1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 15: Sĩ diện của di nương bị đánh
       Edit: Ivy Juel







      Sắc mặt Tạ thị nhất thời lúc trắng lúc xanh, hai mắt đầy lửa giận, vừa vào cửa làm cho lão gia miễn hành lễ, về sau nhất định đắc chí mà leo lên đầu bà, chuyện này tuyệt đối thể xảy ra.

      Nhìn thấy Tạ thị tức giận như muốn ra, Vân Khanh bước lên trước, mỉm cười : “Phụ thân, con đứng ở chỗ này lâu, vậy mà người thèm liếc nhìn con cái.”

      “Lại đây, để cha ngắm bảo bối Vân Khanh của cha, gần nửa năm gặp, cha suýt nữa nhận ra con.” Vừa thấy Vân Khanh bước lên hành lễ, Trầm Mậu lập tức buông tay Tô Mi ra, lên phía trước đỡ lấy Vân Khanh, ông nhiều năm như vậy có con trai, chỉ có nữ nhi là nàng, từ cưng chiều trong lòng bàn tay, bao nhiêu chiều đều dồn hết vào người nữ nhi.

      Nhưng chẳng qua Vân Khanh cũng biết , sở dĩ nàng được cha cưng chiều vì Thẩm gia có con trai, nếu Tô Mi sinh ra được nhi tử mọi chuyện rất khó trước được.

      “Nô tỳ vừa rồi còn tiểu thư càng ngày càng lớn, lại càng xinh đẹp hơn, lão gia nhìn thấy nhận ra, tiểu thư còn cho là nô tỳ xằng bậy đấy.” Nhìn thấy cha và con vừa gặp vui mừng, trong mắt Tạ thị cũng có điểm vui mừng, Lý ma ma là người làm trong phủ lâu, thời điểm thích hợp cũng có thể vui vẻ vài câu mà có vấn đề gì.

      “Đúng là như vậy, lại đây Vân Khanh, đây là Tô di nương.” tay dắt Vân Khanh đến trước mặt Tô Mi, Trầm Mậu mười phần vui vẻ , ông là người có vẻ ngoài tuấn kiệt xuất, hơn ba mươi tuổi có gia sản lớn, vợ hiền thiếp đẹp, điều tiếc nuối duy nhất là có con trai, đối với niềm vui của ông, Vân Khanh có thể hiểu được, thời đại này, mọi người đối với con trai nối dõi đều rất coi trọng.

      Tô Mi vẫn nhúc nhích dựa vào người Trương ma ma, bộ dáng nhu nhược yếu đuối tưởng như gió có thể thổi bay, ngoại trừ Vân Khanh, ai có thể nhận ra có điều gì khác lạ, lúc lâu sau cũng có bất kỳ hành động gì khác.

      Đáy mắt Vân Khanh lên tia sắc bén, chậm rãi cười rồi nhàng : “Vừa rồi lúc vào cửa thấy Tô di nương cử chỉ trang nhã đứng đắn, nhất định là có người giáo dưỡng quy củ.”

      “Tiểu thư tinh tường, phụ thân Tô Mi đúng là quan viên, từ lễ nghi đều được học cẩn thận.” Nhìn thấy Vân Khanh tán tụng mình, Tô Mi rụt rè trả lời, bày ra thân phận mình, bộ dạng thành làm nha hoàn,ma ma xung quanh đều nhíu mày.

      Dù là quan chỉ e cũng là quan lại , làm gì có nữ nhi nhà đại quan nào lại vội vội vàng vàng muốn làm thiếp thất của thương nhân, chừng đây chỉ là thứ nữ.

      Vân Khanh cười tươi như trước, dịu dàng : “ Quy củ quan gia với nhà chúng ta giống nhau, đối với hạ nhân đều là rộng lượng tự nhiên, bớt được rất nhiều chuyện phiền phức.”

      Lúc này Tô Mi mới biết mình bị cho vào bẫy, ta vừa vào cửa, chỉ là thiếp thất, cùng lắm mới được xem là nửa chủ nhân, mà Vân Khanh là Thẩm gia tiểu thư, là đích thực chủ nhân, chỉ cần nhìn thấy Vân Khanh, ta nhất định phải hành lễ.

      Tô Mi nhíu mày, ta ngay cả Tạ thị cũng muốn hành lễ, huống hồ là Vân Khanh, nhưng nhớ tới Trầm Mậu đối với nữ nhi này muôn vàn cưng chiều liền cố nén tức giận trong lòng, cúi đầu hành lễ.

      Vân Khanh nhanh chóng nghiêng thân mình, tránh lễ này, nàng chẳng qua là muốn kiềm chế kiêu ngạo của ta, nếu nhận lễ này, Trầm Mậu trong lòng nghĩ nàng cố tình làm khó ta

      Quả nhiên khi Trầm Mậu thấy nàng tránh lễ này, sắc mặt tốt lên, nữ nhi cũng sai, chẳng qua là đều dựa vào quy củ, chợt nghe Vân Khanh vui mừng ; “Phụ thân, nếu là di nương mới vào cửa, vậy theo quy củ phải dâng trà cho chủ mẫu nếu danh bất chính, ngôn bất thuận, sau này nếu sinh ra đệ đệ, người biết lại nghĩ là ngoại thất sinh ra, con muốn đệ đệ của mình có thanh danh tốt.”

      Nghe Vân Khanh trong bụng Tô Mi là đệ đệ, Trầm Mậu cảm thấy vui vẻ, cũng hiểu được lời nàng là có lý, mọi người liền hướng viện của Tạ thị tới.

      Dọc đường , Tô Mi nhìn xung quanh, cố gắng che dấu ánh mắt đầy dục vọng của mình, sớm nghe Thẩm gia phú quý, lúc này vào trong phủ nhìn trong vườn núi giả liền nhau, cây tử đằng thấp thoáng, cây cối xanh um, lầu các phủ trướng thêu, rường cột chạm khắc, mỗi bước mỗi cảnh, còn cao quý hơn so với nhà mình ít nhất là hơn gấp mười lần, trong thoáng chốc cảm thấy mình lấy bản thân để đánh bạc, tới bên Trầm Mậu làm thiếp là hoàn toàn chính xác.

      Vào viện của Tạ thị, Phỉ Thúy sớm sai người chuẩn bị trà đưa đến.

      Tô Mi vốn tưởng ở đại môn hành lễ liền có thể miễn quỳ lạy dâng trà, nghĩ tới còn phải quỳ dâng lễ với Tạ thị, trong lòng phục, cố ý từng bước run rẩy, trông như thắt lưng kia bất cứ lúc nào cũng có thể bị gãy.

      Hành động khoa trương này rốt cuộc làm cho Trầm Mậu để ý, ông khẽ nhíu mày, định mởi miệng Vân Khanh nhìn Tạ thị : “Nương, nhìn Tô di nương mới có hai tháng mà thắt lưng như muốn gãy, làm con nghĩ đến lúc trước nương mang thai con, nhất định là rất vất vả.”

      Vốn định miễn cho Tô Mi quỳ lạy, Trầm Mậu chợt dừng lại, nhớ tới ngày trước Tạ thị mang thai, ông vẫn luôn ở bên cạnh bà rời bước, mang thai được hai tháng, ngay cả bụng còn chưa thấy , làm sao có thể mệt nhọc như vậy, trong lòng có chút thoải mái, lúc này ông rất hy vọng vào đứa con trong bụng Tô Mi, nhưng cũng có nghĩa là Tô Mi lợi dụng đứa con này đứng trước mặt Tạ thị giả vờ ra vẻ, kết tóc thê tử thể bị ức hiếp, đạo lý này ông thể biết. Thuận tay bưng lên chén trà, Trầm Mậu làm ra vẻ chuyện gì cũng chưa nhìn thấy.

      Nhìn thấy Trầm Mậu giả bộ biết gì, Tô Mi biết việc quỳ lạy hôm nay nhất định phải làm, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Khanh, ra oai cái gì, chỉ là nữ nhi, sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài, chờ ta sinh nhi tử nhất định phải đuổi Vân Khanh ra khỏi Thẩm gia. Mặt lạnh nhạt nâng làn váy quỳ gối trước mặt Tạ thị, với Phỉ Thúy: “Dâng trà lên đây.”

      Phỉ Thúy gương mặt lạnh lùng, đưa trà đến, cũng trực tiếp đưa cho ta mà đưa cho Trương ma ma đứng bên cạnh.

      Hành động này làm Tô Mi tức giận kinh khủng, ta muốn nhân cơ hội Phỉ Thúy dâng trà, đưa nước trà hắt lên người, lấy cớ Tạ thị sai người bên cạnh hãm hại mình, làm cho lão gia ghét bỏ Tạ thị là ác phụ, nào ngờ Phỉ Thúy vốn thông minh, sớm tránh được kế này.

      Căm giận nhận lấy chén trà, Tô Mi hung hăng nhìn Tạ thị, muốn ta dâng trà? Chỉ là vợ của thương nhân mà cũng xứng? Vừa rồi làm rơi chén trà cũng tốt, tại ta dâng trà, nhân cơ hội này trực tiếp vu oan cho Tạ thị, so với đứa nha hoàn còn tốt hơn nhiều. Khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng, dâng chén trà lên: “Phu nhân xin nhận lạy của thiếp thất Tô Mi, từ bây giờ Tô Mi xin nguyện cùng phu nhân hầu hạ lão gia tốt.”

      Vân Khanh đứng bên cạnh Tạ thị đem mọi hành động của Tô Mi nhìn ràng, tuyệt đối thể để chén trà rơi trong tay nương, nếu phụ thân nghĩ nương ghen tị, như vậy trong mắt phụ thân và người khác, hình tượng hiền lành nhân hậu của nương bị hủy, từ nay về sau uy nghiêm trong nhà cũng còn nữa.

      Tạ thị tuy trong lòng thoải mái nhưng mặt cũng để lộ chút dấu vết gì, nhìn Tô Mi nhu thuận nhưng ánh mắt lại sắc bén, đưa tay ra nhận lấy.

      Theo các bạn chén trà này bà có uống được ? Màn hay còn ở phía sau
      Chôm chôm, AELITA, Bé Bi19 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      016 tự hạ thân phận, ngốc thể cứu
      Edit : Yên Chi
      Beta: Quảng Hằng







      Mắt thấy Tạ thị đưa tay nhận lấy chén trà, Vân Khanh cúi đầu rên khẽ tiếng, thân hình hơi chao đảo, Tạ thị lập tức quay đầu lại, đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi:” Làm sao vậy, có phải trong người nhiễm phong hàn chưa khỏi hay ?”

      Cùng lúc đó, Tô Mi trợn mắt lên, vốn tưởng Tạ thị cầm lấy chén trà liền thừa dịp buông tay nhưng tại muốn thu lại cũng còn kịp, “ Phanh “ tiếng, chén trà rơi xuống, nước trà cùng với những mảnh vỡ bằng sứ trắng văng tứ tung.

      Người sáng suốt đều nhìn ra đây là có chuyện gì, ngay cả Trầm Mậu cúi đầu uống trà cũng hơi nhíu mày, tức giận nhìn Tô Mi, “Ngươi ngay cả chén trà cũng cầm chắc sao?” Ngữ khí tuy , nhưng khó nhận ra ông có chút mất hứng rồi.

      Nàng ta sau này còn phải dựa vào ông, ngàn lần vạn lần thể đắc tội với Trầm Mậu, trong đầu Tô Mi suy nghĩ rất nhanh, Trương ma ma cũng nhìn ra có gì đúng, vội vàng xoay người đỡ lấy nàng rồi hỏi:”Tiểu thư, phải là bụng của người lại đau nữa chứ?”

      Nhìn vào ánh mắt của Trương ma ma, Tô Mi lập tức hiểu ý, mặt lộ ra vẻ đau đớn thống khổ, ôm lấy bụng ngồi xuống sàn,” Đúng vậy, vừa rồi biết tại sao, cảm giác giống như gân cốt bên trong có chút đau.” Vừa vừa ngừng liếc nhìn Trầm Mậu.

      “Nhiễm lạnh, còn mau chạy nhanh đến đỡ nàng đứng dậy.” Trầm Mậu , chỉ cần việc có liên quan đến đứa bé trong bụng, liền rất cẩn thận, về điểm này Tô Mi và Trương ma ma hiểu rất ràng.

      Tạ thị thấy nữ nhi có việc gì, quay đầu nhìn chén trà vỡ mặt đất, trong mắt lóe lên tia oán hận, tiểu tiện nhân này đáng khen, vừa vào cửa muốn ra oai phủ đầu bà, đến dâng trà cũng muốn thầm hại bà, nếu phải vừa rồi con bà choáng váng, chừng đem chén trà hắt lên người của mình.

      Tô Mi ôm bụng chậm rãi dựa vào Trương ma ma mà đứng lên, ở góc độ Trầm Mậu nhìn thấy, dùng ánh mắt thị uy nhìn Tạ thị, ngươi là chủ mẫu sao, ta muốn kính trà làm, ngươi có bản lĩnh bắt buộc ta .

      Thái độ khiêu khích như thế, làm cho người ta khó có thể chịu được, Vân Khanh hơi híp mắt, nhưng nàng chỉ cười thản nhiên, đáy mắt xẹt qua chút trào phúng, đem chén trà khác bàn bưng đến, “ Trà này rất nóng, nữ nhi thổi cho mẫu thân, tại vừa nguội.” cúi người dâng trà cho Tạ thị, giọng ở bên tai nàng:” Nương, nàng ta chịu kính trà có phải là càng tốt hơn ?”

      Trong nháy mắt, Tạ thị liền hiểu được, đưa mắt nhìn chén trà, khóe miệng khẽ cười, lửa giận trong mắt nháy mắt khôi phục lại bình thường, quay đầu với Trầm Mậu :” Lão gia, nếu thân thể Tô Mi khỏe , vậy nghĩ ngơi trước , Lan Tâm viện phía tây thiếp vẫn luôn cho người dọn dẹp, phòng khi có người nào vào phủ có thể nghĩ tại đó, vậy nay để cho nàng ngụ tại nơi đó .”

      tại Lan Tâm viện là viện tốt nhất trong Trầm phủ, Trầm Mậu thấy bà độ lượng như vậy, bất an trong lòng lập tức tiêu tán, mình quả nhiên cưới được phu nhân tốt, :”Được, phu nhân lo lắng cực kỳ chu đáo, vậy sắp xếp nàng ấy ở chỗ đó , Tô Mi, ngươi đến ở Lan Tâm viện , xem thấy thiếu gì, cứ việc đến bẩm với phu nhân là được.”

      Tô Mi vội vàng hướng Trầm Mậu phúc thân:” cảm tạ lão gia quan tâm.”

      “Đúng rồi, thiếp thân thấy bên người Tô Mi chỉ có ma ma hầu hạ, bằng để cho Xuân Xảo theo hầu hạ nàng ấy, lão gia, người thấy được ?”

      Nghĩ đến Xuân Xảo ngày thường ôn nhu săn sóc chu đáo, Trầm Mậu vừa lòng gật đầu:” Vẫn là phu nhân nghĩ chu đáo, Xuân Xảo quả thực rất tốt.” để chén trà màu hổ phách trong tay xuống, đứng dậy, đỡ lấy Tô Mi yếu đuối tới Lan Tâm viện, trước khi còn câu,”Tô Mi theo ta ngược xuôi , đường mệt nhọc vất vả, gia yến đêm nay nàng ấy tham gia.” xong vừa ra khỏi phòng vừa giọng chuyện cùng Tô Mi

      Trong mắt Vân Khanh lên chút chán ghét, Tô Mi này ràng là giở trò, dựa vào việc mang thai dám ở trước mặt mẫu thân thị uy khoe khoang, loại nữ nhân đáng ghét này, ở ngoài mặt trông rất yếu đuối nhu thuận, kỳ trong lòng rất gian xảo ngoan độc, giống y như Vi Ngưng Tử năm đó, ngoài mặt vô hại, tâm như rắn độc.

      Nhìn thấy bóng lưng của Trầm Mậu xa, Tạ thị lập tức ngồi xuống, xoắn chặt chiếc khăn tay, cố nén tức giận, thần sắc ảm đạm nhìn vào bụng của mình, đáy mắt tia khổ sở. Nếu bà có thể sinh được con trai, cũng lo lắng cái này cái kia, vị trí chủ mẫu ở Trầm gia tuyệt đối có ai lay động được.

      "Nương, đừng lo lắng, người còn có nữ nhi mà." Cầm lấy tay của Tạ thị , Vân Khanh an ủi.

      Chỉ đơn giản câu như vậy, lại làm cho trong lòng của Tạ thị thoải mái rất nhiều, vỗ vỗ vào tay của nữ nhi :” Vừa rồi may mắn là con nhắc nhở nương, còn mình là tiểu thư xuất thân nhà quan , đến việc kính trà là quy củ cũng hiểu.”

      Quy củ trong hào môn, khi tiểu thiếp mới vào cửa chỉ có kính trà cho chủ mẫu, nhận được hồng bao mới được công nhận là di nương, còn cùng lắm chỉ có thể coi là nha hoàn thông phòng mà thôi.

      Tô Mi tự cho mình thông minh, biết nhất thời được đắc ý, đem thân phận của chính mình biếm đến thấp nhất.

      Lý ma ma đưa mắt nhìn ra ngoài cửa khinh khi ,”Phu nhân, phải nô tỳ chứ, khi nàng ta vừa vào cửa, hai mắt phát sáng ngừng láo liên, giống như là chưa từng thấy qua những thứ quý giá, ngay cả nô tỳ cũng bằng, nàng ta là tiểu thư nhà quan, nô tỳ cũng tin nổi!”

      Nghe những lời này Tạ thị càng thêm ý cười, sẵn giọng :”Là tiểu thư nhà quan cũng phải là có khả năng, chẳng qua xem những gì nàng ta làm,vài phần chắc chỉ là thứ nữ mà thôi.” Dừng chút, lại tiếp:” Báo với các di nương, lão gia trở về, theo thường lệ, đến đại sảnh dùng cơm.”
      Lý ma ma lập tức hiểu ý, “ Nô tỳ lập tức cho người thông báo, đêm nay có trò hay để xem rồi.”

      Vào bữa tối.

      Lúc Vân Khanh đến đại sảnh, bên trong các ma ma nha hoàn đứng bên trong hầu hạ, chỉ trừ Tạ thị , ba vị di nương khác toàn bộ đến, nhiều ngày qua Vân Khanh trừ bỏ những chuyện tất yếu ra, đều là xem sách thuốc, gần như chưa nhìn qua các bà.

      Sau khi hướng Vân Khanh hành lễ, Trầm Mậu cũng vừa đến, nhìn thê thiếp tề tựu chỉnh tề, cảm giác tự hào của nam nhân dâng lên, tâm tình rất tốt, phân phó mọi người ngồi xuống dùng cơm.

      “Vừa nghe nương con về chuyện của Tề gia, hồi hôn hồi hôn, cha cho người tìm nhà còn tốt hơn.” Trầm Mậu sau khi trở về vẫn làm việc, vừa rồi mới được nghe Tạ thị chuyện của Tề gia, lúc này liền tỏ vẻ hồi hôn hồi hôn, Trầm gia còn khinh thường Tề gia cửa nhà nghèo, nữ nhi của Trầm Mậu ông muốn diện mạo có diện mạo, muốn tốt có tốt, còn sợ có người thích hay sao, “ Đây, món cá chưng này, cha nhớ con rất thích ăn, ăn nhiều chút.”

      “Phụ thân vẫn còn nhớ Vân Khanh thích ăn thứ này nhất nha.” Ăn hết miếng thịt bò, mắt phượng của Vân Khanh cười đến rạng rỡ, cảnh người nhà cùng nhau dùng cơm phảng phất giống như cách xa hàng trăm năm vậy, làm cho trong lòng nàng tăng thêm phần chua xót.

      "Cha đương nhiên nhớ rồi. . . . . ."

      Bên này cơm chỉ ăn mới đến nửa, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến trận tiếng gọi ầm ĩ, Tô Mi từ ngoài cửa chạy vào, quỳ đến trước mặt Trầm mậu, "Lão gia , người phải thay Tô Mi làm chủ. . . . . ."
      Chôm chôm, Bé Bi, JZii13 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      017 Tô Mi châm ngòi ly gián
      Edit : Yên Chi
      Beta: Quảng Hằng





      “Có chuyện gì mà hô to gọi , biết lớn , làm tổn hại đến thai nhi phải làm sao?” Tạ thị cau mày trách hỏi.

      Trầm Mậu liếc nhìn Tạ thị, cũng hề lên tiếng, Tô Mi vẻ mặt thống khổ đứng lên, nàng ta quỳ cũng chỉ là làm bộ , cầm khăn tay ở khóe mắt nức nở : “Lão gia, Mi nhi chỉ muốn hỏi chút, hôm nay phu nhân cấp cho nha hoàn sao lại lớn lối như vậy, nàng ta năng lỗ mãng, Mi nhi chỉ muốn giáo huấn nàng ta về tôn ti có khác, nàng ta vậy mà dám cãi lại!”
      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Xuân Xảo ngươi thử xem.” Trầm Mậu để đũa xuống, hai tay vỗ lên đầu gối, quay đầu lại hỏi. Nàng ta những lời này cho dù là cố nha hoàn mà Tạ thị an bày này là được , nhưng mà nàng ta có ngẫm lại, vào lúc an bày cho Xuân Xảo theo hầu hạ, Trầm Mậu cũng đồng ý, vì nàng hai câu mà thay đổi.

      Xuân Xảo cũng theo phía sau nàng ta vào, đứng ở bên, đầu cúi thấp, mặt còn có dấu tay sưng đỏ, nước mắt trong khóe mắt chực chờ rơi xuống, thập phần đáng thương,”Mi nương vừa vào trong phòng, liền vật gì cũng vuốt cũng lật xem, nô tỳ thấy nàng ta mang thai, đụng chạm đồ vật lung tung sợ động thai khí, liền khuyên giải vài câu, nàng ấy liền mắng nô tỳ thân phận thấp kém, bảo nô tỳ tự vả miệng, nô tỳ tất nhiên là chịu.”

      phải như thế, nàng ta đâu chỉ là khuyên giải, nàng ta châm chọc Mi nhi kiến thức hạn hẹp, chưa từng thấy qua những đồ vật snag trọng, như vậy làm sao người ta chịu được cơ chứ ?” Tô Mi biện giải .

      Nếu phải là kiến thức hạn hẹp, vì sao vừa vào phòng là ngừng nhìn cái này sờ cái kia, còn ngừng cảm thán xem vật này là bao nhiêu ngân lượng, Xuân Xảo trợn mắt lên nhìn.

      Nhìn xem cũng sai biệt lắm, Vân Khanh cầm lấy khăn tay nha hoàn đưa khẽ lau miệng, gương mặt nhu thuận ánh mắt lại sắc bén hỏi:” Chỉ là việc này thôi, ta còn nghĩ là làm sao vậy, Xuân Xảo, nếu là do ngươi sai, vì sao tự mình vả miệng ?”

      Xuân Xảo về phía trước, phúc thân hành lễ với Vân Khanh, ánh mắt kiều mị nhàng liếc nhìn về phía Trầm Mậu:”Theo như lời Đại tiểu thư , trong phủ đều có quy củ, nô tỳ tuy chỉ là nha hoàn thông phòng, nhưng cũng biết cấp bậc khác nhau, Mi nương nay có thai, lão gia cùng phu nhân cũng cất nhấc nàng, còn an bày cho nàng ta vào trong viện cùng với nha hoàn, nhưng nàng ta và nô tỳ giống nhau cũng đều là nha hoàn thông phòng , thể tùy hứng muốn mắng mắng, muốn đánh đánh, ngay cả phu nhân là chủ mẫu, cho dù muốn xử phạt hạ nhân cũng phải có nguyên do.”

      Tạ thị ở bên xem nghe thế khẽ cười lạnh, Xuân Xảo là do Trầm Mậu trước khi xuất môn mới thu làm nha hoàn thông phòng, cũng là người an phận , Tô Mi ở trong tay nàng ta làm sao có thể tốt được.

      “Ngươi cái gì, ai giống như ngươi là nha hoàn thông phòng ! Ta ràng là do lão gia mang vào nâng làm di nương!” Tô Mi hai mắt nổ hào quang, nhìn thẳng Xuân Xảo hận thể ăn tươi nuốt sống nàng ta.

      Ánh mắt của Trầm Mậu cũng trở nên khác thường, nổi giận :”Xuân Xảo, ai với ngươi Tô Mi là nha hoàn thông phòng?”
      Nhìn thấy Trầm Mậu phát hỏa, Xuân Xảo cũng có chút sợ hãi, quỳ xuống vừa khóc vừa :” Lão gia từng qua, Trầm phủ là có quy củ để trị gia, ai lại biết thiếp thất cần phải kính trà cho chủ mẫu, nhận được hồng bao mới được thừa nhận, Mi nương hôm nay đánh đổ chén trà, còn là đau bụng, chịu kính trà, đương nhiên thân phận nàng ta ở trong phủ phải là thông phòng sao !”
      Xuân Xảo vừa vừa nâng khuôn mặt nước mắt rơi như hoa đào, Trầm Mậu nhìn thấy trong lòng có vài phần nỡ, ánh mắt xẹt qua gương mặt của Tô Mi, lại nghĩ tới màn kính trà lúc đó, thầm tức giận, chỉ là kính chén trà thôi, mà cần phải sử dụng thủ đoạn, lòng dạ lại quá mức hẹp hòi.

      Nhưng chỉ là danh phận mà thôi, để cho phu nhân xác nhận thân phận nàng là tốt rồi.

      Ông xoay đầu lại, Vân Khanh đứng lên đến bên cạnh Trầm Mậu, giọng :”Cha, tuy là Mi nương hiểu những quy củ này, nay chỉ có thể là thông phòng, điều này cũng có gì phải lo lắng, , chờ sau khi nàng ấy sinh ra đứa , dựa theo quy củ nâng lên làm di nương được rồi, nếu cha sợ đệ đệ trong bụng bị ủy khuất, cứ bảo với nương cấp chi tiêu hàng tháng cho nàng ta theo cấp bậc của di nương là được.”
      "Lão gia. . . . . ." Tô Mi lập tức tới, cũng đứng ở bên cạnh Trầm Mậu, khẩn trương hô tiếng, những lời này của Vân Khanh cơ bản định rồi thân phận của nàng ta.

      Phải biết rằng , từ khi Đại Ung khai quốc đến nay, hoàng đế rất thích chế độ tam thê tứ thiếp, muốn sửa thành chế độ nhất phu nhất thê, cuối cùng tắc nghẽn thể thực được, nhưng lại đem chế độ của thiếp thất sửa lại, trừ phi có công lớn, nếu khi vào phủ là thân phận gì, sau này là thân phận đó, muốn thăng lên là chuyện vô cùng khó khăn, cách khác, nếu Tô Mi sinh ra đứa bé, cho dù là con trai, cũng chỉ được tính công, được thăng lên cũng chỉ là di nương, thể làm được sườn phu nhân.

      Sườn phu nhân tuy rằng phải là thê, nhưng cũng là chủ nhân, nếu như chính thất chết , nàng ta có thể làm chính, nhưng nếu là di nương được như vậy.

      Ánh mắt Trầm Mậu khẽ chuyển, muốn mở miệng, Thu di nương đứng ở phía sau Tạ thị chậm rãi mở miệng :”Vậy cũng được, trong phủ của chúng ta chưa có con trai, nếu như là con trai, đây chính là đại hỷ , đến lúc đó Mi nương là đại công thần , lão gia, người thấy Thu Nhi rất đúng phải ?”
      Thu di nương vốn là thê tử của chưởng quầy ở Trầm phủ, nhưng chưởng quầy thân mình tốt, đem phó thác nàng cho chủ nhân của mình, nàng điển hình là nữ tử Giang Nam, đáy thắt lưng ong, hơn nữa chịu nổi tĩnh mịch, sau khi phu quân qua đời bảy năm, liền đến với Trầm Mậu, Tạ thị làm chủ nâng lên làm di nương, xưa nay làm việc luôn xem xét cẩn thận, lời lại ngọt ngào, rất được lòng của Trầm Mậu.
      Hôm nay nàng mặc váy dài áo màu xanh nhạt, đầu cài trâm hình hoa đôi, cả người lộ ra như cành liễu đầu mùa xuân, quyến rũ động lòng người, Trầm Mậu nhìn thấy tâm cũng xao động, nhịn được :”Thu Nhi đúng đạo lý.”

      Tạ thị vừa nghe , nét mặt lên nét vui cười, vội vàng :”Xem ngươi kìa, vừa mới chuyện làm cho lão gia vui mừng phóng khoáng, lại nghĩ thông suốt, như vậy cứ dựa theo quy củ , Tô Mi ngươi cứ ở tại Lan Tâm viện trước, còn những thứ khác dựa theo cấp bậc di nương mà phát. Lão gia, người thấy thế nào?”

      Trầm Mậu gật gật đầu, trong lòng có chút áy náy, vốn bắt đầu muốn sau khi sinh ra đứa bé nâng lên làm sườn phu nhân, tại xem ra, cơ bản là có cơ hội rồi.
      Nhìn thê tử , nữ nhi, còn có các di nương ngồi trước mặt, ông cũng thể mở miệng, những quy củ này, khi được lập, thể tùy ý phá bỏ, nếu nhất định mấy trăm người trong nhà loạn. Trong lòng thở dài, đêm nay nghĩ ở chỗ Tô Mi, an ủi nàng ấy phen.

      Trong Lan tâm viện.

      Tô Mi nhào vào trong lòng của Trầm Mậu, khóc sướt mướt :”Lão gia, người bảo Mi Nhi phải sống như thế nào đây, thiếp liều lĩnh theo người, cả đời liền chỉ trông cậy vào lão gia người thôi, thế nhưng giờ so với nha hoàn cũng bằng, sau này quý phủ từ xuống dưới đều chê cười thiếp……”

      Nàng ta vừa kéo vừa khóc rất là thảm thương, Trầm Mậu vỗ vỗ vào lưng nàng ta, an ủi :”Đừng khóc, cẩn thận thân mình, khéo lát nữa lại là đau bụng.”

      Nghe như vậy, Tô Mi mới giọng lại, trao đổi ánh mắt với Trương ma ma, mới ngồi thẳng người tựa vào trong lòng ông, chậm rãi :”Lão gia, ngày hôm nay Mi Nhi gặp qua ba vị tỷ tỷ kia, mỗi người đều là xinh đẹp , khác gì Mi Nhi, lão gia đến với Mi nhi mới đây, còn các nàng ấy swoj rằng cũng mới vừa vào cửa lâu?”

      Lời này nghe qua toàn mùi dấm chua, Trầm Mậu nhíu mày cười, vỗ mặt nàng ta, híp mắt :” hươu vượn, biết lớn , Thu di nương vào phủ năm rồi.”

      “Vậy kỳ quái, Mi Nhi mới theo người có nữa năm mà có đứa , các nàng ấy lại lâu như vậy mà có, chẳng lẽ phu nhân muốn có người tranh thủ giành tình cảm của bà ấy sao?”

      " bậy!" Trầm Mậu khiển trách tiếng, trán nhíu lại thần sắc có chút thay đổi.
      Chôm chôm, Bé Bi, JZii14 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      018 Có người xuống tay độc thủ ở Thẩm phủ
      Edit : Yên Chi
      Beta: Quảng Hằng







      đạt được mục đích, Tô Mi thầm cười, lời mềm giọng ghé vào người của Trầm Mậu, Tạ thị, lão gia để ý nhất là việc có con nối dòng, ngươi cứ chờ nhận lấy cơn lôi đình của lão gia .

      Màn đêm tối dần, đại viện Trầm gia cũng dần yên tĩnh trở lại.

      Ở Quy Nhạn các, ánh trăng như nước chảy, lẳng lặng chiếu xuống, thấp thoáng bóng cây khẽ vờn trêu đùa với mặt đất, theo gió lay động.

      Vân Khanh ngồi dưới đèn xem sách, Lưu Thúy ở bên dùng cây kéo khơi khơi bấc đèn, cho ánh sáng thêm sáng ít, sau đó chụp chụp đèn lên, khuyên nhủ: "Tiểu thư, ngài nên nghỉ lát, ngài xem hơn canh giờ rồi."
      “Nhanh như vậy rồi sao?” Vân Khanh buông sách xuống, nàng thể vì cố đọc sách mà làm cho mắt mình bị hỏng, quay đầu nhìn ra song cửa sổ, nhìn trăng bầu trời đêm, hiểu vì sao cảm thấy có chút mất mát, ngày xưa khi phụ thân xa trở về, ngày đầu tiên luôn ở cùng với mẫu thân, trò chuyện cùng với bà, nhưng hôm nay, trừ ở bữa cơm hai câu, còn những thứ khác cũng có làm.
      “ Lưu Thúy,nếu ta là con trai tốt rồi.” Nàng ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ, vật này là do Khôn Đế khai quốc phát minh ra, cái vòng tròn hình thể, chia làm 12 cái đo đếm, cứ mỗi thời khắc thần đều có đánh dấu, cần nghe trống điểm canh, cũng biết là giờ nào.

      Trước kia vào lúc Đại Ung vừa khai quốc, lúc đó Song Đế trị vì, chênh lệch của nam nữ lớn , còn có nữ tôn quốc, nữ tử cũng có thể váo triều làm quan, là thời điểm nữ tử cùng nam nhân ngang hàng, sau đó trải qua hai trăm năm chính biến địa vị của nữ nhân lại trở về như trước kia.

      “Đại tiểu thư, nương của nô tỳ từng qua, nữ tử hề kém so với nam nhân, nếu như có nữ tử, có nam nhân, nếu có nữ tử ở phía sau quản lý hết mọi việc trong gia đình, nam tử làm sao có thể làm những gì mình muốn, mà phải bận tâm chứ.” Lưu Thúy trấn an , mang theo vài phần sùng kính đối với mẫu thân.
      Vân Khanh nở nụ cười, cũng thấy hữu lý, “ Mẫu thân của em lời này đúng.” Nữ tử hề kém nam tử, chỉ là do thế đạo giờ đối xử hơi hà khắc đối với nữ nhân

      “Tiểu thư, bên ngoài có người đến tìm người .” nha hoàn bậc hai vén rèm lên báo lại, Lưu Thúy vội vàng ra nhìn rồi quay lại :” Là Vấn Nhi bên Lan Tâm viện .”

      “Cho nàng ta vào .” Vân Khanh phân phó, ra khỏi thư phòng, ngồi trong đại sảnh.
      Nha hoàn lập tức ra ngoài sau đó đem vào tiểu nha hoàn khoản mười tuổi vào, “Nô tỳ Vấn Nhi bái kiến tiểu thư.”

      “Đứng lên , bên kia có những chuyện gì trọng yếu?” Vấn nhi này là do Lưu Thúy thay Vân Khanh an bài đến Lan Tâm viện làm nội ứng, nàng ta đến đây nhất định bên Lan Tâm viện có chuyện gì xảy ra.

      Vấn Nhi đứng lên, đem những gì tối nay nàng nghe được lại toàn bộ cho Vân Khanh nghe, nghe được Tô Mi châm ngòi li gián quan hệ giữa mẫu thân và phụ thân, trong chốc lát, hai tròng mắt của Vân Khanh lộ ra tia sáng sắc bén, sắc mặt trầm như nước, ngón tay đặt bàn khẽ gõ, thanh thùng thùng đáng sợ tới mức Vấn Nhi dám nhúc nhích đứng yên ở bên, cúi đầu sợ mình sai chuyện gì rồi.

      Ngẫm nghĩ hồi, Vân Khanh ngẩng đầu lên, nhìn Vấn Nhi toàn thân cứng ngắc, nghỉ đến vừa rồi sắc mặt của mình rất rét lạnh dọa đến nàng ta, như vậy cũng tốt, Vấn Nhi về sau còn làm việc cho nàng, lưu lại trong lòng nàng ta sợ hãi uy nghiêm của nàng, liền mở miệng :” Làm tốt lắm, em làm có sai, quay về bên kia , miễn cho bọn họ phát ra.”

      Chờ cho Vấn Nhi lui ra ngoài, Lưu Thúy mới với vẻ mặt bất bình:” Mi nương này cũng quá nhiều chuyện rồi, ỷ vào trong bụng có đứa , muốn đoạt quyền của phu nhân, có người nào lại biết phu nhân muốn nhất chính là có con trai nối dòng, tuyệt đối có khả năng cố ý hại đứa của lão gia.”

      Việc này người khác biết người khác biết, nhưng cha nghĩ như thế nào về chuyện này lại là chuyện khác, Tô Mi thoạt nhìn có làm gì, nhưng thông minh có vài phần, biết từ điểm này mà châm ngòi li gián. Tuyệt đối thể để cho nàng ta li gián thành công, Vân Khanh lập tức đứng lên :” Lưu Thúy, chúng ta bây giờ đến chỗ phu nhân.”

      Lúc này Tạ thị vẻ mặt lo lắng ngồi ghế dài có lưng tựa hoa văn màu tím, Lý ma ma ở bên khuyên giải :” Phu nhân, người cũng đừng vội, cũng chưa biết được đứa bé trong bụng là nam hay nữ, nếu là nam hài cũng thôi, còn nếu là nữ nhi , tại lão gia sủng ái nàng ta phải là do trong bụng nàng ta có thai sao, nàng ta náo loạn càng lớn, đến lúc đó lão gia càng cảm thấy chán ghét, hơn nữa nếu là nam hài, chẳng lẽ lão gia lại để mang danh con vợ kế sao? Rốt cuộc cũng đem tới cho phu nhân nuôi dưỡng thôi.”

      Tạ Thị thở hơi, gật gật đầu :” Việc này cũng đúng, ngày hôm nay nếu như có Vân Khanh với ta câu đó, nếu để cho nàng ta may mắn sinh ra nam hài, chắc chắn nàng ta leo lên đầu ta mất."

      “ Đúng vậy, nay nàng ta có muốn nhảy nhót làm càn thế nào cũng chỉ là di nương,
      , nhưng những biệu hôm nay của Đại tiểu thư làm cho nô tỳ sợ hãi, những phản ứng cơ trí kia bình thường.” Lý ma ma cười trả lời, Đại tiểu thư trước kia mặc dù thông tuệ, nhưng chưa bao giờ quan tâm tới những chuyện này, ngày thường đều là ở trong phòng xem hoa ngắm trăng, thi từ ca phú, tại luôn hiểu được hợp thời thay phu nhân, có những lời phu nhân với lão gia thích hợp, nhưng do đại tiểu thư ra, dễ nghe hơn.

      Bên này vừa mới , nha hoàn bên ngoài liền tiến vào thông báo, Đại tiểu thư tới, Vân Khanh theo phía sau vén rèm lên rảo bước vào.

      “Vân Khanh, tại sao giờ này còn chưa nghĩ ?” Nhìn thấy nữ nhi, sắc mặt Tạ thị thu lại chút, nhưng nhìn kỹ nét mặt vẫn có thể phát ra, Vân Khanh cười cười, làm như nhìn thấy, đem áo choàng cởi xuống đưa cho Lưu Thúy, ngồi lên ghế :” Là do con ngủ được, nên tìm đến nương trò chuyện.”
      Trễ như vậy mà còn có lời để , Lý ma ma lập tức hiểu ý, khẽ liếc mắt, Phỉ Thúy cùng Hổ Phách lập tức ra ngoài canh cửa, đề phòng có người nghe lén, Vân Khanh lúc này mới mở miệng đem những lới Vấn Nhi vừa kể thuật lại lần.

      Nghe vậy, Tạ thị tức giận dằn mạnh cốc nước lên bàn, nổi giận mắng :” Tiện nhân này, cũng là quá càn rỡ rồi, thế mà lại dùng việc này làm cái cớ , ả ta cho rằng ta cũng giống như ả có lòng dạ hẹp hòi ganh tỵ người khác có con sao !”
      Thấy Tạ thị tức giận, Vân Khanh trầm ngâm chút, mới mở miệng “ Mẫu thân bớt giận, bất quá có chuyện khác nữ nhi để tâm hơn lại có chút nghi hoặc, sao nhiều năm như vậy trong phủ lại có con nối dòng, Tô Mi đến từ bên ngoài liền có thai, việc này có phải có chút kỳ quái hay ?”
      Từ sau khi nàng trọng sinh, có chút vấn đề kịp ngẫm nghĩ, cho đến khi nhìn thấy Tô Mi, nàng mới giật mình thông suốt. Kiếp trước trong nhà ngoại trừ nàng ra , cũng có đứa bé nào khác, bốn di nương có ai mang thai, theo lý mà , có khả năng chỉ có mình nàng là đứa , vậy chắc chắn trong đó có gì cổ quái, mà kiếp này, Tô Mi là phụ thân mang vào từ bên ngoài lại mang thai, chẳng lẽ là có người nào đó luôn ngăn cản Trầm gia có con nối dòng sao?
      Nghĩ đến đây, Vân Khanh cảm thấy sau lưng có luồng khí lạnh, nếu như là nàng đoán đúng, như vậy là bắt đầu từ khi nào, có người ngầm hạ độc thủ rồi?
      Chôm chôm, AELITA, Bé Bi15 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      019 Giáo huấn Tô Mi
      Edit : Yên Chi
      Beta: Quảng Hằng





      cần đến Tạ thị, ngay cả Lý ma ma nghe được mí mắt nhảy cả lên, những lời này của Đại tiểu thư là hàm chưa huyền cơ, nếu có người ở phía sau lưng vụng trộm giở trò quỷ, như vậy kéo theo hàng ngàn hàng vạn những quan hệ ở bên trong.
      Dưới ánh sáng của ngọn đèn, sắc mặt của ba người đều lộ ra thần thái trầm trọng.

      “Nương, ngày mai thỉnh đại phu đến trong phủ kiểm tra chút cho người cùng các di nương, cũng phải đem những dược liệu cùng với những thứ thường ăn trong phủ ra kiểm tra, nếu có người xuống tay, nhất định là bỏ vào trong thức ăn lâu lắm rồi.” nghĩ ra lượt, Vân Khanh quyết định đâu đó hoàn tất, Tạ thị cũng gật đầu, cho đó là biện pháp tốt.
      “Nhưng còn phía bên cha con , nếu như ngày mai ông ấy đến đây vấn tội phải làm sao bây giờ?” Tạ thị sầu lo là việc này, hôm nay cũng trễ thế này, có việc gì cũng thể tra ra được, nếu ngày mai là lão gia tới trước để tra làm sao bây giờ
      “ Việc này nương yên tâm , cha cũng gấp gáp như vậy, nghe nàng ta châm ngòi vài câu liền trực tiếp tra vấn, sáng sớm ngày mai nữ nhi đến đây, lúc đó mọi chuyện giao hết cho nữ nhi là được rồi.” Vân Khanh an ủi khuyên giải vài câu, sau đó mới cùng Lưu Thúy quay trở về
      Trăng tàn lại ngày mới bắt đầu , ban ngày ánh sáng khắp nơi

      Mới sáng sớm , sau khi Vân Khanh chuẩn bị xong, liến tới viện của Tạ thị, Tạ thị cũng dậy rất sớm, phân phó việc cho các ma ma cùng với các quản , qua hai canh giờ, sau khi dùng xong điểm tâm sáng, trời sáng lắm rồi.

      Vừa ngồi nghĩ ngơi chút, tiểu nha hoàn ở bên ngoài truyền lời, bẩm báo lão gia cùng với Mi nương đến.

      “Vân Khanh ra mắt phụ thân.” Hành lễ cái, Trầm Mậu gật gật đầu.

      “Lão gia dùng bữa sáng chưa?” Tạ thị nghênh đón, cười với Trầm Mậu.
      dùng rồi.” Trầm Mậu ôn hòa lên tiếng, lập tức đến ghế chủ tọa ngồi xuống, Tô Mi theo sát ngay phía sau ông, cúi đầu hành lễ với Tạ thị :” Thỉnh an Phu nhân”

      “Lão gia phải là miễn cho ngươi thỉnh an sao, tại sao lại tới đây.” Tạ thị tâm tình tốt, xong đến ngồi bên cạnh, Tô Mi vẻ mặt ủy khuất khẽ liếc Trầm Mậu cái, thấy ông có tỏ vẻ gì, mới ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh.

      “Đứng làm gì, mau ngồi xuống! Nay chỉ còn dựa vào bụng của ngươi để sinh con trai cho lão gia ta !” Lời này vừa , Vân Khanh liền biết, cha rốt cuộc là nghe theo lời, tìm đến nương để phát tác đây.

      Nghe vậy Tô Mi đắc ý cười, đáy mắt lên tia đắc ý của tiểu nhân, dịu dàng :” Lão gia những lời này tì thiếp thể mang nổi, phu nhân cùng với các di nương khác cũng còn trẻ, cũng có thể sinh con trai cho lão gia mà ! Mi nhi chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, sao hề gặp bóng dáng của con nối dõi trong phủ, trừ bỏ phu nhân sinh ra đại tiểu thư, bụng của các di nương khác chút động tĩnh cũng có, là bình thường chú ý tẩm bổ hay sao?”

      Lý ma ma là người của Tạ thị, lúc này thể tùy tiện mở miệng, chỉ quay đầu nhìn Vân Khanh, thấy nàng trấn định, có vẻ trầm ổn, hiển nhiên định liệu trước, khẩn trương trong lòng mới yên tâm thả lỏng.

      Vân Khanh trong lòng hừ lạnh tiếng, lúc này mới tiến lên bước, đứng ở trước mặt Tô Mi, lộ ra thần sắc có vài phần kinh ngạc :” Tô di nương, ngươi đến ta cũng biết, nương cùng với các di nương đều có rời khỏi nhà, theo phụ thân nhiều năm mà cũng chưa có con nối dõi, vậy mà ra ngoài xã giao mang khi về mang theo ngươi, kết quả là trong bụng có đứa bé, biết là do bên ngoài phong thủy tốt, cảnh sắc mê người, Tô di nương mới có thể có thai ngay lập tức!”
      Muốn châm ngòi ly gián cũng được thôi, thế nhưng trước mặt nương còn dám thế, biết tốt xấu.

      Dứt lời, thần sắc Trầm Mậu liền thay đổi, các di nương trong phủ rất giữ quy củ hề xuất môn, cho nên hoài thai, Tô Mi là nữ nhân do mình mang về từ bên ngoài, chỉ trong thời gian ngắn liền có, vậy đứa bé trong bụng đến tột cùng là của ai rất khó . người nam nhân nào có thể dễ dàng tha thứ cho loại chuyện này, lúc mới tiến vào là chuẩn bị chất vấn Tạ thị nay tâm tư toàn bộ chuyển đến bụng của Tô Mi.

      Lý ma ma vừa nghe xong trong lòng tràn đầy khâm phục, Đại tiểu thư bất quá chỉ vài câu làm cho cục diện hoàn toàn đảo ngược, tại đối tượng lão gia hoài nghi còn là phu nhân nữa, mà ngược lại là lai lịch của đứa trong bụng Tô Mi, những lo lắng trong lòng lúc này mới hoàn toàn buông xuống.

      Tô Mi thầm kêu tốt, sao có thể chuyển biến nhanh như vậy, ngẩng đầu nhìn Trầm Mậu thấy trong ánh mắt mang vài phần thâm trầm, mặt cả kinh, làm sao còn dám ngồi , chống tay vịn đứng lên, trừng mắt la lớn với Vân Khanh:” Ngươi nhăng cuội gì đấy, ta đường đường là thiên kim nhà quan, làm sao có thể làm những việc cẩu thả đó chứ, các di nương trong phủ thể hoài thai đó là bởi vì Tạ thị là người hay ghen, muốn để cho những người khác sinh hạ đứa , tranh đoạt địa vị của nàng ta …..”
      “Bốp“ tiếng vang đáng gãy lời của nàng ta, Vân Khanh thu tay dùng khăn gấm xoa xoa lòng bàn tay, cả đời này của nàng tuyệt đối để cho người khác kiêu ngạo đầu của nàng, cũng để yên cho ai dám khi dễ mẫu thân của nàng !

      Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, mang theo vài phần dám tin, Đại tiểu thư bình thường dịu dàng thanh cao làm sao có thể ra tay đánh người, mà lại là tân thông phòng của lão gia.

      Tô Mi bụm mặt, đôi mắt đẹp trợn lên, nhìn chằm chằm vào Vân Khanh, hận thể bắn ra hai luồng lửa đốt chết Vân Khanh, nhưng là thể, đành phải cầm khăn bụm mặt chạy vọt tới bên Trầm Mậu, “ lão gia, làm sao thiếp sống được nữa chứ, nàng ta dựa vào đâu mà đánh thiếp, rốt cuộc thiếp làm sai cái gì, mà để cho nàng ta trước mặt mọi người hạ nhục thiếp như vậy, hu hu …..” Ám chỉ Vân Khanh là bất hiếu nữ để Trầm Mậu vào trong mắt.
      Trầm Mậu cũng có vài phần tức tối, khiển trách :” Vân Khanh, con làm cái gì vậy, tại sao tiểu thư khuê các lại ra tay động thủ đánh người !”

      Vân Khanh nhàng cười, mang theo vài tia sẵng giọng :” Chỉ là nha hoàn thông phòng, mà dám ở trước mặt lão gia và phu nhân xưng “ ta”, có tôn ti , biết nặng , hơn nữa còn vu hãm chủ mẫu, chỉ bằng những chuyện này, đánh bạt tay vẫn là còn , nếu phải nàng ta hoài thai, kéo ra ngoài dùng trượng đánh chết!” Mặc dù là trả lời với Trầm Mậu, nhưng ánh mắt của Vân Khanh từ cao nhìn xuống, là quan sát Tô Mi nhào đùi của Trầm Mậu khóc la, tầm mắt lạnh như băng như thanh kiếm sắc bén lợi hại, làm cho nàng ta cả kinh trong lòng, nhất thời quên cả khóc……

      “Cha, vừa rồi cái tát kia có phải là nữ nhi đánh nhầm hay , quy củ của nhà này chẳng lẽ bởi vì người mà phá hư?” Đứng ở trước mặt Trầm Mậu, Vân Khanh ánh mắt tự tin kiên định nhìn ông, chút áy náy cùng sợ hãi.
      “Đương nhiên là đúng “
      Mỗi câu của Vân Khanh đều là theo quy củ, Trầm Mậu cũng thể lên tiếng, chỉ là gật đầu, cảm thấy lần này trở về nữ nhi hoàn toàn khác hẳn so với trước kia, có vài phần dũng cảm và quật cường, làm cho ông nhìn nàng bằng con mắt khác trước. Tô Mi làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cơ hội lần này, đả kích Vân Khanh cũng là đả kích Tạ thị, vẫn nằm đùi của Trầm Mậu tiếp tục vừa khóc vừa :” Lão gia, thiếp là thiên kim nhà quan vẫn trong sạch khi gả cho người, cũng thể chịu được những ủy khuất đó.”

      Mắt thấy nàng ta trái câu phải câu đều đề cập đến thân phận, Lý ma ma nhịn được, đáy mắt mang theo giọng mỉa mai ” Mi nương những lời này nô tỳ thấy khá là khó hiểu, vừa vào cửa được hai ngày, nô tỳ nghe được vô số lần nương cứ nhắc nhắc lại mình là thiên kim nhà quan, giờ nương là thông phòng của lão gia rồi, phải là thiếp của thương nhân, hay là còn có tâm tư khác, hoặc là trong lòng nương cho tới bây giờ vẫn luôn khinh thường Trầm gia là thương hộ ?”

      Lời này là đúng với những gì trong lòng của Tô Mi, nàng ta chính là có ý tưởng này nhưng nàng cũng ngốc đến nỗi lộ ra bộ dạng đó, là nàng rất khinh thường thương hộ, nhưng nàng ta còn muốn hưởng vinh hoa phú quý của Trầm gia, lập tức ngẩng mặt lên với Trầm Mậu:” Lão gia, Mi nhi tuyệt đối có ý nghĩ đó, lúc trước thiếp đối với lão gia vừa gặp thương, chỉ hi vọng lão gia có thể thương thêm chút, dù sao Mi nhi cũng từng là thiên kim nhà quan!”

      "Được rồi!" Trầm Mậu hơi bực vội đứng lên, Tô Mi vốn nằm gối ông, lập tức bị hất ra……
      Chôm chôm, Bé Bi, JZii15 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :