1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 28. Tô Mi sắp sinh, thiếp thất khó sinh

      Edit:

      Beta: Ishtar
      Viễn ca nhi? Liễu Dịch Dương say rượu, lúc này mới nghĩ tới nhi tử của , ra là biểu muội thích Viễn ca nhi, rất tốt, nhớ tới khuôn mặt diễm lệ nhưng phù phiếm của Vân Khanh, có thể hưởng qua vô số hoa thơm cỏ lạ, so với nữ nhân trước kia biết đều xinh đẹp hơn, nếu có thể cưới về làm thê tử, những được thê tử mỹ nhân non mềm, lại còn được đống đồ cưới từ Thẩm phủ, có thể là tài sắc đều có, đắc ý thể hết.

      Liễu Dịch Dương trong đầu liên tưởng đến bộ dáng của Vân Khanh, bên tai lại có người nhàng kêu: “Đại thiếu gia.”

      thanh nhàng khoan khoái làm cho quay đầu nhìn nữ nhân đứng đối diện, chỉ thấy nữ tử mặc bộ váy dài sắc đỏ tươi, áo khoác cùng màu, bên hông đeo miếng ngọc hình hoa hải đường, thắt lưng mỏng manh mềm mại tinh tế như liễu, khuôn mặt trắng mịn non mềm, hai má phiến hồng, đôi môi đỏ mọng mang theo nụ cười yếu ớt, xinh đẹp động lòng người, làm cho lòng mềm nhũn, hai tay tiếp nhận chum trà rồi đặt xuống, ôn nhu : “Đinh Tư hôm nay làm cho bản thiếu gia chút nữa nhận ra a.”

      nhân cơ hội ở bàn tay của Đinh Tư mà sờ mó, trong đôi mắt lên vẻ dâm tà, Đinh Tư thẹn thùng cười, rút tay về, che miệng : “Để đại thiếu gia chê cười nô tỳ rồi.”

      “Làm sao có thể, trong phủ này, ta cảm thấy mĩ nhân trong phủ chỉ có Đinh Tư là nhất.” Lời vừa thốt ra xong, chút cũng nhìn đến Hoàng thị.

      Thấy nàng lúc này giống như trước phụng phịu giáo huấn , mà lại cười : “Chàng uống rượu cũng say rồi, rửa mặt .” Tiếp  theo ngẩng đầu lên với Đinh Tư: “Ngươi tới giúp đại thiếu gia .”

      Vắng vẻ mấy tháng, Liễu Dịch Dương lộ ra vẻ mặt khinh miệt, liếc mắt nhìn Hoàng thị cái nghĩ rút cuộc nàng ta cũng hiểu được mình quá xấu, đứng lên ngả ngớn nhìn Đinh Tư sau đó thuận thế ngã lên người nàng ấy: “Còn mau đỡ ta vào.”

      Đinh Tư che giấu chán ghét trong mắt, ngẩng đầu cười : “Đại thiếu gia nặng như vậy, nô tỳ nổi……”

      Hai người xong liền vào căn phòng kề bên, lâu sau, bên trong liền truyền đến tiếng thống khổ của nữ tử, cùng tiếng thở gấp của nam tử, hỗn tạp cùng chỗ, xuyên qua vách tường truyền đến tai Hoàng thị.

      Nàng ta gắt gao nắm lấy đệm, bả vai vì nhẫn nại nên lồi ra đoạn xương vai, giống như bộ xương khô, ngón tay nắm chặt lại, đáy mắt thiêu đốt lên ý chí chiến đấu mạnh mẽ, vì Viễn ca nhi nàng quyết hối hận, so với Viễn ca nhi đáng của nàng tên súc sinh Liễu Dịch Dương này đáng là cái gì, còn có Đinh Tư nàng định kiếm nam tử hán đích thực để gả cho, nhưng lúc này lại thể hầu hạ tên súc sinh kia. Nhưng nàng chỉ có thể làm như vậy, chỉ có Đinh Tư được sủng ái, nàng mới yên tâm mà kê đơn thuốc.

      Kế tiếp tháng, Liễu Dịch Dương thường xuyên qua bên này tìm Đinh Tư, lúc trước, vì muốn có được Đinh Tư mà tốn tốn ít công sức, nay có được cũng là sủng ái thời gian dài, hơn nữa Đinh Tư lại hiểu lòng người, giường lại có ý nịnh nọt , làm cho vui thích thôi, liền đối với Hoàng thị cũng tốt hơn.

      Nhưng là Hoàng thị bệnh càng ngày càng nặng nên cũng để ý đến số lần đến, mỗi lần đều viện cớ nên cả ngày hơn phân nửa là nằm ở giường, sống chết chỉ còn là thời gian mà thôi.

      Trong lúc đấy, thiếp thất đến khiêu khích, bị Đinh Tư ở trước mặt Liễu Dịch Dương cáo trạng, cũng dám đến tranh cãi ầm ĩ bên này.

      Mà lúc này, thiếp thất kia vốn tháng sau mới sinh lại bất ngờ trở dạ, đau đến động trời, cũng làm cho Liễu phủ toàn bộ kinh động.

      Liễu lão phu nhân, Liễu đại phu nhân đến bên ngoài, kêu đến bốn bà đỡ, nhưng đứa mãi vẫn chưa được sinh ra, Liễu Dịch Dương ở bên ngoài nghe đến thanh kia, trong lòng buồn bực đến phát chán nên tới viện của Hoàng thị tìm Đinh Tư.

      Đinh Tư lúc này búi tóc được chải theo kiểu tóc của phu nhân, nguyên bản khuôn mặt xinh đẹp thêm phần quyến rũ, bưng canh tới cho Liễu Dịch Dương nhìn đến thân thiết : “Đại thiếu gia, người đừng vội, lúc trước đại thiếu phu nhân sinh Viễn ca nhi, cũng đau mất ngày”

      Nghe giọng mềm mại của nàng ta, Liễu Dịch Dương tâm tình tốt lên chút ít, lại nhớ đến lúc đấy, xác thực là  Hoàng thị yếu ớt như vậy nhưng sinh ra Viễn ca nhi có việc gì, thiếp thất vừa vặn thân thể rất tốt, vậy càng có vấn đề gì rồi.

      Cảm nhận được vuốt ve dịu dàng của bàn tay bé ở vai, Liễu Dịch Dương chỉ cảm thấy trận nhột nhạt, lại kéo Đinh Tư vào phòng trong.

      Hoàng thị nằm ở giường, ánh mắt nhìn thấu mọi việc, nàng nhìn vách tường, nóc nhà rồi nhìn hướng về sân của ả thiếp thất kia, khóe miệng lộ ra ý cười, khuôn mặt chỉ còn da bọc xương như cái đầu lâu to, cười trầm khủng bố.

      Cứ như vậy trải qua ngày đêm, ả thiếp thất kia rốt cuộc đau hét đến khàn cả giọng, ngay cả kêu cũng có sức, đau cũng chỉ có thể hừ ra hai tiếng.

      Liễu lão phu nhân cho người đến hỏi bà đỡ, bà đỡ là thai vị bất chính, kẹt ở bên trong ra được, chỉ có dùng xoa bóp mới được, nếu chính là xác hai mạng, Liễu lão phu nhân gật đầu đáp ứng.

      Vì thế bà đỡ liền xoa bóp nửa canh giờ, sau nửa canh giờ, thiếp thất phát ra tiếng kêu thảm thiết xuyên thấu bình minh, rốt cuộc cũng kêu được nữa rồi.

      Thiếp thất sinh sản bị đột tử, ngay cả vào phần mộ tổ tiên cũng được chấp nhận, đối với thiếp thất chết, Liễu Dịch Dương chút tình cảm cũng có, nên dựa theo quy định trong phủ sai người an táng cho xong chuyện.

      Mà Hoàng thị bất quá thản nhiên cười, ôm Viễn ca nhi hôn, đáy mắt lóe lên tia sáng thuộc về người sắp chết.

      đến nửa tháng sau khi thiếp thất chết, lúc Liễu Dịch Dương ở người Đinh Tư cày cấy, rốt cuộc xảy ra chuyện, mời đại phu đến bắt mạch, liền chẩn ra thể tiếp tục có con nối dòng.

      Được tin này, Liễu Dịch Dương nhớ tới, vẫn đều là cùng Đinh Tư sau khi ân ái đều đem thức ăn đến cho , người Liễu gia nổi giận đùng đùng, muốn đến tìm Đinh Tư hỏi tội, nhưng lúc đến nơi thấy nàng ta treo cổ tự sát, bàn có để lại di thư, thừa nhận là nàng ta hạ dược, lý do là chịu nổi mối nhục bị đại thiếu gia cưỡng gian, mà Hoàng thị sau 7 ngày Đinh Tư mất, cơm ăn nửa hạt, thuốc uống nửa giọt, cũng rồi.

      Đến lúc Vân Khanh nghe được tin tức này, bất quá nàng chỉ cười nhạt, bưng lên chum trà trong tay uống ngụm, mắt phượng tối sầm lại, nhìn ra tia sáng.

      Bụng của Tô Mi, cũng sắp sinh rồi.

      AELITA, Minhang, Henlun10 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 29. Tô Mi chuyển dạ, quỷ kế liên tục

      Edit:

      Beta: Ishtar



      Thời gian dần trôi qua, nay là tháng mười tiết trời vào thu, những khóm hoa trong Thẩm phủ dần dần bị những đóa hoa cúc và phù dung (hoa sen) thay thế, những đóa hoa rực rỡ diễm lệ tỏa ra mùi thơm ngát lạ thường, lan ra khắp trong phủ.

      Lão phu nhân trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều ăn chay niệm Phật, ngóng trông trong bụng Tô Mi có thể sinh ra tôn tử, mà Thủy di nương cũng được thả ra khỏi Từ Đường, biết là như thế nào, nàng ta sau khi ra đặc biệt nhu thuận, có kiêu ngạo ương ngạnh giống như trước kia, vì thế, Thẩm Mậu thỉnh thoảng vẫn đến chỗ nàng ta. Mà bụng của Tạ thị cũng vượt qua ba tháng thời gian nguy hiểm, nay bụng hơi hơi lồi ra trông thấy.

      Kỳ thi hương chấm dứt, sau khi niêm yết danh sách người thi đỗ, Vi trầm Uyên đứng đầu bảng, Tần thị vui mừng sắc mặt đều tốt lên ít, Tạ thị cũng hết sức cao hứng, sai người tặng lễ qua, mà thư viện lúc này vừa vặn thông báo kết quả cuối kỳ thi, Vân Khanh lấy được thành tích rất khá, đặc biệt là y khoa, thành tích tốt nhất thư viện.

      Lúc này nàng nghe các ma ma quản bên dưới bẩm báo vụ, đến công việc chuẩn bị bái tế tháng sau bên ngoài truyền đến tiếng động ầm ĩ, nàng hơi hơi nhíu mi, Lưu Thúy vén rèm lên kêu tiểu nha hoàn lại hỏi vài câu.

      lát sau quay về cho nàng biết: "Tiểu thư, là Mi nương sắp chuyển dạ, tại trong phủ cao thấp đều vội vội vàng vàng chuẩn bị."

      Vân Khanh nhếch đầu lông mày, nàng hôm qua còn cố ý hỏi thăm bụng Tô Mi, cách ngày sinh dự tính đại khái còn có nửa tháng, như thế nào ngày hôm nay muốn sinh rồi chứ?

      "Hình như là cẩn thận ngã sấp xuống, động thai khí, lão phu nhân, lão gia, phu nhân, còn có vài vị di nương toàn bộ đều kinh động, tại đều đến đó rồi." Lưu Thúy buồn bực đem chuyện vừa rồi nghe được thuật lại.

      Nghe được Tạ thị qua, Vân Khanh mí mắt giật giật, gần đây trong phủ là quá im lặng rồi, nàng cảm giác, cảm thấy có chút kỳ quái, kẻ độc thủ phía sau màn vẫn còn chưa xuất , là khiến người ta sao yên lòng được, vì thế bảo ma ma quản trước tiên lui xuống, chính mình thay đổi thân xiêm y, dẫn Lưu Thúy, Thải Thanh ra khỏi Nhạn Các, hướng Lan Tâm viện tới.

      Vừa tiến vào, liền thấy trước cửa đứng đầy người, lão phu nhân lo lắng sốt ruột hỏi: "Bà đỡ đâu, như thế nào còn chưa mời bà đỡ đến?"

      Trần mẹ lại vẻ mặt lo lắng, hai tay gắt gao siết chặt, đối với lão phu nhân : "Lúc trước cùng bà đỡ bên ngoài dự tính ngày sinh đâu đó ràng, nhưng nay lại bất ngờ ngã sấp xuống, sinh sớm hơn dự tính, vừa rồi phân phó người thỉnh, hai bà đỡ tốt nhất ở thành đông người thăm thân thích, người đến đỡ đẻ cho nhà khác, chỉ có thể đến thành bắc thỉnh thôi."

      Thẩm phủ ở con đường phồn hoa nhất Dương Châu tại thành nam, từ đây muốn tới thành bắc nhanh nhất cũng phải canh giờ, đây là tốc độ nhanh nhất, vạn nhất bà đỡ ở nhà, phải chạy tìm người khác, ắt hẳn phải tốn thêm ít thời gian nữa.

      Thẩm Mậu đứng ở bên đỡ Tạ thị, ánh mắt phức tạp nhìn vào bên trong, đứa trong bụng Tô Mi Tạ thị qua với , có lẽ là của , nhưng làm sao cũng có cảm tình với nó được, đối với đứa trong bụng nàng ta cũng có thái độ mong chờ gì, hôm nay cũng vì giữ thể diện nên mới đến chỗ này, nếu khiến cho người khác đàm tiếu lung tung.

      Tạ thị tay dựa vào Thẩm Mậu, nghe thanh bên trong, mặc dù bà từng sinh nở, cũng ra thần sắc e ngại, đều nữ nhân sinh con là dạo qua vòng Quỷ Môn quan, rất nhiều nữ nhân vượt qua cửa, buông tay nhân gian, năm đó lúc bà sinh Vân Khanh cũng rất khó khăn mới sinh hạ con bé, lúc này nhìn đến Tô Mi như vậy, lại sinh ra cảm giác ‘đồng bệnh tương liên’, bàn tay đặt ở bụng nhàng vuốt ve.

      Vân Khanh sau khi vào, trước hết hành lễ với mọi người, nhìn thấy ba vị di nương đứng ở bên ai cũng lên tiếng, Thu di nương đầu tiên lên hành lễ với nàng : "Đại tiểu thư hảo." Từ sau kiện tiêu chảy ba ngày ngủ nghỉ lần trước, nàng ta trở nên thành hơn.

      Thủy di nương cũng theo ở phía sau, cùng Bạch di nương cùng nhau hành lễ với nàng, lão phu nhân nhìn thấy Vân Khanh, hơi chút gật gật đầu, lại quay đầu nhìn bên trong chờ tin tức.

      Lại lát sau, bên trong truyền đến từng đợt tiếng thét chói tai, Thẩm Mậu xem Tạ thị  sắc mặt trở nên tái nhợt, ngẩng đầu lên : "Mẫu thân, người trước hết đợi ở Vinh Tùng đường, đợi lát nữa sinh hạ xong con sai người báo cho mẫu thân."

      Lão phu nhân nghiêng đầu, nhìn Tạ thị liếc mắt cái, lắc lắc đầu, ánh mắt tấc rời : "Con dẫn con dâu ra ngoài , nàng là phụ nữ có thai chớ bị va chạm mới tốt, ta ở trong này trông chừng, các nàng cũng chưa sinh qua đứa , vạn nhất xảy ra chuyện gì, các nàng cũng biết xử lý như thế nào." Bà các nàng chính là chỉ ba vị di nương.

      Thấy lão phu nhân cũng có ý tứ trách cứ trong lời , Thẩm Mậu gật đầu : "Vậy làm phiền mẫu thân rồi." Liền đỡ Tạ thị ra ngoài.

      Hơn nữa canh giờ sau, bên ngoài vội vội vàng vàng chạy tới ma ma, phía sau mang theo hai bà đỡ, tiến vào hành lễ với lão phu nhân : "Nô tỳ mời bà đỡ tới."

      Lão phu nhân nhìn thoáng qua, hai bà đỡ này người trong đó bà có biết chính là Ôn bà đỡ, còn người khác có chút lạ mắt, kêu là Lệ bà đỡ, là ma ma chạy mời tới, bà gật gật đầu, bảo hai bà đỡ nhanh nhanh vào, đây là do cẩn thận té ngã mới bị chuyển dạ, vô cùng nguy hiểm, tôn tử của bà cũng thể có chuyện gì được.

      Hai bà đỡ lập tức lấy vật tùy thân trong người ra, lại bảo tiểu nha hoàn bưng nước rửa tay đến, sau đó liền vào trong nội thất.

      Thấy lão phu nhân và Vân Khanh có vẻ như rời , Bích Vân phân phó tiểu nha hoàn đưa đến hai chiếc ghế bành hoa hồng, lại lấy ra ba chiếc ghế đẩu hình tròn khắc hoa cho ba vị di nương cùng ngồi xuống ở bên cạnh.

      Bà đỡ sau khi vào, bên trong thanh rên rĩ ít chút, nhưng là lát sau, bên trong lại truyền đến tiếng kêu kịch liệt, tiếng của Tô Mi vừa chói tai vừa gấp gáp, rồi lại đột nhiên ngưng bặt giống như người bị ai đó cắt đứt cuống họng.

      lo lắng chờ đợi trong viện, sinh sôi đem lão phu nhân cũng dọa đứng lên, "Rốt cuộc có làm sao vậy?"

      Trần mẹ vội vội vàng vàng từ bên trong chạy ra, vùng chân mày đều nhíu chặt, "Lão phu nhân, bà đỡ Mi nương cuống rốn bị bóc ra, thai nhi nay chỉ có thể dựa vào sau cuống rốn sống sót, nếu như nhanh chóng sinh ra, bị nghẹt chết ở trong bụng."

      "Cái gì! Vậy còn nhanh chạy thỉnh đại phu?" Lão phu nhân ánh mắt trợn to, vẻ mặt xanh ngắt, cái thai của Tô Mi vẫn rất tốt, như thế nào hôm nay lại chuyển biến xấu như vậy.

      "Từ lúc nương té ngã nô tỳ cho người thỉnh Tề đại phu, nhưng hôm nay ông ấy ra ngoài thành khám bệnh cho nhà khác rồi ạ." Trần mẹ mặt đều gấp đến độ vo thành nắm, "Lão phu nhân, bà đỡ phải nhanh mời đại phu kê thuốc an thai, nếu còn chậm trễ, chỉ sợ là nương trụ được nữa!"
      AELITA, Minhang, Henlun6 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 29. Tô Mi chuyển dạ, quỷ kế liên tục

      Edit:

      Beta: Ishtar

      Thủy di nương ở bên nghe được cũng lo lắng, đứng lên : "Lão phu nhân, nay lại thỉnh đại phu, người gần nhất cũng phải mất nửa canh giờ, cũng biết đứa trong bụng Mi nương có thể giữ được hay , nghe qua giống như tình huống vô cùng nghiêm trọng, aiz, nếu trong quý phủ chúng ta có người biết y  thuật tốt rồi!"

      Thủy di nương mạnh thở dài hơi, nhưng lại làm cho Trần mẹ nghĩ tới người, bà xoay người, hướng tới Vân Khanh : "Đại tiểu thư, nô tỳ nghe y thuật của người đứng đầu trong học viện, phu tử cũng khen người có khả năng tếp thu tốt, người có thể hay vào hỗ trợ nhìn xem Mi nương a, nhìn xem có biện pháp nào có thể cứu nàng ấy hay ?"

      Lưu Thúy là người đầu tiên vui, "Đại tiểu thư mới học bắt mạch năm mà thôi, đối với việc sinh sản ... này nọ nàng làm sao có thể hiểu được, hơn nữa, nàng là khuê nữ chưa lấy chồng vào phòng sinh, chuyện này nếu truyền ra ngoài, ngươi đại tiểu thư làm sao bây giờ?!?"

      Lão phu nhân cũng có chút do dự, tuy rằng tôn tử trọng yếu, nhưng cháu như thế nào năm nay còn chưa cập kê, trong phòng huyết tinh , khi vào bị dọa sợ làm sao bây giờ, nhưng mà phải đợi đại phu đến, thời gian dài như vậy, đứa trong bụng Tô Mi lại phải làm thế nào đây?

      Trần mẹ thầm nghĩ đến lời bà đỡ vừa rồi , bà quản được nhiều như vậy, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Vân Khanh: "Đại tiểu thư, van cầu ngài, cầu ngài vào xem chút thôi, chỉ cần ngài xem chút, nếu là ngài có thể cứu liền ra tay cứu giúp, nếu là được cũng sao, ngài vào hỗ trợ xem chút được ?" Bà ta vẻ mặt khẩn cầu, trong hai mắt đều là chờ đợi, làm cho mọi người nhìn thấy đều mềm lòng.

      Thủy di nương cầm khăn chấm chấm khóe mắt, khuôn mặt xinh đẹp đều là đồng tình hướng nội phòng nhìn thoáng qua, nức nở : "Đại tiểu thư, người liền vào xem chút a, tuy rằng Mi nương trước kia đúng đắc tội người, nhưng là nay nàng ấy sống chết trước mắt, chúng ta cũng cần so đo chuyện quá khứ, người nên vào xem , đây chính là hai mạng người a. . . . . ."

      Bị nàng ta vừa như vậy, Vân Khanh nếu vào, chính là bởi vì Tô Mi trước kia đắc tội nàng, cho nên nàng ghi hận trong lòng, thấy chết mà cứu, nếu là hôm nay Tô Mi có việc gì thôi, nếu là có chuyện, nàng tin tưởng lập tức có người Thẩm gia tiểu thư Thẩm Vân khanh tâm địa ác độc, nhìn thấy lớn chết ở trước mặt nàng, cũng vươn tay ra cứu giúp.

      Nàng mâu quang khỏi xẹt qua tia hoài nghi, Thủy di nương khi nào biến thành người tốt rồi, còn gấp gáp tìm người cứu mạng Tô Mi nữa chứ, nàng cũng quên lúc trước là vì ai nàng ta mới vào từ đường, là ai từ đường tìm nàng ta phiền toái. Chẳng lẽ ở trong từ đường ngây ngốc bốn tháng liền có thể khiến con người ta thay đổi tính cách, trở nên ôn nhu rộng lượng như thế sao?

      Ngay sau đó Bạch di nương cũng ôn nhu mở miệng "Đại tiểu thư, tuy vào mấy thích hợp, nhưng lúc này mạng người quan trọng, nếu người lòng dạ từ bi, xin vào xem Mi nương , như thế nào, trong bụng nàng ấy cũng là con nối dòng của Thẩm gia."

      Hai di nương đều mở miệng, Thu di nương nhưng lại có lên tiếng, sắc mặt nàng ta mang theo lo lắng, thủy chung mở miệng, bởi vì nàng biết, vị đại tiểu thư này khẳng định giống như nàng ta nghĩ đơn giản như vậy, lời người khác ảnh hưởng đến hành động của nàng ấy được.

      Vân Khanh tinh tế ở mặt Thủy di nương nhìn vòng, bỏ sót ánh mắt của nàng ta khi nhìn phía trong phòng, đáy mắt che dấu được tia ghen tị, còn cả việc nàng ta luôn nắm chặt khăn tay, đều cho thấy việc nàng ta tức tối cùng cam lòng.

      ý tưởng hình thành trong đầu nàng, nàng nhìn nhìn mặt Thủy di nương, liền bày ra dáng vẻ lo lắng đối với lão phu nhân : "Tổ mẫu, Tô Mi cùng đứa bé trong bụng nàng tình huống tốt, xin tổ mẫu trước mời đại phu đến đây, cháu vào nhìn xem tình huống như thế nào, có được ?"

      Lão phu nhân kỳ sớm muốn mở miệng, lúc này Vân Khanh tự mình đề nghị, bà liền vội vàng gật đầu: "Hảo, hảo, cháu mau vào xem ."

      Nghe được những lời này, Trần mẹ lập tức đứng lên, mang theo Vân Khanh vào trong. Vào trong phòng, lập tức ngửi thấy cỗ mùi máu tươi tanh tưởi, theo hướng nội thất vào, mùi máu tươi kia càng ngày càng đậm, còn trộn lẫn mùi vị khác, mặc dù là cuối thu khí mát mẻ, nhưng lúc này trong phòng lại có vẻ thập phần oi bức khó chịu.

      Các ma ma lần lượt ra vào thay đổi chậu nước, chăn gấm đỏ thẫm phủ lại che khuất nửa người dưới của Tô Mi, hai bà đỡ ở bên trong xem xét tình huống.

      "Hít vào. . . . . ." Ôn bà đỡ lớn tiếng hô, Lệ bà đỡ chui ra liền nhìn thấy Vân Khanh tới, trong mắt lộ ra tia kinh ngạc, rất nhanh liền thu liễm lại.

      Tô Mi hai tay gắt gao siết chặt đệm giường, khuôn mặt đầy mồ hôi tẩm ướt cả sàng đan dưới thân cùng quần áo người nàng ta, sợi tóc màu đen bết lại dính mặt, sắc mặt trắng bệch, vừa nhìn qua cảm thấy vô cùng khó chịu.

      Trần mẹ vội vàng đến cạnh nàng, giọng : " nương, là nô tỳ đây."

      Tô Mi đau đớn bỗng bên tai nghe thấy tiếng Trần mẹ, hô lớn: "Đau quá a, mẹ, đau quá, ta cần sinh đứa nữa. . . . . ."

      Trần mẹ nghe được lời của nàng, nước mắt đều chảy ra, " nương, nương ngốc của nô tỳ, lúc này được lung tung, đến, để cho đại phu bắt mạch nhìn xem." xong vặn bung tay nàng ta ra, đặt ở trước mặt Vân Khanh.

      Lần đầu tiên Vân Khanh nhìn đến tượng trong phòng sinh, loại tình cảnh trộn lẫn mùi vị giữa sống và chết làm cho nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, hai hàng lông mày nhíu chặt, sắc mặt tốt quét mắt nhìn lướt qua tình huống trong này.

      Mùi vị nồng đậm làm cho nàng có cảm giác buồn nôn, lúc này, nàng mới cảm thấy, làm đại phu kỳ chuyện dễ dàng chút nào.

      Nàng nhìn Trần ma ma ngóng đôi mắt chờ đợi về phía nàng, lại nhìn Tô Mi nửa mở nửa khép hờ mí mắt, tới đem hai ngón tay áp lên mạch đập của nàng ta, lát sau, lại hỏi  bà đỡ mấy vấn đề, thần sắc nghiêm trang suy nghĩ hồi, : "Vấn đề này hẳn là lớn, ta kê cho nàng ta đơn thuốc trợ sản thử xem."

      Trần mẹ nhìn khuôn mặt Vân Khanh, chỉ cảm thấy người phát ra khí chất thong dong ổn định, làm cho người ta tự chủ được tin tưởng lời  nàng , lúc này Tô Mi ở bên cạnh lại kêu vài tiếng thét chói tai, đâm thẳng vào màng nhĩ khiến bà ta hoảng hốt, đại phu trong chốc lát cũng thể tới kịp.

      Lệ bà đỡ thấy bà ta còn ngẩn người, mở miệng thúc giục : "Các ngươi  nhanh chút, tình huống của sản phụ tốt lắm, đừng lề mề chậm trễ kẻo sau này hối hận kịp!"

      Trần mẹ trong lòng cả kinh, nhìn Tô Mi hô hấp yếu dần, dằn lòng : "Đại tiểu thư, phương thuốc của người có tác dụng chứ."

      " trăm phần trăm, tóm lại có thể làm cho nàng ấy mau chóng sinh đứa ra." theo Vấn lão thái gia học tập hơn nửa năm, từ khi biết Tạ thị mang thai, Vân Khanh liền lao vào nghiên cứu những vấn đề liên quan đến việc an thai, trợ sản và sinh sản, đối với tình huống của Tô Mi nàng vẫn có chút tin tưởng vào khả năng của mình.

      Trần mẹ xem nàng hai mắt sáng ngời, giống có ý xấu, nghĩ nàng nếu như muốn động tay động chân, cũng ở trước mặt nhiều người như vậy tiến vào hỗ trợ, lại phòng trong đứng nhiều người như vậy, nàng cũng có cơ hội xuống tay, liền gật đầu : "Vậy làm phiền đại tiểu thư đem phương thuốc viết ra, nô tỳ lập tức sai người nấu thuốc."

      Vân Khanh gật gật đầu, bên cạnh đứng cái ma ma vội vàng đem giấy mực lại đây, Vân Khanh đến bên chiếc bàn , nhìn thoáng qua ma ma kia.

      "Đại tiểu thư, người mau mau viết đơn thuốc, già nô hảo lấy thuốc cấp mi nương." Bà ta đứng ở bên sốt ruột thúc giục.
      Minhang, Henlun, Huỳnh Thượng Hỷ4 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 29. Tô Mi chuyển dạ, quỷ kế liên tục

      Edit:

      Beta: Ishtar

      Vân Khanh đánh giá bà ta phen, gặp có gì dị thường, liền cầm cây bút lông sói bàn, thấm đầy mực, từ bên lấy ra chồng giấy mỏng màu vàng, ở mặt viết xuống  phương thuốc.

      "Viết xong rồi, ngươi dựa theo đơn thuốc này mà hốt thuốc ." Vân Khanh cầm tờ giấy thổi thổi, sau đó đưa cho ma ma, ma ma cẩn thận tiếp nhận tờ giấy kia, nhìn chữ viết phía , đáy mắt lướt qua tia sáng, "Lão nô ngay, lập tức ngay."

      Vân Khanh thản nhiên cười, đem trang giấy thả lại chỗ cũ, xoay người với Trần mẹ: "Ngươi lấy phiến sâm cho nàng ngậm giữ sức, đợi lát nữa thuốc tới dùng."

      Trần mẹ liên tục gật đầu, ngồi ở đầu giường, cầm tay Tô Mi, cùng bà đỡ cổ vũ nàng cố gắng kiên trì.

      Ma ma cầm phương thuốc liền ra ngoài, Vân Khanh cũng theo phía sau bước ra, lão phu nhân lập tức đứng lên hỏi: "Có biện pháp ?"

      "Bẩm lão phu nhân, đại tiểu thư thông tuệ, sau khi bắt mạch liền viết đơn thuốc đưa cho lão nô, bảo lão nô lập tức hốt thuốc về nấu!" Ma ma kia tay cầm đơn thuốc, bộ dáng vô cùng kinh hỉ.

      Lão phu nhân nghe có đơn thuốc, sắc mặt hơi chút thả lỏng, Thủy di nương lên phía trước cầm lấy đơn thuốc nhìn thoáng qua, xem lần rồi : "Quả có chút giống phương thuốc an thai a, đại tiểu thư đúng thực thông tuệ."

      "Hảo, hảo, ngươi chạy nhanh lấy thuốc, càng nhanh càng tốt!" Lão phu nhân nghe đơn thuốc kia có vẻ đáng tin, ngón tay nắm tay liền thả lỏng, sai ma ma lập tức lấy thuốc.

      Ma ma chạy ra sân lấy thuốc, lại đem vào cho Bích Vân, Bích Vân vội vàng vào phòng bếp bên cạnh, cầm cài chày tự mình giã thuốc, qua hai nén hương, thuốc nấu xong, nàng bưng vào đưa cho Trần mẹ.

      Trần mẹ thổi nguội thuốc, vươn tay nâng Tô Mi dậy, mình tay chân lóng ngóng, thiếu chút nữa làm đổ chén thuốc, Lệ bà đỡ vội vàng tiến lên nhận lấy chén thuốc, kêu: "Ngươi cũng bất cẩn, thuốc này mà làm đổ, lát nữa làm sao còn thời gian sắc chén khác, mau, đút cho nàng ấy uống hết!"

      Trần mẹ liên tục xưng vâng, giúp đỡ Tô Mi uống thuốc, sau khi uống xong, chân mày Tô Mi quả nhiên giãn ra chút, Bích Vân tiếp nhận bát, khuông mặt căng thẳng rốt cục cũng thả lỏng, vội vàng ra ngoài báo tin cho lão phu nhân.

      "Vừa rồi Mi nương uống thuốc, sắc mặt tốt lên ít rồi ạ."

      "Vậy là tốt rồi." Lão phu nhân nhìn thoáng qua Vân Khanh, nghĩ đứa cháu này thích đọc sách, cũng là có chút tác dụng, xem ra về sau nàng lại ở nhà đọc sách gì, bà cũng cần lại huyên thuyên cằn nhằn rồi.

      Nào ngờ còn chưa hết câu, bên trong lại truyền đến tiếng la thê lương, thanh của Tô Mi càng lúc càng lớn, càng ngày càng sợ hãi, ngay sau đó bên trong truyền đến từng trận tiếng khóc náo loạn, có tiểu nha hoàn chạy ra, bất chấp lão phu nhân ở trong này, mà bắt đầu nôn mửa.

      "Làm sao vậy!" Lão phu nhân lớn tiếng quát, khuôn mặt xanh mét, đem nha hoàn bà tử rối loạn trấn định lại, trong đó ma ma lớn tuổi ngẩng đầu lên, nhìn lão phu nhân : "Mi nương. . . . . . Rong huyết rồi. . . . . ."

      Từng mảng từng mảng máu lớn từ dưới thân Tô Mi chảy ra, thân thể của nàng bắt đầu run rẩy kịch liệt, ngón tay gắt gao cầm chặt tay Trần mẹ, trợn to cặp mắt xinh đẹp, gắt gao nhìn chằm chằm hoa văn màn trướng, "Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ."

      "Đây rốt cuộc là có chuyện gì? Lúc đầu phải rất tốt sao? Như thế nào tại lại rong huyết?" Trần mẹ nắm bàn tay lạnh lẽo của Tô Mi, vội vã hô lớn.

      "Chúng ta cũng biết a, mới vừa rồi còn tốt, nhưng vừa uống xong chén thuốc kia, màu càng chảy càng nhiều, chỉ sợ là. . . . . ." Bà đỡ thấy nhiều tình huống như vậy, mắt thấy Tô Mi chảy máu muốn thấm ướt cả giường, bắt đầu dọc theo chân giường thấm ra, khỏi nhíu mày lùi về sau hai bước, "Chỉ sợ là thể cứu được."

      Sản phụ ra máu nhiều như vậy, cơ hồ là tất cả máu trong cơ thể đều chảy khô, như thế nào còn có đường sống a!

      "Đứa bé kia đâu, đứa đâu?" Trần mẹ hỏi.

      Hai bà đỡ lắc đầu : "Vừa rồi đưa tay vào sờ soạng, đứa cũng có  tim đập."

      " có khả năng a, vừa rồi ràng uống là thuốc trợ sản, đến mức như vậy. . . . . ." Trần mẹ toàn thân phát run, nhìn Tô Mi sắc mặt dần dần biến thành màu xám, môi liều mạng run run, "Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . . Ta cần sinh. . . . . ."

      Đây là đại tiểu thư bà chăm sóc từ đến lớn, vì trốn tránh hôn mẹ cả an bài gả cho ngốc tử, cố ý tìm cơ hội thông đồng với Thẩm Mậu, nhưng lại gả đến địa phương tranh đấu ám toán sau lưng này a, Tô Mi năm nay mới mười tám tuổi, mười tám tuổi . . . . .

      Trần mẹ nhìn nàng dần dần mất hô hấp, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, ánh mắt rơi vào kia chén thuốc, thuốc, chính là chén thuốc này. . . . . . Ban đầu tiểu thư căn bản rong huyết, chính là từ sau khi uống xong chén thuốc kia.

      Đại tiểu thư, đại tiểu thư, đều là tại ả đại tiểu thư kia!

      Bà buông ra thân mình Tô Mi, chạy ào vọt ra bên ngoài, nhìn những người khẩn trương chờ đợi bên ngoài, vẻ mặt bi thương vọt tới trước mặt lão phu nhân, khuôn mặt nhuộm đầy nước mắt : "Lão phu nhân, Mi nương chết, xác hai mạng a!"

      Lão phu nhân từ lúc nghe đến chuyện rong huyết, cảm thấy kích động thể chịu được, lúc này nghe Trần mẹ vừa xong, lùi về phía sau từng bước, nếu phải Vương ma ma tiến lên đỡ bà, chỉ sợ bà ngã xuống trước mặt mọi người.

      Vương ma ma đỡ bà ngồi xuống chiếc ghế trong sảnh, bà cố gắng trấn định lại, nhìn thấy hai bà đỡ theo phía sau ra, cau mày : "Các ngươi , sao lại thế này?"

      trong hai bà đỡ đứng ra : "Lúc đầu thai phụ quả cuống rốn bị bóc ra, nam hài chỉ có thể dựa vào cuống rốn sống sót, chỉ cần nhanh chóng đem thai nhi lấy ra, mẫu tử cũng có vấn đề gì, sau lại biết như thế nào, thai phụ đột nhiên bắt đầu rong huyết, mà thai nhi có lẽ là bởi vì rong huyết khiến cho thiếu khí, cũng chết ở trong bụng."

      Lão phu nhân mỗi câu đều nghe rất ràng, nhưng mà trong đó có câu khiến cho bà vô cùng kinh hãi, lắp bắp : "Ngươi là cái nam hài?"

      "Đúng vậy, trong bụng thai phụ, là nam thai a." Ôn bà đỡ xong, lão phu nhân cơ thể nghiêng ngã, toàn thân run run : "Là tôn tử a. . . . . ."

      Trần mẹ hung hăng nhìn chằm chằm Vân Khanh, toàn bộ cừu hận đều tích tụ tới cực điểm, sau lại thu hồi ánh mắt, đối với lão phu nhân khóc lóc kể : "Lão phu nhân, Mi nương căn bản là có chuyện gì, nàng ấy là vì uống xong chén thuốc kia mới trở nên như thế a, trước đó cuống rốn bóc ra cũng dẫn tới rong huyết , vậy trong đó nhất định có nghi vấn, thỉnh lão phu nhân làm . . . . . ."

      "Ngươi bậy, đại tiểu thư trước mặt nhiều người như vậy kê đơn thuốc, làm sao có thể có vấn đề!" Lưu Thúy ngay từ đầu nhịn được, đứng dậy, Vân Khanh là loại người nào, nàng còn biết sao, tuyệt đối cố ý kê đơn hại người!

      "Ta bậy cái gì! Nếu phải do uống chén thuốc kia, Mi nương đột nhiên mất mạng sao? ràng chính là thuốc có vấn đề! Có số người vì lợi ích cá nhân, thế nhưng muốn hại chết chính đệ đệ của mình, lão phu nhân a, người nhất định phải giúp tôn tử của người giải oan a!" Trần mẹ thực thông minh, bà ta cũng đem Tô Mi ra mà , mà là khóc than cho cái nam thai chết kia, bởi vì bà ta biết, Tô Mi ở trong mắt lão phu nhân cái gì cũng phải, chỉ có cái nam thai kia, mới là nỗi đau trong lòng lão phu nhân.
      AELITA, Minhang, Henlun8 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 29. Tô Mi chuyển dạ, quỷ kế liên tục

      Edit:

      Beta: Ishtar
      Bà ta khóc khàn cả giọng, nước mắt giống như vòi nước tuôn ra ào ào, lão phu nhân nội tâm vừa đau đớn vừa buồn khổ, nhìn Vân Khanh đứng ở bên, lạnh giọng hỏi: "Ngươi , chén thuốc kia rốt cuộc là có vấn đề gì?!"

      Vân Khanh mỉm cười, mang theo chút châm chọc cùng cười nhạo, giọng trả lời: "Cháu dựa theo mạch tượng mà kê thuốc, tuyệt đối có bất cứ vấn đề gì!"

      Thanh của nàng lớn lại giống như châu ngọc rơi xuống, từng chữ từng chữ ràng, vang giòn, tia do dự cùng khiếp nhược, hai mắt mang theo ánh sáng rực rỡ, làm cho lão phu nhân khỏi sinh lòng nghi ngờ.

      Đây là cháu của bà, tuy có đôi lúc mấy vừa ý nàng, nhưng mà nàng cũng phải là người vụng về như vậy, sao có thể ở trước mặt mọi người hạ độc được chứ.

      Đúng vào lúc này, bên ngoài tiểu nha hoàn tiến vào, dẫn theo vị đại phu mặc bố y màu rám nắng, vừa tiến vào liền chứng kiến tình huống trước mặt, cũng khỏi ngây ngốc, phải đến chẩn mạch cho thai phụ sao?

      Trần mẹ thấy lão phu nhân do dự, lập tức cầm chén thuốc còn dư lại đưa đến trước mặt đại phu: "Đại phu, ông mau nhìn xem, thuốc này rốt cuộc là có vấn đề gì !"

      Đại phu lập tức buông hòm thuốc xuống, tiếp nhận cái chén bà ta đưa tới, lấy chút đặt lên đầu lưỡi nếm, chân mày cau lại, "Đây là cho ai uống?"

      "Mới vừa rồi bưng cho sản phụ uống!" Trần mẹ quỳ thẳng lưng, thẳng tắp nhìn đại phu, bà ta tin tưởng trong chuyện này nhất định có quỷ.

      "Này làm sao có thể cho sản phụ uống a! Bên trong có chứa liều lượng lớn hoa hồng (thuốc phá thai), uống lên lập tức rong huyết!" Đại phu nhận định, mặt ngẩng đầu lên : "Sản phụ ở đâu, mau dẫn ta nhìn xem!"

      Nhất thời trong sân mọi người đều yên tĩnh, ai nấy đều trầm mặc, giọng của đại phu bỗng chốc chói tai, nhìn trái nhìn phải, lại nhìn chén thuốc, đột nhiên hiểu tất cả, nhất định là sản phụ uống hết chén thuốc, muốn cứu được nữa rồi.

      Bích Vân nghe vậy, là người đầu tiên nhào tới : "Lão phu nhân, nô tỳ có kê đơn, nô tỳ có kê đơn a, nô tỳ là dựa theo phương thuốc của đại tiểu thư đưa tới mà sắc, lúc ấy có người ở cùng nô tỳ, các nàng có thể làm chứng a!"

      Lão phu nhân nhìn nàng ta lắc đầu, "Ngươi đứng lên, là ai, ta tự có chừng mực!" Bà quay đầu nhìn Vân Khanh, trong thanh hàm chứa thất vọng, "Ngươi này độc nữ, tuổi như vậy mà học theo người ta kê đơn hại người, uổng công ta còn cảm thấy ngươi đến thư viện có thể học thêm chút kiến thức, nguyên nhân ngươi học là để hại con nối dòng của dòng họ ta ah!"

      Đối mặt chỉ trích của bà ta, Vân Khanh vân đạm phong khinh đứng ra, đến chính giữa sân.

      Lúc này mặt trời lên cao, ánh nắng rực rỡ chói lói chiếu thẳng xuống mặt đất, nàng mặc thân váy dài đỏ tươi đứng dưới ánh mặt trời, có vẻ phá lệ diễm lệ vô cùng, kia đôi môi khẽ nhếch khuôn mặt trắng nõn, cả người chút e ngại từ từ mở miệng : "Nếu tổ mẫu là cháu hạ dược, như vậy thỉnh tổ mẫu lấy ra chứng cớ!"

      Nàng phẫn nộ, cũng tức giận, đối với tổ mẫu trong lòng nàng sớm hiểu , có người muốn cùng nàng khai chiến, nàng liền phụng bồi đến cùng!

      "Chứng cớ? Thuốc này còn phải chứng cớ sao?" Lão phu nhân ngờ Vân Khanh chút sợ hãi đều có, thế nhưng còn ở chỗ này cười, tựa hồ thập phần hưởng thụ ánh mắt của mọi người dừng ở người nàng, chút hoang mang, loại cảm giác này làm cho bà ta rất thoải mái.

      "Thuốc này phải cháu hốt, cũng phải cháu sắc, ta chỉ là kê đơn thuốc mà thôi, tổ mẫu liền cứng rắn là cháu hạ thủ, cháu thể cảm thấy thất vọng đau khổ a." Vân Khanh ngữ khí vẫn đều rất dịu dàng, tươi cười cũng thực điềm tĩnh xinh đẹp.

      Nhưng cố tình bộ dáng như vậy lại làm cho lão phu nhân có chút mất hết mặt mũi, bà đích xác là chưa có hỏi qua, liền trực tiếp chỉ trích Vân Khanh.

      Phía sau Thủy di nương thấy thế, đứng dậy ở bên cạnh lão phu nhân, đối với Vân Khanh trách hỏi : "Đại tiểu thư người cũng là, lão phu nhân cũng là lo lắng sốt ruột mới lỡ người vài câu, trưởng ấu tôn ti những thứ này người đều biết, lão phu nhân là trưởng bối, chỉ trích người vài câu có sao đâu, người là vãn bối, chỉ nên hiếu thuận trưởng bối thôi."

      Lời này vừa ra, liền có vẻ như Vân Khanh vừa rồi câu kia hiếu thuận, nghe vậy, Vân Khanh tầm mắt dừng ở mặt Thủy di nương, "Di nương chỉ biết , sao biết làm nha, trưởng ấu tôn ti ngươi cũng biết nhưng là làm lại tốt!"

      cái di nương cũng dám quở trách đại tiểu thư đúng, thực quá xem trọng bản thân mình rồi! Lão phu nhân nhìn thoáng qua Thủy di nương, "Ngươi chen miệng vào làm cái gì!" là đồ vô dụng, lời giảng hòa đều bị người ta bắt lấy chỉ trích ngược trở lại, bất quá cũng may có lời vừa rồi, lão phu nhân cũng có thể tiếp tục, đối với Vân Khanh : "Phương thuốc ngươi viết còn trong tay ?"

      "Đương nhiên là cho ma ma bốc thuốc."

      Lão phu nhân nghe vậy : "Vừa rồi là ai lấy thuốc?"

      Từ trong đội ngũ ma ma nha hoàn ra ma ma dáng người thấp bé, quỳ gối trước mặt lão phu nhân, "Vừa rồi là lão nô ."

      "Đại tiểu thư đưa cho ngươi đơn thuốc kia ngươi còn giữ trong người ?"

      "Còn, còn." Ma ma từ trong lòng lấy ra mảnh giấy, giơ cao lên.

      "Đơn thuốc này ngươi bảo quản rất tốt a!" Vương ma ma nhìn ma ma kia, nhận lấy đơn thuốc, cầm trong tay liếc mắt, nhất thời sắc mặt liền thay đổi, "Lão phu nhân. . . . . . Này. . . . . ."

      Bà ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn cái Vân Khanh, trong mắt tràn đầy thể tin, lão phu nhân thấy bà ta thay đổi sắc mặt, giơ tay giật lấy, xem qua lần, sắc mặt biến thành màu đen đối với Vân Khanh quát lớn: "Chính ngươi lại đây nhìn xem, phương thuốc này có phải ngươi viết hay !"

      Bích Lăng đem phương thuốc lấy qua, đưa tới trước mặt Vân Khanh, Vân Khanh nhận lấy tờ giấy, quét mắt liếc mắt cái, gật đầu : "Đúng là chữ của ta."

      "Tốt, tốt, ngươi rốt cục thừa nhận đúng , ngươi xem phía có viết tên dược liệu hoa hồng, đây cũng phải tổ mẫu oan uổng ngươi rồi!" Nhìn nàng câu liền thừa nhận, lão phu nhân giận đến thiếu chút nữa muốn phun huyết.

      Trần mẹ lại giận kềm được, xông lên muốn cùng Vân Khanh liều mạng, "Ngươi quá độc ác a, Tô Mi với ngươi oán cừu, ngươi vì sao phải xuống tay hại nàng ấy a, nàng cho dù sinh  đứa , cũng đoạt được địa vị của ngươi, ngươi đoạt xác hai mạng, sao lại có tâm địa độc ác như thế. . . . . ."

      Lưu Thúy cùng Thải Thanh hai người vội vàng lên lôi kéo Trần mẹ gần như điên cuồng, Vân Khanh liếc nhìn bà ta bộ dáng muốn phun lửa, ý cười càng thêm hờ hững, quay đầu lại đối với ma ma quỳ gối trước mặt lão phu nhân . . . . . .
      AELITA, Minhang, Henlun6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :