1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi - Mại Mạnh Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 98.2: nghiệt!

      Nghe ngữ điệu mẫu thân, Như Ca cười lạnh: “Tưởng thị hết sức thương Âu Dương Lâm, tính toán như vậy chẳng có gì lạ. Về phần Âu Dương Lâm đối với Phong Vô Trần kia chỉ là chấp niệm khó diệt mà thôi.”

      đến đây, nhớ tới có số việc Liệt thị hoàn toàn biết nên mới có chút đồng tình với Âu Dương Lâm thế này. Người của Kim Lăng Hầu phủ, ngàn vạn đáng được đồng tình!

      “Có chuyện nữ nhi vẫn chưa kể cho mẫu thân, lúc tước ở Pháp Nguyên Tự, để báo thù cho Lý Ngọc Đình bị thiến, đại tỷ bỏ thuốc mê trong phòng nữ nhi, tính bắt nữ nhi đưa đến nơi dơ bẩn. Ai biết, để được ở gần vị Phong công tử kia chút, Âu Dương Lâm liền chiếm phòng của nữ nhi. Nữ nhi ở điện Đại Hùng chép kinh nguyên đêm, Âu Dương Lâm lại bị vạ thay. Mấy tháng trước, Hầu phủ phái người đến Dược Tiên Đường mời đại phu, nữ nhi muốn đặt chân đến Hầu phủ bèn bảo Thanh Loan cải trang thay. Kết quả phát , người Âu Dương Lâm có dấu vết bị làm nhục, thời gian chừng hơn nửa năm. Qua kiểm tra kỹ, Âu Dương Lâm vì vậy mà bị điên. Lần sau vào Hầu phủ chữa bệnh, Thanh Loan vô tình thấy được mật thất xa phòng Âu Dương Lâm, bên trong cư nhiên treo mấy đầu người, bên dưới mỗi đầu người đều đặt bếp lò nướng. đầu người trong đó theo cấu tạo xương vô cùng giống Lý tướng quân bị chết do gặp giặc cướp đường đày đến biên cương......”

      “Trời! Có chuyện này sao, người Hầu phủ to gan quá rồi, tuy Lý gia là tội nhân nhưng giết như vậy là phạm vào luật của Đại Chu mà!”

      “Mẫu thân, đây chỉ là suy luận của nữ nhi, đầu người giờ nướng chín ai chứng minh được đó là Lý tướng quân, dù bị phát , Kim Lăng Hầu có thể là bọn giặc cướp tội ác khó tha mà thôi!”

      , suy luận của con hẳn là đúng, giờ ngẫm lại, lúc trước Kim Lăng Hầu muốn đem con về Hầu phủ làm thiếp của Âu Dương Thiệu chắc chắn có ý tốt gì, may nhờ Dạ Huyền tới kịp, mang thánh chỉ tới cứu con.” Nghĩ lại chuyện lúc trước, lòng Liệt thị vẫn còn sợ hãi. Ác cảm với Kim Lăng Hầu tăng lên ít.

      “Khó trách vừa rồi Âu Dương Lâm nàng ta vì Phong công tử mới biến thành như vậy. Theo lời Hầu phu nhân sợ rằng họa sĩ kia gặp phiền toái, lát về hội trường, tìm cơ hội cẩn thận chút mới được.”

      “Nữ nhi hiểu ạ.”

      Biết Liệt thị có lòng cảnh giác với người Hầu Phủ, Như Ca mới yên lòng. Hai người vừa vừa chẳng mấy chốc đến ngoài điện Đại Hùng, định tìm người, liền thấy phía trước có đám đông xúm lại, chỉ chỉ chõ chõ như bàn tán cái gì. Đến gần, qua khe hở liền thấy giữa đám người là Tiêu Dạ Huân, và bên cạnh là Thanh Nhi đánh nhau với phụ nhân.

      “Các người nhìn xem! Đứa này có đôi mắt màu tím! Vừa rồi ta còn tưởng mình hoa mắt, hóa ra đúng là nghiệt !”

      “Chớ bậy, chỗ cửa Phật thanh tịnh nghiệt gì đây!”

      “Ta biết nó là ai, nghe Cẩm Thân vương phủ có vị tiểu thiếu gia mắt tím, hẳn là nó rồi. Nghe lúc nó vừa ra đời, thế tử liền trúng cổ độc của Vân Cương, lâu sau đó lại khắc chết mẫu thân nó. phải nghiệt là gì!”

      ... ....

      Như Ca nghe nghị luận của mọi người, thấy tiểu Huân bị đám người chỉ chỉ chõ chõ tươi cười khi thấy mình tới, lòng Như Ca như bị dao đâm. Tiểu Huân đáng nên bị đối đãi thế này!

      “Tiểu thư!” Thanh Nhi thấy Như Ca và Liệt thị tới đẩy ngã phụ nhân kia, tới bên Như Ca.

      xảy ra chuyện gì?”

      “Đều tại Doãn thị cả! với mọi người Huân thiếu gia là nghiệt, còn tiểu thư......”

      “Doãn thị?” nghe Thanh Nhi , Như Ca bèn nhìn người ngồi dưới đất.

      Quả đúng là Doãn thị, nhìn kỹ phụ nhân mặc đồ vải thô trước mắt hồi lâu Như Ca mới nhận ra.

      Doãn thị thấy Như Ca lập tức hét to “Chính là nữ nhân này, nghiệt kia là do nữ nhân này mang tới. nghiệt bảo nữ nhân này dẫn nó ra ngoài hút tinh khí người, sau đó nghiệt giúp nàng ta thi triển pháp mê hoặc thế tử Đại Chu chúng ta, những thứ này nên bị đưa lên đài lửa thiêu chết, để chuộc tội!”

      Hút tinh khí người.......thi triển pháp.....Doãn thị thích hợp kể chuyện cổ tích, đổi trắng thay đen, hưu vượn, sao cũng được, bất quá hôm nay......dùng những từ ngữ thế này tổn thương người mình quan tâm, liền được.

      “Doãn thị, bà ai là nghiệt?”

      Nghe Như Ca lạnh lùng hỏi, Doãn thị chống thân đứng lên, chỉ vào Tiêu Dạ Huân lớn tiếng : “Nó! Con ngươi của ma quỷ!”

      “Vậy sao, vậy có ai ở đây cho ta biết thế nào là nghiệt ?”

      Câu hỏi của Như Ca làm mọi người đều sững sờ, ai có thể trả lời.

      Thấy vậy, Như Ca tới trước mặt mấy nam tử bộ dáng thư sinh vừa rồi bàn luận tiểu Huân hăng say nhất, nghiêm túc : “Các ngươi biết thế nào là nghiệt, lại có thể chỉ vào người khác gọi nghiệt, các ngươi có biết, lời hôm nay của các ngươi mang đến thương tổn thế nào cho người khác ? Trước mắt các ngươi chính là đứa bé 5 tuổi, chỉ vì đôi mắt khác người mà bị kêu là nghiệt. Có công bằng ? Mấy tháng nay, đứa bé này vẫn ở trong phủ thế tử, nếu nó là nghiệt, sao đến nay phu thê chúng ta vẫn bình an vô ?”

      đến đây, Như Ca dừng lại chốc lát nhìn những người chung quanh, thấy xung quanh ngày càng im lặng, Như Ca tiếp: “Ta tin tưởng mọi người chỉ là nghe theo lời đồn mà thôi. Nhưng quân tử phải thẳng thắn vô tư. Đối với việc hay vật mà mình biết liền cho là nghiệt! Đó phải việc quân tử làm. Qua loa đại khái, bảo sao hay vậy, mất khí tiết quân tử, làm trụ cột Đại Chu mà lại như vậy khiến người ta thất vọng.”

      Doãn thị thấy hình như mọi người bị Như Ca đả động, bèn : “Mọi người đừng nghe nàng ta bậy, nàng ta .... ...”

      Doãn thị chưa xong, Như Ca cắt ngang.

      “Doãn thị! Bà mang theo nữ nhi đến Ngọc phủ hạ xuân dược phu quân ta, kết quả tình bại lộ, đập đầu vào cột tự vận. Hành động hôm nay của bà là trả thù sao? Bà có biết phỉ báng thế tử và con cháu hoàng thất bị tội gì ?”

      “Hóa ra là vậy, tất cả đều do ác phụ này bậy.”

      “Mang theo nữ nhi bỏ thuốc thế tử, giờ còn dám đứng đây, nên đưa bà ta đến nha môn

      “Đúng, bậy mê hoặc người khác, bắt lại, đưa đến nha môn !”

      ... .....

      ngờ Như Ca bất chợt lộ chuyện trước mặt mọi người, thấy ánh mắt khinh thường và những tiếng thóa mạ của mọi người, phụ nhân chỉ vào Như Ca nửa ngày ra lời. Sợ những người có mặt đưa mình đến cửa quan , bèn lao ra khỏi đám người, ảo não chui vào cửa của Pháp Nguyên Tự, nháy mắt thấy tăm hơi.

      Doãn thị biến mất, Như Ca kéo tay Tiêu Dạ Huân cười nhạt với mọi người: “Bất luận đứa bé này có diện mạo thế nào, xin mọi người nhớ kỹ, nó vẫn chỉ là đứa bé. Phật tổ từng , nhân chi sơ tính bản thiện, ý nghĩa bản chất con người là thiện lương, về sau đứa bé tốt hay xấu, là tiên hay quái vật, phụ thuộc vào đối đãi của mọi người với nó.”

      xong, Như Ca nhìn về phía Liệt thị trầm tư : “Mẫu thân, chúng ta trở lại hội trường !”

      “Ừ!” Liệt thị gật đầu.

      Nhìn theo bóng lưng nữ tử áo trắng dắt đứa bé , tiếng cảm thán vang lên: “ hổ là sứ giả của Phật Tổ, Cẩm Thân vương thế tử hiểu thấu đáo hơn chúng ta nhiều!”
      ChrisFuu thích bài này.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 99: Bẫy

      Trong hội trường, giải giảng Phật học tiếp tục, Như Ca nhìn lướt qua, trừ Âu Dương Thiệu, thấy Tưởng thị và Âu Dương Lâm, chỗ của hai người đó được bốn gã hộ vệ Hầu phủ lấp đầy. Từng người họ nhìn chằm chằm sang bên đây, giống như bảo vệ người nào đó của Hầu phủ. Như Ca và Liệt thị liếc mắt nhìn nhau, đều hiểu .

      “Ca nhi, vị Phong công tử kia, nếu vào hội trường chỉ sợ khó ra, làm sao mới được đây?” chỉ chỉ vào chỗ trống bên cạnh Tiêu Dạ Huân, Liệt thị hơi lo lắng.

      “Mẫu thân chớ lo, nếu biết Hầu phu nhân tính bắt người, Phong công tử tự nhiên có chuyện, bất quá vừa rồi Thanh Nhi giằng co với Doãn thị bộ dạng nhếch nhác, ra ngoài tìm Hắc Nham sắp xếp việc trở về, biết có bị người chê cười ?”, đến đây, Như Ca sờ sờ cái mũi xinh xắn của tiểu Huân : “Đại nha hoàn của ta nhưng lại hết sức che chở tiểu Huân, phải biết Thanh Nhi khác Thanh Loan, biết chút võ công nào, theo ta nhiều năm mà chưa đánh nhau với ai bao giờ, đây là lần đầu tiên đó!”

      Nghe vậy, nhìn Tiêu Dạ Huân, Liệt thị cười gật đầu: “Đúng vậy, nương cũng là lần đầu nhìn thấy, chứng tỏ đứa này có phúc, rất đáng ”.

      Liệt thị nhớ tới lời con ở ngoài điện Đại Hùng vừa rồi, rất xúc động, mình cũng tồn tại thành kiến với tiểu Huân vì nghe những lời đồn đãi đó. Lo lắng đứa này sống với con mang lại vận rủi cho con . Cố chấp xin được quẻ sâm tốt nhất mới yên lòng, nên mà!

      Lời Liệt thị khiến Như Ca biết Liệt thị buông xuống phần lo ngại với tiểu Huân, lòng rất vui mừng. Lúc ở vương phủ, Như Ca quyết định, bất luận có phải ảo giác của mình hay , đứa bé này, nàng xem là thân nhân mà quý trọng. Bởi vì là người thân, nên Như Ca hy vọng Liệt thị quý nó.

      Tiểu Huân ngồi bên nghe hai người chuyện, thấy Liệt thị nhìn mình mang theo từ ái, bèn mỉm cười với Như Ca.

      Lần đầu tiên gặp mặt, thấy ánh mắt phụ nhân nhìn mình có vài phần lo ngại, Tiêu Dạ Huân liền biết Liệt thị ưa mình lắm. Nhưng giống như Liệt thị thương Ngọc Vân Kiệt, trong thế giới của Tiêu Dạ Huân, Ngọc Như Ca là ấm áp duy nhất thế gian đáng để mình chú ý, chỉ cần Ngọc Như Ca coi trọng Tiêu Dạ Huân vậy là đủ.

      lúc ba người đều có suy nghĩ riêng, Thanh Nhi lặng lẽ tới, ghé vào tai Như Ca thầm mấy câu.

      Nghe Thanh Nhi , Như Ca gật đầu cái, ra hiệu Thanh Nhi lui ra ngoài trước.

      bao lâu sau khi Thanh Nhi rời , lúc ánh mắt Liệt thị hướng về cửa hông, nam tử áo trắng cầm bức tranh lững thững vào. Đến bên cạnh Như Ca và Liệt thị cười cái, rồi ngồi xuống bên cạnh Tiêu Dạ Huân.

      Nghĩ đến những gì nghe được ở núi giả vừa rồi, Liệt thị muốn vài câu chỉ điểm cho nam tử, Như Ca liền câu, khiến Liệt thị ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Âu Dương Lâm và Tưởng thị, mắt sáng quắc nhìn chăm chăm về đây, miệng há nhưng gì nữa.

      Ở phía tây hội trường, Âu Dương Lâm lo lắng chờ đợi, thấy Phong Vô Trần ngồi xuống, ánh mắt bèn rất kiên định. Nếu Phong Vô Trần muốn thành thân với mình, vậy bắt trói về là xong. Về phần Ngọc Như Ca, dám ngăn trở có kết cục tốt đâu!

      Tưởng thị thấy mắt con chỉ nhìn nam tử áo trắng, lạnh lẽo quét mắt về phía chủ trì Minh Đức và đại sư Tuệ Chân. Vốn lúc tới, mình muốn ngồi ở chỗ dành cho khách quý, hai lão lừa ngốc này nhất định chịu, lại để tiện nhân Ngọc Như Ca ngồi, đáng hận mà. ngày nào đó phải phái người đến đốt sạch Pháp Nguyên Tự này, để bọn họ biết cái giá của việc thức thời.

      Bên kia, đại sư Tuệ Chân vừa giảng xong chuyện xưa chứa triết lý cao thâm của nhà Phật trong Đại Tàng Kinh, nâng bình trà tử sa lên rót chén, nháy mắt cảm thấy hồi lạnh rợn người, giương mắt nhìn, vừa vặn đối lại tầm mắt Tưởng thị. Thấy ý tàn nhẫn lóe qua trong cặp mắt kia khiến đại sư Tuệ Chân hô Phật hiệu: “A Di đà Phật!”. Sau đó thèm để ý đến nữa.

      Ngồi bên cạnh đại sư Tuệ Chân, đại sư Minh Đức hiển nhiên thấy ánh mắt Tưởng thị, nhíu mày cái, chỉ để hai người nghe với đại sư Tuệ Chân: “Sư huynh, đệ thấy Tưởng thí chủ sân niệm quá nặng, cả năm rồi ngừng phái người đến tự chúng ta tìm vị Phong thí chủ của nước Hãn Hải kia, vốn tưởng chúng ta im lặng là xong, ai ngờ hôm nay Phong thí chủ lại đến nghe giảng kinh..... Vốn đệ sắp xếp Phong thí chủ ngồi chỗ dành cho khách quý với Ngọc thí chủ chính là để Tưởng thí chủ thu liễm lại bớt, bất quá giờ xem ra được như thế, tại gió mây vần vũ, đất bằng dậy sóng, biết Phong thí chủ có bình an trở về Hãn Hải được .”

      Đại sư Tuệ Chân thản nhiên cười đáp, “Sư đệ chớ lo lắng, Phong thí chủ tất nhiên bình an vô trở về!”

      Nghe vậy, đại sư Minh Đức kinh ngạc, “Sao sư huynh biết?”

      Đại sư Tuệ Chân nhấp ngụm trà, liếc nhìn Như Ca, rồi ngừng tầm mắt người nam tử áo trắng, thuận miệng : “Do Phật Tổ truyền tin cho ta”

      Biết sư huynh muốn , đại sư Minh Đức hỏi nữa, tiếp tục đều đặn gõ mõ.

      Đại pháp kết thúc vào giờ Mùi, các tăng nhanh chóng dẫn khách đến địa điểm dùng cơm chay, sau đó sắp xếp chỗ. Lúc giảng kinh nhờ chủ trì Minh Đức và đại sư Tuệ Chân thỉnh thoảng nhắc đến nên trong hội trường rất nhiều Phật tử biết Đại Tàng Kinh là do Phật Tô đích thân truyền còn Như Ca chép lại nên khi rời , rối rít tiến đến chào Như Ca, lần lượt từng người, Như Ca đáp lễ cơ hồ muốn gãy cả eo mới hết.

      Thấy người dần thưa bớt, Âu Dương Lâm ngẩng dài cổ nhìn về chỗ dành cho khách quý, dán mắt vào nam tử còn vẽ, rất sợ nháy mắt cái nam tử này lại biến mất thấy tăm hơi.

      Khi toàn bộ người ở chỗ khách quý rời , Tưởng thị và Âu Dương Lâm ra hiệu cho bốn gã hộ vệ Hầu phủ theo sát.

      Nhìn Tưởng thị và Âu Dương Lâm hung hăng mang người đến, Như Ca cười hỏi: “ biết Hầu phu nhân và Âu Dương tiểu thư mang nhiều người như vậy đến chỗ Như Ca làm gì?”

      “Ngươi bớt tự cao , ai thèm tìm ngươi”, nếu ở chỗ vắng vẻ, tất nhiên Âu Dương Lâm nhào lên hành hạ nữ tử trước mắt phen, tại người Pháp Nguyên Tự hết sức để ý nàng, tiện động thủ ở đây. Huống chi tại mình quan tâm nhất phải nàng ta, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, hôm nay quan trọng nhất là Phong Vô Trần.

      “Lâm nhi! Chớ bậy!”

      Tưởng thị giả vờ trách cứ Âu Dương Lâm, nhìn Như Ca cười : “ lâu nữa là đại thọ Hầu gia, bản phu nhân muốn mời người vẽ bức Tiên Ông chúc thọ cho Hầu gia. Hôm nay đến đây, trùng hợp nghe ở chỗ khách quý có vị họa sĩ nước ngoài tài năng siêu quần, muốn mời người về Hầu phủ vẽ bức họa chúc thọ, Cẩm Thân vương thế tử phi nếu còn chuyện gì nữa, xin tránh đường.”

      ra là vậy”, Như Ca gật đầu, nghiêng người, nhường đường.

      Tưởng thị hớn hở dẫn người tiến lên, chưa đến gần, nghe Như Ca tiếc nuối : “Nghe vị họa sĩ kia chỉ nghe giảng kinh hơn nửa buổi rời , sợ rằng phu nhân phải nơi khác tìm rồi.”

      “Ngươi hươu vượn gì đó, phải là......” vốn muốn phản bác Như Ca, Âu Dương Lâm nhìn hướng Phong Vô Trần, nhanh chóng trợn to mắt. Chỉ thấy vốn phải là Phong Vô Trần da trắng tuấn tú phi phàm, nháy mắt biến thành nam tử diện mạo thô kệch, da màu đồng.

      “Bởi vì Phong công tử trở lại, mà thị vệ trong phủ thế tử ta đây lại thích nghe giảng kinh, Như Ca liền cho ngồi vào chỗ đó, nếu Hầu phu nhân và Âu Dương tiểu thư muốn tìm vị họa sĩ kia, phải đến nơi khác tìm thôi!”

      Tưởng thị sống nhiều năm như vậy, sao biết mình và con bị nữ tử trước mắt lừa, hoa văn áo Phong Vô Trần Tưởng thị nhớ rất đó là đặc biệt có hai, thị vệ phủ thế tử làm sao có. Tưởng thị chưa từng bị đùa giỡn như vậy bao giờ, sắc mặt ngày càng giận dữ, thấy Âu Dương Lâm lại bắt đầu co giật, kinh hoảng phân phó bốn gã hộ vệ: “Nếu họa sĩ có ở đây, các ngươi chia nhau tìm cẩn thận khắp Pháp Nguyên Tự , nếu tìm được, bản phu nhân thưởng xứng đáng!”

      “Vâng!”

      Bốn gã hộ vệ Hầu phủ cầm bức tranh vẽ chân dung người bọn họ tìm hơn nửa năm, đối với tướng mạo nam tử cơ hồ có thể tự vẽ ra, lúc trước tìm được người là do biết tìm ở đâu, giờ người này ở gần đây, liền dễ dàng, nghe Tưởng thị ra lệnh, lập tức tản ra tìm khắp bốn phương tám hướng.

      Sau khi bốn gã hộ vệ , Như Ca thấy Âu Dương Lâm diện mạo co quắp dữ tỡn như muốn ăn thịt người, và vẻ tức giận của Tưởng thị, chỉ cười nhạt tiếng.

      “Thời gian nghe giảng kinh hơi dài, giờ đói bụng quá chừng, bằng Hầu phu nhân cùng đến nhà ăn Pháp Nguyên Tự dùng bữa luôn?”

      Thấy Âu Dương Lâm lại muốn phát bệnh, Tưởng thị làm gì còn tâm tư giả vờ thân thiện, cắn răng lạnh lùng : “ cần, bản phu nhân còn chuyện quan trọng phải làm, thế tử phi tự nhiên !”

      “Như ca cáo từ!”
      ChrisFuu thích bài này.

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 100: mưu và tử vong

      Trong gian phòng ở Pháp Nguyên tự, bởi vì Âu Dương Lâm bỗng nhiên phát bệnh, Tưởng thị thể lập tức bảo người tìm gian phòng cho Âu Dương Lâm nghỉ ngơi.

      “Khởi bẩm phu nhân, vùng gần phía đông Pháp Nguyên Tự thấy tung tích họa sĩ”

      “Khởi bẩm phu nhân, vùng phía tây thấy bóng họa sĩ”

      “Khởi bẩm phu nhân, vùng phía nam thấy họa sĩ”

      “Bẩm phu nhân, vùng phía bắc cũng tìm thấy họa sĩ”

      Vốn tin chắc tìm được, bọn hộ vệ tốn nửa canh giờ vẫn thấy người, tuy rằng tức giận, nhưng chỉ đành mau chóng về báo cho Tưởng thị.

      đám phế vật! Sao chết hết !”

      Âu Dương Lâm nghe bọn hộ vệ báo, tiện tay cầm lấy ly trà gần đó nện lên đầu hộ vệ, khiến gã chảy máu đầy đầu, nhưng vẫn dám nhúc nhích. Bởi vì tính nết Âu Dương tiểu thư cực xấu, chửi rủa hạ nhân trong phủ là chuyện thường, từ sau khi bị điên càng thêm nghiêm trọng.

      Mấy ngày trước, nha hoàn hầu hạ đại tiểu thư nhiều năm chẳng qua cẩn thận làm vỡ bình hoa trong phòng. Đại tiểu thư Âu Dương phát bệnh liền cho người đổ mảnh vỡ bình sứ vào bụng nha hoàn đó. Bụng người làm sao chịu nổi vật cứng như vậy, nha hoàn đó liền đứt ruột mà chết ngay tại chỗ. Nghe thấy tiếng la khóc của nha hoàn đó, đại tiểu thư Âu Dương lại cười cực kỳ vui vẻ, quả vô cùng biến thái.

      Lúc trước, buổi tối Âu Dương tiểu thư ngủ yên giấc, nên ban ngày ỉu xìu có sức phát điên, từ sau khi ngủ ngon giấc, ban ngày liền đủ sức giày vò người. Nếu trong lúc nàng ta vui mà bọn họ dám lảng tránh, càng phạt nặng hơn. Vì thế hộ vệ chỉ đành nhúc nhích nhận ly trà kia.

      Thấy hộ vệ bị thương, Tưởng thị đổi sắc dù chỉ chút, lạnh lùng : “ thấy liền tìm nữa sao? Chớ trách ta báo trước, các ngươi tìm hơn nửa năm vẫn thấy, hôm nay người xuất , nếu vẫn tìm được, chờ đem đầu tới nhận tội .”

      “Vâng, phu nhân!”

      Mấy hộ vệ nghe Tưởng thị , thấy đôi mắt ngoan độc của phụ nhân, đều hoảng sợ, đứng dậy cúi chào, rồi tiếp tục tìm, trong lòng vô cùng hối hận, sao lúc trước lại nhận công việc đòi mạng như vậy.

      “Chờ chút, gọi đại thiếu gia đến đây!”

      “Vâng, phu nhân”

      Chờ mấy tên hộ vệ xa, Tưởng thị đến ngồi bên cạnh Âu Dương Lâm. Thấy ngực Âu Dương Lâm phập phồng, gò má run rẩy, hai mắt trợn to, Tưởng thị cả kinh, vội vàng móc lọ thuốc trong ống tay áo ra, trút viên cho Âu Dương Lâm nuốt vào.

      lâu sau, Âu Dương Lâm bớt co quắp, Tưởng thị mới thở dài nhõm hơi.

      Sau khi uống thuốc, Âu Dương Lâm bớt tức giận, đột nhiên mắt rưng rưng, nhào vào lòng Tưởng thị, “Mẫu thân, Phong công tử trốn rồi, mẫu thân nhất định phải giúp nữ nhi tìm nha! Nữ nhi thành bộ dạng này, nếu có Phong Vô Trần, về sau sợ rằng tìm được lang quân như ý nữa.”

      “Lâm nhi yên tâm, đến Đại Chu, mẫu thân nhất định giúp con tìm về”, thấy bộ dáng Âu Dương Lâm như vậy, Tưởng thị vô cùng đau lòng, mình chỉ có nữ nhi, hận thể cho nó những thứ tốt nhất thế gian, tại bất quá chỉ là họa sĩ nho của nước khác, nếu thể đáp ứng nó, làm Hầu phu nhân còn ích gì!

      Nghĩ đến chuyện vừa rồi ở hội trường, lòng càng thêm tức. Nhưng cũng rất kinh ngạc, nha đầu kia làm sao biết mình muốn bắt Phong Vô Trần mà tráo người.

      Ngẫm lại, trước đó lâu mình chuyện với Phong Vô Trần ở chỗ núi giả, tuy khá yên tĩnh, nhưng hẳn có người qua. chừng, Ngọc Như Ca nghe được toàn bộ lời của mình. Nhớ tới những lời linh tinh trong lúc nôn nóng với Phong Vô Trần như chỉ cần cưới con liền cho kế thừa Hầu vị này nọ, Tưởng thị nhíu mày, chẳng lẽ do con bệnh lâu khiến mình cũng bị ảnh hưởng. Điều nên nên đều ra hết.

      lúc Tưởng thị suy nghĩ, Âu Dương Thiệu đến.

      Âu Dương Thiệu nhìn thoáng qua mẹ con Tưởng thị, u quang chợt lóe trong mắt, giây lát liền biến mất, thành bộ ôn hòa.

      “Vừa nghe hạ nhân báo lại, mẫu thân tìm nhi tử, biết có chuyện gì quan trọng ạ?”

      Suy nghĩ bị cắt ngang, Tưởng thị nhìn Âu Dương Thiệu, Tưởng thị sổ ra tràn răn dạy.

      “Muội muội ngươi giờ như vậy, ngươi lo ở bên chiếu cố hầu hạ, biến đâu mất vài canh giờ, trong lòng ngươi còn có muội muội này, còn có mẫu thân ta !”

      Thấy Tưởng thị tức giận, Âu Dương Thiệu vờ lộ vẻ sợ hãi, vội vàng giải thích: “Mẫu thân đừng giận, Thiệu nhi rời nhiều canh giờ là có lý do chính đáng. Thiệu nhi nghe hôm này là ngày Phật thành đạo, cầu nguyện rất linh nghiệm, nên đến chính điện đốt nhang trường thọ cho mẫu thân và muội muội, hy vọng mẫu thân và muội muội luôn khỏe mạnh. Tiếc rằng người trong điện Đại Hùng rất nhiều, mất nhiều thời gian mới tới lượt.”

      Nghe Âu Dương Thiệu giải thích xong, sắc mặt Tưởng thị hơi hòa hoãn, giọng : “Ừ, ngươi làm tốt lắm, bất quá tại thấy bóng dáng Phong Vô Trần, có thể khỏi Pháp Nguyên Tự. Ngươi có nhiều thủ hạ, bằng sắp xếp người tìm kiếm .”

      “Bất quá, mẫu thân và muội muội còn tại đây, nếu Thiệu nhi ở.......”

      “Khắp Pháp Nguyên Tự đều có hộ vệ Hầu phủ canh giữ, chờ muội muội ngươi khỏe hơn chúng ta trở về”, đến đây, Tưởng thị lại tiếp tục đưa ra món mồi mình dùng vô số lần, “Tin chắc con nghe phụ thân con , chỉ cần muội muội con thành thân, mẫu thân cho con làm người kế thừa Hầu phủ ngay. Tuy rằng tại phụ thân con tỉnh táo, nhiều việc nhớ được, bất quá mẫu thân nhớ là được. Miễn là Thiệu nhi mang được Phong Vô Trần về, mẫu thân lập tức bảo phụ thân con gửi tấu cho hoàng thượng.”

      Người kế thừa Hầu phủ.... ... Âu Dương Thiệu nhớ tới những điều nghe được sau núi giả, hai tay đặt sau lưng nắm đến trắng bệch, ánh sáng lạnh trong mắt lóe lên rồi biến mất, mặt là vẻ mừng rỡ vô cùng.

      “Tạ mẫu thân, Thiệu nhi làm hết khả năng, tìm ra Phong công tử cho mẫu thân.”

      “Ừ, !”

      còn sớm, đám người Như Ca và Liệt thị dùng cơm chay trong nhà ăn, từ cửa sổ có thể nhìn thấy từng người lục tục từ nhà ăn ra cửa lớn Pháp Nguyên Tự.

      Vì Tiêu Dạ Huyền sai người đổi ngựa kéo xe của Như Ca thành ngựa bờm trắng ngày ngàn dặm, nên từ phủ thế tử đến Pháp Nguyên Tự chỉ mất nửa canh giờ. Thấy mọi người lần lượt ra ngoài, Như Ca gấp, tính ở trong nhà ăn chờ mọi người hết rồi mình cũng chẳng muộn.

      “Tiểu thư, người Hầu phủ lục soát khắp trong ngoài Pháp Nguyên Tự mà vẫn thấy người. Vừa rồi nô tỳ xem, đại thiếu gia Âu Dương hình như ra ngoài tự tìm rồi, mấy thị vệ kia đòi lục soát xe ngựa của chúng ta, theo tiểu thư dặn dò, nô tỳ và Thanh Trúc làm bộ giằng co vài cái liền để bọn họ lục soát, bất quá bọn họ cũng chịu thiệt chút, bị ngựa trắng kia đá cho thất điên bát đảo.”

      “Ừ, cứ để họ tra.”

      Trong nhà ăn, vừa uống trà Liệt thị vừa nhìn bộ y phục của Phong Vô Trần người thị vệ Hắc Nham phủ thế tử, khó tưởng tượng, Hắc Nham và Phong công tử kia diện mạo khác xa nhau, vậy mà Thanh Nhi có thể khiến mặt Hắc Nham biến thành khuôn mặt Phong Vô Trần, quả là thần kỳ.

      Thấy ánh mắt tò mò của Liệt thị, Như Ca cười hỏi: “Mẫu thân tò mò Thanh Nhi làm sao biến Hắc Nham thành Phong công tử phải ?”

      “Đúng vậy”, ngày trước, biết nữ nhi thường xuyên thay đổi dung mạo của bản thân, cải trang thành người khác rất giống, bất quá từ lúc vào Pháp Nguyên Tự nữ nhi vẫn ở bên cạnh mình, chỉ phái Thanh Nhi lo liệu.

      Mà Thanh Nhi tay nghề vẽ lông mày rất giỏi, nhưng công phu dịch dung tốt lắm. Nghe vậy, Như Ca lấy ra bình sứ bằng ngọc trắng tinh xảo từ trong tay áo, đưa tới trước mặt Liệt thị: “Biến Hắc Nham thành Phong công tử, phần lớn là nhờ viên thuốc xíu này.”

      Để chứng minh, Như Ca đổ ra viên thuốc, cho vào miệng.

      Nhìn động tác của Như Ca, Liệt thị vô cùng khó hiểu, bất quá ngay lập tức bị màn trước mắt làm cho trợn mắt há hốc mồm. Chỉ chốc lát sau khi uống viên thuốc kia, mặt Như Ca bắt đầu xuất lớp màng mỏng.

      Gỡ màng mỏng mặt xuống, Như Ca ra hiệu cho Thanh Nhi tới, trùm màng mỏng lên mặt Thanh Nhi, nháy mắt, vốn khác nhau hoàn toàn, giờ mặt Thanh Nhi tương tự Như Ca bảy tám phần.

      “Sau khi ăn vào Dịch Dung Đan, mặt xuất lớp màng, dán màng này lên mặt người khác, dù cho dung mạo hai người khác xa nhau, cũng tương tự bảy tám phần, hóa trang thêm chút nữa liền giống nhau gần như hoàn toàn. Đây là nữ nhi đọc được trong quyển sách cổ kết hợp với ý kiến của bản thân chế ra, thuốc này nữ nhi mới chế, nếu mẫu thân thích, nữ nhi cho người đưa qua.”

      “Ừ, thuốc này thú vị”, nghe vậy, Liệt thị xem như được mở rộng tầm mắt, : “Lúc trước, khi ta đến Cẩm Tú Phường, mấy lần thấy Hoàng thị lởn vởn ở cửa Cẩm Tú Phường, chắc do ta đến Cẩm Tú Phường thường xuyên quá, bị Hoàng thị thấy nên nghi ngờ.

      Từ sau khi hôn của nhị tỷ con thành, Ngọc phủ tổn thất hơn 10 vạn hai, lão phu nhân phải bỏ tiền riêng, Hoàng thị cứ đến Nhàn Nguyệt Các khóc rên nghèo mãi, bị ta lạnh nóng đuổi về. Giờ có thuốc này dễ giải quyết hơn.”

      chuyện, cửa phòng mở ra, chủ trì Minh Đức và đại sư Tuệ Chân mặc áo cà sa tím bước vào.

      “A di đà Phật, các vị thí chủ, biết cơm bổn tự có hợp khẩu vị ?”

      “Đầu bếp tự ta tay nghề cực cao, thức ăn hết sức ngon miệng, đa tạ chủ trì đại sư thịnh tình khoản đãi!”, phải Như Ca quá, quả , món chay dù chỉ có rau cải và đậu hũ, nhưng rất ngon.

      “Ngọc thí chủ quá khen!” Đại sư Minh Đức hết sức tò mò về chuyện vừa xảy ra trong hội trường, diện mạo có thể thay đổi, nhưng thế tử phi làm sao tránh được người Hầu phủ mà đưa Phong công tử .

      Hình như biết suy nghĩ của đại sư Minh Đức, đại sư Tuệ Chân nghiêng đầu cười : “Trước khi bắt đầu phần sau của Pháp Hội, Phong thí chủ đến chính điện tìm sư đệ giao tranh, bất quá sư đệ có ở đó, ta liền nhận thay. Trùng hợp đụng phải Thanh Nhi thí chủ Hầu phu nhân có ý đồ bắt Phong thí chủ về Hầu phủ. Vì vậy ta liền tự tiện làm chủ, để Phong thí chủ thông qua mật đạo của tự ta ra ngoài.”

      Minh Đức đại sư nghe đại sư Tuệ Chân , liền hiểu . Khó trách sư huynh có vẻ gì là ngạc nhiên, ra sớm biết ngọn nguồn.

      Thấy Minh Đức đại sư hiểu ra, đại sư Tuệ Chân lấy ra bức họa từ trong tay áo, đưa cho Như Ca.

      “Ngọc thí chủ, bức tranh này do vị Phong thí chủ kia vẽ trong mật đạo của bổn tự, nhờ tăng nhân giới luật đưa cho lão nạp tặng thí chủ để cảm tạ Ngọc thí chủ giúp đỡ, xin thí chủ nhận lấy!”

      Như Ca mở bức tranh ra xem, bên trong vẽ Quan , nhưng khác những tranh Quan khác ở chỗ, dung mạo Quan giống Như Ca như đúc, có cả ấn ký hoa đào trán, hơn nữa Quan ngồi hoa sen mà là hoa quỳnh.

      “Như Ca cảm tạ!”

      Liệt nhìn bức tranh cảm thán: “Ở trong mật đạo mờ tối mà có thể vẽ sống động như thế này, Phong công tử quả là đại tài!”

      “Dạ”, Như Ca nhìn sơ bức tranh, rồi cuốn lại đưa cho Thanh Nhi giữ.

      Như Ca thấy qua giờ Thân, người vơi nhiều, bèn với hại vị đại sư: “Hôm nay đa tạ hai vị đại sư thịnh tình khoản đãi, còn sớm, Như Ca phải về phủ thôi.”

      Nghe vậy, đại sư Minh Đức và đại sư Tuệ Chân đều đọc Phật hiệu: “Ai di đà Phật, các vị thí chủ thong thả!”

      Bên ngoài Pháp Nguyên Tự, thấy mấy hộ vệ Hầu phủ đầu đầy mồ hôi dòm chằm chằm phía này, mắt trợn to giống như nhìn xem có người cần tìm bên cạnh mình , Như Ca cười thầm, tại người các ngươi muốn tìm biến thành nam tử xấu xí, gù lưng, mặt đầy mụn lở loét rồi.

      Bốn gã hộ vệ Hầu phủ canh ở cửa lớn Pháp Nguyên Tự, tìm thấy người, chỉ còn biết hy vọng người nọ trốn bên cạnh Như Ca, nhưng nhìn mãi, vẫn thấy người thừa nào. Nhớ đến lời Hầu phu nhân bỗng lạnh toàn thân. Dù thế, cũng chỉ đành nhìn đám người Như Ca lên ngựa, rời .

      Vì quá muộn, đường bóng người, ngang qua vách núi, Tiêu Dạ Huân ngồi bên cạnh Như Ca bất chợt chỉ vào sườn núi : “Chỗ đó có người!”

      Nghe vậy, Như Ca nhìn đến nơi Tiêu Dạ Huân chỉ, quả nhiên trong thấy dáng người đứng ở đó.

      Thanh Nhi nghe Tiêu Dạ Huân , liếc nhìn bóng người bên đó, vẻ mặt hiểu biết : “Nơi đó dù là vách núi, nhưng phía sau có rừng rậm, nghe Pháp Nguyên Tự lấy gỗ từ đó để xây phòng khách mới. Năm nay mất mùa, chắc là gia đình nông dân vào rừng tìm chút lương thực đó mà.”

      Thanh Trúc gật đầu, “ phải! Thu hoạch tốt, bách tính đành dựa vào rừng núi sông suối kiếm ăn thôi.”

      Như Ca nhìn bóng người biến mất sau vách đá, lòng thầm nghĩ. Gia đình nông dân sao.... .....
      ChrisLedoan2099 thích bài này.

    4. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      nàng post sắp xong rùi hen... chắc ta cũng nên bắt tay vào làm audiobook thui... đợi nàng post xong ta up lên cho nhanh... hi vọng xong trước tết...hjhjhj... bây giờ ta mới để ý nha, chữ ký của nàng kìa...:yoyo52:
      Last edited: 16/11/14
      Betty thích bài này.

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      uhm còn khoảng 16 chương nữa thui, nếu nhanh cuối tuần xong, nàng cứ làm audibook , post nhớ tag tên ta, ta vào nghe với nhé :yoyo51:
      Fuu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :