1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi - Mại Mạnh Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Cái này.... ĐÂY LÀ LÀM CHA KIỂU GÌ VẬY??? .... Fuu muốn chém chết cái ông vương gia này quá... Tức chết thôi mà.............
      Mà sao phát vậy? Hơi bị mơ hồ nha...
      Nàng nha toàn tập kích đêm khuya ko nha... Làm ta đọc xong rùi mất ngủ luôn, bắt đền nàng đó...
      Thanks nàng^^
      Betty thích bài này.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      chung Huyền ca có cặp cha mẹ bất lương lắm. Nàng chuẩn bị gạch đá :yoyo61:
      Fuu thích bài này.

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 87: Đế vương vô tình

      “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Liễu quốc công Liễu Khai Nguyên tàng trữ 1 ngàn gánh Phúc Thọ Cao, số lượng khổng lồ, làm hại triều đình, gây họa cho dân, tội thể tha, niệm tình là con cháu tông tộc thái hậu, phán cho tự sát, thanh tra và tịch thu gia sản, con cháu Liễu gia phàm làm quan đều cách chức biếm làm thứ dân, trọn đời được làm quan.”

      Ngay trong ngày Liễu quốc công lên Kim Loan Điện tố cáo thế tử, Hồng đế ban thông cáo. Thông cáo vừa ban ra, cả nước đều kinh hãi. Dân chúng thóa mạ Liễu gia lòng tham đáy, là căn nguyên họa loạn của Đại Chu. Bộ phận quan viên ủng hộ Liễu gia và tam hoàng tử thấy Liễu quốc công gặp nạn, người Liễu gia trọn đời được làm quan, đều tránh xa hết. có nhà mẹ hậu thuẫn, nhất định có cơ hội lên ngôi vua rồi rồi.

      Quả nhiên, bao lâu sau, Càn Thanh Cung loan tin, tam hoàng tử Tiêu An Bình được phong làm Lương vương, đảm nhiệm Thứ sử Lương Châu, được ở lại trong cung, lập tức đến Lương Châu nhậm chức. Lương Châu là đất nào chứ? Đây chính là chỗ xa nhất của Đại Chu, chu vi trăm dặm, chưa đầy 500 hộ, quả là nơi đất cằn sỏi đá, tam hoàng tử quen sống an nhàn sung sướng trong cung, về cơ cản là có khả năng sống nổi ở đó.

      Dưới cố ý an bài của Hồng đế, chờ đến lúc hai người Liễu thái hậu và Liễu phi biết được tin thông cáo ban rồi. Hành lý của tam hoàng tử cũng được cung nhân trong Cảnh Dương Cung thu thập xong để xe ngựa ở cửa cung.

      Trong Ngự Thư Phòng, Hồng đế mặc hoàng bào đứng trước cửa sổ, nhìn đoàn người nâng kiệu từ Từ Ninh Cung ra cửa cung, xoay người trở lại long ỷ.

      “Hoàng thượng!”

      “Hoàng thượng!”

      ... ......

      Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ xa và giọng già trẻ, mặt Hồng đế xẹt qua thoáng lạnh lùng. Ngẩng đầu lên, liền thấy Liễu thái hậu, hình dung tiều tụy, và Liễu phi mặt đầy lo lắng quan tâm tiểu thái giám canh cửa ngăn cản xông vào Ngự Thư Phòng.

      Thấy vậy, Hồng đế với Lý Đức đứng bên cạnh: “Lý Đức, mang những người khác lui hết ! Nơi này cần người hầu hạ”

      “Dạ, hoàng thượng”

      Ứng tiếng hành lễ xong, Lý Đức dẫn tiểu thái giám canh cửa và cung nữ bên cạnh Liễu phi ra ngoài.

      Thấy người hết, Hồng đế cười nhạt : “ phải thái hậu khỏe sao, lúc này ở Từ Ninh Cung nghỉ ngơi cho tốt, chạy đến Ngự Thư Phòng làm gì?”

      Nghe vậy, Liễu thái hậu giận đến cơ hồ phun ba lít máu, xử cháu mình tự sát, người nhà họ Liễu trọn đời được làm quan, đày tam hoàng tử xa lại còn hỏi mình vì sao mà đến. Liễu thái hậu cố gắng lắm mới phun máu. Vịn chặt Liễu phi bên cạnh, tận lực bình tĩnh : “ Hoàng thượng, cho tới bây giờ Liễu quốc công chưa từng làm ác, lần này việc Phúc Thọ Cao chỉ là nhất thời hồ đồ, hoàng thượng khoan dung nhân ái, tha cho nó lần, để ngày sao nó lấy công chuộc tội, thế nào?”

      Hồng đế lạnh lùng : “Thái hậu, hình phạt cho Liễu quốc công do văn võ bá quan trong triều tán thành, hôm nay thông cáo với thiên hạ, nếu rút lại, uy nghiêm thiên tử của trẫm còn đâu.”

      “Hoàng thượng, phán quyết như vậy thực vô cùng nghiêm khắc.... ....”

      Liễu thái hậu chưa xong, Hồng đế trầm giọng cắt ngang: “Thái hậu sai rồi, mấy năm trước, trẫm ban chiếu lệnh, phàm người buôn bán Phúc Thọ Cao ‘ gánh chém người, trăm gánh chém cả họ’, phán quyết hôm nay là niệm tình thái hậu rồi, chứ nếu theo quy định ban đầu, phải diệt cả Liễu gia, thái hậu phải thông cảm cho nỗi khổ tâm của trẫm mới phải.”

      “Ngươi.....”, lúc này bộ mặt Hồng đế lạnh lùng phần cung kính thường ngày thấy nữa, lạnh lẽo trong ánh mắt kia khiến Liễu thái hậu trợn to hai mắt, ngã ngửa ra sau.

      Liễu phi thấy Liễu thái hậu như vậy vội đỡ người qua ngồi bên, sau đó quỳ mặt đất khóc lóc : “Hoàng thượng, chuyện Phúc Thọ Cao xem như xong, nhưng còn An Bình kính xin hoàng thượng niệm tình nô tỳ hầu hạ hoàng thượng nhiều năm mà thu hồi mệnh lệnh ban!”

      Liễu phi khóc như hoa lê đẫm mưa chỉ hy vọng có thể đả động được Hồng đế. Nhưng Hồng đế lạnh lùng : “Liễu phi, cho An Bình đến Lương Châu là trẫm sớm quyết định, để tôi luyện ý chí của nó, nhớ ngày đó, Dạ Huyền đến Bắc Địa đầy họa loạn, nhưng chỉ qua mấy năm nơi đó thành mảnh an cư lạc nghiệp. An Bình thân là hoàng tử của Đại Chu ta, chẳng lẽ thể đến Lương Châu? Lại ngươi cũng nên ghi nhớ ‘hậu cung được can dự chuyện triều chính’! Về sau có lệnh trẫm, ngươi cứ ở trong An Nhạc Cung mà tu tâm dưỡng tính !”

      Nghe ra ý Hồng đế muốn giam lỏng mình, Liễu phi cứng ngắc ngồi đất, nắm chặt tay, móng tay bén nhọn đâm sâu vào da thịt, hồi lâu, cắn răng : “Hoàng thượng, giờ dù gì An Dương cũng là vương hậu của nước Ô Tôn ở Tây Vực, nó và An Bình là huynh muội ruột, hoàng thượng đối đãi với Liễu gia và An Bình như thế, chẳng phải là nể mặt nó hay sao? Chẳng lẽ sợ quan hệ giữa hai nước có khoảng cách?”

      Nghe Liễu phi , Hồng đế trả lời ngay, chỉ rút ra bức quốc thư giấy mạ vàng của nước khác ném tới trước mặt Liễu phi. Liễu phi sững sờ, nhặt quốc thư lên, mở ra xem, trong khoảng thời gian ngắn bất động tại chỗ.

      “Hai tháng trước, tại đại thọ 50 của quốc vương Ô Tôn, An Dương và đại tướng quân Ô Tôn quốc hạ độc trong tiệc rượu, mưu đồ chiếm ngôi, mặc dù quốc vương Ô Tôn trúng độc, nhưng hoàng thái tử uống lầm rượu độc bị độc chết. Quốc vương Ô Tôn hết sức tức giận, hạ quốc thư phế hậu. Để chứng minh chuyện này phải do Đại Chu mưu đồ, trẫm nhịn đau giao An Dương cho quốc vương Ô Tôn xử trí.”

      “Hai tháng.... ...” nhìn quốc thư, nghe lời lạnh lẽo của Hồng đế, Liễu phi như điên nhào tới bắt lấy vạt áo của Hồng đế, thét to: “Hoàng thượng, An Dương là cốt nhục của ngài! Sao ngài có thể nhẫn tâm như thế!”

      Nghe Hồng đế , vốn nhẫn, Liễu thái hậu cố gắng đứng dậy, bắt lấy long bào của Hồng đế, thở dốc ngừng : “Tiêu Lâm Thiên, lúc trước nếu có ai gia, làm sao ngươi có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế, hôm nay ngươi hồi báo ai gia như vậy sao?”

      Nghe , hàn ý trong mắt Hồng đế bắn ra bốn phía, đẩy đôi tay nhăn nheo của Liễu thái hậu ra, lạnh nhạt : “Mấy năm nay trẫm tuân thủ hiếu đạo, coi như hồi báo thái hậu. Bất quá, di mệnh của phụ hoàng, trẫm dám quên, cho nên thái hậu chớ oán hận.”

      Nghe vậy, Liễu thái hậu và Liễu phi đều lộ vẻ hoảng sợ.

      “Năm xưa gia tộc Liễu thị mình nắm lấy quyền thế trong triều, phụ hoàng biết mình bị hạ độc nhưng chỉ có thể nhẫn, thầm an bài vì trẫm, để đến ngày trẫm đủ lông đủ cánh báo thù cho dưỡng mẫu Lương phi. Những năm này, thế lực Liễu gia lần lượt bị trẫm nhổ bỏ, hôm nay mới chân chính là thiên hạ của Tiêu gia ta, về phần An Dương và An Bình......”, đến đây, Hồng đế dừng lại chút, “Cũng chỉ là nghiệt chủng mà thôi”.

      Liễu phi để ý đến Liễu thái hậu bắt đầu trợn trắng mắt giường, trong mắt tràn đầy nghi ngờ nghe lời hời hợt của Hồng đế, điên cuồng chỉ kiếm vào Hồng đế, cả người run rẩy hỏi: “Ngươi gì? Ngươi lập lại lần nữa, hoàng nhi của ta sao có thể là nghiệt chủng!”

      Nhìn trường kiếm chỉa thẳng vào mình, sắc mặt Hồng đế cực kỳ trầm tĩnh, trả lời vấn đề của Liễu phi, nét mặt đen tối khó hiểu.

      “Trẫm từng với hoàng hậu, đời này trẫm bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào dám thương tổn nàng. Lúc trước là ngươi an bài để nàng động thai phải sinh non, chẳng lẽ người quên! Nếu thương tổn nàng, phải trả giá rất đắt!”

      phải ta.... ....” thấy ánh mắt nam tử y như lưỡi dao sắc bén, Liễu phi vội vàng muốn giải thích, cuối cùng phát tất cả đều là uổng công.

      hồi lâu, bất chợt Liễu phi cười lớn. Sau khi cười xong mặt tràn ngập ý hận.

      “Hoàng hậu......hoàng hậu! ra trong lòng ngươi vĩnh viễn chỉ có nàng ta! Nhiều năm qua cái gì Tĩnh phi, cái gì Đổng phi, sủng phi gì đó tất cả chỉ là ngụy trang!” nghĩ đến nam nhân mình tâm tâm niệm niệm mấy chục năm, tranh giành vì , lại đối xử với mình như vậy, liên lụy con mình phải rơi vào kết cục chết ở xứ người, nghiệt chủng.... .....Liễu phi cắn răng, lộ vẻ điên cuồng, cầm chặt kiếm trong tay chém tới.

      Mùi máu tươi tràn lan khắp Ngự Thư Phòng.

      Nhìn máu chảy xuống từ thân kiếm trong tay Hồng đế, lúc này Liễu phi mới ý thức được vấn đề.

      “Liễu phi hành thích hoàng thượng trong Ngự Thư Phòng, đền tội tại chỗ”

      Hồng đế giơ tay lên, Liễu phi trợn to hai mắt cứ như vậy ngã thẳng xuống bên người Liễu thái hậu, máu từ chiếc bàn trà chảy tràn lên người Liễu thái hậu nằm giường. Khiến Liễu thái hậu vốn đến cực hạn trong nháy mắt thân thể co quắp.

      “Phụ hoàng từng , thái hậu sau trăm tuổi thể cùng hợp táng, vô luận sống chết, còn gặp nhau nữa, cho nên khi thái hậu chết trẫm cho hỏa táng, rải tro xuống đất, hóa thành cát bụi, coi như là cống hiến duy nhất của thái hậu cho đời.”

      “Ngươi.......” Liễu thái hậu nghe lời tựa băng lạnh của Hồng đế, máu tươi từ miệng trào ra ào ào, sắp xong.

      Hồng đế vẫn lạnh lùng đứng bên giường ra khiến thái hậu chịu nổi.

      “Có việc phụ hoàng từng nhắc đến, trẫm nghĩ trước khi ra thái hậu muốn biết. Lúc trước, Khang Thân Vương mắc bệnh hiểm nghèo, phải tình cờ, tất cả......là do phụ hoàng sắp xếp.”

      Trong Ngự Thư Phòng, tiếng thở dốc ngừng hẳn, nghe xong lời Hồng đế, khổ tâm tính toán mấy chục năm, Liễu thái hậu cam lòng, rốt cục nghẹo đầu, trút hơi thở cuối cùng.

      Đứng yên hồi lâu, Hồng đế ném kiếm sang bên, nhìn Liễu thái hậu và Liễu phi cái, sải bước ra ngoài.

      thanh của thái giám Lý Đức vang dội bên ngoài Ngự Thư Phòng.

      “Thái hậu, qua đời!”





      @Fuu tối nay post sớm tí nhé hj hj
      Chris thích bài này.

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 88.1: Nhớ chàng

      “Phúc Thọ Cao gây họa cho Đại Chu nhiều năm, Liễu quốc công lại giấu 1 ngàn gánh trong biệt viện ở Kinh Châu, quả là kinh khủng”

      “May nhờ thế tử minh, tìm ra những thứ hại người đó. Nữ nhi Liễu quốc công vô liêm sỉ, bị Liễu quốc công giết rồi, Kim Loan Điện còn muốn đổ tội cho Cẩm Thân vương thế tử, biết xấu hổ”.

      “Liễu phi vì ép thánh thượng thu hồi ý chỉ trừng phạt Liễu gia vậy mà rút kiếm đâm thánh thượng, đúng là to gan lớn mật, chừng, Liễu gia bán Phúc Thọ Cao lấy ngân lượng là để mưu soán vị đấy, thấy xong, liền chó cùng rứt giậu.”

      “Đương kim thánh thượng quả rất nhân đức, sau khi Liễu thái hậu qua đời còn tự tay đỡ linh phong! Ngay cả cháu ruột Khang Thân Vương của Liễu thái hậu còn đứng rất xa đấy”

      ... .......

      Chớp mắt qua 3 tháng, lầu Dược Tiên Đường, đám người Như Ca nghe dân chúng bàn luận trong quán trà mới mở đối diện, đều nhìn nhau cười. Vì tiếp nhận mấy bệnh khó chữa, các đại phu ở Dược Tiên Đường liền cầu Phong quản gia mời Như Ca đến giúp tay, nhờ đó mới nghe được những lời bàn tán này.

      Vốn giúp Thanh Loan tra oan tình, kết quả bọn thuộc hạ của Tiêu Dạ Huyền lại tra ra trong mật thất biệt viện của ái thiếp Liễu quốc công ở Kinh Châu có giấu ngàn gánh Phúc Thọ Cao. Thế là phát trúng đích, Liễu gia sụp đổ, quả có chút khó tin.

      Nhớ kiếp trước, lúc mình qua đời, mặc dù Liễu thái hậu chết, Liễu gia vẫn còn là đại gia tộc trong kinh thành, vậy mà hôm nay........chẳng lẽ sống lại làm thay đổi tất cả?

      Đúng rồi, chỉ số mệnh của mình và Dạ Huyền thay đổi, hình như chung quanh cũng có biến hóa khác thường!

      Liếc mắt nhìn Thanh Loan có nụ cười rực rỡ như Thanh Nhi, Như Ca thấy vui mừng từ đáy lòng.

      Nhà Thanh Loan được rửa oan, thánh thượng muốn bù đắp nên cho Thanh Loan làm huyện chủ, ai ngờ Thanh Loan ngốc, chỉ mong được ở bên Như Ca làm đại nha hoàn. Bất quá nay Thanh Loan thay da đổi thịt, giống ngày xưa trầm buồn, tính tình sáng sủa hơn rất nhiều.

      ngờ qua 3 tháng mà bách tính kinh thành vẫn còn nghị luận chuyện này, tại người người đều khen thế tử chúng ta minh cơ trí, trừ hại cho dân!”

      Nghe vậy, Như Ca thầm nghĩ trong lòng: nếu phải Liễu quốc công lập kế kín kẽ, chuyện Phúc Thọ Cao vô tình bị tra ra, mọi người bị che mắt, người kia biến tiểu thư phủ quốc công thành như vậy, sợ rằng thể bỏ qua, làm gì được ca ngợi minh thần võ gì nữa.

      Nghĩ tới trong vụ lần này Cẩm Thân Vương cũng có phần, lòng Như Ca liền hết sức khó chịu, vốn Như Ca thấy tình cảm giữa Tiêu Dạ Huyền và vợ chồng Cẩm Thân vương quá đạm bạc, nên cố gắng giúp. Nhưng giờ, chút ý nghĩ như vậy Như Ca cũng có. Khi Như Ca nhận bầu rượu bạch ngọc kia từ tay ảnh vệ của Tiêu Dạ Huyền, trong bình còn lưu lại chút rượu, nàng lờ mờ nhận ra trong đó phải là xuân dược bình thường. Quả nhiên, dược tính của thuốc kia hết sức hỗn loạn, nếu nhờ Tiêu Dạ Huyền có lòng đề phòng, sợ rằng trúng kế rồi.

      Như Ca nghĩ Thanh Nhi nhắc nhở: “Tiểu thư, chúng ta nên về thôi, lát thế tử từ quân doanh ở ngoại ô trở lại thấy tiểu thư tìm khắp nơi đấy, hôm nay thiếu gia Vân Kiệt cũng cùng tới! Còn có, chỉ sợ Huân thiếu gia học xong sớm đứng chờ rồi.”

      Lời Thanh Nhi cắt ngang dòng suy nghĩ của Như Ca. Vì việc bỏ thuốc lần đó, quan hệ giữa Cẩm Thân Vương và Tiêu Dạ Huyền càng lạnh nhạt, sau khi Liễu gia bị tịch thu gia sản, Tiêu Dạ Huyền liền xin Hồng đế cho ra khỏi vương phủ, biết nội tình Hồng đế cũng ngăn cản, hai người liền dọn về phủ thế tử. Sau cuộc thi võ, chiêu mộ được lượng lớn binh lính, Tiêu Dạ Huyền phải ở lại quân doanh cách kinh thành hơn 10 dặm để huấn luyện tướng sĩ mới. Nên hai người có vài ngày gặp.

      Nhìn trời, hoàng hôn, quả nên trở về phủ. Như Ca sắp xếp lại kết luận chuẩn đoán bệnh và mạch chứng hôm nay, rửa sạch hóa trang mặt xong, liền dẫn bọn Thanh Loan xuống lầu.

      Ba người lên xe ngựa trở về phủ thế tử, xa xa thấy ở cửa phủ là Tiêu Dạ Huyền mặc cẩm bào màu đen thêu mãng xà bạc, bên cạnh là Vân Kiệt mặc áo màu xanh đặc trưng của tiểu tướng trong quân xuống xe, Tiết Thanh Trạch và Tuyết Lang cũng bị đưa đến quân doanh huấn luyện mấy ngày nay ốm hơn ít.

      Như Ca nhìn em trai tinh thần phấn chấn, cảm thán cuộc đời như giấc mộng, kiếp trước thân thể Vân Kiệt tốt, kiếp này lại lấy được thứ hạng trong cuộc thi võ như lời Tiêu Dạ Huyền . Nếu phải cuộc thi là công khai, mình tận mắt chứng kiến, Như Ca cho là Vân Kiệt trúng tuyển là do Tiêu Dạ Huyền cố ý sắp xếp.

      Vân Kiệt nghe tiếng vó ngựa, nhìn sang thấy người đánh xe là Hắc Nham, liền biết chị mình trở về, cười rạng rỡ.

      “Tháng này ở trong quân doanh ăn ít đau khổ rồi ha?”

      Xuống xe ngựa, Như Ca thấy Vân Kiệt đen ít, hơi đau lòng.

      “Chưa ăn đau khổ gì cả, chỉ là rèn luyện bình thường mà thôi. Bất quá đồ ăn tỷ chuẩn bị đệ chưa ăn được hai miếng, bị các huynh đệ đoạt hết. Lần này trở về nhất định phải mang nhiều chút mới được.”

      trải qua huấn luyện của bốn mãnh tướng dưới trướng Tiêu Dạ Huyền, mức huấn luyện thế này với Vân Kiệt có thể dễ như ăn cháo. Bất quá thức ăn trong quân hợp khẩu vị lắm, Như Ca biết được bèn mua nửa đầu bò về, sơ chế sạch hong khô, sau đó ướp dầu vừng, tiêu và đại hồi rồi xào lăn phen, chia làm hai phần cho con nuôi của Vương ma ma đánh xe đưa qua.

      Vân Kiệt vừa vào quân làm tiểu tướng, tất nhiên giống với người phụ trách huấn luyện tân binh như tỷ phu Tiêu Dạ Huyền có doanh trướng riêng, đồ ăn vừa mở ra đám ‘sói’ nghe mùi liền bu lại. Nhìn những đôi mắt sáng rỡ của mấy người cùng trướng, Vân Kiệt nào nỡ ăn mình. Vân Kiệt hào phóng, mọi người cũng khách khí, hơn nữa đồ ăn có hạn, mà nhu cầu vô hạn, trong khoảnh khắc món ngon hết, những bữa cơm sau Vân Kiêt chỉ có thể gặm bánh bao khô sống qua ngày.

      Nghe Vân Kiệt như thế, Như Ca gật đầu cái, mình đúng là suy nghĩ chu đáo, trong quân doanh đâu chỉ có mình Vân Kiệt.

      “Vào phủ trước , lát, tỷ làm đồ ăn ngon khao đệ.”

      “Dạ”

      Đây là lần đầu tiên Vân Kiệt đến phủ thế tử, cho nên khó tránh khỏi có chút thận trọng, sau lưng rể và chị , mắt nhìn thẳng, tuân thủ nghiêm cẩn quy củ. Khi xuyên qua hành lang, đột nhiên, Vân Kiệt bị cảnh tượng cách đó xa hấp dẫn.

      Chỉ thấy bàn đá dưới gốc cây hoa rụng lả tả, bé trai lớn , diện mạo hết sức tinh xảo, mặc áo trắng an tĩnh đứng đó, ánh mắt tinh khiết nhìn thẳng sang bên này, thấy người tới, đôi mắt đứa bé như sao trời tỏa sáng, bước bước........Vân Kiệt sợ hãi nhắm mắt lại.

      thanh thân thể rơi xuống đất như trong dự đoán, mở mắt ra liền thấy đứa bé được rể Tiêu Dạ Huyền tiếp được. lớn ôm , mặt mày có mấy phần tương tự, hai người nhìn tựa như cha con.
      Chris thích bài này.

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 88.2: Nhớ chàng

      “Tỷ tỷ, đây chính là tiểu thiếu gia Tiêu Dạ Huân đúng , dung mạo còn xinh xắn hơn đệ lúc nữa!” Vân Kiệt tiến lên trước, nhìn đứa bé được Tiêu Dạ Huyền thả xuống, hỏi nhưng như khẳng định. Tuy tỷ tỷ qua thế gian này có khối người có màu sắc con ngươi khác nhau, bất quá ở Đại Chu, đây là lần đầu tiên Vân Kiệt thấy nên có chút tò mò.

      Qua mấy tháng được Như Ca điều dưỡng thân thể, làn da vốn tái nhợt như có bệnh của Tiêu Dạ Huân cải thiện rất nhiều, trở nên mịn màng hồng hào, kết hợp với đôi môi mỏng đỏ như thoa son quả chẳng khác tiểu tiên đồng.

      Nghe Vân Kiệt , Như Ca cười gật đầu, đến bên nam tử, nhàng sờ sờ cái mũi của Tiêu Dạ Huân hồn nhiên biết mình vừa suýt chút nữa té lộn đầu, “Lần sau đừng đứng bàn, té đụng chân khổ.”

      xong, chỉ Vân Kiệt giới thiệu với Tiêu Dạ Huân: “Đây là đệ đệ Vân Kiệt của ta, coi như ngang hàng với đệ, về sau ở chung vui vẻ nha!”

      Hai mắt long lanh của đứa bé nhìn thiếu niên xa lạ trước mắt, sau lúc lâu, hướng về phía Như Ca như thương lượng với mình gật đầu cái.

      Vân Kiệt hết sức thích đứa bé, lúc này muốn nhào tới ôm, nhưng Tiêu Dạ Huân nháy mắt lách người tránh .

      Thấy Vân Kiệt sửng sốt, Thanh Nhi tốt bụng giải thích: “Vân Kiệt thiếu gia, ngày thường trừ tiểu thư và gia Huân thiếu gia thích gần người khác.”

      “Lúc trước đứa này chịu ít đau khổ, nên có tâm phòng bị rất lớn”, ở chung hai tháng, tiểu Huân và Tiêu Dạ Huyền còn xa lạ.

      Nắm tay đứa bé trốn sau lưng mình, Như Ca cười : “Lúc mới vào phủ còn rất quy củ, thế nào vừa thấy muốn xông lên ôm tiểu Huân thế.”

      Nghe vậy, Vân Kiệt lúng túng gãi gãi đầu: “Cảm giác rất thân thiết, cho nên......”

      “Được rồi, vào , mùa thu gió lớn, nơi đây lại là đầu gió, lát lạnh”, sờ sờ đôi tay hơi lạnh của Tiêu Dạ Huân, Như Ca kéo người vào trong viện.

      Vì vội chạy về chưa kịp tắm nên vào phòng ngoài, Tiêu Dạ Huyền, Vân Kiệt và cả Tuyết Lang đều bị Như Ca đẩy tắm. Về phần Tiết Thanh Trạch tắm rửa sạch , Như Ca cho Vương ma ma dâng trà nước chiêu đãi, mình trở lại thư phòng cất những kết luận mạch chứng hay xong, thay quần áo sạch và rửa tay, sau đó đến phòng bếp chuẩn bị bữa tối.

      Tiêu Dạ Huyền và Vân Kiệt tắm rửa xong đến phòng trong, mùi thơm nồng nàn của thức ăn truyền đến khiến hai người thấy đói khinh khủng. Ngồi vào chỗ của mình, chỉ thấy bàn bày sườn mật, heo sữa quay, gà sốt, giò hầm, thịt bò ngũ vị hương, thịt kho tàu.....hoặc nóng hoặc nguội hơn 10 món, tiếp theo là các loại bánh ngọt, nhìn chảy nước miếng.

      Chờ Như Ca ngồi xuống, mọi người liền chút khách khí bắt đầu động đũa. Chưa tới thời gian ly trà đầy bàn thức ăn cứ như gió cuốn mây tan hết sạch, khiến Như Ca khỏi chắc lưỡi, biết mấy người này nhịn đói mấy ngày rồi.

      Sau khi cơm nước no nê, Tiết Thanh Trạch vẻ mặt thỏa mãn : “Tay nghề của đại tẩu tốt đến mức ngự trù trong cung cũng sánh bằng.”

      “Tiết công tử quá khen”.

      “Tỷ tỷ, Tiết đại ca quá đâu, từ sau khi tỷ gả , đệ chưa được ăn ngon như vậy bao giờ.” Vân Kiệt ở bên phụ họa.

      Nghe Vân Kiệt , Như Ca bất đắc dĩ lắc đầu, tại đầu bếp trong Nhàn Nguyệt Các đều là trước khi xuất giá mình đặc biệt mời tới, tay nghề rất tốt, làm sao có thể ngon. Lại nghĩ khó tin em trai mình tiến vào quân, bèn hỏi: “Ở trong quân thích ứng chưa?”

      “Rồi ạ, thường ngày chỉ có mình, nay với nhóm người cùng ăn cùng ở cùng nhau chịu khổ xem như thể nghiệm mới, cho nên tỷ đừng lo lắng. Thời điểm tỷ phu tiến vào quân còn hơn nhiều mà”, bây giờ Vân Kiệt hoàn toàn lấy rể Tiêu Dạ Huyền làm gương, mọi việc đều lấy làm chuẩn.

      “Vậy tốt rồi.”

      Dùng xong bữa tối, Tiêu Dạ Huân trở lại gian phòng phía tây làm bài tập thầy giáo giao. Vân Kiệt mang theo ít thuốc bổ Dược Tiên Đường mới nghiên cứu ra trở về Ngọc phủ. Còn lại Tiết Thanh Trạch vẫn thong dong ngồi trong phòng khách phủ thế tử thưởng thức trà thơm.

      “Đại tẩu, lần này Thanh Trạch đến, ngoại trừ thăm đại tẩu, còn có chuyện quan trọng khác muốn bàn bạc với đại tẩu.”

      Vốn nghĩ Tiết Thanh Trạch ở lại là có chuyện muốn bàn với Tiêu Dạ Huyền, ngờ là tìm mình. Nhìn Tiêu Dạ Huyền, thấy bất động ngồi đó, lời, khỏi có chút khó hiểu.

      “Tiết công tử cứ đừng ngại”

      “Là thế này, vốn Thanh Trạch phụ trách việc mua thuốc trong quân Bắc Địa, nhưng các loại thuốc phân tán, qua nhiều trung gian, rất tốn phí, Thanh Trạch nghe Dược Tiên Đường là của đại tẩu, dược liệu hết sức đầy đủ, nên hi vọng Dược Tiên Đường có thể phụ trách cung cấp dược liệu cho quân, đỡ cho Thanh Trạch phải bôn ba. biết đại tẩu nghĩ sao?”

      Cung ứng dược liệu cho cả quân Bắc Địa, con số khổng lồ à! Đối với kiểu nước phù sa chảy ruộng ngoài này, Như Ca tất nhiên từ chối, chỉ cười : “Tất nhiên là tốt, hôm nay gần giữa tháng, thời điểm Dược Tiên Đường thu mua dược liệu, Tiết công tử rảnh rỗi cầm danh sách dược liệu cần thiết đến Dược Tiên Đường lấy , sau này nếu có thuốc gì cần đổi, cứ báo với Thanh Loan, Thanh Loan điều chỉnh ngay.”

      “Vậy tốt quá” nhìn thoáng qua nam tử bên kia cứ gõ gõ ngón trỏ xuống bàn, Tiết Thanh Trạch vội vàng đứng dậy : “ còn sớm, Thanh Trạch cũng nên trở về phòng thuốc, ít ngày nữa đem danh sách dược liệu đến Dược Tiên Đường, cáo từ!”

      “Tiết công tử thong thả!”

      Thấy Tiết Thanh Trạch chạy trốn nhanh, Như Ca mỉm cười.

      Trở lại phòng ngủ, Như Ca nhìn qua nam tử nãy giờ chưa câu nào ngồi đọc sách ghế dựa, thường ngày lúc trở về phòng, có đàng hoàng như thế đâu. Trong lòng khỏi cảm thấy uất ức. Mấy ngày qua mình luôn nhớ đến , nhưng hình như giống vậy!

      Như Ca vui đến bên cạnh chặn cuốn sách cho nam tử nhìn nữa. Lúc này nam tử giang hai tay, nàng lập tức nhào vào lồng ngực mấy ngày ở.

      “Dạ Huyền, ta nhớ chàng lắm!”

      Chỉ có ở thời điểm làm nũng, vợ mới gọi mình như vậy! Ôm chặc vợ trong lòng, hai mắt nam tử tràn ngập ôn tình khó nên lời, bất quá giờ phút này Như Ca vùi trong ngực nam tử nên nhìn thấy.

      Như Ca nằm trong lòng Tiêu Dạ Huyền hồi lâu, nghe gì, bèn ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt hẹp dài của , thấy bên trong chỉ có bóng của nàng. Như Ca thấy đôi mắt kia chuyên chú nàng khiến tim đập dữ dội, giống như có thứ gì đó thúc giục nàng đến gần .

      Chẳng biết từ lúc nào môi hai người chạm vào nhau. Như Ca nhìn lướt qua quyển sách Tiêu Dạ Huyền cầm, cười ra tiếng, người này là, sách cầm ngược thế này làm sao đọc đây?

      Bị phát mặt Tiêu Dạ Huyền ửng đỏ, nhìn tiểu nhân nhân trong ngực cười ha ha, hung hăng hôn cái, bế ngang nàng đến giường.

      Gió phất qua, cửa sổ lặng lẽ khép lại, che cảnh xuân kiều diễm trong phòng......
      Chris, Ledoan2099Fuu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :