1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 39: Rất an phận

      Edit:

      Beta: Ishtar


      Dáng vẻ của Tạ di dấu được mọi người, mỗi hành động của bà ta đều rơi vào ánh mắt nhìn như có ở nơi này, ra các vị phu nhân sớm rèn luyện được bản lĩnh thầm quan sát mọi người trong mắt, đối với Vi gia lại đánh giá thấp bậc.

      Tạ di biết, nhưng Vi Ngưng Tử lại có thể cảm nhận được, nàng ta kéo tay Vân Khanh, cười yếu ớt: “Biểu muội đến cũng sớm cho tỷ biết, tỷ và muội cùng nhau .”

      “Biểu tỷ đúng là có lòng.” Vân Khanh mỉm cười , cũng thêm câu nào.

      Lúc này từ bên ngoài có hai nữ tử vào, đầu là nữ nhân mặc quần dài màu xanh nhạt, nhìn dung mạo đúng là Chương Huỳnh, nàng sau khi vào hành lễ với mọi người, sắc mặt cũng hào hứng như ngày thường, mặt mũi có vẻ tiều tụy, ngay cả vầng trán cao cao kia cũng còn sáng sủa như ngày trước.

      Người sau mặc bộ váy dài màu vàng thêu hải đường, bên dưới là làn váy màu vàng nhạt xòe ra như bông hoa, bên hông thắt dải lụa màu hồng, tóc vấn thành kiểu bán nguyệt kế, ở giữa cài cây trâm to khắc hoa vàng, ở hai bên rũ xuống hai sợi dây vàng dài, cả người đẹp đẽ quý phái thôi, toàn thân cao quý, thần sắc của nàng ta và Chương Huỳnh hoàn toàn khác nhau, vẻ mặt mang đầy gió xuân, vô cùng vui vẻ, vừa vào cửa liền với mọi người: “ xấu hổ, đều do tiểu nữ chưa quen với công việc, kéo dài thời gian, làm các vị đợi lâu.”

      Mọi người nhìn thấy nàng ta, thần sắc trong ánh mắt cũng khác nhau, bất quá biểu ra bên ngoài đều là nụ cười khách khí.

      An Tuyết Oánh giọng : “Kia là mẹ ruột của Chương Lạc, Toánh Xuyên Hầu trắc phu nhân Tập thị.”

      Giới thiệu chút như vậy, liền có thể biết được nguyên nhân, Vân Khanh sao có thể biết tại sao vị trắc phu nhân này lại ra vẻ cao quý như vậy, mẫu thân của Chương Huỳnh là chính thất của Toánh Xuyên Hầu, bây giờ bệnh tình nguy kịch, khó có thể chữa khỏi, chuyện tình trong phủ đều giao cho vị trắc phu nhân này xử lý, vừa nhìn hiểu , chỉ cần chính thất vừa chết, vị trắc phu nhân này lập tức được nâng lên làm chính.

      Mà chuyện của Toánh Xuyên Hầu phu nhân và vị trắc phu nhân này còn có nguyên nhân sâu xa, có người trước đây hôn của Toánh Xuyên Hầu và Toánh Xuyên Hầu phu nhân sớm được phụ mẫu định ra, khi đó hai người chỉ là đứa trẻ, hai nhà cùng trao đổi ngọc bội, định ra mối hôn này.

      Mà sau khi định ra mối hôn này được mấy năm, vợ chồng nhà mẹ đẻ của Toánh Xuyên Hầu phu nhân là Mạnh gia người trước người sau bệnh chết, lão Toánh Xuyên Hầu là người thành , cũng vì vợ chồng Mạnh gia qua đời mà chấp nhận việc hôn nhân này, vẫn như cầu đính hôn như trước.

      Nhưng Toánh Xuyên Hầu và biểu muội Tập thị này mắt mày lại từ rất lâu rồi, vốn Tập thị chuẩn bị tâm lý làm thiếp thất, thế nhưng xảy ra chuyện vợ chồng Mạnh gia qua đời, ta cho rằng hôn giữa hai nhà bị hủy bo, ai ngờ cuối cùng vẫn bị hủy, ví trí Toánh Xuyên Hầu phủ phu nhân vẫn được Mạnh thị ngồi lên, mà ta, sau khi Toánh Xuyên Hầu phủ phu nhân vào cửa được nửa năm, cũng được vào cửa làm di nương, nhưng vì có cái bụng chịu thua kém sinh ra Chương Lạc được nâng lên làm trắc phu nhân, như nhận được tiếng trống cổ vũ tinh thần, sinh thêm cho Toánh Xuyên Hầu đứa con trai, nhi tử này là tròng mắt của Toánh Xuyên Hầu, thương vô cùng, ngay cả địa vị của Tập thị trong phủ cũng ngày cao.

      Vào năm mà vợ chồng Mạnh gia qua đời, Toánh Xuyên Hầu phu nhân là trưởng nữ, dưới còn đệ đệ, để chống đỡ gia đình, mười hai tuổi, Toánh Xuyên Hầu phu nhân bắt đầu lo liệu việc nhà, quản lý chuyện tình trong phủ từ xuống dưới, còn dạy bảo đệ đệ hơn bà bảy tuổi, tính cách đương nhiên là uy phong nghiêm khắc, như vậy trấn áp được đủ loại hạ nhân trong phủ, cũng đem đệ đệ bồi dưỡng thành tài, thi đậu Tiến sĩ vào kinh làm quan.

      Thế nhưng tính cách Mạnh thị làm đương gia chủ mẫu là có thừa, nhưng làm Hầu gia phu nhân, bà lại có phần hơi quá mạnh mẽ, hiểu dịu dàng, hiểu mềm mỏng, cho dù là đối đãi với mọi người hay xử lý sai lầm cũng xử lý vòng vèo.

      Vốn ngày thường Mạnh thị cũng tệ, lúc mới đầu Toánh Xuyên Hầu cũng làm ra chuyện gì quá mức, còn tôn trọng bà, nhưng sau này Mạnh thị cũng chỉ còn lại vị trí chủ mẫu này.

      Bởi vì Toánh Xuyên Hầu nhất loại nữ tử dịu dàng như Tập thị này, nên sau khi Mạnh thị vào cửa lâu, liên tục cưới về ít tiểu thiếp ôn nhu động lòng người.

      Toánh Xuyên Hầu phu nhân Mạnh thị muốn chịu thua, càng kiên cường, quan hệ vợ chồng hai người càng hòa hợp, đây cũng là bí mật mà toàn bộ thành Dương Châu đều biết.

      Ai cũng biết sau khi Mạnh thị qua đời, Tập thị được phù chính, sở dĩ các vị phu nhân ở đây tuy nhìn nổi hành vi của Tập thị, nhưng vì quan hệ sau này của hai nhà, mà vẫn phải làm tốt chuyện mặt mũi thể diện, việc này làm cho Tập thị càng thêm hài lòng, cười đến kiều.

      Chương Lạc hôm nay cũng theo sau bà ta, cũng vui sướng hân hoan như vậy, trước đây bọn họ khiêm tốn, cố gắng hết sức che khuất ánh sáng rực rỡ người Chương Huỳnh, hôm nay ta lại mặc thân sắc xanh tươi sáng, lộ ra tư thái xinh đẹp và khuôn mặt sáng sủa, vốn cùng cha sinh ra, mẫu thân cũng ưa nhìn, lại trải qua ăn mặc trang điểm như vậy, Chương Lạc bỗng trở nên rực rỡ. Nhiều phu nhân liên tục tán thưởng, khiến cho Chương Lạc cười càng thêm xinh đẹp.

      Vân Khanh nhìn thấy hết thảy trước mặt, người đời đều như thế, để vươn lên cao phải dẫm đạp người khác xuống thấp, mẫu thân Chương Huỳnh còn hy vọng, ai cũng biết người tiếp theo làm nữ chủ nhân Hầu phủ là trắc phu nhân trước mặt, ai muốn lại bỏ ra quá nhiều sức lực quản chuyện của Chương Huỳnh, phần lớn mọi người vì ích lợi mà gặp nhau ở chỗ này, có ai lòng muốn tham gia những yến hội như vậy.

      Nàng liếc mắt nhìn Chương Huỳnh, Chương Huỳnh ngồi trước bàn tiệc, trong mắt chứa lửa giận nhìn tất cả những gì xảy ra trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp căng cứng, tựa hồ như kìm chế tức giận của mình.

      Chương Huỳnh cũng có ngày biết được kiềm chế cơn giận của mình? Vân Khanh cũng nhìn ra nàng hề che giấu với người ngồi bên, thấy được nàng chán ghét Chương Lạc và Tập thị đến mức nào.

      Bất quá nếu đổi lại là nàng, nàng cũng vui giống vậy, mẹ của mình còn sinh bệnh nằm giường, tiểu thiếp và thứ nữ ăn mặc trang điểm xinh đẹp, cứ như là có chuyện vui, đổi lại là người khác, chắc chắn ai có thể chấp nhận được.

      Hơn nữa, chính thất và tiểu thiếp, đích nữ và thứ nữ, dường như trời sinh hợp nhau, ai nhìn cũng vừa mắt.

      bàn tiệc chuyện phiếm sôi nổi, Vân Khanh biết được tin.

      Ngự Phượng Đàn hồi kinh.

      Tin tức này vừa được tiết lộ ra, bắt đầu từ Thiên Việt thành truyền ra bốn phương tám hướng, bởi vì trận chiến với Tây Nhung, kéo dài quá lâu, lại thêm thời tiết khắc nghiệt, chênh lệch giữa binh lính quá xa, thắng được trận này thực dễ dàng, Minh Đế với kết quả này cũng cảm thấy có chút bất ngờ.

      Thế nhưng, vì người cố tình phái chưa bao giờ ra chiến trường, Cẩn vương thế tử được nuôi dưỡng ở kinh thành tám năm, lại đem cục diện của toàn bộ chiến trận thay đổi toàn bộ.

      Ngự Phượng Đàn chưa từng trải qua học tập điều binh khiển tướng, là con cháu Vương phủ, ngày thường đọc sách viết chữ chỉ vì rèn luyện văn chương thi phú, mà Minh Đế cũng giao toàn bộ binh lực, muốn xem xét cách vận dụng binh lược của Cẩn Vương thế tử.

      Có lẽ bởi vì nguyên nhân này, Ngự Phượng Đàn đưa ra biện pháp, giống như những đại tướng khác, thích tập trung đánh úp, thích lấy ít thắng nhiều, thích đánh lén, thích giở trò lừa bịp, thích dùng những biện pháp mà người khác thể nghĩ đến, liên tục thay đổi kế sách và thủ đoạn chiến trường hoàn toàn theo sách vở mà dành được chiến thắng.

      Tây Nhung phái ra hai mươi vạn binh sĩ, chết sạch ở chiến trường tám vạn người, bởi vì Ngự Phượng Đàn mang binh dẫn đầu, thích thừa thắng xông lên, chỉ coi trọng vui vẻ và sảng khoái, mỗi lần chiến đấu, là phải đem quân địch giết sạch mới cam lòng, chính vì vậy, sĩ khí binh lính Tây Nhung vốn rất cao, bị đả kích giống như trái bóng xì hơi.

      Bọn họ trăm triệu lần cũng ngờ, giữa đường lại xuất nhân vật lợi hại như vậy, loại phương thức kiêng kỵ gì này (*) nhiều lần làm bọn họ rối trí, liên tục phải lui binh, đến tận biên giới Đại Ung, còn bị đuổi lui về sau trăm dặm.

      (*) Nguyên văn câu này là thiên mã hành : ngựa thần lướt gió tung mây, ý chỉ phóng khoáng, rập khuôn, câu nệ. Có nghĩa là kế sách đánh trận của Đàn Đàn kiêng kỵ gì, theo binh pháp ^^

      Ở trong mắt người Tây Nhung, Ngự Phượng Đàn có biệt hiệu là “Kim mặt Ma tướng”, bởi vì mỗi lần ra trận, đều mang theo mặt nạ màu vàng, che khuất dung mạo vốn có của mình.

      Liên tục thốt ra ba chữ tốt, Minh Đế ban đạo ngự chỉ, phong Ngự Phượng Đàn làm “Trấn Tây Đại Tướng Quân”, đứng hàng võ tướng nhị phẩm.

      Bánh xe của vận mệnh ngờ vẫn đến đúng chỗ, Ngự Phượng Đàn mười chín tuổi, trở thành tướng quân trẻ tuổi nổi tiếng nhất kinh thành, cũng trở thành con rể phù hợp nhất trong mắt danh gia vọng tộc ở kinh đô.

      Tiếng nghị luận vẫn còn thầm tiếp diễn: “Ngươi xem tại sao Cẩn Vương Thế tử lại đeo mặt nạ?”

      “Nghe người trưởng thành quá mức tuấn mỹ, sợ dọa được địch nhân nên mới cần đến mặt nạ…”

      “Có tuấn đến mức ấy ?”

      “Đương nhiên, Cẩn Vương Thế tử được xưng danh “Kinh thành đệ nhất mỹ nam”, lần trước chàng đến Dương Châu, ngươi nhìn thấy sao?”

      Đối với loại suy đoán này, Vân Khanh cảm thấy cũng có phần có lý, trong tưởng tượng của nàng, đem nam tử áo trắng tuấn mỹ kia cùng vị tướng quân mặt sắt đánh lui quân địch là cùng người, có điểm khó khăn, lúc mang mặt nạ có lẽ càng thêm thần bí, càng thêm làm quân địch sợ hãi.
      AELITA, Minhang, Huỳnh Thượng Hỷ4 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 39: Rất an phận

      Edit: anhsaobang 

      Beta: Ishtar
      Xoay quanh câu chuyện Ngự Phượng Đàn thắng trận mà kết thúc tiệc rượu, sau khi ăn cơm xong liền muốn đến hoa viên ngắm hoa, Vân Khanh vì bất tri bất giác mà uống hơi nhiều nước, liền đến cung phòng, lúc ra bị tụt lại phía sau.

      Nàng muốn nhanh chân đuổi theo mọi người, đột nhiên bị kéo vào phía sau hòn núi giả, vừa muốn xoay người gọi to nhận ra là Chương Huỳnh, liền ngưng lại, nhìn nàng ta.

      Dựa theo dáng điệu lúc nãy, Chương Huỳnh chắc chắn là vẫn ở chỗ này chờ nàng, nàng yến hội hôm nay Chương Huỳnh muốn nàng đến Hầu phủ, chắc chắn là có chuyện gì đó.

      “Có chuyện gì à?”

      Sắc mặt Chương Huỳnh tựa hồ như rất do dự, biểu tình có mấy phần muốn, lại như mang theo chút tức giận, ngập ngừng lúc mở miệng.

      Vân Khanh thích cùng nàng ta lãng phí thời gian ở chỗ này, mở miệng hỏi lần nữa: “Nếu có chuyện gì, ta muốn ngắm hoa.”

      “Ngắm hoa, ngắm hoa làm gì, có gì đẹp mà nhìn, mỗi năm đều như vậy, dù có nhìn đến thế nào nữa cũng nhìn ra chút tươi mới nào!” Chương Huỳnh buột miệng .

      Vân Khanh nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn : “Ngươi hôm nay mời ta đến đây phải là để nghe ngươi tranh luận trái phải?”

      phải!” Lúc này Chương Huỳnh rất nhanh, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vân Khanh, từ trong tay áo lấy ra gói gì đó, mím môi lại, nâng cằm lên : “Ngươi nhìn giúp ta chút, thuốc này có vấn đề gì hay ?”

      Vân Khanh cúi đầu liếc mắt nhìn thứ nàng ta cầm trong tay, khẽ cười : “Chương tiểu thư, ta phải là đại phu được mời đến nhà.” Cho nên nàng cũng muốn nhìn thuốc Chương Huỳnh cầm trong tay.

      Chương Huỳnh tựa hồ có chút lo lắng, cắn môi: “Ta biết ngươi phải là đại phu.” Nàng mở vật trong tay ra, bên trong là bao bã thuốc: “Đây là thuốc nương ta uống, ta để cho đại phu trong phủ nhìn qua rồi, bọn họ có vấn đề gì, muốn mời những đại phu khác, phụ thân ta hồ nháo, nhưng ta tin nương ta sao tự nhiên lại bị bệnh, nhất định là trong thuốc có vấn đề, lần trước trong hiệu thuốc ngươi có thể phân biệt ngưu hoàng, thuốc này chắc ngươi cũng nhìn được, ngươi nhìn chút xem, cái này rốt cuộc có vấn đề gì hay ko!”

      Hóa ra là như vậy, Vân Khanh cuối cùng cũng biết được nguyên nhân, Toánh Xuyên Hầu phu nhân bệnh đến vừa nhanh lại vừa nặng, chưa đến nửa năm nguy kịch, Chương Huỳnh hoài nghi có người cố ý đầu độc Toánh Xuyên Hầu phu nhân.

      Nghĩ lại lần trước nàng ta tự mình đến hiệu thuốc chọn ngưu hoàng, chỉ sợ cũng vì nguyên nhân này.

      ra bây giờ Vân Khanh cũng có thể phân biệt dược vật tệ, thế nhưng nàng muốn nhúng tay vào chuyện nhà Hầu phủ, nếu như nàng nhận lời Chương Huỳnh kiểm tra thuốc này, lại tra ra trong này có thừa thứ gì đó, với tính cách kích động này của Chương Huỳnh, vạn nhất trực tiếp xông ra đối chất cùng Tập thị và Chương Lạc, vậy nàng cũng bị kéo vào.

      Chuyện trong nhà Hầu phủ, đặc biệt là loại chuyện dơ bẩn thế này, phải là chuyện nàng có thể dính vào, vô luận kết quả cuối cùng ra sao, nàng cũng bị liên lụy.

      “Việc này ngươi tìm đại phu khác kiểm tra cho ngươi, y thuật của bọn họ được quan phủ công nhận, so với ta còn tốt hơn.” Vân Khanh tâm khuyên Chương Huỳnh, ít nhất nàng ta hiếu thuận với mẫu thân, Chương Huỳnh cũng phải xấu xa đến cực độ.

      Vân Khanh xong liền muốn ra ngoài, Chương Huỳnh đột nhiên to: “Thẩm Vân Khanh, chuyện lần trước ngươi bị người ta bắt , là ta cho An Sơ Dương.”

      Quả nhiên là ép buộc báo ân, trong lòng Vân Khanh cũng dự tính tốt, lúc này vẫn có chút thất vọng, mới vừa nghĩ Chương Huỳnh có chút ưu điểm, nàng lại làm cho người ta có cảm giác khó chịu.

      Bất quá thiếu ân tình của người khác, Vân Khanh nhất định báo đáp.

      Nàng xoay người, mặt đổi sắc nhìn Chương Huỳnh, “Ta giúp ngươi kiểm tra thuốc, sau đó cùng chuyện kia coi như xong.”

      Giọng của Vân Khanh lạnh lùng, giống như gió xuân tối tháng ba se lạnh, gió tuy rằng êm ái, lại có cảm giác lành lạnh, Chương Huỳnh biết làm thế nào, cũng có chút áy náy, chuyện ngày ấy nàng vốn muốn can thiệp vào, nhưng nếu Vân Khanh gặp chuyện may, nàng nhìn thấy nhưng , rốt cuộc cũng thể nào yên lòng nổi. Nàng dụng tâm xấu, chỉ là Toánh Xuyên Hầu phu nhân quá chiều, ương bướng ngang ngạnh, vừa lúc gặp An Sơ Dương, mới câu.

      “Ta… ta cũng còn cách nào khác, chỉ cần ta ra ngoài, bên cạnh có người theo.” Lần đầu tiên bằng giọng nhu nhược, Chương Huỳnh có chút quen, ánh mắt hoảng loạn nhìn xung quanh, cảm thấy có cách nào đối mặt với người khác.

      Dáng vẻ như vậy có mấy phần đáng mà bình thường có, sắc mặt Vân Khanh có phần tốt hơn, bất quá vẫn lạnh lùng : “Đưa thuốc cho ta xem.”

      Cẩn thận đem bã thuốc tách ra thành từng loại, ngửi, nếm, sau khi phân biệt từng thứ, Vân Khanh trả lại túi thuốc cho Chương Huỳnh, ánh mắt có phần phức tạp nhìn nàng.

      Chương Huỳnh kịp chờ Vân Khanh, nét xinh đẹp mặt đều lộ ra vẻ lo lắng vội vàng: “Thế nào, thuốc có vấn đề gì ?”

      “Thuốc này hoàn toàn có vấn đề gì.” Tuy rằng kết quả làm Vân Khanh có chút ngoài ý muốn, nhưng nàng nhìn ra bất kỳ vấn đề gì.

      , thể như thế! Chắc chắn là ngươi kiểm tra cẩn thận! Xem lại, ngươi xem lại lần nữa .” Chương Huỳnh vọt đến trước mặt Vân Khanh, cầm thuốc nhét vào trong tay nàng, ánh mắt hoảng loạn thôi.

      “Bang” tiếng, Vân Khanh nhìn thoáng qua bã thuốc, ánh mắt ung dung mang theo thương cảm, “Chương Huỳnh, lúc nãy ta rất cẩn thận, cần xem lại lần nữa, thuốc này có vấn đề gì.”

      Nhấn mạnh lần nữa, khiến Chương Huỳnh đưa mắt nhìn Vân Khanh, tựa hồ muốn tìm ở trong đấy chút do dự hay ác độc, nàng biết thời gian mình ở thư viện, từng chửi mắng Vân Khanh, nàng hy vọng Vân Khanh trả thù mình, cố ý thuốc độc thành có độc.

      Thế nhưng có, đáy mắt Vân Khanh vẫn là vẻ thản nhiên sáng sủa, tia giả vờ.

      Nàng cầm lấy gói bã thuốc, trong lòng đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng, nhớ tới lời đại phu – mẹ người sống nhiều nhất chưa đến nửa năm, trong lòng nàng ngổn ngang, có cách nào kiềm chế, tính tình nàng vốn tốt, lúc này càng kiềm chế nổi.

      Mà Vân Khanh đứng trước mặt là người tốt nhất để trút giận, Chương Huỳnh cầm lấy túi bã thuốc ném về phía Vân Khanh, “Ngươi cút cho ta, các ngươi đều phải là người tốt, mỗi người các ngươi đều bắt nạt ta, làm mẹ ta ngã bệnh liền mẹ ta sắp chết! Từng người ngày thường giống như chó theo sau lưng ta, giờ mỗi ngày trước mặt ta giễu võ dương oai, các ngươi là bọn tiểu nhân! Cái gì mà hội ngắm hoa, cái gì mà đông người vui vẻ xóa xúi quẩy trong phủ, các ngươi chính là muốn cố ý ép chết mẹ ta! Hại mẹ ta tức giận mà chết!”

      Vân Khanh nhanh chóng tránh bao thuốc, ánh mắt nhìn thoáng qua sau núi giả, phát góc áo nhanh chóng biến mất, góc áo ấy, có chút quen thuộc.

      Nhìn Chương Huỳnh còn tức giận ở chỗ này chửi chó đánh mèo, Vân Khanh thản nhiên câu cắt ngang lời nàng ta: “Thuốc xem cho ngươi rồi, ta đây.”

      Chương Huỳnh mắng xong liền khóc, Vân Khanh quay đầu nhìn nàng ngồi xổm sau núi giả, cắn chặt răng khóc thầm, nhàng lắc đầu, mới vừa rồi trong lời Chương Huỳnh , tin tức lộ ra ngoài rất nhiều.

      Bây giờ trong phủ, trắc phu nhân Tập thị làm chủ, hạ nhân trong phủ đều thấy gió đổi chiều, nâng cao đạp thấp, có lẽ Chương Huỳnh trước đây muốn gió được gió, muốn mưa được mưa lúc này nhất định bị lạnh nhạt, mà biểu hôm nay của Chương Lạc cũng thể rất điều, ngay cả Chương Lạc và Tập thị hai người bình thường ở trước mặt Chương Huỳnh nguyền rủa Toánh Xuyên Hầu phu nhân, mà Chương Huỳnh dù thế nào cũng thể thắng nổi bọn họ.

      Thời gian ở thư viện, Vân Khanh cũng nhìn ra, Chương Lạc là người biết nhẫn, nhưng ánh mắt bình thường lộ ra vẻ phục chưa từng bị nàng bỏ qua, hôm nay Chương Huỳnh nhanh chóng thất thế, Chương Lạc chờ làm đích nữ, tình thế lật ngược, suy nghĩ của hai bên cũng có thay đổi lớn.

      Giống như hoa yến hôm nay, lúc đến Vân Khanh có cảm giác kỳ lạ, nếu Toánh Xuyên Hầu phu nhân bệnh nặng nằm giường, sao có thể tổ chức loại yến tiệc lớn như vậy, hóa ra là dùng cái tiếng xóa đen đủi, việc này chắc chắn là do Tập thị mở miệng muốn làm, đây là muốn chứng tỏ cho mọi người biết thân phận của bà ta, cũng có thể làm Chương Huỳnh nổi giận, để cho nàng nhìn bây giờ trong phủ do ai làm chủ.
      AELITA, Minhang, Henlun5 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 39: Rất an phận

      Edit: anhsaobang 

      Beta: Ishtar


      Nhà nào cũng có chuyện phải lo lắng, người như Chương Huỳnh lại chưa hề biết cách đối nhân xử thế, tất nhiên là phải đối thủ của hai mẹ con bọn họ.

      Dẫn theo người hòa vào đám người kia, Vân Khanh đặc biệt để ý đến quan hệ của hai người Vi Ngưng Tử và Chương Lạc dường như vô cùng tốt, nhiệt tình thân thiết dựa chung chỗ mà trò chuyện.

      “Yến hội hôm nay tổ chức tuyệt, nhìn ra đây là lần đầu tiên phu nhân tổ chức hoa yến.” Vi Ngưng Tử cười khen ngợi.

      Chương Lạc nhìn đám người náo nhiệt xung quanh, cũng cảm thấy hơi kiêu ngạo, ai nương chỉ là tiểu thiếp được ngồi bàn tiệc, hôm nay nương cũng có thể làm tốt công việc của chủ mẫu, nàng ta cảm thấy Vi Ngưng Tử đem ba chữ “Trắc phu nhân” thành “phu nhân” rất dễ nghe, cười đến vô cùng vui sướng : “Vi nương lần này tổ chức yến hội đúng là hao hết tinh thần, may là tiểu thư cũng thích.”

      Vừa rồi Vi Ngưng Tử Tập thị là phu nhân để lấy lòng, Chương Lạc đương nhiên là nghe thấy được. Vì thế cũng gọi Tập thị là “nương”, trắc phu nhân tuy rằng có hai chữ phu nhân, ra cũng chỉ là thiếp thất, chỉ có điều nghe xuôi tai hơn nhiều, theo lý mà , toàn bộ con cái của Toánh Xuyên hầu chỉ có nương, đó chính là mẫu thân của Chương Huỳnh, Toánh Xuyên Hầu chính thất phu nhân.

      Nhưng loại tình huống này, Vi Ngưng Tử cũng trắng ra, bất quá chỉ mỉm cười: “Bây giờ mỗi ngày Chương Huỳnh đều canh giữ ở bên giường, đúng là hiếu thuận.”

      Trọng tâm câu chuyện chuyển sang Chương Huỳnh, tất nhiên Chương Lạc thấy vui vẻ, trong mũi thầm hừ , rất xem thường, canh giữ? Canh giữ có ích lợi gì, mời nhiều đại phu về như vậy, giờ nằm chờ chết, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

      “Nàng ta, chẳng phải tiểu thư cũng biết, tính cách nóng nảy, ngoại trừ đối xử tốt với nương của nàng ta, trong phủ chẳng có ai nghĩ nàng ta tốt.” Ánh mắt Chương Huỳnh chứa vẻ khinh miệt. Toánh Xuyên Hầu phu nhân thẳng thắn mạnh mẽ, đó là lý do tại sao Chương Huỳnh cũng như vậy, nhưng ít nhiều gì Toánh Xuyên Hầu phu nhân còn có uy nghiêm, mà Chương Huỳnh chỉ học được dáng vẻ bên ngoài, học được khí chất uy nghiêm ấy, tính cách đại tiểu thư lại hay phát tác, toàn bộ hạ nhân trong phủ đều sợ hãi.

      Cho nên bây giờ Toánh Xuyên Hầu phu nhân ngã bệnh, Tập thị và Chương Lạc lôi kéo lòng người, rất nhanh làm cho Chương Huỳnh nhiều lần thất lễ, ở trong phủ ngoại trừ thị tì của Toánh Xuyên Hầu phu nhân và người bên ngoài, những người khác đều dần dần nghiêng về Tập thị.

      “Đáng tiếc, bây giờ nàng ta vẫn là tiểu thư trong phủ, vai vế của nàng ta vẫn hơn ta.” Chương Lạc bất mãn , thứ nhất Chương Huỳnh là chính thất nữ nhi, cho dù Tập thị phù chính, Chương Huỳnh vẫn là con của nguyên phối, còn lớn hơn cả Chương Lạc, hơn nữa tuổi Chương Huỳnh cũng lớn hơn Chương Lạc, Chương Huỳnh mới là đích trưởng nữ của Hầu phủ, đích trưởng nữ và đích thứ nữ có vẻ khác nhau nhiều, nhưng ra vẫn khác biệt rất lớn.

      Ở thời này lấy trưởng làm chủ, lấy bề làm chủ, hai người đều muốn tranh giành, làm người có địa vị cao nhất.

      “Cũng đúng, tính tình Chương Huỳnh tốt, nhưng còn cách nào khác, nàng ta có xuất thân tốt, đáng tiếc cho tiểu thư, tính cách, tài năng, ta nghĩ tiểu thư thua gì nàng ta.” Vi Ngưng Tử nhàng , nhìn thoáng qua thái độ của Chương Lạc, tuy Chương Lạc so với Chương Huỳnh kiềm chế hơn chút, nhưng so với Vi Ngưng Tử còn kém xa, nghe thấy vậy, vẻ mặt ràng vui.

      “Tiểu thư xem mỗi lần ta thấy biểu muội của ta đều tranh cãi rất lớn, hôm nay biết hai người lại cãi vã chuyện gì.” Vi Ngưng Tử tựa hồ như than thở bật thốt câu.

      ta và Thẩm Vân Khanh có chuyện ầm ĩ sao? Biểu muội của tiểu thư đúng là bớt phiền hà.” Chương Huỳnh đối với Vân Khanh ấn tượng tốt, mỗi lần ở thư viện đều gây chuyện, Vân Khanh có thể làm cho người ta chịu đựng nổi, nàng ta cũng chưa bao giờ trêu chọc Vân Khanh.

      Hơn nữa, trong lòng nàng ta cũng nghĩ Vân Khanh là con thương nhân, thân phận thấp hèn, mà Vi Ngưng Tử thế nào phụ thân cũng là quan gia, cho nên nàng ta mới có thể cùng Vi Ngưng Tử kết bạn.

      “Biểu muội kia của ta là người hay mang thù, dễ dàng mà trêu chọc được. Yến hội hôm nay như vậy, nếu để người khác trông thấy đúng là hay ho gì.” Vi Ngưng Tử  đầy quan tâm, lại quay sang Chương Lạc sâu xa .

      Chương Lạc như nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng từ từ cong lên thành nụ cười, Vi Ngưng Tử cũng mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn đến đóa mẫu đơn, nhàng vuốt ve.

      Vân Khanh và An Tuyết Oánh bên ngắm hoa, mà Vi Ngưng Tử từ bên kia đến mời Vân Khanh sang chỗ khác ngắm hoa mẫu đơn, lúc này Tri phủ phu nhân Ân thị cũng dẫn An Tuyết Oánh đến làm quen với các vị phu nhân khác, Vân Khanh liền mình.

      Tuy rằng thích tiếp xúc với Vi Ngưng Tử, nhưng trước mặt mọi người, nàng lộ ra chuyện gì để người khác nắm được, đến chỗ kia, Vân Khanh phát chỉ có Vi Ngưng Tử mà còn có cả hai người Chương Huỳnh và Chương Lạc cũng ở nơi này.

      Bởi vì ngắm hoa, nha hoàn đều canh giữ bên ngoài, mà nơi này mặc dù là chỗ nổi bật trong vườn hoa, được coi là vắng vẻ, nhưng bụi hoa rậm rạp, góc độ lại vừa vặn che tầm nhìn của người khác, Vân Khanh nhìn Vi Ngưng Tử, trong lòng thầm cảnh giác.

      Mà Chương Huỳnh nhìn thấy Chương Lạc, lại tức giận, “Chương Lạc, ngươi muốn ta đến đây làm gì?”

      “Đại tỷ cần gì phải tức giận như vậy, còn chưa gì, tỷ giống như là cùng người khác tranh cãi vậy, mặc dù tỷ là đại tỷ, nhưng cũng thể vô duyên vô cớ nổi giận với muội muội được.” Chương Lạc mỉm cười, đôi mắt dịu dàng như có ý cười, bên trong lại tràn đầy chế giễu.

      “Ta nổi giận với ngươi lúc nào, ngươi gọi ta đến chỗ này làm gì?” Chương Huỳnh thích Chương Lạc, đương nhiên lời cũng có ý tốt.

      “Hôm nay phải là tiệc ngắm hoa sao? Muội mời tỷ tỷ cùng ngắm hoa với muội, chỉ cầu nho như vậy tỷ tỷ cũng làm được sao, tuy rằng tỷ là đích nữ, nhưng cũng thể kiêu ngạo như vậy được.” Chương Lạc nhấn mạnh hai chữ đích nữ, ai nghe thấy cũng hiểu được ý ta.

      Đôi mắt đẹp của Chương Huỳnh trừng lên, tức khắc nổi giận: “Ngươi có ý gì, giả vờ cái gì vậy, ngươi mà cũng tốt bụng mời ta ngắm hoa sao! Đừng tưởng ngươi ở trước mặt người khác giả vờ như thế nào ngươi chính là thế đấy, ngươi cũng chỉ là đồ tiện nhân thấp hèn mà thôi!”

      Những lời mắng chửi này làm sắc mặt Chương Lạc trắng bệch, nàng ta ghét nhất là có người phê phán thân phận mình, bây giờ nàng ta chỉ là thứ nữ! Bất quá nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, nàng ta lập tức khôi phục như cũ, đưa tay lên che miệng, tự ủy khuất : “Tỷ tỷ tội gì phải hăm dọa người khác như vậy, mẫu thân tỷ sắp chết, cũng phải lỗi của muội, Diêm Vương gia muốn bắt người nào, muội sao có thể ngăn được, sao tỷ có thể giận chó đánh mèo với muội.” Sau khi ra vẻ điềm đạm đáng , giọng điệu trái lại vô cùng châm chọc : “Nhưng mà tỷ tỷ cũng chỉ có thể ra vẻ được vài ngày nữa, chờ mẫu thân của tỷ chết , nương của ta chính là chính thất của Hầu phủ.”

      Nàng ta trái câu “Mẫu thân tỷ sắp chết”, phải câu “Diêm Vương gia muốn bắt người” làm vành mắt Chương Huỳnh sau khi khóc có vẻ hồng hồng, nay lại vì tức giận mà càng hồng thêm, hướng về phía Chương Lạc : “Ngươi cái gì! Tiện nhân chết tiệt kia! Nhìn ta xé miệng ngươi ra!”

      Mấy hôm nay, Chương Huỳnh vẫ luôn nghi ngờ Tập thị bọn họ hạ độc trong thuốc, tuy rằng Vân Khanh kiểm tra qua trong thuốc xác thực có vấn đề gì, nhưng trong lòng Chương Huỳnh đối với mẹ con Tập thị và Chương Lạc mang thù hận!

      Nếu phải Tập thị từ khi vào cửa mỗi ngày ở trước mặt cha lừa gạt, dùng các loại thủ đoạn hãm hại nương, nương ghen tị, nương độc ác, cha cũng ghét bỏ nương như vậy!

      Tuy rằng nương ra, nhưng nàng biết trong lòng nương dễ chịu gì, nhiều năm như vậy bị tiểu thiếp thầm đơm đặt, có nữ nhân nào thấy trong lòng dễ chịu.

      Vân Khanh đứng bên nhìn hai người cãi nhau, mi tâm khẽ nhăn lại, nàng tin rằng Vi Ngưng Tử gọi nàng đến đây, tuyệt đối phải là để xem hai tỷ muội người ta cãi nhau, nhất định ta còn có mục đích của mình.

      Cúi đầu nhìn qua lượt, phát ra chéo áo lúc nãy nhìn thấy, chính là áo dài màu xanh mà hôm nay Vi Ngưng Tử mặc, trong đầu nhanh đem mọi chuyện suy nghĩ lại lần nữa, nàng biết kế hoạch của Vi Ngưng Tử và Chương Lạc.

      Mà ở bên này, Chương Huỳnh bị chọc tức, lửa giận bốc lên đầu, hướng về phía Chương Lạc mà xông đến…



       
      AELITA, Minhang, Henlun6 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 40: Khắc tinh trời sinh

      Edit: anhsaobang 

      Beta: Ishtar
       

      Chương Lạc chỉ chờ cơ hội như vậy, nàng ta nhìn thấy Chương Huỳnh qua đây, lúng túng hoảng sợ, liên tục lui về phía sau, lùi đến ven hồ ngắm cảnh, mắt nhìn thoáng qua lối vào bên trái hoa viên, lúc nhìn thấy bóng dáng của mấy người, lập tức hét to: “Tỷ tỷ, tỷ đừng như vậy…”

      “Ta làm gì ngươi, sao ngươi phải hét to như vậy!” Chương Huỳnh ghét nhất bộ dáng giả vờ đáng thương của Chương Lạc, nhìn thấy nàng ta lại bắt đầu như thế, liền đáp lời.

      Đúng lúc này, dưới chân Chương Huỳnh biết vướng phải vật gì, cả người lảo đảo, vượt qua Chương Lạc, trực tiếp rơi xuống hồ nước.

      Đối diện với tình huống trước mặt, Chương Lạc chỉ biết trợn mắt há mồm, vốn kế hoạch của nàng ta là cố tình chọc giận Chương Huỳnh, làm cho Chương Huỳnh cùng nàng ta giằng co, sai người dẫn phụ thân đến, sau đó để phụ thân trước mặt nhiều người trách mắng Chương Huỳnh, làm tỷ tỷ mà tôn nghiêm, mang danh hãm hại muội muội.

      Thế nhưng, mọi việc lại đột ngột thay đổi, mà ngược lại là Chương Huỳnh rơi xuống nước?

      Vân Khanh nhanh chóng thu chân về, hôm nay nàng mặc quần dài rộng, nếu khẽ chuyển động, người bên ngoài thể nhận ra, vừa rồi nàng vừa thoáng thấy bóng người tiến vào, càng khẳng định kế hoạch của Chương Lạc, nhanh chóng quyết định ngáng chân đẩy Chương Huỳnh rơi xuống hồ.

      Chương Huỳnh rơi xuống nước, trong lòng lo lắng, nàng biết bơi, nước hồ lạnh lẽo tràn vào mũi nàng, sắc mấy ngụm nước.

      Nghe được tiếng rơi xuống nước, bà tử sớm được sắp xếp trước nhảy vào trong nước đưa nàng lên bờ, chẳng qua mọi chuyện thay đổi, lúc mới bắt đầu chuẩn bị chỉ để cứu Chương Lạc, lúc này cứu lên bờ lại là Chương Huỳnh.

      Chương Huỳnh vừa lên bờ có nha hoàn cầm áo choàng phủ lên người cho nàng, mà Toánh Xuyên Hầu lúc này chạy đến, nhìn Chương Huỳnh trong lòng bà tử, lại nhìn thấy có nhiều phu nhân tiểu thư vây quanh, nghĩ đến mặt mũi mất hết, nghiêm mặt hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Lúc đó chứng kiến mọi chuyện ở đây, ngoại trừ hai người là Chương Huỳnh và Chương Lạc còn có Vân Khanh và Vi Ngưng Tử, Vân Khanh liếc mắt nhìn Vi Ngưng Tử, mang chút nghi ngờ : “Tiểu nữ cũng biết xảy ra chuyện gì, lúc biểu tỷ bảo tiểu nữ đến đây ngắm hoa, thấy Chương nhị tiểu thư và Chương đại tiểu thư xảy ra tranh cãi, sau đó hai người lại gần nhau, tiểu nữ nhất thời chú ý, nghe thấy ‘bùm” tiếng, quay đầu lại thấy Chương đại tiểu thư rơi vào trong nước.”

      Nghe lời này, các vị phu nhân, tiểu thư vừa rồi tuy cách khá xa, nhưng cũng có người đứng gần, thính tai, nghe được Chương Lạc ở chỗ này mắng mỏ, mỗi câu đều nguyền rủa Toánh Xuyên Hầu phu nhân, trong lòng lúc này cũng có suy tính. Đổi lại là người khác, nếu mẹ ruột bị người ta nguyền rủa như thế, sao có thể nổi giận, chắc chắn tranh cãi lại, nào ngờ Chương Lạc lại ngang nhiên ra tay đẩy đích tỷ rơi vào trong nước, lá gan này phải người bình thường có thể có được.

      Chương Lạc nghe những lời này, nóng vội đến mức nước mắt cũng nhanh chảy xuống, “Thẩm Vân Khanh, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đẩy tỷ ấy xuống nước, là ngươi và tỷ ấy liên hợp hãm hại ta có phải ?”

      Vân Khanh nghe thấy vậy, lông mày nhíu lại, hết sức khó hiểu : “Chương nhị tiểu thư, lời này làm ta ngạc nhiên, vừa rồi ta có là tiểu thư đẩy người xuống nước hay sao?”

      Bây giờ Chương Lạc mới suy nghĩ lại, quả thực Vân Khanh câu cũng chưa từng qua, mỗi câu nàng tách ra đều là lời , nhưng nếu ghép lại khó tránh khỏi làm cho người khác suy nghĩ.

      Trắc phu nhân Tập thị cũng nghe thấy động tĩnh phía bên này, đến nơi, nghe được những câu phía sau, tức khắc nhíu mày, Chương Lạc vừa thấy Tập thị, cũng nhanh chóng nhào đến, càng vui vẻ, giả bộ oan uổng nước mắt rơi xuống lại càng nhiều, “Nương, người nhìn xem bọn họ bắt nạt con, cố ý oan uổng cho con!”

      “Hóa ra vị này Toánh Xuyên Hầu phu nhân, nghe danh bằng gặp mặt!” Lúc này ở bên cạnh có vị phu nhân ăn mặc đơn giản trang nhã mở miệng , bất quá bà vừa , mấy người xung quanh đều cứng người lại.

      “Đây sao có thể là Toánh Xuyên Hầu phu nhân, đây là trắc phu nhân mà!” Có vị phu nhân nhanh miệng trả lời.

      “A, ra là ta nhận nhầm sao?” Vi phu nhân hào phóng trang nhã kia lại thêm câu, nhưng trong giọng có lấy nửa điểm nhận sai.

      Các vị phu nhân ở đây đều nghe thấy được, đây là chế nhạo Chương Lạc trước mặt người khác gọi thiếp thất là nương, Toánh Xuyên Hầu phủ đúng là có quy củ.

      Toánh Xuyên Hầu tức giận liếc nhìn vị phu nhân kia, bà chính là mẫu thân của Dương Nhạn Dung, Dương phu nhân, bên cạnh Dương đại nhân chỉ có thê tử kết tóc là bà, có thiếp thất thông phòng, cho nên Dương phu nhân đối với loại thiếp thất thông phòng và con cái của thiếp thất ở trong nhà tung hoành ngang ngược rất thuận mắt.

      Chỉ có lúc đầu vị phu nhân này cùng Tập thị chào hỏi, sau đó bà cũng chỉ ngồi chỗ, lời nào.

      Luận thân phận quan tước, Dương đại nhân là nhị phẩm Đô Chỉ Huy Sứ, trong tay cũng có thực quyền, mà Dương phu nhân cũng là tứ phẩm cáo mệnh phu nhân, mặc dù đối diện với hầu phủ là thân phận hậu duệ quý tộc, bà cũng thua kém, huống chi Toánh Xuyên Hầu phủ lúc này bước con đường suy yếu, mỗi khi có danh gia vọng tộc nào có chuyện ái thiếp diệt thê, có nghĩa nhà đấy bắt đầu suy yếu.

      Đối mặt với tiểu thiếp như Tập thị, bà cũng thấy chút ấn tượng tốt nào.

      Bị bà câu như thế, những lời khóc lóc lúc nãy của Chương Lạc cũng còn uy thế, Toánh Xuyên Hầu tái mặt bối rối, tránh khỏi trách mắng Chương Lạc câu: “Ngày thường con học quy củ như thế à! Chẳng lẽ quên hết rồi sao?”

      Tập thị vẫn luôn là tâm can của Toánh Xuyên Hầu, ngay cả Chương Lạc ở trong phủ cũng rất được chiều chuộng, hơn nữa Toánh Xuyên Hầu muốn nữ nhi cũng phải giống như tiểu thiếp, điềm đạm đáng , khóc như mưa rơi hoa lê vốn được ông ta thích nhất, cho nên Chương Lạc vừa nhìn thấy ông ta, nước mắt giống như dâng lên, chảy ra được.

      nghĩ đến hôm nay bị Dương phu nhân chế giễu như thế, nếu như ông ta lại thiên vị, kiêng dè ở trước mặt mọi người bênh vực con của thiếp thất, năng lực của Toánh Xuyên Hầu cũng cao, da mặt cũng dày đến mức cần tuân tủ khuôn phép, chẳng qua cũng vốn có điểm nào tốt đẹp rồi.

      Ông ta quay đầu nhìn Chương Huỳnh được bọc lại ngồi bên nhíu mày khiển trách: “Hôm nay có yến hội, con ở đây la lối chuyện gì, ngày thường làm loạn tính, làm sao có chuyện gì lại rơi xuống hồ, phải làm hại muội muội!”

      Chương Huỳnh vẫn luôn ghét Chương lạc, cũng biết Toánh Xuyên Hầu thích nàng, bởi vì nàng biết giả bộ, thế nhưng nghĩ đến cha bị Tập thị thổi gió bên gối lại bất công đến bật này, mà mở to mắt trách móc nàng, liền đứng lên : “Cha vừa đến là nhìn thấy con tự ngã vào trong nước sao? Nếu người nhìn thấy, sao lại là con hôm nay gây chuyện, ràng là nó nguyền rủa nương, nó nương chết sớm chút, Tập thị có thể lên làm chính thất!”

      “Con bậy bạ cái gì vậy!” Toánh Xuyên Hầu bị Chương Huỳnh như vậy, gương mặt già nua đỏ lên, Tập thị sở dĩ có thể phách lối như thế, nếu có ông ta ngầm cho phép thể nào, ngày thường ông cũng đều nhắm mắt mở mắt, dù sao ông ta cũng thích Mạnh thị, thế nhưng bị Chương Huỳnh ra trước mắt người khác, thể!

      “Con bậy? Cha, vậy sao người suy nghĩ chút, con sao phải cố ý ngã xuống hồ, hôm nay có yến tiệc, con cần gì phải ở trước mặt mọi người ngã xuống, thân nhếch nhác, chẳng lẽ như thế đối với danh tiếng của con có ích sao?” Chương Huỳnh thở gấp, mặt lộ ra vẻ thất vọng.
      AELITA, Minhang, shaly6 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 40: Khắc tinh trời sinh

      Edit: anhsaobang 

      Beta: Ishtar


      Các vị phu nhân, tiểu thư bên cạnh, ít nhiều cũng nghe ra được chuyện gì xảy ra, Mạnh thị bệnh nặng, chỉ nằm chờ chết, Tập thị và Chương Lạc nhất định nước lên thuyền lên, trong phủ càng ngày càng có địa vị, bắt đầu ức hiếp Chương Huỳnh có nương làm chỗ dựa.

      Chương Lạc nhìn thấy ánh mắt phức tạp của những phu nhân, tiểu thư xung quanh, cũng nôn nóng, nàng ta suy cho cùng còn ít tuổi, cũng chỉ có thể giả bộ đến mức này, khóc lóc : “Ở đây còn có Vi gia tiểu thư, Thẩm Vân Khanh chắc chắn đúng, ngộ nhỡ ta và đại tỷ thông đồng với nhau, hỏi Vi tiểu thư câu, xem lúc đó nàng nhìn thấy những gì?”

      Kế hoạch này của nàng ta là cùng Vi Ngưng Tử tâm ý tương thông, thế nào Vi Ngưng Tử cũng nghiêng về phía nàng ta, chỉ cần Vi Ngưng Tử Chương Huỳnh cố ý rơi xuống nước, như thế hoàn toàn khác.

      Vi Ngưng Tử cũng thấy kinh ngạc, nàng ta cố ý ở bên giật dây Chương Lạc ra  tay với Chương Huỳnh là cũng có mục đích của mình, chỉ cần Chương Lạc rơi xuống nước, những người khác tất nhiên hỏi nguyên nhân, ý nghĩ của nàng ta là Vân Khanh trong người mang hận Chương Huỳnh, nhất định Chương Huỳnh đẩy Chương Lạc xuống nước, đến lúc ấy nàng ta chỉ cần lại đứng ra Vân Khanh làm chứng giả, ra Chương Huỳnh chính là cẩn thận mà rơi xuống nước.

      Như vậy có thể cùng Chương Huỳnh giao hảo, bán cho người ta mối nhân tình, lại có thể Vân Khanh và Chương Lạc cùng nhau tạo chứng cứ giả, phá hỏng danh tiếng của Vân Khanh.

      Đáng tiếc, đến bây giờ mọi chuyện hoàn toàn thay đổi, Chương Lạc rơi xuống nước, ngược lại là Chương Huỳnh.

      Vi Ngưng Tử biết tính cách của Chương Huỳnh, tuy rằng nóng vội ngang ngược, nhưng hoàn toàn phải là cơ mưu, cái này có thể chính là do Chương Lạc ra tay đẩy xuống.

      Nàng ta tâm tư kín đáo, nhìn việc cũng như bình thường, tuy rằng thân thể mẫu thân Chương Huỳnh ốm đau, nhưng cậu của Chương Huỳnh ở kinh thành là tam phẩm Lại Bộ Thị Lang, Mạnh thị và đệ đệ lại từ nương tựa bên nhau mà lớn lên, đối với người làm tỷ tỷ là Mạnh thị này kính trọng như mẫu thân, dù Mạnh thị mất, Chương Huỳnh cũng lưu lạc đến mức thành người có địa vị.

      Đáng tiếc tính toán rất tốt, nhưng thực luôn khiếm khuyết.

      Vi Ngưng Tử hơi suy xét chút, lắc lắc đầu : “Ta và biểu muội ở bên ngắm hoa, chú ý đến bên này.”

      “Ngươi…” Chương Lạc dù thế nào cũng nghĩ đến Vi Ngưng Tử lại ra câu như vậy, “Ngươi…”

      Vân Khanh lúc này quay đầu nhìn Chương Huỳnh, đầu tóc tán loạn, mặt cũng ẩm ướt, cả người khoác lên áo choàng lớn như thế, còn lạnh run, sắc mặt có chút trắng bệch, bề ngoài như vậy tuyệt đối là cớ hội vô cùng tốt có thể lợi dụng, liền xem Chương Huỳnh có thể hiểu được hay .

      đón nhận ánh mắt của Vân Khanh, Chương Huỳnh thấy trong con ngươi đen tối của Vân Khanh là cái bóng chật vật của mình, nàng bỗng nhiên hiểu ra, quay đầu nhìn vẻ mặt đẫm nước mắt của Chương Lạc, bàn tay trong áo choàng tàn nhẫn cấu bên hông của mình chút.

      Sau đó quay sang Toánh Xuyên Hầu quỳ xuống, hai dòng lệ từ trong mắt chảy xuống, “Cha, tuy rằng bình thường tính cách của nương rất thẳng thắn, nhưng người cũng là Hầu phủ phu nhân, là thê tử kết tóc của cha, muội muội nếu bình thường có gì vừa lòng với con, có thể tìm đến con, nhưng được nguyền rủa nương. Chỉ có điều, hôm nay trong phủ có hoa yến, khách quý nhiều như vậy, muội muội vẫn luôn hiểu chuyện, dù kích động đến thế nào nữa, cũng đẩy con vào nước, chuyện này cũng liên quan gì đến các nàng, là lúc hai chúng con ngắm hoa, cẩn thận rơi xuống nước mà thôi.”

      Hầu phủ tiểu thư bình thường hung hăng càn quấy, nay trước mặt mọi người để lộ ra vẻ nhu nhược, còn hơn người luôn vờ yếu ớt từ đầu đến giờ, Toánh Xuyên Hầu thấy gương mặt xinh đẹp trước mắt, lại nghĩ đến thê tử nằm giường bệnh dậy nổi, mấy năm nay mặc dù thích bà, nhưng có công lao cũng có khổ lao, trong lòng cũng hơi dao động.

      “Vậy dừng lại ở đây thôi, tỷ muội hai người các con cũng hơi quá ầm ĩ rồi.”

      Chương Lạc nhìn Chương Huỳnh học mình khóc lóc, đem mâu thuẫn hóa giả, vô cùng ấm ức: “Phụ thân, con cùng ta ngắm hoa, là ta cố tình tranh cãi với con, sau đó giả bộ ngã xuống hồ, muốn làm cho người trách mắng con.”

      Trước kia Chương Huỳnh luôn thấy Chương Lạc trong bụng nhiều mưu trí, nhiều quỷ kế, lúc này nhìn lại nàng, nghĩ mình cũng hơn gì, liền hơi cắn môi, trong mắt toát ra mất mát, mở miệng khuyên nhủ: “Muội muội, đừng nữa, hôm nay có nhiều khách quý ở đây như vậy, coi như là tỷ ngã xuống hồ, cố ý hãm hại muội, muội đừng gì nữa, bây giờ mất phải là mặt mũi của muội mà là của cả Hầu phủ.”

      “Có phải tiểu thư ngã xuống hay trong lòng chúng ta đều biết, tiểu thư đường đường là tiểu thư con vợ cả, cần vì thứ muội muội mà ngàn lui trăm nhường, thứ xuất như thế được ngồi lên bàn tiệc, tiểu thư cần gì phải như thế.” Dương phu nhân ở bên cau mày .

      ra các phu nhân khác trong lòng cũng nghĩ vậy, có thể được mời đến đây, đều là chính thất phu nhân, trong lòng chính thất phu nhân đối với thiếp thất di nương đều chung mối thù. Ngày thường Chương Huỳnh làm ra vẻ kênh kiệu, các phu nhân ở Dương Châu đều biết, thế nhưng vì có Mạnh thị bao bọc, chỉ cần quá giới hạn cũng có chuyện gì, nhưng hôm nay ở trong này nhìn thấy Mạnh thị giường bệnh còn chưa ngừng thở, tiểu thiếp và thứ xuất bắt đầu muốn ức hiếp con vợ cả. Trong lòng cũng có mấy phần suy nghĩ.

      Thấy vậy, Tập thị nhanh chân kéo Chương Huỳnh đứng dậy, “Tiểu thư làm gì thế, người cần gì phải dùng cách này bức bách muội muội, nhanh đứng lên !”

      Vân Khanh lúc này lại cười : “Lời này trắc phu nhân thú vị, hóa ra tiểu thư con vợ cả quỳ xuống là muốn bức bách thứ xuất tiểu thư, thế này tiểu nữ mới biết, hóa ra ở trong nhà địa vị của con vợ cả cũng chỉ như thế, phải quỳ xuống mới có thể được thứ xuất tiểu thư mấy lời.”

      Vốn Vân Khanh muốn chuyện, thế nhưng trong chuyện Chương Lạc và Vi Ngưng Tử lén lút mưu đồ cũng có phần của nàng, chỉ cần dính dáng đến Vi Ngưng Tử, nàng bỏ mặc.

      Giống như vừa rồi, nếu phải vì có Vi Ngưng Tử tham gia vào, nàng tuyệt đối vươn chân đem Chương Huỳnh đá xuống nước, đương nhiên, đá cái cũng có phần làm cho hả giận, ai bảo ngày thường Chương Huỳnh ở thư viện khó nghe như vậy, coi như trả thù bằng cách khác, nhưng đồng thời cũng đem cục diện thay đổi.

      Con vợ cả và thứ xuất vốn khác biệt, tuy rằng thứ xuất đều gọi mẹ cả là mẫu thân, nhưng trừ khi là thánh mẫu, bằng khó mà khoan hồng độ lượng đem con của tình địch nuôi dạy như con của mình. Cho dù là tái hôn, con vợ cả chính là con vợ cả, thân phận cao hơn thứ xuất bậc, trong số gia tộc, thứ xuất được nuôi dưỡng như nửa nô nửa chủ, đâu phải được con vợ cả quỳ lạy như thế này.

      Những lời này, ngay cả Toánh Xuyên Hầu nghe xong cũng co chút suy nghĩ, tuy rằng ông ta đối với Chương Lạc vô cùng nuông chiều, còn hơn cả Chương Huỳnh, dành tình cảm và quan tâm rất nhiều, ở trong nhà có thứ gì phần của Chương Lạc và Chương Huỳnh đều như nhau, thế nhưng có nghĩa là Chương Lạc có thể trước mặt người khác làm mất hết mặt mũi của đích nữ là Chương Huỳnh.

      Đệ đệ của Mạnh thị cũng phải là ngọn đèn, nếu biết được chuyện này, rất khó tưởng tượng làm ra chuyện gì. Toánh Xuyên Hầu gặp qua cậu em vợ này, ai dám ức hiếp Mạnh thị và cháu , chẳng khác nào ức hiếp mẹ ruột .

      Chuyện ngày hôm nay, ông ta thu hết vào trong mắt, ràng là Chương Lạc ỷ vào cưng chiều sủng ái của ông ta, đem Chương Huỳnh đẩy vào trong hồ nước, đối với nữ nhi Chương Huỳnh này, ông ta vẫn biết thông minh đến mức biết hãm hại người khác như vậy.

      Nghĩ đến đây, Toánh Xuyên Hầu cảm thấy nhất định phải xác thực lại lời trách mắng lúc nãy, lại vừa tiếc nuối cho thứ nữ thích phải nhận tội.

      Đúng lúc này, Vân Khanh ở phía trước lên tiếng: “Hôm nay tổ chức hoa yến tẩy uế may cho phu nhân, ra chỉ là hai tỷ muội vui đùa quá mức, cũng có thể là cẩn thận, đừng để chuyện này làm mất vui vẻ của mọi người.”

      Toánh Xuyên Hầu lo lắng biết thế nào mới tốt, Vân Khanh những lời này thay giải vây, liên tục gật đầu, sai người đỡ Chương Huỳnh thay y phục.

      Chương Lạc đâu chịu như vậy, quay sang nhìn Toánh Xuyên Hầu nước mắt rơi xuống, trong lòng ông ta mềm nhũn ra, đảo qua ánh mắt của các vị phu nhân xung quanh, hừ tiếng, hung dữ quay đầu rời .

      ra ông ta chỉ nghĩ đơn giản như thế, nhưng Tập thị và Chương Lạc hiểu được, Vân Khanh câu này nhìn như bao che, nhưng thực ra vẫn gắn cho Chương Lạc tội ra tay đẩy Chương Huỳnh, chẳng qua chỉ là che dấu thành tỷ muội vui đùa quá mức cẩn thận mà thội.

      Hai bà vú già đỡ Chương Huỳnh rời , Chương Huỳnh quay đầu lại với Vân Khanh: “Thẩm tiểu thư cùng ta được ?”

      Vân Khanh biết Chương Huỳnh ra suy nghĩ của mình, mỉm cười theo nàng.

      Mà ở chỗ này, tuy xảy ra màn như vậy như hoa yến vẫn tiếp tục, Tập thị kéo Chương Lạc hỏi: “ phải hôm nay nương dặn con cố gắng tạo hình tượng tốt trước mặt các phu nhân khác, để cho bọn họ khen ngợi con, nên chọc giận Chương Huỳnh cơ mà? Tại sao còn dây dưa vào nó?”

      Chương Lạc liếc mắt nhìn Vi Ngưng Tử cách đó xa, câu nào, Tập thị nhìn biểu tình của nàng ta, trong lòng hiểu, nghiêm mặt : “Là có người xúi bẩy con phải ?”

      Chương Lạc khó mà chống đỡ được khi bà ta hỏi như vậy, đem tất cả mọi chuyện kể ra, sắc mặt Tập thị lộ ra tia ác độc, lại vừa đau lòng lấy tay dí lên trán Chương Lạc: “Con đúng là đồ ngốc, để cho người ta lợi dụng.”

       
      AELITA, Minhang, Henlun9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :