1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi - Mại Mạnh Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      @Fuu đúng rùi đó, nhưng a nam 9 xuất lúc tuyết lang bỏ đó :dao chich:
      Tiểu yêu tinhFuu thích bài này.

    2. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      @Betty nhưng lúc đó 1 người áo xanh và 1 người áo đen... đâu biết là người nào...:025: lần này chắc là lần gặp riêng đầu tiên của 2 người ah...:058:

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      bật mí nhé nam 9 là chủ của tuyết lang đó, lúc nữ 9 cho tuyết lang đồ ăn hầu như đều bị ăn giành ăn hết đó :hoho::hoho:

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 13: Gặp nhau bên bờ sông


      Như Ca tìm nửa ngày cũng thấy bóng dáng của Tuyết Lang tức giận hừ, chỉ chạy trốn là giỏi!

      Loanh quanh ở sườn núi hồi, tới bờ sông, nghe thấy có tiếng loáng thoáng, Như Ca muốn bỏ , mấy người đó sắp tới.

      “Ở đâu? trong viện có Tuyết Lang à?”

      “Ở phía trước”.

      “Vị nương kia thấy đâu nữa, chẳng lẽ bị sói ăn mất rồi!”

      “Tiện nhân đó bị ăn là tốt nhất, đỡ chướng mắt”.

      Nghe được những lời chanh chua như vậy, cần nhìn cũng biết nhất định là vị Nhị tỷ kia rồi.

      Mấy người theo Ngọc Bảo Oánh tới bờ sông, thấy thiếu nữ đứng bên bờ, lúc này ánh nắng xuyên qua bờ sông ngập sương mù chiếu lên người nàng, nhìn chẳng khác gì đóa sen nở rộ, thuần khiết cao nhã.

      Cách đó xa, ở bờ sông bên kia, nam tử nhìn thấy ấn ký hoa đào cực kỳ quyến rũ dưới ánh mặt trời và đôi mắt long lanh như hồ xanh của thiếu nữ trong lòng khẽ động, tình cảm đột nhiên khơi lên.

      ra tiểu tiện nhân ngươi còn sống, gặp sói còn chết, đúng là đồ sao chổi.” Thấy mấy người bên cạnh nhìn Như Ca đến mất hồn, Ngọc Bảo Oánh ghen ghét phun ra lời ác độc.

      “Muội chết trong miệng sói, nhưng tỷ tỷ lại học được tiếng chó, gặp người lại tiếng người”, những lời này tượng gỗ nghe còn thấy bất bình huống chi là nàng, cấp độ Tộc ác của Ngọc Bảo Oánh quá lắm rồi.

      “Ngươi.....” với thân phận con vợ cả, ở Ngọc phủ, Ngọc Bảo Oánh bao giờ bị người như vậy đâu, trong nháy mắt mặt trướng đến tím bầm, nhìn về phía ba gã nam tử ngắm Như Ca đến mất hồn la lên, “Ta cho các ngươi ả tiện nhân này đó! Tốt nhất là chơi nàng ta cho tàn tạ luôn .”

      Mấy gã này nghe vậy đều cả kinh.

      Lý Ngọc Đình mặc dù là kẻ háo sắc, nhưng cũng quá ngu, giơ tay ngăn đám bằng hữu tốt lại, làm bộ khổ sở với Ngọc Bảo Oánh, “Oánh biểu muội, gì nàng ta cũng là tiểu thư Ngọc gia, nếu làm , dượng trách tội chúng ta đó.”

      tại, Ngọc Bảo Oánh làm sao nghe lọt những lời này, “Tiện nhân này nhục mạ ta.... Ta nếu đáp trả, phải là Ngọc Bảo Oánh nữa, chỉ là thứ nữ mà thôi, nếu lộ chuyện, ta mẫu thân để ả làm thông phòng cho biểu ca là được chứ gì....”

      Nghe vậy, Như Ca phẫn nộ đến cực điểm, trước kia chỉ cảm thấy Ngọc Bảo Oánh hơi điêu ngoa chút mà thôi, ngờ lại ác độc như vậy.

      Lý Ngọc Đình nhìn khuôn mặt bởi vì giận dữ mà càng trở nên kiều diễm của Như Ca, buông tay xuống, ngăn trở đồng bọn nữa, cười to “Xinh đẹp thế này làm thông phòng hơi tiếc, thôi cho làm di nương ”.

      Thấy mấy kẻ dâm tặc sắp nhào tới, Như Ca sờ sờ thắt lưng lại phát có gì hết, sực nhớ ra, sáng sớm mẫu thân giục vội quá, quên mang theo tơ bạc phòng thân rồi. Nàng sợ hãi, chỉ có thể vừa lui về phía sau vừa tính toán phải thoát thân thế nào.

      “Chẳng lẽ mỹ nhân muốn làm uyên ương nghịch nước với bọn ta, các huynh đệ còn mau cởi y phục”, thấy Như Ca lùi dần về phía dòng suối, Lý Ngọc Đình cười càng thô bỉ. Càng sáp tới gần.

      Ngọc Bảo Oánh thấy vậy hưng phấn đến mức muốn hét lên, trong sạch của tiện nhân này bị hủy, phải cho tất cả mọi người trong Lễ Học Viện biết mới được!

      Ngọc Bảo Oánh quay đầu căn dặn Ngọc Tĩnh Nhã gì đó. Ngọc Tĩnh Nhã nhìn thiếu nữ tiếp tục lùi về phía dòng suối, hơi do dự, cuối cùng dưới uy hiếp của Ngọc Bảo Oánh, cắn răng chạy .

      Như Ca sợ đến toát mồ hôi, thấy Lý Ngọc Đình và hai nam tử khác tiến lại, nhìn lướt qua dòng suối sau lưng, nhíu nhíu mày, nếu lùi nữa, rơi xuống nước, sợ là cũng trốn được bao lâu, đến lúc đó y phục thấm ướt......thôi, quản được nhiều như vậy.

      lúc Như Ca cắn răng định nhảy xuống suối, tiếng gầm của sói vang lên, mấy người nhìn lại, thấy nam tử, tóc đen rũ xuống bờ vai, đầu chỉ có cây trâm ngọc, lộ ra vầng trán cao, mày kiếm, đôi mắt hẹp dài tỏa ra ánh sáng thanh u, áo khoác dài màu đen có viền tơ vàng, trông hết sức phiêu dật, cổ áo rộng mở lộ ra lồng ngực vững chãi, vừa thần bí cao quý vừa tà ác! giống Tà Thần nhìn xuống chúng nhân, đoạt thần hồn của con người. Tuyết Lang phủ phục bên chân , như con thú cưng.

      Nhìn vào đôi mắt của nam tử, Như Ca có loại ảo giác, hình như nàng và nam tử này từng quen biết.

      Điểm mũi chân, nam tử và Tuyết Lang vọt qua bờ bên này. Đứng bên cạnh Như Ca. Nhìn ba gã cởi áo tháo đai lưng, mà thứ kia cũng nhiệt huyết dâng trào, nam tử nở nụ cười tàn khốc: “Nếu những thứ này các ngươi tự quản được, sớm bỏ cho rồi”.

      Theo đó, mấy đường kiếm nhắm thẳng tới bộ phấn đó của ba gã.

      “A!”

      “A!”

      “A! Bảo bối của ta!” Lý Ngọc Đình nhìn dưới bụng, đau đến mức muốn ngất .

      Ngọc Bảo Oánh vốn đứng bên chờ xem kịch vui, thấy vậy sững sờ. “Ngươi là ai? Dám thương tổn biểu ca ta! Ngươi biết biểu ca là ai ?” mặc dù nam tử trước mắt đẹp trai quá chừng, nhưng thấy cứu Như Ca, lại ra tay tàn nhẫn như vậy, thiện cảm mười phần mất hết sáu.

      Nam tử nhìn vẻ mặt kiêu căng của Ngọc Bảo Oánh, “Lý Ngọc Đình trưởng tử của Phủ Viễn tướng quân”.

      “Biết mà ngươi còn dám làm vậy!” Ngọc Bảo Oánh khó tin , lại nhìn về phía Như Ca, cười cực kỳ ngang ngược, “Ngươi được lắm tiểu tiện nhân, vừa đến kinh thành lớn gan tìm gấp tình nhân. Ta phải báo với phụ thân, bỏ ngươi vào lồng heo dìm xuống sông....”

      “Hôm nay xem như ta được mở mang tầm mắt, xúi giục người khác vô lễ với muội muội mình, còn có thể lớn tiếng vu oan người.” lúc Ngọc Bảo Oánh , nam tử mặc quần áo màu xanh từ bên kia bờ sông vọt qua. Người này tay cầm quạt giấy, áo khoác màu xanh thêu hoa văn nước chảy mây trôi, diện mạo tuy bằng nam tử áo đen, nhưng cũng rất tuấn tú phi phàm.

      “Tiện nhân này phải muội muội ta, chỉ là thứ nữ thôi, được biểu ca ta để mắt tới chính là phúc phận của nó, ta là chính nữ, ông ngoại là tể tướng tiền triều, ta muốn bán nó đến thanh lâu, nó cũng phải chịu......”

      Nghe vậy, Như Ca khỏi khâm phục Lý thị, có thể dạy dỗ ra nữ nhi thế này cũng là loại tài năng đó nha! Vốn cảm thấy Ngọc Bảo Oánh đáng ghét vô cùng, giờ chỉ thấy quả óc bã đậu. Nam tử này hề kiêng kị tí nào thân phận con trai trưởng Phủ Viễn tướng quân của Lý Ngọc Đình, chứng tỏ địa vị của còn tôn quý hơn Phủ Viễn tướng quân nhiều.

      Nhìn Ngọc Bảo Oánh phun ra từng câu chữ dơ bẩn, nghe từ xa có tiếng người đến, Như Ca chỉ biết: Ngọc Bảo Oánh gặp xui xẻo lớn rồi!

      Quả nhiên, cách đây xa truyền đến tiếng rít gào: “Ngươi, đồ ngịch nữ này!”
      Chris, Phong nguyet, tart_trung5 others thích bài này.

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 14: Thân phận của

      Ở Hoàng Lâm Các, vẫn còn trong giờ học, Ngọc Tĩnh Nhã tới báo tin cho Âu Dương Lâm. Vừa nghe xong, hai mắt Âu Dương Lâm sáng rực, vội làm vẻ mặt kinh hoảng la lên: “Nữ nhi Ngọc gia và ba gã nam tử làm chuyện đồi bại ở con suối sau núi.”

      Viện trưởng giảng bài, nghe vậy, nhất thời kinh hãi, chưa học thành tài gây ra chuyện hoang đường gì rồi. Nghĩ mất mặt, nhưng những người ở đây nghe thấy, muốn giấu cũng được. Đành bỏ quyển sách xuống, nhắm mắt chạy theo mọi người ra sau núi, để xem rốt cuộc là chuyện gì.

      Bởi vì tuổi nhất nên Ngọc Vân Kiệt được ngồi ở bàn đầu, thấy Âu Dương Lâm nở nụ cười xấu xa, lập tức mặt trắng bệch, nghĩ đến đầu tiên là tỷ tỷ mình xảy ra chuyện, lập tức tông cửa xông ra.

      “Nhanh lên, nhanh lên, nghe phía sau núi xảy ra chuyện, ngươi xem người của Hoàng Lâm Các đều chạy ra đó hết rồi.”

      “Vậy sao, chúng ta cũng xem thử ”.

      Lúc nhóm người ở Hoàng Lâm Các chạy ra cũng là lúc các lớp khác hết giờ học, thấy vậy, cũng ùn ùn chạy theo xem náo nhiệt.

      Lại , Ngọc Chính Hồng sau khi tan triều, nhận được thông báo từ Lễ Học Viện: Ngọc Vân Kiệt vào Hoàng Lâm Các! Bỗng nhiên nhiên tình thương dâng trào, kêu người đánh xe chạy ngay tới Lễ Học Viện, đón con trai về ăn mừng. Hoàng Lâm Các là nơi nào chứ, học trò trong này ra đều là trụ cột của Đại Chu cả đấy, Liệt thị quả nhiên biết dạy con!

      Ngọc Chính Hồng tới nơi, vừa lúc gặp Vân Kiệt vội vã chạy ngang qua, phía sau là đám học trò nối đuôi nhau hấp tấp kéo ra ngọn đồi phía sau, lại thấy mọi người nhìn mình với ánh mặt kỳ lạ, Ngọc Chính Hồng đột nhiên có dự cảm lành.

      Ngọc Chính Hồng vội vàng nhắm mắt chạy theo, chưa tới nơi nghe được tiếng Ngọc Bảo Oánh “Tiện nhân này phải muội muội của ta, chỉ là thứ nữ thôi, được biểu ca ta để mắt tới chính là phúc phận của nó, ta là chính nữ, ông ngoại là tể tướng tiền triều, ta muốn bán nó đến thanh lâu, nó cũng phải chịu......”. Nhất thời mong mình ngất cho rồi. Tới nơi, liền tát cho Ngọc Bảo Oánh cái.

      Ngọc Bảo Oánh hăng say, bị tát cho mắt nổ đom đóm, nhìn Ngọc Chính Hồng tức giận phát run, trợn mắt thét to, “Phụ thân, ngài đánh con!”

      Ngọc Giai Nhàn thường ở lại trong cung làm bạn với công chúa, rất ít khi về phủ, nên bao nhiêu tình thương gần như Lý thị giành hết cho Ngọc Bảo Oánh, chuyện gì cũng chiều theo, đừng là đánh, cho dù là mắng cũng chưa có lần nào. Hôm nay ở trước mặt nhiều người như vậy bị đánh, quả là lần đầu tiên.

      Thấy Ngọc Bảo Oánh vẫn biết lỗi, Ngọc Chính Hồng chỉ có thể giương mắt nhìn. Lòng hối hận cực kỳ, dạy dỗ tốt đứa con này, để nó càng ngày càng ngang ngược, thậm chí những lời như vậy cũng ra được.

      Ngọc Vân Kiệt chạy tới bên Như Ca, nhìn chị mình từ xuống dưới thấy có gì ổn, thở phào hơi. Nhớ lại những lời Âu Dương Lâm trong Hoàng Lâm Các, ràng cố tình vu oan chị mình, , nàng ta và Ngọc Bảo Oánh đều là cá mè lứa, muốn khi dễ chị mình, nhìn Âu Dương Lâm, Ngọc Vân Kiệt xụ mặt xuống.

      “Ngươi nhìn ta làm gì, ai biết tỷ tỷ ngươi chạy tới nơi này làm chi?” Âu Dương Lâm trợn mắt nhìn Vân Kiệt, lòng thầm oán, còn tưởng có thể bắt được nhược điểm của Ngọc Như Ca chứ! Làm mình mừng hụt phen. Hơn nữa người đứng bên cạnh Ngọc Như Ca là ai, sao nhìn quen quá.

      Viện trưởng Lễ Học Viện vì thị lực tốt, hơn nữa chạy giữa đường bị sái chân, đến sau cùng, xa xa nghe được lời của Ngọc Bảo Oánh cũng giận đến váng đầu. Con lớn Ngọc gia là thục nữ nổi danh ở kinh thành, thân làm em thế nào lại độc ác như vậy. Con vợ bé nhà này sợ là sống yên rồi, nghĩ tới đây lại nhìn về phía thiếu nữ đứng bên Ngọc Chính Hồng, bộ dáng quả nhiên là có giáo dưỡng.

      Đến gần, viện trưởng càng thêm sợ hãi, bên bờ sông bọn Lý Ngọc Đình nằm quằn quại dưới đất, bộ phận kia máu thịt be bét, người nào mà xuống tay tàn nhẫn như vậy, thế này xong rồi, Phủ Viễn tướng quân nhất định nháo cho trời long đất lở.

      Viện trưởng đẩy đẩy gọng kính viễn thị nhìn cho nam tử áo đen bên kia, nhất thời nghẹn lời, ôi trời ơi, vị Diêm Vương sống này phải nên ở trong cung dự tiệc sao? Sao giờ lại ở đây.

      Nháy mắt, viện trưởng có cảm giác tim mình sắp ngừng đập rồi. Nhưng viện trưởng dù sao cũng là viện trưởng, trầm ngâm chốc lát, nuốt nước miếng nhuận giọng, lấy lại bình tĩnh, tiến lên phía trước, chắp tay : “Cẩm Thân Vương thế tử giá lâm sao báo lão phu tiếng, để lão phu chuẩn bị, thất lễ rồi!”

      Nghe vậy, nhìn viện trưởng Liễu Hiền vốn lúc nào cũng biểu kiêu ngạo nịnh nọt, vậy mà giờ lại có vẻ mặt hơi lấy lòng, mọi người như thấy ma.

      Mọi người biết, nhưng Ngọc Chính Hồng biết rất , Cẩm Thân Vương thế tử này nguyên là học trò ở Lễ Học Viện, tính tình cương quyết, hành vi cực kỳ kiêu ngạo, nhưng thông minh vô cùng, vào Lễ Học Viện cũng chịu ngồi trong lớp nghe giảng ngày nào, lại thông qua hết những cuộc kiểm tra của các thầy. Hơn hết, đương kim hoàng thượng cực kỳ cưng chiều đứa cháu này, là người thể chọc vào.

      “Bản thế từ vừa hồi kinh, rất nhớ viện trưởng, muốn đến thăm, nhưng ngài bận, đành dẫn theo tùy tùng và sủng vật dạo chơi nơi này, lại gặp phải chuyện này. ngờ bây giờ Lễ Học Viện phóng khoáng đến vậy, quả được mở mang tầm mắt.” đến đây, nam tử nhìn lướt qua Như Ca an ủi em trai, hình như trong mắt có nhàn nhạt nhu tình.

      Ngay lập tức, nam tử nhìn sang Ngọc Chính Hồng, “Ngọc đại nhân, bản thế tử vẫn cho Ngọc gia là gia tộc đời đời đọc sách, ngờ tiểu thư con chính thê lại như vậy, nếu nhờ ta tình cờ ngang qua, chỉ sợ vị tiểu thư này phải nhảy sông tự vẫn để bảo toàn danh tiết rồi.”

      Ngọc Chính Hồng nghe vậy, sợ hãi , “Hạ quan dạy con nghiêm, trở về nhất định quản giáo lại”.

      Nam tử nghe vậy cũng gì, chỉ cười như cười nhìn viện trưởng bối rối “ biết viện trưởng định xử lý mấy kẻ làm xằng làm bậy này như thế nào?”

      Thấy nam tử bắt mình phải tỏ thái độ, viện trưởng chỉ có thể đáp: “Làm chuyện bại hoại như vậy trong học viện thể nào tha thứ, hình phạt là đuổi học, bao giờ được vào trường nữa. biết xử lý như vậy, có thỏa đáng ?”

      “Vốn bản thế tử muốn cho những kẻ này nếm thử cảm giác bị ném vạc dầu, nhưng nếu viện trưởng quyết định như thế, bản thế tử thể nể mặt ngài. Ta vừa nhớ ra còn chuyện quan trọng phải làm, bản thế tử quấy rầy nữa.”

      tiếng huýt sáo vang lên, Tuyết Lang vui vẻ cọ cọ bên Như Ca nghe thấy chủ nhân gọi, “Ngao....ooo” tiếng coi như là tạm biệt nàng, rồi nhanh chóng chạy theo.

      Nam tử áo xanh cũng chạy theo, tức giận lầm bầm: “tiểu gia ta biến thành tùy tùng của ngươi khi nào chứ!”

      Vân Kiệt bỗng làm ra hành động khiến người kinh ngạc, quỳ gối nhìn theo, cho đến khi bóng dáng nam tử biến mất mới đứng dậy. Như Ca nhìn thần tình nghiêm túc của Vân Kiệt, cảm thấy ấm áp, Vân Kiệt là!
      Chris, Phong nguyet, tart_trung4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :