1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 37: Tạ thị sinh con

      Edit:

      Beta: Ishtar
      Bạch di nương là người Từ Châu, cho nên chuẩn bị những thứ như vậy, nhìn độ mới cũ của quyên hoa, ràng là chuẩn bị cho tết lịch năm nay, người chuẩn bị tốt quyên hoa cho tết lịch sao có thể tự sát? Chỉ là nếu người được sắp xếp vào phủ chết, chắc chắn người phía sau biết Thẩm phủ phát ra tay chân của bọn họ, từ nay về sau dễ dàng manh động.

      Mà trải qua cuộc kiểm tra tỉ mỉ trong phòng Bạch di nương, ở tủ quần áo phát hộ kín , bên trong đúng là hỗn hợp thuốc đoạn tử. Chân tướng trồi lên khỏi mặt nước, người trong phủ hạ độc thủ là Bạch di nương, Thẩm Mậu và Tạ thị sau khi biết được khỏi bất ngờ.

      Bởi vì Tạ thị động thai, lại nghe thấy tin Bạch di nương chết, mỗi ngày đều nằm giường tĩnh dưỡng, Lý ma ma các bà rời tấc, ngày đêm chăm sóc, chỉ còn chờ tháng ba năm sau Tạ thị sinh nở.

      Mùa đông và tết lịch cùng nhau đến, trời lạnh như băng, mang theo chút ẩm ướt, mùa hè suốt ngày ăn canh hoa lý, bây giờ ngay cả cái lá khô cũng nhìn thấy, chỉ có hồ nước vắng lặng, sớm còn dáng vẻ ngưng sương ngưng ngọc.

      Mà lúc này Thẩm gia vô cùng vội vàng, chuẩn bị tế tổ đãi khách, chuẩn bị quà tết, mỗi thứ đều phải cẩn thận, mỗi ngày các ma ma quản , bà tử ở trong viện Vân Khanh qua lại, Tạ thị lo lắng, đem hết chuyện tế tổ và chuyện chuẩn bị ôm vào người, bà bây giờ hoài thai được bảy tháng, chỉ cần nhìn thấy rết nữa có gì đáng ngại.

      Qua năm mới, hai mẹ con Vi Trầm Uyên và Tần thị cũng mang theo lễ vật đến cửa bái kiến, mẹ con hai người trước tiên thỉnh an Lão phu nhân, lão phu nhân biết Vi Trầm Uyên đỗ giải nguyên, sang năm thi Hương, cũng khách khí mấy phần, lại nhìn người lớn lên thanh cao trong sạch như trúc càng thêm thích.

      Từ chỗ Lão phu nhân rời , Tần thị dẫn theo Vi Trầm Uyên đến chào Tạ thị, đúng lúc Vân Khanh cũng ở đó, Tần thị có lẽ có thuốc điều dưỡng, môi trường cũng tốt hơn, lại có Vi Trầm Uyên chịu thua kém người khác, tinh thần so với trước kia tốt hơn rất nhiều, nhìn thấy Tạ thị bụng lớn, hai vị mẫu thân cùng ngồi chỗ chuyện nuôi dạy đứa trẻ.

      Tạ thị nhìn Vi Trầm Uyên, lại nhìn phong thái của Tần thị, cũng vui vẻ chuyện cùng Tần thị.

      Vân Khanh và Vi Trầm Uyên bước ra ngoài, ở ngoài sân tìm nơi tránh gió để hàn huyên, bình thường hai người gặp nhau tuy nhiều, nhưng cũng có có lại, nhưng vì lễ mừng năm mới nên cũng nghiêm túc mà đánh giá lẫn nhau.

      Hôm nay Vân Khanh mặc kiện áo lụa nhiều lớp thêu trăm điệp vờn hoa, khoác áo choàng viền lông chồn đen, dưới thân là váy đỏ thêu hoa sen, bên hông là khối ngọc bội kỳ lân khảm vàng, vì lễ mừng năm mới mà vấn kiểu tóc vân đóa kế, tóc cài trâm mà đeo chuỗi trân châu lớn nhiều màu, làm khuôn mặt càng lộ ra vẻ nhu hòa dịu dàng.

      Mắt phượng long lanh bởi vì càng trưởng thành mà càng có vẻ quyến rũ cao quý, cái mũi thẳng tắp, môi điểm son mà hồng nhuận, lúc cười rộ lên dường như mang theo vẻ diễm lệ mà người khác có được.

      Vi Trầm Uyên nhìn mà có chút lóa mắt, ngẩng đầu lên phát trước đây có thể nhìn thấy đỉnh đầu nàng, bây giờ liếc qua đến ngang tóc mai, dĩ nhiên là Vân Khanh lại cao lên.

      “Hôm nay nhìn huynh cũng rất có tinh thần.” Vân Khanh nhìn tuy chỉ mặc áo khoác màu thiên thanh đơn giản, nhưng góc áo dùng chỉ xanh thêu mấy khóm trúc, vạt tay áo cũng cố ý dùng chỉ màu xanh viền qua, chân giày đen, giữa đôi lông mày càng toát ra vẻ thanh cao sáng sủa, thân hình cũng cao lên ít, cũng giống như những cây tùng xanh tươi cao vút kia.

      Vi Trầm Uyên bị nàng như vậy, có chút ngượng ngùng : “Được Thẩm gia giúp đỡ, sức khỏe mẫu thân tốt lên nhiều, có thể thêu chút đồ mang ra ngoài bán, năm nay ta đỗ giải nguyên, lúc rảnh rỗi cũng được mời đến nhà người ta dạy học, cho nên cũng dư dả chút, mẫu thân qua năm mới cũng nên thoải mái chút, thể tiết kiệm mà mất lễ tiết được.”

      Vân Khanh biết Tần thị khác những phụ nhân ở nông thôn rất nhiều, bình thường chuyện làm việc cũng lộ ra vẻ cao thượng và độ lượng, cái này nông phụ bình thường tuyệt đối có được.

      Bất quá Tần thị đối với chuyện này im lặng , nàng cũng chưa bao giờ hỏi, kiếp trước Vi Trầm Uyên có Tần thị bên cạnh, Vi Trầm Uyên ở triều đình làm quan xử án công chính liêm minh, biết kiếp này còn có năng lực này hay .

      năm nay, Vân Khanh bỏ ra tiền riêng của mình, nhờ Vi Trầm Uyên mua mười mảnh ruộng nhiễm phèn ở Đạt Châu, mà lúc này Vi Trầm Uyên nhận được tin từ Đạt Châu đưa đến, dường như có ý lợi dụng nước sông Hoài Thủy khử phèn làm thành ruộng tốt.

      Nếu tin này là , kế tiếp đây, ruộng tốt mà Vân Khanh mua có giá trị gấp mấy chục lần, Vi Trầm Uyên khỏi cảm thấy nương trước mặt khó hiểu.

      Về chuyện của Liễu gia, mơ hồ biết được là do tay Thẩm gia khống chế, nhưng người đứng phía sau là Thẩm Vân Khanh, thấy quả là lợi hại, mọi người đọc vạn quyển sách vạn dặm đường mới có thể biết hết chuyện trong thiên hạ, nàng chân cũng ra khỏi cửa, nương chưa từng ra khỏi Dương Châu, sao lại có những kiến thức như vậy.

      “Chuyện mua bán còn phải nhờ huynh để ý thời gian nữa.” Sang năm Vi Trầm Uyên chuẩn bị cho việc thi cử, nàng thể để bận rộn với việc mua bán được, mà nàng trước lễ mừng năm mới tìm được người thích hợp có thể giúp đỡ chuyện này.

      Vào tết lịch, các chưởng quầy ở cửa hàng, trang chủ thôn trang của Thẩm gia đều phải đến Thẩm phủ ở Dương Châu.

      Mà Hoàng Đại ngoại trừ mang theo Hoàng Tiểu Muội, còn có hai đứa cháu là Hoàng Đại Ngưu và Hoàng Tiểu Ngưu. Hoàng Đại Ngưu năm nay hai mươi lăm tuổi, trong nhà có vợ, bây giờ ở thôn trang giúp đỡ Hoàng Đại trông coi, mà Hoàng Tiểu Ngưu năm nay mới mười sáu tuổi, thân mình rắn chắc nhanh nhẹn, Vân Khanh liền nghĩ cách giữ Hoàng Tiểu Ngưu ở lại, là làm việc cho Thẩm phủ, thực chất là theo Vi Trầm Uyên học tập chuyện mua bán.

      Tất cả mọi việc đều theo đúng quỹ đạo.

      Bầu khí năm mới vui mừng náo nhiệt, toàn bộ Thẩm phủ đều chìm trong khí vui mừng, đúng lúc này Tạ di mang theo Vi Ngưng Tử đến cửa hỏi thăm.

      “Đây phải là lễ mừng năm mới à, sao tỷ tỷ còn phải làm việc vất vả như thế?” Tạ di nhìn bụng Tạ thị nhô cao, chỉ hận chuyện lũ rết làm cho bà bị sẩy thai, bây giờ lại đỡ bụng lại xung quanh, còn phải là khoe khoang bà có trượng phu tốt sao.

      Tạ thị vuốt ve cái bụng tròn xoe, tuy biết Tạ di chuyện có ý gì hay ho, nhưng vẫn đáp lời “Vân Khanh còn , trong phủ còn nhiều chuyện chưa làm, bụng ta cũng tám tháng, có vấn đề gì.”

      Tạ di nhìn lướt qua Vân Khanh ngồi bên uống trà, lơ đễnh : “Lúc trước muội muốn đến giúp đỡ tỷ tỷ việc nhà, tỷ cần, bây giờ phải là tự mình làm lụng vất vả sao.” Bà ta đối với chuyện Tạ thị từ chối mình vào phủ giúp đỡ vẫn canh cánh trong lòng.

      Vi Ngưng Tử nhìn Vân Khanh nâng chén trà lên, nhàng thổi hơi nóng, tư thế thanh tao tuyệt đẹp, ràng là được dạy dỗ rất tốt, trong lòng thầm vui mừng với quyết định của mình, ngày trước học lễ nghi chính xác, Tạ di đối với việc dạy dỗ nữ nhi có rất nhiều hy vọng, hận nữ nhi thể tao nhã như công chúa vậy, nhưng hành động cụ thể lại ít, tiếc nuối chi tiền.

      “Biểu muội lớn lên càng ngày càng xinh đẹp, làm người khác nhìn thấy khó lòng mà dời mắt.”

      “Biểu tỷ khen nhầm rồi, vẫn là biểu tỷ càng thêm dịu dàng thanh tú.” Như đóa hoa đung đưa trong gió, Vân Khanh hơi mỉm cười.

      Vi Ngưng Tử cầm khăn tay che miệng, cúi đầu mỉm cười, đối với những lời này rất thích nghe.

      Gương mặt của nàng ta vẫn luôn yếu đuối, với Tạ di, nữ tử nhu nhược kiều mị, mềm mại đáng mới là người vợ mà nam nhân nhất, nàng ta tuy rằng cảm thấy Vân Khanh lớn lên xinh đẹp, nhưng quá mức đoan chính thành thục, đôi mắt phượng lại thêm sắc bén hơn người, so ra vẫn kém nàng ta.

      Lời khen vừa rồi chẳng qua chỉ là khách sáo mà thôi.
      AELITA, Minhang, Bé Bi9 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 37: Tạ thị sinh con

      Edit:

      Beta: Ishtar
      thêm vài câu nữa, Vi Ngưng Tử đưa mắt nhìn Tạ di mấy lần, Vân Khanh ngồi bên trông thấy, đoán được Vi Ngưng Tử nhắc nhở Tạ di mở miệng đòi tiền của cửa hàng, gần cuối năm, chắc chắn Vi phủ tiêu phí ít. Nàng chờ sau khi Tạ di mở miệng, biết được chân tướng việc, nhưng Tạ di vẫn cho Vân Khanh cơ hội này.

      Dường như Tạ di diễu võ dương oai vòng, mang theo sau hộp quà tặng đến, thuận tay lấy mười hộp về, mọi người ở Thẩm gia nhìn mẹ con bọn họ mà sắc mặt chút thay đổi, ngoại trừ lão phu nhân còn nguyện ý nhàng cười.

      Trở lại trong Vi phủ, Vi Ngưng Tử cởi áo choàng người xuống, đưa cho nha hoàn phía sau, nghi hoặc hỏi Tạ di: “Nương, sao người nhắc đến chuyện tiền lãi của cửa hàng với Thẩm gia?”

      Theo lý mà , tiền lãi của cửa hàng năm tổng kết lần, Tạ di đến Thẩm phủ hẳn là nên nhắc đến việc này.

      “Bây giờ ra, các khoản mục còn ràng như vậy, buôn bán lời được bao nhiêu chính là bấy nhiêu, ta có ngốc mới ra!” Tạ di giảo hoạt cười, tự cho là thông minh : “Chờ đến sang năm hoặc năm sau nữa, ta mới cầu đem sổ sách ba năm cùng kiểm tra lần, Thẩm gia thể điểm sai cũng có, chỉ cần có lấy chỗ sai, ta có thể rêu rao lên.” Đến lúc đó làm trận ồn ào huyên náo, Thẩm phủ khẳng định xuất ra ít để bồi thường.

      “Chắc chắn như vậy sao? Vạn nhất Thẩm gia chút sai sót nào sao?” Vi Ngưng Tử vẫn cảm thấy lo lắng, nàng ta cảm thấy chút tiện nghi ấy Tạ di hoàn toàn cần phải chiếm lấy, bình thường lợi nhuận của mấy cửa hàng kia cũng đủ cho hai mẹ con tiêu xài.

      có khả năng, cho dù đúng như vậy, ta cũng phải tìm được chỗ sai, ai bảo Thẩm gia đáng giận như vậy!” Tạ di vui vẻ uống trà, ảo tưởng sau này có núi vàng núi bạc, ít nhất cũng phải gạt đến hai vạn.

      Trong lòng Vi Ngưng Tử đồng ý với cách làm của bà ta, nhưng Tạ dì luôn luôn quản lý của cải hết mức chặt chẽ, nàng ta cũng được thay thế bà ta quản lý loại chuyện này, cũng thể đến Thẩm phủ đề cập đến chuyện tiền lãi của cửa hàng, chỉ có thể thầm hy vọng lời Tạ di .

      Dù thế nào cũng có ai ngại có nhiều tiền cả.

      Đối với Vân Khanh mà , bọn họ mở miệng cũng tốt, theo như tiêu phí của mẹ con Vi gia, nhiều nhất năm, Vi phủ đến cửa đòi tiền, nào là tiền lương hàng tháng của nha hoàn, chi tiêu cho việc xử lý công chuyện trong phủ, chi tiêu cho việc quà cáp lễ vật, tất cả những thứ này đều là phải dùng tiền.

      Tiếng sấm mùa xuân vang lên, mang theo hơi thở trong lành và những giọt mưa quý giá rơi xuống, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, ngày hôm sau rời giường mở cửa sổ ra, có thể nhìn thấy trong đình viện màu xanh biếc non mềm, phấn hoa đào trắng tinh, hoa đào kiều diễm mới nở rộ thành từng đóa.

      Tháng ba hoa đào nở đầu cành, mà vào ngày kia hoa đào nở đẹp nhất, cũng là lúc bụng Tạ thị nổi lên những cơn đau.

      có bài học kinh nghiệm từ chuyện của Tô Mi, lần này bà đỡ trước nửa tháng được mời vào ở trong phủ, mỗi ngày tiếp đãi món ngon, bà đỡ là người Dương Châu, biết gốc gác và gia quyến.

      Còn lại việc khai dược, uống thuốc, bưng nước hầu hạ đều tuyển chọn từ những nha hoàn bà tử tin cậy, có cơ hội cho người khác nhúng tay vào, ngoại trừ Tề đại phu, những đại phu khác đều cần, chính vì để đảm bảo an toàn cao nhất.

      Vân Khanh tin rằng, chỉ cần công tác chuẩn bị làm tốt cả mười phần, cho dù có người muốn xuống tay, phòng bị nghiêm mật khe hở cũng có cách nào.

      Lão phu nhân nghe được tin Tạ thị bắt đầu đau bụng, liền đến trong viện trông chừng, ở bên ngoài tới lui đợi đến lúc đứa sinh ra.

      Hai bà đỡ đều nhận được nhiều bạc, biết lần này sinh con là chủ mẫu Thẩm gia, cố gắng hết sức ở bên cạnh giúp đỡ, đem tất cả kỹ thuật đều sử dụng, nỗ lực khích lệ Tạ thị.

      Bởi vì trước đấy động thai, lần sinh con này của Tạ thị cũng phải vô cùng thuận lợi, đau đến run rẩy, cơn đau cũng giống như ban ngày, nước ối còn chưa vỡ.

      Bà đỡ sốt ruột, lâu như vậy nước ối còn chưa vỡ ra liền vươn tay chọc vỡ nước ối, Lý ma ma đứng bên nhìn thấy, xúc động nhíu mày, lấy khăn lau mồ hôi cho Tạ thị, bên ra sức khích lệ: “Phu nhân, cố lên, lần này nhất định là thiếu gia, người phải cố gắng lên!”

      Tạ thị túm lấy chăn ở dưới thân mình, nghiến chặt răng, dồn tất cả sức lực về bụng, bà đỡ bên cạnh hô lên: “Hít sâu vào… thở ra…”

      Lúc Vân Khanh đến viện của Tạ thị, bà đỡ vào trong được ngày, nàng vừa từ thư viện trở về nhận được tin Tạ thị muốn sinh, vội vàng chạy đến.

      So với Thẩm Mậu và Lão phu nhân, lo lắng trong lòng nàng tuyệt đối kém hai người.

      Kiếp trước Tạ thị sinh thêm lần nào nữa, Thẩm gia cũng có người thừa kế, kiếp này giống vậy, Tạ thị lại mang thai, hơn nữa hôm nay còn chuyển dạ, việc này có nghĩa là vận mệnh Thẩm gia giống như kiếp trước.

      Chỉ cần nàng có thể thay thế được số kiếp bị khám nhà của Thẩm gia, Thẩm gia nhất định tốt hơn kiếp trước rất nhiều lần.

      Hai tay nàng nắm chặt, gương mặt xinh đẹp vì lo lắng mà có vẻ rầu rĩ, trong lòng Vân Khanh thầm cầu nguyện, cầu nguyện trong bụng mẫu thân là tiểu đệ đệ, chỉ cần là đệ đệ, trong nhà còn phiền não nữa.

      Chỉ cần có đệ đệ, tổ mẫu lại làm khó mẫu thân, phụ thân cũng vì con nối dòng mà lại nạp thiếp, tài sản Thẩm gia cũng sợ có người nối nghiệp, chính mình về sau cũng có huynh đệ tỷ muội giúp đỡ.

      Đời này, chính là tối hôm nay, lão phu nhân vì cháu ruột mà đến, ban đêm cũng về Vinh Tùng viện, đến bên giường Tạ thị an ủi chút, còn đứng nhìn mấy lần, Thẩm Mậu ở trong phòng canh giữ đêm.

      Ngày hôm sau, mặt trời theo đường chân trời nổi lên, theo vài tiếng khóc trẻ con trong trẻo non nớt mà toàn bộ Thẩm phủ đều như tỉnh lại, Lão phu nhân vừa được Vương ma ma đỡ nghỉ liền đứng lên, bước dài chạy ra ngoài.

      “Con trai hay con ?” Lão phu nhân nhìn Lý ma ma mở cửa ra, trước tiên mở miệng hỏi.
      Minhang, Bé Bi, Henlun5 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 38: Nhận lời dự tiệc

      Edit:

      Beta: Ishtar

       
      Vân Khanh cũng chậm lại ở phía sau, nhìn đứa bé kia, chỉ thấy da mặt hồng hồng nhăn nheo, cái khác cũng nhìn ra được.

      Bà đỡ cười tươi chúc mừng: “Lão phu nhân, chúc mừng người, là vị tiểu thiếu gia.”

      Lão phu nhân vừa nghe, khuôn mặt vì kích động mà run rẩy, vội vàng bước đến nhìn viên thịt trong tã lót, hỏi lại lần nữa: “ như thế sao? Là à?”

      “Thiên chân vạn xác! Người nghe xem tiếng khóc vừa vang lại vừa trong, chắc chắn là tiểu tử mập mạp.” Bà đỡ giỏi nhất là mấy lời tốt lành, nhìn lão phu nhân tủm tỉm cười híp mắt.

      Thẩm Mậu đứng bên nhìn trái nhìn phải, giống như nhìn thế nào cũng đủ, ràng là phải lần đầu tiên làm phụ thân, nhưng lại kích động như vậy, đây chính là đứa con trai trông đợi hơn mười năm mới có.

      Vân Khanh đứng sau hai người, cũng bước lên xem mà muốn nhìn Tạ thị, ai ngờ lát sau, trong phòng lại vang lên tiếng trẻ con khóc, bà đỡ lại ôm đứa khác chạy ra, hô lớn: “Còn đứa nữa, vẫn còn đứa nữa!”

      Trong chốc lát, người trong phòng vui đến đỉnh điểm, có cháu trai, lão phu nhân đối với đứa cháu ra sau là nam hay nữ cũng tương đối thoải mái hơn, chỉ có Vân Khanh vội vàng hỏi: “Là đệ đệ hay là muội muội?”

      Bà đỡ tủm tỉm, nếp nhăn mặt lên khi cười: “Hồi tiểu thư, là đệ đệ.”

      Lão phu nhân vui sướng đến mức tay cũng run lên, vội vã gọi: “Nhanh ôm lại đây cho ta nhìn.” Đợi chờ nhiều năm như vậy cũng chờ được cháu trai, còn lần đợi được hai đứa, lòng bà thoải mái giống như ngâm trong nước, đôi mắt nhìn bên trái chút, bên phải chút, nhìn thế nào cũng thấy đủ.

      Gương mặt Thẩm Mậu vui mừng hớn hở, nhưng so với lão phu nhân, ông vẫn trầm ổn hơn, dặn dò kẻ dưới: “Hôm nay lão gia ta song tử lâm môn, tiền tiêu vặt tháng này của mọi người tăng lên gấp đôi, hầu hạ trong phòng sinh tăng thêm lạng bạc, toàn bộ mọi người đêm nay cùng thêm món ăn.”

      Lời vừa rơi xuống, cả Thẩm phủ đều sôi trào, mọi người đều Tạ thị trầm lặng nhiều năm, hoặc là sinh, nếu sinh lúc hai đứa, song bào thai đúng là khó gặp.

      Trong gió xuân mang theo vui mừng, làm cho Vân Khanh cũng vô cùng vui vẻ, cả người thoải mái hơn rất nhiều, thấy tiếng chim hót cũng dễ nghe hơn, nàng nhìn hai tiểu đệ đệ từ viên tròn hồng hồng trở nên trắng trắng mềm mềm, hai má phình ra giống như hai cái bánh bao thịt, làn da nhẵn mịn như tào hủ, chỉ cần đụng đến là trũng xuống.

      Bộ dạng hai nhóc cơ hồ giống nhau như đúc, chính là cẩn thận nhìn lại, nhóc có tròng mắt hơi nhạt màu, còn nhóc kia tròng mắt màu nâu, cả hai đều mở to mắt nhìn Vân Khanh, mắt to tròn xoe lập lòe như viên thủy tinh, trong suốt làm lòng người như mềm lại.

      Đây là đệ đệ ruột thịt của nàng. Lúc đầy tháng chọn cho hai nhóc cái tên rất tốt, nhóc con mắt màu nhạt gọi là Thẩm Vân Mặc, nhóc con mắt nâu gọi là Thẩm Vân Hiên.

      Vân Khanh hiểu được sao nhìn mãi cũng thấy thiếu, ngồi ở kia đùa giỡn hai nhóc, Tạ thị ngủ ở giường, trán quấn đai ấm phòng gió, vẻ mặt cũng mang theo ý cười.

      “Nương, người nhìn đệ đệ xem, trong miệng lại có thể phun ra bong bóng này.” Vân Khanh lấy tay chọc cái, phá vỡ cái bóng nước kia, tiếng cười trẻ con phát ra khanh khách, nhóc cười, nhóc kia cũng học theo mà cười rộ lên.

      Tạ thị nhìn dáng vẻ của con , cũng thấy buồn cười: “Con lúc còn bé cũng giống vậy, lại còn thích mút ngón tay.”

      Bị mẫu thân mình như vậy, Vân Khanh quay đầu dỗi: “Nương, người ở trước mặt đệ đệ chê cười con, về sau hai đứa học theo.”

      “Bọn nó mới sinh được mấy tuổi, con nha, bộ dáng tỷ tỷ cũng bày ra sớm quá!” Tạ thị cười trêu ghẹo nữ nhi, trong lòng ấm áp, nữ nhi bây giờ qua năm tháng cũng trưởng thành, giờ lại thêm hai đứa con trai, dưới gối đôi trai , còn có gì mà chưa thỏa mãn.

      Vân Khanh chơi đùa với đệ đệ, đột nhiên hai nhóc khóc rống lên, dọa nàng giật mình, vội vàng quay đầu hỏi: “Nương, đệ đệ sao thế?”

      “Có lẽ đói bụng rồi, nhanh gọi vú nuôi vào .” Trước lúc sinh, Thẩm gia tìm hai vú nuôi rất tốt, gia thế nhân phẩm đều có thể tin cậy được, trong nhà giàu đứa từ lúc mới sinh đều do vú nuôi chăm sóc, chỉ có ít là tự mình nuôi nấng.

      Nhìn vú nuôi bế đứa đến phòng bên cạnh cho ăn, Tạ thị tựa vào đầu giường, Vân Khanh thay bà kéo lại rèm che gió phía sau, hỏi: “Mấy ngày này cha vui lắm, chắc chắn rất tốt với nương rồi.”

      Tạ thị bị nữ nhi trêu chọc, tức giận liếc mắt nhìn nàng cái: “Cha con làm sao, ông ấy vui vẻ là chuyện bình thường, mấy ngày nay có người đến cửa chúc mừng, kéo ông ấy ra ngoài uống rượu, bạn làm ăn qua lại, còn có quan viên bình thường hay giao tiếp, làm cha con tối nào về nhà cũng say rượu.”

      “Cũng phải, cha vui vẻ ra ngoài uống rượu cùng bằng hữu, cũng đến đây với nương.”

      Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến giọng sang sảng của Thẩm Mậu, “Đây gọi là xấu bị bắt được nhỉ, sao ta lại đến, bây giờ phải là ở đây sao?”

      Rèm cửa được vén lên, Thẩm Mậu bước vào, mặc dù gương mặt nghiêm túc, nhưng trong ánh mắt giấu được ý cười, Vân Khanh đứng lên : “Phụ thân đúng là có thần giao cách cảm, cùng con lòng, nên hôm nay cũng đến thăm nương.”

      “Hay cho câu thần giao cách cảm của con.” Thẩm Mậu ngồi xuống, nhìn Tạ thị, thân thiết hỏi: “Thân thể có chỗ nào thoải mái ?”

      sao, có đại phu khai dược, có Lý ma ma và nha hoàn hầu hạ, cũng phải lần đầu sinh con, sao có thể thoải mái.” Lời Tạ thị vừa dứt, trong lòng ngọt ngào như mật, bây giờ di nương trong phủ chỉ còn lại Thu di nương, ta cũng phải là người hay gây chuyện, trong phủ cũng yên lặng hơn rất nhiều, mỗi ngày cũng thoải mái hơn xưa.

      Nghe vậy Thẩm Mậu gật đầu, còn thêm chuyện khác, “Năm ngoái mình ta ra nước ngoài buôn bán, năm nay phải giao hàng hóa thượng hạng, bên kia là khách hàng lớn, lại là lần đầu tiên làm ăn, ta chuẩn bị cùng theo đội thuyền buôn.”

      Tạ thị ngẩn ra: “ mất bao lâu?”
      AELITA, Minhang, Bé Bi8 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 38: Nhận lời dự tiệc

      Edit:

      Beta: Ishtar


      “Ít ba tháng, lâu nửa năm, còn phải xem tình hình biển.” Thẩm Mậu ra cũng muốn , con trai vừa sinh ra, ông rời cũng có chút tiếc nuối.

      Vân Khanh ngồi bên lắng nghe, hiểu sao trong lòng có chút bất an, loáng thoáng cảm thấy lần xuất hành này cũng an toàn như , nàng phải là người bình thường, mà là oan hồn tái thế làm người, loại bất an khó hiểu này, nàng lại có chút tin tưởng.

      Kiếp trước Thẩm Mậu cũng ra biển, bình an vô trở về, nhưng kiếp này có rất nhiều thứ thay đổi, ngay cả đệ đệ cũng có, ai biết được liệu có phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn hay .

      Vì vậy ngẩng đầu lên khuyên nhủ: “Cha, lúc này nước ngoài, đến đường biển tốn nhiều thời gian, biển gió to sóng lớn, người như vậy, nếu dừng lại ở chỗ nào, chuẩn bị tốt cũng hơn nửa năm, trong nhà có cha, thiếu người tâm phúc.”

      Được con xem là người tâm phúc, Thẩm Mậu rất tự hào, bất quá vẫn cười : “Những điều này cha đều biết, cho nên thuê người lái thuyền có kinh nghiệm, nên con yên tâm, cho dù phải nửa năm, mọi chuyện trong nhà đều dặn dò cẩn thận, Lý Tư cũng xử lý tốt.”

      Mỗi năm trượng phu đều ra ngoài ước chừng nửa năm, Tạ thị thành thói quen, thấy thế cũng : “Vân Khanh, cha con ra ngoài lo việc buôn bán, trước kia trong nhà có cha con, chúng ta đều vượt qua được, chuyện này con cần lo lắng.”

      Vân Khanh nhìn Thẩm Mậu và Tạ thị trước mặt, nàng biết lần xuất hành này chắc chắn an toàn, nhưng dù thế nào cũng thấy yên tâm, tuy biết Thẩm Mậu nuông chiều nàng, nhưng khi quyết định chuyện quan trọng gì, vì nàng hai ba câu mà có thể ngăn cản được, chỉ hy vọng bất an trong lòng là do thân thể nàng khỏe mà thành.

      Qua mấy ngày, hàng hóa đầy đủ, những thứ cần chuẩn bị cũng chuẩn bị tốt, bất an mang theo sai vặt lên thuyền, rời bến.

      Sau khi Thẩm Mậu rời bến, trong nhà vẫn bình thường như mọi ngày, Vân Khanh mỗi ngày tan học trở về nhà giúp Tạ thị chú ý việc nhà.

      Hôm nay là ngày học đàn, sau khi tan học, An Tuyết Oánh cẩn thận thu dọn mọi thứ, mở miệng : “Năm nay Chương Huỳnh có nhiều khóa học vẫn chưa thấy đến.”

      Từ sau lần Chương Huỳnh mở miệng cho An Sơ Dương tình huống của Vân Khanh, Vân Khanh lại lần nữa đánh giá lại Chương Huỳnh ngang ngược kiêu ngạo trong trí nhớ, trước kia hai người ở trong thư viện vẫn hay tranh chấp, , phải là Chương Huỳnh đối chọi gay gắt với Vân Khanh, bỗng nhiên trở thành chung sống hòa bình, ngẫu nhiên gặp cũng có thể chuyện hai câu.

      Thế nhưng bởi vì quan hệ gia thế hai nhà An Tuyết Oánh và Chương Huỳnh tương đối gần gũi, cho nên hôm nay An Tuyết Oánh lại nhắc đến nàng ta.

      “Nghe ngươi thế hình như là , hay là bệnh của mẹ nàng ta chưa khỏi?” Vân Khanh thu dọn đồ đạc, tùy ý hỏi.

      “Nghe bệnh ngày càng nặng, nương ta đến thăm hai lần, lúc trở về cũng là tình hình được tốt lắm.” An Tuyết Oánh được tốt, cũng khác ý cứu được là bao, khó trách Chương Huỳnh học, chỉ sợ phải canh giữ bên giường tận hiếu.

      Mỉm cười thản nhiên, Vân Khanh để ý đến chuyện tình Hầu phủ danh môn, bây giờ nàng cảm thấy mọi chuyện trong nhà làm nàng rất vui, từ ngày có được hai cháu trai sinh đôi, Lão phu nhân đối xử với Tạ thị hoàn toàn thay đổi, trước kia mọi chuyện đều thấy vừa mắt, bây giờ chuyện gì cũng có thể chấp nhận được, mỗi ngày có việc gì liền sai vú nuôi bế cháu trai đến Vinh Tùng viện cho bà dỗ dành.

      Tuy rằng hành động trước đây của lão phu nhân đúng là làm người ta tức giận, nhưng mấy ngày nay bà cố gắng bù đắp lại quan hệ với Tạ thị và Vân Khanh, thường xuyên mời hai người đến ăn cơm.

      Rốt cuộc bà cũng là trưởng bối, Tạ thị và Vân Khanh cũng làm trái ý bà, vết thương rạn nứt này, cũng được chậm rãi chữa lành.

      Lại qua mấy ngày, trong phủ đột nhiên nhận được thiếp mời, đặc biết chỉ dành riêng cho Vân Khanh, nàng nhìn thiệp mời thiếp vàng được gấp lại, cảm thấy rất lạ mắt, mở ra thấy, hóa ra là thiệp mời ngắm hoa của Toánh Xuyên Hầu phủ, mặt chỉ viết mời người, là ba chữ “Thẩm Vân Khanh”. Bởi vì học chung học đường, chữ viết của bạn học với nhau cũng quen thuộc.

      Đây phải là chữ của Chương Huỳnh sao? Chương Huỳnh bình thường vẫn khinh rẻ nàng là con thương nhân, sao có thể đưa thiệp mời cho nàng, Vân Khanh cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng là thiếp mời Hầu phủ đưa đến, dù muốn , Vân Khanh cũng phải đến đó lúc. Ngày hôm đó đến, sau khi ăn mặc cẩn thận, Vân Khanh đến Toánh Xuyên Hầu phủ.

      AELITA, Minhang, Huỳnh Thượng Hỷ6 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 39: Rất an phận

      Edit:

      Beta: Ishtar
       

      Đến cửa Hầu phủ, Thải Thanh tò mò vươn đầu ra ngoài nhìn, trước cửa chuỗi dài xe ngựa dừng lại, dường như đó là hàng dài xa hoa quyền quý.

      Mà lúc xe ngựa của bọn họ dừng lại, ma ma quản phụ trách tiếp đón liền tiến lên hỏi: “Người đến là Tiểu thư Thẩm phủ?”

      Thải Thanh đỡ Vân Khanh xuống ngựa, gật đầu : “Đúng vậy, làm phiền ma ma.”

      sao, sáng sớm nay tiểu thư dặn dò nô tỳ canh giữ trước cửa, nếu thấy Thẩm tiểu thư đến phải đón vào trước.” Tiểu thư trong lời ma ma quản này chính là Chương Huỳnh, cũng làm khó nàng ta sai người chờ ở cửa, kiếp trước lẫn kiếp này, đều là lần đầu tiên Vân Khanh đến Toánh Xuyên Hầu phủ, nơi này đối với nàng hoàn toàn xa lạ, nhưng mà càng như vậy, trong lòng Vân Khanh lại càng yên tâm, tuy quan hệ của nàng và Chương Huỳnh đến mức căng thẳng giống như trước, nhưng cũng đến mức nàng ta phải quan tâm như vậy.

      Trước cửa Hầu phủ là hai con sư tử lớn giương nanh múa vuốt, màu sắc trầm và hình tượng oai phong, cũng chứng tỏ nơi đây và Thẩm phủ phong cách giống nhau, vẫn là danh môn quý tộc, tuy rằng Thẩm phủ giàu sang thiếu, nhưng có ít quy tắc luật lệ mà thương hộ thể dùng, hơn nữa Thẩm phủ lấy xa hoa mỹ lệ làm trọng, mà Hầu tước phủ còn phải toát ra cao quý trang nghiêm mới là điểm quan trọng nhất.

      Thải Thanh ngó nghiêng xung quanh, Lưu Thúy thấy vậy kéo tay nha đầu kia: “ cần phải lộn xộn, để người khác thấy được, đánh mất hết mặt mũi của tiểu thư.”

      Thải Thanh lúc này mời kìm hãm lại ánh mắt mình, phải biết rằng, đến những gia tộc lớn, nếu nhìn ngó xung quanh, bất kể là tiểu thư hay nha hoàn đều bị coi là tầm thường thấp kém, Thải Thanh phải là con cái của hạ nhân trong phủ, có rất nhiều thứ vẫn còn chưa hiểu , nhưng cũng may là nha đầu này biết nghe lời.

      Tuổi còn , đối với chuyện gì mới lạ, cũng thấy tò mò, Vân Khanh có thể hiểu được, chỉ cần lần sau phạm sai lầm như thế nữa là tốt rồi, dù cho là nàng, cũng thầm quan sát, đến nơi xa lạ, chú ý tình huống xung quanh cũng là thói quen tốt.

      “Lưu Thúy tỷ tỷ, ma ma quản vừa rồi lợi hại, chúng ta gì mà bà ta biết là xe ngựa của Thẩm phủ.” Thải Thanh than thở.

      Lưu Thúy cười nhàn nhạt: “Ngươi ngốc, Tiểu thư nhà chúng ta lần đầu tiên được mời đến Hầu phủ, đa số ở đây đều là người nhà quan lớn, xe ngựa kia chắc chắn đến nhiều lần, nhìn qua là biết, còn xe ngựa của chúng ta là lần đầu tiên đến, mà ma ma quản các bà giỏi nhất là ánh mắt, đương nhiên là có thể nhận ra.”  Làm ma ma quản trong Hầu phủ, chút bản lĩnh này phải có được, nếu ngay cả đạo lý cơ bản này mà Lưu Thúy biết, sớm làm nổi nha hoàn bên người tiểu thư nữa.

      Hai mắt Thải Thanh sáng rực nhìn Lưu Thúy: “Lưu Thúy, tỷ biết nhiều chuyện.”

      Lưu Thúy chỉ cười : “Ngươi nhìn nhiều chút rồi học, sau này cũng biết.” Làm nhất đẳng nha hoàn cũng phải chuyện dễ dàng.

      Vân Khanh nghe hai nha đầu kia chuyện, khóe miệng cong lên, bây giờ mà , Thải Thanh quả thực còn hơi non nớt, chỉ cần nha đầu kia cố gắng và trung thành, sau này nàng nhất định bạc đãi.

      Nàng tránh khỏi mà nghĩ đến Tuyết Lan, khoảng thời gian này, trong phủ đủ loại xa lánh, làm cho nàng ta tiều tụy ít, chỉ mong rằng nàng ta nhận được ít bài học, đừng giống như kiếp trước nữa.

      Dọc đường , những hòn đá kỳ lạ trong hoa viên được bày biện, cây cối xanh um, những viên đá kỳ quái được bày san sát, vừa kỳ quái lại vừa như thú dữ, dựng ngang dọc khắp nơi, bên rêu mọc từng đám, bóng cây tử đằng thấp thoáng, lộ ra đường mòn , đình đài lâu các, những cây bách, cây tử đằng cổ thụ tô thêm vẻ đẹp kỳ thú cho hoa viên. Ở giữa là các cụm hoa nhiều màu được trồng xen vào nhau, ánh nắng buổi sáng chiếu vào những giọt sương còn vương cánh hoa, phản chiếu thành những tia sáng bảy màu.

      theo ma ma quản dẫn đường phía trước, Vân Khanh mang theo Lưu Thúy và Thải Thanh đến phòng khách, trong đại sảnh sớm có vài vị khách, đám người ăn mặc là lượt rực rỡ, giữa tiếng cười, thấy Vân Khanh bước vào, tất cả đều ngẩn người.

      Có mấy vị phu nhân nhìn thấy Vân Khanh, cảm giác quen mặt, lén lút khen ngợi: “Tiểu thư nhà nào sinh ra xinh đẹp duyên dáng.” Bên cạnh có vài vị phu nhân biết được liền với mấy người kia: “Đây là tiểu thư Thẩm gia.”

      Vì thế lại nổi lên trận xì xào, trong đó có các loại khinh bỉ cảm thán đối với thân phận của Vân Khanh, nàng làm như nghe thấy, ngẩng đầu tìm trong đám người những người quen biết, thấy Vi Ngưng Tử và Tạ di ngồi chung chỗ, cùng các tiểu thư khác chuyện, giống như nhìn thấy nàng, nàng chỉ mỉm cười, dời ánh mắt nơi khác, vừa vặn nhìn thấy An Tuyết Oánh và Tri phủ phu nhân ngồi bên tay trái, An Tuyết Oánh còn hướng về phía nàng gật đầu.

      Vân Khanh bước lên trước hành lễ với Tri phủ phu nhân, Tri phủ phu nhân vốn hài lòng với thân phận của Vân Khanh, dù thế nào cũng là con của thương nhân, Tuyết Oánh cùng với Vân Khanh ở chung chỗ, người nhiễm phải mùi dung tục thấp kém của thương nhân, sau này phát ra, nhất cử nhất động của Vân Khanh đều có khí chất của thế gia vọng tộc, thái độ cư xử đúng mực, còn có xuất thân của Tạ thị, Tri phủ phu nhân Ân thị cũng bình thường trở lại, nhìn cử chỉ của Vân Khanh, lại nhìn dung mạo của nàng, dựa vào tiền tài quyền thế của Thẩm gia, chừng sau này cũng có phúc khí, gả cho con thứ của vợ cả trong gia tộc có tước vị cũng phải là thể, đến lúc đó cũng có thể hỗ trợ, giúp đỡ Tuyết Oánh.

      “Ta biết ngươi hôm nay đến đây nên mới theo mẫu thân đến, bằng cũng nghĩ đến đây đâu.” An Tuyết Oánh kéo Vân Khanh ngồi xuống. Nàng hôm nay mặc bộ váy dài màu tùng hoa, vấn kiểu tóc đọa mã kế, cài ba cây trâm dài hoa mai hoàng ngọc, tai là khuyên tai ngọc hình giọt nước, khí chất vô cùng nhu hòa uyển chuyển.

      Ân thị vừa nghe An Tuyết Oánh xong liền tiếp lời: “Thân thể nó tốt, mùa xuân khí trời còn lạnh, thể ra khỏi cửa, nghe thấy ngươi cũng đến, mở to mắt mong chờ, chỉ muốn chạy đến, đúng là tình tình trẻ con.”

      Vân Khanh biết Ân thị đỡ lời cho An Tuyết Oánh, xung quanh đều có người ngồi, tuy rằng có cách khoảng, nhưng khó tránh được nghe xong lại nghĩ An Tuyết Oánh muốn đến dự hoa yến của Hầu phủ, cũng hùa theo: “Tiểu nữ lần đầu tiên đến Hầu phủ, chắc Tuyết Oánh sợ tiểu nữ bị rơi lại phía sau mọi người thôi.”

      Lời này ra vốn chỉ đơn giản, nhưng Ân thị lại như cố ý vô tình liếc mắt nhìn Tạ di và Vi Ngưng Tử ở đối diện, hai người này lúc trước mới nương tựa Thẩm phủ, bây giờ mua được nhà riêng, ở yến hội nhìn thấy cháu mà coi như thấy, cái này đúng là làm người khác cảm thấy có phần khó chịu.

      Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Tri phủ phu nhân, Vi Ngưng Tử ngẩng đầu lên nhìn sang, nàng ta hôm nay thân áo nhiều lớp màu xanh lam thêu mây chìm, bên dưới là váy dài bồng bềnh màu xanh nước, đầu cài bộ trâm vàng cẩn ngọc bích có chuỗi ngọc hình giọt nước đung đưa lay động, làm cho cả người toát lên vẻ đẹp thùy mị dịu dàng, vừa đến lọt vào ít mắt xanh của ít các vị phu nhân, thầm hỏi tên tuổi gia thế của nàng ta.

      Thế nhưng Vân Khanh vừa đến, ánh mắt của mọi người rơi vào người nàng, câu chuyện của những người xung quanh đều chuyển thành vị tiểu thư mới đến là thiên kim nhà ai, mặc dù biết được Thẩm gia là thương nhân, cũng rối rít thở dài, nữ nhi tốt như vậy, đáng tiếc thân phận hơi thấp.

      Lời này Vi Ngưng Tử hiểu là nếu Thẩm Vân Khanh sinh ra thân phận thấp, chắc chắn phần lớn các vị phụ nhân ở đây hôm nay cẩn thận quan sát nàng, tương lai là đối tượng để chọn làm con dâu. Trong lồng ngực nàng ta tựa hồ như bị mèo cào, hai cảm giác ghen tỵ và căm hận hòa tan vào nhau, trở nên vô cùng khó chịu.

      Thế nhưng, phản ửng của nàng ta so với Tạ di còn nhạy bén hơn, hiểu được hàm ý bên trong của ít ánh mắt nhìn, cho dù thích cũng phải giả bộ vui mừng, đứng dậy cười : “Biểu muội đến đây lúc nào, sao đến đây chuyện với tỷ?”

      Lời này thế nhưng lại ám chỉ Vân Khanh biết lễ phép, nhìn thấy trưởng bối và biểu tỷ cũng đến hành lễ.

      Khóe miệng Vân Khanh hơi cong lên, dung mạo tuyệt đẹp rạng rỡ dường như còn hơn cả tia nắng ban mai đầu tiên, trong chốc lát tỏa ra ánh sáng chói lóa: “Vân Khanh sau khi vào vốn muốn đến chuyện cùng dì và biểu tỷ, lại thể cắt ngang hai người chuyện phiếm, đúng lúc An tiểu thư vẫy muội lại, muội đành đến hành lễ với Tri phủ phu nhân trước.”

      Người ta quen biết còn nhìn thấy Vân Khanh vào, các người ngồi bên kia chuyện phiếm, muốn để ý đến người ta, cho rằng mọi người đều biết sao?

      An Tuyết Oánh cúi đầu cười, nàng biết Vân Khanh mồm miệng khéo léo, Vi Ngưng Tử muốn dựa vào miệng lưỡi và thứ bậc làm tổn hại Vân Khanh, việc này có khả năng.

      Vân Khanh xong, đến chào Tạ di, tức khắc làm cho Vi Ngưng Tử được câu, mà mấy vị phu nhân mới quen nhìn Tạ di chút, hóa ra quả phụ này là muội muội của Thẩm phu nhân, thế nhưng nghe Tạ đại danh nho chỉ có duy nhất đích nữ, hay người này chính là thứ nữ duy nhất kia. Nghĩ đến đây liền khỏi mà coi thường vài phần, đáy mắt cũng toát ra ý này.

      Tạ di hung dữ trợn mắt nhìn Vi Ngưng Tử, ngu dốt tranh cãi vô ích, nữ nhi này ngu xuẩn hết mức, lúc này nhận thân thích, chẳng nhẽ phải là cho người ta biết mình có thân thích là thương nhân sao? Lại làm cho người khác coi thường bà ta, đúng là hết sức ngu xuẩn.
      AELITA, Minhang, Henlun7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :