1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      (2)

      Mắt thấy mày của Ngự Phượng Đàn nhíu lại, Vân Khanh cũng biết lời của nàng lúc nãy có hơi quá mức sắc bén chút, nhưng hành động từ lúc Ngự Phượng Đàn vào cửa đến giờ, nếu nàng hiểu được cũng có chút làm kiêu rồi, ở kiếp trước trải qua năm hôn nhân ngắn ngủi, nàng cũng hiểu tình nam nữ là như thế nào.

      Lúc Ngự Phượng Đàn xông vào, cặp mắt xinh đẹp hỗn loạn vì lo lắng kia phải là giả tạo, làm cho nàng càng muốn bảo trì khảng cách với .

      năm lần bảy lượt cố ý tiếp cận, yên lặng ra tay tương trợ, gia thế tốt như vậy, khuôn mặt xuất sắc như vậy, nam tử như vậy, Vân Khanh động lòng là dối.

      Nhưng mà, loại rung động này có nghĩa là nàng có tình cảm với , điều này nàng hết thảy đều ràng.

      là cháu ruột của thiên tử, là Cẩn vương thế tử, là nam tử nổi bật nhất trong kinh thành, danh hiệu tôn quý, mọi thứ tốt đẹp đều ở ngay người của .

      là thiên chi kiêu tử, mà để xứng với cũng phải là kim chi ngọc diệp, khuê nữ nhà cao cửa rộng, còn khoảng cách của nàng và thể so sánh được.

      Đời trước, nàng gả cho Cảnh Hựu Thần, chỉ là Hầu tước, nhưng vẫn đối với nàng khinh miệt, mỗi lần tham dự yến hội, nàng phải đối diện với bao nhiêu cặp mắt khinh thường, mà Ngự Phượng Đàn thân phận còn cao hơn chỉ là hai cấp.

      Nàng chỉ mong cả đời này, có thể cùng cả nhà sống cách an bình, cùng cha, mẹ, tổ mẫu, đệ đệ.

      Hai người bọn họ hợp với nhau.

      Nếu hợp, tốt nhất là nên sớm cắt đứt.

      xong……….. Vân Khanh hạ mí mắt, nàng nhớ ở kiếp trước, Ngự Phượng Đàn chỉ còn có thể sống thêm vài năm.

      biết như thế nào, nghĩ đến việc này, ngực của Vân Khanh giống như có ai lấy chùy to đánh vào mạnh, vừa đau lại vừa buồn, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy cặp mắt đen láy kia, ánh mắt ngày thường lưu chuyển lúc này lại lộ ra tia làm cho lòng người ảm đạm, trừng mắt nhìn, vì khoảng cách lông mi của hai người quá gần, dậy lên cơn gió lạnh làm cho người ta dựng tóc gáy.

      “Vân Khanh, ta thích nàng.”

      Tiếng của khàn khan hỗn loạn che giấu bá đạo, như là thổ lộ, hoặc như là tuyên thệ, con ngươi bình tĩnh nhìn Vân Khanh, tựa như từng biểu tình mặt của đều có thể thấy được.

      Bùm.

      Trái tim đột nhiên bị loạn mất nhịp, gương mặt tuấn tú dán tại trước mắt nàng, Vân Khanh cảm thấy khí có loại áp bức, hít thở thông.

      Ngự Phượng Đàn cái gì?

      Phảng phất nhận ra câu hỏi trong lòng của nàng, hay là giờ khắc này, tranh thủ lúc nàng chưa kịp che giấu tâm tư trong lòng, Ngự Phượng Đàn chậm rãi cúi đầu xuống, ở bên tai nàng chậm rãi : “Vân Khanh, trong lòng ta có nàng.”

      Nếu nàng ràng, ràng để cho nàng biết.

      Như loại kính ngữ nỉ non chui vào trong đầu của nàng, lập tức theo mạch máu, chạy thẳng vào trong tim nàng, Vân Khanh bỗng chốc cảm thấy cơ thể tê dại.

      Nàng nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy nửa khuôn mặt tuấn mỹ hoàn hảo của nam tử, khóe miệng của hơi cong lên, ánh mắt phong lưu tùy ý thường ngày, bây giờ chỉ còn lại mảnh chân tình.

      Hai người tựa như duy trì tư thế này lúc, sau khi cảm giác tê dại biến mất, Vân Khanh trong nháy mắt, tất cả cảm xúc đều bị ngăn lại ở mí mắt, “Nhưng là, ta thích ngài.”

      Ngự Phượng Đàn đầu tiên là ngẩn người, nhưng sau đó lại cười, “ quan trọng, ta cần.”

      quan trọng, ta cần.

      Sáu chữ này, làm Vân Khanh nhớ đến năm kia, lúc nàng bị người ta chỉ trích, nàng được Cảnh Hựu Thần trợ giúp, lúc đấy nàng chịu đủ mọi chỉ trích của người đời, chỉ có ôn nhu, giống như là thiên thần, làm nàng bị hấp dẫn.

      Sau này, hai người thường xuyên gặp mặt, tâm tư của nàng bị nắm chặt.

      Đến ngày, đến cầu hôn với cha mẹ của nàng, muốn cưới nàng làm chính thê, lúc đấy làm cho tâm tư nàng nhảy nhót vui mừng nhưng cũng hỗn loạn bất an yên.

      Nàng hỏi : “Ta chỉ là nữ nhi của thương nhân, ngài là hầu gia, cưới ta như vậy có được ?” Lúc đấy nàng lo lắng địa vị của hai người cách xa nhau.

      mặt của tràn đầy ôn nhu cùng tình , mềm kéo tay nàng, “ quan trọng, ta cần.”

      Vậy mà, sau này lại thành như vậy……

      Cùng ngày Cảnh Hựu Thần cưới nàng, cũng cưới Vi Ngưng Tử, đêm tân hôn, chạy đến giường của nữ nhân khác, sau ba tháng, lại muốn nạp thiếp, ký ức này nàng sớm quên, bỗng chốc lại về.

      Cuối cùng, nàng từ thê lại biến thành thiếp, thành trò cười cho mọi người, dùng máu của gia đình nàng để rải đường thăng tiến cho nghiệp của .

      Nàng cùng Ngự Phượng Đàn cũng như vậy, địa vị cách nhau quá xa, lại : “ quan trọng, ta cần” có lẽ, sau này cũng giống như vậy, chừng dùng kiếm mà đâm nàng.

      Cũng là sai lầm, phạm lần đầu tiên có thể xem như là cẩn thận biết, nhưng nếu tái phạm lần thứ hai được xem như là ngu xuẩn, cho dù kết cục có bi thảm đến mấy, cũng được đồng tình.

      Sau hồi trầm mặc, Vân Khanh mở miệng : “Về sau, thế tử cần phải đột nhập vào phòng của ta, nếu ta khách khí.”

      Ngự Phượng Đàn nghe thấy vậy, thân mình cứng đờ, cúi đầu nhìn nàng, cặp mắt tràn ngập sương mù, nhìn ra thần sắc bên trong, “Nàng… thực chán ghét ta?”

      Chán ghét ? Trong nội tâm Vân Khanh lắc đầu, nếu nàng chán ghét , tiếp cận với chỉ hai lần.

      Thấy nàng có gật đầu, Ngự Phượng Đàn cảm thấy tâm tư hơi buông lỏng chút, ít nhất, Vân Khanh chán ghét , chứng tỏ vẫn còn cơ hội, “Nàng nghỉ ngơi sớm chút, ta trước.” vế sau “lần sau còn đến thăm nàng” nhưng lời này ra, sợ chọc giận Vân Khanh.

      Thấy chuẩn bị rời , Vân Khanh khẽ gật đầu, chuẩn bị nhìn theo bóng rời , ai ngờ mới được vài bước bất chợt xoay người lại, nhân dịp Vân Khanh để ý, tiến đến hôn lên mặt nàng cái, sau đó quay người, nếu như lúc đến là thong hả bây giờ nhanh như gió.

      “Ngươi quay lại đây cho ta!”Vân Khanh mở to hai mắt nhìn, cao giọng với .

      Ngự Phượng Đàn mới tranh thủ trộm hương được chút, sao lại muốn nghe Vân Khanh mắng chứ, sung sướng phi thân lên lưng ngựa, theo gió mà .

      Vân Khanh nhàng sờ gò má, chỉ thấy hai má nóng lên, phát ngốc hồi, mới lẩm bẩm : “Ngốc tử, mặt còn có vết son đỏ liền chạy , gọi lại cũng thèm nghe.”

      Mà Ngự Phượng Đàn hề nhớ tới mặt mình có vết son đỏ, đôi môi tinh tế còn lưu lại xúc cảm lúc nãy làm cho chạy mạch đến thẳng Dương Châu mới đặt chân xuống, xuống ngựa liền hướng trong sân vào.

      Dịch Kính Thương nhìn thoáng qua gương mặt , đáy mắt lên chút ngạc nhiên, phải thế tử nhà đến khu cách ly đậu mùa sao? Như thế nào mà mặt lại có vết son, chẳng nhé thanh lâu?

      Mười lăm ngày sau, tại khu cách ly, quan phủ sai đến ba vị đại phu đến chuẩn mạch cho Vân Khanh, bệnh đậu mùa khỏi hẳn cách kỳ lạ, như vậy là còn lý do gì để giam nàng tại khu cách ly, đem khử độc đồ của nàng rồi toàn bộ theo nàng được đem về Thẩm phủ.

      Lúc Thẩm Mậu trở về, thấy quang cảnh Thẩm phủ vẫn như xưa, Vân Khanh có để tai mắt ở trong phủ, lần này nàng trở về cũng quá xa lạ với việc trong phủ.

      Tạ thị cùng Thẩm Mậu sớm đứng ở cửa chờ nàng, vừa nhìn thấy Vân Khanh, Tạ thị liền hai mắt đẫm kệ, mấy ngày này, vì cầu phúc cho Vân Khanh mà ngày nào bà cũng ăn chay niệm phật, chỉ cầu trời cho Vân Khanh được khỏe mạnh.

      Lúc này, Tạ thị kéo tay Vân Khanh, xem xét tỷ mỉ trước sau dưới, thấy nàng có việc gì, lại kích động vui vẻ, Lý ma ma hai tay chắp lại với nhau, nhìn trời : “Ông trời có mắt, phù hộ cho đại tiểu thư bình an, tạ ơn trời phật.”

      Tạ thị cũng gật đầu : “Mấy ngày nữa, chúng ta tạ lễ, đa tạ Bồ Tát phù hộ.”

      Thẩm Mậu đứng ở bên, sắc mặt có chút kích động, nhưng rốt cuộc ông là nam nhân, nên thể biểu ra bên ngoài như Tạ thị, nhưng trong đáy mắt vẫn là vui sướng lớn.

      Ngồi ở chỗ của Tạ thị lúc, Vân Khanh liền tới chỗ lão phu nhân thỉnh an, từ sau khi Thẩm Mậu trở về, bệnh tình của lão phu nhân tốt hơn rất nhiều, tựa như sau khi bệnh nặng, lão phu nhân cũng trở nên ôn hòa hơn, trong tay cầm chuỗi phật châu, tâm tình bình thản ít.

      Người nhà vui vẻ cùng nhau ăn cơm, chuyện, tựa như chuyện tháng qua chưa từng xảy ra, nếu qua, cũng cần nhắc lại. Người nhà Thẩm thị có đến cửa tìm vài lần, nhưng đều bị gia đinh chắn ở ngoài cửa, đến ngày 15, Thẩm Mậu bố cáo thiên hạ, tự lập môn hộ riêng, về sau thờ tổ tông riêng.

      Vân Khanh mỉm cười, cụp mắt xuống, gắp đồ ăn cho Tạ thị, vô cùng thoải mái.

      Đợi đến ngày thứ hai, Thẩm Mậu cho gọi Vân Khanh vào thư phòng, lúc Vân Khanh đến thư phòng, đẩy cửa vào, chỉ thấy Thẩm Mậu chăm chú nhìn vào bức tranh trước mặt, như suy nghĩ cái gì.

      “Cha.”

      Nghe được thanh của nữ nhi, Thẩm Mậu xoay đầu lại, đáy mắt đều là thương vô cùng, “Con đến rồi.”

      “Vâng ạ, cha gọi con đến có việc gì dạy bảo?” Vân Khanh ngồi xuống ghế, nhìn Thẩm Mậu, thấy thần sắc ông ngưng trọng, nghiêm túc, hiển nhiên là có chuyện muốn , hơn nữa lại là đại .
      AELITA, Nhistone, Minhang22 others thích bài này.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      thanks nàng:p:p:p:p

    3. tn99

      tn99 Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      27
      thanks

    4. Ledoan2099

      Ledoan2099 Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      37
      Chuyện gì đây nhỉ

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 51: Hoàn toàn tỉnh ngộ
      Edit: Suu
      Beta: Ishtar
      (1)



      Thẩm Mậu nhìn thấy sắc mặt Vân Khanh, biết nàng chuẩn bị tâm lý tốt, thản nhiên xoay người, đến chiếc ghế khác ngồi xuống, rồi từ từ : "Lý Tư với cha, trong nửa tháng này con quản lý gia sản rất tốt."


      Quản lý gia sản rất tốt.


      Những lời này của Thẩm Mậu là đánh giá rất cao, khi ông bắt đầu buôn bán cũng từ hai bàn tay trắng, vô cùng cơ cực nên những người có thể để ông khen ngợi nhiều huống chi đây lại là con của ông, vậy nên lời khen này xuất phát từ tâm của ông.


      Sau lần này nàng nhìn hơn nhiều điều, hướng Thẩm Mậu nở nụ cười : "Nhờ có cha dạy bảo, nữ nhi mới có hôm nay."


      Thẩm Mậu kinh ngạc chút, sau đó gật đầu nghĩ nếu nữ nhi là nhi tử tốt rồi.


      Trong thư phòng im ắng, ánh mặt trời ngày mùa thu chiếu vào nhìn những hạt bụi bay bay, ánh nắng chiếu lên đôi giày màu lam đính hạt châu của Vân Khanh giống con thú lo sợ.


      "Hôm nay cha gọi con đến là muốn cùng con bàn chút chuyện, con cũng biết việc gấm Dao Quang rồi." Thẩm Mậu ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt nữ nhi càng ngày càng xuất chúng.


      "Cha muốn năm nay tham gia tranh cử hoàng thương sao?" Lúc này phụ thân nhắc tới gấm Dao Quang, Vân Khanh mơ hồ biết ngài muốn là chuyện gì rồi.


      Thẩm Mậu gật đầu: "Trước đó con báo tên ghi danh Dao Quang gấm tranh cử hoàng thương, việc này ta cũng suy nghĩ kĩ, gấm ta an bài người mang đến quan phủ ổn thỏa,Thẩm gia chúng ta cho tới nay, đều an cư ở Giang Nam, có tham gia tranh cử gì của hoàng thất, lần này làm ra hành động như vậy cũng là tình thế bắt buộc. Liễu phủ nay suy tàn, chúng ta lại chỉ là chi trong dòng họ tách ra, gặp nhiều chuyện thế nhưng nếu có danh hoàng thương tự nhiên mọi chuyện đều dễ dàng hơn nhiều.


      Vân Khanh hạ mí mắt, phụ thân cùng nàng chuyện như thế, là cùng nàng thương nghị công việc, khi quản lý Thẩm gia nửa tháng, tiền đút cho người quen, thân thích, chỗ quan viên, nhiều đếm xuể, nếu có cái danh Liễu gia che chở xác thực phải giải quyết nhiều chuyện hơn, từ xưa dân cùng quan đấu, thương nhân cũng là dân, cũng thể cùng quan đấu, nhưng nếu có cái danh‘hoàng thương’ này treo đầu, coi như là nửa là quan nửa là thương nhân rồi.


      Thẩm Mậu thấy nàng chú tâm nghe, lại tiếp: "Hai ngày trước cha biết được tin tức, năm nay Minh Đế đăng cơ tròn hai mươi năm, sau khi mùa đông qua mùa xuân đến, cùng Tứ hoàng tử Nam tuần, ắt hẳn cuối tháng này đến Dương Châu, Minh Đế vốn rất có hứng, đích thân ngự giá tới Dương Châu."


      Vân Khanh trong lòng oành tiếng, quả nhiên, kiện kia vẫn tới. Trong năm này, Tứ hoàng tử tự mình Nam tuần, cũng là năm này ở trong hoa viên Thẩm gia, chỉ là đời trước Minh Đế cũng có tự mình Nam tuần, mà đời này lại xuất , nhưng là vô luận Minh Đế có hay mục đích đều giống nhau. Khi đó Thẩm gia dốc hết toàn lực cung cấp mọi thứ tốt nhất cho Tứ hoàng tử sử dụng, cũng mang Du Long 18 trụ cho Tứ hoàng tử xem, Thẩm Mậu có ý mang thứ tốt nhất để hầu hạ vị thiên chi kiêu tử này, ai ngờ cuối cùng lại rước lấy đố kỵ, rồi diệt sạch Thẩm gia.


      Lúc này nội tâm Thẩm Mậu hưng phấn, ông có chú ý tới sắc mặt trắng bệch tái nhợt của Vân Khanh, cười : "Những người khác đều bắt đầu tranh thủ cơ hội chiêu đãi bệ hạ Nam tuần lần này, may ta trở về tính là muộn, vừa vặn có thể chuẩn bị. . . . . ."


      "Cha, chuyện chiêu đãi hoàng gia này quá mức nguy hiểm, vạn nhất xảy ra chuyện gì, chúng ta toàn bộ cả nhà chẳng phải đều bị liên lụy sao?" Vân Khanh xoay đầu lại, gấp gáp .


      Thẩm Mậu nghĩ tới Vân Khanh ra lời như vậy, ông cho rằng việc này Vân Khanh nhất định đồng ý, lúc này nghe nàng phản đối khỏi đem tầm mắt chuyển đến mặt nàng, lại phát sắc mặt Vân Khanh tái nhợt, thân mình cũng phát run, lại nghĩ nữ nhi trước đó phải ứng phó nhiều chuyện chắc là cũng thấy lo sợ.


      Nếu giống như lời Vân Khanh có thể chiêu đãi tốt hoàng gia như vậy Thẩm phủ nhất định rất vinh quang, nhưng nếu chỉ chuyện ngoài ý muốn xảy ra toàn bộ người của Thẩm phủ đều bị liên lụy.


      Nhưng muốn là thương nhân thành công đều hiểu câu “Phú quý hiểm trung cầu” (ý là muốn thành công phải mạo hiểm).


      "Con như vậy cũng đúng, nhưng Thẩm gia chúng ta lần đầu tiên tham gia tranh cử hoàng thương, so với người khác đều thiếu kinh nghiệm, nếu có thể trở thành nơi dừng chân của bệ hạ khi Nam tuần, như vậy năm nay tranh cử hoàng thương tám chín phần mười chúng ta có thể thắng rồi."


      Vân Khanh đều hiểu những suy nghĩ trong đầu Thẩm Mậu nhưng trí nhớ kiếp trước khắc quá sâu, nàng nhớ Thẩm phủ bị diệt môn như thế nào tức máu trong thân thể mỗi chỗ đều cảm thấy lạnh như băng, nàng nghĩ muốn lặp lại vết xe đổ.


      Nàng ngẩng đầu, trong mắt phượng đều là tăm tối, thanh trong trẻo : "Cha, tuy rằng Thẩm phủ chúng ta có ưu thế gì nhưng nếu nhắc tới gấm lụa ở Giang Nam có người nào biết thanh danh Thẩm gia, cả nước có 26 châu phủ, Giang Nam chiếm 12 châu, có người nào biết danh tiếng Thẩm gia, bằng vào điểm này thôi chúng ta căn bản là cần tranh thủ dựa vào việc nghênh đón thánh giá, còn nữa nếu lần này nghênh đón thánh giá, nhất định truyền khắp cả nước, lúc đó ai biết Thẩm gia chúng ta giàu sang phú quý, tiền bạc vô lượng, như vậy vì lòng tham mà gây ra tai họa, đến lúc đó chẳng phải giống như bọn người tộc trưởng kia sao? Nếu so sánh bọn họ càng có quyền có thế hơn càng thêm hiểm,Thẩm gia chúng ta làm sao có thể ngăn cản?"


      Sắc mặt Thẩm Mậu trở nên cực kì khó coi, dám tin nhìn Vân Khanh, nghĩ tới chỉ có chuyện nghênh đón thánh giá mà lại có thể khiến cho nữ nhi ra như vậy, trong lòng dâng lên tư vị khó , lại thể phát tác.


      Bởi vì lời này phải có lý.


      Vân Khanh thấy cha do dự, liền cố gắng ngừng : "Cha, Thẩm gia chúng ta ở Giang Nam có lịch sử hai trăm năm, cũng kém thời điểm Đại Ung khai quốc bao nhiêu, mặc dù có ông cha danh chấn để dựa vào, nhưng bằng vào danh tiếng của Thẩm gia chúng ta cũng có người nào có thể tùy ý hãm hại, nay trong nhà có hai đệ đệ, nếu cha lo lắng có thể đào tạo bọn họ, để bọn họ tham gia khoa cử, lên con đường làm quan, như vậy có thể che chở Thẩm gia chúng ta. Có lẽ cha cảm thấy lời của nữ nhi hôm nay có chút giật mình, nhưng người biết, tháng này, nữ nhi nhìn qua nhiều sắc mặt, bọn họ gây nên đủ loại chuyện đều là vì chữ lợi ích, đại đa số người trong thiên hạ này đều là hướng đến lợi ích, Thẩm gia chúng ta ở bọn họ trong mắt, chính là miếng thịt ngon có gì bảo vệ, khi lộ ra gặp ác sói răng nhọn cắn xé."


      Nàng xong nhớ tới chuyện của kiếp trước, nước mắt bất tri bất giác chảy xuống, giọt lại giọt rơi xuống quần áo dần dần ướt mảng lớn.


      Thẩm Mậu bỗng nhiên thở dài mạnh, đứng lên đến trước mặt Vân Khanh, cúi đầu nhìn nữ nhi khóc thành tiếng, đem nàng ôm vào trong ngực, vuốt mái tóc mềm mại, chỉ cảm thấy trong lòng đau xót.


      "Khanh Khanh của cha đừng khóc đừng khóc, là cha thể tưởng tượng nổi con tuổi như vậy mà nghĩ được nhiều như thế, trong tháng này con chịu nhiều khổ cực rồi, đều là cha bảo vệ con tốt."


      Vẻ mặt Thẩm Mậu đầy tự trách, nếu là bảo bối, nữ nhi nhà ai có thể bằng nữ nhi của ông, đây là hòn ngọc quý tay ông, hận thể đem mọi thứ tốt nhất đời cho nàng, nhưng nữ nhi bảo bối của mình lại hiểu chuyện như vậy làm ông đau lòng.


      có trải qua đại khổ đại nạn thể nhìn thể hiểu được những chuyện này. Đây là do ông nghĩ chu toàn, chỉ lo mở rộng gia sản của Thẩm gia.


      Vân Khanh cầm khăn lau nước mắt, khóc trận như vậy trong lòng tốt lên ít, nghe thấy giọng của Thẩm Mậu ở đỉnh đầu: "Vốn cha còn chuẩn bị tu sửa hoa viên bố trí thêm vài thứ để cho Tri Phủ cùng tuần phủ Giang Nam đề cử Thẩm phủ, nhưng lời con hôm nay cũng rất có lý, tên của Thẩm phủ báo lên, ta cũng thể rút lại, để tránh bị người mưu hại Thẩm phủ tôn kính hoàng ân, nếu như chuẩn bị, nhà khác có nhiều cơ hội hơn ít."


      Vân Khanh trong lòng vui mừng, nghĩ tới Thẩm Mậu thuận lợi đáp ứng lời của nàng như vậy, phụ thân vẫn luôn muốn cầu phú, nàng còn tưởng rằng mình phải tốn tâm tư thương lượng phen mới có thể khiến ông bỏ ý nghĩ này.


      Kỳ nếu là Thẩm Mậu trước kia, có lẽ Vân Khanh rất khó khuyên nhủ ông, nhưng trở về sau khi trải qua sóng gió nguy hiểm, Thẩm Mậu có cảm giác cảnh còn người mất, đối mặt với những chuyện như thế này ông chỉ cảm thấy lòng chua xót.
      AELITA, Minhang, Henlun24 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :