rạng rỡ.

      Chơi đùa với Tuyết Lang hồi, thấy trời dần tối, Như Ca lấy bức họa dược liệu ra. Đưa lên 3 ngón tay, ý chỉ 3 ngày, Tuyết Lang nhìn bức vẽ linh chi hồi lâu, quơ quơ móng vuốt, trong mắt có nản lòng.

      Mặc dù chuẩn bị tâm lý, nhưng nàng vẫn rất thất vọng. Như Ca hiểu , dù Tuyết Lang là linh thú, ngày được ngàn dặm, nhưng Tuyết Sơn cách đây cực xa, linh chi Tuyết Sơn lại là có thể gặp mà thể cầu, Tuyết Lang rất khó tìm được. Giờ chỉ có sẵn cây trong phủ thế tử, mình phải làm sao mới có được đây? Chẳng lẽ trộm?

      Bị ý nghĩ này của chính mình làm cho hết hồn, Như Ca vỗ vỗ ngực, lại nhìn nhìn Tuyết Lang, xấu hổ nghĩ, chẳng lẽ bắt thứ cưng người ta trộm thuốc của chủ nó. Nhưng nhớ lại vẻ mặt tràn đầy hi vọng của mẹ con Vương thị, Như Ca tự an ủi, chỉ lần này thôi.....

      Sáng sớm hôm sau, trong phủ thế tử, nam tử áo xanh đầu tóc xốc xếch cực kỳ tức giận xách Tuyết Lang giương nanh múa vuốt với mình, vọt vào phòng sách.

      “Thanh Trạch, chuyện gì?” Tiêu Dạ Huyền nhìn người thú trước mắt biết làm sao. Tiết Thanh Trạch là thầy thuốc, sao lại như nước với lửa với dược thú thế này!

      Nam tử tênThanh Trạch, ném Tuyết Lang xuống đất, vô cùng tức giận , “Đại ca, huynh tới phòng thuốc mà xem, thuốc bên trong bị Tuyết Lang lục tung cả lên, linh chi tím lần trước mang về từ Tuyết Sơn thấy nữa rồi. Súc sinh này từ khi nào cả mà dược liệu cũng ăn. Bị đệ bắt quả tang, còn dùng móng vuốt cào đệ, huynh xem tay đệ này, a....”

      “Tuyết Lang ăn dược liệu?” Tiêu Dạ Huyền nghe vậy, nhìn lướt qua cánh tay Tiết Thanh Trạch, có mấy vết trầy khá sâu xuyên qua lớp vải áo.

      Tiêu Dạ Huyền ngạc nhiên. Nếu Tuyết Lang cào thương người, tin, bởi vì Tuyết Lang chỉ là dược thú, mà còn là thú hoang cực kỳ hung mãnh. Mấy năm nay chiến trường cắn chết ít tướng địch. Nhưng chưa thấy nó ăn dược liệu bao giờ. Hôm nay sao lại ăn? Nhớ lại ngày hôm qua, lúc về, còn chưa vào phủ, Tuyết Lang vội chạy tới Lễ Học Viện, trong đôi mắt hẹp dài của Tiêu Dạ Huyền xẹt qua tia hiểu .

      Bên kia, sau khi có được linh chi, Như Ca chế thành thuốc, nhưng cũng trực tiếp đến viện lão phu nhân tìm Vương ma ma để đưa, mà cho người mang đến Dược Tiên Đường.

      Sáng sớm, nhìn chỗ góc tường mấy ngày nay có động tĩnh gì, Như Ca mơ hồ lo lắng. Tuyết Lang trộm thuốc, tất nhiên để lại dấu vết, chẳng lẽ là bị chủ nhân xử phạt, nhớ tới nam tử ra tay tàn nhẫn hôm đó, Như Ca khẽ run rẩy!

      Suy tư hồi lâu, Như Ca chậm rãi về phòng mình, lôi ra hộp gấm màu đỏ cất giữ nhiều năm từ rương lớn dưới giường, nhìn nửa bông sen tuyết trong hộp hồi, đành lòng gói lại. Rồi sai Thanh Nhi dẫn người đến chợ mua về 20 cân thịt bò, và mấy cái hộp lớn. Sau đó vào bếp, tự tay làm khô bò xong, cho vào hộp. Gọi Phong Trì, người từng trải, giao thiệp rộng, đến để Phong Trì nghĩ cách đưa vào phủ thế tử.

      Nhìn Phong Trì , Như Ca thầm nghĩ, người nọ thấy đồ mình gửi, chịu thả Tuyết Lang tốt, nếu được, coi như cũng làm con ma sói no.

      Ở phủ thế tử, sau khi nhận tấm tơ lụa thượng hạng của Cẩm Tú Phường, lão quản gia sai người kiểm tra mấy hộp thức ăn, thấy có độc, phất tay cái để người ngoài cửa , sai người đem mấy hộp đồ ăn vào.

      “Hừ, ngờ lòng trung thành của Tuyết Lang chỉ đáng giá mấy cân thịt mà thôi!”

      Trong phòng sách phủ thế tử, Tiết Thanh Trạch thấy mắt Tuyết Lang sáng lên khi nhìn mấy hộp thịt mặt đầy vẻ kinh bỉ.

      Tiêu Dạ Huyền nghe vậy, gì, chỉ nhìn tờ giấy và hộp gấm màu đỏ bàn, suy nghĩ mông lung.

      “Mượn bừa linh chi của ngài rất bất đắc dĩ, đặc biệt dâng lên linh dược, mong ngài nhận cho!”

      Tuyết liên là linh dược hiếm có, nhưng đối với là quá mức tầm thường. Nam tử nhìn đóa hoa thiếu mất nửa trong hộp gấm, mắt phát ra ánh sáng khiến người khó hiểu.
      Chris, Phong nguyet, tart_trung2 others thích bài này.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 20: Lý thị mang thai

      Trong lớp học ở Hoàng Lâm Các, thiếu nữ lẳng lặng ngồi trong góc cạnh cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn hoa mai nở rộ đầu tường.

      Viện trưởng nhắc nhở vài lần nhưng chẳng có tác dụng. Mỗi lần hỏi tới, thiếu nữ luôn trả lời rất chính xác. Viện trưởng biết làm sao, lại nghĩ, đứa bé này thông qua sát hạch của các thầy, nếu muốn ở nhà tự học cũng có thể, hơn nữa Phương Chính viết thư đứa bé này cực kỳ thông minh, sợ rằng đến Lễ Học Viện chỉ để lấy cái tiếng mà thôi. Huống hồ cũng sắp tới kỳ thi trước khi nghỉ đông rồi, quản được nhiều như vậy. Viện trưởng chỉ kêu Như Ca chuyển chỗ ngồi, rồi gì thêm nữa.

      Vân Kiệt thấy chị được chuyển ngồi cạnh mình, nghiêng đầu tươi cười với nàng.

      Như Ca vào Hoàng Lâm Các, vui mừng nhất chính là Vân Kiệt, theo ý Vân Kiệt, chị mình thông minh hơn mấy người kia nhiều. Vốn năn nỉ Như Ca vào đây, nhưng nàng chịu, giờ vào rồi, bảo sao Vân Kiệt vui mừng!

      Nhìn khuôn mặt tươi cười của Vân Kiệt, Như Ca bất đắc dĩ lắc đầu, em trai hình như quá ỷ lại mình. Nhưng vào Hoàng Lâm Các, quả có chỗ tốt, ít nhất thái độ của dưới Ngọc phủ thay đổi rất nhiều. Dạo này các phu nhân và di nương khác trong Ngọc gia, thậm chí ít phu nhân nhà quan khác rối rít đến thỉnh giáo Liệt thị cách dạy con. Mặc dù có bao nhiều người là lòng, nhưng ít nhất được người coi trọng phải sao? Trong kinh thành, mẫu thân thân quen ai, kết giao nhiều người cũng phải tốt.

      Về phần cuộc thi trước kỳ nghỉ đông, Như Ca quá lo lắng, trong cuộc thi tùy ý trả lời vừa đủ điểm qua. Vân Kiệt học hành chăm chỉ, đạt được hạng nhất. Vì thế, Ngọc Chính Hồng tăng tiều tiên hàng tháng cho Nhàn Nguyệt Các thêm lượng bạc. Lão phu nhân cũng cho Liệt thị mấy món đồ trang sức loại tốt. Dĩ nhiên, lão phu nhân cho Liệt thị bao nhiêu, Giang thị cũng nghĩ cách khiến nhi tử Ngọc Như Long bòn rút từ lão phu nhân bấy nhiêu.

      Mà Lý thị hận đến nghiến răng, vốn muốn nhìn Liệt thị và Giang thị đấu nhau đến chết, ngờ, Giang thị có việc gì, gặp hạn lại là mình. Nghĩ đến Ngọc Bảo Oánh còn bị cấm túc, Lý thị cảm thấy lửa giận bốc lên tận đầu. Tiếp theo nghe Ngọc Vân Kiệt đứng hạng nhất trong Hoàng Lâm Các, giận đến điên lên, chạy tới Phủ Viễn tướng quân, khóc lóc kể lể với trai và chị dâu phen.

      Lại , sáng sớm ngày nào đó, tự nhiên Lý thị nổi hứng chào hỏi lão phu nhân, làm lễ ngã quỵ đất. Lão phu nhân thấy vậy, vội vàng kêu thầy thuốc tới khám. Khám xong, thầy thuốc phán Lý thị mang thai tháng.

      Đối với Ngọc Chính Hồng và lão phu nhân mà đây là tin cực tốt. Năm nay Ngọc Chính Hồng hơn 50, vẫn tiếc nuối vì có con trai trưởng, nay vợ cả mang thai, quả trời cao phụ lòng người!

      Từ ngày đó, Ngọc Chính Hồng sợ Lý thị tâm tình vui ảnh hưởng đến thân thể và cái thai trong bụng, liền bỏ lệnh cấm túc với Ngọc Bảo Oánh, xin lão phu nhân giao quyền quản lý gia đình lại cho Lý thị. tháng có tới nửa tháng là ở trong phòng Lý thị.

      Vì chuyện này, Giang thị bị thất sủng. Lão phu nhân hạ lệnh mỗi ngày Giang thị phải chào hỏi Lý thị. Giang thị mặc dù muốn tí nào, nhưng đành chấp nhận, vì giờ lão phu nhân và lão gia xem cái thai trong bụng Lý thị như bảo vật quý giá.

      Thời gian qua Lý thị bị chèn ép, rốt cuộc tới ngày được như ý, đuổi hết những thông phòng và tiểu thiếp trong phủ . Chẳng những giảm bớt nửa người làm ở viện Giang thị và Liệt thị, cắt bớt tiền tiêu hàng tháng của hai viện này, mà còn bắt Thải Nguyệt Các và Nhàn Nguyệt Các phải chép trăm quyển kinh thư đưa đến chùa, là để cầu phúc cho con trai trưởng sắp ra đời.

      Đối với những việc này lão phu nhân làm như thấy, giờ trong mắt lão phu nhân gì quan trọng bằng cháu đích tôn này cả.

      Trong phòng sách ở Nhàn Nguyệt Các, Như Ca cầm bút lông viết ngừng, từng hàng kinh văn đẹp đẽ ra, hết tờ này tới tờ khác. Thanh Nhi và Thanh Trúc đứng bên cạnh nhìn đến mê mẩn.

      Kiếp trước, mỗi ngày Như Ca làm bạn với kim thư hơn 20 năm, rồi tại địa phủ trăm năm nữa, nên luyện được bản lĩnh nhìn qua rồi quên, có thể là thuộc làu làu kinh Phật, cần suy nghĩ, cứ vung bút lên là viết liên tục.

      Khi mực trong nghiên thấy đáy, trăm quyển kinh thư cũng xong. Liệt thị mang theo hai tiểu nha hoàn đến, thấy vẻ sùng bái trong đôi mắt vừa to vừa tròn của Vân Kiệt, lắc đầu khẽ cười. Nhớ lại, lúc còn ở Phàn Thành, khi thầy Phương Chính hỏi Vân Kiệt, đời, người mà Vân Kiệt kính trọng ngưỡng mộ nhất là ai, Vân Kiệt trả lời là chị Ngọc Như Ca, giờ Liệt thị hiểu tại sao. Những năm gần đây, con chăm lo cho mình và Vân Kiệt tốt đến mức làm người ta cảm thấy chua xót.

      “Mẫu thân nghĩ gì vậy?”

      Như Ca thấy Liệt thị nhìn thẫn thờ, để bút xuống, tới đỡ Liệt thị ngồi lên giường.

      biết mẹ cả có mưu gì mà bắt con phải tự mình đem kinh Phật đến Pháp Nguyên Tự ở ngoại thành, còn phải trai giới cầu phúc trong hai ngày. Nương rất lo lắng!”.Liệt thị phải kẻ ngốc, tự nhiên biết Lý thị tốt lành gì, nhưng lão phu nhân đồng ý, thể .

      “Mẫu thân chớ lo lắng, phải còn còn có hai tỷ tỷ cùng sao, chắc mẹ cả cũng đến mức mặc kệ con ruột của mình đâu”, ngay cả Ngọc Bảo Oánh quen ăn sung mặc sướng cũng phải cầu phúc con trai cho trưởng, mình sao có thể từ chối! Nhớ lại hôm nay, ở trước mặt lão phu nhân, Ngọc Bảo Oánh biểu rất ăn năn hối cải, nhưng khi nhìn mình mắt lộ hung ác. Như Ca biết, chuyến này sợ rằng tránh khỏi khổ sở.

      “Chỉ mong là vậy! Con dẫn Thanh Loan theo , đứa này có chút võ công, nếu xảy ra chuyện cũng đỡ hơn.” Liệt thị vẫn cảm thấy nên đề phòng. Chuyện ở sau núi Lễ Học Viện lần trước làm Liệt thị nghĩ lại còn thấy sợ hãi.

      “Dạ”, Thanh Loan là nô lệ Như Ca mua từ tiểu thương nước ngoài vào 4 năm trước. Lúc ấy, Thanh Loan bị thương, sốt cao hôn mê, nên thành bệnh nhân đầu tiên của Như Ca, có chút võ công. Thấy Thanh Loan nhà để về Như Ca bèn giữ lại làm hộ vệ. Thời gian trước còn ở Phàn Thành giải quyết số chuyện, mới tới kinh thành hai hôm nay. Là trợ thủ đắc lực của nàng.

      Liệt thị về phòng, trong phòng sách chỉ còn mình Như Ca, nhớ lại kiếp trước, nàng tới Ngọc phủ được hai năm Lý thị mới có thai, sao giờ sớm nhiều vậy, chẳng lẽ vì mình sống lại nên mọi chuyện thay đổi, hoặc là.....nghĩ đến khả năng khác, Như Ca biến sắc, kêu Trúc Thanh vào, dặn dò phen.

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 21: Hành trình đến chùa

      Ba ngày sau, rốt cuộc Giang thị cũng chép xong trăm quyển kinh thư, đưa đến Đông viện của Lý thị. Bốn vị tiểu thư Ngọc gia chia ra ngồi lên hai chiếc xe ngựa, cao quý mộc mạc, đến Phúc Nguyên tự cầu nguyện cho con trai trưởng.

      Thấy xe ngựa xa, lão ma ma Đông viện nhìn lướt qua Liệt thị, trong mắt đầy ý xấu. Chạm phải ánh mắt cảnh giác của Ngọc Trúc liền xoay người trở về Đông viện.

      “Phu nhân, tiểu thư rồi.”

      “Hồ ma ma, bên đại ca ta chuẩn bị xong chưa?” Lý thị, phục sức sang trọng, nằm giường êm vẻ mặt mệt mỏi, hỏi Hồ thị.

      “Bên tướng quân sớm sắp xếp xong rồi, phu nhân cứ yên tâm”, thấy Lý thị mệt mỏi, Hồ thị tới xoa bóp trán cho Lý thị, đau lòng , “Phu nhân ngủ có ngon , quầng thâm dưới mắt ngày càng đó.”

      Hồ thị là bà vú của Lý thị, mẹ ruột Lý thị mất sớm, lão tể tướng cưới vợ kế, mẹ kế đối với Lý thị từ trước đến giờ là nghe thấy, để Hồ thị toàn quyền nuôi dạy, nên Hồ ma ma và Lý thị thân thiết như mẹ con. Lúc trước chính Hồ thị khuyên Lý thị cho mẹ con Như Ca trở về, giờ thấy vì Như Ca mà Lý thị và nhà mẹ tình cảm rạn nứt, Hồ ma ma cực kỳ buồn phiền, chạy qua chạy lại giữa Tướng phủ và Ngọc phủ biết bao nhiêu chuyến.

      “Thuốc Hoa ma ma đưa khó uống vô cùng, ban đêm ngủ được”, , Lý thị lại buồn nôn, bưng cái chậu bên giường nôn khan hồi.

      Hồ ma ma vỗ vỗ lưng Lý thị, trấn an, “Phu nhân, thuốc đắng dã tật mà, chỉ cần có hiệu quả, khổ sở chút phải ráng chịu. Tiện chủng này hại biểu thiếu gia thành thế kia, chết vạn lần cũng hết tội. Hôm nay phu nhân và lão gia hòa thuận lại, chờ thời gian nữa, xử lý xong Liệt thị, là phu nhân có thể như nguyện rồi!”

      Nghe vậy, Lý thị nhớ lại càng điên hơn, “Đều tại hai tiện nhân ở Nhàn Nguyệt Các hết, bằng ta sao phải khổ thế này. Còn phải.....”

      Hồ ma ma nghe vậy, vội vàng ngăn Lý thị, “Phu nhân, đừng nữa, tai vách mạch rừng.”

      Lý thị tất nhiên biết tại lão phu nhân và Giang thị đều nhìn chằm chằm Đông viện, cho nên chỉ có thể giả bộ mệt mỏi, nằm riết trong phòng.

      “Sáng nay lúc tiễn tiểu thư lên đường, lão nô thấy mấy tiểu ha đầu ở Nhàn Nguyệt Các rất cảnh giác, làm như lão nô ăn Liệt thị bằng.” Hồ ma ma bĩu môi, “ ngày nào đó bán lũ cứng đầu cứng cổ này hết cho khuất mắt.”

      Lý thị nghe vậy, cười lạnh, “Ta nghĩ nhất định là do Ngọc Như Ca sai bảo, tiểu nha hoàn có thể làm nên chuyện gì? Liệt thị mà có Ngọc Như Ca chả khác gì cua chân, bản phu nhân muốn gây khó dễ thế nào gây thế đó!”

      Hồ ma ma gật đầu phụ họa, “Phu nhân phải, Tôn Ngộ có lợi hại cách mấy, cũng trốn thoát lòng bàn tay của Phật tổ Như Lai!”

      Lý thị nghe vậy, tâm tình thoải mái hơn nhiều, uống nửa chén thuốc đắng còn lại mà như uống tổ yến hầm đường, hớp là xong.

      Bên này, Ngọc Tĩnh Nhã nhìn Như Ca nhắm mắt dưỡng thần ở đối diện: đầu cài cây trâm vàng hình hoa đào khảm ngọc, áo hồng nhạt thêu hoa đào, phía dưới là váy Tô Châu màu trắng có những tua hạt lưu ly, áo khoác lông chồn cộc tay, trông rất cao quý tao nhã. Đều là con vợ bé, tại sao nàng ta có thể ăn mặc sang trọng như 0ậy, mà mình ....

      Ngọc Tĩnh Nhã nhìn lại quần áo cũ sờn người mình, sờ sờ cây trâm bạc mà Ngọc Bảo Oánh ‘thưởng’ cho, ghen tỵ dâng trào, muốn nhìn thấy bộ dáng khổ sở của người trước mắt, “Muội muội, mấy ngày nay chép kinh có mệt ?”

      Nghe được lời Ngọc Tĩnh Nhã, Như Ca vẫn mở mắt, thản nhiên trả lời, “Phật pháp cao thâm, thấy mệt mỏi, tỷ tỷ nếu có thời gian rảnh, có thể tới Nhàn Nguyệt Các chép kinh với muội...”

      Như Ca chưa xong, Ngọc Tĩnh Nhã cười lạnh cắt ngang, “Thôi , ngươi đắc tội với mẹ cả mới bị vậy, ta muốn liên lụy theo”.

      Ngọc Tĩnh Nhã biết , giờ Lý thị hận nhất phải Giang di nương mà chính là Như Ca. Giang di nương chỉ là mê hoặc cha, ỷ vào Ngọc Như Long mà bòn brút lão phu nhân. Còn Ngọc Như Ca lại làm cho con của Lý thị chịu phạt, cháu trai biến thành hoạn quan. Nhớ lại ngày hôm qua, tuy chỉ nghe loáng thoáng lời Lý thị, nhưng Ngọc Tĩnh Nhã có thể chắc chắn, chuyến đến Pháp Nguyên Tự lần này có điều mờ ám. Nếu do chỉ có hai chiếc xe ngựa, mà tiện nhân Ngọc Bảo Oánh kia lại cho mình ngồi chung xe, mình tuyệt đối chung xe với Ngọc Như Ca, để tránh bị liên lụy.

      Nghe vậy, Như Ca có chút buồn cười, nhưng nghĩ lại cũng thấy hợp lý.

      Năm xưa, mẹ ruột Ngọc Tĩnh Nhã là Hồ thị, nô tỳ rửa chân của Lý thị, rất thùy mị. Vì đề phòng Ngọc Chính Hồng tìm nữ nhân bên ngoài, Lý thị liền dâng Hồ thị làm thông phòng cho Ngọc Chính Hồng. Lúc đầu Ngọc Chính Hồng rất cưng chiều Hồ thị. Về sau Ngọc Chính Hồng cưới Giang thị, người vừa trẻ tuổi xinh đẹp, am hiểu thuật phòng the, lại biết nịnh hót, Hồ thị liền bị thất sủng. Cộng thêm Hồ thị sinh ra đứa con vô dụng, tất nhiên Lý thị ghét vô cùng, tống Hồ thị đến phòng giặt đồ. Ma ma ở phòng giặt bắt Hồ thị làm ngơi tay, bắt phải ngâm nước cả ngày.Vốn thể chất yếu ớt, lại vừa sinh xong, Hồ thị chịu nổi, lay lắt ở phòng giặt nửa năm qua đời.

      Ngọc Tĩnh Nhã từ có mẹ ruột chăm sóc, chỉ có thể phụ thuộc vào Lý thị, hầu hạ Lý thị còn hơn cả con ruột, ngây thơ nghĩ, Lý thị niệm tình mình hết lòng hầu hạ, tương lai kiếm cho mình mối tốt. Kiếp trước, Ngọc Tĩnh Nhã chẳng khác gì con chó trung thành của Lý thị, chị em Ngọc Bảo Oánh, Ngọc Giai Nhàn bảo gì nghe nấy, răm rắp làm theo, nhưng cuối cùng, mối Lý thị kiếm cho chẳng khác gì đẩy nàng ta vào hố lửa.

      Như Ca nghĩ đến đây, lại thấy Ngọc Tĩnh Nhã cứ nhìn chằm chằm cây trâm của mình, có chút thương tiếc, “Tam tỷ vậy thôi. Chỉ là có mấy lời có thể tỷ thích nhưng muội thể . Nghe đại phu nhân định hôn cho tam tỷ với Đồ đại nhân phải ?”

      “Đúng, đây là ân to lớn của đại phu nhân, tìm nhà quan cho ta làm kế thất phu nhân. Còn kẻ biết trời cao đất rộng như ngươi, tương lai bị sa cơ thất thế thôi.” Nhắc tới, nhà chồng tương lai, Ngọc Tĩnh Nhã có chút đắc ý.

      “Nhưng muội nghe , Đồ đại nhân gần 50 tuổi, nổi tiếng thích ngược thê, biết bao nhiêu thê thiếp trong nhà bị lão đánh chết rồi, tỷ tỷ phải cẩn thận đó.”

      Ngọc Tĩnh Nhã nghe vậy, mặt trở nên trắng bệch. Chỉ nghe Lý thị Đồ đại nhân mặc dù hơi lớn tuổi, nhưng nếu gả vào là phu nhân tam phẩm. Đối với con vợ bé mà là mối rất tốt. Ai biết lại thế này. Ngọc Tĩnh Nhã tự biết Lý thị muốn mượn hôn nhân của mình làm bàn đạp cho hai con của mụ, nhưng ngờ Lý thị ác như vậy, đẩy mình vào hố lửa.

      Ngọc Tĩnh Nhã hận đến đỏ mắt, đập tay vào thành xe, móng tay sắc nhọn để lại dấu vết sâu.

      Chẳng lẽ vì con vợ cả, con vợ lẽ phải chết thay hay sao?

      Thấy vậy, Như Ca gì nữa. Theo nàng, Ngọc Tĩnh Nhã cũng tốt lành gì, khi biết bị Lý thị đẩy đến đường cùng, tự nhiên vào lúc nào đó cắn ngược lại Lý thị phát. hồi kịch hay hình như sắp bắt đầu.

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 22: Ngọc Tĩnh Nhã

      Ngoài cửa thành 20 dặm, Như Ca vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, vào mùa đông, cây hai bên đường rụng hết lá chỉ còn thân trụi lủi, đất đai khô cằn. Nhìn cảnh trước mắt, Như Ca khỏi nhớ tới cái thế giới xa lạ kia, dù cho tuyết rơi đầy trời, trong những cái lều to vẫn trồng đầy rau xanh mơn mởn và hoa quả trái mùa.... Lúc suy nghĩ mông lung, xe ngựa tiến vào đường trong rừng, phía trước có bóng người mặc báo vải thô màu xanh dương lọt vào tầm mắt của Như Ca.

      Khi xe ngựa đến gần, Như Ca thấy phụ nhân đầu cài trâm gỗ ngồi mặt đất, vẻ mặt hết sức khổ sở. Phụ nhân tay ôm ngực, tay lần mò trong trong ống tay áo tìm cái gì đó. Khó khăn lắm mới móc ra được bình sứ, nhưng run tay làm cái bình lăn ra xa. Phụ nhân muốn lượm lại mà chẳng còn sức nữa. Bình sứ này sản phẩm của Dược Tiên Đường, nhìn kiểu dáng và màu sắc, Như Ca liền biết phụ nhân này có bệnh tim.

      Thấy vậy, Như Ca vội vàng hô to “Phu xe, mau dừng lại!”

      “Hu”, xe ngựa dừng lại, mặc kệ Ngọc Tĩnh Nhã la lối, Như Ca nhảy xuống xe, chạy tới chỗ phụ nhân. nữ tử áo xanh cũng nhảy xuống theo.

      Như Ca nhặt bình thuốc lên, đỡ phụ nhân dậy, đổ ra viên thuốc, cho vào miệng phụ nhân. Thấy hô hấp của phụ nhân vẫn thông thuận, Như Ca nhíu mày, “Thanh Loan, ôm vị phu nhân này lên xe . nhàng chút.”

      “Dạ!” Thanh Loan thận trọng ôm lấy phụ nhân, điểm mũi chân, bay lên xe ngựa.

      Thấy Như Ca chẳng những để ý tới mình, còn cho phụ nhân quần áo mộc mạc lên xe, Ngọc Tĩnh Nhã rất bất mãn, oán trách, “Sao ngươi lại cho kẻ nghèo hèn như vậy lên xe, làm trễ nãi hành trình, nếu đại tỷ và nhị tỷ tức giận vì chờ lâu, ngươi đừng liên lụy ta!”

      để ý đến Ngọc Tĩnh Nhã, Như Ca để phụ nhân nằm bên cạnh mình, bắt mạch cho phụ nhân, đụng phải vật gì đó ấm ấm, Như Ca kéo tay áo ra, sau khi thấy vòng tay, nàng thản nhiên để ống tay áo xuống, tiếp tục bắt mạch.

      Tiếp theo, Như Ca lấy ra mấy cây kim châm từ áo khoác lông chồn, châm vào các huyệt Nội Quan, Ngoại Quan, Hợp Cốc, Thông Lý, Khích, Thần Môn của phụ nhân. Lát sau, hô hấp của phụ nhân dần trở về bình thường. Được lúc, Như Ca rút kim ra. Kim châm này là sau chuyện ở Lễ Học Viện ngày đó, Như Ca kêu Phong Trì tìm người đặc biệt chế tạo. Có thể trị bệnh cứu người cũng có thể châm lấy mạng người. nghĩ nhanh như vậy dùng tới.

      Phụ nhân khoảng 47 48 tuổi, ăn mặc giản dị. Có thể nhìn ra lúc trẻ là xinh đẹp, vì vừa mới phát bệnh, nên lúc này khí sắc được tốt lắm.

      Như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Như Ca, phụ nhân mở mắt ra đánh giá Như Ca, thấy đôi mắt thiếu nữ trong như nước, chút ác ý, ánh mắt phụ nhân trở nên nhu hòa hơn nhiều, “ nương là ai? Xe ngựa này đâu vậy?”

      Nghe phụ nhân hỏi, Như Ca thản nhiên đáp, “Tiểu nữ là Ngọc Như Ca, thứ nữ Ngọc gia ở kinh thành, xe này đến Pháp Nguyên Tự”.

      “Tiểu nương biết thuật châm cứu?” phụ nhân thấy mấy lỗ kim lưu lại tay, ngạc nhiên nhìn thiếu nữ trước mắt, bộ dáng chỉ khoảng 15 16 tuổi mà thôi, mà có thể châm cứu chữa bệnh tim của mình, chứng tỏ rất thông minh.

      “Biết chút ạ.”

      Phụ nhân tất nhiên biết chắc chắn Như Ca phải chỉ biết chút, nhưng cũng vạch trần, chỉ lảng lặng ngồi, gì nữa.

      Bị màn châm cứu vừa rồi của Như Ca làm khiếp sợ, qua lúc lâu Ngọc Tĩnh Nhã mới phục hồi tinh thần lại, giọng mang theo vài phần chua ngoa “ ngờ ngươi là đồ y nữ thấp hèn, dám gạt mẹ cả và phụ thân!”

      Ở Đại Chu, nữ thầy thuốc là nghề cực kỳ thấp hèn, chỉ có nử tử nhà nghèo túng và nữ nhi của quan lại phạm tội vì sinh tồn mới theo nghề này, Ngọc Tĩnh Nhã làm như chộp được nhược điểm của Như Ca, cười rất vui vẻ. Nghe vậy, Như Ca khỏi bật cười, Ngọc Tĩnh Nhã điên rồi sao, chẳng lẽ cho là dựa vào điều này để lập công với Lý thị hay sao?

      “Tam tỷ nhầm rồi, muội phải là y nữ, cũng giấu diếm phụ phân gì cả, nếu tỷ tin, cứ mời phụ thân Bộ Hộ mà tra, xem muội có hộ tịch y nữ hay . Bà ngoại muội khi còn sống là đại phu nổi tiếng ở Phàn Thành, để lại rất nhiều sách thuốc, nên việc muội biết chút y thuật căn bản có gì lạ cả.”

      Nghe vậy, Ngọc Tĩnh Nhã cười được nữa, biết dĩ nhiên Như Ca có hộ tịch y nữ, nếu sao có thể được vào hộ tịch nhà quan là Ngọc gia.

      Thấy Ngọc Tĩnh Nhã ngồi im, Như Ca chuyển tầm mắt qua phụ nhân, “ biết phu nhân muốn đâu?”

      Trong tay Như Ca có ít cửa tiệm trang sức, nên đối với trang sức châu báu Như Ca có năng lực thưởng thức và giám định nhất định. Vòng tay của phụ nhân sáng bóng, sờ vào thấy ấm áp, chắc chắn là noãn ngọc. Noãn ngọc ở Đại Chu số lượng có hạn, chất lượng cũng tốt lắm. Phụ nhân tuổi tác lớn mà vòng tay vẫn bóng loáng tinh tế như cũ, chứng tỏ vòng tay này là sản phẩm của Miến Điện, phụ nhân mặc y phục giản dị chắn chắn là do muốn phô trương mà thôi.

      Phụ nhân trả lời, “Nghe Pháp Nguyên Tự mới có bộ kinh thư, nên ta đến xin sao bộ mang về.”

      Pháp Nguyên Tự là ngôi chùa đứng đầu Đại Chu, kinh Phật nhiều nhất cả nước, có vô số phật tử, được hoàng đế Đại Chu lập làm quốc tự, mấy năm qua hương khói rất hưng thịnh.

      Nghe kinh Phật có hơn 600 bộ, mà tại ở Đại Chu chỉ có khoảng 272 bộ. Năm xưa chủ trì Pháp Nguyên Tự phái cao tăng là Tuệ Chân đại sư vượt ngàn dặm xa xôi đến đất Phật Tây Thiên cầu kinh, nghe hôm nay về tới Pháp Nguyên Tự. Như Ca thấy mặt phụ nhân có vẻ giả tạo, quả nhiên là khách hành hương thành tâm thành ý muốn xem kinh thư.

      “Nghèo kiết xác, đoán chừng đến lúc đó tiền nhang đèn cũng trả nổi, còn muốn đến xem kinh thư mới gì chứ!” Ngọc Tĩnh Nhã thấy phụ thân mặc quần áo vải thô, sớm coi thường, lại thấy phụ nhân chỉ chuyện với Như Ca chịu chào mình, càng thêm vui.

      Phụ thân nghe vậy cũng giải thích, thèm để ý thiếu nữ vô lễ trước mắt.

      “Trước mặt Phật, chúng sinh bình đẳng, có lòng lễ Phật, chùa miếu tự nhiên mở rộng cửa. Tam tỷ đừng nên bừa.” Ngọc Tĩnh Nhã bình thường bị Ngọc Bảo Oánh ức hiếp thành quen, thấy người ta y phục tầm thường liền cho rằng bằng mình, lên tiếng châm chọc.

      “Ngươi......” Ngọc Tĩnh Nhã nghe xong rất bực mình. Ngọc Như Ca, ngươi chẳng qua cũng là con vợ bé như ta mà thôi, nếu nhờ mẹ ngươi lừa được cha viết giấy kết hôn, ngươi chỉ là đứa con rơi, địa vị còn thấp hơn cả ta đấy! Những lời này Ngọc Tĩnh Nhã chỉ dám thầm trong lòng. Chuyện đó lão phu nhân và Lý thị ban lệnh cấm, ai dám ra bị ăn đòn.

      Phụ nhân nhìn hai chị em trước mắt, tuy chung cha, nhưng đức hạnh lại cách xa cả ngàn dặm, quả nhiên là cha mẹ sinh con trời sinh tính.

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 23: Pháp Nguyên Tự

      Ngoài cửa Pháp Nguyên Tự, có rất nhiều xe ngựa. Ngọc Giai Nhàn và Ngọc Bảo Oánh tới trước đứng chờ Như Ca.

      Ngọc Tĩnh Nhã vén rèm xe lên thấy Ngọc Bảo Oánh nhìn trừng trừng về phía mình, vội vàng xuống xe chạy tới.

      Chưa kịp xuống xe, Như Ca nghe được tiếng Ngọc Tĩnh Nhã, “Đại tỷ, nhị tỷ, đều tại nha đầu Như Ca kia đòi dừng lại giữa đường, cho nên mới đến trễ như vậy.”

      Thấy phụ nhân khỏe lại, bắt mạch thử, biết còn gì đáng ngại, Như Ca yên lòng, “Phu nhân khỏe rồi, có thể yên tâm ở trong chùa bái Phật, Như Ca và các tỷ tỷ phụng mệnh mẹ cả đến cầu phúc cho trưởng tử, trễ nãi giờ lành, xin từ biệt ở đây”

      Phụ nhân nghe vậy, gật đầu, “Tiểu nương có việc, xin cứ tự nhiên! Giờ ta có thể tự chăm sóc mình!”

      Đỡ phụ nhân xuống xe, Như Ca nhìn sang Ngọc Tĩnh Nhã bất đắc dĩ lắc đầu, ràng hận Lý thị muốn chết, nhưng trước mặt vẫn có thể biểu khúm núm, trung thành thế này, chứng tỏ cũng chẳng phải tay vừa.

      Ngọc Bảo Oánh muốn nổi giận, bị Ngọc Giai Nhàn kéo lại. Nở nụ cười cực kỳ thân thiện, “ đến đủ rồi, chúng ta mau vào thôi, lần này tới là để cầu phúc cho đệ đệ sắp ra đời, nên làm lỡ giờ lành.”

      xong, Ngọc Giai Nhàn dẫn đầu vào chùa. Nhìn sau lưng còn thấy bóng dáng phụ nhân nữa, Như Ca vào theo.

      Chờ mọi người xa, nữ tỳ của Ngọc Bảo Oánh lộn trở về, tới góc tường của Pháp Nguyên Tự.

      Ở góc tường, nam tử, lưng hùm vai gấu, mặt hung ác, trán và cổ có dấu hiệu màu đỏ, đưa cho nữ tỳ kia bọc giấy màu vàng, hai người thầm gì đó. Lát sau, nữ tỳ bỏ bọc giấy vào cống tay áo, lặng lẽ rời .

      Lại , đám người Như Ca vào trong, thấy có rất nhiều cỏ hoa kỳ lạ, hòn non bộ, bức tượng khỉ hái đào, long lân quy phung đủ cả, trông rất sống động. Lên phía trước, liền thấy Đại Hùng Bảo Điện, thắp nến sáng trưng, khí trang nghiêm.

      Vào trong đại điện, ngẩng đầu liền thấy đức Thích Ca Mâu Ni Phật, và 18 vị La Hán sắp thành hàng dài.

      Ngọc Giai Nhàn, Ngọc Bảo Oánh, Ngọc Tĩnh Nhã và Như Ca đưa kinh thư cầu phúc cho vị tăng, rồi quỳ xuống, nghe đại sư chủ trì Minh Đức giảng kinh cầu phúc.

      Sau khi quỳ xuống, Như Ca vô tình nhìn thấy người quen, chính là đại tiểu thư của Hầu phủ, Âu Dương Lâm.

      Lúc này Âu Dương Lâm mỉm cười e thẹn, đứng bên cạnh nam tử áo trắng, người vẽ tranh tường cho Pháp Nguyên Tự. Đáng tiếc vẻ kiều mỵ e thẹn gì đó của nàng ta nam tử kia cách nào thấy được, bởi vì nam tử tập trung tinh thần vẽ hoa quỳnh lên tường.

      Trong truyền thuyết, hoa quỳnh là thánh vật của nhà Phật, cực phẩm của tiên giới, ba ngàn năm mới nở lần, hoa tròn như trăng rằm, đóa hoa trắng như tuyết, có khí may mắn tốt lành lượn quanh, người xem được hưởng phúc.

      ngờ ở Đại Chu có nhân vật lợi hại như vậy, vẽ rất sinh động.

      lúc Như Ca muốn thu hồi tầm mắt, bị Âu Dương Lâm phát , nàng ta trở nên cảnh giác, nghiêng người chặn tầm mắt nam tử. Thấy vậy, Như Ca xoay đầu lại, nghiêm túc nghe đại sư Minh Đức giảng kinh, để tránh Âu Dương Lâm điên lên vì ghen ghét gây ra phiền toái cần thiết.

      Cứ thế cho đến lúc hoàng hôn, các Phật tử lần lượt tiến lên uống nước thánh, rồi rời .

      Đám người Như Ca phải ở trong chùa đốt trăm quyển kinh chép, sáng sớm hôm sau lúc mặt trời mọc còn phải đốt ngọn đèn trường minh cho Lý thị, rồi mới được , nên trọ lại Pháp Nguyên Tự dùng cơm chay.

      Âu Dương Lâm bận đuổi theo nam tử kia, ngay cả chị em thân thiết Ngọc Bảo Oánh cũng vứt sang bên, mình chạy đến chỗ dùng cơm chay dành cho khách hành hương nam.

      Quỳ cả buổi chiều ở Phật đường, mấy người rất đói bụng, nên cơm rau dưa cũng cảm thấy ngon lạ thường. Sau khi ăn xong, bốn người trở lại Phật đường, bỏ kinh thư chép vào chậu than đốt. Chờ đốt hết trăng lên cao.

      Sau đó bốn người được chú tiểu lần lượt dẫn về phòng có đề tên mình để nghỉ ngơi.

      “Hôm nay mệt mỏi, muội nghỉ ngơi cho tốt nha, gió lớn lắm, đừng ra khỏi phòng coi chừng cảm lạnh, ngủ đủ giấc sáng mai mới có tinh thần”, đến phòng, Ngọc Giai Nhàn dặn dò Như Ca.

      “Tạ tỷ tỷ quan tâm” Như Ca trả lời, chậm rãi theo chú tiểu tới phòng mình.

      Vào phòng, mùi hương dễ chịu xông vào mũi Như Ca. Nhưng bên trong hương hình như còn có thứ gì khác, mặc dù cũng giúp dễ ngủ, chỉ là ngửi khoảng nén nhang đủ khiến người ta ngủ đến hai ngày hai đêm. Nhớ lại ánh mắt kỳ lạ của Ngọc Bảo Oánh và Ngọc Giai Nhàn lúc nãy, Như Ca cười thầm, thân là thầy thuốc giỏi, loại hương mê này sao qua mắt nàng được. Trộn chung mê hương này với nhang Phật thanh cao, quả bôi nhọ Phật Tổ mà!

      định mở cửa sổ ra, Như Ca bỗng nghe được tiếng gõ cửa dồn dập. Mở cửa phòng thấy Âu Dương Lâm cầm bọc quần áo đứng đó.

      “Ngọc Như Ca, ta muốn phòng này, ngươi tới phòng khác .” Âu Dương Lâm vênh mặt hất hàm sai khiến. Đu theo vị công tử kia cả ngày, Âu Dương Lâm phát phòng của mình cách phòng nam tử kia quá xa, mà phòng Ngọc Như Ca lại ở ngay đối diện, vậy sao được!

      Như Ca nhìn theo tầm mắt của Âu Dương Lâm, hơi đoán được vì sao Âu Dương Lâm muốn ở phòng này, chắc vì nam tử vẽ tranh hôm nay.

      Nhìn Âu Dương Lâm, Như Ca cười tiếng: “Âu Dương tiểu thư, đây là phòng của ta, sao phải nhường cho tiểu thư?”

      Âu Dương Lâm nghe vậy, giận hết sức, từ đến lớn, trong hầu phủ, ai mà răm rắp nghe lệnh nàng ta, chỉ là thứ nữ của Ngọc gia mà cũng dám chất vấn mình, “Dựa vào ta là đại tiểu thư của Hầu phủ, giờ ta muốn căn phòng này, ngươi lập tức ra ngoài cho ta.”

      như vậy, Như Ca đành chỗ khác thôi.” Như Ca ra ngoài. Âu Dương Lâm vọt vào, tựa như sợ Như Ca đổi ý nên nhanh chóng đóng cửa phòng lại.

      Dưới ánh trăng, thiếu nữ nhìn cửa phòng đóng chặt, nở nụ cười lạnh lùng, Âu Dương Lâm, mối thù kiếp trước, xem ra người Lý gia giúp ta báo rồi.
      Chris, Phong nguyet, tart_trung6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :