1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi - Mại Mạnh Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      chị dễ thương quá...

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 89: Mưu kế của Lục

      “Vương phi nương nương, ngài thấy đâu, nay những người có quan hệ với Liễu gia đều chẳng khác gì chuột phố, người người đòi đánh, lúc lão nô ra ngoài mua đồ, gặp nhị thiếu gia vừa ầm ĩ ở Tô phủ xong ra đường bị người ném trứng gà thối, ai u, mặt nhị thiếu gia xanh mét, thú vị cực kỳ!”

      Trong Phù Dung Viện, Trương ma ma nịnh nọt nở nụ cười miêu tả sống động cảnh mình thấy.

      có chuyện này?” vừa đắp mặt nạ bùn xong nằm giường hưởng thụ nha hoàn khéo tay xoa bóp cho, Cẩm Thân vương phi Trần thị nghe Trương ma ma , mở mắt ra, bên trong tràn đầy vẻ hả hê.

      “Tất nhiên là ạ, chuyện như vậy sao có thể giả, tuy qua mấy tháng nhưng theo nô tỳ thấy e rằng Liễu gia bị tiếng xấu muôn đời. tại dân chúng trong kinh thành vừa nghe đến Liễu gia còn hận dùng nước bọt làm chúng chết đuối được!”

      Nghe vậy, Trần thị cười : “Nên như thế.”

      “Là thế tử chúng ta minh, mới tra được tội của Liễu quốc công!”

      Có thể là ông trời cho Trương thị cơ hội, trong nhà bà vú Hạ ma ma của vương phi Trần thị xảy ra biến cố lớn, bất đắc dĩ xin nghỉ, dưới đề cử tích cực của Lục , nha hoàn được sủng ái nhất Phù Dung Viện, Trương ma ma hết ăn lại nằm được cất nhắc tới hầu hạ bên cạnh vương phi. Trương thị rất biết cách nịnh hót khiến Trần thị ưng ý vô cùng, biết Trần thị thích Liễu trắc phi, liền đạp Liễu gia xuống đất.

      “Nhi tử bản phi tự nhiên là hướng về bản phi, Liễu Như Mộng rất bỉ ổi, lại dám tính kế Dạ Huyền. Liễu gia có kết cục thế này, hoàn toàn là gieo gió gặt bão, còn tiện nhân Liễu phi, dám ở Ngự Thư Phòng hành thích hoàng thượng....... Hừ! Liễu gia xem như xong rồi!” vốn vì chuyện Phúc Thọ Cao, người Liễu gia chỉ bị biếm làm thứ dân, ai ngờ Liễu phi hành thích hoàng thượng, đây là tội tru di cửu tộc đó, Liễu thái hậu lại qua đời, người Liễu gia bị phán lưu đày. Bất qua tam hoàng tử giống, vì vừa nghe tin Liễu phi hành thích hoàng thượng, sợ đến mức té đập đầu, máu chảy ròng ròng, trở thành kẻ ngu, cần trừng phạt khác nữa.

      Lúc Liễu gia sụp đổ, Trần thị vin vào cớ ‘gia phong bất chính, con cháu cũng hiền’ phạt hèo Liễu trắc phi rồi đưa đến thôn trang bên ngoài để tĩnh tâm suy ngẫm lỗi lầm. Cẩm Thân vương mặc dù vui, nhưng việc Liễu gia quá lớn, tiện nháo với Trần thị lúc này, chỉ có thể dăm ba bữa lại chạy đến thôn trang an ủi Liễu trắc phi vì Liễu gia suy tàn mà đau lòng muốn chết.

      Về phần Tiêu Dạ Cát, dù tính là con cháu Liễu gia nhưng có chút quan hệ với Liễu gia nên ở Lễ Bộ bị ít tức, đến nỗi về sau dứt khoát đến Lễ Bộ làm việc luôn, cả ngày ở trong rạp hát sống mơ mơ màng màng, đối với nhị thiếu phu nhân Tô Như vẫn hết sức ghét bỏ như cũ. Nửa tháng trước, trong cơn tức giận, Tô Như bỏ về nhà mẹ đẻ. Tô đại tướng quân điên tiết phái thủ hạ đến rạp hát bắt người đánh cho trận, hôm nay Tiêu Dạ Cát phải đến Tô phủ xin lỗi. Những cái đinh trong phủ gần như nhổ hết, tâm tình Trần thị rất tốt.

      “Vương phi phải ạ”

      Tình thần thư thái, người cũng thoải mái rồi, Trần thị ra hiệu cho đại nha hoàn bên cạnh dừng tay, hỏi: “Còn gì nữa ?”

      “Còn việc, biết có nên hay ạ?”

      Thấy bộ dáng Trương thị muốn lại thôi, Trần thị tò mò, “Trương ma ma có gì cứ thẳng! Trong đây có người ngoài”.

      Kể từ khi quyết cho nữ nhi mình trèo cao, mỗi ngày Trương ma ma đều nhìn chằm chằm thế tử hi vọng tìm được cơ hội, cơ hội chưa thấy thế tử dọn ra khỏi vương phủ, cơ hội gặp thế tử còn có, lấy đâu ra cơ hội tiếp cận!

      Bất quá tục ngữ có câu, chỉ cần có cuốc tốt, đời có góc tường nào nạy được. có nam nhân thích ăn vụng, tại sợ rằng thế tử bị thế tử phi quản kỹ quá nên mới vậy. Muốn tiếp cận thế tử phải tìm đường khác. Trương thị liền chuyển sang nhìn chằm chằm thế tử phi Ngọc Như Ca. Trời phụ người có lòng, liên tiếp mấy tháng, quả nhiên tìm được cơ hội.

      “Vâng, trưa hôm qua, lão nô đến Cẩm Tú Phường mua vải cho vương phi, lúc ngang qua Dược Tiên Đường, vô tình gặp thế tử phi mang theo hai nha hoàn vào đó. Quan trọng là, vài canh giờ sau, thời điểm lão nô về phủ, vẫn thấy xe ngựa thế tử phi dừng ở trước Dược Tiên Đường. Theo lý, nếu thế tử phi khỏe, trong phủ thế tử có đại phu, trong cung có thái y, cần gì đến Dược Tiên Đường. Hơn nữa, hai tháng trước, lão nô nhiều lần thấy nha hoàn bên cạnh thế tử phi cầm đống gói thuốc về phủ. Giờ ngẫm lại quả rất kỳ quặc.”

      Nghe vậy, Trần thị giật mình, “Ngươi xác định là nó?”

      “Bẩm vương vương, nô tỳ nhìn thấy hết sức ràng, dám xằng bậy”.

      Thấy Trương thị giơ hai tay thề, mặt Trần thị trầm xuống, : “Nhớ ngày trước bản phi vừa vào vương phủ liền có thai, giờ Dạ Huyền ngày ngày thương nó, mà hơn 3 tháng vẫn chưa thấy gì, chẳng lẽ thân thể nó quả có thiếu sót? Mới lén khám đại phu ở ngoài, nếu nó giống Tô Như, sinh được, hoặc bảy tám năm mới sinh, chẳng phải thành chuyện cười sao?”

      Tuy trước khi Hạ ma ma ngàn căn vạn dặn Trần thị nên hòa hảo với con dâu Ngọc Như Ca, nàng dâu này dù dọn ra khỏi vương phủ nhưng vẫn thường xuyên gửi tới lễ vật hiếu kính. Bất quá, đối với đứa con dâu là thứ nữ xuất thân từ gia đình mấy quyền quý này, Trần thị vẫn có chút xem thường. Tô Như là con vợ cả ở phủ tướng quân, được nuôi dưỡng đầy đủ, thế mà vào vương phủ 4 năm vẫn sinh được, huống chi thứ nữ được sủng này...... Trần thị càng nghĩ càng thấy có lý, bèn với Trương thị: “Vài ngày trước bản phi nghe , ngươi có phương thuốc tổ truyền giúp nghiệm ra nữ tử có thể sinh con hay đúng ?”

      Bởi vì thường ngày Lục hầu hạ, phương thuốc dưỡng nhan trong tay là do tổ tông truyền lại, vương phi Trần thị dùng thấy hiệu quả rệt, vết nhăn bên khóe mắt nhạt rất nhiều, nên hết sức tin tưởng vào phương thuốc của Trương gia.

      Trương ma ma theo bản năng liếc nhìn nữ nhi Lục , thấy nàng ta khẽ gật đầu, liền : “Đúng ạ, đây là phương thuốc đại bổ dưỡng thân, sau dùng thuốc nửa tháng được sinh hoạt phu thê, qua thời gian đó sinh hoạt vợ chồng lại, nếu đến tháng thứ hai mà nữ tử vẫn chưa có tin tức, chứng tỏ thân thể có thiếu sót, rất khó sinh con, chẳng lẽ vương phi muốn cho thế tử phi.....”

      “Ừ, chỉ mất nửa tháng, cho nó dùng thử, nếu quả thể.... ....tuổi Dạ Huyền , thể có con nối dòng! Hôm qua Dạ Huyền mới từ doanh trại trở lại, nếu nhịn được, bản phi tìm nha hoàn đắc lực đưa qua. Còn Như Ca vào cửa ba tháng có thừa, như thế cũng tính là bạc đãi nó.”

      Trần thị vốn trông cậy vào con trai trở lại vương phủ làm chỗ dựa cho mình, ai ngờ sau chuyện ầm ĩ vừa rồi, Dạ Huyền quyết tâm muốn dọn ra, dù Trần thị xin hoàng hậu và Hồng đế giữ Dạ Huyền ở lại cách mấy cũng có tác dụng, mấy ngày nay trừ phi Trần thị tự đến phủ thế tử, còn ngay cả người cũng gặp. Trần thị thấy bộ dáng tâm đầu ý hợp của vợ chồng Như Ca, tự ngẫm lại mình, Cẩm Thân Vương cứ chạy tìm Liễu tiện nhân miết, cảm thấy vô cùng đơn.

      Lại sau án lớn Phúc Thọ Cao, Hồng đế ban thưởng gì đó đếm hết, nhưng đều chuyển vào kho phủ thế tử cả, chẳng thấy giao cho mẫu phi mình đây món nào. Cuộc thi võ tháng trước, vốn Trần thị Tiêu Dạ Huyền cho cháu ngoại của phu nhân Tào Quận vương đậu, vừa mở miệng bị chận lại. Thế mà em trai của Ngọc Như Ca lại đậu. Điều này làm Trần thị ít nhiều vui, trái lo phải nghĩ, hay là vì bên cạnh nhi tử có người của mình nên mới vậy. Giờ nghe được tin này, Trần thị liền quyết định đưa người của mình đến bên nhi tử.

      Tuy có tấm gương Liễu Điềm Nhi, bất quá Trần thị lo lắm, theo ý Trần thị, Tiêu Dạ Huyền chỉ làm vậy với người Liễu gia, mà hơn phân nửa cũng là vì trút giận thay mình đây. Chính mình chọn người cho nó, nể mặt tăng cũng phải xem mặt Phật, tối thiểu nó cho làm thiếp. Đến lúc đó Ngọc Như Ca còn được độc sủng nữa, dĩ nhiên giống như Tô Như đối với Liễu Như Mộng, tìm mọi cách lấy lòng mình...... Nghĩ thế, Trần thị càng thêm quyết tâm.

      Nghe Trần thị , Trương ma ma và Lục đều vô cùng sung sướng. Phải biết rằng tỳ nữ đắc lực bên cạnh Trần thị nhiều lắm, trừ hai người gả , tại chỉ còn hai nha hoàn là Xuân Hương và Lục thôi. Mà Xuân Hương sớm đính hôn với con trai của Trương quản gia, quyết thể đưa cho thế tử, vậy phải chỉ còn Lục sao!

      Trương thị nghĩ đến con có thể làm thiếp của thế tử, liền kìm được vui sướng.

      lát ngươi viết phương thuốc đó ra đưa cho đại phu trong phủ kiểm nghiệm, nếu có thể dùng, liền chuẩn bị thuốc đầy đủ, bản phi tự mình đem tới cho nó.”

      Nghe vậy, Trương ma ma nịnh nọt : “Thế tử phi quả là có phúc lớn, gặp được mẹ chồng tốt hiếm có như vương phi đây.”

      “Ừ, bản phi mệt mỏi, hai ngươi lui !”

      “Vâng” hai người ứng tiếng lui ra.

      Trong gian phòng ở Phù Dung Viện, Trương ma ma nhìn nữ tử mặc áo gấm màu xanh bên cạnh viết ra phương thuốc, nghi ngờ hỏi: “Lục , phương thuốc này giúp nghiệm ra có thể sinh con được hay à? Phải đưa cho đại phu trong phủ kiểm tra đó, nếu phát ra gì ổn, xong đâu”

      Lục cười : “Mẫu thân yên tâm, phương thuốc này đích thực là thuốc bổ, đại phu trong phủ phát ra gì đâu, về phần có thể sinh con được là do ông trời định đoạt, chúng ta là người trần mắt thịt làm sao biết được.”

      “Theo ta thấy, thế tử hết sức thương thế tử phi, dù cho chúng ta khiến vương phi tung tin thế tử phi thể mang thai. Khẳng định thế tử cũng thèm quan tâm, con đến bên cạnh thế tử chưa chắn được sủng ái đâu!”

      Nghe vậy, Lục cười : “Nam nhân há lại quan tâm nữ tử thể sinh, huống chi chúng ta dùng phải chỉ thuốc trong phương này, mà lúc nấu thuốc còn phải thêm vị nữa mới có thể làm cho nàng ta bị thất sủng mà ai phát ra được!”

      xong, Lục đến tủ treo quần áo trong phòng, lấy ra hộp gấm được bao vải xanh cực kỳ bình thường ở tầng thấp nhất. nhàng mở ra, bên trong là con rết khô còn nguyên chừng 5 tấc, khiến Trương thị cả kinh cơ hồ muốn hét ầm lên.

      “Làm sao con có mấy thứ này?” Trương thị nhìn con rết khô đỏ ngầu, hạ thấp giọng hỏi.

      “Nữ nhi lăn lộn ở Hồng Ngọc Lâu nhiều năm, ít nhiều biết chút mánh khóe. Phương thuốc này là do vị khách nước ngoài truyền cho. Phương thuốc này đúng là thuốc bổ cực tốt với nữ tử, nhưng nếu nghiền con rết này thành bột phấn bỏ vào. Nữ tử dùng thuốc này, sau mấy ngày, màu da xám dần, tiếp theo cả người mọc đầy mụn cơm màu đỏ, dung mạo càng ngày càng xấu xí, khó có thể cùng nam tử...... Cả quá trình rất chậm chạp, tra được nguyên nhân từ đâu. Đến lúc đó, nhất định thế tử chán ghét mà vứt bỏ nàng ta.”

      Nghe Lục , Trương ma ma thở dài nhõm, bỗng nghĩ đến gì đó “Nhưng nếu thế tử phi uống, chẳng phải uổng công sao!”

      “Phương thuốc được đại phu trong phủ kiểm nghiệm, lại do vương phi tự mình đưa qua, trưởng bối ban cho thể từ, dù nàng ta là thế tử phi, cũng quyết dám cự tuyệt”, đến đây, Lục cười đắc ý, “Đến lúc dung mạo nàng ta bị hủy, thân thể như thế, tự nhiên thế tử nhìn đến con, con lại kính cẩn nghe theo và săn sóc thế tử phi, tương lai địa vị trong vương phủ này tất thấp.”

      Trương ma ma nghe vậy, mặt mày hớn hở: “ hổ nữ nhi của ta, thông minh, cứ như vậy, đừng là thiếp, ngay cả trắc phi cũng chừng”.

      “Đương nhiên” nếu do xuất thân tốt, hôm nay phải làm tôi tớ, cho dù là vị trí cao hơn nữa, cũng phải thể.
      ChrisLedoan2099 thích bài này.

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 90: Vương phi đến

      Trương ma ma và nha hoàn Lục lập xong kế hoạch hoàn mỹ, cầm phương thuốc đến chỗ thầy thuốc của vương phủ nghiệm thuốc. Thầy thuốc xem xong, báo cho vương phi Trần thị phương thuốc này vô hại, là thuốc bổ thượng đẳng, giúp ích cho việc mang thai.

      Nghe báo xong, Trần thị chút chậm trễ, sai nha hoàn Xuân Hương bảo Trương ma ma sắc thuốc cho tốt, rồi dẫn Lục trang điểm hết sức đẹp đẽ đến phủ thế tử.

      Trong phủ thế tử, vì luyện binh mà mấy ngày gặp vợ , nên giờ Tiêu Dạ Huyền ngồi ngắm Như Ca bận viết pháp trị cho mấy bệnh khó chữa mang về từ Dược Tiên Đường, vẻ mặt nàng nghiêm túc vô cùng.

      “Phong thấp nhập vào bì phu, đánh nhau với khí huyết, da thịt lở loét như hoa nở”

      “Mụn như hạt cơm, rạch ra có máu, mọc thành chùm như bông cải, đau nhức lâu hết”

      “Môi sang và cam sang do ân ái bừa bãi mà sinh”

      ... ......

      Tiêu Dạ Huyền thấy bệnh dưới cùng là Hoa liễu, mặc dù tinh thông y thuật, nhưng xa lạ gì với bệnh này.

      Cuộc sống trong quân buồn tẻ, vì an ủi tướng sĩ, Hồng đế cho lập quân kỹ quán trong quân. Như vậy tuy có thể giải quyết nhu cầu của tướng sĩ, nhưng cũng mang đến ít nhiều phiền toái, mà điển hình là bệnh Hoa liễu. Hơn nữa ở Đại Chu kỹ viện, tiểu quan quán thiếu, có khối người bị bệnh này. Hoa liễu là bệnh nan y. Đó là ấn tượng của Tiêu Dạ Huyền về bệnh này.

      Nghe được thanh viết chữ, Tiêu Dạ Huyền thu hồi suy nghĩ, nhìn phương thuốc Như Ca viết, trong mắt đầy kinh ngạc. Nếu có thể giải quyết được bệnh gây khó khăn cho đại phu Đại Chu nhiều năm qua, biết y thuật của vợ mình rốt cuộc đến loại trình độ nào.

      “Phát tiêu 2 lượng, Đào nhân 1 lượng, Xích thược 1 lượng, bò cạp nguyên con 1 lượng, Bối mẫu 1 lượng, Huyết hạt 1 lượng, Kim ngân 4 lượng, Dã đại hoàng 4 lượng, Phục linh 5 tiền, Pháo sơn giáp 5 tiền, Xa tiền tử 5 tiền, rết 30 con (bỏ đầu chân).....”

      “Kim ngân 5 tiền, Bạch tiên bì 5 tiền, Thổ phục linh 5 tiền, Ỹ dĩ nhân 5 tiền, Phòng phong 5 tiền, Mộc thông 3 tiền, Mộc qua 3 tiền, Tạo giác 2 tiền, Quy vĩ 5 tiền, Hồng hoa 3 tiền, Đại hoàng 3 tiền......”

      “Hai phương thuốc này lúc ở Phàn Thành dùng thử nhưng quên làm thành thuốc viên, giờ chế thành thuốc viên là bí dược độc môn của Dược Tiên Đường” quẹt mồ hôi trán, nhìn phương thuốc mình viết ra, Như Ca lẩm bẩm.

      Như Ca xoay người, định kêu Thanh Loan vào đem phương thuốc đến Dược Tiên Đường cho phòng chế thuốc làm thành thuốc viên, liền thấy nam tử dùng hai mắt sáng rỡ nhìn mình, bèn nghi ngờ hỏi: “ Chàng sao vậy?”

      Nam tử đáp, chỉ đưa tay ôm Như Ca vào lòng, hồi lâu vui sướng nở nụ cười.

      Như Ca nhìn nụ cười tươi gương mặt tuấn mỹ tà lệ của , chỉ có thể ngây ngốc ngẩn người.

      “Ca nhi, Hoa liễu là bệnh khó chữa, đưa phương thuốc này cho hoàng thúc, nếu hiệu quả, được thưởng 10 vạn lượng hoàng kim”

      Phần thưởng này chính là khích lệ lớn nhất cho các thầy thuốc. Mỗi 10 năm, Thái Y Viện trình lên đương kim hoàng thượng những bệnh chữa được, sau khi hoàng thượng xem qua công bố khắp cả nước, phàm có thể đưa ra phương án trị liệu hữu hiệu, căn cứ vào độ nguy hiểm của bệnh mà ban phần thưởng tương xứng. Mà bệnh Hoa liễu, trước giờ luôn đứng đầu danh sách tiền thưởng, nhưng chưa ai giành được.

      10 vạn lượng vàng! Mắt Như Ca nhất thời sáng lên. 1 vạn lượng vàng tương đương với 10 vạn lượng bạc, 10 vạn lượng vàng phải là 1 triệu lượng bạc! Tuy mình thiếu ngân lượng nhưng có thể có bạc ai lại ngại nhiều. Nghĩ vậy, Như Ca liền hớn hở đặt phương thuốc lên tay Tiêu Dạ Huyền. Chuyện đòi phần thưởng này nọ nàng thích hợp, nghe hoàng hậu nương nương người này mỗi lần đánh thắng trận về trực tiếp cướp châu báu của hoàng thượng, như vậy nhiệm vụ vinh quanh này để ra mặt tốt hơn.

      Thấy vậy, Tiêu Dạ Huyền cũng từ chối, cầm bút lên, viết vài chữ ở chỗ trống dưới phương thuốc, sau ba tiếng vỗ tay ám vệ áo đen xuất trong phòng.

      Ám vệ cung kính nhận lấy phương thuốc xong, lập tức biến mất.

      Thấy ám vệ xa, Như Ca muốn biết, khi Hồng đế thấy bốn chữ ‘Chớ quên tiền thưởng” dưới phương thuốc, có vẻ mặt thế nào.

      Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng Vương ma ma: “Tiểu thư, vương phi đến, là bảo tiểu thư và thế tử ra gặp!”

      Nghe Vương ma ma , Như Ca đáp: “Ừ, mời vương phi đến chính sảnh ngồi, chúng ta đến ngay”

      “Dạ, tiểu thư” Vương ma ma ứng tiếng lui ra.

      Trong chính sảnh, Cẩm Thân vương Trần thị ngồi ở vị trí đầu, hai mắt cẩn thận dò xét hai nha hoàn áo xanh cung cung kính kính đứng hai bên. Tầm mắt dừng lại người Thanh Loan.

      “Hoàng thượng cho ngươi chức huyện chủ, sao còn ở đây làm nha hoàn bên cạnh con dâu, váng đầu à?”

      Nghe Trần thị , Thanh Loan nhíu mày đáp: “Lúc nô tỳ gặp nạn, tiểu thư cứu nô tỳ, tương lai bất luận thế nào, cả đời này nô tỳ cũng hầu hạ bên cạnh tiểu thư”.

      “Ngươi trung thành!”

      Trong lòng Trần thị thầm nghĩ nàng dâu mình biết thu mua lòng người. Vốn thấy tiểu nha hoàn này có chút nhan sắc, cố ý ở lại bên cạnh Ngọc Như Ca chắc có mưu đồ khác, giờ thấy vẻ mặt kiên định của tiểu nha đầu này mới biết nàng ta là lòng.

      Lục đứng bên cạnh nghe Trần thị và Thanh Loan chuyện thầm cười Thanh Loan là kẻ ngu dốt. Làm huyện chủ thích lại thích làm nha hoàn. Nếu lọt được vào mắt thế tử, nhất định phải bắt huyện chủ này tới hầu hạ mình mới được. Lục nằm mơ giữa ban ngày quên mất vừa rồi khi vào cửa mình cũng phải hành lễ với đại nha hoàn Thanh Loan này, hơn nữa cho dù là thiếp của thế tử, huyện chủ do triều đình phong cũng có khả năng tới hầu hạ nàng ta.

      Đứng đối diện Thanh Loan, Thanh Nhi thấy vẻ mặt ảo tưởng của Lục rất chán ghét. Tiểu thư nhà mình thành thân ngày thứ hai, chính nha hoàn này là kẻ quyến rũ gia trước mặt tiểu thư. Cẩm Thân vương phi mang kẻ này tới đây biết có tính toán gì. Nhìn chút Lục tô son điểm phấn, liếc mắt nhìn nhau với Thanh Loan đối diện, trong lòng đoán ra mấy phần.

      lâu lắm, phu thê Như Ca xuất ở chính sảnh.

      Thấy nha hoàn bên cạnh vương phi mang theo hộp đựng thức ăn, mắt Như Ca lóe lên, nhưng mặt vẫn cười thản nhiên, làm lễ với Trần thị: “Nhi tức đến chậm, mong mẫu phi tha lỗi!”

      Trần thị liếc nhìn Như Ca cười : “Bản phi vừa đến lâu, các con cần đa lễ”.

      Chờ hai người ngồi vào chỗ của mình, Trần thị quan sát như ca. Thân hình yếu, vòng eo tới nắm, thể chất như vậy quả phải tướng dễ sinh con, lập tức làm mặt lạnh, : “Hôm nay bản phi đến là có việc muốn hỏi ngươi”

      Như Ca nghe ra ý lạnh trong lời Trần thị, cười : “Mẫu phi có gì nghi vấn xin ạ, con dâu hễ biết hết ạ”.

      Trần thị gật đầu cái, “Ừ, vậy tốt!”

      “Bản phi nghe lúc ngươi từng bị bệnh nặng, tại biết thân thể ngươi có gì thiếu sót tiện ?”

      Nghe vậy, Như Ca sững sờ, lòng đáp: “Sao mẫu phi lại vậy, Như Ca rất khỏe mạnh ”.

      “Nếu rất khỏe mạnh, vì sao phải đến Dược Tiên Đường tìm đại phu, hơn nữa còn cầu được gặp người đứng đầu Dược Tiên Đường, Dược sư Lăng Vân”.

      Nghe thấy hai chữ ‘Lăng Vân’, Tiêu Dạ Huyền nhìn qua Như Ca, Lăng Vân là tên vợ mình dùng. Hình như có người lầm cái gì đó!

      Thấy Như Ca tiếng nào, Trần thị bèn lời sâu xa: “Bản phi nghe nữ tử lúc bị bệnh nếu dưỡng cho tốt, sau này rất khó sinh con. Có lẽ người khó mở miệng, nhưng bản phi biết, cần giấu giếm nữa. Phải biết Dạ Huyền là thế tử Cẩm Thân vương phủ, so được với Tiêu Dạ Cát chỉ là thứ tử, có con chính là việc trọng đại.... ...”

      Như Ca im lặng nghe Trần thị phát biểu hăng say, cắt ngang, chờ Trần thị ngừng lại, mới : “Lúc quả Như Ca bị thương, nhưng bình phục hoàn toàn, biết mẫu phi nghe Như Ca có bệnh phải đến Dược Tiên Đường chạy chữa từ đâu? Có thể mời ra đây , đến tột cùng Như Ca có bệnh gì, mà ngay cả Như Ca cũng biết.”

      Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Như Ca, Trần thị tức giận: “Thế nào, chẳng lẽ chuyện như vậy người khác có thể càn. Ngươi thừa nhận cũng được, bản phi có phương thuốc, uống vào trong vòng nửa tháng được sinh hoạt phu thê, qua thời gian đó các ngươi lại.... ..... Trong vòng tháng, nếu mang thai chứng minh thân thể ngươi có thiếu sót. Bên cạnh Dạ Huyền có người, ta liền cho Dạ Huyền nha hoàn lanh lợi nhất của ta, tương lai để nó làm thiếp là được”. xong chỉ chỉ vào Lục có vẻ mặt thẹn thùng vui vẻ vô hạn bên cạnh.

      Trần thị vừa ra, cả chính sảnh nhất thời hoàn toàn yên tĩnh.
      Chris thích bài này.

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 91: Kết cục của Lục 1

      “Có lẽ mấy ngày qua mẫu phi mệt mỏi, nên mới ở đây xàm. Người đâu! Tiễn mẫu phi về vương phủ!”

      Trong chính đường, Tiêu Dạ Huyền nghe những lời vô căn cứ làm tổn thương vợ mình của Trần thị, lạnh lẽo quanh thân ngày càng mãnh liệt. Bỗng nhiên lên tiếng, muốn lão quản gia đứng bên cạnh tiễn khách.

      “Dạ Huyền, từ xưa đến nay việc có con nối dõi là cực kỳ quan trọng, ma ma bên cạnh mẫu phi chính mắt nhìn thấy thế tử phi đến Dược Tiên Đường tìm đại phu, ở trong đó cả nửa ngày. Nếu phải có bệnh tiện , sao phải như thế, mẫu phi cũng là vì con mà thôi”

      Trần thị nghe con trai nể mặt lời xua đuổi, rất kinh ngạc, chẳng lẽ con trai mình bị Ngọc Như Ca mê hoặc đến váng đầu, ngay cả chuyện lớn thế này mà cũng thèm để ý.

      Đối với mẹ thờ ơ như quen, còn với vợ nhất mực nghe theo, che chở đủ điều, tức chết người! Vào giờ phút này, Trần thị càng thêm quyết tâm muốn đưa người đến bên con trai mình.

      “Nha hoàn mẫu phi chọn cho con lanh lợi giỏi giang, nếu phải là con, mẫu phi cũng rất luyến tiếc”, xong, Trần thị chỉ chỉ vào nha hoàn Lục đứng bên cạnh.

      Tiêu Dạ Huyền nhìn nha hoàn đứng cách đó xa, vẻ mặt e e thẹn thẹn, khiến chỉ thấy ghê tởm.

      “Nếu mẫu phi thích như thế giữ lại bên người , nhi thần chỉ cần thê là đủ rồi, về chuyện con cháu, đừng Ca nhi thân thể khỏe mạnh, dù cho có việc sinh con được, Dạ Huyền cũng nhất quyết nạp thiếp”.

      Như Ca nghe nam tử , thấy kiên định trong mắt , trái tim nàng ấm áp, tự hiểu, cả đời này mình hoàn toàn thua trong tay người nam nhân này rồi.

      Lục đứng bên, nghe thấy lời nam tử, mặt cứng đờ, lòng hận muốn chết. Trừ Ngọc Như Ca, chẳng lẽ trong mắt thế tử có những nữ tử khác sao? Nhìn bóng mình phản chiếu từ cây cột trước mặt, khi trang điểm tỉ mỉ, tuy có chút bằng thế tử phi, những cũng tính thanh lệ mà, chắc chắn là thế tử chưa biết khả năng ‘hầu hạ’ của mình nên mới vậy, giờ chỉ có thể mong vương phi thể chút uy nghiêm, có lẽ mình chưa hẳn có cơ hội. Nghĩ đến đây, Lục bèn nhìn về phía Trần thị.

      “Ngươi.... ...” Trần thị nghe nam tử nghiêm túc , hết sức tức giận. Tuy Cẩm Thân vương rất thích Liễu thị, nhưng vì chuyện con cháu, nạp ít thiếp, mình muốn ngăn cản cũng được. Vậy mà giờ con trai lòng dạ với nàng dâu, làm Trần thị có chút chua xót, sâu trong nội tâm xuất loại tình cảm tên là ghen tỵ.

      Như Ca thấy hai người lâm vào bế tắc, nhìn sang chén thuốc tay nha hoàn Lục kia.

      “Cho tới bây giờ Như Ca chưa từng nghe đời có thứ thuốc có thể trong vòng tháng chứng minh nữ tử mang thai được hay . Nếu mẫu phi tin Như Ca, cứ mời thái y hoặc đại phu trong phủ bắt mạch cho Như Ca thử.”

      Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Như Ca, Trần thị bĩu môi : “Chuyện này sao có thể để người khác biết, trong phủ có đến hai nhi tức phụ thể mang thai, chẳng phải làm mất mặt Cẩm Thân vương phủ. Huống chi thuốc này, đại phu trong phủ kiểm tra rồi, chính là thuốc bổ thượng đẳng. Nếu ngươi sợ dùng , sinh được, ta cũng coi thường ngươi, tương lai chờ Lục sinh con, để đứa bé làm con thừa tự của ngươi là được”.

      Thực tế, Trần thị chẳng biết thuốc này rốt cuộc có tác dụng thế nào, bất quá lúc này thể để con dâu bò lên đầu mình, nếu con dâu mang thai, mình tìm cơ hội đưa cháu về nuôi dưỡng bên cạnh, tương lai sợ con trai nàng dâu nhớ đến mình. Còn mang thai được, chính là cơ hội mình nắm thóp nó, hơn nữa thừa dịp thả người của mình bên cạnh con trai, có thể mũi tên trúng nhiều đích!

      “Vì phu quân sinh con đẻ cái và nạp thiếp là việc thê tử phải làm, nếu ngươi đồng ý chính là tuân thủ bổn phận làm thê”.

      Nghe Trần thị , Như Ca dở khóc dở cười. Thầm nghĩ, từ sau khi Liễu trắc phi , Cẩm thân vương phi chèn ép tất cả thiếp thất của Cẩm Thân vương, cơ hồ đày hết đến thôn trang. Giờ lại đưa thiếp cho chồng mình. Mà cũng đúng, Liễu trắc phi rồi, Cẩm Thân Vương cứ dăm ba bữa lại chạy đến thôn trang ít khi có mặt trong vương phủ, mặc cho Cẩm Thân vương phi làm ẫm ĩ thế nào cũng thay đổi. còn đối thủ nữa, mẹ chồng phải bắt đầu hướng về mình thôi.

      Như Ca ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt tản ra từ chén thuốc đen như mực kia, nhìn lướt qua nha hoàn Lục , thấy lóe sáng trong mắt nàng ta, thầm cười lạnh, có tấm gương Liễu Điềm Nhi, vậy mà trong phủ này vẫn còn người dám dòm ngó Dạ Huyền!

      Như Ca nhìn khuôn mặt có mấy phần quen thuộc kia, cảm thán vận mệnh kỳ diệu. Có số người số việc định trước là phải gặp nhau, kiếp trước mình tự tay giết chết ả ta, giờ sống lại, tình cảnh giống nhưng mục đích vẫn giống.

      Ngày đầu tiên sau tân hôn, Như Ca liền nhận ra nữ tử theo Hạ ma ma xuất trong viện thế tử này là ai.

      Lục ! Kiếp trước, là tiểu thiếp Âu Dương Thiệu mang về từ Hồng Ngọc Lâu. Lúc đầu đối mình mực cung kính, thực tế là kẻ khẩu phật tâm xà, lòng dạ khó lường. Vốn nghĩ mình và Âu Dương Thiệu như trước cũng có cơ hội gặp nàng ta, ai ngờ vẫn gặp, hơn nữa chén thuốc này........ đơn giản, mẹ chồng mình hình như là bị người lợi dụng mà vẫn tự biết!

      “Mẫu phi vậy, nếu Như Ca uống, chính là bất kính trưởng bối, thế, Như Ca liền cung kính bằng nghe theo.”

      xong, Như Ca nhìn Tiêu Dạ Huyền cười cái, chậm rãi về phía chén thuốc, dưới tầm mắt của mọi người, bưng chén thuốc lên, để ở khóe miệng chốc lát lại đặt xuống.

      “Đương quy, Bạch thược, Thục địa, Xuyên khung, Hương phụ, Trần bì, Đảng sâm, Ngô thù du, Quế chi, Đan bì, Thanh bán hạ, Chích cam thảo......” thấy vẻ mặt khó tin của Trần thị và sắc mặt khẽ biến của Lục khi nghe mình đọc tên vị thuốc, Như Ca cười giải thích: “Như Ca có biết chút y thuật, thuốc này đích xác là thuốc bổ thượng đẳng.”

      Nghe vậy, mẹ con Trương thị thở phào nhõm.

      “Tất nhiên, đồ ta đưa tới đương nhiên.......” Trần thị chưa xong, lại nghe tiếng Như Ca vang lên.

      “Thuốc này tuy tốt, nhưng trong đó có máu rết lại là chất độc, uống xong, tám đến mười ngày sau, độc lan toàn thân, da trở nên ngày càng khô ráp, cứng nhám như da rết, từ từ mọc ra từng mụn cơm đỏ như máu......máu người và máu rết khác loại, khi tiếp xúc sinh ra bài xích.....thứ này sau khi uống đừng mang thai sinh con, chỉ cần phu quân chạm vào Như Ca khiến cả người Như Ca khó chịu như bị kim châm. Mẫu phi chán ghét Như Ca như thế, muốn dùng thuốc này để trừng trị Như Ca sao?”

      Vừa , vẻ mặt Như Ca trở nên hết sức uất ức.

      Trần thị vốn định tán dương thuốc mình mang tới, nghe vậy mặt cứng đờ, khó tin : “Ngươi muốn uống thuốc này hoặc muốn để Dạ Huyền thân thiết với người khác nên mới vậy đúng ?”

      Bọn Thanh Loan trợn mắt nhìn Trần thị hung hăng, nếu người này phải mẹ chồng của tiểu thư nhà mình, giờ phút này bọn họ xông lên cho bà ta mấy bạt tai rồi.

      Mà mặt Tiêu Dạ Huyền vốn trầm, giờ nghe lời Trần thị càng kiên nhẫn, lạnh lùng với lão quản gia: “ phòng thuốc kêu Tiết Thanh Trạch đến nghiệm thuốc

      Lão quản gia nghe chủ tử vội vàng ứng tiếng lui ra, chạy nhanh đến phòng thuốc trong phủ.

      bao lâu sau, Tiết Thanh Trạch vốn ở phòng thuốc kiểm kê thuốc, nghe lão quản gia vừa thở hổn hển vừa kể lại xong, chạy ngay đến chính đường.

      Đến chính đường, thấy Tiêu Dạ Huyền ra hiệu, Tiết Thanh Trạch tới gần chén thuốc, ngửi cái, lấy ra bình từ trong ống tay áo, mở nắp, con nhện to bằng móng tay, toàn thân đen nhánh chui ra rơi xuống chén thuốc. Giây lát sau, toàn bộ nước thuốc bị con nhện hút hết, trở nên to như quả đấm của trẻ , thân mình cũng biến thành màu đỏ như máu.

      Thấy vậy, Trần thị vội vàng tránh xa, chỉ sợ con nhện này bò ra khỏi chén thuốc. Tiết Thanh Trạch nhìn kỹ con nhện đỏ, lướt qua Cẩm Thân vương phi Trần thị, mặt xẹt qua thoáng bất đắc dĩ. Cảm thấy vợ chồng Cẩm Thân vương vô cùng xằng bậy. Lúc trước Cẩm Thân Vương bỏ thuốc vào rượu, đưa nữ nhân Liễu gia lên giường đại ca, hôm nay vương phi lại muốn đại ca nạp thiếp, bắt chị dâu uống thứ thuốc bí truyền bỏ gì đó, hơn nữa còn bị hạ độc rết. Chẳng lẽ vợ chồng Cẩm Thân vương phải để đại ca trở mặt mới vừa lòng?

      “Thế nào?”

      Có thần y ‘Lăng Vân’ tiếng tăm lừng lẫy ở đây còn cần hỏi sao? Thấy tầm mắt mọi người tập trung lên người mình, Tiết Thanh Trạch đành , “Đây là con nhện đất, kẻ thù tự nhiên của rết, nhện uống hết nước thuốc, chứng tỏ bên trong này có có máu rết.”

      Nghe vậy, khí trở nên nghiêm túc khác thường, mọi người đều nhìn về phía Trần thị, chờ vị vương phi này cho lời giải thích hợp lý.
      Chris thích bài này.

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 92.1: Kết cục của Lục 2

      Lại Tiết Thanh Trạch là dòng dõi nhà y, tuy theo Tiêu Dạ Huyền, nhận chức ở Thái Y Viện, nhưng được Hồng đế phong quan tam phẩm, ra tất nhiên Trần thị tin.

      Từ lúc nghe Như Ca đọc tên các vị thuốc, Trương ma ma có dự cảm lành, thời điểm nghe đến con rết càng thêm bồn chồn. Giờ được người chứng thực, chỉ đành nháy mắt ngừng với Lục .

      “Vương phi, phương thuốc gia truyền của nhà nô tỳ rất tốt, đại phu trong phủ kiểm tra qua, có vấn đề. Nô tỳ cho rằng là do lúc sắc thuốc cẩn thận, mới để độc trùng bò loạn rơi vào.”

      Thấy tình bại lộ, Lục chút sợ hãi, lòng thầm thở dài đáng tiếc, thứ này dùng qua mấy lần ở Hồng Ngọc Lâu giờ lại bị phát ở đây. Bèn đem trách nhiệm đẩy cho người khác.

      “Đúng! Đúng! Đúng! Chắc chắn là do lúc Xuân Hương nấu thuốc cẩn thận mới bị thế này!” Nghe Lục , Trương ma ma vội vàng hùa theo.

      Nhìn hai mẹ con xướng họa kia, Tiết Thanh Trạch kinh ngạc hỏi: “Máu rết là độc ở nước khác, nếu phải có người cố ý sao có thể vô duyên vô cớ xuất trong vương phủ? Hơn nữa dựa vào biểu của con nhện này, chứng tỏ độc trong nước thuốc ít, khẳng định dùng cả nguyên con hòa thành bột bỏ vào”.

      Nghe vậy, Tiêu Dạ Huyền nhìn về phía đám người Trần thị, lãnh trong mắt làm người ta rét mà run, khiến Trần thị còn tự tin nữa như lúc nãy nữa.

      Vào giờ phút này mới đột nhiên nhớ tới, đứa con này lớn lên bên cạnh mình, lời của mình chưa chắc có bao nhiêu trọng lượng với nó. Liếc nhìn Trương ma ma, lúc này bị dọa đến chân run lẩy bẩy, cả giận : “Mụ ngu này, ngươi xem thuốc này sao lại có độc? Còn mau gọi Xuân Hương tới hỏi !”

      Trương ma ma vội vàng ứng tiếng “Vâng.......nô tỳ ngay ạ!”, vừa vừa nghĩ cách nào để chối tội, nhưng chưa đến cửa, trước mắt lóe lên ánh bạc, ngang cổ có thêm thanh nhuyễn kiếm.

      “Thanh Loan nương, nương làm gì vậy?” Trương thị nhìn thanh kiếm ngang cổ, mắt chuột trừng đến cơ hồ muốn lồi ra, kinh sợ hét rầm lên.

      Thanh Nhi ở bên lành lạnh : “Ma ma cứ ở đây đợi , thị vệ Hắc Nham đến vương phủ mời người rồi, có võ hẳn là nhanh hơn ma ma đó.”

      Đối với mẹ con nhà này, bọn Thanh Nhi chẳng có chút thiện cảm nào, kiếm tay Thanh Loan càng kề sát cổ Trương thị hơn.

      Thấy vậy, Trương thị chỉ có thể nhờ Trần thị giúp: “Vương phi nương nương!”

      Biết chuyện ổn, Lục vội vàng quỳ xuống uất ức : “Vương phi luôn tin tưởng nô tỳ, hôm nay lại muốn cất nhắc nô tỳ, là ân điển cực lớn với cả nhà nô tỳ, mẫu thân sao có thể làm ra chuyện hạ độc thế tử phi như vậy, hẳn là do Xuân Hương thấy nô tỳ được sủng ái nên ghen ghét vu oan giá họa, giờ có gọi nàng ta đến, tất nhiên cũng thừa nhận.”

      “Vương phi nương nương, thế tử, chuyện này liên quan gì đến nô tỳ!” Trương ma ma tuy thông minh, nhưng cũng ngốc, nghe Lục , biết tình huống trước mắt chỉ có thể phủ nhận, đẩy trách nhiệm sang kẻ khác.

      Mặc cho hai kẻ kia thế nào, Tiêu Dạ Huyền chỉ lạnh lùng nhìn.

      Yên lặng hồi lâu, Trần thị nhìn hai mẹ con Trương thị, nhớ lại chỗ tốt của Lục , lòng luyến tiếc, bèn : “Như Ca, chuyện hôm nay chắc có hiểu lầm gì đó, nếu con thích, sau này lại đổi đứa khác......”

      Trần thị chưa xong, Hắc Nham dẫn nha hoàn Xuân Hương đến. Vào chính đường, Xuân Hương quỳ xuống, “Xuân Hương bái kiến vương phi, thế tử, thế tử phi!”

      “Xuân Hương, ngươi có biết hôm nay kêu ngươi tới là vì chuyện gì ?” nhìn Xuân Hương quỳ, lúc ở vương phủ, Như Ca nghe qua, Xuân Hương là nha hoàn cực kỳ tuân thủ bổn phận, nếu nàng hạ độc, khả năng lớn, bất quá Lục đẩy trách nhiệm đến người Xuân Hương, Như Ca phải theo lẽ thường hỏi chút, nhưng giọng khá ôn hòa.

      “Bẩm thế tử phi, vừa rồi đường , thị vệ đại nhân với Xuân Hương.”

      Trước khi về nhà, Hạ ma ma dặn Xuân Hương tốt hơn nên theo sát hai mẹ con nhà này, mấy tháng qua, mẹ con hai người gây ít thị phi trước mặt vương phi, bất quá ngại hai người này khiến vương phi hài lòng nên Xuân Hương tiện gì. ngờ, hai kẻ này làm nha hoàn mà cũng dám tính kế chủ tử. Bị lộ còn đẩy hết lên người mình, đáng ghét!

      “Vậy ngươi có gì muốn ? Có phải ngươi thấy Lục được sủng nên mới ganh tỵ động tay động chân vào thuốc này, cứ , bản phi niệm tình ngươi hầu hạ ta nhiều năm mà xem xét xử phạt”.

      Nghe Trần thị , mặt Xuân Hương cứng đờ. ngờ hầu hạ vương phi nhiều năm như vậy, mà ngay cả tín nhiệm tối thiểu cũng có được, nhất thời ánh mắt nhìn Trần thị càng thêm xa cách. Trầm mặc hồi lâu, bình tĩnh : “Bẩm vương phi, các vị chủ tử, Xuân Hương từ lớn lên ở vương phủ, luôn luôn tuân thủ bổn phận. Chuyện gây hại chủ tử bực này chắc chắc làm, nếu vương phi tin, Xuân Hương nguyện chặt tay mình chứng minh trong sạch”.

      Quả là nha hoàn mạnh mẽ! Nhìn vẻ kiên quyết của Xuân Hương, mọi người khỏi cảm thán.

      “Xuân Hương, hẳn là ngươi có tật giật mình, nên mới tình nguyện chịu trừng phạt như vậy.”

      Thấy mọi người đều nhìn Xuân Hương với vẻ tán thưởng, Lục cắn răng, bắt đầu công kích Xuân Hương. Giờ đâm lao đành phải theo lao, đổ hết tội lên người nàng ta may ra mình và mẫu thân mới thoát nạn được.
      ChrisFuu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :