1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi - Mại Mạnh Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 75.2: Sở thích khác người

      Chỉ thấy trong phòng, màn lụa giường bị xé nát hết, cảnh tượng giường mồn . Lúc này Ngọc Yên bị mấy mảnh màn lụa trói chặt tứ chi, mảnh vải che thân, thân thể vốn trơn bóng giờ đầy vết thương, mà nam tử diện mạo cực kỳ xấu xí cưỡi lên lưng Ngọc Yên, trong tay cầm roi ngừng quất lên người nàng ta. Bên cạnh còn dấu vết sáp nến......cảnh tượng quả là chấn động, khiến bọn Thanh Nhi quên mất thân là thiếu nữ phải kiêng dè.

      Nam tử kia tựa hồ bị mê muội, hề ý thức được đám người ngoài cửa, vẫn tiếp tục quất roi lên người Ngọc Yên, theo sau đó là hàng loạt tiếng kêu gào thê lương.

      “Trời ơi!”

      Ngẩn người lúc, Doãn thị nhào tới. Chưa kịp đến gần, liền bị nam tử diện mạo hung ác kia quất cho roi, lăn vài vòng đất.

      Ặc.....sở thích quá nặng! Như Ca im lặng nhìn trời.

      Đúng lúc này, mắt bị đôi tay che mất.

      thấy!”

      Như Ca gỡ tay Tiêu Dạ Huyền ra, phía sau là Ngọc Chính Hồng, sắc mặt xanh mét, và nam tử trung niên, mặc áo quan ngũ phẩm, sắc mặt xấu hổ cực điểm.

      Ngọc Chính Hồng nhìn cháu vô cùng thê thảm, và Doãn thị khóc la than trời trách đất, Ngọc Bảo Oánh sắc mặt trắng bệch, cảm giác mình giảm thọ vài tuổi. Nhanh chóng hướng bọn người làm rống: “Còn mau can ra, đều chết hết rồi à?”

      Nghe Ngọc Chính Hồng rống, bọn người làm đứng xem trò vui, vội vàng chạy vào can ra, mất hết sức mới kéo hai người ra được. Người nào cũng chịu ít roi.

      “Nhạc phụ đại nhân, sao hai người này lại trong phòng tiểu tế làm ra chuyện thất đức bực này? khiến người ta đau lòng.”

      Ta cũng muốn biết đây, nhìn Tiêu Dạ Huyền thân chỉnh tề trước mắt, rốt cuộc Ngọc Chính Hồng vẫn dám hỏi vì sao người trong phòng phải là . Mới rồi thấy bước ra từ gian phòng khác, có chút kinh ngạc, hiểu.

      Ngọc Chính Hồng biết , Doãn thị này giống Hoàng thị, là kẻ ham quyền thế. Mục đích lần này đến hỏi cũng biết. Sa mỏng tán loạn đất và mùi hương gay mũi kia hiển nhiên là dùng thuốc thúc tình, sợ là thế tử sớm biết, nên mới xuất màn trước mắt này.

      Nghĩ xong, Ngọc Chính Hồng chỉ gọi người đưa cháu , con rể tương lai bị trói chặt kia, và bọn Doãn thị đến viện trước chuyện. Sau đó nhanh chóng cho mời cả chồng Doãn thị, Ngọc Chính Tài và ông chú hai đức cao vọng trọng của Ngọc gia đến.

      Sảnh lớn Ngọc phủ. Ông chú hai nhìn dâu cả nhếch nhác ngồi xổm đất và cháu , run run rẩy rẩy hỏi “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Đáp lại nghi vấn của lão là mảnh trầm mặc và tiếng khóc thút thít của cháu Ngọc Yên.

      Thấy vậy, Tiêu Dạ Huyền thản nhiên : “Hắc Ảnh, cho bọn họ nghe rốt cuộc xảy ra chuyện gì!”

      Tiêu Dạ Huyền xong, nam tử mặt mũi hơi trầm xuất tại hành lang Ngọc phủ, ném gã sai vặt Ngọc phủ bị trói gô xuống, để kiếm ngang cổ tên này, “!”

      Ngọc Bảo Oánh thấy người làm mình mua chuộc bị người ta tóm, đứng trong góc liên tiếp lui về sau, chưa lui được hai bước, gã sai vặt kia đưa ngón tay chỉ hướng nàng ta.

      “Thế tử, đều là do nhị tiểu thư bảo nô tài làm! Tiểu nhân là Vương Nhị, thường ngày thích đến thanh lâu uống rượu, vừa lúc hai ngày nay kẹt tiền, nhị tiểu thư cho 10 lượng bạc, bảo nô tài làm thay.......” mắt thấy mạng khó giữ, gã này nào dám khai, liền hết Ngọc Bảo Oánh thu mua thế ào, làm sao dẫn Doãn thị và Ngọc Yên Hồng Vận Lâu.....

      Nhất thời, cả sảnh xôn xao, mắt khinh thường nhìn về phía Ngọc Yên khóc lóc và Doãn thị, chỉ bằng thủ đoạn thế này mà dám tính kế Chiến Thần Bắc Địa tiếng tăm lừng lẫy của Đại Chu, kết cục thế này là đáng đời!

      là vô liêm sỉ, ngay cả người thân mình cũng tính kế!”

      “Kẻ hạ tiện thế này mà cũng có, khiến người ta giận sôi gan”

      “Tối qua chắc chiến đấu kịch liệt lắm, các ngươi nhìn Ngọc Yên xem, ai u, quả là lợi hại nha!”

      “Dù vị công tử Thái Châu kia có còn muốn, hai người này cũng chỉ có thể làm tiện thiếp!”

      “Thiếp cái gì, tiện nhân như vậy, dứt khoát đưa đến kỹ viện cho rồi, cho mọi người cùng vui vẻ”

      ..........

      biết là cố ý hay vô ý, chuyện như thế ít nhiều gì phải kiêng dè, nhưng có thế tử ở đây, lên tiếng, những người khác nào có tư cách bảo im.

      Nghe mọi người nghị luận, Ngọc Bảo Oánh run cầm cập, lúc này mới ý thức được mình phạm phải sai lầm cực lớn, quá khứ còn có mẹ cầu cạnh cho, nhưng nay......nhìn mọi người xung quanh lòng đầy căm phẫn, nhất thời Ngọc Bảo Oánh như bánh tráng gặp nước, hoàn toàn ỉu xìu.

      Ngọc Yên ngồi đờ đẫn đất, nhìn về phía nam tử cao ngạo kia, chỉ thấy trong mắt tràn đầy miệt thị và lạnh lẽo, giống như mình là thứ gì đó vô cùng dơ bẩn. Chớp mắt, chút tự tôn cuối cùng cũng còn, liếc mắt nhìn kẻ bị trói bộ dáng như lệ quỷ, nhớ tới đêm qua, cỗ uất ức xông thẳng lên, Ngọc Yên liền đâm đầu vào cột đá bên cạnh.

      Động tác Ngọc Yên quá đột ngột, ai kịp ngăn cản, nhất thời óc bắn tung tóe, cả phòng giật mình kêu lên.

      “Nữ nhi của ta!” Doãn thị thấy vậy, màng đau đớn thân, nhào tới bên Ngọc Yên. Đỡ Ngọc Yên dậy, đưa tay lên mũi, còn thở nữa, nhất thời gào lên.

      “Nữ nhi à, con chết thảm, đều tại phụ thân con, gì chỉ cần con trèo lên được giường thế tử, tương lai để lại tất cả tài sản cho con, mới khiến nương phạm sai lầm, sao con lại chết như vậy.......hu hu.....nửa đời sau ta biết trông cậy vào đâu!”

      Nghe Doãn thị kêu gào, cặp mắt vẩn đục của ông chú hai nháy mắt tựa như kiếm sắc bắn về phía con trai trưởng Ngọc Chính Tài, tức giận quát lớn: “Đồ nghịch tử! sớm nghe ngươi có ý định dựa vào người có quyền thế, ngờ lại gây ra tại họa thế này, sản nghiệp giao vào tay người chắc chắn lụn bại hết. Sau khi ta chết, phần cũng cho ngươi, thuyền ngươi quản lý cũng thu lại hết, hừ!”

      xong lão quất cây trượng trong tay vào Ngọc Chính Tài quỳ đất, khiến trán Ngọc Chính Tài tóe máu, đau đến mức té lăn xuống đất.

      Ông chú hai thẳng tới trước mặt Tiêu Dạ Huyền, : “Chuyện này là lão hủ dạy con nghiêm, lão tình nguyện quyên nửa tài sản cho quân dụng để bù đắp sai lầm, mong thế tử tha lỗi!”

      “May mắn lão tỉnh ngộ, như vậy, bản thế tử cũng tiện truy cứu chuyện này nữa”

      Thấy vẻ mặt nhàn nhạt của Tiêu Dạ Huyền, Như Ca mở rộng tầm mắt, quả là được lợi còn ra vẻ. Nhìn về phía Ngọc Yên, Như Ca phát lạnh, về sau biết còn bao nhiêu nữ tử giống nàng ta nữa đây, mình gả trúng hàng bán chạy rồi!

      “Đa tạ thế tử, lão tuổi cao, chịu nổi trường hợp thế này, xin cáo lui trước”, lão quả chịu nổi, đứng cũng có chút đung đưa.

      thong thả!”

      Ông chú hai được lệnh, để người hầu đỡ ra ngoài, lúc ngang qua con trai trưởng, che ngực : “Còn mau mang theo Ngọc Yên và phu nhân ngươi !”

      “Dạ....dạ, phụ thân”, mặc dù bị tước quyền thừa kế, nhưng chỉ cần cha già còn sống ngày là mình còn hi vọng ngày, dù chỉ còn nửa, nhưng là tài sản khổng lồ rồi, nghĩ kỹ càng xong, Ngọc Chính Tài cúi chào rồi kêu người làm đến mang hai người đất .

      Về phần con của tri phủ Thái Châu, tỉnh hồn lại, nghe chuyện xảy ra, đôi mắt tam giác tràn đầy tức giận nhìn về phía kẻ làm mất hết mặt mũi, Ngọc Bảo Oánh, hận thể xé sống nàng ta, làm gì còn tâm tư cưới về nữa. Chỉ với tri phủ Thái Châu hôn xem như hủy bỏ, rồi phẩy ta áo bỏ .

      Tri phủ Thái Châu thấy chuyện phát triển thành như vậy, liền : “Ngọc đại nhân, phẩm hạnh nhị tiểu thư như vậy, hạ quan dám nhận vào cửa nữa, hôn này thôi .”

      xong, hướng Tiêu Dạ Huyền, cung kính : “Kính xin thế tử thứ lỗi! Nếu còn chuyện gì nữa, xin thế tử cho phụ tử hạ quan cáo lui, chuẩn bị hành trang rời kinh”.

      Mặc dù biết con trai mình bị thế tử bố trí, tri phủ Thái Châu lại chỉ có thể nhận tội, trừ có chút mất mặt, còn lại cũng tổn thất gì.

      “Ừ, nếu Tần tri phủ có việc quan trọng xin cứ tự nhiên!”, thấy tri phủ Thái Châu thức thời, Tiêu Dạ Huyền cũng gây khó dễ, gật đầu ý bảo có thể lui.

      Đứng bên, Ngọc Chính Hồng cảm giác mình biến thành nhân vật thứ yếu. Trước mắt hôn này tất nhiên là thành, nhưng phần lớn sính lễ cũng phải trả lại, nghĩ đến đống ngân lượng kia, Ngọc Chính Hồng liền nhức đầu, chỉ cảm thấy Ngọc Bảo Oánh quả đần độn như heo, để lại trong phủ chỉ tổ gây họa..... Trầm ngâm chốc lát, Ngọc Chính Hồng : “Nữ nhi của chính thất làm ra chuyện thất đức cỡ này, Ngọc Chính Hồng ta thực thẹn với tổ tiên Ngọc gia. Ta quyết định, từ nay về sau, Ngọc Bảo Oánh còn là dòng chính nữ của Ngọc Chính Hồng ta nữa, đưa đến từ đường sám hối lỗi lầm, ai được đến thăm”.

      “Phụ thân! Ngài thể làm như vậy! Hu hu..... thể.......” nghe Ngọc Chính Hồng , Ngọc Bảo Oánh lập tức sợ ngây người, chẳng những còn là con vợ cả, bị đày đến từ đường, còn cho ai đến thăm, vậy chẳng phải mình ở đó cả đời. Nghĩ đến Lý thị phát điên, Ngọc Giai Nhàn chết trong từ đường, Ngọc Bảo Oánh gào khóc bò đến chỗ Ngọc Chính Hồng, còn chưa tới, bị quản gia Lý Toàn dẫn đám người đến bắt ra ngoài.

      Từ đó, Ngọc Bảo Oánh biệt tích. Đến từ đường, vì lúc trước Lý thị tạo nghiệt, Ngọc Bảo Oánh nhận hết khi dễ, cuối cùng trong mùa đông rét lạnh, thân thể như củi mục, có áo bông chống lạnh, Lý thị và Ngọc Bảo Oánh cùng nhau ngã xuống trước mộ bia của Ngọc Giai Nhàn.
      Chris thích bài này.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 76.1: ‘Khách quý’ tới cửa

      Sau hồi lộn xộn, thời gian còn sớm, từ biệt Liệt thị và Vân Kiệt xong, Như Ca theo Tiêu Dạ Huyền lên xe ngựa về vương phủ.

      Bên trong xe ngựa, Như Ca nhìn nam tử ngồi bên cạnh, thủ đoạn trị người rất cao, trải qua chuyện này, từ xuống dưới trong Ngọc gia sợ rằng còn ai dám dòm ngó nữa. Nghĩ đến màn ở Hồng Vận Lâu vừa rồi, bất giác Như Ca rùng mình cái, người đẹp và quái vật, cũng đến thế là cùng.

      Tiêu Dạ Huyền thấy phản ứng khác thường của người bên cạnh, vòng tay qua hông nàng, thở dài : “Quả nhiên, cảnh tượng như vậy nên để nàng nhìn thấy.”

      sao, chỉ là ......ặc.....sở thích hơi nặng chút!” Như Ca bỗng ý thức được mình cái lập tức bịt kín miệng mình.

      “Sở thích hơi nặng.......” Tiêu Dạ Huyền lập lại từ lạ vợ vừa , nở nụ cười.

      “Ừ, trước giờ bọn Hắc Ánh thích những thứ như vậy đó!”, vốn chỉ giao phó ném con trai tri phủ Thái Châu vào mà thôi, ngờ còn có màn này.

      “Hắc Ảnh?” nhớ đến nam tử áo đen thấy ở hành lang khi nãy, những người khác có lẽ chú ý, nhưng nàng nghe Vân Kiệt hô lên câu “Tam sư phụ”, chứng tỏ Vân Kiệt biết nam tử kia, nghĩ kỹ lại, đúng là do mình sơ suất, Lễ Học Viện là Văn viện, làm sao viện trưởng kiếm được bốn người sư phụ võ nghệ xuất sắc như vậy tới dạy Vân Kiệt chứ, bèn quay đầu nhìn Tiêu Dạ Huyền, tươi cười : “Cảm ơn chàng!”

      Nam tử nghe thấy lời Như Ca, nhìn bộ dáng tươi cười của nàng, biết việc mình bí mật phái người tới dạy Vân Kiệt bị nàng vô tình phát , lòng chộn rộn, cúi đầu, hôn mạch lên đôi môi đỏ mọng kia.

      “Ca nhi, nàng là thê tử của ta, vĩnh viễn cần chữ ‘cảm ơn’ với ta, nếu ta trừng phạt nàng”, đến câu sau trong mắt nam tử như có chút tức giận.

      Nếu là ngày trước, có lẽ Như Ca còn có chút sợ hãi, nhưng hôm nay đối mặt với người này, đáy lòng chỉ có hạnh phúc và tình . Như Ca ôm cổ nam tử, hôn lên mắt người nọ cái, thấy biến đổi trong mắt , khẽ cười tiếng.

      “Chàng nỡ sao?”

      Nam tử thấy bộ dáng đắc ý của nàng, trầm mặc lát, rồi ôm nàng vào lòng, lẩm bẩm.

      nỡ!”, tâm tâm niệm niệm nhiều năm, phí hết tâm tư mới giữ được nàng bên người, sao nỡ trừng phạt nàng. Chỉ biết để bất luận kẻ nào nào tổn thương nàng, cho dù là mình cũng vĩnh viễn thể. Nghe vậy, Như Ca hạnh phúc cười, nam nhân này quả là đáng vô cùng!

      “Bọn Hắc Ảnh là ám vệ của chàng sao?” cách vương phủ còn đoạn xa, dưới dung túng của Tiêu Dạ Huyền, Như Ca cực kỳ có hình tượng của tiểu thư đoan trang, nằm ngang đầu gối nam tử, chuyện.

      “Bọn họ phải ám vệ, mà là tinh từ trong quân Dã Lang Bắc Địa tới, bất quá rời lâu, họ cần phải trở về Bắc Địa lại, cho nên, thời gian này, cường độ huấn luyện Vân Kiệt tăng lên từ từ, làm sao trong hai tháng có thể giúp Vân Kiệt đạt được thứ hạng trong Võ khảo”, nửa năm trước, thời điểm thấy Vân Kiệt viết sách lược binh pháp, Tiêu Dạ Huyền liền có ý bồi dưỡng.

      “Khó trách dạo này Vân Kiệt gầy ít!” chẳng những gầy, người cũng đen hơn nhiều, giống như bị phơi nắng, mặc dù đau lòng đệ đệ, nhưng thấy Vân Kiệt hứng thú như vậy, Như Ca tiện ngăn cản. Kiếp trước, bởi vì tay trói gà chặt, nên Vân Kiệt mới xảy ra chuyện thương đạo. Nếu có võ công giỏi, tự vệ thành vấn đề, về phần thi võ gì đó Như Ca dám ôm hy vọng quá lớn. Văn, Vân Kiệt rèn luyện từ sớm, hơn nữa nhiều năm qua mình cố ý dạy những kiến thức đọc trong vài cuốn sách ở thế giới kia, đều là những điều mới lạ thế giới này chưa nghe tới, cũng chưa thấy được, muốn vượt qua thi văn khó. Còn thi võ, là để lựa chọn tướng lãnh cho Đại Chu nên khó vô cùng, dù sao Vân Kiệt tập võ chỉ mới nửa năm, muốn thắng những người tập võ nhiều năm kia dễ. Bất quá Tiêu Dạ Huyền như vậy, Như Ca lại thấy có hy vọng.

      Gầy? Qua quá trình huấn luyện, Tiết Thanh Trạch từng , Vân Kiệt rất có căn cơ. Hôm qua đối luyện cả ngày Tiêu Dạ Huyền cũng , mặc dù cường độ tập cao nhưng tiềm năng của Vân Kiệt vẫn chưa phát ra hết, đoán chừng là do từ được nuôi dưỡng tốt, đỡ mất công Tiết Thanh Trạch phải điều dưỡng phen.

      đến Vân Kiệt, Tiêu Dạ Huyền lấy quyển sách trong ngực ra.

      “Quyển sách này là nàng viết cho Vân Kiệt?”

      Như Ca thấy nam tử đối đãi quyển sách năm xưa lúc rỗi rãi nàng viết ra cho Vân Kiệt đọc như bảo bối, vẻ mặt giống như khi Tuyết Lang thấy thịt bò, khỏi mỉm cười, ngược lại mình quên mất nó từ lâu.

      Ở Đại Chu sách bàn về binh pháp cực kỳ hiếm, thậm chí có thể có, quyển binh thư tốt thậm chí khiến cho các nước giành nhau điên cuồng. Quyển sách trong tay Tiêu Dạ Huyền là căn cứ vào Binh Pháp Tôn Tử mà diễn ra, năm xưa nàng nghĩ mang bán giá cao, nhưng ngẫm lại thế lưu lại mối họa ngầm, bèn thôi. Mình chỉ là nữ tử bé, chưa bao giờ ra chiến trường mà lại viết được quyển sách như vậy, suy nghĩ hồi lâu Như Ca vẫn biết trả lời thế nào.

      “Dạ, lần nọ trong mộng thấy vị tướng quân, chỉ là chiến tướng đến từ thế giới khác, cả đời đánh giặc vô số, sau khi chết mới ý thức được mình chưa truyền lại cho hậu nhân, ngàn khó vạn khổ mới được cho phép của Diêm Vương đến báo mộng cho người thiện tâm có duyên, bất quá may lại tìm trúng ta, cho nên quyển sách mới thành thú tiêu khiển của Vân Kiệt. Bên trong có nhiều nội dung vì nhớ nên bị ta cắt bớt, chỉ còn bấy nhiêu.”
      Chris, Ledoan2099Fuu thích bài này.

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 76.2: "Khách quý" tới cửa

      Tiêu Dạ Huyền chất vấn câu chuyện của Như Ca , bởi vì nghĩ vợ này quả có mệnh cực tốt, đầu tiên là được Phật Tổ truyền kinh thư, sau lại được chiến tướng ở thế giới khác truyền binh thư. Mình quả là nam tử may mắn nhất thế gian, mới có thể cưới được người vợ như vậy.

      Tiểu thư, lại chuyện truyền kỳ rồi......ngoài xe ngựa Thanh Nhi nghe thấy Tiêu Dạ Huyền và Như Ca chuyện, thầm nghĩ. Những thứ đó ràng cần thần dạy tiểu thư cũng biết nha! Là người vô cùng sùng bái Như Ca, Thanh Nhi vô cùng kinh bỉ hành vi khiêm tốn quá đáng của tiểu thư nhà mình.

      Ngồi bên cạnh Thanh Nhị, Hắc Nham thấy vẻ mặt ngừng biến hóa của nàng, khuôn mặt nguội lạnh có mấy phần ý cười.

      Tới ngoài cửa lớn vương phủ, Tiêu Dạ Huyền xuống trước đỡ Như Ca. Nàng vừa ngẩng đầu liền thấy bên cạnh có chiếc xe ngựa hoa lệ khác, và nhị thiếu phu nhân Tô Như đứng đón người xe.

      Bên kia, thấy phu thê Như Ca, trong mắt Tô Như tràn đầy ghen ghét, tầm mắt chuyển sang thiếu nữ áo hồng xuống xe, vẻ mặt lại hết sức ôn hòa.

      Liễu Điềm Nhi vừa xuống xe, tầm mắt liền bị nữ tử cách đó xa hấp dẫn, chỉ thấy nàng mặc y phục phấn hồng từ tơ vàng sợi bạc, váy thêu hoa tử đằng, dáng người yểu điệu, eo con kiến, đầu cài cây trâm thủy tinh. Lúc này cả người nàng được bao bộc trong tầng sáng dìu dịu, vốn dung nhan xuất chúng càng thêm khuynh thành. Khi tầm mắt chuyển tới nam tử bên cạnh, khó dời. Mấy ngày thấy, khí chất của thế tử khác hẳn, vốn quanh thân lúc nào cũng như sương lạnh, dường như bị nắng ấm mùa hè xua tan, đổi thành nhu hòa và ôn tình.

      “Thế tử quả là người biết săn sóc, còn tự tay đỡ Ngọc Như Ca xuống. Chẳng biết tiện nhân kia dùng thuốc gì mà làm mê mệt thế kia.”

      Nghe Tô Như , Liễu Điềm Nhi cúi đầu, ánh mắt tối lại, khi ngẩng đầu lên lại trong sáng như cũ.

      “Biểu tẩu, nếu gặp, hay là chúng ta chào hỏi thế tử phi tiếng”.

      Nghe thấy ba chữ ‘thế tử phi’, Tô Như liền nổi điên, lúc mới gả vào vương phủ, thấy thế tử sắp xong, Tô Như liền bắt bọn nô tài gọi mình là thế tử phi, ngờ chẳng bao lâu sau, lại sống trở về, khiến Tô Như vui chẳng được lâu. Nghĩ đến nguyên do lần này Liễu Điềm Nhi đến, điều chỉnh tốt tâm tình, Tô Như dẫn Liễu Điềm Nhi qua.

      Bên này, Như Ca an bài bọn Thanh Nhi mang quà tặng Liệt thị đáp lễ xong, định vào phủ thấy Tô Như dẫn nữ tử cười ngọt ngào tới.

      “Điềm Nhi, muội tới đúng lúc, đại tẩu vừa từ nương gia trở về, lát nữa, đồ đại tẩu mang về, muội thích cái nào cứ lấy, bất quá, muội xuất thân phủ Quốc công, những vật kém thế này chắc cũng vừa mắt được cái nào.”

      Tô Như thấy bọn hạ nhân viện thế tử chuyển từng món đồ vào, nhớ tới Ngọc Chính Hồng chỉ là quan tam phẩm, đoán chẳng có vật gì tốt, nên kiêng dè như vậy.

      Thấy Tô Như đầy khinh thường nhìn quà tặng của mình, Như Ca dở khóc dở cười, đồ của mình, muốn tặng ai làm gì tới phiên Tô Như an bài. Còn bàn về giá trị, tin tưởng những thứ này tính là vật mọn!

      “Biểu tẩu đùa......” Liễu Điềm Nhi vốn muốn làm chào hỏi, bị Tô Như mở đầu như vậy, trong lòng mặc dù có mấy phần hài lòng, nhưng trước mặt Tiêu Dạ Huyền, cũng dám quá càn rỡ.

      “Thần nữ Liễu Điềm Nhi bái kiến thế tử.......”

      “Tiểu thư xong rồi ạ”, Thanh Nhi thấy tình huống bên này, cười hì hì báo cáo cho Như Ca.

      “Vào phủ !” Như Ca còn chưa kịp lên tiếng, người bên cạnh thay nàng , làm như thấy Liễu Điềm Nhi chào mình, dắt tay Như Ca bước vào trong.

      Dù sao cũng phải chào mình, xem như liên quan, nên Như Ca ngoan ngoãn theo. sớm nghe tiểu thư Liễu gia thường xuyên ra vào vương phủ thăm Liễu trắc phi, vì có mục đích khác, vốn cho là Thanh Nhi đùa, giờ xem ra là đúng . Liếc nhìn nử từ ngoài cửa, lòng rất buồn bực, mới đuổi người, người khác lại tới. Chồng mình đúng là đào hoa quá nha!

      Bị bỏ lơ Liễu Điềm Nhi thầm cắn răng. Lại là cái kiểu này, nhìn cũng nhìn mình chút. Rốt cuộc mình có gì kém con Ngọc gia kia chứ!

      “Biểu muội đừng quá đau lòng, theo ta thấy, bàn về thân phận và tài đức, Ngọc Như Ca kém xa muội, chẳng qua thế tử bị che mắt thôi, chờ thấy được bản lĩnh của muội rồi, nhất định thế tử có cái nhìn khác về muội” Tô Như hết sức lấy lòng mẹ chồng Liễu trắc phi nên đối với Liễu Điềm Nhi cũng rất ân cần. Hơn nữa hai người cũng tính là đồng cảnh ngộ.

      Đúng vậy! Luận dung mạo, trong kinh thành mình ở nhóm , Ám Dạ Chi Quang cắm đầu mình còn đẹp hơn nàng ta mấy phần. Luận tài năng, cầm kỳ thi họa, xử lý chuyện mình hơn hẳn. Ngọc Như Ca chẳng qua là đứa con riêng bị vứt bỏ, sao có thể so sánh với mình!

      Thầm nghĩ xong, Liễu Điềm Nhi giọng : “Biểu tẩu, chúng ta vào thôi, chớ để mẫu và vương gia đợi lâu!”

      “Muội yên tâm, giờ mọi việc trong viện thể tử đều do lão quản gia xử lý, chứng tỏ Ngọc Như Ca là đứa ngu ngốc biết gì, tương lai muội vào vương phủ, đè bẹp nàng ta như chơi.....”

      Nghe vậy, mặt Liễu Điềm Nhi dâng lên tia cười ngạo nghễ. Tiêu Dạ Huyền, ta nhất định để chàng biết chỉ có nữ nhi Liễu gia ta mới là vợ hiền xứng đôi với chàng!
      ChrisFuu thích bài này.

    4. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Sao mà ngày càng nhiều tiểu tam quá vậy...đuổi hoài ko hết... Ghét quá ahhhhh
      Betty thích bài này.

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 77.1: Khoe mẽ

      Cẩm Thân Vương và vương phi Trần thị chờ tại tiền sảnh, dĩ nhiên thể thiếu Liễu trắc phi và nhị thiếu gia Tiêu Dạ Cát kia. Về phần thị thiếp gì đó chỉ như cảnh nền đứng sau lưng Liễu trắc phi.

      Thấy tình cảnh này, Như Ca bỗng nhớ lại những điều Thanh Nhi kể.

      Liễu trắc phi Liễu Như Mộng, từ lúc gả vào vương phủ tới nay, được sủng ái hơn 20 năm, chỉ có nhi tử. Thủ đoạn của Liễu trắc phi hết sức tương tự Giang di nương, mặc dù được sủng ái nhưng cũng gấp gáp nạp tiểu thiếp cho Cẩm Thân vương. Hơn phân nữa thị thiếp trong phủ là do Liễu trắc phi nâng đỡ. Trần thị hay ghen đối lập với Liễu trắc phi dịu dàng săn sóc, làm Cẩm Thân vương hết sức hài lòng. Hơn nữa lại có tình cảm với Liễu trắc phi nên rất nhiều chuyện Cẩm Thân vương đều thiên vị Liễu trắc phi.

      Về phần mẹ chồng mình, chính là thứ nữ của Trấn Bắc Vương Trần Nguyên Chân, chị em khác mẹ với đương kim hoàng hậu, được ban hôn gả vào vương phủ 28 năm, chỉ sinh mình Tiêu Dạ Huyền, có chút trách nhiệm làm mẹ nào, chưa bao giờ để tâm nuôi dậy con, cả ngày chỉ lo tranh giành tình cảm với Liễu trắc phi, đấu đá hơn 20 năm vẫn chưa thắng được.

      Vào trong, đến trước mặt vợ chồng Cẩm Thân Vương, Như Ca và Tiêu Dạ Huyền làm lễ.

      “Nhi thần thỉnh an phụ vương và mẫu phi!”

      “Con dâu thỉnh an phụ vương và mẫu phi!”

      “Ừ, đứng lên !”

      Tầm mắt Cẩm Thân vương tự chủ hướng về đội ngũ ôm quà tặng sau lưng vợ chồng Như Ca.

      “Đây là ... .....?”

      Như Ca mỉm cười đáp: “Bẩm phụ vương, nhưng thứ này là mẫu thân đáp lễ, chút quà mọn ạ!”

      “Hóa ra là vậy, người đâu, thu mấy thứ này .......”

      “Phụ vương, dù sao đại tẩu cũng là thế tử phi, quà tặng chắc hẳn là những thứ xa xỉ, bằng giờ mở ra xem thử, cho nhi tức được mở rộng tầm mắt”, Tô Như dẫn Liễu Điềm Nhi chạy tới cửa, nghe Cẩm Thân vương vội vàng tiếp lời, chỉ sợ Cẩm Thân vương tiếng “Thu” là xong chuyện.

      Sính lễ phải xuất ra từ vương phủ nên Tô Như tiện dị nghị gì, nhưng lần này quà tặng là từ vương phủ, thanh kiếm kia là thần binh lợi khí hiếm có do nước Ngạo Lai tiến cống, tài vật trong vương phủ cũng tính là có phần của chồng mình, nên nếu Ngọc Như Ca mà đem về những vật đáng tiền, tất nhiên mình phải giễu cợt phen.

      “Này....” Cẩm Thân vương liếc mắt nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của Tiêu Dạ Huyền bên cạnh Như Ca, tiện mở miệng, chẳng biết mấy thứ này đến tột cùng là gì. Ý đồ của Tô Như, mọi người đều nhìn ra được. Nếu khiến con dâu lớn bị mất mặt trước mọi người, sợ rằng con trai trưởng vui.

      Tiêu Dạ Huyền đương nhiên biết những đồ vật này là gì nên lo lắng chút nào, chỉ lạnh lùng nhìn Tô Như kẻ cứ liên tiếp gây phiền toái cho Như Ca. Tô Như thấy vậy bất giác nhích lại gần Tiêu Dạ Cát tìm kiếm che chở, chỉ tiếc Tiêu Dạ Cát lắc mình tránh , khiến nàng ta xém chút nữa té lăn ra đất.

      “Phụ vương, chớ nghe Như nhi xằng, lễ vật quan trọng là tâm ý, gì giá trị hay ”, Tiêu Dạ Cát liếc Tô Như đứng xoắn khăn sau lưng mình, mắt đầy chán ghét.

      Nghe vậy, sắc mặt Tô Như từ trắng chuyển xanh rồi thành đen. Đều là vợ chồng, bên kia bảo bọc thương, còn chồng mình suốt ngày chỉ biết bắt bẻ mình, tức chết người!

      “Vương gia, Như Mộng rất tò mò về lễ vật của thế tử phi, nếu phiền quá thôi, nhìn cũng được, cũng chỉ tặng cho vương gia và tỷ tỷ mà thôi......”

      Liễu trắc phi còn chưa xong, Trần thị cười lạnh: “Nếu biết là tặng cho bản phi và vương gia, các ngươi còn ồn áo cái gì, lắm mồm sợ thối lưỡi à”

      Nghe vậy, Liễu trắc phi tức đỏ bừng mặt, chảy nước mắt giả điềm đạm nhìn về phía Cẩm Thân Vương.

      Cẩm Thân Vương thấy ái phi như vậy, đau lòng : “Chỉ là chút lễ, cần gì cãi nhau, nếu muốn xem, vậy, đại nhi tức mở quà tặng của ta ra ”.

      “Vâng, phụ vương!”

      Mở hay mở Như Ca cũng chẳng để ý lắm, nghe Cẩm Thân vương vậy, liền kêu bọn Thanh Nhi mở quà tặng ra.

      Dưới chỉ huy của Như Ca bọn hạ nhân lần lượt mở từng tấm vải đỏ phủ quà tặng ra.

      Như Ca đến món quà đầu tiên, lấy hộp gấm tinh xảo đưa cho gã sai vặt dâng lên.

      “Đây là......quyển nhạc Thanh Phong Tụng do Lâm Uyên để lại?” Cẩm Thân Vương nhìn thấy hết sực kinh ngạc.

      Tiêu Dực Đức chỉ thích nghe hát mà còn thích sưu tập khúc nhạc, sớm thèm thuồng quyển nhạc Thanh Phong Tụng của Lâm Uyên, đáng tiếc chỉ có những phần vụn vặt, đầy đủ. giờ thấy quyển nhạc này, những là toàn tập Thanh Phong Tụng, mà vừa nhìn biết đây là bút tịch thực của Lâm Uyên. Đối với người thích khúc nhạc mà , đây chính là bảo bối hiếm có, phải có ngân lượng là mua được. Có thứ này, những đồ khác chỉ là râu ria, bất quá Tiêu Dực Đức vẫn muốn xem thử. Vừa nhìn, liền vui mừng.

      Quà tặng thứ hai chính là cây địch bằng ngọc đen. Mặc Ngọc là bảo ngọc khó luyện, làm thành cây địch này giá trị sợ là dưới vạn lượng. Thử sắc chút, quả là giống như lời đồn, như nhạc tiên tuyệt thể tả.

      “Tốt, tốt, tốt” Cẩm Thân vương cầm hai món đồ thích buông tay, liên tiếp ba từ tốt, khiến mọi người đều nghe được vui sướng trong đó.

      Trần thị thấy thế, nhìn Như Ca bằng con mắt khác, ngờ, thứ nữ Ngọc gia lại có thể xuất ra những thứ tốt như vậy, lòng khỏi có hứng thú với quà tặng của mình.

      “Nhi tức, nếu mở quà của vương gia rồi, vậy bản phi cũng muốn tham gia náo nhiệt, mở quà của bản phi ra !”

      “Vâng, mẫu phi”.

      Như Ca cười nhạt, xoay người bảo người làm sau lưng tiến lên. Mở tấm vải đỏ ra. Vốn lòng đầy hi vọng, Trần thị đứng dậy nhìn, chỉ là tấm vải bình thường, dù nhìn cũng tốt, nhưng trong vương phủ thiếu gì, so với quà tặng của vương gia, của mình quá mức bình thường.

      “Đại tẩu vầy là khinh thường mẫu phi phải , tặng phụ vương đồ quý hiếm, còn mẫu phi lại bình thường như vậy”, Tô Như tự cho là chộp được điểm yếu của Như Ca, chanh chua .

      Nghe vậy, vẻ mặt Trần thị trở nên vui, muốn phát tác lại bị Hạ ma ma đè lại. Cẩm Thân vương thấy khí bất thường, nhìn nụ cười mặt Như Ca, : “Khụ khụ, chắc nhi tức có ý đó, cái ngươi im lặng nghe nó giải thích”

      Xem ra cha chồng mình vẫn còn chút trí khôn, Như Ca cười cười , “Bẩm phụ vương mẫu phi, cuộn vải này đơn giản như vẻ ngoài.......”

      “Chẳng phải chỉ là xếp vải thôi sao.... ...” Tô Như chưa xong, đầu lưỡi cứng lại. Mấy người có mặt cũng kinh ngạc ngây người.

      Chỉ thấy theo bàn tay Như Ca mở ra, nền vải xuất hoa mẫu đơn lớn được thêu tỉ mỉ, chẳng những tản mát ra mùi hương nhàn nhạt thấm tận lòng người, mà còn phiếm ra ánh sáng như có như , rất giống cây trâm thủy tinh đầu nàng, ảnh nền vải lần lượt thay đổi. Càng kỳ lạ hơn là khi ánh sáng lóe lên, con bướm đóa mẫu đơn sống động như , còn khẽ chớp cánh.

      “Quả là lần đầu tiên được thấy cuộn vải thần kỳ như vậy” Hạ ma ma vô thức ra lời ca ngợi Thấy vẻ mặt mê muội của mọi người, Như Ca thầm cười trộm.

      Ai ngờ thôn trang bị bỏ quên trong đống của hồi môn của mình lại có chất đất đặc biệt, lúc đến tham quan phát ra cỏ huỳnh quang ở đó, có ngàn lượng vạng cũng mua được lạng, nàng cực kỳ vui mừng. Thứ cỏ này sau khi phơi khô, nghiền nát ra làm thành thuốc nhuộm vải, có hiệu quả thần kỳ.

      “Cuộn vải này, biết mẫu phi có hài lòng ạ?”

      “Dĩ nhiên là hài lòng”, vuốt ve cuộn vải, Trần thị thích buông tay, vẻ mặt tựa như hận lập tức cho người đem tấm vải may y phục mặc.

      Này.....điều này sao có thể! Xem qua lễ vật của Như Ca, vẻ mặt Tô Như vốn hả hê biến thành xanh mét, thầm hận nghĩ: những thứ này chắc chắn là do Tiêu Dạ Huyền chuẩn bị cho nàng ta để thêm thể diện! Lại xem tiếp chẳng phải là để nàng ta chiếm hết nổi bật sao. Nghĩ vậy bèn cười duyên : “Phụ vương, vừa rồi nhi tức hiếu kỳ nên quên mất, hôm nay Điềm Nhi tới chơi, còn chờ bên ngoài ạ!”

      “Điềm Nhi?” nghe Tô Như , Tiêu Dực Đức nhìn Liễu trắc phi cái, sao Liễu Điềm Nhi đến bất ngờ thế này, chẳng cho mình chuẩn bị chút nào cả.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :