1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi - Mại Mạnh Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 101: Mở ra bí mật

      Lúc sáng đến Pháp Nguyên Tự, Như Ca vẫn chưa thấy được chỗ hay của ngựa tốt, đến lúc về mới phát được. Thường ngày, những con ngựa được cho là thượng đẳng kia đụng phải chút đất đá hay hố đường ít nhiều có chút chấn động, nhưng con ngựa bờm trắng này hết sức vững vàng, hoặc có lẽ do tốc độ quá nhanh, phóng qua chỗ ghềnh khiến Như Ca chẳng cảm giác gì.

      Tuy dùng ngựa ngày ngàn dặm để kéo xe quả hơi đáng tiếc, bất quá có nó tiện!

      Hắc Nham điều khiển ngựa hết sức thuần thục, xem chừng thời gian tính quá muộn, muốn ngày mai mẫu thân phải ngồi xe hồi nữa, Như Ca bèn lệnh Hắc Nham đưa mẫu thân và Thanh Trúc về Ngọc phủ trước, sau đó mới quay đầu xe hướng đến phủ thế tử.

      Về đến phủ thế tử, cuối giờ Dậu, trời tối hẳn.

      Như Ca xuống xe, vào phủ, thấy phòng sách còn sáng, bèn hỏi Vương ma ma, “Vương ma ma, thế tử dùng bữa tối chưa?”

      “Bẩm thế tử phi, thế tử chẳng những chưa dùng bữa tối, ngay cả cơm trưa cũng chỉ ăn qua loa chút liền trở về thư phòng, vốn sau bữa trưa thế tử xử lý xong công vụ, định đón thế tử phi, nhưng vừa đến cửa, sổ con ở Bắc Địa lại tới!”

      “Ừ, ta biết rồi”

      Nghe vậy, Như Ca phân phó Thanh Loan đến phòng bếp trước chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa tối, còn nàng về phòng ngủ thay quần áo xong đến sau.

      Vào phòng bếp, liền thấy Tiêu Dạ Huân mặc tạp dề đứng ghế, cầm muỗng quấy đều nồi canh, chốc chốc bỏ nguyên liệu vào, sau khi canh sôi, bèn nêm gia vị. Bên cạnh, Thanh Loan lớn hơn mười mấy tuổi lại đảm nhiệm vai trò trợ thủ, giúp tiểu Huân canh lửa.

      thể tiểu Huân rất có thiên phú trong việc nấu canh, mỗi lần nấu mùi vị canh luôn thơm ngon đặc biệt. Nhưng với những món khác hình như am hiểu lắm, chẳng cháy khét là chưa chín kỹ. Cho nên, sách nấu ăn Như Ca viết, Tiêu Dạ Huân chỉ giữ mấy tờ dạy nấu canh, còn lại giao cho nữ đầu bếp hết.

      đến nữ đầy bếp này, là Như Ca dẫn theo từ Cẩm Thân vương phủ, rất ham học hỏi, nghiên cứu cẩn thận thực đơn Như Ca viết, làm món ăn cực kỳ ngon miệng. Cho nên tại, chuyện trong phòng bếp Như Ca thường cần nhúng tay vào, trừ phi Như Ca muốn tự mình xuống bếp, còn chỉ cần mỗi nữ đầu bếp này là đủ.

      Tựa như tại, chỉ chốc lát nữ đầu bếp làm xong hai mặn rau như chỉ định, chờ Như Ca mang .

      Vì ở Pháp Nguyên Tự ăn cơm trưa trễ, hình như Tiêu Dạ Huân vẫn chưa đói, lúc Như Ca bảo ăn cơm, nó lắc đầu, thấy vậy, Như Ca phân phó phòng bếp chuẩn bị ít bánh ngọt giữ ấm, khi nào nó đói bụng ăn.

      Như Ca sắp xếp xong xuôi cho tiểu Huân, liền dẫn Thanh Loan bưng bữa tối đến phòng sách ở Đông viện.

      Ở chỗ quẹo hành lang, thấy nữ chủ nhân bưng bữa tối đến, lão quản gia tươi cười, tiến lên làm lễ: “Thế tử phi vất vả rồi! Thế tử chờ thế tử phi trong thư phòng!”

      Vừa lão quản gia vừa mở cửa phòng cho Như Ca.

      Đến cửa, Thanh Loan đưa hộp đựng thức ăn cho Như Ca xong liền đứng canh bên ngoài.

      Trong phòng, nghe tiếng động, thấy Như Ca xách đồ tới, Tiêu Dạ Huyền đứng lên nhận lấy hộp thức ăn kia, xách đến đặt bàn.

      Bởi vì ăn trưa vẫn còn no, Như Ca chỉ ăn vài miếng rồi động đũa nữa.

      Thấy Như Ca ăn nữa, Tiêu Dạ Huyền hỏi: “ hợp khẩu vị sao?”

      , hôm nay ở Pháp Nguyên Tự, sau khi nghe giảng kinh xong, ta và mẫu thân dùng cơm chay trong chùa, giờ còn no, nên ăn vậy là đủ rồi”, vừa chuyện, Như Ca vừa múc canh cho Tiêu Dạ Huyền.

      Nghe vậy, Tiêu Dạ Huyền gật đầu cái, cúi đầu thong thả uống canh Như Ca múc.

      Trong lúc Tiêu Dạ Huyền dùng bữa, Như Ca liếc nhìn hai chồng sổ con bàn sách, hiển nhiên những công vụ rắc rối kia vừa mới được xử lý xong.

      Dùng xong bữa tối, Như Ca muốn gọi người vào dọn dẹp, nghe tiếng gõ cửa.

      “Vào !” Thanh Nhi bước vào, trong tay cầm bức tranh Phong Vô Trần vẽ.

      “Tiểu thư, bức tranh Phong họa sĩ đưa phải đặt ở đâu ạ?”

      “Để bàn, ngươi dọn chén đũa đến phòng bếp rồi nghỉ ngơi !”

      “Dạ”

      Nghe Như Ca phân phó, Thanh Nhi đặt bức tranh lên bàn sách, sau đó dọn chén đũa vào hộp thức ăn mang ra ngoài.

      Tiêu Dạ Huyền nhìn bức tranh bàn, nghe được cái tên xa lạ, bèn ôm tiểu nhân nhân đứng bên người vào lòng, dường như vô ý hỏi: “Hôm nay ở Pháp Nguyên Tự xảy ra chuyện gì?”

      Thấy nam tử hứng thú hỏi, tất nhiên Như Ca dấu diếm, bèn chọn những chuyện quan trọng kể hết.

      ... ........

      “Chính là vậy, để tạ ơn giúp đỡ, vị họa sĩ kia liền vẽ bức tranh này ngay trong mật đạo.”

      Nam tử im lặng nghe Như Ca kể xong, mở bức tranh ra. Nhìn dung mạo được vẽ tỉ mỉ của nữ tử trong tranh, đôi mắt hẹp dài chợt lóe sáng.

      “Vẽ rất tốt, nếu ở trong cung, lúc hoàng thúc rảnh rỗi có thể cùng bàn luận về tranh”.

      Đương kim Hồng đế, trừ chiến tích nổi bật, khả năng vẽ tranh cũng khiến các họa sĩ trong cung phải cúi đầu, bất quá Hồng đế vẽ tranh là chuyện hơn 20 năm trước, giờ chỉ thỉnh thoảng bàn luận tranh chứ tự mình vẽ nữa.

      Ngồi trong lòng Tiêu Dạ Huyền, Như Ca cười : “ giờ vị họa sĩ kia ở Đại Chu nữa, chẳng lẽ nán lại chờ Hầu phu nhân bắt về ở rể sao.... .......” đến đây, Như Ca ngừng lại.

      Thấy Như Ca vốn cười đột nhiên trầm mặc, giống như suy nghĩ gì, Tiêu Dạ Huyền hỏi thử: “Sao?”

      Chốc lát sau, nghe Như Ca : “Sợ rằng Tưởng thị và Âu Dương Lâm bị nạn đường trở về rồi.”

      Nghe vậy, Tiêu Dạ Huyền ngẩn ra.

      định , bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.

      Nghe tiếng, Như Ca đứng dậy khỏi đùi Tiêu Dạ Huyền.

      Tiêu Dạ Huyền vỗ tay cái, ám vệ áo đen xuất trong thư phòng, cung kính : “Bẩm chủ tử, Kim Lăng Hầu phu nhân Tưởng thị và đại tiểu thư Âu Dương Lâm đường từ Pháp Nguyên Tự về kinh thành bị mấy khúc cây vách núi bên cạnh rơi trúng, bỏ mạng tại chỗ.”

      Bị nàng trúng rồi!

      biết, lui xuống !”

      Thấy nghi vấn trong mắt nam tử, Như Ca liền ra cảnh tượng thấy vách núi cheo leo.

      đường trở về, tiểu Huân thấy vách đá có người, lúc đầu tuy nghhi ngờ nhưng ta để ý lắm, vừa rồi sực nhớ ra người đó là thủ hạ của Âu Dương Thiệu, người đó đứng quan sát xe chúng ta, sau khi xe chúng ta qua núp vào lại bên trong vách đá, hẳn là xem thử xe ngựa có phải của Hầu phủ hay .”

      sai, vách núi chính là Trương Thiên Sư, thủ hạ của Âu Dương Thiệu, thời gian lâu, Như Ca nhớ người này, vừa rồi bỗng nhớ ra chính là .

      Phải thôi, luôn khúm núm trước Tưởng thị là vì tước vị Kim Lăng Hầu. Giờ, Kim Lăng Hầu tỉnh táo, càng dám nghe theo Tưởng thị. Chỉ tiếc, Tưởng thị vì Âu Dương Lâm, lại tính toán để con rể kế thừa Hầu phủ, nghe thấy tin tức như vậy, Âu Dương Thiệu làm sao nhịn được nữa.......hẳn là Tưởng thị và Âu Dương Lâm nằm mơ cũng ngờ mình chết kiểu này.

      Tiêu Dạ Huyền chưa bao giờ quan tâm đến Kim Lăng Hầu phủ, bất quá hình như thế tử mình quá mức chú ý người Hầu phủ. Tiêu Dạ Huyền nhớ lại phản ứng của thê tử khi thấy Âu Dương Thiệu vào tết năm ngoái và lời nàng bên bờ Mịch La khi đó.

      Tiểu nhân nhân có chút bí mật giấu , đến mức thể làm lơ. thương sâu, lại bị ngăn bên ngoài, cảm giác đó khiến sợ hãi.

      Tiêu Dạ Huyền ôm chặt vợ từ phía sau, buồn buồn : “Ca nhi, có thể cho vi phu biết vì sao nàng để ý người Hầu phủ, để ý Âu Dương Thiệu đến thế ? Ngay cả thủ hạ của Âu Dương Thiệu cũng biết như vậy.......”

      Như Ca chìm đắm trong suy nghĩ của mình, nghe thấy câu hỏi của nam tử, thân thể cứng đờ trong giây lát, ngẩng đầu thấy mong đợi trong mắt , nàng cúi đầu, nên lời.

      ngờ Tiêu Dạ Huyền đột nhiên hỏi chuyện này, từng khổ sở, giãy giụa, tan nát cõi lòng, tuyệt vọng, tối tăm là những hồi ức của nàng. Nếu biết những điều đó, đối xử với mình thế nào đây, việc sống lại, mấy người có thể tiếp nhận được. Mình có nên tìm lý do thoái thác hay , Như Ca biết, lòng rối bời.

      Yên lặng hồi lâu, thấy vợ vẫn mở miệng, trong mắt Tiêu Dạ Huyền xẹt qua thoáng chán nản, ra trong lòng nàng mình còn chưa tới mức có thể chia sẻ tất cả sao?

      “Nếu nàng muốn thôi, ......”

      Tiêu Dạ Huyền muốn mở miệng vãn hồi cục diện bế tắc trước mắt, xoay Như Ca lại, bỗng phát người trong lòng lệ rơi đầy mặt, con ngươi đầy nước mắt khiến tâm Tiêu Dạ Huyền hoảng loạn.

      “Ca nhi, đừng khóc, nếu nàng muốn , về sau ta bao giờ nhắc lại nữa đâu.”

      Vừa , Tiêu Dạ Huyền vừa vụng về lấy ống tay áo lau nước mắt cho Như Ca, vẻ mặt sốt ruột.

      Thấy Tiêu Dạ Huyền đối đãi mình cẩn thận như với ngọc lưu ly dễ vỡ, nước mắt Như Ca càng ngừng rơi. Chỉ có thể dựa vào lòng nức nở.

      Thấy vậy, Tiêu Dạ Huyền cực kỳ hối hận, vì sao phải hỏi những thứ biết cũng được mà biết cũng chẳng sao đó chứ, vì sao mình luôn khiến nàng phải khóc, giờ phải thế nào cho phải đây? Sau hồi luống cuống tay chân, Tiêu Dạ Huyền phát mình quả vô dụng, thậm chí ngay cả làm thế nào để thê tử ngừng khóc cũng biết.

      Qua hồi lâu, khóc đủ rồi, mệt mỏi, Như Ca ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi “Chàng muốn biết?”

      “Ta......”

      chờ Tiêu Dạ Huyền suy nghĩ phải trả lời thế nào, Như Ca kéo ngồi xuống giường êm, sau đó mấp máy đôi môi khô bắt đầu kể chuyện cực kỳ lâu trước kia....
      ChrisFuu thích bài này.

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 102: Tâm tư của

      Ngày đông, đêm lạnh như nước, trong phòng sách phủ thế tử, Như Ca ngồi giường êm kể xong chuyện xưa của mình, cảm giác dường như gỡ bỏ được gánh nặng khủng khiếp, toàn thân nhõm ít. Chỉ là.......

      Liếc nhìn nam tử bên cạnh lời, lòng Như Ca lại bắt đầu lo sợ. thực hoang đường như vậy, liệu có thể tiếp nhận?

      Hồi lâu, thấy người bên cạnh vẫn bộ sững sờ như cũ, Như Ca bỗng lạnh cả người. Quả nhiên, tiếp thu nổi chuyện như vậy!

      Sau khi sống lại, Như Ca từng vô số lần lập kế hoạch cho tương lai của mình, đến lúc thể lấy chồng, tìm người mình ghét , ghét mình, tôn trọng nhau như khách, bình bình đạm đạm sống, dính đến tình cảm, lại càng . Như vậy, khi hôn nhân xuất bất kỳ tỳ vết nào, mình liền có thể chút nào lưu luyến xoay người rời .

      Vậy mà, chuyện đời thường biết trước được, cũng như chuyện tình cảm thể hoạch định trước. Khi nghe câu cả đời làm thê, dưới thê có thiếp của , khi thấy dọn hết chướng ngại con đường phía trước, ánh mắt nóng bỏng của nhìn nàng, nàng dao động, khiến nàng hạnh phúc, bắt đầu mong đợi làm bạn với cả đời.

      Đến giờ, nếu dao động, mình có thể dứt khoát xoay người rời được ?

      Đột nhiên Như Ca thấy mắt ê ẩm, nước mắt vốn ngừng tự chủ lại rơi, chậm rãi đứng dậy, bước chân muốn chạy ra ngoài, bỗng tay bị người kéo mạnh lại. Xoay người, chống lại đôi mắt tràn đây thương, trái tim vất vả lắm mới cứng rắn được nháy mắt tan rã.

      Nam tử mở rộng vòng tay, Như Ca liền nhào vào lòng ngực ấm áp này, vòng chắc tay qua cổ nam tử, mềm dẻo như rắn quấn lên người .

      Tiêu Dạ Huyền cũng ôm Như Ca chặt. Bàn tay xẹt qua gò má nàng, tiếp lấy giọt lệ trong suốt rơi xuống, đưa đến môi mút vào.

      Nước mắt nàng mặn, như dao đâm sâu vào tim .

      Ca nhi của bởi vì quá mức để ý nên mới dám ra mà thôi. Cúi đầu nhìn ánh mắt lo lắng như nai con bị lạc của người trong lòng, tâm cứng rắn của Tiêu Dạ Huyền cơ hồ muốn hóa thành nước.

      Tuy việc chết mà sống lại thể tưởng tượng nổi, nhưng thể tin. Bởi vì chỉ có như thế, mới giải thích hợp lý cho tất cả những chuyện xảy ra trước giờ. Có lẽ, nên cảm tạ trời xanh, cho tiểu nhân nhân trong lòng mình cơ hội sống lại, để được gặp nàng.

      “Ca nhi, kiếp trước ta kịp xuất trước mặt nàng, thương nàng, là ta nợ nàng. Để nàng sống lại là ông trời định trước muốn ta bù đắp cho nàng tất cả.”

      Nghe được lời trầm thấp khàn khàn của Tiêu Dạ Huyền, toàn thân Như Ca chấn động, chốc lát sau, cười thoải mái.

      Nam tử này, tí cơ hội lùi bước cũng cho nàng mà!

      Thấy nến cháy hơn phân nửa, Như Ca ngồi dậy, xoa xoa hốc mắt đỏ bừng, khẽ : “Muộn rồi, nghỉ ngơi sớm ! Bằng ngày mai lên triều rất uể oải.” vừa , Như Ca vừa chui ra khỏi ngực Tiêu Dạ Huyền, bò đến phía trong giường trải chăn bông dầy cộm ấm áp ra, sau đó đến bên nam tử cởi áo cho .

      Như Ca đem áo ngoài của Tiêu Dạ Huyền để qua bên, xoay người, liền thấy cởi luôn áo trong. Nhìn lồng ngực vững chãi của , mặt Như Ca nhịn được đỏ ửng lên.

      Thấy vậy, Tiêu Dạ Huyền cười tà, cưới nửa năm mà mỗi lần thấy cơ thể , vợ đều có bộ dáng như vậy.

      Tiêu Dạ Huyền kéo Như Ca vào lòng mình, triền miên hôn, cho đến khi người trong lòng sắp thở nổi nữa mới hơi buông lỏng chút.

      Tiêu Dạ Huyền đặt vợ lên giường, cởi từng lớp quần áo người nàng, nhìn thân thể sau vô số lần mình thương càng trở nên lung linh hấp dẫn hơn, hít sâu hơi, cúi đầu thở dài bên tai Như Ca: “Ngày mai vi phu phải xin nghỉ vào triều rồi.”

      xong, nam tử kéo màn lụa xuống, ngăn cách trong và ngoài giường.

      Nghe nam tử , giờ phút này sao Như Ca lại hiểu, nghĩ chắc Hồng đế trách tội , liền thuận theo.

      Sau hồi lưu luyến triền miên, chạm tay vào đôi môi vợ ngủ say, trong mắt Tiêu Dạ Huyền tràn đầy dịu dàng.

      5 năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy khi nàng mới chỉ 11 tuổi, trong lòng giọng hô hào, nàng.......chính là vợ của . Biết nàng rời , vô cùng thương tâm, giống như mất thứ quan trọng nhất.

      Hôm nay nghe Như Ca kể, mới hiểu vì sao lúc đầu mình có cảm giác như vậy, ra bọn họ từng bỏ lỡ nhau.

      vui mừng, bí mật này, nàng tình nguyện hết với mình mà giải thích qua loa cho qua, đủ chứng minh, nàng và vô cùng thân mật khăng khít.

      Vào giờ phút phút này, có lẽ chỉ mình nhất: bất luận kiếp trước thế nào, kiếp này, nàng thuộc về , chỉ cần điều này thay đổi, những thứ khác với hề quan trọng.

      Nam tử nhớ tới vật chướng mắt trong phòng trong, bèn cẩn thận đặt người trong lòng xuống giường êm, dém chăn kỹ cho nàng, ra khỏi giường, khoác áo đen lên người, ra phòng ngoài.

      Tiêu Dạ Huyền cầm lấy ra bức tranh do Phong Vô Trần vẽ kia, tiện tay mở cửa sổ khắc hoa bên bàn sách, đưa bức tranh ra ngoài cửa sổ, dùng sức chút, nháy mắt bức tranh trong tay biến thành vô số mảnh vụn , bay theo gió đông phổi qua, phiếu tán giữa bông tuyết trắng phau. Xong, rút ra vật đặt lên bàn sách, sau đó lặng lẽ xoay người, trở vào phòng trong.

      Tin tức Kim Lăng Hầu phu nhân và đại tiểu thư bất ngờ bỏ mình lan khắp kinh thành, nổi lên làn sóng bàn luận mạnh mẽ.

      “Nghe Kim Lăng Hầu phu nhân và đại tiểu thư Âu Dương Lâm thường ngày đối xử với người làm đánh mắng, tệ hơn là tùy ý xử tử, căn bản được lòng người. Có lẽ vì vậy mà khi thấy bỗng nhiên từ trời giáng xuống khúc cây to hai người ôm xuể, bốn gã hộ vệ liền theo bản năng lựa chọn né tránh chứ đỡ cho chủ. Mấy khúc cây này đập trúng xe ngựa Hầu phủ, khiến Tưởng thị và Âu Dương Lâm ngồi đó bị nát sọ, ruột gan be bét. Sau đó, bốn gã hộ vệ điên cuồn chạy trốn, thấy tăm hơi, cuối cũng vẫn là chủ trì Pháp Nguyên Tự đành lòng mới bảo tăng lữ trong tự xuống núi đưa thi thể hai người về Kim Lăng Hầu phủ.”

      Trong quán rượu, tiên sinh kể chuyện miêu tả sống động kiện Hầu phu nhân gặp nạn, phe phẩy quạt xếp hai cái, uống ngụm trà, lại tiếp.

      “Còn nữa, mấy ngày trước trong lúc thuần ngựa hoang, Kim Lăng Hầu bị ngựa hất xuống đất, thân thể vốn xong rồi, giờ thấy thi thể ra hình người của Hầu phu nhân và Âu Dương tiểu thư, lập tức phun ngụm máu tươi, ngất , sau khi tỉnh lại, ngay cả chuyện cũng ràng, thái y khám bảo, sợ rằng Hầu gia chống đỡ tới nửa tháng nữa. Mà giờ Hầu phủ có tổng cộng bảy vị thiếu gia, trong lúc này, Hầu gia bệnh nặng và Hầu phu nhân chết cách nào rốt cuộc lập ai thừa tự. Mọi người đoán thử ai kế vị đây?”

      “Từ xưa đến nay đều là lập nhi tử do vợ cả sinh, nếu có vậy, vậy dĩ nhiên là lập nhi tử lớn nhất rồi.”

      “Nghe , năm ngoái Âu Dương đại thiếu gia được Hầu gia gọi về kinh thành, người kế vị nhất định là .”

      “Chưa chắc! 6 vị công tử còn lại đều trở về, muốn tận hiếu với Hầu phu nhân, ngộ nhỡ Hầu gia vừa mắt vị nào biết chừng à!”

      Nghe mọi người bàn luận, nam tử trung niên có hai vệt râu bên mép uống rượu đỏ bừng cả mặt tiến lên chỉ vào người “Chưa chắc” kia, quát lên: “Người kế vị Hầu phủ nhất định là đại thiếu gia Âu Dương Thiệu, chớ bậy!”

      xong, nam tử trung niên cầm gói đồ bên người lảo đảo ra khỏi quán rượu.

      Nghe giọng điệu khẳng định của nam tử đó, người khách hỏi tiểu nhị bên cạnh: “ là ai thế?”

      “Ai biết được, chắc là kẻ điên say rượu!”

      Ra khỏi cửa quán rượu, bị gió lạnh thổi, tỉnh táo hẳn, nam tử trung nhiên đến căn nhà hoang, mở bọc đồ trong tay ra, nhìn xấp ngân phiếu dày trong đó, cười đến mặt đầy nếp nhăn.

      Trương Thiên Sư lang bạt giang hồ nhiều năm, đây là lần đầu tiên có được nhiều bạc như vậy, làm việc cho đại thiếu gia, ngày sau ngân lượng hẳn thiếu. Tưởng thị chỉ là nữ nhân, chết như vậy tính là gì, còn thành toàn mộng phú quý của .

      Tuy biết nhiều, dễ chết sớm, nhưng Trương Thiên Sư chẳng sợ chút nào, vì sao ư? Vì làm những việc như vậy rất quen tay, lúc trước chỉ điểm cho Âu Dương Thiệu ít, cho nên Âu Dương Thiệu dám bỏ mình. Huống chi nay, còn rất nhiều việc Âu Dương Thiệu cần mình làm, ví như 6 vị công tử vừa ra khỏi Kim Lăng, mình phải tìm nơi thích hợp đường tiễn bọn họ đến chân chính tận hiếu với Tưởng thị.

      Nghĩ đến lời hứa của Âu Dương Thiệu, sau khi thành công được 10 vạn lượng, trong đôi mắt ti hí của Trương Thiên Sư đầy vẻ tham lam.

      Liếc thấy bốn bề vắng lặng, Trương Thiên Sư đến bên bếp lò, mở hốc tối lấy ra bình sứ, bỏ ngân phiếu vào, rồi thả bình sứ về chỗ cũ.

      Xong xuôi hết, Trương Thiên Sư cầm bọc quần áo lên, kiểm tra lại công cụ bên trong, vừa ngâm nga khúc hát vừa rời khỏi nhà hoang.

      Sau khi Trương Thiên Sư rời , mấy bóng đen nhanh chóng xuất trong sân.
      ChrisLedoan2099 thích bài này.

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 103: Âu Dương Thiệu

      Đêm khuya yên tĩnh, đèn mọi nhà lần lượt tắt, cả kinh thành chìm vào ngủ say. Nhưng trong Hầu phủ ở phía tây kinh thành đèn đóm vẫn sáng ngời, trong ngoài giương đầy cờ trắng, cảnh tượng vô cùng thê lương.

      Trong phòng ngủ ở Đông viện Hầu phủ, Kim Lăng Hầu đầu băng vòng vải trắng được người làm đỡ, gian nan ngồi dậy, thấy nam tử trước mắt mặc thân đồ trắng vẻ mặt cung kính, bèn hỏi “Ngươi là?”

      Nghe vậy, mặt nam tử cứng đờ, nhưng chốc lát liền khôi phục ôn hòa như nước: “Bẩm phụ thân, nhi tử là trưởng tử Âu Dương Thiệu của ngài”

      “Ừm! Mai là ngày phát tang, mấy nghiệp....nghiệp chướng kia đến giờ vẫn chưa về sao?”

      Nghe hỏi, nam tử lúng ta lúng túng trả lời: “Bẩm phụ thân, Kim Lăng cách kinh thành khá xa, chắc các đệ đệ đường đến, lâu nữa tới”.

      Nghe vậy, Kim Lăng Hầu vui : “Ở Kim Lăng có mười mấy con ngựa tốt, chạy tới kinh thành nhiều lắm hai ngày là đủ, giờ còn chưa tới chứng tỏ muốn thấy đích mẫu và muội muội rồi. Đích mẫu ngươi ngày thường đối với chúng.....cũng tệ, hôm nay đích mẫu và muội muội , còn biết mau....chạy về, đám có lương tâm! Sao có thể yên tâm giao trách nhiệm quan trọng.”

      Lời Kim Lăng Hầu khiến nam tử cười lạnh, ngoại trừ Tưởng thị, ngay cả ngựa nuôi tại Kim Lăng lão còn nhớ , lại cố tình nhận ra con trai lão nhiều năm coi trọng là mình đây, vậy cũng đủ biết mình có bao nhiêu phân lượng trong lòng lão. Tuy nghĩ vậy, nhưng mặt nam tử vẫn thể vẻ buồn bã sâu sắc.

      “Phụ thân phải ạ, đích mẫu đối xử với chúng nhi tử quả như ruột thịt, muội muội cực kỳ thông minh, trời có mắt mới có thể khiến mẫu thân và muội muội gặp nạn đường về.”

      Nghe vậy, Kim Lăng Hầu trợn to mắt, cắn răng thở hổn hển : “Tất cả.....đều tại........mấy con lừa ngốc ở Pháp.......Pháp Nguyên Tự làm hại. Nếu do bọn chúng chất khúc cây ở vách núi đó sao mẫu thân.....và muội muội ngươi bị đập trúng. Ngày mai, sau khi phát tang, ngươi liền........liền thay ta viết tấu chương, dâng lên hoàng ... .....hoàng thượng, trị tội.... ......hết mấy con lừa ngu ở Pháp Nguyên Tự. Còn cả....còn cả bắt hết mấy cẩu nô tài bảo vệ được chủ kia về, nhất định phải......bầm thây vạn khúc!”

      Pháp Nguyên Tự là chùa cổ mấy trăm năm, nên rất được Hồng đế coi trọng. Phật tử nhiều đếm xuể. Lần ‘ngoài ý muốn’ này, rất nhiều phật tử của Pháp Nguyên Tự đều , Tưởng thị và Âu Dương Lâm do kiếp trước làm ác quá nhiều, kiếp này mới bị trời giáng tội. Nếu , sao mấy trăm chiếc xe ngựa chạy qua có cả ngàn Phật tử, mà chỉ có Tưởng thị và Âu Dương Lâm bị cây đập trúng.

      Cho nên giờ phút này lời Kim Lăng Hầu Âu Dương Thiệu nghe cho vui vậy thôi, chứ nếu dâng tấu lên triều đình, tra ra chỉ tổ phiền toái chỉ Hầu phủ mà cả mình nữa. Lão già kia sắp chết rồi, tùy tiện qua loa phen là được. Nghĩ thế, Âu Dương Thiệu cúi người đáp: “Vâng, nhi tử tuân lệnh! Xin phụ thân yên tâm!”

      Thấy Âu Dương Thiệu nghe lời, Âu Dương Hùng gật đầu cái, lấy ra hộp gấm từ dưới gối đưa đến trước mặt Âu Dương Thiệu, : “Đích mẫu ngươi khi còn sống........thích nhất dạ minh châu, lúc chôn nàng hãy chôn viên dạ minh châu này theo.”

      “Vâng” ứng tiếng xong, Âu Dương Thiệu cẩn thận nhận lấy hộp gấm Âu Dương Hùng đưa tới.

      còn việc gì nữa lui xuống , đợi ngày mai những đứa kia về, dặn dò bọn chúng cẩn thận, tổ chức tang lễ cho....long trọng.”

      “Vâng, nhi tử quên lời phụ thân phân phó!”

      Nhìn Âu Dương Hùng hình như mệt mỏi chịu nổi nữa, Âu Dương Thiệu ra hiệu cho hai gã sai vặt ở lại chăm sóc, còn mình cầm hộp gấm rời khỏi gian phòng tràn ngập mùi thuốc này.

      Trong linh đường, 20 Lạt Ma niệm kinh, ngữ điệu cao thấp đồng nhịp. Âu Dương Thiệu vào nhưng để ý, thấy vậy mấy Lạt Ma còn trẻ càng thêm lười biếng, tiếng niệm kinh rung chuông càng ngày càng .

      Sau hàng cờ trắng là là hai quan tài gỗ lim mạ vàng. Âu Dương Thiệu đến bên quan tài, liếc nhìn thi thể Âu Dương Lâm trong đó, mặt mũi có vẻ dữ tợn lạ thường, lạnh lùng cười tiếng, kéo vải trắng đắp lên.

      Thi thể Âu Dương Lâm từ xương đòn trở xuống, bên dưới quần áo đều trống rỗng, nửa cánh tay phải cũng bị đè nát thành bùn ở bên cạnh. Âu Dương Thiệu nhớ đến lời người báo tin lúc đó, khúc cây trực tiếp đè lên người Âu Dương Lâm, đến nỗi phải dùng công cụ cạo lấy thịt xương từ thân cây xuống mới thu được toàn bộ thi thể, liền nở nụ cười vui sướng.

      Âu Dương Lâm, bộ dáng hôm nay càng hợp với ngươi hơn so với bộ dáng kẻ điên.

      Đắp vải trắng lên người Âu Dương Lâm xong, nam tử móc ra hộp gấm Âu Dương Hùng vừa mới đưa từ ống tay áo, bên trong là viên dạ minh châu sáng ngời.

      Sau khi chết ngậm châu, được đến miền cực lạc.

      Tưởng thị là vợ cả, địa vị trong lòng Kim Lăng Hầu quả nhiên những thị thiếp khác khó có thể vượt qua. Ngay cả mẹ ruột Vân thị của mình cũng vậy.

      Còn nhớ lúc , mẹ luôn si ngốc ngồi trong viện ở Kim Lăng chờ cha đến. Nhưng đợi mãi, đợi mãi, vẫn thấy bóng dáng cha đâu. Mẹ cha thương Tưởng thị, chỉ là thích thân phận của Tưởng thị. Thân phận......con của Tín Dương Hầu hi sinh vì nước sao? Quả nhiên là cao quý hơn tỳ nữ.

      Lúc mẹ qua đời, chỉ được quan tài mỏng. Đây chính là đối đãi với hồng nhan tri kỷ theo lời mẫu thân sao? Nếu , sao cho đến chết vẫn được danh chính ngôn thuận trở về Hầu phủ ở kinh thành?

      Lời ngon tiếng ngọt, đối với nữ nhân mà là độc dược thơm ngon nhất. Chỉ cần nam tử chịu , nữ nhân tin răm rắp.

      Nhìn Tưởng thị trong quan tài, nửa bên khuôn mặt bị đập bẹp cực kỳ ghê tởm, bất quá Âu Dương Thiệu thèm để ý, chỉ bình tĩnh nhìn bên mặt còn bình thường kia xuất thần.

      thể , thanh danh của Tưởng thị cực tốt, sau hai năm gả cho Kim Lăng Hầu vẫn có thai, liền chủ động nạp thiếp cho chồng, quan tâm thiếp thất đầy đủ, còn mua nhà riêng cho bọn họ.

      thực tế thay vì hào phóng, chẳng bằng biết tính toán. Lúc đó bà nội Lam thị vì tuổi già sức yếu, quá để ý chuyện trong Hầu phủ, duy chỉ chú trọng chuyện con cháu. Vợ cả vào phủ hai năm vẫn chưa sinh được con, dĩ nhiên rất quan tâm. Thuận theo bà nội, Tưởng thị cho mẹ mình làm thiếp, bất quá để chặn miệng bà nội mà thôi. Sau khi mình ra đời, e sợ Hầu gia để ý mẹ mình quá nhiều, liền lần lượt nạp cho Hầu gia 8 người thiếp nữa. Mấy người thiếp này sinh thêm 6 người con, ý trời định, đều là con trai.

      Thứ hiếm mới quý, nhiều con cháu lần lượt ra đời, mình chỉ có thể dựa vào nỗ lực của bản thân để được cha coi trọng. 5 tuổi biết làm thơ, 6 tuổi làm phú, khéo léo hiểu chuyện, kính cẩn nghe theo, hiếu kính bề , tất cả đều vì để cha nhận ra tồn tại của đứa con trai này. Cố gắng của mình rốt cuộc uổng phí, cha bắt đầu để mắt đến mình. Nhưng vào lúc này, chợt gã đạo sĩ đến Hầu phủ, Hầu phủ tỏa ra hào quang, chứng tỏ vợ cả có tin mừng. Trước khi con vợ cả thành niên, thê thiếp nên ở chung, con dòng thứ cũng vậy, nếu bất lợi cho Hầu phủ.

      Sau khi đạo sĩ rời , cha nghi ngờ, mời thầy thuốc tới. Kết quả Tưởng thị có thai .

      Con vợ bé tất nhiên quý bằng con vợ cả, nghĩ đến lời vị đạo sĩ kia, cha bèn quyết định đưa tất cả thiếp thân và con cháu ra ngoài. Mẹ cả tốt bụng còn tốn ngân lượng mua nhà ở Kim Lăng cho thiếp thân và con cái họ ở, thu được khen ngợi của nhiều người.

      Sau đó, Tưởng thị sinh , vì là con duy nhất nên cha rất thương . Bất quá con rốt cuộc cách nào thừa kế Hầu phủ, mà Tưởng thị sau sinh bị băng huyết, thân thể hao tổn nặng nề, thầy thuốc kết luận ngày sau khó sinh con được nữa. Vì thế khi mẹ ruột mình qua đời, cha liền tính dẫn mình về Hầu phủ.

      Sợ mình tranh đoạt sủng ái, Tưởng thị làm sao cho phép.

      Lúc xe ngựa đón mình vừa ra khỏi cổng Hầu phủ, con ngựa phụ thân thích đột nhiên ngã lăn ra chết, đồng thời Âu Dương Lâm gần 3 tuổi ngừng khóc rống, nhớ đến lời đạo sĩ, chuyện đón mình về phủ liền thôi.

      Mình vẫn tiếp tục sống ở Kim Lăng, trải qua cuộc sống người quan tâm. Thủ đoạn của Tưởng thị quả cao minh, những năm này cha có thêm vài thiếp thất trong kinh thành, nhưng người nào có thể vào Hầu phủ ở, cho dù Âu Dương Lâm thành niên, cũng có. Cha ngoài mặt hết sức coi trọng mình, nhưng việc cho trở về Hầu phủ lại phải hỏi ý Tưởng thị.

      thực này khiến mình hiểu ra, muốn đường đường chính chính trở lại Hầu phủ ở kinh thành, có được tất cả Hầu phủ, phải lấy lòng mẹ cả này.

      Bất quá hai người đó mắt cao hơn đầu, tiền bạc lại thiếu, rốt cuộc phải làm sao mới trở lại kinh thành được đây?

      Bỗng ngày, tai mắt mình gài trong Hầu phủ báo lại, Âu Dương Lâm mất tích ở Pháp Nguyên Tự.

      Rốt cuộc, cơ hội tới.

      Dựa vào đám ‘bạn bè’ giang hồ của Trương Thiên Sư, mình rất nhanh biết được vị trí của Âu Dương Lâm. Lúc chạy tới, Âu Dương Lâm là hoa tàn liễu bại nhưng vẫn vênh mặt hất hàm sai khiến mình như cũ, quả là đại tiểu thư con vợ cả, con độc nhất của Tưởng thị, giống Tưởng thị như đúc, để ai vào mắt.

      Bất quá, để kế thừa Hầu phủ, chút khuất nhục nho này có là gì đâu, quan trọng là mình có thể trở về được vị trí vốn thuộc về mình là được.

      Nghĩ đến đây, Âu Dương Thiệu kéo miệng Tưởng thị ra bỏ dạ minh châu vào, bị kéo, hàm răng Tưởng thị vang lên tiếng vỡ vụn. Ánh sáng của dạ minh châu chiếu rọi nửa mặt phải của Tưởng thị trông cực kỳ kinh khủng.

      Nhìn mặt Tưởng thị, Âu Dương Thiệu lạnh lùng : “Chớ trách ta, chà đạp tôn nghiêm của người khác tới cực điểm, còn có tính toán nên có, ngươi xứng đáng có kết cục này!”

      Đột nhiên, nghe được tiếng tín hiệu quen thuộc, Âu Dương Thiệu xoay người, thấy đốm sáng lóe lên trong đêm ở phía đông, nở nụ cười hả hê.
      Chris, Ledoan2099Fuu thích bài này.

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 104.1: Mất hận, nhận được Kim Lăng Hầu phu nhân Tưởng thị, là nữ nhi của Tín Dương Hầu. Phụ thân vì nước chết trận, sau ba năm giữ đạo hiếu, Tưởng thị được Hồng đế gả cho Kim Lăng Hầu làm chính thất. Những năm này, giao du với nhiều phủ đệ quyền quý, tiến lùi thỏa đáng, xem như có chút tiếng tăm. Khi biết Tưởng thị qua đời, hoàng hậu và các phi tử trong cung đều tặng lễ vật chôn theo, có người trong cung đầu, sau khi phát tang Tưởng thị, các phu nhân nhà quan trong kinh thành tất nhiên thể đến tế lễ để tỏ lòng kính trọng.

      Ngày thứ ba sau khi phát tang Tưởng thị, sáng sớm, Như Ca nhận được tin từ vương phủ: vương phi khỏe, nên đến lễ tang, vì vậy việc phúng viếng Kim Lăng Hầu phu nhân do thế tử phi thay. vậy, cho dù Như Ca muốn đến Hầu phủ, cũng thể chuyến.

      Như Ca ngồi xe ngựa lớn, chậm rãi đến Kim Lăng Hầu phủ ở thành tây. Tiêu Dạ Huyền gối đầu chân nàng ngủ, tóc dài tán vai, hai mắt khép hờ, mày kiếm rậm,....bộ dáng khi ngủ của Tiêu Dạ Huyền khiến người ta có cảm giác an bình riêng.

      Như Ca cúi người chọc chọc mặt Tiêu Dạ Huyền, thầm cảm thán, trời cao ưu đãi , Vân Kiệt chỉ qua mấy tháng huấn luyện, làn da có màu mật ong, còn dù chinh chiến nhiều năm, da vẫn trắng bóc. Ngón tay mảnh khảnh mềm mại của nàng trượt đến dưới mắt nam tử, thấy vòng thâm nhàn nhạt, liền nhíu mày.

      Tiêu Dạ Huyền ra ngoài ba ngày liên tiếp, lúc về, mặt mang theo mấy phần mệt mỏi thể che giấu, nhưng nghe thấy Như Ca muốn đến Kim Lăng Hầu phủ liền đòi theo vừa lên xe, liền gối lên chân nàng bao lâu nhắm mắt ngủ, vốn muốn sớm về sớm, thấy vậy, Như Ca bèn phân phó Hắc Nham chậm chút, cho ngủ thêm lát.

      Như Ca xoa bóp tay chân nam tử, cảm nhận bắp thịt căng cứng, liền biết chuyến vừa rồi của thoải mái tí nào. Trước khi rời , ám vệ có báo, Âu Dương Thiệu định ra tay với mấy người con còn lại của Âu Dương Hùng, nên mấy ngày nay hẳn là giải quyết chuyện này. Dù biết cụ thể Tiêu Dạ Huyền muốn làm gì, bất quá giao cho , mình chỉ cần đứng bên nhìn là được.

      Nghĩ đến đây, Như Ca nghiêng người lấy ra bình thuốc màu xanh lá cây từ hòm thuốc dự phòng bên trái xe, đổ cao trong bình lên tay. Sau đó bôi đều dưới mắt nam tử, nhàng xoa mấy lần, chỉ chốc lát, quầng thâm dưới mắt dần biến mất.

      Thấy vậy, Như Ca thở phào nhõm, vén rèm, nhìn thử, còn khoảng thời gian khá dài nữa mới tới nơi, bèn tựa lưng vào đệm da hổ ấm áp sau lưng, ngủ lát.

      Ước chừng qua gần nửa canh giờ, xe ngựa dừng lại, Như Ca chưa kịp gọi, nam tử vốn ngủ bất chợt mở mắt ngồi dậy.

      Tiêu Dạ Huyền ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn xung quanh, đôi mắt vốn có chút xót giờ vô cùng nhàng khoan khoái, quay đầu nhìn Như Ca, nhu tình chợt lóe trong mắt, e dè gì, ở trước mặt Thanh Nhi vén rèm đặt nụ hôn lên môi Như Ca. Sau đó trước ánh mắt giương to của đại nha hoàn, dẫn Như Ca xuống xe.

      Nhìn vợ chồng hai người, Thanh Nhi sửng sốt lâu, nhịn được cảm thán, tình cảm giữa tiểu thư và gia quả càng ngày càng tốt!

      Đến cửa Hầu phủ, người canh cửa thấy hai người vội hô lớn.

      “Cẩm Thân vương thế tử và thế tử phi đến phúng viếng”

      Thấy vợ chồng Tiêu Dạ Huyền vào, ít khách đến phúng viếng tiến lên chào hỏi hai người. Thường ngày cầu cũng gặp được, hôm nay đụng mặt ở đây, quả nhiên là cơ hội tốt hiếm có, thể tiến lên bắt chuyện, còn náo nhiệt hơn linh đường cách đó xa.

      Nhìn từng người lần lượt tiến đến chào hỏi, Như Ca tất nhiên hiểu, việc ma chay cưới hỏi ở nhà quyền quý, trong mắt mọi người chính là dịp để họ tụ tập lại ôn chuyện, tìm mối kết thông gia, lôi kéo làm bạn mà thôi. trắng ra, có mấy người lòng đến phúng viếng Tưởng thị và Âu Dương Lâm đâu.

      Phải biết rằng, người chết cũng chia làm hai loại, loại có con có cháu để dựa vào, sau khi chết ít nhiều con cháu cũng có chút tình cảm. Loại còn lại là con cháu để nương tựa, sau khi chết coi như xong. Như Tưởng thị, mang theo đứa con duy nhất vào quan tài, phu quân chẳng sống được bao lâu nữa, chính là thuộc loại sau. Cho nên, giờ, dù nhiều người lui tới, nhưng chẳng ai thể vẻ khổ sở. Có người thậm chí đưa lễ xong, chưa đặt chân đến linh đường rời .

      vất vả thoát khỏi đám người vây quanh, Như Ca và Tiêu Dạ Huyền định vào bên trong, thấy mẫu thân Liệt thị và Trung Nghĩa Bá phu nhân Phương thị, từ linh đường bước ra, cả hai đều có vẻ mặt trắng bệch. Sắc mặt mấy người phía sau cũng rất khó coi.

      Thấy Liệt thị và Trung Nghĩ Bá phu nhân Phương thị vịn cây cột như muốn nôn, Như Ca bước nhanh tới, lấy ra hai viên Thanh tâm hoàn cho hai người nuốt vào, chờ vẻ mặt hai người thư giãn hơn, mới ân cần hỏi: “Mẫu thân, Bá phu nhân, hai người sao vậy? Thân thể khó chịu ạ?”

      “Thế tử phi, thân thể ta và Ngọc phu nhân rất tốt, chỉ là......” liếc nhìn linh đường phía trước, Phương thị muốn lại thôi.

      “Ca nhi, lát con và thế tử vào phúng viếng, lúc nhìn tới quan tài nhớ nhắm mắt lại, cảnh tượng kia thực cực kỳ khủng bố”, vừa rồi, Liệt gần như ngất xỉu.

      “Nữ nhi biết ạ”, bị gỗ nặng đập trúng, hẳn là diện mạo của Tưởng thị và Âu Dương Lâm đẹp nổi rồi.

      Thấy bộ dáng khó chịu của Liệt thị, dưới hướng dẫn của người làm Hầu phủ Như Ca dìu Liệt thị và Trung Nghĩa Bá phu nhân đến chỗ sân khấu diễn vở ‘Con hiếu khóc mẹ’ nghỉ ngơi chốc lát, đợi hai người khỏe lại, đưa hai người ra khỏi Hầu phủ. Xong xuôi, Như Ca mới quay lại, với Tiêu Dạ Huyền đến linh đường.

      Tới linh đường, đầu tiên là truyền vào tai hồi chuông rung, sau đó là loại tiếng nghe hiểu lắm.

      Nhìn 20 Lạt Ma ngồi xếp bằng trước hai cỗ quan tài, cầm chuông rung và niệm kinh văn mà ít người ở Đại Chu có thể nghe hiểu, Như Ca khỏi cười thầm.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :