1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi - Mại Mạnh Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 81: So tài đánh đàn

      Lại bên này, vốn Như Ca chỉ định ngủ thêm lát, ai ngờ lúc mở mắt ra lần nữa, đến giờ Tỵ rồi. Nhìn chăn được dém kĩ và bên cạnh ai, nhíu nhíu mày biết người nọ đâu, mang giày vào, mở cửa phòng, mặt trời lên cao chiếu ánh sáng rực rỡ.

      Đứng canh ngoài cửa, thấy Như Ca tỉnh, Thanh Nhi vội vàng vào phòng giúp Như Ca thay đồ.

      Như Ca thuận miệng hỏi: “Thế tử rồi à?”

      chải tóc cho Như Ca, nghe hỏi, Thanh Nhi cười đáp: “Bẩm tiểu thư, lúc này thế tử ở trong phòng bếp ạ! Có cả vị Tiết thiếu gia kia nữa, hình như Tiết thiếu gia dạy thế tử nấu gì đó, bọn hạ nhân bên trong đều bị đuổi ra ngoài hết.”

      Tiết Thanh Trạch tới?

      Nghe Thanh Nhi , Như Ca ngẩn ra, từ lần trước ở biệt viện đến nay chưa gặp lại Tiết Thanh Trạch, lúc này sao lại chạy đến phòng bếp làm gì?

      Vì thân thể khó chịu, Như Ca càng muốn mang trang sức rườm rà đầu, thấy Thanh Nhi chải tóc xong, bèn bảo lấy vài sợi tơ sáng buộc tóc là được. Trang điểm xong, vốn muốn đến phòng bếp xem thử, nhưng vừa tới cửa, chợt nhớ đến đứa bé run cầm cập đêm qua, xoay người đến gian phòng phía Tây trước.

      Vương ma ma thấy Như Ca chuyển hướng, tiến lên hỏi thử: “Tiểu thư muốn đến thăm Tiểu Huân thiếu gia?”

      Kể từ khi Như Ca đặt tên cho đứa bé, cái tên Tiêu Dạ Huân này bất giác được định rồi, Cẩm Thân vương sau khi biết cũng thuận miệng đồng ý.

      Đối với đứa bé ở Thu Viện này, Cẩm Thân vương Tiêu Dực Đức chẳng ấn tượng mấy, chỉ là lúc mới sinh ra mang tới điềm may khiến Tiêu Dực Đức nghĩ tránh xa, huống chi sau này Hồ Cơ lại làm ra chuyện đồi phong bại tục, bỏ trốn với nam nhân khác. Dù sao có cũng được mà có cũng chẳng sao, chỉ cần lảng vảng trước mắt làm phiền mình là được. Về phần tên kêu thế nào cũng chẳng muốn quan tâm.

      Bọn người làm viện thế tử thấy thế tử phi hết sức quan tâm tiểu thiếu gia này, nên cũng tôn trọng Tiêu Dạ Huân hơn nhiều, mọi người đều xưng là Huân thiếu gia.

      “Thế tử thấy Huân thiếu gia cũng , liền bảo lão quản kiếm tiên sinh thành thực an phận có năng lực về dạy cho Huân thiếu gia. Sáng sớm nay lão quản gia dẫn tiên sinh dạy học tới, Huân thiếu gia bữa sáng cũng chưa ăn, tại sợ là học bài!”

      Nghe Vương ma ma , Như Ca dừng bước. Nếu cố ý nhấn mạnh thành thực an phận, tin tưởng vị phu tử này trải qua chọn lựa kỹ càng. Vốn nàng cũng từng nghĩ đến chuyện này, ngờ Tiêu Dạ Huyền làm xong. Bất quá, biết rốt cuộc hai người kia làm gì trong bếp?

      lúc Như Ca nghi ngờ, mùi thuốc thoang thoảng bay tới, mùi là đương quy, thục địa, ích mẫu.....người này phải là kéo Tiết Thanh Trạch vào bếp để nấu thuốc cho nữ nhân tới ngày uống chứ! Ngước mắt nhìn Tiêu Dạ Huyền bưng chén thuốc tới trước mặt mình, nháy mắt Như Ca hóa đá.

      Thấy sắc mặt Như Ca đại biến, Tiêu Dạ Huyền lo lắng, thuận tay đưa chén thuốc cho Thanh Loan đứng kế bên, kéo Như Ca đến bên cạnh ân cần hỏi han “Sao vậy? thoải mái à?”

      xong, định cho người kêu Tiết Thanh Trạch quay lại, “Người đâu.....”

      Thấy vậy, Như Ca vội dùng tay ngăn trước miệng nam tử.

      “Ta sao, chuyện sắc thuốc này nọ để Thanh Nhi làm là được rồi, ta là đại phu, phương thuốc bồi bổ biết rất nhiều, chàng.....chàng cần gì phải đích thân đến phòng bếp làm những việc này, phải quân tử xa nhà bếp sao? Bị người ngoài biết, còn gì là mặt mũi thế tử nữa?”

      “Chỉ là sắc bát thuốc mà thôi, trong quân từng làm, nhân lúc còn nóng uống .”

      Thấy Tiêu Dạ Huyền chút để ý, Như Ca chỉ có thể dở khóc dở cười, nhận lấy chén thuốc đắng uống hết, lúc ở Nhàn Nguyệt Các có mẹ bắt uống thuốc bổ, sau khi thành thân, lại có chồng trông chừng uống thuốc, quả là loại phúc làm người ta đau đầu.

      Như Ca vừa uống thuốc xong, ăn mứt quả do Tiêu Dạ Huyền đưa tới, liền thấy nha hoàn Mãn Nguyệt từ Nhàn Nguyệt Các theo mình đến vội vàng chạy vào gì đó vào tai Thanh Nhi.

      Sau khi nghe xong, Thanh Nhi cau mày, giống như cực kỳ miễn cưỡng vào.

      “Tiểu thư, nhị thiếu phu nhân dẫn theo tiểu thư phủ Liễu quốc công tới, bảo là muốn......”

      Thanh Nhi còn chưa xong, giọng lanh lảnh của Tô Như truyền tới át lời Thanh Nhi: “Đại tẩu, ta và Điềm Nhi tới làm phiền”

      Nghe tiếng, Như Ca ngước mắt, liền thấy đằng trước là Tô Như, Liễu Điềm Nhi theo phía sau, ánh mắt tha thiết nhìn về phía người bên cạnh nàng. Thấy Tô Như toàn thân xanh biếc cầm khăn đỏ phất qua phất lại khiến Như Ca nhớ đến bà mối Vương ở Phàn Thành lúc đến hết nhà này đến nhà khác.

      Thấy Tiêu Dạ Huyền ngồi bên, Tô Như nhìn Liễu Điềm Nhi cười cười, rồi hành lễ với Tiêu Dạ Huyền: “ ra đại ca vào triều, giờ đệ muội đến biết có quầy rầy đại ca ?”

      xong câu khách sáo này, Tô Như vốn nghĩ lái vào chuyện chính, ngờ, Tiêu Dạ Huyền cực kỳ thản nhiên trả lời: “Đích là quấy rầy”

      Như Ca nghe vậy, thấy vẻ mặt cứng ngắc của Tô Như, cười hì hì, khó chịu khi bị buộc uống thuốc tan hết. Dỗi liếc Tiêu Dạ Huyền kéo tay mình, cười : “Phu quân chỉ đùa thôi, nhị đệ muội đừng để bụng, biết nhị đệ muội và Liễu tiểu thư đến đây có chuyện gì ?”

      Liễu Điềm Nhi trông thấy Như Ca và Tiêu Dạ Huyền trao đổi ánh mắt, thêm cả mười ngón tay của hai người đan vào nhau, cảm thấy chói mắt cực kỳ, hôm nay Ngọc Như Ca cố tình thị uy trước mặt mình đây mà, bèn tiến lên chào hai người : “Điềm Nhi nghe bọn tỷ muội từng đến Thọ vương phủ thế tử phi có tài múa siêu quần, nghĩ tài đánh đàn chắc cũng rất giỏi. Hôm nay đến vương phủ thấy thế tử phi nhịn được cầu biểu tẩu dẫn Điềm Nhi đến lãnh giáo, mong thế tử phi chỉ điểm cho.”

      Ai múa giỏi đánh đàn cũng phải hay chứ? Như Ca thấy khiêu khích trong mắt Liễu Điềm Nhi, liếc nhìn ‘họa thủy’ bên cạnh, người này lúc nào cũng làm bộ mặt lạnh tâm lạnh với người ngoài, sao lại có nhiều hoa đào dính vào như vậy chứ! Rốt cuộc là quyền thế mê hoặc người vậy!

      “Liễu tiểu thư muốn gảy đàn ở đây?”

      Nghe vậy, hiển nhiên là Như Ca đồng ý, Liễu Đ iềm Nhi hớn hở, cười hết sức ngọt ngào, “Điềm Nhi vừa thấy cách viện thế tử xa có đình nghỉ mát, phong cảnh nên thơ, bằng thế tử phi và thế tử cùng đến.”

      Nghe Liễu Điềm Nhi , Như Ca cười thầm, chỉ điểm đánh đàn mà còn phải kéo chồng người ta theo, còn gì là dạy đánh đàn chứ, ràng là tới quyến rũ chồng người ta! Nhìn qua bọn Thanh Nhi tức giận, Như Ca cười nhạt : “Liễu tiểu thư vậy, nếu từ chối chính là nể mặt Liễu tiểu thư, thế, Như Ca và phu quân cùng vậy.”

      Đoàn người đến đình nghỉ mát trong viện thế tử, bốn phía hồ nước gợn sóng lăn tăn, hoa đào tung bay, cảnh sắc quả nhiên cực đẹp.

      Đợi mọi người an vị xong, Liễu Điềm Nhi đến đài đối điện, ra hiệu cho đại nha hoàn đặt cầm lên bệ đá.

      “Điềm Nhi bêu xấu!” xong, Liễu Điềm Nhi khom người ngồi xuống, bắt đầu đánh đàn.

      Khúc ‘Phượng Cầu Hoàng’ uyển chuyển triền miên.

      Gặp nhau là duyên, tương tư dây dưa, gặp lại khó khăn. Núi cao đường xa, chỉ có thuyền quyên chắp cánh. Bởi vì bất mãn, uyên ương thành thực, cố hình dung diện mạo của người, nhờ Hồng nhạn mau truyền lời. Gió đưa tin vui, mang hình ảnh người, môi đào hồng, mắt to mày ngài, tình thâm ý trọng. Vô hạn ái mộ làm sao nên lời? ... .....

      Thấy đối diện vừa hát vừa liếc mắt đưa tình với Tiêu Dạ Huyền như muốn lại thôi, răng Như Ca muốn rụng vì chua luôn rồi. Bụng vừa đau lại đói.

      Thấy Như Ca xoa xoa bụng, lúc này Tiêu Dạ Huyền mới nhớ vợ từ sáng đến giờ trừ chén thuốc đắng, chưa ăn thêm gì khác liếc mắt thấy quả hạch đào bàn, cầm quả, lột vỏ đưa tới miệng nàng....

      Qua thời gian uống cạn nửa ly trà, rốt cuộc Liễu Điềm Nhi cũng trình diễn xong, liếc thấy Như Ca được nam tử đút quả, mặt hầm hầm, nhưng chỉ trong nháy mắt chuyển thành nụ cười ngọt ngào thân thiện. Tiểu tiện nhân Ngọc Như Ca này thị uy với mình sao?

      biết thế tử phi tỷ tỷ cảm thấy Điềm Nhi khảy đàn thế nào?”

      “Tiếng đàn uyển chuyển động lòng người, tài đánh đàn của Liễu tiểu thư quả cao siêu”, cũng phải Như Ca lời khách sáo, tài đánh đàn của tiểu thư phủ Liễu quốc công cả kinh thành đều công nhận.

      Nghe vậy, Liễu Điềm Nhi có vài phần tự đắc, hướng tầm mắt sang Tiêu Dạ Huyền, dịu dàng hỏi: “ biết thế tử nghĩ thế nào?”

      Trầm mặc lúc lâu, khí hết sức quỷ dị, Như Ca nhàng đẩy người bên cạnh cái.

      “Om sòm”

      Liễu Điềm Nhi nghe Tiêu Dạ Huyền phê bình, thấy vẻ mặt hờ hững của , hận cắn răng, miếng đeo tay đồi mồi xẹt qua dây đàn phát kêu lên tiếng.

      Tô Như thấy vậy, xấu hổ cười : “Đại ca thích giỡn, nhưng nếu đại ca vậy, hẳn là đại tẩu đàn tốt hơn nhiều, bằng đại tẩu khảy bản , cho đệ muội và Điềm Nhi mở mang phen.”

      “Biểu tẩu rất đúng, kính xin thế tử phi vui lòng chỉ giáo”.

      Liễu Điềm Nhi tự nhận tài đánh đàn của mình có tiếng trong kinh thành, hôm nay nhờ tiếng đàn thổ lộ tiếng lòng, lại bị người ta là om sòm, khiến đầu óc choáng váng, khí huyết cuồn cuộn. cam lòng, cũng là nữ nhân, mình bị đáng đồng, vậy nàng ta có bản lĩnh gì mà dám tự cao tự đại?

      Ai, mình đánh giá cao tài năng của nàng ta rồi, sao lửa giận vẫn lan tới đây thế này. Như Ca nuốt miếng bánh ngọt trong miệng xuống, thấy Tô Như và Liễu Điềm Nhi tập trung hỏa lực về phía mình, Như Ca cười : “Khiến hai vị thất vọng rồi, Như Ca am hiểu gì về cổ cầm cả, đàn lên chỉ sợ cũng khó lọt tai, bất quá bên cạnh Như Ca có nha hoàn Thanh Loan khá thông hiểu, nếu hai vị có nhã hứng, ngại để nàng khảy khúc.”

      Thấy Như Ca thản nhiên thừa nhận tài đánh đàn tốt, Tô Như và Liễu Điềm Nhi đều ngẩn ra. khuôn mặt mỵ của Liễu Điềm Nhi càng thêm tia cười tự mãn.

      Ngọc Như Ca chẳng qua cũng chỉ như thế!

      như vậy, ta và biểu tẩu ở bên giám định và thưởng thức phen xem sao.”

      Đứng bên Thanh Loan nghe Như Ca , liếc nhìn vẻ mặt hả hê của Liễu Điềm Nhi và cây cổ cầm màu đỏ, ánh mắt tối dần, lông mày nhíu lại.

      lâu sau, tỳ nữ trẻ tuổi mặc trang phục màu tím cầm cây thất huyền cầm đen nhánh cực kỳ tầm thường chậm rãi lên bệ đá, điều chỉnh sắc, khúc đàn lay động hồn người dần dần vang lên.

      Theo ngón tay tỳ nữ ngừng hoạt động, khúc đàn mỹ diệu như dẫn người ta vào chốn đào nguyên bướm bay chập chờn cánh hoa, hoa lá bay tán loạn, cá lượn trong nước, khắp nơi mảnh thanh bình, bỗng tiếng đàn chuyển cái, mọi người giống như tiến vào vùng biển nước mênh mông, sóng biển như trước mắt, gào thét tiến đến, làm người ta sợ hãi......

      Nghe làn điệu từ bình thản tiến vào sắc bén, tay bưng ly trà của Như Ca dừng lại, liếc nhìn Tô Như và Liễu Điềm Nhi đối diện, mắt hai người nhắm lại, từ vẻ mặt hưởng thụ sau đó biến thành sợ hãi, tại là cả người run rẩy.

      Ngước mắt nhìn người bên cạnh trầm ngâm như có điều suy nghĩ, Như Ca bắn tơ bạc trong tay ra, cuốn lấy hai tay khảy đàn của Thanh Loan, ánh mắt khuyên nhủ.

      Nhìn hai bàn tay bị tơ bạc cuốn lấy, chống lại tầm mắt Như Ca, trong mắt Thanh Loan có chút né tránh, nhưng khi tơ bạc rút , khúc đàn trở thành yên bình lại. Kết thúc cuối cùng, Thanh Loan ôm thất huyền cầm lui đứng nghiêm bên.

      Ngay khi tiếng đàn dừng lại, Liễu Điềm Nhi dần phục hồi tinh thần, vẻ mặt thể tưởng tượng nổi nhìn thiếu nữ khuôn mặt thanh tú bên cạnh Như Ca. tỳ nữ nho mà có thể đàn ra khúc nhạc khiến người ta lầm vào ảo cảnh, bất tri bất giác tiến vào cảnh tượng miêu tả trong khúc nhạc. Hiển nhiên tài nghệ hơn hẳn mình. Ngọc Như Ca để tỳ nữ này lên biểu diễn là muốn cười nhạo mình sao. Nghĩ vậy, Liễu Điềm Nhi nhìn về phía nữ tử mỉm cười ở đối diện, nắm chặt hai quả đấm, móng tay bén nhọn cơ hồ đâm sâu vào thịt.

      Tô Như mặc dù xuất thân nhà võ, nhưng được dạy dỗ đầy đủ, tự nhiên cũng biết được tài nghệ của Liễu Điềm Nhi và nha hoàn này chênh lệch, sắc mặt khó coi vài phần. Mình mang Điềm Nhi đến thể tài năng, rốt cuộc lại bằng tỳ nữ bên cạnh Ngọc Như Ca, mắc cỡ chết người! Thấy Liễu Điềm Nhi cũng xấu hổ, bèn đứng dậy : “Bên cạnh đại tẩu quả là có nhiều người tài, coi như hôm nay đệ muội được mở rộng tầm mắt. Giờ còn sớm, đệ muội mới nhớ ra trong Cát Tường Viện còn vài việc cần xử lý, quấy rầy đại ca và đại tẩu nữa.”

      xong kéo Liễu Điềm Nhi còn ngây người bên cạnh .

      Tỉnh hồn lại Liễu Điềm Nhi thấy Tô Như muốn lui, trong lòng mặc dù vui, nhưng tại cao thấp phân, ngồi nữa sợ là chỉ tự rước lấy nhục, đành đứng lên hành lễ : “Điềm Nhi và biểu tầu cùng , xin được cáo lui trước.”

      “Đệ muội và Liễu tiểu thư thong thả!”

      Sau khi hai người rời , Như Ca hướng tầm mắt sang người cúi đầu ôm cầm, có lẽ mình hơi ít để ý đến Thanh Loan......
      ChrisFuu thích bài này.

    2. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Hjhj, chị được chăm sóc ghê quá...ngưỡng mộ ghê...
      Fuu để ý nha, tiểu tam nào cũng bị bệnh hoan tưởng hết nha... rành rành trước mắt ... vậy mà lại nghĩ thành hướng khác va họ bị tự tin quá mức...hix
      Betty thích bài này.

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 82: Thân thế của Thanh Loan

      “Thanh Loan, ngươi có gì muốn với ta ?”

      Trong gian phòng ở viện thế tử, Như Ca ngồi giường thấy Thanh Loan ôm cầm mà đứng đôi mắt đỏ lên lại yên lặng , hồi lâu sau, lên tiếng.

      Vừa rồi trong đình nghỉ mát, sát ý chợt lóe lên trong mắt Thanh Loan tránh khỏi cặp mắt Như Ca. Những năm nay, lăn lộn thương trường, ít người dòm ngó hiệu buôn Lăng Vân, cho nên việc đả thương người Thanh Loan cũng từng làm, nhưng động tay động chân như vậy trước mặt mình lại là lần đầu tiên, quá mức khác thường.

      Nghe Như Ca hỏi, Thanh Loan ngẩng đầu lên, lẳng lặng quỳ xuống.

      “Tiểu thư có nguyện ý nghe Thanh Loan kể về thân thế của mình ?”

      Thân thế? Nhớ năm đó lúc mang Thanh Loan vào phủ, Thanh Loan 12 tuổi, khắp người đầy vết roi bị thương nhân nước ngoài đánh nát, cứ thẫn thờ ngồi đấy, ăn uống, cũng khóc nháo. Như Ca và Thanh Nhi mất 3 tháng mới khiến Thanh Loan mở miệng chuyện. Tuy bằng tuổi, nhưng trong ấn tượng của nàng, giỏi giang hơn Thanh Trúc, cẩn thận hơn Thanh Nhi, chẳng những học giỏi, còn chịu khó chịu khổ, sau khi mình lui về sau, rất nhiều chuyện của hiệu buôn Lăng Vân trừ quản gia Phong Trì chỉ có Thanh Loan là có năng lực xử lý. Đối với Thanh Loan, Như Ca nể trọng hơn những người khác nhiều. Bất quá, đối với những gì mình trải qua, hình như Thanh Loan vẫn muốn nhắc lại, Như Ca nghĩ, bị bắt làm nô lệ dĩ nhiên là đoạn thời gian vô cùng thê thảm, cho nên tâm phòng bị của Thanh Loan hơn hẳn người bình thường nhiều. Thanh Loan muốn , Như Ca liền hỏi. Chỉ là tại khác, nàng cần lý do, lý do để Thanh Loan có thể chút cố kỵ nào dùng thuật thôi miên nàng dạy kết hợp với luật động thủ ngay trong vương phủ.

      Thấy Thanh Loan nắm chặt hai tay, giống như đè nén khổ sở khủng khiếp, Như Ca đành lòng, khẽ gật đầu.

      Thấy Như Ca gật đầu đồng ý, Thanh Loan chậm rãi vuốt ve cây đàn trông cực kỳ bình thường tay, mắt hư vô.

      “Vốn tên nô tỳ cũng là Thanh Loan, là nữ nhi của thương nhân bán lương thực họ Tống ở Kinh Châu, mặc dù là nhà buôn, nhưng phụ mẫu đều có tài đánh đàn, từ nô tỳ kế tục tài năng của phụ mẫu, rất có thiên phú đánh đàn, bất quá nô tỳ thích lắm chuyện ngày ngày khảy đàn, mà thích theo vị sư phụ hành tẩu giang hồ nhiều năm luyện võ. Phụ mẫu thấy nô tỳ thích đánh đàn cũng gì chỉ bảo xem như thú vui..... Nhà nô tỳ xem như là tiểu phú hộ, trôi qua vui vẻ hòa thuận. Nếu phải về sau xảy ra chuyện, nô tỳ cảm thấy thế giới này, có nhà nào hạnh phúc hơn nhà nô tỳ. Có phụ mẫu thương , được hưởng thụ cuộc sống vô ưu vô lo.”

      đến đây, Thanh Loan dừng chút, nắm tay chặt, hồi lâu mới mở miệng: “Tổ tiên nô tỳ nghiên cứu rất nhiều về cổ cầm. Mặc dù truyền đến đời phụ mẫu nô tỳ, việc chế tạo cổ cầm còn được như tổ tiên, nhưng trong nhà vẫn cất giữ thanh cổ cầm hiếm có lưu truyền nhiều đời. Phụ mẫu nô tỳ quý thanh cầm này còn hơn sinh mạng, tương lai sau trăm tuổi, thanh cầm này là vật gia truyền cho con cháu đời đời. Nhưng phụ mẫu nô tỳ ngàn vạn ngờ, chính thanh cổ cầm mà họ quý còn hơn sinh mạng này lại là thứ mang đến tai họa cho cả nhà. Tin trong nhà nô tỳ có cây cổ cầm hiếm lọt vào tai vị quan lớn. Quan viên kia vì chiều lòng tiểu thiếp , phái quan dưới đến nhà đòi bảo cầm, phụ mẫu nô tỳ chịu, sau khi dây dưa mọi cách vẫn có kết quả, bọn họ liền mua chuộc người làm trong phủ, thả vào kho lương thực nhà nô tỳ mấy chục gánh Phúc Thọ Cao. Tiểu thư biết đó, nhà thường dân chỉ gánh Phúc Thọ Cao đủ bị tội chặt đầu. Phụ mẫu nô tỳ cứ thế bị định tội chém đầu, vì nô tỳ chưa trưởng thành, bị bắt làm nô lệ sung quân đến nơi xa xôi. Nhưng tên nha dịch áp tải nô tỳ tham lam, lén lút bán nô tỳ cho tay buôn người nước ngoài,......chuyện sau đó tiểu thư biết.”

      “Hôm nay ngươi thất thường như vậy, là vì thanh cầm trong tay Liễu Điềm Nhi kia?”

      “Dạ! Mặc dù nô tỳ biết tên họ đầy đủ của tên quan lớn kia, nhưng mà thanh cầm trong tay Liễu tiểu thư nô tỳ quả quyết nhận lầm, đó chính là thanh ‘Tiêu Vĩ’ sau khi nhà nô tỳ xảy ra chuyện bị người cướp .”

      đến chỗ này, Thanh Loan khóc thành tiếng.

      “Hôm nay cầm xuất trong tay Liễu tiểu thư, mà năm đó Liễu quốc công Liễu Khai Nguyên đích xác rất được bọn quan viên ở Kinh Châu nịnh bợ. Nô tỳ khẳng định, khổ nạn nhà nô tỳ chắc chắn thoát khỏi liên quan với Liễu gia...... Hôm nay nô tỳ vừa thấy thanh cầm kia lại liên tưởng đến chuyện năm xưa, giữ nổi tâm tình, nên mới càn rỡ trước mặt tiểu thư và gia, xin tiểu thư trừng phạt nô tỳ.”

      Nhìn thiếu nữ đau lòng muốn chết trước mắt, Như Ca cũng đau lòng theo, cha mẹ bị chém oan, nhìn thấy con của kẻ thù trước mặt ai có thể khống chế nổi. Nếu là mình, sợ rằng cầm châm độc đâm xuyên Liễu Điềm Nhi tại chỗ, tính ra Thanh Loan rất nhẫn rồi. Nghĩ vậy, Như Ca đứng dậy đến bên Thanh Loan, ôm lấy Thanh Loan quỳ dưới đất thút thít, vỗ sống lưng run rẩy, ai ủi, “Thanh Loan, việc này trách ngươi được, nếu muốn khóc khóc , khóc hết tốt thôi.”

      Nghe Như Ca , ngẩng đầu nhìn đôi mắt đầy quan tâm của tiểu thư mình, nước mắt nhịn mấy năm nay của Thanh Loan chảy xuống, vùi vào lòng Như Ca khóc rống lên. Đến lúc sau, liền ngất .

      Như Ca vội vàng bắt mạch cho Thanh Loan, ra vừa rồi đánh đàn hao phí tinh lực quá nhiều, khóc lớn hồi cạn kiệt sức lực, nên mới ngất . Như Ca thở phào nhõm, kêu hai nha hoàn khác vào đưa Thanh Loan về phòng nghỉ ngơi.

      “Tiểu thư, Thanh Loan.....”, đưa tỷ muội tốt về phòng xong, Thanh Nhi đứng trước mặt tiểu thư nhà mình muốn lại thôi.

      “Chuyện hôm nay xem như chưa từng xảy ra, sau khi Thanh Loan tỉnh lại, ngươi phải chăm sóc cho tốt, đừng để Thanh Loan làm việc ngốc”, Liễu gia là nhà mẹ của Liễu thái hậu, cho dù Thanh Loan biết kẻ thù là người Liễu gia, với năng lực của Thanh Loan muốn báo thù là khó càng thêm khó. Nàng hy vọng, Thanh Loan làm chuyện ngọc đá cùng vỡ.

      “Dạ, tiểu thư!” Nghe Như Ca phân phó, Thanh Nhi gật đầu liên tục. Trong thế giới của nàng, Thanh Loan tựa như tỷ muội ruột, tự nhiên là hi vọng Thanh Loan xảy ra chuyện gì.

      Phân phó Thanh Nhi xong, Như Ca ngồi bên giường Thanh Loan, châm mấy kim an thần cho Thanh Loan xong, mới yên tâm về phòng mình.

      Mở cửa phòng ngủ, thấy nam tử lười biếng nằm giường vươn tay về phía mình, nàng bước lại nằm xuống trong lòng , nghe tiếng tim đập hữu lực, cảm thụ an bình trong chốc lát.

      ra tâm tình của Thanh Loan giờ phút này Như Ca hiểu rất , nàng cũng từng vì mất người thân mà đau đến muốn sống. Kiếp trước, sau khi Vân Kiệt xảy ra chuyện, chính mình cũng tràn ngập oán hận muốn giết hết bọn thổ phỉ thương đạo Đô Linh, cho dù lúc đó tay trói gà chặt.

      Đối mặt Thanh Loan, Như Ca được những lời như là buông xuống mới là đúng đắn này nọ, rồi lại sợ vì mình cổ động, mà nhất thời mang đến tai hại cho Thanh Loan, tình huống trước mắt khiến người ta đau đầu hết sức.

      Lúc này Như Ca phát , tâm tình của mình giống như tuyết ngưng tụ trong lòng, tìm được lối ra.

      Nhìn bộ dáng lo lắng của vợ , Tiêu Dạ Huyền vuốt lên mày nhíu của nàng.

      lo lắng cho tiểu nha hoàn của nàng?”

      Nghe Tiêu Dạ Huyền hỏi, Như Ca xoay mặt , trầm mặc nghĩ lâu, mới rầu rĩ lên tiếng: “ChuyệnThanh Loan chắc chàng cũng nghe thấy, rất có khả năng Thanh Loan và Liễu gia có mối thù sâu như biển, nếu là , ta hi vọng triều đình có thể minh oan cho Tống gia, nếu ......thù hận như vậy sớm muộn gì cũng ép Thanh Loan đến đường cùng.”

      Nghe vậy, nam tử xoay đầu nàng lại, thấy đôi mắt hơi đỏ của nàng, rất đau lòng, vì tiểu nha hoàn mà cũng có thể thương tâm đến mức này, vợ chẳng lẽ làm từ nước sao?

      “5 năm trước, Kinh Châu xuất lượng Phúc Thọ Cao khổng lồ, gây họa kéo dài cho dân chúng, thậm chí ăn mòn lực chiến đấu của quân đội. Hoàng thúc từng phái vị khâm sai về đó điều tra, sau chém đầu thương nhân họ Tống vì tội buôn bán Phúc Thọ Cao ở Kinh Châu, hoàng thúc vẫn luôn hoài nghi chuyện Phúc Thọ Cao xuất ở Đại Chu thoát khỏi liên quan đến Liễu quốc công. Giờ ngẫm lại, sợ rằng quan khâm sai nọ có quan hệ sâu xa với Liễu quốc công đóng tại Kinh Châu. Tiểu nha hoàn kia có thể là . Chuyện này ta phái người điều tra ràng, để hoàng thúc minh oan cho nhà nàng ta.” đến đây, trong đôi mắt hẹp dài của nam tử ánh lên ánh sáng lạnh lẽo.

      “Cảm tạ chàng! Nếu là như vậy, Thanh Loan chắc chắn rất vui”.

      Trước giờ Thanh Loan luôn lặng lẽ giúp Như Ca phát triển Lăng Vân, nhiều lần thiếu chút bỏ mạng, Như Ca sớm xem Thanh Loan như người thân, hôm nay biết thân thế của Thanh Loan càng thêm thương tiếc.

      Nghe được ngữ điệu cảm kích của người trong lòng, nam tử bất đắc dĩ lắc đầu, hung hăng hôn xuống đôi môi đỏ mọng kiều diễm của nàng. Thẳng đến khi mặt nàng đỏ bừng mới thả ra cho nàng thở dốc chốc lát.

      “Những lời xe ngựa lúc về thăm nhà trở lại, quên?”

      Như Ca thở hổn hển nghe vậy ngẩn người, chốc lát sau phản ứng lại, cười ngọt ngào tiếng, luồn tay vào vạt áo Tiêu Dạ Huyền, giả bộ ngây thơ hỏi “Vậy phu quân muốn phạt vi thê thế nào đây?’

      Tiêu Dạ Huyền hít vào hơi, nắm lại bàn tay làm loạn kia, chỉ cảm thấy toàn thân bốc hỏa, nhớ lại mấy ngày này phải kiêng kị, đành ấm ức đứng dậy vào phòng tắm, bao lâu trong phòng tắm liền vang lên tiếng dội nước rào rào.

      Thấy vậy, nữ tử nằm giường mặt đầy ý cười. Nhưng trong lòng hết sức ràng, đùa giỡn như vậy thể làm nhiều, hại thân!
      ChrisFuu thích bài này.

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 83.1: Thuốc

      Sau khi biết thân thế của Thanh Loan, Tiêu Dạ Huyền phân phó thủ hạ ở Kinh Châu phái nhóm người điều tra lại vụ án năm đó. Qua điều tra, chuyện Phúc Thọ Cao dần có chút manh mối.

      Mà Thanh Loan dưới an ủi tận tình của Như Ca và Thanh Nhi, tâm tình có chuyển biến tốt, trừ thỉnh thoảng nắm nhuyễn kiếm nhìn chằm chằm xuất thần đám người Liễu Điềm Nhi lảng vảng trước viện thế tử ra, khiến đám người Liễu gia kia chùn bước, cũng làm ra chuyện gì quá giới hạn. Bất quá, Như Ca ngăn cản Thanh Loan cho vội vàng báo thù mà tính kĩ, bên Liễu gia sớm chờ nổi nữa.

      Lại về Liễu Điềm Nhi, so tài quản gia quản tài sản và đánh đàn bị thất bại liên tiếp khiến nàng ta vô cùng tức giận, hơn nữa nhiều lần muốn tiến vào viện thế tử đều bị đại nha hoàn Thanh Loan gì đó ngăn cản, đành ở trong Như Mộng Các nghiên cứu thi từ ca phú khúc kịch với Liễu trắc phi. định rời vương phủ ngày sau nghĩ ra biện pháp khác lại đến, tâm phúc của thái hậu, thái giám Thôi Thuận, đến đưa cho Liễu trắc phi thứ thái hậu nương nương ban thưởng.

      Trong Như Mộng Các, nhìn viên thuốc trong suốt đặt trong hộp gấm tinh xảo bàn, Liễu trắc phi và Liễu Điềm Nhi đều khó hiểu, hỏi “Thôi công công, thuốc này là thuốc gì vậy?”

      Nghe Liễu Điềm Nhi hỏi, Thôi Thuận rất cung kính đáp: “Bẩm Liễu tiểu thư, thuốc này gọi là ‘Nhập tình’, nghe chỉ cần hòa vào rượu rồi uống ngụm . Dược tính phát tác rất nhanh, nam tử hôn mê trong chốc lát, khi tỉnh lại, sóng tình cuồn cuộn, buộc phải hoan hảo với nữ tử bên cạnh mình, sau nam tử này chỉ chung tình với nữ tử mình hoan hảo, oanh oanh yến yến ngày trước đều quên hết còn mống, theo ghi chép, thuốc này từng thí nghiệm hai đôi phu thê ở dân gian, bảo đảm có sơ sót.”

      ?”

      Vốn có chút nản chí, Liễu Điềm Nhi nghe vậy, mắt sáng lên, nhìn viên thuốc trong hộp gấm mặt lộ vẻ vui mừng.

      “Tất nhiên là , hơn nữa thuốc này khi hòa vào rượu màu mùi, người lợi hại cách mấy cũng phát ra được, hơn nữa thế gian có thuốc giải, Liễu tiểu thư cứ việc yên tâm.”

      Nghe Thôi công công vậy, Liễu Điềm Nhi vô cùng vui mừng nhưng cũng hơi lo hỏi: “Thường ngày Tiêu Dạ Huyền đều ở viện thế tử, đừng là rượu, sợ rằng cả trà nước đều đến được miệng của , làm sao thành công được.”

      Thấy Liễu Điềm Nhi lo lắng, mặt Liễu trắc phi xẹt qua chút khinh thường nhưng ngay lập tức cười nhạt : “Việc này Điềm Nhi đừng lo, biểu mẫu giúp con tính, tất để con đạt được mong ước.”

      “Tạ biểu mẫu” Liễu Điềm Nhi nghĩ đến phần nhu tình nam tử kia đối xử với Ngọc Như Ca thuộc về mình, thể nào giấu được vẻ hớn hở, sớm biết đơn giản như vậy, mình chẳng phải tốn nhiều công sức, chịu nhiều nhục nhã như thế.

      “Được rồi, nhìn con vui chưa kìa, ở trước mặt vương gia con phải cố biểu cho tốt, chỉ cần vương gia chịu giúp chuyện này, dễ dàng hơn nhiều, Tiêu Dạ Huyền dù có lạnh lùng, phụ vương mời rượu, thể nể mặt.”

      “Vâng, Điềm Nhi hiểu.” liếc nhìn viên thuốc bàn, nghĩ đến công dụng của nó, Liễu Điềm Nhi thẹn thùng rời khỏi Như Mộng Các.

      Đợi Liễu Điềm Nhi rồi, Tô Như núp ở khúc quanh nghe lén nãy giờ, xuất , vẻ mặt vui vào phòng, nhìn lướt qua viên thuốc bàn, lại nhìn Liễu trắc phi, hai mắt lồi ra ngoài, nhào tới ôm hộp thuốc vào người, vặn xoắn chiếc khăn đỏ trong tay, cuối cùng nhịn được ra suy nghĩ trong lòng.

      “Mẹ, con dâu gả vào vương phủ 4 năm, trôi qua thế nào ngài đều biết, hôm nay có thuốc tốt như vậy, sau chỉ cho mỗi Điềm Nhi! Chẳng lẽ coi trọng Như nhi sao?”

      Liễu Như Mộng thấy bộ dáng oán hận của Tô Như, nhíu mày, biết chắc nếu cho nó câu trả lời thỏa đáng, chỉ sợ chuyện ồn ào truyền ra ngoài.

      Tiến lên, dẫn Tô Như ngồi xuống, ra hiệu cho tâm phúc ra canh cửa.

      con ngốc đúng là ngốc , thuốc này có 3 phần độc, phải thứ tốt gì, còn muốn giành.”

      Nghe vậy, Tô Như sững sờ, nhìn viên thuốc trong tay, mặt tràn đầy nghi ngờ.

      “Thôi công công, vốn chuyện như vậy nên hỏi trước mặt người khác, nhưng tức nhi ta phải người ngoài, nên ta muốn hỏi, thuốc này liệu có tình gì”, vừa Liễu trắc phi vừa đưa ra ngân phiếu 1 ngàn lượng.

      Thôi Thuận mặc dù còn trẻ, nhưng ở bên thái hậu 10 năm, trước mặt những người này chuyện gì nên , thế nào hiểu rất . Thấy Liễu trắc phi đưa ra tờ ngân phiếu lớn như vậy, biến sắc thu vào. Khom người giọng : “Thuốc này quả là thuốc tốt, phần lỗi cũng có. Dùng thuốc xong phu thê cầm sắt hài hòa, chỉ là dân đen dùng thuốc, căn cốt được như quý nhân, thể hư chịu nổi, ân ái ba khoảng hơn 3 năm cả hai liền......” đến chỗ này, đôi mắt Thôi công công trở nên trắng dã.

      “Trời ơi!” nghe xong, Tô Như vội vàng bịt kín miệng mình.

      “Người chế thuốc xem ra già nên hồ đồ rồi, thuốc quý như thế sao có thể để bọn dân đen dùng được. Ý tứ của thái hậu nương nương ta hiểu, xin thay ta cảm tạ thái hậu nương nương ban thưởng”. xong lại đưa ra tờ ngân phiếu ngàn lượng nữa.

      Thấy Liễu trắc phi hiểu ý, Thôi công công nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, xoay người : “ còn sớm, nô tài quấy rầy trắc phi nương nương và thiếu phu nhân nữa, cáo từ!”

      “Thôi công công thong thả!” Sau khi Thôi công công , Liễu trắc phi liếc nhìn Tô Như còn sững sờ, nhàn nhạt hỏi “Như nhi, thuốc này con còn muốn?”

      Nghe vậy, Tô Như liền vội vàng ném hộp thuốc trong tay qua bên. biết sao, biết rồi cầm còn hận lập tức rửa tay 10 lần, làm sao còn muốn.

      Nhớ tới vẻ mặt giấu được vui sướng lúc nãy của Liễu Điềm Nhi, Tô Như do dự : “Bà mẫu, Điềm Nhi cũng là người Liễu gia, thuốc này cho nàng dùng, chẳng phải nàng cũng .......?”

      “Có thể hi sinh vì gia nghiệp Liễu gia là phúc phận của nó, con cũng nghe về tài sản của Tiêu Dạ Huyền rồi đó, 3 năm đủ cho nó hưởng thụ. Đoạn thời gian đó khiến Tiêu Dạ Huyền ủng hộ tam hoàng tử lên vị trí thái tử thậm chí là ngôi vị hoàng đế, đợi đại cục định.... .....” Câu kế tiếp Liễu Như Mộng ra, ánh sáng trong mắt bắn ra bốn phía.

      Ngay cả Tô Như nghe thấy cũng kiềm được kích động.

      “Việc này con biết cũng sao, nhưng tốt nhất giữ trong bụng, nếu tiết lộ ra ngoài, hậu quả chắc con biết?”

      Tô Như nghe ra nguy hiểm trong lời Liễu trắc phi, quơ quơ khăn tay, : “Bà mẫu nghĩ con hiểu chuyện như vậy sao, việc này làm sao tùy tiện truyền ra ngoài được.”

      “Ừ, con hiểu là tốt rồi! Nếu còn chuyện gì, con về trước , chắc Dạ Cát từ Lễ Bộ về, muốn Dạ Cát và con cầm sắt hài hòa, sớm mang thai trưởng tử , có con, nó mới đem chú ý đặt người con, chớ nghĩ vẩn vơ nữa”.

      “Vâng, con dâu xin trở về Cát Tường Viện.” Tô Như nghĩ đến bí mật động trời mình biết, tim như muốn nhảy ra ngoài, choáng váng trở về Cát Tường Viện.

      Tô Như về đến Cát Tường Viện, quả thấy nhị thiếu gia Tiêu Dạ Cát cầm ngân lượng chuẩn bị ra ngoài, nghĩ đến lời Liễu trắc phi, dĩ nhiên là tìm mọi cách dây dưa để Tiêu Dạ Cát .

      “Đồng tử kinh phải đến Hỏa Nhật mới có tác dụng sao? Hôm nay ngươi quấn ta làm gì?” nhìn Tô Như trước mắt, mặt dẹt, sống mũi sụp, còn có cái vòng bằng vàng to đùng cổ......nữ nhân như vậy mình lại cưới làm thê. Nghĩ đến đây, Tiêu Dạ Cát liền phiền muộn muốn cào tường, làm gì còn kiên nhẫn đôi co với nàng ta.

      “Phu quân, ta và chàng thành thân 4 năm, tảng đá cũng phải bị hòa tan. Làm sao chàng có thể cư xử với ta như vậy, thậm chí ngay cả câu cũng muốn với ta”, thấy vẻ kiên nhẫn mặt Tiêu Dạ Cát, nhiệt tình bị tạt nước lạnh thấu tim, nhất thời Tô Như bi thương khóc ồ lên.

      “Ta đối với ngươi như thế còn chưa đủ? Thành thân 4 năm, người thiếp cũng chưa nạp, nếu ngươi hài lòng có thể tự xin......” đến đây, nghĩ tới lời Liễu trắc phi, Tiêu Dạ Cát nhịn xuống ra miệng, “Thôi, ban đầu ngươi gả cho ta hơn phân nửa cũng là vì để làm thế tử phi, tóm lại là do ta vô dụng.”

      xong, Tiêu Dạ Cát muốn bước , lại bị Tô Như chắn trước mặt.

      “Phu quân, ta biết lòng chàng vui, bất quá ngày nào đó chàng ngồi lên được vị thế tử, !”
      Chris, lion3012Fuu thích bài này.

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 83.2: Thuốc

      Nghe Tô Như , Tiêu Dạ Cát liếc người si mộng trước mắt, phiền não đáp: “Khắp Đại Chu này, ai mà biết thế tử của Cẩm Thân vương phủ là Tiêu Dạ Huyền, nhiều năm rồi cũng thay đổi. Biểu ca tam hoàng tử của ta được hoàng thượng sủng ái lắm, ngươi còn chờ mong ta làm thế tử hay vương gia sao? Tương lai phải sống phụ thuộc Tiêu Dạ Huyền như kẻ đáng thương thôi”.

      Thấy bộ dáng như đưa đám của Tiêu Dạ Cát, Tô Như cắn răng, kéo người vào nội thất, ngó thấy bốn bề vắng lặng, liền kể lại bí mật nghe được ở Như Mộng Các hôm nay cho Tiêu Dạ Cát biết.

      Nghe xong, Tiêu Dạ Cát hết sức kinh ngạc, vừa kinh vừa hỉ. Tiêu Dạ Cát thấy Tô Như vẻ mặt mong đợi nhìn mình, vốn nghĩ thỏa mãn nguyện vọng của nàng ta, nhưng khi vươn tay lại nhanh chóng rụt trở về, tựa như chạm phải vật bẩn gì đó.

      “Mấy ngày nay ngươi tịnh dưỡng cho tốt , phải thầy phải ngày hỏa mới được nhi tử sao?”

      xong, cất bước , để lại Tô Như giương mắt nhìn chằm chằm theo mà dậm chân dậm cẳng. Bên ngoài Từ Ninh cung, lão già mặt áo quan tam phẩm, mái tóc bạc trắng vội vã vào, đường đụng ngã lăn vài cung nữ bưng băng để giải nhiệt. Thái giám còn chưa kịp ngăn trở, lão xông vào trong điện.

      “Thái hậu!”, giọng khàn đục của lão vang dội trong ngoài điện.

      “Văn thái y, ngài làm gì vậy, tại thái hậu muốn gặp ai hết!”

      “Xin ngài ra ngoài !”

      “Thái hậu! ......”

      Nằm bên trong, cầm điếu hút Phúc Thọ Cao, Liễu thái hậu nghe tiếng gọi ầm ĩ lâu ngừng bên ngoài, khóe mắt co rúm.

      “Cho vào !” Được Liễu thái hậu cho phép, lúc này tiểu thái giám mới thả ra, cho lão thái y tiến vào.

      “Thái hậu nương nương Thiên tuế thiên thiên tuế”

      Văn lão thái y thấy trong Từ Ninh Cung khói mù lượn lờ, giống như bao phủ luôn cả cung điện, hơn nữa, Liễu thái hậu dung nhan tiều tụy, tướng hủ bại, lòng trầm xuống.

      “Đứng lên !” nhìn vẻ vội vàng của Văn lão thái y, Liễu thái hậu đặt tẩu hút thuốc phiện xuống, để tiểu thái giám bên cạnh đỡ ngồi dậy, rồi ra hiệu cho tiểu thái giám dẫn theo cung nữ đấm chân cho mình lui ra.

      “Đoan Vân, ngươi vội vã đến đây có việc gì ?”

      Nghe Liễu thái hậu hỏi, Văn lão thái y thấy còn ai xung quanh mới tiến lên trước, vẻ mặt nóng nảy vô cùng.

      “Thái hậu nương nương, sao người lại cho người thầm lấy mất thuốc của thần, ngài cũng biết thuốc kia thể dùng.... ...”

      Văn lão thái y chưa xong, Liễu thái hậu lên tiếng ngắt lời: “Đoan Vân, ngươi càng lớn tuổi lá gan càng . Ai gia bảo ngươi đưa thuốc ngươi liều chết đồng ý, ai gia đành tự cho người đến lấy, giờ thuốc kia ai gia cho người mang ra khỏi cung. Ngươi yên tâm, thuốc dùng cung, ai có thể phát giác.”

      Nghe Liễu thái hậu , thấy vẻ mặt bất cần của thái hậu, Văn lão thái y vô lực ngồi xuống.

      “Thái hậu, thể dùng thuốc đó, ban đầu, nếu phải chuyện Lương phi bị tiên đế phát , nguy cấp quá, bất luận thế nào thần cũng vì thái hậu nghiên cứu chế tạo thứ thuốc như vậy đâu.”

      Nhắc tới Lương phi, Liễu thái hậu trừng mắt: “Chớ nhắc con tiện nhân Lương phi kia trước mặt ta, nếu do nó ỷ vào việc mang thai, muốn tranh đoạt vị hoàng hậu với ta, cũng rơi vào kết quả xác hai mạng như vậy. Ai gia cho người xem qua ghi chép của ngươi về việc chế thuốc kia, qua cải chế, thuốc lợi hại hơn trước nhiều, có thể khiến người ta nghe lời răm rắp, mặc dù tác dụng phụ cũng nhiều hơn trước, bất quá có thể dùng được.”

      Lương phi, vốn chỉ là con của vị quan ngũ phẩm nho , nhưng tiên đế lại mình Lương phi, còn nghĩ giao hai vị hoàng tử do hoàng hậu qua đời cho Lương phi nuôi dưỡng. Mà lúc đầu vào cung Liễu thái hậu cũng được tiên đế thích. Vì tranh thủ tình cảm, Liễu thái hậu buộc Văn lão thái y, lúc ấy vẫn còn là tiểu y sĩ sắc thuốc bình thường nhưng vô cùng tinh thông y thuật, hạ độc Lương phi mang thai, kết quả xác hai mệnh. Tiên đế vẫn luôn canh cánh trong lòng việc này, sau khi Liễu thái hậu ngồi lên vị hoàng hậu mấy năm phát ra manh mối. Đúng lúc Văn lão thái y vừa nghiên cứu ra loại thuốc có thể làm lẫn lộn ý thức của con người, mặc dù chưa thử nghiệm qua, nhưng trong lúc nguy cấp Liễu thái hậu mặc kệ, bí quá hóa liều mà dùng, hơn nữa đích xác có hiệu quả. Cho nên những năm này, Liễu thái hậu vẫn buộc Văn lão thái y phải tiếp tục nghiên cứu loại thuốc có thể khiến nam tử nghe lời nữ tử.

      Có thể là, Văn lão thái y dùng thuốc gây tổn hại đức, những năm này, con cháu lần lượt chết non, nhìn trong nhà vắng lặng, Văn lão thái y nào dám tiếp tục nghiên cứu thuốc nữa. Trùng hợp hai người thí nghiệm thuốc bị rắn độc trong phòng thuốc cắn, chữa được bỏ mạng, Văn lão thái y liền ghi chú thuốc có tác dụng phụ cực lớn, muốn kết thúc nghiên cứu. Chẳng ngờ, Liễu thái hậu lại cho người tới lục lấy thuốc bán thành phẩm ở tầng sâu nhất của tủ thuốc .

      Giờ nghe Liễu thái hậu , và vẻ kiên quyết gương mặt khô cằn kia, Văn lão thái y thốt nên lời.

      “Đoan Vân này, gần đây ai gia luôn thấy tiện nhân Lương phi kia lúc lúc trước mặt ai gia. Phúc Thọ Cao càng ngày phải dùng lượng càng nhiều, cả người cũng bắt đầu thấy lạnh. Chắc chẳng sống được bao lâu nữa. Hôm nay ai gia lấy trộm thuốc này cũng là bất đắc dĩ, mấy năm này người Liễu gia ta bị bài trừ lần lượt từng người , thậm chí có người bị chết đường đày. Ngươi xem, từ xưa đến nay, khi hoàng thượng lên ngôi, những hoàng tử khác, có mấy người là được cùng hưởng vinh hoa. tại, nếu lôi kéo được Tiêu Dạ Huyền về bên này, nâng tam hoàng tử, chờ những kẻ khác leo lên rồi, tương lai chỉ sợ Liễu gia xem như xong.”

      đến đây, Liễu thái hậu chen tình cảm vào, “Những năm này, ai gia vẫn xem ngươi là người thân tín nhất, là huynh đệ ruột, chẳng lẽ người nhẫn tâm nhìn Liễu gia ngã xuống, chẳng lẽ ngươi quên ơn dưỡng dục của phụ thân qua đời của ta?”

      Văn lão thái y trầm mặc hồi lâu, lúc ngẩng đầu lên, lệ rơi đầy mặt, trong giọng chứa kinh hoàng khó diễn tả bằng lời: “Ân tình của Liễu đại nhân, thần suốt đời khó quên, cũng bởi phần ân tình này mà những năm này thần hết lòng hết dạ trung thành với thái hậu. Y thuật học được đều dùng để giúp đỡ Liễu gia, chỉ là hôm nay thần tuổi già sức yếu, mắt mờ rồi, gánh nổi trách nhiệm nặng nề, cũng chẳng chữa bệnh được nữa. Xin thái hậu.....ân.......ân chuẩn cho thần cáo lão về quê”.

      Nghe vậy, Liễu thái hậu lập tức lạnh mặt.

      “Ngươi muốn ?”

      “Vâng.......xin thái hậu ân chuẩn!”

      Trong Từ Ninh Cung chợt hoàn toàn yên tĩnh, khiến người quỳ toát mồ hôi lạnh đầy trán, cơ hồ chống đỡ nổi mà úp sấp mặt đất.

      “Nếu ngươi muốn , ai gia cũng ép, bất quá, nếu chuyện trong cung mà truyền ra ngoài, đừng trách ai gia xuống tay lưu tình.”

      “Tạ thái hậu!”, Văn lão thái y thở phào nhõm, sau khi khấu đầu, đứng dậy, xiêu xiêu vẹo vẹo ra ngoài.

      Văn lão thái y bao lâu, Liễu phi, quần áo hoa lệ, trang điểm diêm dúa bước ra từ sau bình phong trong điện. Liếc nhìn Văn lão thái y chạy trối chết, mắt lộ ra ý tứ .

      mẫu, lão già này biết quá nhiều, cứ thả lão như vậy, nếu ra ngoài xằng bậy, này......”

      Nằm lại xuống giường, nghe vậy, Liễu thái hậu tức giận, cầm khăn trắng ho khàn vài tiếng, thấy khăn càng ngày càng nhiều máu, trừng mắt, tức giận : “Mấy năm rồi, ngay cả bệnh của ta cũng trị hết, giờ còn làm bộ làm tịch trước mặt ai gia, đáng hận, vốn cũng cần dùng nữa, nếu mình tuổi già sức yếu, vậy cho người tiễn đầu thai sớm !”

      Nghe vậy, Liễu phi cười hiểu , tiến lên giúp Liễu thái hậu lấy thuốc phiện.

      mẫu minh!”

      Nhìn Liễu phi, Liễu thái hậu nhận lấy điếu thuốc hút hơi, : “Ta vốn nghĩ ngươi ít nhiều có chút quan tâm Điềm Nhi, lần này ngược lại ngoài dự liệu của ta.”

      Liễu phi khép hờ mắt, hồi lâu mới : “Đây đều là vì Liễu gia!”
      Chris, lion3012Fuu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :