1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 44. Sắc Thương

      Edit: anhsaobang 

      Beta: Ishtar


      Xấu hổ đến Trương chưởng quỹ vùi đầu dùng sức chạy về phía trước, đụng vào thân cây, đau đến méo miệng cũng dám ngừng, vốn tính toán, thừa dịp Thẩm gia gặp chuyện may, dám vướng vào chuyện gì, bắt chẹt để kiếm mộ vố, ai ngờ ngược lại làm cho mình mất mặt!



      phụ nhân vây xem lớn tiếng : "Thẩm tiểu thư, vải nhà ngài tốt, giá trị cũng tốt, nhưng bán lẻ, chúng ta mua nổi a!"



      "Đúng vậy a, đúng vậy a, Liễu lăng kia gì, nhưng Ni Miên kia, vừa rồi ta nhìn thấy cũng rất tệ!"



      Vây xem dân chúng ra có ý xấu, các nàng có ý muốn vô giúp vui, Lý Tư muốn đứng ra cự tuyệt, Vân Khanh lại thản nhiên cười, đứng ra : "Thẩm gia có thể có ngày hôm nay, ít nhiều cũng do hương thân phụ lão thành Dương Châu ủng hộ! Mới vừa rồi mọi người cũng nghe thấy, Trương chưởng quỹ  mặc dù là đến nháo , nhưng cũng , vải dệt của Thẩm gia chúng ta là tốt nhất Dương Châu, vì cảm tạ ủng hộ của mọi người đối với Thẩm gia, ngày hôm nay sa tanh Thẩm gia, tăng giá ít bán lẻ, nhưng chỉ hạn trong ngày hôm nay thôi, bởi vì a, Thẩm gia chúng ta, cũng thể cùng các thương hộ khác tranh lời!"



      phen như tri kỷ, lại mang theo trêu ghẹo, mọi người ngờ thiên kim nhà cao cửa rộng cũng có loại ngữ khí chuyện thoải mái dễ gần thế này, hơn nữa nghe được có thể lên giá chút, nhất thời bắt đầu tranh mua.



      Vân Khanh thừa dịp đám người chen lấn còn chưa động, được Lý Tư, Lưu Thúy cùng Thải Thành che chắn, ra sau viện.



      "Đại tiểu thư, bán lẻ như vậy có thể tốt lắm?" Lý Tư có chút lo lắng, dù sao Thẩm gia vẫn là nhà bán sỉ, giá so với các thương hộ khác đương nhiên rẻ hơn rất nhiều, lo lắng quá nhiều người mua, khiến các thương hộ khác bất mãn.



      "Chúng ta cũng chỉ bán nửa ngày mà thôi, chập tối mặt trời lặn liền đóng cửa, đối với bọn họ tổn thất lớn. Mà việc hôm nay, ông thấy đó, có nhiều người xem như vậy, nếu bọn họ câu cũng tốt, đồn đãi chính là biến hóa ngừng, đến lúc đó thực biến thành Thẩm gia ta bán hàng nhái, phiền toái liền lớn hơn rất nhiều rồi. Nay ta tuyên bố có thể mua giá vải dệt mà ngày thường mua được, trong lòng bọn họ cũng chỉ có vui sướng, chỉ cần trong lòng bọn họ hướng về chúng ta, lời tự nhiên mà đối với thiên về chúng ta, tại Thẩm gia chúng ta cần tin tức cùng lời đồn có lợi, như vậy khi có biến cố mới có thể đứng vững được." Vân Khanh nhìn thoáng qua người làm bận túi bụi, ôn nhu .



      Lý Tư hoàn toàn ngờ những chuyện mà Vân Khanh lo lắng luôn vượt qua tưởng tượng của , tựa như chơi cờ, khi ra bước đầu tiên, Vân Khanh thường thường nghĩ tới bước thứ mười, hoặc có thể là bước thứ hai mươi.



      trước mặt này tuy thân hình mềm mại nhưng phảng phất chứa trí tuệ vô biên, cặp phượng mâu vừa ngạo nghễ vừa bình tĩnh kia, tựa hồ có thể đem toàn cục đều nắm chắc ở trong tay từng bước vững vàng lên.



      Lý Tư tin tưởng rằng, cho dù lão gia thực phát sinh bất hạnh, dưới thống lĩnh của đại tiểu thư, Thẩm gia cũng tuyệt đối suy bại.



      Mà tử y nam tử ở bên ngoài xem náo nhiệt, lúc này khóe miệng lại hơi hơi cong lên, đại tiểu thư vị Thẩm gia này, thể đơn giản, mặc dù là tùy cơ ứng biến, nhưng vẫn lo nghĩ sâu xa, hơn hẳn nữ tử bình thường.



      Gã sai vặt phía sau lại hiếu kỳ : "Gia, tiểu thư Thẩm gia này sảng khoái  bán lẻ, khiến người làm trong tiệm làm việc bận rộn ngơi, kiếm cũng kiếm được nhiều, phải là tìm khổ sao?"



      "Đây là ngươi cùng của nàng bất đồng." Tử y nam tử thấy nàng vào hậu viện, trong đầu lên dáng uyển chuyển của nàng, xác định chính mình từng thấy qua nàng, nhất định gặp qua, rốt cuộc là gặp nhau ở nơi nào.



      "Ta làm sao cùng nàng bất đồng rồi?" Gã sai vặt còn tò mò.



      Tử y nam tử đôi mắt lạnh lùng, liếc cái, "Ngươi nhiều quá."



      Thấy nam tử sắc mặt lạnh rời , gã sai vặt lập tức ngậm chặt miệng, cũng là theo gia đến phố xá sầm uất này, thư giãn chút, gia thích nhất là người nhiều, vẫn nên ngậm miệng lại hơn.



      Màn đêm chậm rãi buông xuống, đèn đuốc theo căn phòng được thắp lên, từng nhà đốt đuốc, mà Vân Khanh lúc này đến trước cổng Thẩm phủ.



      Lý Tư nhớ tới việc, "Đại tiểu thư, Tiết phú hộ kia, nô tài phái người theo dõi mấy ngày, đem tư liệu cùng hành tung của đều viết tờ giấy này."



      Vân Khanh tiếp nhận giấy, gật gật đầu, "Những khoản nợ quý kia đuề thu hồi đủ?"



      "Trừ người bắt đầu này, những khoản khác đều ổn, nô tài cũng luôn xem chừng những lần xuất hàng, phân phó người đáng tin theo dõi." Lý Tư cau mày, vẻ mặt nghiêm trang , tại chút cũng thể lơi lỏng, so với vấn đề bên ngoài, nội bộ xuất vấn đề mới đáng sợ nhất. Mấy ngày trước bắt được bốn tên vụng trộm muốn đem kỹ thuật dệt vải ở phường nhuộm ra ngoài, thẳng tay trừng phạt trước mặt người làm rồi đưa đến quan phủ.



      "Vất vả cho ông rồi, chỉ cần vượt qua khoảng thời gian này tốt thôi." Vân Khanh lại cười , sắc mặt thản nhiên dưới ánh đèn, mâu trung lại mang theo sắc bén khiến người thể bỏ qua.



      "Nô tài cũng tin là vậy." Lý Tư .



      Đợi Lý Tư xa, Vân Khanh mới xoay người vào cửa, sắc trời hoàng hôn làm trước mắt nàng như có tầng màn mỏng kéo xuống, trán có chút đau nhức, nàng đem mũ sa lấy xuống, Thải Thanh nhận lấy, đau lòng nhìn Vân Khanh:



      "Tiểu thư, người trở về tắm cái, hôm nay liền sớm chút nghỉ ngơi , người cứ tiếp tục như vậy thân thể làm sao chịu được!"



      Vân Khanh nghe ra quan tâm của nàng, quay đầu cười : "Nha đầu nhà em, có phải hay chính mình mệt mỏi, muốn nhàn hạ, nếu là như thế, ngày mai ta cho em nghỉ ngày, em nghỉ ngơi tốt !"



      Nàng khi cùng nha hoàn ở chung, chỉ dùng uy nghiêm, có đôi khi cũng phải cùng các nàng giỡn vui đùa, như vậy mới có thể để cho các nàng cảm thấy dễ thân thiện, dùng người cũng là loại học vấn.



      "Tiểu thư, người trở lại, nô tỳ đoán người tầm giờ này trở về, nên bảo người chuẩn bị sẵn nước tắm rồi." Vào sân, Tuyết Lan liền tiến lên đón, tha thiết .



      "Ân." Vân Khanh gật đầu, Tuyết Lan nếu là có thể đem tâm nhãn dùng vào chỗ nên dùng, cho dù làm nha hoàn cũng là nha hoàn xuất sắc, mấy ngày này nàng ta vẫn lưu ý thời gian ra vào của mình, đem mọi thứ chuẩn bị chu đáo .



      Bởi vì Thải Thanh cùng Lưu Thúy mỗi ngày đều phải theo nàng, Tuyết Lan liền mình đứng đầu, tuy rằng lúc bắt đầu rất nhiều nha hoàn chịu dưới trướng nàng ta, nhưng miệng nàng ta ngọt cũng dỗ được ít người, trái lại cũng đem sân quản đâu vào đấy.



      Đương nhiên, vẫn là Thanh Liên trầm ổn hơn, tuy rằng lời nào, nhưng luôn biết nắm bắt việc, hỏi đơn thuần, nhưng cũng ngu ngốc, hơn nữa có Phi Đan coi chừng, Tuyết Lan cũng dám lỗ mãng rồi.



      Vân Khanh ngâm mình trong thùng tắm, đầu tựa vào thành bồn bên cạnh, nhắm mắt, bắt đầu nghĩ về chuyện ngày mai, nếu muốn tham gia tranh cử hoàng thương, có rất nhiều việc bây giờ phải chuẩn bị , nên chào hỏi chào hỏi, nên đưa lễ đưa lễ. . . . . .



      Nay muốn bảy tháng . . . . .



      Bảy tháng rồi. . . . . .



      Nhanh như vậy liền bảy tháng rồi, nếu cả đời này cũng thay đổi, kiện kia tiếp theo đến đây!



      Rốt cuộc tới hay , ít nhất nàng bây giờ còn chưa có thu được tin tức, nếu đến, coi tình huống trước mắt, chừng phải là chuyện xấu.



      Ở trong sương mù mênh mông, bóng dáng lặng yên tiếng động vào . . . . . .

       p/s: ai zay ta??? >_<

      ai mong Đàn chương sau ấy lên sàn đó nha !!!
      AELITA, Minhang, Huỳnh Thượng Hỷ8 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 45. đáng ghét

      Edit:

      Beta: Ishtar


      Ở trong sương mù mênh mông, bóng dáng nhợt nhạt lặng yên tiếng động vào, Vân Khanh cảnh giác quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tròn của Lưu Thúy lộ ra trong sương mù, trong tay cầm xiêm y ở nhà, ánh mắt đảo qua giấy tờ để ở bên cạnh nàng, vẻ mặt trách cứ : "Tiểu thư, người vừa tắm vừa xem giấy tờ rồi, nước muốn lạnh mà người còn ngâm, mặc dù là ngày hè, người cũng phải chú ý chút, nhiễm phong hàn vào ngày hè cũng dễ khỏi a."



      Thu hồi tầm mắt, Vân Khanh từ trong nước đứng lên, để Lưu Thúy giúp nàng lau khô thân mình, thay áo ngủ nhàng mềm mại, mới lại cười : "Lưu Thúy, ta phát em tại càng ngày càng giống Bà Quản Gia nha, xem ra là muốn gả cho người rồi."



      Lưu Thúy bị nàng mặt đỏ lên, đôi mắt cũng đỏ, "Nô tỳ lấy ai cả, vẫn theo tiểu thư, chờ tiểu thư lập gia đình, cũng muốn theo tiểu thư."



      Từ phòng tắm ra, Vân Khanh thản nhiên cười, cúi đầu từ chối cho ý kiến, có thể lập gia đình rồi sau, nay lâm vào cảnh này, làm sao còn rãnh nghĩ loại chuyện này, con đường đó về sau cũng là ràng.



      Lưu Thúy đứng ở phía sau giúp nàng lau tóc, nhìn Vân Khanh trong gương dung nhan càng ngày càng đẹp, nàng mỗi ngày đều nhìn thấy, nay nhìn kỹ, cũng hiểu được dù đắc ý cũng thể ra, trong lòng có chút cam lòng, tiểu thư là người tài giỏi như vậy, nên gặp phải chuyện này, nay lão gia sinh tử còn chưa biết, cũng chỉ có dựa vào tiểu thư mới có thể  giữ vững gia đình này.



      Trong phòng im lặng, nén nhang khắc hoa mẫu đơn màu vàng được đốt lên tản ra mùi thơm ngát, Lưu Thúy tháo tóc cho Vân Khanh xong, Thanh Liên bưng lên chén cháo dưỡng thần bổ khí, liền lặng lẽ lui ra ngoài.



      Mấy ngày này, các nàng quen với việc Vân Khanh thích yên tĩnh ban đêm để xem báo cáo cùng tư liệu, đều ở ngoài phòng, để quấy rầy nàng.



      Có bốn khối băng đặt ở góc phòng, hàn băng trong lư đồng tản ra khí mát lạnh, đem cái nóng của ngày hè phương Nam làm dịu bớt.



      Vân Khanh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường có bề ngoài hình lâu đài, tại qua giờ sửu, nhớ tới ngày mai phải xử lý chuyện của Tiết phú hộ, biết tại sao, huyệt thái dương có chút đau.



      Nàng cúi đầu từ trong bàn học lấy ra cái hộp , từ bên trong lấy ra lọ dầu màu xanh, muốn xoa lên huyệt thái dương để ổn định tinh thần.



      Chợt nghe trong phòng có tiếng động , nàng cảnh giác ngẩng đầu nhìn, thân ảnh cao to đứng ở phía sau tấm màn tơ vàng bằng lụa phù dung mỏng treo ở cửa tròn rủ xuống đất, áo bào màu trắng như ánh trăng lượn vòng trong phòng có cảm giác dễ chịu, hoa văn Bàn Long màu tím ở cổ tay áo cùng vạt áo uốn lượn lên, đôi mắt hẹp phát ra ánh sáng liêm diễm hữu tình, ra khuôn mặt diễm lệ mà sắc bén, biểu lộ khuôn mặt trắng như ngọc, mơ hồ có loại khí thế bức người.



      Chỉ cần liếc mắt cái, Vân Khanh biết người đến là ai, trừ ra, còn ai có thể vô duyên vô cớ lẻn vào khuê phòng nữ tử, lướt qua canh phòng gắt gao của hạ nhân cùng thủ vệ, cùng những con chó săn hung ác, to gan tới khuê phòng nữ nhân làm càn chứ.



      Chính là người lần trước từ biệt, nay nhớ tới, lặng yên biến mất gần năm rồi, thời gian nước chảy thoi đưa, người nào liền trở về trị trí người đó.



      Vân Khanh ngước mắt nhìn thoáng qua , ngón tay mảnh khảnh dính chút dầu, ở huyệt thái dương nhàng xoa, làm như thấy.



      Ngự Phượng Đàn từng bước tiêu sái đến trước mặt nàng, đôi môi ý cười, sau đó đứng chỗ khác ở án thư, thân mình thoạt nhìn cao to, che bớt ánh sáng của ánh trăng cùng ánh nến, con ngươi hẹp dài sáng lấp lánh, bởi vì đứng đối diện với ánh nến, càng có vẻ sáng rọi rạng rỡ, đưa tầm mắt theo ánh sáng yếu ớt dò xét cẩn thận phía bên kia bàn học, nhìn bình tĩnh ngồi dựa lưng vào ghế.



      Sắc mặt của nàng thản nhiên, ngón tay khi nặng khi mát xa huyệt thái dương, lông mi dài rủ xuống, che hơn phân nửa cặp phượng mâu, xem  quá ràng.



      nhớ lại lần đầu tiên xông tới, khi đó nàng còn có thể lộ ra ánh mắt bối rối, còn có thể giống như chú mèo làm ra bày ra tư thế phòng vệ, mà nay khi tái kiến, lại phảng phất giống như thay đổi thành người khác, thong dong đến làm cho tâm đều đau.



      Nhớ tới sau khi vào thành nghe được những tin tức kia, Ngự Phượng Đàn đôi mắt hẹp dài liền lộ ra chút lãnh ý, " trễ thế này, nàng còn chưa ngủ?"



      Vân Khanh thu hồi ngón tay, đem dầu cù là đậy nắp lại, thu vào trong hòm thuốc, lại lấy khăn lau dược dính ngón tay, mới ngẩng đầu lên nhìn Ngự Phượng Đàn, "Thế tử nửa đêm đến thăm, là có chuyện gì cần chỉ giáo chăng?"



      Giữa những ngọn nến, gương mặt nàng trắng nõn tựa gốm sứ như nhiễm tầng ánh sáng, trong đôi mắt phượng khẽ nhếch lên lấm tấm vài điểm sáng, Ngự Phượng Đàn tim đập khỏi nhanh hơn, chỉ cảm thấy ở giữa vạn quân chém giết cũng kích thích bằng cái liếc mắt phong tình của nàng, khẽ nghiêng đầu, cười : "Nhớ nàng, liền nghĩ đến nhìn xem."



      Lời động lòng người như vậy từ miệng nam tử phong tư trác tuyệt  ra, phối hợp với ngọn đèn mờ mờ ám ám, bầu khí tĩnh lặng trong phòng, quả nơi thích hợp cho những cuộc hẹn hò.



      Đáng tiếc, Vân Khanh  tâm tư cùng phong nguyệt quan hệ, nàng hất cằm lên, đón nhận đôi mắt hẹp dài kia, cười , "Xem xong rồi sao? Vậy mời thế tử rời cho, cửa sổ ngay tại bên kia."



      Ngự Phượng Đàn sắc mặt trong nháy mắt ngớ ra, như thế nào câu ngọt ngào tương tư, qua miệng nàng liền đổi lấy lạnh nhạt, đáng tiếc nhìn hai gò má  gầy yếu kia, lại câu trách cứ đều được, làm bộ biết xấu hổ, từ trong tay áo lấy ra chiếc hộp hình tròn, đưa tay mở ra, chiếc vòng tay khảm ngọc minh châu màu xanh biếc được chạm khắc khéo léo cùng chiếc trâm cài cùng loại nằm phía tấm vải lót bằng nhung màu đỏ thẳm, ánh ngọc tỏa sáng chói mắt trong bóng tối, giống như dải cầu vồng rực rỡ.



      "Ngươi làm cái gì vậy?" Vân Khanh nhíu mày, sắc ngọc xanh biếc,  viên ngọc này chính là Lam Bảo Thạch, khảm đều uốn lượn vòng tay, vô luận chế tác, hay kiểu dáng, đều là cực phẩm trong cực phẩm, đem loại bảo ngọc cực phẩm này đưa đến trước mặt nàng, phải nghĩ muốn khoe khoang chứ.



      "Ta nghe , nàng bị tặc nhân bắt lần, liền sai người làm bộ trang sức như vậy cho nàng." Ngự Phượng Đàn từ trong hộp cầm chiếc trâm cài ra, vòng qua bên bàn, qua cắm thử đầu Vân Khanh.



      Vân Khanh từ ghế đứng lên, rút lui từng bước, "Ý tốt của thế tử, Vân Khanh vô cùng cảm kích, bất quá món đồ này quá mức quý trọng, ta thể thu lễ vật của ngài."



      Ngự Phượng Đàn chưa từng dự đoán được chỉ hành động, thế nhưng lại làm cho nàng cách mình xa từng bước, có chút ảo não nhíu mi, bỗng nhiên dừng bước, mặt mang theo khó xử : "Vòng tay cùng trâm cài này, phải như nàng tưởng tượng đâu." xong, rút trâm cài ra, ra bên trong đầu trâm được khoét rỗng, tinh tế giấu ở bên trong là cây đoản kiếm , ánh đao sắc nhọn ở dưới ngọn đèn chiết xạ ra từng tia sáng, vị trí được những viên ngọc xanh biếc vừa vặn được thiết kế như tay cầm, thích hợp với bàn tay của nữ tử mà làm tay bị thương.



      Vân Khanh vừa xem xét vừa nghĩ muốn làm ra vật trang sức khéo léo như vậy, tất nhiên là phải có tay nghề vô cùng khéo kéo tuyệt vời mới có thể  làm được, giá trị hẳn rất xa xỉ, , chỉ cần dựa theo sơt thích của nàng mà , nàng đối với cây trâm cài này hết sức hài lòng, nhưng là tổng hợp những cái khác, nàng tuyệt đối muốn.
      AELITA, Minhang, Huỳnh Thượng Hỷ6 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 45. đáng ghét

      Edit:

      Beta: Ishtar


      Ngự Phượng Đàn nhìn ra giữa đôi phương mâu của nàng là nhợt nhạt ý cười, lại đem vòng tay lấy ra, hai tay biết xoa bóp làm sao, bên trong lả tả  bắn ra cây châm, đâm tại bàn.



      "Bên trong tổng cộng có chín cây ngân châm, toàn bộ đều được thoa mê dược, tầm bắn trong vòng năm thước, càng gần càng hiệu quả." cúi đầu, bỗng nhiên lại tiến về phía trước bước, "Ta biết nàng thích nó, đây là ta chuẩn bị trong suốt ba tháng, nếu là người khác làm, khẳng định tốt như vậy."



      Vân Khanh bỗng nhiên liền nhớ lại ngày đó An Sơ Dương cũng đưa cho  nàng cái vòng tay như vậy, đương nhiên, so sánh tay nghề cùng giá trị, khẳng định là kém hơn cái Ngự Phượng Đàn làm ra này, tại sao nay lưu hành những loại trang sức thế này, là do an toàn của nữ tử, nên mọi người đều chú ý chăng? Nhưng nàng lúc ấy vốn có nhận đồ của An Sơ Dương, nay của Ngự Phượng Đàn, nàng cũng thu.



      "Làm phiền thế tử, mấy thứ này tuy tốt, nhưng đối với ngài lại dùng được." Vân Khanh có chút được tự nhiên nhích sang bên cạnh từng bước, Ngự Phượng Đàn hẹp mâu hơi hơi nheo lại, từ trong đôi mắt ấy lộ ra ánh sáng khác lạ, hiểu sao khiến cho tim người khác tự chủ đập nhanh nhịp, nàng phảng phất khống chế được cử động của mình, khỏi dần lui về phía sau.



      Nàng nghĩ đến Ngự Phượng Đàn cùng trước kia có khác nhau, lại phát có lẽ mình nghĩ sai rồi chăng, trải qua nửa năm khói lửa chiến tranh, người vị thế tử điện hạ này mang theo hơi thở sắc bén của người từng chinh qua những cuộc chiến chém giết khốc liệt, đôi mắt hẹp dài kia trong bóng tối, thậm chí loáng thoáng mang theo huyết quang.



      Ngự Phượng Đàn nhìn nàng, hề mở miệng, có thể nghe ra, hơi thở của Vân Khanh thoáng có chút ổn định, tầm mắt từ mặt nàng, đến hông của nàng, lại đến đùi nàng, nàng đối với , muốn biến thành  loại tư thái đề phòng.



      Bất thình lình, tay Vân Khanh bị đôi bàn tay to kéo lại, sau đó có cái gì đó được đeo vào cổ tay nàng, lạnh lẽo, lại lây dính chút nhiệt độ cơ thể ấm áp, vừa cúi đầu nhìn, liền thấy chiếc vòng khảm ngọc xanh biếc được đeo vào tay nàng lúc nào hay.



      "Chiếc vòng này là làm cho nàng, nàng nhất định phải đeo, vạn nhất lần sau lại gặp chuyện may, thời điểm có ai bên người, nàng còn có thể tự bảo vệ mình!"



      thanh từ tính mạnh mẽ vang lên bên tai, Vân Khanh ngẩng đầu lên, Ngự Phượng Đàn biết như thế nào, trong nháy mắt liền từ đối diện chuyển qua bên cạnh nàng, lúc ánh mắt nàng dừng lại mặt của mới phát khoảng cách giữa hai người vô cùng gần gũi, gần đến nỗi có thể thấy ràng trong đôi mắt kia là ảnh ngược phản chiếu của nàng.



      Loại hơi thở nóng rực hoàn toàn xa lạ phun ở mặt, Vân Khanh bỗng nhiên cảm thấy có chút tức giận, hơn nửa đêm xông vào trong phòng của nàng, lại bắt nàng đeo vòng tay, đến tột cùng là vì cái gì, nàng nhăn lại hai hàng lông mày, lấy tay dùng sức lôi kéo chiếc vòng, lại phát như thế nào cũng tháo ra được, "Ngươi nhanh chút đem thứ này gở xuống."



      "Tháo được, ta vừa rồi đem cơ quan bóp nát rồi." Ngự Phượng Đàn khóe miệng tà mị câu lên, trong nụ cười tựa hồ còn mang theo loại thích ý khi ý xấu thực được.



      "Ngươi tên hỗn đản này!" Vân Khanh dùng sức đưa tay kéo vòng tay xuống, mu bàn tay trắng nõn bởi vì cùng bảo thạch cứng rắn đụng nhau, xuất chút ửng đỏ, Ngự Phượng Đàn nhìn nàng còn dùng sức tháo xuống kéo, bàn tay đưa tới, bắt lấy tay phải của nàng, lực đạo lớn, đến mức kéo đau cổ tay nàng nhưng cũng để cho Vân Khanh giãy giụa được, "Đừng tháo nữa! Trừ phi nàng chặt đứt cánh tay, bằng tháo được!"



      Vân Khanh dùng sức lắc lư khuỷu tay, trong ánh mắt lửa giận thiêu đốt  , cùng   mắt đối mắt, phảng phất như lập tức tiến vào trận mưa hoa đào nhàng rơi dưới tàng cây.



      người nam nhân, sinh ra có dáng tốt như vậy làm cái gì, khó trách tiểu muội tinh!



      Vân Khanh mắng câu, thu hồi ánh mắt, "Ngươi nhanh chút buông tay!"



      " buông, để cho nàng lại tự ngược sao!" Ngự Phượng Đàn thực vững chắc đem Vân Khanh vây ở giữa bàn học cùng thân thể .



      Ngươi mới tự ngược, nếu phải ngươi vô duyên vô cớ tới đưa này nọ, ta cần phải như vậy sao? " , muốn đeo coi như xong." Vân Khanh trừng mắt liếc cái, vội .



      Đúng lúc này, Tuyết Lan bưng tách trà ngang qua trước cửa, nghe được bên trong có động tĩnh, cau mày : "Tiểu thư, người ngủ sao?"



      Vân Khanh lấy tay đẩy Ngự Phượng Đàn chút, kiên trì buông tay, cắn chút nha, quay đầu thản nhiên  : "Vẫn chưa, ta xem sách."



      "Nôi tì đem trà vào cho người." Tuyết Lan xong định đẩy cửa, tiểu thư ban đêm mệt nhọc, nàng vừa vặn có thể biểu .



      Vân Khanh nhếch mày nhìn Ngự Phượng Đàn, chút sứt mẻ, vẫn như trước cầm lấy tay nàng, có chút tự giác bị người khác bắt gặp, nàng là. . . . . . Vân Khanh lạnh lùng : "Ta phải rồi sao? Lúc ta đọc sách cho phép có người tiến vào quấy rầy!"



      Tuyết Lan giơ chân liền ngừng lại giữa trung, vẻ mặt cam lòng, như thế nào Lưu Thúy đưa trà vào có thể, nàng đến đưa tiểu thư liền mắng chửi người, chẳng lẽ nàng vận khí tốt, hay là nàng trời sinh cùng tiểu thư bát tự hợp, bất luận nàng như thế nào biểu , tiểu thư đối với nàng đều là bộ dáng thản nhiên như vậy.



      Nghe được Tuyết Lan bên ngoài bước chân càng ngày càng xa, Ngự Phượng Đàn cười khẽ mở miệng, Vân Khanh lập tức che miệng lại, làm dấu ra hiệu, ý bảo người còn chưa xa đâu.



      Lòng bàn tay ấm áp mềm mại ở môi, da thịt mềm mại giống như tơ lụa, Ngự Phượng Đàn  hô hấp có chút dồn dập.



      Mặt đối diện nàng, môi đỏ mọng hơi hơi cong lên, ra đường cong phấn nộn xinh tươi dụ hoặc, đôi mắt nhàn nhạt long lanh như đọng nước, hết thảy ở dưới ánh đèn đều trở nên mê ly dụ người.



      Ngự Phượng Đàn tựa như ma xui quỷ khiến, vươn đầu lưỡi nhàng  liếm chút, đầu lưỡi ẩm ướt ấm áp xẹt qua lòng bàn tay mẫn cảm, Vân Khanh toàn thân run lên, cơ hồ thiếu chút nữa là thét chói tai ra tiếng, ngay tại lúc sắp phát ra tiếng, liền lập tức nuốt trở lại.



      Nàng giống như bị điện giật, giật tay lại, chỉ cảm thấy cỗ nhiệt khí từ trong lòng bàn tay bắt đầu di chuyển khắp toàn thân, lan tràn đến tứ chi, lan tràn đến trong lòng, mặt xuất rặng mây đỏ.



      Ngự Phượng Đàn dường như còn chưa thấy đủ, vội bắt lại tay Vân Khanh, còn muốn lại đến chút, Vân Khanh bị làm cho tức giận, sắc mặt giống như được hỏa diễm chiếu rọi, oán hận đè thấp giọng : "Ngự Phượng Đàn, ngươi đủ!"



      " đủ!" Ngự Phượng Đàn hẹp mâu híp lại, như là cái vô lại bình thường nhộn nhạo liễm diễm ý cười, kiên định phủ nhận.



      Vân Khanh nhất quyết gì, khoảng cách giữa hai người lúc này khá gần, khi chuyện hơi thở phả xuống gáy gây ra cảm giác ấm áp, mặc dù là nghiến răng nghiến lợi ra câu, nhưng lời lại mang theo ba phần ý vị hàm xúc, vô luận kiếp trước, hay là kiếp này, bọn họ cũng chưa từng đối mặt nhau như vậy, lửa nóng mặt bỏng rát, ràng mới rồi còn bất hòa chống lại vị thế tử vô lại này, nàng cắn răng : "Thế tử điện hạ, đêm khuya, ta ngày mai còn có việc phải xử lý, cần phải nghỉ ngơi rồi."



      Ngự Phượng Đàn từ khi tiến vào, liền nhìn thấy Vân Khanh bộ lạnh nhạt xa cách, tư thái cứng rắn, nay thấy mặt nàng mây giăng phủ kín, trong đôi mắt mang theo bối rối, lòng hiểu sao vui vẻ lên. Trước đó như vậy là quá mức xa cách, làm cho cảm giác cách nàng rất xa, nay như vậy, mới là bộ dáng mong muốn nhìn thấy.



      vụng trộm câu lên khóe môi, tựa hồ mình có chút sở thích ác liệt, ưa thích ngắm nhìn sắc mặt bối rối của Vân Khanh, như vậy đáng hơn rất nhiều.



      nhếch miệng cười, lui về sau từng bước, tươi cười mang theo vẻ biếng nhác, lại tà mị, lông mi dài và rậm chớp chớp, "Hôm nay chỉ thu lãi đến đây thôi, kế tiếp, nên vào vấn đề chính thôi." Nếu phải sợ đem Vân Khanh chọc rất giận, còn luyến tiếc cái loại cảm giác thân mật vừa rồi này, ngửi thấy người nàng phát ra hơi thở thơm ngát, khác xa những  nữ tử khác cơ thể lúc nào cũng bốc lên mùi son phấn khó ngửi, mà người Vân Khanh mặc dù vừa mới tắm rửa, trong cơ thể vẫn còn sót lại nhiệt độ ẩm ướt, tản ra mùi hoa thanh nhã, phảng phất như đứng ở Bách Hoa Viên, sau khi được cơn mưa tẩy rửa đóa hoa tỏa ra hương vị thuần túy lại sạch . Hương vị như vậy, đối với , quả thực quá mức mê người.



      Vân Khanh bỗng nhiên nghĩ muốn đánh gương mặt tản ra mị hoặc  kia chút, té ra vị thế tử gia này có sở thích dùng qua món khai vị trước (ý thích vòng vo), giằng co nửa canh giờ, mới quay lại chính đề. Bất quá tốt xấu gì rốt cục cũng chịu lui bước, vừa rồi tư thế đó, hô hấp tựa hồ cũng có chút cản trở, "Cái gì chính đề?"



      "Nàng chuẩn bị chiêu tế ở rể?" Ngự Phượng Đàn nghiêng người dựa vào cánh cửa gỗ màu đen chạm khắc hoa hải đường, đáy mắt cất giấu ý cười, lại mang theo hơi chút lãnh ý.

      AELITA, Minhang, Huỳnh Thượng Hỷ8 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 45. đáng ghét

      Edit:

      Beta: Ishtar


      Vân Khanh khép hờ mí mắt, lông mi ở dưới ánh đèn tạo thành  hình cung xinh đẹp, chớp chớp hai cái, sau đó nhàng cười : "Chiêu tế, nhận tội tế, có gì bất đồng, ta nghĩ muốn lập gia đình."



      Chuyện này, nằm trong kế hoạch của nàng, coi như là có, đợi cho ngày nào đó trong nhà an ổn, nàng tìm nam nhân thành , sống cuộc sống bình thường, có lẽ thêm hai cái thông phòng, sau đó nàng sinh đứa con, ngồi vững vàng vị trí của mình, trượng phu tôn kính nàng, con cái hiếu kính nàng, thiếp thất sợ hãi nàng. . . . . .



      Đây là cuộc sống tốt nhất của nữ tử trong thiên hạ, kết cục tốt nhất rồi.



      Tiếng lòng than thở giống như đạo mê hương theo hô hấp truyền đến tận tâm gan, Ngự Phượng Đàn chỉ cảm thấy nơi nào đó truyền đến trận cảm nhận sâu sắc, nhìn nàng cúi đầu, chiếc gáy trắng nõn vẽ ra đường cong duyên dáng, phảng phất bị đè ép bởi những sức nặng vô hình, đem phần này xinh đẹp chiết ra khúc rẽ, nhưng lại chút nào cũng tổn hại đến vẻ đẹp của nàng được.



      "Nàng. . . . . ." Ngự Phượng Đàn lặng im  hồi, trong đôi mắt hẹp dài lên tia sáng huyết lệ, giống như tia nhìn của sói săn mồi, nay mười chín tuổi, ở trong kinh thành được vô số thiên kim, danh môn khuê nữ ngưỡng mộ, nhiều đếm xuể, chưa từng động tâm trước ai, lại cố tình ở Dương Châu này gặp được kiếp số của , cố gắng, cố gắng đợi cho đến ngày, có thể cần cố kỵ dòng dõi khác nhau, đem nàng cưới về, nhưng là nàng, tựa hồ chưa từng đặt ở trong lòng.



      Vô luận là hành vi, hay là đáy lòng, cũng chưa từng có chút trù tính nào, thậm chí ở trong tương lai của nàng, ngay cả khái niệm trượng phu này đều cơ hồ tồn tại .



      cúi đầu cười, ý cười nhàng mà thản nhiên, cả đời này thứ muốn, nàng là người đầu tiên, cho phép nàng cứ như vậy đẩy ra xa, cho dù lòng của nàng cứng rắn như sắt đá, cũng phải ở đó khoét ra cái động, đem bỏ vào.



      Ngự Phượng Đàn nhiều lời nữa, mà là cúi đầu  cười lên tiếng, "Ở nhà chờ, ta tìm phụ thân nàng."



      Thân phận của , thể tùy tiện trở thành con rể ở rể, chỉ đơn giản là cá nhân , là cháu ruột Minh Đế, Cẩn Vương  thế tử, khi muốn ở rể, gây nên phản ứng dây chuyền lớn, tuyệt đối phải chuyện Thẩm gia có thể thừa nhận, Minh Đế chắc chắn cho phép loại chuyện tổn hại uy nghiêm hoàng gia này phát sinh, đến lúc đó cơn giận của đế vương, e rằng cả Thẩm phủ trong đêm biến mất hoàn toàn ở Dương Châu.



      Nghe vậy, Vân Khanh ngẩng đầu lên nhìn , mái tóc đen được tùy ý buộc lên buông xuống, tản ra trường bào màu trắng, càng tôn lên nhan sắc xinh đẹp thêm phần ôn nhu, biết là ngọn đèn rất mê ly, hay là đôi mắt rất động lòng người, Vân Khanh chỉ cảm thấy trong lòng có loại tư vị lan tràn.



      Đứng thẳng người, Ngự Phượng Đàn cất bước tới, ở chóp mũi Vân Khanh  khẽ chạm, đáy mắt lên chút gian xảo, "Phụ thân nàng phải còn sống, nếu , hừ!"



      Vân Khanh bị chạm vào sóng mũi có điểm là lạ, lấy tay sờ sờ chóp mũi, mãi đến khi đạo thân ảnh kia giống như cơn gió tiêu tán  bay mất, mới hồi phục tinh thần, lại phát ra nàng đứng ngây ngốc hồi lâu, đáy mắt hàm chứ điều gì đó khó diễn tả, tiếng ‘ hừ ’ kia là có ý gì nha?



      Bất quá, có Ngự Phượng Đàn nhúng tay vào, nếu phụ thân còn sống, cơ hội tìm thấy người càng thêm vài phần.



      Nàng đứng lên, đẩy ra cửa sổ nhìn ánh trăng thẹn thùng bầu trời sau khi mây tan , cầu nguyện : Ông trời, ngài cho ta cơ hội sống lại lần nữa, như vậy xin ngài phù hộ phụ thân, cho ông bình yên vô trở về.



      Thân ảnh màu trắng từ trong trạch viện cao lớn bay ra, có chiếc xe ngựa hoa lệ dừng tại đầu ngõ, chờ chủ nhân đến.



      "Dịch Kính Thương, lấy ra tất cả bản lĩnh của ngươi, đem Thẩm Mậu  rơi xuống núi trong vòng 3 ngày tìm ra cho ta!" Ngự Phượng Đàn ngồi ở bên trong xe ngựa, sắc mặt thay bằng hàn ý lạnh thấu xương, người uy nghiêm vô hình phát ra, làm cho người nào có thể kháng cự.



      Vị thế tử này càng ngày càng có phong phạm của Cẩn Vương năm đó, thậm chí phương diện dụng binh, so với Cẩn Vương còn ác hơn, độc hơn, Dịch Kính Thương cúi đầu : "Thế tử, bệ hạ lệnh cho ngài tới xem xét tình hình an toàn toàn bộ vùng Giang Nam, hôm nay là ngày đầu tiên tới nơi, liền thăm dò thương nhân, chỉ sợ ổn."



      Ngự Phượng Đàn nghiêng tựa vào gối dựa trong toa xe, thú vị  nhìn khuôn mặt cương nghị của Dịch Kính Thương, cười tiếng, đôi mắt hẹp dài nhưng lại có ý cười, " Dịch Kính Thương, ngươi theo bên người ta bao nhiêu năm?"



      "Hồi thế tử, thêm năm nay nữa, chín năm rồi." Dịch Kính Thương chẳng biết tại sao lại hỏi vấn đề này, chỉ cúi đầu nghiêm túc trả lời.



      "Chín năm , ra thời gian dài như vậy, ta đây hỏi lại ngươi vấn đề, ngươi là trung với ta, hay là trung với bệ hạ đây?" Ngự Phượng Đàn mỉm cười, hỏi vân đạm phong khinh, mâu trung lại xẹt qua đạo ám quang.



      Dịch Kính Thương nhất thời cả người sững sờ, toàn thân căng thẳng, đối với vấn đề này, muốn như thế nào trả lời, nếu trả lời trung với bệ hạ, như vậy làm ám vệ của Ngự Phượng Đàn chín năm, chẳng khác gì là , giúp đỡ bệ hạ giám thị Ngự Phượng Đàn. Dịch Kính Thương ngốc, biết, nếu Minh Đế phái đến bên cạnh Ngự Phượng Đàn, mặc kệ về sau xảy ra biến cố gì, thời gian chín năm, dựa theo tính tình đa nghi của Minh Đế, cho dù lập công, cũng lại dùng nữa, mà nếu trả lời trung với Ngự Phượng Đàn, như vậy đối với tất cả những việc làm, lại là to gan lớn mật chống lại mệnh lệnh của Minh Đế.



      Ngự Phượng Đàn phải ngốc tử, loại chuyện này nếu dối hòng qua quýt xong chuyện, đổi lấy chỉ có thể là tiếng châm biếm.
      AELITA, Minhang, Huỳnh Thượng Hỷ6 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 45. đáng ghét

      Edit:

      Beta: Ishtar
      Nhìn Dịch Kính Thương cuối đầu, lời cũng , Ngự Phượng Đàn chậm rãi mở miệng, "Vấn đề này, ngươi có thể từ từ nghĩ, nghĩ đến khi ngươi cảm thấy thỏa đáng mới thôi, nhưng ta muốn còn kiên nhẫn rồi."



      Trục Giang mượn cuộc chinh chiến với Tây Nhung lần này trừ , bởi vì ám vệ giống như Trục Giang, là rất bình thường, người của , hoặc là cần, cần, phải là tinh .



      Hô hấp chậm rãi cùng với nội tâm  rối rắm, Dịch Kính Thương biết đây là Ngự Phượng Đàn muốn đáp án, cũng là muốn thái độ, luôn luôn chờ đợi ngày này, nhưng nghĩ đến xuất dưới loại tình huống này.



      Tựa như thoáng qua lâu lâu, kỳ cũng chỉ là nén nhang  thời gian.



      Dịch Kính Thương quỳ xuống hành lễ : "Thuộc hạ dốc toàn lực truy tìm tung tích của Thẩm Mậu."



      Tốt lắm, kẻ thức thời trang là trang tuấn kiệt, trong đôi mắt hẹp dài của Ngự Phượng Đàn lộ ra tia sáng vừa lòng,   ngã lưng về miếng đệm lót phía sau, chút để ý : "Ba ngày, nhớ kỹ."



      Dịch Kính Thương ngẩng đầu lên, tựa hồ suy nghĩ hồi lâu, mới cẩn thận , "Thế tử, thuộc hạ , ngài giúp Thẩm gia như vậy, là vì sao? Chỉ là vì Thẩm gia đại tiểu thư thôi sao?"



      Thẩm gia đại tiểu thư, Thẩm Vân khanh.



      Ngự Phượng Đàn nhợt nhạt cười, rũ mắt tản mát ra loại hơi thở sung sướng, nhớ tới mới vừa rồi bộ dáng nàng bối rối, lại cảm thấy thú vị.



      "Ngươi , có lẽ là vậy chăng."



      trời sinh vốn vô cùng tuấn tú, lúc này dưới ánh trăng chiếu rọi lại nở nụ cười, liền lại làm cho người ta nhìn đến đui mù, Dịch Kính Thương nhìn đến hoa cả mắt, cúi đầu, "Nếu là Lục công chúa biết Thẩm gia đại tiểu thư, tất để yên."



      "Biết sao, cho dù phải Thẩm gia đại tiểu thư, ta cũng thú nàng." Ngự Phượng Đàn sắc mặt trầm xuống, trong đôi mắt ràng có chút trầm, Lục công chúa đối với quả thực là cả ngày quấn quýt si mê, biến thành toàn bộ kinh thành đều biết đến, quả thực là phiền chết rồi.



      Nhắc đến người của hoàng gia, Dịch Kính Thương cũng thêm nữa, lập tức : "Thuộc hạ tra tung tích của Thẩm Mậu."



      "Ân." Ngự Phượng Đàn khoát tay, thời điểm thân ảnh Dịch Kính Thương biến mất ở trong trời đêm, hai mắt cũng nhắm nghiền, người chăn ngựa ngồi ở bên ngoài, bắt đầu giơ roi thúc ngựa, đánh xe về phía trước.



      Vân Khanh a, Vân Khanh, nàng mềm cũng ăn, cứng rắn cũng ăn, ta nên làm gì với nàng bây giờ a.



      đêm qua, sớm tinh mơ Vân Khanh ngồi bàn trang điểm, nàng còn có chút mơ mơ màng màng, đều do ngày hôm qua Ngự Phượng Đàn đến náo loạn lâu như vậy, hại nàng tối qua ngủ  quá muộn.



      Thải Thanh cầm lấy lược muốn chải đầu, lại ồ lên tiếng, "Tiểu thư, người tối hôm qua như thế nào đeo trâm cài ngủ a?"



      Nàng vươn tay đem cây trâm gỡ xuống, đặt ở bàn trang điểm, Lưu Thúy cầm lấy nhìn nhìn, kỳ quái : "Cây trâm này dường như chưa từng thấy qua a."



      Vân Khanh thế này mới nhìn về phía cây trâm trong tay nàng cầm, phải là cây trâm khảm lam ngọc tối hôm qua Ngự Phượng Đàn lấy ra  hay sao, nàng lúc ấy chỉ thấy đem vòng tay mang vào cổ tay nàng, khi nào trâm cài cũng được mang đầu nàng rồi, sao nàng lại phát ra gì hết.



      Nhớ tới hành vi tối hôm qua của người nọ, Vân Khanh trong lòng nảy lên cỗ tức giận, cổ tay còn nặng trịch  đeo thứ kia, về sau cũng thể gỡ xuống được, đây phải là muốn cho người ta nhìn thấy nàng mang đồ của chứ? Người này. . . . . .



      Nàng biết nên hình dung như thế nào, phá hư, cũng có làm ra chuyện người thần căm phẫn nào, tốt, nửa đêm xâm nhập khuê phòng nữ tử, còn tùy tiện đeo này nọ lên tay nàng, hành vi như vậy tốt ở chỗ nào chứ.



      Hoàn hảo lúc này là Thải Thanh chải tóc cho nàng, nếu để cho Tạ thị nhìn thấy cây trâm này, khẳng định là trong lòng sinh nghi, bất quá cũng may Ngự Phượng Đàn tặng cho nàng món trang sức này, giá trị sang quý, Vân Khanh có thể lấy cớ để cho qua chuyện.



      Nàng làm như có việc gì lấy lại trâm cài, lại kéo tay áo, cười : "Đây là cha lần trước rời bến trở về, tặng cho ta ." Nàng xong,  khép hạ mi mắt, thoạt nhìn có vài phần ưu tư thản nhiên.



      Lưu Thúy vừa thấy thần sắc nàng như thế, cho dù trong đầu nhớ vòng tay cùng trâm cài này, nàng chưa từng thấy qua, nhưng nàng rất tin tưởng tiểu thư nghi ngờ, lại nghe được Vân Khanh như thế, nhớ tới lão gia trong khoảng thời gian này sinh tử , tối hôm qua tiểu thư chừng là tưởng niệm phụ thân, mang trâm cài này vào, đây là loại tưởng niệm đối với lão gia, nàng nếu còn tiếp nữa, chẳng phải là tăng thêm bi thương cho tiểu thư đồ hay sao?



      Nghĩ đến đây, Lưu Thúy lập tức liền dời đề tài, "Cây trâm này quả thực rất đẹp, bằng hôm nay tiểu thư mặc nguyên bộ xiêm y kết hợp với cây trâm này , nhất định rạng rỡ sáng ngời, càng tôn lên vẻ đẹp của người."



      Nghe Lưu Thúy đem đề tài dời chỗ khác, Vân Khanh tự nhiên là nguyện ý, nàng nghĩ nghĩ, vẫn là đem trâm cài giao cho Thải Thanh, : "Em đem nó cất , đầu vẫn nên trang điểm quá mức nổi bật, đổi cây trâm sừng tê giác kia ."



      Cây trâm sừng tê giác này, cũng là Vân Khanh cố ý làm, đơn giản lại hào phóng, hơn nữa phối với xiêm y rất hợp, trọng yếu nhất là, hai đầu nó rắng chắc, là vũ khí tự vệ tốt nhất.



      Thải Thanh biết nguyên nhân này, gật đầu chải cho nàng  búi tóc Tùy Vân, điểm thêm mấy đóa màu xanh nhạt, lại cài thêm cây trâm sừng tê giác cây ở đầu, sau khi thấy Vân Khanh vừa lòng gật đầu, lại cẩn thận đem cây trâm khảm lam ngọc xanh biếc cất vào tần dưới cùng của hộp trang sức, tầng này đều là trang sức Vân Khanh quý nhất, trong ngày thường tùy tiện mang ra rêu rao.



      Tuyết Lan ở bên gấp xếp chăn, lại đem dư quang vài lần quét về phía vòng tay cổ tay Vân Khanh, mày hơi hơi nhíu nghi ngờ, lần trước lão gia đưa cho tiểu thư chiếc hợp, nàng bởi vì tò mò chiếc hộp nhạc màu trắng, lén nhìn nó, ràng có chiếc này vòng tay . . . . . .



      Lưu Thúy vừa quay đầu, liền nhìn đến nàng ta nhíu mi ánh mắt gian tà ngắm tới ngắm lui, trách mắng: "Ngươi xem ngươi, bảo ngươi gấp xếp chăn, ánh mắt quét tới quét lui làm cái gì. . . . . ."



      Vân Khanh quay đầu nhìn Tuyết Lan, Tuyết Lan lập tức thu lại tầm mắt, ra vẻ chuyên chú và thà bắt tay vào làm việc, Vân Khanh khóe miệng thản nhiên  câu lên, thay váy dài mỏng mềm , ra ngoài.

      AELITA, Minhang, Huỳnh Thượng Hỷ8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :