1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi - Mại Mạnh Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 24: Kinh Phật bị hủy

      Lúc Như Ca ra là giờ Hợi, các phòng khác đều ngủ hết, xung quanh càng thêm thanh tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi mạnh, và tiếng mưa phùn rơi.

      buồn ngủ nên Như Ca đến phòng Âu Dương Lâm, mà thẳng tới chính điện. Nghe kinh Phật mới thỉnh được đưa đến nơi này. giờ các tăng của Pháp Nguyên Tự kiểm lại.

      Chưa tới nơi, nghe thấy tiếng khóc rống.

      Đến gần, liền thấy hòa thượng già cực kỳ gầy yếu, mặc chiếc áo cà sa cũ sờn, ôm cái rương tre lớn mà gào khóc, gương mặt nhuốm phong sương trông như đồng ruộng khô cằn.

      Đại sư Minh Đức đứng bên, tay cầm quyển kinh than thở ngừng. Mấy trăm tăng trong chùa ghé tai bàn luận xôn xao cả đại điện.

      Công tử áo trắng vẽ tranh cũng cầm quyển kinh khác mở ra xem, mày nhíu chặt.

      “Vất vả mười mấy năm, kinh Phật mang về lại bị ướt nước hư hết, khó trách sư thúc tổ Tuệ Chân khóc dữ như vậy.”

      “Chữ kinh bị nhòe cả rồi, còn chưa phiên dịch từ tiếng Phạn ra, làm sao bây giờ?”

      “Nghe phải dùng cà sa tím khảm trân châu Nam Hải để đổi lấy đấy!”

      “Dọc theo đường , trải gió dầm mưa, ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt, bảo sao bị hư.”

      là.... Ba ngày sau phải lấy gì để ăn với hoàng thượng và các Phật tử đây!”

      .......

      Như Ca nghe chúng tăng bàn luận, xem ra kinh thư mang về bị hư rồi, lướt qua các tăng, Như Ca tới rương lớn đựng kinh, lấy quyển xem thử. Chữ viết bị nước làm nhòe hết, mà có số quyển ướt rồi lại khô, trở nên cứng ngắc sờ vào liền nát thành mảnh vụn, toàn bộ đọc được nữa.

      Đối với chúng tăng kinh thư chẳng khác nào sinh mạng, người khóc lóc thảm thiết chắc là cao tăng Tuệ Chân rồi.

      Kiếp trước, nghe kể, đại sư Tuệ Chân vốn được chọn làm chủ trì của Pháp Nguyên Tự, đúng lúc đó nghe bên Tây Thiên có đầy đủ kinh thư của nhà phật, liền kiên quyết khước từ chức chủ trì, mang theo hai tăng khác Tây Thiên thỉnh kinh. đường , ba người chịu biết bao nhiêu khổ sở, người bị dã thú ăn mất, người chịu nổi gian khổ, nửa đường hoàn tục. Chỉ còn lại đại sư Tuệ Chân, giữ vững tín niệm phổ độ chúng sinh, kiên trì tới cùng, mang được kinh thư về. Nào ngờ kinh Phật lại bị hư hết.

      Đến Đại Hội Phật Giáo, hoàng thượng mời trưởng lão thiền tông đến nghe đại sư Tuệ Chân giảng kinh mới, nhưng vì kinh có mà giảng, Pháp Nguyên Tự bị hoàng thượng trách phạt tội lừa gạt vạn dân, hủy bỏ danh hiệu quốc tự, được cấp tiền từ quốc khố nữa, thậm chí còn thu lại ngàn mẫu ruộng tốt ban trước đó. Sau ngày đó, cảm thấy có tội với mấy vạn Phật tử, mấy ngàn tăng trong Pháp Nguyên Tự, đại sư Tuệ Chân đau lòng quá độ, uất ức mà qua đời.

      bộ kinh thư mà khiến chúng tăng mất chỗ dựa, cao tăng chán nản mất mạng, đáng buồn thay! Như Ca có hơn trăm năm đọc kinh thư, kinh khắc sâu trong đầu. Cho dù là kinh bằng tiếng Phạn cũng nhớ , chỉ là bây giờ phải lấy lý do gì để viết kinh thư ra đây? Nhìn đức Thích Ca Mâu Ni Phật hồi, Như Ca nghĩ ra lý do.

      Thấy Tuệ Chân đại sư vẫn khóc ngừng, Như Ca đành đến trước mặt đại sư Minh Đức, “Xin hỏi chủ trì đại sư, biết bộ kinh bị hủy này tên gọi là gì ạ?”

      Đại sư Minh Đức thấy thiếu nữ tướng mạo tầm thường cầm quyển kinh bị hủy tới, cho là Phật tử tới nghe kinh thư mới, liền tiếc nuối đáp, “Đây là bộ Đại Tàng Kinh, có hơn vạn cuốn, Tuệ Chân sư thúc mang về khoảng 3000 cuốn, đáng tiếc hư hết, bất hạnh! Thí chủ nếu tới để nghe giảng kinh mới, đành phải thất vọng mà về rồi.”

      “Xin hỏi ở đây có bút mực và giấy cuộn ạ?”

      Minh Đức đại sư nghe vậy rất kinh ngạc, thấy vẻ mặt thiếu nữ thành khẩn, liền kêu tăng nhân lấy giấy bút tới.

      Giấy bút được đem tới nhanh chóng, Như Ca lấy vật cúng bàn xuống, để cuộn giấy lên, dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người viết ra ba chữ ‘Đại Tàng Kinh’

      “Nữ thí chủ, đây là......” đại sư Minh Đức chưa kịp ra nghi vấn, thiếu nữ tiếp tục viết.

      “Đại Tàng Kinh tổng cộng có 85 hàm, 3053 bộ, 11970 cuốn, giờ tiểu nữ viết bộ A Hàm.”


      “Tôi nghe như vầy: thuở nọ, đức Phật ở nước Xá Vệ, tại rừng Kỳ Đà vườn Cấp Độc, cùng với chúng đại tỳ kheo là ngàn hai trăm năm mươi vị. Lúc ấy gần đến giờ thọ trai của đức Thế tôn, Ngài đắp y mang bát vào đại thành Xá Vệ khất thực. Trong thành ấy, Ngài theo thứ lớp khất thực, xong trở về nơi cũ. Thọ trai xong, Ngài cất y bát, rửa chân, rồi trải tòa ra....”

      Thiếu nữ đứng trước tượng Phật, miệng , tay viết ngừng, giọng vốn nhàng lúc đọc kinh trở nên vô cùng nghiêm trang. Phật đường xôn xao nháy mắt an tĩnh lại.

      Tuệ Chân đại nghe Như Ca đọc, lập tức ngưng khóc, run rẩy đứng dậy, đến bên đại sư Minh Đức, “Đúng rồi, đây chính là Đại Tàng Kinh, lão nạp từng xem qua phần, mặc dù già cả, trí nhớ tốt, nhưng mấy câu này hết sức chính xác.”

      Đại sư Minh Đức vốn buồn phiền, nghe vậy, vội hỏi, “Xin hỏi nữ thí chủ sao biết được kinh thư này?”

      Nghe vậy, Như Ca dừng bút, xoay người làm lễ với Phật Tổ Như Lai, sau đó trả lời: “Đây là Phật Tổ ban cho, lúc tiểu nữ bệnh thập tử nhất sinh, trong mộng thấy Phật Tổ Như Lai. Phật Tổ tiểu nữ có duyên với Phật, nên truyền thụ cho tiểu nữ vài bộ kinh thư, bảo vệ tiểu nữ bình an, nhờ đó mà ghi nhớ tới giờ.”

      Chúng tăng nghe xong, cảm thấy thiếu nữ này nhất định là đồng nữ bên cạnh Quan Thế Bồ Tát, nếu sao có cơ duyên gặp được Phật Tổ.

      Chủ trì Minh Đức và đại Tuệ Chân lại càng tin lời Như Ca, Phật Tổ vốn phổ độ chúng sinh, thiếu nữ này hẳn là sứ giả Phật Tổ phái tới để truyền lại kinh thư.

      Đại sư Tuệ Chân kích động thôi, vốn lo kinh bị hủy, trong đại hội sắp tới biết phải ăn thế nào với đông đảo Phật tử, thậm chí mang đến họa lớn cho Pháp Nguyên Tự, nay có thiếu nữ này được Phật Tổ đích thân truyền thụ kinh thư, chẳng lẽ là ý của Phật Tổ? “A di đà phật, xin nữ thí chủ mở lòng từ bi, ban kinh thư cho bổn tự, mấy ngàn tăng ở Pháp Nguyên Tự nhất định khắc ghi ân đức của thí chủ.”

      Chủ trì Minh Đức thêm, “Thí chủ có duyên với Phật, được Phật Tổ Như Lai đích thân truyền kinh cho, Pháp Nguyên Tự xin được thờ phụng thí chủ.”

      “Xin đại sư đừng vậy, do Phật Tổ ban tặng, chính là vật của nhà Phật, Như Ca chỉ là vật trả vật về đúng chủ thôi ạ.” tuy thế, nhưng quả Như Ca rất vui mừng, vốn chỉ muốn giúp Pháp Nguyên Tự phen, lại được như vậy, quả là niềm vui ngoài ý muốn.

      Được Pháp Nguyên Tự thờ phụng nghĩa là Như Ca được tất cả ni tăng ni trong các chùa miếu am khắp cả nước bảo hộ, mỗi tháng được nhận tiền nhang đèn thờ phụng. Ở Đại Chu được Pháp Nguyên Tự thờ phụng cũng chỉ có vài vị cao tăng đương thời mà thôi.

      Bên trong phật đường, đại sư Minh Đức cho chúng tăng đốt 24 ngọn nến, khiến phật điện sáng như ban ngày, để Như Ca viết kinh dễ hơn.

      Thấy chúng tăng ai ai cũng vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng, Như Ca cũng tĩnh tâm lại, chăm chú chép kinh thư.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 25: Kinh ngạc

      Vài cuộn giấy dài chừng 10 thước được mang lên, chủ trì Minh Đức và đại sư Tuệ Chân chặn giấy cho Như Ca viết, nhìn từng dòng kinh lần lượt xuất giấy, hai vị cao tăng càng thêm tin tưởng Như Ca, tràn đầy kính sợ với vị sứ giả của Phật Tổ này.

      Phong Vô Trần đứng bên nhìn thiếu nữ viết kinh trước mắt, gió đêm thổi bay mái tóc đen như mực của nàng, nàng như hoa sen mới nở, tươi mát thánh khiết. Thấy nghiên sắp hết mực, Phong Vô Trần lẳng lặng tới, lấy khối mực Huy Châu hảo hạng trong người ra mài.

      Trong Đại Hùng Bảo Điện, hoàn toàn yên tĩnh.

      Mà ở nơi khách hành hương nghỉ ngơi, hai người áo đen cường tráng khiêng bao bố vội vã nhảy tường lao ra khỏi Pháp Nguyên Tự. Ngọc Giai Nhàn vốn nằm giường giả vờ ngủ say, sau khi nghe được mấy tiếng mèo kêu, khóe miệng lộ ra nụ cười độc ác.

      Đêm khuya, tại chuồng ngựa của Pháp Nguyên Tự, bóng đen lén lút làm gì đó, thấy hai người khiêng bao bố lướt qua, có chút ngạc nhiên, sau nhớ tới cái gì, nháy chuyển thành vẻ mặt hả hê.

      Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông báo hiệu ngày mới vang lên, mấy ngàn tăng trong chùa tập trung đến Đại Hùng Bảo Điện, ngồi bồ đoàn, nghe đại sư Tuệ Chân giảng giải bộ kinh Pháp Nguyên Tự mới thỉnh được, ‘Đại Tàng Kinh’. Ở góc trong Phật đường, thiếu nữ mỹ lệ như tiên chép lại kinh do Phật Tổ truyền thụ. dưới Pháp Nguyên Tự đều rất trang nghiêm.

      Bên kia, Ngọc Giai Nhàn, Ngọc Bảo Oánh, Ngọc Tĩnh Nhã đến phòng của Như Ca, mở cửa phòng, thấy có ai, ba người lập tức làm vẻ mặt hốt hoảng hô to “Tứ muội Ngọc Như Ca thấy!”

      Thấy khách hành hương tụ tập ngày càng đông, Ngọc Giai Nhàn càng làm bộ lo lắng, nước mắt ràn rụa, “Bọn ta mang theo tứ muội đến cầu phúc cho đệ đệ sắp ra đời, nếu xảy chuyện gì biết làm sao!”

      Những khách hành hương khác nghe xong, liền theo ba người đến phòng Như Ca, qua đêm, mùi hương mê trở nên nồng nặc vô cùng. Những người đó ngửi thấy kinh hãi , “Là mê hương, xem ra có kẻ xấu đến! Nghe gần đây có rất nhiều dâm tặc và kẻ buôn người hoành hành, chuyện xấu nào làm, ngờ ở nơi cửa Phật mà bọn chúng cũng dám nhúng chàm, lý nào lại vậy!”

      “Mau bẩm báo với đại sư chủ trì , chớ để xảy ra chuyện hay”, khách hành hương hơi lớn tuổi nhắc nhở.

      Trong lòng mọi người đều biết, gặp phải bọn người xấu này, sợ là trong sạch của mất tích còn, nhưng đành lòng ra.

      Điều làm những khách hành hương kinh ngạc là, ba chị em này chút kiêng kị nào vừa chạy đến chính điện vừa gào to “Tứ muội Ngọc Như Ca bị dâm tặc bắt rồi!”

      Thấy vậy, mọi người đều thở dài, ba người này làm gì có chút lo lắng nào cho em mình chứ, ràng muốn mượn chuyện này để bôi nhọ thanh danh của em mình mà thôi. Tuy vậy, mọi người vẫn theo đến chính điện.

      Trong Đại Hùng Bảo Điện, Như Ca thừa dịp đổi giấy mà vẫy vẫy chút cánh tay cứng ngắc vì viết cả đêm.

      “Đây là quyển cuối cùng”, thấy quầng thâm dưới mắt thiếu nữ, nam tử đặt cuộn giấy lên bàn, giọng , như có ý quan tâm.

      Nghe vậy, Như Ca ngẩng đầu lên, nhìn nam tử tuấn lãng bên cạnh, gật đầu cười .

      Để giữ kinh thư qua trăm năm vẫn bị mục, phải dùng giấy Vân Châu để viết, mà tại trong Pháp Nguyên Tự chỉ có 1000 cuộn giấy Vân Châu. 1000 cuốn kinh thư cũng đủ để ứng phó đại hội sắp tới rồi, vì vậy chủ trì Minh Đức và đại sư Tuệ Chân cũng cưỡng cầu Như Ca phải chép nữa, chỉ xin Như Ca cứ mỗi tháng chép thêm 100 cuốn, Pháp Nguyên Tự phái người đến Ngọc phủ mang về. Dĩ nhiên là bao gồm nguyên văn tiếng Phạn và cả bản dịch. Như Ca nghe vậy thở phào nhõm, nếu chẳng biết phải chép đến khi nào mới được nghỉ tay.

      Như Ca chép được nửa nghe thấy tiếng thét chói tai của Ngọc Bảo Oánh, “Tứ muội Ngọc Như Ca bị dâm tặc bắt rồi!” Nghe vậy, chúng tăng nhìn nhau, thiếu nữ ngồi kia chẳng phải tứ tiểu thư của Ngọc gia sao?

      “Tứ muội....” Ngọc Bảo Oánh nhìn thấy Như Ca im bặt.

      “Sao ngươi lại ở đây? phải bị....”

      “Bảo Oánh!” Ngọc Giai Nhàn thấy Như Ca bình yên vô đứng đó, vội vàng cắt ngang lời Ngọc Bảo Oánh, tiến lên cười : “Sáng nay tới phòng muội, trong phòng bóng người, mọi người đều trong phòng có mê hương. Chúng ta tưởng muội bị kẻ xấu bắt mất, rất lo lắng. Muội lại đến đây làm gì, bàn thờ Phật sao có thể tùy tiện ngồi?”

      xong, Ngọc Giai Nhàn làm bộ áy náy, làm lễ với chủ trì Minh Đức “Muội muội hiểu chuyện, bất kính với Phật tổ, mong đại sư tha thứ.”

      Như Ca thấy trong mắt chị em ba người đều chứa đựng thất vọng tràn trề, xem ra chuyện tối qua ba người đều biết, đáng tiếc trúng chiêu phải là mình.

      Chủ trì hiển nhiên hiểu nữ tử này có gì ý, chỉ biết kinh thư là do tứ tiểu thư Ngọc gia viết, tất nhiên là phải che chở, thẳng, “, vị tiểu thư này sai rồi, tứ tiểu thư là sứ giả của Phật Tổ, vì nghĩa lớn truyền cho tự ta chân kinh của Phật Tổ, sao có thể bất kính, Ngọc đại tiểu thư chớ bừa!”

      Ngọc Giai Nhàn thấy kế hoạch thành, muốn mượn cơ hội trách cứ Như Ca bất kính với Phật Tổ, để khách hành hương biết tứ tiểu thư Ngọc gia cả gan làm loạn, ngờ bị chủ trì đại sư thẳng là bừa. Trước giờ Ngọc Giai Nhàn vẫn luôn được tán dương là thông minh, xinh đẹp, đoan trang, khi nào bị người như vậy đâu, nháy mắt giận đến đỏ bừng cả mặt. Nghe ra chủ trì đại sư rất bảo vệ Như Ca, nếu người nhà Phật sao lại ra lời nặng nề như thế. Mặc dù Ngọc Giai Nhàn rất hận Như Ca biết dùng cách gì mà trở thành sứ giả của Phật Tổ, nhưng thể cố gắng mỉm cười, “Sao muội ở trong phòng, làm các tỷ tỷ rất lo lắng.”

      Ngọc Bảo Oánh tất nhiên biết nam tử đứng bên cạnh Như Ca là người Âu Dương Lâm thích, thấy Như Ca ở chỗ với nam tử, hận sao lập tức kêu Âu Dương Lâm tới để hung hăng dạy dỗ Như Ca phen. Đáng tiếc là nhìn khắp xung quanh cũng thấy bóng dáng Âu Dương Lâm đâu. Buồn bực cực kỳ, hôm qua Âu Dương Lâm vì nam tử này mà bỏ chị em bên, giờ sao thấy nữa? Chẳng lẽ bị Hầu phu nhân tóm rồi sao?

      Nhìn nam tử đứng bên cạnh Như Ca, Ngọc Bảo Oánh cười duyên , “Đúng vậy, Ngọc Như Ca, sao ngươi lại ở đây, chẳng lẽ là vì vị công tử này?”

      Nghe vậy, những khách hành hương khỏi cau mày, càng thêm chắc chắn đám người Ngọc Bảo Oánh phải vì lo lắng cho em mà hoảng hốt, nếu lòng lo lắng sao có thể ở trước mặt mấy ngàn chúng tăng những lời vô nghĩa như thế.

      “Ngọc tiểu thư đừng xằng bậy, tại nơi cửa Phật tôn nghiêm những lời này sợ xuống địa ngục bị cắt lưỡi sao? Tứ tiểu thư chép kinh thư cho tự ta cả đêm, lại bị người vu khống, 3000 tăng chúng ta quyết để yên!”

      Tăng ở Giới Luật Viện nhìn nổi cảnh này, cầm gậy tiến lên, làm Ngọc Bảo Oánh sợ đến mức liên tục lùi về sau.

      “Ta và vị tiểu thư này hề quen biết, xin tiểu thư chú ý lời ” nam tử thấy Ngọc Bảo Oánh có ý tốt, nhíu mày, lên tiếng. Thiếu nữ bên cạnh trong sáng như tuyết, thể bị người lên vu oan.

      Nãy giờ Như Ca lời, chăm chú viết cho xong, rồi đặt bút xuống.

      “ Đại sư Minh Đức, Như Ca có thỉnh cầu”, thèm nhìn kẻ vu khống mình, thiếu nữ thản nhiên cười, khiến mọi người sinh thiện cảm, “Hôm qua, đường đến Pháp Nguyên Tự, Như Ca gặp được vị phụ nhân mặc áo thô màu lam, đầu cài trâm gỗ, thân thể có bệnh nhưng vẫn cố gắng đến tự xin kinh thư, nếu có thể, xin chủ trì đại sư cho sư phụ trong tự sao lại bản tặng cho người đó.”

      “Thí chủ có tấm lòng bồ tát, lão nạp tất nhiên nghe theo!”

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 26: Xui xẻo

      Bị tăng ở Giới Luật Viện dọa sợ, chị em Ngọc Giai Nhàn dám nhiều lời nữa, sau khi thắp ngọn đèn trường minh cho Lý thị xong liền thúc giục Như Ca sớm trở về. Chủ trì Minh Đức và đại sư Tuệ Chân tiễn Như Ca đến tận cửa tự, trước lúc Như Ca lên xe ngựa, hai vị đại sư vẫn quên dặn dò, nếu Phật Tổ có truyền những bộ kinh khác, xin Như Ca nhất định phải truyền lại cho Pháp Nguyên Tự. Đại sư Tuệ Chân còn ở trước mặt mọi người cho Như Ca xem qua bản tấu xin được thờ phụng giao cho triều đình.

      Như Ca thấy vẻ mặt đầy kỳ vọng của hai vị cao tăng rất ngượng ngùng, hứa chắc chắn ngày sau nếu được Phật Tổ truyền thụ kinh nữa chép lại cho Pháp Nguyên Tự.

      xe ngựa, Ngọc Tĩnh Nhã nhìn Như Ca, ánh mắt phức tạp. Tối qua ràng thấy hai bóng đen khiêng bao bố chạy khỏi Pháp Nguyên Tự mà, vì sao người trước mắt lại chút tổn hại gì.

      Đứng sau lưng mọi người, Ngọc Tĩnh Nhã tất nhiên nghe được các tăng ở Pháp Nguyên Tự bàn luận, Ngọc Như Ca là sứ giả của Phật Tổ, truyền kinh thư cho Pháp Nguyên Tự, được Pháp Nguyên Tự thờ phụng. Đều là con vợ lẽ, tại sao nàng ta luôn gặp nhiều chuyện tốt như thế, còn mình nhẫn nhục chịu đựng, ăn nhờ ở đậu hơn 10 năm mà cái gì cũng có, lại còn cuộc hôn nhân khủng khiếp chờ. Nhớ tới chuyện kết hôn với vị Đồ đại nhân ở Chiêm Phủ, Ngọc Tĩnh Nhã nhìn xe ngựa đằng trước, ánh mắt cực kỳ ác độc.

      Ngồi đối diện, tất nhiên Như Ca thấy được ánh mắt đó của Ngọc Tĩnh Nhã, kịch hay hình như lập tức bắt đầu!

      chiếc xe ngựa sang trọng, Ngọc Bảo Oánh và Ngọc Giai Nhàn ngồi đối diện nhau, nhìn về chiếc xe phía sau.

      “Tỷ tỷ, phải tỷ là cữu cữu cho người đối phó Ngọc Như Ca sao? Muội còn tưởng xong rồi, hại muội mừng hụt phen!”, Ngọc Bảo Oánh nhớ lại bộ dạng chúng tăng Pháp Nguyên Tự quắc mắt nhìn mình trừng trừng, và ánh mắt kinh bỉ của những khách hành hương, liền bực mình muốn chết.

      vội, sau này còn rất nhiều cơ hội” Ngọc Giai Nhàn lúc nãy ngoài mặt thể gì, nhưng trong lòng tràn đầy nghi ngờ. Đêm qua, ràng mình nghe thấy ám hiệu thành công của những người đó, tự biết em mình ngu xuẩn dễ làm lộ chuyện, nên cho nó kế hoạch chi tiết bàn với cậu. Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?

      Suy nghĩ tới lui, Ngọc Giai Nhàn chỉ có ý nghĩ, đó chính là: bất luận thế nào cũng thể để Ngọc Như Ca sống. Ngọc Như Ca tướng mạo vốn hơn người, nay biết dùng thủ đoạn gì mà có Pháp Nguyên Tự làm hậu thuẫn, được thờ phụng, ngày sau nhất định đè đầu cưỡi cổ mình.

      Ngọc Như Ca, lúc lăn xuống núi sao ngươi chết , giờ còn muốn cản đường ta! Ngọc Giai Nhàn vuốt ve mặt mình, trong mắt tràn đầy ác độc. Bốn năm Ngọc Giai Nhàn trước theo người làm đến Phàn Thành đón cha về phủ, nhìn thấy Như Ca xinh đẹp như tiên, mặc dù còn vẫn giấu được vẻ tao nhã, là con vợ cả, Ngọc Giai Nhàn sao có thể để Như Ca sống yên ổn được. Thừa dịp Như Ca chú ý, đẩy nàng xuống núi, ngờ Như Ca mạng lớn chết, nhưng nghe bị hủy dung. xinh đẹp, Ngọc Như Ca khó mà trở thành uy hiếp của mình. ngờ, 4 năm sau, Như Ca trở lại, vẫn đẹp như xưa. Tuy vậy, còn nhiều cơ hội, cuộc sống của con vợ lẽ cuối cùng vẫn nằm trong tay mẹ mình thôi. Nghĩ tới đây, Ngọc Giai Nhàn mới hết tức.

      “Đúng, còn nhiều cơ hội, mẫu thân..... Á!” Đội nhiên xe ngựa lắc lư dữ dội, Ngọc Bảo Oánh bay qua ôm chặt lấy Ngọc Giai Nhàn.

      Ngọc Giai Nhàn cảm thấy lỗ mũi cơ hồ bị đụng gãy, thấy xe ngựa vẫn lắc lư ngừng, hô to, “Phu xe, Thúy Nhi, chuyện gì vậy?”

      “Đại........tiểu thư, có cái gì đó làm ngựa kinh sợ, hình như ngựa bị phát điên, chạy loạn khắp nơi, nô tài chế được nữa!” Ngựa chạy như điên vào con đường hẹp, tốc độ cực nhanh, nha hoàn Thúy Nhi ngồi bên cạnh người đánh xe kịp giữ chặt, bị văng ra ngoài, đụng vào khối đá đường, sọ vỡ nát, trông vô cùng thê thảm.

      Người đánh xe dùng hết sức ghì cương, hi vong xe ngựa có thể dừng lại, đáng tiếc con ngựa sớm nghe theo lời , nhanh chóng chạy lên ngọn đồi đầy bụi gai và đá lởm chởm, nhìn thấy vách núi cách đây xa, cảm thấy ổn, hô to với hai người gào thét trong xe, “Tiểu thư, mau nhảy xuống , phía trước là vách núi, nhảy mất mạng đó!”

      Thấy thảm trạng của nha hoàn Thúy Nhi, Ngọc Bảo Oánh làm sao dám nhảy, chỉ biết ôm chặt chị mình khóc lớn, “ Làm sao bây giờ, tỷ tỷ, ta muốn chết đâu!”

      “Ngươi câm miệng cho ta, buông ra!” Thấy vách núi, Ngọc Giai Nhàn chuẩn bị nhảy xuống, lại bị Ngọc Bảo Oánh ôm chặt, giãy thế nào cũng thoát ra, xe ngựa cách vách núi ngày càng gần, Ngọc Giai Nhàn gấp đến độ hai mắt đỏ lên, bất chấp tất cả, đá văng Ngọc Bảo Oánh khóc lóc thảm thiết khỏi người mình, nhảy xuống xe.

      “A!”

      Tiếng hét thê lương chói tai của nữ tử vang vọng lâu vách núi.

      Thấy xe ngựa phía trước đột nhiên thay đổi phương hướng, xe ngựa phía sau ngừng lại, chứng kiến xe phía trước lao nhanh về vách núi, lâu lại truyền tới tiếng thét chói tai của nữ tử, người đánh xe cả kinh. Hai vị này là tiểu thư con vợ cả, nếu xảy ra chuyện, mạng của bọn còn, vội vàng năn nỉ mấy người đánh xe của những xe phía sau cùng nhau lên núi xem xét.

      Tại sườn núi khác, sau gốc cây to, nam tử áo xanh nhìn thảm kịch trước mắt, mặt mang vẻ tiếc hận, “Đại ca, đại ca quá độc ác rồi, thấy hai mỹ nhân gặp nạn, cũng cứu giúp!”

      Tiêu Dạ Huyền đứng bên cạnh Tiết Thanh Trạch, bên vuốt ve lông Tuyết Lang bên nhìn chiếc xe ngựa dưới sườn núi, cất bước xuống chân núi, trong đôi mắt hẹp dài ma mỵ tràn đầy vô tình, “ chết được”.

      Thấy Tiêu Dạ Huyền thèm để ý tới mình, cứ trước, Tiết Thanh Trạch sờ mũi cái, biết hai vị tiểu thư Ngọc gia đắc tội kẻ nào, mà lại nhận loại kết cục này.

      Lúc này trong Đông viện ở Ngọc phủ, nhận được tin từ Phủ Viễn tướng quân là kế hoạch thành công, chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo, Lý thị hết sức vui mừng. Tiếp theo Lý thị nhận được tin vui nữa, “Ngươi gì, ta có thai?”

      “Dạ, phu nhân, mấy ngày trước thai nhi còn quá , Lưu mỗ phát được, vừa rồi kiểm tra cho phu nhân xem thuốc tạo ra dấu hiệu giống như xảy thai có tác dụng , phát được!”, đạo sĩ trung niên vuốt vuốt chòm râu, khẳng định chắc chắn.

      “Cuối cùng ta cũng mang thai trưởng tử rồi, ha ha....” Lý thị cực kỳ kích động, mơ ước nhiều năm rốt cuộc trở thành . Vốn Lý thị tìm đạo sĩ này để xin phương thuốc tạo dấu hiệu như có thai, sau đó giả bộ bị Liệt thị làm cho xảy thai, diệt trừ Liệt thị, tiếp theo nhận Ngọc Vân Kiệt làm con thừa tự, ngờ lúc này lại được như ý. Nhớ đến mấy ngày nay uống thuốc xảy thai, khỏi lo lắng, “Thuốc mấy ngày trước của ngươi gây hại gì đến cái thai chứ?”

      Thấy vẻ mặt hung tợn của Lý thị, đạo sĩ nào dám có, lắc đầu liên tục, “Dĩ nhiên là , Lưu mỗ tinh thông y thuật, phu nhân cứ yên tâm”.

      “Vậy tốt!” Lý thị nghe vậy, xoay người với Hồ ma ma, cũng rất kích động: “Thưởng 50 lượng cho Lưu đạo trưởng!”

      “Tạ phu nhân!” Lưu Khôn nghe đến tiền, lập tức hớn hở, vì y thuật thông, thể hành y cứu người, chỉ có thể dựa vào mấy phương thuốc sư phụ để lại và thứ y thuật nửa vời khắp Đại Chu lừa gạt mọi người, ngờ lần này chó ngáp phải ruồi, kiếm bộn tiền, người tình Hoa thị tìm cho mình mối làm ăn tốt rồi!

      Tiễn Lưu đạo trưởng xong, Lý thị lập tức suy nghĩ, có con trai trưởng rồi, phải xử lý hai đứa con trai thứ kia thế nào đây. Đầy bụng xấu xa, Lý thị thể nào ngờ rằng, chỉ chốc lát sau, tin dữ đến.

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 27:: Tức giận

      Tết sắp đến, nhưng khắp Ngọc phủ lại bao trùm bầu khí ảm đạm.

      Lý thị mặt đầy nước mắt, được Hồ ma ma dìu đến Ninh Phúc Đường ở Tây viện.

      Thấy Như Ca và Ngọc Tĩnh Nhã vẫn khỏe mạnh đứng đó, Lý thị tức muốn hộc máu. Chẳng phải hai bán Ngọc Như Ca đến nơi xa xôi để hầu hạ bọn nam nhân háo sắc rồi mà? Tại sao hai thứ nữ đều lông tóc hao tổn, mà con mình lại gặp nạn, nửa sống nửa chết nằm kia. Nhớ tới tình trạng thảm thương của hai con , gãy xương vài chỗ, nằm thoi thóp; mặc dù tứ chi còn đầy đủ, nhưng toàn thân máu thịt be bét, lòng Lý thị như bị dao đâm. yên lành, nếu do có kẻ giở trò quỷ làm sao bị vậy được? Nghĩ tới đây, Lý thị vọt tới trước mặt Như Ca và Ngọc Tĩnh Nhã, định đánh hai người, bị đám người Lưu thị ngăn lại.

      “Là hai ngươi, hai ngươi hại Nhàn nhi và Oánh nhi của ta đúng ?”, mắt Lý thị đầy tia máu, nhìn chằm chằm Như Ca và Ngọc Tĩnh Nhã run lẩy bẩy, giống như muốn ăn thịt người.

      Liệt thị nghe vậy, nổi giận, “Tỷ tỷ đừng lời vô lý, Ca nhi của ta luôn lương thiện, thú hoang bị thương còn cứu, sao có thể hại người!”

      “Xin bà nội và phụ thân minh giám, Như Ca sao có thể làm chuyện có tính người như thế, kẻ nào làm vậy, đáng bị bằm thây vạn khúc”, mình chẳng làm gì hết nha! Trong mắt Như Ca đong đầy nước, nhìn như cực kỳ uất ức.

      Nghe vậy, Ngọc Tĩnh Nhã sợ run. Hôm đó thấy đường đến Pháp Nguyên Tự có rất nhiều đá lởm chởm và bụi gai, vốn chỉ muốn cho ngựa nổi điên, hất hai chị em Ngọc Giai Nhàn xuống, để chịu chút đau đớn mà thôi, ngờ thuốc này công hiệu mạnh như vậy, khiến cho ngựa chạy đến vách núi, may nhờ quan sai đều là bọn vô tích , nếu tra ra được mình bị Lý thị hành hạ đến chết mất.

      “Nhị đệ muội, bình tĩnh chút, đây là việc ngoài ý muốn, ngươi nghe phu xe sao, là do vật hoang dã núi làm ngựa kinh sợ, nên mới như vậy.”

      Xương cốt toàn thân người đánh xe hầu như bị gãy hết. Cũng do xui xẻo, muốn ghì cương ngựa lại, ai ngờ lúc té xuống vực, bị dính dây cương, ngựa đè lên.....có thể giữ được mạng may mắn lắm rồi.

      “Vậy sao hai đứa nó bị gì hết, còn nữ nhi của ta.....” Lý thị nghĩ, nhất định là kế hoạch bị lộ, Ngọc Như Ca mới ra tay độc ác với con mình, bèn gào khóc “Ta nên đón mấy sao chổi này về, số con khổ quá con ơi!.....”

      “Nghe , tứ tiểu thư người ta từ lúc vào chùa liền chung với hai chính nữ, buổi tối lại ở trong tự chép kinh cả đêm, thời gian đâu mà hại hai người kia. Giờ trong kinh thành, ai biết, tứ tiểu thư chúng ta là sứ giả của Phật Tổ. Về phần tam tiểu thư, bình thường thấy hai vị tỷ tỷ như chuột thấy mèo, cho ăn mật gấu cũng dám làm! Sợ là hai chính nữ tâm tâm địa tốt, nên gặp báo ứng!” mấy ngày nay bị Lý thị hành hạ đủ điều, Giang di nương chớp thời cơ giễu cợt.

      “Tiện nhân này ngươi nhăng cuội gì đó? sợ bị bị lở miệng sao?” Nghe Giang thị , Lý thị càng thêm phẫn nộ, nhào qua chỗ Giang thị, chuẩn bị cấu xé.

      “Mau ngăn lại, nhị tức phụ, đứa trong bụng ngươi còn muốn hay !” Hai ngày nay quá nhiều chuyện xảy ra, làm lão phu nhân nhức đầu vô cùng. Hai đứa kia sợ rằng xong rồi, chỉ còn sót lại hai thứ nữ trước mắt, sao có thể để Lý thị tùy ý làm càn?

      Vừa nghe đến đứa trong bụng, Lý thị liền buông tay, giờ hai con hôn mê bất tỉnh, sống chết, mình giữ gìn cho tốt, tương lai còn biết dựa vào ai?

      “Việc gấp trước mắt là nhanh tìm đại phu đến xem thử Nhàn nhi và Oánh nhi rốt cuộc có thể chữa khỏi được ?” nhớ tới cảnh tượng hôm qua ở Đông viện, thấy từng chậu máu loãng lần lượt bưng ra, Ngọc Chính Hồng lại sợ hãi.

      “Ngự y trong cung cũng bó tay rồi, còn tìm đại phu gì nữa!”, Lý thị đúng là khóc ra nước mắt.

      Trong chốc lát, cả Tây viện trầm mặc.

      Hồi lâu sau, Ngọc Chính Hồng đột nhiên nhớ tới người, “Ta nghe mấy năm trước Thái Y Viện có chiêu mộ vị đại phu họ Văn, y thuật rất cao minh, giờ chỉ có ra tay, may ra mới cứu được, chỉ là vị Văn thái y này mặc dù y thuật cao minh, nhưng tính tình rất cổ quái,....”

      “Ta cầu xin !” Lý thị vừa nghe có người có thể trị được, liền định mời, nhưng bị lời tiếp theo của Ngọc Chính Hồng làm dừng bước.

      “Mỗi lần trị bệnh, người là 10 vạn lượng bạc, nếu hai người phải 20 vạn lượng”.

      “20 vạn lượng!” mọi người đều kinh hãi, tiền khám bệnh quá cao, Lý thị dù xuất thân Tướng phủ cũng chưa từng có nhiều bạc đến vậy.

      giờ Ngọc phủ có bao nhiêu sản nghiệp Lưu thị biết rất , lắc đầu , “20 vạn lượng quá nhiều, căn bản có khả năng!”

      “Phải đó, có bán hết toàn bộ ma ma, nha hoàn trong phủ cũng được nhiều bạc như vậy!” Giang thị nghe 20 vạn lượng lo lắng, nhưng thấy lão phu nhân có vẻ gì là đồng ý liền bình tĩnh lại. Lão phu nhân nếu nhẫn tâm lấy hết đồ cưới của Giang thị may ra đủ 20 vạn lượng. Nhưng hai vị tiểu thư này cũng chẳng phải cháu của lão phu nhân, đứa lớn, nhìn nghe lời, nhưng là kẻ trèo cao, rất kiêu ngạo, hàng năm quà cáp lễ tết gì đều để nha hoàn đưa tới chứ tự mình . Đứa còn tệ hơn, năng biết giữ mồm giữ miệng, đắc tội với tất cả ma ma nha hoàn bên cạnh lão phu nhân. Tuy con vợ cả tiền đồ khá hơn con vợ cả, nhưng bỏ ra 20 vạn đáng.

      Lão phu nhân thấy Lý thị nhìn mình liền dứt khoát nhắm nghiền mắt lại. 20 vạn lượng chứ chẳng phải 2 ngàn lượng, phải kiếm là có. Tuy Lý thị mang thai nhưng ai biết là nữ hay nam. Ngộ nhỡ là con , vậy tương lai phải dựa vào hai thứ nữ kia rồi. Huống chi Lý thị cũng phải kẻ biết nhớ ơn, mình vẫn phải giữ chút của riêng để dưỡng già.

      Nhìn biểu của mọi người, Như Ca cười thầm, sợ rằng Lý thị tức muốn hộc máu luôn rồi.

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 28: Lựa chọn của Lý thị

      Thấy Lão phu nhân như vậy, Lý thị hận đến nghiến răng, nhìn sang những người khác. Lưu thị, Hoàng thị, và Giang di nương lập tức tỏ thái độ.

      “Đệ muội, phải ta muốn giúp ngươi, mà là phu quân ta lúc còn sống làm quan thanh liêm, có của cải gì, tối đa chỉ có thể góp được 3 ngàn lượng thôi!”

      “Ta tuy có vài cửa hàng, nhưng hai năm qua làm ăn thua lỗ, vét hết cũng chỉ được 2 ngàn lượng!”

      “Muội cũng chẳng có tiền bạc gì, lão phu nhân cũng biết đó, Như Long tiêu xài rất tốn!”

      Nghe mấy người từ chối, cuối cùng Lý thị nhìn đến Như Ca, nghiến răng nghiến lợi , “Ngọc Như Ca phải được Pháp Nguyên Tự thờ phụng sao? tháng tiền thờ phụng cũng ít, chắc hẳn có bạc ha!”

      Thấy Lý thị tới mình, Như Ca thầm cười lạnh, làm vẻ khó xử , “Trước lúc về phủ, Như Ca với phương trượng đại sư, tiền thờ phụng mỗi tháng đều đưa đến Dược Tiên Đường làm phí chữa bệnh cho người nghèo rồi. Nếu mẹ cả mời Dược Tiên Đường đến khám , ở đó có ít đại phu giỏi đâu.”

      Nghe vậy, Lý thị giận dữ, “Dược Tiên Đường kia mới mở bao lâu, toàn là mấy tên đại phu sa cơ thất thế biết từ đâu đến, tiện nhân ngươi cố tình muốn nữ nhi ta chết đúng ? Ngươi mau đến Pháp Nguyên Tự đòi 20 vạn lượng cho ta.”

      “Im !” lão Phu nhân nhịn nổi nữa, tức giận , “Bình thường tiền tiêu hằng tháng phát, giờ còn biết Xấu hổ bắt tứ nha đầu đến Pháp Nguyên Tự đòi tiền. Tiền thờ phụng tháng chỉ hơn 100 lượng mà thôi, 20 vạn lượng, ngươi mơ à! Phật Tổ mà cũng muốn bắt chẹt, sợ bị báo ứng hả? Tiền trong phủ trích ra 2 vạn lượng, ta cho ngươi 1 vạn lượng, Lưu thị và Hoàng thị mỗi người 1 vạn lượng, hơn nữa có đâu, ngươi mau cút về Đông viện !”

      Ngọc Chính Hồng thấy mẫu thân nổi giận, vội vàng kêu người kéo Lý thị gào thét . Lưu thị và Hoàng thị nghe lão phu nhân ra lệnh, còn gì được nữa, chỉ có thể nhịn đau nhả tiền ra.

      Lý thị bị mang , lão phu nhân mắt thấy, tâm phiền, nhìn Như Ca quỳ, bỗng sinh thương , “Đứa bé này làm sai, bạc của nhà Phật há có thể nhận! Uổng công chính thê xuất thân Tướng phủ, mà đức hạnh lại như vậy!”

      “Tạ bà nội thương xót! Mẹ cả chắc vì quá lo lắng nên mới như vậy!”, lão phu nhân rất tin tưởng thờ Phật được sống lâu, nay Lý thị lại muốn lấy tiền của nhà Phật, phải là muốn lão phu nhân tổn thọ sao, phạm vào điều kiêng kị của lão phu nhân. Bất quá Như Ca muốn chờ xem Lý thị kiếm đâu ra 20 vạn lượng.

      Ngọc Chính Hồng thấy Như Ca bị Lý thị khi dễ mà còn giúp Lý thị, cảm thấy đứa con này rất có tình nghĩa. Mấy ngày qua, Liệt thị quan tâm chăm sóc Ngọc Chính Hồng hơn rất nhiều, mỗi ngày hầm thuốc bổ đưa tới phòng sách, ủi quần áo, khiến Ngọc Chính Hồng như sống lại những ngày ở Phàn Thành trước kia, nay thấy Liệt thị khóc, lòng sinh áy náy, cảm thấy có chút bạc đãi mẹ con Liệt thị, “Thêm chuyện bằng bớt chuyện, mấy ngày tới các ngươi cần Đông viện chào hỏi”.

      Nghe vậy, đám người Giang thị liên tiếp thưa vâng, mấy ngày nay chào hỏi Lý thị, bị bắt đấm chân là đấm lưng, mang thai tháng mà nhìn giống hệt bảy tám tháng, bắt người ta chịu tội, giờ cần , tất nhiên cả bọn rất vui vẻ.

      Bên kia bị Hồ ma ma kéo về Đông viện, Lý thị rất hận lão phu nhân, bà già chết sớm cho rồi, cứ che chở bọn tiện nhân Liệt thị và Như Ca miết!

      Vào phòng Ngọc Giai Nhàn, nhìn đôi môi trắng bệch của con gáí và những chỗ xương gãy, Lý thị khóc rống lên.

      Ngọc Giai Nhàn níu tay Lý thị, chịu đựng đau đớn người hỏi: "Mẫu thân! Sao rồi, có tìm được đại phu ?”

      Lúc đó ngựa chạy quá nhanh, Ngọc Giai Nhàn nhảy xuống lăn đến đống đá lởm chởm bên vách núi, người có mấy chỗ xương gãy lìa, xương đùi bị lệch nghiêm trọng, mắt cá chân cũng nát vụn.

      Lúc này Ngọc Giai Nhàn cảm thấy toàn thân giống như phải của mình, những đau, mà hít thở cũng rất khó khăn. Nhìn từng thầy thuốc lần lượt lắc đầu rời , Ngọc Giai Nhàn cực kỳ sợ hãi, mình muốn chết đâu, mình còn trẻ, tương 5ai sáng lạn chờ phía trước, sao có thể cứ thế mà chết ? Tại sao nhảy xuống rồi, vẫn bị như vậy!

      Thấy bộ dáng khổ sở của con , lòng Lý thị đau như cắt, nghĩ đến số tiền khám bệnh “Nhàn nhi, phụ thân con trong Thái Y Viện có vị Văn thái y, y thuật cao cminh, nhưng lần chữa bệnh tốn đến 10 vạn lượng, mẫu thân đào đâu ra 20 vạn lượng đây!”

      Ngọc Giai Nhàn nghe về vị Văn thái y này, nghe đâu lão vào cung vài năm, tinh thông y thuật, rất được thái hậu nể trọng, nếu mời được lão, có lẽ mình có hi vọng.

      “Mẫu thân, người phải cứu con, tương lai nữ nhi nhất định cho mẫu thân nở mày nở mặt, mẫu thân tìm ngoại tổ phụ, tìm cữu cữu, nhất định có bạc. Mẫu thân!”

      Thấy vậy, Lý thị đành lòng cự tuyệt. Nghĩ, cha làm tể tưởng được mười mấy năm, chắc cũng có chút bạc. Vì vậy kêu Hồ ma ma chuẩn bị xe ngựa, chạy về nhà mẹ đẻ.

      Đến Lý phủ, Lý Chuẩn vừa nghe con mở miệng đòi 20 vạn lượng, liền phẩy tay áo bỏ . Cuối cùng vẫn là Lý thị đến Phủ Viễn tướng quân trái xin phải cầu mới mượn được chút ngân lượng.

      Về tới Ngọc phủ trời tối, ôm bạc về mà Lý thị chút vui mừng, đứng ở cửa phòng hai đứa con bồi hồi lâu. Cuối cùng bước vào phòng Ngọc Bảo Oánh.

      “Phu nhân, người vất vả rồi....” Hồ ma ma thấy Lý thị tiều tụy nhiều, rất đau lòng.

      “Hồ ma ma, Ngọc gia cho 4 vạn hai, nhà mẹ ta cho 3 vạn lượng, bán phần lớn đồ cưới của ta cũng chỉ đủ tiền chữa bệnh cho đứa. Rốt cuộc ta nên chọn đứa nào đây?” Lý thị thấy Ngọc Bảo Oánh vì da toàn thân bị thối rữa mà phát sốt, lại nhớ Ngọc Giai Nhàn bên kia, rất khó xử.

      “Phu nhân, hai vị tiểu thư ở hiền gặp lành, có chuyện gì đâu” Hồ ma ma cũng biết phải khuyên thế nào, mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt cả.

      Lý thị lắc đầu cái, ngồi bên giường Ngọc Bảo Oánh lâu, cho đến lúc hừng đông, rốt cuộc có quyết định.

      “Oánh nhi, mẫu thân kêu ngự y chăm sóc tốt cho con.... Con nhất định phải kiên cường lên, chỉ như vậy mới sống sót được.” xong, Lý thị ôm Ngọc Bảo Oánh khóc rống, “Tỷ tỷ con từ thông minh, tương lai có khả năng che chở cho tỷ đệ các con, mẫu thân cũng còn cách nào khác.”

      “Phu nhân, nhị tiểu thư biết phu nhân có nỗi khổ tâm, trách cứ phu nhân đâu, ngự y cũng nhị tiểu thư chỉ cần gắng gượng qua được 7 ngày, có thể sống sót rồi.” Hồ ma ma thấy chủ tử quyết định, thở phào hơi. Theo ý Hồ thị, tiểu thư Giai Nhàn tốt hơn tiểu thư Bảo Oánh nhiều, từ biết tính toán, lại ở trong cung làm thư đồng cho công chúa, tương lai Lý thị và con trai trưởng chỉ có thể dựa vào vị đại tiểu thư này thôi.

      Khóc lúc lâu, Lý thị lau nước mắt, đứng dậy “Hồ ma ma, đỡ ta mời Văn thái y đến”.

      “Dạ, phu nhân” Hồ ma ma đỡ Lý thị ra ngoài. Nghe tiếng bước chân ngày càng xa, lúc này khuôn mặt Ngọc Bảo Oánh có chút dữ tợn, mở ra cặp mắt vẩn đục cvì sốt cao, nhìn chằm chằm lên nóc giường, trước mắt ngừng lên cảnh xe ngựa chị đá văng mình ra, và những lời vừa rồi của mẹ, hai hàng lệ chảy xuống từ hốc mắt. lâu sau lại tiếp tục ngủ mê.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :