1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 56.1 Treo cổ tự vận

      Edit: Song Ngư

      Beta: Ishtar


      Hôm sau, Thẩm Mậu cùng Cảnh Hựu Thần ở phía trước, bỗng nhiên từ sau viện bà vú già chạy lại, ở cửa nhìn xung quanh vài lần, làm gã sai vặt bên người nghi ngờ tới hỏi đến, "Lấm la lấm lét nhìn cái gì đấy, có chuyện gì ?"


      Bà vú già nhìn Thẩm Mậu, đáy mắt như muốn gì đó, chẳng qua chính là chần chừ nửa ngày cũng được đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, Thẩm Mậu thấy Cảnh Hựu Thần hơi hơi nhíu mày, cảm giác phải là chuyện tốt, vừa muốn kêu bà vú chuyện, Cảnh Hựu Thần liền mở miệng : "Thẩm lão gia, tiếp qua mùng sáu, thánh giá của bệ hạ tới, người trong phủ thiết yếu phải bảo trì yên ổn vững vàng, cần lại như hôm nay lỗ mãng liều lĩnh."


      Thẩm Mậu biết lời này ý nếu bà vú già tránh , có hành vi giấu giếm, tức giận bà vú già trước mắt này xuất đúng lúc, kìm nén cơn giận, hỏi: "Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"


      Bà vú già kia nghẹn lâu, rốt cục chờ Thẩm Mậu hỏi lên, mới hốt ha hốt hoảng mở miệng : "Lão gia, là biểu tiểu thư xảy ra chuyện, ngài nên nhanh qua nhìn xem !"


      "Chuyện gì, phu nhân qua được sao!" Thẩm Mậu nghe được là chuyện của Vi Ngưng Tử, vẻ mặt liền càng thêm lãnh đạm, ngầm trách bà vú già này rất có mắt, nhìn khuôn mặt lại xa lạ, nghĩ ra là người của viện nào.


      "Phu nhân qua, là biểu tiểu thư, nàng. . . . . . Treo cổ tự vận!"


      Nghe vậy, Cảnh Hựu Thần liền đặt chén trà xuống, đáy mắt lộ ra chút thần sắc kinh ngạc, "Đây rốt cuộc là chuyện gì?!"


      Mà Vân Khanh ngồi ở trong viện Tạ thị, bồi bà chuyện phiếm, liền nghe được bên ngoài trận huyên náo, ngay sau đó, có nha hoàn từ ngoài chạy lại đây đưa tin: "Phu nhân, đại tiểu thư, biểu tiểu thư ở Cúc Khách viện tự vận!"


      Tạ thị vốn tươi cười, vẻ mặt bị kinh ngạc thay thế, nhăn mi hỏi: "Cái gì?"


      "Biểu tiểu thư ở trong Cúc Khách viện treo cổ tự vận, vừa mới được người cứu xuống dưới!" Nha hoàn kia trả lời.


      Vân Khanh nghe được, nhưng lại cảm thấy có chút quái dị, người như Vi Ngưng Tử thế nhưng treo cổ tự sát sao, nàng ta nếu như muốn chết, nàng mới tin, Vi Ngưng Tử làm như vậy nhất định là có mục đích khác.


      Tạ thị chỉ cảm thấy huyệt thái dương đều phát đau, gần đây trong nhà chuyện tình hay cứ nối đuôi nhau mà đến, mỗi chuyện đều là kinh thiên động địa, cho nên khi bà nghe được Vi Ngưng Tử muốn tự sát, có bao nhiêu kinh hoảng, mà chỉ thấy càng thêm phiền chán.


      " thôi. Chúng ta Cúc Khách viện nhìn xem, nàng ta làm sao vậy."


      Tạ thị trong giọng mang theo loại phiền ý, trong thời gian này, quan hệ giữa bà cùng Thẩm Mậu có loại ngăn cách như có như , hết thảy ngọn nguồn chính là do Tạ Thuần Linh, bà vốn hề muốn Cúc Khách viện chút nào.


      Nhưng trong nhà có người tự sát, bà làm đương gia chủ mẫu lại thể .


      Bà cùng Vân Khanh đến Cúc Khách viện, lại phát Thẩm Mậu thế nhưng so với các nàng còn tới sớm hơn, mà cùng đến, còn có vị mở đường thị sát Nam tuần - Cảnh Hựu Thần.


      Vốn Cảnh Hựu Thần cũng phải muốn tiến vào nội viện để xem loại chuyện này, nhưng mang nhiệm vụ kiểm tra an toàn của Thẩm phủ, xảy ra chuyện như vậy, bị hấp dẫn mà đến, cũng là tính cái gì.


      Đến trong phòng, Vi Ngưng Tử được người cứu xuống, nằm giường, khuôn mặt trắng như tuyết nhu nhược như hoa, đôi mắt hạnh mở to, mặt lộ ra biểu tình phức tạp, ngơ ngác nhìn cửa, loại bộ dáng này phối hợp với thân trang sức của nàng ta, tóc đen xõa dài, tạo nên cảm giác gầy yếu tới cực điểm.


      Nàng ta vừa nhìn thấy Thẩm Mậu cùng Tạ thị, liền giống như bị cái gì đả kích, từ giường nhỏm dậy, nước mắt ào ào bắt đầu theo hai tròng mắt chảy ra, nàng ta nằm úp sấp, lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ, còn có độ cong của chiếc cổ bé và yếu ớt hằn dấu vết bầm tím, mang theo tiếng khóc hô: "Dì, dượng, cháu nghĩ tới nương làm ra chuyện tình như vậy, hôm qua biết được tin tức, lòng cháu tràn đầy áy náy, hối hận, chỉ hận chính mình sớm chút phát việc này, nghĩ tới lão phu nhân nay nằm giường thể động, cháu biết nương tội phạm là rất lớn, nhưng nay bà nghe đến nhìn tới, sai lầm này, hãy để mình cháu gánh vác , cháu cho mọi người công đạo…."


      Nàng ta khóc thê thảm, Cảnh Hựu Thần thấy cổ nàng ta lộ ra vết hẳn đỏ của dây, chỉ cảm thấy giường thêm hai câu nữa tắt thở, trong lòng loại tình cảm thương hương tiếc ngọc thản nhiên dâng lên, lúc trước Vi Ngưng Tử gây được ấn tượng khá tốt với , khi đó nàng ta là nương xinh đẹp như tiên, nay khóc đến thảm thương như thế, cảm thấy nên mở miệng hai câu, bèn : "Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, lại có thể bức nữ tử vô tội như nàng tự sát?"


      Vân Khanh đáy lòng cười lạnh, Vi Ngưng Tử này là làm ra vẻ ta đây, nàng ta làm sao lại thắt cổ tự sát, ràng chính là biết Cảnh Hựu Thần ở Thẩm phủ, cố ý diễn xuất như vậy, vừa diễn liền có người vội tới xem.


      Thẩm Mậu nghe được câu "Bức nữ tử vô tội tự sát" đáy mắt ràng mang theo hờn giận, Cảnh Hựu Thần này là ỷ vào thân phận, xem chuyện người khác như chuyện của mình.


      Vi Ngưng Tử thấy vậy, xoay đầu về phía Cảnh Hựu Thần, nước mắt từng giọt từng giọt chảy ra, giống như trân châu rơi xuống, thần thái điềm đạm đáng làm cho nam tử đau lòng, "Cảnh đại nhân đừng trách dượng, việc này đều là ta sai, chỉ tại mẹ ta nhầm đường, từng bước đều là sai, sau khi tang cha, người trong tộc đối với chúng ta nhiều lần bức bách, bà nghĩ đến nương nhờ vào dì, lại lo lắng nhiều năm như vậy chưa cùng dì liên hệ, có thể là bởi vậy mà phạm sai lầm, nhưng là nương ta bà ấy nên làm ra chuyện như vậy, lão phu nhân là trưởng bối, bà tại sao có thể xuống tay với lão phu nhân, cho nên sau đó bà kinh hách, chính mình nuốt độc, nhưng chuyện gì nên làm bà cũng làm rồi, sau khi hai mẹ con chúng ta đến Dương Châu, đều dựa vào dượng dì quan tâm, sau khi dượng biết chân tướng tình, vẫn cho phép Ngưng Tử ở nhờ bên trong phủ, nhưng Ngưng Tử trong lòng bị áy náy bao phủ, chỉ có chết, mới có thể phụ lòng tốt của dì và dượng. . . . . ."


      Vân Khanh nghe nàng ta đem mọi chuyện cần thiết ra, được sảng khoái lưu loát cực kỳ, chút cũng sợ ở trong lòng Cảnh Hựu Thần lưu lại ấn tượng tốt, nàng nhìn Cảnh Hựu Thần, chỉ thấy trong đôi mắt đều là thương tiếc, quả nhiên vẫn là y hệt như kiếp trước a, Cảnh Hựu Thần chỉ thích loại nữ nhân nhu nhược, chỉ cần Vi Ngưng Tử lộ ra tư thái điềm đạm đáng như vậy, liền mềm lòng thương tiếc.


      Vân Khanh đột nhiên có loại ý tưởng, nếu hai người này, kẻ thích giả vờ yếu ớt, kẻ thích kẻ nhu nhược dựa vào , nếu kiếp này, tác hợp hai người bọn họ với nhau, xảy ra chuyện gì, nàng đột nhiên có chút chờ mong.


      Bất quá lúc này nàng chậm rãi mở miệng : "Biểu tỷ, tỷ có biết thánh giá sáu ngày sau tới Thẩm phủ, nếu tỷ là muốn chết, chỉ sợ là đền đáp được hết tâm ý của Thẩm phủ, ngược lại liên lụy Thẩm phủ ."


      Ở trong bầu khí giá lạnh thê thảm, lời của Vân Khanh bình thản tia cảm tình, liền có vẻ phá lệ ràng, Cảnh Hựu Thần vẫn bị tư thái lê hoa đái vũ của Vi Ngưng Tử mê hoặc lúc này cũng xoay người nhìn lại, bởi vì Vân Khanh cùng Tạ thị đến trễ so với bọn , cho nên vẫn đứng ở phía sau, cũng có mở miệng chuyện.


      Lúc này Vân Khanh mặc chiếc áo màu hồng cánh sen tiệp màu với giày hoa, dưới thân là chiếc váy màu xanh biếc thêu thỏ bát bảo đùa xuân, đầu cài cây trâm bạch ngọc, toàn bộ trang phục trắng trong thuần khiết hào phóng, mặt cũng son phấn, theo lý mà hẳn là có vẻ mộc mạc, lại cố tình nổi bật như mẫu đơn tiên tử từ trong tranh bước ra, tóc mây ở dưới đôi phượng đen láy như vẩy mực, khẽ hếch lên tôn thêm vẻ cao quý đoan trang cho khuôn mặt, tăng thêm vài phần tinh xảo quyến rũ, da thịt tuyết sắc ngưng kết như ngọc, phảng phất vừa chạm vào xao động vỡ nát, nàng đứng ở đó lời, cười , liền đoạt tất cả mọi cảnh sắc xung quanh.


      So với năm trước nhìn thấy đẹp hơn hai phân rồi.


      Đó là Cảnh Hựu Thần thiên vị mỹ nhân nhu nhược, cũng thể , cảnh đẹp trước mắt, là quá mức ‘cảnh đẹp ý vui’, cần gì làm nền cũng đẹp, khuôn mặt này coi như cả quốc sắc thiên hương.


      "Thẩm tiểu thư." Trước kia Cảnh Hựu Thần còn cảm thấy mỹ nhân như thế lấy về nhà làm chính thất là tuyệt hảo, nay cách năm nhìn lại, chỉ cảm thấy loại đắc ý này mang theo chút kinh tâm động phách, tuyệt sắc như thế, thú trở về nhưng ra có chút đáng tiếc, nếu là giới thiệu cho Tứ hoàng tử điện hạ, cũng phải lựa chọn sai, nếu có thể lấy được sủng ái từ Tứ hoàng tử, tiền đồ của nhất định nâng cao bước.


      Nhìn ngừng lóe ra mâu quang, Vân Khanh chỉ biết nội tâm của ngầm tính toán, tên nam nhân này chỉ quan tâm đến quyền lời cùng danh vọng, chỉ sợ lại đánh chủ ý nào đó.


      Chẳng qua là ở kiếp này, Cảnh Hựu Thần đừng nghĩ có thể tính toán đến người nàng, hận cũ đời trước thêm thù mới đời này, Cảnh Hựu Thần chắc chắn có khả năng thừa nhận nó.


      Mắt thấy lực chú ý của mọi người đều tập trung đến người Vân Khanh, Vi Ngưng Tử hư yếu khụ hai tiếng, đem lực chú ý mọi người lại kéo trở về, sau đó nhìn Vân Khanh, hụt hơi : "Biểu muội, ta nghĩ nhiều như vậy, chính là lòng tràn đầy áy náy, vừa rồi có biện pháp báo đáp, nay ngay cả mẫu thân duy nhất của ta đều nằm ở giường bất tỉnh, phải nhi, nhưng khác gì nhi, chờ sau khi chuyển ra Thẩm phủ, con đường về sau cũng biết nên như thế nào tiếp, bằng liền cứ như vậy, giải quyết hết mọi chuyện ."


      Nàng ta đau xót muốn chết ghé vào đầu giường, tóc đen rơi xuống, giống như thác nước, càng tôn lên dáng người bé và yếu ớt, Cảnh Hựu Thần về phía trước, lại cảm thấy ổn bèn dừng bước, quay đầu nhìn Thẩm Mậu : "Thẩm lão gia, ta biết được nhà các vị đến tột cùng chuyện gì xảy ra, nhưng hôm nay bệ hạ sắp vào ở trong Lệ viên của Thẩm phủ, vụ lớn ngài nhất định phải xử lý tốt, về phần Vi tiểu thư, ta xem nàng tâm địa tinh khiết thiện lương, nay cha mẹ cũng thể lại thay nàng làm chủ, cũng chỉ có thể ỷ lại Thẩm phủ rồi. Trước lúc ta , bệ hạ từng hỏi qua Thẩm phủ, ta Thẩm phủ là nhà làm việc thiện lớn nhất Giang Nam trong mắt mọi người, bệ hạ có chút vừa lòng, ngài có thể có được cơ hội này, về sau sinh ý Thẩm gia tất nhiên có thể càng được thêm nhiều ân sủng."


      Thẩm Mậu đáy lòng kỳ rất cao hứng, Cảnh Hựu Thần như thế là uy hiếp lại vừa trấn an, trông nom đến chuyện tình Thẩm phủ, hôm nay mở miệng như vậy, liền đại biểu Vi Ngưng Tử về sau tất nhiên ở tại Thẩm phủ, Thẩm phủ cần phải cung cấp nuôi dưỡng Vi Ngưng Tử rồi. Nếu Cảnh Hựu Thần ở trước mặt bệ hạ làm việc thiện, chính là dối, phạm tội khi quân, sơ sảy chút có thể liên lụy cả nhà, Thẩm Mậu đảm đương nổi tội lớn này.


      Nghe được lời này của Cảnh Hựu Thần, Vi Ngưng Tử đáy mắt lên chút đắc ý, mặt vẫn là sợ hãi, khóc khàn khàn, tiếng mang theo kinh ngạc, ngẩng mặt lên lắc đầu : "Cảnh đại nhân cần như thế, dượng dì đối với ta là quá tốt rồi, ta há có thể lại liên lụy bọn họ. . . . . ."


      Thanh bi thống, ánh mắt dè dặt, thần sắc chờ mong che dấu dưới sắc mặt màng gì cả, Vân Khanh thiệt tình cảm thán, hành động của Vi Ngưng Tử đạt tới đỉnh cao nha, nàng nếu phải được sống lại trong kiếp này, hoàn toàn nhìn ra bộ dáng diễn kịch của nàng ta, chắc chắn bị màn chân tình này của nàng ta làm cho cảm động.


      Nàng quay đầu nhìn Tạ thị, quả nhiên thấy trong thần sắc bà có thương xót, Tạ di cho dù có sai, nhưng là Tạ di làm sai, Vi Ngưng Tử đều có tham dự, nàng ta chỉ là đếm xỉa đến, làm nữ nhi nhu thuận dịu ngoan, hơn nữa tất cả mọi người đều biết, Tạ di đối với nữ nhi, cũng thương gì mấy.


      Vân Khanh lại quay đầu nhìn Thẩm Mậu, ngoài ý muốn lại phát trong thần sắc của Thẩm Mậu đành lòng cùng thương tiếc, đáy mắt ông thập phần phức tạp, lúc nhìn Vi Ngưng Tử, có loại cảm xúc quen thuộc lên, đó là lúc phụ thân bàn chuyện làm ăn, có vấn đề cần suy xét có vẻ mặt này, lúc này, còn tăng thêm chút bất đắc dĩ cùng ảo não.


      "Di chất nữ cần suy nghĩ nhiều quá, tình mẹ ngươi cùng ngươi quan hệ, ngươi cứ ở lại Thẩm phủ, cái khác cần lo lắng."


      Thẩm Mậu ra những lời này, rốt cục làm cho Vi Ngưng Tử kinh sợ, "Đa tạ dượng, đa tạ dì, về sau cháu nhất định báo đáp hai người, đem hai người trở thành thân sinh cha mẹ của cháu."


      câu hay a, ý tứ này là định vào ở Thẩm phủ ly khai rồi.


      Vân Khanh nhìn Vi Ngưng Tử, cũng mở miệng, nàng biết cha tại sao lại ra như vậy, thánh giá sắp đến, tinh lực của Thẩm phủ nay đều phải tập trung vào việc tiếp đãi thánh giá, Vi Ngưng Tử nếu là nhất thời làm ra chuyện gì, đến lúc đó va chạm thánh giá, Thẩm phủ liền xong đời, huống chi việc hôm nay lại đưa tới Cảnh Hựu Thần, ràng thiên vị giúp Vi Ngưng Tử, mà nay lời , mặc kệ có phải là ý tứ của Minh Đế hay , người ở bên ngoài nhìn vào, liền đại biểu cho ý tứ của hoàng thượng.


      Nhưng nguyên nhân Vân Khanh mở miệng lại cùng Thẩm Mậu bất đồng, Vi Ngưng Tử vẫn đều muốn vào ở Thẩm phủ, nàng ta hôm nay nếu lại thành công, về sau còn dùng những thủ đoạn khác tiến vào, nếu luôn phải phòng bị nàng ta ở bên ngoài sử dụng thủ đoạn gì, bằng cho nàng ta toại nguyện, để cho nàng ta vào ở, mọi mưu quỷ kế của nàng ta đều tính là gì ở trong mắt nàng.


      Việc Tạ di uống độc, tuy rằng có chứng cứ gì hướng về phía Vi Ngưng Tử, nhưng Vân Khanh tin tưởng, chuyện này cùng Vi Ngưng Tử tuyệt đối thoát khỏi quan hệ, nếu Tạ di chết, có lẽ Vân Khanh cảm thấy chính mình đoán sai rồi, nhưng là Tạ di lại cố tình có chết, chỉ là biến thành hoạt tử nhân, nằm bất động ở giường.

    2. Tiểu Lộc Hàm

      Tiểu Lộc Hàm Well-Known Member VIP Editor

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      4,685
      nàng ơi cố lên ta vẫn ngày ngày ngóng trông nàng á, biết bh mới hoàn được bộ này đây, dạo này tự dưng lại bị tự kỉ nên chỉ thích ngc nam chính thôi a:yoyo66::yoyo66::yoyo66:

    3. gacondilonton

      gacondilonton New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      13
      cám ơn bạn nhiều.truyện hay lắm mong chờ chap tiếp theo

    4. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      cố lên nha nàng

    5. tuyết thiên băng

      tuyết thiên băng Well-Known Member

      Bài viết:
      272
      Được thích:
      300
      truyện hay quá....sáng đọc đc một chương thật sảng khoái tinh thần :yoyo29:
      vi ngưng tử ti tiện kết hợp với cảnh hựu thần ngụy quân tử đúng là xứng đôi vừa lứa a :hoho::061:
      truyện càng ngày càng hay vân khanh ngày càng thông minh sắc xảo tks nàg...>,<

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :