1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 53 Mẫu tử giành mạng

      Beta: Ishtar


      Bà ta liên tục kêu gọi rất nhiều lần, phát lão phu nhân đều đáp lại lời bà ta, trong đầu lên khả năng lớn nhất, run run vươn ngón trỏ đặt ở dưới mũi lão phu nhân, kết quả sợ tới mức thiếu chút nữa kinh hãi kêu lên, vội vàng dùng hai tay bịt miệng mình.


      có khả năng, có khả năng, lão phụ nhân này như thế nào lại còn hô hấp, cứ như vậy chết. . . . . .


      Lão phụ này, ngay cả chết đều phải chơi xấu bà ta, bà ta ngồi dưới đất hồi lâu, đột nhiên đứng lên, cắn chặt răng, đem lão phu nhân kéo lên, dùng sức lôi vào trong phòng.


      Mất sức chín trâu hai hổ mới đem được lão phu nhân kéo tới giường, sau đó dùng chăn đắp lên toàn thân cho bà ấy xong, thế này mới đứng lên, nhìn màn trướng bên trong, coi như lão phu nhân ngủ say, sâu thở ra hơi, chuyển tới trước gương, đem búi tóc rối loạn sửa sang lại cho tốt, tháo trâm gài tóc xuống, lần nữa chải cho gọn lại rồi đứng hồi, đem chân tay ngừng phát run khống chế lại, mới xoay người ra ngoài.


      Ra cửa viện, Vương ma ma các nàng còn canh giữ ở cửa, thấy bà ta ra, liền chuẩn bị vào, Tạ di bình tĩnh : "Lão phu nhân vừa rồi đầu có chút đau, vừa ngủ xong, các ngươi cần quấy rầy người nghỉ ngơi."


      Vương ma ma gật gật đầu, lão phu nhân hai ngày này tinh thần xác thực có chút kém.


      Mà Tạ di cố nén sợ hãi trong lòng, mạch đến Cúc Khách viện, bà ta vọt tới chỗ Vi Ngưng Tử, cho nha hoàn bên người lui ra.


      Vi Ngưng Tử biết bà ta là muốn làm cái gì, đưa tay cầm châm tiếp tục thêu thùa, Tạ di khóa chặt cửa xong, chạy vọt về phía nàng, cầm lấy hai tay Vi Ngưng Tử, bắt đầu kịch liệt run run, "Nữ nhi, nương. . . . . . Giết người!"


      "Cái gì?!" Cho dù Vi Ngưng Tử trấn tĩnh tự nhiên, cũng kìm được mà tay phát run, cầu Tạ di đem chuyện kinh hoàng này thuật lại.


      "Ta giết người, ta giết lão phu nhân!" Tạ di mặt lúc này vì quá rối rắm mà có loại dữ tợn đến quỷ dị, Vi Ngưng Tử nhìn cũng hiểu có chút kinh hãi.


      Tay nàng bị Tạ di cầm đến phát đau, an ủi Tạ di, để bà ta trấn định xuống, lúc này mới hỏi: "Nương, người chớ hoảng sợ, đến tột cùng chuyện gì xảy ra?"


      Tạ di đem chuyện xảy ra trước đó toàn bộ kể lại, Vi Ngưng Tử chau mày, trong lòng cũng khẩn trương, cái này là gây ra đại họa, thế nhưng giết chết lão phu nhân, “Người xác nhận còn hô hấp sao?" Nàng hỏi như có tia hi vọng.


      Nhớ tới cảm giác trống rỗng khi ngón trỏ đặt ở dưới mũi lão phu nhân, Tạ di lại cảm thấy lạnh cả người, như có cổ khí ở miệng mũi của lão phu nhân còn vương lại tay, bà ta càng sợ hãi, khống chế được khóc lên.


      Vi Ngưng Tử lúc này có tâm tình lo cho bà ta, trong đầu ngừng nghĩ nên xử lý như thế nào, nàng đem những chi tiết mà Tạ di vừa nhớ lại lần lượt: "Lúc nương ra, các nàng có phát lão phu nhân chết ?"


      ". . . . . . có, ta đem bà ta kéo tới giường, hơn nửa chắc hẳn là có người phát ." Tạ di nức nở , ánh mắt sợ hãi, lại nhanh chóng lộ ra ngoan độc, "Con , chúng ta có biện pháp nào , cho người ta cảm thấy là Tạ thị giết bà ta?"


      Dù sao cái lão phụ kia cũng chết, bằng chết chung Tạ Văn Uyên cùng với .


      Vi Ngưng Tử nhìn bà ta sắc mặt trắng bệch cùng với kinh hãi, lắc lắc đầu, "Nương có biện pháp dẫn bà ấy gặp lão phu nhân sao?"


      Tạ di lúc này trong đầu loạn thành đoàn, làm sao có biện pháp nào, bà ta chỉ là muốn đem tai họa phủi thôi, Vi Ngưng Tử trong mắt xẹt qua tia xảo, chút cũng có dáng vẻ nhu nhược thường này, phi thường xác định : "Cho dù nương tại dụ bà ấy qua, cũng thể giá họa lên bà ta nữa rồi."


      Nàng ta tuy rằng cũng loạn, nhưng nàng ta cho rằng, ràng lão phu nhân ngủ, Tạ thị còn có thể qua quấy rầy. Huống chi Tạ thị nếu là muốn vào, bên người tất nhiên cũng có những người khác theo, mà chuyện liên quan đến mạng người, khẳng định náo loạn lớn, sau khi náo loạn lớn lên, chuyện Tạ di từng đến phòng lão phu nhân cũng lộ ra, dựa vào đầu óc của Tạ di, chỉ sợ thực dễ dàng bị người ta lừa ra lời .


      Nàng ta cảm thấy việc giết lão phu nhân là đáng sợ cỡ nào, nhưng đáng sợ nhất ở chỗ, Tạ di này ngu xuẩn, thế nhưng ở Vinh Tùng đường, lúc có nhiều người canh giữ bên ngoài như vậy, đem lão phu nhân giết chết!


      Cái này căn bản là chuyện thể che giấu, nay Thẩm gia đối với hai mẹ con nàng ta vô cùng phòng bị, nàng ta nhất thời cũng nghĩ ra được biện pháp nào tốt cả.


      Tạ di thấy ánh mắt nàng ta lóe ra, câu, liền khóc hô: "Tử nhi, con phải nhanh chóng nghĩ biện pháp cho nương a, nếu để quan phủ bắt , con về sau liền ngay cả nương đều có, về sau còn có ai lại thương con, chiếu cố cho con a. . . . . . Nếu , nếu , như vậy . . . . . ."


      Tạ di đột nhiên tiến lên, kéo tay Vi Ngưng Tử, đáy mắt mở to sáng rọi, "Nương nghĩ đến biện pháp tuyệt diệu, con tại nhanh Vinh Tùng đường chuyến, sau đó làm bộ cùng lão phu nhân cãi nhau to, lỡ tay giết chết bà ta. . . . . ."


      "Nương! Người cái gì!?" Vi Ngưng Tử lớn tiếng quát, đem tay của Tạ di gạt mạnh ra, trong ánh mắt mang theo dám tin, hạnh mâu giận đến mở to.


      Nương thế nhưng muốn nàng ta Vinh Tùng đường, làm bộ giết lão phu nhân, đây là muốn cho nàng ta gánh tội thay sao? Bà ta làm sao có thể ích kỷ đến như vậy, mình giết người thôi, còn muốn thân sinh cốt nhục của mình gánh tội thay.


      Mỗi người đều hổ dữ ăn thịt con, thế giới này vĩ đại nhất chính là tình thương của mẹ, nhưng mà mẫu thân của nàng ta, hở chút liền đánh chửi nàng ta, đối xử với nàng ta hoàn toàn giống như là nữ nhi, mà giống như đối ả nha hoàn, những việc đó nàng ta còn có thể chịu được, như thế nào bà ta cũng là mẫu thân nuôi dưỡng nàng.


      Nhưng mà hôm nay bà ta cái gì? Gánh tội thay!


      Muốn mình gánh tội của bà ta!


      Vi Ngưng Tử dám tin đây là lời do chính mẹ ruột của mình ra!


      Tạ di làm sao còn lo thần sắc của con mình ra sao, lại qua nắm tay nàng, khóc cầu xin: "Tử nhi, con nghe nương , con còn chưa có chính thức cập kê, dựa theo luật lệ Đại Ung, có thể được phán tội , đến lúc đó sau khi con vào, nương lại cho người ta động chân tay, đem con thả ra, con sao rồi. . . . . . Nếu nương bị bắt , vậy cũng còn đường sống nữa. . . . . ."


      Tạ di xong, thân mình liền quỳ xuống, ở mặt đất hu hu khóc.


      Tay bà ta còn kéo vạt áo của Vi Ngưng Tử, giống như con độc xà, vào lúc giãy dụa cuối cùng, còn muốn kéo nàng cùng nhau rơi vào địa ngục, Vi Ngưng Tử cả người toát ra cỗ hàn khí, cổ hàn khí kia làm cho mắt nàng dần dần tràn ngập sương mù, hóa thành từng giọt nước mắt lạnh như băng, từ khóe mắt chảy ra.


      Nàng ta có nghe sai, có nghe sai, mẫu thân của nàng ta chính là như vậy ! Còn cẩn thận thay nàng ta nghĩ kỹ hết thảy, lấy cái cớ vì nàng ta mà suy nghĩ!


      Vi Ngưng Tử tay gắt gao tạo thành nắm tay, cúi đầu nhìn Tạ di phủ phục dưới đất, chịu đau buốt rét lạnh đến tận xương, hỏi: "Nương, người là sao?"


      Tạ di nghĩ đến nàng ta nghĩ thông suốt, liên tục gật đầu, ôm đùi nàng ta : "Con tin tưởng nương, con là lỡ tay, cũng phải cố ý, hơn nữa vẫn chưa cập kê, nhất định phán tử hình, đến lúc đó nương cố gắng chạy chọt, nhất định có thể đem con cứu ra."


      Tạ di khóc càng ngày càng thương tâm, nước mắt càng ngày càng nhiều, hận thể đem tất cả nước trong cơ thể đều khóc ra, chỉ cần có thể đả động Vi Ngưng Tử là tốt rồi, nhưng cho dù bà ta khóc thương tâm ra sao, có nhiều chuyện căn bản thể như trước kia nữa rồi.


      Nước mắt của Vi Ngưng Tử trong nháy mắt dừng lại, khuôn mặt nhắn rơi đầy nước mắt, ràng là xuân sắc lê hoa đái vũ, bỗng nhiên có loại băng rét như vào đông, cánh môi trắng bệch chậm rãi mở ra, phun ra chữ: "Được."


      Nàng ta cúi gập thắt lưng, đem Tạ di nâng dậy ngồi ở ghế, lấy khăn ra xoa xoa hai má bà ta nàng, sau đó : "Nương, bây giờ đừng ra ngoài, để bọn nha hoàn phía dưới thấy được, nhất định cảm thấy kỳ quái, đến lúc đó còn có thể hoài nghi nương, con tại đỡ ngài trở về phòng."


      Tạ di nghe xong cảm thấy có lý, gật gật đầu, lau xong nước mắt, nhờ Vi Ngưng Tử dìu đỡ mình về phòng.


      Sau khi vào phòng, Tạ di nhân tiện : "Tử nhi, con nhanh qua kia , bằng nếu để các nàng phát lão phu nhân còn thở nữa, con muốn thế thân ta cũng thế thân được!"


      Hàm răng gắt gao cắn chặt, Vi Ngưng Tử chỉ cảm thấy hi vọng cuối cùng trong lòng cuối cùng đều bị phụ nhân trước mắt này đánh nát.


      Đây là mẫu thân của mình sao, sau khi giết người, lại muốn nàng gánh tội thay! Nghĩ ra được biện pháp tuyệt diệu, đó là cho nàng ngồi tù!


      cái gì chưa đến tuổi cập kê, phán tử hình, nhưng mà nữ tử khi bị phán tội giết người, cuộc sống còn có hi vọng sao? Nũ tử vào trong lao tù, lại có được mấy người có thể thể bình yên vô ra?


      Bà ta là đem nàng biến thành kẻ ngốc ư.


      Vi Ngưng Tử ngẩng đầu, đáy mắt đều ngập nước, "Nương, chuyến này của nữ nhi..., vốn là có biện pháp trở về, xin cho phép nữ nhi rót cho người ly trà cuối cùng ."


      Nhìn hai mắt của nàng đẫm lệ, Tạ di cũng lên tia do dự, mặc kệ thích Vi Ngưng Tử cỡ nào, nhưng dù gì cũng là nữ nhi mà bà ta dưỡng dục mười lăm năm, tuy rằng ngày thường thể khiến mình vui vẻ, nhưng cho dù là nuôi con chó, cũng có chút luyến tiếc rồi.


      Nhưng mà, so sánh hồi, chút tình ý ấy, lại bằng sợ hãi bị quan phủ bắt chém đầu, thế nào bà ta cũng nuôi nàng ta mười lăm năm, cũng có lúc phải dùng đến. Mà lúc này, là lúc Vi Ngưng Tử nên phát huy tác dụng rồi. Trong nháy mắt, chút ôn nhu kia, bị ích kỷ bao phủ, Tạ di nội tâm sốt ruột, sợ Vương ma ma các nàng vào phát lão phu nhân chết, liền có chút kiên nhẫn : "Được rồi, con mau ."


      Vi Ngưng Tử môi hồng gợi lên, ở mặt trắng như tuyết, nhìn như hai đường máu tươi được vẽ lên, xoay người đến bàn trà.


      Trong chốc lát, Tạ di như đứng đống lửa, như ngồi đống than, hô: "Tại sao rót ly trà mà lại lâu như vậy?"


      Mà lúc này ở Vinh Tùng đường, Vương ma ma thấy đến bữa trưa, liền chuẩn bị gọi lão phu nhân rời giường, lão nhân gia tiêu hóa tốt, ngày ba bữa càng phải chú ý đúng giờ, bà đến trước giường, liền giọng kêu: "Lão phu nhân, nên dậy rồi."


      Đợi hồi, thấy có phản ứng, lại tăng lượng, "Lão phu nhân."


      Ngày thường lão phu nhân ngủ cực kỳ dễ tỉnh, có đôi khi nếu có tiếng bước chân nặng chút, đều bừng tỉnh, cho nên bọn họ khi nghe Tạ di lão phu nhân ngủ mới có tiến vào, chỉ là ở trước cửa canh chừng.


      Lúc này thấy có điểm đúng, chẳng lẽ lão phu nhân bị bệnh, Vương ma ma kéo màn che ra, nhìn sắc mặt lão phu nhân tựa hồ có chút tái nhợt, tay đặt cái trán vừa buông xuống, cũng là lạnh như băng.


      "Lão phu nhân, ngài làm sao vậy?" Vương ma ma ngữ khí cũng lo lắng, bà quay đầu kêu: "Nhanh mời đại phu lại đây, còn nữa. . . Đem phu nhân cùng đại tiểu thư cũng mời qua đây."


      Bích Lăng được lệnh, vội vàng chạy ra ngoài, Bích Bình ở bên nhìn lão phu nhân, cảm thấy có chút đúng, bên trong khuôn mặt trắng bệch kia lộ ra cỗ tro tàn, nàng nhanh tay đặt tay ở dưới mũi của lão phu nhân tìm hơi thở.


      "Vương ma ma, lão phu nhân. . . . . . Bà còn thở!"


      Bích Bình lui về sau hai bước, hoảng sợ , Vương ma ma trong lòng run lên, mồ hôi lạnh nhất thời nổi lên trán, bà run run cũng duỗi tay đến dưới mũi của lão phu nhân, kinh thanh gào lên, "Lão phu nhân a, lão phu nhân a. . . . . ."


      Vân Khanh ở trong phòng luyện chữ, Lưu Thúy đột nhiên chạy vào, tiếng bước chân dồn dập đánh tan yên tĩnh của thư phòng.


      Thấy Vân Khanh hơi hơi nhíu mày, Lưu Thúy biết lúc nàng luyện chữ thích bị người quấy rầy, nhưng lúc này nàng lại thể tiến vào, "Tiểu thư, người bên Vinh Tùng đường mời tiểu thư qua, là bệnh tình của lão phu nhân nguy kịch!"


      Bệnh tình nguy kịch?


      Vân Khanh tay nặng nề dừng lại, chữ ‘tĩnh’ mới viết lên, nét chữ cũng lưu loát, nàng buổi sáng lúc thăm tổ mẫu, vẫn là còn khỏe mạnh, tại sao mới đến giữa trưa liền bệnh tình nguy kịch, đem bút bỏ lên giá, Vân Khanh lập tức vòng qua bàn học, ", xem."


      Lúc tới cửa, dừng chút, "Đem ngân châm mang theo."


      Lưu Thúy gật đầu, chạy nhanh vào thư phòng, đem ngân châm của Vân Khanh ôm ở trong tay, theo phía sau vội vàng qua bên kia.


      Lúc đến Vinh Tùng đường, nơi này trở nên náo loạn, Tạ thị tới trước Vân Khanh, sắc mặt tuyết trắng nhìn Vân Khanh, "Tổ mẫu con. . . . . ."


      Bà muốn gì đó nhưng đều ra, Vân Khanh bước nhanh hướng trong phòng, Lưu Thúy ở phía trước vén mành lên, đợi ở đầu giường, Vân Khanh lại nhìn lão phu nhân sắc mặt, tay cầm lấy cổ tay xem chút.


      Trạng thái chết giả! Do hô hấp bị cản trở mà ngất !


      Nàng nội tâm kinh ngạc, mặt vẫn trầm ổn thong dong, quay đầu hỏi: "Đại phu còn bao lâu nữa mới tới?"


      Bích Bình gật đầu : "Bích Lăng ra ngoài đại khái chừng nén nhang rồi."


      Từ Thẩm phủ ra ngoài, cho dù nhanh nhất, cũng phải nửa canh giờ mới có thể mời được đại phu đến, Tề đại phu bởi vì chuyện lần trước, cùng Thẩm phủ trở mặt, đại phu khác cho dù đến đây, dù y thuật cao minh tới đâu, nếu thời gian càng dài, có thể làm cho tình trạng của lão phu nhân càng trở nên nguy hiểm.


      Nếu lại phải tiếp tục chờ, lão phu nhân liền cứu được.


      Tuy rằng muốn đem y thuật bộc lộ ra, nhưng tánh mạng của tổ mẫu lúc này nguy kịch, Vân Khanh thể coi thường, nàng phân phó: "Đem cửa sổ mở ra, những người quan liên quan liền lui ra ngoài, được đứng ở trong phòng."


      Vương ma ma cùng Bích Bình thấy nàng tiến vào làm loạt động tác, đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, rồi sau đó cảm thấy trong tiếng mềm mại kia hàm chứa uy nghiêm, nhưng lại khiến cho bọn họ tự chủ được mà nghe theo, dựa theo lời nàng mà làm, đem những người khác đuổi ra ngoài.


      Tiếp theo, Vân Khanh lại phân phó Lưu Thúy đem ngân châm lấy ra, dùng ánh nến đốt hồng, chính xác đâm vào vài huyệt vị ở người lão phu nhân.


      Đây là nàng lần đầu tiên chân chính châm cứu cho bệnh nhân, trước kia khi luyện tập châm cứu huyệt vị, nàng là tự luyện tập người mình, ngón trỏ cùng ngón cái của Vân Khanh nắm ngân châm, chậm rãi vân vê, toàn thân buộc chặt, trán toát ra mồ hôi tùng đợt mồ hôi lạnh.


      Lúc đầu nàng còn có chút khẩn trương, nhưng sau khi từ từ thi triển châm được vài huyệt vị, nàng phát tinh thần mình tựa hồ toàn bộ đều thoáng ra, đều tập trung trong việc châm cứu, mà các huyệt vị quan trọng trong đầu bây giờ toàn bộ hiển ra, cái loại cảm giác khẩn trương từ từ bị loại cảm giác thành thạo thay thế.


      Đại khái chính là như lời của Vấn lão thái gia, học châm cứu dù thế nào, cuối cùng cũng phải hóa thành thực tiễn, thực tiễn được lần, như bằng với đọc sách năm.


      Người thoải mái, hạ châm lại càng thêm lưu loát, tiếp theo đó lại chừng nén nhang trôi qua, người trong phòng như cố nín thở, sợ quấy rầy Vân Khanh thi châm, bên trong yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng hít thở sâu của từng người.


      Tạ thị đứng ở bên, lo lắng nhìn lão phu nhân giường, lại từ ái nhìn Vân Khanh, chỉ mong có thể đem lão phu nhân cứu sống.


      Thời gian nén nhang lại trôi qua, chỉ nghe giường bỗng truyền đến hai tiếng ho khan yếu ớt, Vương ma ma xông đến đầu tiên, kêu: "Lão phu nhân, lão phu nhân, ngài tỉnh. . . . . ."


      Mà lão phu nhân lúc này cũng chưa thực thức tỉnh, bà chỉ là vừa mới hô hấp chầm chậm trở lại, thân thể theo bản năng ho khan, ngay sau đó lại lâm vào hôn mê.


      Thấy vậy, Vân Khanh biết lão phu nhân được cứu rồi, nội tâm khỏi thở ra hơi, đem ngân châm từng cây rút ra, Lưu Thúy lại đây tiếp được ngân châm, cẩn thận bỏ lại vào bao vải.


      "Lão phu nhân làm sao có thể biến thành như vậy?" Vân Khanh từ trước giường đứng lên, nhìn lướt qua Vương ma ma cùng Bích Bình ở bên trong, "Lúc ta , tổ mẫu vẩn còn khỏe, như thế nào lúc sau liền lên cơn sốc?"


      Thanh của nàng cũng lớn, nhưng lại lẫn vào uy hiếp nhân từ, ngay cả Tạ thị cũng ngẩng đầu nhìn nàng.


      Vương ma ma nội tâm đối với trầm tĩnh đầy khí thế của Vân Khanh rất ngưỡng mộ, nghĩ nghĩ, mở miệng : "Tiểu thư được lâu, Tạ di cũng lại đây thỉnh an lão phu nhân, lúc ấy lão phu nhân bảo bọn nô tỳ đều lui xuống, cho ở bên hầu hạ , bọn nô tỳ liền lui ra, chờ ở cửa, qua đại khái chừng nửa canh giờ, Tạ di ra, cho nô tỳ, là lão phu nhân buồn ngủ, nàng đỡ lão phu nhân lên giường nghỉ ngơi rồi, để cho bọn ta cần quấy rầy, nô tỳ liền tới cửa nhìn hai lần, thấy lão phu nhân xác thực nằm ở giường, liền vào, đợi cho đến giữa trưa, lại tiến vào, liền nhìn thấy lão phu nhân thành như vậy rồi."


      "Vậy các ngươi có nghe được thanh ?" Vân Khanh hỏi.


      " có, bởi vì cách bình phong với đứng ở bên ngoài, bọn nô tỳ đứng bên ngoài canh, cũng có nghe được cái thanh kì lạ gì, chỉ là. . . . . ." Vương ma ma dừng chút.


      "Chỉ là cái gì?"


      "Lúc Tạ di ra, sắc mặt tựa hồ có chút trắng bệch." Vương ma ma cũng chỉ phát chút khác biệt thôi.


      "Tạ Tố Linh, ngươi thế nhưng. . . . . . Muốn. . . . . . Ngạt chết ta. . . . . ." trận thanh yếu ớt từ đầu giường truyền đến, Vân Khanh lập tức quay đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt của lão phu loạn đảo, tay lại ở giữa trung quơ, trong miệng đứt quãng : "Ngươi. . . . . . Mưu sát. . . . . . Tạ Tố. . . . . . Ngươi. . . . . ."


      Nghe vậy, mọi người sắc mặt trắng nhợt, Vân Khanh lại tiến lên phía trước từng bước, giữ chặt tay lão phu nhân, giọng hỏi: "Tổ mẫu, cháu là Vân Khanh, người vừa rồi tại sao lại té xỉu ?"


      Lão phu nhân thần trí vẫn là chưa thanh tỉnh hẳn, cũng có mở to mắt, nhưng ra lại như người mộng du, nghe được Vân Khanh hỏi, lẩm bẩm : "Là Tạ Tố Linh, nàng ta muốn giết ta, nàng muốn làm ngạt chết ta. . . . . . Đuổi nàng . . . . . . Đuổi nàng . . . . . ."
      AELITA, Minhang, Nhistone29 others thích bài này.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      thanks nàng,:yoyo12::yoyo12::yoyo12:
      cuộc đời của Ngưng Tử cũng đáng thương:031::031::031:
      có bà mẹ quá ư cực phẩm a:foyourinfo::foyourinfo::foyourinfo:

    3. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Có bà mẹ thế cũng đáng thương, cơ mà mẹ nào con nấy, đáng đời

    4. Tiểu Lộc Hàm

      Tiểu Lộc Hàm Well-Known Member VIP Editor

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      4,685
      uầy đó là thời kì hoàng kim a,bh 5 trang thôi mà lết gần 1 tuần ý, mà tại mấy nàng ôm nh bộ quá nên mới vậy,thôi cứ từ từ vậy,chắc lúc ta dóng cửa tu luyện chân kinh các nàng đăng hết là vừa:4:

    5. tn99

      tn99 Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      27
      là bà mẹ 'cực phẩm' ạ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :