1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Nóng vội quá rồi

    2. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      truyện toàn mưu :))

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 50. Trong lòng ta có nàng
      Edit:
      Beta: Ishtar

      (1)


      Từng tia sáng vàng nhạt bên ngoài theo ô cửa sổ rọi vào, chiếu lên mặt , Vân Khanh cầm hộp hướng dương bàn rồi ngồi xuống trước gương trang điểm.

      Chỉ nghe thấy tiếng vang lớn ở cửa, bóng trắng xông vào, nàng còn chưa kịp nhìn kỹ người trước mặt là ai bị gắt gao ôm lấy.

      Mùi đàn hương nhàng quanh quẩn ở chóp mũi.

      Vân Khanh giật mình nhưng nháy mắt sau lập tức bình tĩnh phản ứng lại, mùi này xa lạ gì với nàng cả, là của Ngự Phượng Đàn, nhưng bất quá, xuất ở đây là có mục đích gì?

      Nhớ nhung sau bao ngày gặp lại, Ngự Phượng Đàn buông thân thể của nàng ra, xoay lại đối diện với , tầm mắt gắt gao nhìn những đốm đỏ mặt nàng: “Nàng….. Nàng tại sao lại bị bệnh đậu mùa?”

      Bả vai Vân Khanh bị xiết chặt, nơi đó truyền đến lực lớn làm cho nàng thoáng nhíu mi, được tự nhiên, muốn đem tay buông ra, nhưng Ngự Phượng Đàn lại nhanh tay bắt được tay nàng lại, sợ nếu buông tay Vân Khanh biến mất trước mặt .

      Bị người ta khống chế động tác như vậy có cảm giác thoải mái, Vân Khanh bình tĩnh : “Thế tử, ngài làm tay ta đau.”

      Ngự Phượng Đàn lúc này mới ý thức được tay dùng lực hơi mạnh, thoáng chốc thả lỏng chút ít, nhưng có buông bàn tay mảnh khảnh của nàng ra, mắt phượng hẹp dài nhìn ra được lo lắng: “Mặt của nàng có từng mời đại phu đến xem qua hay ?”

      Khuôn mặt nhắn nhan sắc vốn tuyệt mỹ bây giờ lại bị phủ kín bởi những nốt đỏ, thoạt nhìn rất là khiếp sợ, Ngự Phượng Đàn nhìn đến lại càng thấy đau lòng, đưa tay ra chạm vào mặt của Vân Khanh.

      Vân Khanh bị khống chế, thể cựa quậy, thấy bàn tay dần tiến lại, nhanh chóng ngoảnh mặt nơi khắc, cắn răng : “Thế tử điện hạ, bệnh đậu mùa có thể lây, ngài vẫn là nên sớm rời mới tốt.”

      “Ta sợ, cùng lắm ta cũng bị lây bệnh!” Ngự Phong Đàn lúc này đau lòng chịu được, vài ngày để ý đến nàng, nàng bị bệnh đậu mùa rồi, người Thẩm gia chết tiệt, các ngươi chờ đó cho ta!

      “Thế tử điện hạ cần ở chỗ này trêu đùa dân nữ!” Cuối cùng nàng vẫn thể xoay người, động tác bị hạn chế, Ngự Phong Đàn đau lòng, ngón tay lướt qua gương mặt nàng, đến khi đầu ngón tay của Ngự Phong Đàn chạm đến đôi môi của Vân Khanh mới ngẩng đầu lên thấy mặt nàng xuất mảnh ửng hồng, đôi mắt hẹp xẹt qua đạo u ám, cúi đầu nhìn đầu ngón tay của chính mình, cũng cảm thấy mặt đỏ bừng bừng!

      híp mắt lại, sửa lại hai tay đỡ lấy đầu của nàng, cắn răn : “Được, vậy chúng ta liền cùng nhau bệnh!”

      đột nhiên mặt đối mặt nhích lại gần Vân Khanh, khuôn mặt tuấn mĩ bỗng chốc xâm nhập, Ngự Phượng Đàn đem mặt mình hung hăng dùng sức ma sát với mặt của Vân Khanh, “Ta sợ lây bệnh, nếu lây bệnh, ta liền ở chỗ này làm bạn với nàng!”

      Hành động đột ngột của làm Vân Khanh hoảng sợ, hai má trắng mịn co dãn của nam tử cùng gương mặt của nàng gắt gao dán lại với nhau, hơi thở ấm áp, từng lỗ chân lông ma sát với nhau, tư thế thân mật như vậy, làm cho nàng khỏi ngẩn ngơ, nhịp tim đập loạn, biết là vì sao. Nàng biết tại sao Ngự Phong Đàn lại nổi điên hành động như vậy, cuối cùng ở hai bên gò má trái phải của nàng chà đủ, mới bắt đầu dừng lại, mà hai má lên hai vệt đỏ bừng nàng đoán quả nhiên phát ra.

      Ngón tay Ngự Phượng Đàn khỏi nắm chặt lại, nhìn cặp mắt thanh thoát của Vân Khanh, mắt phượng hẹp dài lộ ra tia phức tạp, “Nàng có gì để ?”

      “Ta có gì để .” Vân Khanh cụp mắt, xoay ngời, nhìn mặt của nữ tử trong gương thủy ngân, lấy tấm lụa đen chùi phần tàn phấn còn sót lại mặt.

      “Nàng vì sao lại phải làm như vậy?” Ngự Phượng Đàn giọng run run, sau khi nghe tin Vân Khanh bị bệnh đậu mùa, liền chạy mạch tới đây, thậm chí còn truyền tin cấp tốc cho Vấn lão thái gia, để có thể lập tức tới khám và bốc thuốc chữa bệnh cho Vân Khanh, mang theo tâm tình lo lắng đến lại thành ra cái dạng gì thế này?

      mặt của nàng, toàn bộ là dùng phấn vẽ lên, những vết sởi này toàn bộ là giả! Nàng căn bản là có bị bệnh đậu mùa!

      Qua tấm gương, Vân Khanh nhìn đến dung nhan như hoa như ngọc của mình, mà ở sau lưng nàng, là khuôn mặt nam tử đẹp đến mức làm cho người khác hít thở thông lại đồng dạng như nàng loang lổ tàn phấn, cặp mắt phượng thường ngày lưu diễm, lúc này lại hỗn loạn cảm xúc phức tạp, phảng phất như dòng suối trong vắt giữa dòng gặp phải vật cản, thể chảy tiếp mà tích tụ thành hồ sâu rộng.

      có nguyên nhân, là ta nguyện ý làm như vậy. Ngài tại thấy được , nếu muốn với người khác xin mời thôi.” Vân Khanh chút cũng để ý điểm lại nốt thủy đậu lên hai má.

      câu kia chọc giận đến Ngự Phượng Đàn, lập tức kéo nữ nhân ngồi trước gương trang điểm lên, “Nàng là cố ý, được lắm, nàng cố tình bị trúng bệnh đậu mùa, chọc giận phụ thân nàng, buộc ông ấy cùng gia tộc phân ra chi, đúng ?”

      Vân Khanh nhìn sắc mặt nam tử giận đến tái nhợt lại mang theo chút đau lòng, xác thực gật đầu, “Thế tử quả nhiên thông minh.”

      Lúc trước Thẩm Bình mang cả đám người trong nhà gồm vợ con của đến nàng cảm thấy có gì đó đúng, về sau Thẩm Bình đột chuyển thay đổi thái độ, muốn uống trà giảng hòa dẹp bỏ hiềm khích, trong lòng nàng liền cảm thấy khúc mắc, tuy là lúc đấy nàng chưa biết chén trà bị hạ dịch bệnh đậu mùa, do nàng vốn cảnh giác nên lúc tay tiếp xúc với cái chén phải là bàn tay trực tiếp chạm vào mà được nàng bao vào trong ống tay áo.

      Về sau nàng sai người bắt Tiểu Mai lại, tra hỏi phen, liền tra đầu đuôi việc, rằng chén trà kia bị hạ bột phấn gây bệnh đậu mùa, trong lòng nàng liền nảy sinh ra kế.

      Đương nhiên, xuất của Thẩm Mậu là nhân tố ngoài ý muốn, nàng vốn muốn đem tộc nhân Thẩm gia nhốt lại ở ngoài cửa, Thẩm Mậu xuất , làm nàng quyết tâm giả bệnh đậu mùa.

      Nàng biết, muốn cho Thẩm Mậu thoát ly dòng họ, những chuyện phát sinh trước đây chưa đủ, chỉ có thể trước mặt ông đánh mạnh vào, mà người thương nữ nhi như mạng của ông, khi thấy nàng bị quan phủ kéo , đây là đòn trí mạng đối với Thẩm Mậu.

      Đối với thừa nhận của nàng, Ngự Phượng Đàn có nửa điểm cảm thấy vui sướng, ngược lại càng tăng thêm tức giận của , chỉ vào những đồ vật được bài trí trong phòng, “Nàng như vậy là đạt được mục đích, nhưng nơi này xác thực từng chứa người bị bệnh đậu mùa, nàng xác định là mình bị lây?”

      “Nơi này từ xuống dưới đều được tiêu độc, chỗ của ta ở được kiểm tra qua.” Vì quan tâm đến Vân Khanh, Thẩm Mậu sớm dùng bạc lo lót chỗ ở cho nàng rất tốt, ngoại trừ có nha hoàn hầu bên cạnh, cuộc sống của nàng gì khác trước đây cả.

      Nhìn biểu tình mặt Vân Khanh là hoàn toàn thèm để ý, giọng vân đạm phong khinh kia của nàng làm Ngự Phượng Đàn sâu vô lực, nên với nàng như thế nào cho phải, nàng cần, thèm để ý, nhưng là để ý, vô cùng để ý được .

      “Nàng lần sau cần phải làm như vậy, nơi này mặc dù được khử độc, nhưng nhìn chung vẫn an toàn, nếu nàng muốn thoát ly khỏi tộc tông, cho ta biết, ta có thể giúp nàng khiến cho bọn họ đáp ứng.”

      thanh của có chút xa cách, thanh từ tính ngày thường của giờ đây mang theo chút u sầu, Vân Khanh ngẩng đầu nhìn , nét cười trong mắt phượng thoáng ra, “Thế tử điện hạ, thân phận tôn quý của ngài, muốn làm gì có thể dựa vào thân phận tôn quý trời sinh của ngài là có thể đạt được, mà Vân Khanh ta chỉ là dân nữ con của nhất đẳng thương hộ mà thôi, gặp phải người khác dụng tâm tính kế với ta, ta cũng phải cẩn thận, kỹ lưỡng mà tính toán, nếu có tâm cơ, chỉ sợ Vân Khanh sớm chết ở nơi này, đâu còn cơ hội để cùng điện hạ chuyện.”

      Từ lúc sống lại tới nay, nàng gặp phải bao nhiêu chuyện, nếu phải bị nàng đánh đuổi hết biết thân phận của nàng bây giờ là cái gì nữa? Là bị Tề phu nhân hại thành dâm phụ? Hay bị Hoàng thị tính kế làm kế thất? Hoặc là bị tặc nhân bán thanh lâu làm kỹ nữ? Hay là bị bệnh đậu mùa chờ ông trời quyết định sống chết?

      Nàng chỉ biết, tâm cơ của nàng, vây bám lấy nàng cả đời, vĩnh viễn cũng mất .

      Thần sắc của nàng rất lạnh, đáy mắt đen như màn đêm, Ngự Phượng Đàn nghe thanh của nàng, sâu thẳm trong tiếng toát lên vẻ bi thương, vẫn cảm thấy nàng rất thông minh, còn có chút giảo hoạt đáng của nữ tử, nhưng đến hôm nay mới phát ra, đấy chỉ là vẻ bề ngoài của nàng, còn bên trong của nàng dấu bí mật khủng khiếp, nàng muốn cho người náà, cũng nguyện ý cùng người khác mở lòng.

      Bất luận là kẻ nào, kể cả .

      “Ta phải là có ý kia…..” Nhìn Vân Khanh biểu tình quật cường, thắt lưng thẳng đứng, trong hai tròng mắt của nàng giống như là có hai ngọn lửa bùng cháy, mang theo ý tứ chớ lại gần, Ngự Phượng Đàn chỉ cảm thấy yết hầu khô chát, bắt đầu năng lưu loát, trong lòng Vân Khanh, rốt cuộc cất giấu cái gì, nàng chỉ mới 14 tuổi, lại có bí mật gì cất giấu tận sâu trong lòng như thế.

      “Ý của thế tử như thế nào quan trọng, chỉ giống như là lời thế tử , chỗ cách ly này vốn có người bị bệnh ở, xin thế tử hãy sớm rời khỏi, để tránh lây bệnh, đến lúc đấy lại liên lụy đến Vân Khanh!” Nàng nâng lên đôi mắt lãnh đạm, thanh nhàng của nàng, đốt lên lửa giận trong lòng Ngự Phượng Đàn, tay kéo Vân Khanh đến trước mặt, trong đôi mắt hẹp dài của , mơ hồ lên hình ảnh của Vân Khanh.

      “Thẩm Vân Khanh, nàng rốt cục có biết vì sao ta lại đến nơi này hay , nàng cho ta biết, lâu như vậy, nàng đối với tâm ý của ta chút cũng có cảm giác, chút cũng nhận thấy!?!”

      Hơi thở phẫn nộ theo đôi môi mỏng phun ra, thổi qua da thịt Vân Khanh, mắt phượng của Ngự Phượng Đàn híp lại, mang theo tà ý, thanh mang theo áp lực, thống khổ.

      “Ta biết, ta đương nhiên biết, dòng máu hoàng tôn quý tộc của các người, coi trọng cái gì đó, dốc toàn lực để đạt được, Vân Khanh ta cũng giống như món đồ vật vậy, có khác gì cái bình hao, khối điêu khắc tinh xảo, ngài toàn lực muốn sở hữu, muốn chiếm làm của riêng!”

      Ngự Phượng Đàn trong lòng dâng lên ngọn sóng, là muốn có được nàng, muốn nàng là của , nhưng ham muốn của giống như chiếm dụng mà nàng .

      Nhưng lại biết phải phản bác như thế nào, giải thích như thế nào, coi như biểu đạt ý nghĩ của mình, nhưng đều là giống như những lời nàng .

      Ánh sáng ảm đạm trong phòng, dựa vào ánh nến trong góc phòng, đem toàn bộ căn phòng chiếu sáng, yên sắc mông lung, chiếu lên phần dung nhan phấn hồng của Vân Khanh, trong suốt giống như có thể phản xạ ánh sáng, sắc váy dài đỏ thêu nguyệt thạch, từng hạt từng hạt lấp lánh, càng tôn lên vẻ đẹp lóa mắt của giai nhân, mỹ nhân như ngọc.

      Nhưng mỹ nhân này, gần ngay trước mắt lại xa tận chân trời.

    4. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      uầy tem nè :))) tên tiêu đề ngọt chưa kìa <3

    5. thaongoc.vthv

      thaongoc.vthv Active Member

      Bài viết:
      176
      Được thích:
      164
      Sao đọc thấy đau lòng cho VK thế này. Sống mà thể tin tưởng được ai ca, chỉ có thể dựa vào chính mình thui. Phượng Đàn muốn có được mỹ nhân cần phải cố gắng hơn nữa mới được

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :