1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi - Mại Mạnh Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 16: Dược Tiên Đường

      Chuyện phía sau núi ngày hôm đó, viện trưởng nhiều lần ám chỉ mọi người được truyền ra ngoài, nhưng có quá nhiều người chứng kiến, vả lại người trong cuộc là con cháu gia đình có danh tiếng, cuối cùng vẫn bị lộ.

      Ngày hôm sau, Ngự Sử Đại Phu Trương Thành liền tố việc này với hoàng thượng. Trách cứ Phủ Viễn tướng quân Lý Lập gia giáo nghiêm, Lễ Bộ Thượng Thư Ngọc Chính Hồng biết cách dạy con, thượng thư phu nhân cay nghiệt thứ nữ. Rồi Cẩm Thân Vương thế tử thấy việc nghĩa hăng hái làm như thế nào toàn bộ kể ra. Hoàng thượng xem xong bản tấu, lại nghe Ngự Sử đại nhân dùng lời lẽ hùng hồn phân trần, liền phạt Phủ Viễn tướng quân Lý Lập, Lễ Bộ Thượng Thư Ngọc Chính Hồng năm bổng lộc, giáng thượng thư phu nhân từ tam phẩm thành thứ dân, Lễ Học Viện phải chỉnh đốn lại nề nếp, động viên thứ nữ Ngọc gia bị hoảng sợ, nghiêm trị học trò phạm tội.

      Ngay khi thánh chỉ ban xuống, Lễ Học Viện cũng gửi giấy thôi học đến hai nhà Lý, Ngọc.

      Ngọc Bảo Oánh bị cấm túc ở Đông viện, chỉ có thể cả ngày quanh quẩn trong phòng phát giận. Lý thị bị giáng thứ dân, quyền quản lý mọi việc trong nhà còn, lại có mặt mũi liên hệ với nhà mẹ, áp lực quá mà sinh bệnh, nằm giường nhiều ngày dậy nổi.

      Ngọc Giai Nhàn có trở lại mấy lần, sau khi biết chuyện tỏ ra rất áy náy với Như Ca, thỉnh thoảng đụng phải Như Ca và Liệt thị ở phòng lão phu nhân vẫn cười như thường. Trong khoảng thời gian này cả Ngọc phủ có vẻ hết sức an bình và hài hòa.

      Về quyền quản gia đình, Như Ca muốn Liệt thị dây vào, sau khi thương lượng xong, ngày kế, lúc đến chào lão phu nhân Liệt thị viện lý do ‘Mới tới, tình hình trong phủ, e rằng đảm đương nổi’ để nhường lại cho Giang thị.

      Cùng lúc đó, Như Ca lấy tên ‘Lăng Vân’, lần lượt khai trương mấy tiệm thuốc khám chữa bệnh, mời thầy thuốc đến chuyên xem bệnh, kê đơn, sau đó dược đồng theo đơn đó mà vào tiệm bốc thuốc. Thuốc viên tùy theo bệnh mà lớn khác nhau, qua quá trình xử lý đặc biệt nên mùi vị đều cực kỳ nhạt, hơn nữa đại đa số có vị hơi ngọt, nên ngay cả thầy thuốc mấy chục năm kinh nghiệm cũng khó mà nhận ra trong đó có những vị thuốc gì.

      Người bệnh trong kinh thành sau khi dùng thuốc của Dược Tiên Đường đều , “Mỗi viên thuốc tuy nhưng công hiệu kinh người”, “Thời hạn sử dụng năm”. Trong thời gian ngắn Dược Tiên Đường nổi danh khắp kinh thành, người đến người tấp nập, có thể là ngựa xe như nước.

      Lúc này, thiếu những tiệm thuốc khác cũng chế thuốc viên bán, nhưng những thuốc viên kia công dụng thường thường, mùi vị còn lâu mới bằng Dược Tiên Đường, bán được, dần dần sản xuất nữa.

      Dĩ nhiên, Như Ca chẳng muốn triệt đường sống của những tiệm thuốc khác, tạo quá nhiều kẻ địch cần thiết. Áp dụng phương thức giống Cẩm Tú Phường, ký hợp đồng với những tiệm thuốc đó. Sau khi ký hợp đồng, những tiệm này được lấy thuốc viên với giá thấp hơn giá bán bên ngoài hai lần, nếu cung cấp nguyên liệu chế thuốc cho Dược Tiên Đường giá giảm xuống ba lần. Nguyên liệu Dược Tiên Đường cần hơn cả ngàn loại, tiệm nào muốn chọn loại nào để cung cấp chọn. Cứ mỗi giữa tháng, đem dược liệu đến, người làm Dược Tiên Đường cân và ghi sổ, căn cứ vào tầm quan trọng và giá trị của dược liệu mà có ưu đãi riêng cho từng tiệm.

      Chuyện tốt như thế, ai mà muốn. Với đủ loại chính sách ưu đãi, chỉ ở kinh thành, mà những tiệm ở các thành trấn xung quanh cũng rối rít xin ký hợp đồng với Dược Tiên Đường.

      Qua ba tháng, ở kinh thành, từ vương công quý tộc đến dân thường, nhà nghèo, ai ai cũng biết đến Dược Tiên Đường, tiền cứ cuồn cuồn mà vào.

      Trong Nhàn Nguyệt Các, Liệt thị vá áo, kinh ngạc nhìn cái rương Như Ca đưa tới. Mở rương ra, “Ca Nhi, đây là....?”, hơn 10 tờ hợp đồng nhà, đống ngân phiếu dầy, kèm theo sổ sách. Qua hồi lâu, Liệt thị vẫn nên lời.

      Lúc trước, Liệt thị chỉ biết con mình buôn bán được nhiều tiền lời. Nhưng ngờ nhiều đến mức này. Doanh thu tháng là mấy vạn lượng. Nhớ lại ngày đó mình chọn áo lông cáo cho lão phu nhân, nghe món đó giá trị hơn ngàn lượng, xót của thay con , ngờ đâu đó cũng là sản phẩm của cửa tiệm mình.

      “Đây là hợp đồng của các nhà khác với Cẩm Tú Phường, còn có 10 vạn lượng quay vòng vốn. Về sau Cẩm Tú Phường do mẫu thân trông coi. Tiền đồ của Vân Kiệt cũng mong mẫu thân tính toán giùm ạ.”

      Từ mẹ theo ông ngoại, việc kinh doanh xem như mưa dầm thấm đất, biết ít, bằng hai cửa tiệm ở Phàn Thành cũng nuôi sống được 3 mẹ con người tới giờ.

      “Mẫu thân hiểu rồi.”

      Liệt thị nghe xong, trầm ngâm trong chốc lát nhưng từ chối. Ban đầu Liệt thị phản đối việc Như Ca gạt người Ngọc gia tất cả chuyện ở Phàn Thành. tại mới hiểu được, là mình quá ngây thơ cổ hủ rồi.

      Giờ Liệt thị còn là Liệt Uyển Vân năm đó, lòng sùng bái chồng sống qua ngày nữa rồi. Liệt thị hiểu , nếu con đem chuyện này giao cho mình, chứng tỏ có chuyện quan trọng khác phải làm, mình làm gánh nặng của con .

      Thấy Liệt thị đáp ứng, Như Ca biết giao những thứ này cho mẹ là chính xác. Dược Tiên Đường khai trương lâu, còn nhiều việc phải lo, gánh nặng của nàng ngày càng nhiều, Vân Kiệt còn , nàng muốn lặp lại những chuyện của kiếp trước.

      Như Ca chỉ hi vọng cả đời này Vân Kiệt có thể con đường nó muốn , thuận lợi, lo buồn. Cho nên mới khuyên mẹ bỏ xuống quyền cai quản Ngọc gia, xử lý chuyện Cẩm Tú Phường. Hoạt động của Cẩm Tú Phường vào quỹ đạo, lại có Phong Trì giúp đỡ, đối với mẹ phải chuyện khó.

      Liệt thị chăm chú nghe Như Ca giải thích hoạt động kinh doanh của Cẩm Tú Phường, khi xong đêm khuya. Sắp bước ra cửa, Như Ca chợt nhớ tới chuyện.

      “Mẫu thân”

      “Ừ?”

      “Phu nhân của ngự sử đại nhân Trương Thành là bạn thân lúc trẻ của mẫu thân phải ạ?”

      Liệt thị cúi đầu trả lời. Như Ca hiểu , thế gian này có người mãi mãi yếu đuối, cho dù dịu dàng như mẹ, khi mình và Vân Kiệt bị thương tổn cũng trở thành con báo hung mãnh.
      Chris, Phong nguyet, tart_trung4 others thích bài này.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 17: Dược Thú

      Phủ thế tử, trong phòng sách.

      Nam tử mặc y phục màu đen, áo khoác dài thêu hoa văn mãng xà bằng tơ vàng, ngồi tại bàn sách, xử lý công văn từ Bắc Địa đưa tới. Tiếng chiêng điểm canh hai vang lên mới xong công văn cuối cùng. Cảm thấy hơi đói, nam tử đứng dậy, định đến nhà ăn cách đây xa. Mới vừa tới cửa, nghe thấy tiếng sàn sạt đâu đây, nhìn lại, thấy bóng trắng như tuyết chậm rãi chui vào từ lỗ ở góc tường ngoài thư phòng. Đợi thấy được bóng trắng đó, nam tử vô cùng kinh ngạc.

      Tuyết Lang cao quý ở Tuyết Sơn, lớn lên nơi rừng sâu, tính tình cao ngạo, sao ở trong kinh thành mấy ngày ngay cả lối dành cho chó cũng ngại luôn rồi!

      Tuyết Lang thấy có người dừng lại cảnh giác, nhận ra đó là chủ nhân mới vui vẻ chạy tới. Dưới ánh nến, nhìn kỹ Tuyết Lang, nam tử nhíu mày, bộ lông trắng như tuyết của Tuyết Lang có chút bụi đất, móng vuốt còn sót lại rễ cây, hình như là cả ngày tìm thảo dược. Lúc này Tuyết Lang ngẩng cao đầu, tựa như khoe khoang chiến lợi phẩm mình mang về.

      Thấy vậy, trong con ngươi hẹp dài của nam tử lóe ra tia hứng thú, đoạt lấy bọc vải trong miệng Tuyết Lang, vào thư phòng, mở vải gấm ra, bên trong là hộp vuông khắc hoa văn dài rộng cỡ nửa thước, hiển nhiên là thiết kế riêng cho Tuyết Lang nên rất dễ mở, khẽ đẩy cái là nắp bật ra, mùi thịt thơm ngon tản ra ngập cả căn phòng, khiến nam tử vốn đói bụng càng cồn cào hơn. Bốc khối thịt khô cho vào miệng, thịt tươi trơn mà nhờn, mùi vị này.....mắt nam tử chợt sáng lấp lánh, bốc tiếp miếng nữa.

      Tuyết Lang cắn vạt áo nam tử, miệng phát ra tiếng ô ô. Phát giác mình đoạt đồ ăn của thú cưng, nam tử cứng đờ, nhìn hộp thức ăn, rối rắm hồi lâu mới cam lòng ném xuống mấy khối thịt cho Tuyết Lang. Tuyết Lang tung người lên ngoặm lấy miếng thịt, nhai nuốt xong, mặt đầy vẻ thỏa mãn. Thấy vậy khuôn mặt lạnh lùng của nam tử lên tia ấm áp.

      Dưới ánh nến, người sói ăn thịt khô say sưa, bộ dạng sung sướng.

      Còn miếng cuối cùng, nam tử cầm lên cho vào miệng, Tuyết Lang nhìn với vẻ bất mãn. Nam tử thấy thế, ôm Tuyết Lang lên, cười mắng, “Gần đây ngươi quá mức càn rỡ rồi, lại chui vào từ lỗ chó, mất thể diện phủ thế tử quá.” Hồi sau, xoa đầu Tuyết Lang tiếp, “Lần sau muốn vào, đứng ở ngoài kêu cửa là được, cần làm chuyện mất thân phận như vậy!”

      Liên tiếp mấy ngày sau, Tuyết Lang luôn về lúc nửa đêm, mang theo chiến lợi phẩm, hưởng thụ chung với chủ, sau đó nằm tại góc phòng sách mà ngủ.

      Nhàn Nguyệt Các vốn rất tiêu điều, cỏ dại mọc thành lùm, chỉ có mảnh trúc phía ngoài là nhìn có vẻ thanh nhã.

      Hôm nay theo như kế hoạch định trước, mọi người trong viện xúm lại trừ sạch cỏ dại, trồng hai cột gỗ ở mảnh đất trống làm cái xích đu.

      Lúc rảnh rỗi Như Ca ngồi xích đu hóng gió, rất vui vẻ. Đông dần tới, xích đu dần dần bị bỏ quên, Như Ca có niềm vui mới.

      Đêm rất khuya, Như Ca liếc nhìn cái lỗ rộng khoảng nửa thước ở tường viện, thấy Tuyết Lang chui vào.

      Trong phòng bếp mới xây, Thanh Nhi và Ngọc Trúc đứng bên nhìn Như Ca nấu ăn, động tác thành thạo như đầu bếp chuyên nghiệp, bỏ dầu, ướp gia vị, nêm muối. Chỉ chốc lát, phòng bếp tràn ngập mùi thơm. Sau khi thêm nước vào, Như Ca dặn dò ma ma trông lửa, ra ngoài.

      “Tiểu thư đối xử Tuyết Lang kia còn tốt hơn nô tỳ và Thanh Trúc nhiều, mỗi ngày đều cho nó ăn thịt hầm, thịt hầm ba bốn canh giờ đều vào miệng nó cả, dã thú ăn thịt tươi cũng được mà, lãng phí!” Thanh Nhi vừa dùng khăn tay lau ít tro bếp bám lên tóc tiểu thư nhà mình lúc đốt củi, vừa oán trách.

      Như Ca nghe vậy, này lại ghen tị với con sói, liền trêu ghẹo , “Ngươi vốn mũm mĩm rồi, nếu ngày ngày cho ngươi ăn thịt nữa, sau này ai thèm lấy, đổ thừa tại ta nguy!” “

      Tiểu thư gì vậy, Thanh Nhi ở với tiểu thư cả đời.” Thanh Nhi nghe vậy, đỏ mặt, dậm chân.

      Như Ca vui vẻ cười , “Được rồi, ta hiểu, cho ngươi theo ta cả đời được chưa, Tuyết Lang thường cho ta thảo dược, ta muốn cảm ơn nó mà”.

      Gặp mấy lần ở Lễ Học Viện, Như Ca mới biết Tuyết Lang là Dược Thú, ngẫm lại Tuyết Lang thân với nàng hơn người khác hẳn chỉ vì lần trước mình giúp nó băng bó, mà còn là vì mấy năm này nàng ra vào tiệm thuốc thường xuyên, nên người luôn có mùi thuốc nhàn nhạt.

      Mấy hôm nay, Dược Tiên Đường cần vài loại cây thuốc quý, vì chỉ có ở nơi núi sâu, nên các tiệm khác cũng có mà cung cấp, nàng phác họa hình dạng cây thuốc, khoa tay múa chân với Tuyết Lang mấy cái, nó liền tìm . Đối với Tuyết Lang những cây thuốc này có lẽ là gì, nhưng với Dược Tiên Đường mà rất quý giá. Cho nên bất luận thế nào, nàng cũng muốn cho nó ăn no, nếu ngộ nhỡ nó chịu giúp nữa, đừng là mấy cân thịt, xe thịt cũng đổi được gốc thuốc quý giá thế này.

      “Tiểu thư, hình như dạo này sức ăn của Tuyết Lang tăng lên đó, mấy hôm trước, tiểu thư cho nó ăn ở đây hai cân thịt, mang hai cân nữa về ăn vặt. Bây giờ ở đây ăn ba cân, đem về cũng nhiều hơn, nhưng lúc nào nó cũng giống như quỷ chết đói vậy.” Thanh Nhi nhớ tới bộ dạng háo hức lúc nhận được hộp thịt của Tuyết Lang, vừa bực mình vừa buồn cười.

      “Ừm, giống , chắc gần đây phải núi sâu hơn để kiếm, nên đói hơn”, Như Ca nhớ tới dáng vẻ thỏa mãn khi ăn thịt của Tuyết Lang liền hận giữ nó làm của riêng được, đáng tiếc Tuyết Lang có chủ. Nhớ tới nam tử ra tay tàn nhẫn ở bờ sông ngày đó, Như Ca chỉ có thể quên ý định này.
      Chris, Phong nguyet, tart_trung5 others thích bài này.

    3. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      woa... giành ăn với Tuyết lang luôn.. quá đáng thiệt :020: , tội nghiệp "tiểu lang nhi" quá :yoyo23:
      Fuu khâm phục năng suất của @Betty ghê, nhanh thiệt... mình ủng hộ nàng hết mình... cố gắng lên nha, khi nào bộ này hoàn cho Fuu đặt cọc làm audibook nha :yoyo19:
      Cám ơn nàng nhiều :yoyo55:

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      @Fuu lúc đầu mình nam9 giành ăn với thú cưng rùi mà :yoyo60:, Okie nàng truyện này có 116 chương, ta cố gắng post xong rùi nàng làm audibook nha :yoyo40:
      Shikura Von Rosenberg, Tiểu yêu tinhFuu thích bài này.

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 18: Bệnh tật

      Phía bắc kinh thành, bên ngoài Dược Tiên Đường, người đến khám bệnh xếp thành hàng dài dứt.

      Tại phòng ngoài Dược Tiên đường, 10 thầy thuốc ngồi thành hàng khám bệnh hết lượt này đến lượt khác. Mấy dược đồng trải qua huấn luyện đứng bên cạnh, nghe thầy thuốc giảng giải bệnh xong căn cứ vào đó mà bốc thuốc.

      Ở phòng trong, có 5 nữ thầy thuốc, chuyên khám bệnh cho phụ nữ. Nữ bệnh nhân nào muốn được nữ đại phu khám chỉ cần với hai gã sai vặt đứng ở cửa.

      Ngoài cửa, phụ nhân trung niên và nam tử trẻ tuổi ẵm đứa bé lo lắng chờ, phụ nhân thấy những người đứng trước mình còn rất nhiều khóc lớn, quỳ mặt đất, đau khổ cầu xin gã sai vặt duy trì trật tự, hi vọng đối phương có thể cho vào trước.

      “Vị đại nương này, làm cái gì vậy.....ai, các đại phu đều chữa được rồi. Đại nương cần gì phải khổ thế chứ!” gã sai vặt thấy vậy, khuyên nhủ ngừng.

      “Tiểu ca, ta có biện pháp, phu thê nữ nhi của ta đều chết rồi, chỉ để lại đứa bé này, ta thể trơ mắt nhìn nó chết được! Hu hu hu....”

      “Vị đại ca này, giúp mẹ ta , van cầu ông chủ các ngươi giúp đỡ, nếu chữa hết, Vương Nhị ta biết ơn ông chủ suốt đời, dù có tiền, nhưng ta có sức lực, làm trâu làm ngựa báo đáp cả đời, chỉ cần cho ta chút cỏ là được.” Nam tử nhìn mặt chất phác đứng bên cạnh phụ nhân trung niên, cực kỳ thành khẩn.

      “Tiểu.....công tử, người đó thú vị, dáng dấp khờ khạo, chuyện cũng khờ khạo”. lầu hai của Dược Tiền Đường, Thanh Nhi mặc trang phục nam, nghe vậy, cười ngả nghiêng ngả ngửa.

      “Nha đầu chết tiệt ngươi còn cười, thấy người ta rất khổ sở sao?” Trúc Thanh mắng.

      Thanh Nhi nghe vậy, biết mình sai rồi, ngượng ngùng , “Công tử, ta thấy người xếp hàng trước họ còn nhiều lắm, hay là cho họ vào trước !”

      “Ừ, !”

      Thanh Nhi truyền lời, hai người được vào trước, vậy mà sau nửa canh giờ, khi hai người ra, vẻ mặt còn đau khổ hơn lúc vào.

      Như Ca vừa quay đầu liền thấy Thanh Nhi vẻ mặt như đưa đám vào, “Tiểu thư, là ho gà, mười đại phu đều chữa được, tại ở lầu dưới lấy lá ngải trừ độc đấy.”

      Ở Đại Chu ho gà là bệnh chữa được, đứa bé nào mắc bệnh đều trị mà chết. Rất dễ lây lan, nên rất nhiều tiệm thuốc tiếp nhận bệnh này, vì vậy Như Ca cũng chưa từng tiếp xúc với bệnh.

      “Ngươi dẫn họ lên đây !” Mặc dù chứa từng tiếp xúc, nhưng ngẫm lại cẩn thận, vẫn có mấy phương thuốc có thể dùng được.

      Thanh Nhi nghe vậy, vẻ mặt vốn đưa đám sáng rực lên, “Dạ, công tử”. Y thuật của tiểu thư khỏi bàn, thuốc trong Dược Tiên Đường đều là do tiểu thư phối cả. Ở Phàn Thành, phải tiểu thư chữa hết bệnh cho rất nhiều người đó sao, trong đó thiếu bệnh nan y!

      Ngoài Dược Tiên Đường, phụ nhân trung niên ẵm đứa bé khóc nức nở, Vương Nhị thấy đứa cháu ho đến mức sắp thở nổi, gương mặt chất phác cũng có nước mắt.

      lúc hai người định về nhà chuẩn bị hậu , được dược đồng mặc áo xanh dẫn vào Dược Tiên Đường lần nữa.

      “Chẳng phải chữa được rồi mà! Sao lại vào nữa?”

      “Chẳng lẽ còn đại phu giỏi hơn nữa?”

      “Dược Tiên Đường là đặc biệt, ho gà mà cũng nhận, hai người kia nhiều nơi rồi đó, đại phu nào cũng vừa liếc mắt đuổi , Dược Tiên Đường lại nhận khám nhiều lần. Chỉ dựa vào điểm này, về sau ta chỉ khám bệnh ở đây thôi.”

      .........

      Những người xếp hàng chờ lâu quá muốn , đột nhiên cảm thấy chờ đợi là rất đáng giá, tiếp tục ở lại. Gã sai vặt ngoài cửa thấy vậy, đứng càng thẳng người.

      Lại , Vương Nhị được dược đồng áo xanh dẫn lên lầu hai, thấy vị công tử mặc y phục trắng ngồi đó chẳng khác gì tiên nhân trong tranh.

      “Ta là Vương thị, chào đại phu”, phụ nhân trung niên thấy thầy thuốc trẻ tuổi, lòng vốn tràn đầy hi vọng cũng hơi trầm xuống.

      Thấy phụ nhân hình như quá tin tưởng mình, Như Ca cười , “Đứa bé này bệnh hơn nửa tháng, từ bảy ngày trước bắt đầu ho khan, nhảy mũi. giờ thân thể co quắp, ho ra nhiều đàm, lúc ho còn có tiếng rít như gà gáy.”

      “Đúng đúng, chính là như vậy, đại phu, xin ngài bắt mạch thử!”

      Nghe Như Ca , phụ nhân còn boăn khoăn nữa, vị thầy thuốc này chưa bắt mạch mà nhìn ra bệnh, nhất định là cao nhân.

      Như Ca bắt mạch cho đứa bé, mày nhíu lại, đứa bé này chẳng những bị ho gà, mà thân thể cũng vô cùng yếu ớt, nếu cứ cho thuốc theo cổ phương, e rằng phản tác dụng.

      Phụ nhân thấy Như Ca nhíu mày, sợ còn hi vọng nữa, bắt lấy tay Như Ca siết chặt, “Đại phu, có thể cứu đúng ? Đại phu!”

      “A” Như Ca bị đau hô .

      “Vị đại nương này, sao lỗ mãng vậy, công tử nhà ta bị thương rồi.” Vốn đồng tình với phụ nhân, Thanh Trúc và Thanh Nhi nghe Như Ca hô , vội nhìn, thấy cánh tay trơn bóng của Như Ca có mấy vết hồng hồng chói mắt vô cùng, nhất thời giận .

      “Thanh Trúc, được rồi.” Đứa bé bệnh thế này, phụ nhân làm gì còn tâm trạng để ý những việc khác.

      xin lỗi, đại phu, xin lỗi, mẫu thân ta phải cố ý, ta thay bà nhận lỗi, xin ngài thương xót, nhất định phải cứu đứa bé.” Vương Nhị rất sợ thầy thuốc tuấn tú này chịu trị nữa, vội vàng kéo phụ nhân quỳ xuống xin lỗi.

      “Đại phu, ta van ngài, cứu đứa bé! Cầu xin ngài.....”

      “Đứa này lúc còn trong bụng mẹ tốt, ta cần thời gian để tìm loại dược liệu đặc biệt, trước cứ uống theo đơn thuốc này, ngày ba lần, mỗi lần viên, để kiềm hãm bệnh . Mười ngày sau, trở lại đây!” Như Ca viết đơn thuốc xong đưa cho dược đồng bốc. Nhìn đứa bé này, Như Ca liền nhớ tới đứa con chết ở kiếp trước của mình, đành lòng từ chối, đành nghĩ biện pháp tìm loại dược liệu quý đó thôi.

      “Đại phu, tiền thuốc......”

      Như Ca thấy quần áo được giặt đến sờn của hai người, còn thu tiền thuốc gì nữa, “Những thuốc này đáng bao nhiêu tiền, các vị cứ lấy !”

      “Đại phu, cám ơn ngài! Cám ơn! Cả nhà ta đời này nguyện làm trâu làm ngựa để đền ơn ngài. Xin đại phu cho biết nhà ngài ở đâu, tên họ là gì, ta nhất định lập bài vị cầu phúc cho ngài”, phụ nhân nhận lấy thuốc từ dược đồng, kích động .

      “Chủ tử ta là Ngọc phủ.......”

      “Thanh nhi!” Như Ca quát tiếng, hơi giận, nếu ra vậy mình cần gì phải cải trang để khám bệnh nữa.

      Nghe Như Ca quát, Thanh Nhi lập tức che miệng lại.

      Nghe được hai chữ ‘Ngọc phủ’, phụ nhân có vẻ trầm tư, sau đó cúi chào Như Ca rồi , trước khi ra khỏi cửa, đột nhiên xoay người lại , “Đại phu là vị tiểu thư mới tới Ngọc phủ đúng ?”

      Thấy Như Ca kinh ngạc, phụ nhân cười , “Ta là ma ma trong viện lão phu nhân, chẳng qua bất tài, phải thân tín của lão phu nhân. Nhưng nếu ngày nào đó tiểu thư cần ta, ta tận lực giúp đỡ, chết cũng từ.”

      xong, phụ nhân ẵm đứa bé .

      Lưu lại đám người Như Ca cảm thán câu: thế giới này !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :