1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi - Mại Mạnh Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 77.2: Khoe mẽ

      Thấy Tiêu Dực Đức hình như mang theo vài phần oán giận nhìn mình, Liễu trắc phi mềm giọng đáp: “Mấy ngày nay Điềm Nhi đến, thiếp thân rất nhớ, liền phái người thỉnh nàng đến làm bạn mấy ngày. Hay là vương gia cho nó vào , chớ để nó đợi lâu!”

      lòng mà , Liễu Như Mộng nằm mơ cũng muốn để con trai mình ngồi lên vị trí Cẩm Thân Vương thế tử, bất quá, lúc gả vào vương phủ, Hồng đế vin vào tội có người mai mối tằng tịu với nhau buộc Cẩm Thân Vương phải viết tờ cam kết, vị trí Cẩm Thân vương thế tử trừ thế tử Tiêu Dạ Huyền được cải lập người khác, nếu vi phạm tịch thu hết gia sản của Cẩm Thân vương, cắt làm thứ dân. Lúc trước cứ cho là bị cổ độc Vân Cương hành hạ đến chết, có Tô đại tướng quân ủng hộ, con trai Tiêu Dạ Cát của mình ngồi lên vị trí thế tử chỉ còn là chuyện sớm hay muộn, ngờ, nó mạng lớn thế, còn sống mà trở về.

      phải chưa từng nghĩ tìm cách giết nó, chỉ tiếc chưa kịp thành công, Tiêu Dạ Huyền bị đưa vào cung nuôi dạy, ảnh vệ chung quanh đều là cao thủ nhất đẳng, ra tay cũng dễ. tại, muốn động vào khó càng thêm khó. Ngay cả Liễu thái hậu cũng ôm hi vọng diệt được nó, ngược lại chuyển sang tranh thủ lôi kéo.

      Kể từ đó, Liễu Như Mộng đành theo chỉ thị của Liễu thái hậu, giúp đỡ Liễu Điềm Nhi tranh thủ tình cảm của Tiêu Dạ Huyền.

      Theo Liễu Như Mộng, muốn bắt được tâm nam nhân khó, huống chi mọi phương diện Liễu Điềm Nhi đều cực kỳ xuất sắc, chỉ cần cho nó cơ hội phát huy, câu được Tiêu Dạ Huyền chỉ là chuyện sớm hay muộn.

      Trần thị nghe vậy, thầm mắng: dễ nghe, Liễu Như Mộng quả là bỉ ổi, vợ chồng hai đứa vừa về tới cửa, kịp chờ đưa người đến bên cạnh Tiêu Dạ Huyền, bất quá dù vương gia có lòng thúc đẩy, cũng phải xem Dạ Huyền có đồng ý hay .

      Thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Tiêu Dạ Huyền, Trần thị thầm cười lạnh, muốn xem thử, tiện nhân Liễu gia có thể làm những được gì.

      Tiêu Dực Đức nghe Liễu trắc phi , gật đầu, cẩn thận cất Mặc Địch xong, thuận miệng , “Ừ, nếu đến, vậy cho vào !”

      Đứng bên ngoài Liễu Điềm Nhi sớm nghe , vào nhìn lướt qua chung quanh xong, hành lễ với Cẩm Thân vương.

      “Thần nữ Liễu Điềm Nhi tham kiến vương gia vương phi! Tham kiến trắc phi nương nương!”

      “Đứng lên , đều người trong nhà, cần đa lễ”

      Nghe Cẩm Thân vương ba chữ ‘người trong nhà’, Liễu Điềm Nhi mỉm cười ngọt ngào, đến bên cạnh Liễu trắc phi, tầm mắt dán lên người nam tử mặc y phục đen.

      Thấy Liễu Điềm Nhi ham muốn Tiêu Dạ Huyền lộ liễu như vậy, Như Ca thầm nghĩ, hay cho tiểu thư phủ Quốc công, dè dặt đều rớt đâu mất rồi.

      Bởi vì Tiêu Dực Đức thường xuyên tham gia làm giáo khảo các hộ ca múa của văn nhân nhã sĩ nên thời gian ở trong phủ nhiều, mặc dù thiếu nữ trước mắt đến phủ nhiều lần nhưng thường chỉ gặp lướt qua. Hôm nay nhìn kỹ, Liễu Điềm Nhi quả người cũng như tên, bộ dáng hết sức ngọt ngào. Di truyền tướng mạo vừa nhu nhược lại kiều diễm của nữ nhi Liễu gia. Tài đức, tướng mạo đều tệ, phối với Dạ Huyền đúng là trai tài sắc, Cẩm Thân vương liếc nhìn Tiêu Dạ Huyền, thấy trong đôi mắt hẹp dài kia hình như tỏa ra khí lạnh, khỏi rùng mình cái, xem ra chuyện này còn cần bàn bạc kỹ hơn.

      Thấy Cẩm Thân vương có chút nao núng, Liễu trắc phi bèn nháy mắt với Tô Như.

      Tô Như hiểu ý, : “Đại tẩu, đệ tức nghe tại mọi chuyện trong viện thế tử đều do lão quản gia quản lý phải ?”

      “Đúng vậy”, đoán được Tô Như muốn gì, Như Ca cười gật đầu.

      Nghe vậy, Tô Như làm như giật mình tiếc nuối, lắc đầu cái, “Đại tẩu, đại ca là thế tử của Cẩm Thân vương phủ, tương lai kế thừa vương vị, thân là vương phi sao có thể ngay cả chuyện trong nhà cũng xử lý. Đệ tức biết đại tẩu vốn xuất thân thứ nữ, xử lý chuyện trong nhà hẳn là quen, Điềm Nhi đây lại rất giỏi việc này, quản lý cửa hàng mỗi tháng được lời cả vài ngàn lượng, đúng lúc Điềm Nhi tới chới, nếu đại tẩu rảnh, mấy ngày nay đệ tức và Điềm Nhi thường đến quấy rầy, đại tẩu đừng ngại, có gì biết cứ thỉnh giáo Điềm Nhi

      Mấy ngàn lượng.... ....quả là con số lớn ha!!

      Nhìn vẻ mặt tự mãn của Liễu Điềm Nhi, Như Ca biết phải gì cho phải. Mấy ngày tới mình chẳng hơi sức đâu mà ứng phó hai người này....

      Hiệu buôn Lăng Vân quá lớn, Cẩm Tú Phường cho mẫu thân và Vân Kiệt rồi, Dược Tiên Đường cũng thích hợp.... lúc Như Ca rối rắm tìm cửa hàng để , Tiêu Dạ Huyền thay nàng ném ra.

      “Thụy Phúc Châu Báu”

      Thấy mọi người kinh ngạc, Như Ca liếc người bên cạnh cái, chồng à, nên chọn cái trong phạm vi mấy ngàn lượng thôi, kiêm tốn chút được ! Nhưng ra, Như Ca đành người nhạt: “11 tuổi Như Ca liền giúp mẫu thân quản lý sản nghiệp ở Phàn Thành, về chuyện nhà, mặc dù dám là thực giỏi, nhưng sơ lược vẫn rất rành, Thụy Phúc Châu Báu là do Như Ca quản lý, mấy năm nay thu vào cũng ít, đối với việc kinh doanh cũng tính là có kinh nghiệm. Cho nên để lão quản gia quản trong viện thế tử là vì lão quản gia làm việc lão luyện đáng tin chứ phải vì Như Ca biết chút gì.”

      Thụy Phúc Châu Báu, chính là cửa hàng châu báu nổi tiếng từ Vận Thành tới, phát triển ở kinh thành gần năm, vài phố đều có chi nhánh. Vì châu báu bên trong chế tác tinh tế, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, nên được đông đảo quý phụ thiên kim thích. Đừng là cả Thụy Phúc Châu Báu, chỉ chi nhánh thôi cũng thu lãi hơn mấy ngàn lượng. Người trong kinh thành đều đồn, chủ của mấy chục cửa hàng này là phú thương trung niên 50, ngờ lại là...... đúng! Thường xuyên ra vào Thụy Phúc Châu Báu, Tô Như đột nhiên nghĩ đến gì đó.

      “Đại tẩu xạo mà sợ dính lưỡi, trong vương phủ này ai mà chẳng biết Thụy Phúc Châu Báu là từ Vận Thành tới, mà đại tẩu vốn ở Phàn Thành, liên quan gì nhau.”

      “Ngoại tổ của Như Ca vốn là thương nhân lớn ở Vận Thành, đáng tiếc cảnh nhà sa sút, vì kỷ niệm tổ phụ nên mở cửa hàng đầu tiên ở Vận Thành, có gì thể!”

      chỉ biết kinh doanh còn hiếu thảo. Nghe Như Ca giải thích, Tô Như hận thê tự tát mình mấy bạt tai, quả là tạo cơ hội cho người ta khoe mẽ.

      Bên kia, sắc mặt Liễu Điềm Nhi biến hóa như bấm nút, từ trắng thành đỏ, từ đỏ thành tím, trong nháy mắt biến đủ màu, khiến bọn Thanh Nhi đứng sau Như Ca cơ hồ nhịn được muốn ôm bụng cười lăn lộn.

      Vớ vẩn! Dám ở trước mặt tiểu thư nhà ta ra vẻ phú bà!

      “Nếu còn chuyện gì khác, nhi thần xin cáo lui!”

      đạt được hiệu như ý, muốn dây dưa với những người này nữa, Tiêu Dạ Huyền liền dẫn Như Ca hành lễ lui ra, về viện thế tử.

      Thấy chủ tử đều rồi, mấy người Thanh Nhi cũng tranh thu giao quà tặng cho mấy người làm đứng ở hành lang, theo phu thê Như Ca rời .

      Nhìn lướt qua vẻ mặt khó coi của Liễu thị và những người liên can, Trần thị chợt cảm thấy sảng khoái cực kỳ, vốn cho là thứ xuất có bản lĩnh gì ngờ là giấu nghề, được Hạ ma ma nâng về Phù Dung Viện, tới cửa còn xoay người che miệng cười , “Có câu, mắt cá làm sao so được với trân châu, lời mấy ngàn lượng mà cũng dám lấy ra khoe, cảnh nhà Liễu gia quá suy tàn rồi.”

      Liễu trắc phi nghe vậy, mặt đổi sắc, thản nhiên cười : “Muội chúc mừng tỷ, thế tử phi tinh thông việc nhà như vậy, về sau mọi chuyện trong phủ tỷ cứ yên tâm giao hết cho thế tử phi, tỷ đỡ phải mất công lo lắng.”

      “Việc này cần ngươi quan tâm, nếu tinh thông, đến lúc cần dạy cái là biết liền, mà nay điều quan trọng nhất là nối dõi tông đường cho vương phủ, bất quá, chắc hẳn muội nghe qua, nhi tức ta rất có phúc, từng được Phật Tổ truyền dạy kinh thư. Nhất định là được thần phật che chở, tại phu thê hòa thuận, tương lai là con cháu đầy nhà, về phần muội, sợ là kiếp trước tạo tội nghiệt quá lớn nên kiếp này con cháu mới gặp tai họa”.

      xong, thấy vẻ mặt rốt cuộc trở nên khó coi của Liễu Như Mộng, tâm tình Trần thị rất tốt, lại thấy vẻ đau lòng của Cẩm Thân Vương Tiêu Dực Đức nhìn Liễu thị, hừ lạnh tiếng, dẫn Hạ ma ma .

      Sau khi Trần thị , Tiêu Dạ Cát dẫn Tô Như và Liễu Điềm Nhi lần lượt lui ra.

      Tiêu Dực Đức bước đến bên cạnh Liễu Như Mộng, mắt đầy thương tiếc, “Xưa này Trần thị luôn độc mồm như vậy, ái phi chớ tức giận”

      “Thiếp hiểu, chỉ cần Điềm Nhi vào được phủ, tương lai thế tử kế tục vương vị, thiếp cũng còn chỗ dựa, đến nỗi bị người ta đuổi ra khỏi cửa. giờ uất ức gì thiếp cũng sợ. Bất quá hình như thế tử rất lạnh nhạt với Điềm Nhi, làm thiếp hết sức lo lắng”, đến đây, Liễu phi lại thở dài chán nản.

      “Chuyện này..... đành từ từ ”, nhớ đến ánh mắt lạnh lẽo vừa rồi của Tiêu Dạ Huyền, Tiêu Dực Đức cảm thấy lạnh cả sống lưng, nhất thời cũng có cách nào.
      Chris thích bài này.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 78.1: Tiêu Dạ Cát

      “Vốn nghĩ Ngọc Như Ca cái gì cũng biết, chẳng ngờ là kẻ thâm sâu, quả nhiên thể nhìn vào xuất thân thứ nữ để đánh giá con người, Thụy Phúc Châu Báu này biết là dùng thủ đoạn mờ ám gì mới mở ra được, nhất định phải nhờ phụ thân ta phái người điều tra, sớm muộn cũng khiến nó đóng cửa!”.

      Trong Như Mộng Các, Tô Như đến đây giống như nghĩ ra được mưu kế hay ho gì đó, mày rậm nhướn lên, khuôn mặt cực kỳ bình thường mang theo vài phần hả hê.

      Nghe vậy, Tiêu Dạ Cát chỉ cười lạnh : “Ngu xuẩn! Ngươi cho rằng có thể động vào nó sao? Tiêu Dạ Huyền mở miệng, chứng tỏ cửa hàng này có người che chở, nếu phụ thân ngươi dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ rằng chưa tới 3 ngày, chuyện đến tai hoàng thượng, đến lúc đó chỉ sợ vị trí Uy Liệt tướng quân của phụ thân ngươi phải đổi người.”

      “Ngươi....” Tô Như nhìn theo bóng lưng Tiêu Dạ Cát, đôi mắt đào hoa tràn ngập kiên nhẫn, khác hẳn đôi mắt đầy nhu tình trong rạp hát khi nọ. Vốn nghĩ phu quân tốt hết lòng chiều chuộng thê tử, mà nay, mới phát tảng đá còn ấm hơn .

      Liễu Như Mộng sớm biết đứa con dâu này có đầu óc, nên chẳng để ý lắm, dù sao so về gia thế, người bên ngoài nhìn vào đều biết là con trai mình với cao Tô gia. Huống chi tại điều mình quan tâm chẳng phải cái này, hít sâu hơi, làm vẻ mặt ôn hòa.

      “Hôm qua ngự y trong cung tới phải ? gì?”

      “Chỉ thân thể con có vấn đề gì, cứ bồi bổ cho tốt, tự nhiên có”, tháng chỉ có hai ba ngày ngủ lại phòng mình. Nếu mẹ chồng thúc giục, ngay cả cửa phòng mình cũng thèm vào, chẳng lẽ mình mình có thể tự sinh con được sao? Nghĩ đến đây, Tô Như vặn khăn tay cơ hồ muốn rách.

      Thấy bộ dáng Tô Như như vậy, vẻ mặt Liễu trắc phi lập tức trở nên ôn hòa hơn nhiều, kéo tay Tô Như : “Sinh con là chuyện gấp được, cho nên ta hỏi con, là vì thấy phu thê Tiêu Dạ Huyền ân ái quá, sợ rằng lâu nữa có tin tốt, đến lúc đó chẳng biết có bao nhiêu lời hay hướng về con, nên ta muốn nạp thiếp cho Dạ Cát, tương lai con nhận đứa làm con thừa tự, như thế phải gánh tội nối dõi tông đường, nhưng nếu con muốn tạm thời bàn tới vậy, dù sao con vẫn còn trẻ”.

      Nghe thế, mắt Tô Như đỏ lên, lúc vừa vào phủ, đối với mẹ chồng chỉ là tiểu thiếp này, mình tôn kính lắm, nhưng nay cảm giác còn thân hơn nhiều so với mẹ ruột qua đời.

      “Tạ mẹ chồng thông cảm”, Tô Như cầm khăn xoa xoa lệ.

      “Lại , chuyện hôm nay, cũng do bản phi sơ suất, ngờ, thứ nữ Ngọc gia này lại có chút bản lãnh”, Liễu trắc phi liếc nhìn Liễu Điềm Nhi nắm chặt quả đấm, cười nhạt : “Nếu vương gia đồng ý, Điềm Nhi ngại ở vương phủ thêm mấy ngày, xem thử giả thế nào, thuận tiện thể cho Tiêu Dạ Huyền biết nữ nhi Liễu gia ta có gì hơn người.”

      “Điềm Nhi hiểu ạ”, lần này mà thành công, mình còn mặt mũi nào trở lại Liễu gia, bất cứ giá nào cũng phải câu người thành công.

      Thấy vẻ quyết tâm trong mắt Liễu Điềm Nhi, Liễu trắc phi thỏa mãn gật đầu, “Được rồi, bản phi còn có chút chuyện muốn với Dạ Cát, Như nhi dẫn Điềm Nhi chọn gian phòng hợp ý ”.

      “Dạ, nhi tức giúp biểu muội chọn gian phòng tốt nhất trong vương phủ”, xong, liền hành lễ rồi dẫn Liễu Điềm Nhi rời khỏi Như Mộng Các.

      Thấy Tô Như và Liễu Điềm Nhi rời , Tiêu Dạ Cát bước tới ghế nệm ngồi xuống, mới vừa ngồi, Tô Như lại vội vàng trở về, nhìn Tiêu Dạ Cát cái, xoắn khăn tay, trong mắt mang theo chút chờ mong, lắp bắp : “Theo như quẻ tiên sinh , hôm nay là Hỏa Nhật, nếu.....nhất định có con trai.”

      xong, mặt đỏ bừng, dám nhìn Tiêu Dạ Cát lần nào nữa, vội vã biến mất ngoài cửa lớn Như Mộng Các.

      Thấy người xa, vẻ ôn hòa của Liễu trắc phi nháy mắt biến mất, giống như trở thành người khác.

      “Cát nhi, vi nương với ngươi bao nhiêu lần rồi, phải đối với Tô Như khá hơn chút, vì sao nghe, cũng may Tô Như là đứa dễ dụ, ghi thù con, bằng làm sao ăn với Tô đại tướng quân.”

      Tiêu Dạ Cát nghe vậy, đến ngồi xuống bên cạnh Liễu trắc phi, mặt tràn đầy kiên nhẫn: “4 năm rồi nàng chưa sinh được, nếu là nhà khác sớm bỏ rồi, con vẫn để nàng ngồi vị trí chính thất, thiếp cũng nạp, Tô Thành còn gì để .”

      Nghe vậy, Liễu trắc phi chau mày: “Nó vì sao có bầu được, con cho rằng vi nương biết sao, lần này nếu phải ta chú ý để thái y lại, suýt bị con lừa rồi, nên nhớ lúc đầu bảo con cưới nó, chính con đồng ý, hôm nay lại đối với nó như vậy, khiến người ta cười chê.”

      đề cập tới còn đỡ, vừa tới chuyện lúc trước, Tiêu Dạ Cát liền tức giận.

      “Lúc đầu, các người chỉ cưới nàng liền có thể ngồi lên vị trí thế tử, hôm nay sao, Tiêu Dạ Huyền vẫn bình yên vô ngồi đó, còn nữ nhân như Tô Như, quả nhi tử nuốt cũng nuốt trôi, gì đến việc cùng nàng ta sinh con, nực cười!”.

      Nếu phải sợ bị nhìn ra, Tiêu Dạ Cát chỉ hận cho Tô Như uống thuốc vô sinh được. Chỉ tiếc Liễu trắc phi quản kỹ quá, đành chính mình bỏ công sức, trước mỗi lần sinh hoạt vợ chồng phải uống thuốc trước.

      Liễu trắc phi trừng mắt: “Vậy ngươi muốn nữ nhân thế nào? Những năm này ta quá dung túng ngươi, làm ngươi biết trời cao đất dày, tiểu thư phủ tướng quân ngươi còn vừa mắt, ngươi tưởng ngươi là cái thá gì? Cả ngày chơi bời ở rạp hát, nếu ngươi cũng được như Tiêu Dạ Huyền dám ra chiến trường lập công, dám đỡ mũi tên cho Hồng đế, phụ vương ngươi chẳng phải có tiếng trước mặt Hồng đế. Cho đến giờ chức vị cũng đến phiên ngươi, chỉ giữ chức vị nhàn tản có như đó. Nếu ngươi còn đối xử với Tô Như như thế, ta liền cho người đuổi hết những kẻ trong Sướng Xuân Viên ra khỏi kinh thành! Còn nữa, ngươi muốn làm thế tử phải học được nhẫn nại !”
      Chris thích bài này.

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 78.2: Tiêu Dạ Cát

      “Nương!” Nghe Liễu trắc phi muốn động đến Sướng Xuân Viên, Tiêu Dạ Cát lập tức biến sắc, hậm hực hồi lâu cắn răng : “Nhẫn nại, nhẫn nại thế nào được, nương biết Tô Như có bao nhiêu đáng ghét đâu, buổi tuổi, xức hương phấn nhiều đến mức có thể sặc chết người, còn biết tìm thầy bà gì đó ở đâu, cái gì mà bí truyền sinh con, sinh hoạt phu thê phải để cho đứa cháu 8 tuổi của nàng ta cầm kinh đồng tử đứng bên giường nhìn.......” đến đây, Tiêu Dạ Cát kể nổi nữa.

      Lời Tiêu Dạ Cát khiến Liễu trắc phi nghẹn họng nhìn trân trối, quả nhiên Tô Như muốn con đến điên rồi, chuyện như vậy mà cũng làm được, bất quá chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, nghĩ đến nguyên do của việc đó, Liễu Như Mộng tùy ý cười : “Còn phải do ngươi sao, ép nàng phải tìm nghĩa tử. Nếu ngươi thông minh, sớm để nó mang thai , nếu , đừng ở đây mà oán trách. Nó tối nay là ngày tốt, vậy ngươi đừng có mà đến rạp hát chơi bời. Tiêu Dạ Huyền ở đây, ngươi càng phải thể hơn nữa trước mặt phụ vương ngươi, phải biết, nếu ngươi sinh nhi tử trước Tiêu Dạ Huyền, đó chính là trưởng tôn của vương phủ, địa vị phải thường.”

      Nghe vậy, Tiêu Dạ Cát nắm chặt tay, trong mắt xẹt qua nhẫn, cuối cùng vẫn “Nhi tử hiểu”

      Thấy Tiêu Dạ Cát thỏa hiệp, Liễu trắc phi cười , “Nếu hiểu rồi, vi nương nhiều lời nữa, vi nương mệt mỏi, ngươi lui xuống

      “Vâng”

      Thấy Liễu trắc phi khép hờ hai mắt, Tiêu Dạ Cát rời khỏi Như Mộng Các, chỉ là trở lại Cát Tường Viện của mình mà tới rạp hát lớn nhất kinh thành, Sướng Xuân Viên.

      Tiêu Dạ Cát đến Sướng Xuân Viên, thấy người diễn sân khấu, sắc mặt mới hòa hoãn hơn, theo gã sai vặt ở Sướng Xuân Viên vào gian phòng hảo hạng, kêu bàn rượu ngon bắt đầu tự rót tự uống.

      Hồi lâu sau, tâm tình tích tụ cực độ, Tiêu Dạ Cát nện bình rượu trong tay xuống bàn, lớn giọng : “Kêu Túc Dung đến đây!”

      Gã sai vặt đứng ngoài cửa nghe vậy, thấy hai đường gân xanh trán Tiêu Dạ Cát, vội vàng chạy xuống lầu tìm người. Trong tâm thầm nghĩ, Túc công tử quả là cao tay, vương tôn công tử nào cũng muốn tìm .

      Khi đương kim hoa đán của Sướng Xuân Viên, Túc Dung vào, liền thấy nhị công tử Tiêu Dạ Cát của Cẩm Thân vương phủ ngừng uống rượu, bàn là 10 bình Thiệu Hưng cạn, bên kia còn có thêm 4 bình bị lộn ngược. Hiển nhiên trong thời gian 2 màn kịch, người này uống ít.

      Thấy vậy, Túc Dung phất tay cho gã sai vặt lui ra, tới bên cạnh Tiêu Dạ Cát đoạt lấy bình rượu trong tay .

      “Tiêu nhị công tử sao vậy? Chẳng lẽ lại bị trắc phi nương nương buộc cùng phòng với nhị thiếu phu nhân hay sao?”

      “Túc Dung, ngươi lại giễu cợt ta rồi”, Tiêu Dạ Cát nghe được giọng trong sáng mà nũng nịu, liếc thấy trong mắt người tới cười như cười, có chút lúng túng và ảo não.

      “Túc Dung sao dám giễu cợt nhị công tử, chẳng lẽ Túc Dung muốn ở Sướng Xuân Viên nữa hay sao”, vừa vừa ngồi xuống bên cạnh Tiêu Dạ Cát, lấy cái ly khác, rót rượu, uống hớp rồi cười : “Hơn 4 năm nay, Túc Dung vẫn luôn xem nhị công tử là khách quý nhất của Sướng Xuân Viên, vừa diễn xong, nghe nhị công tử đến liền lập tức chạy lại, nếu nhị công tử cho gã sai vặt báo sớm, Túc Dung diễn cũng diễn chạy gặp nhị công tử rồi.”

      Nghe vậy, Tiêu Dạ Cát đặt ly rượu xuống, nhìn kỹ người bên cạnh, hóa trang còn chưa kịp rửa sạch, quả là vội vàng chạy tới.

      “Coi như ngươi có lương tâm”, Tiêu Dạ Cát siết chặt ngang hông người bên cạnh, định ôm vào lòng, lại bị người kia lắc mình thoát được.

      “Tiêu nhị công tử, nếu trắc phi nương nương mở miệng, hôm nay nhị công tử vẫn là sớm về phủ nghỉ ngơi , nếu chỉ sợ ngày mai có người tới đây đập phá. Lại nhị công tử cũng nên gần gũi nhị thiếu phu nhân nhiều hơn, sớm sinh con cháu mới phải”.

      Nghe vậy, Tiêu Dạ Cát lộ chán ghét với Tô Như, “Ở đây đừng nhắc đến nữ nhân khiến người ta buồn nôn đó, nếu do nàng ta có phụ thân là Uy Liệt tướng quân nhất phẩm, ta sớm bỏ nàng ta, làm gì còn bị buộc phải sinh con với nàng ta.”

      Túc Dung thấy vẻ chán ghét lộ liễu trong mắt Tiêu Dạ Cát, cười , “Nhị công tử vô tình, dù gì nhị thiếu phu nhân cũng là thiên kim nhà tướng quân, lại bị người thành đáng đồng”.

      nữ nhân hơn 20 tuổi còn chưa gả , chính là ai muốn mới đẩy cho ta, cưới rồi, còn biết bổn phận, ngươi nhìn thử nha hoàn trong Cát Tường Viện của ta , chẳng biết nàng ta tìm ở đâu ra mấy kẻ cứ như là mãnh thú đến, tay chân thô kệch, cũng là diện mạo xấu xí dữ tợn, mình xấu xí thôi , còn khiến cho người ta ý muốn trở về cũng có. Tóm lại, bây giờ ta muốn về, đợi ngươi cùng ta uống hết rượu bàn, rồi về cũng muộn”, đến Tô Như, Tiêu Dạ Cát liền cảm thấy ghê tởm.

      Nghe vậy, Túc Dung che miệng cười : “Nhị thiếu phu nhân vậy là còn nương tay đó, nếu là Túc Dung, ngay cả gã sai vặt thanh tú chút cũng cho ở lại viện”.

      Có thể do hóa trang Mai phi xinh đẹp đa tình, hoặc bản thân Túc Dung quyến rũ sẵn, mà khiến Tiêu Dạ Cát ba phần say khỏi ngẩn ngơ.

      “Tối nay, nhị thiếu gia về nhà, nếu say, sợ rằng Túc Dung cũng khó sống. như vậy, tối nay Túc Dung diễn nữa, ở đây bồi nhị công tử say ngừng”

      Nghe lời gần như nỉ non của người bên cạnh, tim Tiêu Dạ Cát đập nhanh, hồi lâu mới phục hồi tinh thần : “Được, say ngừng!” Đêm khuya, chiếc xe ngựa dừng trước cửa vương phủ, gã trông cửa vương phủ đỡ nhị thiếu gia Tiêu Dạ Cát say mèm lảo đảo xuống ngựa trở lại Cát Tường Viện, nơi nhị thiếu phu nhân Tô Như sớm bày sẵn phong thủy trận ở trong phòng.

      Lát sau, chiếc xe ngựa đó chậm rãi rời , biến mất trong bóng đêm mông lung.
      ChrisFuu thích bài này.

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 79: Nguyệt tín

      Bên kia, nhị thiếu gia của Cẩm Thân vương phủ Tiêu Dạ Cát vị bị buộc phải cùng phòng với nhị thiếu phu nhân Tô Như mà uống rượu say mèm. Bên này, trong viện thế tử, Tiêu Dạ Huyền cũng bức bối, nhưng khác ở chỗ, Tiêu Dạ Cát là muốn mà được, còn là bị vợ ghẻ lạnh.

      Đêm khuya, trời vốn trong bất chợt bị từng đám mây đen bao phủ, sấm sét ngừng, gió to gào thét từng trận, theo đó là mưa to tầm tã. Mưa to cọ rửa mặt đất, lại mang được phiền não trong lòng nam tử.

      Chốc lát sau, bóng đen hòa vào trời đêm bay tới phòng thuốc cách viện thế tử xa.

      Trước của phòng sách viện thế tử, Tiết Thanh Trạch bị kêu tới lúc nửa đêm, chưa vào cửa, cảm thấy khí trong phòng hết sức quái lạ. Ghé đầu nhìn, đầu tiên là Tuyết Lang thường ngày vừa thấy mình liền nhe răng trợn mắt, lúc này lại rã rời nhũn như con chi chi nằm thảm đỏ, giống như chưa ăn cơm.

      Quái lạ, hết sức quái lạ. Sói này do đại ca Tiêu Dạ Huyền tự tay nuôi lớn, căn bản là tâm ý tương thông với đại ca, hôm nay biến thành như vậy, rất quỷ dị, vốn muốn kêu ảnh vệ hỏi thử, tiếng Tiêu Dạ Huyền truyền tới.

      “Tiết Thanh Trạch.......”

      Tiết Thanh Trạch nghe giọng điệu u ám của đại ca, bước lui về sau lại tiến lên, từ từ vào phòng sách. Giờ phút này bộ dáng đại ca gần như tà: tóc đen rũ rượi xuống vai, y phục xộc xệch, lộ ra lồng ngực rắn chắc, đôi mắt hẹp dài dưới ánh nến lập lòe mơ hồ có dấu hiệu muốn bộc phát.

      Thấy vậy, Tiết Thanh Trạch tự chủ lui về sau hai bước, “Đại ca, ....trễ thế này gọi tiểu đệ tới biết có chuyện gì quan trọng?”

      Qua hồi lâu, có hồi , nhìn qua bên Tiêu Dạ Huyền, Tiết Thanh Trạch đột nhiên nghĩ ra gì đó, che hai tay trước ngực.

      Chẳng lẽ 3 ngày sau thành thân, đại ca bỗng dưng phát mình thích nữ nhân chỉ thích nam nhân, tại cực kỳ đau khổ, trắng đêm ngủ, để thử cảm giác, cho nên tìm mình tới? Nghĩ đến loại khả năng này, khuôn mặt trắng nõn của Tiết Thanh Trạch biến sắc liên tục. Nhưng ngay khi nhìn thấy đôi mắt sắc của người trước mặt, ý nghĩ như vậy liền bị loại bỏ còn mống. Phi phi phi! Đại ca của mình đại tẩu đến chết sống lại, hận thể buộc được dây lưng quần, ngày ngày mang theo, làm sao có thể thích nam nhân. muốn mở miệng hỏi thăm, người bên kia trước.

      “Tại sao dăm ba ngày thể cùng phòng?”

      Hai người về thăm nhà vợ, được cha mẹ vợ và cậu em vợ hết sức tán thưởng, lúc về còn rất tốt, nhưng đến đêm, Như Ca lại ra lệnh cấm, cho ăn thịt. Tiêu Dạ Huyền làm sao chịu nổi, thử mấy lần, kết quả chọc giận vợ , khiến nàng tức giận chuyển đến gian phòng dành cho khách ở phía Tây nghỉ ngơi.

      Biến chuyển thế này khiến Tiêu Dạ Huyền rất khó hiểu. Hỏi nha hoàn, bọn chúng ấp úng, nương là như vậy, mỗi tháng lần. Suy nghĩ lại, vẫn hiểu nổi, liền kêu Tiết Thanh Trạch tinh thông y lý tới.

      Hả? ra là vậy! Yên tâm, yên tâm.....

      Nghe vậy, Tiết Thanh Trạch thở phào, vuốt vuốt nếp nhăn quần áo, đến ngồi xuống trước mặt Tiêu Dạ Huyền.

      “Dăm ba ngày thể cùng phòng có lẽ là vì đại tẩu tới kỳ....nguyệt tín tới, nữ tử cứ tới ngày này là thân thể rất yếu ớt, chịu nổi giày vò. Ở Bắc Địa đại ca cũng thấy qua rồi, mỗi tháng luôn có dăm ba ngày vẻ mặt bọn tướng sĩ như là bị táo bón, tinh lực có chỗ phát tiết, kêu tăng huấn luyện gấp bội đó? Cũng là vì vậy.”

      Theo lý, những chuyện thế này trong hoàng gia luôn có giảng dạy, với thân phận của Tiêu Dạ Huyền hơn nữa lại lớn lên trong cung, chắc phải biết. Bất quá, đại ca ra biên cương đánh giặc quá sớm, nên chưa được học. Chẳng qua lại đại ca cũng đáng thương, thủ thân như ngọc 27 năm, vất vả mới biết được mùi tình, bị cắt dăm ba ngày. Rút kinh nghiệm, vì hạnh phúc ngày sau trước khi mình thành thân nhất định phải dò la kỳ kinh nguyệt của vợ, kiên trì dời ra sau mấy ngày, để tránh vừa mới khai trai lại xảy ra thảm !

      “Thân thể yếu ớt?” lúc Tiết Thanh Trạch nghĩ Tiêu Dạ Huyền lặp lại mấy chữ này, nhíu mày.

      “Dĩ nhiên là yếu rồi, theo trong sách thuốc, nữ tử khi tới kỳ, đau lưng, phía dưới chảy máu ngừng, nếu tịnh dưỡng tốt, mệt nhọc, gặp lạnh, hoặc trúng gió, những kỳ sau đau rất ghê gớm”.

      Thấy vẻ mặt thường ngày vô cùng bĩnh tĩnh của Tiêu Dạ Huyền xuất thất kinh, trong lòng Tiết Thanh Trạch vô cùng sảng khoái, nhiều ngày làm thợ trồng cây giá rẻ cộng kiêm nghề theo dõi, rốt cuộc tìm được cơ hội trả thù. Mình đều là , chẳng qua hơi nghiêm trọng hơn chút mà thôi. Bất quá chị dâu giỏi y thuật, ngộ nhỡ đại ca khẩn trương quá độ, bị vạch trần.....

      “Bất quá, phải chuyện nguy hiểm gì, chỉ cần tịnh dưỡng tốt mấy ngày này, về sau thân thể khỏe hơn trước”, để tránh bị trả thù, tốt hơn là thành thực chút, ai bảo Tiết Thanh Trạch mình là nam nhi tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, y đức cao thượng, huynh đệ nghĩa khí nặng tựa Thái Sơn, tốt tuyệt thế!

      “Tịnh dưỡng thế nào?” Hiển nhiên, Tiêu Dạ Huyền luôn thông minh, giờ phút này hề phát vẻ biến hóa mặt của người đối diện, chỉ chuyên chú vào việc làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ gian nan và cao cả: nuôi dưỡng thân mình vợ .

      đến việc dưỡng thân này, quả là môn học khó.... ...”

      Trong thư phòng, thầy Tiết Thanh Trạch đứng trước bàn học đĩnh đạc . Đối diện, nam tử áo đen cầm bút lông sói, nhất nhất ghi lại vào sổ tay, khuôn mặt tà lệ nghiêm túc khó nên lời.

      Mà lúc này, trong gian phòng giành cho khách phía Tây viện thế tử, Như Ca vừa thiêm thiếp ngủ bị sấm sét làm tỉnh, xuyên qua cửa sổ nhìn sấm sét bên ngoài, bắt đầu nhớ người bị mình bắt ngủ mình, lần này chẳng biết tại sao kinh nguyệt lại đến sớm hơn cả 10 ngày, mà tiện cho Tiêu Dạ Huyền biết. Mỗi kỳ, Như Ca mệt mỏi vô cùng, bị quấn liền tới phòng này, bây giờ biết sắc mặt của khó coi đến mức nào.

      “Mới vừa thành thân liền để ngủ mình, biết có tức giận đây” ngồi dậy, mang giày vào, mở cửa phòng, tới phòng chính, đến giữa đường, lại thấy ánh sáng trong phòng bên kia tắt.

      Ưm, hình như ngủ.

      Nghĩ nghĩ, thôi về phòng khách ngủ vậy.

      Khi đến phòng của Tiểu Huân, tiếng động trong phòng hấp dẫn chú ý của Như Ca. Thận trọng đẩy cửa phòng ra, trong phòng vang lên tiếng hàm răng đánh vào nhau, lại cố gắng đè nén nghẹn ngào đứt quãng truyền vào trong tai.

      Nhận thấy có người tiến vào phòng, trong đôi mắt màu tím của người giường xẹt qua tia tàn lệ, nhưng vừa thấy người đến là ai, nháy mắt trở nên trong suốt như lúc đầu, vốn mười đầu ngón tay có ánh sáng như sao trong nháy mắt biến mất. Nhưng có số thứ vẫn kịp giấu , trong giây phút ánh nến sáng lên, rốt cuộc bị người phát .

      “Tiểu Huân, đệ.... .....?”

      Thấy hai răng nanh bén nhọn bên môi đứa , Như Ca sững sờ, nhìn lướt qua giường xộc xệch, chậm rãi tới. Thấy nữ tử tới, đôi mắt màu tím của người giường chuyển thành màu tím như ma mỵ, nhìn chằm chằm đôi mắt trong suốt của nữ tử, trong đó có e ngại, có xem thường, càng có chán ghét, mà chỉ có lo lắng.

      Đột nhiên, tiếng sét xẹt qua, đứa bé rùng mình, ngã xuống giường.

      Thấy vậy, Như Ca bước nhanh đến, đỡ lấy đứa bé, kéo ống tay áo nó ra, quấn sợi tơ lên tay bắt mạch. Kỳ quái là mạch vẫn bình thường, có dị trạng. Thấy đứa bé rùng mình, Như Ca đành ôm đứa bé lên giường, lấy chăn bao chặt.

      Tiểu Huân vùi đầu vào ngực nữ tử như cảng tránh sấm sét. biết qua bao lâu, bầu trời dần khôi phục trong sáng, đứa bé cũng bình tĩnh lại, từ từ chui đầu ra khỏi ngực Như Ca.

      Quan sát đứa bé trước mặt, sờ sờ hai chiếc răng nanh bén nhọn của nó, Như Ca cười hỏi: “Sợ sấm sét?”

      Như Ca vừa đụng vào, toàn thân đứa bé cứng đờ, mất tự nhiên xoay người sang hướng khác, lúc quay đầu lại, hai chiếc răng nhọn như răng hổ biến mất tiêu, thấy Như Ca chờ mình trả lời, đứa bé chần chờ lúc mới gật đầu.

      “Ta hiểu”, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, vẫn ngôi sao, biết khi nào lại có sấm sét. Đứng dậy, Như Ca sờ sờ đầu đứa bé, ý bảo nó nằm xuống, rồi ra ngoài.

      lâu sau, Như Ca cầm cái giỏ chứa vải lẻ và kim vào.

      Theo lời Như Ca ngoan ngoãn nằm giường, đứa bé tò mò nhìn Như Ca khâu khâu vá vá gì đó cực nhanh. bao lâu, may xong hai cục tròn tròn.

      Đeo hai cái bao tai lên tai mình thử, vỗ vỗ tay, hoàn toàn nghe thấy tiếng gì nữa. Như Ca hài lòng gật đầu, đến bên giường, đeo bao tai vào cho đứa bé, cười : “Có cái này, sấm sét nữa”.

      Nhìn nó từ từ nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, Như Ca mỉm cười. Đưa tay sờ thử hai hàm răng chỉnh tề, hai chiếc răng nanh bén nhọn như chưa từng xuất . thế giới rộng lớn, có đủ những điều lạ, chẳng lẽ đứa bé này gặp sét răng dài ra?

      Ngồi bên giường lát, trời vẫn im lặng, Như Ca đến bàn thổi tắt nến, rồi trở về phòng khách.

      Ngay sau khi Như Ca rời , vốn nằm giường, đứa bé chậm rãi ngồi dậy, cảm thấy bên tai hoàn toàn yên tĩnh, bất giác sờ sờ hai vật tai, lấy nó xuống, tiếng gió ngoài kia trở nên rất ràng.

      Nhớ tới biểu của nữ tử lúc nãy, đôi mắt màu tím của đứa bé lóng lánh. Nhìn thấy mình như vậy mà sợ hãi, nhiều năm như thế hình như cũng chỉ có người!

      Nàng quả nhiên giống kẻ khác.... ....
      ChrisLedoan2099 thích bài này.

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 80: Nam nhân đáng

      Sáng sớm, ánh nắng dìu dịu chiếu vào phòng, người giường cọ cọ chăn mỏng mềm mại, vén lên muốn đứng dậy. Liền phát bên hông bị đôi tay vòng chắc, thể động đậy, kinh hãi, lập tức mở mắt ra.

      Tiêu Dạ Huyền?

      Xoay người nhìn nam tử nằm nghiêng bên cạnh, Như Ca kinh ngạc, thấy đây là phòng ngủ quen thuộc, ràng mình ở phòng khách phía Tây mà, lúc nào mang mình qua đây? Đêm qua lúc ra khỏi phòng Tiểu Huân là canh ba, chẳng lẽ khi đó còn chưa ngủ? Nhìn kĩ, thấy quầng thâm dưới mắt Tiêu Dạ Huyền, quả nhiên là ngủ đủ!

      Hình như nhận thấy người trong lòng tỉnh, nam tử mở mắt ra, thấy ý đau lòng trong mắt vợ , đôi mắt hẹp dài sáng lên. Lấy tay ra khỏi hông Như Ca, nghiêng thân thầm bên tai nàng: “Về sau nàng ngủ ở đâu, ta ngủ ở đó, nàng động vào, ta liền nằm vậy ôm nàng thôi, được ?”

      Nghe vậy, tất nhiên nàng hiểu, nguyên định sáng sớm thức dậy qua dỗ , ngờ....... Như Ca cười vui, mình gả cho nam nhân đáng . Khẽ gật đầu với , định xuống giường kêu Thanh Nhi chuẩn bị đồ ăn sáng.

      Vừa ngồi dậy, liền bị người kéo lại. “Còn sớm, phụ vương và mẫu phi ra ngoài, hôm nay cần đến Đông viện thỉnh an, ngủ thêm chút

      Nghe vậy, Như Ca ngoan ngoãn nằm lại trong khuỷu tay nam tử, nhưng vẫn nghi ngờ hỏi.

      “Chẳng phải sắp tới giờ lên triều sao?”

      “Nếu ta vào cung, có chuyện khẩn cấp hoàng thúc tự động phái người đưa đến phủ, nên cần lo lắng”.

      Mặc dù Tiết Thanh Trạch rất khoa trương, bất quá nhìn kỹ, sắc mặt vợ quả nhiên là hơi tái. Nguyệt tín........ ở bên chăm sóc, sao có thể yên lòng.

      Nghe vậy, Như Ca có thể tưởng tượng được bộ dáng bất lực của Hồng đế. Nhưng nếu gây trở ngại gì, nàng cũng hỏi thêm. Có lẽ là vì nguyệt tín, Như Ca cảm thấy người rất mệt, tìm vị trí thoải mái trong ngực nam tử, nhắm mắt lại, ngủ say.

      Nhìn người trong ngực lười biếng giống mèo, vùi vào lòng mình ngủ, Tiêu Dạ Huyền cười cười, kéo kín mành giường ngăn ánh nắng, rồi ôm lấy tiểu thê tử tiến vào mộng đẹp.

      Phượng Tê Cung. Dùng xong bữa sáng với hoàng hậu, định vào triều, Hồng đế nhận được tấu xin nghỉ của Tiêu Dạ Huyền từ ảnh vệ, nhìn lướt qua bên trong viết, “Vết thương cũ tái phát, nổi”, khóe miệng giật giật, tiện tay đặt qua bên, lệnh cho ảnh vệ, sau lâm triều canh giờ đến Ngự Thư Phòng là được.

      Bên bờ hồ ngoài viện thế tử, Liễu Điềm Nhi mặc trang phục vàng nhạt, diện mạo xinh đẹp ngọt ngào, đứng dưới gốc liễu, chuyên chú nhìn hướng đường thông cửa chính vương phủ với viện thế tử, giống như đợi ai đó. Bên cạnh nàng ta là nhị thiếu phu nhân của Cẩm Thân vương phủ Tô Như, vẻ mặt vui tươi.

      Sáng sớm nay, tâm tình Tô Như cực tốt. Tối qua sau hồi chờ đợi mòn mỏi rốt cuộc cũng đợi được phu quân Tiêu Dạ Cát, mặc dù say mèm, nhưng nhiều hơn bình thường mấy phần tình ý, thiếu mấy phần lạnh lẽo, chính là bộ dáng công tử văn nhã dịu dàng ngày đó sân khấu! Mặc dù hôm nay làm được thế tử phi, nhưng chỉ cần tam hoàng tử, huyết mạch của Liễu gia lên ngôi thái tử, chuyện phong vương phong hầu cho người Liễu gia phải rất dễ dàng sao, liếc nhìn Liễu Điềm Nhi cái, Tô Như kiên định vô cùng, bất luận thế nào, cũng phải trợ giúp phu quân và mẹ chồng lôi kéo Tiêu Dạ Huyền về bên Liễu gia.

      Để đạt mục địch này, mới sáng sớm, Tô Như dẫn Liễu Điềm Nhi đến chờ giữa đường thông từ viện thế tử tới cửa lớn vương phủ, muốn tạo cuộc gặp gỡ tình cờ.

      Nhưng thời gian qua , từ giờ Dần đến giờ Thìn, mặt trời ngày càng lên cao nóng bỏng, mà bóng người còn chưa thấy.

      Nhìn đường trống trơn trước mặt, cầm khăn xoa xoa mồ hôi trán, Liễu Điềm Nhi hỏi “Biểu tẩu, chẳng lẽ thế tử vào triều sao? Đến giờ này mà còn chưa ra khỏi cửa”

      Nghe vậy, Tô Như hừ lạnh : “Vốn nghĩ là thành thân xong khá hơn, ngờ vẫn giống như ngày trước, Điềm Nhi, muội biết chứ, trong phủ chúng ta, vị thế tử này, trước giờ vào triều hay rất tùy hứng, muốn , chỉ cần gởi tấu là được. Luôn thích làm bậy, khác hẳn biểu ca muội, từ lúc làm việc ở Lễ Bộ, luôn luôn cẩn trọng, vậy mà thánh thượng lại thích càn quấy của mới chết chứ.”

      đến đây, Tô Như liền tức giận khó nguôi, đều là cháu trai, Tiêu Dạ Huyền nhận hết cưng chiều, chẳng những được ban đất phong, còn nắm binh quyền quan trọng trong tay, mà phu quân của mình, lại bị ghẻ lạnh hơn 20 năm, cho đến giờ cũng chỉ được cái chức quan nhàn tản ở Lễ Bộ, công bằng.

      Vốn 2 năm trước, ở Hộ Bộ trống chức vị quan trọng, cố tình, vị hàng thúc bên Liễu gia bị người tra được tội tham ô, Tiêu Dạ Cát mặc dù là con cháu vương phủ, nhưng cũng là huyết mạch Liễu gia, vì thế phụ thân mình tiện mở miệng xin vị trí kia. Còn năm ngoái, bên Công Bộ có chức quan, nguyên xem như ván đóng thuyền, ai ngờ, người tiền nhiệm của Tiêu Dạ Cát thế nào lại để bản vẽ quan trọng bị người trộm mất, đó vốn là công nghệ đặc biệt của Công Bộ, trong thời gian ngắn phổ biến khắp Đại Chu, thế nên chức quan kia trong nháy mắt có nữa. Giờ ngẫm lại, chừng là do vương phi Trần thị hoặc Tiêu Dạ Huyền giở trò quỷ. Để Liễu Điềm Nhi đến bên Tiêu Dạ Huyền, xem như giám thị luôn.

      Thấy oán hận trong mắt Tô Như, Liễu Điềm Nhi làm sao hiểu. Thân là người Liễu gia, có thể Liễu Điềm Nhi hiểu rất người Liễu gia, theo nàng, nam tử Liễu gia đều là trông khá mà dùng được, bề ngoài vinh quang, bên trong bằng cả cái gối thêu hoa. Vốn thịnh vượng, truyền qua trăm năm, Liễu gia sớm mục nát, có thể duy trì được như hôm nay tất cả là nhờ nữ nhân Liễu gia. Nhưng những năm nay, Hồng đế càng ngồi vững đế vị, Liễu càng suy bại, thái hậu muốn để người Liễu gia giữ chức vị quan trọng hết sức khó khăn. Lúc này mới kiếm đủ mọi cách giúp tam hoàng tử tư chất ngu dốt kia giành lấy ngôi vị thái tử.

      cho cùng, Tô Như này là kẻ ngu xuẩn, thân là con Uy Liệt tướng quân nhất phẩm gả cho con thứ cũng thôi , còn nắm chắt được biểu ca Tiêu Dạ Cát. Trong mắt nàng, Tiêu Dạ Cát là thứ hàng bỏ , thể so sánh với người nắm quyền Bắc Địa, Tiêu Dạ Huyền.

      Tô Như nhận thấy khinh thường chợt lóe trong mắt Liễu Điềm Nhi, nhiệt tình kéo tay biểu muội : “Muội muội tốt, theo ta thấy, chúng ta nên ở đây chờ vô ích, viện thế tử cũng phải là vào được, ta nghe tài đánh đàn của biểu muội rất tốt, chúng ta cứ mượn cơ hội này đến so tài với vị đại tẩu kia, nghe tài múa của nàng ta tệ, nhưng về tài đánh đàn làm sao bì được biểu muội đây. Thấy được tài năng đích thực, nam nhân mới có so sánh, chừng, chẳng cần phụ vương ra tay, Tiêu Dạ Huyền tự động đến Liễu gia cầu hôn!”

      Nghe vậy, Liễu Điềm Nhi dao động, lúc trước có từng ngồi lầu cao ở vương phủ gảy đàn, nhưng khoảng cách khá xa, nếu đánh đàn trước mặt chừng có hiệu quả.... ... Nghĩ đến đây, Liễu Điềm Nhi kêu tỳ nữ sau lưng lấy cây đàn tốt nhất đời xin từ mẫu thân đến. Rồi kéo Tô Như tới viện thế tử.

      Hai người vừa tới cửa viện thế tử, cảnh tượng bên trong làm người ta kinh ngạc.

      Dọc đường , chỉ thấy vốn là nhiều loại hoa cỏ, chẳng biết lúc nào biến thành từng cây hoa đào thẳng tắp, trắng có, đỏ có, hồng có,.......đủ loại màu sắc, dưới ánh mặt trời trông rất nhu hòa. Gió hè phẩy, cánh hoa chập chờn, mùi hương thoang thoảng trong gió. Từng cánh hoa theo gió thổi bay đầy trời, vẻ đẹp động lòng người.

      “Thế tử hoa, hoa này là loài hoa mùa xuân, thời tiết này mà nở được như vậy, quả dễ dàng, biết tốn bao nhiêu tâm tư. Vừa nhìn biết hoa này là mới từ nơi khác chuyển tới.” Mấy năm nay, chuyện phủ thế tử thu mua số lượng lớn hoa đào, Tô Như có nghe thấy, vốn cho là Tiêu Dạ Huyền nhất thời thích, học đòi văn vẻ mà thôi. Giờ nghĩ lại, chẳng phải trán Ngọc Như Ca cũng có ấn ký hoa đào sao? Sợ là hai người sớm quen biết. Nghĩ vậy, Tô Như cười lạnh, quả nhiên là thứ nữ nhà nghèo, từ biết cách quyến rũ người, mới ngồi lên vị trí thế tử phi này được.

      Liễu Điềm Nhi bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, viện này nàng từng tới lúc Tiêu Dạ Huyền chưa đám cưới, nên cảnh tượng nơi này lúc trước ra sao nàng biết rất . Nghe Tô Như , lòng liền động, vốn nghĩ tâm Tiêu Dạ Huyền là đá vừa lạnh vừa cứng, chẳng ngờ cũng lãng mạn như vậy. Ngọc Như Ca kia có thể khiến trồng đủ loại hoa đào, cuối cùng này hoa đào bị diệt hết, thay vào đó là mẫu đơn mà Liễu Điềm Nhi nàng thích. Nghĩ vậy, trong mắt Liễu Điềm Nhi tràn đầy kiên định, ý chí nung đốt, bước chân càng nhanh, hận thể lập tức biểu tài năng của mình trước mặt nam tử.

      góc viện thế tử, thiếu nữ lưng đeo nhuyễn kiếm, tay ôm mấy quyển sổ sách vừa thấy cây đàn cổ trong tay đại nha hoàn sau lưng Liễu Điềm Nhi, sổ sách trong tay nháy mắt rơi xuống đất, khuôn mặt vốn trầm tĩnh tràn ngập khiếp sợ.
      ChrisLedoan2099 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :