1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi - Mại Mạnh Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 95: Lại đến Pháp Nguyên Tự

      Mùng tám tháng chạp là ngày Phật Tổ thành đạo, ngày này năm trước thời tiết khá sáng sủa, năm nay lại có tuyết rơi. Căn cứ từ tin tức các nơi, tượng tuyết rơi đồng thời ở nhiều nơi khắp Đại Chu, là cực kỳ hiếm có trong lịch sử.

      Bởi vì năm trước mưa nhiều lắm, rất nhiều nơi ở Đại Chu thu hoạch được mùa, dân chúng căng thẳng. Giờ nhìn trận tuyết này, mọi người khỏi liên tưởng đến điềm báo được mùa, kết hợp với ngày Phật Tổ thành đạo, rộn ràng đến chùa miếu dâng hương cầu phúc, hi vọng Phật Tổ phù hộ năm sau được mùa.

      Mà bên Pháp Nguyên Tự vì cảm tạ công đức chép kinh thư của Như Ca, mùng sáu tháng chạp gửi thiếp đến, mời Như Ca tham dự đại hội Phật giáo.

      Như Ca tình cờ nghe Liệt thị muốn đến Pháp Nguyên Tự cầu phúc cho Vân Kiệt, nhận được thư mời tự nhiên Như Ca từ chối. Sáng sớm sau khi từ biệt Tiêu Dạ Huyền vì có công vụ khẩn cấp thể cùng xong, kéo mẫu thân ngủ lại phủ thế tử đêm trước lên xe ngựa tiến về Pháp Nguyên Tự.

      Trong xe ngựa, Liệt thị lẳng lặng nhìn Tiêu Dạ Huân bên cạnh Như Ca. Bé trai mặc áo khoác trắng có thêu chữ Phúc bằng tơ vàng, ngang hông là đai lưng đính ngọc thêu hoa văn gợn sóng màu xanh lá. Mái tóc đen dày được chải chỉnh tề. tai còn có bộ chụp tai tinh xảo xinh xắn màu trắng.

      Thanh Trúc vào đổi bình nước nóng thấy Liệt thị nhìn chằm chằm lỗ tai Huân thiếu gia, cười : “Tiểu thư, bộ chụp tai chống rét tiểu thư mới thiết kế cho Cẩm Tú Phường bán rất chạy, hàng vừa ra bán chẳng còn cái, tiểu thư xem, giờ phố cứ 10 có đến sáu bảy người mang bộ chụp tai, hôm qua Cẩm Tú Phường kết toán, chỉ bộ chụp tai lời đến 5 vạn lượng rồi.”

      Vừa , Thanh Trúc vừa kéo rèm cửa sổ xe lên, nhìn ra bên ngoài, quả nhiên phần lớn người đường đều mang bộ chụp tai màu xanh, trắng, đen, xanh dương đủ cả.

      “Tốt quá, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng, ngờ lại giúp Cẩm Tú Phường thu thêm khoản ” nhìn cảnh tượng ngoài xe, quay đầu thấy Tiêu Dạ Huân bắt chước Thanh Trúc đổi bình nước nóng cho mình, Như Ca cười cười.

      Nhờ làm bộ chụp tai tránh sét cho tiểu Huân, Như Ca chợt nhớ ra bộ chụp tai chỉ dùng để cách , mà còn có thể chống rét. Bèn đưa bản thiết kế bộ chụp tai cho Thanh Nhi mang đến Cẩm Tú Phường, ngờ được đón nhận tích cực như thế. Tiểu thư, công tử nhà giàu đều hết sức tò mò với món đồ này, dùng thử liền cảm nhận được công dụng của nó. số học trò còn chuẩn bị cả hai bộ, bộ vải dày để cách dùng khi học bài bị ồn ào xung quanh ảnh hưởng, bộ có lông tơ đeo tránh rét.

      Liệt thị cười tiếp lời, “Cũng chỉ có con đầu óc lanh lẹ mới trong lúc vô tình kiếm số ngân lượng lớn như vậy. Giờ Cẩm Tú Phường buôn bán ngày càng thịnh vượng, bạc kiếm đếm hết rồi.”

      đến đây, Liệt thị nhớ đến chuyện Vân Kiệt trong thư, bèn hỏi: “Mẫu thân thấy Vân Kiệt viết trong thư, con bảo Phong Thành đến Bắc Địa mua vạn mẫu đất trồng cây, chẳng lẽ trong tay đủ ngân lượng mới phải đến nơi xa xôi như thế lập nghiệp, nếu vậy bằng trước lấy tiền bên Cẩm Tú Phường dùng .”

      Nghe vậy, Như Ca lắc đầu đáp: “Mẫu thân, ở Bắc Địa lương thực vô cùng thiếu thốn. Dạ Huyền phụ trách Bắc Địa tự nhiên rất đau đầu, nên nữ nhi mua nhiều đất như vậy ở Bắc Địa, kêu Phong Thành trồng loại nông sản có sản lượng cực cao tên là khoai tây mua từ thương nhân nước ngoài. Nữ nhi bảo Phong Thành tìm lão nông có nhiều kinh nghiệm trồng thử, loại khoai này rất hợp với đất Bắc Địa, ba tháng là thu hoạch được. Chỉ cần trồng nhiều, khoai tây có thể thay thế lúa nước giải quyết vấn đề lương thực cho dân Bắc Địa. Huống chi, tại bọn Vân Kiệt trấn thủ Bắc Địa, có khả năng đánh nhau với Tây Liêu bất cứ lúc nào. Năm nay các nơi ở Đại Chu được mùa lắm, lỡ đánh nhau , cũng sợ có lương thực cung cấp cho quân. Trước khi mua số đất này, nữ nhi bàn bạc kỹ với Dạ Huyền rồi ạ.”

      Nửa năm trước, mình từng vì Tiêu Dạ Huyền thu phí thương đội quá cao mà trách vơ vét tài sản, nay đọc thư Vân Kiệt mới biết, mùa đông hàng năm, dân chúng Bắc Địa gặp phải vấn đề khan hiếm lương thực, quỹ công của Bắc Địa đủ chống đỡ, nên tư quân của Dạ Huyền phải tiếp nhận nhiệm vụ kiếm lấy bạc từ tay các phú thương bù vào chỗ thiếu đó. cách khác, tiền thu được từ thương đội đều dùng cho dân chúng Bắc Địa. thể nghi ngờ, Tiêu Dạ Huyền rất đủ tư cách làm người quản lý Bắc Địa.

      Liệt thị nghe vậy, gật đầu cái, cười : “ ra là thế, may mắn con có lòng vì dân chúng Bắc Địa lo nghĩ chu toàn như vậy, ngược lại ta hồ đồ, còn tưởng con đủ ngân lượng”.

      Sao có thể đủ ngân lượng, thời gian nay trừ tiền thu vào từ hiệu buôn Lăng Vân, phương thuốc Như Ca nộp lên Hồng đế được Thái Y Viện xác nhận có hiệu quả, 10 vạn lượng hoàng kim liền nhanh chóng vào tay. Vốn Như Ca định nhận lấy số tiền này, nhưng sau khi nghe Tiêu Dạ Huyền chỉ điểm, bèn nhận lấy, dùng số ngân lượng này mua đất ở Bắc Địa. Mở rộng trồng trọt rau quả trong nhà ấm và khoai tây. Đáng tiếc ở Đại Chu có loại thực vật tên tiểu mạch như trong thế giới xa lạ kia, bằng , đừng Bắc Địa khan hiếm lượng thực, sợ rằng rất nhanh có dư lương thực bán cho nơi khác rồi.

      Như Ca miên man suy nghĩ xe ngựa dừng lại.

      “Tiểu thư, phía trước có xe ngựa rơi vào hố tuyết, cản đường chúng ta!”

      Nghe Thanh Nhi , Như Ca vén rèm xe, nhìn về phía trước. Chỉ thấy con đường mòn lên Pháp Nguyên Tự, chẳng biết lúc nào xuất hai cái hố sâu, chiếc xe ngựa trang hoàng đơn giản mắc kẹt trong hố đó.

      Nhìn lướt qua, Như Ca liền sáng tỏ, tình hình trước mắt, tất nhiên là lúc đánh xe phu xe lưu ý đến hố sâu đường bị bão tuyết che lấp nên ngang qua, giờ bị rơi vào hố. Dù phu xe vung roi đánh mạnh cỡ nào, con ngựa cũng có biện pháp kéo xe ra.

      Xe Như Ca dừng lại, làm những xe khác cũng phải dừng ở phía sau, dần dần biến thành hàng dài. Nghe mọi người phía sau oán trách, phu xe càng gấp, vung roi càng hung hơn.

      Nhìn xe ngựa phía trước lung lay cơ hồ muốn lật, Như Ca lắc đầu cái, phu xe này chắc là người mới, quất ngựa hung ác như vậy, làm nó chịu nổi lồng lên lúc đó e rằng phải bỏ mệnh nơi này.

      Thanh Nhi thấy vậy : “Tiểu thư, sớm nữa, nếu trễ chút, sợ rằng bỏ lỡ đại hội mất!”

      Như Ca gật đầu cái, hỏi nam tử đánh xe, “Nham thị vệ, có thể đẩy chiếc xe ngựa kia ra được ?”

      “Bẩm thế tử phi, tất nhiên có thể”, chỉ chút chuyện như vậy mà mình làm được, sao có khả năng ở bên cạnh thế tử.

      “Vậy làm phiền Nham thị vệ giúp người nọ tay rồi.”

      “Dạ”

      Nghe Như Ca phân phó, Hắc Nham bay tới chỗ xe ngựa phía trước.

      Sau đó, chỉ thấy Hắc Nham đứng bên cạnh xe ngựa, bắt lấy hai bánh xe trước, nhấc lên, cả chiếc xe bay lên trời, kéo ngựa về phía trước, chiếc xe ngựa liền ra khỏi hố sâu.

      Thấy vậy, đám người Liệt thị đều há hốc mồm, sức Hắc Nham quá lớn. Nhấc xe ngựa mà cứ như bưng mâm đồ ăn, hoàn toàn tốn chút sức nào!

      còn trở ngại nữa, Hắc Nam lại trở về tiếp tục đánh xe, tiến đến Pháp Nguyên Tự.

      lâu lắm, đoàn người Như Ca liền dừng lại trước cửa lớn Pháp Nguyên Tự.

      Được Thanh Nhi đỡ xuống xe, Như Ca giương mắt nhìn, vốn nên bị tuyết trắng bao phủ, Pháp Nguyên Tự lại khác gì thường ngày. Trừ hàng cây bị tuyết phủ, các nơi còn lại đều được quyét sạch, mái hiên trơn bóng vô cùng. Xem ra vì đại hội Phật giáo lần này, các tăng nhân tốn ít công dọn dẹp tuyết.

      Đám người Như Ca định theo gót các tín đồ Phật giáo vào trong, bất chợt giọng nam truyền tới.

      “Đa tạ phu nhân, tứ tiểu thư ra tay giúp đỡ!”

      Xưng hô này......

      Như Ca xoay người, liền thấy nam tử mặc áo trắng hướng mình và mẫu thân tạ lễ.

      Lại là !
      ChrisFuu thích bài này.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 96.1: Âu Dương Thiệu

      Nhìn người trước mặt, tóc hơi rối, sắc mặt hơi tái, Như Ca liền nhận ra đây là nam tử vẽ hoa quỳnh cho Pháp Nguyên Tự năm trước.

      Sở dĩ đến giờ, Như Ca nhớ người này, phải vì kính trọng gì , mà hoàn toàn là nhờ đại tiểu thư Hầu phủ Âu Dương Lâm.

      Lại , lúc chưa lấy chồng, Như Ca có nghe loáng thoáng Kim Lăng Hầu phủ liên tiếp mời các đại phu nổi tiếng vào phủ, vốn nghĩ thủ hạ của Tiêu Dạ Huyền làm Âu Dương Thiệu bị thương nặng mới phải mời danh y. Nhưng 3 tháng trước, Như Ca lại nhận được thiếp của Hầu phu nhân Tưởng thị, mời đại phu Lăng Vân của Dược Tiên Đường. Nhìn thù lao ghi giấy, Như Ca liền khẳng định người bệnh phải Âu Dương Thiệu, chỉ vì trong mắt Tưởng thị, chẳng đáng để phải bỏ 10 vạn lượng tiền khám bệnh.

      Theo những gì Như Ca chứng kiến ở kiếp trước, trong lòng Tưởng thị, bất luận Âu Dương Thiệu nịnh nọt thế nào, ngoài mặt Tưởng thị làm bộ vui vẻ, thực tế xem Âu Dương Thiệu chẳng khác gì người làm trong Hầu phủ, kêu đến hét . Bằng , sau khi Âu Dương Thiệu ngồi lên vị trí Hầu gia, Tưởng thị cũng chẳng rơi vào kết cục như thế, còn cả Âu Dương Lâm, ngoài mặt Âu Dương Thiệu hết sức nhún nhường muội muội này, nhưng cuối cùng, Âu Dương Lâm cũng trượt chân té sông...... Rất nhiều chuyện ngay lúc đó suy nghĩ cẩn thận, có lẽ bởi vì lúc đó mình chỉ là quân cờ trong tay người bó tay chịu chết, giờ hồi tưởng lại, mọi chuyện sáng tỏ rất nhiều.

      Cho nên, để Tưởng thị chi nhiều tiền như vậy, chỉ có thể là người, Âu Dương Lâm.

      Dù rất tò mò rốt cuộc Âu Dương Lâm bị làm sao, nhưng Như Ca muốn tiến vào nơi mang đến cho mình những ký ức muốn nhớ lại kia liền định nhận, bất quá Tưởng thị ỷ thế hiếp người quá đáng, phái người canh giữ bên ngoài Dược Tiên Đường mấy ngày liên tiếp, bắt bớ làm loạn khiến dân chúng bình thường dám đến khám bệnh nữa. Bất đắc dĩ, Như Ca liền bảo Thanh Loan, theo mình nhiều năm học được ít y thuật, cải trang đến Hầu phủ chuyến, xem thử Âu Dương Lâm bị bệnh gì, cũng dặn nếu bệnh khó chữa, với Tưởng thị để về nghiên cứu hai ngày nữa báo lại.

      Y theo Như Ca dặn dò, Thanh Loan đến Hầu phủ, sau khi trở về, liền kể hết những gì thấy được ở đó cho Như Ca nghe, còn mang về bức vẽ nam tử. Người trong bức tranh đó đương nhiên là vị Phong công tử trước mặt này.

      Tin chắc nam tử trước mắt biết, chỉ gặp lần ở Pháp Nguyên Tự mà tiểu thư Hầu phủ dù bị điên vẫn nhớ mãi quên . Trong phòng ngủ của Âu Dương Lâm treo đầy chân dung và những bức tranh vẽ ở Pháp Nguyên Tự. Hơn nữa, gần nửa năm nay, người Hầu phủ cơ hồ lật cả Đại Chu lên để tìm . Ngẫm lại, nam tử này gọi ‘Tứ tiểu thư’, Như Ca liền hiểu, sợ rằng người này phải con dân Đại Chu, nên mặc cho người Hầu phủ tìm khắp cả nước cũng thấy. Bất quá, lúc này đến Pháp Nguyên Tự, đoán chừng, người Hầu phủ sớm nhận được tin.

      Nhớ tới chấp nhất của Âu Dương Lâm với người này, Như Ca mơ hồ có cảm giác, ngửi thấy mùi thơm chỉ sợ ruồi cái đến Pháp Nguyên Tự nhanh thôi. Nghĩ đến đây, Như Ca mỉm cười : “Giúp người chính là giúp mình, công tử chớ đa lễ”.

      Phong Vô Trần nghe Như Ca , nhìn dung mạo nữ tử trước mắt đẹp hơn năm trước rất nhiều, tâm khẽ động, khỏi nhớ tới câu: trái tim lương thiện là đẹp nhất. Đột nhiên bỗng hiểu ra, bản thân sao phải vượt ngàn dặm đến đất nước xa xôi này.

      Liệt thị thấy biến hóa trong mắt Phong Vô Trần, là người từng trải nên Liệt thị hiểu bèn nhíu mày, quay đầu với nữ nhi: “Ca nhi, còn sớm nữa, chúng ta mau vào chào hỏi đại sư chủ trì thôi, chớ để thất lễ”.

      Nghe mẫu thân , Như Ca gật đầu cái, chào nam tử đối diện: “Như Ca được mời đến, phải vào chào hỏi phương trượng đại sư, xin trước.”

      Như Ca vậy, Phong Vô Trần tiện giữ lại, chỉ lẳng lặng xê người nhường đường.

      “Tứ tiểu thư thong thả!”

      được đoạn, thấy nam tử phía sau nhắm mắt theo đuôi, Liệt thị nhịn được mở miệng hỏi: “Ca nhi, con biết người kia sao?” C

      on cưới chồng, nhưng nam tử này vẫn cứ gọi tiểu thư, hơn nữa lúc nãy nhìn con mình với ánh mắt như vậy, biết có phải kẻ phong lưu hay .

      Lúc này trừ Tiêu Dạ Huyền trong lòng Như Ca chẳng có ai khác, nên dù biết vừa rồi nam tử có vẻ mặt kỳ quái, cũng thèm để ý, thuận miệng đáp: “Năm ngoái, khi đến đây cầu phúc cho trưởng tử với đại tỷ, trùng hợp vị công tử này vẽ đàm hoa cho Pháp Nguyên Tự, nên gặp qua lần, tranh rất đẹp, mẫu thân có thể đến chính điện xem thử.”

      ra chỉ gặp nhau lần, Liệt thị gật đầu tỏ vẻ hiểu. Mà bên cạnh, nghe Như Ca xong, Tiêu Dạ Huân nhìn lướt qua nam tử mất hồn kia thầm đánh giá .

      Gối thêu hoa, vô dụng, kém xa Tiêu Dạ Huyền!

      Đưa thiếp mời cho tăng nhân dẫn đường xong, tăng nhân cung kính dẫn đám người Như Ca .

      Qua mấy lần cửa và đường , ước chừng thời gian uống nửa ly trà, liền đến hội trường làm lễ.

      Thấy bức tượng Phật Tổ Thích Ca Mâu Ni khổng lồ mới tinh trước cửa, Như Ca hỏi tăng nhân bên cạnh: “Thưa sư, hội trường này vừa mới hoàn thành phải ?” lúc đến đây năm ngoái, nơi này hình như vẫn là bãi đất trống mà.
      Chris thích bài này.

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 96.2: Âu Dương Thiệu

      “Đúng vậy, nơi này vừa hoàn thành ba tháng trước. Từ năm trước, Pháp Nguyên Tự truyền Đại Tàng Kinh ra ngoài, tín đồ đến cầu kinh nối liền dứt, còn có nhiều khách nước ngoài tới. Chỗ giảng kinh đủ, tín đồ bèn khẳng khái góp tiền xây dựng chỉ hội trường này mà còn thêm hai trăm phòng ở cho khách nữa.”

      Nghe giải thích, Như Ca gật đầu cái. ngờ Đại Tàng Kinh được người đời sùng bái như vậy, xem ra có rất nhiều người nhiệt tình thích Phật học.

      gõ mõ tụng kinh trong hội trường, chủ trì Minh Đức và đại sư Tuệ Chân nghe báo: người Pháp Nguyên Tự thờ phụng, Cẩm Thân vương thế tử phi đến, rất vui mừng. Đại sư Tuệ Chân với các tín đồ trong hội trường tạm nghỉ, đứng dậy ra ngoài với chủ trì Minh Đức.

      Các tín đồ thấy vậy khỏi tò mò, trước giờ cho dù đương kim Hồng đế đến, đại sư Tuệ Chân cũng nhiệt tình nghênh đón như hôm nay. biết Cẩm Thân vương thế tử phi là nhân vật cỡ nào mà được đãi ngộ như vậy.

      “Cẩm Thân Vương thế tử ta có nghe qua, là hùng thời nay, bất quá Cẩm Thân vương thế tử phi là ai mà được cao tăng Đại Chu đối đãi như thế?”, Lạt Ma Tây Vực nhịn được tò mò hỏi tăng nhân Giới Luật Viện của Pháp Nguyên Tự.

      “Cẩm Thân Vương thế tử phi được tự ta thờ cúng, là sứ giả truyền kinh của Phật Tổ, kinh thư tự ta cầu được đột nhiên bị hủy hết, Phật Tổ liền phái vị thế tử phi này đến, nay Đại Tàng Kinh có trong tự ta đều là do vị thế tử phi Ngọc Như Ca này tự tay chép lại, là sứ giả của Phật Tổ , trụ trì đại sư và Tuệ Chân sư thúc tất nhiên phải đối xử trọng hậu, nếu chính là bất kinh với Phật Tổ! A di đà Phật!”

      ra là vậy!”, các tín đồ xung quanh nghe xong đều gật đầu đồng ý, sứ giả Phật Tổ, đương nhiên phải được đối xử như thế!

      Mà ở góc hội trường, nghe thấy ba chữ Ngọc Như Ca, hai mắt nữ nữ tử áo hồng đột nhiên trở nên dữ tợn, giơ tay tát người bên cạnh cái.

      “Bốp!”

      “Ngươi làm gì!”

      Bị đánh đến sao đầy trời Âu Dương Thiệu nhìn vẻ mặt vặn vẹo hết sức xấu xí của Âu Dương Lâm, trong lòng cực kỳ tức giận.

      Âu Dương Lâm khinh miệt chỉ trích: “Đều do ngươi vô dụng, ngay cả thứ nữ đê tiện cũng lừa đến tay được. Còn dám tự xưng tuấn phong lưu, ngọc thụ lâm phong nhất Kim Lăng, ta nhổ vào! Tiện nhân kia hại ta thành bộ dáng như vầy, tại ngày càng nở mày nở mặt, sứ giả của Phật Tổ, Cẩm Thân vương thế tử phi, tương lai là Cẩm Thân vương phi.....bất quá chỉ là con hồ ly tinh hạ tiện mà thôi, ngươi nhìn lại ngươi xem, duỗi thẳng cổ ra nhìn, chẳng khác gì chó đực động dục! Còn tự biết bộ dạng giống chó của mình, hèn chi tiện nhân kia lại lao vào lòng Tiêu Dạ Huyền”.

      Nếu trải qua kiếp nạn như vậy, mình sao bị ác mộng quấn thân, mỗi ngày lúc mê lúc tỉnh, uống thuốc sống qua ngày, chẳng những tóc rụng nhiều, da thịt vốn trắng nõn vì bị cọ rửa quá mức mỗi ngày mà sần sùi đầy vết thương.

      “Ngươi.... ...”

      Nghe Âu Dương Lâm chửi rủa, Âu Dương Thiệu muốn phát tác, bên tai lại truyền đến tiếng của Tưởng thị.

      “Thiệu nhi, muội muội ngươi thân thể khó chịu, nhường nó chút. Phải biết kể từ hai tháng trước, phụ thân ngươi trong lúc thuần ngựa cẩn thận bị ngựa hoang dẫm vào ngực, đến giờ vẫn chưa khỏe lại, mấy huyng đệ của ngươi cứ liên tiếp phái người đến muốn trở về kinh thành để tận hiếu, mà mẫu thân ta cũng suy tính vấn đề người thừa kế.......”

      Lời Tưởng thị khiến tức giận của Âu Dương Thiệu nháy mắt biến mất, mặt lập tức trở nên ôn hòa.

      “Mẫu thân phải ạ, Lâm muội thân thể khó chịu, Thiệu nhi nên nhường nhịn, mấy ngày nay Thiệu nhi thấy khí sắc Lâm muội tốt hơn nhiều, tin tưởng lâu nữa hỏi hẳn.”

      Nghe vậy, vẻ mặt lạnh nhạt của Tưởng thị ấm lên mấy phần.

      “Ừ, đại phu Lăng Vân quả có bản lĩnh, ta thấy gần đây tóc Lâm nhi bớt rụng, buổi tối cũng có thể ngủ ngon, uổng tốn nhiều bạc như vậy. Sau này, Lâm nhi phải nhờ ngươi quan tâm nhiều hơn”.

      “Chăm sóc Lâm muội là chuyện Thiệu nhi phải làm ạ”.

      “Hừ! Đồ vô dụng!” nghe ngữ điệu hèn mọn của Âu Dương Thiệu, Âu Dương Lâm khinh thường mắng.

      Sau đó tiếp tục dời tầm mắt đến người nam tử áo trắng. Âu Dương Thiệu cắn răng cười : “Mẫu thân và Lâm muội ở đây lâu, chắc khát rồi, Thiệu nhi có mang theo trà Tuyết Sơn, giờ lấy tới cho mẫu thân và Lâm muội dùng.”

      “Ừ, !”

      Biết Âu Dương Thiệu muốn mượn cớ rời để nguôi giận, chuyện như vậy xảy ra chỉ hai lần, Tưởng thị cũng để ý khoát khoát tay, cho lui ra. Tưởng thị quay đầu, thương sửa lại cái nón lông cáo trắng bị lệch cho Âu Dương Lâm, kéo Âu Dương Lâm tìm người.

      Âu Dương Thiệu đến phía sau cây cột sơn đỏ quay đầu nhìn về phía mẹ con Tưởng thị, tao nhã lịch nháy mắt biến mất, chỉ còn lại u tràn đầy.
      Chris thích bài này.

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 97: Ở rể

      Nhờ công chép kinh thư, Như Ca được hai vị cao tăng Pháp Nguyên Tự tiếp đón long trọng. Chẳng những được chủ trì Minh Đức và đại sư Tuệ Chân cung kính mời vào hội trường, mà còn được hai người sắp xếp ngồi ở chỗ dành cho khách quý. Tình cảnh lúc vào hội trường, có thể là vạn người nhìn theo.

      Đám người Liệt thị ngồi ở ghế đối diện bệ giảng, xung quanh cực kỳ trống trải, có cử động gì phía dưới đều thấy. Vì vậy đối diện với hai vị cao tăng thỉnh thoảng nở nụ cười thân thiện và bên dưới là vô số tín đồ an tĩnh nghe giảng, Như Ca chỉ có thể ngồi nghiêm chỉnh thành nghe giảng Đại Tàng Kinh cao thâm.

      Sau nửa canh giờ nghe giảng, Như Ca liền cảm thấy có hai tầm mắt nhìn chằm chằm mình đến mức cách nào bỏ qua được. Lướt khắp hội trường lần, rất nhanh liền thấy được mấy vị người quen vô cùng muốn gặp trong góc.

      Thấy đôi mắt nảy lửa của Âu Dương Lâm, nhìn lướt qua nam tử áo trắng vẽ tranh gần chỗ Tiểu Huân, Như Ca bó tay.

      Biết Như Ca muốn dẫn người nhà theo, đại sư Minh Đức cố ý để 4 chỗ dành cho khách quý. Vì Tiêu Dạ Huyền đến, nên bỏ trống chỗ. Thấy nam tử theo đám người Như Ca, Minh Đức đại sư cũng nhận ra họa sĩ xuất sắc này, bèn nhờ nam tử vẽ bức toàn cảnh đại hội làm kỷ niệm. Mà chỗ lấy cảnh tốt nhất chính là đây.

      Kết quả nam tử áo trắng vui vẻ ngồi vào bên cạnh tiểu Huân. Nhìn phản ứng của Âu Dương Lâm, hiển nhiên là lửa ghen ngất trời.

      Giờ dù Như Ca còn sợ hãi vị đại tiểu thư Kim Lăng Hầu phủ Âu Dương Lâm này nữa, nhưng rất ghét phiền phức. Huống chi trừ Âu Dương Lâm còn có Hầu phu nhân Tưởng thị và Âu Dương Thiệu khiến mình buồn nôn cực kỳ kia. Nếu còn ngồi ở đây, sợ rằng tâm tình tốt tiêu tan mất. Như Ca nhắm mắt làm bộ suy nghĩ, trong lòng tính toán tìm cơ hội thích hợp ra khỏi hội trường.

      Ngồi chán bên cạnh Như Ca, Tiêu Dạ Huân tất nhiên nhận thấy Như Ca khác thường, nhìn đôi mắt lộ ra hận ý của nữ tử áo đỏ và phụ nhân trung niên, con ngươi vốn trong suốt như nước của Tiêu Dạ Huân lẳng lặng gợn lên mấy làn sóng.

      Chờ hồi lâu, rốt cuộc đến lúc nghỉ ngơi, Như Ca thở phào nhõm, định bàn với mẫu thân chuyện rời trước, bên tai liền truyền đến tiếng thở dài của Liệt thị.

      “Kinh thư dù cao thâm trí tuệ, nhưng người tầm thường như ta chẳng thể nào tĩnh tâm nghe giảng được, ngồi ở đây hơn canh giờ, mà trong đầu chỉ nhớ mỗi việc xin sâm cho Vân Kiệt.”

      Nghe vậy, Như Ca cười : “Mẫu thân và Ca nhi đều là tục nhân, mặc dù kinh này do chính tay con viết, nhưng chỉ biết chữ, chứ ý nghĩa cao thâm trong đó con cũng hiểu nổi”, Như Ca thấy tiểu Huân bên cạnh cũng bộ buồn ngủ, cười thầm, xem ra phải ai cũng thích nghiên cứu kinh thư, ít nhất hàng này chẳng ai nghe vào cả.

      “Theo con, chút nữa đến phiên các tín đồ trình bày và phân tích kinh thư, nhanh được đâu. bằng thừa dịp này, mẫu thân đến chính điện trước, cầu phúc xin sâm, đóng góp chút tiền nhang đèn, xem như thể tấm lòng, chắc bên Thanh Nhi chuẩn bị xong cả rồi.”

      Nghe vậy, Liệt thị gật đầu cái, lên tiếng: “Như vậy cũng tốt”

      Bàn bạc xong, Như Ca và Liệt thị đứng dậy chào hỏi nhà sư đứng bên cạnh, rồi dẫn Tiêu Dạ Huân đến cửa bên hông men theo bậc thang xuống.

      Mà bên kia, mải vẽ tranh nên nam tử áo trắng chẳng phát bên mình còn ai.

      Trong điện Đại Hùng, chật ních người, hoặc đến bái Phật, hoặc xin sâm, hoặc cầu sang năm mưa thuận gió hòa, đoàn người từ đại điện kéo dài ra ngoài hơn 10 thước. Nếu nhờ Thanh Nhi đến sớm sắp xếp, sợ rằng đám người Như Ca và Liệt thị ngay cả bồ đoàn, nhang đèn cũng với tới.

      Dưới tình huống vô cùng chật chội, hai mẹ con vất vả cầu phúc cho Vân Kiệt xong, thêm Như Ca tự tay đốt nhang trường thọ cho Tiêu Dạ Huyền và Tiêu Dạ Huân, cuối cùng hai người cơ hồ chân đứng vững nữa rồi.

      Đến lúc xin sâm, vốn Liệt thị muốn tiểu Huân xin sâm, ngờ tiểu Huân lắc đầu cự tuyệt. Bất đắc dĩ, Liệt thị đành tự mình ra tay, bất quá cầu cả nửa ngày mà quẻ sâm cũng xin được.

      Thấy Liệt thị cứ lắc mãi ống sâm, nhưng lần nào cũng phải cây cũng rớt là rớt cả đống, liếc nhìn hàng người phía sau, Như Ca tiến lên khuyên: “Mẫu thân, chúng ta xin sâm là vì có điều muốn cầu, nhưng tiểu Huân vừa 5 tuổi, thời điểm trẻ con ngây thơ vô dục vô cầu, cần thiết lắm đâu”.

      Vừa Như Ca vừa chỉ hàng ngươi sau lưng đợi đến nỗi bực mình, giọng : “Người đợi nhiều quá, nếu còn chậm trễ nữa, sợ là bị kêu ca!”

      Nghe vậy, động tác tay Liệt thị nhanh chóng ngừng lại, nhìn hàng người dài sau lưng mình, vội vàng đứng lên, lui sang bên, mặt hơi đỏ.

      Thấy vậy, Như Ca sáng tỏ, mẹ bị nhiều người nhìn, chắc hơi xấu hổ. Bèn bảo Thanh Nhi dẫn tiểu Huân ra ngoài chờ, còn mình và mẹ giải sâm.

      Lại qua nửa canh giờ, từ chỗ giải sâm trở lại, thấy Liệt thị nở nụ cười, cuối cùng Như Ca hiểu vì sao Liệt thị cố chấp muốn xin sâm cho tiểu Huân. cho cùng vẫn còn chút để ý đến những lời đồn về đôi mắt của tiểu Huân.

      may hôm nay mình xin được quẻ sâm tốt nhất, “Có quý nhân phù trợ, hôn nhân hạnh phúc, con cháu đầy đàn”, nếu sợ rằng tình cảm mấy ngày nay vất cả bồi dưỡng của mẹ với tiểu Huân bị giảm sút.

      Bất quá tại có vấn đề gì, nhà sư giải sâm đây là sâm tốt nhất trong các sâm, giảng đến mức mẹ đầy mặt là cười, cần mình tốn nước bọt nữa.

      Nghĩ thế, Như Ca bèn tính đường vòng ra ngoài điện Đại Hùng tìm đám người Thanh Nhi, ngay khi tới sau núi giả nghe được tiếng Tưởng thị, Như Ca dừng bước, kéo mẫu thân trốn sau núi giả.

      “Chỉ cần ngươi lấy nữ nhi của ta, hứa đối xử tốt với nó, bản phu nhân đảm bảo nhất định cho ngươi cả đời vinh hoa phú quý, ăn ngon mặc đẹp vô tận, vàng bạc châu báu tùy ngươi chọn!” Ngữ điệu trực tiếp, chuyên quyền, bắt người khác phải làm.

      Như Ca xuyên qua lỗ núi giả nhìn sang hướng truyền tới giọng . Liền thấy bên đó có nam tử áo trắng và chắn đường đương nhiên là Kim Lăng Hầu phu nhân Tưởng thị và Âu Dương Lâm, giờ phút này vẻ mặt thẹn thùng nhìn nam tử áo trắng.

      So với bộ dáng hận đem người ăn tươi nuốt sống được ở hội trường tại Âu Dương Lâm quả đến cực hạn của biến sắc mặt, từ con cọp ăn thịt người biến thành thỏ đáng thương.

      Bất quá....vừa rồi ở hội trường xa qua nên nhìn , giờ nhìn kỹ có thể Âu Dương Lâm hoàn toàn thay đổi. Vì ngủ thời gian dài, gương mặt vốn trơn bóng của nàng ta giờ có trét phấn dày cách mấy cũng che được hạt ban, hơn nữa tinh thần có vấn đề khiến bắp thịt ngừng co giật, giống như trong da có côn trùng bò, còn cả ánh mắt vốn trong veo như nước, giờ như mắt ếch nổi gồ lên......cho nên, tổ hợp như vậy làm ra bộ dáng thẹn thùng khiến mẹ con Như Ca chỉ thấy buồn nôn.

      Mà bên kia, cầm bức tranh trong tay, nhìn hai kẻ chắn trước mặt mình, tự xưng là Kim Lăng Hầu phu nhân và đại tiểu thư, mặt nam tử có vẻ lạnh lùng khó tả.

      “Xin Hầu phu nhân và đại tiểu thư tự trọng! Vô Trần nghe Đại Chu rất tôn trọng lễ nghi, chuyện cản đường bức bách cưới thế này mất thể diện, mất mặt mũi của Đại Chu.”

      Cản đường bức bách cưới, đây chẳng phải nữ nhi mình ai thèm lấy sao? Tưởng thị nghe lời chút lưu tình của nam tử đối diện, mặt nháy mắt trầm xuống, vốn định phát tác, nhưng thấy vẻ si mê mặt con đành lòng làm nó vỡ mộng. Thầy thuốc Lăng Vân tâm bệnh cần tâm dược, nam tử này chính là tâm dược, chỉ cần con có thể khỏe mạnh lại, châm biếm cỡ này mình chịu được. Nam tử này là họa sĩ, tự cho thanh cao, xem chừng lòng muốn kết duyên với người đẹp, tại bộ dáng Lâm nhi như vậy, nhất định đồng ý.

      Nghĩ đến đây, Tưởng thị bèn ra lời Như Ca có chút dám tin.

      “Ngươi chớ vội từ chối, nếu ngươi sợ phú quý được dài lâu, bản phu nhân tìm cách cho ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý làm nữ tế của ta, sửa họ Âu Dương, ta có thể cho ngươi làm người thừa kế Hầu phủ!”

      Nghe vậy, Như Ca và Liệt thị đều rất sửng sốt.

      Ý Tưởng thị chính là: chỉ cần Phong Vô Trần chịu ở rể cưới Âu Dương Lâm, cho kế thừa tước vị Hầu gia.

      Nếu lúc trước, lấy thích của Âu Dương Hùng với Âu Dương Thiệu, cách của Tưởng thị chẳng khác nào người điên mộng, nhưng hôm nay khác rồi. Theo Như Ca biết từ Tiêu Dạ Huyền, trước đây lâu Kim Lăng Hầu Âu Dương Hùng trong lúc thuần ngựa, bị ngựa hoang hất gã, dẫm vào tim, thái y trong cung chạy tới chữa trị đều Âu Dương Hùng lúc tỉnh lúc mê, trừ Tưởng thị, người khác đều biết gì. Dưới tình huống như thế, lời Tưởng thị ngược lại có thể trở thành .

      Phải biết ở Đại Chu, con rể ở rể được chủ nhà ủng hộ cũng có thể trở thành người thừa kế, nếu Tưởng thị thừa dịp Âu Dương Hùng tỉnh táo dâng sớ cho Hồng đế muốn Phong Vô Trần kế thừa Hầu vị, về lý có gì phải bàn cãi.

      Như Ca chợt phát , sau khi sống lại quả nhiên xuất quá nhiều biến cố, trở nên cực kỳ thú vị. biết kẻ cúi đầu nghe Tưởng thị răm rắp Âu Dương Thiệu kia nếu nghe được những lời này có cảm tưởng gì.

      Như Ca muốn tiếp tục nghe, lại bị Liệt thị kéo tay, Như Ca khó hiểu, thấy Liệt thị chỉ tay về hướng xéo bên kia, nhìn tới chỉ thấy sau núi giả lộ ra mặt nam tử.

      Dù chỉ trong chốc lát liền mất, nhưng Như Ca thấy rất người đó chính là kẻ mình vừa nghĩ tới, Âu Dương Thiệu.
      ChrisFuu thích bài này.

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 98.1: nghiệt!

      Nghe Tưởng thị xong, nhìn phụ nhân cản đường mình mặc áo gấm xanh ngọc thêu mẫu đơn lớn hết hồng lại trắng, còn khoác áo ngoài lông cáo, đôi mắt nam tử càng thêm lạnh lùng.

      Thấy nam tử trầm mặc , tự cho là Phong Vô Trần dao động, mặt Âu Dương Lâm tràn đầy vui vẻ, e e lệ lệ tiến lên : “Phong công tử, ta biết chàng thích vẽ tranh, Lâm nhi cũng hiểu biết rất nhiều về thi họa, ta và chàng cùng sở thích, sau này chắc chắn rất hòa hợp.”

      Thấy Âu Dương Thiệu tức giận phất tay áo bỏ , Như Ca và Liệt thị cũng định rời khỏi, đột nhiên nghe câu đó của Âu Dương Lâm cơ hồ muốn cười to lên.

      Hiểu biết rất nhiều về thư họa?

      Chẳng lẽ nghiên cứu trong mộng mà thành. Theo Như Ca biết, Âu Dương Lâm đích xác có chút tài năng, bất quá là phương diện cưỡi ngựa bắn cung như nam nhi. Về phần thư họa chỉ quơ tay múa chân cho có. Thường ngày lúc những tiểu thư khuê các tụ hội thể tài năng, Âu Dương Lâm đều bắt người khác viết thay. Còn chuyện Âu Dương Lâm lấy danh nghĩa tài vẽ tranh siêu quần mà vào được Lễ Học Viện chỉ có thể là kết quả Tưởng thị hao tâm khổ trí sắp xếp. Dù sao phải học sinh nào cũng trung thực qua được cuộc thi, loại ‘cửa sau’ thời nào mà chẳng có.

      Nhớ kiếp trước, thời điểm mình gả vào Hầu phủ lâu, người viết thay Âu Dương Lâm bị thương ở tay thể nào cầm bút được nữa, nên vào các lần tụ hội của tiểu thư khuê các kinh thành Âu Dương Lâm đều viện cớ bệnh tham gia. Sau Tưởng thị lấy danh nghĩa Hầu phủ tiến hành cuộc thi tài, người thắng được thưởng ngàn lượng vàng, mục đích là tìm người tài nghệ xuất chúng khác làm ‘người phía sau màn’ cho Âu Dương Lâm.

      Đáng tiếc người thắng cuộc là tiểu thư nhà buôn cơm áo lo. Sao chịu làm chuyện như vậy. Để bắt nữ tử có tài năng về vẽ tranh và thơ ca hơn nữa tướng mạo tương tự Âu Dương Lâm kia làm người phía sau màn, Tưởng thị thầm phái người phá hoại sản nghiệp nhà nữ tử kia, hại người ta cửa nát nhà tan, sau đó lúc nữ tử kia sắp bị chủ nợ bán vào thanh lâu xuất kịp lúc, trở thành ân nhân cứu mạng. Khiến nữ tử kia cảm động đến rơi nước mắt, cam tâm tình nguyện làm người sau màn cho Âu Dương Lâm.

      may, giấy chẳng gói được lửa, vào năm thứ hai mình gả vào Hầu phủ, trong lúc mình và nàng kia, giờ là đại nha hoàn, chuẩn bị quà cho Tưởng thị nhân sinh nhật thứ 50, tình cờ đụng phải kẻ thù hại nhà nàng ta trong hiệu thuốc, lúc ấy kẻ đó mắc bệnh nan y, tự biết sống được bao lâu nữa, bèn kể hết bí mật cho nàng kia nghe.

      Tưởng thị lòng muốn gả Âu Dương Lâm vào hoàng thất, trong lần đầu tiên vào cung dự tiệc, Tưởng thị liền an bài đại nha hoàn kia theo Âu Dương Lâm biểu diễn tài năng. Biết được chân tướng, nữ tử kia sao còn có thể cam tâm làm việc cho kẻ thù, ngay trong bữa tiệc, vạch trần dối trá của Âu Dương Lâm, tố cáo chuyện năm xưa với Hồng đế, sau đó tông cột tự sát. Vì thế Tưởng thị bị nhốt vào đại lao Hình Bộ. Mà mình và đại nha hoàn kia ngày thường hợp ý, bị Lục cố tình xuyên tạc, Âu Dương Lâm liền đổ chuyện này lên đầu mình.....

      cho cùng nếu do hôm nay Âu Dương Lâm thành bộ dáng như vậy, chắc chắn Tưởng thị cam tâm gả con cho nam tử áo trắng này.

      lúc Như Ca nhớ lại chuyện cũ, Liệt thị rất tò mò nam tử kia trả lời thế nào.

      Hầu phủ do ai kế thừa, Liệt thị chẳng quan tâm, bất quá mỗi lần nhìn thấy đại công tử Âu Dương Thiệu của Hầu phủ là Liệt thị lại ghê tởm từng trận, nhìn bộ mặt tức giận rời của , Liệt thị liền sảng khoái. Lúc trước Âu Dương Hùng và Âu Dương Thiệu lợi dụng quyền thế ép buộc nữ nhi mình làm thiếp, hôm nay thấy được như ý, Liệt thị rất vui vẻ. Lòng đầy ý xấu, bị mẹ cả tính kế quả đáng đời.

      Tưởng thị chờ hồi lâu, thấy nam tử trước mặt vẫn bộ nghiêm túc, thấy có quá nhiều vui mừng, ít nhiều nằm ngoài dự đoán của Tưởng thị. Đồng thời chẳng có kiên nhẫn chờ. Hôm nay Pháp Nguyên Tự có rất nhiều người, nếu thấy mình mang theo con cầu hôn nam tử, cho tốt cho thanh danh con mình.

      Vốn con phải lòng gã họa sĩ lai lịch , Tưởng thị hết sức muốn, nhưng tại tướng mạo con như vậy, khẳng định thể gả vào hoàng thất, tình trạng tinh thần lại lúc ổn lúc , năm trước còn ở địa phương thế kia, sớm còn là......cho nên Tưởng thị thể thỏa hiệp, thuận theo ý con . Cha mẹ con phải vì con mà tính toán cẩn thận, vào được hoàng thất, phú quý cả đời hiển nhiên tốt nhất. Bất quá nếu được, Tưởng thị tình nguyện để con bên cạnh để mình chăm sóc tốt, bị người chèn ép.

      Trước khi tới, Tưởng thị tính toán tốt lắm, nam tử này chẳng qua chỉ là họa sĩ, chắc chẳng có bao nhiêu tài sản, nếu chuyện thành mình chuẩn bị của hồi môn nhiều chút là được.

      Nghĩ tới đây, Tưởng thị liền thầm nuôi Âu Dương Thiệu cũng có chút ích lợi, ngoại trừ 50 vạn lượng thu từ Lý gia, còn chỉ trong vòng năm vơ được ít tài vật ở Hầu phủ. Những ngân lượng này đủ tổ chức hôn lễ hoành tráng cho con rồi.

      “Sao, nghĩ xong chưa?”

      Nghe thấy tiếng người truyền đến tsừ cách đó xa, Tưởng thị khỏi căng thẳng, mình đưa ra điều kiện ưu đãi như vậy, chẳng lẽ nam tử này còn để ý khí phách văn nhân gì đó, động lòng đồng ý tiếng cho xong, mắc gì do dự mãi.

      “Vô Trần dù chỉ là kẻ áo vải, nhưng quyết nến nông nỗi phải bán mình, muốn mua nữ tế, Hầu phu nhân tìm người khác !” Nhìn lướt qua vẻ mặt kinh ngạc của Tưởng thị và Âu Dương Lâm, nam tử kìm nén tức giận , “ còn chuyện gì quan trọng nữa, Vô Trần cáo từ!”

      “Phong công tử!”

      Âu Dương Lâm còn muốn thổ lộ với nam tử mình vừa thấy , và tình cảm sâu sắc của mình, lại phát Phong Vô Trần chẳng thèm quay đầu bước nhanh như gió, tựa như mình là lũ lụt thú dữ, tránh kịp. Thấy vậy, Âu Dương Lâm nhào vào lòng Tưởng thị khóc tu tu, đau lòng giống như đứa bé chiếm được món đồ chơi thích.

      Thấy Âu Dương Lâm đau lòng khóc dứt, Tưởng thị cũng đau đớn kém, lợi ích như vậy nam tử kia đều động lòng, mình còn có thể làm gì. Đây cũng phải cưới vợ, nếu nữ tử đồng ý liền bắt trói về, đội lên khăn voan làm lễ là xong. Chẳng lẽ mình phải bắt trói tới đám cưới?

      Khóc chốc lát, Âu Dương Lâm ngẩng đầu lên, cơ mặt rúm ró, gằn từng chữ, “Mẫu thân, con biến thành bộ dáng như hôm nay là do , có lý do thích con.....con phải gả cho , nếu , con lập tức nhảy xuống vách núi!”

      “Việc này......” thấy kiên định trong mắt nữ nhi, cuối cùng Tưởng thị thở dài hơi.

      “Thôi, để con hài lòng, mẫu thân dù trói cũng phải cột nam tử này vào bên cạnh con. Chuốc thuốc mê , là có thể thành hôn, chờ có đứa bé rồi, hơn phân nửa nam nhân an phận.”

      “Mẫu thân, mẫu thân tốt với Lâm nhi nhất!”

      Ôm cổ Tưởng thị, Âu Dương Lâm nở nụ cười tươi, bất quá vì cơ mặt rúm ró quá mà nụ cười vốn nên ngọt ngào động lòng người, giờ phút này biến thành hết sức đáng sợ.

      Thấy Âu Dương Lâm tươi cười, mặt Tưởng thị cũng có nụ cười nhàn nhạt.

      “Chỉ cần con vui vẻ, mau khỏe lại, dù có muốn sao trời, mẫu thân cũng nghĩ biến pháp lấy xuống cho con.”

      Bên này, mẹ con Như Ca thận trọng rời khỏi núi giả, đến phía ngoài điện Đại Hùng.

      “Kim Lăng Hầu phu nhân rất thương Âu Dương tiểu thư, bất quá tính toán như vậy nên”, Liệt thị nhớ lại lời Tưởng thị, cảm thán, “Hơn nữa Âu Dương đại tiểu thư này, năm ngoái nương có thấy mấy lần ở Cẩm Tú Phường. ngờ hôm nay biến thành bộ dáng như vậy, dù thích thế nào, hôn nhân cưỡng cầu làm sao có hạnh phúc!”
      ChrisFuu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :