1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi - Mại Mạnh Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 92.2: Kết cục của Lục 2

      Nghe Lục , Xuân Hương nở nụ cười lạnh lùng, khinh miệt nhìn nàng ta: “Xuân Hương mặc dù thân phận thấp hèn, nhưng cũng hạ tiện như hạng người vừa tiễn cửa trước liền đón cửa sau như kẻ từ Hồng Ngọc Lâu ra, mỗi ngày đều nghĩ làm sao để trèo lên giường thế tử, chuyện bẩn thỉu gì cũng làm được, xin các vị chủ tử minh giám”.

      “Ngươi......” bị Xuân Hương vạch trần, Lục vừa thẹn vừa giận.

      “Hồng Ngọc Lâu”, lặp lại ba chữ này, Tiêu Dạ Huyền nhìn về phía Tiết Thanh Trạch bên kia.

      Tiết Thanh Trạch vốn đứng bên xem kịch vui, vừa nghe đến ba chữ Hồng Ngọc Lâu, bèn nhìn kỹ nha hoàn Lục . Má ơi! Đây phải kỹ nữ ca múa mình thuận tay chuộc thân khi ở lại khắc phục hậu quả cho đại ca trong tiệc rượu năm ngoái sao? Tình hình trước mắt, tám chín phần là nha hoàn này hạ độc chị dâu rồi, liếc nhìn Tiêu Dạ Huyền, Tiết Thanh Trạch chỉ cảm thấy mây đen che kín đầu, vô cùng ổn! Chuyện này tuy mình bẩm báo với đại ca nhưng trăm phần trăm vị này thèm nhớ đâu, nợ này tính lên đầu mình làm sao mình chịu nổi, được, nhất định phải nghĩ biện pháp chuộc tội thôi!

      Tiết Thanh Trạch nhìn sang con nhện đất no nằm kia, giả ho hai tiếng, : “ ra để biết ai bỏ rết vào thuốc rất đơn giản, quan trọng là hai nha hoàn này có dám thử hay ?”

      xong, Tiết Thanh Trạch đặt con nhện đất vào lòng bàn tay mình.

      “Bởi vì bên ngoài con rết có lớp cực kỳ đặc biệt, tiết ra mùi đặc trưng, cho dù hong khô, lớp này vẫn tiết ra thứ mùi nhàn nhạt đó, dính vào người rồi dù có rửa thế nào cũng sạch được. Mà nhện đất rất nhạy cảm với mùi này, ai trong vòng 10 ngày có chạm qua rết, chỉ cần để nó tự do hoạt động, nó phân biệt ra. Bất quá, nhện đất và rết là kẻ địch nên khi tìm ra mùi máu rết, nó cắn chết người chạm qua rết.......”

      Nghe vậy, mặt Trương ma ma và Lục trở nên trắng bệch. Phải biết, máu rết là do Lục đưa, còn Trương ma ma hòa thành bột bỏ vào chén thuốc. Nếu quả nhện đất có tác dụng như vậy, chẳng phải hai người bỏ mạng sao.

      Trương ma ma thấy con nhện toàn thân đỏ như máu ngừng động đậy trong tay Tiết Thanh Trạch giống như lập tức chạy đến, quỳ sụp xuống đất.

      “Vương phi nương nương, thế tử, đều do nô tỳ nhất thời hồ đồ, liên quan đến Lục , cầu xin vương phi nương nương thứ tội, cầu xin vương phi nương nương thứ tội!... .....”

      Dù sao cũng là mẹ con, Trương thị nghĩ đến việc bán con lúc vẫn có mấy phần áy náy, lại , trong nhà còn ba đứa con trai vô dụng cần Lục chiếu cố, bèn nhận sai, muốn nhận hết tội về mình.

      “Mẫu thân, sao mẫu thân có thể làm ra chuyện thế này!” thấy Trương ma ma nhận tội, Lục tất nhiên hiểu ý Trương thị, dù sao người chết cũng tốt hơn cả đám đều chết, bèn giả bộ như đau lòng lắm.

      Nhìn Trương ma ma ngừng cầu xin tha thứ và vẻ đau lòng của Lục , Trần thị cả giận : “ ra là ngươi làm, Dạ Huyền, Như Ca, hai con yên tâm, trở về mẫu phi xử nặng mụ này.”

      Nhìn lướt qua Trần thị, Tiêu Dạ Huyền dời tầm mắt đến Trương thị nằm đất, giọng lãnh.

      “Đánh chết!”

      Chỉ chốc lát sau, trong phòng xuất hai nam tử mặt áo đen cầm gậy sắt đánh cho Trương ma ma gãy lìa xương cổ và thắt lưng, ngay cả đau cũng chưa kịp kêu, mất mạng tức .

      “Nương!” Thấy thảm trạng của Trương thị, Lục hoảng sợ kêu to.

      Trần thị mặc dù biết con trai mình thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng cho tới giờ vẫn chưa tận mắt thấy, hôm nay là lần đầu, kinh hoàng cả nửa ngày vẫn tìm được thanh của mình.

      Trần thị định dẫn hai nha hoàn quỳ đất nhanh chóng rời , lại thấy Tiêu Dạ Huyền đến gần, trong mắt vẫn cực lạnh như cũ, tự chủ lui liền vài bước.

      Lục cũng liên tiếp lùi về sau, bỗng nhiên cảm thấy cổ đau đau, đưa tay sờ thử, liền bắt được con nhện đất toàn thân đỏ như máu. Mà ở miệng của nó còn ngậm miếng thịt . Cả kinh ném nhện đất ra xa, nhìn tay có máu đen, Lục chỉ thấy hô hấp trở nên khó khăn, trước mắt tối đen, bèn nhào qua chỗ Trần thị.

      “Vương phi, nô tỳ nhìn thấy gì hết, vương phi, cứu, cứu nô tỳ!”

      Trần thị bị Lục ôm chân, nhớ đến lời Tiết Thanh Trạch vừa , nhện đất giúp phát người hạ độc, giờ Lục bị cắn, vậy kẻ bỏ độc........nghĩ tới đây, nhìn sang Tiêu Dạ Huyền, giật thót, đạp Lục ra xa.

      Lục bị đá văng, hướng về phía Trần thị phun búng máu to, chưa được hai hơi trợn mắt, ngưng thở.

      Trần hị bị phun máu đầy người, nhìn thi thể Trương ma ma và Lục đất, lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, hôn mê tại chỗ.

      Thấy vậy, Như Ca vội vàng tiến lên bắt mạch cho Trần thị, xác nhận chẳng qua là bị kinh sợ quá, và da tiếp xúc với máu độc Lục phun ra bị chút tổn thương, nên mới hôn mê. Đút viên thuốc giải độc xong, liền còn gì đáng ngại.

      Sau khi Như Ca bắt mạch xong, Tiêu Dạ Huyền bèn tự mình đưa Trần thị về vương phủ, cho người vào cung mời thái y đến, mới xem như xong chuyện.

      Còn lại Như Ca nhìn Lục trợn to mắt mà chết, tiến lên vuốt mắt cho nhắm lại, lòng phiền muộn. Kiếp trước, kiếp này, ngươi đều vì ta mà chết, rốt cuộc là nghiệt duyên gì!
      Chris, Ledoan2099Fuu thích bài này.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      rốt cuộc cũng hết tiểu tam, tiểu tứ rồi :yoyo43:
      Fuu thích bài này.

    3. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Cho ta mượn cây đao ... ta chém ta chém 2 vợ chồng nay...tội nghiệp ca ca...Như Ca tỷ nhiều thêm nữa...
      Betty thích bài này.

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 93: Động lòng


      Trần thị kể từ lúc được đưa về vương phủ, vốn thường thường xuất trước mặt Như Ca ra uy, liên tiếp hơn tháng, Như Ca cũng chẳng thấy mặt đâu. Hình như bị cảnh tượng ngày đó làm kinh sợ, về tới vương phủ Trần thị liền sốt cao, uống thuốc ngự y kê xong dù hết sốt, nhưng cả người ỉu xìu, cứ như bị bệnh nặng. Thân là con dâu, Như Ca vốn muốn qua chăm sóc, nhưng chỉ cần thấy hai vợ chồng Như Ca xuất trong phòng mình, là Trần thị lại đứng ngồi yên. Kiên quyết đủ người hầu hạ rồi, cần hai vợ chồng Như Ca phải vất vả nữa.

      Như Ca thấy Trần thị nhìn Tiêu Dạ Huyền mang theo vài phần sợ hãi và mấy phần tức giận, vừa bực mình vừa buồn cười. Tuy cần mình đến hầu hạ nhưng quan tâm vẫn phải quan tâm. Vì thế Như Ca sắc thuốc bổ trấn kinh an thần đưa qua, bất quá Trần thị lại dám dùng. Từ đó, đành chọn ít sâm nhung thượng đẳng đưa qua cho Trần thị.

      Vốn Trần thị giỏi lôi kéo lòng người, nên bên cạnh trừ Hạ ma ma còn ai đắc lực nữa, sau hai ngày sốt cao liền phái người đến thúc giục Hạ ma ma trở lại. Hạ ma ma là bà vú của Trần thị, vừa nghe vương phi có chuyện rất lo lắng, vì chuyện trong nhà xử lý hơn phân nửa, bèn giao việc còn lại cho con cháu, vội chạy về vương phủ.

      Về đến vương phủ, Hạ ma ma nghe nha hoàn Xuân Hương kể lại xong, chỉ hận lúc đầu mình mắt mù, thời điểm về quê nhà chọn nha hoàn, thấy dáng dấp Lục coi như đoan chính, liền rước sao chổi này vào vương phủ. Tình mẹ con của thế tử và vương phi vốn lạnh bạc, qua lần này chỉ sợ càng lạnh nhạt hơn, hơn nữa hẳn là trong lòng thế tử phi có ngăn cách. Khổ nỗi, Trần thị lại chỉ biết oán giận Tiêu Dạ Huyền hành hung người trước mặt mình, mỗi ngày càm ràm thế tử hiếu thảo, khiến Hạ ma ma chẳng biết làm sao.

      Mà trong thời gian này, bên Ngọc phủ xảy ra rất nhiều chuyện, nên Như Ca chẳng rảnh bận tâm những oán niệm của Trần thị.

      Trước đây lâu, Tây Liêu thừa dịp Ô Tôn có nội loạn, bất ngờ tiến đánh, thâu tóm Ô Tôn, là nước có liên hệ chặt chẽ với Đại Chu. Biên giới mơ hồ yên, Hồng đế hạ lệnh điều 5 vạn tân binh đến Bắc Địa trấn thủ. Tất nhiên Vân Kiệt cũng nằm trong số đó. Tiễn Vân Kiệt lòng mang chí lớn đến Bắc Địa, Liệt thị vô cùng lo lắng, nên Như Ca phải lo trấn an.

      “Mẫu thân, chẳng phải hai ngày trước nhận được thư Vân Kiệt ổn cả sao, mẫu thân chớ lo lắng như vậy”

      Như Ca thấy vẻ mất hồn mất vía của Liệt thị, bất đắc dĩ lắc đầu. Vốn hôm nay Như Ca mời Liệt thị tới để tâm , chưa được hai câu, Liệt thị bắt đầu thất thần, ca dao con xa mẹ lo lắng đại khái vầy.

      Nghe Như Ca , Liệt thị thở dài hơi, lẩm bẩm: “Dĩ nhiên là lo rồi, Vân Kiệt trước nay chưa rời khỏi chúng ta lần nào, giờ vào quân đội, còn đến Bắc Địa xa ngàn dặm kia, mà bên đó lại yên.”

      Bên này con trưởng thành gả cho Cẩm Thân Vương thế tử, ngày thường ở bên cạnh, giờ con trai cũng vào quân đội biết khi nào mới trở về, nháy mắt còn đứa con nào bên người, ít nhiều khiến Liệt thị hơi hoang mang.

      “Giờ mặc dù Bắc Địa có chút ổn, nhưng Vân Kiệt chỉ là lính mới phụ trách bên tham tướng bày binh bố trận, tạm thời phải giống binh lính bình thường dày dạn kinh nghiệm làm tiên phong. Huống chi Tây Liêu và Đại Chu đánh hay đánh còn thương lượng, tại khẳng định có gì bất trắc, mẫu thân cứ yên tâm” Như Ca kéo tay Liệt thị giải thích tình hình Bắc Địa.

      Mặc dù chiến trường quả tồn tại nguy cơ, nhưng những lời như vậy chắc chắn Như Ca bao giờ trước mặt Liệt thị, có gì mà cứ phóng đại lên chỉ khiến người ta thêm khủng hoảng chứ chẳng có tác dụng gì.

      Liệt thị nghe xong, thấy bộ dáng như chẳng thèm để ý của con , cười lắc đầu: “Nha đầu này còn làm bộ bình tĩnh trước mặt nương. Con nhìn lại quầng thâm dưới mắt mình xem, liền biết mấy ngày nay có lo lắng hay !”

      Thanh Nhi đứng bên nghe Liệt thị rất tán thành: “Phu nhân thực chính xác, sau khi thiếu gia , chẳng đêm nào tiểu thư ngủ ngon, nếu sao gia lại phải truyền tin đến Bắc Địa để thuộc hạ tìm con Tuyết Ưng chuyên cho thiếu gia gửi thư! Hai ngày trước thư thiếu gia đến, tiểu thư mới ngủ ngon được chút”.

      Như Ca bị Thanh Nhi tiết lộ, quẫn. Quả Như Ca cực kỳ lo lắng cho Vân Kiệt. Vì theo trí nhớ kiếp trước, từ sâu trong lòng Như Ca rất mong Vân Kiệt đến Bắc Địa. Bất quá nhìn vẻ kiên định của Vân Kiệt lúc từ biệt mình, Như Ca lại nên lời ngăn cản. Có lẽ trong lòng Như Ca, mặc kệ Vân Kiệt lựa chọn thế nào, nàng đều hết sức ủng hộ.

      Chẳng qua nghe Thanh Nhi toẹt lòng mình trước mặt mẫu thân, Như Ca vui: “Tiểu nha đầu này càng ngày càng nhiều chuyện, mau kiếm người tống , giữ trong nhà sớm muộn cũng gây ra họa!”

      “Thanh Nhi chỉ ở trước mặt phu nhân, thiếu gia và tiểu thư mới dám vậy. Tiểu thư chớ hù nô tỳ, nô tỳ và Thanh Loan đều muốn cả đời hầu hạ bên cạnh tiểu thư. Tuy tiểu thư sớm đưa khế ước bán thân cho chúng nô tỳ, nhưng đời này chúng nô tỳ tuyệt đối nương nhờ tiểu thư, đuổi cũng , đúng , Thanh Loan?”

      Nghe Thanh Nhi , Thanh Loan ngừng gật đầu.

      Như Ca cốc trán Thanh Nhi cái, cười : “Chỉ giỏi miệng, e rằng đến lúc có người trong lòng rồi, muốn gả , tiểu thư ta dùng khóa lớn cách mấy cũng giữ các ngươi lại được.”

      Nghe vậy, hai người đều đỏ mặt, Thanh Nhi lầm bầm: “Dù có gả , bọn nô tỳ cũng cần phải rời khỏi tiểu thư”.

      Thanh Nhi rất , nhưng Như Ca lại nghe rất ràng, nhìn mặt hai nha hoàn, kinh ngạc nghĩ, chẳng lẽ quả hai người này có người trong lòng? định hỏi , Thanh Nhi kịp chuyển đề tài.

      “Ai nha, còn sớm, thiếu chút nữa nô tỳ quên mất, phải đưa bản vẽ mẫu trang sức mới đến Thụy Phúc Châu Báu”, vừa vừa kéo tay Thanh Loan nháy mắt “Thanh Loan phải đem phương thuốc mới đến Dược Tiên Đường đúng ?”

      xong, hai người liền làm lễ với Như Ca và Liệt thị rồi lui xuống.

      Thấy hai kẻ kia rời như bay, Như Ca càng thêm khó hiểu, nhìn về phía Vương ma ma khẽ cười bên.

      “Vương ma ma nghe được tin gì rồi à?” Thanh Loan và Thanh Nhi mang tiếng là nha hoàn của mình, nhưng tình thân như tỷ muội, phải chú ý hôn phu tương lai của hai người chút.

      “Mấy ngày nay tiểu thư nhiều chuyện quá, nên có thể biết, dạo này Thanh Nhi và thị vệ Hắc Nham bên cạnh thế tử khá thân thiết ạ.”

      Nếu là nhà khác, tỳ nữ dám tự có tư tình, đánh giết hoặc bán gì đó là chuyện thường, nhưng theo Như Ca khá lâu, Vương ma ma biết Thanh Nhi và Thanh Loan có vị trí thế nào trong lòng Như Ca. Huống chi như Thanh Nhi vừa , tiểu thư đưa khế ước bán thân cho hai người, mà hai người vẫn ở bên hầu hạ tiểu thư như cũ, liền biết hai người cực kỳ trung thành. Thêm nữa, nha hoàn bên cạnh tiểu thư kết đôi với thân tín của gia, coi như thân càng thêm thân, là chuyện tốt, bởi vậy Vương ma ma rất vui.

      Hắc Nham? Nhớ lại nam tử đánh xe cho mình những ngày qua, Như Ca hơi ngạc nhiên, Thanh Nhi hay và nam tử thô cứng nửa ngày cũng ra lời kia thế nào mà thân thiết được.

      Thấy Như Ca nghi ngờ, Vương ma ma giải thích: “Chớ nhìn Nham thị vệ chất phác mà lầm, dăm ba bữa cho Thanh Nhi nương chút mới mẻ hay ho gì đó, nghe lão quản gia , nguyên phải thế tử phái Nham thị vệ đến đánh xe cho tiểu thư, mà chính tự xin tới, đến đây chắc tiểu thư cũng hiểu, lại nếu hai người này thành thân, dĩ nhiên là Thanh Nhi nương cần rời khỏi tiểu thư.”

      “Còn Thanh Loan.... ...?”

      “Về phần Thanh Loan nương, nô tỳ lắm, bất quá bộ dáng Thanh Loan nương thế kia, xem chừng có người trong lòng rồi, còn là ai, nô tỳ tiện suy đoán lung tung.”

      Nghe Vương ma ma giải thích, Như Ca gật đầu cái, xem ra do mình quan sát kỹ. Ngày ngày ở cạnh nhau mà phát ra gì. Còn Vương ma ma lại nhìn ra.

      Nghe hai người xong, Liệt thị mới mở miệng: “Thanh Loan và Thanh Nhi cũng xem như nửa nữ nhi của ta. Có con ở đây xem xét, phu quân của hai đứa nó thế nào, mẫu thân phải lo nữa. Hai đứa nó phụ mẫu, tương lai chuyện bát tự này nọ mẫu thân lo, còn phải chuẩn bị của hồi môn nhiều chút.” Có hai nha hoàn trung thành giỏi giang hầu hạ Như Ca, Liệt thị cũng an tâm. Những năm này, Thanh Loan và Thanh Nhi vì Như Ca thế nào, Liệt thị đều ghi tạc trong lòng, tự nhiên keo kiệt với hai người.

      “Mẫu thân vội vàng quá, ý tứ của hai người còn chưa lộ, mẫu thân lo chuyện bát tự này nọ rồi.” Như Ca nghe vậy, may mắn vì cuối cùng tâm trạng lo lắng việc Vân Kiệt đến Bắc Địa của mẹ tạm thời lắng xuống, đồng thời thầm cười mẹ quá nóng lòng.

      Liệt thị cười : “Chuẩn bị trước tốt hơn, thời điểm con thành thân gấp quá, chuẩn bị hơi đơn giản, may bên nữ tế chuẩn bị đầy đủ, đám cưới mới vẻ vang chút.”

      Nào chỉ vẻ vang, phải hơi khoa trương mới đúng. Người đông đúc hai bên đường phải là vì xem đồ cưới và sính lễ sao. Lúc ấy, ngồi trong kiệu hoa, Như ca cứ có cảm giác bị người chận đường đánh cướp.

      về phu quân con, giờ con vẫn chưa có tin tức sao?” Liệt thị vừa vừa nhìn chằm chằm bụng Như Ca. Chuyện Cẩm Thân vương và Cẩm Thân vương phi cố tình đưa thiếp cho Tiêu Dạ Huyền, Liệt thị có nghe thấy, rất tức giận đồng thời càng thêm khẩn trương chuyện con cháu.

      “Chuyện sinh con phải trông vào duyên phận mà mẫu thân.”

      Mấy ngày nay, trừ quan tâm Vân Kiệt, Liệt thị thường mang chút canh bổ thân thể đến, vì cái gì, tất nhiên Như Ca hiểu.

      chuyện, Như Ca nhìn thoáng qua Tiêu Dạ Huân chẳng biết để sách xuống từ lúc nào lẳng lặng ngồi giường bên, cười : “Tiểu Huân ba tháng khiến phu tử bái phục, ngay cả viện trưởng Lễ Học Viện cũng tán thưởng thiên tài thôi, nếu tỷ và Dạ Huyền có con để Tiểu Huân dạy, nhất định có thể thành tài.”

      Vốn Liệt thị thích đứa bé này lắm, nhưng qua nhiều lần gặp mặt, bộ dáng yên tĩnh, thanh khiết của đứa bé khiến Liệt thị thích từ đáy lòng. Bất quá đứa bé chỉ vừa 5 tuổi, sao có thể dạy con Như Ca gì đó, khiến Liệt thị dở khóc dở cười.

      Bên kia, Tiêu Dạ Huân nhìn Như Ca nở nụ cười thản nhiên, con người màu tím cũng ánh lên nét cười. Trong lòng mơ hồ có giọng .

      Chỉ cần nàng muốn, ta giúp nàng đạt được!
      Chris, Ledoan2099Fuu thích bài này.

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 94: Món canh của tiểu Huân

      Với hôn của Thanh Loan và Thanh Nhi, hai người , tự nhiên Như Ca hỏi, chỉ bàn bạc với Liệt thị xong, đợi hai người chính miệng ra mới quyết định. Nhưng Như Ca hỏi có nghĩa là quan tâm, mặt bảo Vương ma ma hỏi thăm xem tính cách thị vệ Hắc Nham thế nào, có thói quen xấu gì , mặt khác để tâm đến Thanh Loan nhiều hơn.

      Về Vân Kiệt, sau khi đến Bắc Địa vẫn đều đặn ba ngày gửi phong thư do Tuyết Ưng mang về kinh thành. Trong thư, Vân Kiệt viết ngoài thời gian thao luyện, còn có thời gian uống rượu với bốn vị sư phụ thủ hạ của Tiêu Dạ Huyền trong đội quân Dã Lang, thậm chí cùng nhau đến thăm khu trồng trọt thử nghiệm của con trai Phong quản gia, Phong Thành. Sau kiện nạn trộm cướp Đô Linh, Phong Thành thường trú luôn ở Bắc Địa, mua rất nhiều đất giá rẻ, khai hoang, trồng khoai tây và rau dưa mua từ thương nhân nước ngoài, thêm cả sâm núi. Nghĩ, mặc dù bên Bắc Địa có nguy cơ tiềm ân, nhưng tại vẫn rất ổn định. Đến đây, Như Ca và Liệt thị mới dần bình tĩnh lại.

      Trăng sáng cao, nhu hòa chiếu xuống, khiến toàn bộ phủ thế tử được dát thêm tầng sáng bạc.

      Trong gian phòng, thảo luận chính trở về, Tiêu Dạ Huyền nhàng đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy trong màn che, vốn nghĩ Như Ca ngủ, ngờ nàng cầm phong thư cẩn thận đọc.

      Nam tử nhhìn vợ nghiên cứu kỹ từng chữ phong thư của em vợ xong xem phong thư nhưng bảo vật mà thận trọng bỏ vào ngăn kéo tủ đầu giường, trong mắt xẹt qua chút bất đắc dĩ dịu dàng. Nếu hôm nay người ra Bắc Địa là mình, biết vợ yên lòng như thế hay .

      Đột nhiên, nam tử lắc đầu cái, mình ghen tỵ sao?

      Như Ca cất thư xong, quay đầu liền thấy nam tử về. Bèn xuống giường, đến bên người nam tử, cởi áo khoác xuống, vắt lên giá. Sau đó nhúng khăn mặt vào nước ấm, vắt khô, lau mặt cho nam tử.

      “Chàng ăn tối chưa?”, dù trễ, nhưng thảo luận chính phải tham gia yến tiệc, thường xuyên mất đến hai canh giờ, cơm nước ăn. Vốn phát dạ dày Tiêu Dạ Huyền tốt còn tưởng là do bị thương gây ra, gần đây mới biết, nguyên do người này thường xuyên ăn cơm mới vậy. Cứ bận rộn lại quên ăn cơm. Hễ nhớ tới lời lão quản gia Như Ca liền phát cáu, trước đây thời điểm bận rộn, tháng có hơn 20 ngày ăn cơm cho tốt. Nên giờ nàng rất để ý chuyện ăn uống của .

      “Chưa”, nghe Như Ca hỏi, chẳng biết tại sao nàng lại sụ mặt, Tiêu Dạ Huyền chỉ đành thành trả lời.

      Nghe vậy, Như Ca gật đầu cái, kéo người ngồi xuống ghế, : “Phòng bếp có đồ ăn để sẵn, giờ vào đông, trời lạnh, chỉ có thể đặt bếp giữ ấm, có món canh nấu khắc trước, chút nữa là ăn được rồi, nếu chàng mệt nghỉ ngơi lát trước .” xong, xoay người đến phòng bếp.

      Tiêu Dạ Huyền bị Như Ca kéo đến giường, sững sờ nhìn theo bóng lưng nàng, hồi lâu, tựa vào giường êm, cười vui sướng.

      này thuộc về mình, tốt!

      Vốn phòng bếp trong phủ cách phòng hai người khá xa, nên khi dọn từ vương phủ vào phủ thế tử, Như Ca liền bảo lão quản gia xây thêm phòng bếp ở Đông viện. Từ phòng Như Ca bao lâu tới phòng bếp . Vào bếp, liền thấy Thanh Loan và Thanh Nhi nằm ngủ gục bàn.

      Nghĩ cũng phải, Phong Thành bị phái đến Bắc Địa tiếp tục mở rộng sản nghiệp của Lăng Vân. Phần việc của Phong Thành ở kinh thành, đa số được Phong quản gia giao cho bọn Thanh Nhi, mấy ngày nay vừa hầu hạ mình vừa xử lý chuyện của Lăng Vân, hai người này chắc mệt đến ngất ngư. Thấy hai người ngủ say, Như Ca kêu dậy, thẳng vào trong.

      bóng dáng xuất trong tầm mắt Như Ca.

      “Tiểu Huân?”

      Nhìn bé trai ngồi ghế đẩu mắt chăm chú vào cái nồi lò, ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của món canh phiêu đãng, Như Ca tiến lên mở nắp nồi đất ra, nhìn canh dê trong đó, vô cùng kinh ngạc.

      Vốn Như Ca cho dấm và thịt dê vào đun trước, định chờ Tiêu Dạ Huyền về mới nêm gia vị, ngờ giờ thành món canh thơm ngon, chút bọt cũng có, nhìn thấy vũng nước bên cạnh, hiển nhiên có người vớt bọt ra.

      “Đây là đệ làm?”

      Nghe Như Ca hỏi, Tiêu Dạ Huân gật đầu cái, sau đó rút ra quyển sách dạy nấu ăn, thấy chữ viết của mình sách, Như Ca cười vui vẻ.

      “Chẳng lẽ đệ đọc hết sách của Vân Kiệt rồi, nên đọc đến sách dạy nấu ăn của ta, xem xong đến phòng bếp làm thử?”. Thấy Tiêu Dạ Huân gật đầu như gà con mổ thóc, Như Ca càng cười vui.

      “Những thứ này là viết cho nữ đầu bếp xem, nếu đệ muốn học phải chờ lớn thêm chút nữa mới được.” Vừa , vừa nhìn Tiêu Dạ Huân chỉ như bếp lò, “Đệ còn , chỉ cao hơn bếp lò tí xíu, rất khó nấu. Trễ rồi, đệ tới đây là do đói bụng?”

      Nghe vậy, Tiêu Dạ Huân liếc sang nồi canh bốc khói rồi nhìn Như Ca lắc đầu cái, dùng thanh non nớt đặc trưng của trẻ con đáp: “Ca chưa ăn tối”

      xong, dụi dụi mắt, ra vẻ buồn ngủ, giọng “Ngủ ngon”, sau đó cầm quyển sách dạy nấu ăn ra ngoài.

      Chẳng lẽ nấu cho mình sao?

      Nhìn bóng lưng đứa bé, Như Ca cười cười, vì chờ Tiêu Dạ Huyền dùng bữa, mình chưa ăn tối.

      Múc muỗng canh, nếm thử. Ưm, mùi vị...... tệ. Đứa này quả thông minh bẩm sinh, vừa học liền giỏi. Kiếp trước, mình từng ảo tưởng con mình là thần đồng, theo năm tháng qua, giờ nếu có con, chỉ hy vọng nó khỏe mạnh vui vẻ vô tư là được. Mà Tiểu Huân quả là đứa bé trong giấc mộng kiếp trước của mình.

      lúc Như Ca đắm chìm trong suy nghĩ Thanh Nhi và Thanh Loan tiến vào.

      “Tiểu thư, sao tiểu thư đến mà kêu bọn nô tỳ dậy.”

      Nghe vậy, Như Ca thu hồi suy nghĩ, thấy vẻ buồn ngủ của hai Thanh Nhi và Thanh Loan cười : “Ta thấy hai ngươi ngủ ngon quá nên kêu.”

      Thanh Nhi ngượng ngùng cười : “Hôm nay biết sao, nô tỳ và Thanh Loan chuyện hồi ngủ quên mất, mà ngủ ngon cực kỳ đánh với Chu Công vài ván cờ năm quân rồi đó.”

      “Có thể ngủ ngon là tốt, các ngươi giúp ta bưng đồ ăn và canh dê kia qua phòng, rồi nghỉ , sớm mai nhờ Vương ma ma kêu Tiểu Mãn và Tiểu Song đến dọn.”

      “Dạ”

      Thanh Nhi và Thanh Loan gật đầu cái, múc đồ ăn và canh ra, bưng theo Như Ca đến phòng.

      Trong phòng, cùng ăn bữa tối muộn với vợ , mặt Tiêu Dạ Huyền tràn đầy ý cười, thích thú ăn những món bàn. Mà Như Ca trừ uống chút canh trứng gà, chỉ ăn thêm canh thịt dê do Tiêu Dạ Huân nấu. biết có phải ảo giác , mà uống canh này xong, Như Ca cảm thấy cả người khoan khoái hẳn ra. Tài liệu giống nhau nhưng tiểu Huân nấu quả cực kỳ thơm ngon. Tuy quân tử xa nhà bếp, nhưng tiểu Huân vừa mới 5 tuổi, vẫn chưa tính là quân tử ha!

      Vốn Như Ca định tìm cơ hội lấy lại sách dạy nấu ăn, cho tiểu Huân đến phòng bếp nữa, nhưng sau khi thưởng thức món canh ngon lành này, đành suy nghĩ lại.

      Dùng xong bữa tối, tắt nến, tất nhiên hai người thể thiếu phen lưu luyến triền miên, rồi ôm nhau ngủ.

      Đợi tất cả yên tĩnh, ở hành lang ngoài phòng, bóng dáng nho xuất , nếu giờ phút này Như Ca tỉnh ngủ, nhìn bóng dáng đó là tiểu Huân với hai răng nanh dài nhọn xuất thần nhìn vào phòng mình.

      Đứng bên ngoài chốc lát, Tiêu Dạ Huân nắm tay, lòng bàn tay xuất mấy tia sáng màu tím, nhìn vệt sáng tím hắt lên cửa sổ phòng, Tiêu Dạ Huân chậm rãi thả tay xuống, ánh sáng tím biến mất dấu vết. Sau đó Tiêu Dạ Huân tiến về gian phòng khác cách đó xa. Đến khúc quanh, nhìn sói trắng ngủ say như chết đất, trong mắt đứa bé lên ý cười giảo hoạt.
      Chris, Ledoan2099Fuu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :