1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi - Mại Mạnh Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 109: Đỡ đẻ

      Lại bên Phượng Tê Cung, sau khi Tô ma ma trở lại, hoàng hậu nương nương cần chuẩn bị cho bữa tiệc, nên bảo hai vợ chồng Như Ca trước, và suy nghĩ kỹ chuyện vừa .

      đường rải đá, Như Ca nhìn nam tử bên cạnh như có điều suy nghĩ, nhớ tới những lời vừa rồi của hoàng hậu nương nương, lòng nàng rất loạn.

      Đế hậu an bài cho Dạ Huyền như vậy quả là sủng ái trước nay chưa từng có, giao toàn bộ Bắc Địa cho , tương lai dù hoàng đế mới lên ngôi cũng có bất kỳ uy hiếp gì đến Dạ Huyền.

      Nhưng nếu Dạ Huyền tiếp nhận toàn bộ Bắc Địa, phải rời khỏi kinh thành, dọn đến Bắc Địa. Mà mình là vợ, tất nhiên phải theo. Những thứ khác Như Ca lo, duy chỉ có Liệt thị, khiến Như Ca thể suy tính kỹ.

      Lúc Vân Kiệt Bắc Địa, mẹ luôn lo lắng yên, nhưng vì khi đó còn có mình chăm lo, dăm ba bữa lại đón mẹ đến phủ thế tử chơi, tâm tình mẹ mới dần bình ổn lại. Nếu mình cũng , mẹ làm sao chịu nổi. Chẳng lẽ trông chờ Ngọc Chính Hồng và bầy tiểu thiếp của ông ta quan tâm chăm sóc mẹ?

      Như Ca nhìn nam tử nắm tay mình, trong lòng hiểu rất : tuyệt đối thể khuyên bỏ qua cơ hội này mà ở lại kinh thành, vì nếu có chuyện thế giới của nàng cũng sụp đổ. Vân Kiệt và mẹ là hai người nàng muốn bảo vệ, còn lại là người nàng muốn sống cùng cả đời!

      Như Ca nghĩ đến, kiếp trước có thể Tiêu Dạ Huyền chết trong tay người hoàng gia, liền rét lạnh, nhất thời kéo ống tay áo Tiêu Dạ Huyền, khiến dừng bước.

      Thấy Như Ca bỗng nhiên kéo áo mình, Tiêu Dạ Huyền khó hiểu, chưa kịp mở miệng, thấy thê tử vòng tay ôm chặt hông mình, chôn đầu trong ngực , tựa như lo lắng gì đó.

      Thấy vậy Tiêu Dạ Huyền bèn vòng tay ôm chặt nàng, hôn cái lên trán nàng, dịu dàng hỏi: “Ca nhi, sao vậy?”

      Nghe Tiêu Dạ Huyền hỏi, Như Ca ngẩng đầu lên, thấy bốn bề vắng lặng, liền giọng hỏi: “Phu quân, chàng có nhớ chuyện xưa ta từng kể cho chàng ?”

      “Tất nhiên nhớ”, chuyện thần kỳ như vậy sao mình có thể quên.

      “Vậy chàng cảm thấy y thuật của Tiết Thanh Trạch thế nào?”

      Thanh Trạch? hiểu vì sao câu chuyện lại đổi đề tài nhưng Tiêu Dạ Huyền vẫn trả lời câu hỏi của thê tử.

      “Thanh Trạch xuất thân từ nhà y, tuy có thể bằng nàng, nhưng cũng rất tinh thông y thuật rồi.”

      Nghe Tiêu Dạ Huyền đáp, Như Ca gật đầu cái, trầm giọng : “Vốn ta nghĩ kiếp trước trị liệu thất bại là do điều trị trễ. Nhưng hôm nay lại có ý tưởng khác, kiếp trước trị liệu thất bại có thể là do có người giở trò. ra lúc mời dùng máu của ta, thân thể chàng cải thiện rất nhiều, sau chừng năm cổ độc gần như ngừng hoạt động, đầu ngón tay nhúc nhích được. Bất quá từ khi công chúa Bình Dương xuất , việc điều trị càng ngày càng vào ngõ cụt, cuối cùng cổ trùng hoạt động lại. Hôm nay, nghe hoàng hậu nương nương nhắc lại chuyện kia, thể hoài nghi.... ...”

      Nghe vậy, trong đôi mắt hẹp dài của Tiêu Dạ Huyền xẹt qua tia u, rồi nhanh chóng cúi đầu hôn lên môi tiểu thê tử tràn đầy lo lắng, giọngnói: “Chớ lo lắng! Mọi chuyện cứ giao cho ta là được!”

      Biết nam tử có lòng đề phòng, Như Ca an tâm chút, giọng rủ rỉ: “Hoàng hậu nương nương đúng, tương lai trước được, vì lâu dài, chuyện Bắc Địa chúng ta phải suy nghĩ kỹ càng......”

      về sau, Như Ca lưỡng lự, tiếng chìm trong gió lạnh, Tiêu Dạ Huyền vừa định hỏi lại, cách đó xa truyền đến tiếng kêu cứu khẩn thiết của nam tử.

      Như Ca nghe thấy, theo bản năng kéo Tiêu Dạ Huyền đến chỗ phát ra thanh.

      bao lâu, hai người liền thấy được người kêu cứu sau núi giả.

      Đó là nam nhân chừng 35, 36 tuổi, đầu cài trâm vàng ròng, mặc quần áo thêu tỳ hưu bằng sợi bạc, lúc này ôm nữ nhân bụng to đùng, cả người đầy máu tươi, hôn mê.

      Thấy người tới, nam tử giống như thấy được cứu tinh, hô lớn: “Dạ Huyền hiền đệ, ngươi đến quá tốt, mau giúp ta tay!”

      Nghe nam tử kia gọi Tiêu Dạ Huyền như vậy, hơn nữa dựa vào số tuổi và trang phục của ta. Như Ca liền nhận ra người trước mắt chính là cháu ruột của Liễu thái hậu, Khang Thân Vương.

      Nhìn lướt qua khuôn mặt tái nhợt như giấy của nữ tử được nam tử ôm chặt, Như Ca cả kinh, buông tay Tiêu Dạ Huyền ra, bước nhanh đến gần. Vừa vừa hô: “Mau để nàng nằm xuống, ngươi ôm chặt vậy, máu nàng mau chảy hết mất!”

      Nam tử kia sửng sỡ, vội vàng thả nữ tử trong lòng nằm xuống bãi cỏ.

      Như Ca nhanh chóng ngồi xổm xuống, ấn huyệt Nhân trung cho nữ tử. Chỉ chốc lát sau, nàng ta tỉnh lại, nước mắt cứ chảy nhưng được lời nào.

      Thấy máu nàng ta chảy ngừng, Tiêu Dạ Huyền bèn hỏi Khang Thân Vương ngồi bên cạnh ôm đầu cơ hồ muốn khóc kia, “Tiêu Thừa An, xảy ra chuyện gì?”

      “Ta cũng biết xảy ra chuyện gì, vừa rồi nhạc phụ gọi chuyện, nên để người làm dẫn Vân nhi đến gần đây dạo, ngờ, khi ta trở lại, người làm thấy, còn Vân nhi té nằm đó, máu chảy ngừng, hôn mê bất tỉnh. tại nàng mang thai 8 tháng! Tên chết tiệt kia sau còn chưa dẫn ngự y đến, hu hu.....”

      bắt mạch cho thai phụ, nghe thanh gào khóc của nam tử kia, Như Ca run lên, quát: “ muốn xác hai mạng im lặng chút !”

      Nghe vậy, Khang Thân Vương lập tức lấy tay bụm miệng dám lên tiếng, nhưng thân thể vẫn cứ nấc run.

      Tiêu Dạ Huyền thèm để ý nữa, nhìn Như Ca, thấy mày nàng ngày càng nhíu chặt, giọng hỏi: “Sao rồi?”

      “Vốn có việc gì, nhưng vừa rồi bị người ôm lúc, nên máu chảy ít, động thai, muốn sinh sớm cũng còn hơi mà sinh! Chờ ngự y tới, chỉ sợ xác hai mạng.”

      “Sao có thể như vậy, ông trời ơi! Đây là đứa bé ta mong đợi lâu mà!”, nghe Như Ca , Tiêu Thừa An ôm Tô Vân rống lên.

      Thấy Tiêu Thừa An khóc lóc, nhìn hạ thân đẫm máu của nữ tử kia, mùi máu tươi cơ hồ khiến Như Ca nôn mửa, vỗ trán : “Nếu ngươi muốn cứu nàng, ra ta có cách có thể thử lần, tuy rằng nhất định thành công, nhưng nếu thử, mẫu tử nàng nhất định chết.”

      “Đệ muội, ngươi sao, nhanh thử !” Tiêu Thừa An tại quan trọng Như Ca có biết y thuật hay , thấy người đất sắp chịu nổi nữa, chỉ có thể đặt tất cả hy vọng lên người Như Ca.

      Như Ca với Tiêu Dạ Huyền: “Chàng ảnh vệ mau dẫn ngự y tới, nhớ bảo họ lập tức mang băng gạc khử trùng về nhiều chút”.

      Biết Như Ca muốn cứu, Tiêu Dạ Huyền gật đầu, vỗ tay cái, chỉ chốc lát vài ảnh vệ áo đen xuất , nghe Tiêu Dạ Huyền phân phó xong nhanh chóng biến mất.

      Như Ca nhiều lời nữa, lấy ra viên thuốc khiến người ta tạm thời mất tri giác từ trong ống tay áo, đút cho nàng kia ăn, sau đó rút ra vài cây châm, với hai nam tử bên cạnh: “Hai người đứng cản hai đầu gió, chớ để nàng ta bị lạnh. Thuận tiện luôn, cảnh tượng hơi máu me chút, người bình thường sợ rằng chịu nổi phải xoay người nhắm mắt lại, hơn nữa nam nhân cũng nên nhìn.”

      Nghe vậy, Tiêu Dạ Huyền ngoan ngoãn xoay người sang hướng khác. Còn Khang Thân Vương vẫn cố chấp nhìn.

      Như Ca lắc đầu cái, thèm chú ý Tiêu Thừa An nữa, lấy bình tĩnh, cởi áo nàng kia ra, châm mấy huyệt bụng nàng ta.

      Thấy máu chảy chậm lại rồi ngừng hẳn, Như Ca thở phào nhõm, lấy ra con dao cực kỳ sắc bén, rạch đường bụng Tô Vân.

      Tiêu Thừa An nghẹn họng nhìn trân trối cảnh tượng trước mắt, chưa kịp ngăn cản, Tô Vân bị mổ bụng.

      Thấy vậy, Tiêu Thừa An nghiêng đầu sang bên nôn liên tục, ra cả mật xanh mật vàng, chỉ vào Như Ca lắp bắp: “Ngươi.....ngươi.... .....”

      Nhưng vào lúc này, Như Ca từ từ mở bụng của Tô Vân, lôi ra đầu đứa trẻ, sau đó là thân thể. Thấy vậy, Tiêu Thừa An thức thời ngậm miệng lại.

      Ra ngoài, đứa bé oa oa khóc lên, đúng lúc ảnh vệ cầm băng gạc chạy về.

      Tiêu Dạ Huyền nhận lấy băng gạc, lúc xoay người đưa cho Như Ca, thấy cảnh tượng mở bụng kia, hơi giật mình chút, nhưng nháy mắt khôi phục bình thường, nhanh chóng quay đầu , nhìn nữ tử mở rộng quần áo dưới đất.

      Như Ca giao đứa bé cho Tiêu Thừa An, nhận lấy băng gạc, rút ra sợi chỉ bạc, bắt đầu khâu bụng lại cho Tô Vân.

      Đợi vá xong vết thương, quấn lên bụng nàng ta tầng băng gạc, xem như hoàn thành, còn lại chờ ngự y đến xử lý tiếp.

      Nhận thấy xung quanh trừ tiếng trẻ nít khóc hình như quá mức yên tĩnh, Như Ca từ từ đứng dậy.

      Đột nhiên trước mắt tối sầm, hình ảnh thấy được trước khi mất ý thức là ngự y cầm hòm thuốc há hốc mồm, bên tai vang lên tiếng kêu hoảng sợ của Tiêu Dạ Huyền.

      màu tối đen như mực.... .....
      Chris thích bài này.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 110: Mang thai

      Khi Như Ca tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy Tiêu Dạ Huyền ngồi bên giường nhìn chằm chằm mình nháy mắt. Màn lụa văn phượng hoàng màu vàng giường bay phất phơ, hiển nhiên là ở Phượng Tê Cung của hoàng hậu nương nương.

      Nhìn đến ba vị ngự y vẻ mặt cung kính đứng cách đó xa, nhớ đến phụ nhân trẻ tuổi mình cứu trong hoa viên, Như Ca muốn ngồi dậy. Thấy vậy, Tiêu Dạ Huyền vội vàng đỡ nàng.

      “Sao có nhiều ngự y ở đây vậy? Khang Thân vương phi sao rồi?”

      Nghe Như Ca , liếc nhìn Cẩm Thân Vương thế tử ngồi bên thế tử phi nương nương, ba ngự y liếc mắt nhìn nhau. Lão ngự cầm đầu tiến lên phía trước : “Khang Thân vương phi được mấy ngự y chăm sóc, thế tử phi chớ lo, tại đáng lo là thân mình thế tử phi, mới vừa mang thai tháng, cần chú ý giữ gìn, được ngồi chồm hổm đè ép bụng lâu như hôm nay nữa.”

      Hôm nay thấy màn thế tử phi đỡ đẻ cho Khang Thân vương phi, tất cả ngự y có mặt đều vô cùng kinh ngạc. ngờ đời này còn có người có thể mở bụng lấy thai rồi khâu vết thương lại như thế. Mà bộ dáng Khang Thân vương phi có vẻ gì là đau đớn, quả thể tưởng tượng nổi. Ngẫm lại, Cẩm Thân Vương thế tử phi hẳn là cao thủ đại phu. Bất quá, tuy y thuật của thế tử phi cao thâm, nhưng bọn họ là ngự y nên vẫn phải nhắc nhở vài lời.

      “Thân thể của ta?”, theo bản năng sờ sờ bụng, liếc nhìn Tiêu Dạ Huyền bên kia, thấy trong mắt có lửa giận, Như Ca chột dạ, nhìn ba vị ngự y cười : “Tạ đại nhân nhắc nhở, về sau Như Ca cẩn thận hơn.”

      có gì ạ.” vốn còn muốn ở lại xin thế tử phi chỉ bảo phương pháp mổ bụng lúc nãy, nhưng thấy ánh mắt của Tiêu Dạ Huyền, lão ngự y bèn làm lễ : “Nếu thế tử phi tỉnh lại, tạm thời còn gì đáng ngại nữa, chúng thần xin phép về điện Triều Dương báo lại cho hoàng thượng và hoàng hậu nương nương.”

      “Ngự y thong thả!”

      Điện Triều Dương.....

      Trời tối hẳn, chắc bữa tiệc bắt đầu lâu rồi!

      Đợi ngự y hết, Tiêu Dạ Huyền ôm Như Ca nhìn trời thất thần vào lòng, nâng khuôn mặt nhắn tinh xảo của nàng lên, trầm giọng : “Biết mình mang thai, lại cẩn thận như vậy, tự làm mình bất tỉnh, nàng thương con chúng ta sao?”

      Trời mới biết, nhìn thấy nàng ngất , hoảng sợ bao nhiêu, e rằng nàng có gì sơ xuất.

      Nghe ngự y nàng mang thai, hạnh phúc cơ hồ nhảy dựng lên. Đột nhiên nhớ tới biểu tình của nàng lúc nãy, chắc hẳn nàng sớm biết, nhưng cho mình mà thôi.

      Như Ca nghe vậy, nhìn vẻ mặt vui của Tiêu Dạ Huyền, nịnh nọt kéo tay : “Dĩ nhiên là thương mà, đây là đứa con đầu tiên của chúng ta, thương sao được. Trước lúc , ta uống viên thuốc an thai. Bất quá tình cảnh vừa rồi, chàng cũng thấy đó, nếu ta kịp thời cứu chẳng phải chết hai mạng người sao, lẽ nào muốn ta khoanh tay đứng nhìn? Huống chi, phải bị động thai nên ta mới ngất , chẳng qua khí huyết lưu thông tốt mà thôi. Cứu mạng người còn hơn xây 7 tòa tháp, ta cứu người, cũng là vì tích phúc cho con chúng ta đó!”

      Nghe vậy, vẻ mặt Tiêu Dạ Huyền hơi dịu xuống, cứng rắn : “ được có lần sao.”

      Như Ca thấy Tiêu Dạ Huyền giận nữa, mỉm cười, ôm cổ nũng nịu : “Chuyện mang thai ta chưa cho ai hết, định giữ bí mật, đến mai sinh nhật chàng cho chàng biết, ngờ bị lộ mất, mai biết lấy gì làm quà sinh nhật đây?”

      Nghe giọng điệu hình như hết sức khổ não của Như Ca, vẻ mặt Tiêu Dạ Huyền trở nên dịu dàng cơ hồ tan thành nước, hôn xuống đôi môi đỏ mọng của nàng : “Món quà này ta rất thích, cần tìm món khác nữa.”

      Vợ , nàng cũng biết, sinh mệnh bé trong bụng nàng là quà tặng quý nhất thế gian này đối với ta, những thứ khác là gì cả!

      Biết mình trấn an được phu quân Như Ca thở phào nhõm, thấy quần áo dính máu người mình được thay, cần phí thời gian sửa sang lại nữa, bèn kéo ống tay áo : “ còn sớm, tiệc tất niên bắt đầu lâu rồi, chúng ta tranh thủ chạy qua nhanh !”

      “Trong sách thuốc , phụ nhân mang thai cần tĩnh dưỡng, nên đến chỗ huyên náo.”

      Mình mới mang thai tháng chứ có phải sắp sinh đâu mà!. Huống chi tiểu Huân ở đó mình, chẳng lẽ trông chờ vào vợ chồng Cẩm Thân Vương chăm sóc nó sao? Nhìn Tiêu Dạ Huyền, Như Ca sờ sờ bụng : “Nhưng ta muốn đến bữa tiệc xem thử, hôm nay ăn trưa sớm, tại đói quá, làm sao bây giờ?”

      Nhìn bộ dáng ‘ta vô cùng đói’ của Như Ca, người cha mẫu mực Tiêu Dạ Huyền làm sao còn ngồi yên được, nhanh chóng ôm người ra ngoài.

      Dọc theo đường , bọn cung nữ thái giám thấy Tiêu Dạ Huyền ôm người giống như ôm bảo vật qua, thầm chắc lưỡi, đây là Cẩm Thân Vương thế tử, chiến thần Bắc Địa sao?

      Tin Cẩm Thân Vương thế tử phi Ngọc Như Ca có thai, theo ngự y truyền đến điện Triều Dương. Văn võ bá quan, Hầu vương Bá tước nhìn nụ cười mặt đế hậu, đều có suy nghĩ riêng.

      Ngồi bên trái đế hậu, nghe tin xong Cẩm Thân Vương Tiêu Dực Đức cứng ngắc trong chốc lát, thấy vẻ mặt sa sầm của mẹ con Liễu thị, lòng có chút ảo não. Vốn định mượn chuyện Tô Như mang thai trưởng tôn của Cẩm Thân Vương phủ mà đòi Hồng đế ban Cáo Mệnh cho Liễu trắc phi và dâu thứ. Ai ngờ, giờ dâu cả có thai, dâu thứ còn quý gì nữa. Sáng sớm vừa tuyên bố Tô Như có thai hai tháng, buổi chiều bên kia cũng có, chẳng lẽ hai vợ chồng Tiêu Dạ Huyền chuyên môn đối nghịch với mình sao?

      Trần thị ngồi bên cạnh Tiêu Dực Đức, tự nhiên bỏ qua bất kỳ vẻ mặt nào của Tiêu Dực Đức, làm vợ chồng nhiều năm tất nhiên Trần thị biết ý nghĩ của chồng. Trần thị thầm cười to trong lòng, kể từ sáng nghe được tin Tô Như mang thai, bực mình đến mức ăn cơm trưa vô, ngờ đến tối, tin tốt tới. Kém nhau bao nhiêu, còn biết đứa nào sinh trước đâu! Hơn nữa, con của dòng chính quý hơn con dòng thứ gắp trăm, ngàn, vạn lần! Dựa vào thương của Hồng đế và hoàng hậu với Dạ Huyền, đứa bé kia vừa sinh ra mang mệnh được người kính trọng. Còn đứa bé của con trai tiện nhân Liễu thị kia đoán chừng chẳng có ích bằng cái chày gỗ nữa.

      Hả hê nhìn Tô Như vặn xoắn khăn tay, Trần thị cười lạnh : “Có vàng , sắt vụn còn ích bằng hạt cát!”

      Lời vừa ra, chỉ Tô Như mà vẻ mặt cả bọn Tiêu Dạ Cát đều hết sức khó coi.

      Nội bộ Cẩm Thân Vương phủ đấu hăng say, bên các hoàng tử hoàng nữ cũng đều có suy nghĩ riêng.

      Thấy vui cười mặt đế hậu khi nghe tin Tiêu Dạ Huyền có con, nữ tử mặc áo khoác lông chồn đen với nam tử mặc áo màu nâu thêu tỳ hưu bên cạnh: “Lúc trước biết tin hoàng huynh có con, ngay cả tí biểu cảm phụ hoàng cũng có, giờ nghe thê tử Tiêu Dạ Huyền có thai, phụ hoàng cười rạng rỡ thế kia, hoàng tử hoàng nữ chúng ta trước mặt phụ hoàng e rằng bằng cả cọng tóc của Tiêu Dạ Huyền.”

      Nghe ngữ điệu khích bác trắng trợn của nữ tử, nam tử áo nâu lườm cái, chưa gì, nam tử ngồi gần mở miệng: “Hoàng tỷ, Tiêu Dạ Huyền dù được sủng ái đến đâu cũng chỉ là nhất thời, chẳng lẽ phụ hoàng có thể lập làm thái tử hay sao? Bất quá, hoàng huynh, tam ca coi như xong, tranh giành đế vị chỉ còn lại hai chúng ta. Chúng ta là huynh đệ trong nhà, dù gì cũng có tình cảm, giống những kẻ chỉ biết dựa vào hoàng hậu, tương lai ai lên ngôi cũng đừng mong sống tốt. Những năm này, hoàng tử chúng ta vì mà chịu bao lạnh nhạt, tỷ như hoàng huynh, bị nhốt ở đất tây mấy năm, đến giờ mới được phụ hoàng triệu về. An Đạo ta khó mà tưởng tượng ở nơi đầy chướng khí đó, hoàng huynh làm sao mà sống nổi.”

      Lời của ngũ hoàng tử Tiêu An Đạo chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, khiến sắc mặt nhị hoàng tử Tiêu An Kiệt càng thêm trầm, hồi lâu cười lạnh: “Các ngươi cho rằng Tiêu Dạ Huyền có thể đắc ý bao lâu, chẳng mấy chốc là trò cười của toàn bộ Đại Chu!”

      Lời của Tiêu An Kiệt khiến hai kẻ bên cạnh vô cùng hứng thú, Tiêu An Đạo bèn sáp đến hỏi: “Hoàng huynh có ý gì?”

      Ngửi thấy mùi son phấn người Tiêu An Đạo, mặt Tiêu An Kiệt xẹt qua tia khinh miệt, nhưng ngay lập tức biến thành bộ dáng thân thiện quay đầu với nam tử trung niên lưng còng phía sau: “Vũ Văn Khâu, cho ngũ hoàng tử biết bí mật bên trong .”

      Nam tử lưng còng đứng sau lưng nhị hoàng tử nghe vậy gật đầu cái, đến bên cạnh hai tỷ đệ ngũ hoàng tử rì rầm. Nghe Vũ Văn Khâu mắt hai tỷ đệ ngũ hoàng tử sáng rỡ lên.

      Bên đối diện, Tiêu Dạ Huân được Thanh Loan chăm sóc, nhìn nam tử lưng còng, gương mặt xấu xí, bên hông giắt bình sứ dài và quyển sách cũ nát kia, mặt xuất nụ cười lạnh hề hợp với tuổi, lúc cúi đầu uống trà, trong con mắt màu tím tràn đầy sát khí.

      Nam tử lưng còng chuyện bỗng cảm thấy tầm mắt lãnh tập trung người mình bèn ngước mặt nhìn quanh, nhưng phát bất kỳ khác thường nào. Khi thấy đôi mắt tím của đứa bé ngồi đối diện, đờ người chút, hỏi thăm xong thân phận của đứa bé liền cười nhạt tiếng, lấy bảo vật bên hông cho người trước mặt xem.

      Lúc này, thanh lanh lảnh của thái giám canh ngoài điện Triều Dương vang lên.

      “Cẩm Thân Vương thế tử và thế tử phi đến!”
      Chris thích bài này.

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 111: Kẻ đến từ Vân Cương

      Nghe tiếng thông báo của thái giám ngoài điện Triều Dương, ánh mắt tất cả quần thần trong bữa tiệc đều tập trung nơi thảm đỏ ở cửa chính.

      Dưới ánh nến lung linh, đôi nam nữ tay nắm tay, chậm rãi bước vào.

      Nam tử mặc áo đen thân hình cao lớn, dung mạo tà lệ cuồng dã. Nữ tử mặc áo nhung có nhiều loại hoa, dung mạo nhu nhược xinh đẹp vô song, thêm ấn ký hoa đào giữa trán, chẳng khác gì tiên nữ giáng trần. Hai người cực kỳ xứng đôi.

      Tiêu An Đạo thấy Như Ca, gương mặt tinh xảo, nụ cười xinh đẹp, dáng người thướt tha....quả là sắc nước hương trời, nhìn chớp mắt, nhớ đến lời của nam tử lưng còng lúc nãy, : “Quả còn đẹp hơn cả hoa khôi của Quốc Sắc Thiên Hương Lâu ba phần, nữ tử như thế biết ai mới có phúc hưởng.”

      Ngồi bên cạnh Tiêu An Đạo, dĩ nhiên công chúa Bình Dương bỏ sót lời lầm bầm của đệ đệ mình, nhìn lướt qua Như Ca, nở nụ cười lạnh lùng, lại gần Tiêu An Đạo, thầm: “Chỉ cần ngồi lên ngôi vị hoàng đế rồi, hoàng đệ muốn gì liền có cái đó. Bất quá nữ nhân này hoàng đệ đừng tơ tưởng, qua tối nay chết hay sống còn chưa biết đâu!”

      Nghe vậy, ngũ hoàng tử Tiêu An Đạo lắc đầu : “Đáng tiếc, đáng tiếc.......”

      Trong lúc tỷ đệ hai người thầm, vợ chồng Như Ca làm lễ với đế hậu xong, tiến đến chỗ quy định ngồi xuống.

      Như Ca xoay người thấy Tiêu Dạ Huân ngồi tách biệt với những người khác, giống như bị lập, mặt có chút thương tiếc. Tiêu Dạ Huyền thấy vậy, ngoắc tiểu Huân ngồi sau lưng mình, chỉ chỉ vị trí bên cạnh Như Ca ý bảo nó ngồi vào đó.

      Yến tiệc kiểu này, chỗ ngồi được quy định sẵn, nhưng xét thấy địa vị của Cẩm Thân Vương thế tử trước mặt đế hậu, việc thế tử tự xếp chỗ ngồi chẳng đáng gì. Phải biết khi còn ngay cả giường của hoàng thượng thế tử cũng ngủ qua rồi. Cho nên liếc thấy hoàng hậu cười cười, thái giám phụ trách xếp chỗ liền vô cùng thức thời mà nhắm mắt mở mắt cho qua.

      Những quan viên từng dâng tấu buộc tội Trần gia và Tiêu Dạ Huyền thấy thỉnh thoảng Hồng đế bảo Lý công công xuống rót rượu cho Cẩm Thân Vương thế tử, nhìn lại mấy vị hoàng tử hoàng nữ bị ghẻ lạnh bên kia, lòng hết sức hối hận. Bọn họ chỉ mong thấy thế tử bị hoàng thượng lạnh nhạt mà quên mất phải rất lâu trong mấy hoàng tử này mới lên ngôi. Vốn nghĩ dù gì con ruột vẫn hơn, nên hoàng thượng mới cho phép các hoàng tử hoàng nữ hồi kinh, nhưng giờ nhìn thấy hình như phải vậy nha!

      Bất quá ngẫm lại, chuyện đời ai trước được, ban đầu phải Hồng đế cũng rất cung kính hiếu thuận với Liễu thái hậu sao, đến cuối cùng Liễu gia cũng biết mất đó thôi!

      Tục ngữ sai, công cao làm chủ sợ. Lúc trước Chân đế trọng dụng cháu ngoại mình, Tây Vũ đại tướng quân Triệu Chính, đến mức ái phi cũng có thể ban cho , cuối cùng sao, Triệu Chính rơi vào kết cục ngũ mã phanh thây. Hôm nay, Trấn Bắc Vương và thế tử, công lao hề thấp hơn Triệu Chính, chẳng biết kết cục thế nào. Hồng đế chỉ có hai hoàng tử, mấy ngày nay hai hoàng tử mơ hồ để lộ ra bất mãn với thế tử. Con ruột và cháu, chọn ai bỏ ai, nghĩ chút liền biết. Nghĩ đến đây, lòng bọn người dâng tấu mới bĩnh tĩnh lại.

      Trong bữa tiệc Như Ca có nhận ra tầm mắt của các hoàng tử hoàng nữ kia. Nghĩ đến lời hoàng hậu nương nương, thấy hoàng thượng thỉnh thoảng nhìn về phía Dạ Huyền với ánh mắt ôn hòa, Như Ca thầm than trong lòng, Hồng đế quá mức dung túng thương dẫn đến Dạ Huyền bị người đố kỵ, nay, xui xẻo nhất là Dạ Huyền, phải chạy đến Bắc Địa để lánh nạn.

      Như Ca nghĩ đến thương của hoàng hậu nương nương với Dạ Huyền, lòng rất cảm động.

      Sau khi thành thân với Tiêu Dạ Huyền, Như Ca nghe lúc sinh hoàng hậu nương nương bị tổn thương thân thể nghiêm trọng thể tiếp tục mang thai, nàng từng nghĩ tới giúp hoàng hậu điều trị thân thể để có thể tiếp tục mang thai. Tiếc rằng, sau khi bắt mạch xong phát trừ sinh non hoàng hậu còn từng bị thương nặng, lúc đó có thể sinh ra hoàng tử xem như dễ rồi. tại điều dưỡng chỉ giúp cường thân kiện thể, cách nào mang thai tiếp được. Sau, hỏi Dạ Huyền mới biết, thời điểm Hồng đế lên ngôi lâu, Bạt Hộ vương gia Tiêu Viễn Đạo dẫn binh làm phản, hoàng hậu bị thương nặng khi theo hoàng thượng đánh giặc, điều trị hơn năm, khó khăn lắm thân thể mới có chuyển biến tốt, nhưng khỏi hẳn được. Khi mang thai đại hoàng tử, mười mấy vị ngự y ngày đêm túc trực tại Phượng Tê Cung, chăm sóc cẩn thận mới sinh được.

      Như Ca đành chọn ít thuốc bổ tốt nhất ở Dược Tiên Đường để Dạ Huyền mang vào cung cho hoàng hậu, dù sao tại hoàng hậu hơn 40, việc mang thai ngay cả phụ nhân khỏe mạnh cũng hết sức mạo hiểm huống chi hoàng hậu, việc nắm chắc, Như Ca dám làm liều.

      Trong lúc Như Ca thất thần, Tiêu Dạ Huyền bên cạnh hết sức chăm sóc nàng, trừ thỉnh thoảng uống hai chén với Hồng đế và mấy đại thần, còn lại hai mắt luôn tìm trong mớ đồ ăn cung nữ mang lên có thứ gì thai phụ ăn được . Thấy cua, lươn, thịt lừa là những thứ ngự y bảo thể ăn, bèn lạnh lẽo bảo người ta bưng , giống như những thức ăn này là thuốc độc bằng.

      Chờ Như Ca phục hồi tinh thần, trước mặt bày đủ thức ăn tốt cho thai phụ như: cá, canh gà, táo đỏ hầm thịt dê.... ....thấy bộ dáng người cha chuẩn mực của Tiêu Dạ Huyền, mặt Như Ca tràn đầy nụ cười.

      Như Ca vừa ăn đồ ăn nam tử đút cho, vừa vuốt ve bụng mình.

      So với đứa bé kiếp trước, đứa bé trong bụng quả vô cùng may mắn. Chẳng biết tại sao, mắt Như Ca tự chủ được hướng về tiểu Huân.

      Tiểu Huận nhận thấy Như Ca nhìn mình, trong đôi mắt màu tím xuất ý cười, tiện tay đưa quả nho do Tây Vực tiến công đến trước mặt Như Ca. Thấy Như Ca nuốt vào, lại bắt đầu lột quả mới.

      Cảnh tượng ấm áp như vậy trong mắt người mang ý tốt dĩ nhiên là vô cùng tốt đẹp, nhưng trong mắt kẻ mang oán giận ghen tỵ cực kỳ chướng mắt.

      Trần thị thấy Tiêu Dạ Huyền tỉ mẩn gắp đồ ăn con dâu, tâm tình tốt vì đè ép được đám người Liễu thị từ từ biến mất, thay vào đó là đố kỵ cực điểm.

      Nhớ năm đó, thời điểm mình mang thai, có được đối xử tốt như vậy đâu, mà giờ ngược lại nàng dâu được hưởng hết cả.

      Hạ ma ma đứng bên cạnh bố trí món ăn cho vương phi Trần thị thấy chủ tử vui, khỏi nhíu mày. Hầu hạ bên cạnh Trần thị nhiều năm, hiển nhiên Hạ ma ma hiểu rất tính tính của Trần thị. Thực tế Trần thị là người hết sức ích kỷ, cho phép người bên cạnh sống tốt hơn mình nửa phần, cho dù với chị hoàng hậu cũng ôm lòng đố kỵ. Nhưng dù gì vẫn là chủ tử mình trông nom từ , xem như con ruột, chỉ có thể ở bên cạnh tùy lúc nhắc nhở vương phi thôi.

      Tô Như ngồi bên cạnh Liễu trắc phi, thấy màn vợ chồng hòa hợp bên kia, liếc lại Tiêu Dạ Cát chăm chú xem ca múa chẳng nhìn mình lấy cái, tự nhiên trong lòng vô cùng chua xót. Cũng là mang thai, vì sao mình lại bị đối xử như vậy. Trước, phu quân và mẹ chồng ràng còn có mấy phần quan tâm mình, từ khi nghe ngự y bẩm báo, sắc mặt hai người liền lạnh xuống. Tất cả đều do Ngọc Như Ca kia, nếu đợi thêm ba bốn năm nữa mới mang thai, cho con mình đứng vững trong vương phủ, mình chẳng phải chịu lạnh nhạt thế này.

      Tầm mắt Tô Như chuyển sang chỗ cha mình ngồi, bên kia sớm còn bóng người, vừa nãy nghe ngự y em khác mẹ mới sinh con trai, chắc bị mẹ kế lôi xem. Thấy vẻ vui mừng lòng của cha, ngay cả con bảo bối mình đây cũng nhìn tới, chẳng khác gì cha dượng. cho cùng, tiện nhân Tô Vân kia nếu gả cho Tiêu Dạ Huyền, có thể giúp mình tay, tương lai vương phủ phải vào tay mình rồi sao. ngờ lại coi trọng tên Khang Thân Vương mềm yếu vô dụng kia, chưa cưới có bầu, còn tình đầu ý hợp gì đó, biết xấu hổ. Từ cung hoàng hậu nương nương ra thấy nha hoàn của mình ở trong góc xầm xì gì đó với ai, tưởng rằng cho Tô Vân kia ăn chút đau khổ, ngờ được vợ chồng Ngọc Như Ca cứu mất, vô tình giúp hai kẻ đó làm người tốt.

      Bên kia được Tiêu Dạ Huyền và tiểu Huân thay nhau gắp đồ ăn cho Như Ca. Tất nhiên Như Ca cảm nhận được oán niệm cực lớn của Tô Như. Mình và Dạ Huyền dọn khỏi vương phủ từ lâu, hình như chọc tới đệ muội này gì hết! Vì sao ánh mắt Tô Như cứ như mình thiếu nàng ta triệu lượng thế kia.

      Bất quá so với Tô Như, đám hoàng tử hoàng nữ mới đáng chú ý hơn. Nhìn nam tử trung niên lưng còng đứng sau lưng nhị hoàng tử, bên hông giắt bình sứ hoa văn kỳ lạ, bỗng nhiên Như Ca nhớ đến quyển sách cổ mình tìm được ở Vân Cương. Đặc trưng của giáo đồ Bái Nguyệt Giáo là nuôi cổ, đêm 30 mươi, mà nhị hoàng tử mang theo người Bái Nguyệt Giáo đến, tuyệt đối phải tình cờ. Thấy ba người bên đó nhìn mình và Dạ Huyền bằng ánh mặt hèn mọn và cười nhạo, dù Như Ca hiểu nhưng cũng biếts đêm nay thể bình yên rồi.

      Lúc này, tiếng trống nhạc dừng lại, nhị hoàng tử Tiêu An Kiệt từ chỗ ngồi ra, quỳ xuống đất hành lễ với đế hậu xong, cực kỳ trịnh trọng : “Phụ hoàng, nhân tiệc giao thừa này, nhi thần có chuyện muốn tấu.”

      Hồng đế lạnh nhạt : “Nhị hoàng nhi bình thân, muốn tấu gì?”

      Được Hồng đế cho phép, Tiêu An Thực đứng lên liếc nhìn Tiêu Dạ Huyền tầm mắt vẫn rời khỏi người thê tử Ngọc Như Ca, cười gằn cái, nhưng chỉ trong chốc lát trở nên vô cùng cung kính.

      “Khởi bẩm phụ hoàng, kể từ khi phụ hoàng lệnh nhi thần trấn thủ đất tây, nhi thần ngày đêm ngủ, vừa xử lý công việc vừa dùng tấm lòng dân như con cảm hóa man tộc Vân Cương. Rốt cuộc cố gắng của nhi thần uổng phí, mấy tháng trước, sứ giả Vân Cương, Vũ Văn Khâu đến biểu đạt Vân Cương đồng ý làm bạn tốt với Đại Chu ta. Lần này, nhi thần hồi kinh, liền đem đến gặp mặt phụ hoàng.”

      Lời Tiêu An Kiệt khiến cả điện Triều Dương yên tĩnh, phải biết từ lúc Hồng đế lên ngôi, Đại Chu và Vân Cương có vô số lần đánh nhau, ở lần đầu tiên, nếu nhờ Cẩm Thân Vương thế tử liều mình cứu, tính mạng Hồng đế thiếu chút nữa còn, hôm nay nhị hoàng tử lại dẫn người Bái Nguyệt Giáo đến, biết Hồng đế phản ứng thế nào đây.

      Hồng đế nghe vậy mặt đổi sắc, chỉ : “Rất tốt, biết vị nào là sứ giả của Vân Cương?”

      Dù hỏi vậy, nhưng ánh mắt Hồng đế hướng tới nam tử trung nhiên lưng còng kia.

      Thấy Hồng đế nhìn mình, Vũ Văn Khâu tiến đến giữa điện Triều Dương.

      “Sứ giả Vân Cương Vũ Văn Khâu tham kiến Hồng đế bệ hạ, chúc bệ hạ phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn.”

      Vừa vừa nằm sấp xuống làm lễ theo nghi thức của Vân Cương.

      “Trẫm nghe nhị hoàng nhi , Vân Cương đồng ý làm bạn tốt với Đại Chu. Nhưng nhiều năm qua, Vân Cương vẫn luôn nhòm ngó Đại Chu, chế Phúc Thọ Cao hại Đại Chu ta, hôm nay lại muốn kết bạn, biết Vân Cương có gì để thể thành ý cho trẫm và văn võ bá quan xem.”

      Nghe vậy, mọi người đều gật đầu, thể tin là tin ngay được. Vân Cương có chế độ đế trị, đều do Bái Nguyệt Giáo cai quản. Từ bốn năm trước sau khi giáo chủ Vọng Nguyệt chết, hành vi Bái Nguyệt Giáo càng xằng bậy, nếu nhờ phòng thủ tốt, biết Đại Chu bị biết bao lần quầy rầy vô vị. Giờ muốn thông thương, chẳng lẽ để đến Đại Chu công khai bán Phúc Thọ Cao sao? Đùa gì thế!

      Thấy ánh mắt chất vấn của mọi người, Vũ Văn Khâu lộ vẻ lúng túng, mà lấy ra quyển sách cũ nát và bình sứ từ bên hông, giơ cao lên đỉnh đầu : “Hồng đế bệ hạ đáng kính, Văn Khâu xin hiến hai vật quý, là bản chép tay về cổ độc do giáo chủ Bái Nguyệt Giáo lưu lại, ghi lại cách dùng và cách chữa hơn trăm ngàn loại cổ độc bí mật ở Vân Cương. Hai la cổ nghe lệnh Văn Khâu và bốn đại trưởng lão tỉ mỉ đào tạo hơn 10 năm, chỉ cần Hồng đế bệ hạ giọt máu, cổ độc chỉ nghe lệnh ngài, trừng trị phản thần, giết người đoạt mạng trong nháy mắt, chính là linh cổ hiếm thấy thế gian. Đây là hai vật quý nhất của Vân Cương ta, để biểu đạt thành ý, xin dâng cho ngài. Có được hai vật này bệ hạ thống trị Đại Chu càng vững vàng.”

      đến đây, Vũ Văn Khâu liếc nhìn Tiêu Dạ Huyền, mặt tràn đầy ý xấu.

      “Trước khi dâng quyển sách này cho Hồng đế, Văn Khâu có thắc mắc về Đoạn Hồn Cổ, cổ độc độc nhất của Vân Cương Ta, muốn thỉnh giáo Cẩm Thân Vương thế tử!”

      Đoạn hồn cổ! Nghe mấy từ này mọi người ở đây đều nheo mắt, nhìn về phía Tiêu Dạ Huyền, ai thấy tàn bạo trong mắt .

      Cảm thấy quanh thân Tiêu Dạ Huyền trở nên lạnh lẽo, biết nhớ lại chuyện vui, Như Ca kéo ống tay áo , chữ: “Lạnh.”

      Nghe Như Ca , khí lạnh quanh thân Tiêu Dạ Huyền nháy mắt biến mất, nắm tay nàng, để ý Vũ Văn Khâu nữa.

      Thấy vậy, nhị hoàng tử Tiêu An Kiệt ra hiệu cho Vũ Văn Khâu tiếp tục.

      Vũ Văn Khâu định mở miệng, bỗng phát ánh mắt đứa bé ngồi bên cạnh thế tử phi nhìn mình rất quen thuộc, giống hệt ánh mắt người trong trí nhớ.

      Mà người đó chỉ dùng ánh mắt như vậy để nhìn loại người......người sắp chết.
      ChrisLedoan2099 thích bài này.

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      @Fuu nàng chuẩn bị đá, gạch ném , đọc tới chương sau quản rất muốn :yoyo50::yoyo61:

    5. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      Truyện mấy chương vậy bạn?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :