1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi - Mại Mạnh Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 44: Yến hội 1

      Phủ Thọ Vương, viện trước, nam tử trung niên mặc áo bào mãng xà thêu ngàn chữ thọ bằng tơ vàng vua ban, hông thắt ngọc như ý, đầu đội kim quan màu tím khoanh hai tay qua lại trong hành lang. Mà vương phi Chân thị ngồi ghế, y phục màu đỏ, đầu cài trâm phượng bằng vàng cũng ngóng về phía cửa.

      Các mệnh phụ và đại thần đến dự tiệc chờ lúc lâu, dần dần nổi liên tiếng xì xào.

      “Sắp giữa trưa rồi, sao Thọ Vương và vương phi còn chưa cho bắt đầu tiệc.”

      lẽ đợi người nào?”

      “Nghe cũng gởi thiệp cho phủ Cẩm Thân Vương, chẳng lẽ là chờ người bên đó?”

      phải phủ Cẩm Thân Vương và phủ Thọ Vương lui tới từ lầu rồi sao? Thế nào......”

      ...........

      Tiếng xì xào ngừng, khiến vợ chồng Thọ Vương thấy xấu hổ quá chừng, những vẫn lộ ra mặt, khéo léo cười cười, chỉ là Chân thị ngừng chuyển động chuỗi hạt châu trong tay. Đến lúc mọi người đói tới mức bụng kêu vang, mới truyền đến tiếng hét lớn của người giữ cửa vương phủ: “Cẩm Thân Vương thế tử đến!”

      bóng người cao ngất xuất tại cửa lớn phủ Thọ Vương. Mọi người đưa mắt nhìn, đầu nam tử là trâm ngọc đen hiếm thấy, mái tóc dài đen như mực tản ra bộ trang phục cũng màu đen, toàn thân tỏa ra khí chất tà lạnh! Ngũ quan nam tử hoàn mỹ như được điêu khắc, tản ra hơi thở lạnh lẽo, theo sau nam tử là con sói trắng lớn, hình như cảm thấy ánh nhìn chằm chằm của mọi người, con ngươi xanh ngọc của sói trắng híp lại, gầm lên tiếng, khiến mọi người rùng mình, tự chủ cúi thấp đầu.

      hổ là người hoàng thất chính tông, bẩm sinh có khí phách hoàng tộc. Mọi người thầm than: cũng chỉ có vị này mới chút kiêng kỵ, dám dẫn theo thú hoang đến dự tiệc.

      “Cẩm Thân Vương thế tử đại giá quang lâm, Dương mỗ vô cùng vinh hạnh, mời thế tử ngồi ghế !” Thọ Vương Dương Khai thấy con sói sau lưng nam tử, ngẩn người, nhưng chỉ chốc lát lấy lại tinh thần, tươi cười chào đón.

      vương gia lại cung kính với thế tử như thế, thể tưởng tượng nổi, nhưng những người khác trong lòng đều tự hiểu, Thọ Vương tuy là vương, nhưng những gì được hưởng hôm nay đều do đương kim thánh thượng niệm tình công lao tổ tiên họ Dương mà ban cho thôi. Còn Cẩm Thân Vương phủ lại giống, Cẩm Thân vương Tiêu Dực Đức là em ruột của hoàng thượng, thêm nữa thế tử Tiêu Dạ Huyền là người đứng đầu Bắc Địa, được hoàng thượng hết mực thương , nên được đối xử thế này là xứng đáng.

      Nam tử ngồi xuống, nhìn xung quanh lượt lơ đãng : “Thọ Vương cần đa lễ!”

      Thọ Vương Dương Khai ra hiệu với người bên trong, ý bảo bắt đầu tiệc.

      “Khai yến!”

      Theo tiếng hô của quan Ti Lễ, đám tỳ nữ bưng từng hộp thức ăn khắc hoa lục tục vào, để lên bàn những thứ trái cây quý tươi ngon, rót vào ly bên cạnh rượu nho thơm nồng của Tây Vực, tiếng đàn sáo réo rắt bên tai dứt, mọi người bắt đầu nâng ly cạn chén.

      Bên kia, Như Ca chọn góc khuất ngồi xuống, còn Ngọc Giai Nhàn và Ngọc Bảo Oánh, mới vừa đâu đó về, lại thẳng đến hàng đầu ngồi. Ăn cao lương mỹ vị, nghe đàn sáo dập dìu. Như Ca cầm ly rượu nho lên, màu đỏ như hoa hồng dưới nắng mặt trời phiếm ánh sáng rực rỡ, tản ra mùi thơm đặc trưng của rượu nho Tây Vực, có vẻ cực kỳ hấp dẫn. Như Ca nhấp môi, cảm nhận được vị ngọt thuần, có lẫn chút chua, tệ!

      Qua ba lần rượu, lão ma ma dẫn theo mấy tỳ nữ cầm giấy bút vào vườn hoa. Những tiểu thư ngồi, có người lắc đầu cái, có người cầm bút viết gì đó lên giấy. Như Ca đợi tỳ nữ tới trước mặt, hỏi thăm mới biết ra là ghi lại các tiết mục muốn đến Đông viện biểu diễn, nhìn hai hàng dài tên người biểu diễn và tiết mục, xem ra còn phải sàng chọn phen.

      Như Ca lắc đầu cái, ý bảo mình muốn biểu diễn. Tỳ nữ kia thấy vậy nhìn nhìn chút mỹ lệ ngồi ở khóc khuất, dung mạo thế kia mà cầm kỳ thi họa thông thứ nào, lắc đầu cầm cuộn giấy về phía lão ma ma, hình như bẩm báo gì đó. Lão ma ma kia quan sát Như Ca lúc, thấy nàng bưng bình rượu tự rót tự uống, khóe miệng thoáng nụ cười sâu xa.

      lầu cao, Thọ Vương nhìn Cẩm Thân Vương thế tử Tiêu Dạ Huyền hình như hơi say, nhớ lại năm đó vương phi Chân thị đắc tội người này khỏi thầm hận trong lòng. Nếu năm đó Chân thị kiên định, hôm nay mình đâu đến nỗi phải lấy lòng người trước mắt như thế. tại, phủ Thọ Vương nhìn giàu sang, thực chất bắt đầu suy bại, chỉ dựa vào đất được phong và gia sản tổ tiên để lại mà sống qua ngày, đến lúc nào đó chẳng còn gì nữa.

      Cứ nhớ lại chuyện năm đó là Dương Khai lại thấy nhức đầu. Năm đó, chị của vương phi Chân thị là Tĩnh phi nương nương, rất được hoàng thượng sủng ái, trăm phương ngàn kế mới cầu được thánh thượng đồng ý cho Dương Di vào danh sách những người chọn làm thế tử phi.Ngờ đâu, Cẩm Thân Vương thế tử bị người Vân Cương đánh lén, trúng cổ độc của Vân Cương, hoàng thượng phái thái y đến chữa bệnh cho thế tử, tám người chết hết bảy. Chân thị sợ con mình bị chọn làm dâu xung hỉ mất mạng, nên lấy cái chết uy hiếp cầu xin Tĩnh phi gạch tên con mình khỏi danh sách, ai ngờ vừa gạch xong, những người khác cũng rối rít rút lui theo. Lần này xem như phủ Thọ Vương dẫn đầu đắc tội với Cẩm Thân Vương thế tử. Sau đó phủ Thọ Vương bị hoàng thượng nhìn vừa mắt, nhiều lần nhận trách phạt.

      Mấy năm nay, Dương Khai luôn luôn xem chừng thái độ của phủ Cẩm Thân Vương. Tĩnh phi từng nóng lòng thử nhắc lại với hoàng thượng chuyện kết hôn, nhưng vẫn có hồi . Chân thị muốn nhân ngày đại thọ 50 của Thọ Vương cố gắng lần, bảo quản gia gửi thiệp cho phủ Cẩm Thân Vương và phủ thế tử, biết đâu có thể cứu vãn được. ngờ Cẩm Thân Vương thế tử đến , nghĩ tới đây Dương Khai nháy mắt với Chân thị ngồi bên cạnh.

      Chân thị nhìn thấy, hiểu ý, khoát tay ra hiệu cho phía sau. Chân thị tự biết mình sống lâu nữa, đến lúc đó sợ con mình khó sống được ở nơi này, nghĩ tới nghĩ lui, gả nữ nhi vào phủ Cẩm Thân Vương là tốt nhất.

      Dương Di núp sau tấm bình phong, từ khoảnh khắc Tiêu Dạ Huyền tiến vào vẫn nhìn chớp mắt. Thấy mẹ ra hiệu cho mình , liếc mắt nhìn thế tử Tiêu Dạ Huyền, mặt Dương Di đỏ bừng, lão ma ma thấy vậy, khỏi vui mừng mà gật đầu, đỡ Dương Di ra.

      Mọi người chè chén say sưa, bỗng thấy thiếu nữ diện mạo giống vương phi Chân thị đến bảy phần ra.

      Dương Di làm lễ với Thọ Vương xong, mềm : “Hôm nay là đại thọ của phụ vương, nữ nhi xin hiến điệu múa của người Hồ, chúc phụ vương phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn.”

      Mọi người nghe thấy điệu múa của người Hồ, lập tức tỉnh táo tinh thần, đây chính là vũ điệu của ngoại tộc, mặc dù nghe qua, nhưng số người được tận mắt chứng kiến nhiều lắm.

      Tiếng nhạc vang lên, thiếu nữ mặc váy ngắn, áo tay dài bó sát người, bên hông rũ xuống những dải lụa màu xanh, mang ủng da màu đỏ, khoác khăn lụa mềm mại, thân đeo rất nhiều đồ trang sức, bắt chéo hai chân, tay trái chống hông, tay phải nâng lên, những dải lụa phiêu dật, làn váy xoáy hình cung, ngừng xoay tròn.

      Khi Dương Di múa xong, tiếng vỗ tay vang lên ngừng. Thọ vương Dương Khai cũng trầm trồ khen ngợi.

      Dương di nghe tiếng cỗ vũ, tầm mắt nhìn sang Tiêu Dạ Huyền, lại thấy vẻ mặt nam tử bình tĩnh như thường, rất thất vọng.

      Chân thị thấy vậy cũng lộ vẻ nôn nóng, đối với tài nghệ của Dương Di, Chân thị rất có lòng tin, mà chuyện gì cũng phải có đối lập mới được.

      Dương Di ngồi xuống bên cạnh, Chân thị đặt tay lên bàn tay hơi lạnh của Dương Di, thản nhiên cười : “Hôm nay tới đây đều là những tiểu thư tài năng, các nàng chờ lâu lắm rồi, vương gia chớ để các nàng sốt ruột.”

      Thọ Vương nghe vậy gật đầu liên tục: “Vậy bắt đầu !”

      Chân thị lấy danh sách những tiết mục được sàng chọn từ tay tỳ nữ, nhìn thoáng qua, hơi nhíu mày, nghe lão ma ma báo lại, khẽ thở dài hơi, giao cho quan Ti Lễ đứng bên cạnh đọc thứ tự biểu diễn các tiết mục.

      Mà thiếu nữ uống rượu nho trong vườn hoa chẳng hề muốn đến Đông viện biểu diễn hề biết rằng tờ giấy trong tay quan Ti Lễ bỗng nhiên có thêm ba chữ: Ngọc Như Ca.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 45: Yến hội 2

      Ngọc Như ca, múa mâm!

      thưởng thức rượu trong vườn hoa, nghe thấy thanh cao vút của quan Ti Tễ đọc tên mình, Như Ca khỏi tức cười.

      Ở Đại Chu, múa mâm chỉ là truyền thuyết mà thôi, từ xưa tới nay chưa có ai biễu diễn. Nay nếu nàng múa được, chỉ sợ sau yến hội này, cái tên Ngọc Như Ca trở thành trò cười của cả kinh thành.

      Đổi trang phục xong, Như Ca nhìn thoáng qua thấy Ngọc Bảo Oánh cười trộm, liền sáng tỏ. Nhất định là do nàng ta giở trò, bất quá cho dù Ngọc Bảo Oánh có viết vào, muốn thông qua sàng chọn cũng có khả năng, xem ra trong vương phủ cũng có người quá rảnh rỗi nên giở trò.

      Thấy vẻ mặt hả hê của Ngọc Bảo Oánh, Ngọc Giai Nhàn chuyển mắt nhìn Kim Lăng Hầu phu nhân Tưởng thị ngồi lầu. Ngay lúc chạm phải tầm mắt thâm độc của Tưởng thị,Ngọc Giai Nhàn rũ mắt xuống, tâm cũng rớt xuống vực sâu.

      Biểu diễn đầu tiên là tiết mục múa kiếm của Ngọc Giai Nhàn và Ngọc Bảo Oánh. Ngọc Giai Nhàn đánh đàn, Ngọc Bảo Oánh múa kiếm theo nhạc, hai người phối hợp bổ trợ cho nhau. Chỉ có điều, tâm tư mọi người đặt hai người biểu diễn mà chăm chú nhìn vào thiếu nữ dung mạo xinh đẹp mặc y phục lụa trắng ngồi bên.

      Đối với tứ tiểu thư của Ngọc gia, ít người nghe qua, nhưng lời đồn vẫn chỉ là lời đồn. Chẳng lẽ thiếu nữ này là sứ giả của Phật Tổ, cho nên mới có thể biểu diễn được kỹ thuật múa thần kỳ trong truyền thuyết.

      Ngồi ở ghế , trong mắt Thọ vương phi Chân thị chứa ít áy náy, trong đây nử tử có diện mạo hơn người nhiều lắm, muốn tìm nữ tử có dung mạo hơn người mà tài nghệ giỏi để tôn lên điệu múa của Dương Di càng khó hơn, mặc dù làm vậy phá hủy thanh danh của thiếu nữ này nhưng vì con , thể làm!

      Như Ca nhận thấy ánh mắt áy náy của Thọ vương phi, nhìn thoáng qua quận chúa Tâm Di mặc trang phục múa của người Hồ và nam tử lạnh lùng đối diện, phẫn nộ trong lòng nàng xộc ra, ngờ mình bị chính người mình từng cứu hãm hại! Thọ vương phi sắp xếp như thế đơn giản là để quận chúa Tâm Di nổi bật lên, hấp dẫn chú ý của người nọ mà thôi, bắt mình làm hòn đá lót đường.

      Nam tử nhìn khuôn mặt đầy phẫn nộ và rối rắm của thiếu nữ, mắt xẹt qua chút u. Tuyết Lang vốn muốn vọt qua bên Như Ca, nhưng bị chủ nhân đè xuống, đành ấm ức tiếp tục nằm, nhưng ánh sáng phát ra từ đôi mắt xanh ngọc cũng khiếp người như chủ nhân nó.

      Hai người kia biểu diễn xong, người làm Thọ vương phủ mang đến cái mâm thủy tinh đưa cho tỳ nữ bên cạnh Như Ca.

      nhạc nổi lên hồi lâu mà thiếu nữ vẫn đứng yên có động tác, mọi người bắt đầu bàn luận ầm ĩ, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ hoặc giễu cợt, hoặc khinh thường. Thấy vậy, Tiêu Dạ Huyền vui, ném ly rượu xuống đất phát ra tiếng động lớn, khiến mọi người lập tức im lặng.

      E rằng Ngọc tiểu thư gặp xui xẻo rồi, chẳng có bản lĩnh mà còn muốn thể trước mặt thế tử, muốn chết sao!

      “Xem ra Ngọc tiểu thư được khỏe, hay là để vị kế tiếp biểu diễn .....” Thọ vương phi còn chưa xong, bị Tiêu Dạ Huyền cắt ngang: “Tuyết Lang!”

      Nghe thấy tiếng gọi của chủ nhân, Tuyết Lang đứng lên, trong lúc mọi nghi ngờ, giọng hơi say của nam tử truyền đến, “Nếu nương múa, Tuyết Lang là của , còn ..........” Nam tử xoa xoa cái trán, tựa hồ nghĩ nên trừng phạt thiếu nữ thế nào.

      Nghe vậy, mọi người xôn xao, Tuyết Lang là linh thú quý hiếm nghe đồn được thế tử tự tay nuôi lớn, theo Cẩm Thân Vương thế tử đến Bắc Địa trải qua bao lần vào sinh ra tử, chính là tượng trưng cho thân phận của thế tử! Hôm nay lại vì muốn thiếu nữ này biểu diễn mà lấy làm phần thưởng, có ý nghĩa hơn nhiều so với những thứ vàng bạc châu báu kia. Mọi người lại lần nữa chú mục vào tiểu thư Ngọc gia.

      Trịnh lão phu nhân vốn cũng ôm hy vọng, nhưng vừa nghe vậy nghĩ: hay rồi, thế tử tiếp, ngỗ nhỡ trách tội ...... Trịnh thị cả kinh, hận thể đứng dậy phất cờ hò reo cổ vũ cho cháu .

      Người này chẳng lẽ là trả thù ngày đó mình cho châm? Như Ca thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, khẽ cắn môi, hít sâu hơi, ra hiệu cho Thanh Loan hạ thấp mâm thủy tinh xuống, nhàng nhảy lên mâm trong tiếng kinh hô của mọi người. Nàng khẽ vẫy tay ra hiệu, tiếng nhạc lần nữa vang lên.

      Giữa trung, thiếu nữ di chuyển mâm thủy tinh, bay lên hạ xuống, kỹ thuật điêu luyện, cứ như tiên nữ hạ phàm. Tóc dài tung bay trong gió, vài sợi phiêu đãng bên môi, đầu có trang sức gì, chỉ có sợi lụa vàng buộc tóc. Vòng tay thủy tinh màu tím làm nổi bật da thịt trắng noãn như phát ra ánh sáng của nàng. Ánh mắt thuần khiết như nước, tay như búp măng, cổ cao ngó sen, răng như hạt bầu, mắt to mày ngài, tươi cười xinh đẹp, mê hoặc chúng sinh.

      Tiêu Dạ Huyền thấy mấy tên nam nhân ở đây chút che giấu si mê trong mắt, bàn tay vuốt ve Tuyết Lang nháy mắt nắm chặt, hai tròng mắt như nổi lên trùng trùng điệp điệp lốc xoáy, cơ hồ muốn lập tức đem nàng giấu , cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy được vẻ đẹp của nàng.

      Lão ma ma đứng bên cạnh Chân thị lúc này đầu đầy mây đen, vì tức giận mà khóe miệng ngừng co rúm, vốn muốn dùng nữ tử này để tôn lên quận chúa nhà mình, ngờ giúp nàng ta cướp mất tán thưởng vốn thuộc về quận chúa. Tiểu tiện nhân Ngọc gia này lúc nãy biểu như thế, ràng là muốn múa mà còn làm bộ cự tuyệt. Đáng lẽ lúc đầu nên ngăn vương phi gửi thiệp cho nàng ta.

      Dương Di luôn chú ý nam tử áo đen, tất nhiên thấy ôn nhu vừa lóe rồi biến mất trong mắt . Khuôn mặt phiếm hồng của nàng ta trong nháy mắt trở nên tái nhợt, vô lực tựa vào người lão ma ma, theo Chân thị vào bên trong.

      Như Ca biểu diễn xong, hồi lâu sau mọi người mới phục hồi lại tinh thần, vỗ tay tán thưởng.

      Như Ca thầm may mắn hôm nay người mình dẫn theo là Thanh Loan. Thanh Loan từng tập võ, nên lực tay khá mạnh, mà điệu múa này, chẳng những người múa phải có dáng người yểu điệu, uyển chuyển, thông hiểu khí công, người cầm mâm cũng cực kỳ quan trọng.

      Nhìn lướt qua bọn Ngọc Bảo Oánh trợn mắt há hốc mồm, Như Ca cười thầm: sống mấy trăm năm, nếu tìm chút chuyện có độ khó cao để khiêu chiến, bất tử cũng muốn điên rồi!

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 46: Lập mưu

      Trong gian phòng ở Tây viện phủ Thọ Vương, Dương Di thay trang phục múa ra, ngồi trước bàn trang điểm, lấy từng món trang sức hoa lệ trong hộp trang sức ướm thử lên đầu, nhưng mãi vẫn chưa ưng ý món nào.

      Chân thị thấy Dương Di khẩn trương, tiến lại, lấy cây trâm có chuỗi đá quý màu hồng nhạt cài lên đầu Dương Di.

      “Như vậy là nữ nhi của ta đủ thanh lệ thoát tục rồi, Cẩm Thân vương thế tử chắc chắn thích.”

      Nghe vậy, mặt Dương Di đỏ bừng, nhưng vừa nghĩ đến Như Ca, lại chán nản : “Vừa rồi, nữ nhi múa, thế tử nhìn lấy cái. Thế mà tiểu thư Ngọc gia vừa biểu diễn, thế tử xem chăm chú, mắt nháy lần nào. Nữ nhi rốt cuộc vẫn bằngvị tiểu thư kia, huống chi thế tử còn muốn tặng sủng vật quý cho nàng ta, nhất định là có cảm tình với nàng ta.”

      Nghe vậy, Chân thị dừng tay lại, mới rồi Như Ca thực là quá xuất chúng, có rất nhiều người xem chớp mắt.

      Lão ma ma đứng bên cạnh lại cười lạnh khinh thường: “Tiện nhân này chỉ là hồ ly tinh xuất thân thứ nữ mà thôi! Thế tử đưa con sói cho nó cũng chưa chắc là vì thích, sói là loài hung dữ, chừng là vì thế tử thích nên mới tìm cách tống . Tiện nhân này là kẻ có tâm kế, vừa rồi ở hoa viên, với tỳ nữ là muốn biểu diễn, nhưng lại có tên trong danh sách, còn tưởng bị chính nữ hãm hại, ngờ là cố tình sắp đặt để lòe người phen, đáng hận mà!”

      “Vị Ngọc tiểu thư kia quả có chút tài hoa, Di nhi tập múa nhiều năm mà vẫn bằng”, Dương Di lẩm bẩm , kỹ thuật điêu luyện như vậy, mình có luyện thêm 10 năm nữa cũng chưa chắc bì kịp.

      “Có tài ích gì, nó xuất thân thấp kém, quận chúa chớ lo lắng. Năm đó, quận chúa nằm trong danh sách tuyển thế tử phi, nếu phải thế tử bất ngờ có việc ngoài ý muốn, e rằng quận chúa sớm thành Cẩm Thân Vương thế tử phi rồi. Mới rồi chắc là thế tử còn để bụng chuyện năm đó, giờ quận chúa chỉ cần giải thích với thế tử, nhất định thế tử quên chuyện lúc trước thôi. Quận chúa dù gì cũng là nữ nhi duy nhất của vương gia, chỉ cần làm tốt chuyện này, vị trí thế tử phi kia chắc chắn là của quận chúa!”

      Dương Di nghe vậy, mắt sáng lên, vui vẻ hẳn, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong gương đồng, lòng đầy tự tin, chào Chân thị xong liền vội vàng chạy đến Đông viện.

      Nhìn Dương Di , suy tư hồi lâu Chân thị , “Lưu ma ma nghĩ quá rồi, Ngọc tiểu thư kia hình như giống người như vậy, đường đến Pháp Nguyên Tự......”

      Nghe Chân thị nhắc đến chuyện trước đây, lão ma ma càng thêm cực kỳ khinh thường : “Theo lão nô, hôm đó nhất định nó nhìn ra thân phận cao quý của vương phi, mới cố ý lấy lòng như thế, lúc ấy mặc dù vương phi mặc y phục vải thô mộc mạc, nhưng biết có mang vật gì quý trọng, để nó nhìn ra đầu mối ?”

      Nghe vậy, Chân thị cố gắng nhớ lại, “Hôm đó Ngọc tiểu thư châm cứu cho ta..... đúng rồi tay ta có mang vòng tay noãn ngọc do vương phi đời trước tặng.”

      “Vậy là đúng rồi, vòng tay bằng noãn ngọc vừa nhìn là biết vật của vương gia hoàng thất, lần này vương phi quả là bắt chuột cho vào vại gạo rồi.”

      Nghe vậy, Chân thị càng thêm lo lắng, “Giờ phải làm sao mới tốt đây, nàng ta mặc dù xuất thân cao, nhưng nếu thế tử thích, tương lai chắc chắn cũng được vào vương phủ. Nếu nàng ta có tâm cơ, bản phi còn có thể bao dung. Nhưng nếu là kẻ có tâm kế ,sao này chẳng phải gây khó dễ cho Di nhi sao.”

      “Cho nên, vương phi phải phòng ngừa chu đáo, thừa dịp thế tử còn chưa quá mức thích nó, nhanh chóng nghĩ ra biện pháp xửa lý xong mới được!” lúc chuyện, mắt lão ma ma đầy hung ác.

      “Chỉ trách lúc trước ta nhất thời nóng vội, rút tên Di nhi ra khỏi danh sách, cứ sợ thế tử chết vì cổ độc của Vân Cương, Di nhi thành quả phụ....... Ai!” Chân thị tất nhiên hiểu ý lão ma ma, hơi do dự : “Bất luận thế nào, nàng ta có ân với bản phi, huống chi nàng ta là do bản phi mời tới, là nữ nhi của Ngọc đại nhân ở Bộ Hộ, thể tùy ý tìm lý do xử lý được.”

      Thấy Chân thị do dự, lão ma ma khuyên nhủ: “Chẳng lẽ vương phi muốn nhìn nó từng bước trở thành chướng ngại của quận chúa. Thứ cho lão nô lắm lời, giờ sức khỏe vương phi tốt, nếu thế tử coi trọng tiện nhân này, tương lai vương phi rồi, lão nô cũng giúp được gì. Quận chúa còn ai làm chỗ dựa nữa, chẳng phải chịu khi dễ sao, tuy trong cung còn có Tĩnh phi nương nương, nhưng mấy năm nay nương nương được sủng ái như trước, vương gia nghe lọt mấy phần? Nếu sau này vương gia có thêm nữ nhi nhi tử khác, quận chúa làm sao sống được đây.......”

      “Đừng nữa, đừng nữa!” Chân thị tưởng tượng đến tình cảnh thê lương của con , tương lai nơi nương tựa cực kỳ khổ sở. Ôm tượng Phật trong phòng khóc , “Ta ăn chay niệm Phật nhiều năm, vì sao Phật cho ta sức khỏe tốt, để ta gặp nhiều vấn đề khó khăn như vậy, nàng ta sao lại là sứ giả truyền kinh thư của Phật Tổ chứ? Chẳng lẽ tội lỗi của ta quá nặng nề, nhất định phải chết nhắm mắt, phải xuống địa ngục sao?”

      “Vương phi chớ suy nghĩ nhiều, hết thảy tội nghiệt Phật Tổ tính người lão nô, xuống địa ngục cũng là lão nô mà! Chắc chắn Phật Tổ cũng có lúc ngủ gật, nếu sao lại chọn nha đầu bụng đầy quỷ kế như thế làm sứ giả truyền kinh chứ!” thấy Chân thị khóc lóc, lão ma ma đau lòng cực kỳ, ngừng an ủi.

      Nghe lão ma ma khuyên, Chân thị dần ngừng khóc, để tượng Phật về chỗ cũ, lau hết nước mắt, sửa sang lại trang phục, gọi tỳ nữ đến, ung dung : “ Đông viện mời tứ tiểu thư Ngọc gia tới, bản phi triệu nàng đến đây.”

      “Dạ” tỳ nữ kia tiến về Đông viện mời người.

      Thấy tỳ nữ rồi, Chân thị với lão ma ma, giọng đầy mệt mỏi: “Tất cả làm phiền ma ma, nhất định phải bí mật, sạch , đừng để có lời đồn gì, mang đến phiền toái cho Di nhi.”

      Lão ma ma nghe vậy, biết Chân thị đồng ý, tươi cười : “Vương phi yên tâm, lần này nô tỳ dùng vật quý có được lúc lưu lạc ở Tây Liêu, người thường chắc chắn nhìn ra, xong việc, nô tỳ xóa xạch dấu vết là ổn.”

      “Vậy tốt!”

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 47: Thực mưu

      Sau điệu múa của Như Ca, những tiết mục tiếp theo có vẻ vô vị tẻ nhạt, ít người bắt đầu thâm quan sát nàng. Tuy là con vợ lẽ, nhưng tứ tiểu thư Ngọc gia nhan sắc khuynh thành, khó trách thế tử nguyện ý tặng thú cưng cho nàng.

      Như Ca nghỉ ngơi ở góc, nhìn chằm chằm vào Tuyết Lang bên cạnh Tiêu Dạ Huyền, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Tuyết Lang đường tới kinh thành, nàng liền muốn giữ nó làm của riêng, nhưng nhớ lại ánh mắt và giọng điệu bá đạo đêm đó của Tiêu Dạ Huyền, Như Ca liền thấy phát run.

      “Ngọc tiểu thư, vương phi cho mời!” Lúc Như Ca định ra ngoài hóng mát, tỳ nữ lại phía nàng .

      Như Ca theo tỳ nữ xuống lầu, qua hành lang treo đầy giỏ hoa màu tím, vòng qua vài tòa núi giả, đại khái khoảng thời gian uống cạn nửa chén trà, đến gian phòng. Nàng đứng ở ngoài, chờ tỳ nữ bẩm báo xong, tiến vào phòng. Trong phòng bài trí trang nhã, trừ mấy bức họa cổ, và ít đồ sứ tinh xảo kệ, còn lại chỉ có hai bồn hoa lan tỏa ra mùi hương nhàn nhạt.

      Thấy Như Ca vào, Chân Thị ngồi ghế mây nở nụ cười hiền lành: “Ngọc tiểu thư, mời ngồi, bữa giờ sức khỏe bản phi tốt, tới cảm tạ Ngọc tiểu thư tặng kinh được, hôm nay gặp lại, Ngọc tiểu thư càng xinh đẹp hơn trước rồi.”

      “Vương phi quá khen, chỉ là việc thôi, thân thể vương phi khó chịu, dĩ nhiên là phải lấy điều dưỡng làm đầu rồi”, Như Ca vốn thấy vị vương phi này bị bệnh tật hành hạ, sinh lòng cảm thông, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, nàng chút chút đồng tình nào nữa.

      “Ân cứu mạng, dĩ nhiên phải đáp tạ, nếu bị giảm thọ,” Chân thị , lão ma ma xuất , trong tay cầm hộp gấm tinh xảo.

      Chân thị nhận hộp gấm từ tay lão ma ma, lấy ra cây trâm vàng khắc hoa khảm đá quý màu đỏ.

      “Đây là cây trâm trong cung ban thưởng, bản phi mang hợp, nghĩ chắc cực kỳ hợp với Ngọc tiểu thư.”

      xong, Thọ vương phi tới sau lưng Như Ca, vấn tóc của nàng lên, cài cây trâm vào.

      “Quả nhiên, cài lên đầu Ngọc tiểu thư là hợp nhất.”

      Như Ca nhìn vào gương đồng lão ma ma đem tới, cây trâm là vật quý, bất quá được tặng đột ngột thế này nàng quen, đưa tay lên muốn lấy xuống, lại bị Chân thị ngăn cản.

      “Chẳng lẽ Ngọc tiểu thư thích?”

      “Như Ca rất thích, nhưng trâm này quá quý, Như Ca dám nhận.”

      Chân thị nghe vậy, kéo tay nàng cười : “Nếu thích, mang , coi như là bản phi tạ ơn.”

      “Cái này....”, Như Ca hơi do dự, nhìn thấy thành ý trong mắt phụ nhân, cuối cùng buông tay xuống.

      Lão ma ma thấy Như Ca lấy xuống, coi như là chịu nhận, : “Vương phi, Ngọc tiểu thư đến đây lâu, biểu diễn e rằng sắp xong rồi, hay là để Ngọc tiểu thư trở về !”

      “Nếu vậy, Ngọc tiểu thư cứ , về sau có dịp bản phi lại mời tiểu thư cùng đến Pháp Nguyên Tự lễ Phật”, Chân thị xong liền kêu tỳ nữ ngoài cửa dẫn đường cho Như Ca.

      con đường trải đá cuội, tỳ nữ bên cạnh nhìn cây trâm đầu Như Ca tỏ vẻ hâm mộ vô cùng, chịu nổi cái nhìn chằm chằm của tỳ nữ kia nữa, Như Ca bèn , bữa tiệc chắc thêm lúc nữa mới kết thúc, nàng muốn ở đây hóng mát chút, để cho tỳ nữ kia .

      Như Ca tới sau núi giả, nhìn thấy nam và nữ đứng dưới bụi trúc cách đó xa. Nàng kia chính là Tâm Di quận chúa Dương Di, thay bộ y phục vàng nhạt tươi sáng, mà nam tử kia...... Như Ca kìm được, rón rén núp sau núi giả, nữ nhân nào cũng có tính thích hóng chuyện, Như Ca tự an ủi trong lòng.

      “Di nhi từ ốm yếu, mẫu phi lo lắng nhiều, lúc trước mẫu phi chọn gạch tên Di nhi khỏi danh sách là bất đắc dĩ, mong thế tử chớ trách tội.”

      “Khiến hai phủ vui, lòng Di nhi khó an.”

      “Vốn nghĩ thế tử đến, ngờ hôm nay có thể nhìn thấy thế tử, Di nhi rất vui mừng.”


      ..........

      “Sao thế tử lời nào?”

      Giọng nữ tử mềm mại uyển chuyển, cơ hồ muốn khóc.

      Ở phía sau núi giả, Như Ca nghe được cũng nhịn nổi muốn lại an ủi phen, thế tử đúng là lòng dạ sắt đá nha. Nàng lắc đầu cái, định rời , lại nghe thấy tiếng thét truyền đến: “Rắn, rắn........ Có rắn!”

      Như Ca quay đầu lại, thấy Ngọc Bảo Oánh kinh hoảng nắm lấy ống tay áo Âu Dương Thiệu, ngón tay run run chỉ về phía đầu mình. Như Ca ngẩng đầu lên, liền thấy núi giả có đống rắn, từng con màu sắc sặc sỡ bò dần xuống, có mấy con hướng nàng khạc lưỡi. Theo lẽ thường, loài rắn nếu trêu chọc chúng, chúng chủ động tấn công. Nhưng những con rắn trước mặt này dường như rất khác thường, đều ở trạng thái kích động. Vì hồi ức đáng sợ lúc , Như Ca sợ nhất là rắn, vừa thấy cơ hồ liền xụi lơ, nếu có mấy con nàng còn có thể phóng châm, nhưng nhiều như vậy, nàng thể giữ bình tĩnh nổi.

      “Tứ tiểu thư, ta tới cứu.....” Âu Dương Thiệu vốn muốn xông lên biểu phen trước mặt người đẹp, nhưng vừa nhìn thấy núi giả có hơn trăm con rắn độc bèn lập tức thu hồi ý định, lùi lại.

      Như Ca để ý đến lời Âu Dương Thiệu, sờ sờ mười mấy cây kim châm bên hông, vô cùng khẩn trương, thấy mấy con rắn sắp phóng tới người mình, tay chân nàng liền lạnh lẽo. Chẳng lẽ sống lại để rơi vào miệng rắn? Đúng lúc này, nàng nghe thấy tiếng gầm của sói, sau đó liền thấy mình bay ra khỏi phạm vi tấn công của bầy rắn.

      Mở mắt ra, nàng thấy mình đứng mái ngói lưu ly của phủ Thọ Vương, thở phào nhõm, cảm thấy cánh tay bên hông, bèn hơi vùng vẫy muốn thoát ra.

      “Đừng động! Đống rắn phía dưới còn chưa xử lý xong”, giọng trầm thấp của nam tử truyền đến, hơi thở ấm áp khiến Như Ca cứng đờ, quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú tà lạnh của Tiêu Dạ Huyền khiến nàng cả kinh.

      “Huynh bị rắn cắn?” Thấy tay nam tử có dấu răng rắn, da thịt xung quanh vết cắn bắt đầu tím bầm, kịp nghĩ nam nữ thọ thọ bất tương thân gì đó, vội vàng kéo tay phải nam tử lại, hút độc cho , cho đến khi hút ra máu màu đỏ, nàng mới dừng lại.

      Nam tử nhìn Như Ca hút độc cho mình, nhịn được đưa tay trái vén sợi tóc rũ xuống của nàng, khi thấy cây trâm khảm đá đỏ đầu nàng, đôi mắt hẹp dài của nam tử lên hung dữ. rút cây trâm ra, bẻ làm hai đoạn, sau đó ném về phía núi giả.

      Như Ca hút độc xong, thấy động tác của nam tử, lại nghe tiếng khóc kêu sợ hãi, hai mắt trợn to nhìn .

      “Đá quý đó đều qua gia công với máu của những con rắn cái ở Tây Vực, cây trâm này là công cụ chuyên để dụ rắn tới”, thấy nàng nghi ngờ hiểu, Tiêu Dạ Huyền kiên nhẫn giải thích, lại sợ cây trâm này là vật thích của nàng, liền tiếp: “Nếu nàng thích, ta tìm cây tốt hơn trả lại cho nàng.”

      Như Ca nghe xong nửa đoạn trước xong còn sợ hãi, lại thấy nam tử tựa như sợ mình tức giận mà giải thích làm nàng ngẩn người. Nàng nhìn người trước mắt , “Phía dưới xong rồi, chúng ta xuống , huynh........ Tay thế tử, nên để đại phu khám lại ”.

      Nam tử thấy thiếu nữ những tức giận mà trong giọng còn có chút quan tâm, khuôn mặt xẹt qua chút ý cười, vòng tay ôm chắc vòng eo mảnh khảnh của nàng, bay xuống dưới.

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 48: Liên tục chết hai người

      Thọ Vương nâng ly cạn chén với khách, nghe tin Cẩm Thân Vương thế tử bị rắn cắn, cơ hồ sợ đến mức ngã ngồi. Cẩm Thân Vương thế tử ở trong phủ mình xảy ra chuyện, cho dù phủ Cẩm Thân Vương gì, sợ rằng thánh thượng cũng bỏ qua! phải người làm thế tử ở bên con mình sao? Rắn độc cắn gì đây?

      Thọ Vương cấp tốc mang theo thầy thuốc trong phủ chạy tới, đến núi giả ở Đông viện, thấy mấy người mặc áo đen trong tay cầm kiếm ánh mắt cũng sắc lạnh như thế tử và xác rắn độc đầy đất càng thêm kinh hãi. Thọ Vương vội vàng tới trước mặt Cẩm Thân Vương thế tử, với thầy thuốc bên cạnh: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? mau khám cho thế tử!”

      lúc thầy thuốc băng bó cho thế tử, tỳ nữ chạy đến, vẻ măt kinh hoảng, “Vương gia, mau cho đại phu đến bên kia, quận chúa cũng bị thương!”

      “Cái gì?!” Chân thị đứng xa xa, nghe vậy, thân thể lung lay muốn đổ, được lão ma ma bên cạnh dìu chạy tới núi giả. Chân thị đến nơi thấy Dương Di té bể đầu chảy máu nằm đó, bên cạnh còn có xác mấy con rắn độc bèn gào lên gọi người.

      Thầy thuốc đến xem, Dương Di bị rắn độc cắn, chỉ là kinh hoảng quá té đụng phải hòn đá mà thôi, vừa vừa bấm huyệt cho Dương Di.

      Dương Di “Ưm” tiếng tỉnh lại, thấy mẹ ở bên, nghĩ đến mấy con rắn vừa rồi, khóc rống lên.

      Chân thị thấy con bị kinh sợ, vội vàng kêu người muốn dìu Dương Di về phòng, lại bị hai thanh kiếm chặn đường.

      “Thế tử đây là có ý gì ?” Chân thị nhìn hai nam tử áo đen trước mắt, tay đỡ nữ nhi khóc đến mức thở ra hơi, tức giận hỏi Tiêu Dạ Huyền.

      Thọ Vương Dương Khai thấy đám rắn và tiểu thư Ngọc phủ kia liền sáng tỏ, trong phủ mấy cơ thiếp của mình bị hại chết vô số kể, chuyện cũ cũng thôi , lần này lại để thế tử tóm được.

      “Bản thế tử muốn biết vật này có phải do vương phi ban tặng?”

      “Đúng là bản phi tặng”, Chân thị thấy nét mặt tựa cười như cười của nam tử, khỏi thầm hoảng hốt nắm chạy tay người bên cạnh.

      Lão ma ma bị Chân thị nắm chặt tay, liếc mắt nhìn cây trâm khảm đá đỏ trong tay nam tử, giật giật khóe miệng cười : “Ngọc tiểu thư có ơn với vương phi, mới rồi vương phi tìm Ngọc tiểu thư ôn chuyện, Ngọc tiểu thư thích cây trâm trong cung ban thưởng, muốn xin, vương phi liền tặng cho nàng”.

      Lời lão ma ma làm cho ánh mắt của mọi người ở đây đều tập trung lên người Như Ca, cứu người vốn là việc hay, nhưng vin vào đó mà đòi vật quý trong cung ban thưởng, ràng là giúp có mục đích mà! Trong nháy mắt tiên nữ thanh lệ thoát tục liền biến thành kẻ tiểu nhân thi ân đòi báo đáp.

      “Tứ muội thiệt là, lúc trước ở Pháp Nguyên Tự còn tưởng muội có tâm Bồ Tát, ngờ cũng vì ham tiền tài của vương phi”, trong bữa tiệc Ngọc Bảo Oánh gặp Âu Dương Thiệu, vừa nhìn thích theo nãy giờ, vừa nghe thấy lời lão ma ma, hận sao thể làm cho tất cả mọi người ở đây đều biết phẩm cách Ngọc Như Ca thấp kém cỡ nào.

      “Im miệng cho ta!” Được Ngọc Giai Nhàn dìu tới, lão phu nhân nghe thấy lời Ngọc Bảo Oánh tức đến dậm chân, lão ma ma bên cạnh Thọ vương phi ràng là muốn bôi nhọ danh dự của Như Ca, mà Ngọc Bảo Oánh là óc heo hay sao? Đều là tiểu thư của Ngọc gia, đứa thanh danh bị phá hủy, những đứa còn lại có cái quái gì tốt.

      Thấy lão phu nhân tới, mắt Như Ca rưng rưng : “Vương phi nếu ưa Như Ca cứ thẳng, sao phải để lão ma ma vu oan cho Như Ca, thường ngày phụ thân dạy Như Ca làm việc tốt chớ mong được báo đáp, lúc trước ở Pháp Nguyên Tự, Như Ca mới vừa đến kinh thành, làm sao nhận biết vương phi. Nếu phải vương phi mang cây trâm này chính là muốn vương phi giảm thọ, Như Ca ngàn vạn lần cũng dám nhận. Như Ca tuy là thứ nữ, nhưng cũng phải là kẻ tiểu nhân kiến thức hạn hẹp.”

      Trịnh thị thấy Như Ca như vậy, tiến lại an ủi: “Bà nội biết con là đứa bé ngoan. Chứ nếu con là đứa ham lợi Phật Tổ sao lại truyền kinh thư cho con, ràng có kẻ ganh ghét, nên cố tình vu oan con thôi.”

      Tiêu Dạ Huyền mặc dù biết nàng giả khóc, nghe vậy cũng rất giận dữ, nhìn về phía Dương Di còn nức nở hỏi: “Quận chúa có biết cây trâm này ?”

      Nghe Tiêu Dạ Huyền hỏi, Dương Di ngừng nức nở, trả lời, “Cây trâm Hồng Bảo Thạch này đúng là do Tĩnh phi nương nương ban thưởng, có ghi chú lại ở Phủ Nội Vụ, lúc ấy Di nhi cũng có mặt.”

      Nghe vậy, nam tử cười trầm, làm mọi người xung quanh rét mà run, “ như vậy, bản thế tử muốn xin hoàng thượng hỏi thử Tĩnh phi nương nương, là từ đâu mà có được cây trâm chứa thứ thuốc bí mật dẫn dụ rắn tới của hoàng thất nước Tây Liêu, khiến bản thế tử bị ám hại.”

      Sắp to chuyện rồi! Thọ Vương cả kinh, vội vàng chạy lại giải thích: “Thế tử bớt giận, nhất định là có gì nhầm lẫn rồi, trong phủ ta sao lại có loại dược bỉ ổi gì đó của nước khác chứ.”

      “Có hay sợ rằng phải để Hình bộ điều tra mới biết, mấy năm nay gần đây Tây Liêu nhiều lần xâm phạm biên giới Đại Chu ta, lần này nhất định thu mua gian tế ở Đại Chu, cố ý sắp đặt bẫy rắn độc này dụ bản thế tử tới đây, Thọ Vương tự giải quyết cho tốt !”

      Những người có mặt nghe Tiêu Dạ Huyền đều cả kinh, tội danh thông đồng với địch bán nước bị tịch thu gia sản, xử trảm, vậy là muốn bắt tội phủ Thọ Vương rồi, sơ ý chút, ngay cả vị nương nương gì kia trong cung cũng bị liên lụy chứ chẳng chơi!

      Dương Di nghe vậy sợ ngây người, khóc : “Chỉ là cây trâm bình thường mà thôi, vì sao thế tử phải bôi nhọ phủ Thọ Vương ta như vậy, chẳng lẽ thế tử tức giận là vì chuyện 4 năm trước mẫu phi rút tên ta khỏi danh sách sao? Nếu vậy quá mức hẹp hòi!”

      Dương Di từ được Chân thị và lão ma ma cưng chiều che chở, nào biết bí của cây trâm, tự cho là nam tử mượn chuyện lũ rắn biết từ đâu mà tới này để phát tiết oán hận lúc trước. T

      hấy Dương Di khóc thương tâm như vậy, Chân thị căm hận nhìn sang Như Ca mang vẻ mặt uất ức, lòng hết sức hối hận, mời nó đến bữa tiệc là vì muốn cho nó mấy phần thể diện, ngờ lại đưa tới phiền phức lớn như vậy. Vừa rồi nghe lão ma ma muốn xử lý nó, mình còn chần chờ, giờ chỉ hận sao nó lập tức biến mất cho rồi.

      “Đúng vậy, thế tử hề có căn cứ, lão nô mặc dù mắt yếu nhưng cũng biết đây chỉ là cây trâm quý mà thôi, làm gì có bí dược Tây Liêu gì ở đây”, lão ma ma bên cạnh Chân thị liếc nhìn đám rắn độc chết, cho rằng chết rồi còn gì đối chứng nữa, ra sức cãi chày cãi cối.

      Nghe lão ma ma ngụy biện, gương mặt tà lạnh của Tiêu Dạ Huyền ra nụ cười làm người khác phải nổi da gà, “ hề có căn cứ? Vậy bản thế tử nhất định phải cho phủ Thọ Vương lời giải thích hợp lý rồi.”

      Thọ Vương ý thức được chuyện đơn giản như vậy, muốn ngăn cản, lại bị ánh mắt tàn nhẫn của Tiêu Dạ Huyền làm sợ hãi, dám phát ra tiếng. Chỉ thấy Tiêu Dạ Huyền duỗi tay trái ra, luồng khí bay đến điểm huyệt đùi lão ma ma, cây trâm bị gãy lìa trong nháy mắt cắm thẳng vào đầu bà ta, mấy nam tử áo đen biết lấy từ đâu ra vài túi vải, mở bao vải dốc xuống, mặt đất hơn trăm con rắn cùng loài với bầy rắn độc chết kia bò lổn ngổn tiến về phía lão ma ma.

      Đứng bên cạnh lão ma ma, Thọ vương phi và Dương Di thấy thế, sợ hãi kêu to, đẩy lão ma ma ra, mỗi người tự chạy hướng. Lão ma ma thấy bầy rắn bò tới, giơ tay lên muốn rút cây trâm đầu ra, nhưng trong tay toàn là máu, lúc này mới phát ra cây trâm cắm sâu vào trong thịt rút ra được. Bà ta bị rắn cắn xé, rất nhanh cả người đều đầm đìa máu tươi, toàn thân tím bầm, nhưng phát ra được tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bầy rắn cắn từng miếng thịt người mình. Trong chốc lát, dưới mặt đất chỉ còn lại bộ xương trắng, mọi người chịu nổi đều quay đầu .

      Nam tử xoay người nhìn Chân thị che trái tim hình như thở nổi, và Thọ Vương ngã ngồi mặt đất. “ bày ra trước mắt, Thọ Vương! Ngài tự chuẩn bị giải thích với thánh thượng ! Bản thế tử còn có việc quan trọng cần xử lý rảnh theo hầu.”

      Nhìn theo nam tử rời , Thọ Vương run run rẩy rẩy đứng dậy, thấy Chân thị bên cạnh lòng đầy lửa giận, xông lên tay đấm chân đá hồi. “Đồ phụ nhân độc ác, ngày thường trước mặt ăn chay niệm Phật, sau lưng lại lòng dạ rắn rết, biết hại chết bao nhiêu cơ thiếp của bổn vương, mình bỉ ổi thôi , giờ còn muốn hại chết cả phủ Thọ Vương ta!

      Chân thị vốn phát bệnh tim, làm sao chịu nổi đánh đập thế này, bao lâu liền tắt thở, để lại Tâm Di quận chúa Dương Di ngồi đó khóc nức nở.

      Mọi người thấy tình cảnh này, còn tâm trạng ăn uống gì nữa, vội vàng cáo từ. Vốn là thọ yến náo nhiệt trong khoảnh khắc biến thành đám tang của Thọ vương phi, chuyện điên khùng gì đây!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :