1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi - Mại Mạnh Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 73: Về nhà mẹ

      Trời trong xanh, hôm nay là ngày thứ ba sau đám cưới, theo tục lệ Tiêu Dạ Huyền dẫn Như Ca về Ngọc phủ. Dặn dò Vương ma ma trông nom Tiểu Huân, rồi thỉnh an vương gia và vương phi xong, Như Ca mới theo Tiêu Dạ Huyền ra cửa lớn vương phủ.

      Ngoài cửa Cẩm Thân vương phủ, xe ngựa bày rất nhiều hộp quà tinh xảo. Lão quản gia kiểm kỹ lần nữa mới cung kính đưa danh sách cho Như Ca và Tiêu Dạ Huyền.

      Nhìn lướt qua xong, Như Ca mỉm cười giao danh sách quà tặng cho Thanh Nhi, thấy bộ dáng hưng phấn của nha đầu này, sợ là về đến Ngọc phủ khai báo với mẫu thân tất tần tật những chuyện ở vương phủ.

      Hai người lên xe ngựa, thị vệ Hắc Nham đánh xe, chậm rãi hướng về Ngọc phủ.

      Còn chưa tới phủ, xa xa Như Ca thấy mẫu thân và Vân Kiệt đứng đợi ở cửa Ngọc phủ, có cả Ngọc Chính Hồng.

      Xe ngựa dừng lại, Hắc Nham mở rèm ra.

      Tiêu Dạ Huyền xuống trước, đưa tay ra, đỡ Như Ca xuống xe.

      Định tiến lên đỡ Như Ca, Hồ ma ma thấy vậy, vội lui ra, cung kính nhường đường cho hai người, trong lòng lại càng xem trọng vị tứ tiểu thư này thêm. Có mấy người có thể khiến phu quân tự mình đỡ xuống xe đâu, nhìn kỹ thần thái cử chỉ của hai người, là tình đầu ý hợp, vô cùng hài hòa.

      “Tỷ tỷ!”

      Đứng bên cạnh Liệt thị, thấy Như Ca, Vân Kiệt cực kỳ vui mừng xông lên trước, vốn định nhào lên ôm, nhưng chợt nhớ ra tỷ tỷ thành thân, phải chú ý lễ tiết, nên nháy mắt dừng lại, hướng về Tiêu Dạ Huyền hành lễ: “Chào tỷ phu!”

      Tiêu Dạ Huyền hài lòng gật đầu, ra hiệu cho cho Hắc Nham đưa quà.

      “Tỷ tỷ, ra đệ cũng có quà ạ!”

      Nhận lấy hộp quà, Vân Kiệt ngượng ngùng gãi gãi đầu. Mở ra xem, hai mắt Vân Kiệt lập tức tỏa sáng. Trong hộp là thanh đao ngắn có khảm ba viên đá quý cực kỳ tinh xảo, đao rút ra, hàn khí lộ .

      “Tạ tỷ phu!” Mấy ngày nay, Vân Kiệt gặp qua ít binh khí, nên có kha khá kiến thức về vũ khí. Thanh đao này vừa nhìn biết là hàng tốt.

      “Đệ thích là tốt rồi!”, Tiêu Dạ Huyền mặc dù hơi bất mãn với những lời em vợ trong ngày đám cưới khuyến khích Như Ca về nhà mẹ đẻ, nhưng chỉ có thể áp dụng chính sách dụ dỗ. Ai bảo vợ mình thương cậu em trai này như vậy chứ. thần binh chém sắt như chém bùn, đổi lấy niềm vui của em vợ, xem như đáng giá.

      Người này thu mua lòng em trai ngay trước mặt mình nha! Như Ca thấy cảnh tượng trước mắt, mặt mày cong cong. chồng và em trai duy nhất hòa thuận, là chuyện vui vẻ biết bao nhiêu.

      Thấy tình huống trước mắt, Ngọc Chính Hồng thầm nghĩ, Vân Kiệt chỉ là em trai của Như Ca mà được đãi ngộ bực này, vậy cha vợ mình đây...... Bèn, tiến lên, hết sức thân mật hô: “Hiền tế!”

      giờ tuy Lý gia sụp đổ, nhưng vì Ngọc Chính Hồng mang danh cha vợ của Cẩm Thân Vương thế tử, nên mấy ngày nay ở trong triều rất thuận buồm xuôi gió. Nay Ngọc Chính Hồng tam phẩm, tất cả là nhờ con được gả vào chỗ tốt. Ngọc Chính Hồng hiểu rất , chỉ cần bám chắc thế tử, chẳng cần lo lắng gì tiền đồ nữa!

      Nghe giọng điệu thân mật của Ngọc Chính Hồng, Như Ca nổi hết cả da gà. Còn Tiêu Dạ Huyền chỉ lạnh nhạt đáp câu “Nhạc phụ”.

      Những gì Như Ca trải qua ở Ngọc phủ, Tiêu Dạ Huyền biết hết, đối với Ngọc Chính Hồng cũng chẳng có bao nhiêu hảo cảm, nhưng bất luận thế nào, rốt cuộc đó vẫn là cha của Như Ca, nên mặc dù thích cũng biểu chán ghét.

      Việc Ngọc Chính Hồng được thăng lên Thị Lang Bộ Hộ, tất nhiên là Tiêu Dạ Huyền biết. Ngọc Chính Hồng cũng coi như cẩn trọng, làm quan hơn 10 năm chưa gây ra sai lầm lớn nào. Lần bổ nhiệm này, tuy có phần do nể mặt Tiêu Dạ Huyền, nhưng thể tìm được người làm quan trong Bộ Hộ mấy năm mà thừa cơ đục nước béo cò như Ngọc Chính Hồng dễ dàng. Cũng phải Ngọc Chính Hồng là vị quan tốt liêm khiết, chẳng qua là có tài mà lại muốn thể , hi vọng ngày kia có thể vượt qua huynh trưởng, nên trong lúc làm quan, ít lần lấy tiền riêng dùng cho việc công. Khác với những quan viên khác vừa có chức có quyền là bắt đầu vơ vét, nên tự nhiên Hồng đế bằng lòng để vị trí Thị Lang Bộ Hộ này cho Ngọc Chính Hồng.

      Hành lễ với Ngọc Chính Hồng xong, Như Ca kéo Tiêu Dạ Huyền qua bên Liệt thị.

      “Nữ nhi và phu quân Dạ Huyền chào mẫu thân”

      “Nhạc mẫu đại nhân”

      Đối với người ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn Như Ca, Tiêu Dạ Huyền cực kỳ tôn trọng, nửa quỳ chào.

      “Mau mau đứng lên, lễ này......hơi lớn rồi!”, thấy Tiêu Dạ Huyền hành đại lễ, Liệt thị luống cuống đỡ dậy. Nhìn nam tử mấy ngày trước thể hung tợn với đám người Kim Lăng Hầu nhưng lúc này ôn hòa như gió, Liệt thị vừa lòng gật gật đầu, con rể này quả rất lòng với nữ nhi. Hôm nay biểu của Liệt thị giống như câu ngạn ngữ, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt.

      “Trời nắng to, chúng ta vào nhà chuyện tiếp , mẫu thân làm nước ô mai ướp lạnh cho các con, thỉnh an lão phu nhân xong rồi uống giải khát”.

      “Đúng vậy! Hiền tế vào trong !” với biểu như vậy của Tiêu Dạ Huyền, Ngọc Chính Hồng nhìn ra, đây là cho nha đầu Như Ca thể diện trước mặt người Ngọc gia đó mà! Ngày trước mình đúng là thất sách, sao sớm đón mẹ con ba người về phủ sớm chứ. Nếu vậy nay mình có chút khí phách trước mặt con rể rồi. giờ, toàn bộ đành nhờ vào Liệt thị thôi!

      Vào trong Ngọc phủ, sau khi đến Ninh Phúc Đường thỉnh an lão phu nhân xong, Tiêu Dạ Huyền theo Ngọc Chính Hồng đến chính đường gặp những người trong thân tộc Ngọc gia. Xã giao vài câu với mấy người đó xong, Như Ca liền về Nhàn Nguyệt Các trước.

      Về Nhàn Nguyệt Các, nghe Thanh Nhi liến thoắng kể xong, Liệt thị kéo Như Ca lại nhìn lên nhìn xuống đánh giá, thấy sắc mặt nữ nhi hồng nhuận, vui tươi, Liệt thị bớt lo hẳn.

      “Mấy ngày nay ở vương phủ ổn ?”

      “Rất ổn ạ, sáng sớm thỉnh an vương gia và vương phi xong, chỉ còn mỗi chuyện chơi và ăn ngày ba bữa, trong viện thế tử có vị quản gia rất trung thành, xử lý phần lớn mọi việc trong viện hết sức chu toàn, còn lại những việc khác Vương ma ma cũng thay nữ nhi xử lý tốt, tóm lại là rất thanh nhàn”, trước mặt Liệt thị, dĩ nhiên là Như Ca .

      “Thế tốt!”, ngày trước thấy con vội trong vội ngoài, Liệt thị vô cùng đau lòng. Tuy rất nhiều người gả vào nhà quyền quý liền kiếm đủ mọi cách giành quyền quản gia, nhưng Liệt thị chẳng muốn con dính vào mấy thứ đó chi cho hao tổn tinh thần.

      “Ta nghe , con giữ thứ tử của vương gia trong viện mình, ta biết con thích trẻ con, nhưng hình như đứa bé này mệnh tốt, giữ bên mình sợ rằng có chút may”, ngày trước ở Phàn Thành, Như Ca xây mấy chỗ nhận nuôi trẻ mồ côi, nhiều người làm trong hiệu buôn Lăng Vân là từ đó mà ra. Liệt thị nghĩ đây là tâm bồ tát của nữ nhi. Bất quá nghe đứa bé kia có cặp mắt màu tím, Liệt thị có chút lo lắng.

      Mắt tím ở thế giới này là điềm xấu cực kỳ, chỉ có kiếp trước phạm phải tội nghiệt cực lớn mới có màu mắt như vậy. Đừng là Cẩm Thân Vương kiêng kỵ, chỉ sợ nhà người thường cũng khó mà tiếp nhận.

      “Mẫu thân, điềm xấu gì đó chỉ là lời đồn bậy thôi, đứa bé kia cực kỳ thông minh, mẫu thân mà thấy thích ngay”. Đứa bé kia cực kỳ nhu thuận, nhưng cũng cực kỳ lặng lẽ, khiến người ta hết sức đau lòng, đối với băn khoăn của mẫu thân, Như Ca đành cười trừ.

      Nghe vậy, Liệt thị cũng hỏi vặn thêm: “Ta biết xưa nay con rất có chủ kiến, quyết định rồi bao giờ thay đổi, gì nữa, bất quá con thích trẻ con như vậy, nên dưỡng thân thể tốt, mau sinh cho thế tử đứa, tình cảm phu thê càng thêm bền vững.”

      “Mẫu thân!” ra vòng tới vòng lui là vì chuyện này, Như Ca bất đắc dĩ nhìn Liệt thị, mình mới về nhà chồng ba ngày, làm sao có thai nhanh vậy.

      phải mẫu thân muốn thúc giục con, chỉ là con phải hiểu, kẻ nhìn chằm chằm thế tử rất nhiều, có đứa bé rồi yên tâm hơn” tới đây, Liệt thị có vẻ vui.

      Như Ca thấy vẻ mặt Liệt thị như vậy, liền biết sợ rằng trong Ngọc gia lại có việc khiến Liệt thị phiền lòng rồi.

      “Lần trước đến từ đường, Doãn Thị kia con còn nhớ ?”

      Như Ca chưa kịp hỏi, Liệt thị trước.

      Nghe vậy, Như Ca gật đầu cái, phụ nhân kia, muốn nhớ cũng khó, đầu đầy trâm cài sáng loáng, mười ngón tay hết chín ngón đeo nhẫn hoặc đá quý hoặc phỉ thúy, hình tượng nhà giàu mới nổi sực là khắc sâu quá mức.

      “Sau khi con xuất giá, Doãn thị cứ viện cớ thăm người thân, dẫn theo nữ nhi và nhiều quà tặng tới cửa, lão phu nhân thấy Doãn thị ra tay hào phóng, dĩ nhiên hết sức vui mừng. Còn nhị tỷ tỷ đầu óc hạn hẹp kia của con nữa......... Tóm lại, giờ hai mẫu tử họ ở Đông viện. Rốt cuộc có dụng ý gì, ta con cũng biết, hôm nay, con và hiền tế dùng xong cơm trưa về sớm . Mặc dù hiền tế là đứa tốt, nhưng ngộ nhỡ những người này làm loạn, người trong phủ lại lắm điều, chẳng may gây ra chuyện bại hoại gì đó, tình ngay lý gian, xong.”

      Nghe vậy, tất nhiên Như Ca hiểu, muốn thấy Tiêu Dạ Huyền và Vân Kiệt vẻ mặt hưng phấn tiến vào.

      “Tỷ tỷ, tỷ phu hôm nay dạy đệ luyện bộ công pháp, thích hợp đánh gần đó!”

      Lời Vân Kiệt khiến Liệt thị nhíu nhíu mày, thường ngày Vân Kiệt luyện xong bộ công pháp cần canh giờ, nếu muốn học, chẳng phải đến chiều tối hai đứa mới có thể bắt đầu về vương phủ. Nào có vợ chồng tân hôn lại nửa đêm về đến nhà, vậy chẳng phải tối nay ở lại Ngọc phủ? muốn ngăn cản, lại bị Như Ca giành trước.

      vậy, đệ phải cố gắng mà học cho tốt đó, tỷ cũng chưa thấy qua tỷ phu đệ luyện công đâu!” thấy vẻ hưng phấn của Vân Kiệt, đột nhiên Như Ca thay đổi chủ ý, mình chẳng làm gì trái với lương tâm, mắc gì phải trốn tránh. Nhìn Tiêu Dạ Huyền uống nước ô mai, Như Ca thầm cân nhắc. Vợ chồng tân hôn ngủ lại nhà mẹ, thể cùng phòng, chịu được cũng phải ráng nhịn. Mà như vậy, chắc chắn những thứ ruồi bọ kia bỏ qua cho khối thịt thơm này! Chẳng biết tại sao, Như Ca rất chờ mong biểu của Tiêu Dạ Huyền.

      Liệt thị tưởng con nghe lọt những điều mình , ngờ vẫn muốn ngủ lại, lập tức có mấy phần mất hứng. Bất quá con rể ở bên cạnh, tiện nữa, đành xem đồ ăn trưa chuẩn bị xong chưa, rồi ra khỏi phòng.

      Thấy Liệt thị tức giận, Như Ca liền theo vào phòng bếp.

      Sau khi vào phòng bếp, Liệt thị nhờ Thanh Trúc làm này làm kia, gạt Như Ca sang bên, hồi lâu vẫn chưa với nàng câu nào.

      Xem ra là giận !

      Như Ca thấy Liệt thị an bài xong hết, ra khỏi bếp, đành chạy theo kéo tay.

      “Mẫu thân, chỉ là ngủ lại đêm mà thôi, sau lần này, biết đến bao giờ mới trở về được, mẫu thân nỡ đuổi con sớm vậy sao? Lại Vân Kiệt học văn giỏi, nếu biết thêm võ công, văn võ toàn tài, tương lai mới có thể mang về cho mẫu thân tức phụ nhi xinh xắn thông tuệ nha!”

      Liệt thị nghe vậy, lại thấy vẻ mặt lấy lòng của con , vừa bực mình vừa buồn cười, xoay người điểm ngón trỏ lên trán Như Ca.

      “Đồ tim phổi, mẫu thân chẳng phải vì tốt cho con sao, ngủ lại đây, nếu xảy ra chuyện gì, đến lúc đó đừng có mà khóc lóc.”

      Nghe vậy, Như Ca cười : “Dạ Huyền là phu quân của con, nếu hẹn ước đời, con tin tưởng chàng, phải phu thê cần tin tưởng lẫn nhau sao?”

      Liệt thị nghe vậy, nhớ lại mỗi tiếng hành động của con rể với con , lòng nghĩ, thôi tùy chúng nó vậy.

      Lúc ở Nhàn Nguyệt Các ăn cơm, biết được hôm nay con rể muốn ngủ lại, Ngọc Chính Hồng liền vội vàng phân phó quản gia Lưu Toàn dọn dẹp gian phòng trong Hồng Vận Lâu, chỗ chuyên dành chiêu đãi khách quý. Dĩ nhiên tin tức này cũng rất mau truyền đến tai người có tâm.
      Chris thích bài này.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 74: Doãn thị dạy con

      Trong Đông viện Ngọc phủ, mua được tin tức từ miệng người làm, tối nay Cẩm Thân Vương thế tử ngủ lại, mắt Ngọc Bảo Oánh sáng rỡ, lòng thầm tính toán.

      Hai ngày nữa mình phải xuất giá, nhưng bà nội và cha có vẻ gì là đưa sính lễ cho mình, chỉ 5 ngàn lượng liền muốn đuổi mình , chẳng phải ép mình tìm chết sao? Chồng tương lai dáng dấp như ác quỷ thôi , ngay cả đồ cưới để mình dựa vào nửa đời sau cũng cho. Còn Ngọc Như Ca nữa, chẳng phải thứ tốt gì, thấy mình sa cơ lại thờ ơ, ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa!

      Kể từ lúc Tần gia đưa sính lễ tới, mỗi ngày Ngọc Bảo Oánh đều đến chỗ lão phu nhân lèo nhèo, bóng gió muốn lão phu nhân cho mình sính lễ và đồ cưới nhiều chút, đáng tiếc ích gì. Về sau lão phu nhân liền dứt khoát giả bệnh, cho Ngọc Bảo Oánh vào Ninh Phúc Đường, người Tần gia còn ở trong Ngọc phủ, Ngọc Bảo Oánh dám nháo lớn, chỉ có thể đứng bên ngoài viện giương mắt nhìn. Đúng lúc Ngọc Bảo Oánh hết cách, Doãn thị tìm tới, giống như câu, chó ngáp phải ruồi.

      Doãn thị là người ra tay rộng rãi, lòng dạ muốn đưa con lên giường của Tiêu Dạ Huyền, hứa hẹn, nếu mình giúp thúc đẩy chuyện tốt, khi về nhà chồng cho mình 1 vạn lượng. Mình lấy chồng ở Thái Châu xa xôi, có bạc là thực tế nhất. Tuy thế tử dễ chọc, nhưng dâng cho tiểu thiếp xinh đẹp, vui thế nào được. Suy nghĩ xong xuôi, Ngọc Bảo Oánh tới phòng dành cho khách của Đông viện.

      Trong khách phòng Đông viện, mấy tiểu nha hoàn ân cần phục vụ Doãn thị nằm giường êm, quạt mát, đấm vai, đấm chân. Qua cửa sổ, xa xa trông thấy Ngọc Bảo Oánh tới, Doãn thị ném ra mấy thỏi vàng cho mấy tiểu nha hoàn, khiến bọn chúng mừng thôi, cầm bạc cung kính thối lui.

      “Nhị tiểu thư có tin tốt?” nhìn Ngọc Bảo Oánh trước mắt, Doãn thị ít nhiều có mấy phần xem thường. Vốn là tiểu thư con vợ cả, hôm nay đến nông nỗi phải cầu mình. Bất quá có nó giúp tay, mình dễ đạt được mục đích hơn. Ngẫm lại nhà chồng mình giờ bạc đếm hoài hết, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là thương nhân thấp hèn, quyền thế, trước mặt những quý phụ khác, mình mãi vẫn ngóc đầu lên được.

      tại Doãn thị lòng muốn gả con vào nhà quan, con nhà buôn gả vào cửa quan chỉ có thể làm thiếp, nhưng Doãn thị vẫn ngại, làm thiếp nhà quan sang hơn làm vợ cả nhà buôn gấp trăm lần. Nhưng nhà quan , Doãn thị lại vừa mắt.

      Trước kia nghe , Ngọc gia có thứ nữ được ban hôn cho thế tử đương triều, Doãn thị còn chưa tin. Sau gặp trong từ đường, Doãn thị mới biết là . Nghĩ, Liệt thị này vốn cũng là con nhà buôn, gả vào Ngọc phủ làm thiếp mặc cho vợ cả hiếp đáp. tại sao, chẳng những đạp đổ vợ cả, còn phát trở thành Cáo Mệnh Phu Nhân tam phẩm. Vinh quang như vậy từ đâu mà đến? Còn phải là nhờ con trèo cao sao? Nếu con mình nắm được cơ hội này, leo lên giường thế tử, chắc chắn lâu nữa mình cũng là Cáo Mệnh Phu Nhân thôi. Đến lúc đó, những phụ nhân ngày trước coi thường mình, chẳng phải đều cúi đầu khom lưng trước mình hết sao?

      Bất quá Liệt phu nhân mọn hết sức, mấy lần mình có ý tốt để con đến bên cạnh Ngọc Như Ca hầu hạ, thế mà lúc mình dẫn con đến Nhàn Nguyệt Các liền bị đuổi về, hai ngày nay Liệt thị lại sai người canh cửa cho vào. Tưởng rằng như vậy mình có cách khác sao?

      “Ta hỏi thăm được hôm nay tứ muội phu ngủ lại ở Hồng Vận Lâu, chỉ cần mua chuộc kẻ canh cửa ở đó, Yên biểu muội muốn tiếp cận thế tử dễ như trở bàn tay, bất quá biểu thúc mẫu phải đồng ý mới được”, Ngọc Bảo Oánh vuốt vuốt vòng tay phỉ thúy Doãn thị cho mình, kể lại hết chuyện mình nghe được cho Doãn thị.

      Nghe vậy, Doãn thị lập tức ngồi bật dậy, hớn hở : “Tất nhiên là đồng ý, chỉ cần tối nay Yên nhi vào được phòng thế tử, coi như thành, 1 vạn lượng hồi môn, biểu mẫu nhất định đưa ra, điệt nữ nhi cứ yên tâm”.

      xong, Doãn thị rút ra cây trâm bằng vàng ròng từ kệ tủ bên giường, đưa cho Ngọc Bảo Oánh, “Đây xem như là biểu thúc mẫu cho thêm, chuyện Hồng Vận lâu, phiền điệt nữ nhi an bài giùm!”

      Ngọc Bảo Oánh nhận lấy trâm vàng giá trị xa xỉ, mắt sáng rỡ, cười vui đến mức lớp phấn dày mặt rớt mất lớp.

      “Biểu thúc mẫu hào phóng như vậy, Bảo Oánh vì Yên biểu muội chuyến.”

      xong, hớn hở cầm đồ .

      Đợi Ngọc Bảo Oánh xa, thiếu nữ đứng sau rèm bước ra. Thiếu nữ này chính là con duy nhất của Doãn thị, Ngọc Yên.

      “Mẫu thân, trang phục như vầy được sao? Có phải hơi thấp hèn ?” vừa mua ở bên ngoài về, Ngọc Yên liền bị Doãn thị đẩy vào phòng thử đồ. Mặc y phục mỏng như cánh vẻ này lên người, quả chẳng khác gì trần truồng, chẳng lẽ mình phải mặc thế này tiếp cận thế tử? Điều này khiến Ngọc Yên vốn được nuông chiều từ , rất xấu hổ.

      Doãn thị nhìn dáng người lồi có lõm có của con , hài lòng gật đầu, bước xuống giường, kéo tay Ngọc Yên : “Có gì mà thấp hèn, đây là con theo đuổi hạnh phúc. phải con rất ngưỡng mộ thế tử sao? Cơ hội ngàn năm có đó, y phục mẫu thân chuẩn bị cho con được xử lý bằng hương liệu đặc biệt, nam tử mà ngửi thấy mùi Mê Hồn Hương này, dù cho Liễu Hạ Huệ chuyển thế cũng phải đổ. Tối nay chỉ cần con mặc thế này chủ động chui vào lòng thế tử, vinh hoa phú quý cả đời gần ngay trước mắt! Nam tử trong quân doanh đều là tuổi trẻ khí thịnh, dung mạo của con chẳng kém Ngọc Như Ca mấy, nhất định thế tử thích. Sau khi chuyện thành công, mẫu thân vì con quậy trận, chừng giành được vị trí trắc phi cho con! Phụ thân con rồi, bất luận chính hay thứ, đứa nào gả vào nhà quyền quý hơn, tương lai gia tài bạc vạn là của đứa đó hết. Chẳng lẽ con muốn giống như Ngọc Bảo Oánh kia, bị thứ nữ giẫm dưới lòng bàn chân? Con ngẫm lại xem phu quân tương lai của Ngọc Bảo Oánh là cái dạng gì.........”

      Ngọc Yên nhớ tới lần kia tình cờ thấy chồng tương lai của Ngọc Bảo Oánh, nhịn được rùng mình, nếu gả cho người như vậy, bằng chết còn hơn.

      Ngọc Yên vốn sau khi nhìn thấy thế tử phi ở từ đường, hết hi vọng, nhưng hôm đám cưới trông thấy nam tử như thần kia cỡi ngựa giễu hành đường phố, Ngọc Yên như bị sét đánh trúng, hồi lâu vẫn chưa tỉnh hồn, trong đầu chỉ có ý nghĩ: nam tử như vậy, cho dù chỉ là làm thiếp, đời nãy cũng đáng!

      Ngọc Yên nhớ lại sáng nay, đứng ở góc xa nhìn hai người kia tình cảm, nhu tình mật ý lên mặt nam tử, nếu đổi thành mình.........Ngọc Yên cắn cắn môi, đúng vậy, hạnh phúc của mình phải do mình cố gắng tranh thủ.

      "Xa lấy tay, gần dùng khuỷu, đánh cận chiến được lưu tình, cùi chỏ là điểm yếu hại của người, khi đánh phải chú ý vị trị những huyệt vị, đánh vào huyệt vị, đau đớn tăng lên nhiều.......”

      Trong vườn hoa đào bên ngoài Nhàn Nguyệt Các, nam tử lần lại lần hoặc đánh té hoặc giữ chặt chỗ yếu của người đối diện, vừa né tránh quyền cước của đối phương, vừa từ tốn giải thích cho đối phương điểm mấu chốt.

      Mà Vân Kiệt, ở trước mặt sư phụ tự thấy rất lợi hại, ở trước mặt Tiêu Dạ Huyền chỉ như con ưng non mới tập bay so với Tiêu Dạ Huyền là con ưng lông cánh sắc bén ngao du trời xanh mênh mông nhiều năm.

      Thấy Vân Kiệt thân nhếch nhác, mà nam tử bên kia vẫn thong dong như cũ, Như Ca lắc đầu cười khẽ, chim non Vân Kiệt muốn đánh nhau với đại bàng Tiêu Dạ Huyền chẳng khác nào châu chấu đá xe. Bất quá đệ đệ ngốc của mình, luyện gần nửa ngày, chẳng những biết mệt, ngược lại rất thích thú, chứng tỏ dạo này luyện tập rất chăm chỉ.

      “Hôm nay bị đánh vậy là đủ rồi! Ăn cơm thôi!”

      Nghe thấy lời Như Ca, hai người bên này dừng tay. Vân Kiệt phủi phủi bụi đất người mình, mấy để ý lời chị chọc mình.

      “Tỷ tỷ, cái này gọi là tích lũy kinh nghiệm, huống chi cũng phải chỉ mình đệ bị đánh!”

      “Là do tỷ phu nhường đệ thôi, nếu chiến trường, tỷ phu đệ ở thời điểm sắp đánh trúng người đệ thu tay lại đâu”.

      Như Ca cười cười vào, đưa khăn lông vắt nước ấm cho Vân Kiệt. Lại cầm cái khác về phía Tiêu Dạ Huyền lau mồ hôi đầu cổ cho .

      “Thân thủ Vân Kiệt tồi, chỉ là thiếu hụt kinh nghiệm, nếu tôi luyện trong quân thời gian, nhất định thành chiến tướng” Tiêu Dạ Huyền khen ngợi, có 4 mãnh tướng của quân Dã Lang tỉ mỉ bồi dưỡng, Ngọc Vân Kiệt tiến bộ nhanh hơn người thường nhiều.

      “Vẫn là tỷ phu sáng suốt!” nghe Tiêu Dạ Huyền , mũi Vân Kiệt hếch lên, sợ hãi với rể trải qua buổi chiều biến mất hơn phân nửa. Mặc dù lòng luôn ghi tạc ‘kiêu ngạo có hại, khiêm tốn được lợi’, nhưng đối mặt với tán dương của rể minh thần võ, Vân Kiệt vẫn khỏi có mấy phần lâng lâng.

      Như Ca nghe vậy, vội : “Đệ muốn vào quân đội, trừ phi có giành được hạng ở võ khảo, nếu chẳng khác nào tìm chết, cho!”

      Ở Đại Chu thi võ còn khó hơn nhiều so với thi trạng nguyên, thí sinh những phải có hiểu biết nhất định về sách lược, còn phải có võ công cao. Những người đạt được hạng trong kỳ thi võ khi vào quân đội là tiểu binh mà là tướng lãnh dự bị.

      “Võ khảo......”

      Nghe vậy, Vân Kiệt gì nữa, vào dùng cơm. Ăn xong lại quấn rể đòi luyện tiếp.

      Đêm xuống, gã sai vặt bên Hồng Vận Lâu đến chờ từ sớm, để dẫn đường cho thế tử.

      Tắm rửa xong, Tiêu Dạ Huyền nhìn Như Ca chút, buông lời phiền muộn rồi theo gã sai vặt đến Hồng Vận Lâu.

      “Đêm nay mình sợ là khó ngủ đây!”

      Nghe thấy lời nỉ non của Tiêu Dạ Huyền, Như Ca liếc thấy đám người Thanh Nhi cười trộm, cảm thấy mặt mình nóng bừng, chỉ có thể thầm mắng: lưu manh!
      Chris thích bài này.

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 75.1: Sở thích khác người

      Hai gã sai vặt cung kính dẫn thế tử đến gian phòng sang trọng chuẩn bị cho thế tử trong Hồng Vận Lâu. Đến gian phòng nọ, hai gã sai vặt như kinh sợ cái gì đó, bước nhanh qua.

      Tiêu Dạ Huyền sau, nhìn vào gian phòng nọ, chỉ dừng chốc lát, lại tiếp tục tới.

      Vào phòng, gã sai vặt cung kính , “Mời tế tử nghỉ ngơi, nô tài xin cáo lui!”

      “Ừ, lui !”, ngồi xuống giường, Tiêu Dạ Huyền phất tay ý bảo hai người .

      Đợi hai gã sai vặt rồi, Tiêu Dạ Huyền đến ghế dựa ngồi xuống, rút cuốn sách Vân Kiệt hiến cho mình như hiến vật quý ra, cười khẽ tiếng. Phí công dạy dỗ cả ngày, được hồi báo tệ! Phần thưởng là cuốn sách do chính tay Như Ca soạn, bản duy nhất!

      Bên trong là nét chữ xinh đẹp, ‘Binh Pháp Thập Tam Thiên’, vốn ôm hy vọng gì, nhưng Tiêu Dạ Huyền càng đọc càng ngạc nhiên, nếu phải biết người viết cuốn sách này là vợ mảnh mai nhà mình, nghĩ tác giả là nữ tướng kiêu hùng chiến trường.

      Chương mở đầu, về các điều kiện trước khi xuất binh, quyết định thành bại. Chương tác chiến, huy động chiến tranh. Chương mưu kế, dùng mưu công thành, tức dùng vũ lực chỉ dùng kế khiến địch đầu hàng. Chương quân hình và chương binh thế, về hai nhân tố quyết định thành bại chiến tranh: ‘Hình’ chỉ yếu tố khách quan, ổn định, như lượng quân, lương thảo, vũ khí; ‘Thế’ chỉ yếu tố chủ quan, ngẫu nhiên, như sức chiến đấu của binh sĩ, tinh thần chiến đấu...... Lật qua từng tờ, ước chừng đọc khoảng 1 canh giờ, Tiêu Dạ Huyến phát , nội dung cuốn sách mặc dù viết rất giản lược, nhưng bao quát hầu hết kinh nghiệm chiến đấu tích lũy hơn 10 năm chiến trường của mình. Lúc này, đột nhiên Tiêu Dạ Huyền hiểu vì sao Vân Kiệt lại có những kiến giải sâu sắc về binh lược như vậy. Tiểu thê tử của mình có nhiều bí mật mà mình chưa biết, làm người ta càng muốn tìm hiểu.

      Thận trọng bỏ quyển sách xem như bảo vật vào ngực, nhìn ngoài cửa sổ tối đen như mực,Tiêu Dạ Huyền thổi tắt nến, đến giường nằm xuống, giả vờ ngủ say.

      Ở góc tối ngoài phòng, thấy ánh nến trong phòng tắt, kẻ đứng rình vội vàng chạy đến Đông viện báo tin.

      bao lâu, đường đến Hồng Lâu Vận, mấy bóng người vội vã tiến bước, đằng trước là Doãn thị đầu đầy châu ngọc chói mắt, thiếu nữ thân hình yểu điệu khoác áo choàng theo sau. Hai gã sai vặt đầu, cẩn thận dẫn qua gian phòng nọ, xuyên qua hành lang gấp khúc, đến phòng Tiêu Dạ Huyền.

      Đến nơi, xuyên qua khe cửa sổ, thấy bóng người cao lớn nằm nghiêng giường, Doãn thị đốt điếu mê hương dài cắm vào khe cửa sổ.

      Chờ mê hương cháy hết, Doãn thị cởi áo choàng của con xuống, nhàng mở cửa phòng ra, đẩy con vào, bao lâu liền nghe thấy tiếng giường kẽo kẹt và thanh thở dốc kiều mị của con .

      Doãn thị nghe tiếng động, biết chuyện thành, lúc này mới hớn hở trở về. đến cửa lớn Hồng Vận Lâu, Doãn thị tiện tay rút cây trâm vàng đầu xuống, ném cho hai gã sai vặt, rồi theo Ngọc Bảo Oánh đợi bên ngoài rời .

      “A!” tiếng kêu thảm thiết của nữ tử truyền ra từ trong phòng, vang dội khắp Hồng Lâu Vận, sau đó là những thanh nghẹn ngào nức nở. được nửa đường, Doãn thị và Ngọc Bảo Oánh nghe thấy tiếng kêu kia khỏi sửng sốt.

      “Xin phu nhân yên tâm, tiểu nhân chuốc thuốc mê những người còn lại rồi, tối nay dù có động tĩnh lớn hơn nữa cũng ai nghe thấy đâu”, đến đây, khuôn mặt cúi của gã sai vặt có nụ cười quỷ dị.

      Nghe vậy, Doãn thị gật đầu cái, yên tâm tiếp.

      Trong Nhàn Nguyệt Các, đêm khuya, nhưng Như Ca nằm trở mình trằn trọc mãi, vẫn ngủ được.

      Chẳng lẽ giống như tên kia : mình khó ngủ sao! Như Ca ngồi dậy, ảo não lắc đầu cái, nhất định là do trời nóng nực mà thôi. Kéo màn lụa mỏng màu hồng cánh sen ra, liếc nhìn đám hoa đào nở rộ ngoài cửa sổ, cảm nhận gió mát thổi đến, Như Ca xoay người, đếm cừu.

      con cừu, hai con cừu, ba con cừu.......”

      Như Ca đếm, bỗng luồng khí phất qua, chợt cảm thấy bên hông căng, quay đầu lại, thấy nam tử vốn phải ở Hồng Vận Lâu lại nằm bên cạnh mình, trong mắt đầy ý cười.

      “Sao chàng lại đến đây, chẳng phải thể ở chung chỗ sao?”, Như Ca đẩy đẩy người bên cạnh hỏi.

      “Ta chỉ nằm đến sáng sớm ngay, có ta bên cạnh tốt hơn mà.”

      Nghe Tiêu Dạ Huyền , tất nhiên Như Ca hiểu ý trong đó. Chẳng biết tại sao, người Tiêu Dạ Huyền lúc nào cũng hết sức mát mẻ, ngủ bên cạnh cực kỳ thoải mái. Trầm mặc hồi lâu, làm đủ đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Như Ca quyết định buông tha những quy củ tổ tông truyền lại gì kia, dán vào lồng ngực Tiêu Dạ Huyền, cảm nhận mát mẻ truyền tới, hồi cơn buồn ngủ ập tới, nhanh chóng vào giấc mộng.

      Thấy vậy, nam tử chọc chọc đôi môi hơi vểnh của người trong lòng, rất bất đắc dĩ. này, chẳng lẽ nàng lo lắng chút nào vi phu mình ở trong Hồng Vận Lâu gặp chuyện sao? Chẳng thèm hỏi câu!

      Tiêu Dạ Huyền đầy phiền muộn, đột nhiên lưu ý thấy vợ nắm chặt tay áo mình, bèn cười cười, buông màn lụa xuống, dịu dàng hôn lên đôi môi ngọt ngào của vợ .....

      Mặt trời vừa lên, ánh nắng nhu hòa chiếu vào phòng, Như Ca mở mắt ra, nhìn bên cạnh, người nửa đêm chạy đến phòng mình còn. khỏi thở phào nhõm, như vậy cũng tốt, tránh bị người hợp quy củ.

      Ngồi dậy, mang giày trắng thêu hoa , Như Ca rửa mặt trang điểm xong, định ra cửa, hồi thanh huyên náo từ bên ngoài truyền tới.

      Như Ca mở cửa phòng, liền thấy phụ nhân đầu đây trâm ngọc, người mặc tơ lụa thượng đẳng, chân mang giày viền vàng và Ngọc Bảo Oánh mấy ngày gặp bị bọn Thanh Trúc ngăn bên ngoài, ầm ĩ từ đây mà ra.

      “Cho vào !”, cả ngày hôm qua thấy, hôm nay mới sáng tinh mơ đến.

      Nghe Như Ca , bọn Thanh Trúc liền để hai người tiến vào.

      “Tứ muội, ngươi kiêu căng quá, thân quyến trong nhà muốn gặp mà cũng khó!”, nghĩ đến mục đích chuyến này, Ngọc Bảo Oánh nở nụ cười ác ý.

      “Bất quá hôm nay nhị tỷ đến đây là vì có việc vui lớn muốn báo cho muội biết đó!”

      Ngọc Bảo Oánh vừa vừa cười duyên tiến gần lại.

      Nghe vậy, Như Ca nhíu mày, “ biết việc vui gì vậy?”

      “Chắc muội còn chưa biết, tối hôm qua, biểu muội Ngọc Yên của chúng ta hầu thế tử ngủ, đúng là thân càng thêm thân, đương nhiên là chuyện vui rồi.”

      Quả nhiên, hở ra cái là có kẻ muốn chui vào, nghĩ vậy, Như Ca hứng thú hỏi: “Hả? Có chuyện này sao?”

      “Tất nhiên là , chuyện bại hoại danh tiết bực này, thúc mẫu và nhị tỷ ngươi sao bịa được, nữ nhi ta vẫn ở trong Hồng Vận Lâu kìa, nếu tin, thế tử phi có thể tự mình đến xem thử.”

      Doãn thị thấy Như Ca tin vội vàng uốn éo người lên phía trước, giấu được nụ cười môi. Mê hương mình dùng chính là hàng tốt nhất, nhà buôn nước ngoài , dùng xong cả đêm làm ngừng, chừng tại bên kia còn làm đấy, chỉ cần dẫn thế tử phi này đến xem, mình quậy ầm lên phát nữa, con mình gả vào vương phủ là chuyện ván đóng thuyền!

      “Nữ nhi ta là nương nhà lành, thế tử phi nhất định phải làm chủ cho nó, ít nhất phải cho nó vị trí trắc phi! Nếu ta làm ầm lên, tự mình dẫn nó đến vương phủ gặp Cẩm Thân vương để ngài cho nó cái công đạo, dĩ nhiên chúng ta là họ hàng gần, làm như vậy, mặt mũi của thế tử phi cũng còn, chuyện thế này, chỉ cần thế tử phi gật đầu, bên phía thế tử chắc chắn có vấn đề.”

      Nghe Doãn thị tự biên tự diễn, Như Ca biết nên khóc hay nên cười, đầu tiên là nha hoàn, đến giờ là trắc phi! Bất qua đêm qua, Tiêu Dạ Huyền ở đâu dĩ nhiên Như Ca là người nhất, vậy rốt cuộc Ngọc Yên lên giường với kẻ nào, Như Ca rất hiếu kỳ.

      “Như vậy, Như Ca muốn xem thử.”

      Nghe Như Ca đáp, Ngọc Bảo Oánh và Doãn Thị vui mừng cười.

      “Tốt, đến lúc đó thế tử phi phải cho ta câu trả lời hợp lý mới được nha.”

      Doãn thị và Ngọc Bảo Oánh hào hứng dẫn đám người Như Ca đến Hồng Vận Lâu. Liệt thị nghe tin, tự nhiên là thể an tâm ngồi yên, liền dẫn đám Thanh Trúc theo. Trong lòng thầm than, biết ngay những người này gây chuyện mà.

      Bọn Thanh Nhi theo sau Như Ca, sắc mặt giận dữ, Doãn thị là kẻ biết liêm sỉ. Chẳng phải kỹ nữ lầu xanh gì, lại dùng thủ đoạn bực này, sợ con mình bị xử tội cho vào lồng heo sao!

      Đoàn người vừa đến cửa Hồng Vận Lâu, thấy dãy gã sai vặt đứng cười nhạo, mà mấy nha hoàn từ bên trong ra đều che mặt mà , thấy bọn Doãn thị tới, nha hoàn sai vặt nhanh chóng cúi đầu, nhưng trong mắt ràng mang theo cười nhạo khó nén.

      Mặc dù nhận ra ánh mắt của mọi người, nhưng Doãn thị chút phật lòng, chỉ cho là kế hoạch thành công, lòng đầy vui mừng giục đám người Như Ca mau mau vào.

      Xuyên qua hành lang gấp khúc, xa xa thấy phòng Tiêu Dạ Huyền mở toang cửa sổ, nhưng vì vẫn còn ở khúc quanh nên thấy cảnh tượng bên trong lắm.

      Đến gần phòng, liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nữ tử truyền ra. Doãn thị đầu, nghe thấy tiếng con , khỏi giật mình, đến giờ này mà sao còn dữ dội vậy!

      Vừa tới cửa phòng, hấy cảnh tượng bên trong, khuôn mặt vốn đắc chí của Doãn thị và Ngọc Bảo Oánh nháy mắt hóa đá, ngay cả đám người Như Ca cũng rất sửng sốt.
      ChrisFuu thích bài này.

    4. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Chuyện gì xảy ra... Hồi hộp quá nha... Bị cắt ngay đoạn quan trọng... Tim ta bị treo ngược rùi nè...hix
      Thanks nàng
      Betty thích bài này.

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      chắc chắn là có người làm chuyện xấu nên bị hại rồi:tt1: nhưng liên quan đến Huyền ca nhà ta:056:
      Fuu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :